Chương 10
Dimped Girl
22/03/2017
Chương 10:
“Hãy nhìn lên bàn.” Quản gia Kim nhắc.
“Trên bàn là cách xếp bàn ăn cơ bản.” Quản gia Kim chỉ tay vào đĩa ở giữa nói. “Đĩa lót sẽ được đặt chính giữa bàn. Khi đem món ăn lên, đặt đĩa món ăn đó lên trên đĩa lót này.” Quản gia Kim lại chỉ từng vật bên trái. “Chiếc khăn màu vàng nhạt này có thể xếp thành hình tùy ý. Nó luôn phải đặt bên trái bàn ăn. Còn đây là nĩa ăn, đặt ở bên trái gần đĩa lót.” Quản gia Kim lại chỉ về phía bên phải. “Đây là dao ăn và thìa súp.” Cuối cùng quản gia Kim nói về những đồ vật được đặt bên trên. “Đây là hai ly nước được đặt bên phải gần với đĩa lót. Khi ăn, phải có một ly nước lọc và ly nước tùy ý.” Sau khi dạy xong, quản gia Kim lại rút tay về đặt trước bụng. “Đây là một bàn ăn cơ bản. Cô đã hiểu chưa?”
“Tôi…” Mỹ Huệ nhìn quay bàn ăn, cố gắng ghi nhớ tất cả rồi mới trả lời. “Tôi đã nhớ rồi.”
“Vậy thì hãy mau sắp xếp lại đi.” Quản gia Kim cho người dọn những đồ vật đó xuống.
“Vâng!”
Buổi học của quản gia Kim kết thúc lúc mười một giờ ba mươi. Mỹ Huệ ôm bụng đang đói meo lết xuống nhà ăn. Vừa bước xuống nhà ăn, Mỹ Huệ đã bị bao ánh mắt soi mói. Nhà ăn trước khi Mỹ Huệ bước vào rôm rả người nói chuyện. Nhưng khi Mỹ Huệ mở cửa bước vào, nhà ăn bỗng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng quạt trần quay. Bị nhiều ánh mắt nhìn vào, không khí lại trở nên lạnh lẽo, Mỹ Huệ chợt rùng mình, không dám bước vào trong, chỉ đứng yên một chỗ trước cửa.
“A! Huệ à! Mau tới đây đi.”
Tiếng của Thiên Thiên vang lên. Mỹ Huệ nhìn về phía một hàng người đang chờ lấy đồ ăn thì thấy Thiên Thiên đang vẫy tay với mình. Mỹ Huệ nhón nhén đi không tiếng động như ăn trộm đến chỗ Thiên Thiên.
“Khay này.” Thiên Thiên cười tươi đưa Mỹ Huệ chiếc khay mà cô đã lấy giúp Mỹ Huệ.
Mỹ Huệ nhận khay rồi cùng Thiên Thiên chờ lấy thức ăn. Hàng người từng người một khi đến lượt mình thì lấy thức ăn không ai tranh giành hay chen hàng nhau. Đến lượt Mỹ Huệ và Thiên Thiên. Menu hôm nay là món cơm cà ri thơm ngon, tráng miệng là quả táo với hộp sữa tùy chọn. Sau khi lấy đồ ăn xong, vừa ra khỏi hàng được ba bước thì Mỹ Huệ đã bị một dáng người chặn lại. Mỹ Huệ nhìn người con gái trước mặt. Cô ta đứng khoanh tay trước ngực, đứng sau cô ta có hầu gái lẫn hầu nam cũng đứng ngạo mạn như cô ta vậy. Mỹ Huệ bước sang bên phải để tránh thì những bước chân kia di chuyển theo Mỹ Huệ. Mỹ Huệ lại bước sang trái, họ cũng bước sang trái.
“Này! Mấy người muốn gì hả?” Thiên Thiên đã mệt mỏi với cái việc bước qua bước lại như thế nên la lớn.
“Bọn tao chỉ muốn hỏi một câu thôi.” Người con gái đứng đầu kia lên tiếng.
“Mau hỏi đi.” Thiên Thiên to giọng.
“Tao thay mặt cho tất cả những người ở đây, hỏi câu mà ai cũng muốn biết.” Cô ta nhìn mọi người xung quanh rồi lại nhìn Mỹ Huệ nói.
Dù cô ta chưa hỏi nhưng Mỹ Huệ cũng đoán được phần nào câu hỏi của cô ta.
“Mày… đã làm cách nào mà có thể được hầu hạ ông chủ vậy hả?” Cô ta vừa hỏi vừa đưa khuôn mặt đầy son phấn tới gần mặt Mỹ Huệ.
