Chương 109: Như nguyện
Lý Hảo
11/09/2017
Editor: Mai Thái phi
Beta: Thiên phi
Sau khi Tĩnh phi gặp Hoàng Thượng, vẻ mặt càng xấu đi.
Hoàng Thượng nói nàng không xứng là mẫu thân, nếu làm mẫu thân không được, vậy nàng không cần nuôi nhị hoàng tử nữa. Miễn cho bị nàng dạy thành người không biết tốt xấu.
Tĩnh phi liên tục cầu xin, nói lần này mình thật sự không có nhân tính, nhưng đối với nhi tử khẳng định là đối tốt ngàn vạn lần, không có mẫu thân nào không yêu nhi tử của mình. Nàng nhất định sẽ hối cải, xin hoàng thượng nể tình nhị hoàng tử, cho nàng một cơ hội. Sau này nàng sẽ không tái phạm nữa.
Nếu đem nhị hoàng tử đi, vậy chẳng khác nào muốn lấy đi tính mạng của nàng.
Hoàng Thượng buồn bực, nếu không phải vì nhị hoàng tử, hiện tại sẽ lập tức lấy mạng nàng.
Tĩnh phi nghe xong cũng có chút tâm ma, Hoàng Thượng thật bất công, vì Thục phi, bây giờ còn chưa xảy ra chuyện gì, đã muốn lấy mạng nàng, thật không công bằng.
Hoàng thượng sẽ không nói công bằng với nàng, hắn cảm thấy Tĩnh phi không hiểu rõ trọng điểm. Trọng điểm là do nàng ta ra chủ ý hại người, nếu bảo vệ không tốt thì sẽ một xác hai mạng.
Chẳng lẽ bởi vì chủ ý của nàng ta chưa hoàn toàn thực hiện được, người này sẽ không có tội sao? Nếu là như vậy, ai cũng có thể có ý nghĩ ác độc, ai cũng có thể hại người. Chỉ cần tra không được, hoặc là không hại chết người, vậy thì sẽ không có tội gì.
Chuyện như vậy, không thể tha thứ được, huống chi, còn là mưu hại hoàng tự.
Hoàng Thượng nhớ lại Tĩnh phi này, vì tìm được ngày tốt, thà rằng uống thuốc trợ sản, hoàn toàn không đặt an toàn của cốt nhục mình vào mắt. Người như vậy, hắn đã sớm không chịu đựng được, không cần phải nói, bây giờ còn ngầm làm ra loại sự tình này?
Chỉ là vừa muốn viết ý chỉ ban xuống, tước phong hào Tĩnh phi, Vương thái hậu đã phái người tới đây mời hắn.
Hoàng Thượng đi vào Từ Ninh Cung, ngoài Vương thái hậu, còn có Ninh phi, mang theo Tứ công chúa đến tận hiếu với Vương thái hậu. Còn thêm Vương dung hoa, cũng ở một bên viết kinh thư, hai người này thấy Hoàng Thượng, vội vàng đứng lên hành lễ.
Hoàng Thượng miễn lễ, Vương thái hậu cho hai người này mang Tứ công chúa lui xuống.
"Không biết mẫu hậu tìm nhi tử có chuyện gì?" Hoàng Thượng hỏi.
Vương thái hậu nói: "Chuyện của Tĩnh phi ai gia đã biết, Hoàng Thượng muốn xử trí nàng như thế nào?"
"Đương nhiên là phế thành thứ dân, biếm vào lãnh cung." Hoàng Thượng nói.
"Không được." Vương thái hậu dứt khoát: "Ai gia biết Tĩnh phi làm ra chuyện không thể tha thứ, nhưng Hoàng Thượng hãy suy nghĩ một chút. Lúc trước có mẫu thân Tứ công chúa bởi vì Thục phi mà bị đưa đến Hoàng Giác tự, hiện tại lại có mẫu thân nhị hoàng tử cũng bị phế thành thứ dân. Hai mẫu thân hoàng tự, đều bởi vì Thục phi mà bị phế, ngươi muốn triều thần và người bên ngoài nghĩ như thế nào? Nói không chừng có Ngự Sử dâng lên sổ con khuyên can Hoàng Thượng. Ai gia cũng biết, Tĩnh phi và Dương chiêu dung đều phạm lỗi không thể tha thứ, nhưng mà vẫn nên xử lý nhẹ tay."
Ý tứ Vương thái hậu là, không để mọi mũi giáo đều hướng về phía Thục phi, chung quy những chuyện này, đều có quan hệ với Thục phi, khó tránh khỏi sẽ có người nghĩ nhiều.
"Hoàng thượng, ai gia cũng không muốn quản chuyện của ngươi, nhưng trong hậu cung, chia đều quân ân, đây mới là lẽ thường, không thể quá sủng ái một người, không thì ngươi không phải là sủng nàng, mà là hại nàng. Những chuyện này, một phần cũng là do nàng được sủng ái nhiều mà đưa tới, sau này nên nghĩ nhiều một chút, ngươi là Hoàng Đế, không phải là một phu quân bình thường." Vương thái hậu khuyên can.
Hoàng Thượng: "Những điều mẫu hậu nói trẫm đều biết, sau này sẽ chú ý."
