Chương 30
Lưu Liễm Tử
28/11/2021
Như Ý và Hải Lan quay về Diên Hi cung lúc trời đã khuya. Như Ý dàn xếp đưa Hải Lan ở trong cung phía sau, lại thỉnh thái y đến chẩn trị cho nàng, sau đó Như Ý mới trở lại tẩm điện nghỉ tạm. Tuy rằng đã sớm thay xiêm y dày ấm, trên tay lại cầm cái lò sưởi tay nhưng Như Ý vẫn cảm thấy trên người rét run, liền lệnh cho vài cung nữ đưa vài chậu than rực đỏ đưa vào. Tiểu nha đầu Lục Ngân đưa đến mấy chén canh gừng nồng đậm cho Như Ý uống. Như Ý ngồi xổm xuống chậu than, đưa chén canh cho A Nhược nói: “Ngươi mau uống một chén đi, coi chừng lạnh lẽo ẩm ướt”. A Nhược vội vàng ngửa đầu uống, trên người Như Ý đổ nhiều mồ hôi, nàng nhịn không được đành hắt xì vài cái thì mới cảm giác trên người khoan khoái một chút.
Nhị Tâm đã đưa thái ý chẩn trị cho Hải Lan, sau đó lại thỉnh thái y đến bắt mạch cho Như Ý. Hứa thái y lấy ra một chu tử sắc đặt lên cổ tay Như Ý, cổ tay được phủ thêm một miếng vải lụa mỏng, rồi nói một tiếng: “Đắc tội”, mới dám dùng hai ngón tay đặt trên cổ tay Như Ý.
Lát sau, Hứa thái y nhẹ nhàng thở ra nói: “Nhàn phi nương nương vạn phúc, thân mình cường kiện chỉ là dính chút phong hàn. Vi thần sẽ kê vài đơn thuốc, chỉ cần vài ngày nương nương uống cùng với canh gừng, chú ý giữ ấm, lại dùng gừng và ngải diệp nấu nước ấm để tắm thì tất cả đều ổn thỏa. Nhưng nên nhớ kỹ mấy ngày nay không được ra gió”.
Như Ý lấy khăn tay chậm mũi, nói: “Đa tạ thái y. Hải thường tại thế nào rồi?”
Hứa thái y lắc đầu, trầm ngâm không thôi. Như Ý càng cảm thấy bất an, vội hỏi: “Hứa thái y thường xuyên qua lại chiếu cố bổn cung, có gì cũng nên nói thẳng, đừng ngại”.
Hứa thái y cân nhắc nhiều lần, trầm giọng nói: “Tụ hàn và kinh hách chỉ là việc nhỏ, vi thần đã kê thuốc an thần cho Hải thường tại uống rồi, cũng dễ ngủ. Chứng phong hàn tuy nhiều nhưng điều trị cũng không khó khăn gì. Chỉ là, đôi chân của Hải thường tại bị thương quá nặng”.
Hứa thái y nói tiếp: “Huyệt dũng tuyền ở bàn chân Hải thường tại đã bị đánh trọng thương nên cơ thể mới bị suy yếu như vậy, làm cho bệnh tình càng thêm nặng”.
Như Ý ngạc nhiên nói: “Huyệt dũng tuyền sao?”
Hứa thái y trầm giọng nói: “Dạ. Huyệt dũng tuyền còn có tên khác là hướng huyệt, chính là huyệt kinh Thận, kinh Thận lại tương giao với tâm kinh. Vi thần cũng đã xem qua tâm kinh của tiểu chủ, vị trí huyệt dũng tuyền đã bị trọng thương hao tổn cho nên huyệt kinh thận và tâm kinh cũng bị hao tổn, khiến cho việc mất ngủ mà uể oải, tinh lực không đủ, đau đầu, tim đập nhanh cùng nhau xuất hiện, với lại cơ thể tiểu chủ đang bị nhiễm lạnh, thật sự nguy hiểm càng thêm nguy hiểm”.
Như Ý đại kinh thất sắc, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, vội hỏi: “Thái y, vậy có cách nào chữa trị không?”
Hứa thái y trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Vi thần cũng đã cẩn thận suy nghĩ tìm ra phương thuốc khiến cho hàn khi tiết ra ngoài, cũng khiến cho miệng vết thương lành lại. Vi thần cũng mong nương nương phân phó cho đám cung nhân của thường tại, mỗi ngày dùng nước muối ấm để ngâm huyệt dũng tuyền ở đôi chân của tiểu chủ, mỗi ngày trước khi đi ngủ ngâm trong vòng nửa canh giờ. Mặt khác vào lúc chính ngọ mỗi ngày, dùng ngải cứu xoa trên huyệt dũng tuyền, mỗi ngày một lần, sau đó dùng cây ngô thù du sao nhẹ đem ngâm rượu rồi đắp lên vết thương. Đến khi miệng vết thương lành lặn, thì mỗi ngày xoa bóp để cho lành hẳn”.
Như Ý nghe hắn nói ra biện pháp chữa trị, cũng thoáng có chút an tâm, đôi mày cũng buông lỏng ra chút: “Vậy thì làm phiền Hứa thái y. Lục Ngân, tiễn Hứa thái y đi về”.
Hứa thái y cáo từ lui ra. Như Ý nhìn xung quanh trong điện một chút, Nhị Tâm vội hỏi: “Tiểu chủ yên tâm, tất cả mọi chuyện đều tốt cả. Hải thường tại uống xong chén thuốc an thần, giờ phút này đã ngủ say rồi. Tiểu chủ nếu muốn gặp nàng ấy thì cũng nên đợi đến ngày mai để cho tinh thần tiểu chủ thoải mái một chút”
Như Ý không giấu được đôi mắt uể oải: “Được rồi. Ta cũng mệt mỏi rồi, ngươi đi chuẩn bị an trí đi”.
Nhị Tâm đáp ứng đi ngay, A Nhược thay Như Ý xếp lại xiêm y của Hải Lan, A Nhược áp chế không được nộ khí cho nên dùng tay đập mạnh vào xiêm y. Như Ý nghe thấy rất phiền, nhíu mi nói: “Việc đó cần gì phải mạnh tay như vậy chứ?”
A Nhược nói thẳng: “Trên người tiểu chủ bị lạnh, trong lòng nô tỳ lại thấy lạnh, lại càng có khí giận. Tuệ quý phi là người thế nào chứ? Lúc trước còn ở Vương phủ luôn thấp hơn tiểu chủ một cái đầu…”
Trong lòng Như Ý không vui, cắt ngang nói: “Được rồi. Chuyện đó không cần nói lại nữa”.
A Nhược nghẹn khẩu khí: “Dám làm nhục tiểu chủ như vậy. Tiểu chủ nhất định phải tìm cách không được chịu ủy khuất như vậy nữa”
Như Ý nhẹ giọng nói: “A Nhược, theo ý của ngươi thì ta nên làm thế nào bây giờ?”
A Nhược đứng lên đến gần bên cạnh Như Ý nói: “Tiểu chủ sợ cái gì chứ? Tiểu chủ không cần sợ cái gì cả. Luận về gia thế, Ô Lạp Na Lạp thị có Cảnh Nhân cung Hoàng hậu, so với Phú Sát thị còn cao hơn, huống chi nàng ta cũng chỉ là xuất thân Bao y mà được nâng kỳ thôi. Luận về vị phân, chức phi chỉ kém chức quý phi một bậc nhưng ngày nào đó cũng có thể vượt qua nàng ta. Luận về ân sủng, tiểu chủ và nàng ta đều chia đều xuân sắc, chỉ cần dùng ít chiêu thì Hoàng thượng cũng sẽ thường đến Diên Hi cung mà thôi”.
Như Ý bưng chén trà nóng, chậm rãi xoa tay nói: “Lời nói của ngươi không sai, cái lý cũng không sai. Nhưng ánh mắt của ngươi chỉ thấy sở trường của ta, lại không thấy khuyết điểm của ta”.
A Nhược khó hiểu: “Khuyết điểm sao?”
Như Ý xuất thần một lát, trầm ổn nói: “Hiện tại tình trạng của ta cũng không được tốt, nếu đi tranh đấu chỉ có rơi đầu chảy máu mà thôi. Nhịn một chút thì ngày sau sẽ cũng có chút khoan khoái. Nếu không nhẫn nhịn thì chính mình chỉ rơi vào thế hiểm khó xử mà thôi”.
A Nhược ngập ngừng không nói nên lời. Như Ý chống trán, nhẹ nhàng xua tay: “Buổi tối hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau đi ngủ đi”
A Nhược đáp ứng đi xuống. Nhị Tâm đỡ Như Ý lên giường đi ngủ. Như Ý thản nhiên thở ra một hơi, Nhị Tâm vội hỏi: “Tiểu chủ, do nước nóng không đủ ấm hay sao ạ?”
Như Ý vỗ nhẹ cánh tay nàng nói: “Mới vừa A Nhược nói trời nói đất như vậy mà ngươi chỉ đứng bên cạnh im lặng nghe nhưng ta biết, buổi tối hôm nay nếu không có ngươi đến Dưỡng Tâm điện báo tin thì Hoàng thượng cũng sẽ không đến nhanh như vậy”.
Sắc mặt Nhị Tâm trầm tĩnh như nước: “Nô tỳ đứng ở phía ngoài Hàm Phúc cung nhìn thấy tiểu chủ chịu nhục, tất nhiên là muốn đi bẩm báo. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Nhị Tâm thấp giọng nói: “Nô tỳ thấy Vương công công, Vương công công nói chuyện ở Hàm Phúc cung thì sẽ do chủ vị Hàm Phúc cung định đoạt và liền đuổi nô tỳ ra ngoài. May mắn Lý Ngọc công công đến phiên trực đêm, nhìn thấy nô tỳ cho nên mới đi bẩm báo Hoàng thượng. Nếu không thì sự tình cũng không thể cứu vãn được”.
Như Ý trầm ngâm một lát, lại cười nói: “Vương Khâm là người khó đối phó. Hắn chỉ nghe Hoàng hậu và Quý phi mà thôi”.
Mi tâm Như Ý vừa động, cười vỗ tay nàng: “So với A Nhược, ngươi là người cẩn thận. Tuy nói không nhiều nhưng ánh mắt đều biết nhìn xa trông rộng”.
Nhị Tâm quỳ thẳng xuống trước giường Như Ý, trong mắt hơi hàm chứa một tia nước trong suốt nói: “Lúc còn ở Vương phủ thì nô tỳ được đưa vào phủ, chỉ là lúc đó người nhà bán vào làm tiểu nha hoàn, chỉ đáng giá hai trăm quan tiền, bị đưa đến nhà bếp đốn củi, cho dù bị đánh chết cũng không được xem là tiện dân. Là tiểu chủ thương xót nô tỳ, đem nô tỳ từ nhà bếp đến bên cạnh hầu hạ tiểu chủ, luôn luôn coi trọng cho nên mới có địa vị như ngày hôm nay. Nô tỳ không biết phải nói cái gì nên chỉ biết tận tâm tận lực che chở tiểu chủ, hầu hạ tiểu chủ mà thôi”.
Như Ý kéo tay nàng vào trong lòng ấm áp: “Được rồi, được rồi, không uổng công ta mấy năm nay đối đãi với ngươi như vậy. A Nhược thông minh nhưng miệng nói không suy nghĩ. Tâm tư ngươi im lặng cho nên hãy thay ta quan sát nhiều chút nhé”.
Nhị Tâm khẩn khiết nói: “Nô tỳ nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của tiểu chủ”.
Từ khi còn ở vương phủ đến trong cung, Như Ý chưa bao giờ chịu nhục nhã ủy khuất nhiều như vậy. Nàng cứ nghĩ rằng dựa vào gối mềm thì có thể dễ dàng ngủ được, ai ngờ nghe tiếng gió thê lạnh ngoài cửa sổ, thổi vào hai ngọn đèn ngoài tẩm điện, phảng phất như hai con mắt của quỷ ma, lẳng lặng mà cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Như Ý nhìn đèn đuốc bên ngoài, trong lòng đầy ấp suy nghĩ, nàng nghe tiếng thở trầm ổn của Nhị Tâm liền biết Nhị Tâm cũng đã ngủ say, vô tri vô giác mà có thể bình an ngủ đến sáng thì cũng là một loại phúc khí. Nàng nghiêng người, để gối hoa mềm úp vào mặt, cố gắng nhắm hai mắt lại. Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng vẫn không ngủ được, nửa tỉnh nửa mơ, ngoài cửa sổ tiếng gió thổi qua cành cây rộn ràng ở bên tai như là tiếng khóc sụt sùi trong đêm.
Tỉnh lại sau nửa đêm, Như Ý cảm thấy khát khô cổ họng, liền gọi một tiếng :”Nhị Tâm”, Nhị Tâm lập tức đứng dậy hỏi: “Tiểu chủ muốn uống nước sao?”
Như Ý nói nhẹ: “Ừ”. Nhị Tâm khoác xiêm y đứng lên đi đốt cây nến, pha một chén trà nóng đưa đến tay Như Ý, nhẹ giọng nói: ‘Tiểu chủ uống chậm một chút”.
Như Ý uống hết một chén trà, liền muốn uống thêm, Nhị Tâm đưa tay lên trán Như Ý, kinh hô: “Trán tiểu chủ nóng như vậy, chỉ sợ là phát sốt rồi”.
Như Ý cảm giác trên người mềm nhũn, nửa chút khí lực cũng không có, trong miệng trong bụng đều thấy khát khô, chỉ phải miễn cưỡng nói: “Uống nhiều canh gừng như vậy nhưng vẫn bị phong hàn”
Nhị Tâm nói: “Bây giờ trời cũng đã muộn rồi, cũng không tiện thỉnh thái y đến, ngày mai nô tỳ sẽ thỉnh Thái y viện kê đơn thuốc”.
Như Ý vỗ đầu nói: “Ngươi đi nấu canh gừng đi, nấu đậm một chút, ta muốn uống thêm một chén nữa để đổ mồ hôi”.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe phía sau điện có vàì tiếng sợ hãi, Như Ý giật mình liền hỏi: “Thanh âm gì vậy?”
Nhị Tâm vểnh tai nghe: “Chắc là tiếng gió”.
Tiếng thét chói tai kia liên miên vài tiếng, hỗn loạn ở trong gió nhưng nghe rất rõ ràng. Trong lòng Như Ý trầm xuống, vội vàng choàng áo khoác đứng dậy nói: “Không phải! Là Hải Lan!”
Như Ý nói xong liền mang hài vội vàng chạy đến. Hải Lan nằm ở trên chiếc giường lớn, cuộn tròn trong chiếc chăn, Diệp Tâm sớm bị dọa nên quỳ tại bên cạnh giường cùng với một tiểu thái giám hầu hạ cùng nhau đau khổ cầu xin. Không biết Hải Lan nói cái gì mà chỉ nghe tiếng run rẩy thét chói tai trong chăn. Như Ý vội vàng phất tay áo, ý báo mọi người đừng nói gì, đến bên mép giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Hải Lan, là ta đây. Ta đến rồi đây”.
Hải Lan mở to hai mắt kinh hãi, như là một con thú nhỏ vừa mới thoát được cái chết. Nàng thì thào mang theo sự kinh sợ “Bọn họ đánh chân muội, bọn họ, bọn họ muốn lúc soát người muội! Tỷ tỷ! Muội chịu không nổi nữa rồi, rốt cuộc muội chịu không nổi nữa rồi!”
Cảm xúc kịch liệt thoát ra, hai chân Hải Lan từ từ lộ ra dưới chăn, đôi chân được quấn thật dày từng tầng lụa trắng, có chỗ còn có chút máu đỏ sậm đã khô cằn trên lụa. Như Ý nhẹ nhàng dùng chăn phủ chân nàng lại, tiến lại gần Hải Lan và ôm chặt nàng, ôn nhu nói: “Đừng sợ, đừng sợ. Ở đây là Diên Hi cung, muội đã ở bên cạnh ta rồi, đừng sợ cái gì nữa”.