Khuôn mặt trắng bệch cùng đôi môi đỏ đưa đến gần Mỹ Huệ khiến cô cảm thấy đáng sợ như đang gặp ma. Đoán trước được câu hỏi, Mỹ Huệ cũng chẳng sợ gì cô ta mà cứ nhìn vào ánh mắt cô ta.
“Tất nhiên là nó đã dụ dỗ ông chủ thành công rồi.” Một giọng nói chua chát quen thuộc vang lên khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Từ cánh cửa, Hoàng Ba đi vào, tiến tới chỗ Mỹ Huệ. Khi Hoàng Ba vừa tới, tất cả người ở đó đều nhường chỗ cho cô ta.
“Nó xinh đẹp như vậy tất nhiên là việc ấy sẽ rất dễ dàng rồi.” Hoàng Ba lại nói tiếp, cô ta đưa tay nâng cầm Mỹ Huệ lên mà soi. “Đẹp hơn cô rất nhiều đấy Mỹ Linh à.”
Mỹ Huệ cau mày. Hoàng ba nâng cằm cô tuy trông nhẹ nhàng nhưng cái cánh tay đầy thô bạo đó có cả ngàn sức mạnh. Hoàng Ba như muốn bóp nát chiếc cằm thon gọn của cô. Mỹ Huệ đẩy mạnh cánh tay của Hoàng Ba ra, xoa xoa chiếc cằm của mình.
“Tôi được nhận chỉ vì tôi giỏi thôi.” Mỹ Huệ nhìn Hoàng Ba mà nói.
Ánh mắt của Mỹ Huệ khiến Hoàng Ba cười nhẹ. Đây là lần đầu tiên có người dám nhìn thẳng vào mắt của cô ta như vậy, lại còn không hề chớp mắt. Điều đó khiến Hoàng Ba cảm thấy bực tức.
“Woa, hôm nay là ca ri sao?” Hoàng Ba chợt đổi chủ đề nhìn vào khay thức ăn trên tay của Mỹ Huệ.
Mỹ Huệ cau mày, không biết cô ta đang có ý đồ gì. Hoàng Ba tiến tới gần Mỹ Huệ. Chợt Thiên Thiên bước lên ngăn cản, cô cũng sợ Hoàng ba có ý đồ không tốt. Hoàng Ba nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt mà khóe môi cong lên.
“Mau đưa nó đi.” Hoàng Ba nhìn những người sau lưng mình ra lệnh.
“Làm gì vậy hả?” Mỹ Huệ thấy Thiên Thiên bị đám người kéo ra sau thì cố chạy tới ngăn nhưng bị Hoàng Ba chặn lại.
Mỹ Huệ trừng mắt với Hoàng Ba. Bốn con ngươi đối nhau không hề chớp, chúng vẫn giữ nguyên vị trí không hề kém cạnh đối thủ. Hoàng Ba chợt bật cười. Cô ta cười vì không tin rằng một cô gái gầy gò yếu ớt như thế lại dám đi đấu mắt với cô, Mỹ Huệ đúng là hết muốn sống rồi. Mỹ Huệ cau mày vì Hoàng Ba cứ cười như điên. Bỗng, Hoàng Ba ngưng cười rồi nhìn Mỹ Huệ. Mỹ Huệ dám chống đối Hoàng Ba, điều đó làm cô ta trở nên rất tức giận. Hoàng Ba cô kìm nén cơn tức giận, đi đến trước mặt Mỹ Huệ. Cô ta đứng trước Mỹ Huệ mà không nói gì, điều đó làm Mỹ Huệ càng bất an và luôn trong tình thế phòng thủ. Bất chợt, một cánh tay vung lên và đáp xuống má phải Mỹ Huệ. Chưa kịp phản ứng thì một cái bạt tai nữa lại hạ trên má trái Mỹ Huệ. Mỹ Huệ đứng không vững, loạng choạng lùi về phía sau, khay thức ăn rơi xuống đất, cô chống tay lên bàn ăn.
“Đây là kết quả của việc chống đối tao. Tất nhiên là sẽ còn nữa nhưng mà hôm nay tao hơi mệt nên chỉ dừng đến đây thôi.” Hoàng Ba bước đến gần Mỹ Huệ, mặt áp sát với mặt Mỹ Huệ, chỉ ngón tay vào cô. Cô ta vừa nói vừa lên giọng hạ giọng. Cuối cùng cô ta thả một câu rồi đi mất. “Hẹn gặp lại!”
