Hậu Cung Trừ Ta Ra Ai Cũng Có Bàn Tay Vàng
Chương 13
Mộng Mộng
20/08/2024
Tần Quân vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy bộ dáng như sát nhân này của ta. Hắn nhịn không được nuốt nước miếng, sau đó yếu ớt gọi ta: "Liên Y."
Ta quay lại nhìn hắn.
Nhìn vẻ mặt của hắn, ta biết hắn đã khôi phục ý thức.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Tần Quân đã vội vàng tiến lên dùng khăn tay lau tay cho ta: “Liên Y, đừng làm ô uế tay nàng.”
Ta nhìn hắn, thật sự không nói nên lời: “Thứ bẩn là kiếm của thiếp."
Tần Quân: "..."
Tần Quân suy nghĩ một chút, nói: "Vậy để ta lau kiếm cho nàng."
Vừa nói hắn vừa ngồi xổm xuống.
Ngồi xổm xuống để lau thanh kiếm của ta...
Mà ngay khi Tần Quân đang lau kiếm cho ta, ba người Hoàng Hậu lần lượt đuổi đến.
Hoàng hậu và Quý phi đến trước.
Tần Quân không cảm thấy có gánh nặng tâm lý nào, vừa lau kiếm vừa nói chuyện với hai người: “Chuyện này, Hoàng Hậu và Quý phi cũng vất vả rồi.”
Hoàng hậu và Quý phi nhìn Tần Quân lau kiếm cho ta với vẻ mặt chết lặng.
Sau đó Hiền phi cũng tới.
Tần Quân còn có chút kinh ngạc: "Hiền phi cũng tới à."
Hiền phi sắc mặt cũng cứng đờ khi nhìn thấy Tần Quân đang ngồi xổm.
Ta ân cần nhắc nhở một câu: “Thiếp đã lấy thuốc giải độc từ chỗ của Hiền phi, lát nữa người cho người ta chút điểm hảo cảm đi.”
Tần Quân nghe vậy, lập tức gật đầu, vui mừng nhìn Hiền phi: "Hiền phi, nàng quả thực là một đại công thần."
Ngược lại, Hiền phi lại không nói nên lời.
“Thiếp dỗ người lâu như vậy, người cho thiếp 10 điểm hảo cảm, thiếp cho người một viên thuốc giải, người chỉ cho thiếp 50 điểm hảo cảm?” Hiền phi lên án.
Tần Quân nói: “Nàng có điểm hảo cảm là tốt rồi.”
Hiền phi: "..."
17
Sau đó, năm người bọn ta ngồi xuống nói chuyện.
Hiền phi phàn nàn rằng ta muốn một viên thuốc giải độc mà còn kề kiếm vào cổ nàng ta.
Tần Quân đáp: “Không sao đâu, kiếm của nàng ấy kề trên cổ ta không phải trăm lần thì cũng là bảy mươi tám mươi lần."
Mọi người đều khiếp sợ.
Quý phi thở dài: “Thiếp cảm thấy như chưa từng xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đều đã qua rồi."
Tần Quân trả lời: "Đó là chuyện bình thường, Liên Y trước nay làm việc luôn dùng vũ lực để trấn áp. Trì hoãn thêm một ngày đã là lãng phí cuộc đời, nàng không thể nghĩ về nàng ấy bằng suy nghĩ của người bình thường được đâu."
Ta lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Tần Quân lập tức đổi ý: "Đây chính là điểm độc đáo ở Liên Y của chúng ta, dùng phương pháp hoàn mỹ nhất trong thời gian ngắn nhất giải quyết mọi vấn đề."
Quý phi không nói nên lời: "Hoàng Thượng, người quá dung túng rồi."
Tần Quân trừng mắt nhìn nàng ấy: “Nàng là người đoạt thân thể người khác, đừng nói chuyện.”
Quý phi: "..."
Quý phi quay đầu lại, ủy khuất nhìn ta: “Liên Y, Hoàng Thượng ức hiếp tỷ.”
Ta nhìn Tần Quân, giọng điệu bất mãn nói: "Người so đo với tỷ ấy làm gì? Đấy cũng không phải là điều tỷ ấy muốn."
Tần Quân trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ ủy khuất.
Quý phi lập tức cười nói: "Hoàng Thượng, người quá dung túng."
Tần Quân: "..."
Nhìn thấy Tần Quân trò chuyện cùng Quý phi, ta mỉm cười, nhân lúc mọi người không chú ý liền rời khỏi Càn Thanh cung.
Nhưng vừa ra ngoài, Tần Quân liền đi theo ta.
"Còn muốn chạy sao?" Tần Quân đứng ở bên cạnh ta.
Ta nghiêng đầu liếc nhìn hắn, rồi nhanh chóng quay đi, mỉm cười: “Người biết mà, thiếp yêu sự tự do nhất, hoàng cung dù có tốt đến đâu cũng chỉ là một cái lồng lớn mà thôi.”
