Chương 54
Dimped Girl
21/06/2017
"Ông chủ, chẳng phải anh nói ghét cửa hàng này sao?" Mỹ Huệ ngạc nhiên khi Tống Vinh Hiển lại dẫn mình đến Luxury.
"Nhưng mà em thích nơi này." Hắn cười nói. Nếu cô thích thứ gì, dù hắn ghét đến mấy cũng sẽ mua cho cô.
Mỹ Huệ chưa bao giờ nói mình thích Luxury cả nhưng ông chủ lại biết. Bỗng, một cảm giác ngọt ngào dâng lên. Đúng là cô rất thích nơi này. Cô đã thấy nó trên tivi nhiều lần và rất thích những món đồ ở đây. Đồ ở đây đều được thiết kế rất tinh tế, dù giá hơi mắc nhưng cô thấy rất đáng mua và ở đây cũng có vài nhà thiết kế mà cô rất ngưỡng mộ. Chỉ tiếc là cô không có tiền... Lúc trước đi ngang qua nơi này, cô luôn đứng nhìn rất lâu, nhiều lần cô muốn mình trở thành một phần tử trong đó.
"Không được." Cũng như những lần trước, Tống Vinh Hiển mắt đọc tạp chí mà miệng vẫn cứ chê.
Đây đã là bộ thứ mười một rồi nhưng hắn lại chẳng khen lấy bộ nào cả. Mỹ Huê tủi thân lại quay vào phòng thay đồ. Có phải cô quê mùa, không hợp với những bộ ở đây?
"Chúng ta đi nơi khác." Tống Vinh Hiển kéo tay Mỹ Huệ sang quầy khác. Cô thất vọng. Những bộ đó cô đều rất thích, nhưng ông chủ lại bảo không được, cô cũng không còn cách nào khác.
"Em không hợp với những thứ quê mùa đó đâu." Nhận ra tâm tư của Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển nói. "Em chỉ hợp với những bộ sang trọng thôi. Chờ đó đi, anh sẽ tìm cho em bộ đẹp nhất, hợp với em nhất."
Mỹ Huệ ngỡ ngàng nhìn ông chủ. Hắn chính là khen cô sao? Cô cười thầm.
Đúng là Tống Vinh Hiển đã bảo sẽ tìm những bộ đẹp nhất cho cô thật, nhưng mà chúng lại quá là mắc. Mỹ Huệ nhìn ông chủ cầm những túi đồ mà trong lòng cảm thấy tiếc tiền dù không phải tiền của cô, nhưng cô tiếc thay ông chủ. Đúng là những bộ này cô mặc rất đẹp nhưng mà bộ rẻ nhất lại tới sáu mươi triệu. Mỹ Huệ khóc trong lòng.
"Cũng may anh lựa đồ giúp em. Chứ mắt thẩm mĩ em tệ vậy, chắc chắn em sẽ mua những bộ đồ rẻ mạt vừa nãy." Tống Vinh Hiển tràn đầy tự hào.
Mỹ Huệ cười như mếu. Đúng vậy đấy Tống chủ tịch à! Tôi biết anh rất tài giỏi mà. Những bộ đồ mà anh nói rẻ mạt đó gấp hai ba lần tiền lương của tôi đó. Anh đừng đâm sâu vào sự nghèo nàn của tôi nữa được không?
Hai người ra khỏi Luxury nhưng không biết rằng có người đang đuổi theo hai người họ. Trương Hùng vô tình bắt gặp Mỹ Huệ trong Luxury. Cậu cố gắng đuổi theo cô như không kịp, cô đã lên xe đi mất. Cậu cau mày. Nhưng người đàn ông đi bên cô là ai? Trông hắn rất quen. Vì hắn nên cô đã bỏ rơi cậu sao? Khoan đã! Trương Hùng nhăn mày. Đó chẳng phải là tên họ Tống chết tiệt sao? Tại sao Mỹ Huệ lại đi với hắn ta? Đáng chết! Không thể được! Cậu phải đi hỏi cô cho rõ. Trương Hùng nhìn theo chiếc xe mà hai bàn tay nắm chặt, gân xanh gân đỏ đều nổi lên hết, trong mắt cậu hiện lên một vẻ căm hận.
Sau khi rời khỏi Luxury, Tống Vinh Hiển và Mỹ Huệ cùng đi siêu thị rồi mới trở về chung cư.
