Chương 7:
Vụ Thập
24/06/2024
Liên Đình dẫn Nhứ Quả đến bàn ăn trong sảnh rồi ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào đứa trẻ này được Bất Khổ tìm từ trong tông thất? Nếu quả thật là thế thì để mắt tới Nhứ Quả nhiều hơn cũng được, Thái hậu đã nói về việc bổ sung thêm người cho tông thất, ai kêu Tiên để kiệt quệ đường hậu duệ quá.
Xưởng công tự tìm cớ cho mình xong, cuối cùng cũng yên tâm dùng bữa.
Hai cha con mỗi người ngồi một bên của chiếc bàn tròn, đối mặt với bốn món mặn và bốn món chay. Liên xưởng công là một người khó tính, nhất là về phương diện ăn uống. Đồ hắn ăn phải được xắt miếng nhỏ, trang trí cầu kỳ, có thể nói là cực kỳ nuông chiều bản thân. Cả buổi sáng Liên Đình luôn bận rộn với vụ án ám sát tại Thiên Bộ Lang, vừa rồi hắn vẫn đang đọc tin tình báo, nếu không phải Nhứ Quả nhắc thì chắc hẳn cũng không ý thức được rằng dạ dày mình đã sôi sùng sục lên như muốn tái hiện lại trận Xích Bích.
“Biết tự ăn không?” Trước khi nhấc đũa, Liên Đình cảnh giác nhìn Nhứ Quả như sợ sẽ phải đút cho bé ăn.
Một hàng thị nữ và gia đinh đứng trong sảnh đều lo
sợ, không biết có nên nhắc đốc chủ rằng việc hầu hạ
người khác này thì họ còn thành thạo hơn hẳn không.
“Được chứ!” Nhứ Quả lập tức biểu diễn cho cha xem kỹ thuật cầm đũa điêu luyện, không những gắp vững thức ăn mà còn gắp được cả hạt đậu!
Theo lời của mẹ, tự ăn được thì tương lai mới có triển vọng.
Mình thật là giỏi!
Liên Đình thở phào nhẹ nhõm, cố gắng bỏ qua sự thất vọng trong lòng vì không thể tự tay đút cho Nhứ Quả ăn.
Sau đó Nhứ Quả không nói mà chỉ chú tâm vào bát cơm. Bé ăn nghiêm túc chứ không vừa ăn vừa nói hay vừa ăn vừa chơi, toàn tâm toàn ý cảm thụ hương vị thơm ngon của cơm tẻ với món canh cá màu trắng sữa, đúng là mỹ vị nhân gian!
Trước đây Liên Đình từng nghe người ta nói khi nhìn người nào ăn ngon miệng thì bản thân cũng có thể ăn nhiều thêm một bát cơm. Lúc ấy hắn chỉ cười nhạt, người lớn nhà nào mà chẳng nói thế với trẻ con nhà mình? Ăn cơm thôi thì có thể ngon miệng được tới mức nào? Chẳng qua bây giờ hẳn phải xem xét lại suy nghĩ ấy, vì phần lớn những đứa trẻ khác đều không làm được, ngoại trừ đứa trẻ trước mặt.
Đương nhiên cũng có thể là do hôm nay đầu bếp phát huy vượt xa bình thường. Bạch Long Diệu(*) được giã nhuyễn, thịt gà đánh giấm hành tây lại mềm, ngay cả ức bò om thông thường cũng dai dai tạo cảm giác ngon miệng.
(*) Một trong những món ăn cung đình được nấu từ thịt lợn cho cùng với quả cherry, thêm hành lá
Sau khi kết thúc món chính, các tỳ nữ nối đuôi nhau bưng các món điểm tâm được bày biện đẹp mắt, màu sắc đa dạng lên.
Nhứ Quả vui vẻ lén đung đưa chân dưới gầm bàn, sợ
cha không cho mình ăn nhiều đồ ngọt cùng một lúc
như mẹ. Quả nhiên mẹ nói đúng, cha rất tốt, cực kỳ
tốt.
