Chương 12
Sữa Chua Đông Lạnh
06/01/2016
Ngày thứ hai sau khi đại hôn diễn ra, Thái hậu hạ chỉ, tấn phong cho các phi tần. Chu Nghi Tu thức dậy thật sớm, mặc vào người bộ lễ phục của Quý phi do Nội vụ phủ mang tới. Áo gấm dệt hoa, mỗi một phượng hoàng tung cánh đều dùng chỉ vàng đính kim tuyến thêu lên. Bộ lễ phục này được tú nương giỏi nhất may, trong vòng mấy tháng đã hoàn thành.
Tiễn Thu và Hội Xuân giúp chủ tử thay y phục. Tú Hạ mang mũ phượng hoàng năm đuôi đội lên đầu Nghi Tu, gài thêm châu ngọc cùng mười sáu cây trâm cài. Nàng ta có hơi bất bình, “Nương nương, người vốn nên vận cung trang màu đỏ, dùng trâm phượng hoàng chín đuôi...”
“Chuyện cũng đã rồi, nhiều lời được ích gì? Ngươi để ý một chút, đừng khiến ta phải xấu mặt.” Tiễn Thu đỡ lấy tay nàng. Phía sau, Hội Xuân và Nhiễm Đông cùng nhau nâng vạt váy cho nàng. Đoàn người chậm rãi ra khỏi điện Chiêu Dương. Trước tiên đến Thái miếu để tiến hành lễ sắc phong, sau đó đi khấu tạ Đế Hậu.
Thái hậu không đồng ý để Nhàn phi rời Phượng Nghi cung. Huyền Lăng vì quá yêu giai nhân, lại muốn Mẫu hậu vừa lòng. Hắn ra lệnh cho người của Công bộ ngày đêm tu sửa lại một cung đã cũ gần Nghi Nguyên điện, cố gắng hoàn thành trước ngày đại hôn, đặt lên nơi đó là Cam Tuyền cung, cũng là nơi ở về sau của Chu Nhu Tắc.
Chu Nhu Tắc ngồi ngay ngắn ở chính điện. Đuôi mày khóe mắt của nàng ta đều lộ rõ phong tình còn vương lại của đêm hôm qua. Khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ non nớt, lễ phục thêu bách phượng bay lượn. Nàng ta đang chủ trì buổi lễ sắc phong phi tần, trong lòng vô cùng hồi hộp. Chu Nhu Tắc nhìn qua Huyền Lăng, thấy ánh mắt ngọt ngào đầy tình ý của hắn cũng bớt đi phần nào lo lắng.
Lý Trường tuyên đọc thánh chỉ, đại khái như sau: Nhàn phi Chu thị, tấn vị Nhàn Quý phi; Đoan Quý tần Tề thị phong làm Đoan phi; Cam Tiệp dư, tấn vị Tu nghi; Miêu Uyển nghi, thăng vị Dung hoa; Canh Lương đệ tấn vị Tần, phong hiệu là Xác.
Miêu thị vốn ngẩng mặt làm cao, tự cho rằng nhan sắc của Cam thị và Canh thị thua xa mình, hôm nay nghe được bản thân chỉ được thăng nửa cấp, mà Cam thị lại trở thành Tu nghi, Canh thị còn có thêm phong hào thì vô cùng chướng mắt. Nàng ta giận dữ, sắc mặt căng thẳng. Huyền Lăng liếc xéo nàng ta một cái.
Lễ bái xong xuôi. Một phi tần đứng dậy, kính rượu với Chu Nghi Tu, “Tần thiếp chúc mừng Nhàn Quý phi thăng vị.”
Chu Nghi Tu cũng nâng ly, đáp lại, “Đa tạ muội muội.” Nàng ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Huyền Lăng cười với nàng, “Ái phi, hảo tửu lượng!”
Nàng ra vẻ thẹn thùng, “Nô tì hôm nay có hơi tùy hứng, mong Hoàng thượng bỏ qua.”