"Ông chủ! Anh mau ra ăn cơm đi." Mỹ Huệ ngó đầu từ trong bếp ra gọi Tống Vinh Hiển đang ngồi xem tivi ở phòng khách. Nhìn những việc mà cô và ông chủ đã làm, Mỹ Huệ có thể cảm nhận được mùi vị của tình yêu, của một cặp đôi thật sự.
"Ông chủ!" Thấy ông chủ không có bất kì động tĩnh nào, Mỹ Huệ gọi lại lần nữa.
Nhưng cô gọi đã gần mười lần rồi nhưng ông chủ vẫn không quay lại. Cô bực bội đến trước tivi, che tầm nhìn của hắn. Thấy cô, Tống Vinh Hiển cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Ông chủ à, anh không nghe em gọi sao?" Mỹ Huệ tức giận. Hiện giờ cô vẫn còn mặc tạp dề, tay thì cầm cái giá, chống nạnh nói.
"Tên của anh không phải ông chủ." Hắn cười nhưng lại có nét giận dỗi.
Mỹ Huệ lúng túng. Đúng thật, kể từ khi quen biết ông chủ tới giờ, cô vẫn chưa lần nào gọi tên hắn. Nhưng mà cô là hầu gái của hắn, làm sao có thể gọi tên của ông chủ mình được chứ?
"Em phải gọi sao đây?" Cô ấp úng hỏi.
"Em không biết?" Giờ đây, Tống Vinh Hiển có vẻ giận dỗi thật. Con chuột nhắt này, em giả vờ không biết ngay ngốc thật đây. Mà đúng là em ngốc thật. Rất nhanh, hắn cười gian xảo nói. "Hay là em hãy gọi anh là tình yêu." Hắn kéo Mỹ Huệ ngồi xuống đùi mình, ánh mắt và giọng nói vô cùng ám muội nhìn cô. "Tình yêu của anh!"
Mỹ Huệ đỏ mặt xấu hổ đẩy Tống Vinh Hiển ra rồi đứng dậy chạy vào bếp. Cái tên đáng ghét này! Sao lại mặt dày thế không biết? Anh không ăn thì thôi, tôi sẽ ăn hết vậy.
"Tình yêu của anh à! Chờ anh ăn cơm với nào." Tống Vinh Hiển cười tươi chạy vào phòng bếp. "Tại sao mặt em lại đỏ vậy?" Hắn cố tình trêu chọc cô.
"Anh mau ăn cơm đi."
"Tình yêu à! Mau gắp cho anh miếng thịt đi."
"Anh tự đi mà gắp."
"Tình yêu à! Hôm nay em nấu ăn rất ngon."
"Ý anh chê em trước giờ nấu ăn không ngon?"
"Ấy chết! Ý của anh là ngày hôm nay em nấu ngon hơn những ngày trước."
"Em cũng thấy vậy. Chắc do đồ ở đây rất tốt."
"Tình yêu à! Anh khát nước."
"Tình yêu à! Hôm nay em rất xinh đẹp."
"Anh mau ăn đi."
"Tình yêu à!"
"Tình yêu của anh à!"
Mỹ Huệ mệt mỏi ngồi xuống ghế. Suốt bữa ăn hôm nay cô bị từ "tình yêu" của Tống Vinh Hiển làm rối loạn. Tình yêu sao? Mỹ Huệ rùng mình. Đúng là từ đó chỉ dành cho những người không biết xấu hổ như ông chủ thôi.
"Tình yêu à! Em đang làm gì vậy?" Tống Vinh Hiển ngồi xuống bên cạnh Mỹ Huệ.
"Anh thôi đi." Mỹ Huệ rất ngượng với sự trêu chọc đó của hắn. Cô bất giác đánh hắn một cái rõ mạnh.
"Tình yêu à! Em dám đánh anh?" Hắn cau mày giận dỗi, miệng không ngừng cười mỉm.
"Em xin lỗi, ông chủ." Mỹ Huệ lập tức thấy có lỗi, xoa xoa chỗ vừa đánh hắn.
Bỗng nhiên Tống Vinh Hiên ôm lấy bờ vai Mỹ Huệ khiến cô giật mình, ánh mắt hắn nhìn cô vô cùng nghiêm túc.
"Anh thật sự nghiêm túc đó. Em đừng kêu anh như vậy nữa."
Mỹ Huệ nhận ra sự nghiêm túc của ông chủ.
