Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn
Chương 69
Dạng Kiều
20/04/2021
- Edit by Muyan -
Lâm Tiếu cầm chìa khóa cẩn thận mở cửa. Sau khi bước vào, cô nhìn xung quanh một vòng, xác nhận được an toàn mới quay đầu lại ngoắc tay với Trịnh Lãng Yến.
Trịnh Lãng Yến cảm thấy dáng vẻ như học sinh tiểu học trốn học về nhà này của cô thật sự rất buồn cười. Anh cong môi cười, học theo dáng vẻ rón rén của cô bước vào, khom người thay đôi giày mà cô lấy ra giúp anh.
Lâm Tiếu bên cạnh thấy anh đang thay giày thì rón rén bước tới trước hai bước nhưng lại đột nhiên bị bóng dáng đột ngột xuất hiện dưới ánh đèn làm giật mình.
Cô gọi nhỏ một tiếng rồi lập tức cắn môi, hơi xấu hổ và chột dạ đứng thẳng người.
"Ba..."
Lâm Tiếu nhìn người đàn ông cầm ly nước đứng sau sofa, nhỏ giọng mở miệng, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Khổng Thượng Tân liếc mắt nhìn về phía bóng người cao to của Trịnh Lãng Yến đang đứng dậy sau lưng cô. Người đàn ông không hề khẩn trương như Lâm Tiếu, anh còn tiện tay đóng cửa lại, nhìn lại về phía ông.
Dù sao Trịnh Lãng Yến cũng là người nhỏ hơn nên anh mới trầm giọng mở miệng chào hỏi: "Chú Khổng."
Khổng Thượng Tân nhìn dáng vẻ của hai người cũng đại khái hiểu được có chuyện gì xảy ra. Ông nhìn Trịnh Lãng Yến, nói ngay vào trọng điểm: "Tối nay ở đây à?"
Lâm Tiếu tức khắc hơi luống cuống, có chút lo lắng giải thích: "Ba, anh ấy chỉ là..."
Trịnh Lãng Yến nhìn ánh mắt hiểu rõ mọi thứ của người đàn ông, trực tiếp cắt lời của Lâm Tiếu: "Làm phiền rồi, chú Khổng."
Dáng vẻ lễ phép hiếm thấy này ngược lại khiến Khổng Thượng Tân ngạc nhiên.
Khổng Thượng Tân gật đầu rồi mới quay qua nói với Lâm Tiếu: "Con sắp xếp xong cho cậu ấy thì cũng nhanh chóng về phòng mình đi, có chuyện gì thì để mai nói tiếp. Nhớ đừng làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của mẹ con."
Lời trong lời ngoài để thể hiện rõ ý ám chỉ và dung túng, hòa nhã và nghiêm khắc đúng mức.
Lâm Tiếu lập tức cảm kích cong môi cười: "Dạ, con cảm ơn ba."
Khổng Thượng Tân có chút bất đắc dĩ nhìn cô, mấp máy môi định mở miệng nhắc nhở nhưng cuối cùng lại nói: "Ngủ sớm chút đi."
Lâm Tiếu nhanh chóng gật đầu, đôi mắt lấp lánh: "Ba ngủ ngon ạ."
Cô đưa mắt nhìn Khổng Thượng Tân lên lầu, ông dường như cố ý đi đứng nhẹ nhàng, lúc đóng cửa cũng chỉ vang lên một tiếng vang nhỏ.
Lâm Tiếu quay đầu nhìn Trịnh Lãng Yến.
Anh ngược lại tùy tiện, nói đùa với cô: "Em..."
Lâm Tiếu gần như ngay lập tức giơ ngón tay mềm mại lên che miệng anh.
"Xuỵt..."
Ngón trỏ Lâm Tiếu đặt trước môi anh ra dấu im lặng, đôi mắt to nhìn chằm chằm anh rồi lại liếc nhìn về phía trên lầu. Rất nhanh, cô kéo Trịnh Lãng Yến, rón ra rón rén đi vào phòng cho khách.
Sau khi đóng cửa, Lâm Tiếu mới cảm thấy còn hơi sợ hãi, dựa vào cửa thở dốc để phát tiết sự khẩn trương ban nãy.
Trong phòng cho khách không bật đèn, rèm cửa sổ mở ra, ánh sáng xanh nhạt từ ánh trăng ngoài không trung quanh quẩn đầy phòng.
Không đợi Lâm Tiếu hoàn hồn lại, Trịnh Lãng Yến đã đột nhiên nghiêng người áp tới.
Anh chống tay lên vách tường sau lưng cô. Đôi mắt của Lâm Tiếu còn chưa thích ứng được với bóng tối, cô chỉ thấy bóng dáng màu đen bao phủ, cảm giác lạnh lẽo và hơi thở ấm áp của người đàn ông giao nhau phả vào mũi cô.
