Chương 11: PHẪN NỘ
Giải Ngữ
06/06/2018
Ngày mười hai tháng tám năm Khang Hi thứ bốn mươi ba, đại điển tuyển tú được tiến hành ở Thể Nguyên Điện. Khang Hi đế đã qua tuổi thiên mệnh, và các vị phi tần có phân vị cao nhất trong hậu cung gồm Vinh Quý phi, Nghi
phi, Đức phi, cùng nhau tuyển chọn ra những tú nữ tài đức vẹn toàn để bổ sung vào hậu đình.
Tú nữ Bát Kỳ thuộc Mãn, Mông, Hán – chia thành nhóm để tham tuyển. Thường thì tú nữ nào được tuyển sẽ lưu tên lại, gọi là lưu thẻ bài. Còn tú nữ không được tuyển sẽ nhận ban thưởng là một đóa hoa, trả về bổn gia, cũng tức là loại thẻ bài.
Hơn một trăm tú nữ cố gắng hết mình nhưng cùng lắm chỉ hơn mười người được lưu thẻ bài, mỗi người trong đó đều là người xuất sắc, xinh đẹp như hoa. Người được tuyển tất nhiên là vui mừng ra mặt, còn người không được tuyển thì thất vọng vô cùng, thậm chí có nhiều người còn đau lòng đến mức ngất đi.
Đến tú nữ cuối cùng thì cũng đã là buổi trưa, Vinh Quý phi và Nghi phi vừa hở phào nhẹ nhõm thì Khang Hi hỏi một câu khiến các nàng chưa kịp thở ra đã nghẹn ngay yết hầu.
"Lần này tổng cộng có bao nhiêu tú nữ?" Khang Hi mặc long bào gấm vàng rực thêu hình rồng uốn lượn, nhíu mày hỏi thái giám cận thân Lý Đức Toàn.
Lý Đức Toàn không suy nghĩ liền trả lời: "Hồi bẩm Hoàng thượng, tổng cộng có một trăm bảy mươi sáu tú nữ, nhưng mà hôm nay tham tuyển chỉ có một trăm bảy mươi lăm vị." Trong lòng hắn đã đoán được lí do tại sao Khang Hi hỏi như vậy, chuyện hôm đó ở vườn mai, chỉ có mình Lý Đức Toàn hắn biết.
"Vậy thì tại sao, một người nữa đâu?" Khang Hi nheo đôi mắt thon dài, sắc mặt trầm xuống.
Lý Đức Toàn cẩn trọng nhìn Khang Hi rồi kín đáo liếc qua Vinh Quý phi đang đứng ngồi không yên bên cạnh. Hắn phất tay ra hiệu cho các tú nữ lui ra rồi nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay lúc danh sách tú nữ được đưa tới cho nô tài, nô tài phát hiện tên của Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược đã bị gạch đi, vậy người không tham tuyển kia chắc chắn là nàng ta. Sau đó nô tài có hỏi qua Hồng Lăng cô cô quản sự Chung Túy cung, Hồng Lăng cô cô nói rằng đây là ý của Vinh Quý phi. Đêm qua Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược bị Lâm công công ở cung Vinh Quý phi mời đi, đến giờ cũng chưa trở lại."
Không đợi Khang Hi hỏi tới, Vinh Quý phi vội đứng dậy, khom người nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng là ý tứ của thần thiếp. Đêm qua thần thiếp vừa mới biết được Lăng Nhược đã có hành động không hợp lễ nghi trước khi tham gia tuyển tú, còn là cùng một nam tử tên là Dung Viễn có dan díu. Nữ tử không biết liêm sỉ như vậy thì không có tư cách để tham tuyển. Vì vậy cho nên thần thiếp mới tự ý gạch tên nàng ta ra khỏi danh sách tuyển tú."
"Có chuyện như vậy sao? Nhưng Quý phi là người ở lâu trong hậu cung, sao lại nắm rõ việc ở bên ngoài cung như vậy?" Trong lời nói của Khang Hi rõ ràng là có nghi ngờ, khiến Vinh Quý phi vốn đang nơm nớp lo sợ lại càng thêm hoảng loạn. Nàng vạn lần không thể nói là do Thạch thị nói cho nàng biết, vì với quan hệ của nàng và Thạch thị chỉ làm cho Khang Hi nghi ngờ thêm mà thôi.
Đang lúc đang suy nghĩ không biết phải trả lời thế nào thì Chu Yên tiến lên trước, quỳ xuống nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, mấy ngày trước nô tỳ có ra ngoài cung thăm người nhà thì vô tình nghe được chuyện đó, sau khi hồi cung liền kể với cho nương nương, nương nương còn e ngại người ngoài đường hồ ngôn loạn ngữ mà khiến Lăng Nhược tiểu chủ bị oan uổng, nên sai nô tỳ xuất cung thêm một lần nữa để tìm hiểu cho rõ ràng."
