Chương 22: Kết án Hồng Y - Hạ
Trấn Thiên
06/11/2013
Theo sự chỉ dẫn của Lâm Uyển Nhi, bốn vị giáo chủ, Hứa La Nguyệt, Hà Vô
Song, Tứ đại quái nhân cùng Nguyên Minh và Lục Nghị đồng loạt cất bước
đến chỗ giam Trịnh Vân Ảnh. Xuyên qua hậu viên, tiến tới vách núi đá
sừng sững, Lâm Uyển Nhi nhanh chóng xoay viên đá trước vách núi trơn
nhẵn, "cạch" một tiếng, mật thất tối đen được mở ra. Vân Nhi cùng Lâm
Uyển Nhi dẫn đầu đoàn người, sải bước tiến vào trong, lần lượt châm hai
ngọn đuốc lên.
Cả không gian bừng sáng.
Mật thất này rộng hơn rất nhiều so với căn mật thất giam mười hai tên gian tế còn lại, đường đi lại ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo. Trấn Thiên chỉ phân phó hai môn đồ Hồng Y theo mình nãy giờ gác bên ngoài, chúng nhân lần lượt tiến vào. Bọn họ phải đi qua ba lần cửa mới có thể vào được chỗ giam Trịnh Vân Ảnh.
Vừa nhìn thấy ả ta, mọi người không khỏi lạnh người. Chỉ thấy khuôn mặt Trịnh Vân Ảnh thâm tím, toàn thân cũng mang đầy vết thương, tuy không hề bị trói hay xích nhưng cũng không thể cử động bình thường được.
- Hoàng tiểu huynh đệ, chuyện này... - Triệu giáo chủ đưa mắt nhìn Trấn Thiên.
- Ahaha! - Trấn Thiên cười khan - Tại hạ chỉ là sử dụng chút mưu kế thôi.
Trịnh Vân Ảnh vừa nghe lập tức khóc ròng, hận không thể hét lên: "Như vậy không chỉ là 'một chút mưu kế', mọi người có hiểu không?"
- Hoàng tiểu huynh đệ suy nghĩ chu toàn, Triệu mỗ bội phục. - Triệu giáo chủ lập tức hiểu rõ, ôm quyền nói.
- Triệu giáo chủ quá khen rồi.
- Chuyện này có cách giải quyết không? - Triệu giáo chủ nheo mắt cười.
- Có, chắc chắn có. - Trấn Thiên nhìn Trịnh Vân Ảnh đầy thâm ý.
- Vậy làm phiền Hoàng tiểu huynh đệ. - Triệu giáo chủ gật đầu, hướng mọi người phất tay ra hiệu còn bản thân thì xoay lưng rời khỏi.
Mọi người trong mật thất ngơ ngơ ngác ngác nhìn hai người này kẻ xướng người hoạ, cho đến khi Triệu giáo chủ ra hiệu nhắc nhở tất cả ra ngoài thì nhất thời cảm thấy mây đen bay đầy đầu, rời khỏi đây rồi mà vẫn không hiểu mô tê gì cả.
Trong mật thất lúc này duy chỉ còn Trấn Thiên và Trịnh Vân Ảnh. Lại thấy Trấn Thiên tiến tới chỗ mà Trịnh Vân Ảnh đang ngồi co ro, vén áo ngồi xuống cạnh ả ta.
- Ngươi muốn gì? - Trịnh Vân Ảnh tặng cho Trấn Thiên cái nhìn sắc hơn lưỡi đao, gằn giọng.
- Ngươi biết ta muốn gì mà. - Trấn Thiên nheo mắt, cười gian sảo.
- Có gì thì ngươi mau nói thẳng ra đi! - Trịnh Vân Ảnh ngước khuôn mặt xinh đẹp nay đã bị bầm dập biến dị oán hận nhìn Trấn Thiên.
- Ai da... - Trấn Thiên lắc đầu thở dài vẻ xót xa - Ngươi xem, bản thân ngươi cố sống cố chết bảo vệ kẻ khác, nhưng rốt cuộc thứ ngươi nhận được là gì? Tiền tài, danh vọng hay sát thủ. Điều này chắc ngươi đã hiểu rõ.
- Còn không phải vì mưu hèn kế bẩn của ngươi! - Trịnh Vân Ảnh quắc mắt.
Trấn Thiên nghe thấy câu này liền cười phá lên, mỉa mai nói:
- Mưu hèn kế bẩn? Đúng, là mưu hèn kế bẩn. Nếu không có cái mưu hèn kế bẩn ấy thì liệu Trịnh Vân Ảnh ngươi có còn ngồi đây được không?
Trịnh Vân Ảnh lập tức im bặt, không thể phủ nhận nửa chữ. Trấn Thiên đứng dậy, khuôn mặt sắt lại, phẫn nộ quát:
- Ngươi ở chỗ này còn suýt mất mạng huống chi là giam chung cùng đám gian tế kia. Cũng may mà ta đã lường trước mọi việc, nếu không bây giờ ngươi đã nằm sâu dưới ba tấc đất rồi! Trịnh Vân Ảnh ngươi thị phi bất phân, trắng đen chẳng rõ, còn mặt mũi đâu mà đối diện với cha mẹ đã khuất?!!
Đoạn, Trấn Thiên nhếch môi cười, lạnh lùng nói:
- Cho dù đám sát thủ đến tìm ngươi đêm qua có là tử sĩ đi chăng nữa thì cũng không thể chịu nổi dược tính của "Tam thiên tiếu đan" đâu...
Nhất thời toàn bộ mật thất cơ hồ đóng băng, không khí lạnh buốt. Trịnh Vân Ảnh kinh hãi nhìn người đứng trước mắt mình. Trấn Thiên lại cười:
- Ngươi muốn khai hay muốn gặp Lâm Uyển Nhi? Muốn theo ta hay muốn làm vong hồn dưới tay kẻ mà ngươi phục vụ? Tự chọn đi!
Nói rồi, Trấn Thiên dứt khoát quay lưng định rời đi. Lúc này, Trịnh Vân Ảnh sợ hãi thấy rõ, nếu phải đối diện với Lâm Uyển Nhi, nếu phải gặp người đó... khuôn mặt bầm tím của Trịnh Vân Ảnh chuyển sang trắng bệch, cả thân hình rướn về phía trước:
- Khoan đã!
Trấn Thiên khựng lại, một giọt mồ hôi lăn tròn xuống thái dương, kín đáo thở phào: May thế, may thế, không ngờ cái kế sách bỏ đi này cũng hữu dụng, phù phù!
- Ta... Ta theo ngươi. - Trịnh Vân Ảnh nói.
Khoé môi của Trấn Thiên vô thức cong lên.
Rất lâu sau này, khi Trấn Thiên Nữ hoàng đã tạ thế, Trịnh Vân Ảnh mới nhận ra rằng mình đã lựa chọn rất sáng suốt...
***
Trong lúc đó, ở bên ngoài mật thất, tâm can mọi người như có lửa đốt. Thời gian chậm chạp trôi qua, không khí ngưng trọng đè nén khiến người ta khó thở.
- Triệu giáo chủ, tại hạ vẫn không hiểu. Rốt cuộc khi nãy ngài và Trấn Thiên trao đổi cái gì? - Lục Nghị lên tiếng hỏi.
Triệu giáo chủ nãy giờ vẫn ung dung chờ đợi nghe thấy liền quay sang đáp:
- Tại hạ chỉ là muốn biết cách Hoàng tiểu huynh đệ khiến cho Trịnh Vân Ảnh khai ra tên của kẻ đứng sau chuyện này thôi.
- Đó là cách gì? - Nguyên Minh nhíu mày.
Triệu giáo chủ vuốt râu khẽ cười:
- Cái này thì phải hỏi cậu ấy.
Mây đen lại một lần nữa phủ kín khuôn mặt mọi người ở đây. Nếu Trịnh Vân Ảnh rơi vào tay Trấn Thiên... Trí tưởng tượng phong phú của chúng nhân lại được dịp phát huy tác dụng, bất ngờ không hẹn mà tất cả đều nghĩ đến khuôn mặt bầm tím của Trịnh Vân Ảnh cùng cảnh Hoàng tiểu giáo chủ cầm ngân lượng uy hiếp ả ta với hai mắt loé sáng thì không khỏi rùng mình, nhưng chỉ trong giây lát tất cả đều cười rộ lên. Rơi vào tay Hoàng Trấn Thiên quả nhiên không có kết cục tốt, Lâm Uyển Nhi và Lâm giáo chủ nhất thời đắc ý khi thấy người khác gặp hoạ.
- Hoàng tiểu huynh đệ nhất định có cách! - Triệu giáo chủ khẳng định chắc nịch.
- Ha! Triệu thúc, bây giờ con mới phát hiện ra, từ đầu đến giờ người luôn gọi Trấn Thiên là "Hoàng tiểu huynh đệ" à nha. Dù sao giờ người ta cũng là giáo chủ Hồng Y rồi, con thấy như vậy thì không đúng chút nào. - Hà Vô Song hai tay ôm kiếm, đột nhiên nhe răng cười trêu Triệu giáo chủ.
- Vô Song! - Hà giáo chủ trừng mắt.
Hà Vô Song chạm phải cái nhìn sắc lẻm của cha mình mà không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn bướng bỉnh nhìn lại, le lưỡi cười. Hà giáo chủ cảm thấy nhức đầu vô cùng, nếu không vì việc gọi Hà phu nhân trở về thì... Haizzz, đứa con này quả nhiên là mắng không được, đánh chẳng xong.
Mọi người nhìn hai cha con họ liền ngoảnh đầu lảng sang chỗ khác, âm thầm thở dài. Lại thấy Triệu giáo chủ nheo mắt, vuốt râu đáp:
- Ta nghĩ Hoàng tiểu huynh đệ giờ đã là Hồng Y giáo chủ, là người lãnh đạo một phần Tứ trấn giang hồ, cũng coi như là tiểu đệ của ba lão già chúng ta...
Nói rồi lại liếc Hà Vô Song một cái, khuôn mặt ông tuy lãnh đạm nhưng chòm râu bắt đầu rung rung:
- Cũng có nghĩa cậu ấy hiện là tiểu thúc thúc của con.
...
" Quạ, quạ" - Trên trời đột nhiên vang lên tiếng kêu dị thường.
"Phì..." - Nguyên Minh không nhịn được mà phì cười; Lục Nghị khẽ nhếch môi; Hứa La Nguyệt vội vàng xoè quạt che mặt, toàn thân run lên; Hai cha con Lâm giáo chủ muốn cười nhưng lại không thể, ruột gan co thắt.
Nguyên Minh vừa đưa tay che miệng, hai mắt cong thành mảnh trăng lưỡi liềm, tiến đến vỗ vai Hà Vô Song:
- Cháu trai. Khụ khụ.
