Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn
Chương 33
Dạng Kiều
29/06/2020
Edit by Tử Hàm & Beta by Nhi
—
Lâm Tri Ngộ nhìn bộ dáng trố mắt không nói nên lời của Lâm Tiếu, sợ là mình đã dọa tới cô, cười khẽ giải thích: "Mẹ chỉ tùy tiện hỏi thôi, con vẫn luôn là đứa con ngoan ngoãn. Mẹ rất yên tâm."
Lâm Tiếu nắm chặt ngón tay, nhẹ giọng giải thích: "Sau khi đổi chỗ ngồi, hai người bọn con ngồi chung bàn, với lại cũng có quen biết nên mới đi học chung."
"Vậy à." Lâm Tri Ngộ cười một chút, gật đầu: "Mẹ tin tưởng con. Mẹ chỉ hy vọng con gái của mẹ có thể quen thêm nhiều bạn mới. A Yến là con trai độc nhất của nhà họ Trịnh, trách nhiệm trên vai nó rất lớn. Sau này, rất có thể tình bạn của bọn con sẽ phai nhạt, mẹ chỉ sợ con bị tổn thương."
Nghe Lâm Tri Ngộ nhấn mạnh hai chữ "tình bạn", Lâm Tiếu cắn môi dưới, rầu rĩ "tâng" một tiếng.
"Đi ngủ sớm một chút, nhớ phải ăn trái cây đấy."
"Vâng, mẹ ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lâm Tri Ngộ đi khỏi, Lâm Tiếu nặng nề thở ra một hơi, xoay người trở lại, lấy di động dưới chăn ra.
Cô gọi điện thoại qua, đầu bên kia lập tức bắt máy.
"Đang bận à?" Giọng nói trầm thấp từ tính của thiếu niên vang lên, không có chút xíu không kiên nhẫn nào.
Lâm Tiếu lắc đầu, một tay chống ở mép giường sau lưng, ngồi xuống: "Vừa nãy mẹ mình ở đây."
"À." Trịnh Lãng Yến lên tiếng, giọng ẩn ẩn kiêu ngạo và lấy lòng nói: "Tôi rất nghe lời phải không? Chỉ rung ba lần là tắt."
Lúc trước, Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến đã giao hẹn, khi gọi điện thoại đến. nếu trong ba tiếng chuông vẫn không có người nhận thì tắt đi chờ gọi lại.
Không ngờ cậu lại nghe lời đến thế.
Bên kia vang lên tiếng thở gấp của nam sinh cùng tiếng sột soạt sột soạt như là tiếng bước chân.
Không nghe được câu trả lời của Lâm Tiếu, Trịnh Lãng Yến bất mãn "hừ" một tiếng: "Tôi biểu hiện tốt thế mà không có khen thưởng gì hả?"
Sau đó, cậu lại tranh công trước: "Dù sao đi nữa cậu cũng phải khen tôi đó."
"Ừ, khen cậu." Lâm Tiếu nghe cậu thở gấp, hỏi một câu: "Cậu đang làm gì vậy? Không ở nhà sao?"
Trịnh Lãng Yến không trả lời cô, tiếngbthở gấp cùng tiếng vang lại lớn hơn chút, hỏi lại cô: "Cậu có xem dự báo thời tiết không? Hôm nay có tuyết đầu mùa."
"Có." Lâm Tiếu trả lời: "Chỉ là nói sẽ rơi nhưng không chắc chắn ——"
Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp giống như đứa trẻ đang đắc ý của Trịnh Lãng Yến: "Đã rơi rồi, cậu kéo màn ra xem đi."
Lâm Tiếu sửng sốt một chút, tâm trạng bỗng bị Trịnh Lãng Yến cảm nhiễm, có chút nhảy nhót và chờ mong.
Cô bước nhanh qua, một tay vén bức màn lên.
Sương mù lạnh lẽo kết tầng trên cửa kính, Lâm Tiếu lấy khăn giấy lau lau, tầm mắt lập tức rõ ràng.
Tuyết vừa mới bắt đầu rơi.
Cách cửa sổ thủy tinh, bông tuyết giống như lông chim mềm nhẹ lướt qua trước mắt cô, sau đó rơi lả tả xuống đất.
Hô hấp hỗn loạn của Trịnh Lãng Yến cùng với tiếng gió vang lên ở bên tai cô.
Cậu như chừa lại chút thời gian cho cô nghiêm túc xem tuyết rơi, qua một hồi lâu, cậu mới lên tiếng: "Đẹp không?"
Lâm Tiếu phục hồi tinh thần lại, cô mới phát hiện bóng hình của mình được phản chiếu trên kính thủy tinh, khóe miệng đang cong lên.
Cô khẽ "Ừ" một tiếng, chợt nghe thấy tiếng gió thổi qua khi Trịnh Lãng Yến nói chuyện.
Lâm Tiếu ngẩn người một chút, lập tức hỏi: "Trịnh Lãng Yến, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?"
Sao cậu biết bức màn phòng cô đã kéo lại?
Trịnh Lãng Yến không có trả lời cô. Bản thân ở đầu bên kia đùa nghịch một chút, thanh âm sột sột soạt soạt tăng lớn, cậu đột nhiên hỏi: "Tiếu Tiếu, muốn xem pháo hoa không?"
Lâm Tiếu ngây người, còn chưa phản ứng lại, bỗng nhiên nhìn thấy phía dưới cửa sổ của mình hiện lên vài tia ánh sáng nhỏ.
Ánh sáng kia bị người cầm trong tay, ấu trĩ mà quơ quơ, sau đó chiếu ra thân hình mơ hồ cùng với khuôn mặt thâm thúy của Trịnh Lãng Yến.
