Chương 17: Con mèo nhỏ này cắn cũng thật đau
Ann
13/07/2016
Lâm Thinh Thinh hét
lên , bóng đen đưa tay bật công tắc. Trước mặt Lâm Thinh Thinh, Vương
Chấn Phong dùng ánh mắt nghiêm khắc chưa từng có gằn giọng.
-Ai cho phép em tự ý bỏ đi. Lập tức tránh xa thằng đó ra.
Mùi bạc hà trên người Vương Chấn Phong hôm nay không thanh mát như mọi ngày, hòa lẫn trong đó có hơi rượu, mùi nước hoa gay gắt. Lâm Thinh Thinh cau mày, cô đẩy anh ra.
-Tự do của tôi anh không có quyền can thiệp. Vương thiếu, tôi cũng là làm công cho anh thôi, không cần làm khó tôi quá thế.
Lâm Thinh Thinh không muốn nhìn anh, cô đến bên bàn gần đó rót nước uống. Vương Chấn Phong lửa giận nghi ngút, anh để ý thấy cô đã thả tóc ra, bình thường bị chọc ghẹo thế nào cũng không thay đổi. Thế mà đi với tên kia lập tức xõa tóc.
Nhưng khốn kiếp. Cô gái này xõa tóc ra lại đáng yêu đến vậy. Vương Chấn Phong trăm ngàn lần giận, anh xông tới giật lấy ly nước trong tay cô ném mạnh xuống sàn.
Mảnh thủy tinh văng khắp phòng. Một mảnh nhọn cứa vào chân Lâm Thinh Thinh khiến cô nhói đau.
-Anh phát điên thì đi chỗ khác còn nếu muốn tôi sẽ nhường chỗ này lại , dù sao cũng là nhà anh. Thiếu gia anh cứ từ từ đập phá.
Lâm Thinh Thinh muốn bỏ đi. Vương Chấn Phong ôm chầm cô từ phía sau, anh ngửi mùi tóc dịu nhẹ của cô. Chưa bao giờ, chưa một ai khiến anh bận tâm đến thế. Nhưng an lại không biết phải làm thế nào với cô ngoài việc nổi giận và đe dọa.
-Bỏ ra, mùi nước hoa của anh khiến tôi khó chịu.
-Anh không dùng nước hoa.
-Vương Chấn Phong, anh có biết bản thân anh đáng ghét đến thế nào không?
Lâm Thinh Thinh không phản kháng cái ôm của anh, nhưng từng câu từng chữ cô nói khiến Vương Chấn Phong ão não vô cùng. Anh ném cô xuống giường, Lâm Thinh Thinh không kêu đau một tiếng. Anh dùng một tay khóa hai tay cô lại
-Em có thể quên lãng người em từng thích, nhưng ghét thì sẽ mãi không quên. Thinh Thinh anh thà để em gét anh. Hãy khắc sâu anh vào tâm trí em.
Vương Chấn Phong cúi thấp, một tay anh nâng cằm cô. Áp môi anh lên môi Lâm Thinh Thinh. Cảnh tượng Vương Chấn Phong và Tịnh Mỹ khi ở quán bar hiện rõ mồn một trong đầu cô. Lâm Thinh Thinh cắn mạnh vào môi Vương Chấn Phong. Anh đau quá bật dậy.
-Hai bím đáng ghét, em dám cắn anh.
Lâm Thinh Thinh thấy anh xoa môi. Cô mới hoảng hốt, thấy rõ môi Vương Chấn Phong dỏ lên như muốn rỉ máu tới nơi. Lâm Thinh Thinh rối rít.
-Anh không sao chứ? Ai bảo anh hôn tôi làm gì. Đợi một chút tôi đi lấy thuốc bôi cho anh.
HẦU GÁI CỦA RIÊNG ANH - ANN
Chưa chạy ra tới cửa , cả người cô bị kéo ngược lại. Vương Chấn Phong nhấc bổng cô lên. Mặc kệ cô la hét, anh ném cô xuống giường. Một tay khóa hai tay Lâm Thinh Thinh, tay còn lại anh giữ chặt cằm cô.