Bởi vì không phòng bị nên Lâm Tiếu hơi há miệng ngạc nhiên. Trịnh Lãng Yến vốn chỉ định trêu chọc cô một chút nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ khẽ nhếch môi dưới ánh trăng thì đột nhiên thay đổi ý định.
Khuôn mặt của người đàn ông kề sát lại, ánh mắt Lâm Tiếu rốt cuộc chuẩn cũng phác họa được đường nét khuôn mặt anh trong nháy mắt rồi lại lần nữa không thấy. Hai cánh môi chạm nhau, tức khắc cảm nhận được mềm mại. Dòng điện tê dại, hơi thở lạnh lẽo và ngọt ngào giao hòa.
Trịnh Lãng Yến bá đạo hôn cô đến mức Lâm Tiếu nức nở, nắm tay đặt ở đầu vai anh vô lực đẩy ra.
Cuối cùng, người đàn ông kiềm chế sự khô nóng trong lòng, có chút khó chịu cắn nhẹ đôi môi hồng như bị đông lạnh của cô.
Hành động giống hệt thú cưng đang tuyên bố chủ quyền...
Lâm Tiếu vô lực ngẩng đầu đón nhận, dùng chút sức giơ tay đấm vào vai anh. Người đàn ông rốt cuộc buông tha môi lưỡi cô, trái lại hơi nghiêng đầu khẽ hôn cổ cô.
Hô hấp tức khắc được tự do, Lâm Tiếu nằm trên đầu vai anh hít thở sâu, còn chưa kịp mở miệng thì vành tai bỗng nhiên bị cắn nhẹ một cái.
Cô không kiềm chế được, cúi đầu kêu lên, cực kỳ mềm nhẹ, quyến rũ.
Hô hấp của người đàn ông lập tức nặng nề.
Anh cúi xuống hôn làn da mỏng sau tai Lâm Tiếu, cảm nhận được cô gái trong lòng hoàn toàn mềm xuống trong lồng ngực mình.
Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, từ cổ họng phát ra âm thanh gợi cảm quyến rũ, rõ ràng bay vào tai Lâm Tiếu. Ngay sau đó vang lên âm thanh dày đặc hơi thở bị anh cố ý đè thấp: "Tiếu Tiếu, ở lại đi, nha?"
Lâm Tiếu thật sự không chịu được dáng vẻ làm nũng này của anh và âm thanh như đang dụ dỗ đó.
Giọng nói của cô cực kỳ mềm mại, chứa chút giận dỗi ngượng ngùng. Lâm Tiếu cố gắng dùng chút ý chí còn sót lại nhắc nhở anh: "Ba mẹ em sẽ nghe thấy..."
Trịnh Lãng Yến cố ý đốt lửa bên tai cô, giọng nói dường như chứa ý cười: "Chẳng phải em kêu nhỏ một chút là được sao?"
Ý ám chỉ cực kỳ rõ ràng kết hợp với động tác ngày càng to gan của anh khiến Lâm Tiếu nằm trên đầu anh anh phải cắn chặt môi mới nhịn xuống tiếng rên sắp tràn ra khỏi miệng.
Cô nắm chặt quần áo trên vai anh, một lúc lâu sau mới đứt quãng mở miệng nói với giọng mềm mại như chứa cực nhiều uất ức: "Vậy... Anh cẩn thận chút..."
Một câu nói đã khiến Trịnh Lãng Yến vốn chỉ định trêu chọc cô một chút ngây ngẩn cả người.
Anh dừng lại động tác, ngón tay gần như không kiềm chế được mà run rẩy.
Chốc lát sau, Trịnh Lãng Yến đột ngột ngẩng đầu lên.
Nhiệt độ giao thoa ngay cổ chậm rãi biến mất.
Lâm Tiếu mở to đôi mắt chứa đầy hơi nước mê ly nhìn về phía anh.
Trịnh Lãng Yến hơi nghiêng đầu, che miệng ho khan, mất tự nhiên nói: "Không được, anh không nhịn được. Nếu lát nữa để mọi người tới thì mọi người lại tính thêm một khoản nợ cho anh, sau này chúng ta kết hôn thì họ chắc chắn sẽ gây trở ngại cho anh."
... Đây là logic gì chứ.
Lâm Tiếu mím môi nhìn anh, đột nhiên phản ứng lại anh vậy mà lại tự nhiên nhắc tới chuyện kết hôn như vậy.
Lâm Tiếu đỏ mặt, nghiêng đầu dời mắt.
"Không kết hôn... Cũng được."
Trịnh Lãng Yến tức khắc đen mặt, hơi dùng sức nắm chặt vai cô: "Em nói gì?"
Lâm Tiếu nhíu mày chịu đựng, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt dịu dàng.
