Chương 87
Lưu Liễm Tử
28/11/2021
Mấy ngày sau, Như Ý cùng Hải Lan tản bộ nói chuyện, Hải Lan nâng cánh tay Như Ý chậm rãi bước đi, rồi chăm chú nhìn vào thân hình Như Ý nói: “Thân mình tỷ tỷ càng ngày càng mượt mà. Muội muội nhìn thấy được cái bụng thon nhọn, xem ra là một công chúa rồi”
Như Ý thấy bọn thị nữ đi theo ở phía xa, thấp giọng cười nói: “Lúc sinh Vĩnh Cơ có biết bao nhiêu cẩn thận, muốn ăn chua mà không dám để lộ ra ngoài, chỉ dám nói là ăn cay. Còn bây giờ thì ngược lại, thật sự rất thích ăn cay, ngay cả tiểu phòng bếp cũng đều nói đùa, ngay cả đĩa rau xào của bổn cung cũng phải có vị cay mới được”
Hải Lan cẩn thận vỗ về cái bụng Như Ý mà mỉm cười: “Công chúa cũng tốt. Con gái là tri kỷ của ngạch nương, muội muội vẫn còn cảm thấy tiếc nuối vì dưới gối chỉ có một mình Vĩnh Kỳ, ngày sau đều phải phân phủ mà xuất cung, nếu nói đến một người tri kỷ bên cạnh thì thật không có”
Như Ý nhìn mặt hồ yên ả, lá sen màu sen trải ngập mặt hồ, lại có hoa sen màu hồng gợn sóng nhốn nháo, tiếng ca của đám cung nhân hái sen mơ hồ truyền đến:
“Hà diệp la quần nhất sắc tài,
Phù dung hướng kiểm lưỡng biên khai.
Loạn nhập trì trung khan bất kiến,
Văn ca thuỷ giác hữu nhân lai.”*
(*Đây là bài Thái Liên Khúc của Vương Xương Linh – một nhà thơ đời Đường
Lược nghĩa:
Lá sen và quần lụa cùng một màu,
Hoa sen nghiêng về gương mặt, hai bên cùng nở.
Trong ao lẫn lộn nhìn không thấy,
Nghe tiếng hát mới nhận ra là có người.)
Tiếng ca nhẹ nhàng quanh co truyền đến, Như Ý có chút ảm đảm, ai biết giờ phút này xướng ca hoan hỉ như vậy thì ngày sau vận mệnh thế nào đây? Hải Lan nhìn xung quanh bốn phía, vội vàng che miệng nàng lại: “Tỷ tỷ đừng nói ra những điềm xấu nữa”
Như Ý ảm đạm buông mi: “Bổn cung chỉ là môi hở răng lạnh, thố tử hồ bi* mà thôi”
(*Thỏ tử hồ bi nghĩa là con thỏ chết, con chồn thương xót. Ý nói đồng loại thì phải thương xót nhau. Thành ngữ tương tự: “Hồ tử thổ khấp”: con chồn chết, con thỏ khóc; “chi phần huệ tán”: cây chi bị cháy thì cây huệ than thở)
Hải Lan nghe vậy cũng có chút thương cảm, liền hỏi: “Chuyện Đoan Thục trưởng công chúa tái giá đã quyết định rồi sao?”
Như Ý gật đầu nói: “Kết cục đã định, Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ, phong Chuẩn Cát Nhĩ Thai Cát Đạt Ngõa Tề thành thân vương, ngày 12 tháng Chín sẽ gả cưới Đoan Thục Cố Luân trưởng công chúa, bây giờ Lễ bộ và Nội vụ phủ đang bận rộn lắm đây”
Hải Lan hơi gật đầu: “Bận rộn như vậy cũng có chút lặng lẽ. Đại Thanh chúng ta từ xưa đến nay chưa từng có chuyện công chúa tái giá, rốt cuộc cũng là muốn chút thể diện. Đại hôn lần này của công chúa không thể so với lần trước được”
“Công chúa lần trước gả xa, lúc đó tiên đế sắp băng hà. Lúc đó cũng gấp gáp thì sao có nhiều thể diện được chứ? Lần này lại gả cho cừu nhân giết chết phu quân của mình, nghe nói Hoàng thượng đã gửi cho công chúa một mật chỉ, nói nàng ta mọi chuyện phải lấy quốc sự làm trọng, không cho có suy nghĩ tiêu cực phí hoài bản thân”
Hải Lan càng lúc càng nói nhỏ: “Thái hậu cản tay chuyện công chúa bên ngoài, còn công chúa lại băn khoăn Thái hậu ở bên trong, bận tâm lo lắng lẫn nhau như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể làm thỏa mãn tâm ý Hoàng thượng”
Như Ý nói: “Đoan Thục trưởng công chúa có khác gì với thân sinh của Hiếu Hiền Hoàng hậu là Hòa Kính công chúa đâu chứ? Chỉ là sinh ra trong nhà đế vương, tất cả cũng đều phải nhẫn nhịn mà thôi”
Hải Lan im lặng đau thương, không biết nên nói tiếp thế nào. Chính là đang trầm ngâm thì thấy Tam Bảo vội vàng chạy đến hành lễ một cái rồi nói: “Hoàng hậu nương nương, Du phi nương nương, nơi đó của Thư phi…”
Như Ý đột nhiên xoay người, hỏi: “Có phải Thập a ca…”
Tam Bảo cúi đầu nói: “Dạ. Thập a ca bất hạnh đã qua đời rồi ạ”
Như Ý và Hải Lan liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy trong lòng có từng đợt co rút đau đớn, cái đứa nhỏ kia chưa kịp đặt tên, nó còn nhỏ như vậy, mềm mại như vậy rốt cuộc lại ra đi như vậy. Nàng không dám tưởng tượng Ý Hoan sẽ thương tâm đến mức nào, mấy ngày nay Thập a ca bị bệnh, nước mắt Ý Hoan cứ chảy ra hai dòng suối, phảng phất như hai hàng nước mắt kia vĩnh viễn không ngừng chảy.
Như Ý kìm lòng không được, liền trở về, Tam Bảo liều mạng vội bò đến trước mặt nàng, dập đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, nương nương không thể đến, nương nương không thể đến đó được ạ”
Như Ý quát: “Tránh ra!”
Hải Lan vội đỡ tay Như Ý, dùng lực mạnh mẽ kéo lấy Như Ý nói: “Tỷ tỷ! Không thể đến đó được! Tỷ tỷ đang mang thai, lại sắp sinh sản, nơi xảy ra tang nghi, tỷ tỷ không thể đặt chân đến!”
Như Ý cố hết sức cử động vòng eo, nghiêm mặt nói: “Bổn cung là Hoàng hậu, mọi chuyện tà vọng đó không làm ảnh hưởng đến bổn cung, bổn cung không sợ thì tất nhiên hài tử của bổn cung cũng không sợ!”
Như Ý và Hải Lan vội vàng chạy tới Xuân Vũ Thư Hòa, lúc đó đám cung nhân đều đang ở bên ngoài, dùng màu trắng bố trí khắp nơi. Như Ý lặng yên đi vào tẩm điện, chỉ thấy Ý Hoan mặc y phục đơn giản, nàng trang điểm cũng thật nhẹ nhàng khoan khoái chỉnh tề, cũng không có chút đau thương. Như Ý kinh ngạc, lặng lẽ đến gần thì thấy Ý Hoan đang im lặng ôm lấy đứa con trước ngực, trong miệng nhẹ nhàng hát: “Gió thổi lên, trời đánh trống, Tùng Thụ bạn hoa đứng dưới mưa mà cười ha ha, mang theo cung tên, bước vào sơn cốc săn thú, săn thú không sợ cực, con bò lội qua hồ, lão hổ không kinh sợ, cố gắng bắn tên đi, yêu yêu hồ, trừ bỏ chướng ngại vật…”
Nàng nhẹ nhàng ngâm nga, tiếng ca mang theo cái ôn nhiên từ ái, Như Ý chưa bao giờ thấy qua cái mỉm cười ôn nhu như gợn sóng ở trên môi nàng, tay nàng vuốt ve đứa con trong lòng mà khuôn mặt lại tái nhợt, không chút huyết sắc. Như Ý nhìn nàng, trong lòng chua xót cực điểm, Như Ý quay đầu liếc mắt nhìn Hải Lan, Hải Lan bước đến gần, ôn nhu cười dỗ nói: “Hảo muội muội, muội muội ôm cũng mệt rồi, tỷ tỷ thay muội muội ôm Thập a ca một chút nhé”
Ý Hoan cảnh giác ngẩng đầu lên, ôm chặt lấy đứa con trong tay rồi rụt người lại, lại dùng ánh mắt đề phòng nhìn Như Ý và Hải Lan. Hải Lan ôn thanh nói: “Muội muội hát có mệt không? Có khát hay không?”. Nàng từ từ bước đến chiếc bàn, đổ một chén trà nóng rồi ngoắc tay nói: “Muội muội mau tới uống miếng nước đi, nếu không cổ họng khô khan, lúc đó hát không hay, Thập a ca sẽ không thích đâu”
Ý Hoan yêu thương vô hạn nhìn đứa con trong lòng, ôn nhu nói: “Thập a ca sẽ không thích sao?”
Hải Lan mỉm cười dịu dàng, thân thiết nói: “Đúng vậy. Thập a ca rất thích muội muội ca hát, Ngũ a ca của tỷ tỷ cũng vậy. Muội muội hãy đợi Ngũ a ca đến rồi hãy hát nhé, có được không?”
Ý Hoan hơi buông lỏng đôi tay, không biết có nên muốn buông đứa con trong lòng hay không, Như Ý nhẹ giọng nói: “Muội muội đi uống nước đi, hài tử cũng nên đổi tã lót rồi! Bổn cung biết muội muội không thích người khác chạm vào Thập a ca, bổn cung đến đây rồi. Muội muội cảm thấy yên tâm, có phải không?”
Ý Hoan chần chờ một lát, rồi cẩn thận đem đứa con tới trong lòng Như Ý rồi yêu thương sờ nhẹ khuôn mặt đứa con, nàng mỉm cười nhẹ nhàng, ôn nhu nói: “Ngạch nương đi uống miếng nước rồi trở về ngay, con ngoan à, con đừng sợ nhé!”
Hai tay Ý Hoan buông xuống, Như Ý nhìn khuôn mặt đứa nhỏ kia, khuôn mặt lạnh lẽo, không có một chút cử động, thậm chí có chút cương ngạnh. Trong lòng Như Ý đau xót, nước mắt không kìm lại được mà cứ rơi ra ngoài, nàng sao dám cho Ý Hoan nhìn thấy cho nên nàng cuống quít xoay lưng lau đi. Ý Hoan vội vàng uống xong miếng nước, rồi chỉ nhìn chằm chằm vào đứa con trong lòng Như Ý mà vươn tay ra muốn ôm lại. Nàng cầu xin tha thiết nói: “Con của ta đâu rồi, ta muốn ôm nó, hãy cho ta đi”
Như Ý thấy nàng như thế, dường như còn không biết đứa nhỏ đã sớm chết mất rồi cho nên nàng chỉ phải ôn nhu nói: “Ý Hoan, muội mệt rồi, bổn cung thay muội ôm nó một chút nhé”
Khuôn mặt từ ái của Ý Hoan nhất thời bị đánh tan, giống như một con sói mẹ đang cảnh giác, hung tợn nhìn chằm chằm vào Như Ý nói: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn cướp con của ta sao?”
Hải Lan nhịn không được, lau nước mắt nói: “Thư phi, Thập a ca đã đi rồi, muội…”
Nàng còn chưa dứt lời thì Ý Hoan đã dùng lực đánh Như Ý một cái rồi nhào lên phía trước đoạt lấy đứa con trong lòng Như Ý mà ôm chặt lấy nó, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mà đã mất đi độ ấm, thần sắc nàng chợt ôn hòa, tươi cười ôn nhu thoải mái như cánh bướm chập chờn trên cánh hoa. Nàng tiếp tục nhẹ nhàng ca hát, mỉm cười: “Thập a ca ngủ rồi, nó không thích ai làm nó thức giấc đâu”
Hải Lan nhìn Như Ý, mang theo ánh nhìn chua xót mà không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ Thư phi muội muội thương tâm đến mức thần chí không rõ nữa rồi”. Nàng lo lắng không thôi: “Bây giờ phải tính thế nào đây?”
Hoàng hôn lấy tư thái ôn nhu nhẹ nhàng chiếu lên tấm ngói xanh lưu y trong vườn ngự uyển, xuyên qua cơn gió mềm nhẹ và nhẹ nhàng chiếu lên chiếc trâm cài linh lung của Như Ý, trong gió lại mang theo mùi hoa ngọt ngào, thanh nhã đến mức để người khác cảm thấy toàn thân đều hòa tan vào cơn gió mềm nhẹ này. Rõ ràng ánh tà tương trong đình viện ấm áp như vậy nhưng Như Ý không biết sao lại nhớ tới cái ngày của rất nhiều năm về trước, hình như vẫn là cái ngày Ý Hoan được thừa sủng. Vào cái ngày đó, Ý Hoan đứng ở trong cơn gió, nhẹ nhàng ngâm xướng không biết là thơ của ai. Câu thơ uyển chuyển kia giờ phút này lại nằm trong tim nàng rõ ràng: “Đạm yên sơ phong lãnh hoàng hôn, thưa thớt trà mi hoa phiến, tổn hại xuân ngân”*
(*Lược nghĩa: gió lạnh nhạt màu sương khói trong buổi hoàng hôn làm cho phiến hoa trà my thưa thớt mất đi cái sức sống)
Bây giờ đúng là “đạm yên sơ phong lãnh hoàng hôn” đó sao, Như Ý nghĩ vậy mà cứ tùy ý nước mắt tuôn trào.
Hải Lan và Như Ý ngồi ở một bên mà nhìn thần chí mê loạn của Ý Hoan, trong lòng tràn đầy cái không đành lòng nhưng lại khuyên nhủ không được, Hải Lan liền hỏi Hà Tích ở bên cạnh: “Hoàng thượng đã biết chưa? Có đi bẩm báo chưa?”
Hà Tích xoa ánh mắt đang đỏ ửng lên nói: “Dạ, đã đi bẩm báo rồi ạ nhưng Hoàng thượng đang cùng Nội vụ phủ bàn bạc chuyện tái giá của Đoan Thục trưởng công chúa và Chuẩn Cát Nhĩ Đạt Ngõa Tề cho nên nhất thời chưa đến đây được”
Hải Lan nhìn Như Ý, ưu phiền nói: “Chắc không phải vì chuyện chính sự mà là Hoàng thượng cũng sợ thấy cảnh thường tình mà thôi”
Đáy lòng Như Ý bỗng dưng vừa động, cười lạnh nói: “Thấy cảnh thương tình sao?”
Là cảnh thương tình sao? Thập a ca từ lúc sinh ra cho đến nay đều thân hư thể nhược, mắc bệnh triền miên, lúc nào cũng làm bạn với thuốc thang, không phải đó là do năm đó Hoàng đế ban thưởng cho Thư phi chén thuốc sẩy thai đó sao, vì thế mới làm thân thể người mẹ bị thương mà giờ đây làm tổn hại đứa con.
Cho nên hắn mới không dám và cũng không muốn đến đây!
Trong lòng Như Ý bỗng nhiên kiên cường, từ từ nâng cổ tay lên, chiếc vòng ngọc và vòng tay điêu ngân va chạm vào nhau gây ra tiếng leng keng như là triệu hồi cái bóng tối ôn nhu. Nàng nắm lấy tay Ý Hoan, lại dùng giọng nói nhẹ nhàng và thanh định: “Hài tử đã chết rồi! Ý Hoan, đi nào! Đi cho Hoàng thượng tận mắt nhìn thấy đi, cho Hoàng thượng thấy đứa trẻ này vốn sinh ra đã kém cỏi không trị được mà chết! Chỉ có làm cho Hoàng thượng tận mắt nhìn thấy thì Hoàng thượng mới khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không bao giờ quên!”
Đột nhiên Ý Hoan ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Như Ý rồi phát ra một tiếng bi thương: “Không, hài tử của ta không có chết! Không có chết mà!”. Nàng ôm chặt đứa con trong lòng: “Nó sẽ cười, sẽ khóc, sẽ cử động, sẽ gọi ta bằng hai tiếng ngạch nương. Hài tử của ta không chết! Sẽ không chết mà!”
Tiếng khóc nàng nức nở rên rỉ giống như mẫu thú nhìn ánh trăng mà hú, vang vọng trong cả trời đất, thật lâu sau mới tiêu tan. Hải Lan đỡ lấy bả vai của nàng, rơi lệ nói: “Thư phi muội muội, thật sự Thập a ca đã đi rồi. Nếu muội có tâm thì hãy cho Hoàng a mã nhìn mặt hắn lần cuối cùng đi. Đứa con này, dù sao cũng là đứa con duy nhất của muội và Hoàng thượng”
Có lẽ hai từ “duy nhất” của Hải Lan đã đả động được Ý Hoan, Ý Hoan nhẫn nhịn thật lâu rồi mới chảy ra nước mắt, Như Ý nắm tay nàng ra ngoài: “Đem nước mắt của muội để cho Hoàng thượng thấy đi, cho Hoàng thượng thấy nỗi đau mất con của muội thì mới có thể làm triệt tiêu nỗi đau trong lòng hắn”
Ý Hoan ôm hài tử chạy vội vã ra ngoài, Hải Lan dựa vào người Như Ý, phảng phất nghe thấy tiếng nữ tử la hét, kỳ quái hỏi: “Ý của tỷ tỷ hình như là thâm oán Hoàng thượng?”