Trái tim bỗng nhiên giống như bị người bóp chặt, qua một lát cũng nói không ra lời.
Trịnh Lãng Yến nhìn pháo hoa trong tay đã cháy xong, cậu bậc lửa pháo hoa bên chân. Ánh lửa rực rỡ chợt sáng lên, từng cụm nhắm về phía bầu trời, như là sao băng ban đêm vội vàng xẹt qua.
Trịnh Lãng Yến đứng ở phía dưới, khí nóng thở ra thành một làn sương trắng, cậu ngửa đầu nhìn thân ảnh trên cửa sổ thủy tinh: "Bên ngoài lạnh lắm, đừng xuống đây, tôi đốt xong mấy cái này sẽ về nhà."
Ngón tay Lâm Tiếu dán lên thủy tinh, nhìn thiếu niên nghiêm túc giơ di động, trái tim hơi co rút lại chua xót.
Nhất thời không tìm được từ thích hợp: "Trịnh Lãng Yến, sao cậu lại......"
Ống pháo hoa bên cạnh đã cháy xong, Trịnh Lãng Yến nhẹ nhàng cúi người, lưu loát đốt hai cái mới, ở trong ánh lửa đề cao âm lượng lớn hơn một tí: "Đây là trận tuyết đầu tiên từ lúc cậu tới thành phố B, cũng là lần tuyết rơi đầu tiên khi hai chúng ta ở bên nhau, rất đáng kỷ niệm."
Lâm Tiếu ngây người.
Gương mặt Trịnh Lãng Yến bị gió lạnh thổi đến có chút đỏ bừng, cậu trực tiếp ngả bài: "Được rồi, thật ra là do tôi chỉ hơi nhớ cậu."
"Nhớ đến không ngủ được."
Giọng nói trầm thấp mang theo chút thở gấp của thiếu niên đan xen cùng tiếng pháo hoa, bỗng nhiên Lâm Tiếu như không nghe thấy gì cả, chỉ có tiếng nói của Trịnh Lãng Yến ở trong đầu cô phóng đại lên.
Cô ngẩn người một phút, đột nhiên quay đầu bước nhanh ra bên ngoài.
"Cậu đợi mình."
Trịnh Lãng Yến nhìn thân ảnh tinh tế biến mất trên cửa sổ, ngừng một chút lập tức mở miệng ngăn cản: "Này, cậu đừng xuống đây, bên ngoài rất lạnh......"
Đầu bên kia thật lâu không có thanh âm, trầm mặc một phút đồng hồ, pháo hoa bên chân đều đã cháy hết không còn gì.
Cửa lớn biệt thự vang lên tiếng động rất nhỏ, sau đó cửa bị mở ra.
Trên người Lâm Tiếu mặc áo ngủ lông xù, trên chân tùy ý mà mang giày da, mái tóc mềm mại rủ xuống rối tung ở sau lưng, quay đầu lập tức nhìn về phía cậu.
Sau đó, cô nhẹ nhàng khép cửa lại, chạy chanh tới trước mặt cậu.
Bông tuyết theo gió bay lả tả dính vào trên mặt và cổ áo, khiến cho cả người muốn rét đi.
Trịnh Lãng Yến nhìn Lâm Tiếu cầm di động đi về phía mình, trong một lát quên mất nói chuyện, chỉ biết trố mắt mà vươn tay cánh tay, giống như nghênh đón, hay như chờ mong cô có thể lao vào ngực mình như trong giấc mộng cậu từng mơ vậy.
Lâm Tiếu chạy thật nhanh đến, không giảm tốc độ chút nào, mang theo thân thể ấm áp không chút do dự mà nhào vào lồng ngực Trịnh Lãng Yến.
Nóng bỏng, nhiệt tình, chân thật.
Mang theo nhung nhớ mãnh liệt.
Ngực Trịnh Lãng Yến đột nhiên bị đụng phải, cõi lòng tràn đầy hương thơm ấm áp.
Cậu ngẩn người, thu đầu ngón tay lại, đột nhiên chạm được làn da ấm áp mềm mại của thiếu nữ, cách một tầng áo ngủ hơi mỏng, cảm giác vô cùng rõ ràng.
Trái tim đột nhiên run lên, Trịnh Lãng Yến tham lam mà giữ chặt, đem thân thể tinh tế đơn bạc của cô ôm vào trong lòng. Sau khi phục hồi tinh thần lại cảm thấy vừa vui mừng vừa tức giận.
Cậu cởi áo ngoài khoác lên người Lâm Tiếu, cách một lớp áo khoác gắt gao mà ôm chặt cô, để đầu cô dán vào ngực mình: "Đã nói bên ngoài rất lạnh, không cho cậu xuống đây cơ mà. Sao không biết mặc thêm áo vào thế này?"
Lâm Tiếu thở gấp ôm lấy eo Trịnh Lãng Yến, thân thể rắn chắc ấm áp của thiếu niên cách rất gần, cô vùi đầu ở trước ngực Trịnh Lãng Yến, thanh âm mềm nhẹ đến kỳ cục: "Trời lạnh như vậy, tại sao cậu muốn tới đây chứ?"
Trịnh Lãng Yến nói thật tự nhiên: "Nhớ cậu nên thuận tiện tới đốt pháo hoa cho cậu xem."
Bông tuyết rơi xuống đỉnh đầu hai người, ống pháo hoa cuối cùng cũng cháy hết, bốn phía lâm vào yên tĩnh cùng bóng tối.