Huyền Lăng cũng nâng lên ly rượu, “Ái phi xưa nay trầm ổn, cẩn trọng, hiếm khi được tùy hứng như vậy. Trẫm uống với nàng một chung, mong sao sau này ái phi và Uyển Uyển hòa hợp, đồng lòng quản lý hậu cung thuận hòa.”
Một người gọi “Ái phi”, một người gọi “Uyển Uyển”, đủ thấy tình ý phân biệt rõ ràng.
Chu Nhu Tắc đứng dậy, hướng Chu Nghi Tu kính rượu rồi nói, “Ly này ta mời muội muội. Đa tạ muội muội bấy lâu nay đã chăm sóc tốt cho Tứ lang.”
Trước mặt đông đủ mọi người, Hoàng hậu gọi Hoàng thượng hai tiếng “Tứ lang”. Chư phi trố mắt nhìn. Đế hậu quả thật tình thâm, xưng hô với nhau vô cùng thân thiết.
“Tỷ tỷ quá lời rồi, đây là bổn phận của nô tì.” Chu Nghi Tu khẽ nhấp chút rượu, còn lại đều lén đổ vào trong tay áo.
Miêu thị bất thình lình đứng dậy, cười duyên dáng rồi thốt lời, “Hoàng hậu và Quý phi nương nương quả là tỷ muội thâm tình, khiến người khác ngưỡng mộ không kịp. Thuở xưa, Nga Hoàng – Nữ Anh cùng chung một chồng, nay Đại Chu ta cũng được như vậy, thực sự rất đáng mừng.”
Miêu thị vốn dĩ xinh đẹp tuyệt trần, giọng nói oanh oanh yến yến, lại nịnh hót đúng lúc. Huyền Lăng vì thế mà cũng bớt đi nửa phần bất mãn với nàng ta.
Đoan phi ngồi ở một bên, trên mặt thoáng qua chút ưu phiền, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Miêu thị cất cao giọng, nói tiếp, “Nghe nói, trước khi Hoàng hậu nương nương vào cung, sự vụ lục cung đều do Nhàn Quý phi quản, không biết bây giờ người đã tiến cung rồi, Quý phi đã trả lại quyền cho nương nương chưa?”
Nàng ta vừa dứt lời, mọi ánh mắt nhất tề đổ về Chu Nghi Tu. Nàng cười nhẹ một cái rồi nói, “Miêu muội muội có hơi nôn nóng đấy.” Nghi Tu nghiêng đầu qua một bên, “Tiễn Thu.”
Tiễn Thu từ đằng sau tiến lên mấy bước, khom người hành lễ với Đế Hậu, cung kính bẩm báo, “Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi nương nương đã đem sự vụ lục cung viết lại đầy đủ, lát nữa sẽ sai người dâng lên cho Hoàng hậu.” Lời nói không chút lúng túng, Tiễn Thu nói xong thì quay về chỗ một cách quy củ.
Chu Nghi Tu đứng dậy, nói với Chu Nhu Tắc, “Tỷ tỷ xin đừng trách muội. Vì việc phong hậu, khắp nơi đều rất nhiều thứ phải xử lý. Hôm qua, muội muội thức suốt đêm, vừa làm vừa sai người lo liệu, định rằng sau khi lễ sắc phong kết thúc sẽ tự mình đưa đến Châu Quang điện cho tỷ tỷ, chỉ là không ngờ Miêu muội muội nóng vội hỏi trước. Nếu có gì sơ xuất, mong tỷ tỷ thứ tội.”
Nhu Tắc nào dám mở miệng trách cứ, liền vội đáp, “Muội muội nhọc công rồi. Chút việc nhỏ, không cần phải thỉnh tội nghiêm trọng vậy đâu. Muội muội không đề cập tới, ta còn không có nghĩ qua đấy.”
