Chương 65
Sở Nhược Y
23/08/2017
Chẳng mấy chốc đã đến cuối năm. Hoàng hậu mấy ngày nay vì chuẩn bị cho
Hoàng tiệc mừng năm mới nên hết sức bận rộn, truyền chỉ cứ cách ngày mới phải đến thỉnh an một lần. Các phi tần cứ thế mà hưởng thụ chăn ấm nệm
êm trong cung điện của mình, rảnh rỗi hơn thì đã sắm sửa y phục thật
đẹp. Ai cũng biết theo lệ của Phong Quốc từ thời Thái tổ, các cung phi
nhị phẩm trở lên sẽ cùng Đế Hậu và văn võ bá quan ngồi điện ngoài, ngâm
thơ phú hoặc làm đôi ba câu đối cho năm mới, còn các vị tam phẩm trở
xuống sẽ được xếp ở điện trong, thưởng thức mỹ vị, tám vài chuyện phiếm
giết thời gian. Chính là vậy đấy, thảnh thơi hưởng lạc, chỉ có mình
Hoàng hậu phải lao tâm khổ tứ chuẩn bị như vậy, lại còn phải sẵn sàng
ứng phó việc bị các quan văn võ thử tài đối khẩu hay soi mói. Thế mới
thấy cái trọng trách Mẫu nghi thiên hạ cũng chẳng sung sướng gì.
Triệu Thục Nghi dù gì cũng là ái nữ phủ Thừa tướng, những việc của nữ nhân như nữ công gia chánh hay cầm kì thi họa đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng để quản lý được cái hậu cung trăm phi tần lớn nhỏ của Hoàng đế, rồi đứng ra lo liệu tổ chức lễ hội lớn nhỏ trong cung như vậy, không thể không bái phục nàng ta. Hơn nữa, lần nào nàng ta cũng làm vô cùng hoàn hảo, không thể soi ra sai sót gì, thực khiến người ta vô cùng nể phục. Cũng nhờ đó mà mỗi lần Hoàng cung có lễ yến, Triệu thị được Hoàng đế tin tưởng, rồi lại trước mặt bá quan diễn một màn vừa nặng tình vừa nặng nghĩa, giúp cho địa vị của Thừa tướng lại càng chắc chắn thêm. Có một nữ nhân như vậy, cũng dễ hiểu vì sao Hoàng đế lại dễ dàng dung túng cho nàng ta, việc hậu cung nếu không phải việc nghiêm trọng tuyệt đối không nhúng tay vào. Đến Thái hậu cũng còn phải nể nàng ta vài phần, nên chẳng có gì khó hiểu khi Thục Phi nắm Thánh sủng như vậy cũng không dám làm càn trước mặt nàng ta, mà Lan Phi gan to cũng chỉ có thể bóng gió đôi ba câu, chứ chẳng dám nói điều gì thất lễ. Nếu nói đến người phụ nữ ngoại nhu nội cương, khôn ngoan nhất, thì ngoài Triệu Thục Nghi có lẽ chẳng có nổi người thứ hai.
Yến tiệc năm nay do ngân sách phải dùng nhiều cho cuộc chinh chiến giữa năm nên không làm quá long trọng, chỉ vừa đủ lễ nghi. Hoàng hậu cũng không gọi ai trong hậu cung trợ giúp, phá lệ có Mai Phi giúp nàng ta quản việc trang trí trong cung, còn lại vẫn một mình gánh vác. Có lẽ cũng bởi nàng ta chẳng tin, và cũng chẳng dám tin ai trong cái hậu cung lang sói này. Minh Tu nghi cho dù có được tin cậy cũng chỉ là Tòng nhị phẩm, lại không có mấy tiếng nói, có giao việc cho thì nàng ta cũng chẳng làm nổi. Diệp Phương Nhã nàng mới quy phục, niềm tin chưa được củng cố trọn vẹn, phẩm vị thậm chí còn thấp hơn Minh Tu nghi, cũng chẳng có ích. Thành ra bây giờ, chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết, vậy mà nàng lại thảnh thơi quấn chăn ủ ấm trong Lạc Tiên điện.