Trịnh Lãng Yến giơ tay giúp cô phủi bông tuyết trên đầu, có chút bất đắc dĩ cười: "Cậu thì hay rồi,lúc pháo hoa đẹp nhất lại bỏ lỡ."
Lâm Tiếu tức khắc bị cậu chọc cười.
Hô hấp mềm mỏng của thiếu nữ cách làn áo sơ mi phả vào ngực cậu, nghe tiếng hít thở trầm ổn hữu lực của thiếu niên, cô rầu rĩ nói: "Trịnh Lãng Yến, cảm ơn cậu."
"Hừ, một câu cảm ơn thôi sao? Tôi nói rồi, tôi là một người coi trọng hành động hơn lời nói." Trịnh Lãng Yến thỏa mãn mà ôm chặt người trong lòng, trên miệng lại chế nhạo cô.
Lâm Tiếu từ trong lòng ngực cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trịnh Lãng Yến.
Trịnh Lãng Yến cũng vừa vặn rũ mắt nhìn cô.
Nhìn đôi mắt trong veo của cô, cậu nhịn không được muốn chìm đắm vào trong đó, hận không thể đem những thứ tốt nhất trên thế giới đến trước mặt cô.
"Tiếu Tiếu, cậu muốn đi đâu để đón giao thừa? Nếu thích pháo hoa thì cứ nói, tôi đến chỗ đó đốt cho cậu xem."
Lâm Tiếu lẳng lặng mà nghe cậu nói xong, rốt cuộc nhịn không được liếc cậu một cái.
"Tết Nguyên Đán mình muốn cùng mẹ về nhà ngoại."
Vẻ mặt hưng phấn nói chuyện của nam sinh cứng đờ, sau đó trầm mặt xuống.
Lâm Tiếu lo lắng mà siết chặt phần áo bên eo cậu, ý đồ muốn khuyên giải an ủi: "Trịnh Lãng Yến......"
"Làm sao bây giờ, tôi làm không được."
Trịnh Lãng Yến đột nhiên rầu rĩ nói: "Tôi biết là tôi nên nói vài câu để cậu yên tâm như là, cậu đi đi, tôi có thể chờ cậu, tôi không sao cả nhưng tôi thấy mình không làm được."
"Tưởng tượng đến lúc phải xa nhau, cho dù chỉ có mấy ngày tôi cũng chịu không nổi. Bất kể khi nào cậu không ở trong tầm mắt tôi, hình ảnh của cậu đều ngập tràn trong tâm trí tôi."
"Tiếu Tiếu, những thứ đó cậu muốn tôi chịu đựng thế nào đây?"
Lâm Tiếu ở trong lòng ngực ấm áp của cậu ngẩn người, nhẹ nhàng nâng đầu lên: "Trịnh Lãng Yến, cậu nhắm mắt lại đi."
Trong bóng đêm, bởi vì đoạn đường này cách một cái đèn nên rất tối tăm, đôi mắt đen nhánh của Trịnh Lãng Yến sáng ngời mà nhìn chằm chằm Lâm Tiếu, qua một lát cậu thuận theo mà nhắm mắt lại: "Lời nhắc nhở tình yêu, tôi chỉ cần hai cái vỏ sò. Như vậy vừa vặn đã thu thập đủ bảy cái, có thể đổi một......"
Cậu tự tiện đem "Nhắc nhở tình bạn" đổi thành "Nhắc nhở tình yêu", vẫn như cũ nhắm mắt lại lảm nhảm, thậm chí còn giơ tay về hướng cô.
Hoàn toàn không thể nhìn thấy dưới làn tuyết mỏng manh, Lâm Tiếu đang từ từ nhón chân lên, hơi thở nhẹ nhàng tới gần cậu, sau đó như là thiên nga trắng ở dưới nước, hơi hơi ngẩng đầu.
Lông mi của thiếu nữ vừa cong mà dài nhẹ chớp, làn môi mỏng mềm nhẹ từ từ áp sát, dán lên gương mặt tuấn tú của thiếu niên.
Giống như bông tuyết, vừa chạm nhẹ liền rời đi.
Cả người Trịnh Lãng Yến đột nhiên chấn động, lời nói trong miệng lập tức ngừng lại.
Tuyết bay tán lạn, cậu chỉ cảm thấy máu từ dưới chân dồn thẳng lên não, sau đó nổ tung như pháo hoa vừa mới đốt.
Cơ hồ là ngay lập tức, bàn tay đang mở đột nhiên duỗi ra ngoài, thật chuẩn xác mà bắt được cái đầu nhỏ vừa mới làm chuyện xấu đang muốn trốn đi của Lâm Tiếu.
Trịnh Lãng Yến trầm thấp dồn dập mà thở gấp vài tiếng, dấu vết ướt át mềm mại từ bên má cho dù có lau cũng không hết, cậu vội mở mắt ra.
Ánh mắt cậu sâu thẳm không thấy đáy, nóng bỏng giống như dung nham trong núi lửa, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt hoảng loạn đang cách rất gần của Lâm Tiếu.
"Cậu đang làm gì?" Thanh âm thiếu niên trầm thấp, mang theo nóng bỏng khó nhịn.
Cậu chỉ nghĩ nếu may mắn, chờ lúc cậu tìm đủ bảy cái vỏ sò, không chừng có thể dụ Lâm Tiếu cho cậu hôn một cái, cho dù là nhẹ nhàng để đỡ thèm cũng được hay là hôn sâu cũng tốt nhưng cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng ảo tưởng Lâm Tiếu sẽ chủ động hôn cậu giống hôm nay. Cảm giác làn môi mềm mỏng của thiếu nữ nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu vẫn còn đọng lại cực kỳ rõ ràng.