Hoàng Thượng từ chỗ Vương thái hậu trở về, tâm trạng không vui. Những lời này của Thái Hậu, nghe vào tai rất có đạo lý, nhưng trên thực tế, mình chỉ sủng ái Thục phi một chút, nhưng tuyệt đối không phải độc sủng. Bình thường cũng đi chỗ của các tần phi khác, hoặc là triệu tần phi khác thị tẩm. Hiện tại có tần phi mới nhập cung, Thục phi đang mang thai, hắn chẳng qua chỉ là mỗi ngày đều qua thăm nàng, cũng không có ngủ lại.
Chẳng lẽ mình làm Hoàng Đế, thăm con của mình, vậy là sai sao?
Hơn nữa, làm Hoàng Đế, lại không thể có người mà mình thích?
Hắn không phải hôn quân, hắn biết việc nào nên làm, việc nào không. Thục phi cũng không phải gian phi hại nước hại dân, chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với người khác, chỉ vì sinh nhi tử cho hắn, sẽ bị người khác hãm hại?
Thật là nực cười! Nếu như mình sủng ái là nữ tử Vương gia, Thái Hậu cũng sẽ không nói cái gì.
Lúc trước mình sủng hạnh Vương Hiền phi, Vương thái hậu cũng không khuyên can gì.
"Lưu Vĩnh Toàn, ngươi nói trong lòng Thái Hậu, trẫm quan trọng, hay là Vương gia quan trọng hơn?"
Lưu Vĩnh Toàn trong lòng cả kinh, thân là một thái giám hắn nên trả lời như thế nào đây.
"Hoàng thượng là nhi tử của Thái Hậu nương nương, đương nhiên Hoàng Thượng quan trọng hơn. Chỉ là Thái Hậu nương nương xuất thân từ Vương gia, chiếu cố Vương gia cũng là việc bình thường."
Nói như vậy, khác nào không nói, Hoàng Thượng lầm bầm lầu bầu nói: "Chẳng lẽ trẫm là bạo quân không bận tâm ngoại gia của mình? Không thì sao người Vương gia và Thái Hậu đều không yên lòng, nhất định phải làm ra những chuyện này? Nếu họ không yên lòng, trẫm sẽ cho họ toại nguyện."
Sau đó, Hoàng Thượng không tước phân vị của Tĩnh phi, nhưng lại cho Tĩnh phi chuyển từ Trọng Hoa cung đến Tĩnh Tâm điện, một góc hẻo lánh của hậu cung. Nhị hoàng tử bởi vì thân thể hư nhược, Hoàng Thượng phái bốn ma ma chăm sóc nhị hoàng tử, vẫn ở Trọng Hoa cung.
Hoàng thượng không tước phân vị Tĩnh phi, chỉ là cho nàng chuyển chỗ ở. Trọng Hoa cung vẫn để cho nhị hoàng tử ở. Nói với bên ngoài, là Tĩnh phi bị sao xấu chiếu mạng, muốn thay đổi chỗ ở để tránh điềm xấu. Còn khi nào được trở về Trọng Hoa cung, là do Hoàng Thượng định đoạt.
Mọi người liên tưởng đến sự kiện Thục phi bị ngã, Tĩnh phi bị chuyển nơi ở, hai người này có phải có liên hệ gì hay không?
Nhưng nếu quả thật có liên hệ, thì phải phạt nặng, sao lại chỉ chuyển nơi ở? Quả thực là không giống nha.
Nhưng ở trong cung này, tốt nhất đừng tìm hiểu quá kĩ, không thì chết lúc nào nào cũng không biết. Nếu người ở trên có ý che giấu chân tướng sự thật, vậy thì cái gì cũng không biết đi.
Sau chuyện này, mọi người cảm thấy Thục phi rất xui xẻo. Xảy ra chuyện, còn chưa tìm ra hung phạm, ngược lại có mấy cung nhân nhận tội.
Mấy cung nhân, sao có thể làm ra loại sự tình này, không phải có người chống đỡ sao.
Tóm lại, mọi người cảm thấy Thục phi thật không may mắn.
Mà sau chuyện này, Hoàng Thượng thị tẩm Vương dung hoa, còn liên tục mấy ngày.
(Editor: Ta ghét, *nổi giận*)
(Beta: ầy, biết đâu chủ ý của HT muốn cho mọi người chĩa mũi giáo vào VMN ấy chứ. Nàng ta đang được sủng mà:))))
Trong cung hướng gió thay đổi. Có người thầm nghĩ, có Thái Hậu nương nương làm chỗ dựa vẫn là tốt nhất. Nhìn xem, người ta không cần tốn nhiều sức, cơ hội đã đến.
Hoàng Thượng ban thưởng rất nhiều thứ cho Vương dung hoa, hầu hết là cống phẩm. Hơn nữa sau khi thị tẩm ngày thứ hai, sắc phong Vương Minh Nhã thành tiệp dư, thăng một cấp.
Trong khóa tú nữ mới, đây là người đầu tiên được thăng phân vị.
Ngày càng nhiều người đến Trữ Tú cung, ngược lại chổ của Thục phi, dần ít người đến.
Bởi vì mọi người thấy Hoàng Thượng cũng không giống lúc trước, mỗi ngày đều qua thăm Thục phi.
Cảm thấy có phải Thục phi bị thất sủng hay không?
Chỉ là bây giờ Thục phi cũng không giống như lúc mới tiến cung, bởi vì Hoàng Thượng sủng người khác, sẽ bị người ta đối đãi lạnh nhạt.
Đầu tiên là phân vị của nàng cao, một trong tứ phi, còn một mình ở riêng một cung, cái này không ai có được, trừ Hoàng Hậu.
