Chương 27
Sở Nhược Y
18/04/2017
Nàng cũng cảm nhận được vài ánh mắt đang hướng về phía mình, đưa đôi mắt to tròn ngước nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt ấy có vài phần nhu tình, lại
thấy một tia sắc sảo, bất lực cụp hàng mi cong dài xuống. Hoàng đế đúng
thật là bậc Cửu ngũ chí tôn, nàng đã cố gắng như vậy vẫn không thể đoán
được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, cứ thế này, sẽ có ngày nàng lại
như Thục Phi mà thôi!
Định cầm chén trà nhấp một ngụm, nàng đặt môi ghé sát vành chén thổi nhẹ, tranh thủ ngửi chút hương nhài nhàn nhạt. Thật thơm đi, đợi đã, thơm? Trà hoa nhài không thể có mùi nồng như thế này, lẽ nào...?
Ánh mắt âm thầm lướt qua nhìn các nữ nhân xung quanh, nàng trong đầu thầm tính toán. Số người tiến đủ gần để thả độc vào cốc của nàng từ nãy ngoài Từ tiệp dư và Mã quý tần ra thì không còn ai cả, xem ra... Sinh ra trong nhà võ, tuy không thông thuộc nhưng để phát hiện độc với nàng là không khó, đây chính là Liệt tâm độc, một ngụm uống vào sẽ khiến con người trở nên ngu ngốc! Người này ra tay cũng là quá nặng đi!
Nhẹ nhàng quết ngón tay quanh mép chén, nàng mới cẩn thận nâng chén lên nhấp một ngụm rồi nhanh chóng đặt xuống. Dĩ độc vi độc, cách này của nàng chỉ có thể làm mình không dính độc mạnh, nhưng bản thân cũng sẽ ngất đi, thực sự sẽ rất có lợi. Chỉ là nữ nhân nào làm việc này cũng thật độc ác, Liệt tâm độc không ngay lập tức xảy ra mà đến vài canh giờ sau mới trúng độc, thực sự quá nguy hiểm, nếu không phải nàng biết loại độc này, e rằng sau này đến nhìn cũng không nhìn được Hoàng đế!
Tiệc tàn, các phi tần lục tục về cung của mình. Hoàng thượng đêm nay sẽ ngự tại An Phương cung của Thục Phi, điều này âu cũng đã trở thành thông lệ nên các nữ nhân khác cũng không móc mỉa gì nàng. Diệp Phương Nhã về cung, thả người xuống nhuyễn ỷ, cười nhạt. Vấn đề không nằm ở chỗ Long thể ở cung nào, mà là tâm tư Đế vương đã lạc đến nơi đâu?
Ân Như Nguyệt, ngươi xem hôm nay ai mới là người sung sướng nhất? Là ngươi, hay ta?
---
Nửa đêm... Mạc Kỳ Thiên sau một hồi hoan ái liền ôm Thục Phi vào ngực, thiếp dần đi, vô tình nghe thấy tiếng kêu nhỏ vang lên bên ngoài. Mặc kệ điều đó mà nhắm mắt lại định ngủ, hắn lại thấy tiếng kêu đó mỗi lúc một rõ hơn, nghe trong đó còn loáng thoáng hai chữ “Thiên tần”, liền mở bừng mắt, chống tay ngồi dậy. Thục Phi cũng vì điều này mà choàng tỉnh, vội giúp hắn chỉnh lại y phục, chỉ thấy hắn tuyệt nhiên không để ý đến, nhanh chóng bước ra ngoài.
- Hoàng thượng, người hãy cứu nương nương! - Hồng Phúc, thái giám thân tín của Diệp Phương Nhã đang quỳ lạy ở ngoài, khản giọng kêu lên, chỉ thấy hai tên lính gác An Phương cung nhất quyết không cho hắn vào.
Mạc Kỳ Thiên tiến đến gần chỗ hắn, lại thấy Hồng Phúc như vớ được vàng, gấp gáp lên tiếng:
- Hoàng thượng, nương nương...
