Chương 50
Quỳnh Dao
06/07/2016
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang lại quay về Lạc Dương.
Tối hôm ấy thầy thuốc đến nhà trọ khám bệnh cho hai người, vết thương được xức thuốc băng bó lại. Vết thương của Vĩnh Kỳ được biết là không nặng lắm, nhưng Nhĩ Khang vì bị mất máu quá nhiều. Vết thương lại sâu, nên thầy thuốc khuyên nên tịnh dưỡng cẩn thận, bằng không cả cánh tay có thể bị phế. Mọi người nghe phán đều lo lắng, nhất là Tử Vy. Mặc dù không còn nhìn thấy nhưng Tử Vy quyết định ngồi canh chừng Nhĩ Khang, chăm sóc cho nàng.
Và như điều thầy thuốc đã tiên liệu tối hôm ấy Nhĩ Khang bắt đầu sốt, sốt đến độ gần như mê sảng. Mọi người chẳng ai chợp mắt, khăn lạnh thường xuyên đắp lên trán chàng, Tử Vy canh bên giường, vừa buồn vừa lo, nhưng cũng chẳng làm được gì hơn.
Trong cơn mê, Nhĩ Khang cứ gọi tên Vy.
- Tử Vy... em đừng đi sang bên ấy, ở đó có vực sâu đấy, để anh dìu em nhé... Tử Vy... ối! Đau quá không được rồi...
Nhĩ Khang giật mình chồm dậy, thì chàng đã nằm mơ thấy ác mộng. Mọi người vội vã dằn Nhĩ Khang nằm xuống lại, Tử Vy lo lắng.
- Anh ấy bị mê sảng vậy, liệu có chết không?
Tiêu Kiếm nói:
- Đừng có nói như vậy, thôi cô hãy nghỉ đi.
Tử Vy lắc đầu.
- Đâu có được, anh ấy bị thương nặng như vậy làm sao tôi có thể ngủ được chứ? Tôi phải ở bên cạnh anh Khang, dù có nhìn thấy hay không cũng mặc.
Liễu Hồng lo cơm nước, mang một mâm cơm vào đặt lên bàn.
- Tử Vy, cô hãy ăn đi, để anh ấy bọn này canh chừng cho.
- Tôi không đói.
Liễu Hồng không nghe, kéo Vy đến bàn ấn xuống ghế.
- Không đói cũng phải ăn, bây giờ đã là canh ba rồi, nếu không ăn e là ngã gục thì khổ cô. Mắt thì không thấy đường, cục u trên đầu cũng chưa biết lành chưa, nếu không biết tự lo cho bản thân, có chuyện gì không hay thì sao?
Yến Tử nói:
- Tử Vy thầy thuốc đã nói rồi, chuyện mất máu mê sảng là chuyện bình thường, bây giờ tạm thời bọn này thay ngươi chăm sóc cho anh ấy, em hãy thư giãn một chút ăn cái gì mới có sức chứ?
Bấy giờ Tử Vy mới chịu đi ăn, Tử Vy vừa cầm chén cơm lên lại nghe Nhĩ Khang mê sảng.
- Tử Vy... Tử Vy em đâu rồi.
Tử Vy nghe gọi lụp chụp đứng dậy, vì không thấy đường nên đụng cả mâm cơm rơi xuống vỡ tan, Vĩnh Kỳ thấy vậy nói:
- Tử Vy, cô đừng để chúng tôi bận bịu thêm? Giao Nhĩ Khang cho tôi được rồi, cô cũng còn bệnh mà? Cô đâu chăm sóc được Nhĩ Khang?
Yến Tử nói:
- Ðúng đấy, anh Vĩnh Kỳ nói đúng, Tử Vy hãy đi nghỉ một chút đi, anh Vĩnh Kỳ nữa, để Nhĩ Khang ở đây có em và Liễu Hồng được rồi.
Nhĩ Khang trong cơn mê sảng lại nói:
- Hoàng thượng! Xin người hãy tha thứ cho Tử Vy và Yến Tử... xin đừng có truy sát bọn này nữa... bọn họ... bọn họ...
Tử Vy nghe vậy rất đau lòng, mò mẫm nắm lấy tay Nhĩ Khang nói:
- Anh Nhĩ Khang, tội nghiệp anh, Em không thấy nên không biết anh hiện thế nào, mấy hôm trước em đã hứa với anh là sẽ cố gắng là một “người mù yêu đời” Nhưng mà, anh lại bệnh nặng như vậy, vừa đau thể xác, vừa đau tâm... em chẳng biết làm gì để giúp đỡ anh. Nhĩ Khang anh nói đi, một đứa tan phế như em có thể giúp ích gì được cho anh chứ?
Lời của Tử Vy khiến mọi người thấy chua xót, Tiêu Kiếm thấy vậy mang đàn đến cho Tử Vy, sắp xếp chỗ để Vy ngồi, rồi nói:
- Thôi cô hãy đàn đi, hát đi! Đàn hát bản nhạc nào mà cậu ấy thích nghe nhất, cũng là một cách giúp vết thương mau lành.
Tử Vy nghe vậy phấn chấn hẳn.
- Vâng.
Rồi bắt đầu khảy đàn.
Trong giấc mơ nghe điều anh hứa
Sẽ sẵn sàng che mưa nắng cho em
Trong giấc mơ nghe điều em bảo
Sẽ vì em xây mộng tình yêu
Những lời đó nhớ hoài theo tháng năm
Dù trong mơ không quên được ánh mắt người
Ánh mắt đầy ước vọng thiết tha
Trong giấc mơ hình như anh khóc
Cho cuộc tình một cuộc tình si.
Tử Vy vừa đàn vừa hát đàn xong một lần lại một lần tiếp nối, hát như quên cả không gian lẫn thời gian. Và trong tiếng hát êm đềm đó, Nhĩ Khang như không còn thấy ác mộng, chàng bắt đầu ngủ yên.
o O o
Thời gian chầm chậm qua đi, trời lại sáng.
Trong phòng, Yến Tử Tiêu Kiếm, Vĩnh Kỳ và Liễu Hồng sau một thời gian dài mệt nhọc, đã ngủ gà ngủ gật.
Nhĩ Khang trong giấc ngủ lại có một giấc mơ, lần này chàng thấy mình bị cột trên giàn hỏa để thiêu sống như Tô Tô. Lửa từ phía dưới liếm dần lên làm cả người Khang nóng bỏng nhưng ngay lúc đó Tử Vy như một nàng tiên xuất hiện với bài hát như những dòng nước cam lồ, dần dần đẩy lùi những ngọn lửa nóng bỏng kia, giảm dần rồi tắt ngắm. Khang giật mình tỉnh dậy thấy Tử Vy vẫn đàn, vẫn say sưa hát, mắt nàng đang “nhìn” về phía chàng, Nhĩ Khang không dằn được nói:
- Tử Vy! mắt em đẹp lắm.
Tử Vy thấy Khang đã thức giấc ngưng hát, nghe ngóng. Trong khi Khang lại thấy cổ họng khô đắng, nên nói:
- Anh muốn uống nước!
Tử Vy nghe vậy đứng bật dậy.
- Để em đi lấy nước cho nghen.