Như Ý cười khổ: “Có lẽ bổn cung đã ở trong chốn thâm cung này lâu ngày quá rồi, bổn cung nghĩ có khả năng là do đứa nhỏ này chết không thể minh bạch thì Ý Hoan cũng thương tâm không chút minh bạch. Mà hài tử chết rồi, chẳng lẽ Hoàng thượng không có liên lụy sao?”
Hải Lan nhợt nhạt mỉm cười: “Tỷ tỷ như vậy, muội muội mới cảm thấy cao hứng. Đây mới là chi đạo sống sót trong chốn thâm cung”
Tang nghi của Thập a ca đã qua 7 ngày nhưng Ý Hoan vẫn còn đau thương không thôi, không thể tự kiềm chế được bản thân. Có lẽ bộ dáng thê thảm của Thập a ca lúc chết đi khiến cho Hoàng đế cảm động cho nên Hoàng đế đặc biệt cho phép Thập a ca chết yểu chôn chung vào viên tẩm của Đoan Tuệ Hoàng thái tử. Thù vinh như vậy, rốt cuộc cũng khiến Hoàng đế đau buồn về cái chết của Thập a ca.
Ý Hoan tạ ơn sâu nặng nhưng vẫn thương tâm không thôi, nàng vẫn cứ nằm trên giường, không chút đứng dậy. Như Ý bước vào thăm nàng thì thấy nàng toàn thân mặc y phục màu trắng, trong tay nắm chặt chiếc yếm của Thập a ca, khuôn mặt đôi môi đều nhợt nhạt. Như Ý đứng ở cạnh cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái ngày mà nàng gặp được Ý Hoan lúc nàng mới rời khỏi lãnh cung, lúc đó Ý Hoan dung nhan sáng sủa, cơ hồ như một tia sét điện quang, cắt ngang qua phía chân trời mà không để người khác nhìn gần.
Như Ý tự biết khuyên không được, cũng không nhẫn nhịn để nhìn nàng cho nên chỉ phải đem chén canh tổ yến đến đặt ở bên chiếc bàn gần giường nàng nằm rồi yên lặng rời đi. Rời khỏi Xuân Vũ Thư Hòa, tâm tình Như Ý u sầu không vui cho nên nàng liền đến phòng đọc sách của Vĩnh Kỳ.
Lúc đó là sau giờ ngọ, phần lớn mọi người trong cung đều đang ngủ say, trong đình viện cũng phá lệ yên tĩnh. Ánh mặt lẻ loi chiếu qua từng giọt nước trên cành cây sau mưa, Như Ý cảm thấy rầu rĩ, mà đỡ eo chậm rãi đi qua hành lang gấp khúc. Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng hát theo cơn gió bay tới:
“Không loạn lý xuân tình khó khiển, bỗng dưng lý hoài nhân u oán. Tắc vì ta sinh tiểu Thiền quyên, lấy danh môn nhất đổ nhất đổ lý thần tiên quyến. Thậm lương duyên, đem thanh xuân phao được xa. Ta ai tình ai gặp, tắc tác theo ngại ngùng. Tưởng U Mộng chỗ nào, cùng cảnh xuân mạch nước ngầm chuyển. Kéo dài, này trung hoài nào nói. Yêm tiên, bát cuối đời trừ Vấn Thiên.”*
Tiếng ca lẳng lặng sau giờ ngọ, mang theo tiếng mưa rơi kéo dài, giọng hát kia trong trẻo oanh oanh yến yến. Một lúc sau, giọng nữ kia lại sụt sùi xướng lên tiếp:
“Điều kiện diễm dương thiên. Muôn tía nghìn hồng khai biến. Mãn điêu lan bảo thế, vân đám hà tiên. Đốc xuân công trân hộ Phương Phỉ, miễn bị kia Hiểu Phong thổi chiến. Sử giai nhân tài tử thiếu bận lòng, Mộng nhi cũng thập phần hoan biện.”**
(*, **: Đây là lời trong vở kịch nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc có tên là “Mẫu Đơn đình” do nhà soạn kịch đời Minh là Thang Hiến Tổ biên soạn)
Tuy không có người hòa cùng tiếng hát nhưng tiếng hát này làm bạn với tiếng mưa rơi, thập phần êm tai. Như Ý trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Đang có tang lễ của Thập a ca, Hoàng thượng và Thư phi đều đang thương tâm thì sao lại có người ở đây xướng những từ điệu mỹ diễm như vậy nhỉ?”
Tam Bảo bước lên nào: “Bẩm nương nương, Oản Xuân Hiên là chỗ ở của Lệnh phi. Nghe nói mấy ngày nay Hoàng thượng rất ít chiêu hạnh Lệnh phi cho nên Lệnh phi mới rảnh rỗi mà tới Nam phủ ca kỹ học xướng Côn Khúc ạ”
Khuôn mặt Như Ý không chút thay đổi: “Tam Bảo, đi đến Oản Xuân Hiên xem xét, bất luận là không biết đó là ai mà dám nặng nhẹ mà xướng những mỹ khúc hoan từ này trong tang lễ của Thập a ca thì phải vả miệng 50 cái, rồi lệnh cho nàng ta đến trước linh điện của Thập a ca quỳ một ngày một đêm trách phạt”
Ngày hôm sau, Như Ý dâng hương cho Thập a ca thì đã thấy hai mắt Yến Uyển sưng đỏ cả lên, Yến Uyển thấy Như Ý liền có chút sợ hãi mà lui thân mình nằm trên mặt đất: “Thần thiếp cung nghênh Hoàng hậu nương nương”
Như Ý cũng không nhìn nàng, chỉ thắp hương kính thượng. Một lát sau, nàng mới chậm rãi nói: “Bổn cung trách phạt cô cũng nhẹ nhàng rồi”
Yến Uyển rơi nước mắt, thập phần kính cẩn: “Thần thiếp nhất thời vong tình, tự biết không nên xướng khúc trong thời kỳ tang lễ của Thập a ca. Hoàng hậu nương nương trách phạt thần thiếp thế nào thì thần thiếp đều cam tâm nhận lấy. Chỉ là nương nương….”. Nàng ngẩng mặt nhìn Như Ý: “Không biết vì sao, thần thiếp có cảm giác nương nương đối với thần thiếp không như lúc xưa. Có phải thần thiếp lỗ mãng, trong lúc vô ý mà mạo phạm nương nương không ạ? Thần thiếp thỉnh nương nương nói rõ, thần thiếp nguyện ý chấp nhận hết mọi hậu quả nhưng cầu xin nương nương hãy đối đãi thần thiếp như xưa”
Thần sắc nàng điềm đạm đáng yêu nhưng trong lòng Như Ý vẫn luôn chứa đầy khinh thường, Như Ý cũng không muốn nhiều lời, chỉ lạnh nhạt nói: “Hai năm nay cô đã làm những chuyện gì, cô nghĩ bổn cung không biết sao?”
Yến Uyển hạ thấp thân người xuống như một con thú nhỏ sợ hãi khúm núm, bộ dạng cúi đầu phục tùng, nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương thấy ngày đó thần thiếp nhất thời hồ đồ mà không khuyên được Hoàng thượng uống lộc huyết thì thần thiếp nhận sai. Nếu nương nương vẫn chưa hết giận thì thần thiếp sẽ chịu mọi sự trách phạt”
Như Ý nhìn khuôn mặt Yến Uyển có vài phần giống mình cho nên cũng có chút lay động nói: “Bổn cung trách phạt cô vì những chuyện bên ngoài, cô còn lén lút làm những chuyện khác thì chính cô là người thấu đáo rõ ràng nhất. Nếu về sau cô an phận thì bổn cung sẽ không so đo với cô, nếu cô giở thủ đoạn gì ra nữa thì bổn cung cũng sẽ không chấp nhận được cô”. Nàng nói xong liền phất áo rời đi.
Yến Uyển đợi nàng rời đi thì chợt ngẩng người lên. Xuân Thiền vội đỡ lấy tay Yến Uyển đứng dậy nói: “Nương nương, cẩn thận đầu gối bị thương”
Yến Uyển cười lạnh mấy tiếng: “Hoàng hậu đúng là lợi hại! Khẩu khí lớn lắm!”. Rốt cuộc nàng cũng có chút bất an: “Xuân Thiền, ngươi nói xem, rốt cuộc Hoàng hậu đã biết chuyện gì rồi?”
Xuân Thiền nhẹ nhàng nói: “Hoàng hậu nương nương nói điều đó chắc cũng chỉ vì có cùng giao hảo với Thư phi với lại cũng vì thương tâm nỗi đau mất con của Thư phi thôi. Nếu Hoàng hậu nương nương biết được chuyện gì thì sao hôm nay có thể dung tha được cho nương nương chứ ạ?”
Khuôn mặt Yến Uyển chứa một luồng khí lạnh mà nhìn chằm chằm vào phía Như Ý, từng đợt kinh độc, oán hận trong đôi mắt.
Cái thương tâm mất con càng khiến Như Ý lo lắng cho Ý Hoan. Dường như Ý Hoan mất đi cái tri giác vốn có ở thế gian này, nàng không khóc, không cười, không nói với bất cứ ai mà chỉ ngoảnh mặt làm ngơ. Đợi đến khi mấy ngày sau, Ý Hoan mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, đem hết tâm tư và sức lực đang có mà sao chép thơ văn Hoàng đế.
Hoàng đế cũng đã đến thăm nàng vài lần, thậm chí Hoàng đế phải bất đắc dĩ đoạt lấy cây bút mực trong tay nàng, nàng chỉ kinh ngạc mà nhìn Hoàng đế, vươn tay nói: “Trả bút lại cho ta, Trả bút lại cho ta!”
Hoàng đế ôm chặt lấy nàng mà rơi lệ: “Ý Hoan, nàng còn trẻ, nàng sẽ có con lại thôi mà’
Ý Hoan chỉ biết ôm chặt quần áo của con nàng trong lòng, lẩm bẩm nói: “Ta chỉ muốn hài tử này thôi, chỉ cần hài tử này thôi”
Sau đó nàng bi thống rất nhiều, nàng càng điên cuồng đắm chìm trong bút mực và trang giấy.
Ý Hoan tiều tụy xuống rất nhanh như một đóa hoa khô héo, dần mất đi hơi nước, chỉ còn chờ ngày héo rũ triệt để. Có mấy lần Như Ý và Hải Lan ở bên cạnh nàng mà chỉ biết nhìn nàng sao chép nhiều thơ văn. Rồi mỗi một lần nàng đi đốt cháy di vật và quyển kinh Phật cho Thập a ca thì cũng không rơi một giọt nước mắt nào, lại càng không muốn ai làm bạn bên cạnh, chỉ có mình nàng nói chuyện nhỏ nhẹ trước quan tài của con mình.
Đám cung nhân đều lén nghị luận, Thư phi bị ma nhập sau cái chết của Thập a ca, ngay cả Thái hậu cũng phải khuyên bảo đừng để ý đến Thư phi và cũng không muốn nghe thấy. Chỉ có Hải Lan và Như Ý buồn bã không thôi, tâm ý mẫu thân đã chết thì không thể vãn hồi.
Vào một ngày, Ý Hoan đến trước tử cung của Thập a ca thì gặp Yến Uyển đang mặc một y phục màu trắng mà trang điểm thập phần trắng trong thuần khiết, nàng quỳ trước quan tài của Thập a ca, chậm rãi
đốt từng quyển kinh Phật mà rơi lệ không thôi.
Ý Hoan lặng lẽ quỳ bên cạnh nàng, mở ra một cái hộp gỗ màu đen và lấy một mấy tờ giấy màu Nguyên Bảo, thần sắc thập phần lãnh đạm: “Không phải con của cô, cô tới đây làm gì?”
Nước mắt Yến Uyển rơi vào chậu than khiến cho hoa hỏa bắn lên tung tóe, bi thương nói: “Tỷ tỷ tới khóc cho Thập a ca, còn muội tới khóc cho đứa con của mình”
Ý Hoan không thích Yến Uyển quyến rũ hoặc làm chủ vị Vĩnh Thọ cung, nàng lại thể hiện cái hỉ nộ ra bên ngoài, không thích che giấu với bất cứ ai cho nên nàng luôn luôn thản nhiên, không chút để ý tới Yến Uyển. Nhưng mà giờ phút này thấy Yến Uyển thương tâm như vậy, nàng cũng thấy xúc động, chậm rãi nói: “Cô làm gì có con chứ?”
Yến Uyển vươn tay thử xoa cái bụng Ý Hoan, Ý Hoan theo bản năng lùi ra xa một bước, nàng thấy thần sắc Yến Uyển si ngốc, không có chút ác ý nào mà cũng không biết nàng ta muốn làm cái gì cho nên liền đứng yên đó. Yển Uyển chậm rãi nói: ‘Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của muội ơi, tỷ tỷ vì Thập a ca mà thương tâm, thương tâm đến mức ngay cả bản thân mình đều không cần nữa. Kỳ thật nghĩ lại, tỷ tỷ tốt hơn muội rất nhiều. Tốt xấu gì đứa con của tỷ tỷ cũng đã từng nằm trong bụng tỷ tỷ, tỷ tỷ có được cái mong chờ mang thai 10 tháng, rồi lại có cái vui sướng khi hạ sinh, tỷ tỷ thấy nó cười, thấy nó khóc, cùng nó vui buồn cùng nhau. Nhưng mà, đứa con của muội đâu rồi?” Nàng mở to đôi mắt thê lương, nhìn chằm chằm vào Ý Hoan, lẩm bẩm nói: “Đứa con của muội đang ở nơi nào chứ?”
Hai tay Yến Uyển lạnh lẽo, chạm vào y phục của Ý Hoan mà vẫn cảm thấy đầu ngón tay nàng ẩm ướt lạnh lẽo, Ý Hoan có chút không đành lòng, hiếu kỳ hỏi: “Đứa con của cô?”
Yến Uyển cười như không cười, khóc như không khóc, bình thường như không bình thường: “Đúng vậy, tỷ tỷ, đứa con của tỷ tỷ có tốt xấu thế nào thì cũng đã từng ở trong bụng tỷ tỷ, tốt xấu thế nào cũng đã từng có mặt trên thế gian này và ở bên cạnh tỷ tỷ. Nhưng mà đứa con của muội đâu rồi?” Nàng chạm tay vào cái bụng rỗng tuếch, lo sợ không yên mà rơi nước mắt: “Một chút vận khí của đứa con ở trong bụng muội cũng chẳng có. Đứa con của muội tới đây không được! Nó tới không được chiếc bụng của muội, tới không được trên thế gian này”. Nàng mở to hai mắt, nước mắt chảy ra gần như điên cuồng: “Tỷ tỷ có biết vì sao không?”
Ý Hoan kinh ngạc nói: “Vì sao?”
Yến Uyển ngửa mặt lên trời mà cười đau khổ, nàng lau đi nước mắt rồi lấy tay mở ra một chiếc hộp, nàng lấy ra một chén thuốc màu đen, hơi nước còn bốc lên, quả nhiên là nước thuốc vừa mới nấu xong. Yến Uyển đưa chén thuốc lên mũi Ý Hoan, rưng rưng nói: “Mùi vị chén thuốc này, tỷ tỷ chắc hẳn cảm thấy rất quen thuộc đúng không?”
Ý Hoan kinh ngạc không thôi, đôi mắt chợt lóe lên cái khó hiểu: “Sao cô có được thuốc mang thai của ta?”
Nước mắt Yến Uyển như hạt trân châu, cuồn cuộn rơi vào trong chén thuốc, khiến cho màu đen của thuốc gợn sóng: “Tỷ tỷ, là muội ngu xuẩn, là muội tham lam. Muội hâm mộ Hoàng thượng ban thưởng thuốc mang thai cho tỷ tỷ, muội cũng hy vọng sẽ có ngày sớm có một đứa con cho nên muội mới vụng trộm thuốc mang thai của tỷ tỷ rồi vụng trộm uống. Thậm chí muội còn chịu khó uống thuốc hơn so với tỷ tỷ, mỗi lần sau khi thị tẩm, muội đều uống từng ngụm từng ngụm, không chừa lại một chút nào cả”
Ý Hoan khiếp sợ không thôi: “Vậy cô… sao lại không có con?”
Yến Uyển lau đi nước mắt trên má, si ngốc nói: “Đúng vậy! Muội chịu khó hơn tỷ tỷ nhưng lại không có con. Tỷ tỷ chỉ uống vài lần nhưng rốt cuộc lại có con”. Yến Uyển nhìn gần Ý Hoan, trong mắt có ánh sáng sắc bén: “Cho nên tỷ tỷ, tỷ tỷ không cảm thấy kỳ quái sao? Đây là thuốc của thánh thủ Thái y Tề Lỗ đó!”
Ý Hoan run rẩy, lui về phía sau một bước mà dựa vào quan tài của Thập a ca bên cạnh: “Kỳ quái sao? Có cái gì kỳ quái chứ?”
