Chương 138: Cải trang
Lý Hảo
10/10/2017
Edit: Ngọc Hiền Tần
Beta: Trân Thục Nghi
Lý Già La biết Hoàng Thượng không đi Nghênh Châu, cho nên tiểu thư của Hải gia không thể trở thành nương nương, nàng cảm thấy thật buồn cười, người bên kia khua chiêng gióng trống tuyển mỹ nhân, mỹ nhân đã chọn được, nhưng nhân vật lại không tới, tất cả đều trở thành công dã tràng.
Về phần tiểu thư của Hải gia sẽ như thế nào, nàng là một người ngoài, quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Dựa theo một cách nói, quan trong thiên hạ nhiều như vậy, bọn họ cũng có không ít khuyết điểm, chỉ cần ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm thì tốt rồi, hào phóng ắt thành đại sự. Con người chẳng có ai hoàn mỹ, có câu nói, nước trong quá thì không có cá. Nếu trong như vậy thì cũng không hẳn là chuyện tốt.
Hoàng Thượng vi hành, một là thể nghiệm và quan sát dân tình, nhìn xem mình trị vì bách tính của Đại Sở như thế nào.
Hai là, việc phòng ngự lũ lụt của Giang Nam, hàng năm Hộ bộ đều cấp tiền cho Giang Nam tu sửa đê điều, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc tu sửa thế nào.
Đương nhiên, nếu thật sự có chuyện, sẽ có quan viên chuyên phụ trách việc này, không cần Hoàng Đế phải tự mình ra tay. Bên kia, kiệu quan của Hoàng Thượng đã xuất phát đến mảnh đất Hàn Châu ở Giang Nam, chỉ cần bọn họ tới trước nghi giá sẽ không có vấn đề gì. ở phía chính phủ người tới Hàn Châu thời điểm, cũng tới rồi, liền thành.
Cho nên bọn họ vẫn còn thời gian để cải trang, còn có thể chuẩn bị kĩ càng chút.
Cho nên Hoàng Thượng hy vọng dùng một thân phận khác, có thể tra ra những thông tin cơ mật, khi tới Hàn Châu, sẽ không bị kẻ khác che mắt.
Đoàn người rời khỏi Nghênh Châu, tiếp tục đi về phía Nam, rất nhanh đã tới bên cạnh sông Vị Thủy.
Thật ra, Vị Thủy là một con sông khá lớn, dòng nước trên sông cũng không chảy xiết. Ở bến tàu hai bên sông, có người bày các quầy hàng, cơ bản là đồ ăn, cho khách vãng lai ở đây dùng cơm.
Dương Phấn đi qua thuê một chiếc thuyền với giá mười lượng bạc.
Trong khoảng thời gian này, về cơ bản mọi người đều biết giá hàng hóa ở đây là bao nhiêu, muốn qua con sông này cần mất mười lượng bạc, quả thật có chút đắt.
Dương Phấn nói: “Phần lớn đều là giá này, ta có hỏi thăm một chút, họ nói muốn tu sửa cầu ở Vị Thủy, khách thương từ nam ra bắc đều phải góp tiền. Chúng ta là thương hộ, cho nên phải góp mười lượng.”
“Mỗi lần mười lượng, nếu đi qua đây nhiều, chúng ta phải bỏ ra bao nhiêu lần mười lượng chứ?”. Lưu Vĩnh Toàn hỏi. Hắn suy ngẫm lại ở trong cung, cũng không ức hiếp người ghê gớm như vậy, thật là quá đáng.
Dương Phấn nói: “Họ đưa cho chúng ta một cái thẻ bài, chỉ cần quyên góp một lần, lần sau đi qua đây mang theo thẻ bài sẽ không phải quyên góp nữa.” Dương Phấn lấy ra một cái thẻ bài bằng gỗ.
“Nếu mỗi người đều mượn thẻ bài của người khác dùng, vậy số tiền quyên góp cũng không được bao nhiêu.”
“Cũng không phải, phần lớn mọi người đều biết rằng, ai quyên góp ai không quyên góp, đều được ghi lại trong sổ, chúng ta là thương khách đến từ nơi khác, cho nên họ cũng chẳng thèm để ý, cho rằng chúng ta chỉ đi qua đây một hai lần.”
Hoàng Thượng nói: “Là ai phát động việc quyên góp này? Góp tiền sửa đường, không phải chỉ cần người trong nhà tự nguyện thôi sao?”.
Hoàng Thượng cảm thấy có chút khó hiểu, tuy không phải việc nào hắn cũng quản, nhưng nếu đã gặp rồi lại mặc kệ, cũng không phải phong cách của Hoàng Thượng.
Nhóm cường hào ở đây, hung hăng ép mọi người phải quyên tiền, ai dám phản kháng?
“Đứng lại cho lão tử, người lão tử nói chính là các ngươi đó!” Một người cao lớn dẫn theo một đám du côn đi tới, lập tức bao vây đám người Lý Già La vào giữa.
“Hắn chính là tên đã hỏi thăm chuyện này!” Một người trong đó chỉ vào Dương Phấn nói.
Kẻ dẫn đầu cười lạnh tiếp lời: “Các vị, tuy rằng người ở xa tới đều là khách, nhưng lý nào khách lại tìm hiểu chuyện của chủ nhà chứ? Nếu muốn tìm hiểu, thật xin lỗi, bọn ta đành mời các vị ở lại đây làm khách một lần.” Nói xong liền ra tay bắt bọn họ.
Dương Phấn cùng hai thị vệ lập tức vây quanh Hoàng Thượng và Quý phi, Trương đại nhân vô cùng tức giận không kiềm chế được.
“Các ngươi thật to gan, trời đất chứng giám, vì chúng ta không viết sự tình, nên mới hỏi thăm một chút, ngươi liền hung hăng bắt chúng ta lại, các ngươi có coi vương pháp ra gì không?”
“Vương pháp, ở toàn bộ Vị Thủy đây, ta chính là vương pháp!” Kẻ dẫn đầu đám người kia nói.
Người nọ là ngoại tôm của Cao viên ngoại giàu có, chịu trách nhiệm thu tiền quyên góp ở đây, nhưng trong khoảng thời gian này, nghe nói trong kinh thành có nhân vật lớn mới tới, có khả năng sẽ đi qua Vị Thủy, cho nên đặc biệt cẩn thận, gần đây làm người ta chú ý nhất chỉ có đám người lạ mặt này.
Lần này Dương Phấn đi thuê thuyền, thấy giá cả quá cao, nên mới tìm hiểu một chút, lại bị ngoại tôn của Cao viên ngoại biết được, nghĩ rằng thà sai người, cũng không thể bỏ qua, cho nên liền mang theo người tới bao vây.
Nhìn những người này, tuy chỉ có vài người, nhưng ăn mặc khá tốt, cũng không giống quan lớn trong kinh thành, nhưng bọn họ biết một số chuyện, biết đâu lại có quan hệ với người trong kinh thành. Đến lúc đó cáo trạng thì không tốt, cho nên ngoại tôn của Cao viên ngoại tính toán, giam giữ đám người này một thời gian, chờ nhân vật lớn kia đi qua Vị Thủy, sẽ thả người, lúc đó đã gió êm sóng lặng, họ muốn cáo trạng, cũng không biết đến nơi nào.
Nếu không những việc này lộ ra, cữu cữu của hắn chẳng phải sẽ xong đời?
“Nói cho các ngươi biết, đây là Vị Thủy, không ai có thể thoát khỏi tay ta, các ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo ta, đến lúc đó cam đoan các ngươi ăn sung mặc sướng, đợi qua mấy ngày, điều tra ra các ngươi không có vấn đề, tất nhiên sẽ đưa các ngươi sang bờ bên kia sông an toàn, nếu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão tử cũng không ngại, cho các ngươi thấy máu!”.
Trương đại nhân tức giận đến muốn ngất xỉu, chưa từng gặp qua người vô lại như vậy, dám cưỡng ép giam giữ người, chẳng qua bọn họ chỉ hỏi thăm một chút, liền nhất quyết không buông tha! Điều này càng chứng minh việc quyên tiền có vấn đề!
Trương đại nhân nghĩ đến, tất nhiên Hoàng Thượng cũng nghĩ đến!
Hoàng Thượng nói: “Nếu bản lão gia không đi theo ngươi thì sao?”
Ngoại tôn của Cao viên ngoại cười ha hả, nói: “Không theo sao? Dao nhỏ của lão tử mấy hôm nay không thấy máu, đang rất nhàm chán, lại có, hai người đàn bà kia lớn lên khá xinh đẹp, vốn nghĩ vật quy nguyên chủ, đáng tiếc ngươi không coi trọng, vậy bổn đại gia đành nhận.” Nói xong liền duỗi tay muốn bắt Lý Già La đang đội mũ che mặt, muốn nhìn tiểu nương tử có dáng người không tồi này lớn lên có bộ dáng gì, không ngờ còn chưa chạm tới người, trên tay liền đau đớn! Thì ra là Dương Phấn đã rút đao khỏi vỏ, trực tiếp chém đứt một bàn tay của nam nhân này!
Ngoại tôn của Cao viên ngoại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa, ai cũng không ngờ người này tàn nhẫn như vậy, trực tiếp chém đứt ta người ta!
Lần này đám người đi theo đều bị dọa, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, Cao viên ngoại rất thương ngoại tôn này, nếu biết được chuyện, bọn họ nhất định sẽ không có ngày tốt, cho nên phải bắt được người, để chúng đền tội, bọn họ mới thoát được!
Cho nên liền hô nhau xông lên, muốn bắt được mấy người này, nhưng đây chỉ là một đám ô hợp, sao có thể so với đại nội thị vệ võ công cao cường? Tất cả đều bị đánh ngã, nằm lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng đã có người trộm đi mật báo, mời Huyên thái gia của Vị Thủy tới đây. Huyện thái gia vừa nghe có người gây chuyện, vội sai bổ khoái tới bắt người.
Chỉ là đợi rất lấu, cũng không thấy bổ khoái mang người trở về, ngược lại là bổ đầu sợ tới tè ra quần trở lại nói với Huyện thái gia: “Lão gia, lão gia không tốt, cháu trai của Cao viên ngoại đắc tội với thân thích của Uy Viễn Hầu gia ở kinh thành, chúng ta không bắt được người!”
Huyện thái gia cũng bị dọa suýt mất mạng: “Ngươi nói cái gì? Thật là Uy Viễn Hầu phủ sao?”
Lúc hắn vào kinh đi thi, đã nghe nói qua về Uy Viễn Hầu phủ, đối với hắn mà nói, Uy Viễn Hầu phủ là nơi hắn không thể so sánh, đặc biệt đó còn là hoàng thân quốc thích, hắn càng không thể chọc nổi.
Hắn nghe nói trong kinh thành có động tĩnh, không ngờ người của Uy Viễn Hầu phủ lại tới đây.
Đương nhiên, hắn càng không thể tưởng tượng nổi, người tới địa phương hắn quản lý chính là đương kim Hoàng Thượng. Bởi vì hắn tưởng, Hoàng Thượng là thiên chi kiêu tử [1] sẽ không ngồi ở công đường xử án, tuyệt đối cũng sẽ không đem theo vài người tới đây.
[1] Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.
