Chương 1: chương 1
Vô Danh
13/05/2014
Trời mùa hạ, ánh mặt trời rực rỡ, tỏa nắng trên các mái ngói của Hoàng
cung. Hôm nay là ngày hoàng đạo, trong Cung cũng đang nhộn nhịp khác
thường, tất cả đều tập trung về của Đông Hoa, nơi xa giá của Hoàng
thượng và Hoàng hậu, cùng các phi tần đang đứng đợi. Dọc hai bên đường,
cung nữ và thái giám đứng hầu, tất cả đều đang chờ một người. Người đó
lại chỉ là 1 phế phi về lại Cung...
- Thần phi nương nương về Cung!
Tiếng Thái giám tổng quản vang lên cao và xa như chuông, nhắc nhở đám cung nữ và thái giám hai bên quỳ xuống nghênh đón. Thần phi bước từng bước chậm rãi, phía sau là 1 đoạn tùy tùng nhộn nhịp với đầy đủ nghi trượng, quả là 1 nghi lễ tiếp đón chưa từng có dành cho 1 phế phi về lại Cung. Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bức tường thành Hoàng cung trước mắt, nàng chợt nhớ đến ngày đó, cách đây cũng đã 5 năm, vào một ngày nắng thế này, nàng cũng nhập cung....
Đó cũng là một ngày hạ chí Thiệu Bình năm thứ 2, Hoàng đế mới đăng cơ nối ngôi được một năm, trong cung ban lệnh tuyển tú nữ. Tuyển tú nữ là để vào Cung hầu hạ Hoàng thượng. Các tú nữ đều phải xuất thân từ gia đình quý tộc, quan lại, vẻ đẹp như hoa, tính tình ôn hòa hiền dịu, hiểu biết lễ nghĩa, sau khi được Hoàng thượng và Hoàng phi xem mặt, có thể sẽ được vào Cung.
Với Đinh Anh thì các điều kiện trên đều không thành vấn đề, vì dù sao nàng cũng là con gái lớn của quan Tư mã Lê Liệt (1), vừa là trọng thần, vừa là khai quốc công thần từ thời tiên đế. Hơn nữa nàng lại xinh đẹp như hoa, còn thừa hưởng được trí thông minh của mẹ. Nhưng cơ bản là Đinh Anh không mấy quan tâm đến việc tuyển tú nữ lần này, vì nàng vốn không muốn vào Cung, làm vợ Hoàng đế. Nàng nghĩ, dung nhan, tài mạo như nàng thì phải tìm được một phu quân như ý, mà Hoàng đế thì không phải là chồng của riêng nàng, tất nhiên dù có quyền năng tuyệt đối, lại không thể là một người chồng tốt.
Cha nàng có lẽ cũng đồng ý nghĩ với Đinh Anh. Dù sao cả gia tộc ông đã đi theo Tiên đế đánh đuổi giặc Ngô, công lao hiển hách, hy sinh không ít, giờ hoàng ân với ông đã nhiều, cũng không cần phải cố gắng đưa con gái vào cung mong giành được sủng ái của Hoàng thượng như những quan viên nhỏ nhoi phía dưới khác.
Vậy nên nàng cũng không quá chú trọng, chỉ ăn mặc thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng, không quá phô trương nhưng cũng đủ phô bày dung nhan tài mạ. Dù sao cũng là tiểu thư quan lớn trong triều, nàng cũng phải giữ thể diện cho cha. Địa điểm xem tú nữ là trong chính điện Cảnh Linh Cung . Nàng đã gặp lại ngay người quen là con gái của Sơn nam An phủ sứ Nguyễn Xí là Nguyễn Ngọc My. Phụ thân hai nhà vốn cùng vào sinh ra tử nằm xưa cùng tiên đế, lại vốn là láng giềng năm xưa ở kinh thành. Nàng và Ngọc My lớn lên với nhau từ nhỏ, thân thiết còn hơn cả chị em ruột. Thấy nàng, Ngọc My vội bắt tay hỏi chuyện.
- Lâu ngày không gặp, muội ngày càng xinh đẹp ra đấy. Hôm nay tuy ăn mặc thanh nhã, nhưng lại càng làm toát lên vẻ thuần khiết, thanh tao thoát tục.