Hải Lan nằm trong lòng nàng, khóc nức nở. Cái thanh âm trầm thấp kia mang theo sự lo sợ nghi hoặc, bao nhiêu ủy khuất sợ hãi bây giờ mới thổ lộ hết ra ngoài. Như Ý ôm nàng, nước mắt nàng rơi xuống, thân thể nàng nóng bỏng nhưng sao trong đáy lòng của nàng so với không khí bên ngoài lại cực kỳ giống nhau, lạnh lẽo cực kì. Cũng không biết trải qua bao lâu, Hải Lan mới chậm rãi bình phục trở lại, Như Ý dùng tay đặt lên trán nàng, ôn nhu nói: “Trán muội vẫn còn nóng nhưng đừng lo, thuốc của Thái y viện rất tốt, uống xong sẽ khỏe lại ngay”. Như Ý nhẹ nhàng vỗ vai Hải Lan, nói: “Thuốc là dùng để chữa bệnh, phong hàn trên người cũng sẽ chữa trị khỏi. Nếu trong lòng còn kinh sợ thì muội cứ nhớ rằng nơi này là Diên Hi cung, cách rất xa Hàm Phúc cung. Có chuyện gì thì muội cứ nói với ta một tiếng là được rồi”.
Hải Lan vùi đầu vào trong lòng Như Ý, nức nở: ‘Tỷ tỷ, nơi này thật tốt. Tỷ tỷ, muội không nghĩ tỷ tỷ sẽ đến, nếu tỷ tỷ không đến, muội nhất định sẽ bị nàng ta…”. Nàng nghẹn ngào không nói gì được nữa.
Như Ý dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán Hải Lan nói: “Buổi tối hôm nay, đừng nói là muội, ta cũng kiêng kị nàng ta. Nhưng nếu ta không đến thì trong lòng ta cực kì khó chịu. Từ khi còn ở Vương phủ cho đến bây giờ, bao nhiêu năm rồi, ta cũng chỉ có muội và Thuần tần nói chuyện được với nhau. Nếu ta không đến thì từ nay về sau, ta còn lại ai nữa chứ? Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi”. Nàng nhìn Diệp Tâm nói: “Thuốc của Thái y kê còn không? Đưa cho tiểu chủ các ngươi uống để đổ mồ hôi đi, sau đó dùng canh an thần là được”.
Hải Lan nắm chặt tay Như Ý không chịu buông ra, nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng đi”.
Như Ý chịu đựng sự đau đớn trên cổ tay, mỉm cười nói: “Ta không đi đâu, ta sẽ xem muội ngủ, được chưa?”. Nàng nói xong liền lấy chén thuốc trên tay Diệp Tâm nói: “Muội uống hết đi, uống xong mọi bệnh đều được chữa trị”.
Hải Lan thuận tay lấy chén thuốc, một ngụm uống hết, Như Ý thay nàng lau khóe miệng, đỡ nàng nằm xống, thay nàng đắp chăn. Hải Lan im lặng cuộn mình, từ từ nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau tuyết vẫn cứ rơi, càng phát ra lạnh lẽo không ai muốn ra ngoài. Như Ý ngồi trong Noãn các dưỡng thần, đang nheo mắt bỗng nhiên thấy một nữ tử mang y phục xanh lam bước đến. Như Ý liền đứng dậy nói: “Trời giá rét đông lạnh như vậy sao tỷ tỷ lại đến đây?”
Thuần tần cười tủm tỉm, thi lễ xong liền ngồi xuống nói: “Là do thần thiếp muốn đến xem Hải thường tại thế nào mà thôi, mới nghe Diệp Tâm nói phải đến nửa đêm hôm qua muội ấy uống canh an thần mới ngủ được cho nên đến đây gặp nương nương trước. Hải Lan bị bệnh, nương nương cũng không được khỏe không biết những ngày sau có đi ra ngoài được không đây?”.
Như Ý cười nói: “Hoàng hậu đã cho người đến báo, mấy ngày sau ta và Hải Lan được miễn thỉnh an, chỉ bảo chúng ta ở trong cung nghỉ ngơi là được”.
Thuần tần gật đầu nói: “Cũng tốt. Bây giờ nương nương đã khỏe chút nào chưa?”
Như Ý đưa chén trà nóng cho nàng: “Trước mắt đều không cho ta uống trà. Từ hôm qua đến giờ chỉ được uống canh gừng, uống xong thuốc của Thái y viện liền đổ mồ hôi, bây giờ chỉ cảm thấy nóng mà thôi”
Thuần tần thở dài nói: “Hôm qua nhốn nháo cả đêm như vậy, thần thiếp ngủ sớm nên không biết cái gì. Sáng sớm hôm nay mới nghe nói, cứ nghĩ rằng chỉ là đám cung nhân nói chuyện huyên thuyên, cho đến khi Gia quý nhân kể rõ sự tình thì mới biết”. Nàng niệm câu Phật đạo: “A di đà Phật, trong họa có phúc, cuối cùng Hải Lan cũng rời khỏi Hàm Phúc cung”.
Như Ý thấp giọng hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi tỷ tỷ một câu, tỷ tỷ tin Hải Lan ăn trộm không?”
Thuần tần hô lắp bắp kinh hãi, bình tĩnh lắc đầu nói: “Không phải Hoàng thượng nói Hồng La Thán là do Hoàng thượng âm thầm ban thưởng muội ấy sao?”
“Hoàng thượng cũng vì nhân nhượng cho khỏi phiền phức cho nên mới nói vậy thôi. Ta chỉ có điều thắc mắc, nếu Hải Lan trộm Hồng La Thán thì hơn một trăm cân đó Hải Lan có thể giấu đi chỗ nào được chứ?”
Mi tâm Thuần tần động nhẹ: “Thần thiếp cứ tưởng Hoàng thượng đau lòng mọi người cho nên mới ban lệnh đánh chết Hương Vân châm ngòi thị phi, miệng còn nhét đầy than nóng. Hôm nay nghe thị vệ nói, miệng Hương Vân đều bị đốt cháy, không ra hình dáng gì. Như vậy cũng thấy được Hoàng thượng đã xem nhẹ Quý phi”. Thuần tần hơi xuất thần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Như Ý nói: “Thần thiếp thời điểm này thấy rõ tính tình của nương nương không như lúc trước”.
Như Ý cười nhẹ một cái: “Lúc trước mọi chuyện đều có người thân che chở, còn nay thì không có”. Nàng nói nong liền hỏi: “Mấy ngày nay Hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến Mai đáp ứng sao?”
Thuần tần ngưng thần một chút, tới gần Như Ý nói: “Đừng nói là nương nương, thần thiếp cũng thấy có chút kỳ quái. Dạo này gần đây đúng là Hoàng thượng bận rộn chuyện triều chính nhưng trừ đêm qua triệu hạnh Hoàng hậu thì chưa lật thẻ bài của ai. Thần thiếp lại nghe nói, kỳ thật cách đây hai ngày Hoàng thượng có triệu Mai đáp ứng để đàn tỳ bà nhưng Mai đáp ứng lại từ chối nói thân thể không thích hợp”.
Như Ý liền sinh nghi ngờ: “Theo lý thuyết nàng ta mới có được thánh sủng thì phải cố gắng chiếm lấy ân sủng, sao lại từ chối được nhỉ?”
Thuần tần lắc đầu nói: “Ai biết được? Thần thiếp chỉ nghe nói trên mặt nàng ta không được tốt, chẳng lẽ ngày đó Quý phi lệnh cho Song Hỉ xuống tay quá mạnh cho nên mấy ngày sau khuôn mặt vẫn chưa lành sao?”. Nàng nhịn không được liều cười nhẹ một cái: “Chuyện này nói đến cũng là do Mai đáp ứng, khi không gây chuyện với Quý phi. Hôm qua Hàm Phúc cung còn nói Quý phi phát hàn chứng cho nên hôm nay Hoàng thượng ban chỉ, bữa trưa và bữa tối đều ở lại Hàm Phúc cung cùng nàng ta dùng bữa, ngoài ra còn ban thưởng rất nhiều”.
Như Ý chỉ miễn cưỡng cười nói: “Hoàng thượng luôn thích nàng ta, tỷ tỷ cũng hiểu rõ mà”.
Thuần tần hàn huyên vài câu, liền nghe đến hai chữ “ân sủng” là thấy thương cảm, liền dặn dò Như Ý vài câu rồi rời đi. Nhị Tâm mang chén thuốc đến hầu hạ Như Ý, nói: “Tiểu chủ, Hải thường tại mới vừa tỉnh”.
Như Ý nghĩ một chút rồi nói: “Vậy là tốt rồi. Nay chỉ có một mình Diệp Tâm hầu hạ chỉ sợ là không đủ, Nội vụ phủ đưa người khác đến thì cũng không dám dùng, sợ lại có thêm một Hương Vân thứ hai”.
Nhị Tâm lại cười nói: “Tiểu chủ yên tâm. Nô tỳ đã cho Xuân Hi trong cung chúng ta sang hầu hạ Hải thường tại. Nha đầu kia thành thật, nói cũng không nhiều”.
Như Ý nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt nhìn xung quanh điện rồi nói: “Ta đi xem Hải Lan, xem tinh thần của muội ấy đã ổn chưa?”
Nhị Tâm lo lắng nói: “Tinh thần cũng đã ổn chút nhưng người vẫn như vậy, không chịu gặp ai cũng không chịu gặp ánh sáng. Mặc dù là ban ngày ban mặt nhưng vẫn vùi mình trong chiếc chăn thật dày, không chịu cử động”.
Như Ý sửa sang mái tóc, đứng dậy nói: “Như vậy thì ta phải càng đi xem”.
Sau điện bên trong vắng lặng, tinh thần Hải Lan cũng khá lên rất nhiều, chỉ là da người thì khô, tóc cũng rối ren, chỉ có đôi mắt mở to. Như Ý tiến vào, Hải Lan liền sợ tới mức vội vàng lui vào góc giường, lấy chăn che chắn khắp người. Đợi đến khi thấy rõ người đến là Như Ý thì mới dám lộ mặt ra. Trong lòng Như Ý chua xót cực điểm. Thái y đã nói sai rồi. Vết thương trên chân Hải Lan tuy nặng nhưng trong lòng nàng lại bị tổn thương cực kì ghê gớm. Cái sự nhục nhã tối qua dường như muốn triệt tiêu cái tôn nghiêm và ý chí của nàng.
Trong mưa lá trúc phiêu diêu trong gió, trúc ảnh nhẹ nhàng thản nhiên chiếu vào cửa sổ. Hải Lan lập tức kinh hoàng quay đâu, không ngừng kêu lớn: “Kéo xuống đi! Kéo mành xuống đi”.
Đám cung nhân vội vàng đáp ứng, Hải Lan mở to đôi mắt đang kinh hoàng, vội vã kéo Như Ý ngồi xuống: “Tỷ tỷ ngồi ở chỗ này đi, đừng đi nữa, bên ngoài có người muốn hại chúng ta!”
Như Ý vỗ về nàng, an ủi nói: “Đừng sợ, trời đã sáng rồi, mọi chuyện cũng đã qua. Hoàng thượng vẫn là đau lòng chúng ta, chuyện lớn như vậy cũng đều bỏ qua, còn cho muội ở lại trong cung của ta. Đây không phải là điều mà muội vẫn ngóng trông sao?”
Hải Lan ngồi, tùy ý nước mắt rơi xuống: “Nhưng tỷ tỷ ơi, mỗi lần muội nhắm mắt thì muội lại cảm giác có nhiều ánh mắt đang nhìn muội, nhìn đôi chân trần trụi của muội đang chịu hình, nhìn muội bị người khác vu hãm ăn cắp, nhìn muội suýt chút nữa bị người khác lột hết xiêm y trên người để lục soát. Nhiều ánh mắt nhìn muội như vậy, muội…”. Cả người nàng run rẩy, thở từng đợt hổn hển, thần sắc kinh sợ mà bất an.
Như Ý ôm chặt lấy nàng: “Muội muội, ta biết muội bị dọa sợ nhưng chúng ta đã ở Vương phủ mấy năm nay rồi, cuối cùng cũng vào chốn hậu cung này thì chắc hẳn muội càng hiểu rõ những chuyện đó, đúng không?”. Gương mặt tiều tụy mà chứa đầy lo sợ nghi hoặc của Hải Lan nhìn chằm chằm Như Ý, Như Ý vẫn tiếp tục nói: “Ngày hôm qua đã là quá khứ, hôm nay muội phải càng hiểu rõ. Sống ở nơi này, tất cả mọi chuyện đều có thể đến, mọi người khẩu Phật tâm xà nhưng ta cần phải làm gì? Ngày hôm qua một chậu nước lạnh đổ xuống người, ta thật sự rất hận nhưng hận thì có ích lợi gì chứ? Ta cần phải cố gắng đứng thẳng dậy, cố gắng nhẫn nhịn mà phòng bị những đả kích ngấm ngầm hay công khai như vậy tiếp tục đến”.
Hải Lan giật mình, liền muốn dùng tay thay Như Ý lau đi nước mắt nhưng phát hiện hốc mắt của nàng khô cằn, không có một chút nước mắt. Nàng nói nhỏ: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ chịu nhiều ủy khuất như vậy, nếu được thì cứ khóc đi”.
Khóe miệng Như Ý có chút cười nhẹ, nụ cười kia càng ngày càng thâm mà lạnh như băng: “Khóc ư? Hải Lan, các nàng ta không phải đang
mong ta khóc sao? Ta không khóc, đêm qua ai ai cũng chịu ủy khuất ở Hàm Phúc cung nhưng ta không ủy khuất. Cố gắng nhẫn nhịn, cắn răng nhẫn nại để nghĩ tới cách khác. Ta khóc ư? Ta khóc thì sẽ khiến các nàng ta vui vẻ”.
Hải Lan sợ hãi nhún vai: “Tỷ tỷ, không, muội không làm được! Nàng ta khiến muội nhục nhã như vậy, còn có Hương Vân…”
Như Ý đỡ nàng ngồi ngay ngắn: “Hương Vân hại muội thì đã bị loạn côn đánh chết, chết vẫn không được yên, bị người khác kéo lưỡi treo ở cửa cung, miệng thì nhét đầy than nóng. Còn về phần muội, nếu muội luôn cảm thấy xấu hổ như vậy thì hằng ngày người khác sẽ chê cười muội. Muội phải chuẩn bị tinh thần quên hết mọi chuyện, người khác cười muội thì muội cứ cười lại bọn họ, xem như không có việc gì, có như vậy thì bọn họ mới không chê cười muội nữa”.
Hải Lan phát run: “Tỷ tỷ, muội làm không được… Muội… Muội sợ làm không được…”
Như Ý đứng lên, hỏi Diệp Tâm: “Hôm nay tiểu chủ của ngươi đều uống hết thuốc chưa?”
Diệp Tâm vội nói: “Đều đã uống hết, không dư một giọt”.
Như Ý trầm giọng nói: “Hải Lan, muội cứ uống thuốc chữa bệnh của muội đi. Về phần tâm bệnh của muội, ta chỉ muốn nói với muội: nếu chính muội không chịu thay đổi thì cứ nghĩ việc đêm qua là ta liều chết che chở một người không còn dùng được nữa. Ta bảo vệ muội lúc đó thì lần tới sẽ không bảo vệ được nữa”.
Hải Lan kinh ngạc nghe thấy Như Ý không còn gì để nói thì Tam Bảo rón rén tiến vào, thấp giọng nói: “Tiểu chủ, Hoàng thượng triệu tiểu chủ vào Dưỡng Tâm điện”.
Sắc mặt A Nhược đầy vui mừng, cười nói: “Đêm hôm qua tiểu chủ chịu nhiều ủy khuất, Hoàng thượng nhất định muốn triệu tiểu chủ vào để an ủi vài câu đây mà”. Nàng quay lại thấy Hải Lan đang nản lòng cúi đầu, vội hỏi: “Tiểu chủ có cần đưa Hải thường tại đi theo không?”
Như Ý lắc đầu, nhân tiện nói: “Có biết chuyện gì không?”
Tam Bảo nói: “Chỉ có một tiểu thái giám lạ mặt đến truyền chỉ, chỉ nói là chuyện quan trọng, thỉnh tiểu chủ nhanh chóng đến”.
Như Ý đứng dậy rời đi, đi được hai bước lại dặn Hải Lan: “Lời nói của ta không dễ nghe nhưng thuốc đắng dã tật, tự muội suy nghĩ lại đi”.
Bên ngoài mưa tuyết rơi xuống, đường đi ẩm ướt trơn trượt, bất quá cũng cháy hết một nén nhang thì cũng đã đến Dưỡng Tâm điện. Nhị Tâm đỡ tay Như Ý hạ kiệu thì liền thấy một người đang quỳ ở trên bậc thang ướt đẫm. Như Ý nhìn kỹ thì mới phát hiện là thái giám hầu hạ Hoàng đế – Lý Ngọc.
