Chương 10: Tìm ra gian tế, lại vướng phải rắc rối (trung)
Trấn Thiên
06/11/2013
Lời vừa nói ra, Lâm giáo chủ thấy tinh thần nhẹ nhõm, tai tinh, mắt sáng. Nhưng sao...Lại yên lặng thế nhỉ?
Lâm giáo chủ vội vàng quay qua nhìn mọi người trong phòng hiện đang rơi vào trạng thái xuất thần lên mây, đặc biệt là một cậu thiếu niên mày rậm mặt tròn, thân hình gầy yếu có vẻ là môn đồ của Thanh Trúc giáo đang đứng ở góc phòng.
Trấn Thiên há hốc mồm, cơ mặt đơ hết ra, đôi mắt một mí dài nhỏ như sợi tơ không có thần, thật là mất hình tượng : Xong rồi, Lâm giáo chủ ra tay rồi. Khụ...Nhầm, là Lâm giáo chủ mở miệng mới đúng, mà nghe cách xưng hô của ông ta với Lưu giáo chủ xem ra tình cảm giữa họ không bình thường chút nào nha. Trịnh Vân Ảnh thì không phải hỏi, nhìn sắc mặt cô ta thì tám chín phần là bị dọa cho hồn phi phách tán rồi, xem ra chấn động tinh thần không nhỏ chút nào. Cũng phải thôi, đường đường là một vị tân giáo chủ được mọi người kính nể nay lại bị một vị lão nhân ngoài năm mươi tuổi hất ngã xuống đất, mất mặt vô cùng. Vân Ảnh ơi Vân Ảnh, ngươi hại chết tình nhân của Lâm giáo chủ, chỉ e cái mạng nhỏ của ngươi không sớm thì muộn cũng sẽ bị kiếm của ông ta chọc cho thành tổ ong!
Bên này Trấn Thiên đang say sưa suy nghĩ thì bên kia Triệu giáo chủ đã nhanh chóng hồi phục tinh thần, tiến đến bên cạnh Lâm giáo chủ, lắc đầu nói:
- Lâm giáo chủ, ngài hãy bình tĩnh lại.
Hà giáo chủ bước tới trước mặt Trịnh Vân Ảnh, lãnh khí bao trùm, buông một câu:
- Không nên manh động, chúng ta còn nhiều thời gian để trừng trị cô ta, đòi lại công bằng cho Lưu Triệt...
Trấn Thiên đưa tay lên ôm đầu, đau khổ nghĩ: Aiza, xem ra trước khi đến đây, ba vị lão nhân này đã chuẩn bị hết từ trước rồi. Lên tham gia đại hội tỉ võ là giả, bắt gian tế mới là mục đích chính. Phải làm thế nào bây giờ? Ta đang muốn nhân lúc Tứ trấn giang hồ tranh nhau ngôi vị minh chủ thì sẽ lẻn đi xem xét nơi này, vừa giúp Hồ phu tử tra án, vừa...khụ...có cơ hội "vét của". Bây giờ thì... Xem ra cơ hội "nhân lúc hỗn loạn" cũng không có, haizzz...
Bên kia, Trịnh Vân Ảnh bị lời này của Hà giáo chủ dọa cho suýt ngất, cả thân hình mềm nhũn như cọng bún thiu, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Tuy nhiên, Trịnh Vân Ảnh cũng nhận ra rằng cho dù Lâm giáo chủ có cao giọng quát nạt thì cũng chưa chắc ông ta có bằng chứng về những việc ả làm, bởi vì những việc đó ả đều giao cho đầy tớ trung thành của mình thực hiện . Nghĩ vậy, Trịnh Vân Ảnh liền ổn định tinh thần, đứng lên, trừng mắt nói:
- Lâm giáo chủ, ngài một mực nói Vân Ảnh là gian tế, giết hại sư phụ, liệu có bằng chứng gì không?
- Tiện nhân! Ngươi còn dám giảo biện!? - Lâm giáo chủ tức giận, chân khí bơm đầy hai ống tay áo, chụm hai ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái lại với nhau tung ra một luồng kình khí bắn về phía Trịnh Vân Ảnh.
Trịnh Vân Ảnh quắc mắt, lập tức điểm mũi chân, tung mình lên không tránh khỏi luồng kình khí đang giận dữ lao tới như con giao long xé nước rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
" Rầm!", một tiếng nổ lớn vang lên làm vỡ cả một mảng tường, bụi bay mù mịt, thi thoảng phát ra tiếng lách tách nhỏ của các mảnh vụn rơi xuống. Nhóm môn đồ của Tứ trấn giang hồ ngay lập tức đứng dạt sang một bên. Trấn Thiên khổ sở bị mấy tên nam nhân và cả nữ tử dồn vào một góc, chen lấn mãi mới có thể lên được hàng đầu. Nhìn sang Nguyên Minh và Lục Nghị...Khụ...Trấn Thiên cảm khái : Sao ta thấy hoa đào rợp trời thế kia? Phải chăng là ta hoa mắt?
Chuyện là hiện tại Nguyên Minh và Lục Nghị bị dồn vào sát nhóm nữ tử là môn đồ của Hồng Y giáo, tình hình rất rất không tốt. Mấy nữ tử kia nhìn hai người không chớp mắt, hai má lại ửng hồng làm Nguyên Minh và Lục Nghị thấy lạnh người, người như bị lột da, xấu hổ muôn phần. Hai vai Trấn Thiên run lên kịch liệt, ruột gan muốn thắt thành nơ bướm, khó khăn lắm mới nhịn được cười : Haiza, ai bảo hai người các ngươi tuấn tú quá làm chi? Hồng Y giáo chỉ toàn nữ tử, họ thấy hai ngươi khác nào như hổ đói thấy mồi chứ! Haha, xem ra " Nhan sắc" của hai ngươi có phần hữu dụng rồi. ( Tác giả kinh sợ: "Ngươi đang nghĩ ra cái gì vậy? ", " Sau khi về Kinh thành ngươi sẽ biết" , Tác giả liếc mắt: " Không phải ngươi muốn ...khụ...bán hai người họ vô thanh lâu đấy chứ? Ta nghĩ họ không mua nam nhân đâu...", Ta không điên tới mức đó! Như vậy thì chẳng phải ta bị lỗ nặng sao?", Tác giả thổ huyết: " Khụ... Ta bắt đầu thấy sợ ngươi rồi đó").
Thấy Trịnh Vân Ảnh tránh được chưởng này, Lâm giáo chủ nghiến răng, rút cây sáo ngọc ở thắt lưng ra, đặt lên môi chuẩn bị thi triển Âm Phong Công - Một loại tâm pháp thượng thừa dựa vào âm luật của các loại nhạc cụ như đàn tỳ bà, sáo, đàn cổ... khiến cho kẻ địch tâm thần hoảng loạn, đầu óc đau buốt, cuối cùng bị phong bế ma mươi sáu tử huyệt mà chết, đau đớn vô cùng.
Một dải âm thanh rít lên như rắn độc phát ra từ ống sáo, nhưng khi nó chưa kịp phát ra uy lực thì một thanh chủy thủ lao vút tới gạt ống sáo rơi xuống đất. Lâm giáo chủ cả kinh nhìn thanh chủy thủ và cây sáo lăn dưới đất rồi quay sang nhìn Triệu giáo chủ, nhíu mày, gắt lên:
- Triệu giáo chủ!
- Lâm giáo chủ...- Triệu giáo chủ lắc đầu.