“Thuốc mang thai nhưng lại không cho chúng ta có được hài tử, vậy không kỳ quái sao? Vì thế muội mới lén đi tìm thái y trong Thái Y viện để hỏi thuốc này là thuốc gì, thế nhưng bọn họ đều nói đây là thuốc mang thai thượng hạng. Muội cũng tin nhưng mà tỷ tỷ, là do tỷ tỷ nói cho muội biết, tỷ tỷ chỉ uống vài lần nhưng lại có thai cho nên muội mới nhờ người xuất cung, lấy phương thuốc mang thai này cho các đại phu xem, lúc đó muội muội mới biết được…” Nàng kéo dài âm điệu, chậm chạp không chịu nói ra, nước mắt cứ tuôn trào không thôi.
Tựa hồ Ý Hoan hiểu được điều gì cho nên giọng nói có chút phát run: “Cô biết được cái gì?”
Nước mắt Yến Uyển rơi xuống: “Tỷ tỷ à, chẳng lẽ tỷ tỷ thật không biết đó là cái gì sao? Nếu không thì vì sao tỷ tỷ lại không uống?”
Ý Hoan thoáng bình tĩnh: “Ta không uống cũng chỉ bởi vì uống mấy năm nay rồi mà không có động tĩnh cho nên cũng thấy chán nản. Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng nói, đây là do ý trời, cẩn gì phải dựa vào loại thuốc đau khổ đó cho nên cái chi tâm cầu con trong lòng ta cũng nhạt đi”
Yến Uyển nhíu mày nói: “Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương cũng không nói cho tỷ tỷ biết cái gì sao?”
Ý Hoan trầm tĩnh nói: “Hoàng hậu nương nương hiếm khi uống thuốc mang thai cho nên tất nhiên nương nương không nói gì với ta cả”
Yến Uyển khiếp sợ, nháy mắt liên tục, giây lát sau nàng mới bình tĩnh nói: “Vậy thì muội sẽ nói cho tỷ tỷ biết vậy”. Đôi môi của nàng chứa một tia quyết tuyệt mà tươi cười bi thương: “Muội và tỷ tỷ đã uống thuốc mang thai nhiều năm. Hoàng thượng vì chê tỷ tỷ có xuất thân Diệp Hách Na Lạp thị, chê tỷ tỷ sinh được mầm mống cừu nhân của Ái Tân Giác La thị cho nên mới cho tỷ tỷ uống thuốc tránh thai”
Ý Hoan khiếp sợ không thôi, sắc mặt trắng bệch ra, miệng lưỡi run run: “Ta không tin!”
Yến Uyển lấy ra từ trong tay áo một tờ giấy đầy chữ và đưa đến trước mặt Ý Hoan: ‘Tỷ tỷ không tin sao? Tỷ tỷ hãy nhìn phương thuốc này đi. Trên phương thuốc này có ghi đây là thuốc tránh thai, lại là nét chữ của vài vị danh y trong kinh thành thì sao sai được chứ?”
Nàng nhìn ánh mắt Ý Hoan, tiếp tục nói: “Hoàng hậu nương nương nói đúng, thuốc đều có ba phần độc tính cho nên lúc đó muội mới biết loại thuốc mang thai này không thể khiến bản thân có con. Cho nên lúc tỷ tỷ mang thai Thập a ca thì lúc đó tỷ tỷ bị thận hư khí nhược, mới khiến cho Thập a ca sinh ra ốm yếu không ngừng, rốt cuộc lại chết đi”. Hai đầu gối nàng mềm nhũn, quỳ rạp xuống chậu than bên cạnh, trong tay nắm một nắm tiền giấy tung lên đầy trời như tuyết rơi, vừa khóc vừa cười: “Con ơi con à, con thật đáng thương, con chết trong ai nhưng lại không biết, hóa ra là Hoàng a mã của con đã hại chết con rồi. Ân sủng gì chứ, yêu thương gì chứ, tất cả cũng đều là giả dối. Đứa con đáng thương của ta ơi!”
Yến Uyển khóc rống lên rồi chậm rãi đứng lên đến vỗ về quan tài của Thập a ca mà lộ ra một tia oán độc và tươi cười khoái ý.
Ý Hoan xông thẳng đến tờ giấy kia rồi nhìn kỹ từng chữ một chữ một. Nàng mỉm cười, nàng cười như chưa bao giờ được cười.
Có một cung nữ trẻ tuổi đang quỳ hầu hạ bên cạnh Hoàng đế. Trong điện cực kỳ yên tĩnh, chỉ có hắn nhẹ nhàng hít thở mùi hương Long Đản thượng hạng, chỉ cần một chút hương khí dính lên vạt áo thì mấy ngày sau vẫn chưa hết mùi. Cái mùi hương như vậy, nhiều năm qua nàng đã ngửi thấy quen thuộc, cái mùi hương đó khiến cho nàng cảm thấy an tâm nhưng giờ khắc này đây, nàng lại cảm thấy xa lạ mà lạnh lẽo.
Hoàng đế thấy nàng vội vàng chạy đến cũng không thấy kinh ngạc mấy, hắn mỉm cười ấm áp như khí trời tháng Sáu: “Sao nàng lại vội vàng đến đây vậy? Mồ hôi chảy đầy đầu rồi kìa!”. Hắn nhìn Lý Ngọc, phất tay nói: “Đi lấy một chiếc khăn ấm đến lau mặt cho Thư phi đi, đừng để lạnh quá, nóng rồi gặp lạnh thì dễ bị phong hàn lắm”
Lời nói ôn nhu như vậy, trong hơn mười năm qua, Ý Hoan đều luôn thấy quý trọng mà quen thuộc nhưng lúc này những lời nói đó lọt vào tai nàng, nàng lại cảm thấy đau tai, trong lòng đau đớn không thôi. Lý Ngọc lặng im lui ra bên ngoài, ngay cả cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng đế nhìn vẻ mặt khác thường của nàng cũng cảm thấy rất sợ. Ý Hoan cảm thấy thân thể đều có chút cương ngạnh, miễn cưỡng vén áo thi lễ nói: “Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn hỏi Hoàng thượng”
Hoàng đế xua tay, ý bảo cung nhân lui ra bên ngoài, đúng lúc Lý Ngọc cầm chiếc khăn ấm bước vào, Hoàng đế tự tay nhận lấy rồi lau mồ hôi cho nàng. Ý Hoan không tự giác mà tránh đi bàn tay của hắn, Hoàng đế có chút xấu hổ nhưng vẫn lấy tay lau cho nàng, ôn hòa nói: “Trời nóng như vậy nhưng sao lại đổ nhiều mồ hôi lạnh như vậy chứ?”
Lý Ngọc nhìn thấy tình hình thì liền vội lui xuống. Tay Ý Hoan có chút run rẩy, muốn nói gì đó nhưng hốc mắt đỏ ngầu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng đối đãi tốt với thần thiếp đều là thật lòng sao?”
Trong mắt Hoàng đế có sương mù mỏng manh: “Đang tốt lành sao nàng lại hỏi như vậy?”
Giọng nói của hắn vẫn ấm áp như thường, không một chút khác thường nào, ngay cả Ý Hoan cũng cảm thấy nghi hoặc, nàng hỏi: “Hoàng thượng, những năm qua, Hoàng thượng luôn cho thần thiếp uống thuốc mang thai, rốt cuộc đó là thuốc gì vậy?”
Hoàng đế chậm rãi nói: ‘Tất nhiên thuốc mang thai chính là thuốc làm cho nàng có thai, nếu không thì sao nàng có con với trẫm được chứ?”
Đáy lòng Ý Hoan mềm nhũn, chợt nói: “Nhưng thần thiếp đã lén cho người đi hỏi thì loại thuốc kia không phải là thuốc mang thai mà là thuốc khiến cho người khác sau khi thị tẩm không thể có thai được”. Nàng mở to đôi mắt nghi hoặc, run rẩy nói: “Hoàng thượng, nếu không vì sao thần thiếp ngừng uống loại thuốc kia thì lại có thai mà lúc trước mỗi lần dùng thì lại không có thai chứ?”
Hoàng đế có một chút thất thần rồi lại thản nhiên nói: “Đại phu giang hồ bên ngoài không đáng tin, trong cung đều có thái y tài giỏi, chẳng lẽ y thuật thái y không bằng bọn họ sao?”
Trong nháy mắt, Ý Hoan không nói được gì, nước mắt tràn đầy đôi mắt. Nàng cố gắng lắc đầu nhưng vẫn không nhịn được mà nước mắt rơi xuống lã chã: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng nghĩ vậy như vậy nhưng mà vì sao lời của danh y ngoài cung lại khác với thái y trong Thái Y viện chứ? Thật sự, kể từ lúc mang thai Thập a ca cho đến bây giờ, trong lòng thần thiếp vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc, vì sao lúc trước uống nhiều thuốc mang thai như vậy nhưng lại không mang thai được, rồi sau này lại có chứ? Vì sao Thập a ca thận hư thể nhược, lúc thần thiếp có thai cũng thận hư thể nhược chứ? Không phải là vì thuốc mang thai này sao?”
Dường như có một miếng băng lạnh lẽo đột nhiên sôi sục, mang theo cái khiếp sợ, Hoàng đế không nói gì được. Một lát lâu sau, hắn mới thở dài như gió mùa thu: “Thư phi, có một số chuyện không cần phải tìm hiểu nguyên nhân làm gì, suy nghĩ quá nhiều thì chỉ làm cho mình cảm thấy đau khổ thêm mà thôi”
Dưới chân Ý Hoan lảo đảo, dường như khiếp sợ đến cực điểm, nàng vẫn không tin: “Tìm hiểu nguyên nhân sao? Hóa ra Hoàng thượng là sợ thần thiếp tìm hiểu nguyên nhân”. Nước mắt nàng rơi xuống, cuốn theo bao hận ý chua xót khó tả: “Vậy thì Hoàng thượng hãy cho phép thần thiếp hỏi rõ thêm một lần nữa. Nhiều năm qua Hoàng thượng đối với thần thiếp là hư tình giả ý, nhiều lần không cho thần thiếp có thai, chẳng lẽ là vì thần thiếp có xuất thân Diệp Hách Na Lạp thị sao?”
Thần sắc Hoàng đế có vài phần lạnh buốt thấu xương: ‘Thư phi, là ai sai nàng đến bên cạnh trẫm, nàng nghĩ trẫm không biết sao? Ngày đó Thái hậu tiến cử nàng phụng dưỡng hầu hạ bên cạnh trẫm, trẫm có thể xem nàng mơ mộng mà vô tri nhưng vì sao chuyện Hòa Kính và Nhu Thục, xem ai nên gả cho Mông Cổ thì nàng lại xen vào, nàng và người phía sau nàng, tâm tư cực kỳ tính toán”
“Hoàng thượng nhận định thần thiếp là con gái của Diệp Hách Na Lạp thị, là cừu nhân của Ái Tân Giác La thị cho nên mới bị người bên ngoài bài bố, mưu hại Hoàng thượng sao? Cho nên Hoàng thượng mới kiêng kị và phòng bị thần thiếp như thế sao?”
Hoàng đế trầm giọng nói: “Diệp Hách Na Lạp thị thì cũng chẳng sao nhưng trẫm không phải không biết nàng là người Thái hậu chọn lựa cho trẫm, an bài ở bên cạnh trẫm, vậy cái rắp tâm đó là gì chứ?”
Lòng của nàng chợt xuất hiện đau đớn, cái đau đớn kia càng nhiều thêm sau khi nghĩ đến đứa con mới chết của nàng. Dường như miệng vết thương càng lúc càng nứt ra, như bị dùng muối đổ lên vết thương. Ý Hoan ôm chặt lấy cánh tay của mình, như là muốn chống đỡ nhưng lại chống đỡ không được, nàng buồn bã lạnh lùng nói: “Tuy rằng thần thiếp là người Thái hậu chọn lựa để ở bên cạnh Hoàng thượng, lại được Thái hậu dốc lòng chỉ bảo những điều Hoàng thượng yêu thích và chán ghét. Có thể cho thần thiếp ở bên cạnh Hoàng thượng làm bạn, thần thiếp thật lòng cảm kích Thái hậu nhưng dù có như vậy thì thần thiếp cũng không chịu nhận hết cái sở chỉ của Thái hậu. Thần thiếp đối với Hoàng thượng thật lòng! Chẳng lẽ những năm gần đây Hoàng thượng không biết ư?”
Đáy mắt Hoàng đế chợt lóe lên một tia nghi kị, hắn mỉm cười lạnh lẽo nói: “Thái hậu ở trong chốn thâm cung nhiều năm thì sao có thể đưa một nữ tử thật lòng với trẫm đến bên cạnh trẫm mà làm việc cho Thái hậu chứ? Không chỉ có nàng, Khánh tần cũng được, Mai tần cũng được, cho dù Phú Sát thị đưa Tấn tần vào thì tất cả cũng đều giống nhau mà thôi”
Nước mắt Ý Hoan dừng lại trên má, nàng cố gắng lau đi, không thèm để ý đến cái trang điểm, nàng căm hận nói: “Đúng là Hoàng thượng lợi hại, tính kế hay với Thái hậu! Mẫu tử các người tranh đấu lẫn nhau thì cần gì lôi kéo ta vào làm cái gì? Ta là con gái của một nhà thanh bạch, nguyên tưởng rằng được Thái hậu ban cho ân huệ mà có thể âu yếm được nam tử bên cạnh cho nên mới vì Thái hậu mà góp lời vài cầu. Nhưng ta đều dành toàn tâm toàn ý bên cạnh Hoàng thượng, hóa ra ta chỉ là quân cờ tranh đấu của mẫu tử các người, hủy hoại cả đời của ta, ngay cả đứa con của ta cũng không thể bảo toàn được”
Nàng nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, tựa hồ muốn tìm kiếm thứ gì đó từ trong đáy lòng hắn: “Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng nghi kị Thái hậu như vậy thì cần gì phải dày xé chúng ta, cần gì phải giả vờ ân ân ái ái với ta mà khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm vậy?”
“Ghê tởm sao?” Đột nhiên Hoàng đế biến sắc rồi lại thản nhiên nói: “Không phải các nàng thích thú được nhận ân sủng của trẫm sao? Thái hậu muốn trẫm sủng ái các nàng thì trẫm sủng ái cho Thái hậu xem! Làm vậy cũng khiến cho Thái hậu yên tâm” Hắn lạnh lùng nói: “Đời người chỉ là diễn tuồng, trẫm chỉ là gặp dịp thì chơi đùa với con hát mà thôi”
Ý Hoan im lặng một lát rồi cười lạnh thích thú, cái tiếng cười kia giống như màn sương tuyết trên mặt hồ, lạnh buốt thấu xương: “Hóa ra mấy năm nay ta đều sai! Chỉ là ta vẫn chưa hay biết gì, cứ cho rằng thật lòng đối đãi với Hoàng thượng thì Hoàng thượng cũng sẽ thật lòng đối với ta. Hóa ra là ta sai lầm rồi, tất cả đều là sai lầm”
Ánh mắt Hoàng đế vừa lạnh vừa thâm sâu, sâu đến mức không thấy vực đáy: “Thư phi, nàng sai. Cái sai của nàng chính là không nên đi tìm cái gọi là chân tướng sự thất. Bên cạnh nàng đang có nhiều thứ tốt đẹp như vậy thì nàng cần gì tới đây hỏi trẫm? Nếu nàng đã hỏi trẫm thì trẫm không muốn lừa dối nàng, là do nàng tự tìm lấy phiền não thôi”
Ý Hoan chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, âm thanh Hoàng đế vừa gần lại vừa xa, đâm thẳng vào màng nhĩ. Cả người Ý Hoan run lên, nàng cố gắng chống đỡ mà vén áo thi lễ, thản nhiên cười nói: “Hoàng thượng nói đúng, là lỗi của thần thiếp, thần thiếp có tội, là thần thiếp không nên yêu thương Hoàng thượng từ cái ngày Hoàng thượng đi tế lăng trở về. Là thần thiếp… Đều là lỗi của thần thiếp
Nàng si ngốc xoay người, chậm rãi rời đi. Lý Ngọc đứng hầu hạ bên cạnh cửa, có chút lo lắng nhìn Hoàng đế mà thử thăm dò: “Hoàng thượng…”
Hoàng đế không chút để ý: “Đây là do tự Thư phi muốn nghe nói, không cần để ý tới nàng ta. Ngươi hãy nhớ, cấm cho người bên ngoài có hồ ngôn loạn ngữ”
Ý Hoan cũng không biết làm sao nàng có thể quay về Xuân Vũ Thư Hòa. Dường như hồn phách của nàng đã rời khỏi thân xác, giờ đây nàng vô tri vô giác đi tới đi lui. Nàng lệnh cho cung nữ bên cạnh hãy nhốt nàng bên trong điện, rồi nàng tự tay lật từng tờ giấy thơ văn Hoàng đế mà nhiều năm qua nàng đã sao chép.
