Hậu Harry Potter: Thế Hệ Kế Tiếp
Chương 20: Lucy Ra Tay
Fanfic
23/11/2023
Giáo sư Draco cũng đi theo chúng tôi. Và một cuộc tranh cãi đã nổ ra giữa giáo sư Neville và giáo sư Draco. Thật cảm động khi giáo sư Neville ra sức bênh vực cho tôi:
- Tôi tin trò Albus! Bộ ông quên nó là con của ai sao? Tại sao ông có thể nghĩ Albus lại làm như vậy, hả Draco?
Cô Mc Gonagall xuất hiện ngăn chặn cuộc cãi vã. Vẻ mặt cô lúc này rất nghiêm trọng. Cô nói:
- Ông Filch và con mèo Norris đã bị giết bằng lời nguyền Avada Kedarva. Không một học sinh năm thứ hai nào có thể thực hiện được lời nguyền này.
Cả hai giáo sư lúc này cực kỳ sửng sốt. Giáo sư Draco hỏi lại:
- Tôi không nghe nhầm chứ?
Giáo sư Neville thì làm vẻ mặt không-thể-tin-được.
Rồi cô Mc Gonagall nhìn tôi:
- Con về được rồi đó!
Sao trong trường Hogwart lại có kẻ biết lời nguyền chết người này? Chẳng lẽ kẻ đó đang ở đây? Kẻ đã viết thư đe dọa tôi! Chưa bao giờ tôi có cảm giác lo lắng tới vậy. Lucy cũng sợ sệt thấy rõ, tôi cảm giác được cô ấy đang run rẩy trên đầu tôi:
- Chẳng lẽ kẻ đó….đang muốn tìm cậu hả?
Mặc dù tôi thấy khá thương xót cho ông Filch. Nhưng không thể bằng thương cho tôi lúc này. Một đứa học sinh có lẽ đang bị đe dọa tính mạng. Có lẽ kẻ đó sẽ không tha thứ cho tôi vì đã phá đám hắn hồi năm ngoái.
Ở phòng sinh hoạt chung, Aumus Finnigan tỏ ra khoái trá. Hắn châm chọc tôi một cách độc địa:
- Cám ơn mày vì đã tiêu diệt lão Filch dùm tao! Nói thật là tao không ưa lão chút nào! Đúng vậy! Ở trường này chả có ai ưa lão cả! Mày đã làm một việc có ích đấy!
Lucy cũng tỏ ra tức tối dùm tôi. Cô ấy nói:
- Có cần tôi trả đũa cho cậu không! Hắn không thấy tôi đâu mà.
Nirvana thì nói thầm với tôi:
- Thật sự khủng khiếp! Chả lẽ…hắn đang tìm cậu!
Cậu ấy chỉ tổ làm cho tôi càng lo lắng hơn.
Mấy ngày sau, mọi người chỉ bàn tán về cái chết của ông giám thị Filch và con mèo. Có nhiều người mừng ra mặt. Cũng phải thôi. Bởi vì không còn ông giám thị Filch chuyên rình bắt tụi học trò nữa. Tôi chỉ thắc mắc là ai sẽ đảm nhận vị trí giám thị còn trống đây?
Em Lily của tôi thì đánh mất sự vui vẻ thường ngày. Em ấy rất sợ hãi. Rose thì càng cặm cụi đọc sách hơn bao giờ hết. Giáo sư Draco thì lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi là kẻ giết người vậy.
Và bây giờ các học sinh đồn đại rằng có một phù thủy hắc ám đang ẩn nấp trong trường khiến tôi càng lo lắng hơn. Tôi lúc này đang đứng ở hiện trường vụ án. Xung quanh chẳng có dấu vết gì. Xác của ông Filch và con mèo chắc đã được đem chôn.
Rose dường như đã trở thành một thám tử. Cô cầm kính lúp soi khắp nơi gần hiện trường vụ án. Anh James thì nói rằng anh tin tôi. Và anh hứa sẽ bắt được thủ phạm thực sự để minh oan cho tôi.
Lúc đầu, mọi người còn đang chờ đợi hồn ma của ông Filch quay trở lại để có thể hỏi được danh tính của thủ phạm thực sự nhưng thật lạ là chờ rất lâu mà không có dấu hiệu nào cho thấy rằng hồn ma của ông Filch sẽ quay trở lại.
Cha tôi đã từng nói: “Chỉ có người nào không còn lưu luyến và muốn đi tiếp thì linh hồn mới không quay trở lại Hogwarts”
Tôi nghĩ ông Filch đột ngột chết oan như thế này thì ổng phải quay trở lại chứ? Và chắc hẳn những người khác cũng nghĩ như vậy.
Cho đến chính các giáo sư cũng rất ngạc nhiên. Họ cũng đợi ông Filch quay về vì biết đâu ông nhìn thấy mặt kẻ ra tay nhưng cuối cùng lại chỉ chờ trong vô vọng. Thế là chẳng có manh mối gì rồi! Vụ này xem như đi vào bế tắc!
Thằng Aumus thì vẫn không ngừng truyền đi lời đồn rằng tôi mới chính là thủ phạm giết người và vì bố của tôi là Harry Potter lừng danh nên nhà trường mới ém nhẹm đi.
Tôi nghe nhiều và cũng tức lắm, thế nên là đã đồng ý cho Lucy ra tay.
Bây giờ tôi mới thấy được Lucy có ích làm sao. Bởi vì thằng Aumus liên tục bị túm tóc véo tai một cách bí ẩn. Thủ phạm không ai khác là Lucy. Thật vui khi cô ấy làm thế là vì tôi. Tôi cười đau cả bụng khi thằng Aumus cứ gào hét inh ỏi:
- Đứa nào làm đấy! Đồ hèn! Giỏi thì ra đây!