-Để xem anh phạt em thế nào.
Lâm Thinh Thinh hoảng hốt, Vương thiếu mà nổi thú tính lên, cắn lại cô thì cô chết mất.
-Không, bỏ ra. Tôi không muốn.
Vương Chấn Phong mạnh bạo một lần nữa chiếm lấy bờ môi Lâm Thinh Thinh , cả người cô căng cứng, cảm giác anh có thể cắn mình bất cứ lúc nào.
Nhưng Vương Chấn Phong không cắn, anh mút mạnh bờ môi Lâm Thinh Thinh, đến khi cô đau chảy nước mắt Vương Chấn Phong mới buông tha.
Anh hôn lên mắt Lâm Thinh Thinh ngăn những giọt nước chực trào ra.
-Thinh Thinh, lần sau còn như thế không?
Cô vừa đau vừa tức giận. Anh ta là gì mà bắt cô phải thế này thế kia. Lâm Thinh Thinh xoay mặt sang một bên không trả lời.
Vương Chấn Phong cười khổ. Nhìn mỏng manh như thế nhưng cứng đầu không ai bằng.Anh lướt ngón tay lên bờ môi hơi sưng của cô cười.
-Không trả lời anh liền hôn em đến ngạt thở.
Lâm Thinh Thinh mím môi quay lại nhìn anh. Vương Chấn Phong hài lòng
-Sau này không được cắn anh nữa.
Suy nghĩ vài giây, Lâm Thinh Thinh cảm thấy cách tốt nhất bây giờ là thoát ra khỏi tình thế này trước. Cô gật đầu. Anh cười đắc ý hôn lên trán cô.
Đêm đó Vương thiếu một mình tự bôi thuốc , anh đau rớt nước mắt.
-Chậc. Con mèo nhỏ này cắn cũng thật đau.
Phòng bên cạnh Lâm Thinh Thinh chui rúc trong chăn xoa xoa môi mình
-Mặc kệ một trăm triệu, mặc kệ hợp đồng. Nhất định phải trốn khỏi tên biến thái đó.
Hôm sau Vương thiếu mặt mày u ám, vết cắn ở môi hơi sưng. Người làm trong nhà thỉnh thoảng liếc nhìn rồi cười khúc khích. Lâm Thinh Thinh biết thân biết phận không dám ho một tiếng.
Vừa vào tới sân trường. Hai người họ đụng mặt Lâm Tuấn Ngạc cùng Hồ Tử Phóng. Lâm Tuấn Ngạc nhìn chằm chằm Vương Chấn Phong , xoa xoa cằm tặc lưỡi
-Hai người cũng thật dữ dội.
Nói rồi chuyển ánh nhìn sang Lâm Thinh Thinh
-Không ngờ em cũng có sở thích này. Chấn Phong sức khỏe không tốt, em đừng ngược đãi cậu ta quá.
Lâm Thinh Thinh chỉ tay vào Vương Chấn Phong
-Sức khỏe không tốt? Anh thử bị anh ta vật ra giường đi rồi biết.
Cả khoảng sân im bặt. Biết mình giận quá mất khôn Lâm Thinh Thinh ngượng chín người. Cô vội bịt miệng mình lại trong lòng thầm rủa bản thân một trăm lần. Lâm Tuấn Ngạc , Hồ Tử Phóng cười cười bỏ đi
-Chuyện giường chiếu của hai người bọn tôi không có hứng thú. Thật đó.
-Khoan đã, không phải như anh nghĩ đâu mà.
Lâm Thinh Thinh gọi với theo, Vương đại thiếu gia kẹp cổ cô lôi đi xềnh xệch
-Đó là chuyện sớm muộn em không cần mắc cỡ.
-Vương Chấn Phong, anh im đi.
Từ xa Tịnh Mỹ thu hết vào mắt, cô ta tức giận ném quyển sách trên tay xuống đất. Một người đến nhặt lên, anh ta phủi bụi rồi đưa trả cho Tịnh Mỹ.