“Tỷ tỷ là Hoàng hậu, đứng đầu hậu cung. Vạn sự lớn nhỏ đều do tỷ tỷ quyết định. Muội muội chỉ là tạm thời mà thôi. Bây giờ tỷ đã vào cung, vật về với chủ, muội nên giao lại cho tỷ mới đúng.” Thái độ của Chu Nghi Tu thập phần kính cẩn, khiến người ta nghe không ra ý xấu.
Huyền Lăng rất hài lòng, nhìn hai người với vẻ mặt ôn hòa, “Ái phi là người thông minh, rất hiểu đại thể. Hoàng hậu mới vào cung, nơi này còn xa lạ với nàng ấy. Trẫm hạ lệnh, ban quyền cho Quý phi, cùng Hoàng hậu giải quyết sự vụ lục cung. Tỷ muội hai người đều đồng ý cả chứ?”
Nhu Tắc và Nghi Tu hướng hắn thi lễ, đồng thanh đáp, “Nô tì tuân chỉ.”
Huyền Lăng đỡ lấy tay ái thê, “Đừng nghiêm trọng mấy nghi thức này quá.”
Miêu thị tưởng rằng nói hai ba câu có thể tạo nên hiềm khích giữa Quý phi và Hoàng hậu, nào ngờ Nghi Tu xử lý ổn thỏa khiến cho nàng ta bị mất mặt. Nàng ta giận dỗi, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.
Đàn sáo hòa âm, tấu lên khúc nhạc thanh nhã. Màn hồng lay động, đèn đuốc sáng choang. Châu ngọc, trâm cài trên tóc phi tần lóng la lóng lánh, muôn sắc muôn màu. Không khí thơm nồng mùi hương son phấn.
Chu Nghi Tu thân là Quý phi, đứng đầu các phi tần, địa vị chỉ dưới Hoàng hậu. Đoan phi ngồi ở xa, hướng nàng nâng ly rồi mỉm cười. Bên cạnh, Cam Tu nghi cũng kính rượu với nàng. Chu Nghi Tu nhìn những phi tần má lúm đồng tiền, mặt hoa da phấn, trong ánh mắt họ có bao phần chân thật chúc mừng, nàng đều biết cân nhắc rõ ràng. Rượu ngon, nhưng không thấy ngọt, pha vào đó là cay đắng xót xa.
Hoàng hôn buông xuống, Chu Nghi Tu cùng bốn phi tần vừa được tấn vị hồi cung thay y phục, chuẩn bị tham dự dạ yến. Đa phần các cáo mệnh phu nhân, nhóm nữ quyến được mời đến dạ yến này. Do đó, các nàng không cần phải mặc lễ phục, chỉ cần thay cung trang hợp với thân phận là được.
*Đoạn sau, là khi dạ yến đã kết thúc ^^
Nửa ngày ở lại chỗ kia, da mặt Chu Nghi Tu căng cả ra. Trở về điện Chiêu Dương, nàng liền được nhũ mẫu xoa lưng bóp vai. Một hồi sau, nàng đi vào nội thất, cởi bỏ lễ phục, chỉ mặc trường y màu bạc. Tú Hạ múc nước rửa mặt cho nàng. Tiễn Thu và Hội Xuân cùng nhau kiểm lại lễ vật mà các phủ đưa tới.
Chu Nghi Tu nửa nằm trên giường, uống mấy ngụm trà. Ban nãy, phi tần nào kính rượu cũng được nàng uống cạn, đầu lưỡi vì thế mà tê rần. Bây giờ, nàng không nếm nổi món nào nữa.
Hội Xuân ghi lại lễ vật đưa đến cũng như người tặng lễ, Tiễn Thu kiểm tra xem đã đủ chưa. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Hội Xuân kéo một hòm đầy trân châu Nam Hải đến trước mặt Nghi Tu rồi nói, “Đây là lễ vật từ nhà Miêu Tướng quân mang tới. Nương nương, người thấy sao ạ?”
