Chương 307: 203: Phù Ấn Bí Ẩn - 204: Pháp Tướng
Thanh Phong
13/07/2023
203: Phù Ấn Bí Ẩn
Người mang thiên mệnh vừa nói xong, quảng trường lại một trận nhốn nháo.
Đánh đi!
Đánh nhau rồi!
Rất nhiều người vô cùng phấn khích, lại có kịch hay để xem rồi.
Tịch Huyền đứng một bên nhìn Diệp Quân, ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng.
Diệp Khải cũng khá lo, thầm nói: “Sư phụ, Diệp Quân huynh sẽ không nguy hiểm chứ?”
Người mang thiên mệnh này không phải là An Đạo Tân, đây là người mang thiên mệnh hàng thật giá thật, còn An Đạo Tân đó cũng chẳng phải là Võ Thần.
Hai người chắc chắn không cùng đẳng cấp.
Giọng nói bí ẩn trong người Diệp Khải nói: “Con biết tại sao người mang thiên mệnh đời trước lại vô địch không?”
Diệp Khải khó hiểu: “Tại sao ạ?”
Giọng nói đó bình tĩnh nói: “Vì người mang thiên mệnh đời trước không chỉ là người mang thiên mệnh mà còn là người của thiên mệnh”.
Nghe thế Diệp Khải lại càng cảm thấy khó hiểu.
Không phải giống nhau à?
Nhưng sư phụ của y lại không nói gì thêm.
Thế gian này bất cứ ai muốn chèn ép thanh niên Diệp Quân bằng lai lịch của mình đều sẽ chết không toàn thây.
Đây là sự tồn tại khủng khiếp mà lúc bắt đầu đã bất khả chiến bại rồi.
Ở đằng xa, người mang thiên mệnh dang hai tay ra cười nói: “Nào, để ta xem thực lực của Kiếm Đế”.
Vừa dứt lời, gã xòe bàn tay ra, một dấu tay màu đen lao lên trời, đi thẳng vào chân trời.
Ầm!
Chân trời rung chuyển dữ dội, sau đó phù văn kỳ lạ rải rác khắp cả bầu trời, những phù văn này đều phát ra ánh sáng màu vàng, vô cùng bí ẩn.
Mọi người đều hoảng hốt.
Đây là phép thần thông gì thế?
Đúng lúc này Diệp Quân ở bên dưới bỗng tiến đến trước một bước, một thanh kiếm bỗng đánh vào trước mặt thanh niên thiên mệnh.
Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.
Tốc độ kiếm của hắn trở nên chậm hơn.
Hơn nữa ngày càng chậm.
Bị áp chế rồi!
Ngay lúc này hai tay thanh niên thiên mệnh bỗng giơ tay, không gian xung quanh rung lên dữ dội, sức mạnh đáng sợ đánh vào kiếm của Diệp Quân.
Vèo!
Diệp Quân lập tức lùi về sau mười mấy trượng.
Lúc này thanh niên thiên mệnh bỗng tiến đến trước, không gian trước mặt gã lập tức dập dờn như sóng nước, áp lực không gian đáng sợ cuộn về phía Diệp Quân.
Thấy thế, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Áp lực không gian này ít nhất cũng mạnh hơn không gian bình thường gấp sáu mươi lần.
Nếu không nhờ trước đây hắn thường tu luyện trong áp lực không gian, đổi lại là người bình thường chắc chỉ cần một chiêu đã bại trận.
Có điều, dù hắn có thể chịu được áp lực không gian này nhưng điều này cũng có nghĩa là tốc độ kiếm của hắn cũng trở nên bình thường.
Không có ưu thế về tốc độ.
Thấy Diệp Quân lại có thể thích nghi được với áp lực không gian của mình, thanh niên thiên mệnh híp mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi”.
Nói rồi gã bỗng chắp tay lại, miệng thầm niệm câu chú cổ xưa nào đó, ngay sau đó gã bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Thần Hỏa hiện”.
Rầm!