Toàn thân Hà Vô Song run lên kịch liệt, trán nổi gân xanh, sắc mặt chuyển đen, trừng mắt tặng cho Nguyên Minh ánh mắt sắc lạnh. Hà giáo chủ nhìn Triệu giáo chủ, hai mắt phát sáng, sùng kính muôn phần. Xem ra ngoài Triệu giáo chủ Triệu Vân Long ra thì không một ai có thể khiến Hà Vô Song khuất phục. Có điều, Lý Nguyên Minh kia hình như không thấy giông bão sắp nổi lên, Hà Vô Song là ai? Hắn là con trai của giáo chủ Cổ Trùng giáo Hà Trác Phi, trừ Triệu giáo chủ, không ai có thể đắc tội.
Nguyên Minh và Hà Vô Song bốn mắt nhìn nhau, thật lâu, thật sâu. Nếu ánh mắt có thể giết người thì cả hai đã sớm tan xương nát thịt.
Bầu không khí trầm xuống, nhiệt độ giảm mất vài độ. Đúng lúc này, Trấn Thiên đắc ý từ trong bước ra, nhìn cảnh tượng phía trước thì trong lòng không khỏi cảm khái, quả nhiên là hoa đào nở rộ, xuân ý rợp trời nha!
Vừa thấy Trấn Thiên, chúng nhân nhất thời vui mừng, xúc động không thôi, Triệu giáo chủ khẽ thốt:
- Hoàng tiểu huynh đệ!
Hai người đang "liếc mắt đưa tình" nghe thấy lời này lập tức quay phắt lại, rời nhau ra nhưng lại nhất loạt lao đến chỗ Trấn Thiên:
- Tiểu Hoàng! - Hai người đồng thanh hô.
Khoé mắt Trấn Thiên giật giật.
- Ai cho phép ngươi gọi hắn như thế? - Nguyên Minh trừng mắt lườm Hà Vô Song.
- Ta thích vậy đấy! - Hà Vô Song trừng mắt nhìn lại.
Vậy là tiết mục "liếc mắt đưa tình" lại tiếp diễn. Lần này mọi người chính thức biến sắc, Trấn Thiên nàng thực muốn quay vào trong.
Trực tiếp bỏ qua Hà Vô Song và Nguyên Minh, Triệu giáo chủ và Lục Nghị ôn tồn nhìn Trấn Thiên.
- Hoàng tiểu huynh đệ, mọi việc sao rồi? - Triệu giáo chủ cười hỏi.
- Khụ... - Trấn Thiên hắng giọng, cúi mặt xuống.
- Không được sao? - Lục Nghị nhíu mày.
Trấn Thiên buông mắt, tiếp tục cúi đầu...
Lục Nghị bắt đầu lo lắng thật sự, cậu bèn tiến lên thêm một bước:
- Ả ta thực sự không khai?
Trấn Thiên không đáp, chỉ ngẩng lên nhìn Lục Nghị một cái rồi đột nhiên rảo bước rời đi khiến cho mọi người ngây ngốc, cho dù Trịnh Vân ảnh không khai thì nàng cũng phải nói một tiếng chứ! Đằng này lại... Ai...! Hơ...Sao hai vai của Hoàng tiểu giáo chủ lại run kịch liệt như vậy nhỉ?
Nguyên Minh đang mải đấu mắt với Hà Vô Song chợt thấy Trấn Thiên bỏ đi thì kinh ngạc vô cùng liền chạy theo:
- Tiểu Hoàng, ngươi đi đâu?
Chỉ thấy thân hình Trấn Thiên khẽ nhoáng lên một cái, trong chốc lát đã tan đi như ảo ảnh, nhưng giọng nói hoà lẫn tiếng cười vẫn còn vọng lại:
- Khụ... Ta đi về chuẩn bị đồ đạc hồi kinh.
Hả? - Cằm của mọi người cơ hồ rơi xuống, vậy, vậy là...?
- Hoàng tiểu huynh đệ quả nhiên có cách mà. - Triệu giáo chủ vuốt râu khẽ cười.
***
Trong phòng, phía sau bức bình phong, Hồ phu tử vén tay áo, lặng lẽ luyện chữ. Đây là thói quen cũng là sở thích của ông.
Luyện chữ chính là tu dưỡng tâm tính, khiến cho tâm hồn tĩnh lặng, thanh thản, rèn luyện sự tỉ mỉ, kiên nhẫn; mặt khác trong quá trình luyện còn bộc lộ được bản thân, có thể khiến người ta nhìn thấy bản thân mình, tự biết mình là ai. Cho nên Hồ phu tử rất coi trọng việc rèn bút luyện chữ, xem đó là một trong những thú vui cao nhã nhất trong thiên hạ.
Đôi lông mày khẽ nhíu, chòm râu phất phơ trên ngực, nho sam mềm mại rung rung theo chuyển động của cánh tay. Trông Hồ phu tử hiện giờ như đang làm một nhiệm vụ quan trọng nào đó chứ không chỉ chỉ là luyện chữ.
"Dân vi bản" - Nét bút phóng khoáng mà cứng cáp hiện lên trên mặt giấy tuyên trắng nõn. Dân là gốc của quốc gia, là cha mẹ của thiên tử, dân có thể khiến cho một quốc gia hưng thịnh cũng có thể đánh đổ một thời thịnh thế yên hoa. Chính vì vậy mà Hồ phu tử rất quan tâm đến đời sống của bách tính. Nay ở trong triều, Chúa phi Trương Thụy Quân là người nắm trong tay quyền lực đủ để lật đổ Hoàng đế, bệ hạ lại không có đủ sự ủng hộ của quan viên cho nên chỉ có thể nhờ vào lực của nhân dân mà giữ vững cơ đồ do Thánh Vũ đế gây dựng. Vì vậy mà ba chữ ông đang viết đây dường như đã hoà tan cùng huyết mạch, chảy trong cơ thể.
"Cốc cốc." - Đang chuyên tâm suy nghĩ thì đột nhiên một âm thanh trầm đục vang lên làm Hồ phu tử chú ý.
- Ai đó? - Hồ phu tử gác bút lên cạnh nghiên mực, nhướng mày hỏi.
- Là con, Vĩnh Huy thưa phu tử. - Nhậm Vĩnh Huy trong tay cầm một con bồ câu đưa thư trắng như tuyết, đáp.
- Con vào đi. - Hồ phu tử vuốt vuốt hai tay áo bước ra, ngồi xuống bàn trà.
" Cạch" một tiếng, Vĩnh Huy đẩy cửa vào trong. Cậu tiến gần Hồ phu tử, khẽ cúi đầu:
- Phu tử, đã có tin tức từ Hồng Y tổng đà.
Hồ phu tử vừa nghe hai mắt liền mở to, trong chốc lát khuôn mặt đã tràn ngập nét cười:
- Thật sao?
Vĩnh Huy khẽ gật rồi đưa con bồ câu đưa thư cho Hồ phu tử, Hồ phu tử nhận lấy, vội vàng rút mẩu giấy nhỏ buộc ở chân phải của nó ra. Cuộn giấy nhỏ cỡ bằng đầu đũa, mở ra xem thì chỉ thấy bốn chữ "Thượng thư bộ Hình".
Hồ phu tử cả kinh, toàn thân như bị sét đánh, ngay cả khi ngồi trên ghế cũng lảo đảo ngã xuống, may mắn thay, Vĩnh Huy đã nhanh chóng đỡ được.
- Phu tử, rốt cuộc là có chuyện gì? - Vĩnh Huy hai tay đỡ lấy Hồ phu tử, nửa tò mò, nửa lo lắng, lên tiếng.
Hồ phu tử khoát tay, ổn định thân hình, khẽ nói:
- Chúng ta vẫn phải đợi...
Sau khi nhậm chức Hồng Y giáo chủ được vài ngày thì trong đầu Trấn Thiên luôn văng vẳng ba chữ "về kinh thành". Không chỉ về mà còn nhất định phải về. Ở Hồng Y tổng đà một ngày là một ngày nàng bị đám môn đồ nữ tính quấy rối. Từ việc thay đồ, ăn uống, tắm rửa, thậm chí là đi... Vệ sinh!
Tỷ dụ như sáng sớm ngày thứ hai vừa qua, khi tỉnh dậy, một môn đồ tên gọi Tiểu Kiều hay Đại Kiều gì gì đó đã lôi Trấn Thiên xuống giường, cố sống cố chết muốn phụ nàng thay đồ. Cũng may mà Vân Nhi lúc đó ra ngoài về kịp nếu không chỉ e việc nàng là nữ nhân sẽ lại lộ ra. Đến trưa, mặc cho Trấn Thiên xua đuổi, môn đồ tên Hoàng Liên vẫn gắng gượng ở lại, khiến nàng có cơm mà không thể ăn. Tối đến, sau khi nhìn trước ngó sau Trấn Thiên mới ôm đồ đi tắm, ai dè áo khoác mới cởi thì cô gái tên Hoa Hiếu bỗng từ đâu nhảy ra, khiến nàng suýt đứng tim mà chết.
Mọi người nghĩ xem, Trấn Thiên nàng tuy từ nhỏ lớn lên ở Thiên Điệp cốc - nơi toàn phụ nữ - nhưng sư phụ lại dạy nàng cách sống của một đấng nam nhi, nàng phải học từ vấn đề chính trị cho đến luyện tập binh pháp, thuật dụng binh. Nhớ lại hồi đó, các sư tỷ sư muội trong cốc tuy đều coi nàng là nam nhưng cũng không làm nàng khó chịu như lúc này.
Chưa kể cứ đến tối là hai người Hà Vô Song cùng Hứa La Nguyệt lại mò đến đòi lôi Trấn Thiên đi uống rượu, đối ẩm ngâm thơ. Nàng sao lại chưa từng nghe câu "sau rượu loạn tính"? Vậy là Trấn Thiên đành phải tránh đi. Trốn trên xà nhà thì bị muỗi cắn, trốn trên giường sẽ bị tìm ra, Nguyên Minh và Lục Nghị lại luôn đi theo Hà giáo chủ nhằm học cách dụng độc, vậy cách duy nhất là loanh quanh cạnh Triệu giáo chủ phúc hắc. Áp dụng câu "Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất", nàng miễn cưỡng cũng thoát khỏi Hà thiếu gia và Hứa bang chủ. Có điều Trấn Thiên không hiểu tại sao Hà Vô Song hay đi cùng Hứa La Nguyệt, trong khi hai người cứ gặp là cãi nhau. Lẽ nào... Đánh là yêu? Khụ khụ.