"Nói vậy chuyện này là sự thật?" Khang Hi vô cảm nhìn thẳng vào mặt Chu Yên, không nhận ra vui buồn.
Hai vai Chu Yên run nhẹ, không dám nhìn Khang Hi, cúi xuống nhìn chằm chằm vào bóng mình in trên nền gạch, nói: "Dạ phải, đây đúng là không có lửa làm sao có khói, sau khi nô tỳ tìm hiểu thì biết được Lăng Nhược tiểu chủ đúng là có dan díu với một nam tử, còn tính định hôn sự, nương nương vì muốn bảo toàn thanh danh hậu cung nên bất đắc dĩ mới gạch tên Lăng Nhược tiểu chủ."
"Quý phi, chân tướng sự việc có đúng như lời Chu Yên nói hay không?" Băng tuyết đã tan, ánh mặt trời xuyên qua các tầng mây chiếu xuống, phủ lên tường đỏ ngói vàng khiến Tử Cấm Thành càng thêm nghiêm trang mỹ lệ, nhìn từ bất cứ nơi nào cũng như tiên cảnh chốn nhân gian.
Lời nói của Khang Hi mềm mỏng nhưng lại làm cho thần trí Vinh Quý phi run lên, vội đáp: "Dạ đúng vậy, Hoàng thượng vất vả lo chuyện quốc gia đại sự, chỉ một chút việc nhỏ này thần thiếp không dám làm phiền thánh giá. Trước đây khi Hoàng thượng giao cho thần thiếp quyền chưởng quản hậu cung, cũng đã căn dặn thần thiếp phải giúp Hoàng thượng giảm bớt ưu phiền, bao nhiêu năm nay một khắc thần thiếp cũng không dám quên."
"Phải, Hoàng thượng, những năm gần đây Quý phi tỷ tỷ xử lý việc hậu cung gọn gàng ngăn nắp, thần thiếp tin rằng những gì Quý phi làm đều là suy nghĩ cho sự bình an của hậu cung." Nghi phi nhẹ nhàng cười nói, việc hôm qua nàng cũng có dính líu, nếu lúc này giả câm giả điếc mà không nói câu nào, khó đảm bảo Vinh Quý phi sẽ không ghi hận trong lòng, chi bằng bán cho nàng ta một cái nhân tình.
Trong ba vị phi tử đang ngồi, có Đức phi là chưa từng nói câu nào, chỉ dịu dàng ngồi bên cạnh Khang Hi, thần sắc trầm tĩnh ôn nhu. Người thông minh như nàng đã sớm biết yên lặng trước mắt chẳng qua chỉ là sự yên lặng trước sơn bão mà thôi. Bây giờ nhiều lời chỉ tự rước lấy những phiền phức không đáng có, nên nàng chỉ cần an tĩnh ngồi đây xem kịch.
Quả nhiên, ngay lúc Vinh Quý phi nghĩ rằng mọi chuyện có thể qua đi thì Khang Hi bỗng nhiên chất vấn, ánh mắt sắc bén như mũi tên đâm vào nội tâm đang run rẩy của Vinh Quý phi và Nghi phi, hai nàng vội cúi đầu.
"Hay cho câu 'suy nghĩ cho sự bình an của hậu cung'." Khang Hi cười lạnh: "Quý phi, trẫm lại hỏi nàng, tham tuyển lần này có một trăm bảy mươi sáu tú nữ, có phải tên của mỗi tú nữ nàng đều nhớ rõ như lòng bàn hay không? Nếu không tại sao Chu Yên vừa xuất cung thăm người thân, nghe được chuyện của Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược thì liền biết nàng ta là tú nữ đợt này? Mà nàng quả là hao tâm, không báo trẫm một câu liền gạch tên Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược ra khỏi danh sách. Quý phi, nàng hãy để tay lên ngực mà tự hỏi, nàng thật sự không có tư tâm gì ư?" Hắn đăng cơ đã bốn mươi mấy năm, ba lần bắt Ngao Bái, trong đó đã trải qua quá nhiều chuyện, sao lại không phát hiện ra ai đang nói dối?
Lời quở mắng như mưa rền gió dữ của Khang Hi lần này làm cho một chút cơ hội cuối cùng của Vinh Quý phi hoàn toàn vỡ vụn, sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống, liên tục nói: "Thần thiếp không dám!"