"Ông chủ..." Cô lập tức dừng lại, nhanh chóng sửa đổi. "Hiển..." Cô cố gắng lắm mới có thể nói được từ này. Cô không hiểu tại sao những người khác cô có thể gọi bình thường, còn với ông chủ cô lại hồi hộp và ngại ngùng đến như vậy. "Hiển, em xin lỗi."
Nghe câu xin lỗi của Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển lập tức rạng rỡ trở lại.
"Tốt lắm." Hắn xoa đầu cô, thỏa mãn cười.
"A!" Mỹ Huệ sửa lại mái tóc bị ông chủ làm cho rối bời. "Nhưng mà có vẻ anh rất thích trêu chọc và bắt nạt em thì phải?" Cô trừng mắt với hắn.
"Đúng thật là vậy." Hắn vui vẻ thừa nhận. "Mà em cũng nên cẩn thận với mẹ anh. Bởi vì những tính cách này, anh đều được di truyền từ mẹ."
Mỹ Huệ cười như mếu. Cô biết ngay mà. Hai mẹ con đều rất thích lừa gạt cô. Thật đáng ghét!
***
"Hùng, cậu đi đâu vậy?" Gia Ân thấy Trương Hùng lên moto chuẩn bị đi đâu đó. Ngày hôm nay, anh cảm thấy cậu có gì đó rất lạ.
"One57." Hùng ngắn gọn nói rồi sau đó chạy đi mất.
Gia Ân đứng đó ngơ ngác. One57? Cậu đến đó làm gì? Nơi đó chẳng phải là nơi ở của... Thôi chết! Hùng! Cậu định làm gì? Gia Ân nhìn theo chiếc moto mà trong lòng tràn đầy lo lắng.
"Reng... reng..." Đứng trước một căn hộ cao cấp, Trương Hùng nhấn chuông cửa. "Reng... reng..."
Cánh cửa mở ra, cả hai người đều rất ngạc nhiên khi thấy đối phương.
"Hùng..." Mỹ Huệ bất ngờ. Tại sao Hùng lại ở đây?
"Có chuyện gì sao?" Một người đàn ông bước ra.
Khi thấy Tống Vinh Hiển, gương mặt Trương Hùng tối lại. Cậu nắm chặt tay, ánh mắt hiện lên vẻ căm hận vô cùng.
"Nhưng mà em thích nơi này." Hắn cười nói. Nếu cô thích thứ gì, dù hắn ghét đến mấy cũng sẽ mua cho cô.
Mỹ Huệ chưa bao giờ nói mình thích Luxury cả nhưng ông chủ lại biết. Bỗng, một cảm giác ngọt ngào dâng lên. Đúng là cô rất thích nơi này. Cô đã thấy nó trên tivi nhiều lần và rất thích những món đồ ở đây. Đồ ở đây đều được thiết kế rất tinh tế, dù giá hơi mắc nhưng cô thấy rất đáng mua và ở đây cũng có vài nhà thiết kế mà cô rất ngưỡng mộ. Chỉ tiếc là cô không có tiền... Lúc trước đi ngang qua nơi này, cô luôn đứng nhìn rất lâu, nhiều lần cô muốn mình trở thành một phần tử trong đó.
"Không được." Cũng như những lần trước, Tống Vinh Hiển mắt đọc tạp chí mà miệng vẫn cứ chê.
Đây đã là bộ thứ mười một rồi nhưng hắn lại chẳng khen lấy bộ nào cả. Mỹ Huê tủi thân lại quay vào phòng thay đồ. Có phải cô quê mùa, không hợp với những bộ ở đây?
"Chúng ta đi nơi khác." Tống Vinh Hiển kéo tay Mỹ Huệ sang quầy khác. Cô thất vọng. Những bộ đó cô đều rất thích, nhưng ông chủ lại bảo không được, cô cũng không còn cách nào khác.
"Em không hợp với những thứ quê mùa đó đâu." Nhận ra tâm tư của Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển nói. "Em chỉ hợp với những bộ sang trọng thôi. Chờ đó đi, anh sẽ tìm cho em bộ đẹp nhất, hợp với em nhất."
Mỹ Huệ ngỡ ngàng nhìn ông chủ. Hắn chính là khen cô sao? Cô cười thầm.
