Hậu Cung Trừ Ta Ra Ai Cũng Có Bàn Tay Vàng
Chương 1
Mộng Mộng
20/08/2024
Hoàng Hậu trọng sinh.
Quý phi xuyên không.
Hiền phi nắm giữ hệ thống công lược trong tay.
Thục phi mang trong mình hào quang của nữ nhi thiên mệnh.
Mà Hoàng Thượng thậm chí còn lợi hại hơn, hắn có khả năng đọc được suy nghĩ.
Còn ta là bạch nguyệt quang của Hoàng Thượng, là một tú nữ bình thường vừa mới tiến cung.
01
Ta tên là Thịnh Liên Y.
Trong lần tuyển tú này, ta mới vừa được phong là mỹ nhân.
Hoàng Thượng Tần Quân là thanh mai trúc mã của ta.
Ngày đầu tiên ta tiến cung, hắn đã lật thẻ bài của ta.
Sau đó ta được tẩy trắng rồi đưa vào tẩm cung của hắn, đám người vừa rời đi, hắn đã gấp gáp bổ nhào về phía ta.
"Sao nàng lại chậm như vậy? Ăn dưa phải ăn nóng mới ngon." Tần Quân có chút bất mãn nói với ta.
Ta có chút khó hiểu nhìn hắn rồi hỏi: "Ăn dưa là có ý gì? Tại sao lại phải ăn dưa nóng?"
Tần Quân như thể bị câu hỏi của ta làm cho đứng hình, nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.
Hắn kéo ta lên long sàng của hắn rồi nói: "Xem ra ta phải phổ cập cho nàng một số kiến thức khoa học trước đã, nào, chúng ta lên giường rồi nói tiếp."
Long sàng của Tần Quân rất rộng, vài người có thể nằm được.
Cả hai chúng ta có thể lăn lộn trên đấy mà không xảy ra chuyện gì.
Thế là hai người cùng nằm trên long sàng, Tần Quân còn mang đến một ít trái cây và hạt dưa.
“Ăn dưa có nghĩa là xem trò hay của người khác.” Tần Quân giải thích.
Ta gật gật đầu, hỏi: “Có trò gì hay để xem à?”
Nói xong ta lại hỏi: “Người bảo thiếp đến đây gấp như vậy, không phải gặp chuyện gì nan giải sao?”
Vẻ mặt Tần Quân phức tạp, trả lời: "Giống vậy."
Ta gật đầu, “ồ” một tiếng, rồi chờ đợi những lời tiếp theo của hắn.
"Ta có thể đọc được suy nghĩ." Tần Quân mở đầu bằng chuyện này.
Ta lại gật đầu.
Tần Quân bất ngờ bị sét đánh khi mới mười tuổi, sau đó có năng lực đọc được suy nghĩ này.
Thái Hậu lúc đó vẫn còn là Hoàng Hậu, tưởng Tần Quân mắc phải căn bệnh lạ nên đã tìm đến nhà ta.
Phụ thân ta là Khâm Thiên Giám, cũng chỉ là một tên khố rách áo ôm.
Nhưng sư phó của phụ thân ta, cũng chính là sư tổ của ta, thật sự rất có năng lực.
Sau khi sư tổ nhìn Tần Quân liền nói: “Đây là số mệnh của quý nhân.”
Thái Hậu lại hỏi: “Có vấn đề gì nghiêm trọng không?”
Sư tổ đáp: “Trước hai mươi tuổi, không được xảy ra chuyện quan hệ nam nữ.”
Sau này nghĩ lại chuyện này, ta luôn cảm thấy chính sư tổ mình đã lừa Thái Hậu.
Mặc dù ta không có bằng chứng.
Nhưng bởi vì lúc đó sư tổ đã ban cho Tần Quân một chiếc vòng tay, sau khi đeo chiếc vòng vào, Tần Quân thật sự không còn nghe thấy những âm thanh hỗn loạn đó nữa, cho nên Thái Hậu tin tưởng tuyệt đối vào lời của sư tổ.
Tần Quân còn hai tháng nữa mới đến sinh nhật thứ hai mươi, cho nên hiện tại hắn vẫn chưa đủ tuổi.
