Chương 13
Thất Nguyệt
21/02/2024
13
Khi ta trở lại Chung Túy cung, Lý công công đã đem theo Đoàn Đoàn đứng trước cửa đợi ta.
Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy ta đã vui vẻ chạy tới.
Bé không biết gì, cũng chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Bé nắm lấy vạt váy của ta, trong tay còn cầm điểm tâm trù phòng vừa làm ra.
“Mẫu phi, chúng ta đi tìm phụ hoàng có được không?”
Ta ngồi xuống xoa xoa khuôn mặt của Đoàn Đoàn.
“Đoàn Đoàn à, ngày mai chúng ta hẵng đi được không?”
Đoàn Đoàn tuy rằng có chút thất vọng nhưng vẫn theo Lý công công đến thư phòng làm bài tập hôm nay.
Trước khi đi còn quay lại nhìn ta ba lần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương: “Mẫu phi, ngày mai, ngày mai người nhất định phải dẫn con đi gặp phụ hoàng đó.”
"Đoàn Đoàn nhớ phụ hoàng rồi."
“Đã mấy ngày rồi con còn chưa gặp phụ hoàng.”
Ta nhìn khuôn mặt non nớt của Đoàn Đoàn rồi gượng cười.
Trả lời một tiếng: "Được."
Nhưng Bình An bị Thái hậu đưa đi, không rõ sống chết.
Ta không thể làm gì được.
Một loại cảm giác bất lực sâu sắc hiện lên, tưởng chừng như sắp nuốt chửng ta vậy.
Ta xoa khóe mắt đau nhức của mình, chuẩn bị đi thăm Ngôn Ngôn cùng tiểu Ngư Nhi.
Đúng lúc đụng trúng Tôn cô cô đến truyền chỉ.
Tôn cô cô nói, thái hậu muốn gặp ta.
Ta theo Tôn cô cô tới cung của thái hậu.
Mùi hương nồng nặc của gỗ hương khiến người ta không thể mở mắt.
Thái hậu thích lễ Phật, trong tay cầm một cuốn kinh Phật rất dày, khiến người ta không đoán được tâm tư.
Ta quỳ xuống trước thái Hậu.
Mở miệng nói: “Không biết thái hậu đêm khuya truyền thần thiếp đến là có chuyện gì?”
Thái hậu ngồi trên ghế cao, liếc nhìn ta rồi trầm giọng nói.
"Khương Kiều Kiều, ngươi có còn nhớ ai gia từng nói ngươi là đứa trẻ ngoan không?"
"Nhớ."
"Ngươi biết mối hận giữa ai gia cùng con tiện nhân đó, nếu không phải vì kế hoãn binh, thì sao ai gia có thể dễ dàng để con trai của tiện nhân đó tồn tại trên đời này?"
“Bây giờ thái tử đã lớn rồi, phế đế không cần thiết phải sống nữa.”
Thái hậu ánh mắt lạnh lùng, lời nói đầy hận ý.
Ta không có cách khiến thái hậu tha thứ cho Bình An, nhưng ta cũng không thể nhìn Bình An chết.
"Thái hậu nương nương, Bình An không biết chuyện năm đó, hắn vô tội."
"Vô tội?"
Thái hậu ngước mắt lên cười lạnh.
"Vậy người sai là ai gia rồi?"
“Mẫu nữ ai gia phải sinh ly tử biệt, trưởng nữ gả xa, thứ trưởng nữ chết thảm?”
"Khương Kiều Kiều, ai gia không phải thánh nhân, đừng tưởng ai gia có thể lấy oán báo ơn."
“Cho dù ngươi có giết hắn, cũng không thể gỡ được mối hận trong lòng ai gia.”
Thái hậu càng nói càng giận, kim bộ dao trên đầu khẽ run lên.
Ngôn Ngôn không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện.
Tóc nàng ấy rũ rượi, khóe mắt đỏ ngàu, trán bầm tím.
Loạng choạng nhào tới chân thái hậu.
Khóc lớn: “Cô mẫu, người giữ cho chàng một mạng được không?”
"Giữ cho chàng một mạng, đừng để chàng chết."
Thái hậu nhìn có vẻ mệt mỏi, ta bước tới kéo Ngôn Ngôn lại ôm nàng ấy vào lòng.