Cái ót Lâm Tiếu bị cậu chế trụ không thể động đậy đành phải nhón chân, nắm chặt eo cậu để bảo trì cân bằng cơ thể, cơ bụng thiếu niên cứng như sắc thép, mang theo độ ẩm nóng bỏng như lửa.
Gương mặt cô hồng nhuận ướt át, thanh âm nhẹ nhàng: "Khen thưởng cho cậu......"
Luồng khí nóng khắp người bởi vì bốn chữ này của cô mà sôi trào, bàn tay to của Trịnh Lãng Yến nắm càng chặt, khuôn mặt tới gần, giống như muốn cùng Lâm Tiếu dính lại với nhau.
"Lúc trước tôi đã nói lần sau không được chạy trốn có đúng không?" Thanh âm thiếu niên ép đến càng thấp, mang theo một chút ma lực lọt thẳng vào đại não.
Hô hấp Lâm Tiếu cũng cực kỳ dồn dập, hơi thở lạnh thấu xương hòa cùng không khí ấm áp, thúc giục người thanh tỉnh lại giữa trầm luân và giãy dụa.
"Tiếu Tiếu." Cánh tay Trịnh Lãng Yến hoạt động, vòng qua mái tóc, dán vào trên cổ vẫn luôn kiêu ngạo ngẩng lên giống như thiên nga của cô.
Làn da thiếu nữ trắng nõn trơn trượt, mang theo hương thơm cùng ấm áp.
Lý trí nháy mắt bị cắn nuốt, băng tuyết lạnh thấu xương cũng không thể đánh thức cậu.
Trịnh Lãng Yến cúi người xuống, cuối cùng thả Lâm Tiếu xuống đất.
Cậu hơi nghiêng đầu, thử thăm dò mà áp sát vào gương mặt mềm nhẹ, sau đó lại lướt qua, nhìn về phía vành tai đã bị đông lạnh đến đỏ bừng của cô
"Tiếu Tiếu." Thanh âm Trịnh Lãng Yến gọi cô mang theo dụ hoặc không nói nên lời: "Cậu đừng dụ dỗ tôi nữa, đối với cậu tôi căn bản không thể nhịn được......"
Chấn động khi nói chuyện cùng khí tức của thiếu niên truyền vào tai, thổi bay lông tơ nhỏ trên làn da, làm cô hơi ngứa khó nhịn.
Trịnh Lãng Yến có chút kinh ngạc lẫn trách móc: "Tiếu Tiếu, vừa nãy cậu hôn tôi khi chưa có sự đồng ý của tôi."
Lâm Tiếu bị cậu trêu chọc đến giật mình, chân cũng nhũn ra, theo bản năng mà đẩy cậu ra.
Sau đó liền nghe được Trịnh Lãng Yến càng áp sát vào, nhẫn nại hỏi một câu: "Cho nên, tôi có thể...... Hôn lại không?"
——
Khi mà Lâm Tiếu đỏ mặt chạy về biệt thự, đóng cửa thở gấp mấy cái mới nhận ra áo khoác của Trịnh Lãng Yến còn ở trên vai mình.
Cô vuốt thẳng góc váy, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống thay đổi dép lê.
Khí nóng trong phòng phủ lên xua tan khí lạnh trên người, Lâm Tiếu thở ra một hơi, đứng thẳng thân thể, bỗng nhiên bị thân ảnh xuất hiện trong phòng khách làm hoảng sợ
Khổng Thượng Tân mặc áo ngủ ở nhà, trong tay cầm cái ly thủy tinh trống rỗng.
Lâm Tiếu có chút khẩn trương mà bóp ngón tay, thấp thỏm gọi một tiếng: "Chú Khổng."
"Ừ." Khổng Thượng Tân trả lời, nhấc tay cầm ly lên: "Chú ra uống nước."
"Dạ......" Lâm Tiếu đứng đó một chút rồi đi vào trong, cắn môi dưới, giơ tay nâng gương mặt đỏ ửng.
"Đi coi tuyết à?" Khổng Thượng Tân ngồi ở trên sô pha, không có chất vấn cô tại sao trễ như vậy còn chạy ra ngoài.
Lâm Tiếu sửng sốt, không nghĩ tới Khổng Thượng Tân rõ ràng nhìn thấy có vấn đề nhưng lại không hỏi ra, thậm chí còn trực tiếp tìm cớ cho cô. Liếc mắt nhìn ông một cái, lại nhanh chóng gục đầu xuống.
"Vâng ạ."
"Thời gian không còn sớm, tuyết có thể ngày mai coi cũng được." Thanh âm Khổng Thượng Tân áp xuống thấp một chút, nhìn lướt qua áo khoác cho nam bọc trên người Lâm Tiếu: "Trở về phòng ngủ sớm một chút, để mẹ con biết chắc chắn bà ấy sẽ lo lắng."
Kinh ngạc trong nháy mắt, Lâm Tiếu nhìn Khổng Thượng Tân cầm ly nước đưa đến miệng, sau đó nhanh chóng xấu hổ vì phát hiện ly không có nước, lại mất tự nhiên mà buông xuống, trong lòng chậm rãi bốc lên một cảm giác kỳ lạ
Từ lúc ở đảo Thiên Lâm trở về, quan hệ giữa hai người chậm rãi xuất hiện chút biến hóa nhỏ, hơn nữa càng ngày càng tăng lên.
Lâm Tiếu vẫn luôn nghĩ trái tim mình thay đổi, hiện tại xem ra, có khả năng bọn họ đều chậm rãi thay đổi.
"...... Vâng ạ." Cô nhẹ nhàng đáp ứng, gật đầu tỏ vẻ cảm tạ: "Chú Khổng, chúc chú ngủ ngon."