Nói xong Tử Vy bước tới bàn lấy ly rót nước trong ấm trà ra, rồi mang đến cho Nhĩ Khang. Ðỡ chàng dậy đưa ly tận miệng, Nhĩ Khang cố gượng ngồi dậy bằng cánh tay không đau. Chàng mới kề môi vào ly nước chợt ngẩn ra nhìn Vy, Lúc đó Tiêu Kiếm cũng đã thức dậy nhìn cảnh đó cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tử Vy thấy Khang ngẩn người ra nhìn không hiểu.
- Sao anh không uống nước đi?
Nhĩ Khang giật mình.
- Anh uống, uống chứ!
Uống cạn ly xong, Khang hỏi:
- Em có thể đi lấy cho anh thêm một ly nữa không?
- Vâng!
Tử Vy nói, rồi bước tới bàn rót một ly khác, bấy giờ tiếng động đã khiến Vĩnh Kỳ, Liễu Hồng, Yến Tử đều thức dậy mọi người trông thấy Tử Vy rót nước đều bất ngờ, Yến Tử không dằn được kêu lên:
- Tử Vy!
Tiêu Kiếm vội đưa tay lên miệng ngăn lại, Tử Vy rót nước xong lại mang đến giuờng cho Nhĩ Khang, dịu dàng nói:
- Em mang đến rồi này, uống đi!
Rồi đột nhiên kêu lên:
- Sao vai anh đẫm ướt cả máu thế này? Phải làm sao đây?
Nhĩ Khang chăm chú nhìn Vy.
- Máu ở chỗ nào chứ?
Tử Vy chỉ ngay lên chỗ bông băng.
- Còn nói là không có ư? Ướt cả băng vải còn gì?
Nhĩ Khang đã xác minh được điều mình nghĩ, mừng rỡ ôm Tử Vy vào lòng.
- Trời ơi, Tử Vy anh sung sướng muốn phát điên lên được!
Hành động của Nhĩ Khang làm ly trà trên tay của Tử Vy rơi xuống đất, Tử Vy nói lớn:
- Anh đừng động mạnh chứ, coi chừng vết thương lại chảy máu.
Nhĩ Khang xúc động nói:
- Nếu máu của anh chảy mà đổi lại mắt em thấy lại được thì có chảy bao nhiêu cũng không tiếc!
Tử Vy nghe vậy ngẩn ra, rồi đột nhiên phát hiện mình đã nhìn lại được. Mừng quá nhìn Nhĩ Khang và Vy không thể tin được, mình lại nhìn thấy người yêu nàng run run nói:
- Nhĩ Khang... anh có biết không? Em đã nhìn thấy lại được, em thấy anh rồi, Thấy khuôn mặt anh thấy anh chảy máu, thấy cả ánh mắt đắm đuối của anh, có phải anh đang khóc?
Nhĩ Khang nghe vậy nhắm mắt lại.
- Cảm ơn trời! Cảm ơn đất, cảm ơn đấng tạo hóa cảm ơn cả thần linh.
Tử Vy cũng mừng quá, nói liền một hơi:
- Em nhìn thấy rồi, em nhìn thấy rồi... mà Nhĩ Khang sao anh lại gầy thế? Ban nãy em đụng trúng vết thương anh, có đau không? Có đau không?
Nhĩ Khang cười tươi:
- Đau, đau chứ, nhưng cứ để mặc nó đau đi.
Rồi chàng ghì chặt lấy Tử Vy, Yến Tử lúc đó không còn kềm chế được nữa, cầm khăn tay chạy khắp phòng nói:
- Ngọc hoàng thượng đế, quan thế âm bồ tát, tất cả chư vị thánh thần, Yến Tử này xin dập đầu cảm tạ các người đã để cho Tử Vy nhìn thấy lại được!
Vĩnh Kỳ thì bước tới tránh mặt Nhĩ Khang và Tử Vy.
- Nhĩ Khang, Tử Vy, xin chúc mừng hai người, đến bây giờ thì tôi mới hiểu được ý nghĩa câu “trí chi tử địa nhị hậu sinh” (đặt vào chỗ chết mà sống lại)
Yến Tử không hiểu Vĩnh Kỳ nói gì cũng chen vào.
- Đúng đấy, con nhện chết rồi còn sống lại, huống chi là chúng mình, chúng mình là thứ bất tử, những con nhện không bao giờ chết.
Liễu Hồng nhìn cặp Nhĩ Khang, Tử Vy mà ràn rụa nước mắt, trong khi Tiêu Kiếm cũng cảm động khôn cùng.
o O o
Chỉ mấy hôm sau Nhĩ Khang đã có thể bước xuống giường đi lại, Tử Vy cũng khôi phục lại thị giác như xưa, ngay cả vị lương y đến chữa trị cho hai người cũng ngạc nhiên.
- Thật không ngờ các vị hồi phục nhanh chóng như vậy, vết thương đã kéo da non, lại hết sốt. Điều này có lẽ liên hệ đến tuổi tác, tuổi trẻ khiến sức khỏe hồi phục nhanh chóng. Có điều tạm thời nên cẩn thận, đừng để chạm vết thương cũng như đừng rửa nước, thuốc thì phải uống đều. Riêng về trường hợp cô gái này thì quả là kỳ diệu hơn nữa, tôi không phải thầy thuốc chuyên về mắt, nhưng tôi nghĩ chuyện bị mù rồi sáng mắt lại thế này, chắc là có bồ tát phù hộ đây. Cũng biết sự mù tạm thời, thường là do một kích động nào đó tạo nên, và chỉ có một sự kích động khác lên não mới có thể làm sáng mắt lại, dù gì đây cũng là phép lạ! Tốt! Tốt! xin chúc mừng mọi người.
Nhĩ Khang lo lắng.
- Nhưng chuyện mù đã qua rồi có thể trở lại không?
- Nói thật tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ, đã qua rồi lành rồi làm sao bị lại được?
Khi thầy thuốc ra về, mọi người cảm thấy hết sức phấn khởi, Tử Vy bước ra sân thấy mọi thứ đều đẹp.
- Mặt trời đẹp quá, nhà cũng đẹp, mà Yến Tử và Liễu Hồng bây giờ cũng đẹp hơn trước.
Nhĩ Khang bước ra theo, thấy Tử Vy cứ nhìn mãi chậu hoa, chọc.
- Từ nào tới giờ chưa thấy hoa ư?
- Thấy nhưng chưa bao giờ thấy hoa lại đẹp thế này mọi thứ đều đẹp.
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy nói:
- Nhưng chẳng có gì đẹp bằng đôi mắt em cả!
Tử Vy cảm động nhìn lên.
- Anh Nhĩ Khang, được nhìn thấy lại anh, là em đã có cảm giác như được sống lại một kiếp khác rồi.
Nhĩ Khang nói:
- Anh cũng vậy, anh cảm thấy hạnh phúc khôn cùng. Mấy hôm trước khi em bị mất thị lực, anh đau khổ chẳng kém em đâu.
