Chương 12
Á Sơn Thập Tứ
23/06/2024
Điều này khiến ta... ngại ngùng không nỡ ra tay. Ta giữ lại cung nữ này. Nghe nói nàng ta chủ động xin vào cung của ta. Ta phải xem thử tiểu cô nương tên Chi Chi này rốt cuộc có mục đích gì
Nàng quả thật to gan, bởi vì cung ta không người canh gác liền lẻn vào phòng ngủ của ta. Nàng ta cũng thật lanh lợi, chỉ lấy phần dưới của bánh, ăn xong lại bày như cũ, ta nhìn thoáng qua cũng chẳng biết bên trong đã rỗng.
Mưu kế hay ho... lại chỉ dùng vào việc ăn uống. Vậy ra đến cung của ta là vì bánh ngọt ở đây không đâu có?
Ta đưa nàng ta về.
Dù sao người của Hiền phi nương nương, ta đâu dám giữ lại. Nhưng ta có tặng nàng ta một ít bánh ngọt. Nào ngờ nàng ta lỡ lời, gián tiếp khiến ta khốn khổ. Hiền phi nương nương nghe chuyện bánh ngọt, ngày nào cũng canh cửa Ngự thiện phòng.
Khi thì một mình nàng ngồi trông bánh.Khi thì Thục phi cùng nàng, người canh giò heo, kẻ trông bánh ngọt. Một tháng rồi, ta nào có được miếng bánh nào đâu.
Nàng ta thật quá nhẫn tâm. Nhưng thân phận bọt bèo, biết làm sao đây. Ta đến cung Hiền phi, chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng Hoàng hậu: "Ngươi thật to gan, ta đường đường là Hoàng hậu, lẽ nào ngươi không biết dâng lên cho ta nếm thử, vậy mà ngươi dám ăn nhiều đến thế."
Ta bước thêm hai bước, nghe thấy Hoàng hậu tức giận quát tên Hiền phi: "Hứa Nghị Hoan, ngươi còn ăn nữa ư, ngươi có còn biết liêm sỉ không?"
Thiếu nữ ai mà chẳng đáng yêu. Nhưng điều này nào ngăn được nỗi nhớ mẫu thân trong Nhưng ta biết rõ, Văn Ngự Bạch nào muốn thả ta đi.
Nên trưa nay, khi cùng hắn dùng bữa, ta viện cớ trong lòng buồn bực, lo lắng cho Tiêu Sở Địch, muốn lên núi cầu phúc cho hắn. Văn Ngự Bạch nhìn ta, chỉ cười mà chẳng nói.
Không hiểu sao lòng ta có chút hoảng hốt.
"Hoàng thượng lẽ nào không tin thiếp?"
"Tin chứ, nàng cũng đã có gan nói dối, trẫm nào dám không tin."
"..."
Văn Ngự Bạch nói hắn biết ta buồn bực trong cung, còn nghĩ muốn tìm cho ta một con thú cưng, hiện tại thú cưng đã tới, ta lại không dùng được nữa.
Ta rất cảm động, đáp ứng đi xem thử.
Văn Ngự Bạch cười đưa ta đến ngự thư phòng, nói thú cưng này vừa tìm được, chàng còn chưa thấy. Ta biết hắn không nói dối. Dù sao khi hắn nhìn thấy con rùa nhỏ kia, vẻ mặt cứng họng trên mặt là không thể giả vờ được.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý công công, "Đây chính là thú cưng ngươi tìm cho trẫm?"
Lý công công ôm lấy thái độ nịnh hót, "Lão nô nghĩ Hoàng thượng vạn thọ vô cương, nên nuôi một con thú cưng trường thọ."
Vạn tuế cùng vạn niên quy ân oán tình cừu.
Quả nhiên sắc mặt Văn Ngự Bạch càng khó coi hơn.
Đây chính là điển hình nịnh hót vỗ m.ô.n.g ngựa lại đá phải chân ngựa.