Ôi, chủ đề đi quá xa rồi.
Tần Quân tiếp tục nói: "Một ngày nọ, ta nghe được tiếng lòng của Hoàng Hậu, phát hiện nàng ấy đã trọng sinh."
Tôi chớp chớp mắt đầy kinh ngạc.
"Trọng sinh?"
Tần Quân gật đầu: "Nàng ấy đã chết một lần, trở về mấy năm trước, từ tiếng lòng của nàng ấy, ta còn biết..."
Giọng điệu của Tần Quân đột nhiên trở nên phức tạp: “Kiếp trước của nàng ấy, nàng là bạch nguyệt quang của ta, nhưng ta lại không thể có được nàng, cho nên đã coi Thục phi là thế thân của nàng. Nhưng cuối cùng, ta lại yêu thế thân này. Vì Thục phi, ta không ngần ngại giải tán hết hậu cung, Hoàng Hậu cũng chết trong cuộc tranh đấu với Thục phi.”
Ta: “...”
"Thiếp là bạch nguyệt quang của người sao?" Ta khiếp sợ.
Tần Quân nhìn ta: "Sao vậy, nàng còn cảm thấy nàng không xứng với ta sao?"
Ta mỉm cười rồi nói: “Không, nhục thiếp.”
Tần Quân: "..."
"Đừng có nói sang chuyện khác!" Tần Quân tức giận nói.
Ta tiếp tục cười: “Đừng mà, trước tiên chúng ta tâm sự chuyện bạch nguyệt quang rốt cuộc là như nào đã.”
Tần Quân nhìn ta, tức giận nói: “Ta có nhiều phi tử lớn nhỏ như vậy nhưng đều không thể chạm vào được, chẳng lẽ phải nói với các nàng ấy là ta không lên được sao?”
Ta chợt bừng tỉnh: “Vậy ra thiếp là bạch nguyệt quang của người, cho nên người mới thủ thân như ngọc vì thiếp?”
"Không được sao?" Tần Quân ngạo mạn hừ một tiếng: "Nàng nhất định phải nói dối hộ ta."
Khóe miệng ta giật giật, cười ha hả hai tiếng.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tần Quân xua tay nói: "Không quan trọng, không quan trọng, quan trọng là Hoàng Hậu trọng sinh, Thục phi dường như mang trong mình hào quang của nữ nhi thiên mệnh, giống như vầng hào quang của nhân vật chính trong truyện."
Ta gật đầu nói: “Hoàng Hậu bị rối loạn tâm thần.”
Tần Quân: "..."
"Ta còn chưa nói xong." Tần Quân nói.
Ta lại gật đầu: “Người tiếp tục đi.”
02
“Quý phi xuyên không.” Tần Quân nói.
“Xuyên không sao?” Ta ngạc nhiên.
Tần Quân lại gật đầu: “Nàng ấy đến từ thời đại tương lai, kỹ thuật tiên tiến hơn chúng ta rất nhiều, nhưng mà, Quý phi này lại không thông minh cho lắm, cũng không học được bất kỳ kỹ thuật nào, chỉ có thể đọc thuộc lòng mấy bài thơ lộn xộn, lại còn không phù hợp với ngữ cảnh."
Ta hỏi: "Lấy ví dụ đi?"
Vẻ mặt Tần Quân như thể sống không còn gì luyến tiếc, nói: “Ngâm thơ ngắm hoa mận trong sân, trong góc có vài bông hoa mận, Lăng Hàn một mình nở hoa, từ xa liền biết không phải tuyết, bởi vì có hương thơm nhàn nhạt bay tới.”
Vẻ mặt ta phức tạp: “Thơ hay, trí tốt.”
Bây giờ ta cảm thấy có lẽ Tần Quân không phải rối loạn tâm thần.
Tần Quân tiếp tục nói: "Còn có."
"Còn có?" Ta khiếp sợ.
Vẻ mặt Tần Quân phức tạp, gật đầu: "Hiền phi nắm giữ hệ thống công lược."
“Đây lại là cái gì vậy?” Ta hỏi.
