Chương 17: Hạ hồi phân giải ( Thượng )
Trấn Thiên
06/11/2013
Trước mắt đen đặc một mảng, tối đến mức không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay. Trấn Thiên cảm thấy mình đang nằm trên một mặt phẳng rất mềm mại,
tuy nhiên đầu óc nàng lại choáng váng, đau như búa bổ. Đột nhiên trước
mắt Trấn Thiên hiện ra một khuôn mặt non nớt, trắng bệch, đôi môi đỏ
tựa máu, hai mắt vô hồn nhìn nàng chằm chằm.
- Ôi mẹ ơi! - Trấn Thiên giật mình, thân hình hơi động, muốn ngồi bật dậy.
- Giáo chủ, người không được cử động nhiều . - Chợt có một bàn tay nhỏ nhắn ấn nàng xuống. Thì ra người trước mặt nàng là một tiểu nha đầu nom chưa quá mười hai mười ba tuổi, thân vận y phục đỏ thẫm, hiển nhiên là môn đồ của Hồng Y giáo. Có điều, nha đầu này nói nhảm cái gì vậy!?
Trấn Thiên ôm đầu, gượng ngồi dậy, ý thức dần dần khôi phục, cánh tay phải đau nhức đến nổ đom đóm mắt. Nhìn xuống thì thấy trên đó cuốn tầng tầng lớp lớp băng gạc khiến tay nàng không khác gì cái bánh tét, rất khó cử động. Nàng lại nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường êm ái, căn phòng trước mắt hoàn toàn xa lạ, chứa toàn đồ đạc xa xỉ đắt tiền: Rèm châu phất phơ nơi cửa phòng, trên kệ gỗ bày đầy gốm sứ thượng phẩm, lại nhìn ra giữa phòng có đặt một bộ bàn ghế bằng gỗ tốt phía trên bày một bộ đồ uống trà ngọc bích...Tóm lại, chỉ cần vào đây vơ đại vài món đồ chí ít có thể kiếm được vài ngàn lượng.
Vừa quan sát một lát, trong lòng Trấn Thiên thập phần cao hứng, hai mắt toả sáng khiến cho tiểu nha đầu bên cạnh không khỏi lạnh sống lưng.
- Giáo, giáo chủ? - Tiểu nha đầu bỗng xông ra đứng chắn trước mặt Trấn Thiên khiến nàng giật mình, ánh sáng xanh trong mắt tản mát không ít.
- Giáo chủ, người chưa thể cử động nhiều. Nếu không vết thương sẽ lại rách ra đó! - Tiểu nha đầu kia lại ấn Trấn Thiên xuống, hai mắt loé lên ánh lệ.
Hả? Hả? Hả??? - Trấn Thiên há hốc mồm. - Cái , cái gì mà giáo chủ!? Trong phòng này ngoài mình và nhóc con này thì đâu có ai. Chẳng lẽ lại là gọi mình? Không nhầm chứ!?
Nuốt nuốt nước bọt, Trấn Thiên ngẩn ra, đánh giá tình huống hiện tại, sau đó chỉ vào mình, lắp bắp hỏi:
- Giáo, giáo chủ? Cô nói tôi là giáo chủ?!
Tiểu nha đầu kia lập tức gật đầu. Khuôn mặt Trấn Thiên lại ngây ngốc rồi từ từ co rút:
- Khoan đã! Cô nói nhảm gì vậy!?
- Giáo chủ, Vân Nhi không có nói nhảm. - Tiểu nha đầu lắc đầu quầy quậy - Người chính là giáo chủ.
- Giáo chủ!?
- Dạ... - Vân Nhi khẽ đáp.
Nếu được thì Trấn Thiên thật muốn túm cổ áo của tiểu nha đầu tên Vân Nhi này lên mà hỏi. Có điều, tình thế của nàng thật rất thảm. Không làm gì được, Trấn Thiên tức khí, quát lớn:
- Ta hỏi cô, đây là chỗ nào!?
- Là, là phòng của giáo chủ! - Vân Nhi vội đáp.
