Hậu Harry Potter: Thế Hệ Kế Tiếp
Chương 30: Giờ Học Tiên Tri
Fanfic
23/11/2023
Tôi có nghe nhầm không? Cô ta chỉ bằng tuổi bọn tôi là cùng! Cô ta thật sự…là một giáo sư ư? Chỉ tội là Nirvana há hốc mồm ra trông ngố hết sức.
Cả Đại Sảnh Đường lúc này không hề có một tiếng vỗ tay nào. Ai ai cũng ngạc nhiên sửng sốt. Anh James ở dãy bàn Slytherin giơ tay hỏi:
- Thưa cô hiệu trưởng, mạn phép cho em hỏi bạn….à quên giáo sư…..Stacy….năm nay bao nhiêu tuổi vậy?
Hỏi tuổi là một điều bất lịch sự. Nhưng có lẽ ai cũng tò mò rằng Stacy trông chỉ như một học sinh năm thứ ba mà lại là một giáo sư. Chưa kể lại ngồi cùng bàn với các giáo viên già xọm nữa chứ.
Cô Mc Gonagall bực mình hết sức. Cô nói:
- Giáo sư Stacy năm nay mười tám tuổi và sẽ là giáo sư trẻ nhất trong lịch sử. Không ai có thể am hiểu về môn này bằng cô Stacy. Cho nên đây là một đặc cách. Không ai còn ý kiến gì nữa chứ?
Tiếng vỗ tay lúc này mới vang lên. Mặc dù chỉ lác đác. Nirvana nói:
- Thật…thật không ngờ…..cô ấy….lại là một…giáo sư….đau lòng quá….Albus ơi….
Tôi không biết là nên cười hay nên an ủi Nirvana đây. Vâng! Nirvana đã thích một giáo sư. Chưa kể là chị ấy hơn Nirvana những 5 tuổi. Lucy thì khúc khích cười. Em gái tôi thì vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Cũng phải thôi, hôm nay bọn tôi đã ngồi cùng toa với một giáo sư mà không biết. Lại còn gọi bằng vế nữa chứ. Thật lạ là Stacy đã mười tám tuổi mà trông như con nít vậy. Nhưng phải nói rằng ấn tượng đầu tiên của tôi về Stacy là cô gái này có gì đó người lớn.
Thằng Aumus Finnigan nói với Bean Thomas:
- Hình như cô Mc Gonagall lẩm cẩm rồi thì phải! Con nhỏ Stacy đó chỉ như một đứa con nít. Nói thật tao không phục chuyện này đâu! Gọi nó bằng giáo sư á? Tao không nghĩ thế đâu!
Mặc dù thấy thằng Aumus nói có vẻ hợp lý nhưng cách thằng này nói thấy ngứa tai thật.
Những cái đĩa và ly bằng vàng trên bàn ăn bỗng nhiên đầy ắp thức ăn. Tôi lúc này đã đói ngấu rồi. Toàn thể Đại Sảnh Đường lúc này vang lên tiếng cười nói, tiếng nĩa muỗng chạm nhau canh cách. Stacy trông thật nổi bật ở bàn giáo viên. Cô ấy cụng ly với các giáo sư.
Sau khi ăn xong, bọn tôi về phòng ngủ Nhà Griffindor. Lúc này tôi đã thấy mệt mỏi buồn ngủ sau khi đánh chén một bữa ngon lành. Thế là tôi nhảy lên giường và đánh một giấc.
Sáng hôm sau, tôi gặp Rose. Cô ấy đang mừng rỡ vì hôm nay sẽ học mấy môn mới. Tôi cũng đang bồn chồn đây.
Ở bàn ăn Nhà Griffindor, tôi đang với tay lấy một cái hũ mứt thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Chào các bạn!
Đó là Stacy. Cô ấy cười tươi với bọn tôi. Mặt Nirvana bỗng nhiên đỏ hơn bao giờ hết. Tôi cố nín cười và cũng chào bạn….à quên…giáo sư Stacy. Cô ấy nói tiếp:
- Lớp bắt đầu sau nửa tiếng nữa nhé, rất vui vì đã được gặp các bạn trên tàu hôm qua.
Stacy rất thân thiện. Điều đó trông cô ấy càng chẳng giống một giáo sư chút nào.
Lucy lẩm bẩm trên đầu tôi:
- Không biết cô nàng này dạy có ra gì không đây?
Bọn Slytherin chỉ trỏ Stacy rồi cười tỏ vẻ coi thường.
Tôi bắt đầu lấy thời khóa biểu ra xem, lớp Tiên Tri ở tầng trên cùng của Tháp Bắc. Bọn tôi vội vàng ăn xong bữa điểm tâm rồi đến ngay lớp Tiên Tri.