Lúc này, ráng chiều nhuộm đỏ chân trời đã chuyển thành màn đêm thăm thẳm. Trăng sáng nép mình trong đám mây mềm, toả ánh sáng xanh lờ mờ. Trấn Thiên đang nằm vắt tay lên trán bỗng bật dậy, với lấy chiếc áo khoác vắt ở đầu giường định trốn ra ngoài đề phòng Hứa La Nguyệt và Hà Vô Song tới bất ngờ. Nói ra thì thật bực mình, những lúc nàng cần thì Nguyên Minh và Lục Nghị cứ bám lấy Hà giáo chủ mặt lạnh, Vân Nhi kia lại luôn mong mối quan hệ của nàng cùng Hứa La Nguyệt cải thiện hơn sau buổi lễ nhậm chức giáo chủ nên rất ủng hộ việc hắn đến mời nàng uống rượu. Aizzz... Thôi, vẫn là nàng chịu thiệt, đành đến chơi cờ với Triệu giáo chủ vậy.
Có điều, khi Trấn Thiên vừa đẩy cửa ra ngoài thì mũi nàng đã đập ngay vào một khuôn ngực rắn chắc. Trấn Thiên giật mình, lui về phía sau mấy bước, vừa ngẩng lên nhìn thì bộ y phục màu vàng mỡ gà đặc trưng đã đập thẳng vào mắt . Hai mắt Trấn Thiên trợn trừng.
Về phần Hứa La Nguyệt thoạt nhìn biểu hiện của Trấn Thiên, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc thoáng co rúm. Một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, Hứa La Nguyệt nở một nụ cười quyến rũ, khẽ gật đầu:
- Hoàng giáo chủ.
Khuôn mặt Trấn Thiên trắng bệch, lát sau lại chuyển sang xanh xám, nàng hoàn hồn, đảo mắt một cái, cười tươi:
- Hứa bang chủ, mời vào, mời vào.
Trong lòng lại oán: Mợ nó! Hình như hôm nay trước khi ra ngoài mình không xem lịch thì phải.
Hứa La Nguyệt bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, bước chân có chút ngập ngừng. Cùng Trấn Thiên ngồi xuống, y nhìn chiếc áo khoác mà nàng đang mặc, ngạc nhiên hỏi:
- Hoàng giáo chủ định ra ngoài sao?
- À, tại hạ muốn ra ngoài tản bộ, là tản bộ thôi. - Trấn Thiên gãi gãi đầu, cười gượng: Tản bộ cái con khỉ! Còn không phải chuyện tốt do ngươi làm? Mà hình như hôm nay hắn hơi lạ, ôn hoà hơn mọi ngày rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Trấn Thiên hướng Hứa La Nguyệt, hỏi:
- Không hay hôm nay Hứa bang chủ đến là có chuyện gì?
Hứa La Nguyệt khẽ cười, lát sau mới nói:
- Hoàng giáo chủ không phải có điều muốn hỏi La Nguyệt sao?
Trấn Thiên hơi ngạc nhiên, tâm tư khẽ chuyển, nàng nhướng mày: Thì ra hắn đến đây là vì việc này.
- Hứa bang chủ... - Trấn Thiên ngửa chén, rót trà cho Hứa La Nguyệt - chuyện đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
- Sao Hoàng giáo chủ lại nói như vậy? - Hứa La Nguyệt ngạc nhiên. - La Nguyệt đột nhiên đến Hồng Y tổng đà vào lúc này chẳng phải hết sức đáng nghi sao?
Trấn Thiên ung dung nhấp trà, khẽ cười:
- Quả nhiên rất đáng nghi...
Cơ thể của Hứa La Nguyệt chợt căng cứng, hô hấp bắt đầu gấp gáp.
- Nhưng hiện tại thì không còn đáng nghi nữa.
Hứa La Nguyệt nhíu mày:
- Hoàng giáo chủ dựa vào đâu?
- Hứa bang chủ, lần này Trấn Thiên đã đánh cược. - Trấn Thiên tiếp lời.
- Đánh cược? - Chân mày Hứa La Nguyệt hằn sâu. - Chuyện này cũng có thể cược sao?
Trấn Thiên xoay xoay chén trà trên tay, nhàn nhạt giải thích:
- Hứa bang chủ tới Hồng Y tổng đà vào lúc Hồng Y giáo mới tìm ra gian tế thì quả là trùng hợp. Trên giang hồ ai ai cũng biết Tứ trấn giang hồ trấn thủ bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, phục vụ cho Hoàng đế. Đó cũng là nguồn cung cấp nhân lực, vật lực, binh lính, quan viên lớn nhất cho triều đình. Ngược lại, bang Huyết Hải mới được thành lập, trước kia vốn chỉ là các bang phái nhỏ rải rác trên biển, nói trắng ra thì chỉ là lũ hải tặc không hơn không kém. Cách đây vài năm, Hứa lệnh tôn đã có ý định liên kết các bang phái đó lại với nhau thành một thể thống nhất, chỉ tiếc việc còn chưa thành thì ngài ấy đột ngột qua đời. Và rồi chính Hứa bang chủ đây đã thay cha mình hoàn thành tâm nguyện cuối cùng. Có điều...
Ngừng lại một lát, đoạn, Trấn Thiên nhướng mày cười:
- Có điều... Lệnh tôn thực đã quy tiên? Hẳn là Hứa bang chủ vẫn còn nghi ngờ điều này.
Hứa La Nguyệt sửng sốt rồi cười phá lên:
- Hoàng giáo chủ tâm tư mẫn tiệp, tại hạ bội phục.
- Còn nữa... - Trấn Thiên nói tiếp - Đa phần các bang phái trên giang hồ của ta đều phục vụ hoàng thất, đó cũng là điều khác biệt của giang hồ Đại Nam khi nhúng tay vào chính trị. Nhưng bang Huyết Hải từ khi thành lập đến nay lại không hề tham gia vào triều chính, chỉ có hai khả năng: khả năng thứ nhất đó là Hứa bang chủ là người không có dã tâm, chỉ muốn an phận sống tại đảo Hoa Hùng, thi thoảng tham gia vài sự kiện của giới võ lâm; khả năng thứ hai chính là bang Huyết Hải đang phục vụ cho một thế lực khác ngang ngửa hoàng thất Đại Nam. Giả thiết đầu tiên có thể bỏ qua bởi triều đình sẽ tẩy chay loại bang phái như vậy, vậy là chỉ còn giả thiết thứ hai. Về phần giả thiết thứ hai này... Thế lực đó... Tại hạ đã cược rằng...
Hứa La Nguyệt mỉm cười chờ đợi.
Đôi mắt cong lại thành hai vành trăng lưỡi liềm, Trấn Thiên nở một nụ cười quái dị:
- Hứa bang chủ đây là người của Chúa phi Trương Thụy Quân, tại hạ nói đúng chứ?
- Hứa bang chủ đây là người của Chúa phi, tại hạ đoán đúng chứ? - Trấn Thiên nở một nụ cười quỷ dị.
Hứa La Nguyệt vừa nghe, sắc mặt đại biến, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt đẹp như ngọc trầm ổn, y lên tiếng:
- Hoàng giáo chủ dựa vào đâu mà xác định Hứa mỗ là người của Chúa phi?
- Như tại hạ đã nói... - Trấn Thiên thong dong nhấp trà, hương trà Hồng Phất Nữ nồng nàn lan toả trong không khí - Người có thể giúp bang Huyết Hải tồn tại cho đến giờ, ngoài hoàng thất ra thì chỉ có Chúa phi Trương Thụy Quân mới có thể làm được. Tuy tại hạ nói là cược nhưng thực chất cũng đã nắm chắc tám phần thông tin.
Hứa La Nguyệt nheo mắt nhìn Trấn Thiên một lúc lâu, lát sau mới nói:
- Nếu vậy thì sao Hoàng giáo chủ vẫn chưa ra tay? La Nguyệt hiện giờ như thỏ lọt hang hùm, chắc chắn không thể phản kháng.
- Nói một cách khách quan thì Chúa phi cũng là người bị hại. Nếu chân tướng lần này không được làm rõ, Trịnh Vân Ảnh lại bị đưa đến Đại Lí Tự thì người gặp rắc rối chính là bà ấy. - Trấn Thiên nhướng mắt nhìn Hứa La Nguyệt.
- Có thể dùng chiêu "mượn dao giết người"... - Hứa La Nguyệt phe phẩy quạt, nói bâng quơ.
Gió đêm lùa qua khe cửa, lạnh buốt.
- Aiza, trà Hồng Phất Nữ này quả là hiếm có! - Trấn Thiên đột nhiên tán thưởng một câu, đoạn nhìn Hứa La Nguyệt, nhe răng cười. - Hứa bang chủ, có cần mang về một ít không?
*********************** ***
Bàn cờ bày trước mắt, Triệu giáo chủ tay kẹp quân cờ đen, nhìn Trấn Thiên đang chăm chú quan sát thế cục, lên tiếng:
- Hoàng tiểu huynh đệ, cậu nghĩ sao về cục diện hiện tại?
Cầm lên một quân cờ trắng, Trấn Thiên ngẩng đầu:
- Triệu giáo chủ muốn hỏi về cục diện nào?
"Cạch" - Quân cờ đen của Triệu giáo chủ đặt vào thế cờ Trân Long, đâm ngang hông trận pháp của Trấn Thiên:
- Ý Triệu mỗ là cục diện triều đình. Hiện tại, Hoàng thất đang bị họ Trương đe doạ, ta vẫn không hiểu sao cậu lại xử lí mọi chuyện như vậy.
- Nhất định không thể loại bỏ Chúa phi, phải giữ người này lại. - Trấn Thiên vừa nghe đã lập tức hiểu rõ, nhẹ đặt quân cờ trắng cố thủ một góc. - Suốt hơn hai mươi năm qua, bà ta là người bảo vệ Đại Nam, được dân chúng tin tưởng, đặc biệt là dân trồng trà ở vùng Dương Châu. Nói trắng ra thì chính bản thân Hoàng đế nhu nhược, nếu không có Chúa phi chỉ e Đại Nam ta đã rơi vào tay các nước lân bang từ lâu rồi!
- Nhưng con người này rất nguy hiểm. - Triệu giáo chủ nhìn quân cờ trắng cô độc nằm giữa đoàn quân cờ đen của mình mà giật mình, lát sau buông quân cờ trên tay xuống, thở dài - Tại hạ thua rồi. Kỳ pháp của Hoàng tiểu huynh đệ quả là tinh diệu, cho dù bị quân địch bao vây nhưng vẫn đặt tinh binh cố thủ chờ thời cơ phản kháng.
Trấn Thiên khẽ lắc đầu:
- Tại hạ chỉ là tự lưu lại cho mình một con đường sống.
- Giữ được một quân cờ như vậy không chỉ có thể lưu lại sinh lộ mà còn có thể thay đổi thế cuộc, khuynh đảo thiên hạ. - Triệu giáo chủ vuốt râu, nhìn Trấn Thiên ra chiều tán thưởng.