Như Ý lắp bắp kinh hãi, vội hỏi: Lý Ngọc, ngươi bị sao vậy?”
Lý Ngọc thấy Như Ý, vẻ mặt đau khổ nói: “Nhàn phi nương nương đừng hỏi, chỉ vì nô tài làm chuyện sai nên bị phạt thôi”.
Như Ý nhìn xuống dưới đất thấy Lý Ngọc không phải quỳ trên nền gạch bình thường mà là quỳ trên mái ngói đã bị đập nát. Nàng lắp bắp kinh hãi: “Phạt đến mức thế này sao?”
Lý Ngọc ngấn lệ nói: “Dù sao cũng chỉ là Vương công công trách phạt nô tài mà thôi. Nơi này lạnh lắm, nương nương mau vào đi”.
Như Ý thấp giọng nói: “Quỳ trên cái này sẽ làm cho đầu gối bị thương, nếu được ngươi cứ đến Diên Hi cung đi, bổn cung sẽ lệnh cho Nhị Tâm kê đơn cho ngươi”. Như Ý còn muốn nói gì nữa nhưng đã thấy Vương Khâm ra ngoài đón, miệng cười nhưng như không cười nói: “Nhàn phi nương nương đến, sao còn đứng ở chỗ này nói chuyện với bọn nô tài chứ?”
Như Ý không thèm để ý nói: “Đang yên đang lành, sao Lý Ngọc lại quỳ ở nơi này?”
Vương Khâm cười lạnh nói: “Hầu hạ không chu toàn, dâng trà quá nóng cho Hoàng thượng cho nên mới bị trách phạt. Nhàn phi nương nương, chuyện của đám nô tài xin nương nương đừng bận tâm, nương nương mau vào trong thỉnh an đi”.
Như Ý bước vào Noãn các, đã thấy Hoàng đế cùng Hoàng hậu đang ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không chút tươi cười. Trong lòng nàng trầm xuống, liền hạ thân mình nói: “Hoàng thượng vạn phúc, Hoàng hậu vạn phúc”.
Hoàng hậu thấy nàng thỉnh an, liền lệnh cho Tố Tâm đem chiếc ghế nhỏ đến cho nàng, nói: “Nhàn phi, mưa tuyết rơi xuống như vậy mà còn lệnh cho muội tới đây thật sự không nên nhưng có chuyện quan trọng muốn hỏi muội”.
Hoàng hậu đang nói chuyện, Hoàng đế chậm rãi lấy một quả hạch đào ăn, lạnh nhạt nói: “Chuyện đêm qua, nàng và Hải thường tại đã khỏe chút nào chưa?”
Trong lòng Như Ý ấm áp, hạ thấp người nói: “Thần thiếp không sao nhưng Hải thường tại chịu kinh hách rất lớn, với lại chân đang mang trọng thương cho nên cần phải nghỉ ngơi mới khỏe”.
Hoàng đế nói: “Nếu nàng ta đã ở trong cung của nàng thì nàng phí chút tâm tư chiếu cố nàng ta một chút, nói với nàng ta đừng suy nghĩ chuyện đêm qua nữa”.
Như Ý đáp ứng, Hoàng hậu tươi cười khiêm tốn, nhìn Hoàng đế nói: “Sau giờ ngọ đáng lý ra Mai đáp ứng nên đến đàn một bản tỳ bà mới đúng nhưng năm sáu ngày rồi mà muội ấy vẫn không chịu diện thánh”.
Hoàng đế cười nhẹ nói: “Nàng ta nói vết thương trên mặt vẫn chưa lành lặn cho nên không thích hợp diện thánh, cứ tùy nàng ta đi”.
Hoàng hậu mỉm cười nói: “Ngày ấy Quý phi nộ khí hơi lớn nhưng Mai đáp ứng cũng có điều không phải, trong lòng Hoàng thượng nhớ thương Mai đáp ứng, lại không dung túng nàng, thần thiếp thật sự vui mừng”.
Hoàng đế bưng chén trà trong tay, thản nhiên uống một ngụm: “Tuy rằng không gặp nhưng trong lòng luôn nghĩ đến nhau”.
Kể từ lúc Như Ý vào cung thì mới được diện kiến Hoàng đế một lần, lâu rồi vẫn chưa được gặp mặt, tuy rằng trong lòng luôn nhớ rõ lời dặn dò của Hoàng đế nhưng như vậy lại khó tránh khỏi việc thấy cô đơn tịch mịch. Cho đến đêm hôm qua vội vàng gặp lại, cứ nghĩ rằng Hoàng đế sẽ che chở cho nàng nhưng hắn chỉ nhìn nàng vài lần rồi thôi. Trong cổ họng Như Ý đang ngậm một viên toan thấu mơ, nhả không ra nuốt cũng không được, trên mặt nàng miễn cưỡng cười nhẹ, nhịn không được hỏi: “Mai đáp ứng hầu hạ Hoàng thượng chỉ mới được vài ngày, vì sao Hoàng thượng lại thích muội ấy như vậy?”
Nụ cười của Hoàng đế dần dần mang theo vài phần ấm áp: “Chính là bởi vì nàng ta đi theo bên cạnh trẫm không lâu cho nên mọi chuyện đều như ý, trẫm mới cảm thấy nàng ta là tri kỷ”.
Như Ý nghe câu này xong, trong lòng thấy buồn bã liền cúi mặt xuống. Hoàng hậu cũng thôi cười nhẹ, ngưng một lát rồi lại cười: “Nói đến chuyện này, thần thiếp có câu không biết có nên nói hay không”
Hoàng đế mỉm cười nói: “Hoàng hậu và trẫm thì còn có cái gì không nói được chứ?”
Ý cười của Hoàng hậu hơi bị kiềm hãm: “Giờ Ngọ mới qua, Mai đáp ứng có đến gặp thần thiếp, cho thần thiếp nhìn thấy khuôn mặt của muội ấy, thần thiếp nhất thời không dám định đoạt, đành phải đưa muội ấy đến đây để gặp Hoàng thượng. Mai đáp ứng khóc lóc sướt mướt, hiện tại cũng không dám bước vào điện, ngày đó Mai đáp ứng bị tát có Nhàn phi tận mắt chứng kiến, sau đó Nhàn phi đưa muội ấy quay về Vĩnh Hòa cung cho nên mới triệu Nhàn phi đến đây. Thần thiếp cũng thỉnh Hoàng thượng nhìn khuôn mặt Mai đáp ứng một chút đi”.
Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, liền hỏi: “Nhị Cơ đâu? Nàng ấy đâu rồi?”
Hoàng hậu nói: “Đang ở trong điện chờ nhưng mà muội ấy không dám tới gặp Hoàng thượng”. Hoàng hậu thấy Hoàng đế lo lắng, nhân tiện nói: “Tố Tâm, ngươi đi thỉnh Mai đáp ứng vào đi, có gì ủy khuất thì tự mình nói ra”.
Tố Tâm đi ra ngoài một lát rồi cùng Mai đáp ứng đi vào. Mai đáp ứng vẫn mặc xiêm y kiều diễm như thường, chỉ là trên khuôn mặt dùng một tấm khăn thuần trắng che lại, khuôn mặt như đóa phù dùng đẹp đẽ cũng bị che đi hơn phân nửa. Ánh mắt nàng chứa đầy lệ, chân thì vẫn hành lễ quy củ thỉnh an, Hoàng đế không chờ nàng hành lễ xong liền kéo lại nói: “Làm sao vậy? Mặc dù bị nhận hai tát thì mấy ngày nay cũng lành hẳn rồi chứ”.
Mai đáp ứng chống đỡ không được đành khóc lên, nũng nịu yếu ớt nói: “Trên mặt thần thiếp bị thương thì Hoàng thượng sao còn thấy vui vẻ gì chứ, cảm giác sưng đỏ vẫn còn rất nhiều”.
Như Ý thấy Hoàng đế và nàng ta nói chuyện như vậy, bỗng nhiên nhớ tới thời điểm chính mình được gả cho Hoàng đế, lúc nàng soi gương trang điểm, nàng cùng Hoàng đế cũng từng vui đùa như vậy, cũng không e ngại tôn ti chi phận. Năm ấy đúng là thời điểm vô tư vô lo trong cuộc đời, chỉ là năm tháng trôi qua trong nháy mắt, giờ đây nàng không dễ dàng gặp mặt được Hoàng đế, lại trơ mắt nhìn hắn cùng với tân nhân hoan hảo thân cận, cứ như chính mình ngày. Nàng nghĩ vậy, liền giương mắt nhìn Hoàng hậu, khuôn mặt Hoàng hậu như bức tượng trong miếu thờ, trang nghiêm vô hỉ vô bi.
Mai đáp ứng khóc lóc, liền đem chiếc khăn tháo xuống, Như Ý liếc mắt nhìn, gần như hoảng sợ. Nguyên bản khuôn mặt Mai đáp ứng chỉ bị tát đến sưng đỏ, khóe miệng đổ máu nhưng giờ phút này đây khuôn mặt không chỉ sưng thành màu xanh tím loang lổ từng khối mà khóe miệng cũng tổn hại đến mức thối rữa. Hoàng đế cả kinh biến sắc: “Mặt của nàng…”. Hắn không nói gì liền cùng Hoàng hậu liếc mắt nhau, Hoàng hậu liền nói: “Bộ dạng này, không phải do cái tát tạo thành mà là do dùng cái gì đó sai lầm hoặc là không kiêng cử cái gì”.
Mai đáp ứng lập tức quỳ rạp xuống đất, khóc kể: “Thần thiếp yêu quý dung mạo, không dám làm hỏng dung mạo mà khiến Hoàng thượng mất hứng. Đắc tội Quý phi là thần thiếp không phải, ai đánh thần thiếp cũng chịu đựng nhưng thần thiếp ăn uống thanh đạm, uống thuốc đúng giờ. Nhưng khuôn mặt ngày càng hư hỏng như vậy, trong lòng thần thiếp hoảng sợ vô cùng, không dám gặp mặt Hoàng thượng, chỉ dám nói cho Hoàng hậu nương nương biết”.
Hoàng hậu lo lắng nói: “Thần thiếp có hỏi qua cung nhân hầu hạ Mai đáp ứng, đều nói muội ấy hằng ngày đếu chú ý đến ẩm thực, đều có uống nước đều đặn để giảm sưng tấy, cũng không quên lấy trứng gà nấu chín xoa mặt, coi như đầy đủ”.
Hoàng đế trầm ngâm nói: “Nàng nói nàng dùng thuốc sao? Là thuốc ở chỗ nào?”
Mai đáp ứng ngừng khóc: “Là lấy từ Thái y viện, nói là Quý phi đánh thần thiếp, cũng nguyện ý nhân nhượng cho khỏi phiền phức cho nên cố ý đưa thuốc đến để thể hiện xin lỗi”.
Ánh mắt Hoàng đế lạnh lùng: “Thuốc đó nàng có mang đến không?”
Mai đáp ứng lấy từ trong tay áo một lọ thuốc nhỏ, Tố Tâm vội vàng mở ra, nói: “Ngày đó là nô tỳ đi đến Thái y viện lấy thuốc, đúng là cái này”.
Ánh mắt Hoàng đế hơi có chút nghi hoặc, Hoàng hậu nhân tiện nói: “Ngày ấy thần thiếp cũng có mặt, vì hậu cung hòa thuận cho nên thần thiếp mới khuyên quý phi đưa thuốc cho Mai đáp ứng, cũng là thần thiếp lệnh cho Tố Tâm lấy danh nghĩa Quý phi mà đi lấy thuốc”.
Trong mắt Hoàng đế chợt lóe lên một tia sáng rọi: “Hoàng hậu có tâm, nàng thật chu toàn mới khiến cho hậu cung an ổn như vậy”.
Hoàng hậu an nhiên cười nói: “Là chức trách của Hoàng hậu thì sao dám làm sai được ạ? Chỉ là thần thiếp làm tốt bổn phận mà thôi”.
Hoàng đế không nói gì, chỉ hỏi: “Vương Khâm, trẫm nhớ rõ mới vừa có thái y đến bắt mạch cho trẫm, thái y còn ở ngoài không?”
Vương Khâm cung kính nói: “Là Triệu Minh Triệu thái y của Thái y viện, giờ phút này đây vẫn còn ở ngoài điện”.
“Gọi hắn lại đây, xem thuốc này có gì không ổn hay không”.
Vương Khâm lập tức đi thỉnh Triệu thái y tiến vào, Triệu thái y làm việc cực lưu loát, thỉnh quan xong liền thấy khuôn mặt Mai đáp ứng sưng đỏ, lại nghe đến thuốc mỡ cho nên dùng ngón tay chấm ít thuốc mỡ kiểm tra rồi vội quỳ xuống nói: “Thuốc này có xuất xứ từ Thái y viện, chỉ là bị người khác bỏ thêm chút bạch hoa đan, khiến cho da mặt không thể giảm sưng mà còn thêm sưng đỏ nữa ạ”.
Hoàng hậu nhíu mi nói: “Bạch hoa đan ư? Sao nghe quen tai như vậy nhỉ?”
Triệu thái y kính cẩn nói: “Dạ. Vào mùa đông, các cung đều lấy bột phấn bạch hoa đan hòa chung với diệp tử đằng để làm thuốc trị phong thấp và giảm đau. Trong cung hơi ẩm lớn cho nên Hoàng hậu nương nương ân điển, đều ban đầy đủ trong cung làm thành hương bao đeo ở trên người. Chỉ có Mai đáp ứng gần đây thừa sủng, mới ban cho Vĩnh Hòa cung cho nên vẫn chưa có”.
Như Ý nói: “Đúng rồi. Trong cung thần thiếp cũng được nhận thứ này”.
Hoàng hậu tiếp tục nói: “Thần thiếp cùng Nhàn phi cũng đang đeo hương bao trên người”.
Hoàng đế không nhìn Mai đáp ứng, chỉ nói: “Bạch hoa đan đó rốt cuộc là cái gì?”
Triệu thái y nói: “Bạch hoa đan nếu biết cách dùng thì đó một dược liệu rất tốt nhưng nếu dùng sai cách thì sẽ trở thành độc dược. Chỉ cần làn da đụng với bạch hoa đan, chỉ cần một chút thôi thì sẽ sưng đỏ tróc da, hình thành vết loét. Về sau, vết loét càng ngày càng lớn sẽ khiến da chuyển sang màu xám trắng hoặc tối hồng, tràn đầy mùi hôi, thối không chịu nổi. Miệng vết thương càng ngày càng nặng đến mức có thấy thấy được xương cốt bên trong.”
Mai đáp ứng nghe thấy liền khóc lên, chỉ vào Tố Tâm nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp không biết đã đắc tội với ai mà sai khiến Tố Tâm mang độc dược đến hại thần thiếp như vậy chứ?” Nàng tuy nói Tố Tâm nhưng ánh mắt lại trừng trừng nhìn Hoàng hậu, giọng căm giận nói: “Thần thiếp tự biết xuất thân nghèo hèn, nếu có người không muốn thần thiếp phụng dưỡng Hoàng thượng, thần thiếp thà rằng đập đầu vào tường chết đi cho rồi, chứ không chịu được những thủ đoạn hèn hạ như vậy!”
Thần sắc Hoàng hậu đại biến, lập tức đứng dậy nói: “Hoàng thượng minh giám. Thuốc tuy rằng thấp thiếp lệnh cho Tố Tâm đi lấy nhưng nếu thần thiếp có thủ đoạn này thì trời đất không tha, thần thiếp còn sao dám đưa Mai đáp ứng đến Dưỡng Tâm điện mà diện kiến Hoàng thượng được ạ”.
Hoàng đế uống một ngụm trà rồi đỡ lấy Hoàng hậu nói: “Trẫm biết Hoàng hậu luôn luôn hiền lành. Chỉ là Tố Tâm…”
Tố Tâm hoảng sợ, hai đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng minh giám, Hoàng hậu nương nương minh giám, đúng là ngày đó nô tỳ tự mình đi lấy thuốc, tự mình giao đến cho Mai đáp ứng nhưng nô tỳ không dám can thiệp vào loại thuốc kia!”. Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, vén tay áo lên nói: “Ngày ấy nô tỳ đến lấy thuốc ở Thái y viện thì bị cây kéo gây ra sát thương, lúc ấy các thái y mới dùng thuốc này bôi lên cho nô tỳ, nói là có công hiệu cầm máu. Lúc đó nô tỳ có dùng nhưng giờ đây da thịt không chút thối rữa”.
