Chương 78
Sở Nhược Y
12/11/2018
Đợi một lúc để hai người kia bình tĩnh lại, Triệu Thục Nghi mới lên tiếng:
- Hoàng thượng?
Nghe tiếng, Mạc Kỳ Thiên quay người lại, cố gắng làm dịu đi sự vui sướng trong lòng mà hỏi nàng:
- Hoàng hậu có chuyện gì muốn nói?
Triệu Thục Nghi nhìn về phía cái bụng vẫn còn phẳng lì của Diệp Phương Nhã, sau đó lại hướng mắt lên nhìn thằng về phía Mạc Kỳ Thiên, cất giọng đầy dè chừng:
- Hoàng thượng, việc Diệp Hiền dung có thai, người định công bố ra bên ngoài hay...?
Câu nói này của Hoàng hậu khiến cho Mạc Kỳ Thiên cau mày. Đây là vấn đề khiến cho người khác cực kì đau đầu. Việc bảo hộ một nữ tử đang mang thai, nhất là phi tần trong cung, chưa bao giờ là điều dễ dàng. Hiện tại, chỉ riêng việc Diệp Hiền dung đắc sủng đã khiến người khác ghen ghét, hiện tại còn mang long thai, cho dù sinh ra là nữ tử hay nam tử thì cũng đều là đứa trẻ thứ hai của Hoàng đế, mẫu tử đều sẽ được hưởng vô vàn đặc ân. Nếu tin tức nàng mang thai được truyền ra ngoài...
Hắn nhìn thẳng vào mắt Triệu Thục Nghi, chỉ thấy đôi mắt trong trẻo ấy hiện lên cả sự bất lực lẫn đau lòng. Chuyện năm ấy đối với cả hai người đều là một vết sẹo không thể xóa bỏ, nếu lần này xảy ra chuyện gì...
Thấy Hoàng đế không lên tiếng, Hoàng hậu vươn tay cầm lấy chén trà nhấp một ngụm để thanh họng, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Hoàng thượng, thật ra chuyện này thiếp đã có tính toán.
- Nàng nói đi.
- Thiếp nghĩ cứ để tin tức này truyền ra bên ngoài. - Nói đến đây, thấy Hoàng đế có vẻ không hài lòng, Triệu Thục Nghi nhanh chóng nói tiếp - Nếu công khai, chúng ta có thể ngang nhiên bảo hộ cho Diệp Hiền dung, đồng thời mượn cớ để loại bỏ mọi nguy cơ có thể xảy đến. Việc hệ trọng như thế này nào có thể giấu lâu, nếu lúc đó chẳng may có người mang dã tâm mà làm hại Diệp Hiền dung, họ cũng có thể mượn cớ là mình không biết nàng ấy mang thai.
Suy nghĩ một lúc, Hoàng đế gật nhẹ đầu:
- Nàng nói không sai, vậy cứ theo sắp xếp của nàng, cần gì có thể đến Cảnh Long cung gặp trẫm. Trẫm cũng sẽ để các thái y mà trẫm yên tâm nhất chăm lo cho Diệp Hiền dung, những việc còn lại Hoàng hậu toàn quyền quyết định.
Nói đoạn, hắn quay qua nắm lấy tay Diệp Phương Nhã:
- Nàng mới mang thai lần đầu, còn nhiều bỡ ngỡ, có bất cứ thắc mắc nào đều phải nói với Hoàng hậu, cũng đừng tin tưởng người khác quá, hiện tại chỉ cần tin trẫm và Hoàng hậu mà thôi.
Nhận được cái gật đầu của nàng, Mạc Kỳ Thiên ôn nhu vuốt ve mái tóc đen mượt, thì thầm bên tai chỉ đủ hai người nghe thấy:
- Nhã Nhã, trẫm rất mong chờ đứa trẻ này. Không phải bởi vì nó là con của trẫm, mà bởi... nó là con của chúng ta.
Con của chúng ta.Bốn từ ấy khiến Diệp Phương Nhã suýt rơi lệ. Có lẽ vì đang mang thai mà nàng đặc biệt nhạy cảm hơn, nhưng những lời nói này của Hoàng đế cực kì ôn nhu, khiến nàng không còn tâm trạng suy đoán xem đây là lời nói thật hay lời nói dối ngọt nào nữa.
Hắn mong chờ đứa trẻ này.
Hoàng đế mong chờ đứa trẻ của nàng và hắn.
