Chương 78: BỎ QUA
Giải Ngữ
17/08/2018
Lại nói về Lăng Nhã, sau khi Dung Viễn rời đi, nàng nằm mãi mà vẫn không
ngủ được, khi thì nghĩ về Dung Viễn, lúc thì nhớ tới Dận Chân, rồi lại
nghĩ tới Ôn Như Ngôn, lăn qua lăn lại, đến lúc mặt trời hé lên ở phía
Đông thì nàng mới thiếp đi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng bỗng thấy có một bóng người ngồi bên giường, nàng nheo mắt lại nhìn cho rõ là ai thì lập tức bị hù tới mức ngồi bật dậy, giấc ngủ khó lắm mới có được bỗng
biết mất không còn chút tăm hơi: “Tứ gia tới lúc nào? Sao không ai báo
tiếng nào vậy, bọn hạ nhân thật lười biếng.”
“Tại ta không cho bọn họ thông truyền.” Dận Chân vén nhẹ tóc mai của nàng, giọng nói mang theo vài phần hối lỗi hiếm có: “Tiểu Vệ Tử nói nàng vừa ngủ chưa được bao lâu nên ta tính để nàng ngủ thêm một lát, ai ngờ lại khiến nàng tỉnh giấc.”
Lăng Nhã vén chăn gấm trên người ra, nâng cơ thể lạnh lẽo của mình ngồi dậy: “Thiếp thân không sao, nhưng Bối lặc gia đã không ngủ nguyên đêm rồi, nói gì thì nói cũng nên nghỉ ngơi một chút, ngài nhìn xem, hai mắt đã thâm quầng rồi kìa.”
Dận Chân nắm lấy ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve quầng mắt trên mặt mình, nói: “Lát nữa ta còn phải thượng triều, làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi, ta sợ trong lòng nàng khó chịu nên cố tình tới đây thăm nàng, chuyện tối qua… oan ức cho nàng rồi!” Hắn lại tiếp tục thở dài: “Nhưng nàng cũng phải hiểu cho ta, trong tình cảnh đó, ta cũng không biết là có nên tin nàng hay không.”
“Ta hiểu mà.” Nàng ngắm ngón tay thon dài của Dận Chân, nhẹ nhàng nói: “Nếu thiếp thân ở vào vị trí của Tứ gia lúc đó thì cũng sẽ như ngài.”
Giọng nói của nàng bình thản như nước, nhưng Dận Chân vẫn nhận ra một chút oan khiên, hắn tháo nhẫn ngọc khắc Long phượng trình tường trên ngón tay cái của mình ra đặt vào lòng bàn tay của Lăng Nhã, nói: “Lần trước tặng cho nàng một cái nhẫn ngọc nứt, tuy đã dùng vàng bọc lại nhưng suy cho cùng nó vẫn không may mắn, lần này ta tặng nàng nhẫn ngọc nguyên vẹn khắc hình Long phượng trình tường, mong rằng từ nay về sau nàng sẽ gặp nhiều may mắn, vô tai vô nạn. Nhã Nhi, ta không dám chắc tương lai dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không nghi ngờ nàng, nhưng ta hứa sẽ tin nàng nhiều nhất có thể.”
Trái tim Lăng Nhã ấm áp, nàng biết với tính cách và thân phận của hắn, nói được những lời này quả là không đơn giản chút nào, nàng không thể đòi hỏi quá nhiều, Lăng Nhã liền chồm tới ôm cổ hắn, nói: “Thiếp thân nhất định sẽ không phụ niềm tin của Tứ gia.”
Nàng nói câu này chứng tỏ đã gỡ được khúc mắc trong lòng, Dận Chân cảm thấy rất vui, nhưng hắn cũng tự hỏi mình, sao hắn lại quan tâm tới việc nàng có hiểu và bỏ qua cho mình hay không tới như vậy?
“À đúng rồi, Tứ gia, Diệp phúc tấn ổn không?” Lăng Nhã sực nhớ tới chuyện này nên hỏi ngay.
Dận Chân vuốt tóc nàng, nói: “Tình hình rất rốt, Từ Thái y kê đơn thuốc dùng cho bảy ngày, nếu đến lúc đó thai nhi vẫn ổn thì mời hắn quay lại chẩn trị tiếp, lần này thật sự là nhờ có Từ Thái y, không những y thuật cao, bụng dạ tốt mà suy nghĩ cũng tinh tế, có thể lôi tên nô tài Tiểu Tứ lòng lang dạ sói ra ánh sáng.”
“Tiếc là vẫn chưa bắt được chủ mưu phía sau, thiếp thân chỉ cần tưởng tượng trong phủ có một người độc ác thâm sâu như vậy bên cạnh mình thì lập tức sởn tóc gáy, đứng ngồi không yên.” Lăng Nhã vừa nói vừa lén nhìn Dận Chân, Tiểu Tứ chẳng qua cũng chỉ là một quân tốt thí, người ẩn sau lưng hắn mới thật sự đáng sợ, không trừ bỏ được người này thì sao mà yên tâm cho được.
Dận Chân vỗ vỗ lưng nàng trấn an: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, tuyệt đối không để nàng phải chịu oan ức.” Nói tới đây, hắn chuyển đề tài: “Có điều ta vẫn thắc mắc, nàng vốn không làm gì mờ ám, sao không nói thật là đi tìm cây trâm mà lại nói là đi tìm Y Lan?”
Lăng Nhã cắn môi, giấu nhẹm tâm tư của mình, nói ra lời trái với lòng: “Cây trâm đó là Tứ gia tặng cho thiếp thân, thiếp thân không giữ được nên trong lòng hổ thẹn, không dám nói thật, mong Tứ gia bỏ qua tội nói dối của thiếp thân.”
“Cũng may là Ôn Như Ngôn nhặt được.” Dận Chân lắc lắc đầu, lấy cây Thất Bảo Linh Lung từ trong tay áo ra, tự mình nhẹ nhàng cắm vào búi tóc của Lăng Nhã: “Nhưng sau này không được làm mất nữa đó.”
Đợi Lăng Nhã hứa xong, hắn nhìn sắc trời qua khe cửa sổ rồi đứng dậy chỉnh lại triều phục: “Cũng không còn sớm nữa, ta phải thượng triều rồi, nếu nàng còn mệt thì ngủ thêm một lát đi.”
Dận Chân đi rồi, Lăng Nhã cũng chẳng còn buồn ngủ, liền gọi mấy người Mặc Ngọc vào hầu hạ mình thức dậy, khi Mặc Ngọc đưa khăn cho Lăng Nhã lau mặt, nàng hỏi: “Chủ tử, sao lúc nãy người không nói thẳng với Bối lặc gia là Qua Nhĩ Giai phúc tấn cố tình nói oan cho người, đã vậy còn nói dối theo nàng ta?”
Nàng và mấy người Lý Vệ vừa rồi đứng ở ngoài cửa, mà cửa này không đóng chặt, nên bên trong nói gì bọn họ đều nghe được. Nhớ tới việc Qua Nhĩ Giai thị hại chủ tử mình xém chút chịu hàm oan, nàng giận vô cùng, chỉ hận không thể khiến nàng ta chịu thiên đao vạn quả.
Lăng Nhã lau mặt xong thì ngồi xuống ghế, nàng nhìn hình ảnh của Mặc Ngọc trong gương đồng, cười không trả lời ngay mà nhìn về khuôn mặt bình thản của Lý Vệ: “Ngươi đoán được gì rồi, nói ta nghe thử xem?”