Khi đến nơi, tôi ngạc nhiên khi thấy phòng học này giống một cái....tiệm trà hơn. Những cái bàn tròn màu hồng và ghế bành cũng….màu hồng nốt. Hình như Stacy thích màu hồng thì phải. Mà cũng đúng thôi. Bộ áo váy mà Stacy mặc cũng màu hồng. Mấy cái gối nệm thì bọc vải hoa lòe loẹt. Màn cửa sổ được kéo kín lại khiến căn phòng hơi ngột ngạt và xung quanh toàn là nến được thắp để chiếu sáng.
Lucy hỏi tôi:
- Đây là sân khấu hay phòng học vậy, Albus?
Cả lớp đã tập trung trong phòng. Stacy mỉm cười và nói:
- Mời các bạn ngồi!
Tôi, Nirvana và Rose ngồi quanh một cái vòng tròn. Thật vui khi được ngồi cạnh Rose. Chưa bao giờ tôi ngồi cạnh cô ấy trong một lớp học.
Stacy thì ngồi vào một cái ghế bành ở trước lò sưởi. Vẫn giữ nụ cười trên môi, Stacy nói:
- Chào mừng các bạn đến với môn Tiên Tri, tên của tôi là Stacy Ferguson. Đây là bộ môn khó khăn nhất trong các ngành nghệ thuật huyền bí. Nhưng tôi nghĩ Tiên Tri là môn học rất hay, tôi tin rằng các bạn sẽ thích nó thôi.
Cách xưng hô của Stacy khiến bọn tôi không quen cho lắm. Thông thường giáo sư hay gọi chúng tôi là “các trò” chứ không phải “các bạn”.
Tôi thấy Nirvana nhìn giáo sư Stacy mà không hề chớp mắt, đầu thì gật lia lịa trước từng lời nói của cô ấy. Rose cũng chăm chú “nuốt” từng lời của cô Stacy.
Giáo sư Stacy nói tiếp:
- Những nhà tiên tri thực sự bây giờ rất ít. Và họ đều đã không còn trên cõi đời này nữa. Từ hồi đó đến bây giờ ngoài cô Sybill Trelawney ra thì không ai có khả năng tiên tri đúng nghĩa cả. Mặc dù khả năng của cô Sybill phải nói là thất thường. Nhưng cũng không có gì lạ. Tiên tri vốn là một thứ năng lực rất thất thường mà. Nhưng tôi cảm thấy…trong phòng học này…có một học sinh nào đó….sở hữu khả năng thiên phú này.
Các học sinh bỗng nhiên tròn mắt ra ngạc nhiên. Chắc lúc đó họ cũng đang tự hỏi có phải giáo sư Stacy nói về mình không. Stacy lúc đó đã nhìn tôi một lúc rồi mới nói tiếp
Cả Đại Sảnh Đường lúc này không hề có một tiếng vỗ tay nào. Ai ai cũng ngạc nhiên sửng sốt. Anh James ở dãy bàn Slytherin giơ tay hỏi:
- Thưa cô hiệu trưởng, mạn phép cho em hỏi bạn….à quên giáo sư…..Stacy….năm nay bao nhiêu tuổi vậy?
Hỏi tuổi là một điều bất lịch sự. Nhưng có lẽ ai cũng tò mò rằng Stacy trông chỉ như một học sinh năm thứ ba mà lại là một giáo sư. Chưa kể lại ngồi cùng bàn với các giáo viên già xọm nữa chứ.
Cô Mc Gonagall bực mình hết sức. Cô nói:
- Giáo sư Stacy năm nay mười tám tuổi và sẽ là giáo sư trẻ nhất trong lịch sử. Không ai có thể am hiểu về môn này bằng cô Stacy. Cho nên đây là một đặc cách. Không ai còn ý kiến gì nữa chứ?
Tiếng vỗ tay lúc này mới vang lên. Mặc dù chỉ lác đác. Nirvana nói:
- Thật…thật không ngờ…..cô ấy….lại là một…giáo sư….đau lòng quá….Albus ơi….
Tôi không biết là nên cười hay nên an ủi Nirvana đây. Vâng! Nirvana đã thích một giáo sư. Chưa kể là chị ấy hơn Nirvana những 5 tuổi. Lucy thì khúc khích cười. Em gái tôi thì vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Cũng phải thôi, hôm nay bọn tôi đã ngồi cùng toa với một giáo sư mà không biết. Lại còn gọi bằng vế nữa chứ. Thật lạ là Stacy đã mười tám tuổi mà trông như con nít vậy. Nhưng phải nói rằng ấn tượng đầu tiên của tôi về Stacy là cô gái này có gì đó người lớn.
Thằng Aumus Finnigan nói với Bean Thomas:
- Hình như cô Mc Gonagall lẩm cẩm rồi thì phải! Con nhỏ Stacy đó chỉ như một đứa con nít. Nói thật tao không phục chuyện này đâu! Gọi nó bằng giáo sư á? Tao không nghĩ thế đâu!