Vừa dứt lời, không biết từ đâu bỗng có một ngọn lửa xuất hiện trong không gian này, sau khi ngọn lửa này xuất hiện, nhiệt độ không gian một trăm trượng xung quanh đột nhiên tăng lên, thoáng chốc toàn bộ không gian bắt đầu tan chảy.
Diệp Quân đứng trong không gian cũng biến sắc, hắn bỗng bước đến trước, một luồng khí tức đáng sợ bỗng cuộn trào ra từ trong người hắn.
Cảnh giới Diệt Không!
Hắn vừa bước ra, cảnh giới đã từ Phá Không đạt đến Diệt Không.
Thấy thế, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Lúc này gã mới chú ý đến cảnh giới của Diệp Quân.
Cảnh giới Phá Không!
Hóa ra trước đó tên này chẳng qua chỉ là cảnh giới Phá Không.
Kiếm Đế cảnh giới Phá Không.
Mọi người đều sửng sốt.
Cảnh giới kiếm đạo của tên này thì cao mà cảnh giới của bản thân lại thấp như thế.
Vô lý quá!
Ngay khi Diệp Quân đạt đến cảnh giới Phá Không, hắn bỗng xuất kiếm.
Ầm!
Kiếm vừa đâm ra, không gian trong quảng trường vỡ vụn, ngay khi không gian vỡ vụn, áp lực của không gian xung quanh lập tức biến mất.
Ngay sau đó Diệp Quân đã vượt qua ngọn lửa, dùng kiếm đánh về phía thanh niên thiên mệnh.
Thanh kiếm đâm vào giữa trán thanh niên thiên mệnh.
Nhát kiếm này sắp đến cực hạn.
Thế nhưng khi kiếm của hắn chỉ còn cách thanh niên thiên mệnh nửa tấc, một phù ấn bí ẩn chặn trước kiếm của hắn.
Diệp Quân híp mắt, lúc này xung quanh hắn bỗng bốc cháy.
Cả người Diệp Quân chấn động rồi lùi về sau mấy mươi trượng.
Khi hắn dừng lại, phần áo sau lưng hắn đã bị thiêu rụi, phần lưng đã lờ mờ thấy được thịt bên trong.
Vừa rồi nếu hắn chậm một chút nữa đã biến thành tro rồi.
Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn thanh niên thiên mệnh ở phía xa, một ngọn lửa cùng một phù văn lơ lửng trước mặt thanh niên thiên mệnh kia, phù văn chậm rãi xoay tròn, bên trong ẩn chứa một sức mạnh vừa bí ẩn vừa cổ đại.
Ngoài ra thần ấn và phù văn trên bầu trời trên đỉnh đầu gã vẫn còn, không biết có tác dụng gì.
Diệp Quân lặng thinh.
Hắn nhận ra một tai hại của mình là bây giờ huyền khí trong người hắn không đủ.
Mỗi một nhát kiếm của hắn đều sẽ tiêu hao một lượng huyền khí khá lớn.
Nếu gặp kẻ địch bình thường, một nhát kiếm đã kết thúc trận chiến thì sẽ không xuất hiện tai hại này.
Nhưng nếu gặp cường giả thật, một khi lao vào đánh nhau, khuyết điểm này là tai hại chí mạng với hắn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa rồi hắn lại đột phá.
Thế nhưng vẫn không đủ.
Phải tốc chiến tốc thắng.
Diệp Quân nhìn thanh niên thiên mệnh đó, gã khẽ cười: “Đây là Kiếm Đế à? Kiếm Đế cảnh giới Phá Không?”
Diệp Quân không nhiều lời, hắn bỗng bước đến trước, một luồng kiếm quang bỗng lóe lên.
Phù ấn bí ẩn trước mặt thanh niên thiên mệnh đột nhiên biến mất, tốc độ của nó thậm chí còn nhanh hơn cả kiếm của Diệp Quân.
Thế nhưng ngay lúc này, kiếm của Diệp Quân bỗng biến mất.
Quy tắc phá không gian!