Lý Vệ khom người, mỉm cười nói: “Nô tài cũng chỉ tự đoán mò thôi, nếu không đúng ý tứ của chủ tử cũng mong chủ tử thứ lỗi.”
Mặc Ngọc nghe hai người úp úp mở mở, nôn tới mức không đợi được, dĩ nhiên nàng không dám hối Lăng Nhã, nhưng đối với Lý Vệ thì không hề khách khí, dậm chân nói: “Ngươi nói nhanh đi, kì kèo tới lui làm gì chứ.”
Lý Vệ bực bội liếc Mặc Ngọc, nói: “Ngươi đó, làm gì cũng chịu khó động não một chút đi, nếu còn như vậy thì sinh tồn không nổi đâu. Các ngươi có nhớ lúc nãy Bối lặc gia hỏi chủ tử thế nào không?”
“Ta nhớ.” Đang chải đầu giúp Lăng Nhã, Thủy Tú giành nói: “Bối lặc gia hỏi chủ tử là ‘Có điều ta vẫn thắc mắc, nàng vốn không làm gì mờ ám, sao không nói thật là đi tìm cây trâm mà lại nói là đi tìm Y Lan’.” Trí nhớ của Thủy Tú cực tốt, nghe một lần là có thể thuật lại không sót một chữ.
Lý Vệ búng tay nói: “Không sai, chính là câu này. Trong lời nói của Bối lặc gia, có thể thấy được ngay từ đầu Bối lặc gia đã xác định đêm qua chủ tử đã nói dối. Nếu bây giờ chủ tử thề thốt phủ nhận thì Bối lặc gia không những không tin, mà còn cho rằng chủ tử muốn trả thù Qua Nhĩ Giai phúc tấn, tình thế sẽ biến thành bất lợi với chủ tử.”
“Chính xác.” Lăng Nhã tán thưởng cách nhìn cực kỳ nhạy bén của Lý Vệ, nàng phát hiện mình ngày càng thích nói chuyện với hắn, nhiều lúc nàng chẳng cần nói tiếng nào, hắn cũng hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng nàng.
“Nếu Tiểu Tứ là quân tốt, thì Qua Nhĩ Giai thị chính là móng vuốt, cũng may mà lần này nàng ta đã lộ mặt ra, không thì ta vẫn chưa thể nhận ra Qua Nhĩ Giai thị là người của Niên thị, xem ra, dáng vẻ nhát gan hiền lành của nàng ta trước giờ cũng chỉ diễn để che mắt người mà thôi.”
Tiểu Lộ Tử cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nô… Nô tài nhớ Qua… Qua Nhĩ Giai… Giai phúc tấn là… là… là người vào… phủ sớm… sớm nhất, đến nay… nay đã bảy… bảy tám năm, tuy không… không được… Bối lặc gia… gia sủng ái… nhiều, nhưng… nhưng cũng chưa… chưa từng thất… thất sủng. Một tháng… Bối lặc… lặc gia đều… đều triệu nàng… nàng ta thị tẩm vài lần.” Tuy Lăng Nhã chưa từng chê trách, nhưng Tiểu Lộ Tử luôn cố gắng điều chỉnh tật nói lắp của mình, giờ nói chuyện cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Nữ nhân trong phủ tựa mây, người nào người nấy đều xinh đẹp như hoa như ngọc, dung mạo của Qua Nhĩ Giai thị so với mọi người không phải là xuất sắc nhất, cũng chẳng có con nối dõi, vậy mà nàng ta có thể giữ được sủng ái của Dận Chân, chứng tỏ nàng ta là một người thủ đoạn, nực cười bản thân mình trước đây lơ là chủ quan nên chưa từng quan tâm tới nàng ta, xem ra trong phủ bối lặc này chẳng có ai là đơn giản hiền lành.
“Thì ra là vậy.” Nghe mọi người nói xong thì Mặc Ngọc mới tỉnh ngộ, nghĩ lại mà sợ hãi: “Mấy người Niên phúc tấn thật quá nham hiểm, cũng may lần này chủ tử có quý nhân tương trợ mới tránh được một kiếp.”
Quý nhân… Trái tim Lăng Nhã chợt động, tay vuốt nhẹ cây Thất Bảo Linh Lung đang cắm trên búi tóc, Ôn Như Ngôn… Dù rằng không hiểu sao nàng ta lại nhặt được cây trâm do chính mình ném đi, nhưng vào lúc dầu sôi lửa bỏng, nàng ta quyết định đứng ra, không mục đích gì khác ngoài việc muốn giúp mình, nàng ta… Mình đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta không hận mình sao? Không lẽ mình đã nghĩ sai về nàng ta? Lý Vệ thấy Lăng Nhã vuốt ve cây trâm mà chẳng nói gì thì biết nàng đang nghĩ tới Ôn Như Ngôn, hắn cẩn thận tìm lời nói: “Chủ tử, nô tài biết chuyện của Tĩnh Quý nhân khiến người đau buốt tâm can, nhưng không phải cả thiên hạ này đều giống nàng ta, ít nhất là bọn nô tài, bọn nô tài tuyệt đối sẽ không phản bội chủ tử. Trước đây người tránh mặt Ôn cách cách là vì lo nàng ta cũng giống Tĩnh Quý nhân, khẩu phật tâm xà, nhưng đêm qua nàng ta chịu đứng ra, đủ thấy trong lòng nàng ta thật sự có chủ tử. Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới là người có tâm. Chủ tử, có thể người đã nghĩ sai về Ôn cách cách rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, chủ tử, nô tỳ cũng cảm thấy Ôn cách cách là người tốt, nàng ta nhất định không hại chủ tử đâu.” Hiếm lắm mới thấy Mặc Ngọc không đối đầu với Lý Vệ, mấy người Thủy Tú bên cạnh cũng phụ họa theo.
Nàng sai thật sao? Lăng Nhã thất thần nhìn chính mình trong gương, ký ức giữa nàng và Ôn Như Ngôn hiện lên từng cảnh từng cảnh trong đầu, càng nhớ lòng nàng càng động, có lẽ… Có lẽ lần này nàng đã sai…
Rất lâu sau đó, cuối cùng nàng cũng đưa ra quyết định, gồng người nói: “Lát nữa các ngươi đi với ta đến Lãm Nguyệt cư.”
Mấy người Lý Vệ rất vui, ai cũng ngầm hiểu Lăng Nhã đến Lãm Nguyệt cư là muốn khôi phục lại tình cảm với Ôn Như Ngôn, nên lập tức đồng ý ngay.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lăng Nhã dắt theo Lý Vệ và Mặc Ngọc đi đến Lãm Nguyệt cư, giờ này còn sớm, cộng với chuyện lộn xộn tối qua, nên gần sáng mọi người mới đi ngủ, vả lại, hôm nay Na Lạp thị miễn thỉnh an, vì vậy ai cũng còn say giấc, cả phủ im ắng hơn ngày thường.
Lăng Nhã bước vào chỗ ở của Ôn Như Ngôn, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, Mặc Ngọc chưa kịp gõ thì cửa đột nhiên mở ra, Tố Vân hai mắt còn lim dim ngái ngủ chuẩn bị bước ra, nhìn thấy mấy người Lăng Nhã thì phản ứng đầu tiên là ngẩn người, sau đó thì đanh mặt lại, miễn cưỡng hành lễ.
