Chương 7
Sở Nhược Y
18/04/2017
... Quay lại đêm hôm trước...
Nàng tựa người trên kỉ, đôi tay ngọc ngà lấy dầu bôi lên đầu gối đã trầy xước rớm máu, môi dưới cắn chặt cố không phát ra tiếng kêu. Nhìn Trúc Mai đang xông hương, nàng nhẹ nói:
- Không cần đâu.
- Chủ tử... - Trúc Mai ngập ngừng, thanh âm lại như tức giận - Trang tiệp dư cũng thật quá đáng, bắt người quỳ ba canh giờ liền, ai mà chịu nổi chứ?
- Vậy thì sao? - Nàng cười nhạt - Trong cung, ta là bát phẩm phẩm, nàng ta là thất phẩm, ta làm sao dám mạo phạm? Trúc Mai, lại đây xoa dầu cho ta, không cần thắp nến nữa, Hoàng thượng sẽ không đến đâu.
- Ai nói trẫm không đến? - Thanh âm nam tử rắn rỏi từ ngoài cửa điện truyền đến.
Nàng vội vàng kéo vạt váy xuống che đi đầu gối trầy xước, định đứng dậy hành lễ, không ngờ hắn đã tiến tới tay đỡ nàng:
- Còn đau lắm không?
- Đau thì sao chứ? Dù sao thì cũng chỉ là một quý nhân, Hoàng thượng người cũng đâu cần để ý. - Nàng thanh âm tràn đầy ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật thấp.
- Nàng... giận trẫm sao? - Hắn nhìn nàng ôn nhu, khác hẳn với ánh mắt vô cảm buổi chiều - Nếu trẫm không phạt nàng, những người khác sẽ cho rằng nàng chiếm độc sủng, đương nhiên càng gây khó dễ cho nàng. - Đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt còn đang lăn dài trên má, hắn thở dài, lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả - Đưa trẫm xem đầu gối.
Nàng nhẹ vén tà váy lên. Hắn nhìn vào cũng không khỏi có chút đau xót. Đầu gối nàng vẫn còn rớm máu, da bong tróc, bầm tím lại, trông vô cùng đáng thương. Gọi người hầu đem vải và dầu đến, hắn băng bó cho nàng. Nhẹ nhàng, có chút vụng về, nhưng lại cẩn thận quấn từng lớp một, cứ vậy rồi thắt nút, hắn rửa tay, vuốt ve mày liễu còn nhăn lại vì đau của nàng:
- Xong rồi, nàng thả lỏng đi.
Nàng nhìn xuống chân mình. Dải băng cuốn gọn đầu gối lại, đủ để bớt đi phần nào đau nhức, lại vẫn có thể linh hoạt đôi chân, cảm kích ngước nhìn hắn định tạ ơn, đã được hắn ngăn lại:
- Giờ đã hết giận trẫm chưa?- Nô tì... nào dám giận người. - Nàng tựa như phát hiện mình đã thất lễ, cúi đầu thật thấp, thanh âm cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu, đáy mắt lại phẳng lặng như nước hồ thu.
Đêm đó, lo sợ kinh động vết thương của nàng, hắn lần đầu nhẹ nhàng qua màn dạo đầu, mới từ từ tiến vào trong thân thể hoàn hảo phối hợp cùng hắn này...
---
“Choang!” - tiếng chén sứ đập mạnh xuống sàn vỡ làm nhiều mảnh. Các nô tì trong Ngự Tô uyển cúi gằm mặt thật thấp để tránh bị vị chủ tử này giận dữ trách phạt. Trong phòng, một lục y nữ tử đứng chết trân ở giữa, bàn tay vừa cầm chén ném đi dừng lại giữa không trung, khuôn mặt sắc sảo giờ vì tức giận mà đỏ bừng:
- Diệp Phương Nhã, ngươi khá lắm! Ngươi có gì đặc biệt mà Hoàng thượng lại si mê ngươi như vậy? Ta hận thấu xương ngươi! - Trang tiệp dư nghiến răng, nói. Nàng còn tưởng sau hôm qua Hoàng thượng sẽ không tới trắc điện Hương Minh nữa, ai ngờ... Hoàng thượng vẫn lật thẻ bài nơi đó, đến sáng nay lại phong Diệp Phương Nhã làm Thiên tiệp dư, ban thưởng điện Lạc Tiên! Vốn dĩ một người thất phẩm một kẻ cửu phẩm, nay nàng ta không những trèo lên thất phẩm lại còn được phong hào “Thiên”, đương nhiên là đứng đầu ba vị tiệp dư rồi! Diệp Phương Nhã này, rốt cuộc là đã làm gì?
... An Phương cung...