Nguyên nhân vì phần chức cao, chẳng sợ Hoàng Thượng không thích nàng, không phải tùy tiện người nào cũng có thể khi dễ nàng được. Trường Xuân cung của nàng còn có phòng bếp nhỏ riêng, chỗ Hoàng Hậu có gì, ở đây cũng không thiếu.
Cho nên, cho dù thất sủng, chỉ cần ngươi có phân vị cao, sẽ ít có người dám chọc giận ngươi. Còn có cung quy, người có phân vị cao hơn, tuyệt đối có thể trừng phạt người có phân vị thấp.
Không giống trước kia, Lý Già La ngẫu nhiên bị Hoàng Thượng vắng vẻ, liền có người đến khiêu khích, các loại lời khó nghe cũng dám nói ra.Hiện tại những mỹ nhân và quý nhân làm như lúc trước thử xem? Có thể đi vào Trường Xuân cung hay không đã là vấn đề.
Vả lại, trong cung này, không có một nữ nhân nào có thể chiếm lấy Hoàng Thượng lâu dài. Vì biết đạo lý này, cho nên mọi người đều tranh thủ lúc được Hoàng Thượng sủng ái, tận lực đề cao phân vị, hoặc là sinh hạ hoàng tự. Hai thứ này, sau này cho dù bị thất sủng, cũng có chiêu bài để đứng sừng sững không ngã.
Lý Già La là Thục phi, còn có tam hoàng tử, trong bụng còn mang thai, cho nên nàng chẳng sợ bị Hoàng Thượng vắng vẻ, cũng tuyệt đối không ai dám tới cửa khi dễ nàng.
Còn nữa, Lý Già La không giống Vương Hiền phi trước kia, khi được sủng ái, hận không thể đắc tội tất cả cung phi, nàng ngược lại rất an phận, chưa bao giờ chủ động gây chuyện.
Trong lòng mọi người đều có thước đo, sẽ phân biệt người tốt kẻ xấu, chẳng sợ nữ nhân trong cung cũng là như thế.
Cho nên hiện tại chỗ Lý Già La chỉ có một khác biệt duy nhất, chính là những tần phi mới tiến cung không tới, như thế càng khiến Lý Già La nhẹ nhàng không ít.
Nàng cũng không nóng nảy chút nào. Sau khi Hoàng Thượng xử trí Tĩnh phi, cũng không cho người nói với Lý Già La vì sao phải xử trí Tĩnh phi như vậy, có lẽ cảm thấy không cần thiết.
Hổ Phách thầm nghĩ, quả nhiên chủ tử nói rất đúng, đặt hi vọng lên người khác, không đáng tin một chút nào.
Hổ Phách thấy chủ tử mình không thương tâm chút nào, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Chỉ là đôi khi nhịn không được hỏi Lý Già La, có tức giận Hoàng Thượng hay không.
Lý Già La nói: "Không phải ta đã nói với ngươi từ trước rồi sao? Thầm oán người này, thầm oán người kia, còn không bằng tự mình ra tay." Đối với Tĩnh phi này, nàng ta dám can đảm hại con của mình, Lý Già La sẽ không dễ dàng tha thứ, nàng cũng chưa bao giờ hy vọng Hoàng Thượng có thể xử lý Tĩnh phi.
Nếu như nói Dương chiêu dung dùng búp bê vải, muốn nguyền rủa mình, chỉ là nói nàng ta ngu ngốc. Còn Tĩnh phi làm ra chuyện như thế này, đó chính là ác độc.
Một người là trong lòng muốn dùng biện pháp ngu xuẩn hại mình, một người lại hành động thực tế, còn thiếu chút nữa thành công. Nếu so sánh, nàng càng hận Tĩnh phi hơn.
Đừng nói là nể mặt mũi nhị hoàng tử, tại sao Tĩnh phi không vì mặt mũi tam hoàng tử, mà tính kế nàng?
Huống chi, Lý Già La chưa từng tính kế ngoan độc gì với Tĩnh phi, mà Tĩnh phi lại dùng biện pháp ác độc như vậy.
Cho nên, nàng chưa từng có ý nghĩ bỏ qua cho Tĩnh phi.
"Chỉ là bây giờ đang trên đầu sóng ngọn gió, người trong cung này, còn muốn Tĩnh phi sống sót, vậy thì tạm thời để cho nàng ta sống lâu thêm một chút." Lý Già La thản nhiên nói.
Nếu hiện tại Tĩnh phi xảy ra chuyện, khó tránh khỏi bị Hoàng Thượng hoài nghi. Cần gì phải làm khó mình, nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.
Đối người vụng về ngu muội như Dương Ngọc Dung, lưu lại cho nàng ta một mạng, cũng chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi.
Mà Tĩnh phi, nàng còn nhiều thời gian.
Lý Già La biết trước khi xử trí Tĩnh phi, hoàng thượng bị Thái Hậu kêu đến, sau đó có kết quả như vậy.
Tiểu Lục Tử nghe ngóng từ chỗ Lưu Vĩnh Toàn, chỉ biết là có chuyện như vậy.
Nàng nếu quả thật nhất quyết không tha, chỉ sợ sẽ bị người ta nói thành người không có lòng khoan dung.
Nếu như vậy, nàng sẽ thành thành thật thật ngây ngô tại Trường Xuân cung.
Vừa đúng lúc, nàng cũng muốn an nhàn một đoạn thời gian.