Ở bên cạnh Hoàng đế nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn nhận lấy ân sủng. Ý Hoan cũng không phải là nữ tử yêu sủng, tuy rằng tự biết mình có xinh đẹp nhưng có lẽ Hoàng đế yêu thích cũng là cái xinh đẹp của nàng mà thôi. Nhưng sao giờ đây, đã trải qua nhiều năm ngày đêm bên cạnh, hắn lại dễ dàng tha thứ cho việc nàng nói thẳng, dễ dàng tha thứ cái lãnh ngạo bất quần* của nàng, có phải đây là chút thật lòng của hắn không? Nhiều năm qua, nàng thầm ái mộ hắn, ái mộ cái tuấn lãng của hắn, tài hoa của hắn, phong tư của hắn, hắn là nam tử đứng trên vạn người, đối với nàng hắn lại chăm sóc chiếu cố rất nhiều, điều mà nàng có thể báo đáp lại hắn là đem thơ văn nhiều năm của hắn mà sao chép lại, xem nó như là trân bảo.
(*Lãnh ngạo bất quần: lãnh là lạnh, ngạo là kiêu ngạo, bất là không, quần là đội, bầy, đàn. Câu này có nghĩa là làm việc độc lập, không thích bầy đàn, nhóm đội)
Hóa ra, tất cả cũng chỉ là lừa gạt nói dối, làm nàng cảm thấy mệt mỏi mà đứa con của nàng cũng mệt mỏi. Nàng mỉm cười si ngốc, nàng lấy ngọn nến đem đốt toàn bộ những thơ văn mà nhiều năm qua nàng đã sao chép. Nàng đốt cháy rồi lấy tờ giấy bị cháy ném khắp nơi trong điện.
Nước mắt rơi xuống mãnh liệt, nàng hoàn toàn không để ý tới ngọn lửa đang thiêu cháy, khuôn mặt nàng chứa đầy nước mắt, nàng ai oán ngâm thơ:
“Nhi kim tài đạo đương thì thác,
Tâm tự thê mê.
Hồng lệ thâu thuỳ,
Mãn nhãn xuân phong bách sự phi.
Tình tri thử hậu lai vô kế,
Cưỡng thuyết hoan kỳ.
Nhất biệt như tư,
Lạc tận lê hoa nguyệt hựu tê (tây).”*
(*Đây là bài thơ Thái Tang tử của Nạp Lan Tính Đức – một nhà thơ giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tài hoa, thông thạo văn chương nhưng lại yểu mệnh, ông chết vào năm 31 tuổi. Những bài từ của đều mang vẻ bi thảm sầu bi. WebTru yenOn linez . com
Lược nghĩa:
Mà đến bây giờ mới kể lỗi lầm ngày ấy,
Cõi lòng tự nhiên mê mẩn.
Dòng lệ đỏ nhỏ xuống vơi đầy,
Gió xuân thổi đầy trước mắt, trăm sự đều thành không.
Mới hay từ ấy không có cách nào gặp lại,
Gượng kể lúc vui vẻ.
Một khi chia tay buồn như đứt ruột,
Hoa lê rụng hết, trăng lại ngả về tây.)
Nàng si ngốc kinh ngạc mỉm cười: “Bây giờ mới biết lúc đó đã sai rồi… Tất cả đều sai rồi! Đều sai rồi!”
Nàng ngâm xướng lại một lần nữa, giống như ngâm xướng lại giấc mộng nồng say mê ly của đời người.
Lúc Như Ý biết được tin cháy thì vội vàng chạy tới thì Xuân Vũ Thư Hòa điện đã cháy trong biển lửa. Đám cung nhân liều mạng gào to lên, dùng hết mọi thứ để lấy nước nhưng mà đám lửa thật sự quá lớn, miếng nước đổ vào nhỏ bé, không chút đáng kể. Lý Ngọc chỉ huy đám cung nhân, đầu đổ đầy mồ hôi, liên tục dậm chân không thôi. Hắn thấy Như Ý đến mà nhịn không được nghẹn ngào nói: “Hoàng hậu nương nương, chuyện này thì phải làm sao đây?”
Như Ý vội vàng hỏi: “Người có bị sao không? Thư phi đâu rồi?”
Vẻ mặt Lý Ngọc thảm thiết nói: “Lúc phát hiện ra đám cháy thì đã quá muộn rồi, Thư phi nương nương đã sớm đuổi hết mọi người ra bên ngoài, lúc đám cháy phát ta thì bên trong chẳng còn một chút động tĩnh nào. Chỉ sợ là…”
Như Ý cảm thấy choáng váng, rồi lảo đảo một cái, miễn cưỡng đỡ lấy tay Dung Bội mà đứng vững lại nói: “Cứu người! Mau cứu người!”
Lý Ngọc quỳ xuống nói: “Hoàng hậu nương nương, sợ là không kịp nữa rồi. Lửa giờ quá lớn, không ai có thể đi vào được. Hơn nữa, chỉ sợ đám cháy này là do tự tay Thư phi nương nương thiêu cháy. Nàng ta nhất tâm tìm đến cái chết ạ!”
Có giọt nước mắt rơi xuống, Như Ý bi thương nói: “Vì sao nàng ta đột nhiên tìm đến cái chết? Vì sao?”
Lý Ngọc lắp bắp nói: “Lúc trước khi Thư phi tự thiêu thì có phát điên với Hoàng thượng, nô tài đứng canh giữ bên ngoài, loáng thoáng nghe được cái gì là thuốc mang thai, cái gì là do Thái hậu sai khiến, ngoài ra còn không biết gì nữa ạ”
Như Ý nhất thời hiểu rõ, trong lòng nàng đau đớn không thôi.
Một nữ tử mạnh mẽ quyết tiệt như vậy, thì sao sau khi biết được chân tướng thuốc mang thai mà có thể chịu sống tiếp với một nam nhân bên cạnh được chứ?
Dung Bội vội la lên: “Mặc kệ thế nào thì vẫn phải cứu Thư phi ra. Nương nương, nương nương có thấy đúng không ạ?”
Như Ý nhìn bầu trời đỏ bừng ánh lửa, dần dần nuốt cháy cái cung điện mà buồn bã quay đầu nói: “Không cần nữa”
Ý Hoan, người nữ tử trong sạch như băng phách ngọc tủy, cuối cùng lại hòa mình vào trong đám lửa, lấy lửa đốt cháy tâm tư, không cho người bên ngoài cứu lấy nàng. Trên đời này,
có thiếu nữ nào chưa từng mang một tâm tư tốt tươi đẹp đẽ như xuân chứ? Lúc Ý Hoan mới nhập cung, Ý Hoan trẻ tuổi ngọc mạo, Ý Hoan độc thừa ân lộ, đối với cuộc sống trong chốn thâm cung sau này nhất định sẽ có vô số tốt đẹp khát khao. Nàng có thể đứng trên vạn người mà ngồi bên cạnh ngôi vị chí tôn
Như Ý kinh ngạc suy nghĩ, càng lúc càng thấy đau đớn. Nàng đau đến mức cúi lưng xuống mà đè lấy cái bụng, hình như có máu tươi đang chảy ra ngoài. Đến khi Dung Bội kinh hô lên một tiếng, rốt cuộc nàng đau đến mức mất đi tri giác rồi ngã xuống đất.
Lúc nàng tỉnh lại thì trời đã khuya, Như Ý vẫn còn mê man nặng nề, chỉ cảm thấy có một hài tử tứ chi đang cựa quậy trong người nàng, tựa hồ có vô số người đang kêu gọi nàng, trong bụng từng chút quặn đau nhưng nàng lại không còn khí lực để chống cự.
Cuối cùng, cuối cùng, là tiếng khóc nỉ non của một đứa trẻ sơ sinh cũng làm cho nàng dần dần tỉnh lại. Lúc nàng tỉnh lại thì đã thấy Hải Lan đang làm bạn bên cạnh, vừa vui mà vừa buồn, Hải Lan ôm một đứa bé hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang khóc oa oa: “Hoàng hậu nương nương, là một vị công chúa”
Ngày 23 tháng Sáu năm Càn Long thứ 18, Như Ý sinh hạ Ngũ công chúa. Ngoại trừ Hòa Kính công chúa thì đây chính là công chúa duy nhất của con vợ cả, có lẽ Hoàng đế ít có con gái, có lẽ là vì Ngũ công chúa sinh non trước nửa tháng, lại có Thập a ca chết yểu cho nên Hoàng đế đối với Ngũ công chúa cực kỳ phá lệ quý trọng, hắn đã sớm ban cho Ngũ công chúa cái phong hào: “Hòa Nghi [和宜]”, mang ý nghĩa: “Vạn sự đều nghi”, lại lấy nhũ danh là “Cảnh Hủy [璟兕]”
Chữ “Hủy [兕] cũng có nghĩa là con bò tót. Mỗi khi Hoàng đế nói chuyện với Như Ý thì đều hi vọng đứa con gái mềm mại nhỏ bé này sẽ khỏe mạnh như một con bò tót, có thể ngăn chặn được tất cả bất trắc và bệnh tật.
Tuy Như Ý mỉm cười nhưng lại ẩn chứa cảm giác bất tường, nàng chỉ nói: “Đường Thái Tông cực kỳ sủng ái con gái của Trưởng Tôn Hoàng hậu là Tấn Dương công chúa, nhũ danh công chúa là Hủy Tử, chỉ tiếc không thể nuôi lớn được”.
Hoàng đế xua tay, cười nói sang sảng: “Cho nên con gái của chúng là Cảnh Hủy. Cảnh là vẻ đẹp lộng lẫy của ngọc bích, vừa đẹp trong sáng, lại vừa cường tráng khỏe mạnh”. Hắn dứt lời liền ôm lấy Cảnh Huy mà hôn không ngừng, tựa hồ Cảnh Hủy rất thích hành động thân mật như vậy cho nên luôm mỉm cười với Hoàng đế.
Hoàng đế thập phần vui sướng: “Trẫm có nhiều con gái như vậy nhưng cũng chỉ có Cảnh Hủy là cười ngọt với trẫm lúc trẫm ôm nó”
Hoàng đế vui sướng như vậy, hồn nhiên đã quên đi chuyện Ý Hoạn tự thiêu ở Xuân Vũ Thư Hòa, một nữ tử cương liệt như vậy, hóa ra khi chết đi thì không thể nằm trong lòng Hoàng đế.
Như Ý cũng vì cảm thấy môi hở răng lạnh bi thương, bởi vì Thập a ca và Thư phi liên tiếp qua đời cho nên ngay cả khi Cảnh Hủy sinh ra là việc vui cho nên ngân lượng ban thưởng cho tất cả các cung nhân hầu hạ và các ma ma đỡ đẻ cũng bị giảm xuống phân nữa, Như Ý chỉ nói: “Thập a ca và Thư phi mất đi cho nên việc ban thưởng cho các ngươi cũng ít đi. Chuyện lần này khiến cho các ngươi chịu ủy khuất, lần sau nếu có tần phi sinh nở, bổn cung nhất định sẽ bù lại cho các ngươi”
Điền ma ma không nhẫn nhịn được, nhất thời cười nói: “Thư phi cho dù thế nào cũng chỉ là phi thiếp thì sao có thể so sánh được cái tôn quý của Hoàng hậu nương nương chứ ạ? Cho dù nàng ta không còn nữa nhưng cũng không thể làm tổn hại đến việc nương nương sinh hạ tiểu công chúa ạ”
Như Ý đang thương tiếc mẫu tử Thư phi chết đi, giờ đây nàng nghe được lời này của Điền ma ma cho nên giận tái mặt nhưng lại không nói gì. Điền ma ma là người ngoan trảo, liền thấy thần sắc Như Ý không vui thì cũng phải giấu đi cái mi gian phẫn nộ, rốt cuộc cũng không nói câu gì.
Như Ý thừa dịp Hoàng đế vui vẻ cho nên ôn nhu nhắc tới: “Hoàng thượng yêu thương công chúa như vậy, tất nhiên thần thiếp cao hứng, chỉ là cái ngày công chúa sinh ra là ngày của Thư phi tạ thế, vẫn là xin Hoàng thượng nghĩ tới công chúa mà không cần trách phạt cái tội tự sát của Thư phi”
Hoàng đế chỉ lo nhìn Cảnh Hủy trong lòng, khẽ nhíu mày nói: “Nếu Hoàng hậu cầu tình, trẫm cũng sẽ đồng ý, chỉ là nữ tử bừa bãi như vậy, đốt chảy cung điện, thật sự là đáng giận”
Trong lòng Như Ý vừa động nhưng cũng phải miễn cưỡng duy trì cái mỉm cười trê mặt: “Thư phi tự sát cũng là do tuyệt vọng quá mức thôi ạ”
Hoàng đế thôi mỉm cười, chợt liếc mắt nhìn nàng một cái, đôi mắt lạnh lùng: “Lời này của Hoàng hậu là có ý gì?”
Thần sắc Như Ý bình tĩnh, không chút sợ hãi nói: “Thư phi mất con, không phải là cái tuyệt vọng sao?”
Hoàng đế ảm đạm nói: “Thập a ca, đúng là đáng tiếc”. Hắn cúi đầu nhìn thấy Cảnh Hủy đang tươi cười khả ái, hắn nhịn không được mà trêu đùa cùng: “Chỉ là nếu không còn nữa thì cũng là không có duyên phận, cũng không cần nghĩ nhiều làm gì”
Như Ý nhìn Hoàng đế yêu thương tươi cười với Cảnh Hủy thì cũng chỉ biết im lặng. Hoàng đế còn muốn ở lại bên cạnh Như Ý và Cảnh Hủy nữa thì Lý Ngọc đã chạy vào bẩm báo nói các vị đại thần đang chờ ở Ngự thư phòng mà muốn bàn chuyện lũ lụt ở Hồng Trạch.
Như Ý loáng thoáng cũng biết, hồ Hồng Trạch bị vỡ, khiến cho nước đổ xuống dân chúng, Cao Bân lập tức cũng không dám ngăn trở mà chỉ biết cố gắng hết sức cứu chạy rồi đến bẩm báo với Hoàng đế. Sau khi Hoàng đế rời đi, Dung Bội thay y phục cho Như Ý rồi lặng yên khuyên nhủ: “Hoàng thượng đang vui vẻ, nương nương cũng thấy Hoàng thượng yêu thương tiểu công chúa như vậy thì nương nương cần gì nhắc tới chuyện không vui của Thư phi nương nương chứ ạ?”
Bên trong con ngươi của Như Ý bất chợt xẹt qua một đốm lửa rồi cũng chợt ảm đạm không thôi: “Nếu bổn cung không nhắc tới thì chỉ sợ bên trong hậu cung không còn ai dám nhắc tới nữa. Ngươi cũng thấy rồi đó, sau khi Thư phi tạ thế, Hoàng thượng chưa bao giờ nhắc đến nàng ta một câu”. Mi tâm của nàng xuất hiện một tia nghi hoặc: “Chỉ là bổn cung vẫn thấy nghi hoặc, Lý Ngọc có nói trước khi Thư phi tự thiêu thì cũng đã nói chuyện với Hoàng thượng về thuốc mang thai, chuyện này bổn cung ngẫu nhiên biết được, Hoàng thượng lại giấu kín không thôi thì sao Thư phi lại biết chuyện này chứ?”
Dung Bội cúi mặt xuống nói: ‘Nô tỳ có nghe qua, ngày đó Thư phi trước khi đến gặp Hoàng thượng thì có đến tử cung của Thập a ca. Theo như lời đồn đãi thì…” Giọng nói nàng càng lúc càng nhỏ: “Lệnh phi cũng đã đi đến đó”
Như Ý nhíu mày, nhất thời cảnh giác: “Nàng ta đến đó làm cái gì?”
Dung Bội hơi mím môi nói: ‘Nương nương cũng nghĩ như vậy sao? Nô tỳ cảm thấy ân tình của Lệnh phi nương nương bất định, khó có thể nắm chắc, khiến cho người khác cảm thấy bất an”
Như Ý thở phào nhẹ nhõm nói: “Hóa ra ngươi và bổn cung đều suy nghĩ giống nhau. Như vậy, sau bữa tối ngươi đến Oản Xuân Hiên tìm Lệnh phi đến đây”
Dung Bội vội đáp lời nói: “Dạ. Nô tỳ sẽ làm chuyện này bí mật, chỉ là nương nương cũng không cần lo lắng gì nữa, bây giờ nương nương đã có đầy đủ trai gái, Hoàng thượng lại đối đãi tốt với nương nương, địa vị trong cung của nương nương vững như bàn thạch, muốn xử trí ai cũng được”
Có rất nhiều chuyện rõ ràng thoáng qua trước mắt nhưng quả thật lại đoán không được, khó có thể nắm chắc được. Như Ý cười gợn sóng, không đủ trong veo: “Dung Bội, ngươi cảm thấy Hoàng thượng đối đãi với bổn cung rất tốt sao?”
Dung Bội cười nói: “Cũng không phải sao ạ? Hoàng thượng đến nơi này của chúng ta nhiều nhất cơ mà”
Như Ý cười nói nhợt nhạt: “Cái suy nghĩ như vậy, trước đây Hiếu Hiền hoàng hậu cũng đã có, Gia quý phi cũng đã có, Thư phi cũng đã có. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ảo ảnh như hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi. Bổn cung vẫn nghĩ, bổn cung cho rằng cái tốt đẹp cũng chỉ là cái giấc mộng mà thôi. Dung Bội, bổn cung có thể chiếm được ân sủng nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất bình”
Dung Bội nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Bất bình là sao ạ? Nương nương có gì mà bất bình chứ?”