Thục phi ngả người trên ghế Quý phi, nhắm mắt dưỡng thần, nghe Y Thư bẩm báo về việc hôm qua, đôi tay ngọc ngà cầm chiếc trâm cài bằng vàng do chính tay Hoàng thượng cài lên mái tóc nàng nhân ngày tấn phong “Phi”, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt:
- Trang tiệp dư này, vẫn là cái loại không có đầu óc như vậy. Mà Diệp Phương Nhã đó cũng thật lợi hại đi, lại có thể đem Hoàng thượng thương xót ở lại, hẳn cũng phải có chút đặc biệt.
- Nương nương, người chưa cần lo lắng, tuy Thiên tiệp dư được Hoàng thượng sủng ái nhiều ngày, bất quá vẫn chưa vượt được ba mươi ngày liên tiếp sủng hạnh của người, hơn nữa... ngày nào cũng được ban thuốc bổ, vốn chẳng thể vượt người được.- Y Thư vừa bóp vai cho Thục phi vừa nói.
- Phải, dù sao cũng chỉ là một thất phẩm. Bổn cung giờ phải tranh thủ nốt chút sủng ái này mà nhanh chóng sinh long tử mà thôi. - Thục phi thanh âm ngọt ngào nói, đặt nhẹ cây trâm xuống bàn, ngồi thằng dậy chỉnh lại y phục, mới từ từ tiến ra khỏi cung, đến cung Cảnh Phượng thỉnh an Hoàng hậu.
... Quay lại Lạc Tiên điện...
Nàng bước chân vào điện, nhìn nô tài bê đồ vào trong, ngước mắt ngắm xung quanh. Điện Lạc Tiên này, tuy không quá rộng rãi nhưng vô cùng sạch sẽ, lại không xa cung Cảnh Long của hắn lắm. Nô tài cũng đã được phân đến theo đúng hạn ngạch. Hài lòng liếc nhìn lần cuối, nàng quay người bước vào phòng trong, bảo Trúc Mai cho người sắp xếp ổn thỏa, mình thì vào phòng trong nghỉ ngơi.
Bước vào giường trong, vén tà váy lên, nhìn đầu gối được hắn băng bó cho, lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó nói. Đột nhiên trái tim lại muốn mở lòng, lại bị lý trí cứng rắn ngăn cản: Hắn có thể làm thế với nàng, sau này cũng có thể làm với nữ nhân khác. Nàng không tin, một vị cửu ngũ chí tôn như hắn có thể đời đời kiếp kiếp chỉ cưng sủng mình nàng!
Nàng tựa người trên kỉ, đôi tay ngọc ngà lấy dầu bôi lên đầu gối đã trầy xước rớm máu, môi dưới cắn chặt cố không phát ra tiếng kêu. Nhìn Trúc Mai đang xông hương, nàng nhẹ nói:
- Không cần đâu.
- Chủ tử... - Trúc Mai ngập ngừng, thanh âm lại như tức giận - Trang tiệp dư cũng thật quá đáng, bắt người quỳ ba canh giờ liền, ai mà chịu nổi chứ?
- Vậy thì sao? - Nàng cười nhạt - Trong cung, ta là bát phẩm phẩm, nàng ta là thất phẩm, ta làm sao dám mạo phạm? Trúc Mai, lại đây xoa dầu cho ta, không cần thắp nến nữa, Hoàng thượng sẽ không đến đâu.
- Ai nói trẫm không đến? - Thanh âm nam tử rắn rỏi từ ngoài cửa điện truyền đến.
Nàng vội vàng kéo vạt váy xuống che đi đầu gối trầy xước, định đứng dậy hành lễ, không ngờ hắn đã tiến tới tay đỡ nàng:
- Còn đau lắm không?
- Đau thì sao chứ? Dù sao thì cũng chỉ là một quý nhân, Hoàng thượng người cũng đâu cần để ý. - Nàng thanh âm tràn đầy ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật thấp.
- Nàng... giận trẫm sao? - Hắn nhìn nàng ôn nhu, khác hẳn với ánh mắt vô cảm buổi chiều - Nếu trẫm không phạt nàng, những người khác sẽ cho rằng nàng chiếm độc sủng, đương nhiên càng gây khó dễ cho nàng. - Đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt còn đang lăn dài trên má, hắn thở dài, lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả - Đưa trẫm xem đầu gối.
Nàng nhẹ vén tà váy lên. Hắn nhìn vào cũng không khỏi có chút đau xót. Đầu gối nàng vẫn còn rớm máu, da bong tróc, bầm tím lại, trông vô cùng đáng thương. Gọi người hầu đem vải và dầu đến, hắn băng bó cho nàng. Nhẹ nhàng, có chút vụng về, nhưng lại cẩn thận quấn từng lớp một, cứ vậy rồi thắt nút, hắn rửa tay, vuốt ve mày liễu còn nhăn lại vì đau của nàng:
- Xong rồi, nàng thả lỏng đi.