- Cô nói lung tung cái gì vậy!? Cái gì mà phòng của giáo chủ!? Ta hỏi ta đang ở đâu!?
- Vân Nhi, Vân Nhi không có nói lung tung, đây thực sự là phòng riêng của người. - Vân Nhi hoảng sợ nói, dứt lời lập tức oà khóc.
- Khụ khụ... - Trấn Thiên không ngờ nhóc con này lại sử dụng tuyệt chiêu sớm như vậy, đối với nam nhân thì còn hữu dụng nhưng nàng là nữ nhi, là nữ nhi! Cho nên mấy trò này không có tác dụng đâu! Cơ mà nhóc con này nom còn nhỏ, lời nói lại chân thành như vậy, hình như không giống nói dối...
Nghĩ đến đây, Trấn Thiên bèn dịu giọng:
- Thôi được rồi, đừng khóc nữa.
"Oa oa" - Vân Nhi dường như bị kích động quá độ, vẫn nức nở.
- Ta nói đừng khóc nữa. - Cố gắng xuống nước
"Oa oa...!!!"
- Lẽ nào lời giáo chủ mà cô cũng không nghe?! - Trấn Thiên xuống nước không được, thấy nha đầu kia vẫn nức nở thì nộ phát công tâm, phẫn nộ quát.
Vẫn là hai tiếng "giáo chủ" có uy lực, vừa nghe thấy thì Vân Nhi đã ngưng khóc, đưa tay áo lên quệt quệt nước mắt, sụt sịt:
- Giáo chủ...
- Khụ khụ... - Trấn Thiên hắng giọng, nhìn Vân Nhi, hỏi - Vân Nhi phải không?
- Dạ...
- Hồng Y tổng đà?
- Vâng.
- Phòng của giáo chủ? - Trấn Thiên đảo mắt một vòng.
- Đúng vậy, thưa giáo chủ. - Vân Nhi đáp.
- Ta... - Trấn Thiên chỉ vào mình - Là giáo chủ Hồng Y giáo?
Vân Nhi khẽ gật đầu.
Khoé mắt Trấn Thiên giật giật, cuối cùng toàn bộ cơ mặt đều run lên:
- Không nhầm chứ!? Vân Nhi, ta... Từ khi nào mà ta thành giáo chủ Hồng Y?
- Dạ, Vân Nhi cũng không rõ. Chỉ thấy Triệu giáo chủ sau khi trị thương xong cho người thì dặn Vân Nhi ở bên hầu hạ chăm sóc. Rồi ngài ấy còn nói người là tân giáo chủ của Hồng Y giáo... - Vân Nhi trả lời.
- Hả!? Triệu Vân... Khụ... Triệu giáo chủ trị thương cho ta!? - Trấn Thiên cả kinh, vội đưa mắt nhìn mình từ đầu tới chân.
Lần này, toàn bộ nội tạng cùng máu trong cơ thể nàng chính thức đình công. Y phục của Thanh Trúc giáo đã được thay ra, thay vào đó là một bộ y phục đen tuyền.
Trấn Thiên nuốt nước bọt đánh "Ực", ngước lên nhìn Vân Nhi rồi lại quay mặt vào trong, cẩn thận lật cổ áo ra xem.
Phù...! - Trấn Thiên suýt đứng tim, thở phào nhẹ nhõm. - May thế, may thế. Tiết y là chính tay mình mặc, xem ra thân phận của mình vẫn chưa bại lộ. Nhưng... Ngài ấy... Có bắt mạch cho mình không?
- Giáo chủ? - Vân Nhi thấy hành động qủy dị của Trấn Thiên thì không khỏi ngạc nhiên, lên tiếng gọi.
Trấn Thiên nghe thấy liền quay lại, hướng Vân Nhi, hỏi:
- Khi trị thương cho ta, Triệu giáo chủ có biểu hiện gì bất thường không?
- Dạ không có. - Vân Nhi lắc đầu. - Ngài ấy chỉ là bắt mạch, trị thương...