Như Ý muốn nói nhưng nghĩ lại thấy thôi, chỉ cười nói: “Ngươi không hiểu, không hiểu cũng tốt. Thư phi hiểu quá nhiều cho nên mới không chấp nhận được cái tâm tư của chính mình tồn tại ở cái nơi trần thế không sạch sẽ này”.
Như Ý thấy bọn thị nữ đi theo ở phía xa, thấp giọng cười nói: “Lúc sinh Vĩnh Cơ có biết bao nhiêu cẩn thận, muốn ăn chua mà không dám để lộ ra ngoài, chỉ dám nói là ăn cay. Còn bây giờ thì ngược lại, thật sự rất thích ăn cay, ngay cả tiểu phòng bếp cũng đều nói đùa, ngay cả đĩa rau xào của bổn cung cũng phải có vị cay mới được”
Hải Lan cẩn thận vỗ về cái bụng Như Ý mà mỉm cười: “Công chúa cũng tốt. Con gái là tri kỷ của ngạch nương, muội muội vẫn còn cảm thấy tiếc nuối vì dưới gối chỉ có một mình Vĩnh Kỳ, ngày sau đều phải phân phủ mà xuất cung, nếu nói đến một người tri kỷ bên cạnh thì thật không có”
Như Ý nhìn mặt hồ yên ả, lá sen màu sen trải ngập mặt hồ, lại có hoa sen màu hồng gợn sóng nhốn nháo, tiếng ca của đám cung nhân hái sen mơ hồ truyền đến:
“Hà diệp la quần nhất sắc tài,
Phù dung hướng kiểm lưỡng biên khai.
Loạn nhập trì trung khan bất kiến,
Văn ca thuỷ giác hữu nhân lai.”*
(*Đây là bài Thái Liên Khúc của Vương Xương Linh – một nhà thơ đời Đường
Lược nghĩa:
Lá sen và quần lụa cùng một màu,
Hoa sen nghiêng về gương mặt, hai bên cùng nở.
Trong ao lẫn lộn nhìn không thấy,
Nghe tiếng hát mới nhận ra là có người.)
Tiếng ca nhẹ nhàng quanh co truyền đến, Như Ý có chút ảm đảm, ai biết giờ phút này xướng ca hoan hỉ như vậy thì ngày sau vận mệnh thế nào đây? Hải Lan nhìn xung quanh bốn phía, vội vàng che miệng nàng lại: “Tỷ tỷ đừng nói ra những điềm xấu nữa”
Như Ý ảm đạm buông mi: “Bổn cung chỉ là môi hở răng lạnh, thố tử hồ bi* mà thôi”
(*Thỏ tử hồ bi nghĩa là con thỏ chết, con chồn thương xót. Ý nói đồng loại thì phải thương xót nhau. Thành ngữ tương tự: “Hồ tử thổ khấp”: con chồn chết, con thỏ khóc; “chi phần huệ tán”: cây chi bị cháy thì cây huệ than thở)
Hải Lan nghe vậy cũng có chút thương cảm, liền hỏi: “Chuyện Đoan Thục trưởng công chúa tái giá đã quyết định rồi sao?”
Như Ý gật đầu nói: “Kết cục đã định, Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ, phong Chuẩn Cát Nhĩ Thai Cát Đạt Ngõa Tề thành thân vương, ngày 12 tháng Chín sẽ gả cưới Đoan Thục Cố Luân trưởng công chúa, bây giờ Lễ bộ và Nội vụ phủ đang bận rộn lắm đây”
Hải Lan hơi gật đầu: “Bận rộn như vậy cũng có chút lặng lẽ. Đại Thanh chúng ta từ xưa đến nay chưa từng có chuyện công chúa tái giá, rốt cuộc cũng là muốn chút thể diện. Đại hôn lần này của công chúa không thể so với lần trước được”
“Công chúa lần trước gả xa, lúc đó tiên đế sắp băng hà. Lúc đó cũng gấp gáp thì sao có nhiều thể diện được chứ? Lần này lại gả cho cừu nhân giết chết phu quân của mình, nghe nói Hoàng thượng đã gửi cho công chúa một mật chỉ, nói nàng ta mọi chuyện phải lấy quốc sự làm trọng, không cho có suy nghĩ tiêu cực phí hoài bản thân”
Hải Lan càng lúc càng nói nhỏ: “Thái hậu cản tay chuyện công chúa bên ngoài, còn công chúa lại băn khoăn Thái hậu ở bên trong, bận tâm lo lắng lẫn nhau như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể làm thỏa mãn tâm ý Hoàng thượng”
Như Ý nói: “Đoan Thục trưởng công chúa có khác gì với thân sinh của Hiếu Hiền Hoàng hậu là Hòa Kính công chúa đâu chứ? Chỉ là sinh ra trong nhà đế vương, tất cả cũng đều phải nhẫn nhịn mà thôi”
Hải Lan im lặng đau thương, không biết nên nói tiếp thế nào. Chính là đang trầm ngâm thì thấy Tam Bảo vội vàng chạy đến hành lễ một cái rồi nói: “Hoàng hậu nương nương, Du phi nương nương, nơi đó của Thư phi…”
Như Ý đột nhiên xoay người, hỏi: “Có phải Thập a ca…”
Tam Bảo cúi đầu nói: “Dạ. Thập a ca bất hạnh đã qua đời rồi ạ”
Như Ý và Hải Lan liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy trong lòng có từng đợt co rút đau đớn, cái đứa nhỏ kia chưa kịp đặt tên, nó còn nhỏ như vậy, mềm mại như vậy rốt cuộc lại ra đi như vậy. Nàng không dám tưởng tượng Ý Hoan sẽ thương tâm đến mức nào, mấy ngày nay Thập a ca bị bệnh, nước mắt Ý Hoan cứ chảy ra hai dòng suối, phảng phất như hai hàng nước mắt kia vĩnh viễn không ngừng chảy.
Như Ý kìm lòng không được, liền trở về, Tam Bảo liều mạng vội bò đến trước mặt nàng, dập đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, nương nương không thể đến, nương nương không thể đến đó được ạ”
Như Ý quát: “Tránh ra!”
Hải Lan vội đỡ tay Như Ý, dùng lực mạnh mẽ kéo lấy Như Ý nói: “Tỷ tỷ! Không thể đến đó được! Tỷ tỷ đang mang thai, lại sắp sinh sản, nơi xảy ra tang nghi, tỷ tỷ không thể đặt chân đến!”
Như Ý cố hết sức cử động vòng eo, nghiêm mặt nói: “Bổn cung là Hoàng hậu, mọi chuyện tà vọng đó không làm ảnh hưởng đến bổn cung, bổn cung không sợ thì tất nhiên hài tử của bổn cung cũng không sợ!”
Như Ý và Hải Lan vội vàng chạy tới Xuân Vũ Thư Hòa, lúc đó đám cung nhân đều đang ở bên ngoài, dùng màu trắng bố trí khắp nơi. Như Ý lặng yên đi vào tẩm điện, chỉ thấy Ý Hoan mặc y phục đơn giản, nàng trang điểm cũng thật nhẹ nhàng khoan khoái chỉnh tề, cũng không có chút đau thương. Như Ý kinh ngạc, lặng lẽ đến gần thì thấy Ý Hoan đang im lặng ôm lấy đứa con trước ngực, trong miệng nhẹ nhàng hát: “Gió thổi lên, trời đánh trống, Tùng Thụ bạn hoa đứng dưới mưa mà cười ha ha, mang theo cung tên, bước vào sơn cốc săn thú, săn thú không sợ cực, con bò lội qua hồ, lão hổ không kinh sợ, cố gắng bắn tên đi, yêu yêu hồ, trừ bỏ chướng ngại vật…”
Nàng nhẹ nhàng ngâm nga, tiếng ca mang theo cái ôn nhiên từ ái, Như Ý chưa bao giờ thấy qua cái mỉm cười ôn nhu như gợn sóng ở trên môi nàng, tay nàng vuốt ve đứa con trong lòng mà khuôn mặt lại tái nhợt, không chút huyết sắc. Như Ý nhìn nàng, trong lòng chua xót cực điểm, Như Ý quay đầu liếc mắt nhìn Hải Lan, Hải Lan bước đến gần, ôn nhu cười dỗ nói: “Hảo muội muội, muội muội ôm cũng mệt rồi, tỷ tỷ thay muội muội ôm Thập a ca một chút nhé”
Ý Hoan cảnh giác ngẩng đầu lên, ôm chặt lấy đứa con trong tay rồi rụt người lại, lại dùng ánh mắt đề phòng nhìn Như Ý và Hải Lan. Hải Lan ôn thanh nói: “Muội muội hát có mệt không? Có khát hay không?”. Nàng từ từ bước đến chiếc bàn, đổ một chén trà nóng rồi ngoắc tay nói: “Muội muội mau tới uống miếng nước đi, nếu không cổ họng khô khan, lúc đó hát không hay, Thập a ca sẽ không thích đâu”
Ý Hoan yêu thương vô hạn nhìn đứa con trong lòng, ôn nhu nói: “Thập a ca sẽ không thích sao?”
Hải Lan mỉm cười dịu dàng, thân thiết nói: “Đúng vậy. Thập a ca rất thích muội muội ca hát, Ngũ a ca của tỷ tỷ cũng vậy. Muội muội hãy đợi Ngũ a ca đến rồi hãy hát nhé, có được không?”
Ý Hoan hơi buông lỏng đôi tay, không biết có nên muốn buông đứa con trong lòng hay không, Như Ý nhẹ giọng nói: “Muội muội đi uống nước đi, hài tử cũng nên đổi tã lót rồi! Bổn cung biết muội muội không thích người khác chạm vào Thập a ca, bổn cung đến đây rồi. Muội muội cảm thấy yên tâm, có phải không?”
Ý Hoan chần chờ một lát, rồi cẩn thận đem đứa con tới trong lòng Như Ý rồi yêu thương sờ nhẹ khuôn mặt đứa con, nàng mỉm cười nhẹ nhàng, ôn nhu nói: “Ngạch nương đi uống miếng nước rồi trở về ngay, con ngoan à, con đừng sợ nhé!”
Hai tay Ý Hoan buông xuống, Như Ý nhìn khuôn mặt đứa nhỏ kia, khuôn mặt lạnh lẽo, không có một chút cử động, thậm chí có chút cương ngạnh. Trong lòng Như Ý đau xót, nước mắt không kìm lại được mà cứ rơi ra ngoài, nàng sao dám cho Ý Hoan nhìn thấy cho nên nàng cuống quít xoay lưng lau đi. Ý Hoan vội vàng uống xong miếng nước, rồi chỉ nhìn chằm chằm vào đứa con trong lòng Như Ý mà vươn tay ra muốn ôm lại. Nàng cầu xin tha thiết nói: “Con của ta đâu rồi, ta muốn ôm nó, hãy cho ta đi”
Như Ý thấy nàng như thế, dường như còn không biết đứa nhỏ đã sớm chết mất rồi cho nên nàng chỉ phải ôn nhu nói: “Ý Hoan, muội mệt rồi, bổn cung thay muội ôm nó một chút nhé”
Khuôn mặt từ ái của Ý Hoan nhất thời bị đánh tan, giống như một con sói mẹ đang cảnh giác, hung tợn nhìn chằm chằm vào Như Ý nói: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn cướp con của ta sao?”
Hải Lan nhịn không được, lau nước mắt nói: “Thư phi, Thập a ca đã đi rồi, muội…”
Nàng còn chưa dứt lời thì Ý Hoan đã dùng lực đánh Như Ý một cái rồi nhào lên phía trước đoạt lấy đứa con trong lòng Như Ý mà ôm chặt lấy nó, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mà đã mất đi độ ấm, thần sắc nàng chợt ôn hòa, tươi cười ôn nhu thoải mái như cánh bướm chập chờn trên cánh hoa. Nàng tiếp tục nhẹ nhàng ca hát, mỉm cười: “Thập a ca ngủ rồi, nó không thích ai làm nó thức giấc đâu”
Hải Lan nhìn Như Ý, mang theo ánh nhìn chua xót mà không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ Thư phi muội muội thương tâm đến mức thần chí không rõ nữa rồi”. Nàng lo lắng không thôi: “Bây giờ phải tính thế nào đây?”
Hoàng hôn lấy tư thái ôn nhu nhẹ nhàng chiếu lên tấm ngói xanh lưu y trong vườn ngự uyển, xuyên qua cơn gió mềm nhẹ và nhẹ nhàng chiếu lên chiếc trâm cài linh lung của Như Ý, trong gió lại mang theo mùi hoa ngọt ngào, thanh nhã đến mức để người khác cảm thấy toàn thân đều hòa tan vào cơn gió mềm nhẹ này. Rõ ràng ánh tà tương trong đình viện ấm áp như vậy nhưng Như Ý không biết sao lại nhớ tới cái ngày của rất nhiều năm về trước, hình như vẫn là cái ngày Ý Hoan được thừa sủng. Vào cái ngày đó, Ý Hoan đứng ở trong cơn gió, nhẹ nhàng ngâm xướng không biết là thơ của ai. Câu thơ uyển chuyển kia giờ phút này lại nằm trong tim nàng rõ ràng: “Đạm yên sơ phong lãnh hoàng hôn, thưa thớt trà mi hoa phiến, tổn hại xuân ngân”*
(*Lược nghĩa: gió lạnh nhạt màu sương khói trong buổi hoàng hôn làm cho phiến hoa trà my thưa thớt mất đi cái sức sống)
Bây giờ đúng là “đạm yên sơ phong lãnh hoàng hôn” đó sao, Như Ý nghĩ vậy mà cứ tùy ý nước mắt tuôn trào.
Hải Lan và Như Ý ngồi ở một bên mà nhìn thần chí mê loạn của Ý Hoan, trong lòng tràn đầy cái không đành lòng nhưng lại khuyên nhủ không được, Hải Lan liền hỏi Hà Tích ở bên cạnh: “Hoàng thượng đã biết chưa? Có đi bẩm báo chưa?”
Hà Tích xoa ánh mắt đang đỏ ửng lên nói: “Dạ, đã đi bẩm báo rồi ạ nhưng Hoàng thượng đang cùng Nội vụ phủ bàn bạc chuyện tái giá của Đoan Thục trưởng công chúa và Chuẩn Cát Nhĩ Đạt Ngõa Tề cho nên nhất thời chưa đến đây được”
Hải Lan nhìn Như Ý, ưu phiền nói: “Chắc không phải vì chuyện chính sự mà là Hoàng thượng cũng sợ thấy cảnh thường tình mà thôi”
Đáy lòng Như Ý bỗng dưng vừa động, cười lạnh nói: “Thấy cảnh thương tình sao?”
Là cảnh thương tình sao? Thập a ca từ lúc sinh ra cho đến nay đều thân hư thể nhược, mắc bệnh triền miên, lúc nào cũng làm bạn với thuốc thang, không phải đó là do năm đó Hoàng đế ban thưởng cho Thư phi chén thuốc sẩy thai đó sao, vì thế mới làm thân thể người mẹ bị thương mà giờ đây làm tổn hại đứa con.
Cho nên hắn mới không dám và cũng không muốn đến đây!
Trong lòng Như Ý bỗng nhiên kiên cường, từ từ nâng cổ tay lên, chiếc vòng ngọc và vòng tay điêu ngân va chạm vào nhau gây ra tiếng leng keng như là triệu hồi cái bóng tối ôn nhu. Nàng nắm lấy tay Ý Hoan, lại dùng giọng nói nhẹ nhàng và thanh định: “Hài tử đã chết rồi! Ý Hoan, đi nào! Đi cho Hoàng thượng tận mắt nhìn thấy đi, cho Hoàng thượng thấy đứa trẻ này vốn sinh ra đã kém cỏi không trị được mà chết! Chỉ có làm cho Hoàng thượng tận mắt nhìn thấy thì Hoàng thượng mới khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không bao giờ quên!”
Đột nhiên Ý Hoan ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Như Ý rồi phát ra một tiếng bi thương: “Không, hài tử của ta không có chết! Không có chết mà!”. Nàng ôm chặt đứa con trong lòng: “Nó sẽ cười, sẽ khóc, sẽ cử động, sẽ gọi ta bằng hai tiếng ngạch nương. Hài tử của ta không chết! Sẽ không chết mà!”
Tiếng khóc nàng nức nở rên rỉ giống như mẫu thú nhìn ánh trăng mà hú, vang vọng trong cả trời đất, thật lâu sau mới tiêu tan. Hải Lan đỡ lấy bả vai của nàng, rơi lệ nói: “Thư phi muội muội, thật sự Thập a ca đã đi rồi. Nếu muội có tâm thì hãy cho Hoàng a mã nhìn mặt hắn lần cuối cùng đi. Đứa con này, dù sao cũng là đứa con duy nhất của muội và Hoàng thượng”
Có lẽ hai từ “duy nhất” của Hải Lan đã đả động được Ý Hoan, Ý Hoan nhẫn nhịn thật lâu rồi mới chảy ra nước mắt, Như Ý nắm tay nàng ra ngoài: “Đem nước mắt của muội để cho Hoàng thượng thấy đi, cho Hoàng thượng thấy nỗi đau mất con của muội thì mới có thể làm triệt tiêu nỗi đau trong lòng hắn”
Ý Hoan ôm hài tử chạy vội vã ra ngoài, Hải Lan dựa vào người Như Ý, phảng phất nghe thấy tiếng nữ tử la hét, kỳ quái hỏi: “Ý của tỷ tỷ hình như là thâm oán Hoàng thượng?”