“Là sự thật, bọn họ đưa cho tiểu nhân lệnh bài của Uy Viễn Hầu phủ, bọn họ là người do Uy Viễn Hầu phủ phái tới, mục đích là dọn đường cho Hoàng Thượng, không ngờ lại gặp phải chuyện này, ngoại tôn của Cao viên ngoại dám đùa bỡn nữ quyến nhà bọn họ, cho nên bị họ chém đứt một bàn tay! Đại nhân, tiểu nhân thấy đây không phải việc gì tốt, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”.
Nếu việc này không làm lớn, có thể coi như không có gì, bây giờ đã làm lớn lên rồi, không giải quyết thì không được!
Huyện thái gia đi qua đi lại, nghĩ một lúc sau đó nói: “Chi bằng bắt người lại, nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng!”
Bổ đầu gào khóc, nói: “Đại nhân, ngay cả một người chúng ta cũng bắt không nổi, bọn họ quá lợi hại, bây giờ đã có không ít người biết thân phận của bọn họ, không thể không làm, đã làm thì đành làm cho chót!”
Nếu không ai biết thân phận của bọn họ, còn có thể nói chuyện, bây giờ thân phận của họ đã rõ ràng, là người của Uy Viễn Hầu phủ, nếu còn muốn giết người diệt khẩu, chính là tai họa ngập đầu.
Huyện thái gia thầm than trong lòng, trả lời: “Xong rồi xong rồi! Ngươi đi tìm Cao viên ngoại, chẳng phải hắn có một nữ nhi gả cho Vương gia trong kinh thành sao? Mẫu thân của Vương gia chính là Thái Hậu, bảo hắn mau nghĩ cách! Nếu không tất cả mọi người đều đừng mong sống tốt!”
“Vâng vâng, đại nhân, tiểu nhân lập tức đi tìm Cao viên ngoại, chỉ là mấy người kia, bây giờ phải làm sao mới tốt?”
“Bản quan sẽ tự mình nghênh đón!”
Huyện lệnh Vị Thủy chỉ mong có thể nhanh qua cửa ải này, sau đó dùng tên tuổi của Vương gia dọa sợ đám người kia, mong cuối cùng sự việc cứ thế mà trôi qua, hắn không cần đi thỉnh tội, vậy sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Chỉ là không nghĩ tới, người dân ở Vị Thủy này, vừa nghe thấy đoàn người là thân thích của quan lớn ở trong kinh thành, còn đánh đuổi được đám nha dịch của Huyện thái gia thì vô cùng kích động, vốn dĩ bình thường họ đều bị Cao viên ngoại áp bức, giận mà không dám nói, hôm đã có người thay bọn họ làm chủ, mắc mớ gì lại không tố cáo?
Dương Phấn sai binh lính ở những vùng gần Vị Thủy tới đây, phòng ngừa phát sinh việc ngoài ý muốn.
Đương nhiên, không thể bại lộ thân phận của Hoàng Thượng, chỉ là phòng ngừa vạn nhất, các nơi ngoại trừ những quan văn hành chính bình thường, còn có những võ quan, chỉ là hai bên không thân thiết nhau, nhưng dù sao võ quan cũng quản lý trị an của nơi này.
Bên này, một vị tuần kiểm của Vị Thủy đang mang theo người đi tới, một nhóm binh lính hung thần ác sát, so với đám nha dịch còn mạnh hơn.
Tuy rằng tuần kiểm Vị Thủy chỉ là một chức quan cửu phẩm, nhưng làm việc vô cùng tốt, hắn và Cao gia vốn không đội trời chung, Cao gia khắp nơi áp bức hắn, lại nói đến chuyện góp tiền này, tuần kiểm Vị Thủy vốn dĩ không đồng ý, ở Vị Thủy này, rất nhiều thương hộ cho hắn nhiều chỗ tốt, căn bản cũng không để ý chỗ tiền nhỏ này, nhưng còn Cao viên ngoại, ỷ vào mình có chút thân thích cùng Vương Thái Hậu, liền cấu kết với Huyện thái gia, làm cho Vị Thủy này không được bình yên.
Luận về phẩm cấp, hắn chỉ là một cửu phẩm nho nhỏ, kém Huyện thái gia rất nhiều, nên chỉ có thể mắt không thấy tâm không phiền.
Lúc này nghe nói người của Uy Viễn Hầu phủ ở kinh thành tới, còn va chạm với ngoại tôn của Cao viên ngoại, tuần kiểm Vị Thủy cảm thấy cơ hội đã tới, lần này không lôi được nhà Cao viên ngoại xuống mới là lạ.
Nếu Cao viên ngoại không ngã, sau khi những quý nhân từ kinh thành này đi rồi, hắn sẽ xong đời.
Dân chúng vùng phụ cận kể ra những oan ức, có nói: “Chỉ là một chuyến qua sông, lại mất tới mười lượng bạc, cho chúng tôi một cái thẻ bài gỗ, lần sau đi qua cũng không dùng được, chúng tôi chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, một năm kiếm được mấy lượng bạc là nhiều, sao có thể chịu đựng họ bóc lột không ngừng như vậy?”
Nam nhân xử lý chuyện của nam nhân, bên phía Lý Già La cũng có vài nữ quyến của phú thương tố khổ: “Cao viên ngoại và Huyện thái gia còn ghê gớm hơn quỷ hút máu, mỗi năm đều lấy của chúng tôi không ít tiền, lần này triều đình muốn sửa cầu Vị Thủy, cho nên bắt mỗi nhà chúng tôi phải giao ra năm trăm lượng bạc, không giao không được, nếu không việc làm ăn của gia đình sẽ bị giảm sút.”
Anh Đào giúp đỡ hỏi: “Cao viên ngoại có địa vị gì? Vì sao các người phải sợ hắn?” Còn Huyện thái gia, chỉ là một huyện lệnh, mọi người cũng không sợ, còn trước kia, chính là Cao viên ngoại này, cũng không làm quan, sao phải sợ như vậy, làm bây giờ hắn đã độc bá một phương.
Lập tức có người trả lời: “Cao viên ngoại có một người nữ nhi gả cho Vương Gia ở kinh thành. Chính là nhi tử thân sinh của Thái Hậu nương nương.”
“Ngươi nói không đúng, không phải gả cho Vương Gia, chẳng qua chỉ là một thiếp thất, chỉ mới như vậy đã giễu võ giương oai.”
Thiếp thất không được coi là thân thích chính thức, nhưng Cao viên ngoại chỉ dùng tầng quan hệ này đã xưng bá tại Vị Thủy.
“Quý nhân, chỉ vì điều này mà chúng ta không thể bắt Cao viên ngoại, vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
Phải biết rằng mẫu thân của Vương gia chính là Thái Hậu, Hoàng Thượng cũng phải nể mặt mũi Vương gia, người của Uy Viễn Hầu phủ có lợi hại đến đâu sao có thể đối đầu với Vương gia?
Lý Già La nói: “Thiếp thất không tính là thân thích chính thức, cho nên cũng không coi là thân thích của Vương Gia, chỉ cần chuyện này Cao viên ngoại làm sai, tất nhiên sẽ có người trừng phạt hắn.”
Lý Già La không nghĩ tới, đến đây rồi còn gặp chuyện có liên quan tới Vương Gia.
Chờ tới lúc nghỉ tạm buổi tối, Hoàng Thượng cũng đã xử lý tốt mọi chuyện, Huyện thái gia Vị Thủy cấu kết với cường hào Cao gia, tự ý thu tiền sửa cầu, tất nhiên chức quan khó giữ được, điều này cũng có thể tưởng tượng ra.
Mà nhà Cao viên ngoại, tất cả tài sản sung công, dùng để sửa cầu Vị Thủy. Cũng coi như của dân dùng cho dân.
Tất nhiên Lý Già La không nói tới quan hệ của Vương Gia và Cao gia.
Nhưng Hoàng Thượng lại chủ động nói: “Không nghĩ tới, nhà mẫu thân của thiếp thất Vương gia, cũng có thể hô mưa gọi gió một phương, thật khiến người ta cảm thấy kinh hãi!”
“Hoàng Thương, Vương Gia vốn không biết có thân thích như vậy, ai biết bọn họ thấy trời cao hoàng đế xa [2]. Dám làm ra chuyện như vậy, ngược lại thanh danh bị tổn hại là người bên trên, nhưng người phía trên lại đang làm gì chứ?”
[2] Trời cao hoàng đế xa: Thấy cái trước mắt nhưng không thấy uy quyền phía sau.
Hoàng Thượng nói: “Lần này ái phi sai rồi, trẫm nhớ rõ, Hộ bộ đã cấp một số tiền cho nơi này sửa cầu, nhưng khi tới đây đã không còn chút nào, nói quan viên từ trên xuống dưới tham ô là không thể tránh khỏi, nhưng tham ô tới không còn chút nào, muốn dựa vào thủ đoạn này kiếm tiền, vậy số tiền đó đi đâu? Vương Gia thật sự vô tội sao? Số tiền kia, Vương Gia thật sự không dính tới một chút nào sao? Tuy rằng Vương Gia là nhà ngoại của trẫm, nhưng lại cầm đầu chuyện này, sao trẫm có thể dung túng?”
Lý Già La đáp: “Hoàng Thượng, trong cung còn có Thái Hậu, mỗi lần Hoàng Thượng ban thưởng cho Vương Gia cũng rất nhiều, thần thiếp cho rằng Vương Gia chưa bao giờ thiếu tiền.”
“Hừ, không thiếu tiền, tiền ai lại chê nhiều? Nạp thiếp cũng có thể giúp hắn gom tiền, có thể thấy được hắn tham lam đến cỡ nào! Lần này nếu trẫm không tới đây, có phải những người dân Vị Thủy này sẽ tiếp tục bị bóc lột hay không? Sớm hay muộn sẽ khiến dân tâm nổi loạn, đến lúc đó có khả năng sẽ tạo phản, giang sơn của trẫm, không thể để người như vậy phá hủy!”.
Hoàng Thượng càng nói càng tức giận, Huyện thái gia Vị Thủy bên này không chỉ có chức quan khó giữ được, nói không chừng còn bị áp giải vào kinh, dù sao chuyện lần này cũng vô cùng lớn.
Quan lại bao che cho nhau, đây cũng là vấn đề, nếu có người báo cáo, tuyệt đối không có khả năng thành thế này!
“Vốn có người muốn đi báo cáo cho tri phủ, kết quả bị người của Cao gia phát hiện, liền bắt người tới đánh gần chết, những người còn lại ai dám báo cáo?”
Nhìn ngoại tôn của Cao viên ngoại hôm nay, cũng chỉ vì người khác hỏi mấy câu, đã bắt người lại, có thể thấy được ngày thường vô cùng dã man.
Chuyến này Hoàng Thượng cải trang vi hành, nhất định sẽ nhìn thấy chuyện không tốt, trên đời có nhiều chuyện như vậy, không thể chuyện nào cũng tốt, Hoàng Thượng cũng chỉ có thể làm hết khả năng của mình, không thể gặp chuyện nào giải quyết chuyện đó, đương nhiên, bởi vì hắn là hoàng đế, là người đứng đầu thiên hạ, khả năng giải quyết việc này dễ dàng hơn người khác. Lý Già La không muốn nghĩ nhiều. Nàng chỉ muốn chăm sóc thật tốt sinh hoạt hàng ngày của Hoàng Thượng.