Văn Ngự Bạch nhìn Lý công công nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi so với con rùa này khác biệt lớn nhất chính là ngươi biết nói."
Nàng quả thật to gan, bởi vì cung ta không người canh gác liền lẻn vào phòng ngủ của ta. Nàng ta cũng thật lanh lợi, chỉ lấy phần dưới của bánh, ăn xong lại bày như cũ, ta nhìn thoáng qua cũng chẳng biết bên trong đã rỗng.
Mưu kế hay ho... lại chỉ dùng vào việc ăn uống. Vậy ra đến cung của ta là vì bánh ngọt ở đây không đâu có?
Ta đưa nàng ta về.
Dù sao người của Hiền phi nương nương, ta đâu dám giữ lại. Nhưng ta có tặng nàng ta một ít bánh ngọt. Nào ngờ nàng ta lỡ lời, gián tiếp khiến ta khốn khổ. Hiền phi nương nương nghe chuyện bánh ngọt, ngày nào cũng canh cửa Ngự thiện phòng.
Khi thì một mình nàng ngồi trông bánh.Khi thì Thục phi cùng nàng, người canh giò heo, kẻ trông bánh ngọt. Một tháng rồi, ta nào có được miếng bánh nào đâu.
Nàng ta thật quá nhẫn tâm. Nhưng thân phận bọt bèo, biết làm sao đây. Ta đến cung Hiền phi, chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng Hoàng hậu: "Ngươi thật to gan, ta đường đường là Hoàng hậu, lẽ nào ngươi không biết dâng lên cho ta nếm thử, vậy mà ngươi dám ăn nhiều đến thế."
Ta bước thêm hai bước, nghe thấy Hoàng hậu tức giận quát tên Hiền phi: "Hứa Nghị Hoan, ngươi còn ăn nữa ư, ngươi có còn biết liêm sỉ không?"
Thiếu nữ ai mà chẳng đáng yêu. Nhưng điều này nào ngăn được nỗi nhớ mẫu thân trong Nhưng ta biết rõ, Văn Ngự Bạch nào muốn thả ta đi.
Nên trưa nay, khi cùng hắn dùng bữa, ta viện cớ trong lòng buồn bực, lo lắng cho Tiêu Sở Địch, muốn lên núi cầu phúc cho hắn. Văn Ngự Bạch nhìn ta, chỉ cười mà chẳng nói.
Không hiểu sao lòng ta có chút hoảng hốt.
"Hoàng thượng lẽ nào không tin thiếp?"
"Tin chứ, nàng cũng đã có gan nói dối, trẫm nào dám không tin."
"..."
Văn Ngự Bạch nói hắn biết ta buồn bực trong cung, còn nghĩ muốn tìm cho ta một con thú cưng, hiện tại thú cưng đã tới, ta lại không dùng được nữa.
Ta rất cảm động, đáp ứng đi xem thử.
Văn Ngự Bạch cười đưa ta đến ngự thư phòng, nói thú cưng này vừa tìm được, chàng còn chưa thấy. Ta biết hắn không nói dối. Dù sao khi hắn nhìn thấy con rùa nhỏ kia, vẻ mặt cứng họng trên mặt là không thể giả vờ được.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý công công, "Đây chính là thú cưng ngươi tìm cho trẫm?"
Lý công công ôm lấy thái độ nịnh hót, "Lão nô nghĩ Hoàng thượng vạn thọ vô cương, nên nuôi một con thú cưng trường thọ."
Vạn tuế cùng vạn niên quy ân oán tình cừu.
Quả nhiên sắc mặt Văn Ngự Bạch càng khó coi hơn.
Đây chính là điển hình nịnh hót vỗ m.ô.n.g ngựa lại đá phải chân ngựa.
Văn Ngự Bạch nhìn Lý công công nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi so với con rùa này khác biệt lớn nhất chính là ngươi biết nói."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.