"Kết hôn cũng chỉ là một hình thức mà thôi, quan trọng là chúng ta ở bên nhau, hơn nữa còn có tình cảm giữa chúng ta. Cho nên, không kết hôn cũng được."
Trịnh Lãng Yến tức khắc càng nhíu chặt mày. Anh trừng mắt nhìn Lâm Tiếu, bị giá trị quan đạm bạc này của cô làm giật mình, gần như gầm nhẹ sửa lại cô: "Không được! Nhất định phải kết hôn! Em có phải còn định nói tình cảm phai nhạt thì sẽ xa nhau không? Nghĩ cũng không được. Sau khi kết hôn, em sẽ mãi mãi là của anh."
Lâm Tiếu trợn to mắt nhìn anh.
Thấy cô không phản ứng, Trịnh Lãng Yến giơ tay nắm cằm cô quơ quơ, cố ý giả vờ hung dữ nói: "Em có nghe rõ không? Sau khi kết hôn, em chính là bà Trịnh, những người khác đều không có cơ hội tới gần em."
Lâm Tiếu không ngờ anh sẽ có phản ứng mạnh như vậy với một câu nói mà cô thuận miệng nói. Cô trố mắt nhìn Trịnh Lãng Yến, gật đầu theo lời anh. Tới lúc này, Trịnh Lãng Yến mới chịu buông tha cô.
Anh còn trịnh trọng cảnh cáo cô lần nữa: "Sau này không được nghĩ như vậy. Có thời gian nghĩ những thứ đó còn không bằng nghĩ kỹ xem chúng ta sẽ kết hôn ở đâu, sẽ có mấy đứa con, đi đâu định cư."
Trịnh Lãng Yến đang giận dỗi, Lâm Tiếu chỉ đành gật đầu theo ý anh.
Rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng, Lâm Tiếu vội vàng giục anh: "Bên trong có phòng tắm, anh có muốn đi tắm trước không?"
Trịnh Lãng Yến hơi khựng lại, vẻ mặt bình tĩnh, không ngừng giơ tay lên.
Lâm Tiếu càng hoảng sợ, ngay lúc tinh thần căng thẳng đến cực điểm thì đèn trong phòng lại sáng lên.
Ánh sáng chói mắt đột ngột khiến cô nhất thời không thích ứng được.
Lâm Tiếu nhắm mắt tránh ánh sáng, sau khi mở mắt ra thì lập tức đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Trịnh Lãng Yến híp mắt, trong lòng tràn đầy suy nghĩ đây là mưu ma chước quỷ không muốn kết hôn của Lâm Tiếu. Anh cố gắng kiềm chế dục vọng, vẻ mặt cũng lạnh xuống: "Em về phòng ngủ trước đi. Mai gặp."
Lâm Tiếu có chút khó có thể tin trợn mắt: "Không phải bảo em ở đây..."
Lời kế tiếp ít nhiều gì cũng khiến cô thẹn thùng. Lâm Tiếu kiềm chế không đỏ mặt, hơi nhíu mày nhìn anh.
Trịnh Lãng Yến tức khắc cứng đờ, sau đó nhanh chóng phụng phịu trừng cô.
"Hôm nay không được, anh không thể để lại ấn tượng xấu trong lòng mọi người."
... Tuy rằng vốn dĩ cũng không có ấn tượng tốt gì.
Thấy đôi mắt to của Lâm Tiếu vẫn nghiêm túc nhìn mình, Trịnh Lãng Yến khó xử dời mắt, sau đó đột nhiên nhớ đến gì đó, nở một nụ xấu xa, nắm cằm Lâm Tiếu, cố ý dựa lại gần: "Hơn nữa, ở đây... cũng không có bao mà nhỉ?"
Vẻ mặt của Lâm Tiếu lúng túng hệt như anh dự đoán rồi nhanh chóng bắt đầu ửng đỏ.
Trịnh Lãng Yến rốt cuộc cũng tìm về mặt mũi, càng thêm hùng hồn: "Tiếu Tiếu, anh không ngờ em lại phóng khoáng đến vậy, dù sao đối với anh mà nói thì sớm muộn cũng không khác gì..."
Anh thật sự quá quá đáng, quá suồng sã...
Lâm Tiếu rốt cuộc không chịu nổi, đỏ mặt đẩy anh ra: "Anh, anh ngủ đi. Em đi đây..."
Trịnh Lãng Yến vẫn duy trì tư thế bị cô đẩy ra, ánh mắt nhìn cô đã không còn vẻ trêu chọc mà thay vào đó là tràn đầy dịu dàng: "Ừ, đi ngủ sớm đi."
Lâm Tiếu cầm nắm cửa, hơi khựng lại, cuối cùng vẫn quay người lại nói: "Trịnh Lãng Yến, hôm nay... em muốn làm anh vui vẻ hơn chút."