Đinh Anh nghe lời khen cũng thẹn thùng đỏ mặt, nhìn lại thấy Ngọc My mặc áo ngoài thêu hoa hồng đỏ tươi nói:
- My tỷ hôm nay rạng rỡ thế này, mới thực là mỹ nhân chứ. Còn trêu muội làm gì. Có khi Hoàng thượng trông thấy sẽ sắc phong ngay làm Tiệp dư không chừng.
Ngọc My nắm khẽ tay nhắc nàng, nói nhỏ: “Không nói bừa chuyện này được đâu.” Đinh Anh biết mình lỡ lời, nên im lặng, thì chợt nghe tiếng quát ngay bên cạnh:
- Ngươi không có mắt à, làm bẩn áo của ta rồi?
Nàng cùng Ngọc My ngừng nói chuyện , quay sang nhìn. Chỉ thấy một nữ nhân vận áo xanh, đang nắm tay một cô gái khác rất mạnh, đứa hầu gái bên cạnh đang phải vội lấy khăn chùi trên áo. Nàng ta dường như vẫn đang rất bực tức, mi mắt trợn lên cong vút, nói lớn:
- Người là con cái nhà ai mà vô lễ thế?
Người con gái bị ả kéo tay ăn mặc có phần giản dị, trên tóc cũng không nhiều trang sức, có vẻ lo sợ, mặt ủ rũ, đáp nhỏ: “Tôi là Trịnh Lệ Dung. Cha tôi… cha tôi.. là … là ….”
Nàng kia thấy người này tỏ vẻ sợ sệt thì càng lớn giọng:
- Là ai thì nói mau, sao mà phải ấp úng thế?
Cô gái tên Trịnh Lệ Dung mặt mày xanh mét, giọng lý nhí nói: "Thân phụ là Tri phủ Thường tín họ Trịnh"
Đứa hầu gái bên cạnh nàng kia nghe thấy thế liền nói luôn:
- Con gái một Tri phủ nhỏ nhoi mà vô lễ đến vậy, có biết tiểu thư ta là thiên kim của Nhập nội Tư khấu Lưu Nhân Chú đại nhân hay không?"
Sắc mặt Lệ Dung càng trở nên tái nhợt, chắc hẳn trong lòng hết sức lo sợ, trên bờ mi đã thoáng thấy có nước mắt, cúi người thi lễ nói:
- Là vừa rồi muội vô ý nên mới va phải tỷ, làm tỷ tức giận, nhưng quả thật là không cố ý, xin tỷ bỏ quá cho.
Tiểu thư kia tỏ vẻ khinh miệt Lệ Dung, cau mày nói: "Ngươi nói dễ dàng nhỉ, xiêm y này là ta chuẩn bị để ra mắt hoàng thượng. Trông bộ dạng của người thì chắc cũng chẳng có tiền mà đền, vậy thôi, người cứ quỳ xuống dập đầu xin lỗi ta thì ta sẽ tha cho."
Lệ Dung nghe thế càng luống cuống, nước mắt tuôn trào ra luôn, nhìn kỹ thì cũng là một cô gái có nét mắt thanh tú, giờ mắt đẫm lệ lại càng khiến cho mọi người thêm phần thương xót. Mấy người xung quanh xì xầm to nhỏ, nàng cúi đầu đứng yên như quả thật không biết phải làm sao để thoát khỏi nỗi nhục này. Đinh Anh nhìn cảnh vậy thấy rất không vừa mắt, bước tới mặc cho Ngọc My khẽ đưa tay ra cản, nàng kéo Lệ Dung đứng xa ra, rồi quay sang nói với tiểu thư họ Lưu: "Chuyện nhỏ như thế này mà tỷ sao phải tức giận quá vậy. Xem chừng xiêm y của tỷ cũng chưa có bị ảnh hưởng gì nhiều, chỉnh trang lại một chút là được. Ở đây là hoàng cung, thánh giá ngay bên cạnh kia, tỷ làm ầm ĩ lên nhỡ hoàng thượng hay hoàng phi biết được thì cũng không tốt lắm đâu. Còn nếu tỷ vẫn chưa hài lòng thì tôi sẽ thay cô ấy đền tiền cho tỷ."