"Ngôn Ngôn, bình tĩnh chút."
"Khương tỷ tỷ, ta không muốn chàng chết."
"Ta thích chàng, nếu chàng chết rồi, ta cũng không sống được nữa."
Ta đau lòng nhìn Ngôn Ngôn, nhìn về phía Thái hậu, hy vọng chuyện này vẫn còn đường để cứu vãn.
Thái hậu bất đắc dĩ thở dài.
"Chu Ngôn, sao Chu gia lại có người kém cỏi như ngươi?"
"Ai gia sẽ không giết Bình An."
Chu Ngôn nghe vậy thân thể đột nhiên rụt lại, phảng phất như bừng tỉnh, vội vàng tạ ân.
"Đừng cao hứng như vậy, ai gia không giết hắn, không có nghĩa là sẽ để hắn sống."
"Chiêu Hoà sắp về Kinh, ai gia sẽ thông báo phế đế đột ngột qua đời, phò tá thái tử lên ngôi."
“Đưa phế đế cho Chiêu Hoà, mọi việc đều do Chiêu Hoà chủ trì.”
Không ai biết Chiêu Hòa công chúa sẽ đối xử với Bình An như thế nào.
Ngôn Ngôn vẫn muốn cầu tình, nhưng việc thái hậu đã quyết định, sao có thể dễ dàng thay đổi vậy được.
“Về phần ngươi, hoặc là đi theo phế đế trở thành thứ dân, hoặc là, ai gia sẽ sắp xếp cho ngươi một lối thoát tốt.”
Ngôn Ngôn không nói một lời đã đi theo Bình An, bất luận là sống hay chết cũng theo hắn.
Thái hậu hận không thể rèn sắt khi còn nóng, ném tách trà lên người Ngôn Ngôn.
Cuối cùng chỉ có thể tuỳ nàng đi.
Thái hậu đột nhiên nhìn ta, hỏi ta có định ở lại hậu cung làm thái hậu, cùng nuôi nấng Đoàn Đoàn hay không.
Hay là muốn đi theo Bình An.
Ta không biết.
Ta siết chặt tay, nửa ngày không nói gì.
Ta hỏi thái hậu: "Có thể cho ta gặp Bình An hay không?"
Thái hậu im lặng, không nói gì kêu chúng ta lui xuống.
Tôn cô cô nói đây là tâm ma của thái hậu, thái hậu sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.
Trăng lạnh như nước, gió buốt thấu xương.
Ta đỡ Ngôn Ngôn hồn bay phách lạc về Chung Tuý cung.
Để cung nhân tắm rửa đơn giản cho nàng ấy.
Ngôn Ngôn ngơ ngác ngồi đó không nói một lời, nước mắt như thể đã cạn.
Ta hỏi: “Ngôn Ngôn, muội thích Bình An vậy sao?”
Nàng không nói, không gật đầu cũng không phản ứng.
Ta hỏi lại: "Muội thực sự đã nghĩ kĩ khi quyết định ở bên hắn chưa?”
Ngôn Ngôn vẫn không nói gì, nhưng ta có thể thấy rõ đôi mắt nàng ấy hơi rung động.
Ta không còn cách nào khác ngoài việc để nàng ấy tự mình nghỉ ngơi.
Chặng đường vẫn còn dài.
Vừa bước ra khỏi nội điện đã thấy Lý công công đang đợi ở ngoài cửa.
Lý công công khẽ hướng ta hành lễ, giọng khàn khàn.
“Nương nương, thái tử điện hạ đã ngủ rồi.”
"Trước khi đi ngủ còn không ngừng nói ngày mai nhất định phải gặp người cùng bệ hạ."
Ta nắm chặt tay không nói gì.
Lý thái công tuổi tác chưa cao nhưng tóc đã bạc nhiều.
Bởi vì làm lụng đã nhiều năm nên vòng eo không còn thẳng được nữa.
Đâu còn nhìn ra được trạng nguyên lang hăng hái năm nào?
Chẳng trách lông mày của hắn chỉ giãn ra khi ở cạnh Đoàn Đoàn.
Ta cúi người hướng hắn hành đại lễ, Lý công công nhanh chóng đỡ ta dậy.
Ta hỏi hắn: “Ta có thể gọi ngài là Lý tiên sinh không?”
Lý công công nghe được lời này, hơi run lên.