- Hả?! Bắt, bắt, bắt mạch? Triệu giáo chủ bắt mạch cho ta!? Ngài ấy có nói gì không? Có hành động gì quái dị với ta không!? - Trấn Thiên kinh hoảng, hơi rướn cổ lên, hỏi ba câu liên tiếp.
Vân Nhi không tự chủ mà lui về phía sau, lí nhí trả lời:
- Triệu giáo chủ chỉ là quan sát người rất kĩ. Sau đó chỉ nói thương thế của người không nghiêm trọng, rồi cùng mọi người ra ngoài. Còn, còn tuyên bố với chúng nhân ở khách sảnh rằng người là Hồng Y giáo chủ đời tiếp theo...
- Thật sao? - Trấn Thiên nheo mắt.
- Thật đó. - Vân Nhi gật đầu lia lịa như đánh trống bỏi.
Trấn Thiên nằm vật ra giường, rồi lại nghiến răng bật dậy, nhăn mặt hỏi:
- Có nghĩa là ta đã chính thức trở thành Hồng Y giáo chủ? ( Hoạ tìm tới nhà. )
- Dạ, mai là lễ nhậm chức.
- Hả? - Trấn Thiên trợn mắt. - Sớm như vậy sao?
- Vâng.
- Lễ phục của giáo chủ màu gì?
- Dạ, là màu đỏ. Nhưng do người là nam nhi cho nên phải thay đổi kiểu dáng. - Vân Nhi nghiêng đầu.
Trấn Thiên nhăn mặt:
- Đổi màu khác đi.
- D... Dạ??? - Vân Nhi tròn mắt ngạc nhiên. - Nhưng...
- Đổi qua màu đen đi.
- Giáo chủ, màu đen... - Vân Nhi ấp úng. - Màu đỏ có vấn đề gì sao?
Trấn Thiên tặc lưỡi:
- Ta ghét màu đỏ.
- Vâng, thưa giáo chủ. - Vân Nhi không tình nguyện đồng ý, nghĩ bụng: Lễ phục đỏ vốn là lễ phục truyền thống của Hồng Y giáo, các tân giáo chủ buộc phải mặc khi nhậm chức. Nay giáo chủ lại đòi thay thành màu đen, chỉ e tổ sư sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy mất. Chậc chậc. Giáo chủ là nam, aiza, đây là lần duy nhất trong lịch sử mà giáo chủ Hồng Y giáo là nam nhi, chỉ e giáo quy rồi sẽ đảo lộn hết!
Trấn Thiên im lặng một lát, sau đó xua tay:
- Thôi, cũng muộn rồi. Ngươi mau về nghỉ đi.
- Trách nhiệm của Vân Nhi là ở bên hầu hạ giáo chủ, không được rời nửa bước. - Vân Nhi ôm quyền, dáng vẻ hi sinh.
Trấn Thiên nhếch mép, cười mỉa:
- Thế ta đi mao xí thì ngươi có theo không?
Vân Nhi bị bất ngờ, hai má đỏ ửng, đầu lưỡi như thắt lại:
- D... Da... Dạ????! Giáo, giáo chủ?
Trấn Thiên cảm thấy buồn cười vô cùng, hai vai run run,trêu trẻ con cũng vui đó chứ!
- Khụ khụ... Ta tự lo được, ngươi mau về nghỉ đi. - Trấn Thiên hắng giọng, xua tay nói.
Vân Nhi không biết làm thế nào, đành miễn cưỡng cúi đầu:
- Vâng, vậy giáo chủ sớm đi nghỉ. Vân Nhi xin lui.
Trấn Thiên khẽ gật. Chợt, trong đầu loé lên cái gì đó, nàng vội hỏi:
- Vân Nhi.
- Dạ? - Vân Nhi đang định quay lưng đi thì bị gọi giật lại, liền nhanh chóng xuất hiện trước mắt Trấn Thiên.
- Trước khi đi, Triệu giáo chủ có nhắc gì không?