“Tỷ tỷ dậy chưa?” Lăng Nhã nhẹ nhàng hỏi.
Tố Vân liếc nàng rồi trả lời bằng một giọng gàn dở: “Lăng phúc tấn đến nhầm chỗ rồi, tỷ tỷ của người ở Hàm Nguyên cư, Linh Lung cư mới đúng, sao lại tới Lãm Nguyệt cư nhỏ bé này để tìm?”
“Ta tới tìm Ôn tỷ tỷ.” Lăng Nhã hiểu Tố Vân bất bình với những gì mình đã làm trước đây, nên cũng chẳng tính toán với nàng.
Tố Vân cười lạnh: “Sao, bây giờ Lăng phúc tấn lại nhớ tới cô nương nhà ta rồi sao? Chỉ sợ hai chữ ‘tỷ tỷ’ này cô nương nhận không nổi, chi bằng mời Lăng phúc tấn người trở về cho.”
Nàng nói xong thì dợm bước rời đi, Mặc Ngọc chướng mắt với thái độ của nàng ta nên giang tay ra chặn lại, nói: “Chủ tử nhà ta cố tình tới tìm Ôn cách cách, tuy ngươi bất mãn trong lòng nhưng ít ra cũng vào trong thông truyền một tiếng.”
Tố Vân trừng mắt, không hề nhượng bộ mà nhắc lại câu lúc nãy: “Ta đã nói rồi, ở đây không có tỷ tỷ của Lăng phúc tấn, với lại cô nương nhà ta cũng chưa thức dậy.”
Edit: Ớt Hiểm
“Để nàng ta vào đi.” Trong phòng chợt vang lên giọng của Ôn Như Ngôn, thấy cô nương đã lên tiếng, Tố Vân không dám ngăn cản nữa, chỉ đành trừng mắt liếc Lăng Nhã rồi né người qua một bên. Lăng Nhã nhìn Mặc Ngọc và Lý Vệ đang đi theo sau mình, dặn dò: “Khi gặp Ôn cách cách, nếu ra chưa cho phép thì các ngươi không được mở miệng, nhớ chưa?”
“Dạ.” Hai người ít khi nào thấy Lăng Nhã nói chuyện nghiêm khắc như vậy nên không dám nhiều lời, chỉ gật đầu nhận lệnh.
Vừa đẩy cửa ra, Lăng Nhã đã nhìn thấy Ôn Như Ngôn, nàng vẫn mặc y phục tối hôm qua, mái tóc vẫn rất gọn gàng, chứng tỏ từ lúc trở về tới giờ nàng vẫn chưa hề nằm nghỉ.
Lăng Nhã chưa kịp nói gì thì Ôn Như Ngôn đã gom tay áo nhún người xuống, hé môi nói câu thỉnh an khách khí mà lạ lẫm: “Thiếp thân gặp qua Lăng phúc tấn, Lăng phúc tấn cát tường!”
Ánh mắt Lăng Nhã thoáng đau xót, đã từng thân nhau như tỷ muội mà nay lại xa lạ tới mức này, đều là do nàng mà ra cả, nàng đưa tay ra đỡ Ôn Như Ngôn, nhẹ giọng nói: “Xin tỷ tỷ đứng lên.”
Ôn Như Ngôn đứng dậy im lặng lùi về phía sau, tránh khỏi bàn tay của Lăng Nhã: “Không dám làm phiền…” Lời còn chưa nói xong nàng đã thấy Lăng Nhã từ từ khụy gối khom người, Ôn Như Ngôn giật mình né người: “Ngươi làm gì vậy?”
Lăng Nhã nhẹ nhàng đứng lên, nói: “Tỷ tỷ hành lễ vị phân với ta, dĩ nhiên ta cũng phải hành lễ muội muội với tỷ.”
“Muội muội?” Ôn Như Ngôn lặp lại hai chữ này, chút tiếc nuối trong đó rất nhanh đã biến thành một nụ cười giễu cợt: “Bây giờ thiếp thân không nhận nổi cách xưng hô như thế đâu, mong phúc tấn thu hồi.”
Lăng Nhã thở dài, ngồi xuống ghế, nói: “Ta biết tỷ tỷ đang trách móc ta vì mấy ngày qua ta đã xa lánh tỷ tỷ, cũng chính vì vậy mà hôm nay ta đến đây để nhận lỗi với tỷ tỷ tỷ.”
“Không dám!” Ôn Như Ngôn nhấc bình sứ trên bàn lên, rót một chén trà, nàng không đưa cho Lăng Nhã mà tự uống một ngụm, nhàn nhạt nói: “Nếu không có việc gì khác nữa thì xin Lăng phúc tấn về cho.”
“Trời đang lạnh như vậy mà tỷ còn uống trà nguội sao? Nếu tổn hại dạ dày thì phải làm sao?” Lăng Nhã thấy trà rót ra không có chút hơi nóng nào bay lên nên biết bình trà này đã để qua đêm, nàng vội giật chén trà trong tay Ôn Như Ngôn, đang định sai Mặc Ngọc đi pha bình trà khác tới thì đúng lúc Tố Vân cầm ấm nước nóng tiến vào, nghe được câu này của Lăng Nhã thì tức giận, đặt mạnh ấm nước lên bàn, nói: “Cô nương ta phải uống trà nguội như vậy chẳng phải là nhờ phúc tấn người ban cho ư. Từ lúc người xa lánh cô nương ta, các vị cách cách kia đều đổ mọi ghen ghét dành cho người lên đầu cô nương ta, hùa với nhau chèn ép cô nương, còn chuyện châm chọc mỉa mai thì khỏi nói, ngay cả cơm nóng trà nóng cũng chẳng được ăn một miếng uống một ngụm, ấm nước này ta phải xin xỏ chật vật lắm người ở phòng bếp mới cho, giờ mới là tháng chín, nếu vào tháng mười một mười hai, trời rét cắt da, người cục mịch thô lỗ như nô tỳ thì không có gì đáng ngại, nhưng người không quen khổ như cô nương thì sao mà chịu nổi, hu… hu…” Càng nói Tố Vân càng đau lòng, nhịn không được mà khóc nấc lên.
“Ai cho phép ngươi nói như vậy? Sao lại không có quy củ gì hết.” Ôn Như Ngôn nhíu mày khiển trách: “Mau xin lỗi Lăng phúc tấn đi.”
“Không!” Tố Vân cũng trở nên ngang ngược, lau nước mắt nói tiếp: “Nô tỳ nói có gì sai đâu, là nàng ta hại chủ tử ra nông nỗi này, giờ lại giả mù sa mưa tới đây đóng vai người tốt, còn lâu ta mới xin lỗi nàng ta.”
“Bốp!” Tố Vân vừa dứt lời thì đã ăn một cái tát thật mạnh, là Ôn Như Ngôn, nàng tức giận đến run người, chỉ tay vào gương mặt kinh ngạc của Tố Vân, lạnh lùng nói: “Hay do bình thường ta quá dung túng ngươi nên mới khiến ngươi làm càn vô lễ như vậy, quỳ xuống!”
Tố Vân đi theo Ôn Như Ngôn đã lâu, đâu là lần đầu tiên nàng bị đánh, mà lại còn bị đánh vì một người đã từng phản bội cô nương, lòng nàng vừa đau vừa buồn, nức nở nói: “Nô tỳ không sai, nô tỳ không quỳ!”
