Chương 9: Lung lạc
Lý Hảo
25/07/2017
Beta: Nam Thiên Vân
Nha hoàn của Lý Già La rất nhanh liền đến đủ. Người của Võ lão thái thái cùng Vân thị mỗi bên chiếm một nửa nhân số, ngược lại là cũng đầy đủ. Mặt khác Vân thị còn cho bên này của Lý Già La một cái quản sự mụ mụ là Quách mụ mụ.
Tiền Tiểu Bảo được an bài cùng 2 cái tiểu công tử trong phủ đi học. Chẳng qua Tiền Tiểu Bảo đối với đọc sách không có hứng thú, ngược lại nghe hạ nhân nói một ít nhàn thoại, coi trời bằng vung, liền dùng nắm tay trị người.
“Biểu tỷ, chúng ta vụng trộm rời đi thì tốt hơn. Người ở đây đều khi dễ ngươi!” Tiền Tiểu Bảo chính là bởi vì có người nói tới Lý Già La mà động thủ.
Lý Già La từ xoa nhẹ đến véo mặt Tiểu Bảo khiến hắn hơi đau, “Ai có thể khi dễ ta? Những người đó, chỉ là ta cố ý không phản ứng lại bọn họ. Ngươi về sau đừng tùy tiện động thủ. Cứ ở trong phủ này hảo hảo ngây ngô, không thì về sau ta sẽ giận đấy.”
“Biểu tỷ, ta nghe lời ngươi là được. Chỉ là, ngươi thật không có bị khi dễ?” Tiền Tiểu Bảo không yên lòng.
“Đương nhiên là thật sự, ngươi quên bản lãnh của ta? Chẳng qua chúng ta mới đến, trước hết nên yếu thế, người khác mới không xem ngươi trở thành người lợi hại mà đề phòng.” Có chút lời cũng không tiện nói với Tiểu Bảo. Nhưng Tiểu Bảo là rất an toàn. Người Võ gia sẽ không bạc đãi Tiểu Bảo. Hơn nữa Tiểu Bảo lần này động thủ đánh người, cũng làm cho người ta biết hắn không phải dễ chọc, lại cùng trong phủ này không có xung đột lợi ích, cho nên đối với Tiểu Bảo, Lý Già La ngược lại là yên tâm.
Về phần bên này của nàng, nguyên nhân vì có hai phe là Vân thị cùng Võ lão thái thái, cho nên người từ hai phe đều thay chủ tử đến lấy lòng phần mình, ngược lại là liên tiếp biểu hiện ở trước mặt Lý Già La. Cho nên hàng ngày Lý Già La cũng không có cái gì khổ sở. Về phần Tiểu Bảo nghe được người ta nói nàng gan nhỏ bị người khi dễ, đó bất quá là ấn tượng tạo cho Vân thị cùng Võ lão thái thái mà thôi.
Hai người này tiết chế lẫn nhau, nàng làm cái chủ tử mới có thể an chẩm vô ưu (ngủ ngon không lo âu).
Thuật cân bằng từ trước đến giờ luôn hữu dụng. Nếu hai phe này mà bắt tay giảng hòa, Lý Già La lại còn phả phí công phu đi châm ngòi đây.
Có điều quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người Võ lão thái thái cùng Vân thị đã là không thể điều hòa, không cần Lý Già La phí cái sức lực làm gì.
Cho nên gan nhỏ cũng có chỗ tốt của gan nhỏ. Vào lần đầu gặp mặt lão thái thái hôm trước, nếu không phải là bởi vì 'Gan nhỏ' không dám trả lời câu hỏi của Võ lão thái thái, không dám đắc tội hai phe thì hiện tại cũng sẽ không có nhân mã từ hai phe kiềm chế lẫn nhau như thế này.
Nhiều việc không bằng bớt việc? Mọi người đều biết đại tiểu thư là người không có chủ ý, đều nghĩ không cần bắt nàng quyết định a.