Vân Nhi gãi đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Triệu giáo chủ có dặn Vân Nhi một câu.
- Câu gì? - Trấn Thiên nhướng mày.
-E hèm... Triệu giáo chủ nói - Vân Nhi hắng giọng, thẳng lưng miêu tả lại bộ dáng của Triệu giáo chủ. - " Khi nào Hoàng tiểu huynh đệ tỉnh dậy, nhắc cậu ấy chớ có làm càn kẻo hỏng đại sự."
- Hả? - Trấn Thiên choáng toàn tập, hoàn toàn không hiểu ý cùa Triệu giáo chủ là gì.
Suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra huyền cơ. Cuối cùng Trấn Thiên cũng cho Vân Nhi lui về nghỉ.
Vân Nhi vừa đóng cửa phòng lại, Trấn Thiên lập tức nằm vật ra giường, lẩm bẩm tính toán:
- Rốt cuộc ý của lão Triệu là gì nhỉ? Bắt mình tỉ thí, khi mình bị thương thì lại tận tình chữa trị, rồi còn đưa mình lên làm Hồng Y giáo chủ. Tâm cơ người này thật khó đoán. Haizzz... Nhưng suy đi cũng phải tính lại, ban đầu lên đây tính làm trộm vét của, bây giờ lại đường đường chính chính ôm trọn Hồng Y giáo, lời lãi vượt cả vạn lần. Số của cải này đủ cho mình ngồi ăn rồi chờ chết. Aiza, làm xong nhiệm vụ chắc còn dư không ít.... Có điều, Triệu giáo chủ y thuật cao minh, lẽ nào không phát hiện ra mình là nữ nhi? Còn gọi mình là "Hoàng tiểu huynh đệ", lẽ nào đã biết nhưng lại cố giấu, là muốn thương lượng? Mình thấy bất an thay mấy đồng bạc lẻ trong người nha...
Cứ mải suy nghĩ, tính đi toán lại, cuối cùng Trấn Thiên thiếp đi lúc nào không biết.
Bên ngoài, màn đêm thanh lãnh, cô tịch, trăng sáng treo cao. Tại một căn phòng khác, đối diện với sương phòng của Trấn Thiên, ánh nến vàng vọt hắt ra, in lên cửa sổ là bóng của năm người đang nói chuyện với nhau...
- Ôi mẹ ơi! - Trấn Thiên giật mình, thân hình hơi động, muốn ngồi bật dậy.
- Giáo chủ, người không được cử động nhiều . - Chợt có một bàn tay nhỏ nhắn ấn nàng xuống. Thì ra người trước mặt nàng là một tiểu nha đầu nom chưa quá mười hai mười ba tuổi, thân vận y phục đỏ thẫm, hiển nhiên là môn đồ của Hồng Y giáo. Có điều, nha đầu này nói nhảm cái gì vậy!?
Trấn Thiên ôm đầu, gượng ngồi dậy, ý thức dần dần khôi phục, cánh tay phải đau nhức đến nổ đom đóm mắt. Nhìn xuống thì thấy trên đó cuốn tầng tầng lớp lớp băng gạc khiến tay nàng không khác gì cái bánh tét, rất khó cử động. Nàng lại nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường êm ái, căn phòng trước mắt hoàn toàn xa lạ, chứa toàn đồ đạc xa xỉ đắt tiền: Rèm châu phất phơ nơi cửa phòng, trên kệ gỗ bày đầy gốm sứ thượng phẩm, lại nhìn ra giữa phòng có đặt một bộ bàn ghế bằng gỗ tốt phía trên bày một bộ đồ uống trà ngọc bích...Tóm lại, chỉ cần vào đây vơ đại vài món đồ chí ít có thể kiếm được vài ngàn lượng.
Vừa quan sát một lát, trong lòng Trấn Thiên thập phần cao hứng, hai mắt toả sáng khiến cho tiểu nha đầu bên cạnh không khỏi lạnh sống lưng.