- Em biết, em biết chuyện đó chứ?
o O o
Tối hôm ấy Yến Tử vì vui quá nên đã làm tiệc ăn mừng. Cô nàng cùng Liễu Hồng làm một hơi mười mấy thức ăn, báo hại Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm phải vào thu dọn, Nhĩ Khang vì còn bị thương nên được miễn chẳng những thế Vĩnh Kỳ còn nói:
- Nhĩ Khang mi không cần bước xuống giường, để Tử Vy mang thức ăn đến tận nơi phục vụ ngươi.
Nhĩ Khang cười:
- Anh làm như tôi yếu lắm vậy, nam tử đại trượng phu, bị một chút thương tật nào có ý nghĩa lý gì? Tôi cũng vào bàn với các người lâu lâu có cơ hội cùng chung vui sao có thể bỏ qua chứ? Đó là chưa nói, lại được ăn những món ăn mà đích thân Yến Tử nấu đâu phải dễ.
Trước khi ăn, Liễu Hồng cảnh giác mọi người:
- Tôi phải thanh minh trước với mọi người, món cá chưng, món thịt kho, món thịt nướng, món thịt xào, món chim đút lò đều là Yến Tử sáng chế đấy nhé, các vị ăn mà có vấn đề gì, tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Còn món thịt gà hầm thì cũng của Yến Tử đặc biệt dành cho riêng hai người bệnh, các người cứ thử xem có gì độc đáo không?
Tiêu Kiếm nói:
- Thức ăn mà Yến Tử nấu chín được đã là kỳ tích rồi. Trước khi Liễu Hồng đến bọn này đã từng ăn món Yến Tử nấu nên đã biết hương vị thế nào rồi, có ăn là được nào dám chê?
Mọi người cùng cười rồi ngồi vào bàn, Tiêu Kiếm rót rượu nói:
- Bữa nay tôi phải uống thôi, từ cái hôm bắt đầu trốn chạy đến giờ tôi chưa có hôm nào được uống rượu một bữa cho đã.
Yến Tử nói:
- Tôi muốn uống nữa!
Thế là Tiêu Kiếm rót rượu cho mọi người, Tử Vy nhắc nhở.
- Anh Nhĩ Khang vết thương chưa lành không nên uống rượu.
Nhĩ Khang phản đối.
- Không được, bữa nay anh phải uống để mừng em mắt sáng lại chứ?
- Thôi được, nhưng uống ít thôi, mừng cho sự hồi sinh của mọi người.
Mọi người nâng ly lên nốc cạn, bắt đầu ăn cơm.
Vĩnh Kỳ vì muốn lấy lòng Yến Tử nên gấp miếng thịt nướng to nhất lên hỏi Yến Tử:
- Món này của em sáng chế phải không?
Yến Tử gật đầu, Vĩnh Kỳ bỏ ngay vào miệng, nhưng chưa kịp nhai, mắt đã trợn trắng, rồi nuốt vội xuống họng, lè lưỡi hỏi:
- Em nướng có bỏ thêm gia vị phải không?
- Vâng, chỉ thêm có một chút xíu tiêu thôi.
Vĩnh Kỳ giả vờ nói:
- Hèn gì rất đặc biệt, nào mới các vị phải thử qua một lần để biết tài của Yến Tử chứ?
Thế là mỗi người gắp một miếng bỏ vào miệng, nhưng chỉ đến đó thôi, người thì ngậm mồm ú ớ, người lại nhảy nhỏm lên, người vội đi tìm nước uống.
Nhĩ Khang kêu lên:
- Yến Tử cô định ám sát bọn này à?
Tử Vy vội vã mang một ly nước to đến Nhĩ Khang.
- Này, nước này... nước này uống đi, tại vì Yến Tử nói, con người phải uống nước. Sáng uống trưa uống, chiều uống khát uống mà không khác cũng phải uống, nhất là khi ăn phải miếng thịt nướng của Yến Tử càng phải uống nhiều nước hơn.
Liễu Hồng nói:
- Chỉ có thiên tài mới nướng được những miếng thịt thế này, Yến Tử chắc là có thù oán với bọn mình đấy.
Yến Tử trợn mắt:
- Cái gì, chẳng lẽ món thịt nướng của ta mọi người sẽ bị trúng độc cả à? Các người rõ là cường điệu.
Tiêu Kiếm mặt đỏ gấc, cố nuốt trôi miếng thịt, rồi chắp tay xá Tiểu Yến Tử, nói:
- Ðây là miếng thịt nướng cay đầu tiên tôi được ăn, có lẽ suốt đời sẽ không quên. Bây giờ mới biết mấy hôm trước cô cho bọn này món “thực bất hư vị” (ăn không biết mùi) là đã nương tay lắm rồi, chứ đến lúc biết mùi thì đã vượt quá sức tưởng tượng!
Yến Tử không vui.
- Mấy người khó chịu quá, nói gì mà biết mùi không biết mùi nghe muốn điên cả đầu. Rồi cái gì chua cay? Tôi thấy thì mọi người cố tình thổi phòng để ém tài tôi thôi, chứ làm gì đến nỗi tồi.
Nói xong Yến Tử gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai một cái nhả ngay ra, kêu lên:
- Ồ! Không ngờ lại ướp nhiều giấm rồi còn ớt nữa, đúng là chua cay, chua cay thấu trời!
Mọi người thấy vậy cười ngả nghiêng.
Ðợi mọi người cười dứt, Liễu Hồng nói:
- Tôi muốn nói cho các bạn rõ, kho tiền của bọn ta bắt đầu cạn kiệt rồi đấy. Lúc gần đây sử dụng tiền nhiều quá, nào tiền thuốc, tiền ăn, tiền mướn nhà, tiền bố thí... nếu chúng ta không gắng tìm biện pháp thì sẽ không có cái gì ăn nữa. Vì vậy tôi nghĩ là ngày mai tôi và Yến Tử phải ra khu chợ nào đông một chút kiếm tiền vậy.
Vĩnh Kỳ thắc mắc.
- Kiếm tiền bằng cách nào?
Yến Tử nói:
- Thì bằng cách cũ... nghĩa là... bọn này đi mãi võ.
Tử Vy hỏi:
- Giống như trước kia đấy à?
- Vâng, chúng ta đông người thế này lại biết võ công thì làm nghề mãi võ cũng kiếm sống được.
- Nhưng mà mãi võ thì phải khua chiêng đánh trống, mà chúng ta lại đang tị nạn, chẳng lẽ lại để bại lộ hành tung à?
Nhĩ Khang hỏi, Tiêu Kiếm nghe vậy nói:
- Thôi để tôi đi mượn tiền của bạn bè vậy.
Nhĩ Khang lập tức phản đối.
- Không được, đường chúng ta còn dài, nếu không tự lực cánh sinh mà chỉ dựa vào sự tiếp tế của bạn bè anh thì sao được. Ðể anh mượn tiền, thà bọn này đi mãi võ còn hay hơn!
Yến Tử nói:
- Bây giờ đừng có ngại thế này thế nọ nữa, chúng ta là “những con nhện chết đi sống lại được cơ mà” không có gì phải sợ. Ngày mai, anh Tiêu Kiếm bảo vệ Nhĩ Khang và Tử Vy, tôi, Liễu Hồng, và Vĩnh Kỳ sẽ đi kiếm tiền.