—
Lâm Tri Ngộ nhìn bộ dáng trố mắt không nói nên lời của Lâm Tiếu, sợ là mình đã dọa tới cô, cười khẽ giải thích: "Mẹ chỉ tùy tiện hỏi thôi, con vẫn luôn là đứa con ngoan ngoãn. Mẹ rất yên tâm."
Lâm Tiếu nắm chặt ngón tay, nhẹ giọng giải thích: "Sau khi đổi chỗ ngồi, hai người bọn con ngồi chung bàn, với lại cũng có quen biết nên mới đi học chung."
"Vậy à." Lâm Tri Ngộ cười một chút, gật đầu: "Mẹ tin tưởng con. Mẹ chỉ hy vọng con gái của mẹ có thể quen thêm nhiều bạn mới. A Yến là con trai độc nhất của nhà họ Trịnh, trách nhiệm trên vai nó rất lớn. Sau này, rất có thể tình bạn của bọn con sẽ phai nhạt, mẹ chỉ sợ con bị tổn thương."
Nghe Lâm Tri Ngộ nhấn mạnh hai chữ "tình bạn", Lâm Tiếu cắn môi dưới, rầu rĩ "tâng" một tiếng.
"Đi ngủ sớm một chút, nhớ phải ăn trái cây đấy."
"Vâng, mẹ ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lâm Tri Ngộ đi khỏi, Lâm Tiếu nặng nề thở ra một hơi, xoay người trở lại, lấy di động dưới chăn ra.
Cô gọi điện thoại qua, đầu bên kia lập tức bắt máy.
"Đang bận à?" Giọng nói trầm thấp từ tính của thiếu niên vang lên, không có chút xíu không kiên nhẫn nào.
Lâm Tiếu lắc đầu, một tay chống ở mép giường sau lưng, ngồi xuống: "Vừa nãy mẹ mình ở đây."
"À." Trịnh Lãng Yến lên tiếng, giọng ẩn ẩn kiêu ngạo và lấy lòng nói: "Tôi rất nghe lời phải không? Chỉ rung ba lần là tắt."
Lúc trước, Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến đã giao hẹn, khi gọi điện thoại đến. nếu trong ba tiếng chuông vẫn không có người nhận thì tắt đi chờ gọi lại.
Không ngờ cậu lại nghe lời đến thế.
Bên kia vang lên tiếng thở gấp của nam sinh cùng tiếng sột soạt sột soạt như là tiếng bước chân.
Không nghe được câu trả lời của Lâm Tiếu, Trịnh Lãng Yến bất mãn "hừ" một tiếng: "Tôi biểu hiện tốt thế mà không có khen thưởng gì hả?"
Sau đó, cậu lại tranh công trước: "Dù sao đi nữa cậu cũng phải khen tôi đó."
"Ừ, khen cậu." Lâm Tiếu nghe cậu thở gấp, hỏi một câu: "Cậu đang làm gì vậy? Không ở nhà sao?"
Trịnh Lãng Yến không trả lời cô, tiếngbthở gấp cùng tiếng vang lại lớn hơn chút, hỏi lại cô: "Cậu có xem dự báo thời tiết không? Hôm nay có tuyết đầu mùa."
"Có." Lâm Tiếu trả lời: "Chỉ là nói sẽ rơi nhưng không chắc chắn ——"
Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp giống như đứa trẻ đang đắc ý của Trịnh Lãng Yến: "Đã rơi rồi, cậu kéo màn ra xem đi."
Lâm Tiếu sửng sốt một chút, tâm trạng bỗng bị Trịnh Lãng Yến cảm nhiễm, có chút nhảy nhót và chờ mong.
Cô bước nhanh qua, một tay vén bức màn lên.
Sương mù lạnh lẽo kết tầng trên cửa kính, Lâm Tiếu lấy khăn giấy lau lau, tầm mắt lập tức rõ ràng.
Tuyết vừa mới bắt đầu rơi.
Cách cửa sổ thủy tinh, bông tuyết giống như lông chim mềm nhẹ lướt qua trước mắt cô, sau đó rơi lả tả xuống đất.
Hô hấp hỗn loạn của Trịnh Lãng Yến cùng với tiếng gió vang lên ở bên tai cô.
Cậu như chừa lại chút thời gian cho cô nghiêm túc xem tuyết rơi, qua một hồi lâu, cậu mới lên tiếng: "Đẹp không?"
Lâm Tiếu phục hồi tinh thần lại, cô mới phát hiện bóng hình của mình được phản chiếu trên kính thủy tinh, khóe miệng đang cong lên.
Cô khẽ "Ừ" một tiếng, chợt nghe thấy tiếng gió thổi qua khi Trịnh Lãng Yến nói chuyện.
Lâm Tiếu ngẩn người một chút, lập tức hỏi: "Trịnh Lãng Yến, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?"
Sao cậu biết bức màn phòng cô đã kéo lại?
Trịnh Lãng Yến không có trả lời cô. Bản thân ở đầu bên kia đùa nghịch một chút, thanh âm sột sột soạt soạt tăng lớn, cậu đột nhiên hỏi: "Tiếu Tiếu, muốn xem pháo hoa không?"
Lâm Tiếu ngây người, còn chưa phản ứng lại, bỗng nhiên nhìn thấy phía dưới cửa sổ của mình hiện lên vài tia ánh sáng nhỏ.
Ánh sáng kia bị người cầm trong tay, ấu trĩ mà quơ quơ, sau đó chiếu ra thân hình mơ hồ cùng với khuôn mặt thâm thúy của Trịnh Lãng Yến.