"Chính là một bàn tay vàng có thể lấy được sự yêu thích của ta. Chỉ cần ta thích nàng ấy một chút, nàng ấy có thể lấy được những thứ kỳ lạ từ hệ thống đó, chẳng hạn như làm đẹp, chăm sóc da, còn có khụ khụ khụ khụ...phương diện đó cũng khá mê người.” Tần Quân nói đến vế sau, khuôn mặt liền đỏ bừng.
Ta gật đầu hiểu ý.
"Vậy nên người muốn thiếp tiến cung để bảo vệ người sao?" Ta hỏi.
Một người trọng sinh, một người xuyên không, một người nắm giữ hệ thống công lược trong tay và một người là nữ nhi thiên mệnh, nữ nhân một đống nhưng chỉ có một nam nhân, Tần Quân sẽ trở thành một con cừu béo chờ bị làm thịt.
Tần Quân nghe vậy, ngạo nghễ hừ một tiếng: "Não của bọn họ có thể làm được gì chứ? Ta chỉ cần một ngón tay út đã có thể bóp chết bọn họ rồi."
“Vậy người gọi thiếp tới làm gì?” Ta không nói nên lời.
Tần Quân đáp: “Đã nói rồi mà, gọi nàng tới ăn dưa xem kịch.”
Ta: "…"
Ta ngồi dậy khỏi long sàng.
Tần Quân khó hiểu nhìn ta: "Nàng làm gì vậy?"
Ta lặng lẽ xoay chiếc vòng trên cổ tay.
Chiếc vòng tay đơn giản này có cơ chế ẩn chứa hàng trăm chiếc kim bạc.
Sau đó, ta lấy ra một con dao găm từ đai lưng áo mỏng như cánh ve của mình.
Cuối cùng, ta tháo cây trâm trên đầu xuống.
Có một cây kim độc được giấu bên trong.
Ta là một người bình thường, chỉ là một người bình thường có giá trị vũ lực hơi cao một chút mà thôi.
Tần Quân nhìn ta cởi hết trang bị ra, yên lặng nuốt nước miếng.
"Ta cảm thấy sau khi nàng tiến cung, mạng sống của ta đã không còn được đảm bảo nữa.”
Ta cười lạnh hai tiếng.
Tần Quân thấy thế, vội vàng nói: "Liên Y, vì bảo vệ ta, nàng đã hy sinh danh tiết của mình, tiến cung bảo vệ ta, ta thật sự rất cảm động."
Ta trợn mắt: “Không phải người triệu thiếp vào sao?”
Tần Quân: "..."
Tần Quân nhấn mạnh: “Chuyện này, ta phải giải thích một chút.”
"Nói."
“Ta nhiều nhất cũng không cản trở, kỳ thật đưa nàng tiến cung là chủ ý của Hoàng Hậu, nàng ấy cảm thấy muốn hạ Thục phi, trước tiên phải đem chính chủ là nàng, tiến cung.” Tần Quân giải thích rất rõ ràng.
Ta nheo mắt nhìn hắn.
"Tần Quân, người muốn cho thiếp tới đây ăn dưa, hay là người tới xem trò hay của thiếp?"
Nếu Hoàng Hậu dùng ta để đối phó Thục phi, ta làm sao có thể có được cuộc sống bình yên đây?
Xem kịch?
Rõ ràng ta chính là một phần của vở kịch.
Trong lúc nói chuyện, ta cũng cầm lấy con dao găm của mình.
"Liên… Liên Y, nàng có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, đừng có động thủ." Tần Quân vừa nói vừa di chuyển xa ra.
Thấy con dao của ta ngày càng gần, hắn càng lúc càng di chuyển ra xa.
Sau đó—
"Rầm” một tiếng, Tần Quân trực tiếp ngã xuống dưới gầm giường.
Tiếng rơi này rất vang.
Vì thế, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
“Hoàng Thượng!"
Đại thái giám dẫn đầu xông vào.
Liền nhìn thấy, Tần Quân ngồi dưới đất, ta nằm trên giường, cầm dao găm.
Đại thái giám bối rối nhìn bọn ta, nhất thời không biết nên ra ngoài trước hay kêu lên có thích khách trước.
Cuối cùng, đại thái giám rời đi với vẻ mặt phức tạp, còn đặc biệt tri kỷ mà đóng cửa lại.