Tú Hạ giúp chủ nhân rửa mặt bằng nước hoa hồng, vừa đưa khăn cho Nghi Tu vừa cả giận mà nói, “Hừ! Miêu Dung hoa đúng là kẻ không có mắt, dám ngáng chân nương nương! Đồ của nhà nàng ta, không chừng là đồ có độc!”
Chu Nghi Tu liếc mắt một cái, “Màu sắc trơn láng, xem ra là hàng thượng phẩm. Miêu Phu nhân chắc cũng khó lắm mới tìm được thứ này. Lưu lại đi, về sau không dùng tới, nếu có cơ hội thì thưởng cho kẻ khác.”
Sổ sách của lục cung đều đã đưa qua Châu Quang điện của Chu Nhu Tắc. Nàng từ giờ không phải lo lắng mấy việc đó, sinh ra nhàn rỗi không ít. Mỗi ngày đều chơi đùa với con, còn có Đoan phi thi thoảng tới hàn huyên, đâu đến nỗi nhàm chán?
Qua buổi trưa, Tiễn Thu tiến vào, bẩm báo, “Nương nương, Văn thái y đến xem mạch bình an.”
“Ngày trước là Trương thái y cơ mà? Lúc nào thì đến Văn thái y... Bỏ đi. Gọi hắn vào đây.” Chu Nghi Tu ngồi trên ghế, tay trái tì vào bàn. Dáng vẻ trầm tĩnh của một Quý phi.
Thái y theo sau Tiễn Thu bước vào, tay ôm hòm thuốc, quỳ xuống đất, hành lễ, “Vi thần Văn Thế Thanh, thỉnh an Quý phi nương nương.”
“Văn thái y không cần đa lễ. Bản cung thấy ngươi rất lạ, hình như ta chưa từng gặp qua.”
“Hồi nương nương, vi thần chỉ mới vào Thái y viện mà thôi.”
“Vậy lúc đầu, ngươi đảm nhiệm chức vụ gì, ở đâu?” Chu Nghi Tu âm thầm đánh giá hắn, cảm thấy hình như đã gặp hắn đâu đó rồi, nhưng nghĩ mãi một hồi, không nhớ nổi mình đã thấy hắn bao giờ.
“Sư phụ của vi thần là Lâm thái y. Trước kia, thần ở kinh thành mở y quán chẩn bệnh. Sau đó, sư phụ cáo lão hồi hương, đề cử vi thần vào đây.”
Văn Thế Thanh nói chuyện ôn hòa, không tỏ vẻ giả vờ gian dối, trên trán hơi có mồ hôi, không rõ là trong điện quá nóng hay do hắn quá hồi hộp.
“Thì ra là vậy. Ngươi đứng lên đi.”
“Tạ nương nương.”
Văn Thế Thanh lấy gối mềm đặt lên bàn, phủ khăn lụa trên cổ tay Nghi Tu rồi mới bắt mạch và nói, “Nương nương sau khi hạ sinh hoàng tử điều dưỡng rất tốt. Gần đây trời lạnh, tuy người có hơi ngủ nhiều, nhưng không đáng lo ngại.”
“Làm phiền thái y rồi.”
Chu Nghi Tu đánh mắt qua một cái, Tiễn Thu liền bỏ một nắm hạt bí đỏ vào hầu bao, nhét vào tay Văn Thế Thanh, “Thái y, nương nương chúng ta thỉnh ngài uống trà.”
“Không dám, không dám...” Văn Thế Thanh từ chối mãi không được, đành nhận lấy, vái tạ Nghi Tu, “Vi thần tạ ơn nương nương ban thưởng. Vi thần cáo lui.”
“Tiễn Thu, tiễn Văn thái y.”
Một lát sau, Tiễn Thu quay về. Chu Nghi Tu liền phân phó nàng, “Ngươi đi điều tra hắn ta một chút. Bản cung muốn biết, lời của hắn ta có thể tin được bao nhiêu phần.”