Trái tim bỗng nhiên giống như bị người bóp chặt, qua một lát cũng nói không ra lời.
Trịnh Lãng Yến nhìn pháo hoa trong tay đã cháy xong, cậu bậc lửa pháo hoa bên chân. Ánh lửa rực rỡ chợt sáng lên, từng cụm nhắm về phía bầu trời, như là sao băng ban đêm vội vàng xẹt qua.
Trịnh Lãng Yến đứng ở phía dưới, khí nóng thở ra thành một làn sương trắng, cậu ngửa đầu nhìn thân ảnh trên cửa sổ thủy tinh: "Bên ngoài lạnh lắm, đừng xuống đây, tôi đốt xong mấy cái này sẽ về nhà."
Ngón tay Lâm Tiếu dán lên thủy tinh, nhìn thiếu niên nghiêm túc giơ di động, trái tim hơi co rút lại chua xót.
Nhất thời không tìm được từ thích hợp: "Trịnh Lãng Yến, sao cậu lại......"
Ống pháo hoa bên cạnh đã cháy xong, Trịnh Lãng Yến nhẹ nhàng cúi người, lưu loát đốt hai cái mới, ở trong ánh lửa đề cao âm lượng lớn hơn một tí: "Đây là trận tuyết đầu tiên từ lúc cậu tới thành phố B, cũng là lần tuyết rơi đầu tiên khi hai chúng ta ở bên nhau, rất đáng kỷ niệm."
Lâm Tiếu ngây người.
Gương mặt Trịnh Lãng Yến bị gió lạnh thổi đến có chút đỏ bừng, cậu trực tiếp ngả bài: "Được rồi, thật ra là do tôi chỉ hơi nhớ cậu."
"Nhớ đến không ngủ được."
Giọng nói trầm thấp mang theo chút thở gấp của thiếu niên đan xen cùng tiếng pháo hoa, bỗng nhiên Lâm Tiếu như không nghe thấy gì cả, chỉ có tiếng nói của Trịnh Lãng Yến ở trong đầu cô phóng đại lên.
Cô ngẩn người một phút, đột nhiên quay đầu bước nhanh ra bên ngoài.
"Cậu đợi mình."
Trịnh Lãng Yến nhìn thân ảnh tinh tế biến mất trên cửa sổ, ngừng một chút lập tức mở miệng ngăn cản: "Này, cậu đừng xuống đây, bên ngoài rất lạnh......"
Đầu bên kia thật lâu không có thanh âm, trầm mặc một phút đồng hồ, pháo hoa bên chân đều đã cháy hết không còn gì.
Cửa lớn biệt thự vang lên tiếng động rất nhỏ, sau đó cửa bị mở ra.
Trên người Lâm Tiếu mặc áo ngủ lông xù, trên chân tùy ý mà mang giày da, mái tóc mềm mại rủ xuống rối tung ở sau lưng, quay đầu lập tức nhìn về phía cậu.
Sau đó, cô nhẹ nhàng khép cửa lại, chạy chanh tới trước mặt cậu.
Bông tuyết theo gió bay lả tả dính vào trên mặt và cổ áo, khiến cho cả người muốn rét đi.
Trịnh Lãng Yến nhìn Lâm Tiếu cầm di động đi về phía mình, trong một lát quên mất nói chuyện, chỉ biết trố mắt mà vươn tay cánh tay, giống như nghênh đón, hay như chờ mong cô có thể lao vào ngực mình như trong giấc mộng cậu từng mơ vậy.
Lâm Tiếu chạy thật nhanh đến, không giảm tốc độ chút nào, mang theo thân thể ấm áp không chút do dự mà nhào vào lồng ngực Trịnh Lãng Yến.
Nóng bỏng, nhiệt tình, chân thật.
Mang theo nhung nhớ mãnh liệt.
Ngực Trịnh Lãng Yến đột nhiên bị đụng phải, cõi lòng tràn đầy hương thơm ấm áp.
Cậu ngẩn người, thu đầu ngón tay lại, đột nhiên chạm được làn da ấm áp mềm mại của thiếu nữ, cách một tầng áo ngủ hơi mỏng, cảm giác vô cùng rõ ràng.
Trái tim đột nhiên run lên, Trịnh Lãng Yến tham lam mà giữ chặt, đem thân thể tinh tế đơn bạc của cô ôm vào trong lòng. Sau khi phục hồi tinh thần lại cảm thấy vừa vui mừng vừa tức giận.
Cậu cởi áo ngoài khoác lên người Lâm Tiếu, cách một lớp áo khoác gắt gao mà ôm chặt cô, để đầu cô dán vào ngực mình: "Đã nói bên ngoài rất lạnh, không cho cậu xuống đây cơ mà. Sao không biết mặc thêm áo vào thế này?"
Lâm Tiếu thở gấp ôm lấy eo Trịnh Lãng Yến, thân thể rắn chắc ấm áp của thiếu niên cách rất gần, cô vùi đầu ở trước ngực Trịnh Lãng Yến, thanh âm mềm nhẹ đến kỳ cục: "Trời lạnh như vậy, tại sao cậu muốn tới đây chứ?"
Trịnh Lãng Yến nói thật tự nhiên: "Nhớ cậu nên thuận tiện tới đốt pháo hoa cho cậu xem."
Bông tuyết rơi xuống đỉnh đầu hai người, ống pháo hoa cuối cùng cũng cháy hết, bốn phía lâm vào yên tĩnh cùng bóng tối.
Trịnh Lãng Yến giơ tay giúp cô phủi bông tuyết trên đầu, có chút bất đắc dĩ cười: "Cậu thì hay rồi,lúc pháo hoa đẹp nhất lại bỏ lỡ."