Nhĩ Khang nói:
- Tôi thấy thì để Tiêu Kiếm bảo vệ các người hay hơn, còn tôi tuy bị thương nhưng chưa đến đỗi trở thành người tàn phế, mắt của Tử Vy cũng đã lành, chúng tôi chẳng cần bảo vệ đâu.
Yến Tử nói:
- Như vậy cũng được, một chút nữa chúng ta phải tập dợt trước. Tôi và Liễu Hồng sẽ đóng giả hai vai nữ gặp nạn, và Tiêu Kiếm thì trà trộn trong đám đông khán giả, đóng vai người tốt bụng... thấy tình cảnh bọn tôi nên hào phóng cho tiền để góp ý những người khác cho theo, đấy chỉ có vậy thôi.
Vĩnh Kỳ nghe tính, thay đổi sắc dịch ngay.
- Vậy coi gì được, mình dùng cách khác đi, làm chuyện lừa gạt người khác không tốt.
Yến Tử nhăn mặt.
- Thiếu gia ơi, mình đã không còn núi, không còn nước gì nữa rồi đừng nên sỉ diện hão.
Tử Vy chỉnh lại.
- Phải nói là sơn cùng thủy tận rồi, đã đến đường cùng rồi...
Tiêu Kiếm thì không phản đối, cười nói:
- Thôi tôi biết rồi, nhưng cái trò đùa này từ nào đến giờ tôi chưa thử qua, mong là mọi thứ sẽ phối hợp hoàn hảo.
o O o
Thế là qua ngày hôm sau, Tử Vy và Nhĩ Khang ở lại quán trọ, còn Liễu Hồng và Yến Tử ăn mặc rách rưới đứng giữa phố đông người, lấy chiếc mâm gõ xèng xèng. Liễu Hồng đứng cạnh với cây đao trên tay chuẩn bị diễn võ, trong khi Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm giả làm người đi đường. Ðám đông hiếu kỳ chẳng mấy chốc kéo tới, Yến Tử thấy số người tụ tập lại khá đông rồi, nên ngưng đánh phèng la nói:
- Kính thưa các vị ông bà, cô bác, chị em ở Lạc Dương. Tôi là Tiểu Yến Tử cùng bà chị đây là Tiểu Hợp Tử, chúng tôi người Hà Bắc, định đến Tứ Xuyên tìm người thân, không ngờ trên đường đến đây bà chị đã bị ngã bệnh, thuốc thang chạy chữa sạch cả tiền... hiện lưu lạc đến Lạc Dương này, thì coi như là đã... sơn cùng thủy hết, vì vậy không có nơi trọ, cũng chẳng có cơm ăn, tục ngữ có câu “ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường dựa bạn bè...” Chúng tôi bây giờ cũng biết một chút võ nghệ, nên xin đem một ít công phu ra biểu diễn, hầu kiếm chút kinh phí đi đường, mong là các vị đại ân đại nghĩa Yến Tử này xin cảm ơn vô cùng.
Nói xong, Yến Tử chấp hai tay lên tiếp
- Xin cảm ơn!
Tiêu Kiếm đứng trong đám đông, nghe Yến Tử lòng vòng giới thiệu mà không khỏi cười thầm. Vĩnh Kỳ xuất thân là a ca nên có bao giờ làm chuyện lường gạt người khác, vì vậy cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Yến Tử sau khi giáo đầu xong, cầm thanh đao đã chuẩn bị sẵn, cùng Liễu Hồng biểu diễn, những đường đao của hai người rất được đám đông tán thưởng.
Sau một màn biểu diễn, Liễu Hồng cầm chiếc mâm đi xin tiền.
- Xin chư vị thưởng cho bao nhiêu cũng được! Rất cám ơn.
Ðám đông đứng xem thấy Liễu Hồng mang mâm đến, có người vội vã rút lui, có người ném ít đồng xu vào. Ði gần giáp một vòng mà chẳng đuợc bao nhiêu Yến Tử thấy vậy nháy mắt Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm, xong đem mâm tiến tới. Chẳng ngờ, Yến Tử bước tới thì Vĩnh Kỳ mắc cở quá lủi mất tiêu, còn Tiêu Kiếm lại bối rối không kém, quên cả lời dặn giả cho tiền, mà gãi gãi đầu, rồi bước ra sân lẩm bẩm.
- Đàn ông đại trượng phu ai làm chuyện lường gạt cho được, chẳng quang minh chính đại chút nào!
Nghĩ vậy nên Tiêu Kiếm vòng tay lên chào hết đám đông rồi nói:
- Các vị thân hữu bạn bè ở Lạc Dương, nếu các vị thấy hai cô gái này biểu diễn chẳng bắt mắt, thì Tiêu Kiếm tôi đây xin được biểu diễn thêm vài đường, để quý vị khẳng khái mà giúp đỡ bọn họ nhiều hơn.
- Cô nương! Tại hại nói có điều gì không phải, xin cô nương niệm tình tha thứ cho nhé!
Yến Tử lúc đó đang bực mình, cái anh chàng Tiêu Kiếm này thật bày vẽ, kế hoạch đã đặt ra thì y đó mà làm đi, còn bày chuyện biểu diễn, nên cầm đao phóng tới chém thật.
- Lộn xộn, chẳng chịu phối hợp thì xem này!
Tiêu Kiếm thấy Yến Tử chém thật, giật mình lùi ra sau. Nhưng Yến Tử không đứng yên lại tiến thêm một đao nữa, Tiêu Kiếm thấy vậy vừa né người vừa hét:
- Ðao kiếm chẳng có mắt, không nên đùa.
Ðám khán giả bên ngoài chẳng biết giả thật thế nào, chỉ thấy Yến Tử đánh tới tấp như vậy, trong khi Tiêu Kiếm lại chỉ né không đã đổ mồ hôi hột, nên cười thích thú. Yến Tử và Tiêu Kiếm một người đuổi, một người chạy, Ðao quét nhanh mà người né cũng nhanh. Liễu Hồng bên ngoài cầm mâm đi thêm một vòng, đã bắt đầu thấy nặng. Ðám đông không ngớt cổ vũ, Vĩnh Kỳ đứng xa xa nhìn mà cũng phải giật mình. Nhưng cuối cùng rồi Tiêu Kiếm cũng thoát được khỏi vòng chiến. Bấy giờ Yến Tử cũng thấy thu hoạch khá bộn nên cũng dừng tay.
Tiêu Kiếm và Yến Tử đứng ngang nhau vòng tay lên chào khán giả.
- Cảm ơn các vị, cảm ơn! Cảm ơn!
Ðám đông bên ngoài vỗ tay khen ngợi, Vĩnh Kỳ còn chưa hết ngạc nhiên với màn kịch vừa rồi thì đã nghe hai khán giả đứng bên cạnh nói:
- Bọn họ đánh hay thật! Đẹp thật! Mà cả hai trông cũng đẹp đôi đấy chứ? Tôi đoán họ hẳn là một đôi tình nhân.
- Còn gì nữa! bọn họ đóng kịch đấy, xem kìa tay nam đẹp trai mà nữ xinh xắn, họ rõ là xứng đôi!
Vĩnh Kỳ nghe bình phẩm tái mặt, chẳng còn thích thú với màn trình diễn vừa rồi nữa, lặng lẽ quay đi.