Trịnh Lãng Yến nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Lâm Tiếu không đợi anh trả lời đã quay đầu lại, nhẹ nhàng mở cửa ra: "Ngủ ngon."
...
Lâm Tiếu nằm trên giường trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được, dứt khoát chui vào trong lều nhỏ, ôm gối, ngửa đầu nhìn ánh đèn dạ quang như đom đóm trên đỉnh.
Không biết tới nào cô mới ngủ mất.
Sáng hôm sau, cô bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Lâm Tiếu mơ mơ màng màng bò ra khỏi lều, cái chăn đắp đại trên người cũng rớt xuống.
Cô buồn ngủ đến nỗi khó mở mắt được, bước tới cạnh giường tắt đồng hồ, thuận tiện liếc mắt nhìn giờ.
Bảy giờ hai mươi.
Cái nhìn này hoàn toàn khiến cô tỉnh táo.
Lâm Tiếu trợn to mắt, đặt mạnh đồng hồ báo thức xuống, chưa kịp thay áo ngủ đã chạy ra ngoài.
Lúc cô lao xuống lầu thì Lâm Tri Ngộ đang bưng đĩa thức ăn cuối cùng đặt lên bàn. Bà nhìn dáng vẻ của cô, hơi nhíu mày nói: "Sao không thay quần áo mà xuống rồi? Đi thay đồ đi."
Lâm Tiếu khẩn trương nhìn ngó xung quanh, quan sát Lâm Tri Ngộ. Vẻ mặt của bà rất bình tĩnh, cũng không biết bà có phát hiện Trịnh Lãng Yến hay không. Cô vừa định mở miệng nói bóng gió hỏi thăm thì cửa biệt thự đã bị mở ra.
Khổng Kỳ và Trịnh Lãng Yến mặc quần áo thoải mái lần lượt bước vào.
Lâm Tiếu tức khắc căng thẳng, lập tức xua tay với người đứng ở cửa, miệng cũng phối hợp dùng khẩu hình nhắc nhở Trịnh Lãng Yến trước mắt đừng xuất hiện.
Trịnh Lãng Yến và Khổng Kỳ lại như chống đối cô, coi thường sự nhắc nhở của cô, câu được câu không trò chuyện với nhau vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng quay lại, cùng ngồi thèm nhỏ dãi trước bàn cơm.
Lâm Tiếu há miệng ngạc nhiên, không thốt nên lời.
Lâm Tri Ngộ bưng bát cơm bước ra, thấy cô còn đứng ở chân cầu thang mà hai người đàn ông đã ngồi vào chỗ thì lại thúc giục cô: "Tiếu Tiếu, rửa mặt thay đồ rồi xuống ăn sáng đi."
Lâm Tiếu rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.
Cô xoay người nắm cầu thang đi lên, phía sau không ngừng vang lên giọng nói lười biếng ẩn chứa ý cười của Trịnh Lãng Yến: "Dì à, món ăn do dì làm này còn ngon hơn so với mấy món của đầu bếp khách sạn cao cấp nữa."
Lâm Tri Ngộ rũ mắt phân phát chén đũa, không hề để ý anh.
Khổng Kỳ buồn cười nhìn anh, hỏi: "Cậu còn chưa nếm thử đã biết à?"
Vẻ mặt của nịnh nọt của Trịnh Lãng Yến hơi cứng lại, anh giơ tay định đoạt lấy đĩa thức ăn bên phía Khổng Kỳ.
Khổng Kỳ dời đi đĩa thức ăn mà Trịnh Lãng Yến nhìn trúng, cười xấu xa chọc anh: "A Yến, cậu học hư rồi nha, khen giả đến vậy."'
Khổng Thượng Tân mới ra khỏi phòng sách đã thấy dáng vẻ nghiêm túc chơi đùa của hai người. Ông ngồi xuống, thuận tiện nhắc nhở: "Trên bàn cơm nên im lặng chút."
Ông cầm đũa phát cho từng người, đến phiên Trịnh Lãng Yến thì hơi nhìn anh rồi mới đưa đũa tới.
Trịnh Lãng Yến phản ứng lại, lúc vừa cầm đũa thì nghe Khổng Thượng Tân trầm giọng nhắc nhở một câu: "Hai năm qua, tay nghề nấu nướng của dì Lâm cháu đã tiến bộ hơn rồi, cháu nếm thử đi."
Trịnh Lãng Yến sửng sốt, bàn tay cầm đũa hơi cứng đờ.
Cầu thang vang lên tiếng bước chân, Lâm Tiếu vội vã chạy từ trên lầu xuống, thấy anh đang yên lặng ngồi tại chỗ thì rõ ràng thở phào một hơi.
Trịnh Lãng Yến rũ mắt, gắp một miếng đồ ăn đưa vào miệng, đột nhiên cảm nhận được một dòng nước ấm tràn vào lòng.