“Hổ Phách tỷ tỷ, ngài mang đồ đến cho đại tiểu thư sao!” Hổ Phách có nhân duyên rất tốt, bất kể là người bên Võ lão thái thái, hay là bên Vân thị, đối với Hổ Phách đều thật khách khí. Bởi vì mọi người đều biết, Hổ Phách ở phương diện bảo dưỡng dung nhan chính là một người có tay nghề. Nhóm nha hoàn này, ai không thích đẹp a, đều là đi tìm Hổ Phách hỏi chút ít bí quyết. Huống hồ, Quách mụ mụ lại là người của Vân thị, đối với Hổ Phách tất nhiên là cho sắc mặt tốt.
“Phía thôn trang của thái thái đưa đến nho mới hái, sai ta đưa một chút đến cho đại tiểu thư. Đại tiểu thư đâu?” Hổ Phách hỏi.
“Ở trong phòng đọc sách a.” Vị đại tiểu thư này còn thật sự biết chữ. Nghe nói là vị phu nhân kia từ nhỏ đã bắt đầu dạy. Khiến cho suy đoán của mọi người về Tiền thị càng nhiều lên. Lại còn là người biết chữ, không phải nói là phụ nhân ở nông thôn sao?
Bởi vì đại tiểu thư đối những nha đầu này đều thật khách khí, cho nên thời điểm chính nàng ở trong phòng, cũng không cần thiết bọn nha hoàn ở bên người hầu hạ. Hổ Phách đi vào, cũng là một người đi vào. Mọi người đều thấy bình thường.
“Tiểu thư, đêm qua Võ đại lão gia cùng Vân thị nói chuyện cả nửa buổi. Nô tỳ nghe được chuyện tuyển tú, phía sau thì không có nghe được.” Hổ Phách là tới báo tin.
“Chuyện sớm hay muộn thôi, cứ đợi xem đi. Võ đại lão gia là kẻ 'vàng đỏ nhọ lòng son', Vân thị cũng tự cho rằng đại tiểu thư ta đây yếu đuối dễ lung lạc, rất nhanh sẽ có động tác bước tiếp theo.” Nói thật, Lý Già La đối những chuyện này của Võ gia cũng có chút nhàm chán, xem cuộc vui cũng phải là xem cái mới mẻ. Nếu là mỗi ngày đều xem, cũng sẽ phiền. Đơn giản là tranh giành ích lợi giữa mẹ chồng nàng dâu, thê thiếp, chị em dâu, tỷ muội. Chính mình còn cùng diễn trò, bị bệnh một trận, diễn trò mẫu từ tử hiếu.
“Tiểu thư, đến thời điểm kia nhớ phải dẫn nô tỳ theo cùng.” Hổ Phách vốn chỉ là tới nơi này đi tiền trạm trước, đến thời điểm tiểu thư muốn rời khỏi Võ gia, nàng cũng không muốn ở Võ gia ngây người đâu.
“Tất nhiên là mang theo ngươi cùng đi.”
Nghe xong lời tiểu thư nói, Hổ Phách yên tâm. Tiểu thư đã nói thì chưa từng có nuốt lời. Huống hồ, tiểu thư nói có thể mang chính mình đi, vậy tuyệt đối là có thể mang theo chính mình đi.
Sau khi Hổ Phách trở về, liền biểu đạt với Vân thị lòng cảm kích của đại tiểu thư.
Chung quy từ khi đại tiểu thư trở lại, mỗi ngày Vân thị đều cho không ít thứ tốt qua. Càng không cần nói là quần áo, trang sức, trên mặt đồ ăn Vân thị còn cầm vốn riêng của mình thêm cơm cho đại tiểu thư, bữa bữa đều là tốt.
Nhị tiểu thư mất hứng bao nhiêu lần, nhưng cũng không có cách nào. Trong đó đại tiểu thư còn sinh bệnh một lần, Vân thị càng là tự thân tự lực chăm sóc mãi cho đến khi đại tiểu thư hoàn toàn khỏi hẳn.
Dù đại tiểu thư thật sự có khúc mắc, thì sau lần sinh bệnh này cũng hoàn toàn không còn. Ngay cả Võ đại lão gia cũng nhìn Vân thị đối đãi với đại nữ nhi của mình như vậy mà bày tỏ vừa lòng, một đoạn thời gian dài đều là nghỉ tại chính viện bên này của Vân thị.