Đúng là Tống Vinh Hiển đã bảo sẽ tìm những bộ đẹp nhất cho cô thật, nhưng mà chúng lại quá là mắc. Mỹ Huệ nhìn ông chủ cầm những túi đồ mà trong lòng cảm thấy tiếc tiền dù không phải tiền của cô, nhưng cô tiếc thay ông chủ. Đúng là những bộ này cô mặc rất đẹp nhưng mà bộ rẻ nhất lại tới sáu mươi triệu. Mỹ Huệ khóc trong lòng.
"Cũng may anh lựa đồ giúp em. Chứ mắt thẩm mĩ em tệ vậy, chắc chắn em sẽ mua những bộ đồ rẻ mạt vừa nãy." Tống Vinh Hiển tràn đầy tự hào.
Mỹ Huệ cười như mếu. Đúng vậy đấy Tống chủ tịch à! Tôi biết anh rất tài giỏi mà. Những bộ đồ mà anh nói rẻ mạt đó gấp hai ba lần tiền lương của tôi đó. Anh đừng đâm sâu vào sự nghèo nàn của tôi nữa được không?
Hai người ra khỏi Luxury nhưng không biết rằng có người đang đuổi theo hai người họ. Trương Hùng vô tình bắt gặp Mỹ Huệ trong Luxury. Cậu cố gắng đuổi theo cô như không kịp, cô đã lên xe đi mất. Cậu cau mày. Nhưng người đàn ông đi bên cô là ai? Trông hắn rất quen. Vì hắn nên cô đã bỏ rơi cậu sao? Khoan đã! Trương Hùng nhăn mày. Đó chẳng phải là tên họ Tống chết tiệt sao? Tại sao Mỹ Huệ lại đi với hắn ta? Đáng chết! Không thể được! Cậu phải đi hỏi cô cho rõ. Trương Hùng nhìn theo chiếc xe mà hai bàn tay nắm chặt, gân xanh gân đỏ đều nổi lên hết, trong mắt cậu hiện lên một vẻ căm hận.
Sau khi rời khỏi Luxury, Tống Vinh Hiển và Mỹ Huệ cùng đi siêu thị rồi mới trở về chung cư.
"Ông chủ! Anh mau ra ăn cơm đi." Mỹ Huệ ngó đầu từ trong bếp ra gọi Tống Vinh Hiển đang ngồi xem tivi ở phòng khách. Nhìn những việc mà cô và ông chủ đã làm, Mỹ Huệ có thể cảm nhận được mùi vị của tình yêu, của một cặp đôi thật sự.
"Ông chủ!" Thấy ông chủ không có bất kì động tĩnh nào, Mỹ Huệ gọi lại lần nữa.
Nhưng cô gọi đã gần mười lần rồi nhưng ông chủ vẫn không quay lại. Cô bực bội đến trước tivi, che tầm nhìn của hắn. Thấy cô, Tống Vinh Hiển cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Ông chủ à, anh không nghe em gọi sao?" Mỹ Huệ tức giận. Hiện giờ cô vẫn còn mặc tạp dề, tay thì cầm cái giá, chống nạnh nói.
"Tên của anh không phải ông chủ." Hắn cười nhưng lại có nét giận dỗi.
Mỹ Huệ lúng túng. Đúng thật, kể từ khi quen biết ông chủ tới giờ, cô vẫn chưa lần nào gọi tên hắn. Nhưng mà cô là hầu gái của hắn, làm sao có thể gọi tên của ông chủ mình được chứ?
"Em phải gọi sao đây?" Cô ấp úng hỏi.
"Em không biết?" Giờ đây, Tống Vinh Hiển có vẻ giận dỗi thật. Con chuột nhắt này, em giả vờ không biết ngay ngốc thật đây. Mà đúng là em ngốc thật. Rất nhanh, hắn cười gian xảo nói. "Hay là em hãy gọi anh là tình yêu." Hắn kéo Mỹ Huệ ngồi xuống đùi mình, ánh mắt và giọng nói vô cùng ám muội nhìn cô. "Tình yêu của anh!"
Mỹ Huệ đỏ mặt xấu hổ đẩy Tống Vinh Hiển ra rồi đứng dậy chạy vào bếp. Cái tên đáng ghét này! Sao lại mặt dày thế không biết? Anh không ăn thì thôi, tôi sẽ ăn hết vậy.
"Tình yêu của anh à! Chờ anh ăn cơm với nào." Tống Vinh Hiển cười tươi chạy vào phòng bếp. "Tại sao mặt em lại đỏ vậy?" Hắn cố tình trêu chọc cô.