Chuyện của Vị Thủy đã xử lý, lại phái người từ trên xuống, Hoàng Thượng đã sớm rời đi. Nhưng có người ở Vị Thủy gặp được người kinh thành.
Chuyện quý nhân này, không cẩn thận lan truyền đi, các châu phủ từ Vị Thủy đến Hàn Châu, đều giữ chặt cái đuôi, sợ nơi mình quản lý xuất hiện chuyện gì, đến lúc đó khó giữ được mũ cánh chuồn [3].
[3] Mũ cánh chuồn: Mũ đội trên đầu của mấy ông quan đó các nàng, ở đây ý chỉ chức quan.
Nhưng cũng không có chuyện lớn gì, bọn họ cũng không biết rốt cuộc có phải Hoàng Thượng hay không, bởi vì xa giá của Hoàng Thượng vẫn đang ở trên đường, có người suy đoán là Hoàng Thượng ngầm phái người ở khắp nơi thể nghiệm và quan sát dân tình, chuyện này cũng không phải không có khả năng.
Chính bọn họ cũng không biết hắn phái ai, chỉ có thể nhờ ông trời phù hộ, nơi mình quản lý không xảy ra chuyện gì.
Thật ra trong chuyến đi này họ cũng gặp không ít chuyện tốt, Hoàng Thượng cũng rất vui vẻ, đúng là trên đời có chuyện tốt cũng có chuyện xấu.
Cản bản không có gì hoàn mỹ, Hoàng Thương quyết đinh sau khi trở về, sẽ đánh giá một chút thành tích của quan viên, miễn cho những người này lừa gạt triều đình.
Tổng thể mà nói, tình hình Đại Sở, vẫn rất không tồi, những chuyện giống ở Vị Thủy ỷ thế hiếp người rất ít, chỉ cần bọn họ có thể ăn no bụng, bọn họ sẽ tha thứ rất dễ dàng.
Tuần kiểm Vj Thủy cũng vì làm viêc tốt, được thăng một bậc, hộ tống đám người Hoàng Thượng ra khỏi Vị Thủy bình an.
Anh Đào nói: “Đoạn đường này đi xuống, so với trước kia không tốt hơn nhiều, khi nô tì còn nhỏ, bởi vì thiên tai, trong nhà không còn chút lương thực nào, cả nhà đều ăn không đủ no, cho nên mới bán nô tì ra ngoài, bán rồi tốt hay xấu, không chỉ có thể ăn no, còn khiến người trong nhà có chút bạc mua lương thực, lúc ấy chạy nạn, nô tì không bao giờ muốn trải qua lần nữa.”
Thiên tai đếm không thể tránh khỏi, hạn hán, tuyết lớn, không thể vui vẻ với những phần thưởng này của ông trời.
Nếu không thể tránh né những thiên tai này thì công cuộc cứu trị vô cùng quan trọng.
Chẳng hạn như lương thực, cần rất nhiều, cho dù năm đó mất mùa, chỉ cần chịu đựng qua một năm, năm sau dân chúng có thể trồng trọt, cũng chịu đựng được qua tai họa này.
Lý Già La nói với Hoàng Thương: “Nếu trong tay có lương thưc, trong lòng không lo sợ, lời này vô cùng đúng, yêu cầu lớn nhất của dân chúng là ăn no bụng, không phải chịu đói, còn lại mới có thể làm việc khác.”
Trương đại nhân gật đầu: “Lời này của nương nương rất đúng, dân chúng quanh năm suốt tháng đều vội vã kiếm ăn. Nếu được ăn ngon, còn có gì không làm được đây?”
“Chỉ lương thực của chúng ta, nghe bộ Hộ nói, số lượng mẫu mỗi năm đều chỉ có như vậy, nếu tăng lên thì tốt rồi.” Trương đại nhân là đại thần các, cũng rất quan tâm điều này.
Lý Già La nói: “Khi ta còn nhỏ, lúc ở nông thôn, tất cả mọi người đều muốn ăn no bụng, muốn có nhiều lương thực một chút, bởi vì số hoa màu bình thường nhất, có khả năng sống sót cao nhất, tuy rằng ăn không ngon, nhưng vẫn tốt hơn đói bụng. Nếu mọi người đều trồng loại hạt giống có khả năng sinh trưởng cao này thì tốt rồi.”
“Cho dù hoa màu ở đây có khả năng sinh trưởng tốt nhất, nhưng còn nơi khác, khả năng sinh trưởng của hoa màu không nhất định sẽ tốt, mỗi nơi đều có khí hậu không giống nhau.” Trương đại nhân nói.
Lý Già La nói: “Ý của ta là, ở phạm vi trăm dặm xung quanh, tìm được nhà nào có chất lượng đất tốt, sau đó sẽ dùng nhà hắn, chẳng phải sản lượng sẽ được tăng lên sao?”
Trương đại nhân nghe xong gật đầu, đây cũng là một phương pháp, Hoàng Thượng nói: “Phu nhân có thể đi tới Công Bộ và bộ Hộ, trẫm đều mạnh hơn so với bọn hắn!”
Lý Già La nói: “Hoàng Thượng cũng đừng trêu ghẹo thần thiếp, chẳng qua là thần thiếp suy nghĩ miên man thôi, cũng là do nghĩ ra từ sinh hoạt hàng ngày, giống như chúng ta dùng người hầu, tất nhiên đều thích dùng người tốt, không tốt sẽ không cần, thần thiếp nghĩ chẳng phải cũng giống lương thực sao, nếu tất cả mọi người đều dùng loại có khả năng sinh trưởng tốt, vậy sản lượng sẽ được tăng cao, có một câu nói rất đúng, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, nếu lương thực quan trọng như vậy, từ trên xuống dưới Đại Sở nhiều người làm ruộng như vậy, tìm ra một nơi đặc biệt có kinh nghiệm, dùng mấy năm, hặc mười mấy năm chuyên môn trong phương diện trồng lương thực này, về sau sản lượng lương thực chủa Đại Sở chúng ta chẳng phải sẽ sẽ được nâng cao sao? Đương nhiên, đây chỉ là một chút ngu kiến của nô tì, khiến các vị chê cười!”
Tuy rằng nói hậu cung không được can dự vào chính sự, nhưng đây là ở bên ngoài. Lý Già nói một chút ý kiến nông cạn của mình. Dù sao chuyện này, mọi người đều có thể nghĩ ra, cũng không coi là kinh hãi thế tục.
Trương đại nhân càng nghe càng thấy hay, nếu việc này có thể thành, đặc biệt xây dựng một bộ phận, về sau không còn lo thiên tai nữa phải không? Lương thực không chỉ trồng nhiều, còn cần chịu rét, lũ lụt, gió lớn, chỗ nào không cần giống tốt?
Đương nhiên, chuyện này phải làm từ từ, không thể một lần là xong.
Hoàng Thượng nói: “Đây là biện pháp không tồi, chờ trẫm hồi kinh, cùng các triều thần thải luận một chút, cho dù là không thành công, cũng không quá tệ, người tài ba trong dân gian không ít, nếu có thể tìm được cao thủ làm ruộng, đến lúc đó cho hắn một chức quan cũng không tính là gì.”
Đầu năm nay, đều là tay nghề tổ truyền không lộ ra ngoài, nhà ai có đồ tốt, sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài, cho nên nếu không cho họ chút lợi, chúng ta sẽ không chiếm được.
Giống như một phương thuốc, chỉ có mình mình có mới dễ dàng kiếm tiền.
Lương thực là chuyện lớn, nếu tìm được một lại hạt giống tốt, cũng có thể làm dân chúng được lợi, người như vậy, thưởng cho hắn một chức quan cũng không phải không tốt.
Lý Già La cũng chỉ nói những lời này ở bên ngoài, chờ trở về cung, tự nhiên cũng không nhắc tới nửa từ, ở bên ngoài có thể làm lòng người thả lỏng, có những lời không tự giác nói ra.
“Cái nhà trọ này thật ra không tồi.” Nhà tro trước mặt có hai tầng lầu cao, lộ trình rời khỏi Hàn Châu của bọn họ cũng chỉ có vài trăm dặm, dọc theo đường đi, Hoàng Thượng cũng đã biết những điều mình muốn biết, chờ tập hợp cùng Ngự giá, không chừng sẽ bắt đầu khai đao.
“Nghe nói đây là nhà trọ tốt nhất trong thành.” Lưu Vĩnh Toàn cười nói: “Nô tài nghĩ, dọc đường đi lão gia và phu nhân vất vả, đây là lúc nên nghỉ ngơi thật tốt.” Dọc theo đường đi, nơi bọn họ ở đều không phải là tốt, nhà trọ cũng đơn giản, có đôi khi còn ăn ngủ ngoài trời, tuy rằng Lý Già La rất thích ngủ ngoài trời, còn có thể nướng thịt, nhưng đại nội tổng quả Lưu Vĩnh Toàn vẫn cảm thấy hai chủ tử chịu khổ.
Nhưng Lưu Vĩnh Toàn cũng rất bội phục Quý Phi nương nương, dọc đường đi chịu khổ cũng không kêu, ngược lại còn thích thú, điều kiện này, so với trong cung kém quá nhiều. 1% cũng đều kém, nếu là nương nương khác, chắc chắn không chịu nổi.
Lưu Vĩnh Toàn tin tưởng, chỉ cần Quý Phi nương nương nói một câu không chịu nổi, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không đi tiếp, nhưng Quý Phi nương nương lại không nói.
Khó trách Hoàng Thượng thích Quý Phi nương nương, thât là không giống người thường.
Các tiểu thư khuê các, bình thường nhiều người hầu hạ như vậy, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, làm sao chịu khổ được?
Nếu Hoàng Thượng mang theo một chủ tử nũng nịu, chắc chắn trên đường đi sẽ không thoải mái như vậy.
Đặt một căn phòng tốt, gọi chủ quán mang đồ ăn tới, chủ quán còn rất tốt bụng nói với khách, tối hôm nay, trong thành có hội thi tuyển hoa khôi, nếu đại gia hứng thú, có thể đi xem, chuyện này rất khó gặp.
Hoàng Thượng phản xạ có điều kiện nghĩm sẽ không phải lấy tên tuổi trẫm tuyển mỹ nữ chứ, trên đường đi, tin đồn tuyển mỹ nữ cho Hoàng Thượng nối liền không dứt. Nhưng cũng chỉ là trò lừa gạt nhỏ, thật sự hiểu biết, đều biết cho dù Hoàng Thượng muốn tuyển mỹ nữ, cũng đều thông qua tuyển tú, đương nhiên, ở nhiều nơi, cũng có người hiến mỹ nữ, nhưng sẽ không làm cho mọi người đều biết.
Rốt cuộc, ai ngờ để cho mọi người đều biết, Hoàng thượng là đồ háo sắc, vì muốn giúp Hoàng thượng tìm mỹ nhân, đều kinh động mọi người, đa số là cường hào từ các nơi, đều ngầm tìm người đẹp, sau đó chờ dịp gặp mặt Hoàng Thượng, tìm cơ hội hiến mỹ nữ, Hoàng Thượng không thu nhận, lại là chuyện khác.