“Quỳ xuống!” Ôn Như Ngôn hiểu rõ Tố Vân vì thương mình nên mới như vậy, nhưng nếu như Lăng Nhã vin vào chuyện này mà truy cứu Tố Vân tội bất kính thì Tố Vân không tránh khỏi một trận đòn roi: “Nếu còn già mồm ta nhất định sẽ không tha cho ngươi”
“Tỷ tỷ!” Lăng Nhã bỗng lên tiếng, lúc Ôn Như Ngôn nhìn qua thì thấy nàng đang từ từ quỳ xuống, ngước mặt lên nói: “Tố Vân không sai, người sai chính là muội, là muội hại tỷ tỷ phải chịu nhiều khổ sở như vậy, nếu tỷ tỷ muốn phạt thì hãy phạt muội đi.”
Trước khi Lăng Nhã quỳ xuống, Ôn Như Ngôn đã tránh qua một bên, có chút xót thương hiện lên trong đáy mắt, lúc Lăng Nhã xa lánh nàng, nàng đã đau tận tâm can, nhưng lúc này vẻ mặt nàng vẫn cứ nhàn nhạn nói: “Sao thiếp thân dám phạt phúc tấn chứ, nếu phúc tấn đến đây vì chuyện tối qua thì xin người đứng lên đi, thiếp thân chỉ tình cờ thôi, không dám nhận đại lễ của phúc tấn như vậy.”
“Nhưng tỷ tỷ cũng có thể lựa chọn không giao cây trâm đó ra, như vậy, kể cả phái người đi tìm, tìm không ra cây trâm thì lời nói của muội sẽ biến thành vô chứng vô cứ.” Lăng Nhã một mực quỳ trên đất không chịu đứng lên, thành thật nói: “Muội đối xử với tỷ tỷ vô tình như vậy mà tỷ tỷ vẫn bảo vệ muội như trước, vẫn đối xử với muội như là muội muội của tỷ, còn muội, tự nhiên trong lòng lại nghi ngờ tỷ, thật sự không nên, mong tỷ tỷ tha thứ!”
Ôn Như Ngôn xoa trán, quay đầu đi chẳng muốn nhìn nàng: “Nên hay không giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa, vẫn là mời Lăng phúc tấn trở về cho, đây không phải là nơi người nên tới.”
“Đúng là tỷ tỷ vẫn không chịu tha thứ cho muội.” Lăng Nhã buồn bã, không biết nên nói gì thêm. Lý Vệ và Mặc Ngọc lòng nóng như lửa đốt, đã vậy còn chứng kiến cảnh chủ tử hạ mình năn nỉ như vậy, hận không thể nói ra toàn bộ sự thật phía trong, tiếc rằng trước đó Lăng Nhã đã dặn dò không được lên tiếng, nên bọn họ không dám trái.
“Tha thứ thì sao mà không tha thứ thì sao.” Ôn Như Ngôn dùng móng tay bấm mạnh vào lá hoa quế đã sắp khô, chút nước còn sót lại trong lá thấm ướt móng tay, ướt như đôi mắt của nàng: “Ta chỉ hận bản thân mình có mắt không tròng, đã nhìn lầm ngươi.”
Những lời này chẳng khác gì dao nhọn đâm vào tim Lăng Nhã, khiến nàng đau nhói. Lý Vệ không đành lòng, bất chấp sẽ bị trách phạt, tiến lên đỡ Lăng Nhã dậy, nói nhỏ bên tai nàng: “Chủ tử, bây giờ ngoài việc kể sự thật ra thì không còn cách nào khác để gỡ bỏ khúc mắc trong lòng Ôn cách cách đâu.”
Lăng Nhã im lặng không trả lời, không phải nàng lo Ôn Như Ngôn sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu nàng không tin tưởng Ôn Như Ngôn thì nàng đã không đích thân tới đây; nàng chỉ sợ rằng, chuyện này rồi sẽ liên lụy tới Ôn Như Ngôn, nếu lỡ Thạch Thu Từ biết Lăng Nhã đã nắm rõ sự tình trước khi tuyển tú, thì nàng ta nhất định sẽ tìm cách trả thù, những người liên quan cũng sẽ không thoát được. Nhưng nếu giờ không nói, nàng và Ôn Như Ngôn sẽ mãi mãi không thể thuận hòa như xưa.
Một lúc sau, Lăng Nhã ngẩng đầu lên, ánh mắt tinh anh, chân thành nói: “Có lẽ trong lòng tỷ tỷ, muội là một tên tiểu nhân hám lợi nịnh giàu đạp nghèo, nhưng thật sự muội có nỗi khổ trong lòng, nếu tỷ tỷ không sợ bị liên lụy, muội xin nói rõ sự tình.”
“Ngươi cảm thấy bây giờ ta còn sợ liên lụy gì sao?” Ôn Như Ngôn chỉ vào y phục cũ rích trên người mình, giọng đầy giễu cợt, dường như nàng chẳng tin những gì Lăng Nhã đang nói, nghĩ rằng chẳng qua Lăng Nhã chỉ đang viện cớ mà thôi.
Lăng Nhã sắp xếp lại mạch suy nghĩ, kể toàn bộ sự việc lần vào cung gặp Vinh Quý phi trước đây, kể cả chuyện Thạch Thu Từ phản bội khiến nàng mất lòng tin vào Ôn Như Ngôn, sợ rằng Ôn Như Ngôn cũng sẽ bán đứng mình như Thạch Thu Từ, nên nàng mới cố tình xa cách, từ đầu tới cuối kể sạch sành sanh không giấu diếm.
Ban đầu Ôn Như Ngôn vốn chẳng hề quan tâm, nhưng sau đó nét mặt lại thay đổi, Tố Vân cũng ngạc nhiên vô cùng, không ngờ trong chuyện này còn có nội tình như thế.
Đợi đến khi Lăng Nhã kể xong, Ôn Như Ngôn than vãn không ngừng, nàng luôn cho rằng sau khi Lăng Nhã được tấn phong thành thứ phúc tấn, thế lực thay đổi nên cố tình xa lánh nàng, nhưng xem ra nàng đã đoán sai rồi.
“Là ta đã trách lầm muội…” Ôn Như Ngôn nhìn Lăng Nhã, ánh mắt có chút áy náy nhưng vui mừng nhiều hơn, những lời này chứng tỏ nàng đã không nhìn lầm người; vả lại, hôm nay Lăng Nhã kể rõ chuyện này, chẳng khác gì đã giao tính mạng cho mình, thậm chí cũng chẳng đuổi Tố Vân ra ngoài, bấy nhiêu cũng đủ thấy thành ý.
“Tỷ tỷ trách muội cũng là chuyện bình thường thôi mà.” Lăng Nhã thở dài nắm lấy tay của Ôn Như Ngôn: “Thật ra tỷ tỷ vẫn luôn đối xử chân thành với muội, tại mắt của muội bị che mờ, tự dưng lại nghi ngờ tỷ tỷ, đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nếu không có chuyện đêm qua, chỉ sợ tới giờ muội vẫn còn nghi thần nghi quỷ.”
Lúc này Ôn Như Ngôn không còn đẩy Lăng Nhã ra như ban nãy nữa, ngược lại còn nắm chặt tay nàng hơn, nức nở nói: “Không trách muội, muốn trách thì trách vị Tĩnh Quý nhân kia, nếu tâm địa nàng ta không độc địa thì sao muội lại phải chịu khổ sở như vậy, Nhã Nhi, muội yên tâm, tỷ tỷ nhất định không phụ lòng tin và tình cảm của muội.”