Trên cổ tay Tố Tâm đúng là còn lưa lại vết sẹo màu hồng, hiển nhiên là vài ngày trước có bị thương. Nàng vội vàng nói: “Nô tỳ không dám nói dối, chuyện này thái y ở Thái y viện đều nhìn thấy, đều có thể làm chứng cho nô tỳ”.
Triệu thái y nhân tiện nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, ngày ấy vi thần cũng có mặt tại Thái y viện, đúng là có chuyện này. Vì loại thuốc mỡ này phối chế không dễ cho nên ngày ấy chỉ có một lọ này, cho nên mới cho Tố Tâm cô cô dùng một ít”.
Hoàng hậu ngưng thần suy nghĩ: “Lúc ấy dùng không có việc gì. Tố Tâm, ngươi đi dọc đường có ai chạm qua thuốc mỡ này không?”
Tố Tâm vội nói: “Tuyệt không có ai, nô tỳ vội vàng đến Vĩnh Hòa cung, lúc đó chỉ có Nhàn phi nương nương cùng Mai đáp ứng đang ngồi nói chuyện”.
Mai đáp ứng đeo lại tấm khăn, hận đến mức cắn răng nói: “Đúng vậy. Ngày ấy Tố Tâm mang thuốc đến, chỉ có Nhàn phi cùng thần thiếp ngồi nói chuyện. Sau đó không có người bên ngoài đến thăm hỏi thần thiếp”.
Ánh mắt Hoàng đế nhìn trên khuôn mặt Như Ý, mang theo ý tứ điều tra hàm xúc: “Nhàn phi, nàng ở chỗ đó làm gì?”
Sắc mặt Như Ý trầm tĩnh như nước: “Hoàng hậu nương nương lệnh cho thần thiếp đưa Mai đáp ứng quay về Vĩnh Hòa cung, thần thiếp có nói chuyện vài câu rồi đi, không có ở lâu”.
Sóng mắt Hoàng hậu tự nhiên, nói: “Như vậy ngoại trừ Nhàn phi thì không có người nào khác đụng tới lọ thuốc mỡ kia. Vĩnh Hòa cung cũng không có ai biết cái này. Nhàn phi, muội có thể nói cho bổn cung biết sao lại như thế này được không?”
Như Ý chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh từng đợt đổ ra, nàng chưa bao giờ nghĩ qua có sự tình như vậy, lần đó Mai đáp ứng bị tát cho nên mới đưa nàng ta quay về Vĩnh Hòa cung thì thuốc mỡ có đưa tới, đủ chuyện vô tình nhưng lại dệt thành một cái mật lưới, cuốn lấy nàng không chút kẽ hở, không thể thoát thân. Trong lòng hồi hộp kinh đảo, trên mặt nàng không để lộ chút sắc giận, chỉ nhìn Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không làm chuyện này, càng không biết ngọn nguồn việc này”.
Hoàng hậu khó xử, chần chờ nói: “Hoàng thượng, Mai đáp ứng có xuất thân Ô Lạp Na Lạp thị phủ đệ, chắc chắn Nhàn phi cố niệm tình nghĩa, nhất định sẽ không làm việc như vậy”.
Mai đáp ứng quay sang nhìn Như Ý, ngữ khí áp bức người khác nói: “Ai ai cũng có ghen tị trong tâm, tần thiếp cũng biết từ lúc nhận được ân sủng của Hoàng thượng thì sẽ có người có tâm hãm hại nhưng lại không nghĩ đến Nhàn phi nương nương! Dám hỏi nương nương một câu, ngày ấy ngoại trừ nương nương thì còn có ai nhân cơ hội mà cho bột phấn bạch hoa đan cho vào thuốc mỡ của thần thiếp chứ?”
Như Ý nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt không chút lảng tránh, bình tĩnh nói: “Ngày đó bổn cung vẫn ở trước mặt muội, nói vài câu rồi đi, nếu muội cứ nhận định bổn cung hại muội thì bổn cung cũng không còn lời nào để nói”.
Hoàng đế nhìn Như Ý, nói: “Nếu gây ra chuyện lớn như vậy, còn làm bị thương dung nhan Mai đáp ứng thì trẫm cũng không thể không tra rõ”.
Hoàng hậu áy náy nói: “Ghen tị chính là tội lớn của tần phi, huống chi còn âm thầm đả thương người khác. Quản giáo hậu cung không nghiêm chính là lỗi của thần thiếp”.
Hoàng đế ngưng mi nói: “Hoàng hậu có khuyết điểm nhưng nàng không có tội”.
Hoàng hậu suy nghĩ một lát nói: “Nhàn phi, vô luận có phải muội làm hay không nhưng đành mời muội đến Thận hình tư, chỗ đó sẽ có ma ma tra hỏi ra sự thật”.
Trên người Như Ý rùng mình, Thận hình tư là hình ngục của hậu cung, từ tần phi đến cung nhân, một khi phạm sai lầm thì đều đưa vào bên trong nơi đó. Nàng chịu đựng lông tơ trên người dựng đứng, cố gắng chống đỡ thân thể cúi người nói: “Sự tình liên quan đến trong sạch của thần thiếp, thần thiếp không thể không đi. Chỉ mong Hoàng thượng tin tưởng, thần thiếp không phải là loại người này”.
Hoàng đế hơi gật đầu, ý nghĩa lời nói nặng nề: “Nàng yên tâm”.
Chỉ là ba chữ nhưng trong lòng Như Ý vững chãi trở lại, Nhị Tâm nhịn không được, khóc lóc van xin: “Hoàng thượng, cho dù muốn tra hỏi tiểu chủ thì cũng không nên đưa đến Thận hình tư. Tối qua tiểu chủ muốn bị phong hàn thì sao còn chịu nổi sự ép buộc như vậy đó được chứ, Hoàng thượng!”
Hoàng đế ôn hòa nói: “Nếu là phong hàn, trẫm sẽ lệnh thái y chẩn trị. Nhưng quy củ không thể phá bỏ”.
Hoàng đế chưa nói xong thì liền nghe bên ngoài vang lên một tiếng ngã, có người dùng thân thể đẩy cửa cung chạy vào nói: “Hoàng thượng, tỷ tỷ không làm việc đó! Không phải! Là thần thiếp làm, Hoàng thượng đưa thần thiếp đến Thận hình tư đi!”
Gió lạnh theo từng đợt thổi vào, Hải Lan bổ nhào trước mặt Hoàng đế, gắt gao ôm lấy chân Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, là thần thiếp ghen tị, thần thiếp không thích nhìn Mai đáp ứng được sủng ái, nhất thời có ý xấu, là thần thiếp hại nàng ấy! Tỷ tỷ không liên quan đến việc này!”
Hoàng đế nhíu mày nói: “Sao nàng lại tới đây?”
Tiểu thái giám bên ngoài sợ hãi nói: “Hải thường tại đã đến đây lâu rồi. Cung nữ bên người thường tại là Diệp Tâm nói vì lâu thấy Nhàn phi nương nương chưa hồi cung cho nên mới lo lắng đến đây. Bởi vì nghe Hoàng thượng ở bên trong hỏi vài câu cho nên vẫn ở ngoài điện không dám tiến vào”.
Hoàng hậu nhìn bộ dáng Hải Lan, lo lắng nói: “Chân của Hải thường tại đang bị trọng thương, cơ thể lại không tốt, sao các ngươi lại không ngăn cản lại chứ?”
Tiểu thái giám kia sợ tới mức dập đầu nói: “Nô tài, nô tài thật sự ngăn không được”
Hoàng hậu liếc mắc, ý bảo Tố Tâm kéo Hải Lan ra nói: “Hải thường tại, bổn cung biết muội lo lắng cho Nhàn phi nhưng chuyện lớn như vậy, không phải ai cũng có thể đảm đương được. Muội nói muội dùng bạch hoa đan kia vậy bổn cung hỏi muội, muội qua Vĩnh Hòa cung khi nào, bỏ bạch hoa đan trong thuốc mỡ khi nào?”
Hải Lan hơi nghẹn lời, lập tức ngẩng mặt, không chút ngại ngùng nói: “Chỉ cần thần thiếp kê đơn thì lúc nào cũng có thể hạ được! Chuyện này không phải Nhàn phi làm!”
Hoàng hậu thần sắc nghiêm nghị nói: “Hải thường tại, bổn cung biết muội và Nhàn phi là tỷ muội tình thâm nhưng chuyện này muội không thể thay nàng ta chịu lỗi được”
Hải Lan đang nằm trên mặt đất, nghe được câu này lập tức ngẩng mặt lên, quật cường nói: “Không phải thần thiếp muốn thay Nhàn phi tỷ tỷ chịu lỗi mà chuyện này, nhất định không phải tỷ tỷ làm”
Hải Lan luôn là người luôn sợ hãi, không nói nhiều, bỗng chốc lời nói kịch liệt như vậy cũng khiến cho Hoàng đế vài phần tin: “Như vậy Hải Lan, nàng vì sao nhận định không phải Nhàn phi làm?”
Hải Lan lại một phen chạy tới bên chiếc áo Như Ý lấy chiếc hương bao, nàng dùng lực rất lớn, đem túi hương bao trên người đổ ra, run run cầm lên trên tay: “Bởi vì trong hương bao tỷ tỷ căn bản không có bạch hoa đan, thì sao tỷ tỷ có thể dùng bạch hoa đan bỏ vào thuốc mỡ được chứ?”
Triệu thái
y vội vàng nhìn kỹ nói: “Hoàng thượng, bột phấn bạch hoa đan có màu xanh trắng nhưng vật đỏ thẫm trong hương bao kia của Nhàn phi nương nương là bột phấn đại huyết đằng”.
Như Ý vừa sợ vừa nghĩ, chỉ phải nói: “Thần thiếp nhớ rõ ngày đó Nội vụ phủ đưa tới bột phấn bạch hoa đan không được tốt cho nên đang muốn đi đổi, Hải thường tại lại thấy hương bao không được may kín cho nên đem về may lại. Còn về phần bạch hoa đan trong bao vì sao không có thì…”
Hải Lan ưu sầu nói: “Thần thiếp biết Nội vụ phủ có lệ phải đưa tới Nhàn phi tỷ tỷ nhưng Diên Hi cung hoang vu lạnh lẽo, chỉ sợ bạch hoa đan kia không được tốt. Vừa lúc trong cung thần thiếp có còn dư bột phấn đại huyết đằng, có giống với bạch hoa đan đều trị phong thấp, giảm đau cho nên dùng bột phận đại huyết đằng thay cho bạch hoa đan. Thử hỏi nếu trong hương bao của tỷ tỷ không có bạch hoa đan thì sao có thể hại người khác được chứ?”
Mai đáp ứng liếc mắt nhìn Hải Lan một cái, chợt nói: “Nếu công hiệu của đại huyết đằng và bạch hoa đan giống nhau thì chúng đều có độc sao?”
Hoàng đế nhìn Triệu thái y, Triệu thái y lập tức nói: “Hoàng thượng, đại huyết đằng không độc cho nên tuyệt đối không thể làm tổn thương dung nhan của đáp ứng tiểu chủ”.
Như Ý căng thẳng rốt cuộc cũng nới lỏng, cầm chặt tay Hải Lan, nhịn không được lệ nóng muốn rơi xuống: “Hải Lan, ta được trong sạch đều là nhờ muội”.
Hải Lan không biết dũng khí từ đâu đến, trầm giọng nói: “Tỷ tỷ không cần cảm tạ. Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Nội vụ phủ coi rẻ tỷ tỷ cho nên mới thoát được chuyện này”. Nàng quỳ xuống nói: “Hoàng thượng nếu không tin thì có thể đi tra hỏi. Nếu có ai vẫn nghĩ tỷ tỷ làm thì hãy đưa thần thiếp đến Thận hình tư đi”.
Hoàng đế nâng Hải Lan và Như Ý đứng dậy, ôn hòa nói: “Được rồi. Hải Lan, trước giờ nàng không nói lời nào, nguyên lai lại có dũng khí như vậy”. Tay hắn chạm vào mu bàn tay Như Ý nói: “Ủy khuất của nàng, trẫm đều biết. Chuyện này trẫm sẽ tra xét lại, nàng yên tâm”.
Hải Lan xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt: “Thần thiếp không có dũng khí gì, chỉ vì tỷ tỷ đã liều chết che chở cho thần thiếp, chứng minh thần thiếp trong sạch cho nên thần thiếp mới che chở tỷ tỷ như vậy”.
Ánh mắt Hoàng đế đảo qua nhìn khuôn mặt Hoàng hậu, cười nói: “Nói như vậy đúng là trẫm không sai khi cho nàng vào Diên Hi cung. Cũng như thành toàn cho hai người các nàng chiếu cố lẫn nhau”.
Hoàng hậu vội vàng mỉm cười đứng dậy, xơ xác tiêu điều nói: “Chuyện này thần thiếp nhất định sẽ tra rõ đến cùng. Nếu không sẽ không quét sạch được cung đình, lấy chính kỷ cương”
Hoàng đế nói: “Nếu chuyện này liên quan đến Quý phi thì không bằng giao cho Nhàn phi đi tra xét đi. Việc vặt hậu cung cũng nhiều, cứ giao cho tần phi chủ trì cũng được cho nên Hoàng hậu cứ an tâm mà lo việc chính đi”.
Thân mình Hoàng hậu hơi chao đảo, cơ hồ có chút không đứng vững chân, trên mặt lại cố gắng mỉm cười: “Từ khi còn ở Vương phủ đến nay, Nhàn phi cũng có khả năng giúp đỡ được”.
Hoàng đế lại nói: “Nhàn phi, mặc kệ tra được cái gì, chuyện này trẫm cũng sẽ giao cho nàng xử trí”. Hắn quay đầu phân phó Triệu thái y: “Triệu thái y, khanh hãy cố gắng chữa trị cho Mai đáp ứng, không được để lại sẹo”.
Mai đáp ứng nghe vậy lại muốn rơi lệ nhưng thấy sắc mặt Hoàng đế không tốt, chỉ phải cố gắng nhịn xuống. Triệu thái y vội hỏi: “Phân lương bột phấn bạch hoa đan không nhiều, vi thần sẽ cố gắng điều trị, bất quá nửa tháng sẽ lành, hoàn toàn sẽ không để lại chút sẹo gì”.
Hoàng đế nói: “Được rồi. Mọi người lui xuống đi”. Hắn thấy Như Ý và Hải Lan hạ thấp người rời đi, ôn nhu dặn: “Hải thường tại, nàng cũng nên tự chăm sóc thân mình đi, Nhàn phi nàng cũng đừng để mắc phong hàn”.
Hai người đáp ứng lui xuống. Hoàng đế nhìn xung quanh bốn phía không có ai, không để ý việc Hoàng hậu đưa miếng quýt qua, chỉ nhìn nơi khác nói: “Chuyện này tuy là do Quý phi lỗ mãng mà gây nên, Mai đáp ứng thì có chút yếu ớt nhưng Hoàng hậu nàng, sự tình chưa điều tra rõ mà đã nghi ngờ Nhàn phi. Hậu cung nhiều chuyện nhưng cũng không được nghi ngờ một ai đó mà hãy công chính đi. Nàng ở trong cung thì tâm cũng nên đặt ở trung gian mới đúng”.
Hoàng hậu nói: “Là do thần thiếp thấy khuôn mặt Mai đáp ứng cho nên có chút hoảng sợ, với lại Nhàn phi cũng hay liên can đến nhiều chuyện cho nên mới có chút sơ sót”
Giọng điệu Hoàng đế càng thêm lạnh: “Tự Nhàn phi muốn liên cao lắm sao? Nàng ở trong cung, là Hoàng hậu của trẫm, vị trí này của nàng không thể manh động mà phải yên ổn, có như vậy hậu cung của trẫm mới an bình được”. Khẩu khí của Hoàng đế ôn hòa một chút: “Trước mắt người trong cung mới có vài người, ngày sau người thì càng nhiều thêm…”
Hoàng hậu nghe được câu này, chỉ cảm thấy ngực phát đau, chỉ phải cố gắng trấn định nói: “Thần thiếp trẻ tuổi không đủ ổn trọng, xử sự xúc động nhưng về sau sẽ không như vậy. Thần thiếp sẽ cố gắng lưu ý”.
