Chương 60
Sữa Chua Đông Lạnh
29/12/2016
"Nương nương, Nội Vụ
phủ đã định ra vị phân cho các vị Tiểu chủ mới, mời nương nương xem
qua.” Tiễn Thu đưa danh sách cho Chu Nghi Tu.
Chu Nghi Tu cầm lấy bản danh sách, sau đó nhẩm nhẩm những cái tên quen thuộc một cách cẩn thận: Tòng ngũ phẩm Lương viện Mộ Dung thị, Chính lục phẩm Quý nhân Phùng thị, Tòng lục phẩm Tài nhân Lục thị, Tòng lục phẩm Tài nhân Tiết thị, Tòng lục phẩm Mỹ nhân Tào thị, Chính thất thẩm Thường tại Hà thị, Chính thất phẩm Nương tử Lữ thị, Chính thất phẩm Nương tử Tần thị, Tòng thất phẩm Tuyển thị Lý thị, Tòng thất phẩm Tuyển thị Sử thị.
Những hình ảnh của kiếp nào lướt qua trước mắt như chiếc đèn kéo quân, Chu Nghi Tu nhắm mắt rồi lại mở ra, sau đó chỉ tay vào chỗ các cung đã được an bài trong bản danh sách rồi nói, “Sắp xếp cho Mộ Dung thị ở Cát Vân đường. Nàng ta được Hoàng thượng nhìn trúng, đừng để nàng ta phải chịu thiệt thòi.”
Tiễn Thu vừa nghe chủ tử nói vậy thì liền cảm thấy thể diện của Mộ Dung Thế Lan có phần quá lớn, không khỏi mở miệng góp lời, “Nương nương, Cát Vân đường này ở cung Mật Tú, mà hiện giờ cung Mật Tú vẫn chưa có chủ, bên trong chỉ có mấy Mỹ nhân Tài nhân sớm đã thất sủng, nàng ta lại là Tòng ngũ phẩm, nếu thật sự tới đó ở thì sẽ thành người đứng đầu. Chúng ta đề cao nàng ta quá rồi, phải không ạ?”
"Hoàng thượng nhìn trúng nàng, bản cung dĩ nhiên sẽ vì Hoàng thượng mà cho nàng một chút thể diện. Cứ như vậy mà làm đi.” Chu Nghi Tu tiếp tục nói, “Sắp xếp Tiết thị, Lý thị và Sử thị ở tại cung Đường Lê. chỗ đó là nơi thanh u* tao nhã, ba người họ đều đến từ Giang Nam, nhất định sẽ rất thích.”
*Thanh u: Thanh tịnh và đẹp đẽ
"Dạ, nô tỳ đã biết. Nương nương còn phân phó gì không ạ?”
"Tạm thời cứ như vậy đi, những người khác không cần động đến." Chu Nghi Tu nói, "Ý chỉ sắc phong đều được ban ra đi cả chưa?”
"Dạ rồi, Khâm Thiên giám cũng đã chọn ngày hoàng đạo, đến khi đó thì sẽ có người đưa các vị tiểu chủ nhập cung.”
Chu Nghi Tu gật đầu, nói, "Vậy là tốt rồi, đây là lần tuyển tú đầu tiên kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ, nhất định phải làm cho thật đàng hoàng, không được để bất kỳ chuyện gì xảy ra.”
"Nương nương yên tâm, tất cả mọi người đều đã lấy lại tinh thần, đây là việc vui trong cung mà.”
Chu Nghi Tu ra vẻ trầm ngâm, nói, "Phải... Đây dĩ nhiên là việc vui, sau này nhiều người, chuyện cũng nhiều thêm...”
Thái hậu xem bản danh sách những người được sắc phong, sau đó quay sang nói với Chu Nghi Tu, “Làm rất tốt. Ngươi là người khiến ai gia yên tâm nhất... Mấy người này đều được chọn ra từ cả vạn người, sau này ngươi nhớ phải dạy dỗ các nàng cho tốt, để các nàng phụng dưỡng Hoàng đế thật tận tâm, vì hoàng gia mà khai chi tán diệp.”
"Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định sẽ chỉ dạy các muội muội thật tốt.”
"Ừ.” Thái hậu vuốt cằm nhẹ nhàng, nói, “Ai gia thấy Mộ Dung thị vừa tiến cung đã là Tòng ngũ phẩm rồi, đây là ý của Hoàng đế à?”
Chu Nghi Tu đáp, "Dạ phải.”
Thái hậu nhìn nàng một cái, lại hỏi, "Ngươi nghĩ như thế nào?"
Chu Nghi Tu giật mình, đáp lại, "Theo nhi thần thấy, Hoàng thượng thích nàng là một chuyện, mẫu gia của nàng đang được Hoàng thượng trọng dụng cũng là một nguyên nhân.”
Trong mắt Thái hậu hiện lên một tia hài lòng. Bà ta nói, “Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì tốt. Nữ nhân xuất thân thế gia, gia tộc lại hưng thịnh như vậy, chỉ sợ vị tiểu thư này tiến cung rồi, tính tình không thể kiềm chế được. Ngươi là Hoàng hậu, đến lúc đó nhớ chỉ điểm cho nàng ta một chút, bảo nàng ta phải biết mà kiên nhẫn, hiểu chưa?”
Chu Nghi Tu không khỏi cảm thán ánh mắt sáng như đèn đuốc của Thái hậu, vừa nhìn đã đoán được bảy tám phần tính cách của Mộ Dung Thế Lan. Nàng vội đáp, “Nhi thần đã rõ.”
Thái hậu nói tiếp, "Hoàng đế còn trẻ, mai này trong cung sẽ còn thêm nhiều người. Ngươi thân là hoàng hậu, chấp chưởng lục cung, tất không thể sinh lòng ganh tỵ, tránh làm ra những chuyện tổn hại đến thể diện hoàng thất. Dĩ nhiên, nếu phi tần phạm sai, ngươi cứ ấn theo cung quy mà xử phạt. Chỉ cần ngươi xử sự công bằng, chính trực, ai gia và Hoàng đế đều sẽ đứng về phía ngươi, biết không?”
"Nhi thần xin tuân theo sự dạy bảo của Mẫu hậu, nhất định dốc hết toàn lực để quản lý tốt hậu cung.”
Thái hậu đánh xong một đòn, không quên ném cho Chu Nghi Tu một trái táo ngọt. Bà ta nói, “Ai gia già rồi, chuyện của hậu cung, ai gia cũng không quan tâm được nhiều nữa. Ngươi phải có dáng vẻ của một mẫu nghi thiên hạ, hậu cung mới có thể hòa thuận, Hoàng đế càng yên tâm xử lý chính vụ ở tiền triều. Nếu không, hậu cung hỗn loạn, tiền triều cũng chẳng được an tĩnh. Ngươi ngàn vạn lần không được phụ hy vọng của ai gia đó...”
Mùng sáu tháng năm, vào năm Càn Nguyên thứ tám, tất cả cung tần lần lượt nhập cung. Mỗi người được đưa đến cung thất đã sắp xếp trước đó. Chu Nghi Tu bảo Giang Phúc Hải đi truyền chỉ, dặn các nàng ba ngày sau sẽ tới điện Chiêu Dương vào giờ Mão để hành lễ. Ngoài ý chỉ còn thưởng rất nhiều đồ, nàng đặc biệt dặn Giang Phúc Hải đưa nhiều hơn một chút khi qua chỗ Mộ Dung Thế Lan...
Giang Phúc Hải đi rồi trở về, bẩm báo lại toàn bộ cử chỉ lẫn hành động của mọi người, sau đó nói, “Khởi bẩm nương nương, sau khi Mộ Dung Lương viện tiếp chỉ và nhận đồ ban thưởng thì chỉ nói đa tạ nương nương, ngoài ra không còn câu nào khác. Theo nô tài thấy, tâm ý của nàng ta đối với người cũng chỉ là cho có lệ.”