Khóe mắt hắn hiện lên một tia sáng suốt: "Không cần nữa, lão nô làm thái giám nhiều năm như vậy, cũng quen rồi."
"Bất quá chỉ là danh hiệu thôi, nương nương đừng để trong lòng."
"Tiên sinh, ngài hận Bình An không?"
Lý công công lắc đầu nói không hận.
"Bệ hạ lên ngôi lúc trẻ, lại là đứa nhỏ."
Ta lại hỏi hắn có biết Chiêu Hoà công chúa sẽ sớm quay lại không?
“Thái hậu nương nương đã nói với lão nô rồi, nhưng chỉ là chuyện xưa, không đáng nhắc tới nữa.”
Ta nhìn dáng vẻ của Lý công công, muốn nhờ hắn cầu tình giúp nhưng lại không nói lên lời.
Ta không thể khiến một người bị hại tha thứ.
Điều này quá tàn nhẫn đối với hắn.
Ta chưa từng đọc sách, cũng không có ai dạy ta lẽ phải, chỉ cảm thấy làm như vậy không tốt.
Nhưng Bình An, ta phải làm gì với hắn đây?
Đứng ở quan điểm của Bình An mà nhìn nhận, hắn cũng vô tội.
Đầu óc ta đau đến lợi hại, cảm giác như vô số con kiến đang bò.
Ta quỳ xuống trước mặt Lý công công.
"Tiên sinh, ta có chuyện muốn nhờ ngài giúp."
Lý công công vội kéo ta dậy nhưng ta nhất quyết quỳ trên mặt đất.
"Ta xin ngài hãy chăm sóc tốt cho Đoàn Đoàn cùng tiểu Ngọc Nhi trong thời gian ta đi vắng."
“Hai người bọn họ còn nhỏ, nhất là Đoàn Đoàn, cái gì cũng không biết.”
Còn nhỏ như vậy đã bị buộc lên chiếc ngai vàng lạnh lẽo đó, không biết là phúc hay họa.
Lý công công gật đầu đồng ý: "Nương nương yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho thái tử điện hạ cùng hoàng hậu nương nương."
Nói xong liền đỡ ta đứng dậy.
Khi ta trở lại Chung Túy cung, Lý công công đã đem theo Đoàn Đoàn đứng trước cửa đợi ta.
Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy ta đã vui vẻ chạy tới.
Bé không biết gì, cũng chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Bé nắm lấy vạt váy của ta, trong tay còn cầm điểm tâm trù phòng vừa làm ra.
“Mẫu phi, chúng ta đi tìm phụ hoàng có được không?”
Ta ngồi xuống xoa xoa khuôn mặt của Đoàn Đoàn.
“Đoàn Đoàn à, ngày mai chúng ta hẵng đi được không?”
Đoàn Đoàn tuy rằng có chút thất vọng nhưng vẫn theo Lý công công đến thư phòng làm bài tập hôm nay.
Trước khi đi còn quay lại nhìn ta ba lần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương: “Mẫu phi, ngày mai, ngày mai người nhất định phải dẫn con đi gặp phụ hoàng đó.”
"Đoàn Đoàn nhớ phụ hoàng rồi."
“Đã mấy ngày rồi con còn chưa gặp phụ hoàng.”
Ta nhìn khuôn mặt non nớt của Đoàn Đoàn rồi gượng cười.
Trả lời một tiếng: "Được."
Nhưng Bình An bị Thái hậu đưa đi, không rõ sống chết.
Ta không thể làm gì được.
Một loại cảm giác bất lực sâu sắc hiện lên, tưởng chừng như sắp nuốt chửng ta vậy.
Ta xoa khóe mắt đau nhức của mình, chuẩn bị đi thăm Ngôn Ngôn cùng tiểu Ngư Nhi.
Đúng lúc đụng trúng Tôn cô cô đến truyền chỉ.
Tôn cô cô nói, thái hậu muốn gặp ta.
Ta theo Tôn cô cô tới cung của thái hậu.
Mùi hương nồng nặc của gỗ hương khiến người ta không thể mở mắt.
Thái hậu thích lễ Phật, trong tay cầm một cuốn kinh Phật rất dày, khiến người ta không đoán được tâm tư.
Ta quỳ xuống trước thái Hậu.