- Nói! - nhận thấy thanh âm của y không điềm tĩnh như trước, hắn gằn giọng.
- Nương nương sau khi về điện đột nhiên ngất đi, chúng nô tài làm thế nào cũng không cứu tỉnh được, nhưng các Thái y nhất quyết không chịu đến khám cho người. - Hồng Phúc oán thán nói, rồi lại dập đầu xuống nền đá - Hoàng thượng, xin người hãy cứu nương nương!
- Trẫm không ngờ Thái y cục lại to gan đến vậy! - Mạc Kỳ Thiên tức giận nắm chặt bàn tay - Lập tức đến Lạc Tiên điện, Trương Cảnh Đức, khanh đến Thái y cục, xem thử rốt cuộc bọn họ được trẫm nuôi bao nhiêu năm qua để làm gì!
Trương Cảnh Đức nhanh chóng lui ra. Long liễn nhanh chóng tiến đến Lạc Tiên điện, Mạc Kỳ Thiên bước xuống rảo bước vào phía trong, chỉ thấy bên nhuyễn tháp có Trúc Mai đang đứng hầu, phía bên kia là hai nô tì khác đang luống cuống chân tay, thấy hắn vội vàng quỳ xuống hành lễ:
- Hoàng thượng.
Trúc Mai nghe thấy thế vội quay ra, quỳ xuống trước mặt hắn, lệ trong mắt cũng vì thế mà tuôn trào:
- Hoàng thượng, người mau cứu nương nương.
Mạc Kỳ Thiên ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn xung quanh rồi tiến đến bên phản ngồi xuống. Lấy tay bắt mạch cho nàng, chỉ thấy một mạch đập yếu ớt dường như chẳng rõ, cùng khuôn mặt đã trở nên trắng bệch và hô hấp khó khăn của nàng, hắn đập mạnh tay xuống phản:
- Thái y sao còn chưa đến?
Diệp Phương Nhã nàng ấy vốn không phải thân thể yếu ớt đến vậy, rõ ràng là bị trúng độc, vậy mà Thái y kia dám không đến? Là không coi hắn ra gì nữa phải không? Thật uổng công hắn nuôi bọn chúng bốn năm nay!
- Hoàng thượng. - Thái y từ cục thấy đích thân Trương Cảnh Đức đến gọi liền không chậm trễ nhanh chóng tiến đến, trong lòng lại lo sợ vô cùng. Nếu không phải người đó đưa tiền để bọn hắn không đến chỗ của Thiên tần thì đời nào hắn lại dám tắc trách thế chứ? Giờ thì tốt rồi, mọi tội lỗi lại đổ lên trên đầu hắn!
- Còn đứng đó làm gì? - Mạc Kỳ Thiên ánh mắt sắc lạnh nhìn Thái y - Còn không mau lại đây chẩn bệnh?
Thái y lo sợ vội vã tiến đến bên giường bắt mạch, sắc mặt mỗi lúc một ngưng trọng. Mạc Kỳ Thiên ngồi xuống trành kỉ nhấp ngụm trà Trương Cảnh Đức dâng, mở giọng:
- Gọi Hoàng hậu đến đây cho trẫm.
---
Hoàng hậu vốn đêm nay khó ngủ, định chong đèn lên làm nốt sổ sách, lại thấy nô tì hớt hải chạy vào:
- Nương nương, Hoàng thượng cho gọi người tới Lạc Tiên điện!
Nhíu mày ngạc nhiên, nhưng nàng ta cũng không dám không theo, vội thay y phục rồi bước ra khỏi cung, nghe nô tì đó thuận lại mọi chuyện:
- Thiên tần nương nương vừa về cung liền ngất đi, Thái y lại không chịu đến khám, thái giám tổng quản của nương nương bèn đến An Phương cung cầu xin Hoàng thượng, giờ người đang rất tức giận.