Về phần Hoàng Thượng, hắn muốn sủng hạnh ai thì sẽ sủng hạnh người đó, ai cũng không xen vào được.
Nghĩ đến tình huống hiện tại, Vương thái hậu hẳn là cảm thấy rất vui vẻ.
"Bụng ngươi lớn như vậy, không phải là song thai chứ." Viên Thục Hoa qua thăm không nhịn được nói.
"Không phải, thái y mỗi ngày đều bắt mạch, nếu là song thai khẳng định đã sớm nói, ta nghĩ, có phải ta ăn nhiều hay không, cho nên mới mập như vậy?" Lý Già La cười nói.
Tuy rằng Trường Xuân cung không náo nhiệt như trước kia, nhưng Viên Thục Hoa vẫn thường xuyên qua đây thăm Lý Già La.
Viên Thục Hoa thấy tâm trạng Lý Già La tốt như vậy cũng yên lòng.
"Như thế nào, ngươi vẫn chưa yên tâm? Cảm thấy ta chịu không nổi, mỗi ngày đều lấy lệ rửa mặt?" Lý Già La buồn cười hỏi.
Hoàng Thượng một đoạn thời gian không đến, vội vàng sủng hạnh người mới.
Viên thục hoa nói: "Biết trong lòng ngươi hiểu rất rõ, là ta đây buồn lo vô cớ."
"Đa tạ ngươi quan tâm." Phần tâm ý mày, Lý Già La hiểu, cũng để ở trong lòng, "Không phải có câu gọi là "Vinh nhục không sợ hãi" sao? Bản cung chính là người như vậy." Lý Già La cười nói.
"Ngươi đó, ngươi đó, làm ta không biết nói như thế nào. Nhưng ngươi nói cũng đúng, nữ nhân trong cung nữ, nếu lòng dạ không rộng lượng, sớm hay muộn cũng sẽ nghẹn chết." Một người nữ nhân, có hài tử của mình, sẽ đặt trọng tâm lên người hài tử. Thục phi thật không có thời gian để đau buồn.
Chỉ là Viên Thục Hoa cảm thấy Hoàng Thượng thay đổi quá nhanh. Trước kia muôn vàn sủng ái, mỗi ngày đều tới đây, bây giờ lại chẳng quan tâm, không thăm Thục phi, tốt xấu gì cũng phải đến thăm tam hoàng tử đi, nhưng đều không có.
Những nhóm tần phi lắm mồm nói cái gì cũng có thể nói được, chủ yếu nói Thục phi chọc giận Hoàng Thượng, cho nên bị Hoàng Thượng lạnh nhạt.
Còn có người nói, Vương tiệp dư bà Lâm quý tần tuổi trẻ đầy nhan sắc, cho nên hấp dẫn tâm của Hoàng Thượng tâm.
Ý tứ là Thục phi tuổi đã lớn, không bằng tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi.
Thật là đáng cười, các nàng cũng chỉ mới tiến cung ba năm, cùng lắm chỉ lớn hơn bọn họ ba bốn tuổi, bị nói thành người lớn tuổi, không biết còn có người lớn tuổi hơn các nàng sao.
Lúc trước khi các nàng là tú nữ mới tiến cung, trong cung này lão nhân ai cũng lớn hơin các nàng năm sáu tuổi, các nàng cũng không ai dám khinh cuồng nói ra những lời này.
Viên Thục Hoa sợ Thục phi nghe những lời nói như vậy trong lòng không thoải mái, hiện tại xem ra, là do mình nghĩ nhiều.
Có thể khi sủng ái không khinh cuồng, khi thất sủng không uể oải, khó trách nàng có thể làm Thục phi, đứng đầu tứ phi.
Ngược lại Tam hoàng tử thấy thời gian dài phụ hoàng mình không đến như vậy, có chút không quen. Chỉ là, ban đầu mỗi ngày hắn đều hỏi, qua ba ngày sau, hắn không hỏi nữa. Rất biết điều.
Mỗi ngày hắn đều hỏi Lý Già La, khi nào thì đệ đệ mới được đi ra.
Lý Già La nghe xong buồn cười, "Sao lại là đệ đệ, chẳng lẽ con không thích muội muội sao?"
Tam hoàng tử Tiêu Lạc nói: "Phụ hoàng nói là đệ đệ. Đệ đệ tốt."
"Vậy nếu là muội muội, Lạc nhi sẽ không thích?" Lý Già La hỏi.
Biểu tình trên mặt Tam hoàng từ rối rắm, cuối cùng còn thở dài một hơi, "Muội muội cũng không sao." Ngay sau đó nói: "Nhưng con vẫn muốn đệ đệ."
Có đệ đệ, về sau có thể đi ra ngoài chơi, hơn nữa phụ hoàng còn nói với hắn, "ra trận phụ tử binh đánh hổ thân huynh đệ", tuy rằng tam hoàng tử không hiểu lắm, nhưng cũng biết được, có huynh đệ, về sau đánh nhau có thêm trợ thủ.
Đứa nhỏ này, nhỏ như vậy, đã muốn đánh nhau, cũng không biết ai dạy hắn. May mắn Thục phi nương nương không biết ý tưởng của con mình, không thì sẽ dạy dỗ hắn một phen.
Tác giả có lời muốn nói: hiện tại cho dù nương nương thất sủng, cũng không sợ người khác đạp nàng, bởi vì nàng có địa vị cao, đứng đầu tứ phi. Người có thể quản nàng đã rất ít! Huống chi, nàng còn có hoàng tử.
