Chương 5
Thất Nguyệt
21/02/2024
06
Là tỷ tỷ của thái hậu nương nương sao?
Bà ấy thế mà vẫn còn sống.
Nếu không có Chu thái phi, giữa thái hậu cùng tiên hoàng có lẽ vẫn còn lối để xoa dịu.
Hai vị công chúa chỉ có thể ở cạnh thái hậu, Chiêu Dương công chúa cũng sẽ không chết ở đất khách quê người.
Thái hậu vậy mà vẫn giữ cho Chu thái phi một mạng.
Nghe Bình An nói, Chu thái phi rất quan tâm đến mẫu tử bọn họ.
Ta lại hỏi Bình An: “Ngươi thấy thái hậu nương nương đối với ngươi thế nào?”
Bình An suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Thái hậu nương rất nghiêm khắc và hung dữ, trẫm không dám nói chuyện với bà ấy."
"Bà ấy còn làm vỡ con búp bê sứ mà nương đã để lại cho trẫm."
Ta cầm con búp bê sứ từ tay hắn, quả thực có mấy vết nứt nhỏ.
“Có lúc nương ta cũng nghiêm khắc như thái hậu nương nương vậy, cho đến khi ta gặp đích mẫu.”
“Đích mẫu cho ta kẹo, cho ta váy đẹp, sau đó bỏ độc vào trong canh rồi kêu ta đem đến cho nương."
Bình An khó tin nhìn ta: "Sau đó thì sao?"
“Canh đó bị một đích ca ca đối rất tốt với ta uống rồi.”
Ca ca đó bị người nhà đưa đi, sống chết không rõ.
Lúc đó ta bị đánh gần chết, bị ném đến thôn trang còn xa hơn.
"Bình An, người cho ngươi kẹo chưa chắc là người tốt đâu."
"Ngươi vĩnh viễn không biết trong kẹo có độc hay không."
Nghĩ vậy vì ngày thường thái hậu nương nương đối với chúng ta không tồi.
Huống hồ bà ấy còn là bắp đùi dày nhất trong hậu cung.
Ta lại đem chuyện quá khứ của thái hậu cùng Chu thái phi kể cho Bình An nghe.
Nghe xong, Bình An đứng đó một mình rất lâu mà không nói gì.
Ta đóng cửa lại, để hắn một mình suy nghĩ rồi bước ra cửa cung.
Vừa bước ra đã thấy thái hậu nương nương đang đứng ngoài cổng cung.
“Khương Kiều Kiều, ngươi là một đứa trẻ thông minh.”
Lần này thái hậu đến là vì phát hiện Chu thái phi duỗi tay quá xa.
Bà ta dám mua chuộc nhũ mẫu của Bình An.
Thái hậu cũng đã sai người tiễn Chu thái phi và nhũ mẫu đoạn đường cuối cùng.
Là tỷ tỷ của thái hậu nương nương sao?
Bà ấy thế mà vẫn còn sống.
Nếu không có Chu thái phi, giữa thái hậu cùng tiên hoàng có lẽ vẫn còn lối để xoa dịu.
Hai vị công chúa chỉ có thể ở cạnh thái hậu, Chiêu Dương công chúa cũng sẽ không chết ở đất khách quê người.
Thái hậu vậy mà vẫn giữ cho Chu thái phi một mạng.
Nghe Bình An nói, Chu thái phi rất quan tâm đến mẫu tử bọn họ.
Ta lại hỏi Bình An: “Ngươi thấy thái hậu nương nương đối với ngươi thế nào?”
Bình An suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Thái hậu nương rất nghiêm khắc và hung dữ, trẫm không dám nói chuyện với bà ấy."
"Bà ấy còn làm vỡ con búp bê sứ mà nương đã để lại cho trẫm."
Ta cầm con búp bê sứ từ tay hắn, quả thực có mấy vết nứt nhỏ.
“Có lúc nương ta cũng nghiêm khắc như thái hậu nương nương vậy, cho đến khi ta gặp đích mẫu.”
“Đích mẫu cho ta kẹo, cho ta váy đẹp, sau đó bỏ độc vào trong canh rồi kêu ta đem đến cho nương."
Bình An khó tin nhìn ta: "Sau đó thì sao?"
“Canh đó bị một đích ca ca đối rất tốt với ta uống rồi.”
Ca ca đó bị người nhà đưa đi, sống chết không rõ.
Lúc đó ta bị đánh gần chết, bị ném đến thôn trang còn xa hơn.
"Bình An, người cho ngươi kẹo chưa chắc là người tốt đâu."
"Ngươi vĩnh viễn không biết trong kẹo có độc hay không."
Nghĩ vậy vì ngày thường thái hậu nương nương đối với chúng ta không tồi.
Huống hồ bà ấy còn là bắp đùi dày nhất trong hậu cung.
Ta lại đem chuyện quá khứ của thái hậu cùng Chu thái phi kể cho Bình An nghe.
Nghe xong, Bình An đứng đó một mình rất lâu mà không nói gì.
Ta đóng cửa lại, để hắn một mình suy nghĩ rồi bước ra cửa cung.
Vừa bước ra đã thấy thái hậu nương nương đang đứng ngoài cổng cung.
“Khương Kiều Kiều, ngươi là một đứa trẻ thông minh.”
Lần này thái hậu đến là vì phát hiện Chu thái phi duỗi tay quá xa.
Bà ta dám mua chuộc nhũ mẫu của Bình An.
Thái hậu cũng đã sai người tiễn Chu thái phi và nhũ mẫu đoạn đường cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.