Hoàng hậu gật nhẹ đầu, tiến vào trong Lạc Tiên điện, vừa vặn nghe thấy Thái y bẩm báo:
- Hoàng thượng, Thiên tần bị trúng Liệt tâm độc nhưng may mắn chỉ dẫn đến hôn mê, giờ phải dùng nhân sâm pha với mật ong rồi cho người uống để giải trừ độc dược, nếu để quá lâu e sẽ...
Định cầm chén trà nhấp một ngụm, nàng đặt môi ghé sát vành chén thổi nhẹ, tranh thủ ngửi chút hương nhài nhàn nhạt. Thật thơm đi, đợi đã, thơm? Trà hoa nhài không thể có mùi nồng như thế này, lẽ nào...?
Ánh mắt âm thầm lướt qua nhìn các nữ nhân xung quanh, nàng trong đầu thầm tính toán. Số người tiến đủ gần để thả độc vào cốc của nàng từ nãy ngoài Từ tiệp dư và Mã quý tần ra thì không còn ai cả, xem ra... Sinh ra trong nhà võ, tuy không thông thuộc nhưng để phát hiện độc với nàng là không khó, đây chính là Liệt tâm độc, một ngụm uống vào sẽ khiến con người trở nên ngu ngốc! Người này ra tay cũng là quá nặng đi!
Nhẹ nhàng quết ngón tay quanh mép chén, nàng mới cẩn thận nâng chén lên nhấp một ngụm rồi nhanh chóng đặt xuống. Dĩ độc vi độc, cách này của nàng chỉ có thể làm mình không dính độc mạnh, nhưng bản thân cũng sẽ ngất đi, thực sự sẽ rất có lợi. Chỉ là nữ nhân nào làm việc này cũng thật độc ác, Liệt tâm độc không ngay lập tức xảy ra mà đến vài canh giờ sau mới trúng độc, thực sự quá nguy hiểm, nếu không phải nàng biết loại độc này, e rằng sau này đến nhìn cũng không nhìn được Hoàng đế!
Tiệc tàn, các phi tần lục tục về cung của mình. Hoàng thượng đêm nay sẽ ngự tại An Phương cung của Thục Phi, điều này âu cũng đã trở thành thông lệ nên các nữ nhân khác cũng không móc mỉa gì nàng. Diệp Phương Nhã về cung, thả người xuống nhuyễn ỷ, cười nhạt. Vấn đề không nằm ở chỗ Long thể ở cung nào, mà là tâm tư Đế vương đã lạc đến nơi đâu?
Ân Như Nguyệt, ngươi xem hôm nay ai mới là người sung sướng nhất? Là ngươi, hay ta?
---
Nửa đêm... Mạc Kỳ Thiên sau một hồi hoan ái liền ôm Thục Phi vào ngực, thiếp dần đi, vô tình nghe thấy tiếng kêu nhỏ vang lên bên ngoài. Mặc kệ điều đó mà nhắm mắt lại định ngủ, hắn lại thấy tiếng kêu đó mỗi lúc một rõ hơn, nghe trong đó còn loáng thoáng hai chữ “Thiên tần”, liền mở bừng mắt, chống tay ngồi dậy. Thục Phi cũng vì điều này mà choàng tỉnh, vội giúp hắn chỉnh lại y phục, chỉ thấy hắn tuyệt nhiên không để ý đến, nhanh chóng bước ra ngoài.
- Hoàng thượng, người hãy cứu nương nương! - Hồng Phúc, thái giám thân tín của Diệp Phương Nhã đang quỳ lạy ở ngoài, khản giọng kêu lên, chỉ thấy hai tên lính gác An Phương cung nhất quyết không cho hắn vào.
Mạc Kỳ Thiên tiến đến gần chỗ hắn, lại thấy Hồng Phúc như vớ được vàng, gấp gáp lên tiếng:
- Hoàng thượng, nương nương...
- Nói! - nhận thấy thanh âm của y không điềm tĩnh như trước, hắn gằn giọng.