Tiễn Thu nói, "Cùng lắm chỉ là một Lương viện, mới vào cung mà đã hành xử như vậy, tính cách tùy tiện đó giống Ninh Quý tần đến quá nửa.”
Chu Nghi Tu uống một ngụm trà thơm rồi nói, “Nàng ta không cảm tạ tấm chân tình của bản cung cũng không sao cả. Nàng ta là người mà Hoàng thượng nhìn trúng, bản cung chỉ cần thay Hoàng thượng để ý nàng ta một chút là được. Cô cô Giáo dẫn* của Mộ Dung thị nói thế nào?”
*Cô cô ở trong cung, chỉ dạy về các nghi lễ, quy tắc trước khi cung tần nhập cung.
"Ngược lại, Mộ Dung thị rất tôn trọng cô cô Giáo dẫn. Có điều, nàng ta kiêu ngạo, tự cho là mình xinh đẹp, mẫu gia lại được thế, lúc cô cô nói đến các vị nương nương, tiểu chủ trong cung thì sắc mặt nàng ta có hơi khác lạ...” Tiễn Thu nói vài câu nhẹ nhàng cho qua, cảm thấy chán ghét thái độ của Mộ Dung Thế Lan đối với chủ tử mình.
"Nàng ta được nuông chiều từ bé, lại là trưởng nữ của Mộ Dung thế gia, tính tình cao ngạo một chút cũng là chuyện bình thường. Không nói nàng ta nữa, những người khác thì sao?" Chu Nghi Tu liếc mắt sang Giang Phúc Hải, hắn lập tức đáp lời, "Lữ Nương tử nhờ nô tài đa tạ nương nương, Phùng Quý nhân cũng là người lễ nghĩa không sai, Hà Thường tại kia thì lại có chút... Lúc nô tài đi ngang qua, vô tình nhìn thấy nàng ta đang ở Cát Vân đường, trò chuyện rất vui vẻ với Mộ Dung Lương viện...”
"Nương nương, cái mũi của Hà Thường tại này sao mà thính đến thế, mới đó mà đã vội vàng đi nịnh bợ Mộ Dung Lương viện rồi.” Tiễn Thu nói, “Đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì, trong các vị cung tần nhập cung, trừ Mộ Dung Lương viện xinh đẹp hơn hẳn, dung mạo của Hà Thường tại quả thực rất xuất chúng. Nếu như hai người họ liên hợp lại thì...”
Chu Nghi Tu nói, "Không phải ngươi vừa nói đó à? Tính tình của Mộ Dung thị rất tùy tiện, mắt cao hơn đỉnh, sao có thể cho phép người khác chia đều ân sủng? Hà thị là kẻ nông cạn, cùng lắm chỉ biết nghe lời thôi. Nếu nàng ta đoạt đi ánh sáng của Mộ Dung thị, ngươi nói xem, người đầu tiên không dung được nàng ta sẽ là ai?”
Tiễn Thu cười nói, "Đa tạ nương nương đã chỉ điểm.”
"Giang Phúc Hải, Tào Mỹ nhân thì sao?” Chu Nghi Tu hỏi. Tào Cầm Mặc từng là quân sư của Mộ Dung Thế Lan trong kiếp trước. Mộ Dung Thế Lan có thể đứng vững ở hậu cung, nhiều năm không ngã, toàn bộ đều do một tay Tào Cầm Mặc thay nàng ta bày mưu tính kế, diệt trừ kẻ chống đối...
Giang Phúc Hải giật mình, đáp, "Vị Tào Mỹ nhân này là một người rất an tĩnh. Lúc nô tài đưa đồ đến nơi, Tào tiểu chủ đang thêu hoa ở trong phòng, nhìn thấy đồ của nương nương ban cho thì vô cùng cảm kích.”
"Xem ra Tào Mỹ nhân đã quyết tâm an phận. Dung mạo của nàng không xuất chúng, mẫu gia cũng chẳng tính là hiển hách. Những người mới đến đều sẽ dễ dàng xem nhẹ nàng. Ngươi dặn dò Nội vụ phủ, tuyệt đối không được khi dễ nàng, đối xử bình thường như các vị Mỹ nhân Tài nhân khác.”