Mở miệng nói: “Không biết thái hậu đêm khuya truyền thần thiếp đến là có chuyện gì?”
Thái hậu ngồi trên ghế cao, liếc nhìn ta rồi trầm giọng nói.
"Khương Kiều Kiều, ngươi có còn nhớ ai gia từng nói ngươi là đứa trẻ ngoan không?"
"Nhớ."
"Ngươi biết mối hận giữa ai gia cùng con tiện nhân đó, nếu không phải vì kế hoãn binh, thì sao ai gia có thể dễ dàng để con trai của tiện nhân đó tồn tại trên đời này?"
“Bây giờ thái tử đã lớn rồi, phế đế không cần thiết phải sống nữa.”
Thái hậu ánh mắt lạnh lùng, lời nói đầy hận ý.
Ta không có cách khiến thái hậu tha thứ cho Bình An, nhưng ta cũng không thể nhìn Bình An chết.
"Thái hậu nương nương, Bình An không biết chuyện năm đó, hắn vô tội."
"Vô tội?"
Thái hậu ngước mắt lên cười lạnh.
"Vậy người sai là ai gia rồi?"
“Mẫu nữ ai gia phải sinh ly tử biệt, trưởng nữ gả xa, thứ trưởng nữ chết thảm?”
"Khương Kiều Kiều, ai gia không phải thánh nhân, đừng tưởng ai gia có thể lấy oán báo ơn."
“Cho dù ngươi có giết hắn, cũng không thể gỡ được mối hận trong lòng ai gia.”
Thái hậu càng nói càng giận, kim bộ dao trên đầu khẽ run lên.
Ngôn Ngôn không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện.
Tóc nàng ấy rũ rượi, khóe mắt đỏ ngàu, trán bầm tím.
Loạng choạng nhào tới chân thái hậu.
Khóc lớn: “Cô mẫu, người giữ cho chàng một mạng được không?”
"Giữ cho chàng một mạng, đừng để chàng chết."
Thái hậu nhìn có vẻ mệt mỏi, ta bước tới kéo Ngôn Ngôn lại ôm nàng ấy vào lòng.
"Ngôn Ngôn, bình tĩnh chút."
"Khương tỷ tỷ, ta không muốn chàng chết."
"Ta thích chàng, nếu chàng chết rồi, ta cũng không sống được nữa."
Ta đau lòng nhìn Ngôn Ngôn, nhìn về phía Thái hậu, hy vọng chuyện này vẫn còn đường để cứu vãn.
Thái hậu bất đắc dĩ thở dài.
"Chu Ngôn, sao Chu gia lại có người kém cỏi như ngươi?"
"Ai gia sẽ không giết Bình An."
Chu Ngôn nghe vậy thân thể đột nhiên rụt lại, phảng phất như bừng tỉnh, vội vàng tạ ân.
"Đừng cao hứng như vậy, ai gia không giết hắn, không có nghĩa là sẽ để hắn sống."
"Chiêu Hoà sắp về Kinh, ai gia sẽ thông báo phế đế đột ngột qua đời, phò tá thái tử lên ngôi."
“Đưa phế đế cho Chiêu Hoà, mọi việc đều do Chiêu Hoà chủ trì.”
Không ai biết Chiêu Hòa công chúa sẽ đối xử với Bình An như thế nào.
Ngôn Ngôn vẫn muốn cầu tình, nhưng việc thái hậu đã quyết định, sao có thể dễ dàng thay đổi vậy được.
“Về phần ngươi, hoặc là đi theo phế đế trở thành thứ dân, hoặc là, ai gia sẽ sắp xếp cho ngươi một lối thoát tốt.”
Ngôn Ngôn không nói một lời đã đi theo Bình An, bất luận là sống hay chết cũng theo hắn.
Thái hậu hận không thể rèn sắt khi còn nóng, ném tách trà lên người Ngôn Ngôn.
Cuối cùng chỉ có thể tuỳ nàng đi.
Thái hậu đột nhiên nhìn ta, hỏi ta có định ở lại hậu cung làm thái hậu, cùng nuôi nấng Đoàn Đoàn hay không.
Hay là muốn đi theo Bình An.
Ta không biết.
Ta siết chặt tay, nửa ngày không nói gì.
Ta hỏi thái hậu: "Có thể cho ta gặp Bình An hay không?"