Nhát kiếm này thế mà đã hất văng phù ấn đó.
Đồng tử thanh niên thiên mệnh bỗng co rụt, ngay sau đó thanh kiếm đâm vào giữa trán gã.
Nhưng đúng lúc này Diệp Quân như cảm nhận được gì đó, sắc mặt thay đổi, lùi về sau….
204: Pháp Tướng
Ngay khi kiếm đâm vào giữa trán thanh niên thiên mệnh, Diệp Quân bỗng cảm nhận được khí tức chết chóc.
Nguy hiểm!
Cảm giác này lập tức lan ra từ đáy lòng, sau đó lan khắp cả người hắn.
Diệp Quân không hề do dự lập tức thả kiếm, cấp tốc lùi về sau.
Ngay lúc này, một Pháp tướng hư ảo bỗng đứng lên từ trong người thanh niên thiên mệnh, Pháp tướng này cao mười trượng, dáng vẻ giống hệt thanh niên thiên mệnh, xung quanh nó có vô số phù văn bí ẩn, còn kiếm của Diệp Quân thì đang nằm trong tay phải của nó.
“Pháp thân!”
Lúc này sắc mặt Cố Triều Nguyên đứng trên núi Quan Huyên bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.
Pháp thân hay còn gọi là thân của Pháp tướng, là một thuật thần thông cổ.
Sở dĩ ông ta biết đến nó là vì năm đó ông ta ở trong tổng viện thư viện Quan Huyên từng xem sách cổ.
Ông ta cũng không ngờ hôm nay ông ta lại có thể nhìn thấy pháp thân trong truyền thuyết ở đây.
Đáng sợ thật!
Sắc mặt Cố Triều Nguyên cực kỳ nghiêm trọng, không hổ là người mang thiên mệnh.
Dù là cả vũ trụ Quan Huyên thì gã cũng là sự tồn tại đỉnh cấp, chứ đừng nói là ở Trung Thổ Thần Châu.
Đương nhiên không thể nói là vô địch được.
Dù sao các yêu nghiệt nơi đó càng bất bình thường đến mức không thể hình dung được.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Pháp tướng đó, nhíu mày, hắn không biết đây là thứ gì, nhưng hắn biết cái này rất bất thường.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, thanh khí kiếm được ngưng tụ trong bàn tay hắn.
Thanh niên thiên mệnh ở đằng xa nhìn Diệp Quân, gã bỗng cúi người xuống quát lên: “Phá!”
Vừa dứt lời, Pháp tướng đằng sau gã cũng vươn người về trước: “Phá!”
Ầm!
Một luồng sáng màu vàng cả trăm trượng bỗng cuộn trào ra từ trong Pháp tướng đó, những nơi ánh sáng này đi qua, sức mạnh ẩn chứa trong đó nghiền ép cả không gian, vô cùng hãi hùng.
Thấy thế, Diệp Quân đã lùi về sau mười mấy trượng bỗng nheo mắt, hắn không lùi nữa mà cũng không thể lùi về sau, hắn cầm kiếm lao về trước, sau đó chém xuống một kiếm.
Rầm!
Kiếm ý bỗng lao ra từ khí kiếm trong tay hắn.
Nhát kiếm của Diệp Quân thế mà lại đỡ được luồng sáng vàng cao trăm thước trước mắt mọi người, đồng thời một thanh phi kiếm bỗng bổ đến trước mặt thanh niên thiên mệnh, tốc độ phi kiếm cũng cực kỳ nhanh vì nó đang phá vỡ các quy tắc.
Thế nhưng khi phi kiếm lao đến trước mặt thanh niên thiên mệnh, Pháp tướng đằng sau thanh niên thiên mệnh bỗng ôm lấy gã bảo vệ cho gã.
Rầm!
Phi kiếm bị Pháp tướng đỡ được, không thể tiến thêm nửa tấc.
Thanh niên thiên mệnh nhìn Diệp Quân đứng ở đằng xa, lúc này Diệp Quân bỗng chém một kiếm, ánh sáng màu vàng trăm trượng đó bị hắn chém đứt.