"Nô tài nhớ kỹ.”
Chu Nghi Tu cầm lấy bản danh sách, sau đó nhẩm nhẩm những cái tên quen thuộc một cách cẩn thận: Tòng ngũ phẩm Lương viện Mộ Dung thị, Chính lục phẩm Quý nhân Phùng thị, Tòng lục phẩm Tài nhân Lục thị, Tòng lục phẩm Tài nhân Tiết thị, Tòng lục phẩm Mỹ nhân Tào thị, Chính thất thẩm Thường tại Hà thị, Chính thất phẩm Nương tử Lữ thị, Chính thất phẩm Nương tử Tần thị, Tòng thất phẩm Tuyển thị Lý thị, Tòng thất phẩm Tuyển thị Sử thị.
Những hình ảnh của kiếp nào lướt qua trước mắt như chiếc đèn kéo quân, Chu Nghi Tu nhắm mắt rồi lại mở ra, sau đó chỉ tay vào chỗ các cung đã được an bài trong bản danh sách rồi nói, “Sắp xếp cho Mộ Dung thị ở Cát Vân đường. Nàng ta được Hoàng thượng nhìn trúng, đừng để nàng ta phải chịu thiệt thòi.”
Tiễn Thu vừa nghe chủ tử nói vậy thì liền cảm thấy thể diện của Mộ Dung Thế Lan có phần quá lớn, không khỏi mở miệng góp lời, “Nương nương, Cát Vân đường này ở cung Mật Tú, mà hiện giờ cung Mật Tú vẫn chưa có chủ, bên trong chỉ có mấy Mỹ nhân Tài nhân sớm đã thất sủng, nàng ta lại là Tòng ngũ phẩm, nếu thật sự tới đó ở thì sẽ thành người đứng đầu. Chúng ta đề cao nàng ta quá rồi, phải không ạ?”
"Hoàng thượng nhìn trúng nàng, bản cung dĩ nhiên sẽ vì Hoàng thượng mà cho nàng một chút thể diện. Cứ như vậy mà làm đi.” Chu Nghi Tu tiếp tục nói, “Sắp xếp Tiết thị, Lý thị và Sử thị ở tại cung Đường Lê. chỗ đó là nơi thanh u* tao nhã, ba người họ đều đến từ Giang Nam, nhất định sẽ rất thích.”
*Thanh u: Thanh tịnh và đẹp đẽ
"Dạ, nô tỳ đã biết. Nương nương còn phân phó gì không ạ?”
"Tạm thời cứ như vậy đi, những người khác không cần động đến." Chu Nghi Tu nói, "Ý chỉ sắc phong đều được ban ra đi cả chưa?”
"Dạ rồi, Khâm Thiên giám cũng đã chọn ngày hoàng đạo, đến khi đó thì sẽ có người đưa các vị tiểu chủ nhập cung.”
Chu Nghi Tu gật đầu, nói, "Vậy là tốt rồi, đây là lần tuyển tú đầu tiên kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ, nhất định phải làm cho thật đàng hoàng, không được để bất kỳ chuyện gì xảy ra.”
"Nương nương yên tâm, tất cả mọi người đều đã lấy lại tinh thần, đây là việc vui trong cung mà.”
Chu Nghi Tu ra vẻ trầm ngâm, nói, "Phải... Đây dĩ nhiên là việc vui, sau này nhiều người, chuyện cũng nhiều thêm...”
Thái hậu xem bản danh sách những người được sắc phong, sau đó quay sang nói với Chu Nghi Tu, “Làm rất tốt. Ngươi là người khiến ai gia yên tâm nhất... Mấy người này đều được chọn ra từ cả vạn người, sau này ngươi nhớ phải dạy dỗ các nàng cho tốt, để các nàng phụng dưỡng Hoàng đế thật tận tâm, vì hoàng gia mà khai chi tán diệp.”
"Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định sẽ chỉ dạy các muội muội thật tốt.”