“Muội biết.” Hai người nhìn nhau cười, những gì không vui trước đây đều tan thành mây khói, các nàng vẫn lại là tỷ muội tốt như trước, chưa kể qua một kiếp nạn này, tình cảm càng keo sơn hơn, khó ai có thể lay động.
“Tại ta không cho bọn họ thông truyền.” Dận Chân vén nhẹ tóc mai của nàng, giọng nói mang theo vài phần hối lỗi hiếm có: “Tiểu Vệ Tử nói nàng vừa ngủ chưa được bao lâu nên ta tính để nàng ngủ thêm một lát, ai ngờ lại khiến nàng tỉnh giấc.”
Lăng Nhã vén chăn gấm trên người ra, nâng cơ thể lạnh lẽo của mình ngồi dậy: “Thiếp thân không sao, nhưng Bối lặc gia đã không ngủ nguyên đêm rồi, nói gì thì nói cũng nên nghỉ ngơi một chút, ngài nhìn xem, hai mắt đã thâm quầng rồi kìa.”
Dận Chân nắm lấy ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve quầng mắt trên mặt mình, nói: “Lát nữa ta còn phải thượng triều, làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi, ta sợ trong lòng nàng khó chịu nên cố tình tới đây thăm nàng, chuyện tối qua… oan ức cho nàng rồi!” Hắn lại tiếp tục thở dài: “Nhưng nàng cũng phải hiểu cho ta, trong tình cảnh đó, ta cũng không biết là có nên tin nàng hay không.”
“Ta hiểu mà.” Nàng ngắm ngón tay thon dài của Dận Chân, nhẹ nhàng nói: “Nếu thiếp thân ở vào vị trí của Tứ gia lúc đó thì cũng sẽ như ngài.”
Giọng nói của nàng bình thản như nước, nhưng Dận Chân vẫn nhận ra một chút oan khiên, hắn tháo nhẫn ngọc khắc Long phượng trình tường trên ngón tay cái của mình ra đặt vào lòng bàn tay của Lăng Nhã, nói: “Lần trước tặng cho nàng một cái nhẫn ngọc nứt, tuy đã dùng vàng bọc lại nhưng suy cho cùng nó vẫn không may mắn, lần này ta tặng nàng nhẫn ngọc nguyên vẹn khắc hình Long phượng trình tường, mong rằng từ nay về sau nàng sẽ gặp nhiều may mắn, vô tai vô nạn. Nhã Nhi, ta không dám chắc tương lai dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không nghi ngờ nàng, nhưng ta hứa sẽ tin nàng nhiều nhất có thể.”
Trái tim Lăng Nhã ấm áp, nàng biết với tính cách và thân phận của hắn, nói được những lời này quả là không đơn giản chút nào, nàng không thể đòi hỏi quá nhiều, Lăng Nhã liền chồm tới ôm cổ hắn, nói: “Thiếp thân nhất định sẽ không phụ niềm tin của Tứ gia.”
Nàng nói câu này chứng tỏ đã gỡ được khúc mắc trong lòng, Dận Chân cảm thấy rất vui, nhưng hắn cũng tự hỏi mình, sao hắn lại quan tâm tới việc nàng có hiểu và bỏ qua cho mình hay không tới như vậy?
“À đúng rồi, Tứ gia, Diệp phúc tấn ổn không?” Lăng Nhã sực nhớ tới chuyện này nên hỏi ngay.
Dận Chân vuốt tóc nàng, nói: “Tình hình rất rốt, Từ Thái y kê đơn thuốc dùng cho bảy ngày, nếu đến lúc đó thai nhi vẫn ổn thì mời hắn quay lại chẩn trị tiếp, lần này thật sự là nhờ có Từ Thái y, không những y thuật cao, bụng dạ tốt mà suy nghĩ cũng tinh tế, có thể lôi tên nô tài Tiểu Tứ lòng lang dạ sói ra ánh sáng.”
“Tiếc là vẫn chưa bắt được chủ mưu phía sau, thiếp thân chỉ cần tưởng tượng trong phủ có một người độc ác thâm sâu như vậy bên cạnh mình thì lập tức sởn tóc gáy, đứng ngồi không yên.” Lăng Nhã vừa nói vừa lén nhìn Dận Chân, Tiểu Tứ chẳng qua cũng chỉ là một quân tốt thí, người ẩn sau lưng hắn mới thật sự đáng sợ, không trừ bỏ được người này thì sao mà yên tâm cho được.
Dận Chân vỗ vỗ lưng nàng trấn an: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, tuyệt đối không để nàng phải chịu oan ức.” Nói tới đây, hắn chuyển đề tài: “Có điều ta vẫn thắc mắc, nàng vốn không làm gì mờ ám, sao không nói thật là đi tìm cây trâm mà lại nói là đi tìm Y Lan?”
Lăng Nhã cắn môi, giấu nhẹm tâm tư của mình, nói ra lời trái với lòng: “Cây trâm đó là Tứ gia tặng cho thiếp thân, thiếp thân không giữ được nên trong lòng hổ thẹn, không dám nói thật, mong Tứ gia bỏ qua tội nói dối của thiếp thân.”
“Cũng may là Ôn Như Ngôn nhặt được.” Dận Chân lắc lắc đầu, lấy cây Thất Bảo Linh Lung từ trong tay áo ra, tự mình nhẹ nhàng cắm vào búi tóc của Lăng Nhã: “Nhưng sau này không được làm mất nữa đó.”
Đợi Lăng Nhã hứa xong, hắn nhìn sắc trời qua khe cửa sổ rồi đứng dậy chỉnh lại triều phục: “Cũng không còn sớm nữa, ta phải thượng triều rồi, nếu nàng còn mệt thì ngủ thêm một lát đi.”
Dận Chân đi rồi, Lăng Nhã cũng chẳng còn buồn ngủ, liền gọi mấy người Mặc Ngọc vào hầu hạ mình thức dậy, khi Mặc Ngọc đưa khăn cho Lăng Nhã lau mặt, nàng hỏi: “Chủ tử, sao lúc nãy người không nói thẳng với Bối lặc gia là Qua Nhĩ Giai phúc tấn cố tình nói oan cho người, đã vậy còn nói dối theo nàng ta?”
Nàng và mấy người Lý Vệ vừa rồi đứng ở ngoài cửa, mà cửa này không đóng chặt, nên bên trong nói gì bọn họ đều nghe được. Nhớ tới việc Qua Nhĩ Giai thị hại chủ tử mình xém chút chịu hàm oan, nàng giận vô cùng, chỉ hận không thể khiến nàng ta chịu thiên đao vạn quả.
Lăng Nhã lau mặt xong thì ngồi xuống ghế, nàng nhìn hình ảnh của Mặc Ngọc trong gương đồng, cười không trả lời ngay mà nhìn về khuôn mặt bình thản của Lý Vệ: “Ngươi đoán được gì rồi, nói ta nghe thử xem?”
Lý Vệ khom người, mỉm cười nói: “Nô tài cũng chỉ tự đoán mò thôi, nếu không đúng ý tứ của chủ tử cũng mong chủ tử thứ lỗi.”