Nàng kia nhìn thấy Đinh Anh nét mặt cứng cỏi, trông xiêm y trang sức không phải tầm thường, chắc hẳn cũng là con nhà gia thế nên dù nét mặt không vui cũng chỉ hừ một tiếng rồi quay mặt đi, coi như không tính toán chuyện vừa rồi nữa. Đinh Anh quay sang Lệ Dung cười nói:
- Vậy là không có chuyện gì rồi, tỷ sửa soạn trang điểm lại chút đi, lát nữa còn phải diện thánh. Tôi là Đinh Anh - rồi nàng quay sang vẫy Ngọc My - còn đây là My tỷ, đều là người đến dự tuyển hôm nay, sau này có gì cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Lệ Dung giờ mới định thần lại, nét mặt tươi hơn một chút nói:
- Cám ơn. Sau này muội nhất định ghi nhớ ơn nghĩa hôm nay.
Đinh Anh liếc mắt xiêm y của Lệ Dung, thấy chất vải thầm thường, không phải là đồ lụa thượng hạng như các con nhà quan danh giá khác. Trừ đồ trang sức ra còn không có cây trâm hay hoa cỏ làm đẹp, trên tay cũng chỉ có 1 vòng tay bình thường, nàng nhíu mày suy nghĩ, thấy góc tường đặt một chậu cây hoa hải đường , tiện tay bứt 1 bông hoa , cắm vào búi tóc Lệ Dung, nhất thời làm nàng ấy vài phần kiều diễm. Lại tháo một đôi bông tai thuý ngọc tặng cho, nói : “Người đẹp vì lụa. Tỷ ăn mặc có phần đơn giản nên cũng không tránh khỏi những người khác xem thường. Đôi bông tai này xem như là món quà gặp mặt hôm nay. Hy vọng có thể giúp tỷ trúng tuyển.”
Lệ Dung cảm động , rơi lệ nói : “Món quà lớn quá, nếu sau này muội có ngày mở mặt, sẽ không quên ơn.”
Ngọc My thấy vậy an ủi : “ Muội dung mạo xinh đẹp, tất có thể lọt vào mắt hoàng thượng!”
Đang nói chuyện thì có lệnh truyền. Lệ Dung trong nhóm đi trước, lát sau đến lượt Đinh Anh cùng Ngọc My, có thêm 3 người khác đến lượt vào chính điện ra mắt.
Ngọc My đi cạnh, đưa tay cầm lấy tay nàng khẽ nói: “Anh nhi, ta mong cả hai ta đều có thể vào cung, có chị em bầu bạn”
Nàng chỉ cười khẽ đáp : “Chỉ sợ làm tỷ thất vọng, em kém cỏi, thật không muốn vào cung.”
Chính điện rộng lớn, phía trên đang ngự trên ngai vàng, đầu đội mũ Xung thiên, mình mặc hoàng bào, đích thị là Hoàng đế, bên phải là Hoàng phi vận áo phượng đỏ. Chỉ là người ngồi thì xa, nàng theo lễ phải cúi đầu, nên quả thực cũng không nhìn được mặt vua. Ngọc My xếp trên nên bước lên trước nàng, cúi thấp người thi lễ triều kiến Hoàng đế, giọng nói thánh thót:
- Thần nữ Nguyễn Ngọc My là con của Sơn Nam An phủ sứ Nguyễn Xí tham kiến Hoàng thượng. Cung thỉnh hoàng thượng thánh an, hoàng phi kim an.
Lễ xong thấy Hoàng đế cất lời:
- Quan An phủ sứ có khỏe không?
Ngọc My đáp:
- Đa tạ hoàng thượng quan tâm, phụ thân thần thiếp vẫn an khang.
Hoàng phi bên cạnh bây giờ mới mở lời ngọc:
- Hoàng thượng từ lúc đăng cơ đến nay, vẫn chiếu cố đến các cựu thần của tiên đế. Quan An phủ sứ là công thần khai quốc, nay vì nước mà phải rời kinh trấn nhiệm ở địa phương, hoàng thượng và bản cung thường luôn mong nhớ. Nay thấy trong nhà lão thần có con gái dung mạo như hoa, lại chu đáo lễ phép như thế thì ta rất mừng.