Như Ý cười khổ: “Có lẽ bổn cung đã ở trong chốn thâm cung này lâu ngày quá rồi, bổn cung nghĩ có khả năng là do đứa nhỏ này chết không thể minh bạch thì Ý Hoan cũng thương tâm không chút minh bạch. Mà hài tử chết rồi, chẳng lẽ Hoàng thượng không có liên lụy sao?”
Hải Lan nhợt nhạt mỉm cười: “Tỷ tỷ như vậy, muội muội mới cảm thấy cao hứng. Đây mới là chi đạo sống sót trong chốn thâm cung”
Tang nghi của Thập a ca đã qua 7 ngày nhưng Ý Hoan vẫn còn đau thương không thôi, không thể tự kiềm chế được bản thân. Có lẽ bộ dáng thê thảm của Thập a ca lúc chết đi khiến cho Hoàng đế cảm động cho nên Hoàng đế đặc biệt cho phép Thập a ca chết yểu chôn chung vào viên tẩm của Đoan Tuệ Hoàng thái tử. Thù vinh như vậy, rốt cuộc cũng khiến Hoàng đế đau buồn về cái chết của Thập a ca.
Ý Hoan tạ ơn sâu nặng nhưng vẫn thương tâm không thôi, nàng vẫn cứ nằm trên giường, không chút đứng dậy. Như Ý bước vào thăm nàng thì thấy nàng toàn thân mặc y phục màu trắng, trong tay nắm chặt chiếc yếm của Thập a ca, khuôn mặt đôi môi đều nhợt nhạt. Như Ý đứng ở cạnh cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái ngày mà nàng gặp được Ý Hoan lúc nàng mới rời khỏi lãnh cung, lúc đó Ý Hoan dung nhan sáng sủa, cơ hồ như một tia sét điện quang, cắt ngang qua phía chân trời mà không để người khác nhìn gần.
Như Ý tự biết khuyên không được, cũng không nhẫn nhịn để nhìn nàng cho nên chỉ phải đem chén canh tổ yến đến đặt ở bên chiếc bàn gần giường nàng nằm rồi yên lặng rời đi. Rời khỏi Xuân Vũ Thư Hòa, tâm tình Như Ý u sầu không vui cho nên nàng liền đến phòng đọc sách của Vĩnh Kỳ.
Lúc đó là sau giờ ngọ, phần lớn mọi người trong cung đều đang ngủ say, trong đình viện cũng phá lệ yên tĩnh. Ánh mặt lẻ loi chiếu qua từng giọt nước trên cành cây sau mưa, Như Ý cảm thấy rầu rĩ, mà đỡ eo chậm rãi đi qua hành lang gấp khúc. Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng hát theo cơn gió bay tới:
“Không loạn lý xuân tình khó khiển, bỗng dưng lý hoài nhân u oán. Tắc vì ta sinh tiểu Thiền quyên, lấy danh môn nhất đổ nhất đổ lý thần tiên quyến. Thậm lương duyên, đem thanh xuân phao được xa. Ta ai tình ai gặp, tắc tác theo ngại ngùng. Tưởng U Mộng chỗ nào, cùng cảnh xuân mạch nước ngầm chuyển. Kéo dài, này trung hoài nào nói. Yêm tiên, bát cuối đời trừ Vấn Thiên.”*
Tiếng ca lẳng lặng sau giờ ngọ, mang theo tiếng mưa rơi kéo dài, giọng hát kia trong trẻo oanh oanh yến yến. Một lúc sau, giọng nữ kia lại sụt sùi xướng lên tiếp:
“Điều kiện diễm dương thiên. Muôn tía nghìn hồng khai biến. Mãn điêu lan bảo thế, vân đám hà tiên. Đốc xuân công trân hộ Phương Phỉ, miễn bị kia Hiểu Phong thổi chiến. Sử giai nhân tài tử thiếu bận lòng, Mộng nhi cũng thập phần hoan biện.”**
(*, **: Đây là lời trong vở kịch nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc có tên là “Mẫu Đơn đình” do nhà soạn kịch đời Minh là Thang Hiến Tổ biên soạn)
Tuy không có người hòa cùng tiếng hát nhưng tiếng hát này làm bạn với tiếng mưa rơi, thập phần êm tai. Như Ý trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Đang có tang lễ của Thập a ca, Hoàng thượng và Thư phi đều đang thương tâm thì sao lại có người ở đây xướng những từ điệu mỹ diễm như vậy nhỉ?”
Tam Bảo bước lên nào: “Bẩm nương nương, Oản Xuân Hiên là chỗ ở của Lệnh phi. Nghe nói mấy ngày nay Hoàng thượng rất ít chiêu hạnh Lệnh phi cho nên Lệnh phi mới rảnh rỗi mà tới Nam phủ ca kỹ học xướng Côn Khúc ạ”
Khuôn mặt Như Ý không chút thay đổi: “Tam Bảo, đi đến Oản Xuân Hiên xem xét, bất luận là không biết đó là ai mà dám nặng nhẹ mà xướng những mỹ khúc hoan từ này trong tang lễ của Thập a ca thì phải vả miệng 50 cái, rồi lệnh cho nàng ta đến trước linh điện của Thập a ca quỳ một ngày một đêm trách phạt”
Ngày hôm sau, Như Ý dâng hương cho Thập a ca thì đã thấy hai mắt Yến Uyển sưng đỏ cả lên, Yến Uyển thấy Như Ý liền có chút sợ hãi mà lui thân mình nằm trên mặt đất: “Thần thiếp cung nghênh Hoàng hậu nương nương”
Như Ý cũng không nhìn nàng, chỉ thắp hương kính thượng. Một lát sau, nàng mới chậm rãi nói: “Bổn cung trách phạt cô cũng nhẹ nhàng rồi”
Yến Uyển rơi nước mắt, thập phần kính cẩn: “Thần thiếp nhất thời vong tình, tự biết không nên xướng khúc trong thời kỳ tang lễ của Thập a ca. Hoàng hậu nương nương trách phạt thần thiếp thế nào thì thần thiếp đều cam tâm nhận lấy. Chỉ là nương nương….”. Nàng ngẩng mặt nhìn Như Ý: “Không biết vì sao, thần thiếp có cảm giác nương nương đối với thần thiếp không như lúc xưa. Có phải thần thiếp lỗ mãng, trong lúc vô ý mà mạo phạm nương nương không ạ? Thần thiếp thỉnh nương nương nói rõ, thần thiếp nguyện ý chấp nhận hết mọi hậu quả nhưng cầu xin nương nương hãy đối đãi thần thiếp như xưa”
Thần sắc nàng điềm đạm đáng yêu nhưng trong lòng Như Ý vẫn luôn chứa đầy khinh thường, Như Ý cũng không muốn nhiều lời, chỉ lạnh nhạt nói: “Hai năm nay cô đã làm những chuyện gì, cô nghĩ bổn cung không biết sao?”
Yến Uyển hạ thấp thân người xuống như một con thú nhỏ sợ hãi khúm núm, bộ dạng cúi đầu phục tùng, nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương thấy ngày đó thần thiếp nhất thời hồ đồ mà không khuyên được Hoàng thượng uống lộc huyết thì thần thiếp nhận sai. Nếu nương nương vẫn chưa hết giận thì thần thiếp sẽ chịu mọi sự trách phạt”
Như Ý nhìn khuôn mặt Yến Uyển có vài phần giống mình cho nên cũng có chút lay động nói: “Bổn cung trách phạt cô vì những chuyện bên ngoài, cô còn lén lút làm những chuyện khác thì chính cô là người thấu đáo rõ ràng nhất. Nếu về sau cô an phận thì bổn cung sẽ không so đo với cô, nếu cô giở thủ đoạn gì ra nữa thì bổn cung cũng sẽ không chấp nhận được cô”. Nàng nói xong liền phất áo rời đi.
Yến Uyển đợi nàng rời đi thì chợt ngẩng người lên. Xuân Thiền vội đỡ lấy tay Yến Uyển đứng dậy nói: “Nương nương, cẩn thận đầu gối bị thương”
Yến Uyển cười lạnh mấy tiếng: “Hoàng hậu đúng là lợi hại! Khẩu khí lớn lắm!”. Rốt cuộc nàng cũng có chút bất an: “Xuân Thiền, ngươi nói xem, rốt cuộc Hoàng hậu đã biết chuyện gì rồi?”
Xuân Thiền nhẹ nhàng nói: “Hoàng hậu nương nương nói điều đó chắc cũng chỉ vì có cùng giao hảo với Thư phi với lại cũng vì thương tâm nỗi đau mất con của Thư phi thôi. Nếu Hoàng hậu nương nương biết được chuyện gì thì sao hôm nay có thể dung tha được cho nương nương chứ ạ?”
Khuôn mặt Yến Uyển chứa một luồng khí lạnh mà nhìn chằm chằm vào phía Như Ý, từng đợt kinh độc, oán hận trong đôi mắt.
Cái thương tâm mất con càng khiến Như Ý lo lắng cho Ý Hoan. Dường như Ý Hoan mất đi cái tri giác vốn có ở thế gian này, nàng không khóc, không cười, không nói với bất cứ ai mà chỉ ngoảnh mặt làm ngơ. Đợi đến khi mấy ngày sau, Ý Hoan mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, đem hết tâm tư và sức lực đang có mà sao chép thơ văn Hoàng đế.
Hoàng đế cũng đã đến thăm nàng vài lần, thậm chí Hoàng đế phải bất đắc dĩ đoạt lấy cây bút mực trong tay nàng, nàng chỉ kinh ngạc mà nhìn Hoàng đế, vươn tay nói: “Trả bút lại cho ta, Trả bút lại cho ta!”
Hoàng đế ôm chặt lấy nàng mà rơi lệ: “Ý Hoan, nàng còn trẻ, nàng sẽ có con lại thôi mà’
Ý Hoan chỉ biết ôm chặt quần áo của con nàng trong lòng, lẩm bẩm nói: “Ta chỉ muốn hài tử này thôi, chỉ cần hài tử này thôi”
Sau đó nàng bi thống rất nhiều, nàng càng điên cuồng đắm chìm trong bút mực và trang giấy.
Ý Hoan tiều tụy xuống rất nhanh như một đóa hoa khô héo, dần mất đi hơi nước, chỉ còn chờ ngày héo rũ triệt để. Có mấy lần Như Ý và Hải Lan ở bên cạnh nàng mà chỉ biết nhìn nàng sao chép nhiều thơ văn. Rồi mỗi một lần nàng đi đốt cháy di vật và quyển kinh Phật cho Thập a ca thì cũng không rơi một giọt nước mắt nào, lại càng không muốn ai làm bạn bên cạnh, chỉ có mình nàng nói chuyện nhỏ nhẹ trước quan tài của con mình.
Đám cung nhân đều lén nghị luận, Thư phi bị ma nhập sau cái chết của Thập a ca, ngay cả Thái hậu cũng phải khuyên bảo đừng để ý đến Thư phi và cũng không muốn nghe thấy. Chỉ có Hải Lan và Như Ý buồn bã không thôi, tâm ý mẫu thân đã chết thì không thể vãn hồi.
Vào một ngày, Ý Hoan đến trước tử cung của Thập a ca thì gặp Yến Uyển đang mặc một y phục màu trắng mà trang điểm thập phần trắng trong thuần khiết, nàng quỳ trước quan tài của Thập a ca, chậm rãi
đốt từng quyển kinh Phật mà rơi lệ không thôi.
Ý Hoan lặng lẽ quỳ bên cạnh nàng, mở ra một cái hộp gỗ màu đen và lấy một mấy tờ giấy màu Nguyên Bảo, thần sắc thập phần lãnh đạm: “Không phải con của cô, cô tới đây làm gì?”
Nước mắt Yến Uyển rơi vào chậu than khiến cho hoa hỏa bắn lên tung tóe, bi thương nói: “Tỷ tỷ tới khóc cho Thập a ca, còn muội tới khóc cho đứa con của mình”
Ý Hoan không thích Yến Uyển quyến rũ hoặc làm chủ vị Vĩnh Thọ cung, nàng lại thể hiện cái hỉ nộ ra bên ngoài, không thích che giấu với bất cứ ai cho nên nàng luôn luôn thản nhiên, không chút để ý tới Yến Uyển. Nhưng mà giờ phút này thấy Yến Uyển thương tâm như vậy, nàng cũng thấy xúc động, chậm rãi nói: “Cô làm gì có con chứ?”
Yến Uyển vươn tay thử xoa cái bụng Ý Hoan, Ý Hoan theo bản năng lùi ra xa một bước, nàng thấy thần sắc Yến Uyển si ngốc, không có chút ác ý nào mà cũng không biết nàng ta muốn làm cái gì cho nên liền đứng yên đó. Yển Uyển chậm rãi nói: ‘Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của muội ơi, tỷ tỷ vì Thập a ca mà thương tâm, thương tâm đến mức ngay cả bản thân mình đều không cần nữa. Kỳ thật nghĩ lại, tỷ tỷ tốt hơn muội rất nhiều. Tốt xấu gì đứa con của tỷ tỷ cũng đã từng nằm trong bụng tỷ tỷ, tỷ tỷ có được cái mong chờ mang thai 10 tháng, rồi lại có cái vui sướng khi hạ sinh, tỷ tỷ thấy nó cười, thấy nó khóc, cùng nó vui buồn cùng nhau. Nhưng mà, đứa con của muội đâu rồi?” Nàng mở to đôi mắt thê lương, nhìn chằm chằm vào Ý Hoan, lẩm bẩm nói: “Đứa con của muội đang ở nơi nào chứ?”
Hai tay Yến Uyển lạnh lẽo, chạm vào y phục của Ý Hoan mà vẫn cảm thấy đầu ngón tay nàng ẩm ướt lạnh lẽo, Ý Hoan có chút không đành lòng, hiếu kỳ hỏi: “Đứa con của cô?”
Yến Uyển cười như không cười, khóc như không khóc, bình thường như không bình thường: “Đúng vậy, tỷ tỷ, đứa con của tỷ tỷ có tốt xấu thế nào thì cũng đã từng ở trong bụng tỷ tỷ, tốt xấu thế nào cũng đã từng có mặt trên thế gian này và ở bên cạnh tỷ tỷ. Nhưng mà đứa con của muội đâu rồi?” Nàng chạm tay vào cái bụng rỗng tuếch, lo sợ không yên mà rơi nước mắt: “Một chút vận khí của đứa con ở trong bụng muội cũng chẳng có. Đứa con của muội tới đây không được! Nó tới không được chiếc bụng của muội, tới không được trên thế gian này”. Nàng mở to hai mắt, nước mắt chảy ra gần như điên cuồng: “Tỷ tỷ có biết vì sao không?”
Ý Hoan kinh ngạc nói: “Vì sao?”
Yến Uyển ngửa mặt lên trời mà cười đau khổ, nàng lau đi nước mắt rồi lấy tay mở ra một chiếc hộp, nàng lấy ra một chén thuốc màu đen, hơi nước còn bốc lên, quả nhiên là nước thuốc vừa mới nấu xong. Yến Uyển đưa chén thuốc lên mũi Ý Hoan, rưng rưng nói: “Mùi vị chén thuốc này, tỷ tỷ chắc hẳn cảm thấy rất quen thuộc đúng không?”
Ý Hoan kinh ngạc không thôi, đôi mắt chợt lóe lên cái khó hiểu: “Sao cô có được thuốc mang thai của ta?”
Nước mắt Yến Uyển như hạt trân châu, cuồn cuộn rơi vào trong chén thuốc, khiến cho màu đen của thuốc gợn sóng: “Tỷ tỷ, là muội ngu xuẩn, là muội tham lam. Muội hâm mộ Hoàng thượng ban thưởng thuốc mang thai cho tỷ tỷ, muội cũng hy vọng sẽ có ngày sớm có một đứa con cho nên muội mới vụng trộm thuốc mang thai của tỷ tỷ rồi vụng trộm uống. Thậm chí muội còn chịu khó uống thuốc hơn so với tỷ tỷ, mỗi lần sau khi thị tẩm, muội đều uống từng ngụm từng ngụm, không chừa lại một chút nào cả”
Ý Hoan khiếp sợ không thôi: “Vậy cô… sao lại không có con?”
Yến Uyển lau đi nước mắt trên má, si ngốc nói: “Đúng vậy! Muội chịu khó hơn tỷ tỷ nhưng lại không có con. Tỷ tỷ chỉ uống vài lần nhưng rốt cuộc lại có con”. Yến Uyển nhìn gần Ý Hoan, trong mắt có ánh sáng sắc bén: “Cho nên tỷ tỷ, tỷ tỷ không cảm thấy kỳ quái sao? Đây là thuốc của thánh thủ Thái y Tề Lỗ đó!”
Ý Hoan run rẩy, lui về phía sau một bước mà dựa vào quan tài của Thập a ca bên cạnh: “Kỳ quái sao? Có cái gì kỳ quái chứ?”