“Phi, Vân thị nếu thật sự đối tốt với nha đầu kia, ta đem đầu cắt bỏ. Bên trong này khẳng định có chuyện chúng ta không biết.” Nguyễn thị không tin Vân thị có thể xem đứa nhỏ của nguyên phối trở thành thân sinh, so ra còn tốt hơn đối với nhị nha đầu, bên trong này tuyệt đối có mờ ám. Chỉ là bà hỏi thăm không ra.
Nguyễn thị nói: “Còn trùng hợp vậy, mới đến liền ngã bệnh. Ta xem là Vân thị phái người làm đi. Khiến một người sinh bệnh, biện pháp đâu ít? Lão gia, ngươi nói coi trong hồ lô của Vân thị là bán cái dược gì?” (một cách nói của người TQ, tương đương: không biết có ý đồ gì)
Võ nhị lão gia Võ Chính Nghĩa nói: “Quản bà ta là thuốc gì! Đại ca đều không nói gì thêm, chúng ta quản làm cái gì?”
“Sao mặc kệ được, vạn nhất là vì đối phó với nhị phòng chúng ta thì làm thế nào? Còn không bằng trước tiên chuẩn bị?” Nguyễn thị cảm thấy Vân thị không có hảo tâm.
Nhân thủ của Nguyễn thị nằm vùng bên chỗ Vân thị mang đến tin tức đều là không quan trọng. Nguyễn thị thật không thích loại cảm giác này.
Võ nhị lão gia không muốn nghe Nguyễn thị nói những thứ này nữa, cảm thấy bà là rảnh rỗi tìm việc, làm sao có khả năng đối phó nhị phòng bọn họ, còn có nương cùng Đại ca ở đây. Nữ nhân gia chính là hay suy nghĩ nhiều, hắn mặc kệ.
Lão thái thái bên kia, từ lúc Lý Già La đến, thấy Vân thị thường tặng đồ qua, mỗi ngày cũng gọi Lý Già La đi qua chỗ bà ngồi nói nói, liền nói đến trên người Tiền thị, khen Tiền thị đặc biệt tốt. Mục đích nha, chính là muốn khiến Lý Già La chán ghét Vân thị, trung gian cũng ám chỉ Vân gia là bá đạo cỡ nào, Vân thị là đáng giận cỡ nào.
Lý Già La chỉ làm như nghe không hiểu, dù sao nàng là từ nông thôn đến, ám chỉ cái gì, đối với nàng không hiệu nghiệm.
Võ lão thái thái đối tiền tài quản rất chặt, sẽ không dễ dàng nhả ra, ngay cả lễ vật gặp mặt cho Lý Già La cũng miễn, nói đều là người một nhà, tổ mẫu cần gì cho cháu gái lễ gặp mặt.
Cho nên tại phương diện lung lạc lòng người, Võ lão thái thái là rơi xuống thế hạ phong.
Có thể nói, trong tình trạng quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Vân thị cùng Võ lão thái thái tệ như vậy mà Vân thị còn có thể chưởng gia (quản lý gia đình), đây chính một nguyên nhân quan trọng, Vân thị hào phóng. Nữ chủ tử hào phóng so nữ chủ tử keo kiệt càng được bọn hạ nhân thích.
Nguyễn thị ngược lại là cũng muốn chưởng gia, đáng tiếc cái nhà này nói đến cùng là của đại phòng. Nhị phòng chỉ là dựa vào quan hệ.
Vì thế, Vân thị cao hơn một chút. Võ lão thái thái chỉ là muốn lợi dụng đại tiểu thư đến ghê tởm Vân thị, nhưng ngoại trừ trong lời nói châm ngòi, cái khác thì bà cũng không chịu tiến thêm một bước. Bởi vì đại tiểu thư này uy lực không lớn, chỉ là cái mềm yếu. Nhất là về sau Võ Uyển Trinh cùng Vân thị càng ngày càng thân cận, Võ lão thái thái dần dần cũng không thường xuyên gọi đại tiểu thư qua nữa, bỏ qua cái thủ đoạn này.