Tiễn Thu lĩnh mệnh đi ngay. Nàng ta vừa ra ngoài, Nhiễm Đông đã tiến vào, cúi đầu hồi báo, “Nương nương, Giang Phúc Hải* đã quay trở lại.”
“Bảo hắn vào đây.”
*Giang Phúc Hải: Thái giám lãnh sự của Phượng Nghi cung.
Tiễn Thu và Hội Xuân giúp chủ tử thay y phục. Tú Hạ mang mũ phượng hoàng năm đuôi đội lên đầu Nghi Tu, gài thêm châu ngọc cùng mười sáu cây trâm cài. Nàng ta có hơi bất bình, “Nương nương, người vốn nên vận cung trang màu đỏ, dùng trâm phượng hoàng chín đuôi...”
“Chuyện cũng đã rồi, nhiều lời được ích gì? Ngươi để ý một chút, đừng khiến ta phải xấu mặt.” Tiễn Thu đỡ lấy tay nàng. Phía sau, Hội Xuân và Nhiễm Đông cùng nhau nâng vạt váy cho nàng. Đoàn người chậm rãi ra khỏi điện Chiêu Dương. Trước tiên đến Thái miếu để tiến hành lễ sắc phong, sau đó đi khấu tạ Đế Hậu.
Thái hậu không đồng ý để Nhàn phi rời Phượng Nghi cung. Huyền Lăng vì quá yêu giai nhân, lại muốn Mẫu hậu vừa lòng. Hắn ra lệnh cho người của Công bộ ngày đêm tu sửa lại một cung đã cũ gần Nghi Nguyên điện, cố gắng hoàn thành trước ngày đại hôn, đặt lên nơi đó là Cam Tuyền cung, cũng là nơi ở về sau của Chu Nhu Tắc.
Chu Nhu Tắc ngồi ngay ngắn ở chính điện. Đuôi mày khóe mắt của nàng ta đều lộ rõ phong tình còn vương lại của đêm hôm qua. Khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ non nớt, lễ phục thêu bách phượng bay lượn. Nàng ta đang chủ trì buổi lễ sắc phong phi tần, trong lòng vô cùng hồi hộp. Chu Nhu Tắc nhìn qua Huyền Lăng, thấy ánh mắt ngọt ngào đầy tình ý của hắn cũng bớt đi phần nào lo lắng.
Lý Trường tuyên đọc thánh chỉ, đại khái như sau: Nhàn phi Chu thị, tấn vị Nhàn Quý phi; Đoan Quý tần Tề thị phong làm Đoan phi; Cam Tiệp dư, tấn vị Tu nghi; Miêu Uyển nghi, thăng vị Dung hoa; Canh Lương đệ tấn vị Tần, phong hiệu là Xác.
Miêu thị vốn ngẩng mặt làm cao, tự cho rằng nhan sắc của Cam thị và Canh thị thua xa mình, hôm nay nghe được bản thân chỉ được thăng nửa cấp, mà Cam thị lại trở thành Tu nghi, Canh thị còn có thêm phong hào thì vô cùng chướng mắt. Nàng ta giận dữ, sắc mặt căng thẳng. Huyền Lăng liếc xéo nàng ta một cái.
Lễ bái xong xuôi. Một phi tần đứng dậy, kính rượu với Chu Nghi Tu, “Tần thiếp chúc mừng Nhàn Quý phi thăng vị.”
Chu Nghi Tu cũng nâng ly, đáp lại, “Đa tạ muội muội.” Nàng ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Huyền Lăng cười với nàng, “Ái phi, hảo tửu lượng!”
Nàng ra vẻ thẹn thùng, “Nô tì hôm nay có hơi tùy hứng, mong Hoàng thượng bỏ qua.”
Huyền Lăng cũng nâng lên ly rượu, “Ái phi xưa nay trầm ổn, cẩn trọng, hiếm khi được tùy hứng như vậy. Trẫm uống với nàng một chung, mong sao sau này ái phi và Uyển Uyển hòa hợp, đồng lòng quản lý hậu cung thuận hòa.”