-Xem ra nụ hôn hôm qua của cô phản tác dụng nhỉ?
-Ai cho phép em tự ý bỏ đi. Lập tức tránh xa thằng đó ra.
Mùi bạc hà trên người Vương Chấn Phong hôm nay không thanh mát như mọi ngày, hòa lẫn trong đó có hơi rượu, mùi nước hoa gay gắt. Lâm Thinh Thinh cau mày, cô đẩy anh ra.
-Tự do của tôi anh không có quyền can thiệp. Vương thiếu, tôi cũng là làm công cho anh thôi, không cần làm khó tôi quá thế.
Lâm Thinh Thinh không muốn nhìn anh, cô đến bên bàn gần đó rót nước uống. Vương Chấn Phong lửa giận nghi ngút, anh để ý thấy cô đã thả tóc ra, bình thường bị chọc ghẹo thế nào cũng không thay đổi. Thế mà đi với tên kia lập tức xõa tóc.
Nhưng khốn kiếp. Cô gái này xõa tóc ra lại đáng yêu đến vậy. Vương Chấn Phong trăm ngàn lần giận, anh xông tới giật lấy ly nước trong tay cô ném mạnh xuống sàn.
Mảnh thủy tinh văng khắp phòng. Một mảnh nhọn cứa vào chân Lâm Thinh Thinh khiến cô nhói đau.
-Anh phát điên thì đi chỗ khác còn nếu muốn tôi sẽ nhường chỗ này lại , dù sao cũng là nhà anh. Thiếu gia anh cứ từ từ đập phá.
Lâm Thinh Thinh muốn bỏ đi. Vương Chấn Phong ôm chầm cô từ phía sau, anh ngửi mùi tóc dịu nhẹ của cô. Chưa bao giờ, chưa một ai khiến anh bận tâm đến thế. Nhưng an lại không biết phải làm thế nào với cô ngoài việc nổi giận và đe dọa.
-Bỏ ra, mùi nước hoa của anh khiến tôi khó chịu.
-Anh không dùng nước hoa.
-Vương Chấn Phong, anh có biết bản thân anh đáng ghét đến thế nào không?
Lâm Thinh Thinh không phản kháng cái ôm của anh, nhưng từng câu từng chữ cô nói khiến Vương Chấn Phong ão não vô cùng. Anh ném cô xuống giường, Lâm Thinh Thinh không kêu đau một tiếng. Anh dùng một tay khóa hai tay cô lại
-Em có thể quên lãng người em từng thích, nhưng ghét thì sẽ mãi không quên. Thinh Thinh anh thà để em gét anh. Hãy khắc sâu anh vào tâm trí em.
Vương Chấn Phong cúi thấp, một tay anh nâng cằm cô. Áp môi anh lên môi Lâm Thinh Thinh. Cảnh tượng Vương Chấn Phong và Tịnh Mỹ khi ở quán bar hiện rõ mồn một trong đầu cô. Lâm Thinh Thinh cắn mạnh vào môi Vương Chấn Phong. Anh đau quá bật dậy.
-Hai bím đáng ghét, em dám cắn anh.
Lâm Thinh Thinh thấy anh xoa môi. Cô mới hoảng hốt, thấy rõ môi Vương Chấn Phong dỏ lên như muốn rỉ máu tới nơi. Lâm Thinh Thinh rối rít.
-Anh không sao chứ? Ai bảo anh hôn tôi làm gì. Đợi một chút tôi đi lấy thuốc bôi cho anh.
HẦU GÁI CỦA RIÊNG ANH - ANN
Chưa chạy ra tới cửa , cả người cô bị kéo ngược lại. Vương Chấn Phong nhấc bổng cô lên. Mặc kệ cô la hét, anh ném cô xuống giường. Một tay khóa hai tay Lâm Thinh Thinh, tay còn lại anh giữ chặt cằm cô.
-Để xem anh phạt em thế nào.