Vinh Quý phi không hiểu nổi, vì sao chỉ thiếu một tú nữ hèn hạ mà Khang Hi lại chú ý như thế? Chuyện này đâu phải là chưa từng xảy ra, trước kia cho dù biết cũng chỉ hỏi một hai câu rồi thôi, chưa bao giờ lại nắm chặt không buông như bây giờ.
Tú nữ Bát Kỳ thuộc Mãn, Mông, Hán – chia thành nhóm để tham tuyển. Thường thì tú nữ nào được tuyển sẽ lưu tên lại, gọi là lưu thẻ bài. Còn tú nữ không được tuyển sẽ nhận ban thưởng là một đóa hoa, trả về bổn gia, cũng tức là loại thẻ bài.
Hơn một trăm tú nữ cố gắng hết mình nhưng cùng lắm chỉ hơn mười người được lưu thẻ bài, mỗi người trong đó đều là người xuất sắc, xinh đẹp như hoa. Người được tuyển tất nhiên là vui mừng ra mặt, còn người không được tuyển thì thất vọng vô cùng, thậm chí có nhiều người còn đau lòng đến mức ngất đi.
Đến tú nữ cuối cùng thì cũng đã là buổi trưa, Vinh Quý phi và Nghi phi vừa hở phào nhẹ nhõm thì Khang Hi hỏi một câu khiến các nàng chưa kịp thở ra đã nghẹn ngay yết hầu.
"Lần này tổng cộng có bao nhiêu tú nữ?" Khang Hi mặc long bào gấm vàng rực thêu hình rồng uốn lượn, nhíu mày hỏi thái giám cận thân Lý Đức Toàn.
Lý Đức Toàn không suy nghĩ liền trả lời: "Hồi bẩm Hoàng thượng, tổng cộng có một trăm bảy mươi sáu tú nữ, nhưng mà hôm nay tham tuyển chỉ có một trăm bảy mươi lăm vị." Trong lòng hắn đã đoán được lí do tại sao Khang Hi hỏi như vậy, chuyện hôm đó ở vườn mai, chỉ có mình Lý Đức Toàn hắn biết.
"Vậy thì tại sao, một người nữa đâu?" Khang Hi nheo đôi mắt thon dài, sắc mặt trầm xuống.
Lý Đức Toàn cẩn trọng nhìn Khang Hi rồi kín đáo liếc qua Vinh Quý phi đang đứng ngồi không yên bên cạnh. Hắn phất tay ra hiệu cho các tú nữ lui ra rồi nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay lúc danh sách tú nữ được đưa tới cho nô tài, nô tài phát hiện tên của Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược đã bị gạch đi, vậy người không tham tuyển kia chắc chắn là nàng ta. Sau đó nô tài có hỏi qua Hồng Lăng cô cô quản sự Chung Túy cung, Hồng Lăng cô cô nói rằng đây là ý của Vinh Quý phi. Đêm qua Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược bị Lâm công công ở cung Vinh Quý phi mời đi, đến giờ cũng chưa trở lại."
Không đợi Khang Hi hỏi tới, Vinh Quý phi vội đứng dậy, khom người nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng là ý tứ của thần thiếp. Đêm qua thần thiếp vừa mới biết được Lăng Nhược đã có hành động không hợp lễ nghi trước khi tham gia tuyển tú, còn là cùng một nam tử tên là Dung Viễn có dan díu. Nữ tử không biết liêm sỉ như vậy thì không có tư cách để tham tuyển. Vì vậy cho nên thần thiếp mới tự ý gạch tên nàng ta ra khỏi danh sách tuyển tú."
"Có chuyện như vậy sao? Nhưng Quý phi là người ở lâu trong hậu cung, sao lại nắm rõ việc ở bên ngoài cung như vậy?" Trong lời nói của Khang Hi rõ ràng là có nghi ngờ, khiến Vinh Quý phi vốn đang nơm nớp lo sợ lại càng thêm hoảng loạn. Nàng vạn lần không thể nói là do Thạch thị nói cho nàng biết, vì với quan hệ của nàng và Thạch thị chỉ làm cho Khang Hi nghi ngờ thêm mà thôi.
Đang lúc đang suy nghĩ không biết phải trả lời thế nào thì Chu Yên tiến lên trước, quỳ xuống nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, mấy ngày trước nô tỳ có ra ngoài cung thăm người nhà thì vô tình nghe được chuyện đó, sau khi hồi cung liền kể với cho nương nương, nương nương còn e ngại người ngoài đường hồ ngôn loạn ngữ mà khiến Lăng Nhược tiểu chủ bị oan uổng, nên sai nô tỳ xuất cung thêm một lần nữa để tìm hiểu cho rõ ràng."