Từ sinh thần nàng đến bây giờ đã là năm ngày, tin tức nàng được tấn phong lên Hiền tần cũng không làm người ta ngạc nhiên mấy. Chỉ có điều nô tài mình tốn công gài vào giờ lại bị đuổi đi, vậy mà Mai Phi có vẻ không chú ý gì cả. Hoặc có lẽ đơn giản là nàng ta biết thế nào cũng bị lộ, nên mới tốn công dựng lại "hồ sơ" giả cho tên nô tài kia hòng tìm cho mình đường lui. Dẫu biết nàng ta chẳng ưa gì mình, nhưng cao tay đến mức gài người vào mà mình chẳng hay biết, quả xứng là lão hồ ly trong cung!
Diệp Phương Nhã nhàm chán nằm lì trong nệm gấm, cực kì hưởng thụ cảm giác ấm áp nơi này mà lim dim ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt lại, bên ngoài đã truyền tới tiếng động, rồi Trúc Mai đứng hầu cửa phòng bước vào, bẩm:
- Nương nương, có Phạm Ti bảo của Thượng phục cục (1) cầu kiến.
- Phạm Ti bảo? - Nàng có chút khó chịu không muốn rời khỏi chăn ấm, nhưng nghĩ người ta đã không ngại tuyết rơi nhiều sắp lấp đường mà đến, cuối cùng vẫn phải ngồi dậy.
Quỳnh Như đang hầu bên giường nhanh chóng tiến tới khoác áo lông cho nàng, đưa nàng đến trước gương đồng để búi tóc. Nàng giữ nguyên đầu cho Quỳnh Như chải lại, nói với Trúc Mai:
- Ra ngoài pha tách trà mời Phạm Ti bảo, đợi bổn cung một chút.
Tay nghề vấn tóc của Quỳnh Như rất khéo, chưa tới một khắc đã búi một kiểu sang trọng nhưng không quá cầu kỳ. Diệp Phương Nhã hài lòng nhìn mình trong gương rồi đi ra, đến trước mặt Phạm Vi ngồi xuống, nhìn nàng ấy hành lễ xong thì lên tiếng:
- Phạm Ti bảo hôm nay không quản đường tuyết phủ mà đến đây là có chuyện gì sao?
- Bẩm Hiền tần nương nương, Hạ Thượng quan căn dặn hạ thần tới đây giúp nương nương chọn vải may vài bộ y phục đón năm mới, coi như là chút quà ra mắt với nương nương của Thượng phục cục ạ.Hạ Thượng quan của Thượng phục cục, chính là tâm phúc của Hoàng hậu thì phải? Người này nguyên là dì ruột của Triệu Thục Nghi, lại từng hầu hạ trong hậu cung tiền triều, tiếng nói so trong Lục cục (2) chỉ kém Lý Hiên của Thượng cung cục mà thôi. Xem ra cái lý do "ra mắt" nàng cũng chỉ là tâm ý của Hoàng hậu mà thôi. Người ta đã có lòng, mình cũng đâu thể không tiếp nhận được. Nàng khẽ gật đầu:
- Được Hạ Thượng quan chiếu cố quả là vinh hạnh của bổn cung. Ti bảo đến đây hẳn đã có chuẩn bị, có thể đưa ra xem một chút không?
Phạm Vi "Dạ" một tiếng, nhanh chóng gọi ba tên nô tài bê vài kiện vải đến trước mặt nàng, giới thiệu:
- Bẩm nương nương, đây đều là là vải màu và vải hoa được các tài nhân tốt nhất kinh thành dệt nên, chất vải lại nhẹ mà ấm, rất thích hợp để mặc vào thời tiết như thế này ạ.
Diệp Phương Nhã nhìn mấy kiện vải, đưa tay sờ thử, qua nhiên chất liệu vô cùng mềm mại, màu sắc đều trung tính, không quá mức nổi bật, hoa văn cũng là hình ảnh hoa lá đơn thuần liền gật nhẹ đầu, chọn ra bốn kiện, ngước lên nói với Phạm Vi:
- Bổn cung chọn chỗ này, phiền Ti bảo cất công may giúp rồi.
- Được nương nương tin dùng là phúc phận của chúng thần. - Phạm Vi nhu hòa đáp lại - Nội trong ba ngày sẽ có y phục gửi đến Lạc Tiên điện ạ.
Nói đoạn, nàng ấy cũng rời đi. Diệp Phương Nhã tuy trong phòng có đốt than sưởi nhưng chung quy vẫn không ấm bằng phòng ngủ, bèn xoay người định bước đi, lại nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động khác...