"Ừ.” Thái hậu vuốt cằm nhẹ nhàng, nói, “Ai gia thấy Mộ Dung thị vừa tiến cung đã là Tòng ngũ phẩm rồi, đây là ý của Hoàng đế à?”
Chu Nghi Tu đáp, "Dạ phải.”
Thái hậu nhìn nàng một cái, lại hỏi, "Ngươi nghĩ như thế nào?"
Chu Nghi Tu giật mình, đáp lại, "Theo nhi thần thấy, Hoàng thượng thích nàng là một chuyện, mẫu gia của nàng đang được Hoàng thượng trọng dụng cũng là một nguyên nhân.”
Trong mắt Thái hậu hiện lên một tia hài lòng. Bà ta nói, “Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì tốt. Nữ nhân xuất thân thế gia, gia tộc lại hưng thịnh như vậy, chỉ sợ vị tiểu thư này tiến cung rồi, tính tình không thể kiềm chế được. Ngươi là Hoàng hậu, đến lúc đó nhớ chỉ điểm cho nàng ta một chút, bảo nàng ta phải biết mà kiên nhẫn, hiểu chưa?”
Chu Nghi Tu không khỏi cảm thán ánh mắt sáng như đèn đuốc của Thái hậu, vừa nhìn đã đoán được bảy tám phần tính cách của Mộ Dung Thế Lan. Nàng vội đáp, “Nhi thần đã rõ.”
Thái hậu nói tiếp, "Hoàng đế còn trẻ, mai này trong cung sẽ còn thêm nhiều người. Ngươi thân là hoàng hậu, chấp chưởng lục cung, tất không thể sinh lòng ganh tỵ, tránh làm ra những chuyện tổn hại đến thể diện hoàng thất. Dĩ nhiên, nếu phi tần phạm sai, ngươi cứ ấn theo cung quy mà xử phạt. Chỉ cần ngươi xử sự công bằng, chính trực, ai gia và Hoàng đế đều sẽ đứng về phía ngươi, biết không?”
"Nhi thần xin tuân theo sự dạy bảo của Mẫu hậu, nhất định dốc hết toàn lực để quản lý tốt hậu cung.”
Thái hậu đánh xong một đòn, không quên ném cho Chu Nghi Tu một trái táo ngọt. Bà ta nói, “Ai gia già rồi, chuyện của hậu cung, ai gia cũng không quan tâm được nhiều nữa. Ngươi phải có dáng vẻ của một mẫu nghi thiên hạ, hậu cung mới có thể hòa thuận, Hoàng đế càng yên tâm xử lý chính vụ ở tiền triều. Nếu không, hậu cung hỗn loạn, tiền triều cũng chẳng được an tĩnh. Ngươi ngàn vạn lần không được phụ hy vọng của ai gia đó...”
Mùng sáu tháng năm, vào năm Càn Nguyên thứ tám, tất cả cung tần lần lượt nhập cung. Mỗi người được đưa đến cung thất đã sắp xếp trước đó. Chu Nghi Tu bảo Giang Phúc Hải đi truyền chỉ, dặn các nàng ba ngày sau sẽ tới điện Chiêu Dương vào giờ Mão để hành lễ. Ngoài ý chỉ còn thưởng rất nhiều đồ, nàng đặc biệt dặn Giang Phúc Hải đưa nhiều hơn một chút khi qua chỗ Mộ Dung Thế Lan...
Giang Phúc Hải đi rồi trở về, bẩm báo lại toàn bộ cử chỉ lẫn hành động của mọi người, sau đó nói, “Khởi bẩm nương nương, sau khi Mộ Dung Lương viện tiếp chỉ và nhận đồ ban thưởng thì chỉ nói đa tạ nương nương, ngoài ra không còn câu nào khác. Theo nô tài thấy, tâm ý của nàng ta đối với người cũng chỉ là cho có lệ.”
Tiễn Thu nói, "Cùng lắm chỉ là một Lương viện, mới vào cung mà đã hành xử như vậy, tính cách tùy tiện đó giống Ninh Quý tần đến quá nửa.”