Diệp Quân cũng nhìn thanh niên thiên mệnh, hai người đứng cách nhau rất xa nhìn nhau.
Cố Triều Nguyên ở trên núi Quan Huyên nhìn Diệp Quân lắc đầu: “Nếu Diệp Quân có một thanh kiếm hợp với mình hơn thì chắc chắn sức chiến đấu sẽ tăng lên rất nhiều”.
Ông ta nhận ra Diệp Quân có một khuyết điểm chí mạng, đó là không có một thanh kiếm tốt.
Mặc dù kiếm tu đều chú trọng vạn vật đều có thể là kiếm nhưng ở cấp bậc này chắc chắn không phải là điều mà Diệp Quân có thể đạt đến.
Thế nên bây giờ Diệp Quân đánh với thanh niên thiên mệnh, không có một thanh kiếm thích hợp, chắc chắn sẽ bị thiệt.
Điều này cũng nhờ trình độ kiếm đạo của Diệp Quân khá cao, kiếm ý mạnh chứ nếu không khí kiếm của hắn không thể uy hiếp được thanh niên thiên mệnh.
Đúng lúc này, thanh niên thiên mệnh bỗng xòe tay ra, ngọn lửa trước mặt gã bay vào trong lòng bàn tay gã, gã niệm thần chú gì đó. Không lâu sau, ngọn lửa cấp tốc bốc lên, không gian xung quanh tan chảy với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Thấy thế tay phải Diệp Quân siết chặt thanh kiếm trong tay, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khí kiếm trong tay bắt đầu rung lên.
Lúc này thanh niên thiên mệnh bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Đi!”
Ầm!
Ngọn lửa đó đột nhiên bay ra ngoài, trong khi đó, nó được gió thổi bùng lên, bỗng chốc một ngọn lửa lớn cỡ ngón tay cái biến thành một con rồng lửa dài cả trăm trượng.
Rầm!
Ngay khi con rồng lửa khổng lồ xuất hiện, không gian xung quanh bỗng như nứt toác, con rồng lửa bay về phía đằng xa.
Diệp Quân nhào đến, nó như muốn nuốt chửng Diệp Quân, vô cùng đáng sợ.
Ngay lúc này Diệp Quân mở mắt ra, ngay lúc hắn mở mắt ra, hắn lập tức biến thành một luồng kiếm quang rồi biến mất.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Tốc độ của Diệp Quân trong đòn tấn công này đạt đến cực hạn của bản thân.
Vèo!
Kiếm quang đâm thẳng vào trên đầu con rồng lửa dưới ánh nhìn của mọi người, dừng một chút sau, nhát kiếm đó xé mạnh đầu rồng lửa ra, ngay sau đó cả con rồng lửa khổng lồ bị một kiếm của Diệp Quân xé thành hai nửa.
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc.
Sau khi xé tan con rồng lửa, Diệp Quân lao đến trước mặt thanh niên thiên mệnh.
Thanh niên thiên mệnh hơi híp mắt, Pháp tướng sau lưng gã bỗng cúi người xuống ôm lấy bảo vệ gã.
Bụp!
Lúc này kiếm của Diệp Quân đâm vào trên người Pháp tướng, cả người Pháp tướng run lên, sau đó xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Ánh mắt Diệp Quân lóe lên vẻ hung ác, hắn đâm thêm một nhát kiếm nữa.
Xoẹt!
Khí kiếm và Pháp tướng rung lên cùng lúc, khí kiếm bỗng vỡ tan, còn hai cánh tay Pháp tướng xuất hiện vết nứt.
Lúc này Diệp Quân lại ngưng tụ thêm một thanh khí kiếm nữa, sau đó vung ra.
Rầm rầm!
Pháp tướng đó bỗng há miệng tức giận gào lên.
Rầm!
Một tia sáng màu vàng đáng sợ phun ra từ trong miệng nó.