Đinh Anh chỉ nghe Hoàng đế cười một tiếng, hoàng phi bên cạnh chừng hiểu ý, ban dụ xuống:
- Lưu tên lại. Ngươi hãy lui xuống đi.
Ngọc My hành lễ bái biệt rồi quay ra, nhìn Đinh Anh cười mỉm để khích lệ nàng, rồi ra khỏi điện. Đến lượt Đinh Anh, nàng cũng bước lên hành lễ:
- Thần Đinh Anh, trưởng nữ Nhập nội Tư mã Lê Liệt cung chúc hoàng thượng vạn tuế, hoàng phi thiên tuế.
Hoàng đế hỏi:
- Chữ Anh nào?
- Dạ thưa, anh là cánh hoa trong mùa xuân, mong được trọn đời với gốc, đừng như chim yến đến rồi lại đi. (2)
- Rất có ý nghĩa. Lê Liệt xuất thân võ tướng mà lại có con gái văn vẻ thế này quả là hiếm. - Hoàng đế gật đầu phán rồi quay sang phía Hoàng phi - Nàng thấy sao?
Hoàng phi đáp:
- Quả thực xuất chúng, mặc dù ăn mặc thanh nhã, nhưng cũng không làm giảm đi được nét hoa lệ khiến người ta phải say đắm.
Đinh Anh ở dưới nghe 2 người đối đáp, lòng chợt thấy ân hận. Vốn dĩ nàng không muốn vào cung, thế mà trong phút chốc lại quên mất, nghe hỏi đến thì cứ thực lòng mà đáp, lại làm lộ ra chút tài năng mất rồi. Nàng chỉ kịp nghe thấy Hoàng đế truyền: "Ghi tên nàng ấy lại" thì làm lễ lui ra, mà trống ngực đập thình thình, tay cảm thấy run run... Nàng biết giờ đây nàng đã là người của Hoàng đế, người quyền lực nhất thiên hạ, bằng một cách đơn giản như vậy thôi. Từ lúc này, nàng sẽ không còn có thể tự quyết định số phận cho mình được nữa.....
(1) Đinh Liệt được ban quốc tính (họ Lê), nhưng chỉ dành cho ông, con cháu vẫn mang họ Đinh.
(2) Chữ Anh có thể có nghĩa là cánh hoa, hoặc là chim yến
- Thần phi nương nương về Cung!
Tiếng Thái giám tổng quản vang lên cao và xa như chuông, nhắc nhở đám cung nữ và thái giám hai bên quỳ xuống nghênh đón. Thần phi bước từng bước chậm rãi, phía sau là 1 đoạn tùy tùng nhộn nhịp với đầy đủ nghi trượng, quả là 1 nghi lễ tiếp đón chưa từng có dành cho 1 phế phi về lại Cung. Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bức tường thành Hoàng cung trước mắt, nàng chợt nhớ đến ngày đó, cách đây cũng đã 5 năm, vào một ngày nắng thế này, nàng cũng nhập cung....
Đó cũng là một ngày hạ chí Thiệu Bình năm thứ 2, Hoàng đế mới đăng cơ nối ngôi được một năm, trong cung ban lệnh tuyển tú nữ. Tuyển tú nữ là để vào Cung hầu hạ Hoàng thượng. Các tú nữ đều phải xuất thân từ gia đình quý tộc, quan lại, vẻ đẹp như hoa, tính tình ôn hòa hiền dịu, hiểu biết lễ nghĩa, sau khi được Hoàng thượng và Hoàng phi xem mặt, có thể sẽ được vào Cung.
Với Đinh Anh thì các điều kiện trên đều không thành vấn đề, vì dù sao nàng cũng là con gái lớn của quan Tư mã Lê Liệt (1), vừa là trọng thần, vừa là khai quốc công thần từ thời tiên đế. Hơn nữa nàng lại xinh đẹp như hoa, còn thừa hưởng được trí thông minh của mẹ. Nhưng cơ bản là Đinh Anh không mấy quan tâm đến việc tuyển tú nữ lần này, vì nàng vốn không muốn vào Cung, làm vợ Hoàng đế. Nàng nghĩ, dung nhan, tài mạo như nàng thì phải tìm được một phu quân như ý, mà Hoàng đế thì không phải là chồng của riêng nàng, tất nhiên dù có quyền năng tuyệt đối, lại không thể là một người chồng tốt.