Tối hôm ấy thầy thuốc đến nhà trọ khám bệnh cho hai người, vết thương được xức thuốc băng bó lại. Vết thương của Vĩnh Kỳ được biết là không nặng lắm, nhưng Nhĩ Khang vì bị mất máu quá nhiều. Vết thương lại sâu, nên thầy thuốc khuyên nên tịnh dưỡng cẩn thận, bằng không cả cánh tay có thể bị phế. Mọi người nghe phán đều lo lắng, nhất là Tử Vy. Mặc dù không còn nhìn thấy nhưng Tử Vy quyết định ngồi canh chừng Nhĩ Khang, chăm sóc cho nàng.
Và như điều thầy thuốc đã tiên liệu tối hôm ấy Nhĩ Khang bắt đầu sốt, sốt đến độ gần như mê sảng. Mọi người chẳng ai chợp mắt, khăn lạnh thường xuyên đắp lên trán chàng, Tử Vy canh bên giường, vừa buồn vừa lo, nhưng cũng chẳng làm được gì hơn.
Trong cơn mê, Nhĩ Khang cứ gọi tên Vy.
- Tử Vy... em đừng đi sang bên ấy, ở đó có vực sâu đấy, để anh dìu em nhé... Tử Vy... ối! Đau quá không được rồi...
Nhĩ Khang giật mình chồm dậy, thì chàng đã nằm mơ thấy ác mộng. Mọi người vội vã dằn Nhĩ Khang nằm xuống lại, Tử Vy lo lắng.
- Anh ấy bị mê sảng vậy, liệu có chết không?
Tiêu Kiếm nói:
- Đừng có nói như vậy, thôi cô hãy nghỉ đi.
Tử Vy lắc đầu.
- Đâu có được, anh ấy bị thương nặng như vậy làm sao tôi có thể ngủ được chứ? Tôi phải ở bên cạnh anh Khang, dù có nhìn thấy hay không cũng mặc.
Liễu Hồng lo cơm nước, mang một mâm cơm vào đặt lên bàn.
- Tử Vy, cô hãy ăn đi, để anh ấy bọn này canh chừng cho.
- Tôi không đói.
Liễu Hồng không nghe, kéo Vy đến bàn ấn xuống ghế.
- Không đói cũng phải ăn, bây giờ đã là canh ba rồi, nếu không ăn e là ngã gục thì khổ cô. Mắt thì không thấy đường, cục u trên đầu cũng chưa biết lành chưa, nếu không biết tự lo cho bản thân, có chuyện gì không hay thì sao?
Yến Tử nói:
- Tử Vy thầy thuốc đã nói rồi, chuyện mất máu mê sảng là chuyện bình thường, bây giờ tạm thời bọn này thay ngươi chăm sóc cho anh ấy, em hãy thư giãn một chút ăn cái gì mới có sức chứ?
Bấy giờ Tử Vy mới chịu đi ăn, Tử Vy vừa cầm chén cơm lên lại nghe Nhĩ Khang mê sảng.
- Tử Vy... Tử Vy em đâu rồi.
Tử Vy nghe gọi lụp chụp đứng dậy, vì không thấy đường nên đụng cả mâm cơm rơi xuống vỡ tan, Vĩnh Kỳ thấy vậy nói:
- Tử Vy, cô đừng để chúng tôi bận bịu thêm? Giao Nhĩ Khang cho tôi được rồi, cô cũng còn bệnh mà? Cô đâu chăm sóc được Nhĩ Khang?
Yến Tử nói:
- Ðúng đấy, anh Vĩnh Kỳ nói đúng, Tử Vy hãy đi nghỉ một chút đi, anh Vĩnh Kỳ nữa, để Nhĩ Khang ở đây có em và Liễu Hồng được rồi.
Nhĩ Khang trong cơn mê sảng lại nói:
- Hoàng thượng! Xin người hãy tha thứ cho Tử Vy và Yến Tử... xin đừng có truy sát bọn này nữa... bọn họ... bọn họ...
Tử Vy nghe vậy rất đau lòng, mò mẫm nắm lấy tay Nhĩ Khang nói:
- Anh Nhĩ Khang, tội nghiệp anh, Em không thấy nên không biết anh hiện thế nào, mấy hôm trước em đã hứa với anh là sẽ cố gắng là một “người mù yêu đời” Nhưng mà, anh lại bệnh nặng như vậy, vừa đau thể xác, vừa đau tâm... em chẳng biết làm gì để giúp đỡ anh. Nhĩ Khang anh nói đi, một đứa tan phế như em có thể giúp ích gì được cho anh chứ?
Lời của Tử Vy khiến mọi người thấy chua xót, Tiêu Kiếm thấy vậy mang đàn đến cho Tử Vy, sắp xếp chỗ để Vy ngồi, rồi nói:
- Thôi cô hãy đàn đi, hát đi! Đàn hát bản nhạc nào mà cậu ấy thích nghe nhất, cũng là một cách giúp vết thương mau lành.
Tử Vy nghe vậy phấn chấn hẳn.
- Vâng.
Rồi bắt đầu khảy đàn.
Trong giấc mơ nghe điều anh hứa
Sẽ sẵn sàng che mưa nắng cho em
Trong giấc mơ nghe điều em bảo
Sẽ vì em xây mộng tình yêu
Những lời đó nhớ hoài theo tháng năm
Dù trong mơ không quên được ánh mắt người
Ánh mắt đầy ước vọng thiết tha
Trong giấc mơ hình như anh khóc
Cho cuộc tình một cuộc tình si.
Tử Vy vừa đàn vừa hát đàn xong một lần lại một lần tiếp nối, hát như quên cả không gian lẫn thời gian. Và trong tiếng hát êm đềm đó, Nhĩ Khang như không còn thấy ác mộng, chàng bắt đầu ngủ yên.
o O o
Thời gian chầm chậm qua đi, trời lại sáng.
Trong phòng, Yến Tử Tiêu Kiếm, Vĩnh Kỳ và Liễu Hồng sau một thời gian dài mệt nhọc, đã ngủ gà ngủ gật.
Nhĩ Khang trong giấc ngủ lại có một giấc mơ, lần này chàng thấy mình bị cột trên giàn hỏa để thiêu sống như Tô Tô. Lửa từ phía dưới liếm dần lên làm cả người Khang nóng bỏng nhưng ngay lúc đó Tử Vy như một nàng tiên xuất hiện với bài hát như những dòng nước cam lồ, dần dần đẩy lùi những ngọn lửa nóng bỏng kia, giảm dần rồi tắt ngắm. Khang giật mình tỉnh dậy thấy Tử Vy vẫn đàn, vẫn say sưa hát, mắt nàng đang “nhìn” về phía chàng, Nhĩ Khang không dằn được nói:
- Tử Vy! mắt em đẹp lắm.
Tử Vy thấy Khang đã thức giấc ngưng hát, nghe ngóng. Trong khi Khang lại thấy cổ họng khô đắng, nên nói:
- Anh muốn uống nước!
Tử Vy nghe vậy đứng bật dậy.
- Để em đi lấy nước cho nghen.