Mặc Ngọc nghe hai người úp úp mở mở, nôn tới mức không đợi được, dĩ nhiên nàng không dám hối Lăng Nhã, nhưng đối với Lý Vệ thì không hề khách khí, dậm chân nói: “Ngươi nói nhanh đi, kì kèo tới lui làm gì chứ.”
Lý Vệ bực bội liếc Mặc Ngọc, nói: “Ngươi đó, làm gì cũng chịu khó động não một chút đi, nếu còn như vậy thì sinh tồn không nổi đâu. Các ngươi có nhớ lúc nãy Bối lặc gia hỏi chủ tử thế nào không?”
“Ta nhớ.” Đang chải đầu giúp Lăng Nhã, Thủy Tú giành nói: “Bối lặc gia hỏi chủ tử là ‘Có điều ta vẫn thắc mắc, nàng vốn không làm gì mờ ám, sao không nói thật là đi tìm cây trâm mà lại nói là đi tìm Y Lan’.” Trí nhớ của Thủy Tú cực tốt, nghe một lần là có thể thuật lại không sót một chữ.
Lý Vệ búng tay nói: “Không sai, chính là câu này. Trong lời nói của Bối lặc gia, có thể thấy được ngay từ đầu Bối lặc gia đã xác định đêm qua chủ tử đã nói dối. Nếu bây giờ chủ tử thề thốt phủ nhận thì Bối lặc gia không những không tin, mà còn cho rằng chủ tử muốn trả thù Qua Nhĩ Giai phúc tấn, tình thế sẽ biến thành bất lợi với chủ tử.”
“Chính xác.” Lăng Nhã tán thưởng cách nhìn cực kỳ nhạy bén của Lý Vệ, nàng phát hiện mình ngày càng thích nói chuyện với hắn, nhiều lúc nàng chẳng cần nói tiếng nào, hắn cũng hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng nàng.
“Nếu Tiểu Tứ là quân tốt, thì Qua Nhĩ Giai thị chính là móng vuốt, cũng may mà lần này nàng ta đã lộ mặt ra, không thì ta vẫn chưa thể nhận ra Qua Nhĩ Giai thị là người của Niên thị, xem ra, dáng vẻ nhát gan hiền lành của nàng ta trước giờ cũng chỉ diễn để che mắt người mà thôi.”
Tiểu Lộ Tử cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nô… Nô tài nhớ Qua… Qua Nhĩ Giai… Giai phúc tấn là… là… là người vào… phủ sớm… sớm nhất, đến nay… nay đã bảy… bảy tám năm, tuy không… không được… Bối lặc gia… gia sủng ái… nhiều, nhưng… nhưng cũng chưa… chưa từng thất… thất sủng. Một tháng… Bối lặc… lặc gia đều… đều triệu nàng… nàng ta thị tẩm vài lần.” Tuy Lăng Nhã chưa từng chê trách, nhưng Tiểu Lộ Tử luôn cố gắng điều chỉnh tật nói lắp của mình, giờ nói chuyện cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Nữ nhân trong phủ tựa mây, người nào người nấy đều xinh đẹp như hoa như ngọc, dung mạo của Qua Nhĩ Giai thị so với mọi người không phải là xuất sắc nhất, cũng chẳng có con nối dõi, vậy mà nàng ta có thể giữ được sủng ái của Dận Chân, chứng tỏ nàng ta là một người thủ đoạn, nực cười bản thân mình trước đây lơ là chủ quan nên chưa từng quan tâm tới nàng ta, xem ra trong phủ bối lặc này chẳng có ai là đơn giản hiền lành.
“Thì ra là vậy.” Nghe mọi người nói xong thì Mặc Ngọc mới tỉnh ngộ, nghĩ lại mà sợ hãi: “Mấy người Niên phúc tấn thật quá nham hiểm, cũng may lần này chủ tử có quý nhân tương trợ mới tránh được một kiếp.”
Quý nhân… Trái tim Lăng Nhã chợt động, tay vuốt nhẹ cây Thất Bảo Linh Lung đang cắm trên búi tóc, Ôn Như Ngôn… Dù rằng không hiểu sao nàng ta lại nhặt được cây trâm do chính mình ném đi, nhưng vào lúc dầu sôi lửa bỏng, nàng ta quyết định đứng ra, không mục đích gì khác ngoài việc muốn giúp mình, nàng ta… Mình đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta không hận mình sao? Không lẽ mình đã nghĩ sai về nàng ta? Lý Vệ thấy Lăng Nhã vuốt ve cây trâm mà chẳng nói gì thì biết nàng đang nghĩ tới Ôn Như Ngôn, hắn cẩn thận tìm lời nói: “Chủ tử, nô tài biết chuyện của Tĩnh Quý nhân khiến người đau buốt tâm can, nhưng không phải cả thiên hạ này đều giống nàng ta, ít nhất là bọn nô tài, bọn nô tài tuyệt đối sẽ không phản bội chủ tử. Trước đây người tránh mặt Ôn cách cách là vì lo nàng ta cũng giống Tĩnh Quý nhân, khẩu phật tâm xà, nhưng đêm qua nàng ta chịu đứng ra, đủ thấy trong lòng nàng ta thật sự có chủ tử. Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới là người có tâm. Chủ tử, có thể người đã nghĩ sai về Ôn cách cách rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, chủ tử, nô tỳ cũng cảm thấy Ôn cách cách là người tốt, nàng ta nhất định không hại chủ tử đâu.” Hiếm lắm mới thấy Mặc Ngọc không đối đầu với Lý Vệ, mấy người Thủy Tú bên cạnh cũng phụ họa theo.
Nàng sai thật sao? Lăng Nhã thất thần nhìn chính mình trong gương, ký ức giữa nàng và Ôn Như Ngôn hiện lên từng cảnh từng cảnh trong đầu, càng nhớ lòng nàng càng động, có lẽ… Có lẽ lần này nàng đã sai…
Rất lâu sau đó, cuối cùng nàng cũng đưa ra quyết định, gồng người nói: “Lát nữa các ngươi đi với ta đến Lãm Nguyệt cư.”
Mấy người Lý Vệ rất vui, ai cũng ngầm hiểu Lăng Nhã đến Lãm Nguyệt cư là muốn khôi phục lại tình cảm với Ôn Như Ngôn, nên lập tức đồng ý ngay.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lăng Nhã dắt theo Lý Vệ và Mặc Ngọc đi đến Lãm Nguyệt cư, giờ này còn sớm, cộng với chuyện lộn xộn tối qua, nên gần sáng mọi người mới đi ngủ, vả lại, hôm nay Na Lạp thị miễn thỉnh an, vì vậy ai cũng còn say giấc, cả phủ im ắng hơn ngày thường.
Lăng Nhã bước vào chỗ ở của Ôn Như Ngôn, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, Mặc Ngọc chưa kịp gõ thì cửa đột nhiên mở ra, Tố Vân hai mắt còn lim dim ngái ngủ chuẩn bị bước ra, nhìn thấy mấy người Lăng Nhã thì phản ứng đầu tiên là ngẩn người, sau đó thì đanh mặt lại, miễn cưỡng hành lễ.
“Tỷ tỷ dậy chưa?” Lăng Nhã nhẹ nhàng hỏi.
Tố Vân liếc nàng rồi trả lời bằng một giọng gàn dở: “Lăng phúc tấn đến nhầm chỗ rồi, tỷ tỷ của người ở Hàm Nguyên cư, Linh Lung cư mới đúng, sao lại tới Lãm Nguyệt cư nhỏ bé này để tìm?”