Ngày hôm sau, trong cung liền có tin đồn rằng ta có thủ đoạn cao minh, làm đủ trò vui trên giường.
Sau đó, Hoàng Hậu, Quý phi, Thục phi lần lượt tới cửa tìm ta.
Ta bắt đầu mài con dao găm của mình.
Nghĩ xem nên cắm vào bộ phận nào của Tần Quân để có thể khiến hắn sống không bằng chết.
03
Tần Quân không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ ta.
Không có cách nào, giá trị vũ lực nghiền nát tất cả.
Hắn biết rất rõ rằng đã đắc tội ta, không dám để ta bị xúc phạm lần nữa, vào ngày thứ hai sau khi “sủng hạnh” ta, liền hạ ý chỉ miễn cho ta quy củ thỉnh an Hoàng Hậu vì sức khỏe của ta không tốt.
Tuy nhiên, nếu ta không đi, rắc rối vẫn sẽ chủ động tìm đến trước cửa như cũ.
Hoàng Hậu là người đầu tiên đến tìm ta.
Khi nàng ta đến, còn mang theo rất nhiều lễ vật.
Khi bước vào sân của ta, nàng ta liền nắm lấy tay ta, giống như hai tỷ muội thân thiết.
"Ta đã sớm nghe Hoàng Thượng nói qua về muội muội, hôm nay mới nhìn thấy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người như muội muội, giống như tiên nữ từ trên trời rơi xuống vậy, thật khiến người ta cảm thấy hổ thẹn." Những lời nói nịnh nọt kia của Hoàng Hậu, đúng là cái gì cũng dám nói.
Để xáp lại gần ta hơn, thậm chí ngay cả bổn cung cũng không xưng.
Còn ta thì sắc mặt tái nhợt, vội đẩy tay Hoàng hậu ra và nói: “Nương nương giữ chặt thiếp thân quá rồi. Thiếp thân như cây liễu, thân xác như phàm nhân, làm sao dám so sánh với tiên nhân trên bầu trời, cũng không thể làm hoen ố tên tuổi của tiên nhân được."
Hoàng Hậu có lẽ không ngờ tới phản ứng này của ta, nụ cười trên mặt nàng ta chợt đông cứng lại.
Quý phi xuyên không.
Hiền phi nắm giữ hệ thống công lược trong tay.
Thục phi mang trong mình hào quang của nữ nhi thiên mệnh.
Mà Hoàng Thượng thậm chí còn lợi hại hơn, hắn có khả năng đọc được suy nghĩ.
Còn ta là bạch nguyệt quang của Hoàng Thượng, là một tú nữ bình thường vừa mới tiến cung.
01
Ta tên là Thịnh Liên Y.
Trong lần tuyển tú này, ta mới vừa được phong là mỹ nhân.
Hoàng Thượng Tần Quân là thanh mai trúc mã của ta.
Ngày đầu tiên ta tiến cung, hắn đã lật thẻ bài của ta.
Sau đó ta được tẩy trắng rồi đưa vào tẩm cung của hắn, đám người vừa rời đi, hắn đã gấp gáp bổ nhào về phía ta.
"Sao nàng lại chậm như vậy? Ăn dưa phải ăn nóng mới ngon." Tần Quân có chút bất mãn nói với ta.
Ta có chút khó hiểu nhìn hắn rồi hỏi: "Ăn dưa là có ý gì? Tại sao lại phải ăn dưa nóng?"
Tần Quân như thể bị câu hỏi của ta làm cho đứng hình, nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.
Hắn kéo ta lên long sàng của hắn rồi nói: "Xem ra ta phải phổ cập cho nàng một số kiến thức khoa học trước đã, nào, chúng ta lên giường rồi nói tiếp."
Long sàng của Tần Quân rất rộng, vài người có thể nằm được.
Cả hai chúng ta có thể lăn lộn trên đấy mà không xảy ra chuyện gì.
Thế là hai người cùng nằm trên long sàng, Tần Quân còn mang đến một ít trái cây và hạt dưa.
“Ăn dưa có nghĩa là xem trò hay của người khác.” Tần Quân giải thích.
Ta gật gật đầu, hỏi: “Có trò gì hay để xem à?”