Vì vậy Nhứ Quả bèn vội vàng xin cha giúp đỡ, tổng cộng có hai việc được bé trình bày rất rõ ràng mạch lạc.
Chuyện thứ nhất bé muốn nhờ cha giúp mình tìm
Thuý Hoa tỷ tỷ. Thuý Hoa là người được mẹ Nhứ Quả
sắp xếp để đưa bé vào kinh, nàng ấy đã chăm sóc Nhứ Quả suốt chặng đường đi rất chu đáo. Ngay khi bé gần đến kinh thành, Thuý Hoa đột nhiên cảnh giác, bí mật đưa Nhứ Quả rời khỏi xe ngựa. Sau khi đưa Nhứ Quả đến một nơi vắng vẻ, Thuý Hoa đã thoả thuận với bé rằng nếu đếm đến 10000 mà nàng ấy vẫn chưa quay lại thì bé phải một mình vào kinh.
“Con đã đếm đến 20000". Nhứ Quả ủ rũ cúi đầu, bé thật sự rất lo cho Thuý Hoa tỷ tỷ.
Liên Đình không hiểu vì sao Bất Khổ lại thêm tình tiết thoạt nghe có vẻ rất điềm như vậy trong màn kịch nhận người thân này. Theo diễn biến thông thường thì chỉ sợ là Thuý Hoa này sẽ dữ nhiều lành ít: “Ngươi có biết trông nàng ấy thế nào không?"
Nhứ Quả gật đầu, mô tả một cách sinh động: “Thuý Hoa tỷ tỷ có đôi mắt tròn, màu môi đo đỏ và gương mặt hình trứng trắng trắng."
Liên Đình: "...” Ngươi nhìn ta xem có thấy đôi mắt tròn, màu môi đo đỏ và gương mặt hình trứng trắng trắng không?
Nhứ Quả ngây thơ nhìn ngược lại.
Nếu thám tử mà Liên Đình phái đi dám đáp như vậy thì chắc đã đi bán muối từ lâu. Hắn hít sâu mấy hơi, tự thuyết phục bản thân. Bỏ đi, chắc là người nhà của đứa bé này, chờ lát nữa thuộc hạ của hắn trói Bất Khổ đến đây thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi, không cần phải sốt ruột.
Nhứ Quả nhìn thấy cha như đã có tính toán bèn phấn khởi nhắc tới chuyện thứ hai: “Con muốn trả tiền bánh cho tiểu tỷ tỷ."
Liên Đình: “???” Sao lại xuất hiện thêm một tiểu tỷ tỷ khác? Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tỷ tỷ?
Nếu cha đã thành tâm muốn hỏi thì đương nhiên Nhứ Quả sẽ không ngại kể lại hành trình vào kinh. Từ việc bị mấy tên ăn xin cướp của đến việc ngồi xổm trước quán bánh vừng, sau đó kết luận ra một đạo lý: “Ăn bánh của người khác thì phải trả tiền cho người ta.”
“Ngươi lấy bánh của người khác nhưng lại bảo ta trả tiền.” Xưởng công sắp xếp lại mạch truyện, cảm thấy bản thân cứ như người chuyên gánh nợ: “Nhưng tại sao ta phải trả? Kiếp trước ta có nợ ngươi à?”
Nhứ Quả nghiêm túc đáp lại: “Bởi vì người là cha của con."
Liên Đình: À, ra là kiếp này ta nợ ngươi.
Trong lòng Liên Đình đầy nghi hoặc, chẳng lẽ đứa trẻ
này cố chấp với việc diễn kịch lừa người vậy? Sao đến giờ mà vẫn khẳng định rằng ta là cha của nó?
Sau khi Nhứ Quả kể hết những điều trong lòng thì như đã trút được gánh nặng, cơn buồn ngủ bất chợt kéo tới khiến bé uể oải tựa vào chiếc ghế dài.