“Ta tới tìm Ôn tỷ tỷ.” Lăng Nhã hiểu Tố Vân bất bình với những gì mình đã làm trước đây, nên cũng chẳng tính toán với nàng.
Tố Vân cười lạnh: “Sao, bây giờ Lăng phúc tấn lại nhớ tới cô nương nhà ta rồi sao? Chỉ sợ hai chữ ‘tỷ tỷ’ này cô nương nhận không nổi, chi bằng mời Lăng phúc tấn người trở về cho.”
Nàng nói xong thì dợm bước rời đi, Mặc Ngọc chướng mắt với thái độ của nàng ta nên giang tay ra chặn lại, nói: “Chủ tử nhà ta cố tình tới tìm Ôn cách cách, tuy ngươi bất mãn trong lòng nhưng ít ra cũng vào trong thông truyền một tiếng.”
Tố Vân trừng mắt, không hề nhượng bộ mà nhắc lại câu lúc nãy: “Ta đã nói rồi, ở đây không có tỷ tỷ của Lăng phúc tấn, với lại cô nương nhà ta cũng chưa thức dậy.”
Edit: Ớt Hiểm
“Để nàng ta vào đi.” Trong phòng chợt vang lên giọng của Ôn Như Ngôn, thấy cô nương đã lên tiếng, Tố Vân không dám ngăn cản nữa, chỉ đành trừng mắt liếc Lăng Nhã rồi né người qua một bên. Lăng Nhã nhìn Mặc Ngọc và Lý Vệ đang đi theo sau mình, dặn dò: “Khi gặp Ôn cách cách, nếu ra chưa cho phép thì các ngươi không được mở miệng, nhớ chưa?”
“Dạ.” Hai người ít khi nào thấy Lăng Nhã nói chuyện nghiêm khắc như vậy nên không dám nhiều lời, chỉ gật đầu nhận lệnh.
Vừa đẩy cửa ra, Lăng Nhã đã nhìn thấy Ôn Như Ngôn, nàng vẫn mặc y phục tối hôm qua, mái tóc vẫn rất gọn gàng, chứng tỏ từ lúc trở về tới giờ nàng vẫn chưa hề nằm nghỉ.
Lăng Nhã chưa kịp nói gì thì Ôn Như Ngôn đã gom tay áo nhún người xuống, hé môi nói câu thỉnh an khách khí mà lạ lẫm: “Thiếp thân gặp qua Lăng phúc tấn, Lăng phúc tấn cát tường!”
Ánh mắt Lăng Nhã thoáng đau xót, đã từng thân nhau như tỷ muội mà nay lại xa lạ tới mức này, đều là do nàng mà ra cả, nàng đưa tay ra đỡ Ôn Như Ngôn, nhẹ giọng nói: “Xin tỷ tỷ đứng lên.”
Ôn Như Ngôn đứng dậy im lặng lùi về phía sau, tránh khỏi bàn tay của Lăng Nhã: “Không dám làm phiền…” Lời còn chưa nói xong nàng đã thấy Lăng Nhã từ từ khụy gối khom người, Ôn Như Ngôn giật mình né người: “Ngươi làm gì vậy?”
Lăng Nhã nhẹ nhàng đứng lên, nói: “Tỷ tỷ hành lễ vị phân với ta, dĩ nhiên ta cũng phải hành lễ muội muội với tỷ.”
“Muội muội?” Ôn Như Ngôn lặp lại hai chữ này, chút tiếc nuối trong đó rất nhanh đã biến thành một nụ cười giễu cợt: “Bây giờ thiếp thân không nhận nổi cách xưng hô như thế đâu, mong phúc tấn thu hồi.”
Lăng Nhã thở dài, ngồi xuống ghế, nói: “Ta biết tỷ tỷ đang trách móc ta vì mấy ngày qua ta đã xa lánh tỷ tỷ, cũng chính vì vậy mà hôm nay ta đến đây để nhận lỗi với tỷ tỷ tỷ.”
“Không dám!” Ôn Như Ngôn nhấc bình sứ trên bàn lên, rót một chén trà, nàng không đưa cho Lăng Nhã mà tự uống một ngụm, nhàn nhạt nói: “Nếu không có việc gì khác nữa thì xin Lăng phúc tấn về cho.”
“Trời đang lạnh như vậy mà tỷ còn uống trà nguội sao? Nếu tổn hại dạ dày thì phải làm sao?” Lăng Nhã thấy trà rót ra không có chút hơi nóng nào bay lên nên biết bình trà này đã để qua đêm, nàng vội giật chén trà trong tay Ôn Như Ngôn, đang định sai Mặc Ngọc đi pha bình trà khác tới thì đúng lúc Tố Vân cầm ấm nước nóng tiến vào, nghe được câu này của Lăng Nhã thì tức giận, đặt mạnh ấm nước lên bàn, nói: “Cô nương ta phải uống trà nguội như vậy chẳng phải là nhờ phúc tấn người ban cho ư. Từ lúc người xa lánh cô nương ta, các vị cách cách kia đều đổ mọi ghen ghét dành cho người lên đầu cô nương ta, hùa với nhau chèn ép cô nương, còn chuyện châm chọc mỉa mai thì khỏi nói, ngay cả cơm nóng trà nóng cũng chẳng được ăn một miếng uống một ngụm, ấm nước này ta phải xin xỏ chật vật lắm người ở phòng bếp mới cho, giờ mới là tháng chín, nếu vào tháng mười một mười hai, trời rét cắt da, người cục mịch thô lỗ như nô tỳ thì không có gì đáng ngại, nhưng người không quen khổ như cô nương thì sao mà chịu nổi, hu… hu…” Càng nói Tố Vân càng đau lòng, nhịn không được mà khóc nấc lên.
“Ai cho phép ngươi nói như vậy? Sao lại không có quy củ gì hết.” Ôn Như Ngôn nhíu mày khiển trách: “Mau xin lỗi Lăng phúc tấn đi.”
“Không!” Tố Vân cũng trở nên ngang ngược, lau nước mắt nói tiếp: “Nô tỳ nói có gì sai đâu, là nàng ta hại chủ tử ra nông nỗi này, giờ lại giả mù sa mưa tới đây đóng vai người tốt, còn lâu ta mới xin lỗi nàng ta.”
“Bốp!” Tố Vân vừa dứt lời thì đã ăn một cái tát thật mạnh, là Ôn Như Ngôn, nàng tức giận đến run người, chỉ tay vào gương mặt kinh ngạc của Tố Vân, lạnh lùng nói: “Hay do bình thường ta quá dung túng ngươi nên mới khiến ngươi làm càn vô lễ như vậy, quỳ xuống!”
Tố Vân đi theo Ôn Như Ngôn đã lâu, đâu là lần đầu tiên nàng bị đánh, mà lại còn bị đánh vì một người đã từng phản bội cô nương, lòng nàng vừa đau vừa buồn, nức nở nói: “Nô tỳ không sai, nô tỳ không quỳ!”
“Quỳ xuống!” Ôn Như Ngôn hiểu rõ Tố Vân vì thương mình nên mới như vậy, nhưng nếu như Lăng Nhã vin vào chuyện này mà truy cứu Tố Vân tội bất kính thì Tố Vân không tránh khỏi một trận đòn roi: “Nếu còn già mồm ta nhất định sẽ không tha cho ngươi”
“Tỷ tỷ!” Lăng Nhã bỗng lên tiếng, lúc Ôn Như Ngôn nhìn qua thì thấy nàng đang từ từ quỳ xuống, ngước mặt lên nói: “Tố Vân không sai, người sai chính là muội, là muội hại tỷ tỷ phải chịu nhiều khổ sở như vậy, nếu tỷ tỷ muốn phạt thì hãy phạt muội đi.”