Nói xong ta lại hỏi: “Người bảo thiếp đến đây gấp như vậy, không phải gặp chuyện gì nan giải sao?”
Vẻ mặt Tần Quân phức tạp, trả lời: "Giống vậy."
Ta gật đầu, “ồ” một tiếng, rồi chờ đợi những lời tiếp theo của hắn.
"Ta có thể đọc được suy nghĩ." Tần Quân mở đầu bằng chuyện này.
Ta lại gật đầu.
Tần Quân bất ngờ bị sét đánh khi mới mười tuổi, sau đó có năng lực đọc được suy nghĩ này.
Thái Hậu lúc đó vẫn còn là Hoàng Hậu, tưởng Tần Quân mắc phải căn bệnh lạ nên đã tìm đến nhà ta.
Phụ thân ta là Khâm Thiên Giám, cũng chỉ là một tên khố rách áo ôm.
Nhưng sư phó của phụ thân ta, cũng chính là sư tổ của ta, thật sự rất có năng lực.
Sau khi sư tổ nhìn Tần Quân liền nói: “Đây là số mệnh của quý nhân.”
Thái Hậu lại hỏi: “Có vấn đề gì nghiêm trọng không?”
Sư tổ đáp: “Trước hai mươi tuổi, không được xảy ra chuyện quan hệ nam nữ.”
Sau này nghĩ lại chuyện này, ta luôn cảm thấy chính sư tổ mình đã lừa Thái Hậu.
Mặc dù ta không có bằng chứng.
Nhưng bởi vì lúc đó sư tổ đã ban cho Tần Quân một chiếc vòng tay, sau khi đeo chiếc vòng vào, Tần Quân thật sự không còn nghe thấy những âm thanh hỗn loạn đó nữa, cho nên Thái Hậu tin tưởng tuyệt đối vào lời của sư tổ.
Tần Quân còn hai tháng nữa mới đến sinh nhật thứ hai mươi, cho nên hiện tại hắn vẫn chưa đủ tuổi.
Ôi, chủ đề đi quá xa rồi.
Tần Quân tiếp tục nói: "Một ngày nọ, ta nghe được tiếng lòng của Hoàng Hậu, phát hiện nàng ấy đã trọng sinh."
Tôi chớp chớp mắt đầy kinh ngạc.
"Trọng sinh?"
Tần Quân gật đầu: "Nàng ấy đã chết một lần, trở về mấy năm trước, từ tiếng lòng của nàng ấy, ta còn biết..."
Giọng điệu của Tần Quân đột nhiên trở nên phức tạp: “Kiếp trước của nàng ấy, nàng là bạch nguyệt quang của ta, nhưng ta lại không thể có được nàng, cho nên đã coi Thục phi là thế thân của nàng. Nhưng cuối cùng, ta lại yêu thế thân này. Vì Thục phi, ta không ngần ngại giải tán hết hậu cung, Hoàng Hậu cũng chết trong cuộc tranh đấu với Thục phi.”
Ta: “...”
"Thiếp là bạch nguyệt quang của người sao?" Ta khiếp sợ.
Tần Quân nhìn ta: "Sao vậy, nàng còn cảm thấy nàng không xứng với ta sao?"
Ta mỉm cười rồi nói: “Không, nhục thiếp.”
Tần Quân: "..."
"Đừng có nói sang chuyện khác!" Tần Quân tức giận nói.
Ta tiếp tục cười: “Đừng mà, trước tiên chúng ta tâm sự chuyện bạch nguyệt quang rốt cuộc là như nào đã.”
Tần Quân nhìn ta, tức giận nói: “Ta có nhiều phi tử lớn nhỏ như vậy nhưng đều không thể chạm vào được, chẳng lẽ phải nói với các nàng ấy là ta không lên được sao?”
Ta chợt bừng tỉnh: “Vậy ra thiếp là bạch nguyệt quang của người, cho nên người mới thủ thân như ngọc vì thiếp?”
"Không được sao?" Tần Quân ngạo mạn hừ một tiếng: "Nàng nhất định phải nói dối hộ ta."