“Bữa tối trẫm sẽ dùng bữa với Quý phi, nàng cũng sớm trở về đi”
Hoàng hậu đáp ứng ra ngoài, bên ngoài gió lạnh thổi vào trong mắt, nàng cảm giác lệ muốn rơi ra, nàng cố gắng nắm chặt tay, nhẫn nhại hạ xuống.
Nhị Tâm đã đưa thái ý chẩn trị cho Hải Lan, sau đó lại thỉnh thái y đến bắt mạch cho Như Ý. Hứa thái y lấy ra một chu tử sắc đặt lên cổ tay Như Ý, cổ tay được phủ thêm một miếng vải lụa mỏng, rồi nói một tiếng: “Đắc tội”, mới dám dùng hai ngón tay đặt trên cổ tay Như Ý.
Lát sau, Hứa thái y nhẹ nhàng thở ra nói: “Nhàn phi nương nương vạn phúc, thân mình cường kiện chỉ là dính chút phong hàn. Vi thần sẽ kê vài đơn thuốc, chỉ cần vài ngày nương nương uống cùng với canh gừng, chú ý giữ ấm, lại dùng gừng và ngải diệp nấu nước ấm để tắm thì tất cả đều ổn thỏa. Nhưng nên nhớ kỹ mấy ngày nay không được ra gió”.
Như Ý lấy khăn tay chậm mũi, nói: “Đa tạ thái y. Hải thường tại thế nào rồi?”
Hứa thái y lắc đầu, trầm ngâm không thôi. Như Ý càng cảm thấy bất an, vội hỏi: “Hứa thái y thường xuyên qua lại chiếu cố bổn cung, có gì cũng nên nói thẳng, đừng ngại”.
Hứa thái y cân nhắc nhiều lần, trầm giọng nói: “Tụ hàn và kinh hách chỉ là việc nhỏ, vi thần đã kê thuốc an thần cho Hải thường tại uống rồi, cũng dễ ngủ. Chứng phong hàn tuy nhiều nhưng điều trị cũng không khó khăn gì. Chỉ là, đôi chân của Hải thường tại bị thương quá nặng”.
Hứa thái y nói tiếp: “Huyệt dũng tuyền ở bàn chân Hải thường tại đã bị đánh trọng thương nên cơ thể mới bị suy yếu như vậy, làm cho bệnh tình càng thêm nặng”.
Như Ý ngạc nhiên nói: “Huyệt dũng tuyền sao?”
Hứa thái y trầm giọng nói: “Dạ. Huyệt dũng tuyền còn có tên khác là hướng huyệt, chính là huyệt kinh Thận, kinh Thận lại tương giao với tâm kinh. Vi thần cũng đã xem qua tâm kinh của tiểu chủ, vị trí huyệt dũng tuyền đã bị trọng thương hao tổn cho nên huyệt kinh thận và tâm kinh cũng bị hao tổn, khiến cho việc mất ngủ mà uể oải, tinh lực không đủ, đau đầu, tim đập nhanh cùng nhau xuất hiện, với lại cơ thể tiểu chủ đang bị nhiễm lạnh, thật sự nguy hiểm càng thêm nguy hiểm”.
Như Ý đại kinh thất sắc, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, vội hỏi: “Thái y, vậy có cách nào chữa trị không?”
Hứa thái y trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Vi thần cũng đã cẩn thận suy nghĩ tìm ra phương thuốc khiến cho hàn khi tiết ra ngoài, cũng khiến cho miệng vết thương lành lại. Vi thần cũng mong nương nương phân phó cho đám cung nhân của thường tại, mỗi ngày dùng nước muối ấm để ngâm huyệt dũng tuyền ở đôi chân của tiểu chủ, mỗi ngày trước khi đi ngủ ngâm trong vòng nửa canh giờ. Mặt khác vào lúc chính ngọ mỗi ngày, dùng ngải cứu xoa trên huyệt dũng tuyền, mỗi ngày một lần, sau đó dùng cây ngô thù du sao nhẹ đem ngâm rượu rồi đắp lên vết thương. Đến khi miệng vết thương lành lặn, thì mỗi ngày xoa bóp để cho lành hẳn”.
Như Ý nghe hắn nói ra biện pháp chữa trị, cũng thoáng có chút an tâm, đôi mày cũng buông lỏng ra chút: “Vậy thì làm phiền Hứa thái y. Lục Ngân, tiễn Hứa thái y đi về”.
Hứa thái y cáo từ lui ra. Như Ý nhìn xung quanh trong điện một chút, Nhị Tâm vội hỏi: “Tiểu chủ yên tâm, tất cả mọi chuyện đều tốt cả. Hải thường tại uống xong chén thuốc an thần, giờ phút này đã ngủ say rồi. Tiểu chủ nếu muốn gặp nàng ấy thì cũng nên đợi đến ngày mai để cho tinh thần tiểu chủ thoải mái một chút”
Như Ý không giấu được đôi mắt uể oải: “Được rồi. Ta cũng mệt mỏi rồi, ngươi đi chuẩn bị an trí đi”.
Nhị Tâm đáp ứng đi ngay, A Nhược thay Như Ý xếp lại xiêm y của Hải Lan, A Nhược áp chế không được nộ khí cho nên dùng tay đập mạnh vào xiêm y. Như Ý nghe thấy rất phiền, nhíu mi nói: “Việc đó cần gì phải mạnh tay như vậy chứ?”
A Nhược nói thẳng: “Trên người tiểu chủ bị lạnh, trong lòng nô tỳ lại thấy lạnh, lại càng có khí giận. Tuệ quý phi là người thế nào chứ? Lúc trước còn ở Vương phủ luôn thấp hơn tiểu chủ một cái đầu…”
Trong lòng Như Ý không vui, cắt ngang nói: “Được rồi. Chuyện đó không cần nói lại nữa”.
A Nhược nghẹn khẩu khí: “Dám làm nhục tiểu chủ như vậy. Tiểu chủ nhất định phải tìm cách không được chịu ủy khuất như vậy nữa”
Như Ý nhẹ giọng nói: “A Nhược, theo ý của ngươi thì ta nên làm thế nào bây giờ?”
A Nhược đứng lên đến gần bên cạnh Như Ý nói: “Tiểu chủ sợ cái gì chứ? Tiểu chủ không cần sợ cái gì cả. Luận về gia thế, Ô Lạp Na Lạp thị có Cảnh Nhân cung Hoàng hậu, so với Phú Sát thị còn cao hơn, huống chi nàng ta cũng chỉ là xuất thân Bao y mà được nâng kỳ thôi. Luận về vị phân, chức phi chỉ kém chức quý phi một bậc nhưng ngày nào đó cũng có thể vượt qua nàng ta. Luận về ân sủng, tiểu chủ và nàng ta đều chia đều xuân sắc, chỉ cần dùng ít chiêu thì Hoàng thượng cũng sẽ thường đến Diên Hi cung mà thôi”.
Như Ý bưng chén trà nóng, chậm rãi xoa tay nói: “Lời nói của ngươi không sai, cái lý cũng không sai. Nhưng ánh mắt của ngươi chỉ thấy sở trường của ta, lại không thấy khuyết điểm của ta”.
A Nhược khó hiểu: “Khuyết điểm sao?”
Như Ý xuất thần một lát, trầm ổn nói: “Hiện tại tình trạng của ta cũng không được tốt, nếu đi tranh đấu chỉ có rơi đầu chảy máu mà thôi. Nhịn một chút thì ngày sau sẽ cũng có chút khoan khoái. Nếu không nhẫn nhịn thì chính mình chỉ rơi vào thế hiểm khó xử mà thôi”.
A Nhược ngập ngừng không nói nên lời. Như Ý chống trán, nhẹ nhàng xua tay: “Buổi tối hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau đi ngủ đi”
A Nhược đáp ứng đi xuống. Nhị Tâm đỡ Như Ý lên giường đi ngủ. Như Ý thản nhiên thở ra một hơi, Nhị Tâm vội hỏi: “Tiểu chủ, do nước nóng không đủ ấm hay sao ạ?”
Như Ý vỗ nhẹ cánh tay nàng nói: “Mới vừa A Nhược nói trời nói đất như vậy mà ngươi chỉ đứng bên cạnh im lặng nghe nhưng ta biết, buổi tối hôm nay nếu không có ngươi đến Dưỡng Tâm điện báo tin thì Hoàng thượng cũng sẽ không đến nhanh như vậy”.
Sắc mặt Nhị Tâm trầm tĩnh như nước: “Nô tỳ đứng ở phía ngoài Hàm Phúc cung nhìn thấy tiểu chủ chịu nhục, tất nhiên là muốn đi bẩm báo. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Nhị Tâm thấp giọng nói: “Nô tỳ thấy Vương công công, Vương công công nói chuyện ở Hàm Phúc cung thì sẽ do chủ vị Hàm Phúc cung định đoạt và liền đuổi nô tỳ ra ngoài. May mắn Lý Ngọc công công đến phiên trực đêm, nhìn thấy nô tỳ cho nên mới đi bẩm báo Hoàng thượng. Nếu không thì sự tình cũng không thể cứu vãn được”.
Như Ý trầm ngâm một lát, lại cười nói: “Vương Khâm là người khó đối phó. Hắn chỉ nghe Hoàng hậu và Quý phi mà thôi”.
Mi tâm Như Ý vừa động, cười vỗ tay nàng: “So với A Nhược, ngươi là người cẩn thận. Tuy nói không nhiều nhưng ánh mắt đều biết nhìn xa trông rộng”.
Nhị Tâm quỳ thẳng xuống trước giường Như Ý, trong mắt hơi hàm chứa một tia nước trong suốt nói: “Lúc còn ở Vương phủ thì nô tỳ được đưa vào phủ, chỉ là lúc đó người nhà bán vào làm tiểu nha hoàn, chỉ đáng giá hai trăm quan tiền, bị đưa đến nhà bếp đốn củi, cho dù bị đánh chết cũng không được xem là tiện dân. Là tiểu chủ thương xót nô tỳ, đem nô tỳ từ nhà bếp đến bên cạnh hầu hạ tiểu chủ, luôn luôn coi trọng cho nên mới có địa vị như ngày hôm nay. Nô tỳ không biết phải nói cái gì nên chỉ biết tận tâm tận lực che chở tiểu chủ, hầu hạ tiểu chủ mà thôi”.
Như Ý kéo tay nàng vào trong lòng ấm áp: “Được rồi, được rồi, không uổng công ta mấy năm nay đối đãi với ngươi như vậy. A Nhược thông minh nhưng miệng nói không suy nghĩ. Tâm tư ngươi im lặng cho nên hãy thay ta quan sát nhiều chút nhé”.
Nhị Tâm khẩn khiết nói: “Nô tỳ nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của tiểu chủ”.
Từ khi còn ở vương phủ đến trong cung, Như Ý chưa bao giờ chịu nhục nhã ủy khuất nhiều như vậy. Nàng cứ nghĩ rằng dựa vào gối mềm thì có thể dễ dàng ngủ được, ai ngờ nghe tiếng gió thê lạnh ngoài cửa sổ, thổi vào hai ngọn đèn ngoài tẩm điện, phảng phất như hai con mắt của quỷ ma, lẳng lặng mà cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Như Ý nhìn đèn đuốc bên ngoài, trong lòng đầy ấp suy nghĩ, nàng nghe tiếng thở trầm ổn của Nhị Tâm liền biết Nhị Tâm cũng đã ngủ say, vô tri vô giác mà có thể bình an ngủ đến sáng thì cũng là một loại phúc khí. Nàng nghiêng người, để gối hoa mềm úp vào mặt, cố gắng nhắm hai mắt lại. Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng vẫn không ngủ được, nửa tỉnh nửa mơ, ngoài cửa sổ tiếng gió thổi qua cành cây rộn ràng ở bên tai như là tiếng khóc sụt sùi trong đêm.
Tỉnh lại sau nửa đêm, Như Ý cảm thấy khát khô cổ họng, liền gọi một tiếng :”Nhị Tâm”, Nhị Tâm lập tức đứng dậy hỏi: “Tiểu chủ muốn uống nước sao?”
Như Ý nói nhẹ: “Ừ”. Nhị Tâm khoác xiêm y đứng lên đi đốt cây nến, pha một chén trà nóng đưa đến tay Như Ý, nhẹ giọng nói: ‘Tiểu chủ uống chậm một chút”.
Như Ý uống hết một chén trà, liền muốn uống thêm, Nhị Tâm đưa tay lên trán Như Ý, kinh hô: “Trán tiểu chủ nóng như vậy, chỉ sợ là phát sốt rồi”.
Như Ý cảm giác trên người mềm nhũn, nửa chút khí lực cũng không có, trong miệng trong bụng đều thấy khát khô, chỉ phải miễn cưỡng nói: “Uống nhiều canh gừng như vậy nhưng vẫn bị phong hàn”
Nhị Tâm nói: “Bây giờ trời cũng đã muộn rồi, cũng không tiện thỉnh thái y đến, ngày mai nô tỳ sẽ thỉnh Thái y viện kê đơn thuốc”.
Như Ý vỗ đầu nói: “Ngươi đi nấu canh gừng đi, nấu đậm một chút, ta muốn uống thêm một chén nữa để đổ mồ hôi”.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe phía sau điện có vàì tiếng sợ hãi, Như Ý giật mình liền hỏi: “Thanh âm gì vậy?”
Nhị Tâm vểnh tai nghe: “Chắc là tiếng gió”.
Tiếng thét chói tai kia liên miên vài tiếng, hỗn loạn ở trong gió nhưng nghe rất rõ ràng. Trong lòng Như Ý trầm xuống, vội vàng choàng áo khoác đứng dậy nói: “Không phải! Là Hải Lan!”
Như Ý nói xong liền mang hài vội vàng chạy đến. Hải Lan nằm ở trên chiếc giường lớn, cuộn tròn trong chiếc chăn, Diệp Tâm sớm bị dọa nên quỳ tại bên cạnh giường cùng với một tiểu thái giám hầu hạ cùng nhau đau khổ cầu xin. Không biết Hải Lan nói cái gì mà chỉ nghe tiếng run rẩy thét chói tai trong chăn. Như Ý vội vàng phất tay áo, ý báo mọi người đừng nói gì, đến bên mép giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Hải Lan, là ta đây. Ta đến rồi đây”.
Hải Lan mở to hai mắt kinh hãi, như là một con thú nhỏ vừa mới thoát được cái chết. Nàng thì thào mang theo sự kinh sợ “Bọn họ đánh chân muội, bọn họ, bọn họ muốn lúc soát người muội! Tỷ tỷ! Muội chịu không nổi nữa rồi, rốt cuộc muội chịu không nổi nữa rồi!”
Cảm xúc kịch liệt thoát ra, hai chân Hải Lan từ từ lộ ra dưới chăn, đôi chân được quấn thật dày từng tầng lụa trắng, có chỗ còn có chút máu đỏ sậm đã khô cằn trên lụa. Như Ý nhẹ nhàng dùng chăn phủ chân nàng lại, tiến lại gần Hải Lan và ôm chặt nàng, ôn nhu nói: “Đừng sợ, đừng sợ. Ở đây là Diên Hi cung, muội đã ở bên cạnh ta rồi, đừng sợ cái gì nữa”.
Hải Lan nằm trong lòng nàng, khóc nức nở. Cái thanh âm trầm thấp kia mang theo sự lo sợ nghi hoặc, bao nhiêu ủy khuất sợ hãi bây giờ mới thổ lộ hết ra ngoài. Như Ý ôm nàng, nước mắt nàng rơi xuống, thân thể nàng nóng bỏng nhưng sao trong đáy lòng của nàng so với không khí bên ngoài lại cực kỳ giống nhau, lạnh lẽo cực kì. Cũng không biết trải qua bao lâu, Hải Lan mới chậm rãi bình phục trở lại, Như Ý dùng tay đặt lên trán nàng, ôn nhu nói: “Trán muội vẫn còn nóng nhưng đừng lo, thuốc của Thái y viện rất tốt, uống xong sẽ khỏe lại ngay”. Như Ý nhẹ nhàng vỗ vai Hải Lan, nói: “Thuốc là dùng để chữa bệnh, phong hàn trên người cũng sẽ chữa trị khỏi. Nếu trong lòng còn kinh sợ thì muội cứ nhớ rằng nơi này là Diên Hi cung, cách rất xa Hàm Phúc cung. Có chuyện gì thì muội cứ nói với ta một tiếng là được rồi”.