Xưởng công bắt đầu điều tra kỹ hơn, kéo Nhứ Quả lại để gặng hỏi, chẳng qua càng hỏi càng thấy ngạc nhiên. Nhứ Quả tuy đang mơ hồ nhưng vẫn trả lời rất rành mạch từ việc bé là ai, nhà có bao nhiêu người, bao nhiêu mẫu đất, mỗi mẫu đất có bao nhiêu con trâu.
Liên Đình không thể hiểu nổi, chỉ là bối cảnh để diễn kịch lừa người mà cần biên như thật vậy cơ à? Thậm chí khi nhắm mắt lại, hắn cũng có thể hình dung ra được đứa trẻ đang ngồi bên mẹ của mình ở thị trấn Giang Tả, lắng nghe nàng ngân nga những bài đồng dao nhẹ nhàng. Đôi tay của người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve lưng bé con, ánh mắt nhuốm đầy vẻ không nỡ nhưng biết mình phải buông tay, không thể để con trai duy nhất vừa mất mẹ vừa không có cha.
Bé còn nhỏ dại, kể cả nàng từng tự tin mình có thể tự nuôi dạy được con nhưng cuộc đời không ai nói trước được chữ ngờ, nàng phải tìm một người sẵn lòng bảo vệ con trai trước khi bé lớn lên.
Cũng chính vào lúc này, đám thuộc hạ được lệnh “bắt cóc” đại sư Bất Khổ tay không quay lại, chỉ mang về tờ giấy Bất Khổ dán trên cửa đạo quán.
Hắn đã bỏ trốn ngay trong đêm!
Y hệt cái lúc biết tin tiên để băng hà, hắn thân là con trai của công chúa nên được xem là một trong những người có huyết thống gần nhất với tiên đế, sẽ có cơ may bị sửa họ rồi kéo lên ngai vàng. Thế là hắn bị doạ đến mức xuất gia ngay trong đêm, không dám dừng lại dù chỉ một khắc.
Văn Bất Khổ, ngươi thật đáng chết!
-----
Màn kịch nhỏ:
Đại sư Bất Khổ: _(:3" ∠)_ Ta nói ta thật sự xem tinh tượng nên mới quyết định đi xa một chuyến, huynh có tin không?
Xưởng công tự tìm cớ cho mình xong, cuối cùng cũng yên tâm dùng bữa.
Hai cha con mỗi người ngồi một bên của chiếc bàn tròn, đối mặt với bốn món mặn và bốn món chay. Liên xưởng công là một người khó tính, nhất là về phương diện ăn uống. Đồ hắn ăn phải được xắt miếng nhỏ, trang trí cầu kỳ, có thể nói là cực kỳ nuông chiều bản thân. Cả buổi sáng Liên Đình luôn bận rộn với vụ án ám sát tại Thiên Bộ Lang, vừa rồi hắn vẫn đang đọc tin tình báo, nếu không phải Nhứ Quả nhắc thì chắc hẳn cũng không ý thức được rằng dạ dày mình đã sôi sùng sục lên như muốn tái hiện lại trận Xích Bích.
“Biết tự ăn không?” Trước khi nhấc đũa, Liên Đình cảnh giác nhìn Nhứ Quả như sợ sẽ phải đút cho bé ăn.
Một hàng thị nữ và gia đinh đứng trong sảnh đều lo
sợ, không biết có nên nhắc đốc chủ rằng việc hầu hạ
người khác này thì họ còn thành thạo hơn hẳn không.
“Được chứ!” Nhứ Quả lập tức biểu diễn cho cha xem kỹ thuật cầm đũa điêu luyện, không những gắp vững thức ăn mà còn gắp được cả hạt đậu!
Theo lời của mẹ, tự ăn được thì tương lai mới có triển vọng.
Mình thật là giỏi!
Liên Đình thở phào nhẹ nhõm, cố gắng bỏ qua sự thất vọng trong lòng vì không thể tự tay đút cho Nhứ Quả ăn.