Trước khi Lăng Nhã quỳ xuống, Ôn Như Ngôn đã tránh qua một bên, có chút xót thương hiện lên trong đáy mắt, lúc Lăng Nhã xa lánh nàng, nàng đã đau tận tâm can, nhưng lúc này vẻ mặt nàng vẫn cứ nhàn nhạn nói: “Sao thiếp thân dám phạt phúc tấn chứ, nếu phúc tấn đến đây vì chuyện tối qua thì xin người đứng lên đi, thiếp thân chỉ tình cờ thôi, không dám nhận đại lễ của phúc tấn như vậy.”
“Nhưng tỷ tỷ cũng có thể lựa chọn không giao cây trâm đó ra, như vậy, kể cả phái người đi tìm, tìm không ra cây trâm thì lời nói của muội sẽ biến thành vô chứng vô cứ.” Lăng Nhã một mực quỳ trên đất không chịu đứng lên, thành thật nói: “Muội đối xử với tỷ tỷ vô tình như vậy mà tỷ tỷ vẫn bảo vệ muội như trước, vẫn đối xử với muội như là muội muội của tỷ, còn muội, tự nhiên trong lòng lại nghi ngờ tỷ, thật sự không nên, mong tỷ tỷ tha thứ!”
Ôn Như Ngôn xoa trán, quay đầu đi chẳng muốn nhìn nàng: “Nên hay không giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa, vẫn là mời Lăng phúc tấn trở về cho, đây không phải là nơi người nên tới.”
“Đúng là tỷ tỷ vẫn không chịu tha thứ cho muội.” Lăng Nhã buồn bã, không biết nên nói gì thêm. Lý Vệ và Mặc Ngọc lòng nóng như lửa đốt, đã vậy còn chứng kiến cảnh chủ tử hạ mình năn nỉ như vậy, hận không thể nói ra toàn bộ sự thật phía trong, tiếc rằng trước đó Lăng Nhã đã dặn dò không được lên tiếng, nên bọn họ không dám trái.
“Tha thứ thì sao mà không tha thứ thì sao.” Ôn Như Ngôn dùng móng tay bấm mạnh vào lá hoa quế đã sắp khô, chút nước còn sót lại trong lá thấm ướt móng tay, ướt như đôi mắt của nàng: “Ta chỉ hận bản thân mình có mắt không tròng, đã nhìn lầm ngươi.”
Những lời này chẳng khác gì dao nhọn đâm vào tim Lăng Nhã, khiến nàng đau nhói. Lý Vệ không đành lòng, bất chấp sẽ bị trách phạt, tiến lên đỡ Lăng Nhã dậy, nói nhỏ bên tai nàng: “Chủ tử, bây giờ ngoài việc kể sự thật ra thì không còn cách nào khác để gỡ bỏ khúc mắc trong lòng Ôn cách cách đâu.”
Lăng Nhã im lặng không trả lời, không phải nàng lo Ôn Như Ngôn sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu nàng không tin tưởng Ôn Như Ngôn thì nàng đã không đích thân tới đây; nàng chỉ sợ rằng, chuyện này rồi sẽ liên lụy tới Ôn Như Ngôn, nếu lỡ Thạch Thu Từ biết Lăng Nhã đã nắm rõ sự tình trước khi tuyển tú, thì nàng ta nhất định sẽ tìm cách trả thù, những người liên quan cũng sẽ không thoát được. Nhưng nếu giờ không nói, nàng và Ôn Như Ngôn sẽ mãi mãi không thể thuận hòa như xưa.
Một lúc sau, Lăng Nhã ngẩng đầu lên, ánh mắt tinh anh, chân thành nói: “Có lẽ trong lòng tỷ tỷ, muội là một tên tiểu nhân hám lợi nịnh giàu đạp nghèo, nhưng thật sự muội có nỗi khổ trong lòng, nếu tỷ tỷ không sợ bị liên lụy, muội xin nói rõ sự tình.”
“Ngươi cảm thấy bây giờ ta còn sợ liên lụy gì sao?” Ôn Như Ngôn chỉ vào y phục cũ rích trên người mình, giọng đầy giễu cợt, dường như nàng chẳng tin những gì Lăng Nhã đang nói, nghĩ rằng chẳng qua Lăng Nhã chỉ đang viện cớ mà thôi.
Lăng Nhã sắp xếp lại mạch suy nghĩ, kể toàn bộ sự việc lần vào cung gặp Vinh Quý phi trước đây, kể cả chuyện Thạch Thu Từ phản bội khiến nàng mất lòng tin vào Ôn Như Ngôn, sợ rằng Ôn Như Ngôn cũng sẽ bán đứng mình như Thạch Thu Từ, nên nàng mới cố tình xa cách, từ đầu tới cuối kể sạch sành sanh không giấu diếm.
Ban đầu Ôn Như Ngôn vốn chẳng hề quan tâm, nhưng sau đó nét mặt lại thay đổi, Tố Vân cũng ngạc nhiên vô cùng, không ngờ trong chuyện này còn có nội tình như thế.
Đợi đến khi Lăng Nhã kể xong, Ôn Như Ngôn than vãn không ngừng, nàng luôn cho rằng sau khi Lăng Nhã được tấn phong thành thứ phúc tấn, thế lực thay đổi nên cố tình xa lánh nàng, nhưng xem ra nàng đã đoán sai rồi.
“Là ta đã trách lầm muội…” Ôn Như Ngôn nhìn Lăng Nhã, ánh mắt có chút áy náy nhưng vui mừng nhiều hơn, những lời này chứng tỏ nàng đã không nhìn lầm người; vả lại, hôm nay Lăng Nhã kể rõ chuyện này, chẳng khác gì đã giao tính mạng cho mình, thậm chí cũng chẳng đuổi Tố Vân ra ngoài, bấy nhiêu cũng đủ thấy thành ý.
“Tỷ tỷ trách muội cũng là chuyện bình thường thôi mà.” Lăng Nhã thở dài nắm lấy tay của Ôn Như Ngôn: “Thật ra tỷ tỷ vẫn luôn đối xử chân thành với muội, tại mắt của muội bị che mờ, tự dưng lại nghi ngờ tỷ tỷ, đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nếu không có chuyện đêm qua, chỉ sợ tới giờ muội vẫn còn nghi thần nghi quỷ.”
Lúc này Ôn Như Ngôn không còn đẩy Lăng Nhã ra như ban nãy nữa, ngược lại còn nắm chặt tay nàng hơn, nức nở nói: “Không trách muội, muốn trách thì trách vị Tĩnh Quý nhân kia, nếu tâm địa nàng ta không độc địa thì sao muội lại phải chịu khổ sở như vậy, Nhã Nhi, muội yên tâm, tỷ tỷ nhất định không phụ lòng tin và tình cảm của muội.”
“Muội biết.” Hai người nhìn nhau cười, những gì không vui trước đây đều tan thành mây khói, các nàng vẫn lại là tỷ muội tốt như trước, chưa kể qua một kiếp nạn này, tình cảm càng keo sơn hơn, khó ai có thể lay động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.