Lâm Thinh Thinh hoảng hốt, Vương thiếu mà nổi thú tính lên, cắn lại cô thì cô chết mất.
-Không, bỏ ra. Tôi không muốn.
Vương Chấn Phong mạnh bạo một lần nữa chiếm lấy bờ môi Lâm Thinh Thinh , cả người cô căng cứng, cảm giác anh có thể cắn mình bất cứ lúc nào.
Nhưng Vương Chấn Phong không cắn, anh mút mạnh bờ môi Lâm Thinh Thinh, đến khi cô đau chảy nước mắt Vương Chấn Phong mới buông tha.
Anh hôn lên mắt Lâm Thinh Thinh ngăn những giọt nước chực trào ra.
-Thinh Thinh, lần sau còn như thế không?
Cô vừa đau vừa tức giận. Anh ta là gì mà bắt cô phải thế này thế kia. Lâm Thinh Thinh xoay mặt sang một bên không trả lời.
Vương Chấn Phong cười khổ. Nhìn mỏng manh như thế nhưng cứng đầu không ai bằng.Anh lướt ngón tay lên bờ môi hơi sưng của cô cười.
-Không trả lời anh liền hôn em đến ngạt thở.
Lâm Thinh Thinh mím môi quay lại nhìn anh. Vương Chấn Phong hài lòng
-Sau này không được cắn anh nữa.
Suy nghĩ vài giây, Lâm Thinh Thinh cảm thấy cách tốt nhất bây giờ là thoát ra khỏi tình thế này trước. Cô gật đầu. Anh cười đắc ý hôn lên trán cô.
Đêm đó Vương thiếu một mình tự bôi thuốc , anh đau rớt nước mắt.
-Chậc. Con mèo nhỏ này cắn cũng thật đau.
Phòng bên cạnh Lâm Thinh Thinh chui rúc trong chăn xoa xoa môi mình
-Mặc kệ một trăm triệu, mặc kệ hợp đồng. Nhất định phải trốn khỏi tên biến thái đó.
Hôm sau Vương thiếu mặt mày u ám, vết cắn ở môi hơi sưng. Người làm trong nhà thỉnh thoảng liếc nhìn rồi cười khúc khích. Lâm Thinh Thinh biết thân biết phận không dám ho một tiếng.
Vừa vào tới sân trường. Hai người họ đụng mặt Lâm Tuấn Ngạc cùng Hồ Tử Phóng. Lâm Tuấn Ngạc nhìn chằm chằm Vương Chấn Phong , xoa xoa cằm tặc lưỡi
-Hai người cũng thật dữ dội.
Nói rồi chuyển ánh nhìn sang Lâm Thinh Thinh
-Không ngờ em cũng có sở thích này. Chấn Phong sức khỏe không tốt, em đừng ngược đãi cậu ta quá.
Lâm Thinh Thinh chỉ tay vào Vương Chấn Phong
-Sức khỏe không tốt? Anh thử bị anh ta vật ra giường đi rồi biết.
Cả khoảng sân im bặt. Biết mình giận quá mất khôn Lâm Thinh Thinh ngượng chín người. Cô vội bịt miệng mình lại trong lòng thầm rủa bản thân một trăm lần. Lâm Tuấn Ngạc , Hồ Tử Phóng cười cười bỏ đi
-Chuyện giường chiếu của hai người bọn tôi không có hứng thú. Thật đó.
-Khoan đã, không phải như anh nghĩ đâu mà.
Lâm Thinh Thinh gọi với theo, Vương đại thiếu gia kẹp cổ cô lôi đi xềnh xệch
-Đó là chuyện sớm muộn em không cần mắc cỡ.
-Vương Chấn Phong, anh im đi.
Từ xa Tịnh Mỹ thu hết vào mắt, cô ta tức giận ném quyển sách trên tay xuống đất. Một người đến nhặt lên, anh ta phủi bụi rồi đưa trả cho Tịnh Mỹ.
-Xem ra nụ hôn hôm qua của cô phản tác dụng nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.