Sau đó Nhứ Quả không nói mà chỉ chú tâm vào bát cơm. Bé ăn nghiêm túc chứ không vừa ăn vừa nói hay vừa ăn vừa chơi, toàn tâm toàn ý cảm thụ hương vị thơm ngon của cơm tẻ với món canh cá màu trắng sữa, đúng là mỹ vị nhân gian!
Trước đây Liên Đình từng nghe người ta nói khi nhìn người nào ăn ngon miệng thì bản thân cũng có thể ăn nhiều thêm một bát cơm. Lúc ấy hắn chỉ cười nhạt, người lớn nhà nào mà chẳng nói thế với trẻ con nhà mình? Ăn cơm thôi thì có thể ngon miệng được tới mức nào? Chẳng qua bây giờ hẳn phải xem xét lại suy nghĩ ấy, vì phần lớn những đứa trẻ khác đều không làm được, ngoại trừ đứa trẻ trước mặt.
Đương nhiên cũng có thể là do hôm nay đầu bếp phát huy vượt xa bình thường. Bạch Long Diệu(*) được giã nhuyễn, thịt gà đánh giấm hành tây lại mềm, ngay cả ức bò om thông thường cũng dai dai tạo cảm giác ngon miệng.
(*) Một trong những món ăn cung đình được nấu từ thịt lợn cho cùng với quả cherry, thêm hành lá
Sau khi kết thúc món chính, các tỳ nữ nối đuôi nhau bưng các món điểm tâm được bày biện đẹp mắt, màu sắc đa dạng lên.
Nhứ Quả vui vẻ lén đung đưa chân dưới gầm bàn, sợ
cha không cho mình ăn nhiều đồ ngọt cùng một lúc
như mẹ. Quả nhiên mẹ nói đúng, cha rất tốt, cực kỳ
tốt.
Vì vậy Nhứ Quả bèn vội vàng xin cha giúp đỡ, tổng cộng có hai việc được bé trình bày rất rõ ràng mạch lạc.
Chuyện thứ nhất bé muốn nhờ cha giúp mình tìm
Thuý Hoa tỷ tỷ. Thuý Hoa là người được mẹ Nhứ Quả
sắp xếp để đưa bé vào kinh, nàng ấy đã chăm sóc Nhứ Quả suốt chặng đường đi rất chu đáo. Ngay khi bé gần đến kinh thành, Thuý Hoa đột nhiên cảnh giác, bí mật đưa Nhứ Quả rời khỏi xe ngựa. Sau khi đưa Nhứ Quả đến một nơi vắng vẻ, Thuý Hoa đã thoả thuận với bé rằng nếu đếm đến 10000 mà nàng ấy vẫn chưa quay lại thì bé phải một mình vào kinh.
“Con đã đếm đến 20000". Nhứ Quả ủ rũ cúi đầu, bé thật sự rất lo cho Thuý Hoa tỷ tỷ.
Liên Đình không hiểu vì sao Bất Khổ lại thêm tình tiết thoạt nghe có vẻ rất điềm như vậy trong màn kịch nhận người thân này. Theo diễn biến thông thường thì chỉ sợ là Thuý Hoa này sẽ dữ nhiều lành ít: “Ngươi có biết trông nàng ấy thế nào không?"
Nhứ Quả gật đầu, mô tả một cách sinh động: “Thuý Hoa tỷ tỷ có đôi mắt tròn, màu môi đo đỏ và gương mặt hình trứng trắng trắng."
Liên Đình: "...” Ngươi nhìn ta xem có thấy đôi mắt tròn, màu môi đo đỏ và gương mặt hình trứng trắng trắng không?
Nhứ Quả ngây thơ nhìn ngược lại.
Nếu thám tử mà Liên Đình phái đi dám đáp như vậy thì chắc đã đi bán muối từ lâu. Hắn hít sâu mấy hơi, tự thuyết phục bản thân. Bỏ đi, chắc là người nhà của đứa bé này, chờ lát nữa thuộc hạ của hắn trói Bất Khổ đến đây thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi, không cần phải sốt ruột.