Hải Lan vùi đầu vào trong lòng Như Ý, nức nở: ‘Tỷ tỷ, nơi này thật tốt. Tỷ tỷ, muội không nghĩ tỷ tỷ sẽ đến, nếu tỷ tỷ không đến, muội nhất định sẽ bị nàng ta…”. Nàng nghẹn ngào không nói gì được nữa.
Như Ý dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán Hải Lan nói: “Buổi tối hôm nay, đừng nói là muội, ta cũng kiêng kị nàng ta. Nhưng nếu ta không đến thì trong lòng ta cực kì khó chịu. Từ khi còn ở Vương phủ cho đến bây giờ, bao nhiêu năm rồi, ta cũng chỉ có muội và Thuần tần nói chuyện được với nhau. Nếu ta không đến thì từ nay về sau, ta còn lại ai nữa chứ? Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi”. Nàng nhìn Diệp Tâm nói: “Thuốc của Thái y kê còn không? Đưa cho tiểu chủ các ngươi uống để đổ mồ hôi đi, sau đó dùng canh an thần là được”.
Hải Lan nắm chặt tay Như Ý không chịu buông ra, nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng đi”.
Như Ý chịu đựng sự đau đớn trên cổ tay, mỉm cười nói: “Ta không đi đâu, ta sẽ xem muội ngủ, được chưa?”. Nàng nói xong liền lấy chén thuốc trên tay Diệp Tâm nói: “Muội uống hết đi, uống xong mọi bệnh đều được chữa trị”.
Hải Lan thuận tay lấy chén thuốc, một ngụm uống hết, Như Ý thay nàng lau khóe miệng, đỡ nàng nằm xống, thay nàng đắp chăn. Hải Lan im lặng cuộn mình, từ từ nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau tuyết vẫn cứ rơi, càng phát ra lạnh lẽo không ai muốn ra ngoài. Như Ý ngồi trong Noãn các dưỡng thần, đang nheo mắt bỗng nhiên thấy một nữ tử mang y phục xanh lam bước đến. Như Ý liền đứng dậy nói: “Trời giá rét đông lạnh như vậy sao tỷ tỷ lại đến đây?”
Thuần tần cười tủm tỉm, thi lễ xong liền ngồi xuống nói: “Là do thần thiếp muốn đến xem Hải thường tại thế nào mà thôi, mới nghe Diệp Tâm nói phải đến nửa đêm hôm qua muội ấy uống canh an thần mới ngủ được cho nên đến đây gặp nương nương trước. Hải Lan bị bệnh, nương nương cũng không được khỏe không biết những ngày sau có đi ra ngoài được không đây?”.
Như Ý cười nói: “Hoàng hậu đã cho người đến báo, mấy ngày sau ta và Hải Lan được miễn thỉnh an, chỉ bảo chúng ta ở trong cung nghỉ ngơi là được”.
Thuần tần gật đầu nói: “Cũng tốt. Bây giờ nương nương đã khỏe chút nào chưa?”
Như Ý đưa chén trà nóng cho nàng: “Trước mắt đều không cho ta uống trà. Từ hôm qua đến giờ chỉ được uống canh gừng, uống xong thuốc của Thái y viện liền đổ mồ hôi, bây giờ chỉ cảm thấy nóng mà thôi”
Thuần tần thở dài nói: “Hôm qua nhốn nháo cả đêm như vậy, thần thiếp ngủ sớm nên không biết cái gì. Sáng sớm hôm nay mới nghe nói, cứ nghĩ rằng chỉ là đám cung nhân nói chuyện huyên thuyên, cho đến khi Gia quý nhân kể rõ sự tình thì mới biết”. Nàng niệm câu Phật đạo: “A di đà Phật, trong họa có phúc, cuối cùng Hải Lan cũng rời khỏi Hàm Phúc cung”.
Như Ý thấp giọng hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi tỷ tỷ một câu, tỷ tỷ tin Hải Lan ăn trộm không?”
Thuần tần hô lắp bắp kinh hãi, bình tĩnh lắc đầu nói: “Không phải Hoàng thượng nói Hồng La Thán là do Hoàng thượng âm thầm ban thưởng muội ấy sao?”
“Hoàng thượng cũng vì nhân nhượng cho khỏi phiền phức cho nên mới nói vậy thôi. Ta chỉ có điều thắc mắc, nếu Hải Lan trộm Hồng La Thán thì hơn một trăm cân đó Hải Lan có thể giấu đi chỗ nào được chứ?”
Mi tâm Thuần tần động nhẹ: “Thần thiếp cứ tưởng Hoàng thượng đau lòng mọi người cho nên mới ban lệnh đánh chết Hương Vân châm ngòi thị phi, miệng còn nhét đầy than nóng. Hôm nay nghe thị vệ nói, miệng Hương Vân đều bị đốt cháy, không ra hình dáng gì. Như vậy cũng thấy được Hoàng thượng đã xem nhẹ Quý phi”. Thuần tần hơi xuất thần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Như Ý nói: “Thần thiếp thời điểm này thấy rõ tính tình của nương nương không như lúc trước”.
Như Ý cười nhẹ một cái: “Lúc trước mọi chuyện đều có người thân che chở, còn nay thì không có”. Nàng nói nong liền hỏi: “Mấy ngày nay Hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến Mai đáp ứng sao?”
Thuần tần ngưng thần một chút, tới gần Như Ý nói: “Đừng nói là nương nương, thần thiếp cũng thấy có chút kỳ quái. Dạo này gần đây đúng là Hoàng thượng bận rộn chuyện triều chính nhưng trừ đêm qua triệu hạnh Hoàng hậu thì chưa lật thẻ bài của ai. Thần thiếp lại nghe nói, kỳ thật cách đây hai ngày Hoàng thượng có triệu Mai đáp ứng để đàn tỳ bà nhưng Mai đáp ứng lại từ chối nói thân thể không thích hợp”.
Như Ý liền sinh nghi ngờ: “Theo lý thuyết nàng ta mới có được thánh sủng thì phải cố gắng chiếm lấy ân sủng, sao lại từ chối được nhỉ?”
Thuần tần lắc đầu nói: “Ai biết được? Thần thiếp chỉ nghe nói trên mặt nàng ta không được tốt, chẳng lẽ ngày đó Quý phi lệnh cho Song Hỉ xuống tay quá mạnh cho nên mấy ngày sau khuôn mặt vẫn chưa lành sao?”. Nàng nhịn không được liều cười nhẹ một cái: “Chuyện này nói đến cũng là do Mai đáp ứng, khi không gây chuyện với Quý phi. Hôm qua Hàm Phúc cung còn nói Quý phi phát hàn chứng cho nên hôm nay Hoàng thượng ban chỉ, bữa trưa và bữa tối đều ở lại Hàm Phúc cung cùng nàng ta dùng bữa, ngoài ra còn ban thưởng rất nhiều”.
Như Ý chỉ miễn cưỡng cười nói: “Hoàng thượng luôn thích nàng ta, tỷ tỷ cũng hiểu rõ mà”.
Thuần tần hàn huyên vài câu, liền nghe đến hai chữ “ân sủng” là thấy thương cảm, liền dặn dò Như Ý vài câu rồi rời đi. Nhị Tâm mang chén thuốc đến hầu hạ Như Ý, nói: “Tiểu chủ, Hải thường tại mới vừa tỉnh”.
Như Ý nghĩ một chút rồi nói: “Vậy là tốt rồi. Nay chỉ có một mình Diệp Tâm hầu hạ chỉ sợ là không đủ, Nội vụ phủ đưa người khác đến thì cũng không dám dùng, sợ lại có thêm một Hương Vân thứ hai”.
Nhị Tâm lại cười nói: “Tiểu chủ yên tâm. Nô tỳ đã cho Xuân Hi trong cung chúng ta sang hầu hạ Hải thường tại. Nha đầu kia thành thật, nói cũng không nhiều”.
Như Ý nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt nhìn xung quanh điện rồi nói: “Ta đi xem Hải Lan, xem tinh thần của muội ấy đã ổn chưa?”
Nhị Tâm lo lắng nói: “Tinh thần cũng đã ổn chút nhưng người vẫn như vậy, không chịu gặp ai cũng không chịu gặp ánh sáng. Mặc dù là ban ngày ban mặt nhưng vẫn vùi mình trong chiếc chăn thật dày, không chịu cử động”.
Như Ý sửa sang mái tóc, đứng dậy nói: “Như vậy thì ta phải càng đi xem”.
Sau điện bên trong vắng lặng, tinh thần Hải Lan cũng khá lên rất nhiều, chỉ là da người thì khô, tóc cũng rối ren, chỉ có đôi mắt mở to. Như Ý tiến vào, Hải Lan liền sợ tới mức vội vàng lui vào góc giường, lấy chăn che chắn khắp người. Đợi đến khi thấy rõ người đến là Như Ý thì mới dám lộ mặt ra. Trong lòng Như Ý chua xót cực điểm. Thái y đã nói sai rồi. Vết thương trên chân Hải Lan tuy nặng nhưng trong lòng nàng lại bị tổn thương cực kì ghê gớm. Cái sự nhục nhã tối qua dường như muốn triệt tiêu cái tôn nghiêm và ý chí của nàng.
Trong mưa lá trúc phiêu diêu trong gió, trúc ảnh nhẹ nhàng thản nhiên chiếu vào cửa sổ. Hải Lan lập tức kinh hoàng quay đâu, không ngừng kêu lớn: “Kéo xuống đi! Kéo mành xuống đi”.
Đám cung nhân vội vàng đáp ứng, Hải Lan mở to đôi mắt đang kinh hoàng, vội vã kéo Như Ý ngồi xuống: “Tỷ tỷ ngồi ở chỗ này đi, đừng đi nữa, bên ngoài có người muốn hại chúng ta!”
Như Ý vỗ về nàng, an ủi nói: “Đừng sợ, trời đã sáng rồi, mọi chuyện cũng đã qua. Hoàng thượng vẫn là đau lòng chúng ta, chuyện lớn như vậy cũng đều bỏ qua, còn cho muội ở lại trong cung của ta. Đây không phải là điều mà muội vẫn ngóng trông sao?”
Hải Lan ngồi, tùy ý nước mắt rơi xuống: “Nhưng tỷ tỷ ơi, mỗi lần muội nhắm mắt thì muội lại cảm giác có nhiều ánh mắt đang nhìn muội, nhìn đôi chân trần trụi của muội đang chịu hình, nhìn muội bị người khác vu hãm ăn cắp, nhìn muội suýt chút nữa bị người khác lột hết xiêm y trên người để lục soát. Nhiều ánh mắt nhìn muội như vậy, muội…”. Cả người nàng run rẩy, thở từng đợt hổn hển, thần sắc kinh sợ mà bất an.
Như Ý ôm chặt lấy nàng: “Muội muội, ta biết muội bị dọa sợ nhưng chúng ta đã ở Vương phủ mấy năm nay rồi, cuối cùng cũng vào chốn hậu cung này thì chắc hẳn muội càng hiểu rõ những chuyện đó, đúng không?”. Gương mặt tiều tụy mà chứa đầy lo sợ nghi hoặc của Hải Lan nhìn chằm chằm Như Ý, Như Ý vẫn tiếp tục nói: “Ngày hôm qua đã là quá khứ, hôm nay muội phải càng hiểu rõ. Sống ở nơi này, tất cả mọi chuyện đều có thể đến, mọi người khẩu Phật tâm xà nhưng ta cần phải làm gì? Ngày hôm qua một chậu nước lạnh đổ xuống người, ta thật sự rất hận nhưng hận thì có ích lợi gì chứ? Ta cần phải cố gắng đứng thẳng dậy, cố gắng nhẫn nhịn mà phòng bị những đả kích ngấm ngầm hay công khai như vậy tiếp tục đến”.
Hải Lan giật mình, liền muốn dùng tay thay Như Ý lau đi nước mắt nhưng phát hiện hốc mắt của nàng khô cằn, không có một chút nước mắt. Nàng nói nhỏ: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ chịu nhiều ủy khuất như vậy, nếu được thì cứ khóc đi”.
Khóe miệng Như Ý có chút cười nhẹ, nụ cười kia càng ngày càng thâm mà lạnh như băng: “Khóc ư? Hải Lan, các nàng ta không phải đang
mong ta khóc sao? Ta không khóc, đêm qua ai ai cũng chịu ủy khuất ở Hàm Phúc cung nhưng ta không ủy khuất. Cố gắng nhẫn nhịn, cắn răng nhẫn nại để nghĩ tới cách khác. Ta khóc ư? Ta khóc thì sẽ khiến các nàng ta vui vẻ”.
Hải Lan sợ hãi nhún vai: “Tỷ tỷ, không, muội không làm được! Nàng ta khiến muội nhục nhã như vậy, còn có Hương Vân…”
Như Ý đỡ nàng ngồi ngay ngắn: “Hương Vân hại muội thì đã bị loạn côn đánh chết, chết vẫn không được yên, bị người khác kéo lưỡi treo ở cửa cung, miệng thì nhét đầy than nóng. Còn về phần muội, nếu muội luôn cảm thấy xấu hổ như vậy thì hằng ngày người khác sẽ chê cười muội. Muội phải chuẩn bị tinh thần quên hết mọi chuyện, người khác cười muội thì muội cứ cười lại bọn họ, xem như không có việc gì, có như vậy thì bọn họ mới không chê cười muội nữa”.
Hải Lan phát run: “Tỷ tỷ, muội làm không được… Muội… Muội sợ làm không được…”
Như Ý đứng lên, hỏi Diệp Tâm: “Hôm nay tiểu chủ của ngươi đều uống hết thuốc chưa?”
Diệp Tâm vội nói: “Đều đã uống hết, không dư một giọt”.
Như Ý trầm giọng nói: “Hải Lan, muội cứ uống thuốc chữa bệnh của muội đi. Về phần tâm bệnh của muội, ta chỉ muốn nói với muội: nếu chính muội không chịu thay đổi thì cứ nghĩ việc đêm qua là ta liều chết che chở một người không còn dùng được nữa. Ta bảo vệ muội lúc đó thì lần tới sẽ không bảo vệ được nữa”.
Hải Lan kinh ngạc nghe thấy Như Ý không còn gì để nói thì Tam Bảo rón rén tiến vào, thấp giọng nói: “Tiểu chủ, Hoàng thượng triệu tiểu chủ vào Dưỡng Tâm điện”.
Sắc mặt A Nhược đầy vui mừng, cười nói: “Đêm hôm qua tiểu chủ chịu nhiều ủy khuất, Hoàng thượng nhất định muốn triệu tiểu chủ vào để an ủi vài câu đây mà”. Nàng quay lại thấy Hải Lan đang nản lòng cúi đầu, vội hỏi: “Tiểu chủ có cần đưa Hải thường tại đi theo không?”
Như Ý lắc đầu, nhân tiện nói: “Có biết chuyện gì không?”
Tam Bảo nói: “Chỉ có một tiểu thái giám lạ mặt đến truyền chỉ, chỉ nói là chuyện quan trọng, thỉnh tiểu chủ nhanh chóng đến”.
Như Ý đứng dậy rời đi, đi được hai bước lại dặn Hải Lan: “Lời nói của ta không dễ nghe nhưng thuốc đắng dã tật, tự muội suy nghĩ lại đi”.
Bên ngoài mưa tuyết rơi xuống, đường đi ẩm ướt trơn trượt, bất quá cũng cháy hết một nén nhang thì cũng đã đến Dưỡng Tâm điện. Nhị Tâm đỡ tay Như Ý hạ kiệu thì liền thấy một người đang quỳ ở trên bậc thang ướt đẫm. Như Ý nhìn kỹ thì mới phát hiện là thái giám hầu hạ Hoàng đế – Lý Ngọc.
Như Ý lắp bắp kinh hãi, vội hỏi: Lý Ngọc, ngươi bị sao vậy?”
Lý Ngọc thấy Như Ý, vẻ mặt đau khổ nói: “Nhàn phi nương nương đừng hỏi, chỉ vì nô tài làm chuyện sai nên bị phạt thôi”.