- Lẽ nào ngài vẫn muốn nương tay với ả ta hay sao? Ả là kẻ đã hại chết Lưu...muội muội. - Cặp lông mày của Lâm giáo chủ ngày càng nhíu chặt, đôi mắt thoáng lạnh, lớn tiếng hỏi.
Triệu giáo chủ trầm giọng, lắc đầu nói:
- Ta biết, nhưng ngài có thể nghe ta thêm một lần này nữa được không?
Lâm giáo chủ quay sang nhìn Hà giáo chủ đang lạnh lùng nhìn mình gật đầu, cân nhắc suy nghĩ rồi không cam tâm mà đứng sang một bên.
Trịnh Vân Ảnh thấy vậy càng dương dương tự đắc, nhướng mày nhìn Triệu giáo chủ, cười nhạt: Triệu Vân Long, ông đừng tưởng giở quái chiêu mà ta sợ ông. Để ta xem ông có bao nhiêu phần bản lĩnh?
Triệu giáo chủ nhìn bộ dạng đắc ý của Trịnh Vân Ảnh, nheo mắt hỏi:
- Ngươi muốn bằng chứng?
- Đúng vậy, ta không có động cơ giết sư phụ càng không có động cơ cấu kết với triều đình. Nếu các vị muốn vu oan giá họa cho ta thì cần có bằng chứng! Nếu không, chuyện này mà đồn ra ngoài... - Trịnh Vân Ảnh cười nhạt - Các vị sẽ không còn mặt mũi đâu mà hành tẩu giang hồ nữa!
- Ngươi muốn có bằng chứng thật sao? - Hà giáo chủ nhướng mày, cười mỉa mai.
Trịnh Vân Ảnh chậm rãi gật đầu.
- Được! - Hà giáo chủ cười lớn, hướng ra phía cửa, gọi - Lâm tiểu thư, mời vào!
Mọi người trong phòng ngạc nhiên, nhất loạt nhìn ra phía cửa chính, trong bụng thầm nghĩ: Lâm tiểu thư? Lâm tiểu thư là ai nhỉ?
Trịnh Vân Ảnh cũng kinh ngạc không kém, lục lại trí nhớ nhưng nhất thời không có ấn tượng về người này, thầm nghĩ: Ngài lại định giở quái chiêu gì đây? Hà giáo chủ?
Chỉ thấy ngoài cửa, một người ngược sáng đi vào, đó là một nữ tử vận y phục bó chẽn màu đỏ, mái tóc mềm buộc cao. Thân hình mảnh mai nhưng bước chân lại dứt khoát không chút do dự, khuôn mặt thanh tú hằn lên sự hận thù và thống khổ.
Lâm Uyển Nhi? - Trấn Thiên ngạc nhiên, nheo mắt nhìn.
Trịnh Vân Ảnh cũng kinh ngạc không kém, chau mày :
- Uyển Nhi? Chẳng phải ta dặn ngươi đứng ở bên ngoài sao ngươi lại vào đây?
- Ta đến để đưa bằng chứng cho ngươi. - Uyển Nhi cười nhạt, liếc Trịnh Vân Ảnh.
- Ngươi nói cái gì? Sao ngươi dám xưng hô với ta như vậy? - Trịnh Vân Ảnh nghiến răng, vung tay lên định tát Uyển Nhi một cái, nhưng ngay lập tức cánh tay của ả ta không thể hạ xuống dù chỉ là nửa tấc, toàn thân cứng đơ tại chỗ. Ả ta đã bị Hà giáo chủ điểm huyệt!
Trấn Thiên chớp mắt mấy cái, nhìn Trịnh Vân Ảnh rồi lắc đầu cười thầm: Nơi này quả nhiên sản sinh ra lắm kẻ ngu ngốc! Còn phải hỏi sao? Lâm Uyển Nhi chính là Lâm tiểu thư mà lão Triệu nhắc đến. Còn nữa, đang thất thế mà muốn làm càn đánh người... Haizzz... Thật không biết thời thế mà.
Uyển Nhi không đáp lời của Trịnh Vân Ảnh, càng không lấy làm bất ngờ vì hành động của ả, nàng lãnh đạm bước qua mặt ả ta. Tiến đến trước mặt Lâm giáo chủ, Uyển Nhi giơ tay gỡ trong lọn tóc ra một ống trúc nhỏ rồi cung kính đưa cho ông, khẽ cười:
- Cha. Cuối cùng chúng ta cũng có thể đòi lại công bằng cho mẫu thân...
Tất cả mọi người đứng trong phòng nhất thời cả kinh, không tự chủ mà đứng ngây ra một loạt. Trấn Thiên suýt bị sặc nước bọt của mình mà chết: Cái, cái, cái gì? Cha? Mẫu thân? Lâm Uyển Nhi chính là con gái của Lâm giáo chủ và Lưu giáo chủ???? Gài con gái vào làm đường chủ Hồng Y giáo? Lão Thiên ơi, ngày hôm nay ngài khiến ta bị kích động tinh thần không nhỏ nha!
Đứng bên cạnh, Nguyên Minh và Lục Nghị không khỏi sửng sốt, bộ dáng biểu tình hệt như Trấn Thiên. Chỉ có điều do là nam nhi nên vẫn giữ được chút hình tượng. Hiện tại, trong căn phòng này ngoài Lâm Uyển Nhi, ba vị giáo chủ " Phúc hắc" và Tứ đại quái nhân ra thì thần trí của tất cả mọi người đều đang lang thang quanh quẩn ở chốn nào đó vẫn chưa hoàn lại với xác. Đặc biệt là Trịnh Vân Ảnh, nói thực, nếu ả ta không bị điểm huyệt thì chín phần sẽ chết đứng ngay tại chỗ!
Lâm giáo chủ đã lường trước việc này, mặt mày thanh tỉnh, ông nhận lấy ống trúc rồi rút từ trong đó ra một cuộn giấy, ngưng thần đọc.
- Lâm giáo chủ? Trong đó viết gì? - Triệu giáo chủ bước tới gần.
Cặp lông mày của Lâm giáo chủ ngày càng nhíu chặt.
- Có chuyện gì sao? - Giọng nói lạnh lùng của Hà giáo chủ vang lên.
Hàng lông mày của Lâm giáo chủ ngày càng xoắn lại với nhau. Điều này khiến cho mọi người đứng trong khách sảnh cả kinh đến ngạt thở do không hiểu có vấn đề gì ở mảnh giấy đó.
Một lát sau, Lâm giáo chủ ngẩng đầu lên, bước tới chỗ Trịnh Vân Ảnh, không tự chủ mà giơ tay đấm một cú trời giáng vào mặt ả làm ả ta lại một lần nữa ngã phịch xuống đất. Do chưa được giải huyệt nên tứ chi của Trịnh Vân Ảnh vẫn cứng đơ, nay lại ngã xuống đất nên cả thân hình như một bức tượng đá bị xô đổ, thêm vào đó khuôn mặt xinh đẹp cũng sưng tướng lên một cục, trông buồn cười vô cùng. Nhưng hiện tại không một ai còn tâm trạng để cười nữa, đành nín thở chờ đợi những gì diễn ra tiếp theo.