Lâm Tiếu cầm chìa khóa cẩn thận mở cửa. Sau khi bước vào, cô nhìn xung quanh một vòng, xác nhận được an toàn mới quay đầu lại ngoắc tay với Trịnh Lãng Yến.
Trịnh Lãng Yến cảm thấy dáng vẻ như học sinh tiểu học trốn học về nhà này của cô thật sự rất buồn cười. Anh cong môi cười, học theo dáng vẻ rón rén của cô bước vào, khom người thay đôi giày mà cô lấy ra giúp anh.
Lâm Tiếu bên cạnh thấy anh đang thay giày thì rón rén bước tới trước hai bước nhưng lại đột nhiên bị bóng dáng đột ngột xuất hiện dưới ánh đèn làm giật mình.
Cô gọi nhỏ một tiếng rồi lập tức cắn môi, hơi xấu hổ và chột dạ đứng thẳng người.
"Ba..."
Lâm Tiếu nhìn người đàn ông cầm ly nước đứng sau sofa, nhỏ giọng mở miệng, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Khổng Thượng Tân liếc mắt nhìn về phía bóng người cao to của Trịnh Lãng Yến đang đứng dậy sau lưng cô. Người đàn ông không hề khẩn trương như Lâm Tiếu, anh còn tiện tay đóng cửa lại, nhìn lại về phía ông.
Dù sao Trịnh Lãng Yến cũng là người nhỏ hơn nên anh mới trầm giọng mở miệng chào hỏi: "Chú Khổng."
Khổng Thượng Tân nhìn dáng vẻ của hai người cũng đại khái hiểu được có chuyện gì xảy ra. Ông nhìn Trịnh Lãng Yến, nói ngay vào trọng điểm: "Tối nay ở đây à?"
Lâm Tiếu tức khắc hơi luống cuống, có chút lo lắng giải thích: "Ba, anh ấy chỉ là..."
Trịnh Lãng Yến nhìn ánh mắt hiểu rõ mọi thứ của người đàn ông, trực tiếp cắt lời của Lâm Tiếu: "Làm phiền rồi, chú Khổng."
Dáng vẻ lễ phép hiếm thấy này ngược lại khiến Khổng Thượng Tân ngạc nhiên.
Khổng Thượng Tân gật đầu rồi mới quay qua nói với Lâm Tiếu: "Con sắp xếp xong cho cậu ấy thì cũng nhanh chóng về phòng mình đi, có chuyện gì thì để mai nói tiếp. Nhớ đừng làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của mẹ con."
Lời trong lời ngoài để thể hiện rõ ý ám chỉ và dung túng, hòa nhã và nghiêm khắc đúng mức.
Lâm Tiếu lập tức cảm kích cong môi cười: "Dạ, con cảm ơn ba."
Khổng Thượng Tân có chút bất đắc dĩ nhìn cô, mấp máy môi định mở miệng nhắc nhở nhưng cuối cùng lại nói: "Ngủ sớm chút đi."
Lâm Tiếu nhanh chóng gật đầu, đôi mắt lấp lánh: "Ba ngủ ngon ạ."
Cô đưa mắt nhìn Khổng Thượng Tân lên lầu, ông dường như cố ý đi đứng nhẹ nhàng, lúc đóng cửa cũng chỉ vang lên một tiếng vang nhỏ.
Lâm Tiếu quay đầu nhìn Trịnh Lãng Yến.
Anh ngược lại tùy tiện, nói đùa với cô: "Em..."
Lâm Tiếu gần như ngay lập tức giơ ngón tay mềm mại lên che miệng anh.
"Xuỵt..."
Ngón trỏ Lâm Tiếu đặt trước môi anh ra dấu im lặng, đôi mắt to nhìn chằm chằm anh rồi lại liếc nhìn về phía trên lầu. Rất nhanh, cô kéo Trịnh Lãng Yến, rón ra rón rén đi vào phòng cho khách.
Sau khi đóng cửa, Lâm Tiếu mới cảm thấy còn hơi sợ hãi, dựa vào cửa thở dốc để phát tiết sự khẩn trương ban nãy.
Trong phòng cho khách không bật đèn, rèm cửa sổ mở ra, ánh sáng xanh nhạt từ ánh trăng ngoài không trung quanh quẩn đầy phòng.
Không đợi Lâm Tiếu hoàn hồn lại, Trịnh Lãng Yến đã đột nhiên nghiêng người áp tới.
Anh chống tay lên vách tường sau lưng cô. Đôi mắt của Lâm Tiếu còn chưa thích ứng được với bóng tối, cô chỉ thấy bóng dáng màu đen bao phủ, cảm giác lạnh lẽo và hơi thở ấm áp của người đàn ông giao nhau phả vào mũi cô.