Nhứ Quả nhìn thấy cha như đã có tính toán bèn phấn khởi nhắc tới chuyện thứ hai: “Con muốn trả tiền bánh cho tiểu tỷ tỷ."
Liên Đình: “???” Sao lại xuất hiện thêm một tiểu tỷ tỷ khác? Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tỷ tỷ?
Nếu cha đã thành tâm muốn hỏi thì đương nhiên Nhứ Quả sẽ không ngại kể lại hành trình vào kinh. Từ việc bị mấy tên ăn xin cướp của đến việc ngồi xổm trước quán bánh vừng, sau đó kết luận ra một đạo lý: “Ăn bánh của người khác thì phải trả tiền cho người ta.”
“Ngươi lấy bánh của người khác nhưng lại bảo ta trả tiền.” Xưởng công sắp xếp lại mạch truyện, cảm thấy bản thân cứ như người chuyên gánh nợ: “Nhưng tại sao ta phải trả? Kiếp trước ta có nợ ngươi à?”
Nhứ Quả nghiêm túc đáp lại: “Bởi vì người là cha của con."
Liên Đình: À, ra là kiếp này ta nợ ngươi.
Trong lòng Liên Đình đầy nghi hoặc, chẳng lẽ đứa trẻ
này cố chấp với việc diễn kịch lừa người vậy? Sao đến giờ mà vẫn khẳng định rằng ta là cha của nó?
Sau khi Nhứ Quả kể hết những điều trong lòng thì như đã trút được gánh nặng, cơn buồn ngủ bất chợt kéo tới khiến bé uể oải tựa vào chiếc ghế dài.
Xưởng công bắt đầu điều tra kỹ hơn, kéo Nhứ Quả lại để gặng hỏi, chẳng qua càng hỏi càng thấy ngạc nhiên. Nhứ Quả tuy đang mơ hồ nhưng vẫn trả lời rất rành mạch từ việc bé là ai, nhà có bao nhiêu người, bao nhiêu mẫu đất, mỗi mẫu đất có bao nhiêu con trâu.
Liên Đình không thể hiểu nổi, chỉ là bối cảnh để diễn kịch lừa người mà cần biên như thật vậy cơ à? Thậm chí khi nhắm mắt lại, hắn cũng có thể hình dung ra được đứa trẻ đang ngồi bên mẹ của mình ở thị trấn Giang Tả, lắng nghe nàng ngân nga những bài đồng dao nhẹ nhàng. Đôi tay của người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve lưng bé con, ánh mắt nhuốm đầy vẻ không nỡ nhưng biết mình phải buông tay, không thể để con trai duy nhất vừa mất mẹ vừa không có cha.
Bé còn nhỏ dại, kể cả nàng từng tự tin mình có thể tự nuôi dạy được con nhưng cuộc đời không ai nói trước được chữ ngờ, nàng phải tìm một người sẵn lòng bảo vệ con trai trước khi bé lớn lên.
Cũng chính vào lúc này, đám thuộc hạ được lệnh “bắt cóc” đại sư Bất Khổ tay không quay lại, chỉ mang về tờ giấy Bất Khổ dán trên cửa đạo quán.
Hắn đã bỏ trốn ngay trong đêm!
Y hệt cái lúc biết tin tiên để băng hà, hắn thân là con trai của công chúa nên được xem là một trong những người có huyết thống gần nhất với tiên đế, sẽ có cơ may bị sửa họ rồi kéo lên ngai vàng. Thế là hắn bị doạ đến mức xuất gia ngay trong đêm, không dám dừng lại dù chỉ một khắc.
Văn Bất Khổ, ngươi thật đáng chết!
-----
Màn kịch nhỏ:
Đại sư Bất Khổ: _(:3" ∠)_ Ta nói ta thật sự xem tinh tượng nên mới quyết định đi xa một chuyến, huynh có tin không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.