Triệu giáo chủ nhanh chóng vận kình giải huyệt nửa người dưới và á huyệt cho Trịnh Vân Ảnh, nửa người trên của ả ta vẫn cứng ngắc như khúc gỗ, chỉ có thể nói chuyện và cử động hai chân. Trịnh Vân Ảnh vừa tức lại vừa đau, trừng mắt nhìn Lâm giáo chủ, hận không thể đem ông ta và Lâm Uyển Nhi ra mà rút gân, lột ra, nghiền nát thành tro bụi. Ả ta chầm chậm đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt Lâm giáo chủ, nghiến răng:
- Lâm giáo chủ, ngài quá đáng rồi đó! Ngài chưa đưa ra bằng chứng mà đã động thủ với ta, chẳng phải là ỷ thế bắt nạt kẻ yếu sao?
Lâm giáo chủ run run, nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi giơ mảnh giấy ra trước mặt Trịnh Vân Ảnh, cao giọng quát:
- Tiện nhân! Ngươi còn dám giảo biện!? Đây chính là đơn thuốc mà ngươi đã sai Uyển Nhi đi bốc, nếu thoạt nhìn thì đều là thuốc bổ nhưng một khi kết hợp chúng lại thì sẽ biến thành kịch độc! Thương thay cho Lưu Triệt vì đã nuôi dưỡng một ả tiện nhân lòng dạ thâm độc như ngươi!
Trịnh Vân Ảnh nhìn thấy mảnh giấy màu vàng nhạt đó, nhất thời mồ hôi vã ra như tắm, hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa lại ngã phịch xuống đất. Ả ta đảo mắt một cái, tâm tư xoay chuyển, lấy lại vẻ bình tĩnh rồi hất cằm lên, hừ lạnh:
- Bằng chứng? Loại bằng chứng đó ta chỉ cần vung bút là có! Lâm giáo chủ, ngài muốn vu oan cho ta thì cũng cần có bằng chứng xác thực một chút.
- Ngươi...! - Lâm giáo chủ trừng mắt quát lớn, nhưng không thể thốt ra nửa câu sau.
Trịnh Vân Ảnh cười nhạt, nhìn thấy bộ dáng này của Lâm giáo chủ lại càng dương dương tự đắc, nghĩ bụng: Haha, Trịnh Vân Ảnh ta xưa nay làm việc rất cẩn thận, chẳng qua vì mọi chuyện cấp bách nên mới lộ ra sơ hở để các ngươi có điều kiện sỉ nhục. Lâm Viễn, ta xem ngài có thể làm gì được ta?
Không khí trong khách sảnh trở nên yên lặng lạ thường.
Đột nhiên, Uyển Nhi từ phía sau chầm chậm tiến lên, đôi mắt trong veo nheo lại nhìn thẳng vào Trịnh Vân Ảnh, thân hình hơi run lên. Đoạn, nàng ta cười lạnh, gằn giọng nói:
- Ha ha ha! Trịnh Vân Ảnh ơi Trịnh Vân Ảnh, ngươi có nhận ra trên đơn thuốc có chữ " Trịnh" không? Khi đưa cho ta đơn thuốc này, bản thân ngươi vì thói quen đã hạ bút kí tên mình lên đó, chính điều ấy đã trở thành tử huyệt duy nhất của ngươi. Ngươi hẳn nhiên hiểu rõ điều này, vì vậy ngay lập tức đã phái vài môn đồ đi sát hại cả nhà Hàn đại phu, ngươi còn ra tay giết luôn mấy môn đồ đó để diệt khẩu, sau đó cũng chính tay ngươi ném đơn thuốc vào thau lửa, nhìn nó bị thiêu thành tro bụi. Chỉ có điều, Trịnh Vân Ảnh ngươi không hề biết, đơn thuốc mà ta giao lại cho ngươi là do Uyển Nhi ta sao chép lại, còn đơn thuốc thật ta đã giấu kín...
Trịnh Vân Ảnh kinh sợ, ngưng thần nhìn lại đơn thuốc trên tay Lâm giáo chủ. Ở góc đơn thuốc có một chữ " Trịnh" rất nhỏ được viết theo lối tiểu triện. Khuôn mặt ả ta ngập tràn sợ hãi, không thốt nên lời.
Ngừng lại một lát, Uyển Nhi tiếp lời:
- Ta biết võ công của mình không bằng ngươi nên chỉ có thể nhịn nhục làm hết mọi việc ngươi giao như một đầy tớ trung thành. Ngươi nghĩ ta trung thành với ngươi thật sao? Thật nực cười!
- Ngươi..! - Trịnh Vân Ảnh kinh hãi giơ tay chỉ vào Uyển Nhi, sắc mặt đổi sang trắng bệch, mồ hôi thi nhau túa ra, tứ chi mềm nhũn.
Uyển Nhi mím môi, khóe mắt giật giật,nhếch miệng cười:
- Ngươi có biết vì sao đến tận bây giờ ta mới mang bằng chứng này ra không? Vì ta muốn ngươi chịu cái cảm giác bị đâm sau lưng vào lúc ngươi nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng! Haha! Trịnh Vân Ảnh ngươi tự cho mình thông minh, rốt cuộc lại bị thông minh hại!
Nói xong, Uyển Nhi lại ngửa cổ cười lớn khiến chúng nhân thất kinh, trong lòng không khỏi lạnh buốt.
Máu trong người Trịnh Vân Ảnh bắt đầu sôi lên sùng sục. Ả ta không ngờ rằng Lâm Uyển Nhi - Kẻ luôn toàn tâm toàn ý làm mọi việc ả giao cho lại là một nội gián, hơn nữa còn là con gái của Lâm giáo chủ và tiền nhiệm giáo chủ Lưu Triệt. Trịnh Vân Ảnh nghiến răng ken két, cười lạnh:
- Khá khen cho Lâm Uyển Nhi ngươi, nhịn nhục phục vụ kẻ sát hại mẫu thân của mình, ngươi quả nhiên thâm độc!
" Chát" - Lâm Uyển Nhi vung tay tát cho Trịnh Vân Ảnh một cái, gằn giọng:
- Tiện nhân!
Lâm giáo chủ trừng mắt, toàn thân khẽ run, phẫn nộ quát:
- Trịnh Vân Ảnh, ngươi còn gì để nói?
Trịnh Vân Ảnh ôm bên má bị tát, liếc mắt nhìn Lâm giáo chủ, hừ lạnh:
- Ta còn không còn lời nào để nói, chỉ có điều ta không cam tâm, không cam tâm thua một ả đầy tớ!
Những lời này vừa nói ra đã làm cho tất cả mọi người ở đây phẫn nộ tột cùng. Trấn Thiên cũng nộ phát công tâm, thiếu chút nữa thì xông lên đạp cho ả Trịnh Vân Ảnh kia một cái nhưng lại thấy trong khách sảnh đầy rẫy các cao thủ võ lâm, họ không ra tay thì nàng cũng không cần phải khoa trương thể hiện.
Lâm giáo chủ trừng mắt, hai bàn tay khẽ chuyển động, vận công định cho Trịnh Vân Ảnh nếm thử "Thiên Sơn ma pháp" rồi xuống thưởng thức " Mạnh Bà thang" dưới hoàng tuyền để xem ả ta còn già mồm đến đâu.
- Khoan đã! - Triệu giáo chủ đột ngột lao lên giữ chặt hai tay của Lâm giáo chủ.
- Triệu giáo chủ! - Lâm giáo chủ cao giọng. - Ngài làm ơn đứng qua một bên được không?
Triệu giáo chủ lắc đầu, buông tay của Lâm giáo chủ ra:
- Hiện tại chúng ta chưa thể giết ả ta.