***
(1) Thượng phục cục (尚服局): quản lý các đồ đạc như lễ phục, lễ khí, thang mộc của hoàng gia và thị vệ. Ti bảo (司寶) là một trong bốn chức dưới Thượng quan, phụ trách cục này.
(2) Lục cục (nghe hài dễ sợ là sao ta =))))) gồm Thượng cung cục, Thượng nghi cục, Thượng phục cục, Thượng thẩm cục, Thượng tẩm cục và Thượng công cục. Sáu cục này phụ trách các vấn đề trong cung, do 6 Thượng quan phụ trách, giống với Lục bộ do 6 Thượng thư phụ trách ở trong triều đình.
Triệu Thục Nghi dù gì cũng là ái nữ phủ Thừa tướng, những việc của nữ nhân như nữ công gia chánh hay cầm kì thi họa đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng để quản lý được cái hậu cung trăm phi tần lớn nhỏ của Hoàng đế, rồi đứng ra lo liệu tổ chức lễ hội lớn nhỏ trong cung như vậy, không thể không bái phục nàng ta. Hơn nữa, lần nào nàng ta cũng làm vô cùng hoàn hảo, không thể soi ra sai sót gì, thực khiến người ta vô cùng nể phục. Cũng nhờ đó mà mỗi lần Hoàng cung có lễ yến, Triệu thị được Hoàng đế tin tưởng, rồi lại trước mặt bá quan diễn một màn vừa nặng tình vừa nặng nghĩa, giúp cho địa vị của Thừa tướng lại càng chắc chắn thêm. Có một nữ nhân như vậy, cũng dễ hiểu vì sao Hoàng đế lại dễ dàng dung túng cho nàng ta, việc hậu cung nếu không phải việc nghiêm trọng tuyệt đối không nhúng tay vào. Đến Thái hậu cũng còn phải nể nàng ta vài phần, nên chẳng có gì khó hiểu khi Thục Phi nắm Thánh sủng như vậy cũng không dám làm càn trước mặt nàng ta, mà Lan Phi gan to cũng chỉ có thể bóng gió đôi ba câu, chứ chẳng dám nói điều gì thất lễ. Nếu nói đến người phụ nữ ngoại nhu nội cương, khôn ngoan nhất, thì ngoài Triệu Thục Nghi có lẽ chẳng có nổi người thứ hai.
Yến tiệc năm nay do ngân sách phải dùng nhiều cho cuộc chinh chiến giữa năm nên không làm quá long trọng, chỉ vừa đủ lễ nghi. Hoàng hậu cũng không gọi ai trong hậu cung trợ giúp, phá lệ có Mai Phi giúp nàng ta quản việc trang trí trong cung, còn lại vẫn một mình gánh vác. Có lẽ cũng bởi nàng ta chẳng tin, và cũng chẳng dám tin ai trong cái hậu cung lang sói này. Minh Tu nghi cho dù có được tin cậy cũng chỉ là Tòng nhị phẩm, lại không có mấy tiếng nói, có giao việc cho thì nàng ta cũng chẳng làm nổi. Diệp Phương Nhã nàng mới quy phục, niềm tin chưa được củng cố trọn vẹn, phẩm vị thậm chí còn thấp hơn Minh Tu nghi, cũng chẳng có ích. Thành ra bây giờ, chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết, vậy mà nàng lại thảnh thơi quấn chăn ủ ấm trong Lạc Tiên điện.
Từ sinh thần nàng đến bây giờ đã là năm ngày, tin tức nàng được tấn phong lên Hiền tần cũng không làm người ta ngạc nhiên mấy. Chỉ có điều nô tài mình tốn công gài vào giờ lại bị đuổi đi, vậy mà Mai Phi có vẻ không chú ý gì cả. Hoặc có lẽ đơn giản là nàng ta biết thế nào cũng bị lộ, nên mới tốn công dựng lại "hồ sơ" giả cho tên nô tài kia hòng tìm cho mình đường lui. Dẫu biết nàng ta chẳng ưa gì mình, nhưng cao tay đến mức gài người vào mà mình chẳng hay biết, quả xứng là lão hồ ly trong cung!