Lâm Tiếu tức khắc bị cậu chọc cười.
Hô hấp mềm mỏng của thiếu nữ cách làn áo sơ mi phả vào ngực cậu, nghe tiếng hít thở trầm ổn hữu lực của thiếu niên, cô rầu rĩ nói: "Trịnh Lãng Yến, cảm ơn cậu."
"Hừ, một câu cảm ơn thôi sao? Tôi nói rồi, tôi là một người coi trọng hành động hơn lời nói." Trịnh Lãng Yến thỏa mãn mà ôm chặt người trong lòng, trên miệng lại chế nhạo cô.
Lâm Tiếu từ trong lòng ngực cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trịnh Lãng Yến.
Trịnh Lãng Yến cũng vừa vặn rũ mắt nhìn cô.
Nhìn đôi mắt trong veo của cô, cậu nhịn không được muốn chìm đắm vào trong đó, hận không thể đem những thứ tốt nhất trên thế giới đến trước mặt cô.
"Tiếu Tiếu, cậu muốn đi đâu để đón giao thừa? Nếu thích pháo hoa thì cứ nói, tôi đến chỗ đó đốt cho cậu xem."
Lâm Tiếu lẳng lặng mà nghe cậu nói xong, rốt cuộc nhịn không được liếc cậu một cái.
"Tết Nguyên Đán mình muốn cùng mẹ về nhà ngoại."
Vẻ mặt hưng phấn nói chuyện của nam sinh cứng đờ, sau đó trầm mặt xuống.
Lâm Tiếu lo lắng mà siết chặt phần áo bên eo cậu, ý đồ muốn khuyên giải an ủi: "Trịnh Lãng Yến......"
"Làm sao bây giờ, tôi làm không được."
Trịnh Lãng Yến đột nhiên rầu rĩ nói: "Tôi biết là tôi nên nói vài câu để cậu yên tâm như là, cậu đi đi, tôi có thể chờ cậu, tôi không sao cả nhưng tôi thấy mình không làm được."
"Tưởng tượng đến lúc phải xa nhau, cho dù chỉ có mấy ngày tôi cũng chịu không nổi. Bất kể khi nào cậu không ở trong tầm mắt tôi, hình ảnh của cậu đều ngập tràn trong tâm trí tôi."
"Tiếu Tiếu, những thứ đó cậu muốn tôi chịu đựng thế nào đây?"
Lâm Tiếu ở trong lòng ngực ấm áp của cậu ngẩn người, nhẹ nhàng nâng đầu lên: "Trịnh Lãng Yến, cậu nhắm mắt lại đi."
Trong bóng đêm, bởi vì đoạn đường này cách một cái đèn nên rất tối tăm, đôi mắt đen nhánh của Trịnh Lãng Yến sáng ngời mà nhìn chằm chằm Lâm Tiếu, qua một lát cậu thuận theo mà nhắm mắt lại: "Lời nhắc nhở tình yêu, tôi chỉ cần hai cái vỏ sò. Như vậy vừa vặn đã thu thập đủ bảy cái, có thể đổi một......"
Cậu tự tiện đem "Nhắc nhở tình bạn" đổi thành "Nhắc nhở tình yêu", vẫn như cũ nhắm mắt lại lảm nhảm, thậm chí còn giơ tay về hướng cô.
Hoàn toàn không thể nhìn thấy dưới làn tuyết mỏng manh, Lâm Tiếu đang từ từ nhón chân lên, hơi thở nhẹ nhàng tới gần cậu, sau đó như là thiên nga trắng ở dưới nước, hơi hơi ngẩng đầu.
Lông mi của thiếu nữ vừa cong mà dài nhẹ chớp, làn môi mỏng mềm nhẹ từ từ áp sát, dán lên gương mặt tuấn tú của thiếu niên.
Giống như bông tuyết, vừa chạm nhẹ liền rời đi.
Cả người Trịnh Lãng Yến đột nhiên chấn động, lời nói trong miệng lập tức ngừng lại.
Tuyết bay tán lạn, cậu chỉ cảm thấy máu từ dưới chân dồn thẳng lên não, sau đó nổ tung như pháo hoa vừa mới đốt.
Cơ hồ là ngay lập tức, bàn tay đang mở đột nhiên duỗi ra ngoài, thật chuẩn xác mà bắt được cái đầu nhỏ vừa mới làm chuyện xấu đang muốn trốn đi của Lâm Tiếu.
Trịnh Lãng Yến trầm thấp dồn dập mà thở gấp vài tiếng, dấu vết ướt át mềm mại từ bên má cho dù có lau cũng không hết, cậu vội mở mắt ra.
Ánh mắt cậu sâu thẳm không thấy đáy, nóng bỏng giống như dung nham trong núi lửa, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt hoảng loạn đang cách rất gần của Lâm Tiếu.
"Cậu đang làm gì?" Thanh âm thiếu niên trầm thấp, mang theo nóng bỏng khó nhịn.
Cậu chỉ nghĩ nếu may mắn, chờ lúc cậu tìm đủ bảy cái vỏ sò, không chừng có thể dụ Lâm Tiếu cho cậu hôn một cái, cho dù là nhẹ nhàng để đỡ thèm cũng được hay là hôn sâu cũng tốt nhưng cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng ảo tưởng Lâm Tiếu sẽ chủ động hôn cậu giống hôm nay. Cảm giác làn môi mềm mỏng của thiếu nữ nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu vẫn còn đọng lại cực kỳ rõ ràng.