Đôi mắt của Lâm giáo chủ vằn đỏ giận dữ, giọng có phần gay gắt:
- Tại sao!?
Trấn Thiên lúc này vừa đói vừa mệt, vừa mỏi chân lại vừa buồn ngủ. Đầu óc không thanh tỉnh, tâm loạn như ma. Nay lại nghe thấy câu hỏi ngớ ngẩn của Lâm giáo chủ thì quả thực bức bối vô cùng, không tự chủ mà thốt lên, âm thanh chỉ e muốn làm rung chuyển đại sảnh:
- Ngu ngốc! Giết ả ta rồi thì làm sao điều tra ra kẻ đứng sau giật dây và mục đích của hắn? Nói qua nói lại nãy giờ thật là muốn làm ta tức phát điên mà!!!
Mọi người cả kinh, nhất loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói. Chỉ thấy ở đó có một môn đồ của Thanh Trúc giáo chừng mười sáu mười bảy tuổi, mắt nhỏ mày rậm, thân hình gầy yếu như cây gậy trúc đứng cúi đầu như đang ngủ gật. Nhìn kĩ thì thấy dung nhan cũng có phần thanh tú.
Quả thực khi nói xong câu này Trấn Thiên chỉ muốn cắn lưỡi tự tử cho xong! Mồ hôi thi nhau nhỏ tí tách xuống mặt đất, không ngừng oán hận bản thân: Người xưa đã có câu " Ếch chết tại miệng", mình sao lại rảnh rỗi đến mức nhảy vào cuộc nói chuyện giữa năm người bọn họ chứ? Aiza, thật không muốn cùng Trịnh Vân Ảnh bước trên cầu Nại Hà chút nào!
Trấn Thiên cúi gằm mặt đợi Lâm giáo chủ đem mình ra thử kiếm nhưng đợi cả nửa ngày trời vẫn không thấy có động tĩnh gì, cả khách sảnh lại yên tĩnh lạ thường làm không khí đặc quánh lại, cơ hồ làm người ta ngạt thở. Trấn Thiên cảm thấy rất kì quái bèn nhướng mắt nhìn lên. Chỉ thấy một thân ảnh màu xanh đang bước tới chỗ nàng với tư thế thanh cao thoát tục, dáng điệu ung dung tự tại mang phong cách của các Nho sĩ ở Thái Học Viện - Không ai khác chính là Triệu giáo chủ Triệu Vân Long.
Trấn Thiên run bắn: Vị này thực sự còn nguy hiểm hơn Lâm giáo chủ nhiều, cứ thử bị đôi mắt kia trừng cho một cái thì hồn phách đã phiêu tán mất bảy tám phần rồi.
Ở bên kia, Nguyên Minh khó khăn lắm mới lách được khỏi đám nữ tử Hồng Y đang giương mắt ngưỡng mộ "Sắc đẹp" của mình, tiến nhanh đến chỗ Trấn Thiên, bất giác kéo sát nàng vào lòng. Trấn Thiên giật mình ngẩng lên, trong lòng cảm khái vô cùng: Aiza, Nguyên Minh à, lần đầu tiên ta thấy ngươi thật là anh tuấn nha. Quả nhiên là huynh đệ tốt ! Nhưng ngươi làm thế này...Khụ... Cảnh tượng này...
( Tác giả nhướng mày nhìn Trấn Thiên: " Huynh đệ?" , Trấn Thiên liếc mắt: " Không lẽ là huynh muội sao?" , Tác giả lùi về phía sau mấy bước: " Nhưng ngươi là nữ mà!", Trấn Thiên bước nhanh về phía tác giả, chỉ vào mình: " Ta đang cải nam trang, cải nam trang đó!", Tác giả cúi đầu lầm bầm: " Ta thấy thế nào cũng không thích hợp")
Triệu giáo chủ thấy hành động của Nguyên Minh thì bước chân có chút ngập ngừng song lại nhanh chóng tiến lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trấn Thiên làm nàng vội nhắm chặt hai mắt lại.
Lúc này, một thân ảnh màu xanh lục lao đến ngay cạnh Trấn Thiên, toàn thân phát ra lãnh khí, trừng mắt nhìn Triệu giáo chủ làm ông bất chợt rùng mình. Lục Nghị lại nhìn vào bàn tay của Nguyên Minh đang bấu chặt lấy vai Trấn Thiên thì trong lòng cảm thấy có chút khó chịu bèn nhỏ giọng:
- Nguyên Minh, chú ý hành động.
Nguyên Minh nhíu mày, tròn mắt nhìn Lục Nghị,bàn tay càng bấu chặt lấy Trấn Thiên, nhe răng cười vô tội:
- Ta đâu có làm gì lỗ mãng.
- Khụ...Tay ngươi... - Lục Nghị liếc mắt ám chỉ.
Nguyên Minh chớp mắt mấy cái nhìn Lục Nghị rồi lại nhìn cái người đang đứng lọt thỏm trong lòng mình...Trong không gian tĩnh mịch có tiếng tim đập ngày càng dồn dập như trống trận nhưng lại không rõ xuất phát từ đâu. Chỉ thấy trên khuôn mặt của chàng trai đứng cạnh cậu thiếu niên " To gan" kia điểm hai vệt hồng vô cùng khả nghi.
Một lát sau, Nguyên Minh mới hoàn hồn, vội vàng lùi về phía sau, nét mặt thoáng bối rối nhưng ngay lập tức đã lấy lại vẻ vô ưu vô lo bình thường. Trấn Thiên thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng: Quả nhiên là khảo nghiệm ý chí của ta mà...
Nhưng khi Trấn Thiên vừa mới ngẩng đầu lên thì lại chạm phải nụ cười " Nho nhã" của Triệu giáo chủ - Nụ cười mà theo nhãn quan của nàng là giống hệt nụ cười của Hồ phu tử. Trấn Thiên nàng cảm thấy có điềm chẳng lành nha!
Chỉ thấy bàn tay của Triệu giáo chủ bắt đầu giơ lên, Trấn Thiên cả kinh, tứ chi cứng đơ, mồ hôi túa ra to như hạt đậu. Cánh tay của Triệu giáo chủ tiếp tục giơ lên cao hơn, máu trong người Trấn Thiên bắt đầu đông cứng, hồn phách phiêu tán đi mấy phần.
" Bộp" - Một âm thanh khô khốc vang lên, Trấn Thiên cảm thấy có gì đó đè nặng trên bả vai trái, vội lôi hồn về với xác, ngưng thần nhìn thì thấy bàn tay của Triệu giáo chủ đang đặt trên vai của mình, trong lòng không khỏi kinh sợ vội nhắm chặt hai mắt lại, oán hận nghĩ: Thôi rồi, lần này ta phải đi uống trà chiều cùng Diêm Vương rồi, mới chừng này tuổi mà đã yểu mệnh... Ta thật không cam tâm! Ta thề sau khi xuống điện Diêm La ta sẽ đi tố cáo vị lão nhân phúc hắc này đầu tiên, sau đó là đến Hồ phu tử vì tội đã lôi ta vào chuyện này! Hức hức, trời cao đất dày ơi, xin hãy phù hộ cho con...! Nhưng... - Trấn Thiên hơi ngập ngừng - Sao không có chút nội lực nào tấn công các huyệt đạo của mình nhỉ????
- Vị tiểu huynh đệ này nói rất đúng!