Lưu Vĩnh Toàn biết tâm tư của chủ tử, vội nói với tiểu nhị: “Sao lại có hội tuyển hoa khôi này?”
Tiểu nhị nhìn Lưu Vĩnh Toàn giống như người bị ngu ngốc, nhưng vẫn tốt bụng nói: “Tuyển hoa khôi là để đề cao giá trị con người, mỗi năm thanh lâu trong thành đều tuyển một lần, có thể lên làm hoa khôi, giá trị con người đều cao hơn những người khác một bậc, như vậy tú bà của thanh lâu khoong phải sẽ càng kiếm được tiền sao, cứ như vậy, thanh danh của hoa khôi càng vang, về sau càng kiếm được nhiều tiền, khách quan, nếu ngươi muốn, cũng có thể đi xem, nói không chừng cũng có thể chọn ra một hoa khôi, nhìn các vị đều là người có tiền, nếu bỏ ra nhiều tiền, hoa khôi còn không phải là của các người sao?”
Lưu Vĩnh Toàn 囧, hắn là một thái giám, tuyển hoa khôi gì chứ, dù có tuyển được, cũng không có phúc hưởng.
Tất cả mọi người đều nhịn cười, lúc tiểu nhị ra ngoài, trên mặt đều mang ý cười.
Lưu Vĩnh Toàn buồn bực nói: “Nô tài vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người muốn nô tài đi tuyển hoa khôi, đây cũng là mở mang kiến thức.”
Được, Lưu Vĩnh Toàn lại cảm thấy mình nói sai, tại sao có thể nói chuyện tuyển hoa khôi này trước mặt Quý Phi nương nương, nếu thật sự nổi lên tâm tư kia, chẳng phải là đắc tội Quý Phi nương nương?
Ai, đều trách cái miệng thúi này! Lưu Vĩnh Toàn hận không thể tát mình vài cái, Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng có hứng thúm nếu không hắn chết chắc rồi.
Trương đại nhân là người lớn tuổi, nữ nhân duy nhất trong nhà chỉ có người vợ già, đừng nói tới hoa khôi, ngay cả nha hoàn cũng không gần thân, trong phòng trừ vợ, ngay cả ruồi bọ cái cũng không có.
Cho nên tha cho lão nhân gia hắn, với việc tuyển hoa khôi này, một chút hứng thú cũng không có, càng không càn phải nói, còn phải tiêu tiền cho hoa khôi, đây không phải là hành vi tiêu tiền như rác sao? Phải kiên quyết ngăn lại.
Nếu là con hắn cùng cháu trai đi tuyển hoa khôi, hắn nhất định sẽ đánh gãy chân bọn họ.
Nhưng đây là Howfng Thượng, hắn quản không nổi, Hoàng Thượng là chủ thiên hạ, hắn muốn tuyển hoa khôi, cũng không có gì đáng lo, người muốn làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, điểm này, Trương đại nhân cảm thấy rất đúng.
Dương Phấn sao, Dương Phấn thấy mọi người đều nhìn hắn, vội xua tay, là đứa con anh tuấn của kinh thành thế gia, ở kinh thành đều đã thấy hết, sao còn để ý đến hội tuyển hoa khôi ở nơi nhỏ bé này, lại nói, trong nhà hắn còn thê tử, thê tử vốn là Trường Ninh Quận Chúa. Trường Ninh quận chúa rất nổi danh với việc có thể khiến phụ thân và mẫu thân hòa ly, nếu biết hắn ở ngoài tuyển hoa khôi, sau đó nhất định hắn sẽ phải quỳ ván giặt đồ.
Huống chi, quan hệ của thê tử hắn và Quý Phi nương nương khá tốt, chuyện này không thể giấu được. Hắn kiên quyết không thể đi.
Cho nên đếm tới đếm lui, phương diện này cũng chỉ còn Hoàng Thượng có thể làm chủ đi xem hoa khôi. Nếu Hoàng Thượng thật sự muốn đi, bọn họ cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử, ai bảo bọn họ đều là hạ nhân, chủ tử muốn làm, chỉ cần không phải đại gian đại ác, thì không cần câu nệ tiểu tiết.
Mặc dù có chút xin lỗi Quý Phi nương nương, nhuưng họ cũng không còn cách nào.
Thời gian này, Hoàng Thượng và Quý Phi nương nương cùng nhau, tình cảm rất tốt, quý phi nương nương cũng không phải người yếu ớt, trước kia Trương đjai nhân có chút bất mãn với quý phi nương nương, bây giờ đều tán thưởng có thêm, cho nên nghĩ đến khả năng Hoàng Thượng muốn đi xem hoa khôi, không hiểu sao trong lòng có chút xin lỗi quý phi nương nương?
Nghiêm khắc mà nói, quý phi nương nương cũng không phải là thê tử của Hoàng thượng, căn bản không quản được Hoàng Thượng.
Lại nói, dù Hoàng Hậu nương có ở ngay trước mặt, cũng không được nói câu phản đối. Rốt cuộc, Hoàng Thượng chính là Hường Thượng.
Cho nên ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nói: “Buổi tối tất cả đều mệt mỏi, tắm rửa đi ngủ đi.”
Hắn cũng không phải sắc quỷ, một hoa khôi, có gì đáng chứ? Những người này tại sao đều nhìn hắn chứ?
Tốt, đều là bọn họ nghĩ nhiều, căn bản Hoàng Thượng không nghĩ tới việc đi tìm kích thích, cái gọi là hoa khôi vốn không thể khơi gợi hứng thú của Hoàng Thượng.
Có điều Hoàng thượng nói với mấy nam nhân: “Nếu các ngươi muốn, có thể tự đi, chỉ cần đừng không trả nổi tiền bị giữ lại khiến ta phải tới chuộc đồ thì tốt rồi.”
Lời ngày khiến đám người đang chuẩn bị đi thiếu chút nữa trươt chân, Hoàng thượng, người đừng có dọa người khác như vậy, lời này thật khiến chúng ta chịu không nổi. Cái gì gọi là muốn thì có thể đi?
Đó không phải là sống mất mặt sao? Thật ra Hoàng thượng là muốn tốt cho bọn hắn, rốt cuộc, dọc đường đi, trừ hắn là đương kim hoàng đế, có quý phi hầu hạ, không thiếu cái dễ chịu kia, mặt khác bọn họ vẫn đang bị nghẹn.
Thân là nam nhân, tự nhiên hiểu nam nhân, Hoàng Thượng không phải sợ bọn họ nghẹn hỏng sao? Ngay cả Trương đại nhân hắn cũng đều suy xét đến rồi.
Về phần Lưu Vĩnh Toàn, hắn cũng không cần.
Hai thị vệ đang lúc tuổi trẻ cường tráng, muốn nữ nhân không phải là bình thường sao?
Phát tiết một chút, về sau mới làm việc tốt. Nếu không, nghẹn thành bệnh, chính là chủ tử hắn không phải, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, tìm đàn bà cũng không có gì đáng lo.
Mấy nam nhân chay trối chết, Lý Già La buồn cười nói với Hoàng Thượng: “Hoàng thượng, ngài không thấy, ngài nói lơì kia, mặt bọn họ đều tái mét rồi!”
Hoàng Thượng nói: “Trãm nói gì đó quá đáng sao, không có gì, cũng là vì muốn tốt cho bọn họ.” Trong lòng Hoàng Thượng đắc ý, các ngươi vừa nhìn trẫm giống như nhìn sắc quỷ, như vậy đây chỉ là chút tấm lòng.
“Trẫm thấy, Trương đại nhân và phu nhân của mình là vợ chồng từ thiếu niên, cùng chung hoạn nạn, thật ra hắn đối với thê tử rất có tình có nghĩa, còn Dương Phấn, thấy thế nào cũng có chút sợ biểu muội kia của trẫm?”
Lý Già La nói: “Hoàng thượng cũng nói, đó là biểu muội của ngài, Hoàng thượng như vậy là muốn muội phu của mình đi dạo thanh lâu sao?” Không biết sau khi Trường Ninh nghe chuyện này sẽ có cảm xúc gì.
“Trẫm không phải là sợ bọn họ nghẹn hỏng sao?” Da mặt Hoàng Thượng vẫn là rất dày.
Chính vì hắn quá thoải mái, cho nên mới vì người bên cạnh suy nghĩ một chút. Lại nói tiếp, hắn cũng muốn là hoàng đế tốt, quan tâm hạ thần của mình.
Lý Già la ngẫm nghĩ, thật may mắn Hoàng thương không phải loại này, thích ban thưởng mỹ nhân của hoàng đế cho thần tử, nếu không nội bộ trong nhà các hạ thần sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Nhớ tới đế vương tiền triều, rất thích ban thưởng mỹ nhân cho thần tử, vui vẻ cũng thưởng, lập công cũng thưởng, làm cho tiếng oán thán trong nhà các thần tử dậy đất.
Có người còn cáo trạng với Thái Hậu, nói Hoàng Thương tặng tặng hồ ly tinh cho nhà mình, khiến trong nhà không được yên bình.
“Nàng cười trộm gì vậy?” Hoàng Thượng thấy quý phi của mình đang cười liền hỏi.
“Hoàng Thượng, ngài ngàn vạn lần đừng ban thưởng mỹ nhân cho nhóm thần tử, nếu không giàn nho sau hậu viện các đại thần sẽ đổ.”
Hoàng Thượng cũng nhớ tới hoàng đế tiền triều kia, có chút buồn cười nói: “Ngươi nói như vậy, trẫm tới Hàn Châu, những nơi có chuẩn bị mỹ nhân sẽ trực tiếp ban cho công thần.”
“Hoàng Thượng không nghĩ tới việc giữ lại mấy người cho mình sao?” Lý Già La nói.
“Trẫm có bình dấm chua là ngươi rồi, sao dám chứ!” Hoàng Thượng nói: “Cho nên ái phi phải bồi thường cho trẫm, trẫm chính là vì ngươi mà vứt bỏ nhiều mỹ nhân như vậy.”
Mỹ nhân của ngươi đã rất nhiều, Lý Già La thầm nghĩ, nhưng vẫn nói: “Hoàng Thượng thật sự không cần những mỹ nhân đó, muốn thần thiếp bồi thường ngài thế nào cũng được. Hoàng thượng, ngài nói, Lạc Nhi thế nào rồi?”
Hoàng Thương đã động tay đọng chân, nói: “Mỗi ngày Lạc Nhi đi theo sư phó đọc sách, mặt khác trẫm đã tìm vài người dạy cưỡi ngựa bắn cung, hắn cũng đều học tốt, Uyên Nhi đi theo Hoàng Hậu, mỗi ngày đều rất vui vẻ, trẫm cảm thấy hai đứa nhỏ đều đã lớn, đây làm thời điểm nên cho chúng một đệ đệ hoặc muội muội.”
Lưu Vĩnh Toàn đang muốn mang nước ấm vào, bị Anh Đào ngăn cản, Lưu Vĩnh Toàn tưởng tượng một chút liền rõ ràng chuyện là như thế nào, cũng ở ngoài túc trực.
Hoàng Thượng hôm nay thật đả kích người, lúc này đang cùng Quý Phi nương nương tình chàng ý thiếp, thật khiến người ‘chỉ tiện uyên ương không tiện tiên’.
“Anh Đào, bây giờ ngươi đã tìm được người nhà chưa?” Lưu Vĩnh toàn hỏi.