Beta: Thiên phi
Sau khi Tĩnh phi gặp Hoàng Thượng, vẻ mặt càng xấu đi.
Hoàng Thượng nói nàng không xứng là mẫu thân, nếu làm mẫu thân không được, vậy nàng không cần nuôi nhị hoàng tử nữa. Miễn cho bị nàng dạy thành người không biết tốt xấu.
Tĩnh phi liên tục cầu xin, nói lần này mình thật sự không có nhân tính, nhưng đối với nhi tử khẳng định là đối tốt ngàn vạn lần, không có mẫu thân nào không yêu nhi tử của mình. Nàng nhất định sẽ hối cải, xin hoàng thượng nể tình nhị hoàng tử, cho nàng một cơ hội. Sau này nàng sẽ không tái phạm nữa.
Nếu đem nhị hoàng tử đi, vậy chẳng khác nào muốn lấy đi tính mạng của nàng.
Hoàng Thượng buồn bực, nếu không phải vì nhị hoàng tử, hiện tại sẽ lập tức lấy mạng nàng.
Tĩnh phi nghe xong cũng có chút tâm ma, Hoàng Thượng thật bất công, vì Thục phi, bây giờ còn chưa xảy ra chuyện gì, đã muốn lấy mạng nàng, thật không công bằng.
Hoàng thượng sẽ không nói công bằng với nàng, hắn cảm thấy Tĩnh phi không hiểu rõ trọng điểm. Trọng điểm là do nàng ta ra chủ ý hại người, nếu bảo vệ không tốt thì sẽ một xác hai mạng.
Chẳng lẽ bởi vì chủ ý của nàng ta chưa hoàn toàn thực hiện được, người này sẽ không có tội sao? Nếu là như vậy, ai cũng có thể có ý nghĩ ác độc, ai cũng có thể hại người. Chỉ cần tra không được, hoặc là không hại chết người, vậy thì sẽ không có tội gì.
Chuyện như vậy, không thể tha thứ được, huống chi, còn là mưu hại hoàng tự.
Hoàng Thượng nhớ lại Tĩnh phi này, vì tìm được ngày tốt, thà rằng uống thuốc trợ sản, hoàn toàn không đặt an toàn của cốt nhục mình vào mắt. Người như vậy, hắn đã sớm không chịu đựng được, không cần phải nói, bây giờ còn ngầm làm ra loại sự tình này?
Chỉ là vừa muốn viết ý chỉ ban xuống, tước phong hào Tĩnh phi, Vương thái hậu đã phái người tới đây mời hắn.
Hoàng Thượng đi vào Từ Ninh Cung, ngoài Vương thái hậu, còn có Ninh phi, mang theo Tứ công chúa đến tận hiếu với Vương thái hậu. Còn thêm Vương dung hoa, cũng ở một bên viết kinh thư, hai người này thấy Hoàng Thượng, vội vàng đứng lên hành lễ.
Hoàng Thượng miễn lễ, Vương thái hậu cho hai người này mang Tứ công chúa lui xuống.
"Không biết mẫu hậu tìm nhi tử có chuyện gì?" Hoàng Thượng hỏi.
Vương thái hậu nói: "Chuyện của Tĩnh phi ai gia đã biết, Hoàng Thượng muốn xử trí nàng như thế nào?"
"Đương nhiên là phế thành thứ dân, biếm vào lãnh cung." Hoàng Thượng nói.
"Không được." Vương thái hậu dứt khoát: "Ai gia biết Tĩnh phi làm ra chuyện không thể tha thứ, nhưng Hoàng Thượng hãy suy nghĩ một chút. Lúc trước có mẫu thân Tứ công chúa bởi vì Thục phi mà bị đưa đến Hoàng Giác tự, hiện tại lại có mẫu thân nhị hoàng tử cũng bị phế thành thứ dân. Hai mẫu thân hoàng tự, đều bởi vì Thục phi mà bị phế, ngươi muốn triều thần và người bên ngoài nghĩ như thế nào? Nói không chừng có Ngự Sử dâng lên sổ con khuyên can Hoàng Thượng. Ai gia cũng biết, Tĩnh phi và Dương chiêu dung đều phạm lỗi không thể tha thứ, nhưng mà vẫn nên xử lý nhẹ tay."
Ý tứ Vương thái hậu là, không để mọi mũi giáo đều hướng về phía Thục phi, chung quy những chuyện này, đều có quan hệ với Thục phi, khó tránh khỏi sẽ có người nghĩ nhiều.
"Hoàng thượng, ai gia cũng không muốn quản chuyện của ngươi, nhưng trong hậu cung, chia đều quân ân, đây mới là lẽ thường, không thể quá sủng ái một người, không thì ngươi không phải là sủng nàng, mà là hại nàng. Những chuyện này, một phần cũng là do nàng được sủng ái nhiều mà đưa tới, sau này nên nghĩ nhiều một chút, ngươi là Hoàng Đế, không phải là một phu quân bình thường." Vương thái hậu khuyên can.
Hoàng Thượng: "Những điều mẫu hậu nói trẫm đều biết, sau này sẽ chú ý."