Trấn Thiên cũng cười:
- Triệu giáo chủ đã quá khen rồi.
- Hoàng tiểu huynh đệ đã có dự tính gì chưa? - Triệu giáo chủ thu lại những quân cờ, đậy nắp hộp cờ, chỉnh lại tư thế, hỏi.
Trấn Thiên đích thị là bị trà Hồng Phất Nữ mê hoặc, nàng nâng ly trà, nhấp một ngụm:
- Tại hạ đã bàn với Nguyên Minh và Lục Nghị, hai ngày nữa sẽ xuất hành về kinh.
- Còn Hồng Y giáo? - Triệu giáo chủ nhíu mày.
- Tại hạ đã giao lại quyền quản lí cho Lâm đường chủ. - Trấn Thiên đáp. - Trong Hồng Y giáo lúc này ngoài cô ấy ra, không ai có khả năng thay mặt tại hạ điều hành Hồng Y giáo. Sau khi làm xong việc, tại hạ sẽ trở lại.
- Xem ra nhiệm vụ lần này khá quan trọng... - Triệu giáo chủ nheo mắt, bí ẩn cười.
" Nước sông Dịch lạnh..."
Khuôn mặt Trấn Thiên thoáng rúm ró: Này lão Triệu, sư phụ ta hành tung bất định, thuật nghe lén cũng đã luyện tới cảnh giới. Chẳng qua do bị ngài phát hiện thân phận nên ta mới phải khai ra lí do mình vào Thái Học Viện.* Ngài không giấu kỹ lại nói toạc móng heo như vậy nhỡ bà ấy nghe được thì cái mạng nhỏ của ta cũng không giữ nổi đâu!
- Hoàng tiểu huynh đệ đã thay đổi rất nhiều. - Triệu giáo chủ liếc Trấn Thiên. - Chỉ sau vài ngày mà cậu đã trở thành người tâm cơ không nhỏ.
Khoé môi Trấn Thiên không ngừng co giật, vội uống trà cho nhuận khí, nàng cười khan:
- Ahaha! Tại hạ chỉ là cẩn thận, là cẩn thận thôi.
"Lão già phúc hắc! Hừ hừ!"
********************* ***
Gió ấm phất qua mấy đình viện,
Cám cảnh li biệt, lệ chia phôi.
Sáng sớm, ngay tại trước cổng Hồng Y tổng đà, một đoàn người đứng chật như nêm cối vây quanh bốn thiếu niên trẻ tuổi. Nhìn ra thì thấy bốn người đó chính là Trấn Thiên, Nguyên Minh, Lục Nghị và Hứa La Nguyệt, còn phía đối diện, trừ bỏ các môn đồ của Tứ Trấn Giang Hồ ra, chính là ba vị giáo chủ, Hà Vô Song, Lâm Uyển Nhi và Tứ Đại Quái Nhân.
- Lần này lên đường về kinh mọi người hãy cẩn trọng. Đặc biệt là Hoàng tiểu huynh đệ, hiện tại tin tức về việc cậu trở thành tân giáo chủ Hồng Y đã lan ra khắp nơi, chỉ e sẽ có kẻ lo sợ mà làm càn, cho nên ngàn vạn lần phải cẩn thận. - Triệu giáo chủ một thân trường bào xanh lục, đứng đối diện với Trấn Thiên, nghiêm mặt nhắc nhở.
Trấn Thiên ôm quyền, cao giọng:
- Mong Triệu giáo chủ hãy yên tâm. Tại hạ cùng mọi người sẽ cẩn trọng.
Lâm giáo chủ tiếp lời:
- Để tiện lợi hơn, ta đã chuẩn bị cho các cậu một cỗ xe ngựa, hiện xe đang chờ dưới chân núi, mọi người hãy mau chóng lên đường.
- Nên nhớ cần phải thận trọng.- Hà giáo chủ lạnh lùng nói.
Nguyên Minh cười khổ:
- Triệu giáo chủ đã nhắc chúng tại hạ.
- Sớm xuất hành một chút. - Hà giáo chủ vuốt râu.
- Cha, bây giờ họ sẽ khởi hành. - Hà Vô Song lắc đầu.
- À... Ừm... - Hà giáo chủ ậm ừ gật đầu.
Trấn Thiên cùng mọi người nhất loạt chú mục nhìn Hà giáo chủ Hà Trác Phi, không rõ từ khi nào mà ông trở nên nhiều lời như vậy. Cho nên nhất thời muốn cười mà hận không thể cười , trong lòng vô cùng đau khổ, chỉ có thể bày tỏ cùng trời xanh.
- Được rồi, mọi người mau chóng lên đường. Trên đường nếu có gặp phải chuyện khó khăn gì thì hãy bắn ba mũi hoả tiễn, chúng ta sẽ đến tương cứu. - Triệu giáo chủ mỉm cười.
Khoé mắt Trấn Thiên giật giật, rất muốn hỏi rằng: Các ngài sẽ ngẩng đầu ngắm trời cả ngày sao?
Nếu không chẳng lẽ hệ thống gian tế của Tứ Trấn Giang Hồ lại rộng lớn đến vậy? Quá nguy hiểm!
- Vậy, chúng tại hạ xin phép lên đường! - Lục Nghị ôm quyền.
- Cáo từ! - Nguyên Minh chắp tay hướng mọi người, nói.
Hứa La Nguyệt nhìn chúng nhân, khẽ gật.
- Cáo từ! - Ba vị giáo chủ, Hà Vô Song, Lâm Uyển Nhi cùng Tứ Đại Quái Nhân nhất loạt đồng thanh.
Trấn Thiên nhìn Triệu giáo chủ, xúc động vô cùng vì có thể thoát khỏi vị "giáo chủ bụng đen" rồi vui vẻ dẫn đầu đoàn người, men theo bậc cấp mà xuống núi.
Đoàn người đi khuất, chúng nhân lục tục trở vào trong. Riêng các môn đồ của Thanh Trúc giáo, Cổ Trùng giáo và Thiên Sơn giáo do ăn cơm chùa của Hồng Y giáo quá lâu cho nên buộc phải thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành hồi giáo, trong Hồng Y tổng đà chợt náo nhiệt vô cùng.
********************** ***
Trên chiếc xe ngựa lắc lư, Trấn Thiên nhìn Hà Vô Song cùng Hứa La Nguyệt đang ngồi cạnh mình mà nhất thời dở khóc dở cười. Nhất là khi hai người này lại ở cạnh nhau, nàng cảm thấy có chút ám muội nha!
Lại nói khi bốn người Trấn Thiên, Nguyên Minh, Lục Nghị và Hứa La Nguyệt vừa mới xuống tới chân núi thì xe ngựa quả nhiên đã đợi phía trước. Có điều chiếc xe đó lại không có xa phu mà thay vào đó là Hà Vô Song.
Lúc này chỉ thấy Trấn Thiên nhìn Lục Nghị, Lục Nghị nhìn Nguyên Minh, Nguyên Minh nhìn Hứa La Nguyệt. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh một hồi, cuối cùng ánh mắt lại bắn thẳng tới một vị nào đó thân vận y phục đen, miệng ngậm cọng cỏ đang ung dung nằm vắt chân chữ ngũ trên nóc xe ngựa...
Sau đó chính là hoàn cảnh bốn người cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa như thế này.
Hỏi: Sao lại là bốn người?
Đáp: Vì Lục Nghị nhận nhiệm vụ đánh xe nên vẫn được coi là ngồi trên xe, chỉ duy Nguyên Minh cưỡi ngựa theo yểm trợ phía sau nên không được tính.
- Hà huynh, Hứa bang chủ là do tiện đường nên mới cùng đi cùng chúng tại hạ, nhưng huynh đâu có chuyện gì phải làm ở kinh thành, sao lại phải đi theo? - Trấn Thiên hơi rướn người về phía Hà Vô Song, nheo mắt hỏi.
Hà Vô Song nghe hỏi liền chỉnh lại áo, ngồi thẳng dậy, son sắc nói:
- Hà Vô Song ta đi theo quyết bảo vệ Hoàng giáo chủ chu toàn!
Giọng nói vốn trầm trầm của Hà Vô Song chợt vống cao, vang xa đến hàng dặm. "Rầm" - Lục Nghị trong vai trò xa phu giật mình, quất mạnh roi làm con ngựa kéo xe hí vang, lồng lên lao đi, khiến cho bánh xe lao sượt qua một viên sỏi nhỏ, thiếu chút nữa thì lật nghiêng xe. Lại thêm một tiếng hí vang trời, Lục Nghị khó khăn lắm mới có thể kìm cương lại.
- Mọi người không sao chứ? - Lục Nghị thở dốc, lo lắng hỏi vọng vào.
- Khụ khụ... - Trấn Thiên ho khan vài tiếng, vuốt vuốt ngực - Không, không sao.
Nguyên Minh vốn cưỡi ngựa theo sau, nay đột nhiên thấy xe ngựa lao đi thì không khỏi hoảng loạn, thúc ngựa phi như bay tiếp cận chiếc xe. May mắn thay,*nó đã kịp dừng lại.
Giơ tay vén rèm che cửa sổ xe, Nguyên Minh trán lấm tấm mồ hôi, vội hỏi:
- Các ngươi không sao chứ?
Trấn Thiên ngẩng lên, lắc đầu. Lúc này Nguyên Minh mới thở phào, buông tay, rèm vải phất phơ theo gió.
Lục Nghị nhìn Nguyên Minh, khẽ gật. Xe ngựa tiếp tục chuyển bánh, thẳng hướng kinh thành mà đi. Có điều ngay lúc này trong xe lại vang lên một đoạn đối thoại, đại loại như:
- Con Hà Mã thối! Đang yên đang lành ngươi gào lên làm gì chứ!? Cái gì mà theo bảo vệ? Ngươi trốn cha mình thì có!
- Tên ẻo lả, còn đêm hôm nọ ngươi đến phòng của Tiểu Hoàng làm gì? Còn ở lại rất lâu nữa!
"Rầm" - Một âm thanh dị thường vang lên, xe ngựa lần này thiếu chút nữa lao vào vách núi. Có điều khi Trấn Thiên còn chưa kịp cảm thán vì " tài " đánh xe ngựa của Trương công tử thì hai giọng nói từ bên ngoài đã đồng loạt vang lên:
- Hoàng giáo chủ, mau ra học cưỡi ngựa.
Trấn Thiên trợn mắt: Lần này hai người thật là tâm đầu ý hợp nha!
Chỉ hai ngày sau đó, tin tức Thượng thư bộ Hình Lý Nghĩa tự sát đã lan khắp cả nước, ngay lập tức Tả thị lang bộ Hình lên thay thế, quyền lực nhà họ Trương lại càng lớn mạnh hơn.