“Thuốc mang thai nhưng lại không cho chúng ta có được hài tử, vậy không kỳ quái sao? Vì thế muội mới lén đi tìm thái y trong Thái Y viện để hỏi thuốc này là thuốc gì, thế nhưng bọn họ đều nói đây là thuốc mang thai thượng hạng. Muội cũng tin nhưng mà tỷ tỷ, là do tỷ tỷ nói cho muội biết, tỷ tỷ chỉ uống vài lần nhưng lại có thai cho nên muội mới nhờ người xuất cung, lấy phương thuốc mang thai này cho các đại phu xem, lúc đó muội muội mới biết được…” Nàng kéo dài âm điệu, chậm chạp không chịu nói ra, nước mắt cứ tuôn trào không thôi.
Tựa hồ Ý Hoan hiểu được điều gì cho nên giọng nói có chút phát run: “Cô biết được cái gì?”
Nước mắt Yến Uyển rơi xuống: “Tỷ tỷ à, chẳng lẽ tỷ tỷ thật không biết đó là cái gì sao? Nếu không thì vì sao tỷ tỷ lại không uống?”
Ý Hoan thoáng bình tĩnh: “Ta không uống cũng chỉ bởi vì uống mấy năm nay rồi mà không có động tĩnh cho nên cũng thấy chán nản. Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng nói, đây là do ý trời, cẩn gì phải dựa vào loại thuốc đau khổ đó cho nên cái chi tâm cầu con trong lòng ta cũng nhạt đi”
Yến Uyển nhíu mày nói: “Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương cũng không nói cho tỷ tỷ biết cái gì sao?”
Ý Hoan trầm tĩnh nói: “Hoàng hậu nương nương hiếm khi uống thuốc mang thai cho nên tất nhiên nương nương không nói gì với ta cả”
Yến Uyển khiếp sợ, nháy mắt liên tục, giây lát sau nàng mới bình tĩnh nói: “Vậy thì muội sẽ nói cho tỷ tỷ biết vậy”. Đôi môi của nàng chứa một tia quyết tuyệt mà tươi cười bi thương: “Muội và tỷ tỷ đã uống thuốc mang thai nhiều năm. Hoàng thượng vì chê tỷ tỷ có xuất thân Diệp Hách Na Lạp thị, chê tỷ tỷ sinh được mầm mống cừu nhân của Ái Tân Giác La thị cho nên mới cho tỷ tỷ uống thuốc tránh thai”
Ý Hoan khiếp sợ không thôi, sắc mặt trắng bệch ra, miệng lưỡi run run: “Ta không tin!”
Yến Uyển lấy ra từ trong tay áo một tờ giấy đầy chữ và đưa đến trước mặt Ý Hoan: ‘Tỷ tỷ không tin sao? Tỷ tỷ hãy nhìn phương thuốc này đi. Trên phương thuốc này có ghi đây là thuốc tránh thai, lại là nét chữ của vài vị danh y trong kinh thành thì sao sai được chứ?”
Nàng nhìn ánh mắt Ý Hoan, tiếp tục nói: “Hoàng hậu nương nương nói đúng, thuốc đều có ba phần độc tính cho nên lúc đó muội mới biết loại thuốc mang thai này không thể khiến bản thân có con. Cho nên lúc tỷ tỷ mang thai Thập a ca thì lúc đó tỷ tỷ bị thận hư khí nhược, mới khiến cho Thập a ca sinh ra ốm yếu không ngừng, rốt cuộc lại chết đi”. Hai đầu gối nàng mềm nhũn, quỳ rạp xuống chậu than bên cạnh, trong tay nắm một nắm tiền giấy tung lên đầy trời như tuyết rơi, vừa khóc vừa cười: “Con ơi con à, con thật đáng thương, con chết trong ai nhưng lại không biết, hóa ra là Hoàng a mã của con đã hại chết con rồi. Ân sủng gì chứ, yêu thương gì chứ, tất cả cũng đều là giả dối. Đứa con đáng thương của ta ơi!”
Yến Uyển khóc rống lên rồi chậm rãi đứng lên đến vỗ về quan tài của Thập a ca mà lộ ra một tia oán độc và tươi cười khoái ý.
Ý Hoan xông thẳng đến tờ giấy kia rồi nhìn kỹ từng chữ một chữ một. Nàng mỉm cười, nàng cười như chưa bao giờ được cười.
Có một cung nữ trẻ tuổi đang quỳ hầu hạ bên cạnh Hoàng đế. Trong điện cực kỳ yên tĩnh, chỉ có hắn nhẹ nhàng hít thở mùi hương Long Đản thượng hạng, chỉ cần một chút hương khí dính lên vạt áo thì mấy ngày sau vẫn chưa hết mùi. Cái mùi hương như vậy, nhiều năm qua nàng đã ngửi thấy quen thuộc, cái mùi hương đó khiến cho nàng cảm thấy an tâm nhưng giờ khắc này đây, nàng lại cảm thấy xa lạ mà lạnh lẽo.
Hoàng đế thấy nàng vội vàng chạy đến cũng không thấy kinh ngạc mấy, hắn mỉm cười ấm áp như khí trời tháng Sáu: “Sao nàng lại vội vàng đến đây vậy? Mồ hôi chảy đầy đầu rồi kìa!”. Hắn nhìn Lý Ngọc, phất tay nói: “Đi lấy một chiếc khăn ấm đến lau mặt cho Thư phi đi, đừng để lạnh quá, nóng rồi gặp lạnh thì dễ bị phong hàn lắm”
Lời nói ôn nhu như vậy, trong hơn mười năm qua, Ý Hoan đều luôn thấy quý trọng mà quen thuộc nhưng lúc này những lời nói đó lọt vào tai nàng, nàng lại cảm thấy đau tai, trong lòng đau đớn không thôi. Lý Ngọc lặng im lui ra bên ngoài, ngay cả cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng đế nhìn vẻ mặt khác thường của nàng cũng cảm thấy rất sợ. Ý Hoan cảm thấy thân thể đều có chút cương ngạnh, miễn cưỡng vén áo thi lễ nói: “Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn hỏi Hoàng thượng”
Hoàng đế xua tay, ý bảo cung nhân lui ra bên ngoài, đúng lúc Lý Ngọc cầm chiếc khăn ấm bước vào, Hoàng đế tự tay nhận lấy rồi lau mồ hôi cho nàng. Ý Hoan không tự giác mà tránh đi bàn tay của hắn, Hoàng đế có chút xấu hổ nhưng vẫn lấy tay lau cho nàng, ôn hòa nói: “Trời nóng như vậy nhưng sao lại đổ nhiều mồ hôi lạnh như vậy chứ?”
Lý Ngọc nhìn thấy tình hình thì liền vội lui xuống. Tay Ý Hoan có chút run rẩy, muốn nói gì đó nhưng hốc mắt đỏ ngầu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng đối đãi tốt với thần thiếp đều là thật lòng sao?”
Trong mắt Hoàng đế có sương mù mỏng manh: “Đang tốt lành sao nàng lại hỏi như vậy?”
Giọng nói của hắn vẫn ấm áp như thường, không một chút khác thường nào, ngay cả Ý Hoan cũng cảm thấy nghi hoặc, nàng hỏi: “Hoàng thượng, những năm qua, Hoàng thượng luôn cho thần thiếp uống thuốc mang thai, rốt cuộc đó là thuốc gì vậy?”
Hoàng đế chậm rãi nói: ‘Tất nhiên thuốc mang thai chính là thuốc làm cho nàng có thai, nếu không thì sao nàng có con với trẫm được chứ?”
Đáy lòng Ý Hoan mềm nhũn, chợt nói: “Nhưng thần thiếp đã lén cho người đi hỏi thì loại thuốc kia không phải là thuốc mang thai mà là thuốc khiến cho người khác sau khi thị tẩm không thể có thai được”. Nàng mở to đôi mắt nghi hoặc, run rẩy nói: “Hoàng thượng, nếu không vì sao thần thiếp ngừng uống loại thuốc kia thì lại có thai mà lúc trước mỗi lần dùng thì lại không có thai chứ?”
Hoàng đế có một chút thất thần rồi lại thản nhiên nói: “Đại phu giang hồ bên ngoài không đáng tin, trong cung đều có thái y tài giỏi, chẳng lẽ y thuật thái y không bằng bọn họ sao?”
Trong nháy mắt, Ý Hoan không nói được gì, nước mắt tràn đầy đôi mắt. Nàng cố gắng lắc đầu nhưng vẫn không nhịn được mà nước mắt rơi xuống lã chã: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng nghĩ vậy như vậy nhưng mà vì sao lời của danh y ngoài cung lại khác với thái y trong Thái Y viện chứ? Thật sự, kể từ lúc mang thai Thập a ca cho đến bây giờ, trong lòng thần thiếp vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc, vì sao lúc trước uống nhiều thuốc mang thai như vậy nhưng lại không mang thai được, rồi sau này lại có chứ? Vì sao Thập a ca thận hư thể nhược, lúc thần thiếp có thai cũng thận hư thể nhược chứ? Không phải là vì thuốc mang thai này sao?”
Dường như có một miếng băng lạnh lẽo đột nhiên sôi sục, mang theo cái khiếp sợ, Hoàng đế không nói gì được. Một lát lâu sau, hắn mới thở dài như gió mùa thu: “Thư phi, có một số chuyện không cần phải tìm hiểu nguyên nhân làm gì, suy nghĩ quá nhiều thì chỉ làm cho mình cảm thấy đau khổ thêm mà thôi”
Dưới chân Ý Hoan lảo đảo, dường như khiếp sợ đến cực điểm, nàng vẫn không tin: “Tìm hiểu nguyên nhân sao? Hóa ra Hoàng thượng là sợ thần thiếp tìm hiểu nguyên nhân”. Nước mắt nàng rơi xuống, cuốn theo bao hận ý chua xót khó tả: “Vậy thì Hoàng thượng hãy cho phép thần thiếp hỏi rõ thêm một lần nữa. Nhiều năm qua Hoàng thượng đối với thần thiếp là hư tình giả ý, nhiều lần không cho thần thiếp có thai, chẳng lẽ là vì thần thiếp có xuất thân Diệp Hách Na Lạp thị sao?”
Thần sắc Hoàng đế có vài phần lạnh buốt thấu xương: ‘Thư phi, là ai sai nàng đến bên cạnh trẫm, nàng nghĩ trẫm không biết sao? Ngày đó Thái hậu tiến cử nàng phụng dưỡng hầu hạ bên cạnh trẫm, trẫm có thể xem nàng mơ mộng mà vô tri nhưng vì sao chuyện Hòa Kính và Nhu Thục, xem ai nên gả cho Mông Cổ thì nàng lại xen vào, nàng và người phía sau nàng, tâm tư cực kỳ tính toán”
“Hoàng thượng nhận định thần thiếp là con gái của Diệp Hách Na Lạp thị, là cừu nhân của Ái Tân Giác La thị cho nên mới bị người bên ngoài bài bố, mưu hại Hoàng thượng sao? Cho nên Hoàng thượng mới kiêng kị và phòng bị thần thiếp như thế sao?”
Hoàng đế trầm giọng nói: “Diệp Hách Na Lạp thị thì cũng chẳng sao nhưng trẫm không phải không biết nàng là người Thái hậu chọn lựa cho trẫm, an bài ở bên cạnh trẫm, vậy cái rắp tâm đó là gì chứ?”
Lòng của nàng chợt xuất hiện đau đớn, cái đau đớn kia càng nhiều thêm sau khi nghĩ đến đứa con mới chết của nàng. Dường như miệng vết thương càng lúc càng nứt ra, như bị dùng muối đổ lên vết thương. Ý Hoan ôm chặt lấy cánh tay của mình, như là muốn chống đỡ nhưng lại chống đỡ không được, nàng buồn bã lạnh lùng nói: “Tuy rằng thần thiếp là người Thái hậu chọn lựa để ở bên cạnh Hoàng thượng, lại được Thái hậu dốc lòng chỉ bảo những điều Hoàng thượng yêu thích và chán ghét. Có thể cho thần thiếp ở bên cạnh Hoàng thượng làm bạn, thần thiếp thật lòng cảm kích Thái hậu nhưng dù có như vậy thì thần thiếp cũng không chịu nhận hết cái sở chỉ của Thái hậu. Thần thiếp đối với Hoàng thượng thật lòng! Chẳng lẽ những năm gần đây Hoàng thượng không biết ư?”
Đáy mắt Hoàng đế chợt lóe lên một tia nghi kị, hắn mỉm cười lạnh lẽo nói: “Thái hậu ở trong chốn thâm cung nhiều năm thì sao có thể đưa một nữ tử thật lòng với trẫm đến bên cạnh trẫm mà làm việc cho Thái hậu chứ? Không chỉ có nàng, Khánh tần cũng được, Mai tần cũng được, cho dù Phú Sát thị đưa Tấn tần vào thì tất cả cũng đều giống nhau mà thôi”
Nước mắt Ý Hoan dừng lại trên má, nàng cố gắng lau đi, không thèm để ý đến cái trang điểm, nàng căm hận nói: “Đúng là Hoàng thượng lợi hại, tính kế hay với Thái hậu! Mẫu tử các người tranh đấu lẫn nhau thì cần gì lôi kéo ta vào làm cái gì? Ta là con gái của một nhà thanh bạch, nguyên tưởng rằng được Thái hậu ban cho ân huệ mà có thể âu yếm được nam tử bên cạnh cho nên mới vì Thái hậu mà góp lời vài cầu. Nhưng ta đều dành toàn tâm toàn ý bên cạnh Hoàng thượng, hóa ra ta chỉ là quân cờ tranh đấu của mẫu tử các người, hủy hoại cả đời của ta, ngay cả đứa con của ta cũng không thể bảo toàn được”
Nàng nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, tựa hồ muốn tìm kiếm thứ gì đó từ trong đáy lòng hắn: “Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng nghi kị Thái hậu như vậy thì cần gì phải dày xé chúng ta, cần gì phải giả vờ ân ân ái ái với ta mà khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm vậy?”
“Ghê tởm sao?” Đột nhiên Hoàng đế biến sắc rồi lại thản nhiên nói: “Không phải các nàng thích thú được nhận ân sủng của trẫm sao? Thái hậu muốn trẫm sủng ái các nàng thì trẫm sủng ái cho Thái hậu xem! Làm vậy cũng khiến cho Thái hậu yên tâm” Hắn lạnh lùng nói: “Đời người chỉ là diễn tuồng, trẫm chỉ là gặp dịp thì chơi đùa với con hát mà thôi”
Ý Hoan im lặng một lát rồi cười lạnh thích thú, cái tiếng cười kia giống như màn sương tuyết trên mặt hồ, lạnh buốt thấu xương: “Hóa ra mấy năm nay ta đều sai! Chỉ là ta vẫn chưa hay biết gì, cứ cho rằng thật lòng đối đãi với Hoàng thượng thì Hoàng thượng cũng sẽ thật lòng đối với ta. Hóa ra là ta sai lầm rồi, tất cả đều là sai lầm”
Ánh mắt Hoàng đế vừa lạnh vừa thâm sâu, sâu đến mức không thấy vực đáy: “Thư phi, nàng sai. Cái sai của nàng chính là không nên đi tìm cái gọi là chân tướng sự thất. Bên cạnh nàng đang có nhiều thứ tốt đẹp như vậy thì nàng cần gì tới đây hỏi trẫm? Nếu nàng đã hỏi trẫm thì trẫm không muốn lừa dối nàng, là do nàng tự tìm lấy phiền não thôi”
Ý Hoan chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, âm thanh Hoàng đế vừa gần lại vừa xa, đâm thẳng vào màng nhĩ. Cả người Ý Hoan run lên, nàng cố gắng chống đỡ mà vén áo thi lễ, thản nhiên cười nói: “Hoàng thượng nói đúng, là lỗi của thần thiếp, thần thiếp có tội, là thần thiếp không nên yêu thương Hoàng thượng từ cái ngày Hoàng thượng đi tế lăng trở về. Là thần thiếp… Đều là lỗi của thần thiếp
Nàng si ngốc xoay người, chậm rãi rời đi. Lý Ngọc đứng hầu hạ bên cạnh cửa, có chút lo lắng nhìn Hoàng đế mà thử thăm dò: “Hoàng thượng…”
Hoàng đế không chút để ý: “Đây là do tự Thư phi muốn nghe nói, không cần để ý tới nàng ta. Ngươi hãy nhớ, cấm cho người bên ngoài có hồ ngôn loạn ngữ”
Ý Hoan cũng không biết làm sao nàng có thể quay về Xuân Vũ Thư Hòa. Dường như hồn phách của nàng đã rời khỏi thân xác, giờ đây nàng vô tri vô giác đi tới đi lui. Nàng lệnh cho cung nữ bên cạnh hãy nhốt nàng bên trong điện, rồi nàng tự tay lật từng tờ giấy thơ văn Hoàng đế mà nhiều năm qua nàng đã sao chép.
Ở bên cạnh Hoàng đế nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn nhận lấy ân sủng. Ý Hoan cũng không phải là nữ tử yêu sủng, tuy rằng tự biết mình có xinh đẹp nhưng có lẽ Hoàng đế yêu thích cũng là cái xinh đẹp của nàng mà thôi. Nhưng sao giờ đây, đã trải qua nhiều năm ngày đêm bên cạnh, hắn lại dễ dàng tha thứ cho việc nàng nói thẳng, dễ dàng tha thứ cái lãnh ngạo bất quần* của nàng, có phải đây là chút thật lòng của hắn không? Nhiều năm qua, nàng thầm ái mộ hắn, ái mộ cái tuấn lãng của hắn, tài hoa của hắn, phong tư của hắn, hắn là nam tử đứng trên vạn người, đối với nàng hắn lại chăm sóc chiếu cố rất nhiều, điều mà nàng có thể báo đáp lại hắn là đem thơ văn nhiều năm của hắn mà sao chép lại, xem nó như là trân bảo.