Nàng nhìn xuống chân mình. Dải băng cuốn gọn đầu gối lại, đủ để bớt đi phần nào đau nhức, lại vẫn có thể linh hoạt đôi chân, cảm kích ngước nhìn hắn định tạ ơn, đã được hắn ngăn lại:
- Giờ đã hết giận trẫm chưa?- Nô tì... nào dám giận người. - Nàng tựa như phát hiện mình đã thất lễ, cúi đầu thật thấp, thanh âm cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu, đáy mắt lại phẳng lặng như nước hồ thu.
Đêm đó, lo sợ kinh động vết thương của nàng, hắn lần đầu nhẹ nhàng qua màn dạo đầu, mới từ từ tiến vào trong thân thể hoàn hảo phối hợp cùng hắn này...
---
“Choang!” - tiếng chén sứ đập mạnh xuống sàn vỡ làm nhiều mảnh. Các nô tì trong Ngự Tô uyển cúi gằm mặt thật thấp để tránh bị vị chủ tử này giận dữ trách phạt. Trong phòng, một lục y nữ tử đứng chết trân ở giữa, bàn tay vừa cầm chén ném đi dừng lại giữa không trung, khuôn mặt sắc sảo giờ vì tức giận mà đỏ bừng:
- Diệp Phương Nhã, ngươi khá lắm! Ngươi có gì đặc biệt mà Hoàng thượng lại si mê ngươi như vậy? Ta hận thấu xương ngươi! - Trang tiệp dư nghiến răng, nói. Nàng còn tưởng sau hôm qua Hoàng thượng sẽ không tới trắc điện Hương Minh nữa, ai ngờ... Hoàng thượng vẫn lật thẻ bài nơi đó, đến sáng nay lại phong Diệp Phương Nhã làm Thiên tiệp dư, ban thưởng điện Lạc Tiên! Vốn dĩ một người thất phẩm một kẻ cửu phẩm, nay nàng ta không những trèo lên thất phẩm lại còn được phong hào “Thiên”, đương nhiên là đứng đầu ba vị tiệp dư rồi! Diệp Phương Nhã này, rốt cuộc là đã làm gì?
... An Phương cung...
Thục phi ngả người trên ghế Quý phi, nhắm mắt dưỡng thần, nghe Y Thư bẩm báo về việc hôm qua, đôi tay ngọc ngà cầm chiếc trâm cài bằng vàng do chính tay Hoàng thượng cài lên mái tóc nàng nhân ngày tấn phong “Phi”, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt:
- Trang tiệp dư này, vẫn là cái loại không có đầu óc như vậy. Mà Diệp Phương Nhã đó cũng thật lợi hại đi, lại có thể đem Hoàng thượng thương xót ở lại, hẳn cũng phải có chút đặc biệt.
- Nương nương, người chưa cần lo lắng, tuy Thiên tiệp dư được Hoàng thượng sủng ái nhiều ngày, bất quá vẫn chưa vượt được ba mươi ngày liên tiếp sủng hạnh của người, hơn nữa... ngày nào cũng được ban thuốc bổ, vốn chẳng thể vượt người được.- Y Thư vừa bóp vai cho Thục phi vừa nói.
- Phải, dù sao cũng chỉ là một thất phẩm. Bổn cung giờ phải tranh thủ nốt chút sủng ái này mà nhanh chóng sinh long tử mà thôi. - Thục phi thanh âm ngọt ngào nói, đặt nhẹ cây trâm xuống bàn, ngồi thằng dậy chỉnh lại y phục, mới từ từ tiến ra khỏi cung, đến cung Cảnh Phượng thỉnh an Hoàng hậu.
... Quay lại Lạc Tiên điện...
Nàng bước chân vào điện, nhìn nô tài bê đồ vào trong, ngước mắt ngắm xung quanh. Điện Lạc Tiên này, tuy không quá rộng rãi nhưng vô cùng sạch sẽ, lại không xa cung Cảnh Long của hắn lắm. Nô tài cũng đã được phân đến theo đúng hạn ngạch. Hài lòng liếc nhìn lần cuối, nàng quay người bước vào phòng trong, bảo Trúc Mai cho người sắp xếp ổn thỏa, mình thì vào phòng trong nghỉ ngơi.
Bước vào giường trong, vén tà váy lên, nhìn đầu gối được hắn băng bó cho, lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó nói. Đột nhiên trái tim lại muốn mở lòng, lại bị lý trí cứng rắn ngăn cản: Hắn có thể làm thế với nàng, sau này cũng có thể làm với nữ nhân khác. Nàng không tin, một vị cửu ngũ chí tôn như hắn có thể đời đời kiếp kiếp chỉ cưng sủng mình nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.