- Giáo, giáo chủ? - Tiểu nha đầu bỗng xông ra đứng chắn trước mặt Trấn Thiên khiến nàng giật mình, ánh sáng xanh trong mắt tản mát không ít.
- Giáo chủ, người chưa thể cử động nhiều. Nếu không vết thương sẽ lại rách ra đó! - Tiểu nha đầu kia lại ấn Trấn Thiên xuống, hai mắt loé lên ánh lệ.
Hả? Hả? Hả??? - Trấn Thiên há hốc mồm. - Cái , cái gì mà giáo chủ!? Trong phòng này ngoài mình và nhóc con này thì đâu có ai. Chẳng lẽ lại là gọi mình? Không nhầm chứ!?
Nuốt nuốt nước bọt, Trấn Thiên ngẩn ra, đánh giá tình huống hiện tại, sau đó chỉ vào mình, lắp bắp hỏi:
- Giáo, giáo chủ? Cô nói tôi là giáo chủ?!
Tiểu nha đầu kia lập tức gật đầu. Khuôn mặt Trấn Thiên lại ngây ngốc rồi từ từ co rút:
- Khoan đã! Cô nói nhảm gì vậy!?
- Giáo chủ, Vân Nhi không có nói nhảm. - Tiểu nha đầu lắc đầu quầy quậy - Người chính là giáo chủ.
- Giáo chủ!?
- Dạ... - Vân Nhi khẽ đáp.
Nếu được thì Trấn Thiên thật muốn túm cổ áo của tiểu nha đầu tên Vân Nhi này lên mà hỏi. Có điều, tình thế của nàng thật rất thảm. Không làm gì được, Trấn Thiên tức khí, quát lớn:
- Ta hỏi cô, đây là chỗ nào!?
- Là, là phòng của giáo chủ! - Vân Nhi vội đáp.
- Cô nói lung tung cái gì vậy!? Cái gì mà phòng của giáo chủ!? Ta hỏi ta đang ở đâu!?
- Vân Nhi, Vân Nhi không có nói lung tung, đây thực sự là phòng riêng của người. - Vân Nhi hoảng sợ nói, dứt lời lập tức oà khóc.
- Khụ khụ... - Trấn Thiên không ngờ nhóc con này lại sử dụng tuyệt chiêu sớm như vậy, đối với nam nhân thì còn hữu dụng nhưng nàng là nữ nhi, là nữ nhi! Cho nên mấy trò này không có tác dụng đâu! Cơ mà nhóc con này nom còn nhỏ, lời nói lại chân thành như vậy, hình như không giống nói dối...
Nghĩ đến đây, Trấn Thiên bèn dịu giọng:
- Thôi được rồi, đừng khóc nữa.
"Oa oa" - Vân Nhi dường như bị kích động quá độ, vẫn nức nở.
- Ta nói đừng khóc nữa. - Cố gắng xuống nước
"Oa oa...!!!"
- Lẽ nào lời giáo chủ mà cô cũng không nghe?! - Trấn Thiên xuống nước không được, thấy nha đầu kia vẫn nức nở thì nộ phát công tâm, phẫn nộ quát.
Vẫn là hai tiếng "giáo chủ" có uy lực, vừa nghe thấy thì Vân Nhi đã ngưng khóc, đưa tay áo lên quệt quệt nước mắt, sụt sịt:
- Giáo chủ...
- Khụ khụ... - Trấn Thiên hắng giọng, nhìn Vân Nhi, hỏi - Vân Nhi phải không?
- Dạ...
- Hồng Y tổng đà?
- Vâng.
- Phòng của giáo chủ? - Trấn Thiên đảo mắt một vòng.
- Đúng vậy, thưa giáo chủ. - Vân Nhi đáp.
- Ta... - Trấn Thiên chỉ vào mình - Là giáo chủ Hồng Y giáo?
Vân Nhi khẽ gật đầu.
Khoé mắt Trấn Thiên giật giật, cuối cùng toàn bộ cơ mặt đều run lên:
- Không nhầm chứ!? Vân Nhi, ta... Từ khi nào mà ta thành giáo chủ Hồng Y?