Sau khi Hoàng Ba đi khỏi, cô gái Mỹ Linh kia cũng bước đến gần Mỹ Huệ. Cô ta nâng cầm Mỹ Huệ lên. Cô ta cố ý đụng vào hai bến má đỏ hồng của Mỹ Huệ mà vờ đau xót.
“Uổng quá! Bây giờ là tôi đẹp hơn rồi.”
Mỹ Linh hất mạnh cằm Mỹ Huệ ra rồi đủng đỉnh bước đi. Mỹ Huệ đau đớn nhưng cố cắn môi chịu đựng. Cô không muốn bật ra những lời kêu đau nào với những người đó.
***
Thiên Thiên dìu Mỹ Huệ về phòng mà thương xót. Cô đỡ Mỹ Huệ ngồi xuống ghế.
“Đừng nhìn mình như vậy! Mình không sao mà.” Mỹ Huệ cười nhẹ nhưng khiến vết thương lại đau hơn.
“Không sao cái gì chứ!” Thiên Thiên trách. “Má cậu đỏ hết rồi kìa. Tức thật, phải trả thù mới được.” Thiên Thiên hai giơ tay thành nắm đấm rồi đấm vào không khí. Mỹ Huệ lắc đầu cười, Thiên Thiên đúng là đơn thuần. Bọn họ đông như vậy hai đứa cô sao có thể là đối thủ.
“Cậu đi đâu vậy?” Thiên Thiên thấy Mỹ Huệ đứng dậy liền hỏi.
Mỹ Huệ đi tới bàn may rồi lấy ra một bản vẽ.
“Đây là cái gì vậy?” Thiên Thiên nhìn vào bản vẽ hỏi.
Bản vẽ đó chính là bộ hầu gái riêng dàng cho Mỹ Huệ, quản gia Kim đã đưa cho cô. Từ trưa đến tối cô phải hoàn thành nó.
“Thôi cậu như vậy sao may được chứ. Để mình làm cho.” Thiên Thiên tuy nhỏ con nhưng giọng lại rất lớn. Mỗi lần nói Thiên Thiên đều làm Mỹ Huệ giật mình.
“Mình không sao thật mà.” Mỹ Huệ cầm hai bàn tay của Thiên Thiên mà nói. Cô thật sự rất đau nhưng cô không muốn để Thiên Thiên phải lo lắng.
“Hãy nhìn lên bàn.” Quản gia Kim nhắc.
“Trên bàn là cách xếp bàn ăn cơ bản.” Quản gia Kim chỉ tay vào đĩa ở giữa nói. “Đĩa lót sẽ được đặt chính giữa bàn. Khi đem món ăn lên, đặt đĩa món ăn đó lên trên đĩa lót này.” Quản gia Kim lại chỉ từng vật bên trái. “Chiếc khăn màu vàng nhạt này có thể xếp thành hình tùy ý. Nó luôn phải đặt bên trái bàn ăn. Còn đây là nĩa ăn, đặt ở bên trái gần đĩa lót.” Quản gia Kim lại chỉ về phía bên phải. “Đây là dao ăn và thìa súp.” Cuối cùng quản gia Kim nói về những đồ vật được đặt bên trên. “Đây là hai ly nước được đặt bên phải gần với đĩa lót. Khi ăn, phải có một ly nước lọc và ly nước tùy ý.” Sau khi dạy xong, quản gia Kim lại rút tay về đặt trước bụng. “Đây là một bàn ăn cơ bản. Cô đã hiểu chưa?”
“Tôi…” Mỹ Huệ nhìn quay bàn ăn, cố gắng ghi nhớ tất cả rồi mới trả lời. “Tôi đã nhớ rồi.”
“Vậy thì hãy mau sắp xếp lại đi.” Quản gia Kim cho người dọn những đồ vật đó xuống.
“Vâng!”
Buổi học của quản gia Kim kết thúc lúc mười một giờ ba mươi. Mỹ Huệ ôm bụng đang đói meo lết xuống nhà ăn. Vừa bước xuống nhà ăn, Mỹ Huệ đã bị bao ánh mắt soi mói. Nhà ăn trước khi Mỹ Huệ bước vào rôm rả người nói chuyện. Nhưng khi Mỹ Huệ mở cửa bước vào, nhà ăn bỗng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng quạt trần quay. Bị nhiều ánh mắt nhìn vào, không khí lại trở nên lạnh lẽo, Mỹ Huệ chợt rùng mình, không dám bước vào trong, chỉ đứng yên một chỗ trước cửa.
“A! Huệ à! Mau tới đây đi.”