Lúc này kiếm của Diệp Quân cũng vừa đâm đ ến.
Rầm rầm!
Người mang thiên mệnh vừa nói xong, quảng trường lại một trận nhốn nháo.
Đánh đi!
Đánh nhau rồi!
Rất nhiều người vô cùng phấn khích, lại có kịch hay để xem rồi.
Tịch Huyền đứng một bên nhìn Diệp Quân, ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng.
Diệp Khải cũng khá lo, thầm nói: “Sư phụ, Diệp Quân huynh sẽ không nguy hiểm chứ?”
Người mang thiên mệnh này không phải là An Đạo Tân, đây là người mang thiên mệnh hàng thật giá thật, còn An Đạo Tân đó cũng chẳng phải là Võ Thần.
Hai người chắc chắn không cùng đẳng cấp.
Giọng nói bí ẩn trong người Diệp Khải nói: “Con biết tại sao người mang thiên mệnh đời trước lại vô địch không?”
Diệp Khải khó hiểu: “Tại sao ạ?”
Giọng nói đó bình tĩnh nói: “Vì người mang thiên mệnh đời trước không chỉ là người mang thiên mệnh mà còn là người của thiên mệnh”.
Nghe thế Diệp Khải lại càng cảm thấy khó hiểu.
Không phải giống nhau à?
Nhưng sư phụ của y lại không nói gì thêm.
Thế gian này bất cứ ai muốn chèn ép thanh niên Diệp Quân bằng lai lịch của mình đều sẽ chết không toàn thây.
Đây là sự tồn tại khủng khiếp mà lúc bắt đầu đã bất khả chiến bại rồi.
Ở đằng xa, người mang thiên mệnh dang hai tay ra cười nói: “Nào, để ta xem thực lực của Kiếm Đế”.
Vừa dứt lời, gã xòe bàn tay ra, một dấu tay màu đen lao lên trời, đi thẳng vào chân trời.
Ầm!
Chân trời rung chuyển dữ dội, sau đó phù văn kỳ lạ rải rác khắp cả bầu trời, những phù văn này đều phát ra ánh sáng màu vàng, vô cùng bí ẩn.
Mọi người đều hoảng hốt.
Đây là phép thần thông gì thế?
Đúng lúc này Diệp Quân ở bên dưới bỗng tiến đến trước một bước, một thanh kiếm bỗng đánh vào trước mặt thanh niên thiên mệnh.
Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.
Tốc độ kiếm của hắn trở nên chậm hơn.
Hơn nữa ngày càng chậm.
Bị áp chế rồi!
Ngay lúc này hai tay thanh niên thiên mệnh bỗng giơ tay, không gian xung quanh rung lên dữ dội, sức mạnh đáng sợ đánh vào kiếm của Diệp Quân.
Vèo!
Diệp Quân lập tức lùi về sau mười mấy trượng.
Lúc này thanh niên thiên mệnh bỗng tiến đến trước, không gian trước mặt gã lập tức dập dờn như sóng nước, áp lực không gian đáng sợ cuộn về phía Diệp Quân.
Thấy thế, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Áp lực không gian này ít nhất cũng mạnh hơn không gian bình thường gấp sáu mươi lần.
Nếu không nhờ trước đây hắn thường tu luyện trong áp lực không gian, đổi lại là người bình thường chắc chỉ cần một chiêu đã bại trận.
Có điều, dù hắn có thể chịu được áp lực không gian này nhưng điều này cũng có nghĩa là tốc độ kiếm của hắn cũng trở nên bình thường.
Không có ưu thế về tốc độ.
Thấy Diệp Quân lại có thể thích nghi được với áp lực không gian của mình, thanh niên thiên mệnh híp mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi”.
Nói rồi gã bỗng chắp tay lại, miệng thầm niệm câu chú cổ xưa nào đó, ngay sau đó gã bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Thần Hỏa hiện”.
Rầm!