Hoàng Thượng từ chỗ Vương thái hậu trở về, tâm trạng không vui. Những lời này của Thái Hậu, nghe vào tai rất có đạo lý, nhưng trên thực tế, mình chỉ sủng ái Thục phi một chút, nhưng tuyệt đối không phải độc sủng. Bình thường cũng đi chỗ của các tần phi khác, hoặc là triệu tần phi khác thị tẩm. Hiện tại có tần phi mới nhập cung, Thục phi đang mang thai, hắn chẳng qua chỉ là mỗi ngày đều qua thăm nàng, cũng không có ngủ lại.
Chẳng lẽ mình làm Hoàng Đế, thăm con của mình, vậy là sai sao?
Hơn nữa, làm Hoàng Đế, lại không thể có người mà mình thích?
Hắn không phải hôn quân, hắn biết việc nào nên làm, việc nào không. Thục phi cũng không phải gian phi hại nước hại dân, chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với người khác, chỉ vì sinh nhi tử cho hắn, sẽ bị người khác hãm hại?
Thật là nực cười! Nếu như mình sủng ái là nữ tử Vương gia, Thái Hậu cũng sẽ không nói cái gì.
Lúc trước mình sủng hạnh Vương Hiền phi, Vương thái hậu cũng không khuyên can gì.
"Lưu Vĩnh Toàn, ngươi nói trong lòng Thái Hậu, trẫm quan trọng, hay là Vương gia quan trọng hơn?"
Lưu Vĩnh Toàn trong lòng cả kinh, thân là một thái giám hắn nên trả lời như thế nào đây.
"Hoàng thượng là nhi tử của Thái Hậu nương nương, đương nhiên Hoàng Thượng quan trọng hơn. Chỉ là Thái Hậu nương nương xuất thân từ Vương gia, chiếu cố Vương gia cũng là việc bình thường."
Nói như vậy, khác nào không nói, Hoàng Thượng lầm bầm lầu bầu nói: "Chẳng lẽ trẫm là bạo quân không bận tâm ngoại gia của mình? Không thì sao người Vương gia và Thái Hậu đều không yên lòng, nhất định phải làm ra những chuyện này? Nếu họ không yên lòng, trẫm sẽ cho họ toại nguyện."
Sau đó, Hoàng Thượng không tước phân vị của Tĩnh phi, nhưng lại cho Tĩnh phi chuyển từ Trọng Hoa cung đến Tĩnh Tâm điện, một góc hẻo lánh của hậu cung. Nhị hoàng tử bởi vì thân thể hư nhược, Hoàng Thượng phái bốn ma ma chăm sóc nhị hoàng tử, vẫn ở Trọng Hoa cung.
Hoàng thượng không tước phân vị Tĩnh phi, chỉ là cho nàng chuyển chỗ ở. Trọng Hoa cung vẫn để cho nhị hoàng tử ở. Nói với bên ngoài, là Tĩnh phi bị sao xấu chiếu mạng, muốn thay đổi chỗ ở để tránh điềm xấu. Còn khi nào được trở về Trọng Hoa cung, là do Hoàng Thượng định đoạt.
Mọi người liên tưởng đến sự kiện Thục phi bị ngã, Tĩnh phi bị chuyển nơi ở, hai người này có phải có liên hệ gì hay không?
Nhưng nếu quả thật có liên hệ, thì phải phạt nặng, sao lại chỉ chuyển nơi ở? Quả thực là không giống nha.
Nhưng ở trong cung này, tốt nhất đừng tìm hiểu quá kĩ, không thì chết lúc nào nào cũng không biết. Nếu người ở trên có ý che giấu chân tướng sự thật, vậy thì cái gì cũng không biết đi.
Sau chuyện này, mọi người cảm thấy Thục phi rất xui xẻo. Xảy ra chuyện, còn chưa tìm ra hung phạm, ngược lại có mấy cung nhân nhận tội.
Mấy cung nhân, sao có thể làm ra loại sự tình này, không phải có người chống đỡ sao.
Tóm lại, mọi người cảm thấy Thục phi thật không may mắn.
Mà sau chuyện này, Hoàng Thượng thị tẩm Vương dung hoa, còn liên tục mấy ngày.
(Editor: Ta ghét, *nổi giận*)
(Beta: ầy, biết đâu chủ ý của HT muốn cho mọi người chĩa mũi giáo vào VMN ấy chứ. Nàng ta đang được sủng mà:))))
Trong cung hướng gió thay đổi. Có người thầm nghĩ, có Thái Hậu nương nương làm chỗ dựa vẫn là tốt nhất. Nhìn xem, người ta không cần tốn nhiều sức, cơ hội đã đến.
Hoàng Thượng ban thưởng rất nhiều thứ cho Vương dung hoa, hầu hết là cống phẩm. Hơn nữa sau khi thị tẩm ngày thứ hai, sắc phong Vương Minh Nhã thành tiệp dư, thăng một cấp.
Trong khóa tú nữ mới, đây là người đầu tiên được thăng phân vị.
Ngày càng nhiều người đến Trữ Tú cung, ngược lại chổ của Thục phi, dần ít người đến.
Bởi vì mọi người thấy Hoàng Thượng cũng không giống lúc trước, mỗi ngày đều qua thăm Thục phi.
Cảm thấy có phải Thục phi bị thất sủng hay không?
Chỉ là bây giờ Thục phi cũng không giống như lúc mới tiến cung, bởi vì Hoàng Thượng sủng người khác, sẽ bị người ta đối đãi lạnh nhạt.
Đầu tiên là phân vị của nàng cao, một trong tứ phi, còn một mình ở riêng một cung, cái này không ai có được, trừ Hoàng Hậu.