Cha nàng có lẽ cũng đồng ý nghĩ với Đinh Anh. Dù sao cả gia tộc ông đã đi theo Tiên đế đánh đuổi giặc Ngô, công lao hiển hách, hy sinh không ít, giờ hoàng ân với ông đã nhiều, cũng không cần phải cố gắng đưa con gái vào cung mong giành được sủng ái của Hoàng thượng như những quan viên nhỏ nhoi phía dưới khác.
Vậy nên nàng cũng không quá chú trọng, chỉ ăn mặc thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng, không quá phô trương nhưng cũng đủ phô bày dung nhan tài mạ. Dù sao cũng là tiểu thư quan lớn trong triều, nàng cũng phải giữ thể diện cho cha. Địa điểm xem tú nữ là trong chính điện Cảnh Linh Cung . Nàng đã gặp lại ngay người quen là con gái của Sơn nam An phủ sứ Nguyễn Xí là Nguyễn Ngọc My. Phụ thân hai nhà vốn cùng vào sinh ra tử nằm xưa cùng tiên đế, lại vốn là láng giềng năm xưa ở kinh thành. Nàng và Ngọc My lớn lên với nhau từ nhỏ, thân thiết còn hơn cả chị em ruột. Thấy nàng, Ngọc My vội bắt tay hỏi chuyện.
- Lâu ngày không gặp, muội ngày càng xinh đẹp ra đấy. Hôm nay tuy ăn mặc thanh nhã, nhưng lại càng làm toát lên vẻ thuần khiết, thanh tao thoát tục.
Đinh Anh nghe lời khen cũng thẹn thùng đỏ mặt, nhìn lại thấy Ngọc My mặc áo ngoài thêu hoa hồng đỏ tươi nói:
- My tỷ hôm nay rạng rỡ thế này, mới thực là mỹ nhân chứ. Còn trêu muội làm gì. Có khi Hoàng thượng trông thấy sẽ sắc phong ngay làm Tiệp dư không chừng.
Ngọc My nắm khẽ tay nhắc nàng, nói nhỏ: “Không nói bừa chuyện này được đâu.” Đinh Anh biết mình lỡ lời, nên im lặng, thì chợt nghe tiếng quát ngay bên cạnh:
- Ngươi không có mắt à, làm bẩn áo của ta rồi?
Nàng cùng Ngọc My ngừng nói chuyện , quay sang nhìn. Chỉ thấy một nữ nhân vận áo xanh, đang nắm tay một cô gái khác rất mạnh, đứa hầu gái bên cạnh đang phải vội lấy khăn chùi trên áo. Nàng ta dường như vẫn đang rất bực tức, mi mắt trợn lên cong vút, nói lớn:
- Người là con cái nhà ai mà vô lễ thế?
Người con gái bị ả kéo tay ăn mặc có phần giản dị, trên tóc cũng không nhiều trang sức, có vẻ lo sợ, mặt ủ rũ, đáp nhỏ: “Tôi là Trịnh Lệ Dung. Cha tôi… cha tôi.. là … là ….”
Nàng kia thấy người này tỏ vẻ sợ sệt thì càng lớn giọng:
- Là ai thì nói mau, sao mà phải ấp úng thế?
Cô gái tên Trịnh Lệ Dung mặt mày xanh mét, giọng lý nhí nói: "Thân phụ là Tri phủ Thường tín họ Trịnh"
Đứa hầu gái bên cạnh nàng kia nghe thấy thế liền nói luôn:
- Con gái một Tri phủ nhỏ nhoi mà vô lễ đến vậy, có biết tiểu thư ta là thiên kim của Nhập nội Tư khấu Lưu Nhân Chú đại nhân hay không?"
Sắc mặt Lệ Dung càng trở nên tái nhợt, chắc hẳn trong lòng hết sức lo sợ, trên bờ mi đã thoáng thấy có nước mắt, cúi người thi lễ nói:
- Là vừa rồi muội vô ý nên mới va phải tỷ, làm tỷ tức giận, nhưng quả thật là không cố ý, xin tỷ bỏ quá cho.