Diệp Phương Nhã nhàm chán nằm lì trong nệm gấm, cực kì hưởng thụ cảm giác ấm áp nơi này mà lim dim ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt lại, bên ngoài đã truyền tới tiếng động, rồi Trúc Mai đứng hầu cửa phòng bước vào, bẩm:
- Nương nương, có Phạm Ti bảo của Thượng phục cục (1) cầu kiến.
- Phạm Ti bảo? - Nàng có chút khó chịu không muốn rời khỏi chăn ấm, nhưng nghĩ người ta đã không ngại tuyết rơi nhiều sắp lấp đường mà đến, cuối cùng vẫn phải ngồi dậy.
Quỳnh Như đang hầu bên giường nhanh chóng tiến tới khoác áo lông cho nàng, đưa nàng đến trước gương đồng để búi tóc. Nàng giữ nguyên đầu cho Quỳnh Như chải lại, nói với Trúc Mai:
- Ra ngoài pha tách trà mời Phạm Ti bảo, đợi bổn cung một chút.
Tay nghề vấn tóc của Quỳnh Như rất khéo, chưa tới một khắc đã búi một kiểu sang trọng nhưng không quá cầu kỳ. Diệp Phương Nhã hài lòng nhìn mình trong gương rồi đi ra, đến trước mặt Phạm Vi ngồi xuống, nhìn nàng ấy hành lễ xong thì lên tiếng:
- Phạm Ti bảo hôm nay không quản đường tuyết phủ mà đến đây là có chuyện gì sao?
- Bẩm Hiền tần nương nương, Hạ Thượng quan căn dặn hạ thần tới đây giúp nương nương chọn vải may vài bộ y phục đón năm mới, coi như là chút quà ra mắt với nương nương của Thượng phục cục ạ.Hạ Thượng quan của Thượng phục cục, chính là tâm phúc của Hoàng hậu thì phải? Người này nguyên là dì ruột của Triệu Thục Nghi, lại từng hầu hạ trong hậu cung tiền triều, tiếng nói so trong Lục cục (2) chỉ kém Lý Hiên của Thượng cung cục mà thôi. Xem ra cái lý do "ra mắt" nàng cũng chỉ là tâm ý của Hoàng hậu mà thôi. Người ta đã có lòng, mình cũng đâu thể không tiếp nhận được. Nàng khẽ gật đầu:
- Được Hạ Thượng quan chiếu cố quả là vinh hạnh của bổn cung. Ti bảo đến đây hẳn đã có chuẩn bị, có thể đưa ra xem một chút không?
Phạm Vi "Dạ" một tiếng, nhanh chóng gọi ba tên nô tài bê vài kiện vải đến trước mặt nàng, giới thiệu:
- Bẩm nương nương, đây đều là là vải màu và vải hoa được các tài nhân tốt nhất kinh thành dệt nên, chất vải lại nhẹ mà ấm, rất thích hợp để mặc vào thời tiết như thế này ạ.
Diệp Phương Nhã nhìn mấy kiện vải, đưa tay sờ thử, qua nhiên chất liệu vô cùng mềm mại, màu sắc đều trung tính, không quá mức nổi bật, hoa văn cũng là hình ảnh hoa lá đơn thuần liền gật nhẹ đầu, chọn ra bốn kiện, ngước lên nói với Phạm Vi:
- Bổn cung chọn chỗ này, phiền Ti bảo cất công may giúp rồi.
- Được nương nương tin dùng là phúc phận của chúng thần. - Phạm Vi nhu hòa đáp lại - Nội trong ba ngày sẽ có y phục gửi đến Lạc Tiên điện ạ.
Nói đoạn, nàng ấy cũng rời đi. Diệp Phương Nhã tuy trong phòng có đốt than sưởi nhưng chung quy vẫn không ấm bằng phòng ngủ, bèn xoay người định bước đi, lại nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động khác...
***
(1) Thượng phục cục (尚服局): quản lý các đồ đạc như lễ phục, lễ khí, thang mộc của hoàng gia và thị vệ. Ti bảo (司寶) là một trong bốn chức dưới Thượng quan, phụ trách cục này.
(2) Lục cục (nghe hài dễ sợ là sao ta =))))) gồm Thượng cung cục, Thượng nghi cục, Thượng phục cục, Thượng thẩm cục, Thượng tẩm cục và Thượng công cục. Sáu cục này phụ trách các vấn đề trong cung, do 6 Thượng quan phụ trách, giống với Lục bộ do 6 Thượng thư phụ trách ở trong triều đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.