Như Ý nhìn xuống dưới đất thấy Lý Ngọc không phải quỳ trên nền gạch bình thường mà là quỳ trên mái ngói đã bị đập nát. Nàng lắp bắp kinh hãi: “Phạt đến mức thế này sao?”
Lý Ngọc ngấn lệ nói: “Dù sao cũng chỉ là Vương công công trách phạt nô tài mà thôi. Nơi này lạnh lắm, nương nương mau vào đi”.
Như Ý thấp giọng nói: “Quỳ trên cái này sẽ làm cho đầu gối bị thương, nếu được ngươi cứ đến Diên Hi cung đi, bổn cung sẽ lệnh cho Nhị Tâm kê đơn cho ngươi”. Như Ý còn muốn nói gì nữa nhưng đã thấy Vương Khâm ra ngoài đón, miệng cười nhưng như không cười nói: “Nhàn phi nương nương đến, sao còn đứng ở chỗ này nói chuyện với bọn nô tài chứ?”
Như Ý không thèm để ý nói: “Đang yên đang lành, sao Lý Ngọc lại quỳ ở nơi này?”
Vương Khâm cười lạnh nói: “Hầu hạ không chu toàn, dâng trà quá nóng cho Hoàng thượng cho nên mới bị trách phạt. Nhàn phi nương nương, chuyện của đám nô tài xin nương nương đừng bận tâm, nương nương mau vào trong thỉnh an đi”.
Như Ý bước vào Noãn các, đã thấy Hoàng đế cùng Hoàng hậu đang ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không chút tươi cười. Trong lòng nàng trầm xuống, liền hạ thân mình nói: “Hoàng thượng vạn phúc, Hoàng hậu vạn phúc”.
Hoàng hậu thấy nàng thỉnh an, liền lệnh cho Tố Tâm đem chiếc ghế nhỏ đến cho nàng, nói: “Nhàn phi, mưa tuyết rơi xuống như vậy mà còn lệnh cho muội tới đây thật sự không nên nhưng có chuyện quan trọng muốn hỏi muội”.
Hoàng hậu đang nói chuyện, Hoàng đế chậm rãi lấy một quả hạch đào ăn, lạnh nhạt nói: “Chuyện đêm qua, nàng và Hải thường tại đã khỏe chút nào chưa?”
Trong lòng Như Ý ấm áp, hạ thấp người nói: “Thần thiếp không sao nhưng Hải thường tại chịu kinh hách rất lớn, với lại chân đang mang trọng thương cho nên cần phải nghỉ ngơi mới khỏe”.
Hoàng đế nói: “Nếu nàng ta đã ở trong cung của nàng thì nàng phí chút tâm tư chiếu cố nàng ta một chút, nói với nàng ta đừng suy nghĩ chuyện đêm qua nữa”.
Như Ý đáp ứng, Hoàng hậu tươi cười khiêm tốn, nhìn Hoàng đế nói: “Sau giờ ngọ đáng lý ra Mai đáp ứng nên đến đàn một bản tỳ bà mới đúng nhưng năm sáu ngày rồi mà muội ấy vẫn không chịu diện thánh”.
Hoàng đế cười nhẹ nói: “Nàng ta nói vết thương trên mặt vẫn chưa lành lặn cho nên không thích hợp diện thánh, cứ tùy nàng ta đi”.
Hoàng hậu mỉm cười nói: “Ngày ấy Quý phi nộ khí hơi lớn nhưng Mai đáp ứng cũng có điều không phải, trong lòng Hoàng thượng nhớ thương Mai đáp ứng, lại không dung túng nàng, thần thiếp thật sự vui mừng”.
Hoàng đế bưng chén trà trong tay, thản nhiên uống một ngụm: “Tuy rằng không gặp nhưng trong lòng luôn nghĩ đến nhau”.
Kể từ lúc Như Ý vào cung thì mới được diện kiến Hoàng đế một lần, lâu rồi vẫn chưa được gặp mặt, tuy rằng trong lòng luôn nhớ rõ lời dặn dò của Hoàng đế nhưng như vậy lại khó tránh khỏi việc thấy cô đơn tịch mịch. Cho đến đêm hôm qua vội vàng gặp lại, cứ nghĩ rằng Hoàng đế sẽ che chở cho nàng nhưng hắn chỉ nhìn nàng vài lần rồi thôi. Trong cổ họng Như Ý đang ngậm một viên toan thấu mơ, nhả không ra nuốt cũng không được, trên mặt nàng miễn cưỡng cười nhẹ, nhịn không được hỏi: “Mai đáp ứng hầu hạ Hoàng thượng chỉ mới được vài ngày, vì sao Hoàng thượng lại thích muội ấy như vậy?”
Nụ cười của Hoàng đế dần dần mang theo vài phần ấm áp: “Chính là bởi vì nàng ta đi theo bên cạnh trẫm không lâu cho nên mọi chuyện đều như ý, trẫm mới cảm thấy nàng ta là tri kỷ”.
Như Ý nghe câu này xong, trong lòng thấy buồn bã liền cúi mặt xuống. Hoàng hậu cũng thôi cười nhẹ, ngưng một lát rồi lại cười: “Nói đến chuyện này, thần thiếp có câu không biết có nên nói hay không”
Hoàng đế mỉm cười nói: “Hoàng hậu và trẫm thì còn có cái gì không nói được chứ?”
Ý cười của Hoàng hậu hơi bị kiềm hãm: “Giờ Ngọ mới qua, Mai đáp ứng có đến gặp thần thiếp, cho thần thiếp nhìn thấy khuôn mặt của muội ấy, thần thiếp nhất thời không dám định đoạt, đành phải đưa muội ấy đến đây để gặp Hoàng thượng. Mai đáp ứng khóc lóc sướt mướt, hiện tại cũng không dám bước vào điện, ngày đó Mai đáp ứng bị tát có Nhàn phi tận mắt chứng kiến, sau đó Nhàn phi đưa muội ấy quay về Vĩnh Hòa cung cho nên mới triệu Nhàn phi đến đây. Thần thiếp cũng thỉnh Hoàng thượng nhìn khuôn mặt Mai đáp ứng một chút đi”.
Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, liền hỏi: “Nhị Cơ đâu? Nàng ấy đâu rồi?”
Hoàng hậu nói: “Đang ở trong điện chờ nhưng mà muội ấy không dám tới gặp Hoàng thượng”. Hoàng hậu thấy Hoàng đế lo lắng, nhân tiện nói: “Tố Tâm, ngươi đi thỉnh Mai đáp ứng vào đi, có gì ủy khuất thì tự mình nói ra”.
Tố Tâm đi ra ngoài một lát rồi cùng Mai đáp ứng đi vào. Mai đáp ứng vẫn mặc xiêm y kiều diễm như thường, chỉ là trên khuôn mặt dùng một tấm khăn thuần trắng che lại, khuôn mặt như đóa phù dùng đẹp đẽ cũng bị che đi hơn phân nửa. Ánh mắt nàng chứa đầy lệ, chân thì vẫn hành lễ quy củ thỉnh an, Hoàng đế không chờ nàng hành lễ xong liền kéo lại nói: “Làm sao vậy? Mặc dù bị nhận hai tát thì mấy ngày nay cũng lành hẳn rồi chứ”.
Mai đáp ứng chống đỡ không được đành khóc lên, nũng nịu yếu ớt nói: “Trên mặt thần thiếp bị thương thì Hoàng thượng sao còn thấy vui vẻ gì chứ, cảm giác sưng đỏ vẫn còn rất nhiều”.
Như Ý thấy Hoàng đế và nàng ta nói chuyện như vậy, bỗng nhiên nhớ tới thời điểm chính mình được gả cho Hoàng đế, lúc nàng soi gương trang điểm, nàng cùng Hoàng đế cũng từng vui đùa như vậy, cũng không e ngại tôn ti chi phận. Năm ấy đúng là thời điểm vô tư vô lo trong cuộc đời, chỉ là năm tháng trôi qua trong nháy mắt, giờ đây nàng không dễ dàng gặp mặt được Hoàng đế, lại trơ mắt nhìn hắn cùng với tân nhân hoan hảo thân cận, cứ như chính mình ngày. Nàng nghĩ vậy, liền giương mắt nhìn Hoàng hậu, khuôn mặt Hoàng hậu như bức tượng trong miếu thờ, trang nghiêm vô hỉ vô bi.
Mai đáp ứng khóc lóc, liền đem chiếc khăn tháo xuống, Như Ý liếc mắt nhìn, gần như hoảng sợ. Nguyên bản khuôn mặt Mai đáp ứng chỉ bị tát đến sưng đỏ, khóe miệng đổ máu nhưng giờ phút này đây khuôn mặt không chỉ sưng thành màu xanh tím loang lổ từng khối mà khóe miệng cũng tổn hại đến mức thối rữa. Hoàng đế cả kinh biến sắc: “Mặt của nàng…”. Hắn không nói gì liền cùng Hoàng hậu liếc mắt nhau, Hoàng hậu liền nói: “Bộ dạng này, không phải do cái tát tạo thành mà là do dùng cái gì đó sai lầm hoặc là không kiêng cử cái gì”.
Mai đáp ứng lập tức quỳ rạp xuống đất, khóc kể: “Thần thiếp yêu quý dung mạo, không dám làm hỏng dung mạo mà khiến Hoàng thượng mất hứng. Đắc tội Quý phi là thần thiếp không phải, ai đánh thần thiếp cũng chịu đựng nhưng thần thiếp ăn uống thanh đạm, uống thuốc đúng giờ. Nhưng khuôn mặt ngày càng hư hỏng như vậy, trong lòng thần thiếp hoảng sợ vô cùng, không dám gặp mặt Hoàng thượng, chỉ dám nói cho Hoàng hậu nương nương biết”.
Hoàng hậu lo lắng nói: “Thần thiếp có hỏi qua cung nhân hầu hạ Mai đáp ứng, đều nói muội ấy hằng ngày đếu chú ý đến ẩm thực, đều có uống nước đều đặn để giảm sưng tấy, cũng không quên lấy trứng gà nấu chín xoa mặt, coi như đầy đủ”.
Hoàng đế trầm ngâm nói: “Nàng nói nàng dùng thuốc sao? Là thuốc ở chỗ nào?”
Mai đáp ứng ngừng khóc: “Là lấy từ Thái y viện, nói là Quý phi đánh thần thiếp, cũng nguyện ý nhân nhượng cho khỏi phiền phức cho nên cố ý đưa thuốc đến để thể hiện xin lỗi”.
Ánh mắt Hoàng đế lạnh lùng: “Thuốc đó nàng có mang đến không?”
Mai đáp ứng lấy từ trong tay áo một lọ thuốc nhỏ, Tố Tâm vội vàng mở ra, nói: “Ngày đó là nô tỳ đi đến Thái y viện lấy thuốc, đúng là cái này”.
Ánh mắt Hoàng đế hơi có chút nghi hoặc, Hoàng hậu nhân tiện nói: “Ngày ấy thần thiếp cũng có mặt, vì hậu cung hòa thuận cho nên thần thiếp mới khuyên quý phi đưa thuốc cho Mai đáp ứng, cũng là thần thiếp lệnh cho Tố Tâm lấy danh nghĩa Quý phi mà đi lấy thuốc”.
Trong mắt Hoàng đế chợt lóe lên một tia sáng rọi: “Hoàng hậu có tâm, nàng thật chu toàn mới khiến cho hậu cung an ổn như vậy”.
Hoàng hậu an nhiên cười nói: “Là chức trách của Hoàng hậu thì sao dám làm sai được ạ? Chỉ là thần thiếp làm tốt bổn phận mà thôi”.
Hoàng đế không nói gì, chỉ hỏi: “Vương Khâm, trẫm nhớ rõ mới vừa có thái y đến bắt mạch cho trẫm, thái y còn ở ngoài không?”
Vương Khâm cung kính nói: “Là Triệu Minh Triệu thái y của Thái y viện, giờ phút này đây vẫn còn ở ngoài điện”.
“Gọi hắn lại đây, xem thuốc này có gì không ổn hay không”.
Vương Khâm lập tức đi thỉnh Triệu thái y tiến vào, Triệu thái y làm việc cực lưu loát, thỉnh quan xong liền thấy khuôn mặt Mai đáp ứng sưng đỏ, lại nghe đến thuốc mỡ cho nên dùng ngón tay chấm ít thuốc mỡ kiểm tra rồi vội quỳ xuống nói: “Thuốc này có xuất xứ từ Thái y viện, chỉ là bị người khác bỏ thêm chút bạch hoa đan, khiến cho da mặt không thể giảm sưng mà còn thêm sưng đỏ nữa ạ”.
Hoàng hậu nhíu mi nói: “Bạch hoa đan ư? Sao nghe quen tai như vậy nhỉ?”
Triệu thái y kính cẩn nói: “Dạ. Vào mùa đông, các cung đều lấy bột phấn bạch hoa đan hòa chung với diệp tử đằng để làm thuốc trị phong thấp và giảm đau. Trong cung hơi ẩm lớn cho nên Hoàng hậu nương nương ân điển, đều ban đầy đủ trong cung làm thành hương bao đeo ở trên người. Chỉ có Mai đáp ứng gần đây thừa sủng, mới ban cho Vĩnh Hòa cung cho nên vẫn chưa có”.
Như Ý nói: “Đúng rồi. Trong cung thần thiếp cũng được nhận thứ này”.
Hoàng hậu tiếp tục nói: “Thần thiếp cùng Nhàn phi cũng đang đeo hương bao trên người”.
Hoàng đế không nhìn Mai đáp ứng, chỉ nói: “Bạch hoa đan đó rốt cuộc là cái gì?”
Triệu thái y nói: “Bạch hoa đan nếu biết cách dùng thì đó một dược liệu rất tốt nhưng nếu dùng sai cách thì sẽ trở thành độc dược. Chỉ cần làn da đụng với bạch hoa đan, chỉ cần một chút thôi thì sẽ sưng đỏ tróc da, hình thành vết loét. Về sau, vết loét càng ngày càng lớn sẽ khiến da chuyển sang màu xám trắng hoặc tối hồng, tràn đầy mùi hôi, thối không chịu nổi. Miệng vết thương càng ngày càng nặng đến mức có thấy thấy được xương cốt bên trong.”
Mai đáp ứng nghe thấy liền khóc lên, chỉ vào Tố Tâm nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp không biết đã đắc tội với ai mà sai khiến Tố Tâm mang độc dược đến hại thần thiếp như vậy chứ?” Nàng tuy nói Tố Tâm nhưng ánh mắt lại trừng trừng nhìn Hoàng hậu, giọng căm giận nói: “Thần thiếp tự biết xuất thân nghèo hèn, nếu có người không muốn thần thiếp phụng dưỡng Hoàng thượng, thần thiếp thà rằng đập đầu vào tường chết đi cho rồi, chứ không chịu được những thủ đoạn hèn hạ như vậy!”
Thần sắc Hoàng hậu đại biến, lập tức đứng dậy nói: “Hoàng thượng minh giám. Thuốc tuy rằng thấp thiếp lệnh cho Tố Tâm đi lấy nhưng nếu thần thiếp có thủ đoạn này thì trời đất không tha, thần thiếp còn sao dám đưa Mai đáp ứng đến Dưỡng Tâm điện mà diện kiến Hoàng thượng được ạ”.
Hoàng đế uống một ngụm trà rồi đỡ lấy Hoàng hậu nói: “Trẫm biết Hoàng hậu luôn luôn hiền lành. Chỉ là Tố Tâm…”
Tố Tâm hoảng sợ, hai đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng minh giám, Hoàng hậu nương nương minh giám, đúng là ngày đó nô tỳ tự mình đi lấy thuốc, tự mình giao đến cho Mai đáp ứng nhưng nô tỳ không dám can thiệp vào loại thuốc kia!”. Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, vén tay áo lên nói: “Ngày ấy nô tỳ đến lấy thuốc ở Thái y viện thì bị cây kéo gây ra sát thương, lúc ấy các thái y mới dùng thuốc này bôi lên cho nô tỳ, nói là có công hiệu cầm máu. Lúc đó nô tỳ có dùng nhưng giờ đây da thịt không chút thối rữa”.
Trên cổ tay Tố Tâm đúng là còn lưa lại vết sẹo màu hồng, hiển nhiên là vài ngày trước có bị thương. Nàng vội vàng nói: “Nô tỳ không dám nói dối, chuyện này thái y ở Thái y viện đều nhìn thấy, đều có thể làm chứng cho nô tỳ”.