Beta: Trân Thục Nghi
Lý Già La biết Hoàng Thượng không đi Nghênh Châu, cho nên tiểu thư của Hải gia không thể trở thành nương nương, nàng cảm thấy thật buồn cười, người bên kia khua chiêng gióng trống tuyển mỹ nhân, mỹ nhân đã chọn được, nhưng nhân vật lại không tới, tất cả đều trở thành công dã tràng.
Về phần tiểu thư của Hải gia sẽ như thế nào, nàng là một người ngoài, quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Dựa theo một cách nói, quan trong thiên hạ nhiều như vậy, bọn họ cũng có không ít khuyết điểm, chỉ cần ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm thì tốt rồi, hào phóng ắt thành đại sự. Con người chẳng có ai hoàn mỹ, có câu nói, nước trong quá thì không có cá. Nếu trong như vậy thì cũng không hẳn là chuyện tốt.
Hoàng Thượng vi hành, một là thể nghiệm và quan sát dân tình, nhìn xem mình trị vì bách tính của Đại Sở như thế nào.
Hai là, việc phòng ngự lũ lụt của Giang Nam, hàng năm Hộ bộ đều cấp tiền cho Giang Nam tu sửa đê điều, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc tu sửa thế nào.
Đương nhiên, nếu thật sự có chuyện, sẽ có quan viên chuyên phụ trách việc này, không cần Hoàng Đế phải tự mình ra tay. Bên kia, kiệu quan của Hoàng Thượng đã xuất phát đến mảnh đất Hàn Châu ở Giang Nam, chỉ cần bọn họ tới trước nghi giá sẽ không có vấn đề gì. ở phía chính phủ người tới Hàn Châu thời điểm, cũng tới rồi, liền thành.
Cho nên bọn họ vẫn còn thời gian để cải trang, còn có thể chuẩn bị kĩ càng chút.
Cho nên Hoàng Thượng hy vọng dùng một thân phận khác, có thể tra ra những thông tin cơ mật, khi tới Hàn Châu, sẽ không bị kẻ khác che mắt.
Đoàn người rời khỏi Nghênh Châu, tiếp tục đi về phía Nam, rất nhanh đã tới bên cạnh sông Vị Thủy.
Thật ra, Vị Thủy là một con sông khá lớn, dòng nước trên sông cũng không chảy xiết. Ở bến tàu hai bên sông, có người bày các quầy hàng, cơ bản là đồ ăn, cho khách vãng lai ở đây dùng cơm.
Dương Phấn đi qua thuê một chiếc thuyền với giá mười lượng bạc.
Trong khoảng thời gian này, về cơ bản mọi người đều biết giá hàng hóa ở đây là bao nhiêu, muốn qua con sông này cần mất mười lượng bạc, quả thật có chút đắt.
Dương Phấn nói: “Phần lớn đều là giá này, ta có hỏi thăm một chút, họ nói muốn tu sửa cầu ở Vị Thủy, khách thương từ nam ra bắc đều phải góp tiền. Chúng ta là thương hộ, cho nên phải góp mười lượng.”
“Mỗi lần mười lượng, nếu đi qua đây nhiều, chúng ta phải bỏ ra bao nhiêu lần mười lượng chứ?”. Lưu Vĩnh Toàn hỏi. Hắn suy ngẫm lại ở trong cung, cũng không ức hiếp người ghê gớm như vậy, thật là quá đáng.
Dương Phấn nói: “Họ đưa cho chúng ta một cái thẻ bài, chỉ cần quyên góp một lần, lần sau đi qua đây mang theo thẻ bài sẽ không phải quyên góp nữa.” Dương Phấn lấy ra một cái thẻ bài bằng gỗ.
“Nếu mỗi người đều mượn thẻ bài của người khác dùng, vậy số tiền quyên góp cũng không được bao nhiêu.”
“Cũng không phải, phần lớn mọi người đều biết rằng, ai quyên góp ai không quyên góp, đều được ghi lại trong sổ, chúng ta là thương khách đến từ nơi khác, cho nên họ cũng chẳng thèm để ý, cho rằng chúng ta chỉ đi qua đây một hai lần.”
Hoàng Thượng nói: “Là ai phát động việc quyên góp này? Góp tiền sửa đường, không phải chỉ cần người trong nhà tự nguyện thôi sao?”.
Hoàng Thượng cảm thấy có chút khó hiểu, tuy không phải việc nào hắn cũng quản, nhưng nếu đã gặp rồi lại mặc kệ, cũng không phải phong cách của Hoàng Thượng.
Nhóm cường hào ở đây, hung hăng ép mọi người phải quyên tiền, ai dám phản kháng?
“Đứng lại cho lão tử, người lão tử nói chính là các ngươi đó!” Một người cao lớn dẫn theo một đám du côn đi tới, lập tức bao vây đám người Lý Già La vào giữa.
“Hắn chính là tên đã hỏi thăm chuyện này!” Một người trong đó chỉ vào Dương Phấn nói.
Kẻ dẫn đầu cười lạnh tiếp lời: “Các vị, tuy rằng người ở xa tới đều là khách, nhưng lý nào khách lại tìm hiểu chuyện của chủ nhà chứ? Nếu muốn tìm hiểu, thật xin lỗi, bọn ta đành mời các vị ở lại đây làm khách một lần.” Nói xong liền ra tay bắt bọn họ.
Dương Phấn cùng hai thị vệ lập tức vây quanh Hoàng Thượng và Quý phi, Trương đại nhân vô cùng tức giận không kiềm chế được.
“Các ngươi thật to gan, trời đất chứng giám, vì chúng ta không viết sự tình, nên mới hỏi thăm một chút, ngươi liền hung hăng bắt chúng ta lại, các ngươi có coi vương pháp ra gì không?”
“Vương pháp, ở toàn bộ Vị Thủy đây, ta chính là vương pháp!” Kẻ dẫn đầu đám người kia nói.
Người nọ là ngoại tôm của Cao viên ngoại giàu có, chịu trách nhiệm thu tiền quyên góp ở đây, nhưng trong khoảng thời gian này, nghe nói trong kinh thành có nhân vật lớn mới tới, có khả năng sẽ đi qua Vị Thủy, cho nên đặc biệt cẩn thận, gần đây làm người ta chú ý nhất chỉ có đám người lạ mặt này.
Lần này Dương Phấn đi thuê thuyền, thấy giá cả quá cao, nên mới tìm hiểu một chút, lại bị ngoại tôn của Cao viên ngoại biết được, nghĩ rằng thà sai người, cũng không thể bỏ qua, cho nên liền mang theo người tới bao vây.
Nhìn những người này, tuy chỉ có vài người, nhưng ăn mặc khá tốt, cũng không giống quan lớn trong kinh thành, nhưng bọn họ biết một số chuyện, biết đâu lại có quan hệ với người trong kinh thành. Đến lúc đó cáo trạng thì không tốt, cho nên ngoại tôn của Cao viên ngoại tính toán, giam giữ đám người này một thời gian, chờ nhân vật lớn kia đi qua Vị Thủy, sẽ thả người, lúc đó đã gió êm sóng lặng, họ muốn cáo trạng, cũng không biết đến nơi nào.
Nếu không những việc này lộ ra, cữu cữu của hắn chẳng phải sẽ xong đời?
“Nói cho các ngươi biết, đây là Vị Thủy, không ai có thể thoát khỏi tay ta, các ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo ta, đến lúc đó cam đoan các ngươi ăn sung mặc sướng, đợi qua mấy ngày, điều tra ra các ngươi không có vấn đề, tất nhiên sẽ đưa các ngươi sang bờ bên kia sông an toàn, nếu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão tử cũng không ngại, cho các ngươi thấy máu!”.
Trương đại nhân tức giận đến muốn ngất xỉu, chưa từng gặp qua người vô lại như vậy, dám cưỡng ép giam giữ người, chẳng qua bọn họ chỉ hỏi thăm một chút, liền nhất quyết không buông tha! Điều này càng chứng minh việc quyên tiền có vấn đề!
Trương đại nhân nghĩ đến, tất nhiên Hoàng Thượng cũng nghĩ đến!
Hoàng Thượng nói: “Nếu bản lão gia không đi theo ngươi thì sao?”
Ngoại tôn của Cao viên ngoại cười ha hả, nói: “Không theo sao? Dao nhỏ của lão tử mấy hôm nay không thấy máu, đang rất nhàm chán, lại có, hai người đàn bà kia lớn lên khá xinh đẹp, vốn nghĩ vật quy nguyên chủ, đáng tiếc ngươi không coi trọng, vậy bổn đại gia đành nhận.” Nói xong liền duỗi tay muốn bắt Lý Già La đang đội mũ che mặt, muốn nhìn tiểu nương tử có dáng người không tồi này lớn lên có bộ dáng gì, không ngờ còn chưa chạm tới người, trên tay liền đau đớn! Thì ra là Dương Phấn đã rút đao khỏi vỏ, trực tiếp chém đứt một bàn tay của nam nhân này!
Ngoại tôn của Cao viên ngoại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa, ai cũng không ngờ người này tàn nhẫn như vậy, trực tiếp chém đứt ta người ta!
Lần này đám người đi theo đều bị dọa, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, Cao viên ngoại rất thương ngoại tôn này, nếu biết được chuyện, bọn họ nhất định sẽ không có ngày tốt, cho nên phải bắt được người, để chúng đền tội, bọn họ mới thoát được!
Cho nên liền hô nhau xông lên, muốn bắt được mấy người này, nhưng đây chỉ là một đám ô hợp, sao có thể so với đại nội thị vệ võ công cao cường? Tất cả đều bị đánh ngã, nằm lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng đã có người trộm đi mật báo, mời Huyên thái gia của Vị Thủy tới đây. Huyện thái gia vừa nghe có người gây chuyện, vội sai bổ khoái tới bắt người.
Chỉ là đợi rất lấu, cũng không thấy bổ khoái mang người trở về, ngược lại là bổ đầu sợ tới tè ra quần trở lại nói với Huyện thái gia: “Lão gia, lão gia không tốt, cháu trai của Cao viên ngoại đắc tội với thân thích của Uy Viễn Hầu gia ở kinh thành, chúng ta không bắt được người!”
Huyện thái gia cũng bị dọa suýt mất mạng: “Ngươi nói cái gì? Thật là Uy Viễn Hầu phủ sao?”
Lúc hắn vào kinh đi thi, đã nghe nói qua về Uy Viễn Hầu phủ, đối với hắn mà nói, Uy Viễn Hầu phủ là nơi hắn không thể so sánh, đặc biệt đó còn là hoàng thân quốc thích, hắn càng không thể chọc nổi.
Hắn nghe nói trong kinh thành có động tĩnh, không ngờ người của Uy Viễn Hầu phủ lại tới đây.
Đương nhiên, hắn càng không thể tưởng tượng nổi, người tới địa phương hắn quản lý chính là đương kim Hoàng Thượng. Bởi vì hắn tưởng, Hoàng Thượng là thiên chi kiêu tử [1] sẽ không ngồi ở công đường xử án, tuyệt đối cũng sẽ không đem theo vài người tới đây.
[1] Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.
