Hầu Gái Của Riêng Anh

Chương 23: Bỏ Trốn.

Ann

19/07/2016

Tịnh Mỹ cười cười.

-Từ lúc nghỉ trưa đã không thấy cô ta quay lại rồi, cũng không biết là đang lượn lờ ở đâu.

Vương Chấn Phong nắm chặt tay Tịnh Mỹ , anh nhìn thẳng vào mắt cô ta , Tịnh Mỹ có phần bất ngờ. Đã lâu rồi, từ sự cố đó chưa khi nào Vương Chấn Phong nổi giận với Tịnh Mỹ.

Vương Chấn Phong muốn nói lại thôi, anh buông tay Tịnh Mỹ rời khỏi lớp học. Tịnh Mỹ vừa sợ lại vừa tức giận không dám đuổi theo.

Vương Chấn Phong đi khắp nơi trong trường cũng không thấy dấu vết gì của

Lâm Thinh Thinh , anh mệt mỏi dựa lưng vào tường thở dốc. Sức khỏe không tốt nên hôm nay xem như Vương Chấn Phong đã cố gắng lắm rồi.

Hồ Tử Phóng cùng Lâm Tuấn Ngạc cũng trở lại, cả hai lắc đầu nhìn Vương Chấn Phong , anh nghiến răng

-Lâm Thinh Thinh anh mà bắt được em để xem em xin xỏ thế nào.

Hai người lo lắng nhìn sắc mặt tái đi của anh

- Cậu không sao đó chứ?

-Câu đó để dành hỏi Lâm Thinh Thinh sau khi tôi bắt được cô ta đi.

Ắt xì…

-Em lạnh à?

-Không, tôi không sao.

Tử Phong gắp thức ăn vào chén cho Lâm Thinh Thinh. Quả nhiên tóc ngang vai cũng khá hợp với khuôn mặt cô, sau một buổi bị lôi đi khắp trung tâm thương mại bây giờ Lâm Thinh Thinh trông tươm tất hơn lúc trưa nhiều. Mái tóc dài giờ chỉ còn ngang vai, bộ váy đen càng tôn lên làn da trắng.

Lâm Thinh Thinh ngập ngừng.

-Hôm nay cám ơn anh lắm, nhưng có lẽ sau khi ăn xong tôi nên đi thôi.

-Em muốn đi đâu?

Lâm Thinh Thinh suy nghĩ một lúc, quyết định nói sự thật cho Tử Phong

-Có lẽ xa trung tâm thành phố một chút, như thế vừa không bị tìm thấy , sau này cha tôi có về tìm tôi cũng dễ hơn.

Tử Phong bỏ đũa, anh chỉ biết cô sau khi về nhà Vương Chấn Phong còn chuyện trước đây quả thật có chút mù mờ.

-Cha em?

-Không giấu gì anh, cha tôi nợ tiền người ta nên bỏ trốn. Vương Chấn Phong giúp tôi trả nợ, đổi lại tôi làm giúp việc cho anh ta. Xin lỗi vì giờ mới cho anh biết, nhưng anh đang giúp tôi trốn nợ đấy.

Tử Phong gật gù, không có vẻ mặt hối hận của kẻ đồng phạm.

-Thế này đi, tạm thời anh thuê một phòng cho em ở tạm. Đợi vài ngày nữa em hãy đi.

Lâm Thinh Thinh tròn mắt, anh chàng này quả thật là người thích vướng vào rắc rối.

-Không cần đâu. Tôi phải đi ngay



-Nếu em đi ngay nhất định chủ nợ Vương của em lập tức tìm thấy, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Em cứ tạm lánh đi, sau khi sự việc êm xuôi, anh ta tìm em mệt rồi không tìm nữa thì em muốn đi đâu không được.

Tử Phong giải thích có phần quá có lý, Lâm Thinh Thinh do dự hồi lâu. Trường hợp Tử Phong nói rất có thể xảy ra , nhưng nếu ở lại thì sẽ lại nợ Tử Phong , nợ cũ nợ mới chồng chất bảo cô trả thế nào.

-Được. Tôi ở lại nhưng việc ăn ở tôi có thể tự lo, không làm phiền anh nhiều được.

Tử Phong gật đầu, anh lo cũng được, Lâm Thinh Thinh tự xoay sở cũng chẳng sao. Miễn cô còn trong tầm mắt Tử Phong anh là được rồi.

-Vậy ăn xong anh đi tìm phòng cùng em.

Bên này Lâm Thinh Thinh an tâm ăn cơm, cô không tưởng tượng được vẻ mặt cau có của Vương thiếu bên này như thế nào.

Vương Chấn Phong về nhà, mang theo tức khí ngút trời. Quản gia Từ cũng phải sợ hãi một phần. Lên phòng anh tức giận đi qua đi lại cũng không biết làm thế nào hạ hỏa. Cơm không ăn, ngủ không nhắm mắt là tình hình hiện giờ của Vương đại thiếu gia.

Mười hai giờ đêm, Vương Chấn Phong bật dậy . Anh chộp lấy điện thoại, đầu dây bên kia vừa nhấc máy anh đã hỏi

-Tìm được chưa?

Người đầu dây bên kia như tỉnh ngủ hẳn, anh ta hắng giọng

-Thưa cậu chưa tìm ra. Chúng tôi chỉ biết có người thấy cô Lâm ra khỏi trường bằng cổng sau với một người nam chạy xe máy.

-Cái gì? Nam? Thằng nào?