Tiếng của Thiên Thiên vang lên. Mỹ Huệ nhìn về phía một hàng người đang chờ lấy đồ ăn thì thấy Thiên Thiên đang vẫy tay với mình. Mỹ Huệ nhón nhén đi không tiếng động như ăn trộm đến chỗ Thiên Thiên.
“Khay này.” Thiên Thiên cười tươi đưa Mỹ Huệ chiếc khay mà cô đã lấy giúp Mỹ Huệ.
Mỹ Huệ nhận khay rồi cùng Thiên Thiên chờ lấy thức ăn. Hàng người từng người một khi đến lượt mình thì lấy thức ăn không ai tranh giành hay chen hàng nhau. Đến lượt Mỹ Huệ và Thiên Thiên. Menu hôm nay là món cơm cà ri thơm ngon, tráng miệng là quả táo với hộp sữa tùy chọn. Sau khi lấy đồ ăn xong, vừa ra khỏi hàng được ba bước thì Mỹ Huệ đã bị một dáng người chặn lại. Mỹ Huệ nhìn người con gái trước mặt. Cô ta đứng khoanh tay trước ngực, đứng sau cô ta có hầu gái lẫn hầu nam cũng đứng ngạo mạn như cô ta vậy. Mỹ Huệ bước sang bên phải để tránh thì những bước chân kia di chuyển theo Mỹ Huệ. Mỹ Huệ lại bước sang trái, họ cũng bước sang trái.
“Này! Mấy người muốn gì hả?” Thiên Thiên đã mệt mỏi với cái việc bước qua bước lại như thế nên la lớn.
“Bọn tao chỉ muốn hỏi một câu thôi.” Người con gái đứng đầu kia lên tiếng.
“Mau hỏi đi.” Thiên Thiên to giọng.
“Tao thay mặt cho tất cả những người ở đây, hỏi câu mà ai cũng muốn biết.” Cô ta nhìn mọi người xung quanh rồi lại nhìn Mỹ Huệ nói.
Dù cô ta chưa hỏi nhưng Mỹ Huệ cũng đoán được phần nào câu hỏi của cô ta.
“Mày… đã làm cách nào mà có thể được hầu hạ ông chủ vậy hả?” Cô ta vừa hỏi vừa đưa khuôn mặt đầy son phấn tới gần mặt Mỹ Huệ.
Khuôn mặt trắng bệch cùng đôi môi đỏ đưa đến gần Mỹ Huệ khiến cô cảm thấy đáng sợ như đang gặp ma. Đoán trước được câu hỏi, Mỹ Huệ cũng chẳng sợ gì cô ta mà cứ nhìn vào ánh mắt cô ta.
“Tất nhiên là nó đã dụ dỗ ông chủ thành công rồi.” Một giọng nói chua chát quen thuộc vang lên khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Từ cánh cửa, Hoàng Ba đi vào, tiến tới chỗ Mỹ Huệ. Khi Hoàng Ba vừa tới, tất cả người ở đó đều nhường chỗ cho cô ta.
“Nó xinh đẹp như vậy tất nhiên là việc ấy sẽ rất dễ dàng rồi.” Hoàng Ba lại nói tiếp, cô ta đưa tay nâng cầm Mỹ Huệ lên mà soi. “Đẹp hơn cô rất nhiều đấy Mỹ Linh à.”
Mỹ Huệ cau mày. Hoàng ba nâng cằm cô tuy trông nhẹ nhàng nhưng cái cánh tay đầy thô bạo đó có cả ngàn sức mạnh. Hoàng Ba như muốn bóp nát chiếc cằm thon gọn của cô. Mỹ Huệ đẩy mạnh cánh tay của Hoàng Ba ra, xoa xoa chiếc cằm của mình.
“Tôi được nhận chỉ vì tôi giỏi thôi.” Mỹ Huệ nhìn Hoàng Ba mà nói.
Ánh mắt của Mỹ Huệ khiến Hoàng Ba cười nhẹ. Đây là lần đầu tiên có người dám nhìn thẳng vào mắt của cô ta như vậy, lại còn không hề chớp mắt. Điều đó khiến Hoàng Ba cảm thấy bực tức.
“Woa, hôm nay là ca ri sao?” Hoàng Ba chợt đổi chủ đề nhìn vào khay thức ăn trên tay của Mỹ Huệ.
Mỹ Huệ cau mày, không biết cô ta đang có ý đồ gì. Hoàng Ba tiến tới gần Mỹ Huệ. Chợt Thiên Thiên bước lên ngăn cản, cô cũng sợ Hoàng ba có ý đồ không tốt. Hoàng Ba nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt mà khóe môi cong lên.