Cái, cái, cái gì? - Trấn Thiên cả kinh, lùi lại phía sau thoát khỏi " Phúc hắc trảo", vội nấp sau lưng Nguyên Minh, khóc không ra nước mắt
Lâm giáo chủ vội vàng quay qua nhìn mọi người trong phòng hiện đang rơi vào trạng thái xuất thần lên mây, đặc biệt là một cậu thiếu niên mày rậm mặt tròn, thân hình gầy yếu có vẻ là môn đồ của Thanh Trúc giáo đang đứng ở góc phòng.
Trấn Thiên há hốc mồm, cơ mặt đơ hết ra, đôi mắt một mí dài nhỏ như sợi tơ không có thần, thật là mất hình tượng : Xong rồi, Lâm giáo chủ ra tay rồi. Khụ...Nhầm, là Lâm giáo chủ mở miệng mới đúng, mà nghe cách xưng hô của ông ta với Lưu giáo chủ xem ra tình cảm giữa họ không bình thường chút nào nha. Trịnh Vân Ảnh thì không phải hỏi, nhìn sắc mặt cô ta thì tám chín phần là bị dọa cho hồn phi phách tán rồi, xem ra chấn động tinh thần không nhỏ chút nào. Cũng phải thôi, đường đường là một vị tân giáo chủ được mọi người kính nể nay lại bị một vị lão nhân ngoài năm mươi tuổi hất ngã xuống đất, mất mặt vô cùng. Vân Ảnh ơi Vân Ảnh, ngươi hại chết tình nhân của Lâm giáo chủ, chỉ e cái mạng nhỏ của ngươi không sớm thì muộn cũng sẽ bị kiếm của ông ta chọc cho thành tổ ong!
Bên này Trấn Thiên đang say sưa suy nghĩ thì bên kia Triệu giáo chủ đã nhanh chóng hồi phục tinh thần, tiến đến bên cạnh Lâm giáo chủ, lắc đầu nói:
- Lâm giáo chủ, ngài hãy bình tĩnh lại.
Hà giáo chủ bước tới trước mặt Trịnh Vân Ảnh, lãnh khí bao trùm, buông một câu:
- Không nên manh động, chúng ta còn nhiều thời gian để trừng trị cô ta, đòi lại công bằng cho Lưu Triệt...
Trấn Thiên đưa tay lên ôm đầu, đau khổ nghĩ: Aiza, xem ra trước khi đến đây, ba vị lão nhân này đã chuẩn bị hết từ trước rồi. Lên tham gia đại hội tỉ võ là giả, bắt gian tế mới là mục đích chính. Phải làm thế nào bây giờ? Ta đang muốn nhân lúc Tứ trấn giang hồ tranh nhau ngôi vị minh chủ thì sẽ lẻn đi xem xét nơi này, vừa giúp Hồ phu tử tra án, vừa...khụ...có cơ hội "vét của". Bây giờ thì... Xem ra cơ hội "nhân lúc hỗn loạn" cũng không có, haizzz...
Bên kia, Trịnh Vân Ảnh bị lời này của Hà giáo chủ dọa cho suýt ngất, cả thân hình mềm nhũn như cọng bún thiu, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Tuy nhiên, Trịnh Vân Ảnh cũng nhận ra rằng cho dù Lâm giáo chủ có cao giọng quát nạt thì cũng chưa chắc ông ta có bằng chứng về những việc ả làm, bởi vì những việc đó ả đều giao cho đầy tớ trung thành của mình thực hiện . Nghĩ vậy, Trịnh Vân Ảnh liền ổn định tinh thần, đứng lên, trừng mắt nói:
- Lâm giáo chủ, ngài một mực nói Vân Ảnh là gian tế, giết hại sư phụ, liệu có bằng chứng gì không?
- Tiện nhân! Ngươi còn dám giảo biện!? - Lâm giáo chủ tức giận, chân khí bơm đầy hai ống tay áo, chụm hai ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái lại với nhau tung ra một luồng kình khí bắn về phía Trịnh Vân Ảnh.
Trịnh Vân Ảnh quắc mắt, lập tức điểm mũi chân, tung mình lên không tránh khỏi luồng kình khí đang giận dữ lao tới như con giao long xé nước rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
" Rầm!", một tiếng nổ lớn vang lên làm vỡ cả một mảng tường, bụi bay mù mịt, thi thoảng phát ra tiếng lách tách nhỏ của các mảnh vụn rơi xuống. Nhóm môn đồ của Tứ trấn giang hồ ngay lập tức đứng dạt sang một bên. Trấn Thiên khổ sở bị mấy tên nam nhân và cả nữ tử dồn vào một góc, chen lấn mãi mới có thể lên được hàng đầu. Nhìn sang Nguyên Minh và Lục Nghị...Khụ...Trấn Thiên cảm khái : Sao ta thấy hoa đào rợp trời thế kia? Phải chăng là ta hoa mắt?
Chuyện là hiện tại Nguyên Minh và Lục Nghị bị dồn vào sát nhóm nữ tử là môn đồ của Hồng Y giáo, tình hình rất rất không tốt. Mấy nữ tử kia nhìn hai người không chớp mắt, hai má lại ửng hồng làm Nguyên Minh và Lục Nghị thấy lạnh người, người như bị lột da, xấu hổ muôn phần. Hai vai Trấn Thiên run lên kịch liệt, ruột gan muốn thắt thành nơ bướm, khó khăn lắm mới nhịn được cười : Haiza, ai bảo hai người các ngươi tuấn tú quá làm chi? Hồng Y giáo chỉ toàn nữ tử, họ thấy hai ngươi khác nào như hổ đói thấy mồi chứ! Haha, xem ra " Nhan sắc" của hai ngươi có phần hữu dụng rồi. ( Tác giả kinh sợ: "Ngươi đang nghĩ ra cái gì vậy? ", " Sau khi về Kinh thành ngươi sẽ biết" , Tác giả liếc mắt: " Không phải ngươi muốn ...khụ...bán hai người họ vô thanh lâu đấy chứ? Ta nghĩ họ không mua nam nhân đâu...", Ta không điên tới mức đó! Như vậy thì chẳng phải ta bị lỗ nặng sao?", Tác giả thổ huyết: " Khụ... Ta bắt đầu thấy sợ ngươi rồi đó").
Thấy Trịnh Vân Ảnh tránh được chưởng này, Lâm giáo chủ nghiến răng, rút cây sáo ngọc ở thắt lưng ra, đặt lên môi chuẩn bị thi triển Âm Phong Công - Một loại tâm pháp thượng thừa dựa vào âm luật của các loại nhạc cụ như đàn tỳ bà, sáo, đàn cổ... khiến cho kẻ địch tâm thần hoảng loạn, đầu óc đau buốt, cuối cùng bị phong bế ma mươi sáu tử huyệt mà chết, đau đớn vô cùng.
Một dải âm thanh rít lên như rắn độc phát ra từ ống sáo, nhưng khi nó chưa kịp phát ra uy lực thì một thanh chủy thủ lao vút tới gạt ống sáo rơi xuống đất. Lâm giáo chủ cả kinh nhìn thanh chủy thủ và cây sáo lăn dưới đất rồi quay sang nhìn Triệu giáo chủ, nhíu mày, gắt lên:
- Triệu giáo chủ!
- Lâm giáo chủ...- Triệu giáo chủ lắc đầu.