Nói xong Tử Vy bước tới bàn lấy ly rót nước trong ấm trà ra, rồi mang đến cho Nhĩ Khang. Ðỡ chàng dậy đưa ly tận miệng, Nhĩ Khang cố gượng ngồi dậy bằng cánh tay không đau. Chàng mới kề môi vào ly nước chợt ngẩn ra nhìn Vy, Lúc đó Tiêu Kiếm cũng đã thức dậy nhìn cảnh đó cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tử Vy thấy Khang ngẩn người ra nhìn không hiểu.
- Sao anh không uống nước đi?
Nhĩ Khang giật mình.
- Anh uống, uống chứ!
Uống cạn ly xong, Khang hỏi:
- Em có thể đi lấy cho anh thêm một ly nữa không?
- Vâng!
Tử Vy nói, rồi bước tới bàn rót một ly khác, bấy giờ tiếng động đã khiến Vĩnh Kỳ, Liễu Hồng, Yến Tử đều thức dậy mọi người trông thấy Tử Vy rót nước đều bất ngờ, Yến Tử không dằn được kêu lên:
- Tử Vy!
Tiêu Kiếm vội đưa tay lên miệng ngăn lại, Tử Vy rót nước xong lại mang đến giuờng cho Nhĩ Khang, dịu dàng nói:
- Em mang đến rồi này, uống đi!
Rồi đột nhiên kêu lên:
- Sao vai anh đẫm ướt cả máu thế này? Phải làm sao đây?
Nhĩ Khang chăm chú nhìn Vy.
- Máu ở chỗ nào chứ?
Tử Vy chỉ ngay lên chỗ bông băng.
- Còn nói là không có ư? Ướt cả băng vải còn gì?
Nhĩ Khang đã xác minh được điều mình nghĩ, mừng rỡ ôm Tử Vy vào lòng.
- Trời ơi, Tử Vy anh sung sướng muốn phát điên lên được!
Hành động của Nhĩ Khang làm ly trà trên tay của Tử Vy rơi xuống đất, Tử Vy nói lớn:
- Anh đừng động mạnh chứ, coi chừng vết thương lại chảy máu.
Nhĩ Khang xúc động nói:
- Nếu máu của anh chảy mà đổi lại mắt em thấy lại được thì có chảy bao nhiêu cũng không tiếc!
Tử Vy nghe vậy ngẩn ra, rồi đột nhiên phát hiện mình đã nhìn lại được. Mừng quá nhìn Nhĩ Khang và Vy không thể tin được, mình lại nhìn thấy người yêu nàng run run nói:
- Nhĩ Khang... anh có biết không? Em đã nhìn thấy lại được, em thấy anh rồi, Thấy khuôn mặt anh thấy anh chảy máu, thấy cả ánh mắt đắm đuối của anh, có phải anh đang khóc?
Nhĩ Khang nghe vậy nhắm mắt lại.
- Cảm ơn trời! Cảm ơn đất, cảm ơn đấng tạo hóa cảm ơn cả thần linh.
Tử Vy cũng mừng quá, nói liền một hơi:
- Em nhìn thấy rồi, em nhìn thấy rồi... mà Nhĩ Khang sao anh lại gầy thế? Ban nãy em đụng trúng vết thương anh, có đau không? Có đau không?
Nhĩ Khang cười tươi:
- Đau, đau chứ, nhưng cứ để mặc nó đau đi.
Rồi chàng ghì chặt lấy Tử Vy, Yến Tử lúc đó không còn kềm chế được nữa, cầm khăn tay chạy khắp phòng nói:
- Ngọc hoàng thượng đế, quan thế âm bồ tát, tất cả chư vị thánh thần, Yến Tử này xin dập đầu cảm tạ các người đã để cho Tử Vy nhìn thấy lại được!
Vĩnh Kỳ thì bước tới tránh mặt Nhĩ Khang và Tử Vy.
- Nhĩ Khang, Tử Vy, xin chúc mừng hai người, đến bây giờ thì tôi mới hiểu được ý nghĩa câu “trí chi tử địa nhị hậu sinh” (đặt vào chỗ chết mà sống lại)
Yến Tử không hiểu Vĩnh Kỳ nói gì cũng chen vào.
- Đúng đấy, con nhện chết rồi còn sống lại, huống chi là chúng mình, chúng mình là thứ bất tử, những con nhện không bao giờ chết.
Liễu Hồng nhìn cặp Nhĩ Khang, Tử Vy mà ràn rụa nước mắt, trong khi Tiêu Kiếm cũng cảm động khôn cùng.
o O o
Chỉ mấy hôm sau Nhĩ Khang đã có thể bước xuống giường đi lại, Tử Vy cũng khôi phục lại thị giác như xưa, ngay cả vị lương y đến chữa trị cho hai người cũng ngạc nhiên.
- Thật không ngờ các vị hồi phục nhanh chóng như vậy, vết thương đã kéo da non, lại hết sốt. Điều này có lẽ liên hệ đến tuổi tác, tuổi trẻ khiến sức khỏe hồi phục nhanh chóng. Có điều tạm thời nên cẩn thận, đừng để chạm vết thương cũng như đừng rửa nước, thuốc thì phải uống đều. Riêng về trường hợp cô gái này thì quả là kỳ diệu hơn nữa, tôi không phải thầy thuốc chuyên về mắt, nhưng tôi nghĩ chuyện bị mù rồi sáng mắt lại thế này, chắc là có bồ tát phù hộ đây. Cũng biết sự mù tạm thời, thường là do một kích động nào đó tạo nên, và chỉ có một sự kích động khác lên não mới có thể làm sáng mắt lại, dù gì đây cũng là phép lạ! Tốt! Tốt! xin chúc mừng mọi người.
Nhĩ Khang lo lắng.
- Nhưng chuyện mù đã qua rồi có thể trở lại không?
- Nói thật tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ, đã qua rồi lành rồi làm sao bị lại được?
Khi thầy thuốc ra về, mọi người cảm thấy hết sức phấn khởi, Tử Vy bước ra sân thấy mọi thứ đều đẹp.
- Mặt trời đẹp quá, nhà cũng đẹp, mà Yến Tử và Liễu Hồng bây giờ cũng đẹp hơn trước.
Nhĩ Khang bước ra theo, thấy Tử Vy cứ nhìn mãi chậu hoa, chọc.
- Từ nào tới giờ chưa thấy hoa ư?
- Thấy nhưng chưa bao giờ thấy hoa lại đẹp thế này mọi thứ đều đẹp.
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy nói:
- Nhưng chẳng có gì đẹp bằng đôi mắt em cả!
Tử Vy cảm động nhìn lên.
- Anh Nhĩ Khang, được nhìn thấy lại anh, là em đã có cảm giác như được sống lại một kiếp khác rồi.
Nhĩ Khang nói:
- Anh cũng vậy, anh cảm thấy hạnh phúc khôn cùng. Mấy hôm trước khi em bị mất thị lực, anh đau khổ chẳng kém em đâu.