“Là sự thật, bọn họ đưa cho tiểu nhân lệnh bài của Uy Viễn Hầu phủ, bọn họ là người do Uy Viễn Hầu phủ phái tới, mục đích là dọn đường cho Hoàng Thượng, không ngờ lại gặp phải chuyện này, ngoại tôn của Cao viên ngoại dám đùa bỡn nữ quyến nhà bọn họ, cho nên bị họ chém đứt một bàn tay! Đại nhân, tiểu nhân thấy đây không phải việc gì tốt, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”.
Nếu việc này không làm lớn, có thể coi như không có gì, bây giờ đã làm lớn lên rồi, không giải quyết thì không được!
Huyện thái gia đi qua đi lại, nghĩ một lúc sau đó nói: “Chi bằng bắt người lại, nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng!”
Bổ đầu gào khóc, nói: “Đại nhân, ngay cả một người chúng ta cũng bắt không nổi, bọn họ quá lợi hại, bây giờ đã có không ít người biết thân phận của bọn họ, không thể không làm, đã làm thì đành làm cho chót!”
Nếu không ai biết thân phận của bọn họ, còn có thể nói chuyện, bây giờ thân phận của họ đã rõ ràng, là người của Uy Viễn Hầu phủ, nếu còn muốn giết người diệt khẩu, chính là tai họa ngập đầu.
Huyện thái gia thầm than trong lòng, trả lời: “Xong rồi xong rồi! Ngươi đi tìm Cao viên ngoại, chẳng phải hắn có một nữ nhi gả cho Vương gia trong kinh thành sao? Mẫu thân của Vương gia chính là Thái Hậu, bảo hắn mau nghĩ cách! Nếu không tất cả mọi người đều đừng mong sống tốt!”
“Vâng vâng, đại nhân, tiểu nhân lập tức đi tìm Cao viên ngoại, chỉ là mấy người kia, bây giờ phải làm sao mới tốt?”
“Bản quan sẽ tự mình nghênh đón!”
Huyện lệnh Vị Thủy chỉ mong có thể nhanh qua cửa ải này, sau đó dùng tên tuổi của Vương gia dọa sợ đám người kia, mong cuối cùng sự việc cứ thế mà trôi qua, hắn không cần đi thỉnh tội, vậy sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Chỉ là không nghĩ tới, người dân ở Vị Thủy này, vừa nghe thấy đoàn người là thân thích của quan lớn ở trong kinh thành, còn đánh đuổi được đám nha dịch của Huyện thái gia thì vô cùng kích động, vốn dĩ bình thường họ đều bị Cao viên ngoại áp bức, giận mà không dám nói, hôm đã có người thay bọn họ làm chủ, mắc mớ gì lại không tố cáo?
Dương Phấn sai binh lính ở những vùng gần Vị Thủy tới đây, phòng ngừa phát sinh việc ngoài ý muốn.
Đương nhiên, không thể bại lộ thân phận của Hoàng Thượng, chỉ là phòng ngừa vạn nhất, các nơi ngoại trừ những quan văn hành chính bình thường, còn có những võ quan, chỉ là hai bên không thân thiết nhau, nhưng dù sao võ quan cũng quản lý trị an của nơi này.
Bên này, một vị tuần kiểm của Vị Thủy đang mang theo người đi tới, một nhóm binh lính hung thần ác sát, so với đám nha dịch còn mạnh hơn.
Tuy rằng tuần kiểm Vị Thủy chỉ là một chức quan cửu phẩm, nhưng làm việc vô cùng tốt, hắn và Cao gia vốn không đội trời chung, Cao gia khắp nơi áp bức hắn, lại nói đến chuyện góp tiền này, tuần kiểm Vị Thủy vốn dĩ không đồng ý, ở Vị Thủy này, rất nhiều thương hộ cho hắn nhiều chỗ tốt, căn bản cũng không để ý chỗ tiền nhỏ này, nhưng còn Cao viên ngoại, ỷ vào mình có chút thân thích cùng Vương Thái Hậu, liền cấu kết với Huyện thái gia, làm cho Vị Thủy này không được bình yên.
Luận về phẩm cấp, hắn chỉ là một cửu phẩm nho nhỏ, kém Huyện thái gia rất nhiều, nên chỉ có thể mắt không thấy tâm không phiền.
Lúc này nghe nói người của Uy Viễn Hầu phủ ở kinh thành tới, còn va chạm với ngoại tôn của Cao viên ngoại, tuần kiểm Vị Thủy cảm thấy cơ hội đã tới, lần này không lôi được nhà Cao viên ngoại xuống mới là lạ.
Nếu Cao viên ngoại không ngã, sau khi những quý nhân từ kinh thành này đi rồi, hắn sẽ xong đời.
Dân chúng vùng phụ cận kể ra những oan ức, có nói: “Chỉ là một chuyến qua sông, lại mất tới mười lượng bạc, cho chúng tôi một cái thẻ bài gỗ, lần sau đi qua cũng không dùng được, chúng tôi chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, một năm kiếm được mấy lượng bạc là nhiều, sao có thể chịu đựng họ bóc lột không ngừng như vậy?”
Nam nhân xử lý chuyện của nam nhân, bên phía Lý Già La cũng có vài nữ quyến của phú thương tố khổ: “Cao viên ngoại và Huyện thái gia còn ghê gớm hơn quỷ hút máu, mỗi năm đều lấy của chúng tôi không ít tiền, lần này triều đình muốn sửa cầu Vị Thủy, cho nên bắt mỗi nhà chúng tôi phải giao ra năm trăm lượng bạc, không giao không được, nếu không việc làm ăn của gia đình sẽ bị giảm sút.”
Anh Đào giúp đỡ hỏi: “Cao viên ngoại có địa vị gì? Vì sao các người phải sợ hắn?” Còn Huyện thái gia, chỉ là một huyện lệnh, mọi người cũng không sợ, còn trước kia, chính là Cao viên ngoại này, cũng không làm quan, sao phải sợ như vậy, làm bây giờ hắn đã độc bá một phương.
Lập tức có người trả lời: “Cao viên ngoại có một người nữ nhi gả cho Vương Gia ở kinh thành. Chính là nhi tử thân sinh của Thái Hậu nương nương.”
“Ngươi nói không đúng, không phải gả cho Vương Gia, chẳng qua chỉ là một thiếp thất, chỉ mới như vậy đã giễu võ giương oai.”
Thiếp thất không được coi là thân thích chính thức, nhưng Cao viên ngoại chỉ dùng tầng quan hệ này đã xưng bá tại Vị Thủy.
“Quý nhân, chỉ vì điều này mà chúng ta không thể bắt Cao viên ngoại, vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
Phải biết rằng mẫu thân của Vương gia chính là Thái Hậu, Hoàng Thượng cũng phải nể mặt mũi Vương gia, người của Uy Viễn Hầu phủ có lợi hại đến đâu sao có thể đối đầu với Vương gia?
Lý Già La nói: “Thiếp thất không tính là thân thích chính thức, cho nên cũng không coi là thân thích của Vương Gia, chỉ cần chuyện này Cao viên ngoại làm sai, tất nhiên sẽ có người trừng phạt hắn.”
Lý Già La không nghĩ tới, đến đây rồi còn gặp chuyện có liên quan tới Vương Gia.
Chờ tới lúc nghỉ tạm buổi tối, Hoàng Thượng cũng đã xử lý tốt mọi chuyện, Huyện thái gia Vị Thủy cấu kết với cường hào Cao gia, tự ý thu tiền sửa cầu, tất nhiên chức quan khó giữ được, điều này cũng có thể tưởng tượng ra.
Mà nhà Cao viên ngoại, tất cả tài sản sung công, dùng để sửa cầu Vị Thủy. Cũng coi như của dân dùng cho dân.
Tất nhiên Lý Già La không nói tới quan hệ của Vương Gia và Cao gia.
Nhưng Hoàng Thượng lại chủ động nói: “Không nghĩ tới, nhà mẫu thân của thiếp thất Vương gia, cũng có thể hô mưa gọi gió một phương, thật khiến người ta cảm thấy kinh hãi!”
“Hoàng Thương, Vương Gia vốn không biết có thân thích như vậy, ai biết bọn họ thấy trời cao hoàng đế xa [2]. Dám làm ra chuyện như vậy, ngược lại thanh danh bị tổn hại là người bên trên, nhưng người phía trên lại đang làm gì chứ?”
[2] Trời cao hoàng đế xa: Thấy cái trước mắt nhưng không thấy uy quyền phía sau.
Hoàng Thượng nói: “Lần này ái phi sai rồi, trẫm nhớ rõ, Hộ bộ đã cấp một số tiền cho nơi này sửa cầu, nhưng khi tới đây đã không còn chút nào, nói quan viên từ trên xuống dưới tham ô là không thể tránh khỏi, nhưng tham ô tới không còn chút nào, muốn dựa vào thủ đoạn này kiếm tiền, vậy số tiền đó đi đâu? Vương Gia thật sự vô tội sao? Số tiền kia, Vương Gia thật sự không dính tới một chút nào sao? Tuy rằng Vương Gia là nhà ngoại của trẫm, nhưng lại cầm đầu chuyện này, sao trẫm có thể dung túng?”
Lý Già La đáp: “Hoàng Thượng, trong cung còn có Thái Hậu, mỗi lần Hoàng Thượng ban thưởng cho Vương Gia cũng rất nhiều, thần thiếp cho rằng Vương Gia chưa bao giờ thiếu tiền.”
“Hừ, không thiếu tiền, tiền ai lại chê nhiều? Nạp thiếp cũng có thể giúp hắn gom tiền, có thể thấy được hắn tham lam đến cỡ nào! Lần này nếu trẫm không tới đây, có phải những người dân Vị Thủy này sẽ tiếp tục bị bóc lột hay không? Sớm hay muộn sẽ khiến dân tâm nổi loạn, đến lúc đó có khả năng sẽ tạo phản, giang sơn của trẫm, không thể để người như vậy phá hủy!”.
Hoàng Thượng càng nói càng tức giận, Huyện thái gia Vị Thủy bên này không chỉ có chức quan khó giữ được, nói không chừng còn bị áp giải vào kinh, dù sao chuyện lần này cũng vô cùng lớn.
Quan lại bao che cho nhau, đây cũng là vấn đề, nếu có người báo cáo, tuyệt đối không có khả năng thành thế này!
“Vốn có người muốn đi báo cáo cho tri phủ, kết quả bị người của Cao gia phát hiện, liền bắt người tới đánh gần chết, những người còn lại ai dám báo cáo?”
Nhìn ngoại tôn của Cao viên ngoại hôm nay, cũng chỉ vì người khác hỏi mấy câu, đã bắt người lại, có thể thấy được ngày thường vô cùng dã man.
Chuyến này Hoàng Thượng cải trang vi hành, nhất định sẽ nhìn thấy chuyện không tốt, trên đời có nhiều chuyện như vậy, không thể chuyện nào cũng tốt, Hoàng Thượng cũng chỉ có thể làm hết khả năng của mình, không thể gặp chuyện nào giải quyết chuyện đó, đương nhiên, bởi vì hắn là hoàng đế, là người đứng đầu thiên hạ, khả năng giải quyết việc này dễ dàng hơn người khác. Lý Già La không muốn nghĩ nhiều. Nàng chỉ muốn chăm sóc thật tốt sinh hoạt hàng ngày của Hoàng Thượng.