- Lẽ nào ngài vẫn muốn nương tay với ả ta hay sao? Ả là kẻ đã hại chết Lưu...muội muội. - Cặp lông mày của Lâm giáo chủ ngày càng nhíu chặt, đôi mắt thoáng lạnh, lớn tiếng hỏi.
Triệu giáo chủ trầm giọng, lắc đầu nói:
- Ta biết, nhưng ngài có thể nghe ta thêm một lần này nữa được không?
Lâm giáo chủ quay sang nhìn Hà giáo chủ đang lạnh lùng nhìn mình gật đầu, cân nhắc suy nghĩ rồi không cam tâm mà đứng sang một bên.
Trịnh Vân Ảnh thấy vậy càng dương dương tự đắc, nhướng mày nhìn Triệu giáo chủ, cười nhạt: Triệu Vân Long, ông đừng tưởng giở quái chiêu mà ta sợ ông. Để ta xem ông có bao nhiêu phần bản lĩnh?
Triệu giáo chủ nhìn bộ dạng đắc ý của Trịnh Vân Ảnh, nheo mắt hỏi:
- Ngươi muốn bằng chứng?
- Đúng vậy, ta không có động cơ giết sư phụ càng không có động cơ cấu kết với triều đình. Nếu các vị muốn vu oan giá họa cho ta thì cần có bằng chứng! Nếu không, chuyện này mà đồn ra ngoài... - Trịnh Vân Ảnh cười nhạt - Các vị sẽ không còn mặt mũi đâu mà hành tẩu giang hồ nữa!
- Ngươi muốn có bằng chứng thật sao? - Hà giáo chủ nhướng mày, cười mỉa mai.
Trịnh Vân Ảnh chậm rãi gật đầu.
- Được! - Hà giáo chủ cười lớn, hướng ra phía cửa, gọi - Lâm tiểu thư, mời vào!
Mọi người trong phòng ngạc nhiên, nhất loạt nhìn ra phía cửa chính, trong bụng thầm nghĩ: Lâm tiểu thư? Lâm tiểu thư là ai nhỉ?
Trịnh Vân Ảnh cũng kinh ngạc không kém, lục lại trí nhớ nhưng nhất thời không có ấn tượng về người này, thầm nghĩ: Ngài lại định giở quái chiêu gì đây? Hà giáo chủ?
Chỉ thấy ngoài cửa, một người ngược sáng đi vào, đó là một nữ tử vận y phục bó chẽn màu đỏ, mái tóc mềm buộc cao. Thân hình mảnh mai nhưng bước chân lại dứt khoát không chút do dự, khuôn mặt thanh tú hằn lên sự hận thù và thống khổ.
Lâm Uyển Nhi? - Trấn Thiên ngạc nhiên, nheo mắt nhìn.
Trịnh Vân Ảnh cũng kinh ngạc không kém, chau mày :
- Uyển Nhi? Chẳng phải ta dặn ngươi đứng ở bên ngoài sao ngươi lại vào đây?
- Ta đến để đưa bằng chứng cho ngươi. - Uyển Nhi cười nhạt, liếc Trịnh Vân Ảnh.
- Ngươi nói cái gì? Sao ngươi dám xưng hô với ta như vậy? - Trịnh Vân Ảnh nghiến răng, vung tay lên định tát Uyển Nhi một cái, nhưng ngay lập tức cánh tay của ả ta không thể hạ xuống dù chỉ là nửa tấc, toàn thân cứng đơ tại chỗ. Ả ta đã bị Hà giáo chủ điểm huyệt!
Trấn Thiên chớp mắt mấy cái, nhìn Trịnh Vân Ảnh rồi lắc đầu cười thầm: Nơi này quả nhiên sản sinh ra lắm kẻ ngu ngốc! Còn phải hỏi sao? Lâm Uyển Nhi chính là Lâm tiểu thư mà lão Triệu nhắc đến. Còn nữa, đang thất thế mà muốn làm càn đánh người... Haizzz... Thật không biết thời thế mà.
Uyển Nhi không đáp lời của Trịnh Vân Ảnh, càng không lấy làm bất ngờ vì hành động của ả, nàng lãnh đạm bước qua mặt ả ta. Tiến đến trước mặt Lâm giáo chủ, Uyển Nhi giơ tay gỡ trong lọn tóc ra một ống trúc nhỏ rồi cung kính đưa cho ông, khẽ cười:
- Cha. Cuối cùng chúng ta cũng có thể đòi lại công bằng cho mẫu thân...
Tất cả mọi người đứng trong phòng nhất thời cả kinh, không tự chủ mà đứng ngây ra một loạt. Trấn Thiên suýt bị sặc nước bọt của mình mà chết: Cái, cái, cái gì? Cha? Mẫu thân? Lâm Uyển Nhi chính là con gái của Lâm giáo chủ và Lưu giáo chủ???? Gài con gái vào làm đường chủ Hồng Y giáo? Lão Thiên ơi, ngày hôm nay ngài khiến ta bị kích động tinh thần không nhỏ nha!
Đứng bên cạnh, Nguyên Minh và Lục Nghị không khỏi sửng sốt, bộ dáng biểu tình hệt như Trấn Thiên. Chỉ có điều do là nam nhi nên vẫn giữ được chút hình tượng. Hiện tại, trong căn phòng này ngoài Lâm Uyển Nhi, ba vị giáo chủ " Phúc hắc" và Tứ đại quái nhân ra thì thần trí của tất cả mọi người đều đang lang thang quanh quẩn ở chốn nào đó vẫn chưa hoàn lại với xác. Đặc biệt là Trịnh Vân Ảnh, nói thực, nếu ả ta không bị điểm huyệt thì chín phần sẽ chết đứng ngay tại chỗ!
Lâm giáo chủ đã lường trước việc này, mặt mày thanh tỉnh, ông nhận lấy ống trúc rồi rút từ trong đó ra một cuộn giấy, ngưng thần đọc.
- Lâm giáo chủ? Trong đó viết gì? - Triệu giáo chủ bước tới gần.
Cặp lông mày của Lâm giáo chủ ngày càng nhíu chặt.
- Có chuyện gì sao? - Giọng nói lạnh lùng của Hà giáo chủ vang lên.
Hàng lông mày của Lâm giáo chủ ngày càng xoắn lại với nhau. Điều này khiến cho mọi người đứng trong khách sảnh cả kinh đến ngạt thở do không hiểu có vấn đề gì ở mảnh giấy đó.
Một lát sau, Lâm giáo chủ ngẩng đầu lên, bước tới chỗ Trịnh Vân Ảnh, không tự chủ mà giơ tay đấm một cú trời giáng vào mặt ả làm ả ta lại một lần nữa ngã phịch xuống đất. Do chưa được giải huyệt nên tứ chi của Trịnh Vân Ảnh vẫn cứng đơ, nay lại ngã xuống đất nên cả thân hình như một bức tượng đá bị xô đổ, thêm vào đó khuôn mặt xinh đẹp cũng sưng tướng lên một cục, trông buồn cười vô cùng. Nhưng hiện tại không một ai còn tâm trạng để cười nữa, đành nín thở chờ đợi những gì diễn ra tiếp theo.