Tiểu thư kia tỏ vẻ khinh miệt Lệ Dung, cau mày nói: "Ngươi nói dễ dàng nhỉ, xiêm y này là ta chuẩn bị để ra mắt hoàng thượng. Trông bộ dạng của người thì chắc cũng chẳng có tiền mà đền, vậy thôi, người cứ quỳ xuống dập đầu xin lỗi ta thì ta sẽ tha cho."
Lệ Dung nghe thế càng luống cuống, nước mắt tuôn trào ra luôn, nhìn kỹ thì cũng là một cô gái có nét mắt thanh tú, giờ mắt đẫm lệ lại càng khiến cho mọi người thêm phần thương xót. Mấy người xung quanh xì xầm to nhỏ, nàng cúi đầu đứng yên như quả thật không biết phải làm sao để thoát khỏi nỗi nhục này. Đinh Anh nhìn cảnh vậy thấy rất không vừa mắt, bước tới mặc cho Ngọc My khẽ đưa tay ra cản, nàng kéo Lệ Dung đứng xa ra, rồi quay sang nói với tiểu thư họ Lưu: "Chuyện nhỏ như thế này mà tỷ sao phải tức giận quá vậy. Xem chừng xiêm y của tỷ cũng chưa có bị ảnh hưởng gì nhiều, chỉnh trang lại một chút là được. Ở đây là hoàng cung, thánh giá ngay bên cạnh kia, tỷ làm ầm ĩ lên nhỡ hoàng thượng hay hoàng phi biết được thì cũng không tốt lắm đâu. Còn nếu tỷ vẫn chưa hài lòng thì tôi sẽ thay cô ấy đền tiền cho tỷ."
Nàng kia nhìn thấy Đinh Anh nét mặt cứng cỏi, trông xiêm y trang sức không phải tầm thường, chắc hẳn cũng là con nhà gia thế nên dù nét mặt không vui cũng chỉ hừ một tiếng rồi quay mặt đi, coi như không tính toán chuyện vừa rồi nữa. Đinh Anh quay sang Lệ Dung cười nói:
- Vậy là không có chuyện gì rồi, tỷ sửa soạn trang điểm lại chút đi, lát nữa còn phải diện thánh. Tôi là Đinh Anh - rồi nàng quay sang vẫy Ngọc My - còn đây là My tỷ, đều là người đến dự tuyển hôm nay, sau này có gì cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Lệ Dung giờ mới định thần lại, nét mặt tươi hơn một chút nói:
- Cám ơn. Sau này muội nhất định ghi nhớ ơn nghĩa hôm nay.
Đinh Anh liếc mắt xiêm y của Lệ Dung, thấy chất vải thầm thường, không phải là đồ lụa thượng hạng như các con nhà quan danh giá khác. Trừ đồ trang sức ra còn không có cây trâm hay hoa cỏ làm đẹp, trên tay cũng chỉ có 1 vòng tay bình thường, nàng nhíu mày suy nghĩ, thấy góc tường đặt một chậu cây hoa hải đường , tiện tay bứt 1 bông hoa , cắm vào búi tóc Lệ Dung, nhất thời làm nàng ấy vài phần kiều diễm. Lại tháo một đôi bông tai thuý ngọc tặng cho, nói : “Người đẹp vì lụa. Tỷ ăn mặc có phần đơn giản nên cũng không tránh khỏi những người khác xem thường. Đôi bông tai này xem như là món quà gặp mặt hôm nay. Hy vọng có thể giúp tỷ trúng tuyển.”
Lệ Dung cảm động , rơi lệ nói : “Món quà lớn quá, nếu sau này muội có ngày mở mặt, sẽ không quên ơn.”
Ngọc My thấy vậy an ủi : “ Muội dung mạo xinh đẹp, tất có thể lọt vào mắt hoàng thượng!”
Đang nói chuyện thì có lệnh truyền. Lệ Dung trong nhóm đi trước, lát sau đến lượt Đinh Anh cùng Ngọc My, có thêm 3 người khác đến lượt vào chính điện ra mắt.