Vừa dứt lời, không biết từ đâu bỗng có một ngọn lửa xuất hiện trong không gian này, sau khi ngọn lửa này xuất hiện, nhiệt độ không gian một trăm trượng xung quanh đột nhiên tăng lên, thoáng chốc toàn bộ không gian bắt đầu tan chảy.
Diệp Quân đứng trong không gian cũng biến sắc, hắn bỗng bước đến trước, một luồng khí tức đáng sợ bỗng cuộn trào ra từ trong người hắn.
Cảnh giới Diệt Không!
Hắn vừa bước ra, cảnh giới đã từ Phá Không đạt đến Diệt Không.
Thấy thế, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Lúc này gã mới chú ý đến cảnh giới của Diệp Quân.
Cảnh giới Phá Không!
Hóa ra trước đó tên này chẳng qua chỉ là cảnh giới Phá Không.
Kiếm Đế cảnh giới Phá Không.
Mọi người đều sửng sốt.
Cảnh giới kiếm đạo của tên này thì cao mà cảnh giới của bản thân lại thấp như thế.
Vô lý quá!
Ngay khi Diệp Quân đạt đến cảnh giới Phá Không, hắn bỗng xuất kiếm.
Ầm!
Kiếm vừa đâm ra, không gian trong quảng trường vỡ vụn, ngay khi không gian vỡ vụn, áp lực của không gian xung quanh lập tức biến mất.
Ngay sau đó Diệp Quân đã vượt qua ngọn lửa, dùng kiếm đánh về phía thanh niên thiên mệnh.
Thanh kiếm đâm vào giữa trán thanh niên thiên mệnh.
Nhát kiếm này sắp đến cực hạn.
Thế nhưng khi kiếm của hắn chỉ còn cách thanh niên thiên mệnh nửa tấc, một phù ấn bí ẩn chặn trước kiếm của hắn.
Diệp Quân híp mắt, lúc này xung quanh hắn bỗng bốc cháy.
Cả người Diệp Quân chấn động rồi lùi về sau mấy mươi trượng.
Khi hắn dừng lại, phần áo sau lưng hắn đã bị thiêu rụi, phần lưng đã lờ mờ thấy được thịt bên trong.
Vừa rồi nếu hắn chậm một chút nữa đã biến thành tro rồi.
Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn thanh niên thiên mệnh ở phía xa, một ngọn lửa cùng một phù văn lơ lửng trước mặt thanh niên thiên mệnh kia, phù văn chậm rãi xoay tròn, bên trong ẩn chứa một sức mạnh vừa bí ẩn vừa cổ đại.
Ngoài ra thần ấn và phù văn trên bầu trời trên đỉnh đầu gã vẫn còn, không biết có tác dụng gì.
Diệp Quân lặng thinh.
Hắn nhận ra một tai hại của mình là bây giờ huyền khí trong người hắn không đủ.
Mỗi một nhát kiếm của hắn đều sẽ tiêu hao một lượng huyền khí khá lớn.
Nếu gặp kẻ địch bình thường, một nhát kiếm đã kết thúc trận chiến thì sẽ không xuất hiện tai hại này.
Nhưng nếu gặp cường giả thật, một khi lao vào đánh nhau, khuyết điểm này là tai hại chí mạng với hắn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa rồi hắn lại đột phá.
Thế nhưng vẫn không đủ.
Phải tốc chiến tốc thắng.
Diệp Quân nhìn thanh niên thiên mệnh đó, gã khẽ cười: “Đây là Kiếm Đế à? Kiếm Đế cảnh giới Phá Không?”
Diệp Quân không nhiều lời, hắn bỗng bước đến trước, một luồng kiếm quang bỗng lóe lên.
Phù ấn bí ẩn trước mặt thanh niên thiên mệnh đột nhiên biến mất, tốc độ của nó thậm chí còn nhanh hơn cả kiếm của Diệp Quân.
Thế nhưng ngay lúc này, kiếm của Diệp Quân bỗng biến mất.
Quy tắc phá không gian!
Nhát kiếm này thế mà đã hất văng phù ấn đó.