Bởi vì không phòng bị nên Lâm Tiếu hơi há miệng ngạc nhiên. Trịnh Lãng Yến vốn chỉ định trêu chọc cô một chút nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ khẽ nhếch môi dưới ánh trăng thì đột nhiên thay đổi ý định.
Khuôn mặt của người đàn ông kề sát lại, ánh mắt Lâm Tiếu rốt cuộc chuẩn cũng phác họa được đường nét khuôn mặt anh trong nháy mắt rồi lại lần nữa không thấy. Hai cánh môi chạm nhau, tức khắc cảm nhận được mềm mại. Dòng điện tê dại, hơi thở lạnh lẽo và ngọt ngào giao hòa.
Trịnh Lãng Yến bá đạo hôn cô đến mức Lâm Tiếu nức nở, nắm tay đặt ở đầu vai anh vô lực đẩy ra.
Cuối cùng, người đàn ông kiềm chế sự khô nóng trong lòng, có chút khó chịu cắn nhẹ đôi môi hồng như bị đông lạnh của cô.
Hành động giống hệt thú cưng đang tuyên bố chủ quyền...
Lâm Tiếu vô lực ngẩng đầu đón nhận, dùng chút sức giơ tay đấm vào vai anh. Người đàn ông rốt cuộc buông tha môi lưỡi cô, trái lại hơi nghiêng đầu khẽ hôn cổ cô.
Hô hấp tức khắc được tự do, Lâm Tiếu nằm trên đầu vai anh hít thở sâu, còn chưa kịp mở miệng thì vành tai bỗng nhiên bị cắn nhẹ một cái.
Cô không kiềm chế được, cúi đầu kêu lên, cực kỳ mềm nhẹ, quyến rũ.
Hô hấp của người đàn ông lập tức nặng nề.
Anh cúi xuống hôn làn da mỏng sau tai Lâm Tiếu, cảm nhận được cô gái trong lòng hoàn toàn mềm xuống trong lồng ngực mình.
Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, từ cổ họng phát ra âm thanh gợi cảm quyến rũ, rõ ràng bay vào tai Lâm Tiếu. Ngay sau đó vang lên âm thanh dày đặc hơi thở bị anh cố ý đè thấp: "Tiếu Tiếu, ở lại đi, nha?"
Lâm Tiếu thật sự không chịu được dáng vẻ làm nũng này của anh và âm thanh như đang dụ dỗ đó.
Giọng nói của cô cực kỳ mềm mại, chứa chút giận dỗi ngượng ngùng. Lâm Tiếu cố gắng dùng chút ý chí còn sót lại nhắc nhở anh: "Ba mẹ em sẽ nghe thấy..."
Trịnh Lãng Yến cố ý đốt lửa bên tai cô, giọng nói dường như chứa ý cười: "Chẳng phải em kêu nhỏ một chút là được sao?"
Ý ám chỉ cực kỳ rõ ràng kết hợp với động tác ngày càng to gan của anh khiến Lâm Tiếu nằm trên đầu anh anh phải cắn chặt môi mới nhịn xuống tiếng rên sắp tràn ra khỏi miệng.
Cô nắm chặt quần áo trên vai anh, một lúc lâu sau mới đứt quãng mở miệng nói với giọng mềm mại như chứa cực nhiều uất ức: "Vậy... Anh cẩn thận chút..."
Một câu nói đã khiến Trịnh Lãng Yến vốn chỉ định trêu chọc cô một chút ngây ngẩn cả người.
Anh dừng lại động tác, ngón tay gần như không kiềm chế được mà run rẩy.
Chốc lát sau, Trịnh Lãng Yến đột ngột ngẩng đầu lên.
Nhiệt độ giao thoa ngay cổ chậm rãi biến mất.
Lâm Tiếu mở to đôi mắt chứa đầy hơi nước mê ly nhìn về phía anh.
Trịnh Lãng Yến hơi nghiêng đầu, che miệng ho khan, mất tự nhiên nói: "Không được, anh không nhịn được. Nếu lát nữa để mọi người tới thì mọi người lại tính thêm một khoản nợ cho anh, sau này chúng ta kết hôn thì họ chắc chắn sẽ gây trở ngại cho anh."
... Đây là logic gì chứ.
Lâm Tiếu mím môi nhìn anh, đột nhiên phản ứng lại anh vậy mà lại tự nhiên nhắc tới chuyện kết hôn như vậy.
Lâm Tiếu đỏ mặt, nghiêng đầu dời mắt.
"Không kết hôn... Cũng được."
Trịnh Lãng Yến tức khắc đen mặt, hơi dùng sức nắm chặt vai cô: "Em nói gì?"
Lâm Tiếu nhíu mày chịu đựng, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt dịu dàng.