- Dạ, Vân Nhi cũng không rõ. Chỉ thấy Triệu giáo chủ sau khi trị thương xong cho người thì dặn Vân Nhi ở bên hầu hạ chăm sóc. Rồi ngài ấy còn nói người là tân giáo chủ của Hồng Y giáo... - Vân Nhi trả lời.
- Hả!? Triệu Vân... Khụ... Triệu giáo chủ trị thương cho ta!? - Trấn Thiên cả kinh, vội đưa mắt nhìn mình từ đầu tới chân.
Lần này, toàn bộ nội tạng cùng máu trong cơ thể nàng chính thức đình công. Y phục của Thanh Trúc giáo đã được thay ra, thay vào đó là một bộ y phục đen tuyền.
Trấn Thiên nuốt nước bọt đánh "Ực", ngước lên nhìn Vân Nhi rồi lại quay mặt vào trong, cẩn thận lật cổ áo ra xem.
Phù...! - Trấn Thiên suýt đứng tim, thở phào nhẹ nhõm. - May thế, may thế. Tiết y là chính tay mình mặc, xem ra thân phận của mình vẫn chưa bại lộ. Nhưng... Ngài ấy... Có bắt mạch cho mình không?
- Giáo chủ? - Vân Nhi thấy hành động qủy dị của Trấn Thiên thì không khỏi ngạc nhiên, lên tiếng gọi.
Trấn Thiên nghe thấy liền quay lại, hướng Vân Nhi, hỏi:
- Khi trị thương cho ta, Triệu giáo chủ có biểu hiện gì bất thường không?
- Dạ không có. - Vân Nhi lắc đầu. - Ngài ấy chỉ là bắt mạch, trị thương...
- Hả?! Bắt, bắt, bắt mạch? Triệu giáo chủ bắt mạch cho ta!? Ngài ấy có nói gì không? Có hành động gì quái dị với ta không!? - Trấn Thiên kinh hoảng, hơi rướn cổ lên, hỏi ba câu liên tiếp.
Vân Nhi không tự chủ mà lui về phía sau, lí nhí trả lời:
- Triệu giáo chủ chỉ là quan sát người rất kĩ. Sau đó chỉ nói thương thế của người không nghiêm trọng, rồi cùng mọi người ra ngoài. Còn, còn tuyên bố với chúng nhân ở khách sảnh rằng người là Hồng Y giáo chủ đời tiếp theo...
- Thật sao? - Trấn Thiên nheo mắt.
- Thật đó. - Vân Nhi gật đầu lia lịa như đánh trống bỏi.
Trấn Thiên nằm vật ra giường, rồi lại nghiến răng bật dậy, nhăn mặt hỏi:
- Có nghĩa là ta đã chính thức trở thành Hồng Y giáo chủ? ( Hoạ tìm tới nhà. )
- Dạ, mai là lễ nhậm chức.
- Hả? - Trấn Thiên trợn mắt. - Sớm như vậy sao?
- Vâng.
- Lễ phục của giáo chủ màu gì?
- Dạ, là màu đỏ. Nhưng do người là nam nhi cho nên phải thay đổi kiểu dáng. - Vân Nhi nghiêng đầu.
Trấn Thiên nhăn mặt:
- Đổi màu khác đi.
- D... Dạ??? - Vân Nhi tròn mắt ngạc nhiên. - Nhưng...
- Đổi qua màu đen đi.
- Giáo chủ, màu đen... - Vân Nhi ấp úng. - Màu đỏ có vấn đề gì sao?
Trấn Thiên tặc lưỡi:
- Ta ghét màu đỏ.
- Vâng, thưa giáo chủ. - Vân Nhi không tình nguyện đồng ý, nghĩ bụng: Lễ phục đỏ vốn là lễ phục truyền thống của Hồng Y giáo, các tân giáo chủ buộc phải mặc khi nhậm chức. Nay giáo chủ lại đòi thay thành màu đen, chỉ e tổ sư sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy mất. Chậc chậc. Giáo chủ là nam, aiza, đây là lần duy nhất trong lịch sử mà giáo chủ Hồng Y giáo là nam nhi, chỉ e giáo quy rồi sẽ đảo lộn hết!