- Tôi tin trò Albus! Bộ ông quên nó là con của ai sao? Tại sao ông có thể nghĩ Albus lại làm như vậy, hả Draco?
Cô Mc Gonagall xuất hiện ngăn chặn cuộc cãi vã. Vẻ mặt cô lúc này rất nghiêm trọng. Cô nói:
- Ông Filch và con mèo Norris đã bị giết bằng lời nguyền Avada Kedarva. Không một học sinh năm thứ hai nào có thể thực hiện được lời nguyền này.
Cả hai giáo sư lúc này cực kỳ sửng sốt. Giáo sư Draco hỏi lại:
- Tôi không nghe nhầm chứ?
Giáo sư Neville thì làm vẻ mặt không-thể-tin-được.
Rồi cô Mc Gonagall nhìn tôi:
- Con về được rồi đó!
Sao trong trường Hogwart lại có kẻ biết lời nguyền chết người này? Chẳng lẽ kẻ đó đang ở đây? Kẻ đã viết thư đe dọa tôi! Chưa bao giờ tôi có cảm giác lo lắng tới vậy. Lucy cũng sợ sệt thấy rõ, tôi cảm giác được cô ấy đang run rẩy trên đầu tôi:
- Chẳng lẽ kẻ đó….đang muốn tìm cậu hả?
Mặc dù tôi thấy khá thương xót cho ông Filch. Nhưng không thể bằng thương cho tôi lúc này. Một đứa học sinh có lẽ đang bị đe dọa tính mạng. Có lẽ kẻ đó sẽ không tha thứ cho tôi vì đã phá đám hắn hồi năm ngoái.
Ở phòng sinh hoạt chung, Aumus Finnigan tỏ ra khoái trá. Hắn châm chọc tôi một cách độc địa:
- Cám ơn mày vì đã tiêu diệt lão Filch dùm tao! Nói thật là tao không ưa lão chút nào! Đúng vậy! Ở trường này chả có ai ưa lão cả! Mày đã làm một việc có ích đấy!
Lucy cũng tỏ ra tức tối dùm tôi. Cô ấy nói:
- Có cần tôi trả đũa cho cậu không! Hắn không thấy tôi đâu mà.
Nirvana thì nói thầm với tôi:
- Thật sự khủng khiếp! Chả lẽ…hắn đang tìm cậu!
Cậu ấy chỉ tổ làm cho tôi càng lo lắng hơn.
Mấy ngày sau, mọi người chỉ bàn tán về cái chết của ông giám thị Filch và con mèo. Có nhiều người mừng ra mặt. Cũng phải thôi. Bởi vì không còn ông giám thị Filch chuyên rình bắt tụi học trò nữa. Tôi chỉ thắc mắc là ai sẽ đảm nhận vị trí giám thị còn trống đây?
Em Lily của tôi thì đánh mất sự vui vẻ thường ngày. Em ấy rất sợ hãi. Rose thì càng cặm cụi đọc sách hơn bao giờ hết. Giáo sư Draco thì lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi là kẻ giết người vậy.
Và bây giờ các học sinh đồn đại rằng có một phù thủy hắc ám đang ẩn nấp trong trường khiến tôi càng lo lắng hơn. Tôi lúc này đang đứng ở hiện trường vụ án. Xung quanh chẳng có dấu vết gì. Xác của ông Filch và con mèo chắc đã được đem chôn.
Rose dường như đã trở thành một thám tử. Cô cầm kính lúp soi khắp nơi gần hiện trường vụ án. Anh James thì nói rằng anh tin tôi. Và anh hứa sẽ bắt được thủ phạm thực sự để minh oan cho tôi.
Lúc đầu, mọi người còn đang chờ đợi hồn ma của ông Filch quay trở lại để có thể hỏi được danh tính của thủ phạm thực sự nhưng thật lạ là chờ rất lâu mà không có dấu hiệu nào cho thấy rằng hồn ma của ông Filch sẽ quay trở lại.
Cha tôi đã từng nói: “Chỉ có người nào không còn lưu luyến và muốn đi tiếp thì linh hồn mới không quay trở lại Hogwarts”
Tôi nghĩ ông Filch đột ngột chết oan như thế này thì ổng phải quay trở lại chứ? Và chắc hẳn những người khác cũng nghĩ như vậy.
Cho đến chính các giáo sư cũng rất ngạc nhiên. Họ cũng đợi ông Filch quay về vì biết đâu ông nhìn thấy mặt kẻ ra tay nhưng cuối cùng lại chỉ chờ trong vô vọng. Thế là chẳng có manh mối gì rồi! Vụ này xem như đi vào bế tắc!
Thằng Aumus thì vẫn không ngừng truyền đi lời đồn rằng tôi mới chính là thủ phạm giết người và vì bố của tôi là Harry Potter lừng danh nên nhà trường mới ém nhẹm đi.
Tôi nghe nhiều và cũng tức lắm, thế nên là đã đồng ý cho Lucy ra tay.
Bây giờ tôi mới thấy được Lucy có ích làm sao. Bởi vì thằng Aumus liên tục bị túm tóc véo tai một cách bí ẩn. Thủ phạm không ai khác là Lucy. Thật vui khi cô ấy làm thế là vì tôi. Tôi cười đau cả bụng khi thằng Aumus cứ gào hét inh ỏi:
- Đứa nào làm đấy! Đồ hèn! Giỏi thì ra đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.