Hậu Cung Hoa Phi Trọng Sinh (Dịch)
Chương 35: Hoàng Hậu Bệnh (1)
Thạch Lưu Khí Phao Thủy
11/06/2024
Chân Hoàn nghe Niên Thế Lan nói cũng không phải hoàn toàn không hiểu, chỉ có điều nàng không ngờ Niên Thế Lan lại nhìn thấu bệnh của nàng.
"Bệnh này của muội định khi nào khỏi?"
Niên Thế Lan thấy mọi người đều lui xuống, liền nhàn nhạt hỏi.
Chân Hoàn nghe Niên Thế Lan nói vậy, đồng tử khẽ nhếch lên, lại dốc hết toàn lực duy trì trấn tĩnh.
"Lời này của nương nương, thần thiếp không hiểu."
"Bản cung đã có thể hỏi muội, thì tất nhiên nắm chắc, muội cũng không cần giả bộ."
Niên Thế Lan thấy Chân Hoàn không nói thật, cười có chút bất đắc dĩ: "Muội cho rằng giả bệnh là có thể luôn bình ổn sao? Thân ở hậu cung, hoàng cung to lớn này, phân tranh và tính kế nơi này, muội không chỗ nào có thể trốn được."
"Nương nương, muội..."
"Muội không cần giải thích với ta."
Niên Thế Lan thở dài xua tay ngăn cản lời tiếp theo của Chân Hoàn: "Muội muốn làm chuyện gì là chuyện của muội, chẳng qua bản cung cũng là người từng trải, đều hiểu. Nhưng muội phải biết rằng, cho dù muội không gặp Hoàng thượng, không nhận được sủng ái, cuộc sống sau này của muội không chắc sẽ tốt hơn Hân Thường Tại chỗ nào. Cho dù có bản cung và Huệ Quý nhân che chở cho muội, lỡ như có một ngày, nếu hai người chúng ta bị người khác tính kế không thể xoay người, muội có muốn cứu chúng ta hay không? Cho dù không muốn cứu chúng ta, muội có muốn tự vệ hay không. Như vậy đến lúc đó, muội dựa vào cái gì?"
Chân Hoàn nghe Niên Thế Lan nói xong thì im lặng, đúng vậy, nàng chưa bao giờ nghĩ tới điểm này.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, đã vào cung, thì không cách nào an nhàn.
"Bản cung biết muội thông minh, có mấy lời không cần bản cung nhiều lời. Bản cung chỉ nói một câu, muội cảm thấy An đáp ứng và Thuần Thường tại đơn thuần, nhưng các nàng ấy không nhất định như trong lòng muội, đương nhiên, bản cung cũng chưa chắc là người tốt gì, cho nên muội phải học cách phân biệt."
Niên Thế Lan nói xong liền đứng lên: "Chuyện tối nay muội không cần dính vào, cũng không cần Huệ quý nhân đi quản. Bản cung về trước, muội tự mình suy nghĩ cho kỹ đi."
Nói xong Niên Thế Lan rời đi.
Niên Thế Lan vừa mới đi, Hoán Bích và Lưu Châu liền vội vàng tiến vào.
"Tiểu chủ, Hoa phi nương nương nói gì?"
Lưu Châu luôn luôn là người tâm trực khẩu nhanh, cho nên có chút sốt ruột hỏi.
"Bệnh của ta, ai biết được?"
Chân Hoàn nghĩ tuy bình thường mình rất cẩn thận nhưng vừa rồi nghe ý của Niên Thế Lan thì dường như chỉ cần để ý thì sẽ không khó phát hiện manh mối.
Nhưng chuyện này nàng không đề cập với bất kỳ ai.
"Bình thường thuốc đều là nô tỳ và Lưu Châu tự mình nấu, không qua tay những người khác. Ngoại trừ Ôn đại nhân ra, cũng chỉ có ba người chúng ta biết, ngay cả Huệ quý nhân cũng không biết."
Hoán Bích cẩn thận suy nghĩ một chút, xác định các nàng không tiết lộ qua với bất kỳ ai: "Là Hoa phi phát hiện ra cái gì sao?"
Lưu Châu vừa nghe Hoa phi biết, nhanh chóng quay đầu đóng kỹ cửa.
"Hoa phi mặc dù phát hiện bệnh của ta có kỳ quặc, nhưng cũng không trách tội."
Chân Hoàn không biết đang suy nghĩ gì, nhưng lời nói giống như đang lẩm bẩm.
"Tiểu chủ hoài nghi người trong cung chúng ta."