Nguyên nhân vì phần chức cao, chẳng sợ Hoàng Thượng không thích nàng, không phải tùy tiện người nào cũng có thể khi dễ nàng được. Trường Xuân cung của nàng còn có phòng bếp nhỏ riêng, chỗ Hoàng Hậu có gì, ở đây cũng không thiếu.
Cho nên, cho dù thất sủng, chỉ cần ngươi có phân vị cao, sẽ ít có người dám chọc giận ngươi. Còn có cung quy, người có phân vị cao hơn, tuyệt đối có thể trừng phạt người có phân vị thấp.
Không giống trước kia, Lý Già La ngẫu nhiên bị Hoàng Thượng vắng vẻ, liền có người đến khiêu khích, các loại lời khó nghe cũng dám nói ra.Hiện tại những mỹ nhân và quý nhân làm như lúc trước thử xem? Có thể đi vào Trường Xuân cung hay không đã là vấn đề.
Vả lại, trong cung này, không có một nữ nhân nào có thể chiếm lấy Hoàng Thượng lâu dài. Vì biết đạo lý này, cho nên mọi người đều tranh thủ lúc được Hoàng Thượng sủng ái, tận lực đề cao phân vị, hoặc là sinh hạ hoàng tự. Hai thứ này, sau này cho dù bị thất sủng, cũng có chiêu bài để đứng sừng sững không ngã.
Lý Già La là Thục phi, còn có tam hoàng tử, trong bụng còn mang thai, cho nên nàng chẳng sợ bị Hoàng Thượng vắng vẻ, cũng tuyệt đối không ai dám tới cửa khi dễ nàng.
Còn nữa, Lý Già La không giống Vương Hiền phi trước kia, khi được sủng ái, hận không thể đắc tội tất cả cung phi, nàng ngược lại rất an phận, chưa bao giờ chủ động gây chuyện.
Trong lòng mọi người đều có thước đo, sẽ phân biệt người tốt kẻ xấu, chẳng sợ nữ nhân trong cung cũng là như thế.
Cho nên hiện tại chỗ Lý Già La chỉ có một khác biệt duy nhất, chính là những tần phi mới tiến cung không tới, như thế càng khiến Lý Già La nhẹ nhàng không ít.
Nàng cũng không nóng nảy chút nào. Sau khi Hoàng Thượng xử trí Tĩnh phi, cũng không cho người nói với Lý Già La vì sao phải xử trí Tĩnh phi như vậy, có lẽ cảm thấy không cần thiết.
Hổ Phách thầm nghĩ, quả nhiên chủ tử nói rất đúng, đặt hi vọng lên người khác, không đáng tin một chút nào.
Hổ Phách thấy chủ tử mình không thương tâm chút nào, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Chỉ là đôi khi nhịn không được hỏi Lý Già La, có tức giận Hoàng Thượng hay không.
Lý Già La nói: "Không phải ta đã nói với ngươi từ trước rồi sao? Thầm oán người này, thầm oán người kia, còn không bằng tự mình ra tay." Đối với Tĩnh phi này, nàng ta dám can đảm hại con của mình, Lý Già La sẽ không dễ dàng tha thứ, nàng cũng chưa bao giờ hy vọng Hoàng Thượng có thể xử lý Tĩnh phi.
Nếu như nói Dương chiêu dung dùng búp bê vải, muốn nguyền rủa mình, chỉ là nói nàng ta ngu ngốc. Còn Tĩnh phi làm ra chuyện như thế này, đó chính là ác độc.
Một người là trong lòng muốn dùng biện pháp ngu xuẩn hại mình, một người lại hành động thực tế, còn thiếu chút nữa thành công. Nếu so sánh, nàng càng hận Tĩnh phi hơn.
Đừng nói là nể mặt mũi nhị hoàng tử, tại sao Tĩnh phi không vì mặt mũi tam hoàng tử, mà tính kế nàng?
Huống chi, Lý Già La chưa từng tính kế ngoan độc gì với Tĩnh phi, mà Tĩnh phi lại dùng biện pháp ác độc như vậy.
Cho nên, nàng chưa từng có ý nghĩ bỏ qua cho Tĩnh phi.
"Chỉ là bây giờ đang trên đầu sóng ngọn gió, người trong cung này, còn muốn Tĩnh phi sống sót, vậy thì tạm thời để cho nàng ta sống lâu thêm một chút." Lý Già La thản nhiên nói.
Nếu hiện tại Tĩnh phi xảy ra chuyện, khó tránh khỏi bị Hoàng Thượng hoài nghi. Cần gì phải làm khó mình, nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.
Đối người vụng về ngu muội như Dương Ngọc Dung, lưu lại cho nàng ta một mạng, cũng chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi.
Mà Tĩnh phi, nàng còn nhiều thời gian.
Lý Già La biết trước khi xử trí Tĩnh phi, hoàng thượng bị Thái Hậu kêu đến, sau đó có kết quả như vậy.
Tiểu Lục Tử nghe ngóng từ chỗ Lưu Vĩnh Toàn, chỉ biết là có chuyện như vậy.
Nàng nếu quả thật nhất quyết không tha, chỉ sợ sẽ bị người ta nói thành người không có lòng khoan dung.
Nếu như vậy, nàng sẽ thành thành thật thật ngây ngô tại Trường Xuân cung.
Vừa đúng lúc, nàng cũng muốn an nhàn một đoạn thời gian.
Về phần Hoàng Thượng, hắn muốn sủng hạnh ai thì sẽ sủng hạnh người đó, ai cũng không xen vào được.