"Kết hôn cũng chỉ là một hình thức mà thôi, quan trọng là chúng ta ở bên nhau, hơn nữa còn có tình cảm giữa chúng ta. Cho nên, không kết hôn cũng được."
Trịnh Lãng Yến tức khắc càng nhíu chặt mày. Anh trừng mắt nhìn Lâm Tiếu, bị giá trị quan đạm bạc này của cô làm giật mình, gần như gầm nhẹ sửa lại cô: "Không được! Nhất định phải kết hôn! Em có phải còn định nói tình cảm phai nhạt thì sẽ xa nhau không? Nghĩ cũng không được. Sau khi kết hôn, em sẽ mãi mãi là của anh."
Lâm Tiếu trợn to mắt nhìn anh.
Thấy cô không phản ứng, Trịnh Lãng Yến giơ tay nắm cằm cô quơ quơ, cố ý giả vờ hung dữ nói: "Em có nghe rõ không? Sau khi kết hôn, em chính là bà Trịnh, những người khác đều không có cơ hội tới gần em."
Lâm Tiếu không ngờ anh sẽ có phản ứng mạnh như vậy với một câu nói mà cô thuận miệng nói. Cô trố mắt nhìn Trịnh Lãng Yến, gật đầu theo lời anh. Tới lúc này, Trịnh Lãng Yến mới chịu buông tha cô.
Anh còn trịnh trọng cảnh cáo cô lần nữa: "Sau này không được nghĩ như vậy. Có thời gian nghĩ những thứ đó còn không bằng nghĩ kỹ xem chúng ta sẽ kết hôn ở đâu, sẽ có mấy đứa con, đi đâu định cư."
Trịnh Lãng Yến đang giận dỗi, Lâm Tiếu chỉ đành gật đầu theo ý anh.
Rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng, Lâm Tiếu vội vàng giục anh: "Bên trong có phòng tắm, anh có muốn đi tắm trước không?"
Trịnh Lãng Yến hơi khựng lại, vẻ mặt bình tĩnh, không ngừng giơ tay lên.
Lâm Tiếu càng hoảng sợ, ngay lúc tinh thần căng thẳng đến cực điểm thì đèn trong phòng lại sáng lên.
Ánh sáng chói mắt đột ngột khiến cô nhất thời không thích ứng được.
Lâm Tiếu nhắm mắt tránh ánh sáng, sau khi mở mắt ra thì lập tức đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Trịnh Lãng Yến híp mắt, trong lòng tràn đầy suy nghĩ đây là mưu ma chước quỷ không muốn kết hôn của Lâm Tiếu. Anh cố gắng kiềm chế dục vọng, vẻ mặt cũng lạnh xuống: "Em về phòng ngủ trước đi. Mai gặp."
Lâm Tiếu có chút khó có thể tin trợn mắt: "Không phải bảo em ở đây..."
Lời kế tiếp ít nhiều gì cũng khiến cô thẹn thùng. Lâm Tiếu kiềm chế không đỏ mặt, hơi nhíu mày nhìn anh.
Trịnh Lãng Yến tức khắc cứng đờ, sau đó nhanh chóng phụng phịu trừng cô.
"Hôm nay không được, anh không thể để lại ấn tượng xấu trong lòng mọi người."
... Tuy rằng vốn dĩ cũng không có ấn tượng tốt gì.
Thấy đôi mắt to của Lâm Tiếu vẫn nghiêm túc nhìn mình, Trịnh Lãng Yến khó xử dời mắt, sau đó đột nhiên nhớ đến gì đó, nở một nụ xấu xa, nắm cằm Lâm Tiếu, cố ý dựa lại gần: "Hơn nữa, ở đây... cũng không có bao mà nhỉ?"
Vẻ mặt của Lâm Tiếu lúng túng hệt như anh dự đoán rồi nhanh chóng bắt đầu ửng đỏ.
Trịnh Lãng Yến rốt cuộc cũng tìm về mặt mũi, càng thêm hùng hồn: "Tiếu Tiếu, anh không ngờ em lại phóng khoáng đến vậy, dù sao đối với anh mà nói thì sớm muộn cũng không khác gì..."
Anh thật sự quá quá đáng, quá suồng sã...
Lâm Tiếu rốt cuộc không chịu nổi, đỏ mặt đẩy anh ra: "Anh, anh ngủ đi. Em đi đây..."
Trịnh Lãng Yến vẫn duy trì tư thế bị cô đẩy ra, ánh mắt nhìn cô đã không còn vẻ trêu chọc mà thay vào đó là tràn đầy dịu dàng: "Ừ, đi ngủ sớm đi."
Lâm Tiếu cầm nắm cửa, hơi khựng lại, cuối cùng vẫn quay người lại nói: "Trịnh Lãng Yến, hôm nay... em muốn làm anh vui vẻ hơn chút."