Vậy là đủ rồi.
---
Được sự cho phép của Hoàng đế, Thái y viện nhanh chóng truyền tin tức này ra ngoài. Việc Diệp Hiền dung mang thai giống như ném viên đá vào mặt hồ phẳng lặng, hơn nữa, sự bảo hộ cực kì rõ ràng của Đế Hậu dành cho nàng cũng khiến hậu cung dậy sóng. Chỉ trong hai canh giờ, Hoàng hậu đã thanh lọc toàn bộ cung nữ trong Di Hòa cung, chỉ để lại một ít cung nữ thân cận của Diệp Phương Nhã, sau đó còn cử đến tâm phúc của mình để chăm lo cho nàng. Hoàng đế cũng không vừa, cắt cử ngay Viên thái y, người có kinh nghiệm chăm sóc dựng phụ nhất và cũng là người từng chăm sóc Thái hậu lúc mang thai hắn để phụ trách cho một mình nàng. Tất cả các loại thuốc bổ cho nữ tử mang thai đều được chuyển đến Di Hòa cung, dường như muốn cho tất cả thấy Đế Hậu đối với cái thai này có bao nhiêu yêu quý. Hoàng thượng đang sủng ái Diệp Hiền dung, mong mỏi hài tử trong bụng nàng là điều đương nhiên, nhưng việc Hoàng hậu chủ động săn sóc như vậy vẫn khiến người khác ngạc nhiên. Dù sao hai nàng cũng trong tình cảnh chung chồng, liệu có mấy vị chính thê không những không ghen ghét mà còn chăm sóc cho đứa trẻ trong bụng tiểu thiếp của phu quân mình?
Chỉ trong một buổi tối, tin tức đã truyền khắp hậu cung. Thục phi tức đến mức đập vỡ bộ ấm chén bằng ngọc thạch quý giá của mình, gằn từng tiếng một:
- Diệp Phương Nhã, tại sao mọi thứ xung quanh ngươi lại dễ dàng như vậy! Chiếm lấy thánh sủng, giờ còn mang long thai! Bổn cung muốn nhìn xem ngươi có may mắn mà sinh ra nó hay không!
- Nương nương! - Nô tì hầu hạ bên người Thục phi hốt hoảng lên tiếng.
Nhận ra bản thân quá nóng giận mà buột miệng, Ân Như Nguyệt vội đưa tay che miệng, nhưng trong lòng vẫn không kiềm nổi cơn tức. Diệp Phương Nhã, bổn cung thật sự muốn chờ xem ngươi sẽ đấu lại toàn bộ nữ nhân trong hậu cung như thế nào!
---
Đến sáng hôm sau, tin tức này đã truyền ra ngoài cung, đến tai một số quan viên nắm chức tước cao trong triều. Riêng Diệp phụ đã được Hoàng đế cử thân tín đi thông tri từ trước nên sớm nhận được thông báo. Trên khuôn mặt nhiều vết nhăn hiện lên tia vui mừng, nhưng nhanh chóng trở về vẻ âm trầm quen thuộc. Cho người gọi đại phu nhân, mẹ ruột của Diệp Phương Nhã đến, ông kể lại mọi chuyện cho bà, sau đó lo lắng nói:
- Dù hiện tại Nhã Nhã đang được sủng ái, nhưng ta ở tiền triều không có thế lực mấy, Phương Uyên thì chưa chính thức trở thành phi tần, chẳng thể giúp gì cho tỷ tỷ, nàng thấy nó phải làm sao đây?
- Phu quân, con cái tất có số của con cái, Hoàng đế cho ám vệ truyền tin cho ngài đủ để thấy người coi trọng Nhã Nhã, hơn nữa nó cũng không phải đứa vô năng, tất tự biết cách ứng phó. - Tuy trong lòng còn lo lắng nhưng Diệp mẫu nhanh chóng an ủi phu quân của mình. Bà tự tin đứa con gái của mình có thể làm tốt, hơn nữa Diệp Phương Uyên kia có được làm phi tần cũng chỉ tổ vướng chân, giờ làm sao để khiến mẫu tử bọn họ tránh khỏi tầm mắt là tốt nhất.
---
Góc lảm nhảm: lần này ra chương mới hơi lâu, một phần vì tôi phải đi quân sự, phần còn lại là Wattpad nó troll tôi nó ăn bản thảo của tôi 5 lần mọi người ạ TvT nản lắm luôn ấy, tối nay cố lắm mới viết xong chương này đây...