Đồng tử thanh niên thiên mệnh bỗng co rụt, ngay sau đó thanh kiếm đâm vào giữa trán gã.
Nhưng đúng lúc này Diệp Quân như cảm nhận được gì đó, sắc mặt thay đổi, lùi về sau….
204: Pháp Tướng
Ngay khi kiếm đâm vào giữa trán thanh niên thiên mệnh, Diệp Quân bỗng cảm nhận được khí tức chết chóc.
Nguy hiểm!
Cảm giác này lập tức lan ra từ đáy lòng, sau đó lan khắp cả người hắn.
Diệp Quân không hề do dự lập tức thả kiếm, cấp tốc lùi về sau.
Ngay lúc này, một Pháp tướng hư ảo bỗng đứng lên từ trong người thanh niên thiên mệnh, Pháp tướng này cao mười trượng, dáng vẻ giống hệt thanh niên thiên mệnh, xung quanh nó có vô số phù văn bí ẩn, còn kiếm của Diệp Quân thì đang nằm trong tay phải của nó.
“Pháp thân!”
Lúc này sắc mặt Cố Triều Nguyên đứng trên núi Quan Huyên bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.
Pháp thân hay còn gọi là thân của Pháp tướng, là một thuật thần thông cổ.
Sở dĩ ông ta biết đến nó là vì năm đó ông ta ở trong tổng viện thư viện Quan Huyên từng xem sách cổ.
Ông ta cũng không ngờ hôm nay ông ta lại có thể nhìn thấy pháp thân trong truyền thuyết ở đây.
Đáng sợ thật!
Sắc mặt Cố Triều Nguyên cực kỳ nghiêm trọng, không hổ là người mang thiên mệnh.
Dù là cả vũ trụ Quan Huyên thì gã cũng là sự tồn tại đỉnh cấp, chứ đừng nói là ở Trung Thổ Thần Châu.
Đương nhiên không thể nói là vô địch được.
Dù sao các yêu nghiệt nơi đó càng bất bình thường đến mức không thể hình dung được.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Pháp tướng đó, nhíu mày, hắn không biết đây là thứ gì, nhưng hắn biết cái này rất bất thường.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, thanh khí kiếm được ngưng tụ trong bàn tay hắn.
Thanh niên thiên mệnh ở đằng xa nhìn Diệp Quân, gã bỗng cúi người xuống quát lên: “Phá!”
Vừa dứt lời, Pháp tướng đằng sau gã cũng vươn người về trước: “Phá!”
Ầm!
Một luồng sáng màu vàng cả trăm trượng bỗng cuộn trào ra từ trong Pháp tướng đó, những nơi ánh sáng này đi qua, sức mạnh ẩn chứa trong đó nghiền ép cả không gian, vô cùng hãi hùng.
Thấy thế, Diệp Quân đã lùi về sau mười mấy trượng bỗng nheo mắt, hắn không lùi nữa mà cũng không thể lùi về sau, hắn cầm kiếm lao về trước, sau đó chém xuống một kiếm.
Rầm!
Kiếm ý bỗng lao ra từ khí kiếm trong tay hắn.
Nhát kiếm của Diệp Quân thế mà lại đỡ được luồng sáng vàng cao trăm thước trước mắt mọi người, đồng thời một thanh phi kiếm bỗng bổ đến trước mặt thanh niên thiên mệnh, tốc độ phi kiếm cũng cực kỳ nhanh vì nó đang phá vỡ các quy tắc.
Thế nhưng khi phi kiếm lao đến trước mặt thanh niên thiên mệnh, Pháp tướng đằng sau thanh niên thiên mệnh bỗng ôm lấy gã bảo vệ cho gã.
Rầm!
Phi kiếm bị Pháp tướng đỡ được, không thể tiến thêm nửa tấc.
Thanh niên thiên mệnh nhìn Diệp Quân đứng ở đằng xa, lúc này Diệp Quân bỗng chém một kiếm, ánh sáng màu vàng trăm trượng đó bị hắn chém đứt.