"Nói vậy chuyện này là sự thật?" Khang Hi vô cảm nhìn thẳng vào mặt Chu Yên, không nhận ra vui buồn.
Hai vai Chu Yên run nhẹ, không dám nhìn Khang Hi, cúi xuống nhìn chằm chằm vào bóng mình in trên nền gạch, nói: "Dạ phải, đây đúng là không có lửa làm sao có khói, sau khi nô tỳ tìm hiểu thì biết được Lăng Nhược tiểu chủ đúng là có dan díu với một nam tử, còn tính định hôn sự, nương nương vì muốn bảo toàn thanh danh hậu cung nên bất đắc dĩ mới gạch tên Lăng Nhược tiểu chủ."
"Quý phi, chân tướng sự việc có đúng như lời Chu Yên nói hay không?" Băng tuyết đã tan, ánh mặt trời xuyên qua các tầng mây chiếu xuống, phủ lên tường đỏ ngói vàng khiến Tử Cấm Thành càng thêm nghiêm trang mỹ lệ, nhìn từ bất cứ nơi nào cũng như tiên cảnh chốn nhân gian.
Lời nói của Khang Hi mềm mỏng nhưng lại làm cho thần trí Vinh Quý phi run lên, vội đáp: "Dạ đúng vậy, Hoàng thượng vất vả lo chuyện quốc gia đại sự, chỉ một chút việc nhỏ này thần thiếp không dám làm phiền thánh giá. Trước đây khi Hoàng thượng giao cho thần thiếp quyền chưởng quản hậu cung, cũng đã căn dặn thần thiếp phải giúp Hoàng thượng giảm bớt ưu phiền, bao nhiêu năm nay một khắc thần thiếp cũng không dám quên."
"Phải, Hoàng thượng, những năm gần đây Quý phi tỷ tỷ xử lý việc hậu cung gọn gàng ngăn nắp, thần thiếp tin rằng những gì Quý phi làm đều là suy nghĩ cho sự bình an của hậu cung." Nghi phi nhẹ nhàng cười nói, việc hôm qua nàng cũng có dính líu, nếu lúc này giả câm giả điếc mà không nói câu nào, khó đảm bảo Vinh Quý phi sẽ không ghi hận trong lòng, chi bằng bán cho nàng ta một cái nhân tình.
Trong ba vị phi tử đang ngồi, có Đức phi là chưa từng nói câu nào, chỉ dịu dàng ngồi bên cạnh Khang Hi, thần sắc trầm tĩnh ôn nhu. Người thông minh như nàng đã sớm biết yên lặng trước mắt chẳng qua chỉ là sự yên lặng trước sơn bão mà thôi. Bây giờ nhiều lời chỉ tự rước lấy những phiền phức không đáng có, nên nàng chỉ cần an tĩnh ngồi đây xem kịch.
Quả nhiên, ngay lúc Vinh Quý phi nghĩ rằng mọi chuyện có thể qua đi thì Khang Hi bỗng nhiên chất vấn, ánh mắt sắc bén như mũi tên đâm vào nội tâm đang run rẩy của Vinh Quý phi và Nghi phi, hai nàng vội cúi đầu.
"Hay cho câu 'suy nghĩ cho sự bình an của hậu cung'." Khang Hi cười lạnh: "Quý phi, trẫm lại hỏi nàng, tham tuyển lần này có một trăm bảy mươi sáu tú nữ, có phải tên của mỗi tú nữ nàng đều nhớ rõ như lòng bàn hay không? Nếu không tại sao Chu Yên vừa xuất cung thăm người thân, nghe được chuyện của Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược thì liền biết nàng ta là tú nữ đợt này? Mà nàng quả là hao tâm, không báo trẫm một câu liền gạch tên Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược ra khỏi danh sách. Quý phi, nàng hãy để tay lên ngực mà tự hỏi, nàng thật sự không có tư tâm gì ư?" Hắn đăng cơ đã bốn mươi mấy năm, ba lần bắt Ngao Bái, trong đó đã trải qua quá nhiều chuyện, sao lại không phát hiện ra ai đang nói dối?
Lời quở mắng như mưa rền gió dữ của Khang Hi lần này làm cho một chút cơ hội cuối cùng của Vinh Quý phi hoàn toàn vỡ vụn, sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống, liên tục nói: "Thần thiếp không dám!"
Vinh Quý phi không hiểu nổi, vì sao chỉ thiếu một tú nữ hèn hạ mà Khang Hi lại chú ý như thế? Chuyện này đâu phải là chưa từng xảy ra, trước kia cho dù biết cũng chỉ hỏi một hai câu rồi thôi, chưa bao giờ lại nắm chặt không buông như bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.