Nghĩ đến tình huống hiện tại, Vương thái hậu hẳn là cảm thấy rất vui vẻ.
"Bụng ngươi lớn như vậy, không phải là song thai chứ." Viên Thục Hoa qua thăm không nhịn được nói.
"Không phải, thái y mỗi ngày đều bắt mạch, nếu là song thai khẳng định đã sớm nói, ta nghĩ, có phải ta ăn nhiều hay không, cho nên mới mập như vậy?" Lý Già La cười nói.
Tuy rằng Trường Xuân cung không náo nhiệt như trước kia, nhưng Viên Thục Hoa vẫn thường xuyên qua đây thăm Lý Già La.
Viên Thục Hoa thấy tâm trạng Lý Già La tốt như vậy cũng yên lòng.
"Như thế nào, ngươi vẫn chưa yên tâm? Cảm thấy ta chịu không nổi, mỗi ngày đều lấy lệ rửa mặt?" Lý Già La buồn cười hỏi.
Hoàng Thượng một đoạn thời gian không đến, vội vàng sủng hạnh người mới.
Viên thục hoa nói: "Biết trong lòng ngươi hiểu rất rõ, là ta đây buồn lo vô cớ."
"Đa tạ ngươi quan tâm." Phần tâm ý mày, Lý Già La hiểu, cũng để ở trong lòng, "Không phải có câu gọi là "Vinh nhục không sợ hãi" sao? Bản cung chính là người như vậy." Lý Già La cười nói.
"Ngươi đó, ngươi đó, làm ta không biết nói như thế nào. Nhưng ngươi nói cũng đúng, nữ nhân trong cung nữ, nếu lòng dạ không rộng lượng, sớm hay muộn cũng sẽ nghẹn chết." Một người nữ nhân, có hài tử của mình, sẽ đặt trọng tâm lên người hài tử. Thục phi thật không có thời gian để đau buồn.
Chỉ là Viên Thục Hoa cảm thấy Hoàng Thượng thay đổi quá nhanh. Trước kia muôn vàn sủng ái, mỗi ngày đều tới đây, bây giờ lại chẳng quan tâm, không thăm Thục phi, tốt xấu gì cũng phải đến thăm tam hoàng tử đi, nhưng đều không có.
Những nhóm tần phi lắm mồm nói cái gì cũng có thể nói được, chủ yếu nói Thục phi chọc giận Hoàng Thượng, cho nên bị Hoàng Thượng lạnh nhạt.
Còn có người nói, Vương tiệp dư bà Lâm quý tần tuổi trẻ đầy nhan sắc, cho nên hấp dẫn tâm của Hoàng Thượng tâm.
Ý tứ là Thục phi tuổi đã lớn, không bằng tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi.
Thật là đáng cười, các nàng cũng chỉ mới tiến cung ba năm, cùng lắm chỉ lớn hơn bọn họ ba bốn tuổi, bị nói thành người lớn tuổi, không biết còn có người lớn tuổi hơn các nàng sao.
Lúc trước khi các nàng là tú nữ mới tiến cung, trong cung này lão nhân ai cũng lớn hơin các nàng năm sáu tuổi, các nàng cũng không ai dám khinh cuồng nói ra những lời này.
Viên Thục Hoa sợ Thục phi nghe những lời nói như vậy trong lòng không thoải mái, hiện tại xem ra, là do mình nghĩ nhiều.
Có thể khi sủng ái không khinh cuồng, khi thất sủng không uể oải, khó trách nàng có thể làm Thục phi, đứng đầu tứ phi.
Ngược lại Tam hoàng tử thấy thời gian dài phụ hoàng mình không đến như vậy, có chút không quen. Chỉ là, ban đầu mỗi ngày hắn đều hỏi, qua ba ngày sau, hắn không hỏi nữa. Rất biết điều.
Mỗi ngày hắn đều hỏi Lý Già La, khi nào thì đệ đệ mới được đi ra.
Lý Già La nghe xong buồn cười, "Sao lại là đệ đệ, chẳng lẽ con không thích muội muội sao?"
Tam hoàng tử Tiêu Lạc nói: "Phụ hoàng nói là đệ đệ. Đệ đệ tốt."
"Vậy nếu là muội muội, Lạc nhi sẽ không thích?" Lý Già La hỏi.
Biểu tình trên mặt Tam hoàng từ rối rắm, cuối cùng còn thở dài một hơi, "Muội muội cũng không sao." Ngay sau đó nói: "Nhưng con vẫn muốn đệ đệ."
Có đệ đệ, về sau có thể đi ra ngoài chơi, hơn nữa phụ hoàng còn nói với hắn, "ra trận phụ tử binh đánh hổ thân huynh đệ", tuy rằng tam hoàng tử không hiểu lắm, nhưng cũng biết được, có huynh đệ, về sau đánh nhau có thêm trợ thủ.
Đứa nhỏ này, nhỏ như vậy, đã muốn đánh nhau, cũng không biết ai dạy hắn. May mắn Thục phi nương nương không biết ý tưởng của con mình, không thì sẽ dạy dỗ hắn một phen.
Tác giả có lời muốn nói: hiện tại cho dù nương nương thất sủng, cũng không sợ người khác đạp nàng, bởi vì nàng có địa vị cao, đứng đầu tứ phi. Người có thể quản nàng đã rất ít! Huống chi, nàng còn có hoàng tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.