Một tháng sau đó, bang Huyết Hải lập phân đà tại kinh thành. Trong giang hồ cũng rộ lên tin đồn về mối tình đơn phương mà Hứa bang chủ dành cho Hoàng giáo chủ Hoàng Trấn Thiên, quả là thói đời ngày sau! Bất quá những điều này sẽ nói sau, sẽ nói sau...
Cả không gian bừng sáng.
Mật thất này rộng hơn rất nhiều so với căn mật thất giam mười hai tên gian tế còn lại, đường đi lại ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo. Trấn Thiên chỉ phân phó hai môn đồ Hồng Y theo mình nãy giờ gác bên ngoài, chúng nhân lần lượt tiến vào. Bọn họ phải đi qua ba lần cửa mới có thể vào được chỗ giam Trịnh Vân Ảnh.
Vừa nhìn thấy ả ta, mọi người không khỏi lạnh người. Chỉ thấy khuôn mặt Trịnh Vân Ảnh thâm tím, toàn thân cũng mang đầy vết thương, tuy không hề bị trói hay xích nhưng cũng không thể cử động bình thường được.
- Hoàng tiểu huynh đệ, chuyện này... - Triệu giáo chủ đưa mắt nhìn Trấn Thiên.
- Ahaha! - Trấn Thiên cười khan - Tại hạ chỉ là sử dụng chút mưu kế thôi.
Trịnh Vân Ảnh vừa nghe lập tức khóc ròng, hận không thể hét lên: "Như vậy không chỉ là 'một chút mưu kế', mọi người có hiểu không?"
- Hoàng tiểu huynh đệ suy nghĩ chu toàn, Triệu mỗ bội phục. - Triệu giáo chủ lập tức hiểu rõ, ôm quyền nói.
- Triệu giáo chủ quá khen rồi.
- Chuyện này có cách giải quyết không? - Triệu giáo chủ nheo mắt cười.
- Có, chắc chắn có. - Trấn Thiên nhìn Trịnh Vân Ảnh đầy thâm ý.
- Vậy làm phiền Hoàng tiểu huynh đệ. - Triệu giáo chủ gật đầu, hướng mọi người phất tay ra hiệu còn bản thân thì xoay lưng rời khỏi.
Mọi người trong mật thất ngơ ngơ ngác ngác nhìn hai người này kẻ xướng người hoạ, cho đến khi Triệu giáo chủ ra hiệu nhắc nhở tất cả ra ngoài thì nhất thời cảm thấy mây đen bay đầy đầu, rời khỏi đây rồi mà vẫn không hiểu mô tê gì cả.
Trong mật thất lúc này duy chỉ còn Trấn Thiên và Trịnh Vân Ảnh. Lại thấy Trấn Thiên tiến tới chỗ mà Trịnh Vân Ảnh đang ngồi co ro, vén áo ngồi xuống cạnh ả ta.
- Ngươi muốn gì? - Trịnh Vân Ảnh tặng cho Trấn Thiên cái nhìn sắc hơn lưỡi đao, gằn giọng.
- Ngươi biết ta muốn gì mà. - Trấn Thiên nheo mắt, cười gian sảo.
- Có gì thì ngươi mau nói thẳng ra đi! - Trịnh Vân Ảnh ngước khuôn mặt xinh đẹp nay đã bị bầm dập biến dị oán hận nhìn Trấn Thiên.
- Ai da... - Trấn Thiên lắc đầu thở dài vẻ xót xa - Ngươi xem, bản thân ngươi cố sống cố chết bảo vệ kẻ khác, nhưng rốt cuộc thứ ngươi nhận được là gì? Tiền tài, danh vọng hay sát thủ. Điều này chắc ngươi đã hiểu rõ.
- Còn không phải vì mưu hèn kế bẩn của ngươi! - Trịnh Vân Ảnh quắc mắt.
Trấn Thiên nghe thấy câu này liền cười phá lên, mỉa mai nói:
- Mưu hèn kế bẩn? Đúng, là mưu hèn kế bẩn. Nếu không có cái mưu hèn kế bẩn ấy thì liệu Trịnh Vân Ảnh ngươi có còn ngồi đây được không?
Trịnh Vân Ảnh lập tức im bặt, không thể phủ nhận nửa chữ. Trấn Thiên đứng dậy, khuôn mặt sắt lại, phẫn nộ quát:
- Ngươi ở chỗ này còn suýt mất mạng huống chi là giam chung cùng đám gian tế kia. Cũng may mà ta đã lường trước mọi việc, nếu không bây giờ ngươi đã nằm sâu dưới ba tấc đất rồi! Trịnh Vân Ảnh ngươi thị phi bất phân, trắng đen chẳng rõ, còn mặt mũi đâu mà đối diện với cha mẹ đã khuất?!!
Đoạn, Trấn Thiên nhếch môi cười, lạnh lùng nói:
- Cho dù đám sát thủ đến tìm ngươi đêm qua có là tử sĩ đi chăng nữa thì cũng không thể chịu nổi dược tính của "Tam thiên tiếu đan" đâu...
Nhất thời toàn bộ mật thất cơ hồ đóng băng, không khí lạnh buốt. Trịnh Vân Ảnh kinh hãi nhìn người đứng trước mắt mình. Trấn Thiên lại cười:
- Ngươi muốn khai hay muốn gặp Lâm Uyển Nhi? Muốn theo ta hay muốn làm vong hồn dưới tay kẻ mà ngươi phục vụ? Tự chọn đi!
Nói rồi, Trấn Thiên dứt khoát quay lưng định rời đi. Lúc này, Trịnh Vân Ảnh sợ hãi thấy rõ, nếu phải đối diện với Lâm Uyển Nhi, nếu phải gặp người đó... khuôn mặt bầm tím của Trịnh Vân Ảnh chuyển sang trắng bệch, cả thân hình rướn về phía trước:
- Khoan đã!
Trấn Thiên khựng lại, một giọt mồ hôi lăn tròn xuống thái dương, kín đáo thở phào: May thế, may thế, không ngờ cái kế sách bỏ đi này cũng hữu dụng, phù phù!
- Ta... Ta theo ngươi. - Trịnh Vân Ảnh nói.
Khoé môi của Trấn Thiên vô thức cong lên.
Rất lâu sau này, khi Trấn Thiên Nữ hoàng đã tạ thế, Trịnh Vân Ảnh mới nhận ra rằng mình đã lựa chọn rất sáng suốt...
***
Trong lúc đó, ở bên ngoài mật thất, tâm can mọi người như có lửa đốt. Thời gian chậm chạp trôi qua, không khí ngưng trọng đè nén khiến người ta khó thở.
- Triệu giáo chủ, tại hạ vẫn không hiểu. Rốt cuộc khi nãy ngài và Trấn Thiên trao đổi cái gì? - Lục Nghị lên tiếng hỏi.
Triệu giáo chủ nãy giờ vẫn ung dung chờ đợi nghe thấy liền quay sang đáp:
- Tại hạ chỉ là muốn biết cách Hoàng tiểu huynh đệ khiến cho Trịnh Vân Ảnh khai ra tên của kẻ đứng sau chuyện này thôi.
- Đó là cách gì? - Nguyên Minh nhíu mày.
Triệu giáo chủ vuốt râu khẽ cười:
- Cái này thì phải hỏi cậu ấy.
Mây đen lại một lần nữa phủ kín khuôn mặt mọi người ở đây. Nếu Trịnh Vân Ảnh rơi vào tay Trấn Thiên... Trí tưởng tượng phong phú của chúng nhân lại được dịp phát huy tác dụng, bất ngờ không hẹn mà tất cả đều nghĩ đến khuôn mặt bầm tím của Trịnh Vân Ảnh cùng cảnh Hoàng tiểu giáo chủ cầm ngân lượng uy hiếp ả ta với hai mắt loé sáng thì không khỏi rùng mình, nhưng chỉ trong giây lát tất cả đều cười rộ lên. Rơi vào tay Hoàng Trấn Thiên quả nhiên không có kết cục tốt, Lâm Uyển Nhi và Lâm giáo chủ nhất thời đắc ý khi thấy người khác gặp hoạ.
- Hoàng tiểu huynh đệ nhất định có cách! - Triệu giáo chủ khẳng định chắc nịch.
- Ha! Triệu thúc, bây giờ con mới phát hiện ra, từ đầu đến giờ người luôn gọi Trấn Thiên là "Hoàng tiểu huynh đệ" à nha. Dù sao giờ người ta cũng là giáo chủ Hồng Y rồi, con thấy như vậy thì không đúng chút nào. - Hà Vô Song hai tay ôm kiếm, đột nhiên nhe răng cười trêu Triệu giáo chủ.
- Vô Song! - Hà giáo chủ trừng mắt.
Hà Vô Song chạm phải cái nhìn sắc lẻm của cha mình mà không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn bướng bỉnh nhìn lại, le lưỡi cười. Hà giáo chủ cảm thấy nhức đầu vô cùng, nếu không vì việc gọi Hà phu nhân trở về thì... Haizzz, đứa con này quả nhiên là mắng không được, đánh chẳng xong.
Mọi người nhìn hai cha con họ liền ngoảnh đầu lảng sang chỗ khác, âm thầm thở dài. Lại thấy Triệu giáo chủ nheo mắt, vuốt râu đáp:
- Ta nghĩ Hoàng tiểu huynh đệ giờ đã là Hồng Y giáo chủ, là người lãnh đạo một phần Tứ trấn giang hồ, cũng coi như là tiểu đệ của ba lão già chúng ta...
Nói rồi lại liếc Hà Vô Song một cái, khuôn mặt ông tuy lãnh đạm nhưng chòm râu bắt đầu rung rung:
- Cũng có nghĩa cậu ấy hiện là tiểu thúc thúc của con.
...
" Quạ, quạ" - Trên trời đột nhiên vang lên tiếng kêu dị thường.
"Phì..." - Nguyên Minh không nhịn được mà phì cười; Lục Nghị khẽ nhếch môi; Hứa La Nguyệt vội vàng xoè quạt che mặt, toàn thân run lên; Hai cha con Lâm giáo chủ muốn cười nhưng lại không thể, ruột gan co thắt.
Nguyên Minh vừa đưa tay che miệng, hai mắt cong thành mảnh trăng lưỡi liềm, tiến đến vỗ vai Hà Vô Song:
- Cháu trai. Khụ khụ.
Toàn thân Hà Vô Song run lên kịch liệt, trán nổi gân xanh, sắc mặt chuyển đen, trừng mắt tặng cho Nguyên Minh ánh mắt sắc lạnh. Hà giáo chủ nhìn Triệu giáo chủ, hai mắt phát sáng, sùng kính muôn phần. Xem ra ngoài Triệu giáo chủ Triệu Vân Long ra thì không một ai có thể khiến Hà Vô Song khuất phục. Có điều, Lý Nguyên Minh kia hình như không thấy giông bão sắp nổi lên, Hà Vô Song là ai? Hắn là con trai của giáo chủ Cổ Trùng giáo Hà Trác Phi, trừ Triệu giáo chủ, không ai có thể đắc tội.