Chuyện của Vị Thủy đã xử lý, lại phái người từ trên xuống, Hoàng Thượng đã sớm rời đi. Nhưng có người ở Vị Thủy gặp được người kinh thành.
Chuyện quý nhân này, không cẩn thận lan truyền đi, các châu phủ từ Vị Thủy đến Hàn Châu, đều giữ chặt cái đuôi, sợ nơi mình quản lý xuất hiện chuyện gì, đến lúc đó khó giữ được mũ cánh chuồn [3].
[3] Mũ cánh chuồn: Mũ đội trên đầu của mấy ông quan đó các nàng, ở đây ý chỉ chức quan.
Nhưng cũng không có chuyện lớn gì, bọn họ cũng không biết rốt cuộc có phải Hoàng Thượng hay không, bởi vì xa giá của Hoàng Thượng vẫn đang ở trên đường, có người suy đoán là Hoàng Thượng ngầm phái người ở khắp nơi thể nghiệm và quan sát dân tình, chuyện này cũng không phải không có khả năng.
Chính bọn họ cũng không biết hắn phái ai, chỉ có thể nhờ ông trời phù hộ, nơi mình quản lý không xảy ra chuyện gì.
Thật ra trong chuyến đi này họ cũng gặp không ít chuyện tốt, Hoàng Thượng cũng rất vui vẻ, đúng là trên đời có chuyện tốt cũng có chuyện xấu.
Cản bản không có gì hoàn mỹ, Hoàng Thương quyết đinh sau khi trở về, sẽ đánh giá một chút thành tích của quan viên, miễn cho những người này lừa gạt triều đình.
Tổng thể mà nói, tình hình Đại Sở, vẫn rất không tồi, những chuyện giống ở Vị Thủy ỷ thế hiếp người rất ít, chỉ cần bọn họ có thể ăn no bụng, bọn họ sẽ tha thứ rất dễ dàng.
Tuần kiểm Vj Thủy cũng vì làm viêc tốt, được thăng một bậc, hộ tống đám người Hoàng Thượng ra khỏi Vị Thủy bình an.
Anh Đào nói: “Đoạn đường này đi xuống, so với trước kia không tốt hơn nhiều, khi nô tì còn nhỏ, bởi vì thiên tai, trong nhà không còn chút lương thực nào, cả nhà đều ăn không đủ no, cho nên mới bán nô tì ra ngoài, bán rồi tốt hay xấu, không chỉ có thể ăn no, còn khiến người trong nhà có chút bạc mua lương thực, lúc ấy chạy nạn, nô tì không bao giờ muốn trải qua lần nữa.”
Thiên tai đếm không thể tránh khỏi, hạn hán, tuyết lớn, không thể vui vẻ với những phần thưởng này của ông trời.
Nếu không thể tránh né những thiên tai này thì công cuộc cứu trị vô cùng quan trọng.
Chẳng hạn như lương thực, cần rất nhiều, cho dù năm đó mất mùa, chỉ cần chịu đựng qua một năm, năm sau dân chúng có thể trồng trọt, cũng chịu đựng được qua tai họa này.
Lý Già La nói với Hoàng Thương: “Nếu trong tay có lương thưc, trong lòng không lo sợ, lời này vô cùng đúng, yêu cầu lớn nhất của dân chúng là ăn no bụng, không phải chịu đói, còn lại mới có thể làm việc khác.”
Trương đại nhân gật đầu: “Lời này của nương nương rất đúng, dân chúng quanh năm suốt tháng đều vội vã kiếm ăn. Nếu được ăn ngon, còn có gì không làm được đây?”
“Chỉ lương thực của chúng ta, nghe bộ Hộ nói, số lượng mẫu mỗi năm đều chỉ có như vậy, nếu tăng lên thì tốt rồi.” Trương đại nhân là đại thần các, cũng rất quan tâm điều này.
Lý Già La nói: “Khi ta còn nhỏ, lúc ở nông thôn, tất cả mọi người đều muốn ăn no bụng, muốn có nhiều lương thực một chút, bởi vì số hoa màu bình thường nhất, có khả năng sống sót cao nhất, tuy rằng ăn không ngon, nhưng vẫn tốt hơn đói bụng. Nếu mọi người đều trồng loại hạt giống có khả năng sinh trưởng cao này thì tốt rồi.”
“Cho dù hoa màu ở đây có khả năng sinh trưởng tốt nhất, nhưng còn nơi khác, khả năng sinh trưởng của hoa màu không nhất định sẽ tốt, mỗi nơi đều có khí hậu không giống nhau.” Trương đại nhân nói.
Lý Già La nói: “Ý của ta là, ở phạm vi trăm dặm xung quanh, tìm được nhà nào có chất lượng đất tốt, sau đó sẽ dùng nhà hắn, chẳng phải sản lượng sẽ được tăng lên sao?”
Trương đại nhân nghe xong gật đầu, đây cũng là một phương pháp, Hoàng Thượng nói: “Phu nhân có thể đi tới Công Bộ và bộ Hộ, trẫm đều mạnh hơn so với bọn hắn!”
Lý Già La nói: “Hoàng Thượng cũng đừng trêu ghẹo thần thiếp, chẳng qua là thần thiếp suy nghĩ miên man thôi, cũng là do nghĩ ra từ sinh hoạt hàng ngày, giống như chúng ta dùng người hầu, tất nhiên đều thích dùng người tốt, không tốt sẽ không cần, thần thiếp nghĩ chẳng phải cũng giống lương thực sao, nếu tất cả mọi người đều dùng loại có khả năng sinh trưởng tốt, vậy sản lượng sẽ được tăng cao, có một câu nói rất đúng, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, nếu lương thực quan trọng như vậy, từ trên xuống dưới Đại Sở nhiều người làm ruộng như vậy, tìm ra một nơi đặc biệt có kinh nghiệm, dùng mấy năm, hặc mười mấy năm chuyên môn trong phương diện trồng lương thực này, về sau sản lượng lương thực chủa Đại Sở chúng ta chẳng phải sẽ sẽ được nâng cao sao? Đương nhiên, đây chỉ là một chút ngu kiến của nô tì, khiến các vị chê cười!”
Tuy rằng nói hậu cung không được can dự vào chính sự, nhưng đây là ở bên ngoài. Lý Già nói một chút ý kiến nông cạn của mình. Dù sao chuyện này, mọi người đều có thể nghĩ ra, cũng không coi là kinh hãi thế tục.
Trương đại nhân càng nghe càng thấy hay, nếu việc này có thể thành, đặc biệt xây dựng một bộ phận, về sau không còn lo thiên tai nữa phải không? Lương thực không chỉ trồng nhiều, còn cần chịu rét, lũ lụt, gió lớn, chỗ nào không cần giống tốt?
Đương nhiên, chuyện này phải làm từ từ, không thể một lần là xong.
Hoàng Thượng nói: “Đây là biện pháp không tồi, chờ trẫm hồi kinh, cùng các triều thần thải luận một chút, cho dù là không thành công, cũng không quá tệ, người tài ba trong dân gian không ít, nếu có thể tìm được cao thủ làm ruộng, đến lúc đó cho hắn một chức quan cũng không tính là gì.”
Đầu năm nay, đều là tay nghề tổ truyền không lộ ra ngoài, nhà ai có đồ tốt, sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài, cho nên nếu không cho họ chút lợi, chúng ta sẽ không chiếm được.
Giống như một phương thuốc, chỉ có mình mình có mới dễ dàng kiếm tiền.
Lương thực là chuyện lớn, nếu tìm được một lại hạt giống tốt, cũng có thể làm dân chúng được lợi, người như vậy, thưởng cho hắn một chức quan cũng không phải không tốt.
Lý Già La cũng chỉ nói những lời này ở bên ngoài, chờ trở về cung, tự nhiên cũng không nhắc tới nửa từ, ở bên ngoài có thể làm lòng người thả lỏng, có những lời không tự giác nói ra.
“Cái nhà trọ này thật ra không tồi.” Nhà tro trước mặt có hai tầng lầu cao, lộ trình rời khỏi Hàn Châu của bọn họ cũng chỉ có vài trăm dặm, dọc theo đường đi, Hoàng Thượng cũng đã biết những điều mình muốn biết, chờ tập hợp cùng Ngự giá, không chừng sẽ bắt đầu khai đao.
“Nghe nói đây là nhà trọ tốt nhất trong thành.” Lưu Vĩnh Toàn cười nói: “Nô tài nghĩ, dọc đường đi lão gia và phu nhân vất vả, đây là lúc nên nghỉ ngơi thật tốt.” Dọc theo đường đi, nơi bọn họ ở đều không phải là tốt, nhà trọ cũng đơn giản, có đôi khi còn ăn ngủ ngoài trời, tuy rằng Lý Già La rất thích ngủ ngoài trời, còn có thể nướng thịt, nhưng đại nội tổng quả Lưu Vĩnh Toàn vẫn cảm thấy hai chủ tử chịu khổ.
Nhưng Lưu Vĩnh Toàn cũng rất bội phục Quý Phi nương nương, dọc đường đi chịu khổ cũng không kêu, ngược lại còn thích thú, điều kiện này, so với trong cung kém quá nhiều. 1% cũng đều kém, nếu là nương nương khác, chắc chắn không chịu nổi.
Lưu Vĩnh Toàn tin tưởng, chỉ cần Quý Phi nương nương nói một câu không chịu nổi, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không đi tiếp, nhưng Quý Phi nương nương lại không nói.
Khó trách Hoàng Thượng thích Quý Phi nương nương, thât là không giống người thường.
Các tiểu thư khuê các, bình thường nhiều người hầu hạ như vậy, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, làm sao chịu khổ được?
Nếu Hoàng Thượng mang theo một chủ tử nũng nịu, chắc chắn trên đường đi sẽ không thoải mái như vậy.
Đặt một căn phòng tốt, gọi chủ quán mang đồ ăn tới, chủ quán còn rất tốt bụng nói với khách, tối hôm nay, trong thành có hội thi tuyển hoa khôi, nếu đại gia hứng thú, có thể đi xem, chuyện này rất khó gặp.
Hoàng Thượng phản xạ có điều kiện nghĩm sẽ không phải lấy tên tuổi trẫm tuyển mỹ nữ chứ, trên đường đi, tin đồn tuyển mỹ nữ cho Hoàng Thượng nối liền không dứt. Nhưng cũng chỉ là trò lừa gạt nhỏ, thật sự hiểu biết, đều biết cho dù Hoàng Thượng muốn tuyển mỹ nữ, cũng đều thông qua tuyển tú, đương nhiên, ở nhiều nơi, cũng có người hiến mỹ nữ, nhưng sẽ không làm cho mọi người đều biết.
Rốt cuộc, ai ngờ để cho mọi người đều biết, Hoàng thượng là đồ háo sắc, vì muốn giúp Hoàng thượng tìm mỹ nhân, đều kinh động mọi người, đa số là cường hào từ các nơi, đều ngầm tìm người đẹp, sau đó chờ dịp gặp mặt Hoàng Thượng, tìm cơ hội hiến mỹ nữ, Hoàng Thượng không thu nhận, lại là chuyện khác.
Lưu Vĩnh Toàn biết tâm tư của chủ tử, vội nói với tiểu nhị: “Sao lại có hội tuyển hoa khôi này?”