Nha hoàn của Lý Già La rất nhanh liền đến đủ. Người của Võ lão thái thái cùng Vân thị mỗi bên chiếm một nửa nhân số, ngược lại là cũng đầy đủ. Mặt khác Vân thị còn cho bên này của Lý Già La một cái quản sự mụ mụ là Quách mụ mụ.
Tiền Tiểu Bảo được an bài cùng 2 cái tiểu công tử trong phủ đi học. Chẳng qua Tiền Tiểu Bảo đối với đọc sách không có hứng thú, ngược lại nghe hạ nhân nói một ít nhàn thoại, coi trời bằng vung, liền dùng nắm tay trị người.
“Biểu tỷ, chúng ta vụng trộm rời đi thì tốt hơn. Người ở đây đều khi dễ ngươi!” Tiền Tiểu Bảo chính là bởi vì có người nói tới Lý Già La mà động thủ.
Lý Già La từ xoa nhẹ đến véo mặt Tiểu Bảo khiến hắn hơi đau, “Ai có thể khi dễ ta? Những người đó, chỉ là ta cố ý không phản ứng lại bọn họ. Ngươi về sau đừng tùy tiện động thủ. Cứ ở trong phủ này hảo hảo ngây ngô, không thì về sau ta sẽ giận đấy.”
“Biểu tỷ, ta nghe lời ngươi là được. Chỉ là, ngươi thật không có bị khi dễ?” Tiền Tiểu Bảo không yên lòng.
“Đương nhiên là thật sự, ngươi quên bản lãnh của ta? Chẳng qua chúng ta mới đến, trước hết nên yếu thế, người khác mới không xem ngươi trở thành người lợi hại mà đề phòng.” Có chút lời cũng không tiện nói với Tiểu Bảo. Nhưng Tiểu Bảo là rất an toàn. Người Võ gia sẽ không bạc đãi Tiểu Bảo. Hơn nữa Tiểu Bảo lần này động thủ đánh người, cũng làm cho người ta biết hắn không phải dễ chọc, lại cùng trong phủ này không có xung đột lợi ích, cho nên đối với Tiểu Bảo, Lý Già La ngược lại là yên tâm.
Về phần bên này của nàng, nguyên nhân vì có hai phe là Vân thị cùng Võ lão thái thái, cho nên người từ hai phe đều thay chủ tử đến lấy lòng phần mình, ngược lại là liên tiếp biểu hiện ở trước mặt Lý Già La. Cho nên hàng ngày Lý Già La cũng không có cái gì khổ sở. Về phần Tiểu Bảo nghe được người ta nói nàng gan nhỏ bị người khi dễ, đó bất quá là ấn tượng tạo cho Vân thị cùng Võ lão thái thái mà thôi.
Hai người này tiết chế lẫn nhau, nàng làm cái chủ tử mới có thể an chẩm vô ưu (ngủ ngon không lo âu).
Thuật cân bằng từ trước đến giờ luôn hữu dụng. Nếu hai phe này mà bắt tay giảng hòa, Lý Già La lại còn phả phí công phu đi châm ngòi đây.
Có điều quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người Võ lão thái thái cùng Vân thị đã là không thể điều hòa, không cần Lý Già La phí cái sức lực làm gì.
Cho nên gan nhỏ cũng có chỗ tốt của gan nhỏ. Vào lần đầu gặp mặt lão thái thái hôm trước, nếu không phải là bởi vì 'Gan nhỏ' không dám trả lời câu hỏi của Võ lão thái thái, không dám đắc tội hai phe thì hiện tại cũng sẽ không có nhân mã từ hai phe kiềm chế lẫn nhau như thế này.
Nhiều việc không bằng bớt việc? Mọi người đều biết đại tiểu thư là người không có chủ ý, đều nghĩ không cần bắt nàng quyết định a.