Mặc dù thấy thằng Aumus nói có vẻ hợp lý nhưng cách thằng này nói thấy ngứa tai thật.
Những cái đĩa và ly bằng vàng trên bàn ăn bỗng nhiên đầy ắp thức ăn. Tôi lúc này đã đói ngấu rồi. Toàn thể Đại Sảnh Đường lúc này vang lên tiếng cười nói, tiếng nĩa muỗng chạm nhau canh cách. Stacy trông thật nổi bật ở bàn giáo viên. Cô ấy cụng ly với các giáo sư.
Sau khi ăn xong, bọn tôi về phòng ngủ Nhà Griffindor. Lúc này tôi đã thấy mệt mỏi buồn ngủ sau khi đánh chén một bữa ngon lành. Thế là tôi nhảy lên giường và đánh một giấc.
Sáng hôm sau, tôi gặp Rose. Cô ấy đang mừng rỡ vì hôm nay sẽ học mấy môn mới. Tôi cũng đang bồn chồn đây.
Ở bàn ăn Nhà Griffindor, tôi đang với tay lấy một cái hũ mứt thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Chào các bạn!
Đó là Stacy. Cô ấy cười tươi với bọn tôi. Mặt Nirvana bỗng nhiên đỏ hơn bao giờ hết. Tôi cố nín cười và cũng chào bạn….à quên…giáo sư Stacy. Cô ấy nói tiếp:
- Lớp bắt đầu sau nửa tiếng nữa nhé, rất vui vì đã được gặp các bạn trên tàu hôm qua.
Stacy rất thân thiện. Điều đó trông cô ấy càng chẳng giống một giáo sư chút nào.
Lucy lẩm bẩm trên đầu tôi:
- Không biết cô nàng này dạy có ra gì không đây?
Bọn Slytherin chỉ trỏ Stacy rồi cười tỏ vẻ coi thường.
Tôi bắt đầu lấy thời khóa biểu ra xem, lớp Tiên Tri ở tầng trên cùng của Tháp Bắc. Bọn tôi vội vàng ăn xong bữa điểm tâm rồi đến ngay lớp Tiên Tri.
Khi đến nơi, tôi ngạc nhiên khi thấy phòng học này giống một cái....tiệm trà hơn. Những cái bàn tròn màu hồng và ghế bành cũng….màu hồng nốt. Hình như Stacy thích màu hồng thì phải. Mà cũng đúng thôi. Bộ áo váy mà Stacy mặc cũng màu hồng. Mấy cái gối nệm thì bọc vải hoa lòe loẹt. Màn cửa sổ được kéo kín lại khiến căn phòng hơi ngột ngạt và xung quanh toàn là nến được thắp để chiếu sáng.
Lucy hỏi tôi:
- Đây là sân khấu hay phòng học vậy, Albus?
Cả lớp đã tập trung trong phòng. Stacy mỉm cười và nói:
- Mời các bạn ngồi!
Tôi, Nirvana và Rose ngồi quanh một cái vòng tròn. Thật vui khi được ngồi cạnh Rose. Chưa bao giờ tôi ngồi cạnh cô ấy trong một lớp học.
Stacy thì ngồi vào một cái ghế bành ở trước lò sưởi. Vẫn giữ nụ cười trên môi, Stacy nói:
- Chào mừng các bạn đến với môn Tiên Tri, tên của tôi là Stacy Ferguson. Đây là bộ môn khó khăn nhất trong các ngành nghệ thuật huyền bí. Nhưng tôi nghĩ Tiên Tri là môn học rất hay, tôi tin rằng các bạn sẽ thích nó thôi.
Cách xưng hô của Stacy khiến bọn tôi không quen cho lắm. Thông thường giáo sư hay gọi chúng tôi là “các trò” chứ không phải “các bạn”.
Tôi thấy Nirvana nhìn giáo sư Stacy mà không hề chớp mắt, đầu thì gật lia lịa trước từng lời nói của cô ấy. Rose cũng chăm chú “nuốt” từng lời của cô Stacy.
Giáo sư Stacy nói tiếp:
- Những nhà tiên tri thực sự bây giờ rất ít. Và họ đều đã không còn trên cõi đời này nữa. Từ hồi đó đến bây giờ ngoài cô Sybill Trelawney ra thì không ai có khả năng tiên tri đúng nghĩa cả. Mặc dù khả năng của cô Sybill phải nói là thất thường. Nhưng cũng không có gì lạ. Tiên tri vốn là một thứ năng lực rất thất thường mà. Nhưng tôi cảm thấy…trong phòng học này…có một học sinh nào đó….sở hữu khả năng thiên phú này.
Các học sinh bỗng nhiên tròn mắt ra ngạc nhiên. Chắc lúc đó họ cũng đang tự hỏi có phải giáo sư Stacy nói về mình không. Stacy lúc đó đã nhìn tôi một lúc rồi mới nói tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.