Trấn Thiên im lặng một lát, sau đó xua tay:
- Thôi, cũng muộn rồi. Ngươi mau về nghỉ đi.
- Trách nhiệm của Vân Nhi là ở bên hầu hạ giáo chủ, không được rời nửa bước. - Vân Nhi ôm quyền, dáng vẻ hi sinh.
Trấn Thiên nhếch mép, cười mỉa:
- Thế ta đi mao xí thì ngươi có theo không?
Vân Nhi bị bất ngờ, hai má đỏ ửng, đầu lưỡi như thắt lại:
- D... Da... Dạ????! Giáo, giáo chủ?
Trấn Thiên cảm thấy buồn cười vô cùng, hai vai run run,trêu trẻ con cũng vui đó chứ!
- Khụ khụ... Ta tự lo được, ngươi mau về nghỉ đi. - Trấn Thiên hắng giọng, xua tay nói.
Vân Nhi không biết làm thế nào, đành miễn cưỡng cúi đầu:
- Vâng, vậy giáo chủ sớm đi nghỉ. Vân Nhi xin lui.
Trấn Thiên khẽ gật. Chợt, trong đầu loé lên cái gì đó, nàng vội hỏi:
- Vân Nhi.
- Dạ? - Vân Nhi đang định quay lưng đi thì bị gọi giật lại, liền nhanh chóng xuất hiện trước mắt Trấn Thiên.
- Trước khi đi, Triệu giáo chủ có nhắc gì không?
Vân Nhi gãi đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Triệu giáo chủ có dặn Vân Nhi một câu.
- Câu gì? - Trấn Thiên nhướng mày.
-E hèm... Triệu giáo chủ nói - Vân Nhi hắng giọng, thẳng lưng miêu tả lại bộ dáng của Triệu giáo chủ. - " Khi nào Hoàng tiểu huynh đệ tỉnh dậy, nhắc cậu ấy chớ có làm càn kẻo hỏng đại sự."
- Hả? - Trấn Thiên choáng toàn tập, hoàn toàn không hiểu ý cùa Triệu giáo chủ là gì.
Suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra huyền cơ. Cuối cùng Trấn Thiên cũng cho Vân Nhi lui về nghỉ.
Vân Nhi vừa đóng cửa phòng lại, Trấn Thiên lập tức nằm vật ra giường, lẩm bẩm tính toán:
- Rốt cuộc ý của lão Triệu là gì nhỉ? Bắt mình tỉ thí, khi mình bị thương thì lại tận tình chữa trị, rồi còn đưa mình lên làm Hồng Y giáo chủ. Tâm cơ người này thật khó đoán. Haizzz... Nhưng suy đi cũng phải tính lại, ban đầu lên đây tính làm trộm vét của, bây giờ lại đường đường chính chính ôm trọn Hồng Y giáo, lời lãi vượt cả vạn lần. Số của cải này đủ cho mình ngồi ăn rồi chờ chết. Aiza, làm xong nhiệm vụ chắc còn dư không ít.... Có điều, Triệu giáo chủ y thuật cao minh, lẽ nào không phát hiện ra mình là nữ nhi? Còn gọi mình là "Hoàng tiểu huynh đệ", lẽ nào đã biết nhưng lại cố giấu, là muốn thương lượng? Mình thấy bất an thay mấy đồng bạc lẻ trong người nha...
Cứ mải suy nghĩ, tính đi toán lại, cuối cùng Trấn Thiên thiếp đi lúc nào không biết.
Bên ngoài, màn đêm thanh lãnh, cô tịch, trăng sáng treo cao. Tại một căn phòng khác, đối diện với sương phòng của Trấn Thiên, ánh nến vàng vọt hắt ra, in lên cửa sổ là bóng của năm người đang nói chuyện với nhau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.