Triệu giáo chủ nhanh chóng vận kình giải huyệt nửa người dưới và á huyệt cho Trịnh Vân Ảnh, nửa người trên của ả ta vẫn cứng ngắc như khúc gỗ, chỉ có thể nói chuyện và cử động hai chân. Trịnh Vân Ảnh vừa tức lại vừa đau, trừng mắt nhìn Lâm giáo chủ, hận không thể đem ông ta và Lâm Uyển Nhi ra mà rút gân, lột ra, nghiền nát thành tro bụi. Ả ta chầm chậm đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt Lâm giáo chủ, nghiến răng:
- Lâm giáo chủ, ngài quá đáng rồi đó! Ngài chưa đưa ra bằng chứng mà đã động thủ với ta, chẳng phải là ỷ thế bắt nạt kẻ yếu sao?
Lâm giáo chủ run run, nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi giơ mảnh giấy ra trước mặt Trịnh Vân Ảnh, cao giọng quát:
- Tiện nhân! Ngươi còn dám giảo biện!? Đây chính là đơn thuốc mà ngươi đã sai Uyển Nhi đi bốc, nếu thoạt nhìn thì đều là thuốc bổ nhưng một khi kết hợp chúng lại thì sẽ biến thành kịch độc! Thương thay cho Lưu Triệt vì đã nuôi dưỡng một ả tiện nhân lòng dạ thâm độc như ngươi!
Trịnh Vân Ảnh nhìn thấy mảnh giấy màu vàng nhạt đó, nhất thời mồ hôi vã ra như tắm, hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa lại ngã phịch xuống đất. Ả ta đảo mắt một cái, tâm tư xoay chuyển, lấy lại vẻ bình tĩnh rồi hất cằm lên, hừ lạnh:
- Bằng chứng? Loại bằng chứng đó ta chỉ cần vung bút là có! Lâm giáo chủ, ngài muốn vu oan cho ta thì cũng cần có bằng chứng xác thực một chút.
- Ngươi...! - Lâm giáo chủ trừng mắt quát lớn, nhưng không thể thốt ra nửa câu sau.
Trịnh Vân Ảnh cười nhạt, nhìn thấy bộ dáng này của Lâm giáo chủ lại càng dương dương tự đắc, nghĩ bụng: Haha, Trịnh Vân Ảnh ta xưa nay làm việc rất cẩn thận, chẳng qua vì mọi chuyện cấp bách nên mới lộ ra sơ hở để các ngươi có điều kiện sỉ nhục. Lâm Viễn, ta xem ngài có thể làm gì được ta?
Không khí trong khách sảnh trở nên yên lặng lạ thường.
Đột nhiên, Uyển Nhi từ phía sau chầm chậm tiến lên, đôi mắt trong veo nheo lại nhìn thẳng vào Trịnh Vân Ảnh, thân hình hơi run lên. Đoạn, nàng ta cười lạnh, gằn giọng nói:
- Ha ha ha! Trịnh Vân Ảnh ơi Trịnh Vân Ảnh, ngươi có nhận ra trên đơn thuốc có chữ " Trịnh" không? Khi đưa cho ta đơn thuốc này, bản thân ngươi vì thói quen đã hạ bút kí tên mình lên đó, chính điều ấy đã trở thành tử huyệt duy nhất của ngươi. Ngươi hẳn nhiên hiểu rõ điều này, vì vậy ngay lập tức đã phái vài môn đồ đi sát hại cả nhà Hàn đại phu, ngươi còn ra tay giết luôn mấy môn đồ đó để diệt khẩu, sau đó cũng chính tay ngươi ném đơn thuốc vào thau lửa, nhìn nó bị thiêu thành tro bụi. Chỉ có điều, Trịnh Vân Ảnh ngươi không hề biết, đơn thuốc mà ta giao lại cho ngươi là do Uyển Nhi ta sao chép lại, còn đơn thuốc thật ta đã giấu kín...
Trịnh Vân Ảnh kinh sợ, ngưng thần nhìn lại đơn thuốc trên tay Lâm giáo chủ. Ở góc đơn thuốc có một chữ " Trịnh" rất nhỏ được viết theo lối tiểu triện. Khuôn mặt ả ta ngập tràn sợ hãi, không thốt nên lời.
Ngừng lại một lát, Uyển Nhi tiếp lời:
- Ta biết võ công của mình không bằng ngươi nên chỉ có thể nhịn nhục làm hết mọi việc ngươi giao như một đầy tớ trung thành. Ngươi nghĩ ta trung thành với ngươi thật sao? Thật nực cười!
- Ngươi..! - Trịnh Vân Ảnh kinh hãi giơ tay chỉ vào Uyển Nhi, sắc mặt đổi sang trắng bệch, mồ hôi thi nhau túa ra, tứ chi mềm nhũn.
Uyển Nhi mím môi, khóe mắt giật giật,nhếch miệng cười:
- Ngươi có biết vì sao đến tận bây giờ ta mới mang bằng chứng này ra không? Vì ta muốn ngươi chịu cái cảm giác bị đâm sau lưng vào lúc ngươi nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng! Haha! Trịnh Vân Ảnh ngươi tự cho mình thông minh, rốt cuộc lại bị thông minh hại!
Nói xong, Uyển Nhi lại ngửa cổ cười lớn khiến chúng nhân thất kinh, trong lòng không khỏi lạnh buốt.
Máu trong người Trịnh Vân Ảnh bắt đầu sôi lên sùng sục. Ả ta không ngờ rằng Lâm Uyển Nhi - Kẻ luôn toàn tâm toàn ý làm mọi việc ả giao cho lại là một nội gián, hơn nữa còn là con gái của Lâm giáo chủ và tiền nhiệm giáo chủ Lưu Triệt. Trịnh Vân Ảnh nghiến răng ken két, cười lạnh:
- Khá khen cho Lâm Uyển Nhi ngươi, nhịn nhục phục vụ kẻ sát hại mẫu thân của mình, ngươi quả nhiên thâm độc!
" Chát" - Lâm Uyển Nhi vung tay tát cho Trịnh Vân Ảnh một cái, gằn giọng:
- Tiện nhân!
Lâm giáo chủ trừng mắt, toàn thân khẽ run, phẫn nộ quát:
- Trịnh Vân Ảnh, ngươi còn gì để nói?
Trịnh Vân Ảnh ôm bên má bị tát, liếc mắt nhìn Lâm giáo chủ, hừ lạnh:
- Ta còn không còn lời nào để nói, chỉ có điều ta không cam tâm, không cam tâm thua một ả đầy tớ!
Những lời này vừa nói ra đã làm cho tất cả mọi người ở đây phẫn nộ tột cùng. Trấn Thiên cũng nộ phát công tâm, thiếu chút nữa thì xông lên đạp cho ả Trịnh Vân Ảnh kia một cái nhưng lại thấy trong khách sảnh đầy rẫy các cao thủ võ lâm, họ không ra tay thì nàng cũng không cần phải khoa trương thể hiện.
Lâm giáo chủ trừng mắt, hai bàn tay khẽ chuyển động, vận công định cho Trịnh Vân Ảnh nếm thử "Thiên Sơn ma pháp" rồi xuống thưởng thức " Mạnh Bà thang" dưới hoàng tuyền để xem ả ta còn già mồm đến đâu.
- Khoan đã! - Triệu giáo chủ đột ngột lao lên giữ chặt hai tay của Lâm giáo chủ.
- Triệu giáo chủ! - Lâm giáo chủ cao giọng. - Ngài làm ơn đứng qua một bên được không?
Triệu giáo chủ lắc đầu, buông tay của Lâm giáo chủ ra:
- Hiện tại chúng ta chưa thể giết ả ta.
Đôi mắt của Lâm giáo chủ vằn đỏ giận dữ, giọng có phần gay gắt:
- Tại sao!?