- Em biết, em biết chuyện đó chứ?
o O o
Tối hôm ấy Yến Tử vì vui quá nên đã làm tiệc ăn mừng. Cô nàng cùng Liễu Hồng làm một hơi mười mấy thức ăn, báo hại Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm phải vào thu dọn, Nhĩ Khang vì còn bị thương nên được miễn chẳng những thế Vĩnh Kỳ còn nói:
- Nhĩ Khang mi không cần bước xuống giường, để Tử Vy mang thức ăn đến tận nơi phục vụ ngươi.
Nhĩ Khang cười:
- Anh làm như tôi yếu lắm vậy, nam tử đại trượng phu, bị một chút thương tật nào có ý nghĩa lý gì? Tôi cũng vào bàn với các người lâu lâu có cơ hội cùng chung vui sao có thể bỏ qua chứ? Đó là chưa nói, lại được ăn những món ăn mà đích thân Yến Tử nấu đâu phải dễ.
Trước khi ăn, Liễu Hồng cảnh giác mọi người:
- Tôi phải thanh minh trước với mọi người, món cá chưng, món thịt kho, món thịt nướng, món thịt xào, món chim đút lò đều là Yến Tử sáng chế đấy nhé, các vị ăn mà có vấn đề gì, tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Còn món thịt gà hầm thì cũng của Yến Tử đặc biệt dành cho riêng hai người bệnh, các người cứ thử xem có gì độc đáo không?
Tiêu Kiếm nói:
- Thức ăn mà Yến Tử nấu chín được đã là kỳ tích rồi. Trước khi Liễu Hồng đến bọn này đã từng ăn món Yến Tử nấu nên đã biết hương vị thế nào rồi, có ăn là được nào dám chê?
Mọi người cùng cười rồi ngồi vào bàn, Tiêu Kiếm rót rượu nói:
- Bữa nay tôi phải uống thôi, từ cái hôm bắt đầu trốn chạy đến giờ tôi chưa có hôm nào được uống rượu một bữa cho đã.
Yến Tử nói:
- Tôi muốn uống nữa!
Thế là Tiêu Kiếm rót rượu cho mọi người, Tử Vy nhắc nhở.
- Anh Nhĩ Khang vết thương chưa lành không nên uống rượu.
Nhĩ Khang phản đối.
- Không được, bữa nay anh phải uống để mừng em mắt sáng lại chứ?
- Thôi được, nhưng uống ít thôi, mừng cho sự hồi sinh của mọi người.
Mọi người nâng ly lên nốc cạn, bắt đầu ăn cơm.
Vĩnh Kỳ vì muốn lấy lòng Yến Tử nên gấp miếng thịt nướng to nhất lên hỏi Yến Tử:
- Món này của em sáng chế phải không?
Yến Tử gật đầu, Vĩnh Kỳ bỏ ngay vào miệng, nhưng chưa kịp nhai, mắt đã trợn trắng, rồi nuốt vội xuống họng, lè lưỡi hỏi:
- Em nướng có bỏ thêm gia vị phải không?
- Vâng, chỉ thêm có một chút xíu tiêu thôi.
Vĩnh Kỳ giả vờ nói:
- Hèn gì rất đặc biệt, nào mới các vị phải thử qua một lần để biết tài của Yến Tử chứ?
Thế là mỗi người gắp một miếng bỏ vào miệng, nhưng chỉ đến đó thôi, người thì ngậm mồm ú ớ, người lại nhảy nhỏm lên, người vội đi tìm nước uống.
Nhĩ Khang kêu lên:
- Yến Tử cô định ám sát bọn này à?
Tử Vy vội vã mang một ly nước to đến Nhĩ Khang.
- Này, nước này... nước này uống đi, tại vì Yến Tử nói, con người phải uống nước. Sáng uống trưa uống, chiều uống khát uống mà không khác cũng phải uống, nhất là khi ăn phải miếng thịt nướng của Yến Tử càng phải uống nhiều nước hơn.
Liễu Hồng nói:
- Chỉ có thiên tài mới nướng được những miếng thịt thế này, Yến Tử chắc là có thù oán với bọn mình đấy.
Yến Tử trợn mắt:
- Cái gì, chẳng lẽ món thịt nướng của ta mọi người sẽ bị trúng độc cả à? Các người rõ là cường điệu.
Tiêu Kiếm mặt đỏ gấc, cố nuốt trôi miếng thịt, rồi chắp tay xá Tiểu Yến Tử, nói:
- Ðây là miếng thịt nướng cay đầu tiên tôi được ăn, có lẽ suốt đời sẽ không quên. Bây giờ mới biết mấy hôm trước cô cho bọn này món “thực bất hư vị” (ăn không biết mùi) là đã nương tay lắm rồi, chứ đến lúc biết mùi thì đã vượt quá sức tưởng tượng!
Yến Tử không vui.
- Mấy người khó chịu quá, nói gì mà biết mùi không biết mùi nghe muốn điên cả đầu. Rồi cái gì chua cay? Tôi thấy thì mọi người cố tình thổi phòng để ém tài tôi thôi, chứ làm gì đến nỗi tồi.
Nói xong Yến Tử gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai một cái nhả ngay ra, kêu lên:
- Ồ! Không ngờ lại ướp nhiều giấm rồi còn ớt nữa, đúng là chua cay, chua cay thấu trời!
Mọi người thấy vậy cười ngả nghiêng.
Ðợi mọi người cười dứt, Liễu Hồng nói:
- Tôi muốn nói cho các bạn rõ, kho tiền của bọn ta bắt đầu cạn kiệt rồi đấy. Lúc gần đây sử dụng tiền nhiều quá, nào tiền thuốc, tiền ăn, tiền mướn nhà, tiền bố thí... nếu chúng ta không gắng tìm biện pháp thì sẽ không có cái gì ăn nữa. Vì vậy tôi nghĩ là ngày mai tôi và Yến Tử phải ra khu chợ nào đông một chút kiếm tiền vậy.
Vĩnh Kỳ thắc mắc.
- Kiếm tiền bằng cách nào?
Yến Tử nói:
- Thì bằng cách cũ... nghĩa là... bọn này đi mãi võ.
Tử Vy hỏi:
- Giống như trước kia đấy à?
- Vâng, chúng ta đông người thế này lại biết võ công thì làm nghề mãi võ cũng kiếm sống được.
- Nhưng mà mãi võ thì phải khua chiêng đánh trống, mà chúng ta lại đang tị nạn, chẳng lẽ lại để bại lộ hành tung à?
Nhĩ Khang hỏi, Tiêu Kiếm nghe vậy nói:
- Thôi để tôi đi mượn tiền của bạn bè vậy.
Nhĩ Khang lập tức phản đối.
- Không được, đường chúng ta còn dài, nếu không tự lực cánh sinh mà chỉ dựa vào sự tiếp tế của bạn bè anh thì sao được. Ðể anh mượn tiền, thà bọn này đi mãi võ còn hay hơn!
Yến Tử nói:
- Bây giờ đừng có ngại thế này thế nọ nữa, chúng ta là “những con nhện chết đi sống lại được cơ mà” không có gì phải sợ. Ngày mai, anh Tiêu Kiếm bảo vệ Nhĩ Khang và Tử Vy, tôi, Liễu Hồng, và Vĩnh Kỳ sẽ đi kiếm tiền.