“Mau đưa nó đi.” Hoàng Ba nhìn những người sau lưng mình ra lệnh.
“Làm gì vậy hả?” Mỹ Huệ thấy Thiên Thiên bị đám người kéo ra sau thì cố chạy tới ngăn nhưng bị Hoàng Ba chặn lại.
Mỹ Huệ trừng mắt với Hoàng Ba. Bốn con ngươi đối nhau không hề chớp, chúng vẫn giữ nguyên vị trí không hề kém cạnh đối thủ. Hoàng Ba chợt bật cười. Cô ta cười vì không tin rằng một cô gái gầy gò yếu ớt như thế lại dám đi đấu mắt với cô, Mỹ Huệ đúng là hết muốn sống rồi. Mỹ Huệ cau mày vì Hoàng Ba cứ cười như điên. Bỗng, Hoàng Ba ngưng cười rồi nhìn Mỹ Huệ. Mỹ Huệ dám chống đối Hoàng Ba, điều đó làm cô ta trở nên rất tức giận. Hoàng Ba cô kìm nén cơn tức giận, đi đến trước mặt Mỹ Huệ. Cô ta đứng trước Mỹ Huệ mà không nói gì, điều đó làm Mỹ Huệ càng bất an và luôn trong tình thế phòng thủ. Bất chợt, một cánh tay vung lên và đáp xuống má phải Mỹ Huệ. Chưa kịp phản ứng thì một cái bạt tai nữa lại hạ trên má trái Mỹ Huệ. Mỹ Huệ đứng không vững, loạng choạng lùi về phía sau, khay thức ăn rơi xuống đất, cô chống tay lên bàn ăn.
“Đây là kết quả của việc chống đối tao. Tất nhiên là sẽ còn nữa nhưng mà hôm nay tao hơi mệt nên chỉ dừng đến đây thôi.” Hoàng Ba bước đến gần Mỹ Huệ, mặt áp sát với mặt Mỹ Huệ, chỉ ngón tay vào cô. Cô ta vừa nói vừa lên giọng hạ giọng. Cuối cùng cô ta thả một câu rồi đi mất. “Hẹn gặp lại!”
Sau khi Hoàng Ba đi khỏi, cô gái Mỹ Linh kia cũng bước đến gần Mỹ Huệ. Cô ta nâng cầm Mỹ Huệ lên. Cô ta cố ý đụng vào hai bến má đỏ hồng của Mỹ Huệ mà vờ đau xót.
“Uổng quá! Bây giờ là tôi đẹp hơn rồi.”
Mỹ Linh hất mạnh cằm Mỹ Huệ ra rồi đủng đỉnh bước đi. Mỹ Huệ đau đớn nhưng cố cắn môi chịu đựng. Cô không muốn bật ra những lời kêu đau nào với những người đó.
***
Thiên Thiên dìu Mỹ Huệ về phòng mà thương xót. Cô đỡ Mỹ Huệ ngồi xuống ghế.
“Đừng nhìn mình như vậy! Mình không sao mà.” Mỹ Huệ cười nhẹ nhưng khiến vết thương lại đau hơn.
“Không sao cái gì chứ!” Thiên Thiên trách. “Má cậu đỏ hết rồi kìa. Tức thật, phải trả thù mới được.” Thiên Thiên hai giơ tay thành nắm đấm rồi đấm vào không khí. Mỹ Huệ lắc đầu cười, Thiên Thiên đúng là đơn thuần. Bọn họ đông như vậy hai đứa cô sao có thể là đối thủ.
“Cậu đi đâu vậy?” Thiên Thiên thấy Mỹ Huệ đứng dậy liền hỏi.
Mỹ Huệ đi tới bàn may rồi lấy ra một bản vẽ.
“Đây là cái gì vậy?” Thiên Thiên nhìn vào bản vẽ hỏi.
Bản vẽ đó chính là bộ hầu gái riêng dàng cho Mỹ Huệ, quản gia Kim đã đưa cho cô. Từ trưa đến tối cô phải hoàn thành nó.
“Thôi cậu như vậy sao may được chứ. Để mình làm cho.” Thiên Thiên tuy nhỏ con nhưng giọng lại rất lớn. Mỗi lần nói Thiên Thiên đều làm Mỹ Huệ giật mình.
“Mình không sao thật mà.” Mỹ Huệ cầm hai bàn tay của Thiên Thiên mà nói. Cô thật sự rất đau nhưng cô không muốn để Thiên Thiên phải lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.