Trấn Thiên lúc này vừa đói vừa mệt, vừa mỏi chân lại vừa buồn ngủ. Đầu óc không thanh tỉnh, tâm loạn như ma. Nay lại nghe thấy câu hỏi ngớ ngẩn của Lâm giáo chủ thì quả thực bức bối vô cùng, không tự chủ mà thốt lên, âm thanh chỉ e muốn làm rung chuyển đại sảnh:
- Ngu ngốc! Giết ả ta rồi thì làm sao điều tra ra kẻ đứng sau giật dây và mục đích của hắn? Nói qua nói lại nãy giờ thật là muốn làm ta tức phát điên mà!!!
Mọi người cả kinh, nhất loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói. Chỉ thấy ở đó có một môn đồ của Thanh Trúc giáo chừng mười sáu mười bảy tuổi, mắt nhỏ mày rậm, thân hình gầy yếu như cây gậy trúc đứng cúi đầu như đang ngủ gật. Nhìn kĩ thì thấy dung nhan cũng có phần thanh tú.
Quả thực khi nói xong câu này Trấn Thiên chỉ muốn cắn lưỡi tự tử cho xong! Mồ hôi thi nhau nhỏ tí tách xuống mặt đất, không ngừng oán hận bản thân: Người xưa đã có câu " Ếch chết tại miệng", mình sao lại rảnh rỗi đến mức nhảy vào cuộc nói chuyện giữa năm người bọn họ chứ? Aiza, thật không muốn cùng Trịnh Vân Ảnh bước trên cầu Nại Hà chút nào!
Trấn Thiên cúi gằm mặt đợi Lâm giáo chủ đem mình ra thử kiếm nhưng đợi cả nửa ngày trời vẫn không thấy có động tĩnh gì, cả khách sảnh lại yên tĩnh lạ thường làm không khí đặc quánh lại, cơ hồ làm người ta ngạt thở. Trấn Thiên cảm thấy rất kì quái bèn nhướng mắt nhìn lên. Chỉ thấy một thân ảnh màu xanh đang bước tới chỗ nàng với tư thế thanh cao thoát tục, dáng điệu ung dung tự tại mang phong cách của các Nho sĩ ở Thái Học Viện - Không ai khác chính là Triệu giáo chủ Triệu Vân Long.
Trấn Thiên run bắn: Vị này thực sự còn nguy hiểm hơn Lâm giáo chủ nhiều, cứ thử bị đôi mắt kia trừng cho một cái thì hồn phách đã phiêu tán mất bảy tám phần rồi.
Ở bên kia, Nguyên Minh khó khăn lắm mới lách được khỏi đám nữ tử Hồng Y đang giương mắt ngưỡng mộ "Sắc đẹp" của mình, tiến nhanh đến chỗ Trấn Thiên, bất giác kéo sát nàng vào lòng. Trấn Thiên giật mình ngẩng lên, trong lòng cảm khái vô cùng: Aiza, Nguyên Minh à, lần đầu tiên ta thấy ngươi thật là anh tuấn nha. Quả nhiên là huynh đệ tốt ! Nhưng ngươi làm thế này...Khụ... Cảnh tượng này...
( Tác giả nhướng mày nhìn Trấn Thiên: " Huynh đệ?" , Trấn Thiên liếc mắt: " Không lẽ là huynh muội sao?" , Tác giả lùi về phía sau mấy bước: " Nhưng ngươi là nữ mà!", Trấn Thiên bước nhanh về phía tác giả, chỉ vào mình: " Ta đang cải nam trang, cải nam trang đó!", Tác giả cúi đầu lầm bầm: " Ta thấy thế nào cũng không thích hợp")
Triệu giáo chủ thấy hành động của Nguyên Minh thì bước chân có chút ngập ngừng song lại nhanh chóng tiến lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trấn Thiên làm nàng vội nhắm chặt hai mắt lại.
Lúc này, một thân ảnh màu xanh lục lao đến ngay cạnh Trấn Thiên, toàn thân phát ra lãnh khí, trừng mắt nhìn Triệu giáo chủ làm ông bất chợt rùng mình. Lục Nghị lại nhìn vào bàn tay của Nguyên Minh đang bấu chặt lấy vai Trấn Thiên thì trong lòng cảm thấy có chút khó chịu bèn nhỏ giọng:
- Nguyên Minh, chú ý hành động.
Nguyên Minh nhíu mày, tròn mắt nhìn Lục Nghị,bàn tay càng bấu chặt lấy Trấn Thiên, nhe răng cười vô tội:
- Ta đâu có làm gì lỗ mãng.
- Khụ...Tay ngươi... - Lục Nghị liếc mắt ám chỉ.
Nguyên Minh chớp mắt mấy cái nhìn Lục Nghị rồi lại nhìn cái người đang đứng lọt thỏm trong lòng mình...Trong không gian tĩnh mịch có tiếng tim đập ngày càng dồn dập như trống trận nhưng lại không rõ xuất phát từ đâu. Chỉ thấy trên khuôn mặt của chàng trai đứng cạnh cậu thiếu niên " To gan" kia điểm hai vệt hồng vô cùng khả nghi.
Một lát sau, Nguyên Minh mới hoàn hồn, vội vàng lùi về phía sau, nét mặt thoáng bối rối nhưng ngay lập tức đã lấy lại vẻ vô ưu vô lo bình thường. Trấn Thiên thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng: Quả nhiên là khảo nghiệm ý chí của ta mà...
Nhưng khi Trấn Thiên vừa mới ngẩng đầu lên thì lại chạm phải nụ cười " Nho nhã" của Triệu giáo chủ - Nụ cười mà theo nhãn quan của nàng là giống hệt nụ cười của Hồ phu tử. Trấn Thiên nàng cảm thấy có điềm chẳng lành nha!
Chỉ thấy bàn tay của Triệu giáo chủ bắt đầu giơ lên, Trấn Thiên cả kinh, tứ chi cứng đơ, mồ hôi túa ra to như hạt đậu. Cánh tay của Triệu giáo chủ tiếp tục giơ lên cao hơn, máu trong người Trấn Thiên bắt đầu đông cứng, hồn phách phiêu tán đi mấy phần.
" Bộp" - Một âm thanh khô khốc vang lên, Trấn Thiên cảm thấy có gì đó đè nặng trên bả vai trái, vội lôi hồn về với xác, ngưng thần nhìn thì thấy bàn tay của Triệu giáo chủ đang đặt trên vai của mình, trong lòng không khỏi kinh sợ vội nhắm chặt hai mắt lại, oán hận nghĩ: Thôi rồi, lần này ta phải đi uống trà chiều cùng Diêm Vương rồi, mới chừng này tuổi mà đã yểu mệnh... Ta thật không cam tâm! Ta thề sau khi xuống điện Diêm La ta sẽ đi tố cáo vị lão nhân phúc hắc này đầu tiên, sau đó là đến Hồ phu tử vì tội đã lôi ta vào chuyện này! Hức hức, trời cao đất dày ơi, xin hãy phù hộ cho con...! Nhưng... - Trấn Thiên hơi ngập ngừng - Sao không có chút nội lực nào tấn công các huyệt đạo của mình nhỉ????
- Vị tiểu huynh đệ này nói rất đúng!
Cái, cái, cái gì? - Trấn Thiên cả kinh, lùi lại phía sau thoát khỏi " Phúc hắc trảo", vội nấp sau lưng Nguyên Minh, khóc không ra nước mắt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.