Yêu,
Sở Nhược Y
- Hoàng thượng?
Nghe tiếng, Mạc Kỳ Thiên quay người lại, cố gắng làm dịu đi sự vui sướng trong lòng mà hỏi nàng:
- Hoàng hậu có chuyện gì muốn nói?
Triệu Thục Nghi nhìn về phía cái bụng vẫn còn phẳng lì của Diệp Phương Nhã, sau đó lại hướng mắt lên nhìn thằng về phía Mạc Kỳ Thiên, cất giọng đầy dè chừng:
- Hoàng thượng, việc Diệp Hiền dung có thai, người định công bố ra bên ngoài hay...?
Câu nói này của Hoàng hậu khiến cho Mạc Kỳ Thiên cau mày. Đây là vấn đề khiến cho người khác cực kì đau đầu. Việc bảo hộ một nữ tử đang mang thai, nhất là phi tần trong cung, chưa bao giờ là điều dễ dàng. Hiện tại, chỉ riêng việc Diệp Hiền dung đắc sủng đã khiến người khác ghen ghét, hiện tại còn mang long thai, cho dù sinh ra là nữ tử hay nam tử thì cũng đều là đứa trẻ thứ hai của Hoàng đế, mẫu tử đều sẽ được hưởng vô vàn đặc ân. Nếu tin tức nàng mang thai được truyền ra ngoài...
Hắn nhìn thẳng vào mắt Triệu Thục Nghi, chỉ thấy đôi mắt trong trẻo ấy hiện lên cả sự bất lực lẫn đau lòng. Chuyện năm ấy đối với cả hai người đều là một vết sẹo không thể xóa bỏ, nếu lần này xảy ra chuyện gì...
Thấy Hoàng đế không lên tiếng, Hoàng hậu vươn tay cầm lấy chén trà nhấp một ngụm để thanh họng, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Hoàng thượng, thật ra chuyện này thiếp đã có tính toán.
- Nàng nói đi.
- Thiếp nghĩ cứ để tin tức này truyền ra bên ngoài. - Nói đến đây, thấy Hoàng đế có vẻ không hài lòng, Triệu Thục Nghi nhanh chóng nói tiếp - Nếu công khai, chúng ta có thể ngang nhiên bảo hộ cho Diệp Hiền dung, đồng thời mượn cớ để loại bỏ mọi nguy cơ có thể xảy đến. Việc hệ trọng như thế này nào có thể giấu lâu, nếu lúc đó chẳng may có người mang dã tâm mà làm hại Diệp Hiền dung, họ cũng có thể mượn cớ là mình không biết nàng ấy mang thai.
Suy nghĩ một lúc, Hoàng đế gật nhẹ đầu:
- Nàng nói không sai, vậy cứ theo sắp xếp của nàng, cần gì có thể đến Cảnh Long cung gặp trẫm. Trẫm cũng sẽ để các thái y mà trẫm yên tâm nhất chăm lo cho Diệp Hiền dung, những việc còn lại Hoàng hậu toàn quyền quyết định.
Nói đoạn, hắn quay qua nắm lấy tay Diệp Phương Nhã:
- Nàng mới mang thai lần đầu, còn nhiều bỡ ngỡ, có bất cứ thắc mắc nào đều phải nói với Hoàng hậu, cũng đừng tin tưởng người khác quá, hiện tại chỉ cần tin trẫm và Hoàng hậu mà thôi.
Nhận được cái gật đầu của nàng, Mạc Kỳ Thiên ôn nhu vuốt ve mái tóc đen mượt, thì thầm bên tai chỉ đủ hai người nghe thấy:
- Nhã Nhã, trẫm rất mong chờ đứa trẻ này. Không phải bởi vì nó là con của trẫm, mà bởi... nó là con của chúng ta.
Con của chúng ta.Bốn từ ấy khiến Diệp Phương Nhã suýt rơi lệ. Có lẽ vì đang mang thai mà nàng đặc biệt nhạy cảm hơn, nhưng những lời nói này của Hoàng đế cực kì ôn nhu, khiến nàng không còn tâm trạng suy đoán xem đây là lời nói thật hay lời nói dối ngọt nào nữa.
Hắn mong chờ đứa trẻ này.
Hoàng đế mong chờ đứa trẻ của nàng và hắn.
Vậy là đủ rồi.