Nguyên Minh và Hà Vô Song bốn mắt nhìn nhau, thật lâu, thật sâu. Nếu ánh mắt có thể giết người thì cả hai đã sớm tan xương nát thịt.
Bầu không khí trầm xuống, nhiệt độ giảm mất vài độ. Đúng lúc này, Trấn Thiên đắc ý từ trong bước ra, nhìn cảnh tượng phía trước thì trong lòng không khỏi cảm khái, quả nhiên là hoa đào nở rộ, xuân ý rợp trời nha!
Vừa thấy Trấn Thiên, chúng nhân nhất thời vui mừng, xúc động không thôi, Triệu giáo chủ khẽ thốt:
- Hoàng tiểu huynh đệ!
Hai người đang "liếc mắt đưa tình" nghe thấy lời này lập tức quay phắt lại, rời nhau ra nhưng lại nhất loạt lao đến chỗ Trấn Thiên:
- Tiểu Hoàng! - Hai người đồng thanh hô.
Khoé mắt Trấn Thiên giật giật.
- Ai cho phép ngươi gọi hắn như thế? - Nguyên Minh trừng mắt lườm Hà Vô Song.
- Ta thích vậy đấy! - Hà Vô Song trừng mắt nhìn lại.
Vậy là tiết mục "liếc mắt đưa tình" lại tiếp diễn. Lần này mọi người chính thức biến sắc, Trấn Thiên nàng thực muốn quay vào trong.
Trực tiếp bỏ qua Hà Vô Song và Nguyên Minh, Triệu giáo chủ và Lục Nghị ôn tồn nhìn Trấn Thiên.
- Hoàng tiểu huynh đệ, mọi việc sao rồi? - Triệu giáo chủ cười hỏi.
- Khụ... - Trấn Thiên hắng giọng, cúi mặt xuống.
- Không được sao? - Lục Nghị nhíu mày.
Trấn Thiên buông mắt, tiếp tục cúi đầu...
Lục Nghị bắt đầu lo lắng thật sự, cậu bèn tiến lên thêm một bước:
- Ả ta thực sự không khai?
Trấn Thiên không đáp, chỉ ngẩng lên nhìn Lục Nghị một cái rồi đột nhiên rảo bước rời đi khiến cho mọi người ngây ngốc, cho dù Trịnh Vân ảnh không khai thì nàng cũng phải nói một tiếng chứ! Đằng này lại... Ai...! Hơ...Sao hai vai của Hoàng tiểu giáo chủ lại run kịch liệt như vậy nhỉ?
Nguyên Minh đang mải đấu mắt với Hà Vô Song chợt thấy Trấn Thiên bỏ đi thì kinh ngạc vô cùng liền chạy theo:
- Tiểu Hoàng, ngươi đi đâu?
Chỉ thấy thân hình Trấn Thiên khẽ nhoáng lên một cái, trong chốc lát đã tan đi như ảo ảnh, nhưng giọng nói hoà lẫn tiếng cười vẫn còn vọng lại:
- Khụ... Ta đi về chuẩn bị đồ đạc hồi kinh.
Hả? - Cằm của mọi người cơ hồ rơi xuống, vậy, vậy là...?
- Hoàng tiểu huynh đệ quả nhiên có cách mà. - Triệu giáo chủ vuốt râu khẽ cười.
***
Trong phòng, phía sau bức bình phong, Hồ phu tử vén tay áo, lặng lẽ luyện chữ. Đây là thói quen cũng là sở thích của ông.
Luyện chữ chính là tu dưỡng tâm tính, khiến cho tâm hồn tĩnh lặng, thanh thản, rèn luyện sự tỉ mỉ, kiên nhẫn; mặt khác trong quá trình luyện còn bộc lộ được bản thân, có thể khiến người ta nhìn thấy bản thân mình, tự biết mình là ai. Cho nên Hồ phu tử rất coi trọng việc rèn bút luyện chữ, xem đó là một trong những thú vui cao nhã nhất trong thiên hạ.
Đôi lông mày khẽ nhíu, chòm râu phất phơ trên ngực, nho sam mềm mại rung rung theo chuyển động của cánh tay. Trông Hồ phu tử hiện giờ như đang làm một nhiệm vụ quan trọng nào đó chứ không chỉ chỉ là luyện chữ.
"Dân vi bản" - Nét bút phóng khoáng mà cứng cáp hiện lên trên mặt giấy tuyên trắng nõn. Dân là gốc của quốc gia, là cha mẹ của thiên tử, dân có thể khiến cho một quốc gia hưng thịnh cũng có thể đánh đổ một thời thịnh thế yên hoa. Chính vì vậy mà Hồ phu tử rất quan tâm đến đời sống của bách tính. Nay ở trong triều, Chúa phi Trương Thụy Quân là người nắm trong tay quyền lực đủ để lật đổ Hoàng đế, bệ hạ lại không có đủ sự ủng hộ của quan viên cho nên chỉ có thể nhờ vào lực của nhân dân mà giữ vững cơ đồ do Thánh Vũ đế gây dựng. Vì vậy mà ba chữ ông đang viết đây dường như đã hoà tan cùng huyết mạch, chảy trong cơ thể.
"Cốc cốc." - Đang chuyên tâm suy nghĩ thì đột nhiên một âm thanh trầm đục vang lên làm Hồ phu tử chú ý.
- Ai đó? - Hồ phu tử gác bút lên cạnh nghiên mực, nhướng mày hỏi.
- Là con, Vĩnh Huy thưa phu tử. - Nhậm Vĩnh Huy trong tay cầm một con bồ câu đưa thư trắng như tuyết, đáp.
- Con vào đi. - Hồ phu tử vuốt vuốt hai tay áo bước ra, ngồi xuống bàn trà.
" Cạch" một tiếng, Vĩnh Huy đẩy cửa vào trong. Cậu tiến gần Hồ phu tử, khẽ cúi đầu:
- Phu tử, đã có tin tức từ Hồng Y tổng đà.
Hồ phu tử vừa nghe hai mắt liền mở to, trong chốc lát khuôn mặt đã tràn ngập nét cười:
- Thật sao?
Vĩnh Huy khẽ gật rồi đưa con bồ câu đưa thư cho Hồ phu tử, Hồ phu tử nhận lấy, vội vàng rút mẩu giấy nhỏ buộc ở chân phải của nó ra. Cuộn giấy nhỏ cỡ bằng đầu đũa, mở ra xem thì chỉ thấy bốn chữ "Thượng thư bộ Hình".
Hồ phu tử cả kinh, toàn thân như bị sét đánh, ngay cả khi ngồi trên ghế cũng lảo đảo ngã xuống, may mắn thay, Vĩnh Huy đã nhanh chóng đỡ được.
- Phu tử, rốt cuộc là có chuyện gì? - Vĩnh Huy hai tay đỡ lấy Hồ phu tử, nửa tò mò, nửa lo lắng, lên tiếng.
Hồ phu tử khoát tay, ổn định thân hình, khẽ nói:
- Chúng ta vẫn phải đợi...
Sau khi nhậm chức Hồng Y giáo chủ được vài ngày thì trong đầu Trấn Thiên luôn văng vẳng ba chữ "về kinh thành". Không chỉ về mà còn nhất định phải về. Ở Hồng Y tổng đà một ngày là một ngày nàng bị đám môn đồ nữ tính quấy rối. Từ việc thay đồ, ăn uống, tắm rửa, thậm chí là đi... Vệ sinh!
Tỷ dụ như sáng sớm ngày thứ hai vừa qua, khi tỉnh dậy, một môn đồ tên gọi Tiểu Kiều hay Đại Kiều gì gì đó đã lôi Trấn Thiên xuống giường, cố sống cố chết muốn phụ nàng thay đồ. Cũng may mà Vân Nhi lúc đó ra ngoài về kịp nếu không chỉ e việc nàng là nữ nhân sẽ lại lộ ra. Đến trưa, mặc cho Trấn Thiên xua đuổi, môn đồ tên Hoàng Liên vẫn gắng gượng ở lại, khiến nàng có cơm mà không thể ăn. Tối đến, sau khi nhìn trước ngó sau Trấn Thiên mới ôm đồ đi tắm, ai dè áo khoác mới cởi thì cô gái tên Hoa Hiếu bỗng từ đâu nhảy ra, khiến nàng suýt đứng tim mà chết.
Mọi người nghĩ xem, Trấn Thiên nàng tuy từ nhỏ lớn lên ở Thiên Điệp cốc - nơi toàn phụ nữ - nhưng sư phụ lại dạy nàng cách sống của một đấng nam nhi, nàng phải học từ vấn đề chính trị cho đến luyện tập binh pháp, thuật dụng binh. Nhớ lại hồi đó, các sư tỷ sư muội trong cốc tuy đều coi nàng là nam nhưng cũng không làm nàng khó chịu như lúc này.
Chưa kể cứ đến tối là hai người Hà Vô Song cùng Hứa La Nguyệt lại mò đến đòi lôi Trấn Thiên đi uống rượu, đối ẩm ngâm thơ. Nàng sao lại chưa từng nghe câu "sau rượu loạn tính"? Vậy là Trấn Thiên đành phải tránh đi. Trốn trên xà nhà thì bị muỗi cắn, trốn trên giường sẽ bị tìm ra, Nguyên Minh và Lục Nghị lại luôn đi theo Hà giáo chủ nhằm học cách dụng độc, vậy cách duy nhất là loanh quanh cạnh Triệu giáo chủ phúc hắc. Áp dụng câu "Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất", nàng miễn cưỡng cũng thoát khỏi Hà thiếu gia và Hứa bang chủ. Có điều Trấn Thiên không hiểu tại sao Hà Vô Song hay đi cùng Hứa La Nguyệt, trong khi hai người cứ gặp là cãi nhau. Lẽ nào... Đánh là yêu? Khụ khụ.
Lúc này, ráng chiều nhuộm đỏ chân trời đã chuyển thành màn đêm thăm thẳm. Trăng sáng nép mình trong đám mây mềm, toả ánh sáng xanh lờ mờ. Trấn Thiên đang nằm vắt tay lên trán bỗng bật dậy, với lấy chiếc áo khoác vắt ở đầu giường định trốn ra ngoài đề phòng Hứa La Nguyệt và Hà Vô Song tới bất ngờ. Nói ra thì thật bực mình, những lúc nàng cần thì Nguyên Minh và Lục Nghị cứ bám lấy Hà giáo chủ mặt lạnh, Vân Nhi kia lại luôn mong mối quan hệ của nàng cùng Hứa La Nguyệt cải thiện hơn sau buổi lễ nhậm chức giáo chủ nên rất ủng hộ việc hắn đến mời nàng uống rượu. Aizzz... Thôi, vẫn là nàng chịu thiệt, đành đến chơi cờ với Triệu giáo chủ vậy.