Cái ót Lâm Tiếu bị cậu chế trụ không thể động đậy đành phải nhón chân, nắm chặt eo cậu để bảo trì cân bằng cơ thể, cơ bụng thiếu niên cứng như sắc thép, mang theo độ ẩm nóng bỏng như lửa.
Gương mặt cô hồng nhuận ướt át, thanh âm nhẹ nhàng: "Khen thưởng cho cậu......"
Luồng khí nóng khắp người bởi vì bốn chữ này của cô mà sôi trào, bàn tay to của Trịnh Lãng Yến nắm càng chặt, khuôn mặt tới gần, giống như muốn cùng Lâm Tiếu dính lại với nhau.
"Lúc trước tôi đã nói lần sau không được chạy trốn có đúng không?" Thanh âm thiếu niên ép đến càng thấp, mang theo một chút ma lực lọt thẳng vào đại não.
Hô hấp Lâm Tiếu cũng cực kỳ dồn dập, hơi thở lạnh thấu xương hòa cùng không khí ấm áp, thúc giục người thanh tỉnh lại giữa trầm luân và giãy dụa.
"Tiếu Tiếu." Cánh tay Trịnh Lãng Yến hoạt động, vòng qua mái tóc, dán vào trên cổ vẫn luôn kiêu ngạo ngẩng lên giống như thiên nga của cô.
Làn da thiếu nữ trắng nõn trơn trượt, mang theo hương thơm cùng ấm áp.
Lý trí nháy mắt bị cắn nuốt, băng tuyết lạnh thấu xương cũng không thể đánh thức cậu.
Trịnh Lãng Yến cúi người xuống, cuối cùng thả Lâm Tiếu xuống đất.
Cậu hơi nghiêng đầu, thử thăm dò mà áp sát vào gương mặt mềm nhẹ, sau đó lại lướt qua, nhìn về phía vành tai đã bị đông lạnh đến đỏ bừng của cô
"Tiếu Tiếu." Thanh âm Trịnh Lãng Yến gọi cô mang theo dụ hoặc không nói nên lời: "Cậu đừng dụ dỗ tôi nữa, đối với cậu tôi căn bản không thể nhịn được......"
Chấn động khi nói chuyện cùng khí tức của thiếu niên truyền vào tai, thổi bay lông tơ nhỏ trên làn da, làm cô hơi ngứa khó nhịn.
Trịnh Lãng Yến có chút kinh ngạc lẫn trách móc: "Tiếu Tiếu, vừa nãy cậu hôn tôi khi chưa có sự đồng ý của tôi."
Lâm Tiếu bị cậu trêu chọc đến giật mình, chân cũng nhũn ra, theo bản năng mà đẩy cậu ra.
Sau đó liền nghe được Trịnh Lãng Yến càng áp sát vào, nhẫn nại hỏi một câu: "Cho nên, tôi có thể...... Hôn lại không?"
——
Khi mà Lâm Tiếu đỏ mặt chạy về biệt thự, đóng cửa thở gấp mấy cái mới nhận ra áo khoác của Trịnh Lãng Yến còn ở trên vai mình.
Cô vuốt thẳng góc váy, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống thay đổi dép lê.
Khí nóng trong phòng phủ lên xua tan khí lạnh trên người, Lâm Tiếu thở ra một hơi, đứng thẳng thân thể, bỗng nhiên bị thân ảnh xuất hiện trong phòng khách làm hoảng sợ
Khổng Thượng Tân mặc áo ngủ ở nhà, trong tay cầm cái ly thủy tinh trống rỗng.
Lâm Tiếu có chút khẩn trương mà bóp ngón tay, thấp thỏm gọi một tiếng: "Chú Khổng."
"Ừ." Khổng Thượng Tân trả lời, nhấc tay cầm ly lên: "Chú ra uống nước."
"Dạ......" Lâm Tiếu đứng đó một chút rồi đi vào trong, cắn môi dưới, giơ tay nâng gương mặt đỏ ửng.
"Đi coi tuyết à?" Khổng Thượng Tân ngồi ở trên sô pha, không có chất vấn cô tại sao trễ như vậy còn chạy ra ngoài.
Lâm Tiếu sửng sốt, không nghĩ tới Khổng Thượng Tân rõ ràng nhìn thấy có vấn đề nhưng lại không hỏi ra, thậm chí còn trực tiếp tìm cớ cho cô. Liếc mắt nhìn ông một cái, lại nhanh chóng gục đầu xuống.
"Vâng ạ."
"Thời gian không còn sớm, tuyết có thể ngày mai coi cũng được." Thanh âm Khổng Thượng Tân áp xuống thấp một chút, nhìn lướt qua áo khoác cho nam bọc trên người Lâm Tiếu: "Trở về phòng ngủ sớm một chút, để mẹ con biết chắc chắn bà ấy sẽ lo lắng."
Kinh ngạc trong nháy mắt, Lâm Tiếu nhìn Khổng Thượng Tân cầm ly nước đưa đến miệng, sau đó nhanh chóng xấu hổ vì phát hiện ly không có nước, lại mất tự nhiên mà buông xuống, trong lòng chậm rãi bốc lên một cảm giác kỳ lạ
Từ lúc ở đảo Thiên Lâm trở về, quan hệ giữa hai người chậm rãi xuất hiện chút biến hóa nhỏ, hơn nữa càng ngày càng tăng lên.
Lâm Tiếu vẫn luôn nghĩ trái tim mình thay đổi, hiện tại xem ra, có khả năng bọn họ đều chậm rãi thay đổi.
"...... Vâng ạ." Cô nhẹ nhàng đáp ứng, gật đầu tỏ vẻ cảm tạ: "Chú Khổng, chúc chú ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.