Tiểu nhị nhìn Lưu Vĩnh Toàn giống như người bị ngu ngốc, nhưng vẫn tốt bụng nói: “Tuyển hoa khôi là để đề cao giá trị con người, mỗi năm thanh lâu trong thành đều tuyển một lần, có thể lên làm hoa khôi, giá trị con người đều cao hơn những người khác một bậc, như vậy tú bà của thanh lâu khoong phải sẽ càng kiếm được tiền sao, cứ như vậy, thanh danh của hoa khôi càng vang, về sau càng kiếm được nhiều tiền, khách quan, nếu ngươi muốn, cũng có thể đi xem, nói không chừng cũng có thể chọn ra một hoa khôi, nhìn các vị đều là người có tiền, nếu bỏ ra nhiều tiền, hoa khôi còn không phải là của các người sao?”
Lưu Vĩnh Toàn 囧, hắn là một thái giám, tuyển hoa khôi gì chứ, dù có tuyển được, cũng không có phúc hưởng.
Tất cả mọi người đều nhịn cười, lúc tiểu nhị ra ngoài, trên mặt đều mang ý cười.
Lưu Vĩnh Toàn buồn bực nói: “Nô tài vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người muốn nô tài đi tuyển hoa khôi, đây cũng là mở mang kiến thức.”
Được, Lưu Vĩnh Toàn lại cảm thấy mình nói sai, tại sao có thể nói chuyện tuyển hoa khôi này trước mặt Quý Phi nương nương, nếu thật sự nổi lên tâm tư kia, chẳng phải là đắc tội Quý Phi nương nương?
Ai, đều trách cái miệng thúi này! Lưu Vĩnh Toàn hận không thể tát mình vài cái, Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng có hứng thúm nếu không hắn chết chắc rồi.
Trương đại nhân là người lớn tuổi, nữ nhân duy nhất trong nhà chỉ có người vợ già, đừng nói tới hoa khôi, ngay cả nha hoàn cũng không gần thân, trong phòng trừ vợ, ngay cả ruồi bọ cái cũng không có.
Cho nên tha cho lão nhân gia hắn, với việc tuyển hoa khôi này, một chút hứng thú cũng không có, càng không càn phải nói, còn phải tiêu tiền cho hoa khôi, đây không phải là hành vi tiêu tiền như rác sao? Phải kiên quyết ngăn lại.
Nếu là con hắn cùng cháu trai đi tuyển hoa khôi, hắn nhất định sẽ đánh gãy chân bọn họ.
Nhưng đây là Howfng Thượng, hắn quản không nổi, Hoàng Thượng là chủ thiên hạ, hắn muốn tuyển hoa khôi, cũng không có gì đáng lo, người muốn làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, điểm này, Trương đại nhân cảm thấy rất đúng.
Dương Phấn sao, Dương Phấn thấy mọi người đều nhìn hắn, vội xua tay, là đứa con anh tuấn của kinh thành thế gia, ở kinh thành đều đã thấy hết, sao còn để ý đến hội tuyển hoa khôi ở nơi nhỏ bé này, lại nói, trong nhà hắn còn thê tử, thê tử vốn là Trường Ninh Quận Chúa. Trường Ninh quận chúa rất nổi danh với việc có thể khiến phụ thân và mẫu thân hòa ly, nếu biết hắn ở ngoài tuyển hoa khôi, sau đó nhất định hắn sẽ phải quỳ ván giặt đồ.
Huống chi, quan hệ của thê tử hắn và Quý Phi nương nương khá tốt, chuyện này không thể giấu được. Hắn kiên quyết không thể đi.
Cho nên đếm tới đếm lui, phương diện này cũng chỉ còn Hoàng Thượng có thể làm chủ đi xem hoa khôi. Nếu Hoàng Thượng thật sự muốn đi, bọn họ cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử, ai bảo bọn họ đều là hạ nhân, chủ tử muốn làm, chỉ cần không phải đại gian đại ác, thì không cần câu nệ tiểu tiết.
Mặc dù có chút xin lỗi Quý Phi nương nương, nhuưng họ cũng không còn cách nào.
Thời gian này, Hoàng Thượng và Quý Phi nương nương cùng nhau, tình cảm rất tốt, quý phi nương nương cũng không phải người yếu ớt, trước kia Trương đjai nhân có chút bất mãn với quý phi nương nương, bây giờ đều tán thưởng có thêm, cho nên nghĩ đến khả năng Hoàng Thượng muốn đi xem hoa khôi, không hiểu sao trong lòng có chút xin lỗi quý phi nương nương?
Nghiêm khắc mà nói, quý phi nương nương cũng không phải là thê tử của Hoàng thượng, căn bản không quản được Hoàng Thượng.
Lại nói, dù Hoàng Hậu nương có ở ngay trước mặt, cũng không được nói câu phản đối. Rốt cuộc, Hoàng Thượng chính là Hường Thượng.
Cho nên ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nói: “Buổi tối tất cả đều mệt mỏi, tắm rửa đi ngủ đi.”
Hắn cũng không phải sắc quỷ, một hoa khôi, có gì đáng chứ? Những người này tại sao đều nhìn hắn chứ?
Tốt, đều là bọn họ nghĩ nhiều, căn bản Hoàng Thượng không nghĩ tới việc đi tìm kích thích, cái gọi là hoa khôi vốn không thể khơi gợi hứng thú của Hoàng Thượng.
Có điều Hoàng thượng nói với mấy nam nhân: “Nếu các ngươi muốn, có thể tự đi, chỉ cần đừng không trả nổi tiền bị giữ lại khiến ta phải tới chuộc đồ thì tốt rồi.”
Lời ngày khiến đám người đang chuẩn bị đi thiếu chút nữa trươt chân, Hoàng thượng, người đừng có dọa người khác như vậy, lời này thật khiến chúng ta chịu không nổi. Cái gì gọi là muốn thì có thể đi?
Đó không phải là sống mất mặt sao? Thật ra Hoàng thượng là muốn tốt cho bọn hắn, rốt cuộc, dọc đường đi, trừ hắn là đương kim hoàng đế, có quý phi hầu hạ, không thiếu cái dễ chịu kia, mặt khác bọn họ vẫn đang bị nghẹn.
Thân là nam nhân, tự nhiên hiểu nam nhân, Hoàng Thượng không phải sợ bọn họ nghẹn hỏng sao? Ngay cả Trương đại nhân hắn cũng đều suy xét đến rồi.
Về phần Lưu Vĩnh Toàn, hắn cũng không cần.
Hai thị vệ đang lúc tuổi trẻ cường tráng, muốn nữ nhân không phải là bình thường sao?
Phát tiết một chút, về sau mới làm việc tốt. Nếu không, nghẹn thành bệnh, chính là chủ tử hắn không phải, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, tìm đàn bà cũng không có gì đáng lo.
Mấy nam nhân chay trối chết, Lý Già La buồn cười nói với Hoàng Thượng: “Hoàng thượng, ngài không thấy, ngài nói lơì kia, mặt bọn họ đều tái mét rồi!”
Hoàng Thượng nói: “Trãm nói gì đó quá đáng sao, không có gì, cũng là vì muốn tốt cho bọn họ.” Trong lòng Hoàng Thượng đắc ý, các ngươi vừa nhìn trẫm giống như nhìn sắc quỷ, như vậy đây chỉ là chút tấm lòng.
“Trẫm thấy, Trương đại nhân và phu nhân của mình là vợ chồng từ thiếu niên, cùng chung hoạn nạn, thật ra hắn đối với thê tử rất có tình có nghĩa, còn Dương Phấn, thấy thế nào cũng có chút sợ biểu muội kia của trẫm?”
Lý Già La nói: “Hoàng thượng cũng nói, đó là biểu muội của ngài, Hoàng thượng như vậy là muốn muội phu của mình đi dạo thanh lâu sao?” Không biết sau khi Trường Ninh nghe chuyện này sẽ có cảm xúc gì.
“Trẫm không phải là sợ bọn họ nghẹn hỏng sao?” Da mặt Hoàng Thượng vẫn là rất dày.
Chính vì hắn quá thoải mái, cho nên mới vì người bên cạnh suy nghĩ một chút. Lại nói tiếp, hắn cũng muốn là hoàng đế tốt, quan tâm hạ thần của mình.
Lý Già la ngẫm nghĩ, thật may mắn Hoàng thương không phải loại này, thích ban thưởng mỹ nhân của hoàng đế cho thần tử, nếu không nội bộ trong nhà các hạ thần sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Nhớ tới đế vương tiền triều, rất thích ban thưởng mỹ nhân cho thần tử, vui vẻ cũng thưởng, lập công cũng thưởng, làm cho tiếng oán thán trong nhà các thần tử dậy đất.
Có người còn cáo trạng với Thái Hậu, nói Hoàng Thương tặng tặng hồ ly tinh cho nhà mình, khiến trong nhà không được yên bình.
“Nàng cười trộm gì vậy?” Hoàng Thượng thấy quý phi của mình đang cười liền hỏi.
“Hoàng Thượng, ngài ngàn vạn lần đừng ban thưởng mỹ nhân cho nhóm thần tử, nếu không giàn nho sau hậu viện các đại thần sẽ đổ.”
Hoàng Thượng cũng nhớ tới hoàng đế tiền triều kia, có chút buồn cười nói: “Ngươi nói như vậy, trẫm tới Hàn Châu, những nơi có chuẩn bị mỹ nhân sẽ trực tiếp ban cho công thần.”
“Hoàng Thượng không nghĩ tới việc giữ lại mấy người cho mình sao?” Lý Già La nói.
“Trẫm có bình dấm chua là ngươi rồi, sao dám chứ!” Hoàng Thượng nói: “Cho nên ái phi phải bồi thường cho trẫm, trẫm chính là vì ngươi mà vứt bỏ nhiều mỹ nhân như vậy.”
Mỹ nhân của ngươi đã rất nhiều, Lý Già La thầm nghĩ, nhưng vẫn nói: “Hoàng Thượng thật sự không cần những mỹ nhân đó, muốn thần thiếp bồi thường ngài thế nào cũng được. Hoàng thượng, ngài nói, Lạc Nhi thế nào rồi?”
Hoàng Thương đã động tay đọng chân, nói: “Mỗi ngày Lạc Nhi đi theo sư phó đọc sách, mặt khác trẫm đã tìm vài người dạy cưỡi ngựa bắn cung, hắn cũng đều học tốt, Uyên Nhi đi theo Hoàng Hậu, mỗi ngày đều rất vui vẻ, trẫm cảm thấy hai đứa nhỏ đều đã lớn, đây làm thời điểm nên cho chúng một đệ đệ hoặc muội muội.”
Lưu Vĩnh Toàn đang muốn mang nước ấm vào, bị Anh Đào ngăn cản, Lưu Vĩnh Toàn tưởng tượng một chút liền rõ ràng chuyện là như thế nào, cũng ở ngoài túc trực.
Hoàng Thượng hôm nay thật đả kích người, lúc này đang cùng Quý Phi nương nương tình chàng ý thiếp, thật khiến người ‘chỉ tiện uyên ương không tiện tiên’.
“Anh Đào, bây giờ ngươi đã tìm được người nhà chưa?” Lưu Vĩnh toàn hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.