Có điều, khi Trấn Thiên vừa đẩy cửa ra ngoài thì mũi nàng đã đập ngay vào một khuôn ngực rắn chắc. Trấn Thiên giật mình, lui về phía sau mấy bước, vừa ngẩng lên nhìn thì bộ y phục màu vàng mỡ gà đặc trưng đã đập thẳng vào mắt . Hai mắt Trấn Thiên trợn trừng.
Về phần Hứa La Nguyệt thoạt nhìn biểu hiện của Trấn Thiên, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc thoáng co rúm. Một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, Hứa La Nguyệt nở một nụ cười quyến rũ, khẽ gật đầu:
- Hoàng giáo chủ.
Khuôn mặt Trấn Thiên trắng bệch, lát sau lại chuyển sang xanh xám, nàng hoàn hồn, đảo mắt một cái, cười tươi:
- Hứa bang chủ, mời vào, mời vào.
Trong lòng lại oán: Mợ nó! Hình như hôm nay trước khi ra ngoài mình không xem lịch thì phải.
Hứa La Nguyệt bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, bước chân có chút ngập ngừng. Cùng Trấn Thiên ngồi xuống, y nhìn chiếc áo khoác mà nàng đang mặc, ngạc nhiên hỏi:
- Hoàng giáo chủ định ra ngoài sao?
- À, tại hạ muốn ra ngoài tản bộ, là tản bộ thôi. - Trấn Thiên gãi gãi đầu, cười gượng: Tản bộ cái con khỉ! Còn không phải chuyện tốt do ngươi làm? Mà hình như hôm nay hắn hơi lạ, ôn hoà hơn mọi ngày rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Trấn Thiên hướng Hứa La Nguyệt, hỏi:
- Không hay hôm nay Hứa bang chủ đến là có chuyện gì?
Hứa La Nguyệt khẽ cười, lát sau mới nói:
- Hoàng giáo chủ không phải có điều muốn hỏi La Nguyệt sao?
Trấn Thiên hơi ngạc nhiên, tâm tư khẽ chuyển, nàng nhướng mày: Thì ra hắn đến đây là vì việc này.
- Hứa bang chủ... - Trấn Thiên ngửa chén, rót trà cho Hứa La Nguyệt - chuyện đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
- Sao Hoàng giáo chủ lại nói như vậy? - Hứa La Nguyệt ngạc nhiên. - La Nguyệt đột nhiên đến Hồng Y tổng đà vào lúc này chẳng phải hết sức đáng nghi sao?
Trấn Thiên ung dung nhấp trà, khẽ cười:
- Quả nhiên rất đáng nghi...
Cơ thể của Hứa La Nguyệt chợt căng cứng, hô hấp bắt đầu gấp gáp.
- Nhưng hiện tại thì không còn đáng nghi nữa.
Hứa La Nguyệt nhíu mày:
- Hoàng giáo chủ dựa vào đâu?
- Hứa bang chủ, lần này Trấn Thiên đã đánh cược. - Trấn Thiên tiếp lời.
- Đánh cược? - Chân mày Hứa La Nguyệt hằn sâu. - Chuyện này cũng có thể cược sao?
Trấn Thiên xoay xoay chén trà trên tay, nhàn nhạt giải thích:
- Hứa bang chủ tới Hồng Y tổng đà vào lúc Hồng Y giáo mới tìm ra gian tế thì quả là trùng hợp. Trên giang hồ ai ai cũng biết Tứ trấn giang hồ trấn thủ bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, phục vụ cho Hoàng đế. Đó cũng là nguồn cung cấp nhân lực, vật lực, binh lính, quan viên lớn nhất cho triều đình. Ngược lại, bang Huyết Hải mới được thành lập, trước kia vốn chỉ là các bang phái nhỏ rải rác trên biển, nói trắng ra thì chỉ là lũ hải tặc không hơn không kém. Cách đây vài năm, Hứa lệnh tôn đã có ý định liên kết các bang phái đó lại với nhau thành một thể thống nhất, chỉ tiếc việc còn chưa thành thì ngài ấy đột ngột qua đời. Và rồi chính Hứa bang chủ đây đã thay cha mình hoàn thành tâm nguyện cuối cùng. Có điều...
Ngừng lại một lát, đoạn, Trấn Thiên nhướng mày cười:
- Có điều... Lệnh tôn thực đã quy tiên? Hẳn là Hứa bang chủ vẫn còn nghi ngờ điều này.
Hứa La Nguyệt sửng sốt rồi cười phá lên:
- Hoàng giáo chủ tâm tư mẫn tiệp, tại hạ bội phục.
- Còn nữa... - Trấn Thiên nói tiếp - Đa phần các bang phái trên giang hồ của ta đều phục vụ hoàng thất, đó cũng là điều khác biệt của giang hồ Đại Nam khi nhúng tay vào chính trị. Nhưng bang Huyết Hải từ khi thành lập đến nay lại không hề tham gia vào triều chính, chỉ có hai khả năng: khả năng thứ nhất đó là Hứa bang chủ là người không có dã tâm, chỉ muốn an phận sống tại đảo Hoa Hùng, thi thoảng tham gia vài sự kiện của giới võ lâm; khả năng thứ hai chính là bang Huyết Hải đang phục vụ cho một thế lực khác ngang ngửa hoàng thất Đại Nam. Giả thiết đầu tiên có thể bỏ qua bởi triều đình sẽ tẩy chay loại bang phái như vậy, vậy là chỉ còn giả thiết thứ hai. Về phần giả thiết thứ hai này... Thế lực đó... Tại hạ đã cược rằng...
Hứa La Nguyệt mỉm cười chờ đợi.
Đôi mắt cong lại thành hai vành trăng lưỡi liềm, Trấn Thiên nở một nụ cười quái dị:
- Hứa bang chủ đây là người của Chúa phi Trương Thụy Quân, tại hạ nói đúng chứ?
- Hứa bang chủ đây là người của Chúa phi, tại hạ đoán đúng chứ? - Trấn Thiên nở một nụ cười quỷ dị.
Hứa La Nguyệt vừa nghe, sắc mặt đại biến, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt đẹp như ngọc trầm ổn, y lên tiếng:
- Hoàng giáo chủ dựa vào đâu mà xác định Hứa mỗ là người của Chúa phi?
- Như tại hạ đã nói... - Trấn Thiên thong dong nhấp trà, hương trà Hồng Phất Nữ nồng nàn lan toả trong không khí - Người có thể giúp bang Huyết Hải tồn tại cho đến giờ, ngoài hoàng thất ra thì chỉ có Chúa phi Trương Thụy Quân mới có thể làm được. Tuy tại hạ nói là cược nhưng thực chất cũng đã nắm chắc tám phần thông tin.
Hứa La Nguyệt nheo mắt nhìn Trấn Thiên một lúc lâu, lát sau mới nói:
- Nếu vậy thì sao Hoàng giáo chủ vẫn chưa ra tay? La Nguyệt hiện giờ như thỏ lọt hang hùm, chắc chắn không thể phản kháng.
- Nói một cách khách quan thì Chúa phi cũng là người bị hại. Nếu chân tướng lần này không được làm rõ, Trịnh Vân Ảnh lại bị đưa đến Đại Lí Tự thì người gặp rắc rối chính là bà ấy. - Trấn Thiên nhướng mắt nhìn Hứa La Nguyệt.
- Có thể dùng chiêu "mượn dao giết người"... - Hứa La Nguyệt phe phẩy quạt, nói bâng quơ.
Gió đêm lùa qua khe cửa, lạnh buốt.
- Aiza, trà Hồng Phất Nữ này quả là hiếm có! - Trấn Thiên đột nhiên tán thưởng một câu, đoạn nhìn Hứa La Nguyệt, nhe răng cười. - Hứa bang chủ, có cần mang về một ít không?
*********************** ***
Bàn cờ bày trước mắt, Triệu giáo chủ tay kẹp quân cờ đen, nhìn Trấn Thiên đang chăm chú quan sát thế cục, lên tiếng:
- Hoàng tiểu huynh đệ, cậu nghĩ sao về cục diện hiện tại?
Cầm lên một quân cờ trắng, Trấn Thiên ngẩng đầu:
- Triệu giáo chủ muốn hỏi về cục diện nào?
"Cạch" - Quân cờ đen của Triệu giáo chủ đặt vào thế cờ Trân Long, đâm ngang hông trận pháp của Trấn Thiên:
- Ý Triệu mỗ là cục diện triều đình. Hiện tại, Hoàng thất đang bị họ Trương đe doạ, ta vẫn không hiểu sao cậu lại xử lí mọi chuyện như vậy.
- Nhất định không thể loại bỏ Chúa phi, phải giữ người này lại. - Trấn Thiên vừa nghe đã lập tức hiểu rõ, nhẹ đặt quân cờ trắng cố thủ một góc. - Suốt hơn hai mươi năm qua, bà ta là người bảo vệ Đại Nam, được dân chúng tin tưởng, đặc biệt là dân trồng trà ở vùng Dương Châu. Nói trắng ra thì chính bản thân Hoàng đế nhu nhược, nếu không có Chúa phi chỉ e Đại Nam ta đã rơi vào tay các nước lân bang từ lâu rồi!
- Nhưng con người này rất nguy hiểm. - Triệu giáo chủ nhìn quân cờ trắng cô độc nằm giữa đoàn quân cờ đen của mình mà giật mình, lát sau buông quân cờ trên tay xuống, thở dài - Tại hạ thua rồi. Kỳ pháp của Hoàng tiểu huynh đệ quả là tinh diệu, cho dù bị quân địch bao vây nhưng vẫn đặt tinh binh cố thủ chờ thời cơ phản kháng.
Trấn Thiên khẽ lắc đầu:
- Tại hạ chỉ là tự lưu lại cho mình một con đường sống.
- Giữ được một quân cờ như vậy không chỉ có thể lưu lại sinh lộ mà còn có thể thay đổi thế cuộc, khuynh đảo thiên hạ. - Triệu giáo chủ vuốt râu, nhìn Trấn Thiên ra chiều tán thưởng.
Trấn Thiên cũng cười:
- Triệu giáo chủ đã quá khen rồi.
- Hoàng tiểu huynh đệ đã có dự tính gì chưa? - Triệu giáo chủ thu lại những quân cờ, đậy nắp hộp cờ, chỉnh lại tư thế, hỏi.