Tần Quân im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Lúc đó Hoàng Hậu tính kế lừa nàng vào cung, ta vốn có thể ngăn cản.”
"Người không làm thế." Ta đáp.
Tần Quân gật đầu: “Đúng, không làm vậy. Ta từ chỗ Hoàng Hậu biết được sau này nàng sẽ chết, cho nên ta chỉ muốn giữ nàng ở bên cạnh, Liên Y, ta thật sự rất sợ hãi, khi nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ không thể chăm sóc nàng, ngay cả tin tức cuối cùng về nàng cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp tin tức, mất rất nhiều thời gian mới có thể được đưa đến trước mặt ta."
Hắn tự giễu cười nói: “Chỉ sợ bảy ngày đầu tiên của nàng, ta cũng không thể có mặt.”
(头七: bảy ngày đầu tiên: ám chỉ ngày thứ bảy sau khi một người qua đời. Người ta thường tin rằng linh hồn của người đã khuất sẽ trở về nhà vào “bảy ngày đầu tiên.”)
Ta hỏi hắn: "Vậy bây giờ thì sao?"
Tần Quân nhẹ nhàng thở dài: “Liên Y, nàng biết đấy, ta vĩnh viễn không thể ép buộc nàng.”
Ta bật cười.
Tần Quân cười khổ, đưa tay che mắt ta: “Liên Y, đừng cười.”
Ta muốn rút tay hắn ra nhưng nghe được lời hắn nói thì liền dừng lại.
“Ta sợ mình sẽ không thể buông tay được.”
Ta không cử động, để hắn dùng tay che mắt ta, cuối cùng để hắn ôm ta vào lòng.
Tần Quân à...
Ta khẽ thở dài trong lòng.
18
Thục phi và Diệp gia bị Tần Quân kết án.
Thủ lĩnh không ngu ngốc đến mức thực sự giết người.
Khi toàn bộ Diệp gia bị hành quyết, Hoàng Hậu đã đích thân đi đến pháp trường.
Sau khi từ pháp trường trở về, Hoàng Hậu khắp người đều cảm thấy thoải mái. Trên khuôn mặt nàng ta nở một nụ cười, không còn thấy sắc mặt trầm trọng như trước, trông giống như một tiểu cô nương.
Nàng ta đến tìm ta trước.
Nàng ta hỏi ta: "Liên Y, nếu bây giờ Hoàng Thượng có thể đáp ứng yêu cầu của muội, muội sẽ ở lại chứ?"
Ta quay lại nhìn hắn.
Nhìn vẻ mặt của hắn, ta biết hắn đã khôi phục ý thức.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Tần Quân đã vội vàng tiến lên dùng khăn tay lau tay cho ta: “Liên Y, đừng làm ô uế tay nàng.”
Ta nhìn hắn, thật sự không nói nên lời: “Thứ bẩn là kiếm của thiếp."
Tần Quân: "..."
Tần Quân suy nghĩ một chút, nói: "Vậy để ta lau kiếm cho nàng."
Vừa nói hắn vừa ngồi xổm xuống.
Ngồi xổm xuống để lau thanh kiếm của ta...
Mà ngay khi Tần Quân đang lau kiếm cho ta, ba người Hoàng Hậu lần lượt đuổi đến.
Hoàng hậu và Quý phi đến trước.
Tần Quân không cảm thấy có gánh nặng tâm lý nào, vừa lau kiếm vừa nói chuyện với hai người: “Chuyện này, Hoàng Hậu và Quý phi cũng vất vả rồi.”
Hoàng hậu và Quý phi nhìn Tần Quân lau kiếm cho ta với vẻ mặt chết lặng.
Sau đó Hiền phi cũng tới.
Tần Quân còn có chút kinh ngạc: "Hiền phi cũng tới à."
Hiền phi sắc mặt cũng cứng đờ khi nhìn thấy Tần Quân đang ngồi xổm.
Ta ân cần nhắc nhở một câu: “Thiếp đã lấy thuốc giải độc từ chỗ của Hiền phi, lát nữa người cho người ta chút điểm hảo cảm đi.”
Tần Quân nghe vậy, lập tức gật đầu, vui mừng nhìn Hiền phi: "Hiền phi, nàng quả thực là một đại công thần."
Ngược lại, Hiền phi lại không nói nên lời.
“Thiếp dỗ người lâu như vậy, người cho thiếp 10 điểm hảo cảm, thiếp cho người một viên thuốc giải, người chỉ cho thiếp 50 điểm hảo cảm?” Hiền phi lên án.
Tần Quân nói: “Nàng có điểm hảo cảm là tốt rồi.”
Hiền phi: "..."
17
Sau đó, năm người bọn ta ngồi xuống nói chuyện.