-Tôi..Chúng tôi đang tìm…

Vương Chấn Phong ném điện thoại sang một bên. Lâm Thinh Thinh thật quá to gan, trốn nợ đã đành còn đi theo trai. Tội lỗi chất chồng, nhưng Vương Chấn Phong lại không nghĩ ra cách trừng trị cô. Nhẹ quá thì không chừa, mà mạnh tay quá thì…

HẦU GÁI CỦA RIÊNG ANH - ANN

“Lâm Thinh Thinh , tốt nhất em chạy cho xa. Bị bắt lại cũng coi như tự do được một quãng đường”

Tung chăn xuống đất, Vương Chấn Phong ra khỏi giường. Anh sang phòng cô, mọi thứ vẫn như cũ chỉ có gương mặt anh cau có đến nhăn nhúm lại. Anh thả người xuống giường , mùi hương của cô dường như còn in trên gối.

Đang mải mê suy nghĩ, Vương Chấn Phong đưa mắt thấy điện thoại của cô dưới sàn.

“Ngu ngốc, không mang đi theo. Hết tiền đem bán cũng ăn được bữa cơm”

Anh trằn trọc một lúc cũng chìm vào giấc ngủ. Đến khi quản gia Từ lên gọi Vương Chấn Phong mới mơ màng tỉnh giấc. Lúc đầu anh còn nghĩ người gọi mình là Lâm Thinh Thinh

-Thiếu gia, đến giờ đi học rồi.

-Không đi, hôm nay tôi bận rồi.

Anh ngồi dậy, tiện tay cầm theo điện thoại của cô. Vương Chấn Phong thay quần áo, hôm nay anh sẽ đích thân đi bắt cô hầu nhỏ về. Ngồi trên xe anh xoay xoay điện thoại của Lâm Thinh Thinh trong tay, tiện tay Vương Chấn Phong mở diện thoại. Anh mở to mắt thấy một tin nhắn chưa đọc. Vương Chấn Phong cười

-Giấu đầu hở đuôi nhé hai bím.

Mở tin nhắn nụ cười trên môi anh cứng lại, Vương Chấn Phong tưởng như máu cả người dồn hết lên mặt. Tin nhắn là một đoạn clip Lâm Thinh Thinh bị hai tên con trai khống chế trong nhà vệ sinh.

Anh nắm chặt điện thoại, tiếng Lâm Thinh Thinh khóc thét , vẻ mặt hốt hoảng. Bàn tay dơ bẩn của hai tên kia , cùng tiếng cười cợt của bọn con gái. Clip dừng lại khi một bóng hình quen thuộc đập vào mắt anh. Vương Chấn Phong cảm thấy khó thở vô cùng, anh ngả người ra sau thở dốc.



-Thiếu gia, thiếu gia cậu có sao không? Cậu lại lên cơn suyễn ạ?

-Thuốc mau lấy thuốc đi – Người tài xế lo lắng

Vương Chấn Phong phất tay. Anh cố ổn định hơi thở.

-Lập tức đến công ty.

Vương Chấn Phong cảm giác lưng anh toát mồ hôi, Lâm Thinh Thinh bị ức hiếp như thế là lần đầu hay ngày nào cũng thế? Tại sao cô không nói với anh? Cũng may có người đến kịp, nhưng người này…

Rầm…

Vương Chấn Phong đẩy mạnh cửa phòng họp. Bên Trong ai cũng nhìn anh sửng sốt, cô thư ký hốt hoảng muốn lôi anh ra ngoài

-Xin lỗi chủ tịch, tôi đã nói ngài đang họp nhưng…

Vương Chấn Phong đến trước mặt ông Vương

-Cha, con có chuyện muốn nói.

Cha anh chau mày, ông nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Vương Chấn Phong

-Vô phép, có biết đây là đâu không hả? Con muốn vào là vào sao? Có chuyện gấp gì cũng phải chờ ta họp xong.

Mọi người trong bàn nhìn vẻ mặt bình thản của chủ tịch Vương , ai cũng nhìn ra ông la mắng Vương Chấn Phong cho có lệ mà thôi. Họ biết điều nhìn nhau cười nói

-Chủ tịch, Vương thiếu cũng đến rồi. Biết đâu là việc nhà quan trọng, chúng ta cũng gần xong rồi nên ngài cứ dành chút thời gian nghe cậu ấy nói.

-Đúng đúng, không vấn đề gì.

Ông Vương không nói gì, vẻ mặt áy náy, mọi người xem như đó là tín hiệu cùng nhau rút khỏi phòng.

-Hiếm khi con đến công ty, có việc gì?

-Cha, con muốn tìm một người.

Ông Vương châm điếu thuốc nhìn anh, ông thật tò mò không biết ai làm con ông như trên đống lửa thế kia.

-Tìm người mất tích thì đến sở cảnh sát.

Vương Chấn Phong muốn điên lên, rõ ràng cha anh đang mượn gió bẻ măng.

-Cha giúp con tìm người, con đến công ty học việc.

Cha anh nheo mắt, đích thị thằng nhóc nhà ông biết yêu rồi. Bây giờ vì gái đến thỏa thuận với ông già này.

-Muốn ta giúp thế nào?

-Con muốn có băng ghi hình trên các đoạn đường khắp thành phố. Còn nữa, thêm vệ sĩ đến nhà con.

Cha anh gật đầu, Vương Chấn Phong gấp gáp bỏ đi. Ông nhìn theo bóng anh, khẽ lắc đầu nhếch môi cười

-Tiểu tử này, giống ai không biết. Nó muốn gia cố nhà cửa để giam lỏng người ta nữa cơ à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hầu Gái Của Riêng Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook