Chương 314: 214: Ta Thích Đệ
Thanh Phong
13/07/2023
Đạo Môn.
Diệp Quân đứng trước cửa Đạo Môn, bây giờ Đạo Môn không còn nghèo như xưa nữa!
Một tấm biển rộng mấy trượng được gác trên hai cột đá cao vài trượng, trên đó có hai chữ thiếp vàng lớn: Đạo Môn!
Đạo hoà thượng đứng trước cửa, bên cạnh ông ấy là Nam Lăng Nhất Nhất, trước mặt hai người là Diệp Quân!
Từ biệt!
Diệp Quân khom người thật sâu bái chào Đạo hoà thượng: "Sư phụ, con phải đi rồi!"
Đạo hoà thượng nhìn Diệp Quân với vẻ mặt vô cùng phức tạp!
Ông ấy đã biết mọi chuyện ở thư viện Quan Huyên rồi, ông ấy rất tức giận nhưng lại bất lực!
Ông ấy biết, có một thế lực hùng mạnh đang đối phó với Diệp Quân, Đạo Môn không thể chống lại thế lực này được!
Đạo hoà thượng khẽ thở dài: "Thằng nhóc, sư phụ không thể bảo vệ được con, con đừng trách sư phụ!"
Diệp Quân cười nói: "Sư phụ đừng nói vậy, những chuyện này xảy ra đều là vì con, mong rằng chuyện của con đừng liên luỵ đến Đạo Môn!"
Đạo hoà thượng lại thở dài: "Con...!bảo trọng!"
Nói rồi, ông ấy xoè tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân: "Đừng từ chối, cầm đi đi!"
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, trong đó có một nghìn vạn kim tinh!
Diệp Quân sững sờ.
Đạo hoà thượng khẽ nói: "Đây là năm xưa sư phụ để lại cho ta, ông ấy muốn ta dùng số tiền này để xây dựng lại Đạo Môn, để Đạo Môn trở thành một thế lực kha khá một chút..."
Nói rồi ông ấy lắc đầu: "Ta không thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi! Con làm đi!"
Diệp Quân do dự rồi nói: "Cũng được, nhưng người có thể cho thêm chút nữa không?"
Đạo hoà thượng cười ha ha: "Hết rồi! Đây là số tiền mà mấy đời tổ sư của Đạo Môn tích góp lại mới được đấy!"
Diệp Quân im lặng.
Nghèo quá đi mất!
Đạo hoà thượng khe vỗ vai Diệp Quân: "Thằng nhóc, con không phải là nhân vật tầm thường, tương lai chắc chắn sẽ bay lượn trên chín tầng mây, nhớ kỹ, con nhất định phải sống sót, nhất định đấy!"
Diệp Quân gật đầu: "Con hiểu ạ!"
Đạo hoà thượng: "Con nói chuyện với Nhất Nhất đi!"
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, cô ấy cúi gằm đầu, hai tay xoắn xuýt, không nói gì.
Diệp Quân cười gọi: "Nhất Nhất sư tỷ!"
Nam Lăng Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, đôi mắt hoe đỏ, rưng rưng nhưng nước mắt không rơi ra ngoài.
Diệp Quân khẽ nói: "Đệ phải đi rồi! Sau này tỷ phải bảo trọng nhé!"
Nam Lăng Nhất Nhất vội nói: "Ta...!ta..."
Cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Lúc này, Tịch Huyền đứng bên cạnh bỗng nói: "Phải đi rồi, nếu không sẽ không kịp mất!"
Diệp Quân bỗng lấy một chiếc nhẫn không gian đưa cho Nam Lăng Nhất Nhất: "Nhất Nhất sư tỷ, trong nhẫn không gian này có mười xác Chân Long và một bộ Thần Điển và Pháp Điển, cũng không biết lợi hại tới cỡ nào, tỷ tự nghiên cứu đi nhé.