"Anh mau ăn cơm đi."
"Tình yêu à! Mau gắp cho anh miếng thịt đi."
"Anh tự đi mà gắp."
"Tình yêu à! Hôm nay em nấu ăn rất ngon."
"Ý anh chê em trước giờ nấu ăn không ngon?"
"Ấy chết! Ý của anh là ngày hôm nay em nấu ngon hơn những ngày trước."
"Em cũng thấy vậy. Chắc do đồ ở đây rất tốt."
"Tình yêu à! Anh khát nước."
"Tình yêu à! Hôm nay em rất xinh đẹp."
"Anh mau ăn đi."
"Tình yêu à!"
"Tình yêu của anh à!"
Mỹ Huệ mệt mỏi ngồi xuống ghế. Suốt bữa ăn hôm nay cô bị từ "tình yêu" của Tống Vinh Hiển làm rối loạn. Tình yêu sao? Mỹ Huệ rùng mình. Đúng là từ đó chỉ dành cho những người không biết xấu hổ như ông chủ thôi.
"Tình yêu à! Em đang làm gì vậy?" Tống Vinh Hiển ngồi xuống bên cạnh Mỹ Huệ.
"Anh thôi đi." Mỹ Huệ rất ngượng với sự trêu chọc đó của hắn. Cô bất giác đánh hắn một cái rõ mạnh.
"Tình yêu à! Em dám đánh anh?" Hắn cau mày giận dỗi, miệng không ngừng cười mỉm.
"Em xin lỗi, ông chủ." Mỹ Huệ lập tức thấy có lỗi, xoa xoa chỗ vừa đánh hắn.
Bỗng nhiên Tống Vinh Hiên ôm lấy bờ vai Mỹ Huệ khiến cô giật mình, ánh mắt hắn nhìn cô vô cùng nghiêm túc.
"Anh thật sự nghiêm túc đó. Em đừng kêu anh như vậy nữa."
Mỹ Huệ nhận ra sự nghiêm túc của ông chủ.
"Ông chủ..." Cô lập tức dừng lại, nhanh chóng sửa đổi. "Hiển..." Cô cố gắng lắm mới có thể nói được từ này. Cô không hiểu tại sao những người khác cô có thể gọi bình thường, còn với ông chủ cô lại hồi hộp và ngại ngùng đến như vậy. "Hiển, em xin lỗi."
Nghe câu xin lỗi của Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển lập tức rạng rỡ trở lại.
"Tốt lắm." Hắn xoa đầu cô, thỏa mãn cười.
"A!" Mỹ Huệ sửa lại mái tóc bị ông chủ làm cho rối bời. "Nhưng mà có vẻ anh rất thích trêu chọc và bắt nạt em thì phải?" Cô trừng mắt với hắn.
"Đúng thật là vậy." Hắn vui vẻ thừa nhận. "Mà em cũng nên cẩn thận với mẹ anh. Bởi vì những tính cách này, anh đều được di truyền từ mẹ."
Mỹ Huệ cười như mếu. Cô biết ngay mà. Hai mẹ con đều rất thích lừa gạt cô. Thật đáng ghét!
***
"Hùng, cậu đi đâu vậy?" Gia Ân thấy Trương Hùng lên moto chuẩn bị đi đâu đó. Ngày hôm nay, anh cảm thấy cậu có gì đó rất lạ.
"One57." Hùng ngắn gọn nói rồi sau đó chạy đi mất.
Gia Ân đứng đó ngơ ngác. One57? Cậu đến đó làm gì? Nơi đó chẳng phải là nơi ở của... Thôi chết! Hùng! Cậu định làm gì? Gia Ân nhìn theo chiếc moto mà trong lòng tràn đầy lo lắng.
"Reng... reng..." Đứng trước một căn hộ cao cấp, Trương Hùng nhấn chuông cửa. "Reng... reng..."
Cánh cửa mở ra, cả hai người đều rất ngạc nhiên khi thấy đối phương.
"Hùng..." Mỹ Huệ bất ngờ. Tại sao Hùng lại ở đây?
"Có chuyện gì sao?" Một người đàn ông bước ra.
Khi thấy Tống Vinh Hiển, gương mặt Trương Hùng tối lại. Cậu nắm chặt tay, ánh mắt hiện lên vẻ căm hận vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.