Chu Nghi Tu uống một ngụm trà thơm rồi nói, “Nàng ta không cảm tạ tấm chân tình của bản cung cũng không sao cả. Nàng ta là người mà Hoàng thượng nhìn trúng, bản cung chỉ cần thay Hoàng thượng để ý nàng ta một chút là được. Cô cô Giáo dẫn* của Mộ Dung thị nói thế nào?”
*Cô cô ở trong cung, chỉ dạy về các nghi lễ, quy tắc trước khi cung tần nhập cung.
"Ngược lại, Mộ Dung thị rất tôn trọng cô cô Giáo dẫn. Có điều, nàng ta kiêu ngạo, tự cho là mình xinh đẹp, mẫu gia lại được thế, lúc cô cô nói đến các vị nương nương, tiểu chủ trong cung thì sắc mặt nàng ta có hơi khác lạ...” Tiễn Thu nói vài câu nhẹ nhàng cho qua, cảm thấy chán ghét thái độ của Mộ Dung Thế Lan đối với chủ tử mình.
"Nàng ta được nuông chiều từ bé, lại là trưởng nữ của Mộ Dung thế gia, tính tình cao ngạo một chút cũng là chuyện bình thường. Không nói nàng ta nữa, những người khác thì sao?" Chu Nghi Tu liếc mắt sang Giang Phúc Hải, hắn lập tức đáp lời, "Lữ Nương tử nhờ nô tài đa tạ nương nương, Phùng Quý nhân cũng là người lễ nghĩa không sai, Hà Thường tại kia thì lại có chút... Lúc nô tài đi ngang qua, vô tình nhìn thấy nàng ta đang ở Cát Vân đường, trò chuyện rất vui vẻ với Mộ Dung Lương viện...”
"Nương nương, cái mũi của Hà Thường tại này sao mà thính đến thế, mới đó mà đã vội vàng đi nịnh bợ Mộ Dung Lương viện rồi.” Tiễn Thu nói, “Đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì, trong các vị cung tần nhập cung, trừ Mộ Dung Lương viện xinh đẹp hơn hẳn, dung mạo của Hà Thường tại quả thực rất xuất chúng. Nếu như hai người họ liên hợp lại thì...”
Chu Nghi Tu nói, "Không phải ngươi vừa nói đó à? Tính tình của Mộ Dung thị rất tùy tiện, mắt cao hơn đỉnh, sao có thể cho phép người khác chia đều ân sủng? Hà thị là kẻ nông cạn, cùng lắm chỉ biết nghe lời thôi. Nếu nàng ta đoạt đi ánh sáng của Mộ Dung thị, ngươi nói xem, người đầu tiên không dung được nàng ta sẽ là ai?”
Tiễn Thu cười nói, "Đa tạ nương nương đã chỉ điểm.”
"Giang Phúc Hải, Tào Mỹ nhân thì sao?” Chu Nghi Tu hỏi. Tào Cầm Mặc từng là quân sư của Mộ Dung Thế Lan trong kiếp trước. Mộ Dung Thế Lan có thể đứng vững ở hậu cung, nhiều năm không ngã, toàn bộ đều do một tay Tào Cầm Mặc thay nàng ta bày mưu tính kế, diệt trừ kẻ chống đối...
Giang Phúc Hải giật mình, đáp, "Vị Tào Mỹ nhân này là một người rất an tĩnh. Lúc nô tài đưa đồ đến nơi, Tào tiểu chủ đang thêu hoa ở trong phòng, nhìn thấy đồ của nương nương ban cho thì vô cùng cảm kích.”
"Xem ra Tào Mỹ nhân đã quyết tâm an phận. Dung mạo của nàng không xuất chúng, mẫu gia cũng chẳng tính là hiển hách. Những người mới đến đều sẽ dễ dàng xem nhẹ nàng. Ngươi dặn dò Nội vụ phủ, tuyệt đối không được khi dễ nàng, đối xử bình thường như các vị Mỹ nhân Tài nhân khác.”
"Nô tài nhớ kỹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.