Khóe miệng ta giật giật, cười ha hả hai tiếng.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tần Quân xua tay nói: "Không quan trọng, không quan trọng, quan trọng là Hoàng Hậu trọng sinh, Thục phi dường như mang trong mình hào quang của nữ nhi thiên mệnh, giống như vầng hào quang của nhân vật chính trong truyện."
Ta gật đầu nói: “Hoàng Hậu bị rối loạn tâm thần.”
Tần Quân: "..."
"Ta còn chưa nói xong." Tần Quân nói.
Ta lại gật đầu: “Người tiếp tục đi.”
02
“Quý phi xuyên không.” Tần Quân nói.
“Xuyên không sao?” Ta ngạc nhiên.
Tần Quân lại gật đầu: “Nàng ấy đến từ thời đại tương lai, kỹ thuật tiên tiến hơn chúng ta rất nhiều, nhưng mà, Quý phi này lại không thông minh cho lắm, cũng không học được bất kỳ kỹ thuật nào, chỉ có thể đọc thuộc lòng mấy bài thơ lộn xộn, lại còn không phù hợp với ngữ cảnh."
Ta hỏi: "Lấy ví dụ đi?"
Vẻ mặt Tần Quân như thể sống không còn gì luyến tiếc, nói: “Ngâm thơ ngắm hoa mận trong sân, trong góc có vài bông hoa mận, Lăng Hàn một mình nở hoa, từ xa liền biết không phải tuyết, bởi vì có hương thơm nhàn nhạt bay tới.”
Vẻ mặt ta phức tạp: “Thơ hay, trí tốt.”
Bây giờ ta cảm thấy có lẽ Tần Quân không phải rối loạn tâm thần.
Tần Quân tiếp tục nói: "Còn có."
"Còn có?" Ta khiếp sợ.
Vẻ mặt Tần Quân phức tạp, gật đầu: "Hiền phi nắm giữ hệ thống công lược."
“Đây lại là cái gì vậy?” Ta hỏi.
"Chính là một bàn tay vàng có thể lấy được sự yêu thích của ta. Chỉ cần ta thích nàng ấy một chút, nàng ấy có thể lấy được những thứ kỳ lạ từ hệ thống đó, chẳng hạn như làm đẹp, chăm sóc da, còn có khụ khụ khụ khụ...phương diện đó cũng khá mê người.” Tần Quân nói đến vế sau, khuôn mặt liền đỏ bừng.
Ta gật đầu hiểu ý.
"Vậy nên người muốn thiếp tiến cung để bảo vệ người sao?" Ta hỏi.
Một người trọng sinh, một người xuyên không, một người nắm giữ hệ thống công lược trong tay và một người là nữ nhi thiên mệnh, nữ nhân một đống nhưng chỉ có một nam nhân, Tần Quân sẽ trở thành một con cừu béo chờ bị làm thịt.
Tần Quân nghe vậy, ngạo nghễ hừ một tiếng: "Não của bọn họ có thể làm được gì chứ? Ta chỉ cần một ngón tay út đã có thể bóp chết bọn họ rồi."
“Vậy người gọi thiếp tới làm gì?” Ta không nói nên lời.
Tần Quân đáp: “Đã nói rồi mà, gọi nàng tới ăn dưa xem kịch.”
Ta: "…"
Ta ngồi dậy khỏi long sàng.
Tần Quân khó hiểu nhìn ta: "Nàng làm gì vậy?"
Ta lặng lẽ xoay chiếc vòng trên cổ tay.
Chiếc vòng tay đơn giản này có cơ chế ẩn chứa hàng trăm chiếc kim bạc.
Sau đó, ta lấy ra một con dao găm từ đai lưng áo mỏng như cánh ve của mình.
Cuối cùng, ta tháo cây trâm trên đầu xuống.
Có một cây kim độc được giấu bên trong.
Ta là một người bình thường, chỉ là một người bình thường có giá trị vũ lực hơi cao một chút mà thôi.
Tần Quân nhìn ta cởi hết trang bị ra, yên lặng nuốt nước miếng.
"Ta cảm thấy sau khi nàng tiến cung, mạng sống của ta đã không còn được đảm bảo nữa.”
Ta cười lạnh hai tiếng.
Tần Quân thấy thế, vội vàng nói: "Liên Y, vì bảo vệ ta, nàng đã hy sinh danh tiết của mình, tiến cung bảo vệ ta, ta thật sự rất cảm động."