Triệu thái y nhân tiện nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, ngày ấy vi thần cũng có mặt tại Thái y viện, đúng là có chuyện này. Vì loại thuốc mỡ này phối chế không dễ cho nên ngày ấy chỉ có một lọ này, cho nên mới cho Tố Tâm cô cô dùng một ít”.
Hoàng hậu ngưng thần suy nghĩ: “Lúc ấy dùng không có việc gì. Tố Tâm, ngươi đi dọc đường có ai chạm qua thuốc mỡ này không?”
Tố Tâm vội nói: “Tuyệt không có ai, nô tỳ vội vàng đến Vĩnh Hòa cung, lúc đó chỉ có Nhàn phi nương nương cùng Mai đáp ứng đang ngồi nói chuyện”.
Mai đáp ứng đeo lại tấm khăn, hận đến mức cắn răng nói: “Đúng vậy. Ngày ấy Tố Tâm mang thuốc đến, chỉ có Nhàn phi cùng thần thiếp ngồi nói chuyện. Sau đó không có người bên ngoài đến thăm hỏi thần thiếp”.
Ánh mắt Hoàng đế nhìn trên khuôn mặt Như Ý, mang theo ý tứ điều tra hàm xúc: “Nhàn phi, nàng ở chỗ đó làm gì?”
Sắc mặt Như Ý trầm tĩnh như nước: “Hoàng hậu nương nương lệnh cho thần thiếp đưa Mai đáp ứng quay về Vĩnh Hòa cung, thần thiếp có nói chuyện vài câu rồi đi, không có ở lâu”.
Sóng mắt Hoàng hậu tự nhiên, nói: “Như vậy ngoại trừ Nhàn phi thì không có người nào khác đụng tới lọ thuốc mỡ kia. Vĩnh Hòa cung cũng không có ai biết cái này. Nhàn phi, muội có thể nói cho bổn cung biết sao lại như thế này được không?”
Như Ý chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh từng đợt đổ ra, nàng chưa bao giờ nghĩ qua có sự tình như vậy, lần đó Mai đáp ứng bị tát cho nên mới đưa nàng ta quay về Vĩnh Hòa cung thì thuốc mỡ có đưa tới, đủ chuyện vô tình nhưng lại dệt thành một cái mật lưới, cuốn lấy nàng không chút kẽ hở, không thể thoát thân. Trong lòng hồi hộp kinh đảo, trên mặt nàng không để lộ chút sắc giận, chỉ nhìn Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không làm chuyện này, càng không biết ngọn nguồn việc này”.
Hoàng hậu khó xử, chần chờ nói: “Hoàng thượng, Mai đáp ứng có xuất thân Ô Lạp Na Lạp thị phủ đệ, chắc chắn Nhàn phi cố niệm tình nghĩa, nhất định sẽ không làm việc như vậy”.
Mai đáp ứng quay sang nhìn Như Ý, ngữ khí áp bức người khác nói: “Ai ai cũng có ghen tị trong tâm, tần thiếp cũng biết từ lúc nhận được ân sủng của Hoàng thượng thì sẽ có người có tâm hãm hại nhưng lại không nghĩ đến Nhàn phi nương nương! Dám hỏi nương nương một câu, ngày ấy ngoại trừ nương nương thì còn có ai nhân cơ hội mà cho bột phấn bạch hoa đan cho vào thuốc mỡ của thần thiếp chứ?”
Như Ý nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt không chút lảng tránh, bình tĩnh nói: “Ngày đó bổn cung vẫn ở trước mặt muội, nói vài câu rồi đi, nếu muội cứ nhận định bổn cung hại muội thì bổn cung cũng không còn lời nào để nói”.
Hoàng đế nhìn Như Ý, nói: “Nếu gây ra chuyện lớn như vậy, còn làm bị thương dung nhan Mai đáp ứng thì trẫm cũng không thể không tra rõ”.
Hoàng hậu áy náy nói: “Ghen tị chính là tội lớn của tần phi, huống chi còn âm thầm đả thương người khác. Quản giáo hậu cung không nghiêm chính là lỗi của thần thiếp”.
Hoàng đế ngưng mi nói: “Hoàng hậu có khuyết điểm nhưng nàng không có tội”.
Hoàng hậu suy nghĩ một lát nói: “Nhàn phi, vô luận có phải muội làm hay không nhưng đành mời muội đến Thận hình tư, chỗ đó sẽ có ma ma tra hỏi ra sự thật”.
Trên người Như Ý rùng mình, Thận hình tư là hình ngục của hậu cung, từ tần phi đến cung nhân, một khi phạm sai lầm thì đều đưa vào bên trong nơi đó. Nàng chịu đựng lông tơ trên người dựng đứng, cố gắng chống đỡ thân thể cúi người nói: “Sự tình liên quan đến trong sạch của thần thiếp, thần thiếp không thể không đi. Chỉ mong Hoàng thượng tin tưởng, thần thiếp không phải là loại người này”.
Hoàng đế hơi gật đầu, ý nghĩa lời nói nặng nề: “Nàng yên tâm”.
Chỉ là ba chữ nhưng trong lòng Như Ý vững chãi trở lại, Nhị Tâm nhịn không được, khóc lóc van xin: “Hoàng thượng, cho dù muốn tra hỏi tiểu chủ thì cũng không nên đưa đến Thận hình tư. Tối qua tiểu chủ muốn bị phong hàn thì sao còn chịu nổi sự ép buộc như vậy đó được chứ, Hoàng thượng!”
Hoàng đế ôn hòa nói: “Nếu là phong hàn, trẫm sẽ lệnh thái y chẩn trị. Nhưng quy củ không thể phá bỏ”.
Hoàng đế chưa nói xong thì liền nghe bên ngoài vang lên một tiếng ngã, có người dùng thân thể đẩy cửa cung chạy vào nói: “Hoàng thượng, tỷ tỷ không làm việc đó! Không phải! Là thần thiếp làm, Hoàng thượng đưa thần thiếp đến Thận hình tư đi!”
Gió lạnh theo từng đợt thổi vào, Hải Lan bổ nhào trước mặt Hoàng đế, gắt gao ôm lấy chân Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, là thần thiếp ghen tị, thần thiếp không thích nhìn Mai đáp ứng được sủng ái, nhất thời có ý xấu, là thần thiếp hại nàng ấy! Tỷ tỷ không liên quan đến việc này!”
Hoàng đế nhíu mày nói: “Sao nàng lại tới đây?”
Tiểu thái giám bên ngoài sợ hãi nói: “Hải thường tại đã đến đây lâu rồi. Cung nữ bên người thường tại là Diệp Tâm nói vì lâu thấy Nhàn phi nương nương chưa hồi cung cho nên mới lo lắng đến đây. Bởi vì nghe Hoàng thượng ở bên trong hỏi vài câu cho nên vẫn ở ngoài điện không dám tiến vào”.
Hoàng hậu nhìn bộ dáng Hải Lan, lo lắng nói: “Chân của Hải thường tại đang bị trọng thương, cơ thể lại không tốt, sao các ngươi lại không ngăn cản lại chứ?”
Tiểu thái giám kia sợ tới mức dập đầu nói: “Nô tài, nô tài thật sự ngăn không được”
Hoàng hậu liếc mắc, ý bảo Tố Tâm kéo Hải Lan ra nói: “Hải thường tại, bổn cung biết muội lo lắng cho Nhàn phi nhưng chuyện lớn như vậy, không phải ai cũng có thể đảm đương được. Muội nói muội dùng bạch hoa đan kia vậy bổn cung hỏi muội, muội qua Vĩnh Hòa cung khi nào, bỏ bạch hoa đan trong thuốc mỡ khi nào?”
Hải Lan hơi nghẹn lời, lập tức ngẩng mặt, không chút ngại ngùng nói: “Chỉ cần thần thiếp kê đơn thì lúc nào cũng có thể hạ được! Chuyện này không phải Nhàn phi làm!”
Hoàng hậu thần sắc nghiêm nghị nói: “Hải thường tại, bổn cung biết muội và Nhàn phi là tỷ muội tình thâm nhưng chuyện này muội không thể thay nàng ta chịu lỗi được”
Hải Lan đang nằm trên mặt đất, nghe được câu này lập tức ngẩng mặt lên, quật cường nói: “Không phải thần thiếp muốn thay Nhàn phi tỷ tỷ chịu lỗi mà chuyện này, nhất định không phải tỷ tỷ làm”
Hải Lan luôn là người luôn sợ hãi, không nói nhiều, bỗng chốc lời nói kịch liệt như vậy cũng khiến cho Hoàng đế vài phần tin: “Như vậy Hải Lan, nàng vì sao nhận định không phải Nhàn phi làm?”
Hải Lan lại một phen chạy tới bên chiếc áo Như Ý lấy chiếc hương bao, nàng dùng lực rất lớn, đem túi hương bao trên người đổ ra, run run cầm lên trên tay: “Bởi vì trong hương bao tỷ tỷ căn bản không có bạch hoa đan, thì sao tỷ tỷ có thể dùng bạch hoa đan bỏ vào thuốc mỡ được chứ?”
Triệu thái
y vội vàng nhìn kỹ nói: “Hoàng thượng, bột phấn bạch hoa đan có màu xanh trắng nhưng vật đỏ thẫm trong hương bao kia của Nhàn phi nương nương là bột phấn đại huyết đằng”.
Như Ý vừa sợ vừa nghĩ, chỉ phải nói: “Thần thiếp nhớ rõ ngày đó Nội vụ phủ đưa tới bột phấn bạch hoa đan không được tốt cho nên đang muốn đi đổi, Hải thường tại lại thấy hương bao không được may kín cho nên đem về may lại. Còn về phần bạch hoa đan trong bao vì sao không có thì…”
Hải Lan ưu sầu nói: “Thần thiếp biết Nội vụ phủ có lệ phải đưa tới Nhàn phi tỷ tỷ nhưng Diên Hi cung hoang vu lạnh lẽo, chỉ sợ bạch hoa đan kia không được tốt. Vừa lúc trong cung thần thiếp có còn dư bột phấn đại huyết đằng, có giống với bạch hoa đan đều trị phong thấp, giảm đau cho nên dùng bột phận đại huyết đằng thay cho bạch hoa đan. Thử hỏi nếu trong hương bao của tỷ tỷ không có bạch hoa đan thì sao có thể hại người khác được chứ?”
Mai đáp ứng liếc mắt nhìn Hải Lan một cái, chợt nói: “Nếu công hiệu của đại huyết đằng và bạch hoa đan giống nhau thì chúng đều có độc sao?”
Hoàng đế nhìn Triệu thái y, Triệu thái y lập tức nói: “Hoàng thượng, đại huyết đằng không độc cho nên tuyệt đối không thể làm tổn thương dung nhan của đáp ứng tiểu chủ”.
Như Ý căng thẳng rốt cuộc cũng nới lỏng, cầm chặt tay Hải Lan, nhịn không được lệ nóng muốn rơi xuống: “Hải Lan, ta được trong sạch đều là nhờ muội”.
Hải Lan không biết dũng khí từ đâu đến, trầm giọng nói: “Tỷ tỷ không cần cảm tạ. Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Nội vụ phủ coi rẻ tỷ tỷ cho nên mới thoát được chuyện này”. Nàng quỳ xuống nói: “Hoàng thượng nếu không tin thì có thể đi tra hỏi. Nếu có ai vẫn nghĩ tỷ tỷ làm thì hãy đưa thần thiếp đến Thận hình tư đi”.
Hoàng đế nâng Hải Lan và Như Ý đứng dậy, ôn hòa nói: “Được rồi. Hải Lan, trước giờ nàng không nói lời nào, nguyên lai lại có dũng khí như vậy”. Tay hắn chạm vào mu bàn tay Như Ý nói: “Ủy khuất của nàng, trẫm đều biết. Chuyện này trẫm sẽ tra xét lại, nàng yên tâm”.
Hải Lan xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt: “Thần thiếp không có dũng khí gì, chỉ vì tỷ tỷ đã liều chết che chở cho thần thiếp, chứng minh thần thiếp trong sạch cho nên thần thiếp mới che chở tỷ tỷ như vậy”.
Ánh mắt Hoàng đế đảo qua nhìn khuôn mặt Hoàng hậu, cười nói: “Nói như vậy đúng là trẫm không sai khi cho nàng vào Diên Hi cung. Cũng như thành toàn cho hai người các nàng chiếu cố lẫn nhau”.
Hoàng hậu vội vàng mỉm cười đứng dậy, xơ xác tiêu điều nói: “Chuyện này thần thiếp nhất định sẽ tra rõ đến cùng. Nếu không sẽ không quét sạch được cung đình, lấy chính kỷ cương”
Hoàng đế nói: “Nếu chuyện này liên quan đến Quý phi thì không bằng giao cho Nhàn phi đi tra xét đi. Việc vặt hậu cung cũng nhiều, cứ giao cho tần phi chủ trì cũng được cho nên Hoàng hậu cứ an tâm mà lo việc chính đi”.
Thân mình Hoàng hậu hơi chao đảo, cơ hồ có chút không đứng vững chân, trên mặt lại cố gắng mỉm cười: “Từ khi còn ở Vương phủ đến nay, Nhàn phi cũng có khả năng giúp đỡ được”.
Hoàng đế lại nói: “Nhàn phi, mặc kệ tra được cái gì, chuyện này trẫm cũng sẽ giao cho nàng xử trí”. Hắn quay đầu phân phó Triệu thái y: “Triệu thái y, khanh hãy cố gắng chữa trị cho Mai đáp ứng, không được để lại sẹo”.
Mai đáp ứng nghe vậy lại muốn rơi lệ nhưng thấy sắc mặt Hoàng đế không tốt, chỉ phải cố gắng nhịn xuống. Triệu thái y vội hỏi: “Phân lương bột phấn bạch hoa đan không nhiều, vi thần sẽ cố gắng điều trị, bất quá nửa tháng sẽ lành, hoàn toàn sẽ không để lại chút sẹo gì”.
Hoàng đế nói: “Được rồi. Mọi người lui xuống đi”. Hắn thấy Như Ý và Hải Lan hạ thấp người rời đi, ôn nhu dặn: “Hải thường tại, nàng cũng nên tự chăm sóc thân mình đi, Nhàn phi nàng cũng đừng để mắc phong hàn”.
Hai người đáp ứng lui xuống. Hoàng đế nhìn xung quanh bốn phía không có ai, không để ý việc Hoàng hậu đưa miếng quýt qua, chỉ nhìn nơi khác nói: “Chuyện này tuy là do Quý phi lỗ mãng mà gây nên, Mai đáp ứng thì có chút yếu ớt nhưng Hoàng hậu nàng, sự tình chưa điều tra rõ mà đã nghi ngờ Nhàn phi. Hậu cung nhiều chuyện nhưng cũng không được nghi ngờ một ai đó mà hãy công chính đi. Nàng ở trong cung thì tâm cũng nên đặt ở trung gian mới đúng”.
Hoàng hậu nói: “Là do thần thiếp thấy khuôn mặt Mai đáp ứng cho nên có chút hoảng sợ, với lại Nhàn phi cũng hay liên can đến nhiều chuyện cho nên mới có chút sơ sót”
Giọng điệu Hoàng đế càng thêm lạnh: “Tự Nhàn phi muốn liên cao lắm sao? Nàng ở trong cung, là Hoàng hậu của trẫm, vị trí này của nàng không thể manh động mà phải yên ổn, có như vậy hậu cung của trẫm mới an bình được”. Khẩu khí của Hoàng đế ôn hòa một chút: “Trước mắt người trong cung mới có vài người, ngày sau người thì càng nhiều thêm…”
Hoàng hậu nghe được câu này, chỉ cảm thấy ngực phát đau, chỉ phải cố gắng trấn định nói: “Thần thiếp trẻ tuổi không đủ ổn trọng, xử sự xúc động nhưng về sau sẽ không như vậy. Thần thiếp sẽ cố gắng lưu ý”.
“Bữa tối trẫm sẽ dùng bữa với Quý phi, nàng cũng sớm trở về đi”
Hoàng hậu đáp ứng ra ngoài, bên ngoài gió lạnh thổi vào trong mắt, nàng cảm giác lệ muốn rơi ra, nàng cố gắng nắm chặt tay, nhẫn nhại hạ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.