- Nương nương sau khi về điện đột nhiên ngất đi, chúng nô tài làm thế nào cũng không cứu tỉnh được, nhưng các Thái y nhất quyết không chịu đến khám cho người. - Hồng Phúc oán thán nói, rồi lại dập đầu xuống nền đá - Hoàng thượng, xin người hãy cứu nương nương!
- Trẫm không ngờ Thái y cục lại to gan đến vậy! - Mạc Kỳ Thiên tức giận nắm chặt bàn tay - Lập tức đến Lạc Tiên điện, Trương Cảnh Đức, khanh đến Thái y cục, xem thử rốt cuộc bọn họ được trẫm nuôi bao nhiêu năm qua để làm gì!
Trương Cảnh Đức nhanh chóng lui ra. Long liễn nhanh chóng tiến đến Lạc Tiên điện, Mạc Kỳ Thiên bước xuống rảo bước vào phía trong, chỉ thấy bên nhuyễn tháp có Trúc Mai đang đứng hầu, phía bên kia là hai nô tì khác đang luống cuống chân tay, thấy hắn vội vàng quỳ xuống hành lễ:
- Hoàng thượng.
Trúc Mai nghe thấy thế vội quay ra, quỳ xuống trước mặt hắn, lệ trong mắt cũng vì thế mà tuôn trào:
- Hoàng thượng, người mau cứu nương nương.
Mạc Kỳ Thiên ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn xung quanh rồi tiến đến bên phản ngồi xuống. Lấy tay bắt mạch cho nàng, chỉ thấy một mạch đập yếu ớt dường như chẳng rõ, cùng khuôn mặt đã trở nên trắng bệch và hô hấp khó khăn của nàng, hắn đập mạnh tay xuống phản:
- Thái y sao còn chưa đến?
Diệp Phương Nhã nàng ấy vốn không phải thân thể yếu ớt đến vậy, rõ ràng là bị trúng độc, vậy mà Thái y kia dám không đến? Là không coi hắn ra gì nữa phải không? Thật uổng công hắn nuôi bọn chúng bốn năm nay!
- Hoàng thượng. - Thái y từ cục thấy đích thân Trương Cảnh Đức đến gọi liền không chậm trễ nhanh chóng tiến đến, trong lòng lại lo sợ vô cùng. Nếu không phải người đó đưa tiền để bọn hắn không đến chỗ của Thiên tần thì đời nào hắn lại dám tắc trách thế chứ? Giờ thì tốt rồi, mọi tội lỗi lại đổ lên trên đầu hắn!
- Còn đứng đó làm gì? - Mạc Kỳ Thiên ánh mắt sắc lạnh nhìn Thái y - Còn không mau lại đây chẩn bệnh?
Thái y lo sợ vội vã tiến đến bên giường bắt mạch, sắc mặt mỗi lúc một ngưng trọng. Mạc Kỳ Thiên ngồi xuống trành kỉ nhấp ngụm trà Trương Cảnh Đức dâng, mở giọng:
- Gọi Hoàng hậu đến đây cho trẫm.
---
Hoàng hậu vốn đêm nay khó ngủ, định chong đèn lên làm nốt sổ sách, lại thấy nô tì hớt hải chạy vào:
- Nương nương, Hoàng thượng cho gọi người tới Lạc Tiên điện!
Nhíu mày ngạc nhiên, nhưng nàng ta cũng không dám không theo, vội thay y phục rồi bước ra khỏi cung, nghe nô tì đó thuận lại mọi chuyện:
- Thiên tần nương nương vừa về cung liền ngất đi, Thái y lại không chịu đến khám, thái giám tổng quản của nương nương bèn đến An Phương cung cầu xin Hoàng thượng, giờ người đang rất tức giận.
Hoàng hậu gật nhẹ đầu, tiến vào trong Lạc Tiên điện, vừa vặn nghe thấy Thái y bẩm báo:
- Hoàng thượng, Thiên tần bị trúng Liệt tâm độc nhưng may mắn chỉ dẫn đến hôn mê, giờ phải dùng nhân sâm pha với mật ong rồi cho người uống để giải trừ độc dược, nếu để quá lâu e sẽ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.