Nhĩ Khang nói:
- Tôi thấy thì để Tiêu Kiếm bảo vệ các người hay hơn, còn tôi tuy bị thương nhưng chưa đến đỗi trở thành người tàn phế, mắt của Tử Vy cũng đã lành, chúng tôi chẳng cần bảo vệ đâu.
Yến Tử nói:
- Như vậy cũng được, một chút nữa chúng ta phải tập dợt trước. Tôi và Liễu Hồng sẽ đóng giả hai vai nữ gặp nạn, và Tiêu Kiếm thì trà trộn trong đám đông khán giả, đóng vai người tốt bụng... thấy tình cảnh bọn tôi nên hào phóng cho tiền để góp ý những người khác cho theo, đấy chỉ có vậy thôi.
Vĩnh Kỳ nghe tính, thay đổi sắc dịch ngay.
- Vậy coi gì được, mình dùng cách khác đi, làm chuyện lừa gạt người khác không tốt.
Yến Tử nhăn mặt.
- Thiếu gia ơi, mình đã không còn núi, không còn nước gì nữa rồi đừng nên sỉ diện hão.
Tử Vy chỉnh lại.
- Phải nói là sơn cùng thủy tận rồi, đã đến đường cùng rồi...
Tiêu Kiếm thì không phản đối, cười nói:
- Thôi tôi biết rồi, nhưng cái trò đùa này từ nào đến giờ tôi chưa thử qua, mong là mọi thứ sẽ phối hợp hoàn hảo.
o O o
Thế là qua ngày hôm sau, Tử Vy và Nhĩ Khang ở lại quán trọ, còn Liễu Hồng và Yến Tử ăn mặc rách rưới đứng giữa phố đông người, lấy chiếc mâm gõ xèng xèng. Liễu Hồng đứng cạnh với cây đao trên tay chuẩn bị diễn võ, trong khi Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm giả làm người đi đường. Ðám đông hiếu kỳ chẳng mấy chốc kéo tới, Yến Tử thấy số người tụ tập lại khá đông rồi, nên ngưng đánh phèng la nói:
- Kính thưa các vị ông bà, cô bác, chị em ở Lạc Dương. Tôi là Tiểu Yến Tử cùng bà chị đây là Tiểu Hợp Tử, chúng tôi người Hà Bắc, định đến Tứ Xuyên tìm người thân, không ngờ trên đường đến đây bà chị đã bị ngã bệnh, thuốc thang chạy chữa sạch cả tiền... hiện lưu lạc đến Lạc Dương này, thì coi như là đã... sơn cùng thủy hết, vì vậy không có nơi trọ, cũng chẳng có cơm ăn, tục ngữ có câu “ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường dựa bạn bè...” Chúng tôi bây giờ cũng biết một chút võ nghệ, nên xin đem một ít công phu ra biểu diễn, hầu kiếm chút kinh phí đi đường, mong là các vị đại ân đại nghĩa Yến Tử này xin cảm ơn vô cùng.
Nói xong, Yến Tử chấp hai tay lên tiếp
- Xin cảm ơn!
Tiêu Kiếm đứng trong đám đông, nghe Yến Tử lòng vòng giới thiệu mà không khỏi cười thầm. Vĩnh Kỳ xuất thân là a ca nên có bao giờ làm chuyện lường gạt người khác, vì vậy cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Yến Tử sau khi giáo đầu xong, cầm thanh đao đã chuẩn bị sẵn, cùng Liễu Hồng biểu diễn, những đường đao của hai người rất được đám đông tán thưởng.
Sau một màn biểu diễn, Liễu Hồng cầm chiếc mâm đi xin tiền.
- Xin chư vị thưởng cho bao nhiêu cũng được! Rất cám ơn.
Ðám đông đứng xem thấy Liễu Hồng mang mâm đến, có người vội vã rút lui, có người ném ít đồng xu vào. Ði gần giáp một vòng mà chẳng đuợc bao nhiêu Yến Tử thấy vậy nháy mắt Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm, xong đem mâm tiến tới. Chẳng ngờ, Yến Tử bước tới thì Vĩnh Kỳ mắc cở quá lủi mất tiêu, còn Tiêu Kiếm lại bối rối không kém, quên cả lời dặn giả cho tiền, mà gãi gãi đầu, rồi bước ra sân lẩm bẩm.
- Đàn ông đại trượng phu ai làm chuyện lường gạt cho được, chẳng quang minh chính đại chút nào!
Nghĩ vậy nên Tiêu Kiếm vòng tay lên chào hết đám đông rồi nói:
- Các vị thân hữu bạn bè ở Lạc Dương, nếu các vị thấy hai cô gái này biểu diễn chẳng bắt mắt, thì Tiêu Kiếm tôi đây xin được biểu diễn thêm vài đường, để quý vị khẳng khái mà giúp đỡ bọn họ nhiều hơn.
- Cô nương! Tại hại nói có điều gì không phải, xin cô nương niệm tình tha thứ cho nhé!
Yến Tử lúc đó đang bực mình, cái anh chàng Tiêu Kiếm này thật bày vẽ, kế hoạch đã đặt ra thì y đó mà làm đi, còn bày chuyện biểu diễn, nên cầm đao phóng tới chém thật.
- Lộn xộn, chẳng chịu phối hợp thì xem này!
Tiêu Kiếm thấy Yến Tử chém thật, giật mình lùi ra sau. Nhưng Yến Tử không đứng yên lại tiến thêm một đao nữa, Tiêu Kiếm thấy vậy vừa né người vừa hét:
- Ðao kiếm chẳng có mắt, không nên đùa.
Ðám khán giả bên ngoài chẳng biết giả thật thế nào, chỉ thấy Yến Tử đánh tới tấp như vậy, trong khi Tiêu Kiếm lại chỉ né không đã đổ mồ hôi hột, nên cười thích thú. Yến Tử và Tiêu Kiếm một người đuổi, một người chạy, Ðao quét nhanh mà người né cũng nhanh. Liễu Hồng bên ngoài cầm mâm đi thêm một vòng, đã bắt đầu thấy nặng. Ðám đông không ngớt cổ vũ, Vĩnh Kỳ đứng xa xa nhìn mà cũng phải giật mình. Nhưng cuối cùng rồi Tiêu Kiếm cũng thoát được khỏi vòng chiến. Bấy giờ Yến Tử cũng thấy thu hoạch khá bộn nên cũng dừng tay.
Tiêu Kiếm và Yến Tử đứng ngang nhau vòng tay lên chào khán giả.
- Cảm ơn các vị, cảm ơn! Cảm ơn!
Ðám đông bên ngoài vỗ tay khen ngợi, Vĩnh Kỳ còn chưa hết ngạc nhiên với màn kịch vừa rồi thì đã nghe hai khán giả đứng bên cạnh nói:
- Bọn họ đánh hay thật! Đẹp thật! Mà cả hai trông cũng đẹp đôi đấy chứ? Tôi đoán họ hẳn là một đôi tình nhân.
- Còn gì nữa! bọn họ đóng kịch đấy, xem kìa tay nam đẹp trai mà nữ xinh xắn, họ rõ là xứng đôi!
Vĩnh Kỳ nghe bình phẩm tái mặt, chẳng còn thích thú với màn trình diễn vừa rồi nữa, lặng lẽ quay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.