Lưu Châu tưởng rằng trong cung có người để lộ manh mối, người nàng hoài nghi đầu tiên chính là Thôi Linh Tịch.
Không ngờ Chân Hoàn lại lắc đầu: "Không phải, trong cung chúng ta ngoại trừ hai người các ngươi thì chính là Linh Tịch, Bội Nhi còn có Tiểu Duẫn Tử. Những người khác căn bản không tiếp xúc được với ta, mấy người các ngươi cứ yên tâm."
"Tiểu chủ, thế nhưng ba người bọn họ, cũng là người trong cung a."
Hoán Bích kỳ thật lo lắng cũng có đạo lý, dù sao ngoại trừ Hoán Bích và Lưu Châu là cùng Chân Hoàn lớn lên, những người khác đều không quá đáng tin.
Nhưng Chân Hoàn lại không nghe, bản thân thở dài nói: "Sợ là Hoa phi đến tương đối nhiều, lại ở lâu trong cung, đối với loại chuyện này sớm đã rõ như lòng bàn tay, cho nên hơi lưu tâm có thể rõ ràng vấn đề thật giả. Nếu không, vì sao Mi tỷ tỷ cũng thường đến mà lại không biết chứ?"
Nghe xong lời Chân Hoàn nói, Lưu Châu và Hoán Bích cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức lại nghĩ tới An Lăng Dung và Phương Thuần Ý cũng thường đến, An Lăng Dung mặc dù nhát gan ngại ngùng, nhưng xưa nay thận trọng, cũng không tránh khỏi có nghi ngờ.
Mà Phương Thuần Ý, trước kia chỉ cảm thấy nàng còn trẻ, không có tâm tư gì. Nhưng biểu hiện vừa rồi của Phương Thuần Ý, cộng thêm Niên Thế Lan chỉ điểm, ấn tượng của mọi người đối với nàng ta cũng có chút thay đổi.
Lưu Châu cùng Hoán Bích liếc nhau một cái, hiển nhiên hai người bọn họ đều nghĩ tới.
Nhưng vấn đề mà hai người bọn họ đều có thể nghĩ ra, Chân Hoàn sao có thể không nghĩ ra.
"Sáng sớm ngày mai, đi truyền Ôn thái y đi."
Chân Hoàn suy nghĩ một lát, ánh mắt kiên định nói: "Xem ra muốn bình an thì nhất định không được, nếu như thế thì không thể kéo dài nữa."
"Bệnh này của muội định khi nào khỏi?"
Niên Thế Lan thấy mọi người đều lui xuống, liền nhàn nhạt hỏi.
Chân Hoàn nghe Niên Thế Lan nói vậy, đồng tử khẽ nhếch lên, lại dốc hết toàn lực duy trì trấn tĩnh.
"Lời này của nương nương, thần thiếp không hiểu."
"Bản cung đã có thể hỏi muội, thì tất nhiên nắm chắc, muội cũng không cần giả bộ."
Niên Thế Lan thấy Chân Hoàn không nói thật, cười có chút bất đắc dĩ: "Muội cho rằng giả bệnh là có thể luôn bình ổn sao? Thân ở hậu cung, hoàng cung to lớn này, phân tranh và tính kế nơi này, muội không chỗ nào có thể trốn được."
"Nương nương, muội..."
"Muội không cần giải thích với ta."
Niên Thế Lan thở dài xua tay ngăn cản lời tiếp theo của Chân Hoàn: "Muội muốn làm chuyện gì là chuyện của muội, chẳng qua bản cung cũng là người từng trải, đều hiểu. Nhưng muội phải biết rằng, cho dù muội không gặp Hoàng thượng, không nhận được sủng ái, cuộc sống sau này của muội không chắc sẽ tốt hơn Hân Thường Tại chỗ nào. Cho dù có bản cung và Huệ Quý nhân che chở cho muội, lỡ như có một ngày, nếu hai người chúng ta bị người khác tính kế không thể xoay người, muội có muốn cứu chúng ta hay không? Cho dù không muốn cứu chúng ta, muội có muốn tự vệ hay không. Như vậy đến lúc đó, muội dựa vào cái gì?"
Chân Hoàn nghe Niên Thế Lan nói xong thì im lặng, đúng vậy, nàng chưa bao giờ nghĩ tới điểm này.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, đã vào cung, thì không cách nào an nhàn.