Ta trợn mắt: “Không phải người triệu thiếp vào sao?”
Tần Quân: "..."
Tần Quân nhấn mạnh: “Chuyện này, ta phải giải thích một chút.”
"Nói."
“Ta nhiều nhất cũng không cản trở, kỳ thật đưa nàng tiến cung là chủ ý của Hoàng Hậu, nàng ấy cảm thấy muốn hạ Thục phi, trước tiên phải đem chính chủ là nàng, tiến cung.” Tần Quân giải thích rất rõ ràng.
Ta nheo mắt nhìn hắn.
"Tần Quân, người muốn cho thiếp tới đây ăn dưa, hay là người tới xem trò hay của thiếp?"
Nếu Hoàng Hậu dùng ta để đối phó Thục phi, ta làm sao có thể có được cuộc sống bình yên đây?
Xem kịch?
Rõ ràng ta chính là một phần của vở kịch.
Trong lúc nói chuyện, ta cũng cầm lấy con dao găm của mình.
"Liên… Liên Y, nàng có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, đừng có động thủ." Tần Quân vừa nói vừa di chuyển xa ra.
Thấy con dao của ta ngày càng gần, hắn càng lúc càng di chuyển ra xa.
Sau đó—
"Rầm” một tiếng, Tần Quân trực tiếp ngã xuống dưới gầm giường.
Tiếng rơi này rất vang.
Vì thế, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
“Hoàng Thượng!"
Đại thái giám dẫn đầu xông vào.
Liền nhìn thấy, Tần Quân ngồi dưới đất, ta nằm trên giường, cầm dao găm.
Đại thái giám bối rối nhìn bọn ta, nhất thời không biết nên ra ngoài trước hay kêu lên có thích khách trước.
Cuối cùng, đại thái giám rời đi với vẻ mặt phức tạp, còn đặc biệt tri kỷ mà đóng cửa lại.
Ngày hôm sau, trong cung liền có tin đồn rằng ta có thủ đoạn cao minh, làm đủ trò vui trên giường.
Sau đó, Hoàng Hậu, Quý phi, Thục phi lần lượt tới cửa tìm ta.
Ta bắt đầu mài con dao găm của mình.
Nghĩ xem nên cắm vào bộ phận nào của Tần Quân để có thể khiến hắn sống không bằng chết.
03
Tần Quân không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ ta.
Không có cách nào, giá trị vũ lực nghiền nát tất cả.
Hắn biết rất rõ rằng đã đắc tội ta, không dám để ta bị xúc phạm lần nữa, vào ngày thứ hai sau khi “sủng hạnh” ta, liền hạ ý chỉ miễn cho ta quy củ thỉnh an Hoàng Hậu vì sức khỏe của ta không tốt.
Tuy nhiên, nếu ta không đi, rắc rối vẫn sẽ chủ động tìm đến trước cửa như cũ.
Hoàng Hậu là người đầu tiên đến tìm ta.
Khi nàng ta đến, còn mang theo rất nhiều lễ vật.
Khi bước vào sân của ta, nàng ta liền nắm lấy tay ta, giống như hai tỷ muội thân thiết.
"Ta đã sớm nghe Hoàng Thượng nói qua về muội muội, hôm nay mới nhìn thấy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người như muội muội, giống như tiên nữ từ trên trời rơi xuống vậy, thật khiến người ta cảm thấy hổ thẹn." Những lời nói nịnh nọt kia của Hoàng Hậu, đúng là cái gì cũng dám nói.
Để xáp lại gần ta hơn, thậm chí ngay cả bổn cung cũng không xưng.
Còn ta thì sắc mặt tái nhợt, vội đẩy tay Hoàng hậu ra và nói: “Nương nương giữ chặt thiếp thân quá rồi. Thiếp thân như cây liễu, thân xác như phàm nhân, làm sao dám so sánh với tiên nhân trên bầu trời, cũng không thể làm hoen ố tên tuổi của tiên nhân được."
Hoàng Hậu có lẽ không ngờ tới phản ứng này của ta, nụ cười trên mặt nàng ta chợt đông cứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.