Một người gọi “Ái phi”, một người gọi “Uyển Uyển”, đủ thấy tình ý phân biệt rõ ràng.
Chu Nhu Tắc đứng dậy, hướng Chu Nghi Tu kính rượu rồi nói, “Ly này ta mời muội muội. Đa tạ muội muội bấy lâu nay đã chăm sóc tốt cho Tứ lang.”
Trước mặt đông đủ mọi người, Hoàng hậu gọi Hoàng thượng hai tiếng “Tứ lang”. Chư phi trố mắt nhìn. Đế hậu quả thật tình thâm, xưng hô với nhau vô cùng thân thiết.
“Tỷ tỷ quá lời rồi, đây là bổn phận của nô tì.” Chu Nghi Tu khẽ nhấp chút rượu, còn lại đều lén đổ vào trong tay áo.
Miêu thị bất thình lình đứng dậy, cười duyên dáng rồi thốt lời, “Hoàng hậu và Quý phi nương nương quả là tỷ muội thâm tình, khiến người khác ngưỡng mộ không kịp. Thuở xưa, Nga Hoàng – Nữ Anh cùng chung một chồng, nay Đại Chu ta cũng được như vậy, thực sự rất đáng mừng.”
Miêu thị vốn dĩ xinh đẹp tuyệt trần, giọng nói oanh oanh yến yến, lại nịnh hót đúng lúc. Huyền Lăng vì thế mà cũng bớt đi nửa phần bất mãn với nàng ta.
Đoan phi ngồi ở một bên, trên mặt thoáng qua chút ưu phiền, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Miêu thị cất cao giọng, nói tiếp, “Nghe nói, trước khi Hoàng hậu nương nương vào cung, sự vụ lục cung đều do Nhàn Quý phi quản, không biết bây giờ người đã tiến cung rồi, Quý phi đã trả lại quyền cho nương nương chưa?”
Nàng ta vừa dứt lời, mọi ánh mắt nhất tề đổ về Chu Nghi Tu. Nàng cười nhẹ một cái rồi nói, “Miêu muội muội có hơi nôn nóng đấy.” Nghi Tu nghiêng đầu qua một bên, “Tiễn Thu.”
Tiễn Thu từ đằng sau tiến lên mấy bước, khom người hành lễ với Đế Hậu, cung kính bẩm báo, “Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi nương nương đã đem sự vụ lục cung viết lại đầy đủ, lát nữa sẽ sai người dâng lên cho Hoàng hậu.” Lời nói không chút lúng túng, Tiễn Thu nói xong thì quay về chỗ một cách quy củ.
Chu Nghi Tu đứng dậy, nói với Chu Nhu Tắc, “Tỷ tỷ xin đừng trách muội. Vì việc phong hậu, khắp nơi đều rất nhiều thứ phải xử lý. Hôm qua, muội muội thức suốt đêm, vừa làm vừa sai người lo liệu, định rằng sau khi lễ sắc phong kết thúc sẽ tự mình đưa đến Châu Quang điện cho tỷ tỷ, chỉ là không ngờ Miêu muội muội nóng vội hỏi trước. Nếu có gì sơ xuất, mong tỷ tỷ thứ tội.”
Nhu Tắc nào dám mở miệng trách cứ, liền vội đáp, “Muội muội nhọc công rồi. Chút việc nhỏ, không cần phải thỉnh tội nghiêm trọng vậy đâu. Muội muội không đề cập tới, ta còn không có nghĩ qua đấy.”
“Tỷ tỷ là Hoàng hậu, đứng đầu hậu cung. Vạn sự lớn nhỏ đều do tỷ tỷ quyết định. Muội muội chỉ là tạm thời mà thôi. Bây giờ tỷ đã vào cung, vật về với chủ, muội nên giao lại cho tỷ mới đúng.” Thái độ của Chu Nghi Tu thập phần kính cẩn, khiến người ta nghe không ra ý xấu.