Diệp Quân cũng nhìn thanh niên thiên mệnh, hai người đứng cách nhau rất xa nhìn nhau.
Cố Triều Nguyên ở trên núi Quan Huyên nhìn Diệp Quân lắc đầu: “Nếu Diệp Quân có một thanh kiếm hợp với mình hơn thì chắc chắn sức chiến đấu sẽ tăng lên rất nhiều”.
Ông ta nhận ra Diệp Quân có một khuyết điểm chí mạng, đó là không có một thanh kiếm tốt.
Mặc dù kiếm tu đều chú trọng vạn vật đều có thể là kiếm nhưng ở cấp bậc này chắc chắn không phải là điều mà Diệp Quân có thể đạt đến.
Thế nên bây giờ Diệp Quân đánh với thanh niên thiên mệnh, không có một thanh kiếm thích hợp, chắc chắn sẽ bị thiệt.
Điều này cũng nhờ trình độ kiếm đạo của Diệp Quân khá cao, kiếm ý mạnh chứ nếu không khí kiếm của hắn không thể uy hiếp được thanh niên thiên mệnh.
Đúng lúc này, thanh niên thiên mệnh bỗng xòe tay ra, ngọn lửa trước mặt gã bay vào trong lòng bàn tay gã, gã niệm thần chú gì đó. Không lâu sau, ngọn lửa cấp tốc bốc lên, không gian xung quanh tan chảy với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Thấy thế tay phải Diệp Quân siết chặt thanh kiếm trong tay, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khí kiếm trong tay bắt đầu rung lên.
Lúc này thanh niên thiên mệnh bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Đi!”
Ầm!
Ngọn lửa đó đột nhiên bay ra ngoài, trong khi đó, nó được gió thổi bùng lên, bỗng chốc một ngọn lửa lớn cỡ ngón tay cái biến thành một con rồng lửa dài cả trăm trượng.
Rầm!
Ngay khi con rồng lửa khổng lồ xuất hiện, không gian xung quanh bỗng như nứt toác, con rồng lửa bay về phía đằng xa.
Diệp Quân nhào đến, nó như muốn nuốt chửng Diệp Quân, vô cùng đáng sợ.
Ngay lúc này Diệp Quân mở mắt ra, ngay lúc hắn mở mắt ra, hắn lập tức biến thành một luồng kiếm quang rồi biến mất.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Tốc độ của Diệp Quân trong đòn tấn công này đạt đến cực hạn của bản thân.
Vèo!
Kiếm quang đâm thẳng vào trên đầu con rồng lửa dưới ánh nhìn của mọi người, dừng một chút sau, nhát kiếm đó xé mạnh đầu rồng lửa ra, ngay sau đó cả con rồng lửa khổng lồ bị một kiếm của Diệp Quân xé thành hai nửa.
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc.
Sau khi xé tan con rồng lửa, Diệp Quân lao đến trước mặt thanh niên thiên mệnh.
Thanh niên thiên mệnh hơi híp mắt, Pháp tướng sau lưng gã bỗng cúi người xuống ôm lấy bảo vệ gã.
Bụp!
Lúc này kiếm của Diệp Quân đâm vào trên người Pháp tướng, cả người Pháp tướng run lên, sau đó xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Ánh mắt Diệp Quân lóe lên vẻ hung ác, hắn đâm thêm một nhát kiếm nữa.
Xoẹt!
Khí kiếm và Pháp tướng rung lên cùng lúc, khí kiếm bỗng vỡ tan, còn hai cánh tay Pháp tướng xuất hiện vết nứt.
Lúc này Diệp Quân lại ngưng tụ thêm một thanh khí kiếm nữa, sau đó vung ra.
Rầm rầm!
Pháp tướng đó bỗng há miệng tức giận gào lên.
Rầm!
Một tia sáng màu vàng đáng sợ phun ra từ trong miệng nó.
Lúc này kiếm của Diệp Quân cũng vừa đâm đ ến.
Rầm rầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.