---
Được sự cho phép của Hoàng đế, Thái y viện nhanh chóng truyền tin tức này ra ngoài. Việc Diệp Hiền dung mang thai giống như ném viên đá vào mặt hồ phẳng lặng, hơn nữa, sự bảo hộ cực kì rõ ràng của Đế Hậu dành cho nàng cũng khiến hậu cung dậy sóng. Chỉ trong hai canh giờ, Hoàng hậu đã thanh lọc toàn bộ cung nữ trong Di Hòa cung, chỉ để lại một ít cung nữ thân cận của Diệp Phương Nhã, sau đó còn cử đến tâm phúc của mình để chăm lo cho nàng. Hoàng đế cũng không vừa, cắt cử ngay Viên thái y, người có kinh nghiệm chăm sóc dựng phụ nhất và cũng là người từng chăm sóc Thái hậu lúc mang thai hắn để phụ trách cho một mình nàng. Tất cả các loại thuốc bổ cho nữ tử mang thai đều được chuyển đến Di Hòa cung, dường như muốn cho tất cả thấy Đế Hậu đối với cái thai này có bao nhiêu yêu quý. Hoàng thượng đang sủng ái Diệp Hiền dung, mong mỏi hài tử trong bụng nàng là điều đương nhiên, nhưng việc Hoàng hậu chủ động săn sóc như vậy vẫn khiến người khác ngạc nhiên. Dù sao hai nàng cũng trong tình cảnh chung chồng, liệu có mấy vị chính thê không những không ghen ghét mà còn chăm sóc cho đứa trẻ trong bụng tiểu thiếp của phu quân mình?
Chỉ trong một buổi tối, tin tức đã truyền khắp hậu cung. Thục phi tức đến mức đập vỡ bộ ấm chén bằng ngọc thạch quý giá của mình, gằn từng tiếng một:
- Diệp Phương Nhã, tại sao mọi thứ xung quanh ngươi lại dễ dàng như vậy! Chiếm lấy thánh sủng, giờ còn mang long thai! Bổn cung muốn nhìn xem ngươi có may mắn mà sinh ra nó hay không!
- Nương nương! - Nô tì hầu hạ bên người Thục phi hốt hoảng lên tiếng.
Nhận ra bản thân quá nóng giận mà buột miệng, Ân Như Nguyệt vội đưa tay che miệng, nhưng trong lòng vẫn không kiềm nổi cơn tức. Diệp Phương Nhã, bổn cung thật sự muốn chờ xem ngươi sẽ đấu lại toàn bộ nữ nhân trong hậu cung như thế nào!
---
Đến sáng hôm sau, tin tức này đã truyền ra ngoài cung, đến tai một số quan viên nắm chức tước cao trong triều. Riêng Diệp phụ đã được Hoàng đế cử thân tín đi thông tri từ trước nên sớm nhận được thông báo. Trên khuôn mặt nhiều vết nhăn hiện lên tia vui mừng, nhưng nhanh chóng trở về vẻ âm trầm quen thuộc. Cho người gọi đại phu nhân, mẹ ruột của Diệp Phương Nhã đến, ông kể lại mọi chuyện cho bà, sau đó lo lắng nói:
- Dù hiện tại Nhã Nhã đang được sủng ái, nhưng ta ở tiền triều không có thế lực mấy, Phương Uyên thì chưa chính thức trở thành phi tần, chẳng thể giúp gì cho tỷ tỷ, nàng thấy nó phải làm sao đây?
- Phu quân, con cái tất có số của con cái, Hoàng đế cho ám vệ truyền tin cho ngài đủ để thấy người coi trọng Nhã Nhã, hơn nữa nó cũng không phải đứa vô năng, tất tự biết cách ứng phó. - Tuy trong lòng còn lo lắng nhưng Diệp mẫu nhanh chóng an ủi phu quân của mình. Bà tự tin đứa con gái của mình có thể làm tốt, hơn nữa Diệp Phương Uyên kia có được làm phi tần cũng chỉ tổ vướng chân, giờ làm sao để khiến mẫu tử bọn họ tránh khỏi tầm mắt là tốt nhất.
---
Góc lảm nhảm: lần này ra chương mới hơi lâu, một phần vì tôi phải đi quân sự, phần còn lại là Wattpad nó troll tôi nó ăn bản thảo của tôi 5 lần mọi người ạ TvT nản lắm luôn ấy, tối nay cố lắm mới viết xong chương này đây...
Yêu,
Sở Nhược Y
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.