Trịnh Lãng Yến nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Lâm Tiếu không đợi anh trả lời đã quay đầu lại, nhẹ nhàng mở cửa ra: "Ngủ ngon."
...
Lâm Tiếu nằm trên giường trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được, dứt khoát chui vào trong lều nhỏ, ôm gối, ngửa đầu nhìn ánh đèn dạ quang như đom đóm trên đỉnh.
Không biết tới nào cô mới ngủ mất.
Sáng hôm sau, cô bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Lâm Tiếu mơ mơ màng màng bò ra khỏi lều, cái chăn đắp đại trên người cũng rớt xuống.
Cô buồn ngủ đến nỗi khó mở mắt được, bước tới cạnh giường tắt đồng hồ, thuận tiện liếc mắt nhìn giờ.
Bảy giờ hai mươi.
Cái nhìn này hoàn toàn khiến cô tỉnh táo.
Lâm Tiếu trợn to mắt, đặt mạnh đồng hồ báo thức xuống, chưa kịp thay áo ngủ đã chạy ra ngoài.
Lúc cô lao xuống lầu thì Lâm Tri Ngộ đang bưng đĩa thức ăn cuối cùng đặt lên bàn. Bà nhìn dáng vẻ của cô, hơi nhíu mày nói: "Sao không thay quần áo mà xuống rồi? Đi thay đồ đi."
Lâm Tiếu khẩn trương nhìn ngó xung quanh, quan sát Lâm Tri Ngộ. Vẻ mặt của bà rất bình tĩnh, cũng không biết bà có phát hiện Trịnh Lãng Yến hay không. Cô vừa định mở miệng nói bóng gió hỏi thăm thì cửa biệt thự đã bị mở ra.
Khổng Kỳ và Trịnh Lãng Yến mặc quần áo thoải mái lần lượt bước vào.
Lâm Tiếu tức khắc căng thẳng, lập tức xua tay với người đứng ở cửa, miệng cũng phối hợp dùng khẩu hình nhắc nhở Trịnh Lãng Yến trước mắt đừng xuất hiện.
Trịnh Lãng Yến và Khổng Kỳ lại như chống đối cô, coi thường sự nhắc nhở của cô, câu được câu không trò chuyện với nhau vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng quay lại, cùng ngồi thèm nhỏ dãi trước bàn cơm.
Lâm Tiếu há miệng ngạc nhiên, không thốt nên lời.
Lâm Tri Ngộ bưng bát cơm bước ra, thấy cô còn đứng ở chân cầu thang mà hai người đàn ông đã ngồi vào chỗ thì lại thúc giục cô: "Tiếu Tiếu, rửa mặt thay đồ rồi xuống ăn sáng đi."
Lâm Tiếu rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.
Cô xoay người nắm cầu thang đi lên, phía sau không ngừng vang lên giọng nói lười biếng ẩn chứa ý cười của Trịnh Lãng Yến: "Dì à, món ăn do dì làm này còn ngon hơn so với mấy món của đầu bếp khách sạn cao cấp nữa."
Lâm Tri Ngộ rũ mắt phân phát chén đũa, không hề để ý anh.
Khổng Kỳ buồn cười nhìn anh, hỏi: "Cậu còn chưa nếm thử đã biết à?"
Vẻ mặt của nịnh nọt của Trịnh Lãng Yến hơi cứng lại, anh giơ tay định đoạt lấy đĩa thức ăn bên phía Khổng Kỳ.
Khổng Kỳ dời đi đĩa thức ăn mà Trịnh Lãng Yến nhìn trúng, cười xấu xa chọc anh: "A Yến, cậu học hư rồi nha, khen giả đến vậy."'
Khổng Thượng Tân mới ra khỏi phòng sách đã thấy dáng vẻ nghiêm túc chơi đùa của hai người. Ông ngồi xuống, thuận tiện nhắc nhở: "Trên bàn cơm nên im lặng chút."
Ông cầm đũa phát cho từng người, đến phiên Trịnh Lãng Yến thì hơi nhìn anh rồi mới đưa đũa tới.
Trịnh Lãng Yến phản ứng lại, lúc vừa cầm đũa thì nghe Khổng Thượng Tân trầm giọng nhắc nhở một câu: "Hai năm qua, tay nghề nấu nướng của dì Lâm cháu đã tiến bộ hơn rồi, cháu nếm thử đi."
Trịnh Lãng Yến sửng sốt, bàn tay cầm đũa hơi cứng đờ.
Cầu thang vang lên tiếng bước chân, Lâm Tiếu vội vã chạy từ trên lầu xuống, thấy anh đang yên lặng ngồi tại chỗ thì rõ ràng thở phào một hơi.
Trịnh Lãng Yến rũ mắt, gắp một miếng đồ ăn đưa vào miệng, đột nhiên cảm nhận được một dòng nước ấm tràn vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.