Thái hậu im lặng, không nói gì kêu chúng ta lui xuống.
Tôn cô cô nói đây là tâm ma của thái hậu, thái hậu sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.
Trăng lạnh như nước, gió buốt thấu xương.
Ta đỡ Ngôn Ngôn hồn bay phách lạc về Chung Tuý cung.
Để cung nhân tắm rửa đơn giản cho nàng ấy.
Ngôn Ngôn ngơ ngác ngồi đó không nói một lời, nước mắt như thể đã cạn.
Ta hỏi: “Ngôn Ngôn, muội thích Bình An vậy sao?”
Nàng không nói, không gật đầu cũng không phản ứng.
Ta hỏi lại: "Muội thực sự đã nghĩ kĩ khi quyết định ở bên hắn chưa?”
Ngôn Ngôn vẫn không nói gì, nhưng ta có thể thấy rõ đôi mắt nàng ấy hơi rung động.
Ta không còn cách nào khác ngoài việc để nàng ấy tự mình nghỉ ngơi.
Chặng đường vẫn còn dài.
Vừa bước ra khỏi nội điện đã thấy Lý công công đang đợi ở ngoài cửa.
Lý công công khẽ hướng ta hành lễ, giọng khàn khàn.
“Nương nương, thái tử điện hạ đã ngủ rồi.”
"Trước khi đi ngủ còn không ngừng nói ngày mai nhất định phải gặp người cùng bệ hạ."
Ta nắm chặt tay không nói gì.
Lý thái công tuổi tác chưa cao nhưng tóc đã bạc nhiều.
Bởi vì làm lụng đã nhiều năm nên vòng eo không còn thẳng được nữa.
Đâu còn nhìn ra được trạng nguyên lang hăng hái năm nào?
Chẳng trách lông mày của hắn chỉ giãn ra khi ở cạnh Đoàn Đoàn.
Ta cúi người hướng hắn hành đại lễ, Lý công công nhanh chóng đỡ ta dậy.
Ta hỏi hắn: “Ta có thể gọi ngài là Lý tiên sinh không?”
Lý công công nghe được lời này, hơi run lên.
Khóe mắt hắn hiện lên một tia sáng suốt: "Không cần nữa, lão nô làm thái giám nhiều năm như vậy, cũng quen rồi."
"Bất quá chỉ là danh hiệu thôi, nương nương đừng để trong lòng."
"Tiên sinh, ngài hận Bình An không?"
Lý công công lắc đầu nói không hận.
"Bệ hạ lên ngôi lúc trẻ, lại là đứa nhỏ."
Ta lại hỏi hắn có biết Chiêu Hoà công chúa sẽ sớm quay lại không?
“Thái hậu nương nương đã nói với lão nô rồi, nhưng chỉ là chuyện xưa, không đáng nhắc tới nữa.”
Ta nhìn dáng vẻ của Lý công công, muốn nhờ hắn cầu tình giúp nhưng lại không nói lên lời.
Ta không thể khiến một người bị hại tha thứ.
Điều này quá tàn nhẫn đối với hắn.
Ta chưa từng đọc sách, cũng không có ai dạy ta lẽ phải, chỉ cảm thấy làm như vậy không tốt.
Nhưng Bình An, ta phải làm gì với hắn đây?
Đứng ở quan điểm của Bình An mà nhìn nhận, hắn cũng vô tội.
Đầu óc ta đau đến lợi hại, cảm giác như vô số con kiến đang bò.
Ta quỳ xuống trước mặt Lý công công.
"Tiên sinh, ta có chuyện muốn nhờ ngài giúp."
Lý công công vội kéo ta dậy nhưng ta nhất quyết quỳ trên mặt đất.
"Ta xin ngài hãy chăm sóc tốt cho Đoàn Đoàn cùng tiểu Ngọc Nhi trong thời gian ta đi vắng."
“Hai người bọn họ còn nhỏ, nhất là Đoàn Đoàn, cái gì cũng không biết.”
Còn nhỏ như vậy đã bị buộc lên chiếc ngai vàng lạnh lẽo đó, không biết là phúc hay họa.
Lý công công gật đầu đồng ý: "Nương nương yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho thái tử điện hạ cùng hoàng hậu nương nương."
Nói xong liền đỡ ta đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.