“Hổ Phách tỷ tỷ, ngài mang đồ đến cho đại tiểu thư sao!” Hổ Phách có nhân duyên rất tốt, bất kể là người bên Võ lão thái thái, hay là bên Vân thị, đối với Hổ Phách đều thật khách khí. Bởi vì mọi người đều biết, Hổ Phách ở phương diện bảo dưỡng dung nhan chính là một người có tay nghề. Nhóm nha hoàn này, ai không thích đẹp a, đều là đi tìm Hổ Phách hỏi chút ít bí quyết. Huống hồ, Quách mụ mụ lại là người của Vân thị, đối với Hổ Phách tất nhiên là cho sắc mặt tốt.
“Phía thôn trang của thái thái đưa đến nho mới hái, sai ta đưa một chút đến cho đại tiểu thư. Đại tiểu thư đâu?” Hổ Phách hỏi.
“Ở trong phòng đọc sách a.” Vị đại tiểu thư này còn thật sự biết chữ. Nghe nói là vị phu nhân kia từ nhỏ đã bắt đầu dạy. Khiến cho suy đoán của mọi người về Tiền thị càng nhiều lên. Lại còn là người biết chữ, không phải nói là phụ nhân ở nông thôn sao?
Bởi vì đại tiểu thư đối những nha đầu này đều thật khách khí, cho nên thời điểm chính nàng ở trong phòng, cũng không cần thiết bọn nha hoàn ở bên người hầu hạ. Hổ Phách đi vào, cũng là một người đi vào. Mọi người đều thấy bình thường.
“Tiểu thư, đêm qua Võ đại lão gia cùng Vân thị nói chuyện cả nửa buổi. Nô tỳ nghe được chuyện tuyển tú, phía sau thì không có nghe được.” Hổ Phách là tới báo tin.
“Chuyện sớm hay muộn thôi, cứ đợi xem đi. Võ đại lão gia là kẻ 'vàng đỏ nhọ lòng son', Vân thị cũng tự cho rằng đại tiểu thư ta đây yếu đuối dễ lung lạc, rất nhanh sẽ có động tác bước tiếp theo.” Nói thật, Lý Già La đối những chuyện này của Võ gia cũng có chút nhàm chán, xem cuộc vui cũng phải là xem cái mới mẻ. Nếu là mỗi ngày đều xem, cũng sẽ phiền. Đơn giản là tranh giành ích lợi giữa mẹ chồng nàng dâu, thê thiếp, chị em dâu, tỷ muội. Chính mình còn cùng diễn trò, bị bệnh một trận, diễn trò mẫu từ tử hiếu.
“Tiểu thư, đến thời điểm kia nhớ phải dẫn nô tỳ theo cùng.” Hổ Phách vốn chỉ là tới nơi này đi tiền trạm trước, đến thời điểm tiểu thư muốn rời khỏi Võ gia, nàng cũng không muốn ở Võ gia ngây người đâu.
“Tất nhiên là mang theo ngươi cùng đi.”
Nghe xong lời tiểu thư nói, Hổ Phách yên tâm. Tiểu thư đã nói thì chưa từng có nuốt lời. Huống hồ, tiểu thư nói có thể mang chính mình đi, vậy tuyệt đối là có thể mang theo chính mình đi.
Sau khi Hổ Phách trở về, liền biểu đạt với Vân thị lòng cảm kích của đại tiểu thư.
Chung quy từ khi đại tiểu thư trở lại, mỗi ngày Vân thị đều cho không ít thứ tốt qua. Càng không cần nói là quần áo, trang sức, trên mặt đồ ăn Vân thị còn cầm vốn riêng của mình thêm cơm cho đại tiểu thư, bữa bữa đều là tốt.
Nhị tiểu thư mất hứng bao nhiêu lần, nhưng cũng không có cách nào. Trong đó đại tiểu thư còn sinh bệnh một lần, Vân thị càng là tự thân tự lực chăm sóc mãi cho đến khi đại tiểu thư hoàn toàn khỏi hẳn.
Dù đại tiểu thư thật sự có khúc mắc, thì sau lần sinh bệnh này cũng hoàn toàn không còn. Ngay cả Võ đại lão gia cũng nhìn Vân thị đối đãi với đại nữ nhi của mình như vậy mà bày tỏ vừa lòng, một đoạn thời gian dài đều là nghỉ tại chính viện bên này của Vân thị.