Trấn Thiên đích thị là bị trà Hồng Phất Nữ mê hoặc, nàng nâng ly trà, nhấp một ngụm:
- Tại hạ đã bàn với Nguyên Minh và Lục Nghị, hai ngày nữa sẽ xuất hành về kinh.
- Còn Hồng Y giáo? - Triệu giáo chủ nhíu mày.
- Tại hạ đã giao lại quyền quản lí cho Lâm đường chủ. - Trấn Thiên đáp. - Trong Hồng Y giáo lúc này ngoài cô ấy ra, không ai có khả năng thay mặt tại hạ điều hành Hồng Y giáo. Sau khi làm xong việc, tại hạ sẽ trở lại.
- Xem ra nhiệm vụ lần này khá quan trọng... - Triệu giáo chủ nheo mắt, bí ẩn cười.
" Nước sông Dịch lạnh..."
Khuôn mặt Trấn Thiên thoáng rúm ró: Này lão Triệu, sư phụ ta hành tung bất định, thuật nghe lén cũng đã luyện tới cảnh giới. Chẳng qua do bị ngài phát hiện thân phận nên ta mới phải khai ra lí do mình vào Thái Học Viện.* Ngài không giấu kỹ lại nói toạc móng heo như vậy nhỡ bà ấy nghe được thì cái mạng nhỏ của ta cũng không giữ nổi đâu!
- Hoàng tiểu huynh đệ đã thay đổi rất nhiều. - Triệu giáo chủ liếc Trấn Thiên. - Chỉ sau vài ngày mà cậu đã trở thành người tâm cơ không nhỏ.
Khoé môi Trấn Thiên không ngừng co giật, vội uống trà cho nhuận khí, nàng cười khan:
- Ahaha! Tại hạ chỉ là cẩn thận, là cẩn thận thôi.
"Lão già phúc hắc! Hừ hừ!"
********************* ***
Gió ấm phất qua mấy đình viện,
Cám cảnh li biệt, lệ chia phôi.
Sáng sớm, ngay tại trước cổng Hồng Y tổng đà, một đoàn người đứng chật như nêm cối vây quanh bốn thiếu niên trẻ tuổi. Nhìn ra thì thấy bốn người đó chính là Trấn Thiên, Nguyên Minh, Lục Nghị và Hứa La Nguyệt, còn phía đối diện, trừ bỏ các môn đồ của Tứ Trấn Giang Hồ ra, chính là ba vị giáo chủ, Hà Vô Song, Lâm Uyển Nhi và Tứ Đại Quái Nhân.
- Lần này lên đường về kinh mọi người hãy cẩn trọng. Đặc biệt là Hoàng tiểu huynh đệ, hiện tại tin tức về việc cậu trở thành tân giáo chủ Hồng Y đã lan ra khắp nơi, chỉ e sẽ có kẻ lo sợ mà làm càn, cho nên ngàn vạn lần phải cẩn thận. - Triệu giáo chủ một thân trường bào xanh lục, đứng đối diện với Trấn Thiên, nghiêm mặt nhắc nhở.
Trấn Thiên ôm quyền, cao giọng:
- Mong Triệu giáo chủ hãy yên tâm. Tại hạ cùng mọi người sẽ cẩn trọng.
Lâm giáo chủ tiếp lời:
- Để tiện lợi hơn, ta đã chuẩn bị cho các cậu một cỗ xe ngựa, hiện xe đang chờ dưới chân núi, mọi người hãy mau chóng lên đường.
- Nên nhớ cần phải thận trọng.- Hà giáo chủ lạnh lùng nói.
Nguyên Minh cười khổ:
- Triệu giáo chủ đã nhắc chúng tại hạ.
- Sớm xuất hành một chút. - Hà giáo chủ vuốt râu.
- Cha, bây giờ họ sẽ khởi hành. - Hà Vô Song lắc đầu.
- À... Ừm... - Hà giáo chủ ậm ừ gật đầu.
Trấn Thiên cùng mọi người nhất loạt chú mục nhìn Hà giáo chủ Hà Trác Phi, không rõ từ khi nào mà ông trở nên nhiều lời như vậy. Cho nên nhất thời muốn cười mà hận không thể cười , trong lòng vô cùng đau khổ, chỉ có thể bày tỏ cùng trời xanh.
- Được rồi, mọi người mau chóng lên đường. Trên đường nếu có gặp phải chuyện khó khăn gì thì hãy bắn ba mũi hoả tiễn, chúng ta sẽ đến tương cứu. - Triệu giáo chủ mỉm cười.
Khoé mắt Trấn Thiên giật giật, rất muốn hỏi rằng: Các ngài sẽ ngẩng đầu ngắm trời cả ngày sao?
Nếu không chẳng lẽ hệ thống gian tế của Tứ Trấn Giang Hồ lại rộng lớn đến vậy? Quá nguy hiểm!
- Vậy, chúng tại hạ xin phép lên đường! - Lục Nghị ôm quyền.
- Cáo từ! - Nguyên Minh chắp tay hướng mọi người, nói.
Hứa La Nguyệt nhìn chúng nhân, khẽ gật.
- Cáo từ! - Ba vị giáo chủ, Hà Vô Song, Lâm Uyển Nhi cùng Tứ Đại Quái Nhân nhất loạt đồng thanh.
Trấn Thiên nhìn Triệu giáo chủ, xúc động vô cùng vì có thể thoát khỏi vị "giáo chủ bụng đen" rồi vui vẻ dẫn đầu đoàn người, men theo bậc cấp mà xuống núi.
Đoàn người đi khuất, chúng nhân lục tục trở vào trong. Riêng các môn đồ của Thanh Trúc giáo, Cổ Trùng giáo và Thiên Sơn giáo do ăn cơm chùa của Hồng Y giáo quá lâu cho nên buộc phải thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành hồi giáo, trong Hồng Y tổng đà chợt náo nhiệt vô cùng.
********************** ***
Trên chiếc xe ngựa lắc lư, Trấn Thiên nhìn Hà Vô Song cùng Hứa La Nguyệt đang ngồi cạnh mình mà nhất thời dở khóc dở cười. Nhất là khi hai người này lại ở cạnh nhau, nàng cảm thấy có chút ám muội nha!
Lại nói khi bốn người Trấn Thiên, Nguyên Minh, Lục Nghị và Hứa La Nguyệt vừa mới xuống tới chân núi thì xe ngựa quả nhiên đã đợi phía trước. Có điều chiếc xe đó lại không có xa phu mà thay vào đó là Hà Vô Song.
Lúc này chỉ thấy Trấn Thiên nhìn Lục Nghị, Lục Nghị nhìn Nguyên Minh, Nguyên Minh nhìn Hứa La Nguyệt. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh một hồi, cuối cùng ánh mắt lại bắn thẳng tới một vị nào đó thân vận y phục đen, miệng ngậm cọng cỏ đang ung dung nằm vắt chân chữ ngũ trên nóc xe ngựa...
Sau đó chính là hoàn cảnh bốn người cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa như thế này.
Hỏi: Sao lại là bốn người?
Đáp: Vì Lục Nghị nhận nhiệm vụ đánh xe nên vẫn được coi là ngồi trên xe, chỉ duy Nguyên Minh cưỡi ngựa theo yểm trợ phía sau nên không được tính.
- Hà huynh, Hứa bang chủ là do tiện đường nên mới cùng đi cùng chúng tại hạ, nhưng huynh đâu có chuyện gì phải làm ở kinh thành, sao lại phải đi theo? - Trấn Thiên hơi rướn người về phía Hà Vô Song, nheo mắt hỏi.
Hà Vô Song nghe hỏi liền chỉnh lại áo, ngồi thẳng dậy, son sắc nói:
- Hà Vô Song ta đi theo quyết bảo vệ Hoàng giáo chủ chu toàn!
Giọng nói vốn trầm trầm của Hà Vô Song chợt vống cao, vang xa đến hàng dặm. "Rầm" - Lục Nghị trong vai trò xa phu giật mình, quất mạnh roi làm con ngựa kéo xe hí vang, lồng lên lao đi, khiến cho bánh xe lao sượt qua một viên sỏi nhỏ, thiếu chút nữa thì lật nghiêng xe. Lại thêm một tiếng hí vang trời, Lục Nghị khó khăn lắm mới có thể kìm cương lại.
- Mọi người không sao chứ? - Lục Nghị thở dốc, lo lắng hỏi vọng vào.
- Khụ khụ... - Trấn Thiên ho khan vài tiếng, vuốt vuốt ngực - Không, không sao.
Nguyên Minh vốn cưỡi ngựa theo sau, nay đột nhiên thấy xe ngựa lao đi thì không khỏi hoảng loạn, thúc ngựa phi như bay tiếp cận chiếc xe. May mắn thay,*nó đã kịp dừng lại.
Giơ tay vén rèm che cửa sổ xe, Nguyên Minh trán lấm tấm mồ hôi, vội hỏi:
- Các ngươi không sao chứ?
Trấn Thiên ngẩng lên, lắc đầu. Lúc này Nguyên Minh mới thở phào, buông tay, rèm vải phất phơ theo gió.
Lục Nghị nhìn Nguyên Minh, khẽ gật. Xe ngựa tiếp tục chuyển bánh, thẳng hướng kinh thành mà đi. Có điều ngay lúc này trong xe lại vang lên một đoạn đối thoại, đại loại như:
- Con Hà Mã thối! Đang yên đang lành ngươi gào lên làm gì chứ!? Cái gì mà theo bảo vệ? Ngươi trốn cha mình thì có!
- Tên ẻo lả, còn đêm hôm nọ ngươi đến phòng của Tiểu Hoàng làm gì? Còn ở lại rất lâu nữa!
"Rầm" - Một âm thanh dị thường vang lên, xe ngựa lần này thiếu chút nữa lao vào vách núi. Có điều khi Trấn Thiên còn chưa kịp cảm thán vì " tài " đánh xe ngựa của Trương công tử thì hai giọng nói từ bên ngoài đã đồng loạt vang lên:
- Hoàng giáo chủ, mau ra học cưỡi ngựa.
Trấn Thiên trợn mắt: Lần này hai người thật là tâm đầu ý hợp nha!
Chỉ hai ngày sau đó, tin tức Thượng thư bộ Hình Lý Nghĩa tự sát đã lan khắp cả nước, ngay lập tức Tả thị lang bộ Hình lên thay thế, quyền lực nhà họ Trương lại càng lớn mạnh hơn.
Một tháng sau đó, bang Huyết Hải lập phân đà tại kinh thành. Trong giang hồ cũng rộ lên tin đồn về mối tình đơn phương mà Hứa bang chủ dành cho Hoàng giáo chủ Hoàng Trấn Thiên, quả là thói đời ngày sau! Bất quá những điều này sẽ nói sau, sẽ nói sau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.