Ngoài ra, đệ còn để lại cho tỷ mấy trăm vạn kim tinh..."
Hắn khẽ cười: "Nhớ là sau này tới Ung Thành, muốn mua gì thì mua đó, đừng để mình phải vất vả!"
Nói xong hắn quay người cùng Tịch Huyền hoá thành một đạo kiếm quang mất hút phía chân trời.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn nhẫn không gian, ngây ngốc một hồi rồi nước mắt thi nhau rơi xuống, cô ấy ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói: "Sư đệ...!ta thích đệ!"
Lúc này, Đạo hoà thượng chậm rãi đi tới, ông ấy khẽ thở dài: "Nha đầu, con phải nhớ rằng thật ra cuộc đời này rất ngắn ngủi, ai rồi cũng sẽ chết đi, nếu yêu một ai đó thì phải dũng cảm lên một chút!"
Nam Lăng Nhất Nhất ngơ ngẩn nhìn chân trời, khẽ nói: "Sư phụ, con muốn tới tổng viện thư viện Quan Huyên".
Đạo hoà thượng lại thở dài.
Nước mắt của Nam Lăng Nhất Nhất rơi lã chã: "Sư đệ xảy ra chuyện, ngoài việc cầu phúc cho đệ ấy, con không thể làm gì được cả! Con ghét bản thân mình vô dụng thế này, rất ghét! Con muốn tới tổng viện, con muốn tu luyện, con muốn trở thành thần thuật sư mạnh mẽ nhất trong lịch sử!"
Đạo hoà thượng gật đầu: "Được!"
Nam Lăng Nhất Nhất quay người hành lễ thật long trọng với Đạo hoà thượng: "Sư phụ, người hãy bảo trọng, con không ở đây, người đừng tham uống nữa nhé!"
Nói rồi, cô ấy quay người đi xuống núi.
Đạo hoà thượng đứng đó nhìn Nam Lăng Nhất Nhất xuống núi, chợt thấy trống vắng!
Bây giờ, Đạo Môn chỉ còn lại một mình ông ấy!.
Diệp Quân đứng trước cửa Đạo Môn, bây giờ Đạo Môn không còn nghèo như xưa nữa!
Một tấm biển rộng mấy trượng được gác trên hai cột đá cao vài trượng, trên đó có hai chữ thiếp vàng lớn: Đạo Môn!
Đạo hoà thượng đứng trước cửa, bên cạnh ông ấy là Nam Lăng Nhất Nhất, trước mặt hai người là Diệp Quân!
Từ biệt!
Diệp Quân khom người thật sâu bái chào Đạo hoà thượng: "Sư phụ, con phải đi rồi!"
Đạo hoà thượng nhìn Diệp Quân với vẻ mặt vô cùng phức tạp!
Ông ấy đã biết mọi chuyện ở thư viện Quan Huyên rồi, ông ấy rất tức giận nhưng lại bất lực!
Ông ấy biết, có một thế lực hùng mạnh đang đối phó với Diệp Quân, Đạo Môn không thể chống lại thế lực này được!
Đạo hoà thượng khẽ thở dài: "Thằng nhóc, sư phụ không thể bảo vệ được con, con đừng trách sư phụ!"
Diệp Quân cười nói: "Sư phụ đừng nói vậy, những chuyện này xảy ra đều là vì con, mong rằng chuyện của con đừng liên luỵ đến Đạo Môn!"
Đạo hoà thượng lại thở dài: "Con...!bảo trọng!"
Nói rồi, ông ấy xoè tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân: "Đừng từ chối, cầm đi đi!"
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, trong đó có một nghìn vạn kim tinh!
Diệp Quân sững sờ.
Đạo hoà thượng khẽ nói: "Đây là năm xưa sư phụ để lại cho ta, ông ấy muốn ta dùng số tiền này để xây dựng lại Đạo Môn, để Đạo Môn trở thành một thế lực kha khá một chút..."
Nói rồi ông ấy lắc đầu: "Ta không thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi! Con làm đi!"
Diệp Quân do dự rồi nói: "Cũng được, nhưng người có thể cho thêm chút nữa không?"
Đạo hoà thượng cười ha ha: "Hết rồi! Đây là số tiền mà mấy đời tổ sư của Đạo Môn tích góp lại mới được đấy!"
Diệp Quân im lặng.
Nghèo quá đi mất!
Đạo hoà thượng khe vỗ vai Diệp Quân: "Thằng nhóc, con không phải là nhân vật tầm thường, tương lai chắc chắn sẽ bay lượn trên chín tầng mây, nhớ kỹ, con nhất định phải sống sót, nhất định đấy!"
Diệp Quân gật đầu: "Con hiểu ạ!"
Đạo hoà thượng: "Con nói chuyện với Nhất Nhất đi!"
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, cô ấy cúi gằm đầu, hai tay xoắn xuýt, không nói gì.
Diệp Quân cười gọi: "Nhất Nhất sư tỷ!"
Nam Lăng Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, đôi mắt hoe đỏ, rưng rưng nhưng nước mắt không rơi ra ngoài.
Diệp Quân khẽ nói: "Đệ phải đi rồi! Sau này tỷ phải bảo trọng nhé!"
Nam Lăng Nhất Nhất vội nói: "Ta...!ta..."
Cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Lúc này, Tịch Huyền đứng bên cạnh bỗng nói: "Phải đi rồi, nếu không sẽ không kịp mất!"
Diệp Quân bỗng lấy một chiếc nhẫn không gian đưa cho Nam Lăng Nhất Nhất: "Nhất Nhất sư tỷ, trong nhẫn không gian này có mười xác Chân Long và một bộ Thần Điển và Pháp Điển, cũng không biết lợi hại tới cỡ nào, tỷ tự nghiên cứu đi nhé.
Ngoài ra, đệ còn để lại cho tỷ mấy trăm vạn kim tinh..."
Hắn khẽ cười: "Nhớ là sau này tới Ung Thành, muốn mua gì thì mua đó, đừng để mình phải vất vả!"
Nói xong hắn quay người cùng Tịch Huyền hoá thành một đạo kiếm quang mất hút phía chân trời.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn nhẫn không gian, ngây ngốc một hồi rồi nước mắt thi nhau rơi xuống, cô ấy ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói: "Sư đệ...!ta thích đệ!"
Lúc này, Đạo hoà thượng chậm rãi đi tới, ông ấy khẽ thở dài: "Nha đầu, con phải nhớ rằng thật ra cuộc đời này rất ngắn ngủi, ai rồi cũng sẽ chết đi, nếu yêu một ai đó thì phải dũng cảm lên một chút!"
Nam Lăng Nhất Nhất ngơ ngẩn nhìn chân trời, khẽ nói: "Sư phụ, con muốn tới tổng viện thư viện Quan Huyên".
Đạo hoà thượng lại thở dài.
Nước mắt của Nam Lăng Nhất Nhất rơi lã chã: "Sư đệ xảy ra chuyện, ngoài việc cầu phúc cho đệ ấy, con không thể làm gì được cả! Con ghét bản thân mình vô dụng thế này, rất ghét! Con muốn tới tổng viện, con muốn tu luyện, con muốn trở thành thần thuật sư mạnh mẽ nhất trong lịch sử!"
Đạo hoà thượng gật đầu: "Được!"
Nam Lăng Nhất Nhất quay người hành lễ thật long trọng với Đạo hoà thượng: "Sư phụ, người hãy bảo trọng, con không ở đây, người đừng tham uống nữa nhé!"
Nói rồi, cô ấy quay người đi xuống núi.
Đạo hoà thượng đứng đó nhìn Nam Lăng Nhất Nhất xuống núi, chợt thấy trống vắng!
Bây giờ, Đạo Môn chỉ còn lại một mình ông ấy!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.