Ngọc My đi cạnh, đưa tay cầm lấy tay nàng khẽ nói: “Anh nhi, ta mong cả hai ta đều có thể vào cung, có chị em bầu bạn”
Nàng chỉ cười khẽ đáp : “Chỉ sợ làm tỷ thất vọng, em kém cỏi, thật không muốn vào cung.”
Chính điện rộng lớn, phía trên đang ngự trên ngai vàng, đầu đội mũ Xung thiên, mình mặc hoàng bào, đích thị là Hoàng đế, bên phải là Hoàng phi vận áo phượng đỏ. Chỉ là người ngồi thì xa, nàng theo lễ phải cúi đầu, nên quả thực cũng không nhìn được mặt vua. Ngọc My xếp trên nên bước lên trước nàng, cúi thấp người thi lễ triều kiến Hoàng đế, giọng nói thánh thót:
- Thần nữ Nguyễn Ngọc My là con của Sơn Nam An phủ sứ Nguyễn Xí tham kiến Hoàng thượng. Cung thỉnh hoàng thượng thánh an, hoàng phi kim an.
Lễ xong thấy Hoàng đế cất lời:
- Quan An phủ sứ có khỏe không?
Ngọc My đáp:
- Đa tạ hoàng thượng quan tâm, phụ thân thần thiếp vẫn an khang.
Hoàng phi bên cạnh bây giờ mới mở lời ngọc:
- Hoàng thượng từ lúc đăng cơ đến nay, vẫn chiếu cố đến các cựu thần của tiên đế. Quan An phủ sứ là công thần khai quốc, nay vì nước mà phải rời kinh trấn nhiệm ở địa phương, hoàng thượng và bản cung thường luôn mong nhớ. Nay thấy trong nhà lão thần có con gái dung mạo như hoa, lại chu đáo lễ phép như thế thì ta rất mừng.
Đinh Anh chỉ nghe Hoàng đế cười một tiếng, hoàng phi bên cạnh chừng hiểu ý, ban dụ xuống:
- Lưu tên lại. Ngươi hãy lui xuống đi.
Ngọc My hành lễ bái biệt rồi quay ra, nhìn Đinh Anh cười mỉm để khích lệ nàng, rồi ra khỏi điện. Đến lượt Đinh Anh, nàng cũng bước lên hành lễ:
- Thần Đinh Anh, trưởng nữ Nhập nội Tư mã Lê Liệt cung chúc hoàng thượng vạn tuế, hoàng phi thiên tuế.
Hoàng đế hỏi:
- Chữ Anh nào?
- Dạ thưa, anh là cánh hoa trong mùa xuân, mong được trọn đời với gốc, đừng như chim yến đến rồi lại đi. (2)
- Rất có ý nghĩa. Lê Liệt xuất thân võ tướng mà lại có con gái văn vẻ thế này quả là hiếm. - Hoàng đế gật đầu phán rồi quay sang phía Hoàng phi - Nàng thấy sao?
Hoàng phi đáp:
- Quả thực xuất chúng, mặc dù ăn mặc thanh nhã, nhưng cũng không làm giảm đi được nét hoa lệ khiến người ta phải say đắm.
Đinh Anh ở dưới nghe 2 người đối đáp, lòng chợt thấy ân hận. Vốn dĩ nàng không muốn vào cung, thế mà trong phút chốc lại quên mất, nghe hỏi đến thì cứ thực lòng mà đáp, lại làm lộ ra chút tài năng mất rồi. Nàng chỉ kịp nghe thấy Hoàng đế truyền: "Ghi tên nàng ấy lại" thì làm lễ lui ra, mà trống ngực đập thình thình, tay cảm thấy run run... Nàng biết giờ đây nàng đã là người của Hoàng đế, người quyền lực nhất thiên hạ, bằng một cách đơn giản như vậy thôi. Từ lúc này, nàng sẽ không còn có thể tự quyết định số phận cho mình được nữa.....
(1) Đinh Liệt được ban quốc tính (họ Lê), nhưng chỉ dành cho ông, con cháu vẫn mang họ Đinh.
(2) Chữ Anh có thể có nghĩa là cánh hoa, hoặc là chim yến
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.