Hiền phi phàn nàn rằng ta muốn một viên thuốc giải độc mà còn kề kiếm vào cổ nàng ta.
Tần Quân đáp: “Không sao đâu, kiếm của nàng ấy kề trên cổ ta không phải trăm lần thì cũng là bảy mươi tám mươi lần."
Mọi người đều khiếp sợ.
Quý phi thở dài: “Thiếp cảm thấy như chưa từng xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đều đã qua rồi."
Tần Quân trả lời: "Đó là chuyện bình thường, Liên Y trước nay làm việc luôn dùng vũ lực để trấn áp. Trì hoãn thêm một ngày đã là lãng phí cuộc đời, nàng không thể nghĩ về nàng ấy bằng suy nghĩ của người bình thường được đâu."
Ta lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Tần Quân lập tức đổi ý: "Đây chính là điểm độc đáo ở Liên Y của chúng ta, dùng phương pháp hoàn mỹ nhất trong thời gian ngắn nhất giải quyết mọi vấn đề."
Quý phi không nói nên lời: "Hoàng Thượng, người quá dung túng rồi."
Tần Quân trừng mắt nhìn nàng ấy: “Nàng là người đoạt thân thể người khác, đừng nói chuyện.”
Quý phi: "..."
Quý phi quay đầu lại, ủy khuất nhìn ta: “Liên Y, Hoàng Thượng ức hiếp tỷ.”
Ta nhìn Tần Quân, giọng điệu bất mãn nói: "Người so đo với tỷ ấy làm gì? Đấy cũng không phải là điều tỷ ấy muốn."
Tần Quân trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ ủy khuất.
Quý phi lập tức cười nói: "Hoàng Thượng, người quá dung túng."
Tần Quân: "..."
Nhìn thấy Tần Quân trò chuyện cùng Quý phi, ta mỉm cười, nhân lúc mọi người không chú ý liền rời khỏi Càn Thanh cung.
Nhưng vừa ra ngoài, Tần Quân liền đi theo ta.
"Còn muốn chạy sao?" Tần Quân đứng ở bên cạnh ta.
Ta nghiêng đầu liếc nhìn hắn, rồi nhanh chóng quay đi, mỉm cười: “Người biết mà, thiếp yêu sự tự do nhất, hoàng cung dù có tốt đến đâu cũng chỉ là một cái lồng lớn mà thôi.”
Tần Quân im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Lúc đó Hoàng Hậu tính kế lừa nàng vào cung, ta vốn có thể ngăn cản.”
"Người không làm thế." Ta đáp.
Tần Quân gật đầu: “Đúng, không làm vậy. Ta từ chỗ Hoàng Hậu biết được sau này nàng sẽ chết, cho nên ta chỉ muốn giữ nàng ở bên cạnh, Liên Y, ta thật sự rất sợ hãi, khi nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ không thể chăm sóc nàng, ngay cả tin tức cuối cùng về nàng cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp tin tức, mất rất nhiều thời gian mới có thể được đưa đến trước mặt ta."
Hắn tự giễu cười nói: “Chỉ sợ bảy ngày đầu tiên của nàng, ta cũng không thể có mặt.”
(头七: bảy ngày đầu tiên: ám chỉ ngày thứ bảy sau khi một người qua đời. Người ta thường tin rằng linh hồn của người đã khuất sẽ trở về nhà vào “bảy ngày đầu tiên.”)
Ta hỏi hắn: "Vậy bây giờ thì sao?"
Tần Quân nhẹ nhàng thở dài: “Liên Y, nàng biết đấy, ta vĩnh viễn không thể ép buộc nàng.”
Ta bật cười.
Tần Quân cười khổ, đưa tay che mắt ta: “Liên Y, đừng cười.”
Ta muốn rút tay hắn ra nhưng nghe được lời hắn nói thì liền dừng lại.
“Ta sợ mình sẽ không thể buông tay được.”
Ta không cử động, để hắn dùng tay che mắt ta, cuối cùng để hắn ôm ta vào lòng.
Tần Quân à...
Ta khẽ thở dài trong lòng.
18
Thục phi và Diệp gia bị Tần Quân kết án.
Thủ lĩnh không ngu ngốc đến mức thực sự giết người.
Khi toàn bộ Diệp gia bị hành quyết, Hoàng Hậu đã đích thân đi đến pháp trường.
Sau khi từ pháp trường trở về, Hoàng Hậu khắp người đều cảm thấy thoải mái. Trên khuôn mặt nàng ta nở một nụ cười, không còn thấy sắc mặt trầm trọng như trước, trông giống như một tiểu cô nương.
Nàng ta đến tìm ta trước.
Nàng ta hỏi ta: "Liên Y, nếu bây giờ Hoàng Thượng có thể đáp ứng yêu cầu của muội, muội sẽ ở lại chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.