Huyền Lăng rất hài lòng, nhìn hai người với vẻ mặt ôn hòa, “Ái phi là người thông minh, rất hiểu đại thể. Hoàng hậu mới vào cung, nơi này còn xa lạ với nàng ấy. Trẫm hạ lệnh, ban quyền cho Quý phi, cùng Hoàng hậu giải quyết sự vụ lục cung. Tỷ muội hai người đều đồng ý cả chứ?”
Nhu Tắc và Nghi Tu hướng hắn thi lễ, đồng thanh đáp, “Nô tì tuân chỉ.”
Huyền Lăng đỡ lấy tay ái thê, “Đừng nghiêm trọng mấy nghi thức này quá.”
Miêu thị tưởng rằng nói hai ba câu có thể tạo nên hiềm khích giữa Quý phi và Hoàng hậu, nào ngờ Nghi Tu xử lý ổn thỏa khiến cho nàng ta bị mất mặt. Nàng ta giận dỗi, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.
Đàn sáo hòa âm, tấu lên khúc nhạc thanh nhã. Màn hồng lay động, đèn đuốc sáng choang. Châu ngọc, trâm cài trên tóc phi tần lóng la lóng lánh, muôn sắc muôn màu. Không khí thơm nồng mùi hương son phấn.
Chu Nghi Tu thân là Quý phi, đứng đầu các phi tần, địa vị chỉ dưới Hoàng hậu. Đoan phi ngồi ở xa, hướng nàng nâng ly rồi mỉm cười. Bên cạnh, Cam Tu nghi cũng kính rượu với nàng. Chu Nghi Tu nhìn những phi tần má lúm đồng tiền, mặt hoa da phấn, trong ánh mắt họ có bao phần chân thật chúc mừng, nàng đều biết cân nhắc rõ ràng. Rượu ngon, nhưng không thấy ngọt, pha vào đó là cay đắng xót xa.
Hoàng hôn buông xuống, Chu Nghi Tu cùng bốn phi tần vừa được tấn vị hồi cung thay y phục, chuẩn bị tham dự dạ yến. Đa phần các cáo mệnh phu nhân, nhóm nữ quyến được mời đến dạ yến này. Do đó, các nàng không cần phải mặc lễ phục, chỉ cần thay cung trang hợp với thân phận là được.
*Đoạn sau, là khi dạ yến đã kết thúc ^^
Nửa ngày ở lại chỗ kia, da mặt Chu Nghi Tu căng cả ra. Trở về điện Chiêu Dương, nàng liền được nhũ mẫu xoa lưng bóp vai. Một hồi sau, nàng đi vào nội thất, cởi bỏ lễ phục, chỉ mặc trường y màu bạc. Tú Hạ múc nước rửa mặt cho nàng. Tiễn Thu và Hội Xuân cùng nhau kiểm lại lễ vật mà các phủ đưa tới.
Chu Nghi Tu nửa nằm trên giường, uống mấy ngụm trà. Ban nãy, phi tần nào kính rượu cũng được nàng uống cạn, đầu lưỡi vì thế mà tê rần. Bây giờ, nàng không nếm nổi món nào nữa.
Hội Xuân ghi lại lễ vật đưa đến cũng như người tặng lễ, Tiễn Thu kiểm tra xem đã đủ chưa. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Hội Xuân kéo một hòm đầy trân châu Nam Hải đến trước mặt Nghi Tu rồi nói, “Đây là lễ vật từ nhà Miêu Tướng quân mang tới. Nương nương, người thấy sao ạ?”
Tú Hạ giúp chủ nhân rửa mặt bằng nước hoa hồng, vừa đưa khăn cho Nghi Tu vừa cả giận mà nói, “Hừ! Miêu Dung hoa đúng là kẻ không có mắt, dám ngáng chân nương nương! Đồ của nhà nàng ta, không chừng là đồ có độc!”