(*Lãnh ngạo bất quần: lãnh là lạnh, ngạo là kiêu ngạo, bất là không, quần là đội, bầy, đàn. Câu này có nghĩa là làm việc độc lập, không thích bầy đàn, nhóm đội)
Hóa ra, tất cả cũng chỉ là lừa gạt nói dối, làm nàng cảm thấy mệt mỏi mà đứa con của nàng cũng mệt mỏi. Nàng mỉm cười si ngốc, nàng lấy ngọn nến đem đốt toàn bộ những thơ văn mà nhiều năm qua nàng đã sao chép. Nàng đốt cháy rồi lấy tờ giấy bị cháy ném khắp nơi trong điện.
Nước mắt rơi xuống mãnh liệt, nàng hoàn toàn không để ý tới ngọn lửa đang thiêu cháy, khuôn mặt nàng chứa đầy nước mắt, nàng ai oán ngâm thơ:
“Nhi kim tài đạo đương thì thác,
Tâm tự thê mê.
Hồng lệ thâu thuỳ,
Mãn nhãn xuân phong bách sự phi.
Tình tri thử hậu lai vô kế,
Cưỡng thuyết hoan kỳ.
Nhất biệt như tư,
Lạc tận lê hoa nguyệt hựu tê (tây).”*
(*Đây là bài thơ Thái Tang tử của Nạp Lan Tính Đức – một nhà thơ giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tài hoa, thông thạo văn chương nhưng lại yểu mệnh, ông chết vào năm 31 tuổi. Những bài từ của đều mang vẻ bi thảm sầu bi. WebTru yenOn linez . com
Lược nghĩa:
Mà đến bây giờ mới kể lỗi lầm ngày ấy,
Cõi lòng tự nhiên mê mẩn.
Dòng lệ đỏ nhỏ xuống vơi đầy,
Gió xuân thổi đầy trước mắt, trăm sự đều thành không.
Mới hay từ ấy không có cách nào gặp lại,
Gượng kể lúc vui vẻ.
Một khi chia tay buồn như đứt ruột,
Hoa lê rụng hết, trăng lại ngả về tây.)
Nàng si ngốc kinh ngạc mỉm cười: “Bây giờ mới biết lúc đó đã sai rồi… Tất cả đều sai rồi! Đều sai rồi!”
Nàng ngâm xướng lại một lần nữa, giống như ngâm xướng lại giấc mộng nồng say mê ly của đời người.
Lúc Như Ý biết được tin cháy thì vội vàng chạy tới thì Xuân Vũ Thư Hòa điện đã cháy trong biển lửa. Đám cung nhân liều mạng gào to lên, dùng hết mọi thứ để lấy nước nhưng mà đám lửa thật sự quá lớn, miếng nước đổ vào nhỏ bé, không chút đáng kể. Lý Ngọc chỉ huy đám cung nhân, đầu đổ đầy mồ hôi, liên tục dậm chân không thôi. Hắn thấy Như Ý đến mà nhịn không được nghẹn ngào nói: “Hoàng hậu nương nương, chuyện này thì phải làm sao đây?”
Như Ý vội vàng hỏi: “Người có bị sao không? Thư phi đâu rồi?”
Vẻ mặt Lý Ngọc thảm thiết nói: “Lúc phát hiện ra đám cháy thì đã quá muộn rồi, Thư phi nương nương đã sớm đuổi hết mọi người ra bên ngoài, lúc đám cháy phát ta thì bên trong chẳng còn một chút động tĩnh nào. Chỉ sợ là…”
Như Ý cảm thấy choáng váng, rồi lảo đảo một cái, miễn cưỡng đỡ lấy tay Dung Bội mà đứng vững lại nói: “Cứu người! Mau cứu người!”
Lý Ngọc quỳ xuống nói: “Hoàng hậu nương nương, sợ là không kịp nữa rồi. Lửa giờ quá lớn, không ai có thể đi vào được. Hơn nữa, chỉ sợ đám cháy này là do tự tay Thư phi nương nương thiêu cháy. Nàng ta nhất tâm tìm đến cái chết ạ!”
Có giọt nước mắt rơi xuống, Như Ý bi thương nói: “Vì sao nàng ta đột nhiên tìm đến cái chết? Vì sao?”
Lý Ngọc lắp bắp nói: “Lúc trước khi Thư phi tự thiêu thì có phát điên với Hoàng thượng, nô tài đứng canh giữ bên ngoài, loáng thoáng nghe được cái gì là thuốc mang thai, cái gì là do Thái hậu sai khiến, ngoài ra còn không biết gì nữa ạ”
Như Ý nhất thời hiểu rõ, trong lòng nàng đau đớn không thôi.
Một nữ tử mạnh mẽ quyết tiệt như vậy, thì sao sau khi biết được chân tướng thuốc mang thai mà có thể chịu sống tiếp với một nam nhân bên cạnh được chứ?
Dung Bội vội la lên: “Mặc kệ thế nào thì vẫn phải cứu Thư phi ra. Nương nương, nương nương có thấy đúng không ạ?”
Như Ý nhìn bầu trời đỏ bừng ánh lửa, dần dần nuốt cháy cái cung điện mà buồn bã quay đầu nói: “Không cần nữa”
Ý Hoan, người nữ tử trong sạch như băng phách ngọc tủy, cuối cùng lại hòa mình vào trong đám lửa, lấy lửa đốt cháy tâm tư, không cho người bên ngoài cứu lấy nàng. Trên đời này,
có thiếu nữ nào chưa từng mang một tâm tư tốt tươi đẹp đẽ như xuân chứ? Lúc Ý Hoan mới nhập cung, Ý Hoan trẻ tuổi ngọc mạo, Ý Hoan độc thừa ân lộ, đối với cuộc sống trong chốn thâm cung sau này nhất định sẽ có vô số tốt đẹp khát khao. Nàng có thể đứng trên vạn người mà ngồi bên cạnh ngôi vị chí tôn
Như Ý kinh ngạc suy nghĩ, càng lúc càng thấy đau đớn. Nàng đau đến mức cúi lưng xuống mà đè lấy cái bụng, hình như có máu tươi đang chảy ra ngoài. Đến khi Dung Bội kinh hô lên một tiếng, rốt cuộc nàng đau đến mức mất đi tri giác rồi ngã xuống đất.
Lúc nàng tỉnh lại thì trời đã khuya, Như Ý vẫn còn mê man nặng nề, chỉ cảm thấy có một hài tử tứ chi đang cựa quậy trong người nàng, tựa hồ có vô số người đang kêu gọi nàng, trong bụng từng chút quặn đau nhưng nàng lại không còn khí lực để chống cự.
Cuối cùng, cuối cùng, là tiếng khóc nỉ non của một đứa trẻ sơ sinh cũng làm cho nàng dần dần tỉnh lại. Lúc nàng tỉnh lại thì đã thấy Hải Lan đang làm bạn bên cạnh, vừa vui mà vừa buồn, Hải Lan ôm một đứa bé hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang khóc oa oa: “Hoàng hậu nương nương, là một vị công chúa”
Ngày 23 tháng Sáu năm Càn Long thứ 18, Như Ý sinh hạ Ngũ công chúa. Ngoại trừ Hòa Kính công chúa thì đây chính là công chúa duy nhất của con vợ cả, có lẽ Hoàng đế ít có con gái, có lẽ là vì Ngũ công chúa sinh non trước nửa tháng, lại có Thập a ca chết yểu cho nên Hoàng đế đối với Ngũ công chúa cực kỳ phá lệ quý trọng, hắn đã sớm ban cho Ngũ công chúa cái phong hào: “Hòa Nghi [和宜]”, mang ý nghĩa: “Vạn sự đều nghi”, lại lấy nhũ danh là “Cảnh Hủy [璟兕]”
Chữ “Hủy [兕] cũng có nghĩa là con bò tót. Mỗi khi Hoàng đế nói chuyện với Như Ý thì đều hi vọng đứa con gái mềm mại nhỏ bé này sẽ khỏe mạnh như một con bò tót, có thể ngăn chặn được tất cả bất trắc và bệnh tật.
Tuy Như Ý mỉm cười nhưng lại ẩn chứa cảm giác bất tường, nàng chỉ nói: “Đường Thái Tông cực kỳ sủng ái con gái của Trưởng Tôn Hoàng hậu là Tấn Dương công chúa, nhũ danh công chúa là Hủy Tử, chỉ tiếc không thể nuôi lớn được”.
Hoàng đế xua tay, cười nói sang sảng: “Cho nên con gái của chúng là Cảnh Hủy. Cảnh là vẻ đẹp lộng lẫy của ngọc bích, vừa đẹp trong sáng, lại vừa cường tráng khỏe mạnh”. Hắn dứt lời liền ôm lấy Cảnh Huy mà hôn không ngừng, tựa hồ Cảnh Hủy rất thích hành động thân mật như vậy cho nên luôm mỉm cười với Hoàng đế.
Hoàng đế thập phần vui sướng: “Trẫm có nhiều con gái như vậy nhưng cũng chỉ có Cảnh Hủy là cười ngọt với trẫm lúc trẫm ôm nó”
Hoàng đế vui sướng như vậy, hồn nhiên đã quên đi chuyện Ý Hoạn tự thiêu ở Xuân Vũ Thư Hòa, một nữ tử cương liệt như vậy, hóa ra khi chết đi thì không thể nằm trong lòng Hoàng đế.
Như Ý cũng vì cảm thấy môi hở răng lạnh bi thương, bởi vì Thập a ca và Thư phi liên tiếp qua đời cho nên ngay cả khi Cảnh Hủy sinh ra là việc vui cho nên ngân lượng ban thưởng cho tất cả các cung nhân hầu hạ và các ma ma đỡ đẻ cũng bị giảm xuống phân nữa, Như Ý chỉ nói: “Thập a ca và Thư phi mất đi cho nên việc ban thưởng cho các ngươi cũng ít đi. Chuyện lần này khiến cho các ngươi chịu ủy khuất, lần sau nếu có tần phi sinh nở, bổn cung nhất định sẽ bù lại cho các ngươi”
Điền ma ma không nhẫn nhịn được, nhất thời cười nói: “Thư phi cho dù thế nào cũng chỉ là phi thiếp thì sao có thể so sánh được cái tôn quý của Hoàng hậu nương nương chứ ạ? Cho dù nàng ta không còn nữa nhưng cũng không thể làm tổn hại đến việc nương nương sinh hạ tiểu công chúa ạ”
Như Ý đang thương tiếc mẫu tử Thư phi chết đi, giờ đây nàng nghe được lời này của Điền ma ma cho nên giận tái mặt nhưng lại không nói gì. Điền ma ma là người ngoan trảo, liền thấy thần sắc Như Ý không vui thì cũng phải giấu đi cái mi gian phẫn nộ, rốt cuộc cũng không nói câu gì.
Như Ý thừa dịp Hoàng đế vui vẻ cho nên ôn nhu nhắc tới: “Hoàng thượng yêu thương công chúa như vậy, tất nhiên thần thiếp cao hứng, chỉ là cái ngày công chúa sinh ra là ngày của Thư phi tạ thế, vẫn là xin Hoàng thượng nghĩ tới công chúa mà không cần trách phạt cái tội tự sát của Thư phi”
Hoàng đế chỉ lo nhìn Cảnh Hủy trong lòng, khẽ nhíu mày nói: “Nếu Hoàng hậu cầu tình, trẫm cũng sẽ đồng ý, chỉ là nữ tử bừa bãi như vậy, đốt chảy cung điện, thật sự là đáng giận”
Trong lòng Như Ý vừa động nhưng cũng phải miễn cưỡng duy trì cái mỉm cười trê mặt: “Thư phi tự sát cũng là do tuyệt vọng quá mức thôi ạ”
Hoàng đế thôi mỉm cười, chợt liếc mắt nhìn nàng một cái, đôi mắt lạnh lùng: “Lời này của Hoàng hậu là có ý gì?”
Thần sắc Như Ý bình tĩnh, không chút sợ hãi nói: “Thư phi mất con, không phải là cái tuyệt vọng sao?”
Hoàng đế ảm đạm nói: “Thập a ca, đúng là đáng tiếc”. Hắn cúi đầu nhìn thấy Cảnh Hủy đang tươi cười khả ái, hắn nhịn không được mà trêu đùa cùng: “Chỉ là nếu không còn nữa thì cũng là không có duyên phận, cũng không cần nghĩ nhiều làm gì”
Như Ý nhìn Hoàng đế yêu thương tươi cười với Cảnh Hủy thì cũng chỉ biết im lặng. Hoàng đế còn muốn ở lại bên cạnh Như Ý và Cảnh Hủy nữa thì Lý Ngọc đã chạy vào bẩm báo nói các vị đại thần đang chờ ở Ngự thư phòng mà muốn bàn chuyện lũ lụt ở Hồng Trạch.
Như Ý loáng thoáng cũng biết, hồ Hồng Trạch bị vỡ, khiến cho nước đổ xuống dân chúng, Cao Bân lập tức cũng không dám ngăn trở mà chỉ biết cố gắng hết sức cứu chạy rồi đến bẩm báo với Hoàng đế. Sau khi Hoàng đế rời đi, Dung Bội thay y phục cho Như Ý rồi lặng yên khuyên nhủ: “Hoàng thượng đang vui vẻ, nương nương cũng thấy Hoàng thượng yêu thương tiểu công chúa như vậy thì nương nương cần gì nhắc tới chuyện không vui của Thư phi nương nương chứ ạ?”
Bên trong con ngươi của Như Ý bất chợt xẹt qua một đốm lửa rồi cũng chợt ảm đạm không thôi: “Nếu bổn cung không nhắc tới thì chỉ sợ bên trong hậu cung không còn ai dám nhắc tới nữa. Ngươi cũng thấy rồi đó, sau khi Thư phi tạ thế, Hoàng thượng chưa bao giờ nhắc đến nàng ta một câu”. Mi tâm của nàng xuất hiện một tia nghi hoặc: “Chỉ là bổn cung vẫn thấy nghi hoặc, Lý Ngọc có nói trước khi Thư phi tự thiêu thì cũng đã nói chuyện với Hoàng thượng về thuốc mang thai, chuyện này bổn cung ngẫu nhiên biết được, Hoàng thượng lại giấu kín không thôi thì sao Thư phi lại biết chuyện này chứ?”
Dung Bội cúi mặt xuống nói: ‘Nô tỳ có nghe qua, ngày đó Thư phi trước khi đến gặp Hoàng thượng thì có đến tử cung của Thập a ca. Theo như lời đồn đãi thì…” Giọng nói nàng càng lúc càng nhỏ: “Lệnh phi cũng đã đi đến đó”
Như Ý nhíu mày, nhất thời cảnh giác: “Nàng ta đến đó làm cái gì?”
Dung Bội hơi mím môi nói: ‘Nương nương cũng nghĩ như vậy sao? Nô tỳ cảm thấy ân tình của Lệnh phi nương nương bất định, khó có thể nắm chắc, khiến cho người khác cảm thấy bất an”
Như Ý thở phào nhẹ nhõm nói: “Hóa ra ngươi và bổn cung đều suy nghĩ giống nhau. Như vậy, sau bữa tối ngươi đến Oản Xuân Hiên tìm Lệnh phi đến đây”
Dung Bội vội đáp lời nói: “Dạ. Nô tỳ sẽ làm chuyện này bí mật, chỉ là nương nương cũng không cần lo lắng gì nữa, bây giờ nương nương đã có đầy đủ trai gái, Hoàng thượng lại đối đãi tốt với nương nương, địa vị trong cung của nương nương vững như bàn thạch, muốn xử trí ai cũng được”
Có rất nhiều chuyện rõ ràng thoáng qua trước mắt nhưng quả thật lại đoán không được, khó có thể nắm chắc được. Như Ý cười gợn sóng, không đủ trong veo: “Dung Bội, ngươi cảm thấy Hoàng thượng đối đãi với bổn cung rất tốt sao?”
Dung Bội cười nói: “Cũng không phải sao ạ? Hoàng thượng đến nơi này của chúng ta nhiều nhất cơ mà”
Như Ý cười nói nhợt nhạt: “Cái suy nghĩ như vậy, trước đây Hiếu Hiền hoàng hậu cũng đã có, Gia quý phi cũng đã có, Thư phi cũng đã có. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ảo ảnh như hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi. Bổn cung vẫn nghĩ, bổn cung cho rằng cái tốt đẹp cũng chỉ là cái giấc mộng mà thôi. Dung Bội, bổn cung có thể chiếm được ân sủng nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất bình”
Dung Bội nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Bất bình là sao ạ? Nương nương có gì mà bất bình chứ?”
Như Ý muốn nói nhưng nghĩ lại thấy thôi, chỉ cười nói: “Ngươi không hiểu, không hiểu cũng tốt. Thư phi hiểu quá nhiều cho nên mới không chấp nhận được cái tâm tư của chính mình tồn tại ở cái nơi trần thế không sạch sẽ này”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.