"Bản cung biết muội thông minh, có mấy lời không cần bản cung nhiều lời. Bản cung chỉ nói một câu, muội cảm thấy An đáp ứng và Thuần Thường tại đơn thuần, nhưng các nàng ấy không nhất định như trong lòng muội, đương nhiên, bản cung cũng chưa chắc là người tốt gì, cho nên muội phải học cách phân biệt."
Niên Thế Lan nói xong liền đứng lên: "Chuyện tối nay muội không cần dính vào, cũng không cần Huệ quý nhân đi quản. Bản cung về trước, muội tự mình suy nghĩ cho kỹ đi."
Nói xong Niên Thế Lan rời đi.
Niên Thế Lan vừa mới đi, Hoán Bích và Lưu Châu liền vội vàng tiến vào.
"Tiểu chủ, Hoa phi nương nương nói gì?"
Lưu Châu luôn luôn là người tâm trực khẩu nhanh, cho nên có chút sốt ruột hỏi.
"Bệnh của ta, ai biết được?"
Chân Hoàn nghĩ tuy bình thường mình rất cẩn thận nhưng vừa rồi nghe ý của Niên Thế Lan thì dường như chỉ cần để ý thì sẽ không khó phát hiện manh mối.
Nhưng chuyện này nàng không đề cập với bất kỳ ai.
"Bình thường thuốc đều là nô tỳ và Lưu Châu tự mình nấu, không qua tay những người khác. Ngoại trừ Ôn đại nhân ra, cũng chỉ có ba người chúng ta biết, ngay cả Huệ quý nhân cũng không biết."
Hoán Bích cẩn thận suy nghĩ một chút, xác định các nàng không tiết lộ qua với bất kỳ ai: "Là Hoa phi phát hiện ra cái gì sao?"
Lưu Châu vừa nghe Hoa phi biết, nhanh chóng quay đầu đóng kỹ cửa.
"Hoa phi mặc dù phát hiện bệnh của ta có kỳ quặc, nhưng cũng không trách tội."
Chân Hoàn không biết đang suy nghĩ gì, nhưng lời nói giống như đang lẩm bẩm.
"Tiểu chủ hoài nghi người trong cung chúng ta."
Lưu Châu tưởng rằng trong cung có người để lộ manh mối, người nàng hoài nghi đầu tiên chính là Thôi Linh Tịch.
Không ngờ Chân Hoàn lại lắc đầu: "Không phải, trong cung chúng ta ngoại trừ hai người các ngươi thì chính là Linh Tịch, Bội Nhi còn có Tiểu Duẫn Tử. Những người khác căn bản không tiếp xúc được với ta, mấy người các ngươi cứ yên tâm."
"Tiểu chủ, thế nhưng ba người bọn họ, cũng là người trong cung a."
Hoán Bích kỳ thật lo lắng cũng có đạo lý, dù sao ngoại trừ Hoán Bích và Lưu Châu là cùng Chân Hoàn lớn lên, những người khác đều không quá đáng tin.
Nhưng Chân Hoàn lại không nghe, bản thân thở dài nói: "Sợ là Hoa phi đến tương đối nhiều, lại ở lâu trong cung, đối với loại chuyện này sớm đã rõ như lòng bàn tay, cho nên hơi lưu tâm có thể rõ ràng vấn đề thật giả. Nếu không, vì sao Mi tỷ tỷ cũng thường đến mà lại không biết chứ?"
Nghe xong lời Chân Hoàn nói, Lưu Châu và Hoán Bích cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức lại nghĩ tới An Lăng Dung và Phương Thuần Ý cũng thường đến, An Lăng Dung mặc dù nhát gan ngại ngùng, nhưng xưa nay thận trọng, cũng không tránh khỏi có nghi ngờ.
Mà Phương Thuần Ý, trước kia chỉ cảm thấy nàng còn trẻ, không có tâm tư gì. Nhưng biểu hiện vừa rồi của Phương Thuần Ý, cộng thêm Niên Thế Lan chỉ điểm, ấn tượng của mọi người đối với nàng ta cũng có chút thay đổi.
Lưu Châu cùng Hoán Bích liếc nhau một cái, hiển nhiên hai người bọn họ đều nghĩ tới.
Nhưng vấn đề mà hai người bọn họ đều có thể nghĩ ra, Chân Hoàn sao có thể không nghĩ ra.
"Sáng sớm ngày mai, đi truyền Ôn thái y đi."
Chân Hoàn suy nghĩ một lát, ánh mắt kiên định nói: "Xem ra muốn bình an thì nhất định không được, nếu như thế thì không thể kéo dài nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.