Chu Nghi Tu liếc mắt một cái, “Màu sắc trơn láng, xem ra là hàng thượng phẩm. Miêu Phu nhân chắc cũng khó lắm mới tìm được thứ này. Lưu lại đi, về sau không dùng tới, nếu có cơ hội thì thưởng cho kẻ khác.”
Sổ sách của lục cung đều đã đưa qua Châu Quang điện của Chu Nhu Tắc. Nàng từ giờ không phải lo lắng mấy việc đó, sinh ra nhàn rỗi không ít. Mỗi ngày đều chơi đùa với con, còn có Đoan phi thi thoảng tới hàn huyên, đâu đến nỗi nhàm chán?
Qua buổi trưa, Tiễn Thu tiến vào, bẩm báo, “Nương nương, Văn thái y đến xem mạch bình an.”
“Ngày trước là Trương thái y cơ mà? Lúc nào thì đến Văn thái y... Bỏ đi. Gọi hắn vào đây.” Chu Nghi Tu ngồi trên ghế, tay trái tì vào bàn. Dáng vẻ trầm tĩnh của một Quý phi.
Thái y theo sau Tiễn Thu bước vào, tay ôm hòm thuốc, quỳ xuống đất, hành lễ, “Vi thần Văn Thế Thanh, thỉnh an Quý phi nương nương.”
“Văn thái y không cần đa lễ. Bản cung thấy ngươi rất lạ, hình như ta chưa từng gặp qua.”
“Hồi nương nương, vi thần chỉ mới vào Thái y viện mà thôi.”
“Vậy lúc đầu, ngươi đảm nhiệm chức vụ gì, ở đâu?” Chu Nghi Tu âm thầm đánh giá hắn, cảm thấy hình như đã gặp hắn đâu đó rồi, nhưng nghĩ mãi một hồi, không nhớ nổi mình đã thấy hắn bao giờ.
“Sư phụ của vi thần là Lâm thái y. Trước kia, thần ở kinh thành mở y quán chẩn bệnh. Sau đó, sư phụ cáo lão hồi hương, đề cử vi thần vào đây.”
Văn Thế Thanh nói chuyện ôn hòa, không tỏ vẻ giả vờ gian dối, trên trán hơi có mồ hôi, không rõ là trong điện quá nóng hay do hắn quá hồi hộp.
“Thì ra là vậy. Ngươi đứng lên đi.”
“Tạ nương nương.”
Văn Thế Thanh lấy gối mềm đặt lên bàn, phủ khăn lụa trên cổ tay Nghi Tu rồi mới bắt mạch và nói, “Nương nương sau khi hạ sinh hoàng tử điều dưỡng rất tốt. Gần đây trời lạnh, tuy người có hơi ngủ nhiều, nhưng không đáng lo ngại.”
“Làm phiền thái y rồi.”
Chu Nghi Tu đánh mắt qua một cái, Tiễn Thu liền bỏ một nắm hạt bí đỏ vào hầu bao, nhét vào tay Văn Thế Thanh, “Thái y, nương nương chúng ta thỉnh ngài uống trà.”
“Không dám, không dám...” Văn Thế Thanh từ chối mãi không được, đành nhận lấy, vái tạ Nghi Tu, “Vi thần tạ ơn nương nương ban thưởng. Vi thần cáo lui.”
“Tiễn Thu, tiễn Văn thái y.”
Một lát sau, Tiễn Thu quay về. Chu Nghi Tu liền phân phó nàng, “Ngươi đi điều tra hắn ta một chút. Bản cung muốn biết, lời của hắn ta có thể tin được bao nhiêu phần.”
Tiễn Thu lĩnh mệnh đi ngay. Nàng ta vừa ra ngoài, Nhiễm Đông đã tiến vào, cúi đầu hồi báo, “Nương nương, Giang Phúc Hải* đã quay trở lại.”
“Bảo hắn vào đây.”
*Giang Phúc Hải: Thái giám lãnh sự của Phượng Nghi cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.