“Phi, Vân thị nếu thật sự đối tốt với nha đầu kia, ta đem đầu cắt bỏ. Bên trong này khẳng định có chuyện chúng ta không biết.” Nguyễn thị không tin Vân thị có thể xem đứa nhỏ của nguyên phối trở thành thân sinh, so ra còn tốt hơn đối với nhị nha đầu, bên trong này tuyệt đối có mờ ám. Chỉ là bà hỏi thăm không ra.
Nguyễn thị nói: “Còn trùng hợp vậy, mới đến liền ngã bệnh. Ta xem là Vân thị phái người làm đi. Khiến một người sinh bệnh, biện pháp đâu ít? Lão gia, ngươi nói coi trong hồ lô của Vân thị là bán cái dược gì?” (một cách nói của người TQ, tương đương: không biết có ý đồ gì)
Võ nhị lão gia Võ Chính Nghĩa nói: “Quản bà ta là thuốc gì! Đại ca đều không nói gì thêm, chúng ta quản làm cái gì?”
“Sao mặc kệ được, vạn nhất là vì đối phó với nhị phòng chúng ta thì làm thế nào? Còn không bằng trước tiên chuẩn bị?” Nguyễn thị cảm thấy Vân thị không có hảo tâm.
Nhân thủ của Nguyễn thị nằm vùng bên chỗ Vân thị mang đến tin tức đều là không quan trọng. Nguyễn thị thật không thích loại cảm giác này.
Võ nhị lão gia không muốn nghe Nguyễn thị nói những thứ này nữa, cảm thấy bà là rảnh rỗi tìm việc, làm sao có khả năng đối phó nhị phòng bọn họ, còn có nương cùng Đại ca ở đây. Nữ nhân gia chính là hay suy nghĩ nhiều, hắn mặc kệ.
Lão thái thái bên kia, từ lúc Lý Già La đến, thấy Vân thị thường tặng đồ qua, mỗi ngày cũng gọi Lý Già La đi qua chỗ bà ngồi nói nói, liền nói đến trên người Tiền thị, khen Tiền thị đặc biệt tốt. Mục đích nha, chính là muốn khiến Lý Già La chán ghét Vân thị, trung gian cũng ám chỉ Vân gia là bá đạo cỡ nào, Vân thị là đáng giận cỡ nào.
Lý Già La chỉ làm như nghe không hiểu, dù sao nàng là từ nông thôn đến, ám chỉ cái gì, đối với nàng không hiệu nghiệm.
Võ lão thái thái đối tiền tài quản rất chặt, sẽ không dễ dàng nhả ra, ngay cả lễ vật gặp mặt cho Lý Già La cũng miễn, nói đều là người một nhà, tổ mẫu cần gì cho cháu gái lễ gặp mặt.
Cho nên tại phương diện lung lạc lòng người, Võ lão thái thái là rơi xuống thế hạ phong.
Có thể nói, trong tình trạng quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Vân thị cùng Võ lão thái thái tệ như vậy mà Vân thị còn có thể chưởng gia (quản lý gia đình), đây chính một nguyên nhân quan trọng, Vân thị hào phóng. Nữ chủ tử hào phóng so nữ chủ tử keo kiệt càng được bọn hạ nhân thích.
Nguyễn thị ngược lại là cũng muốn chưởng gia, đáng tiếc cái nhà này nói đến cùng là của đại phòng. Nhị phòng chỉ là dựa vào quan hệ.
Vì thế, Vân thị cao hơn một chút. Võ lão thái thái chỉ là muốn lợi dụng đại tiểu thư đến ghê tởm Vân thị, nhưng ngoại trừ trong lời nói châm ngòi, cái khác thì bà cũng không chịu tiến thêm một bước. Bởi vì đại tiểu thư này uy lực không lớn, chỉ là cái mềm yếu. Nhất là về sau Võ Uyển Trinh cùng Vân thị càng ngày càng thân cận, Võ lão thái thái dần dần cũng không thường xuyên gọi đại tiểu thư qua nữa, bỏ qua cái thủ đoạn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.