Hậu Mạt Thế: Tổ Quốc An Bài Ta Làm Ruộng
Chương 16:
Phán Tinh Tinh
11/04/2024
Lâm Lăng liếc nhìn Tiểu Lục, mi không cần dịch, cá đen bất mãn rõ ràng như vậy, ta không nhìn ra được sao? Cô hừ một tiếng vô vị: "Ta cũng không có ý kiến gì nếu mi muốn chết khát."
Cá đen phun nước ồ ồ, nó còn chưa sống đủ.
"Thối quá." Lâm Lăng tìm trong nhà một chiếc bàn chải đánh răng cũ, chấm vào bột giặt đã hết hạn, ngồi xổm trước mặt cá đen, "Há miệng ra."
Cá đen không nhúc nhích: Tại sao cô bảo tôi há miệng ra là tôi phải há miệng ra chứ?
"Muốn bị đánh không?" Lâm Lăng giơ tay lên, cá đen sợ đến mức rụt cổ không tồn tại lại.
Lâm Lăng: "Há miệng ra."
Cá đen há miệng, để lộ hàm răng đen sì, không biết đã gặm phải thứ bẩn thỉu gì mà lại bẩn như vậy?
"Ọe." Lâm Lăng giơ tay che miệng mũi, thật sự còn hôi hơn cả khăn quấn chân của bà già, "Nếu không phải không có nước, ta sẽ không bao giờ mang mi về."
Lâm Lăng thay mấy chậu nước mới rửa sạch được hết chất bẩn trên răng cá đen, để lộ hàm răng trắng nhọn, "Cuối cùng cũng sạch rồi."
Cá đen há miệng cười ngây ngô, trông rất đáng sợ.
"Đừng cười, xấu chết đi được." Lâm Lăng vỗ vào trán cá đen, "Cười nữa là ta đánh rụng răng mi."
Cá đen muốn khóc không ra nước mắt: Hu hu hu, bắt tôi phun nước còn chê tôi? Làm công ăn lương quá khó khăn!
Lâm Lăng dọn dẹp một chút rồi mang cá đen đến ao gần đó, ao đã khô cạn từ lâu, không có lấy một ngọn cỏ, nghĩ đến chút năng lực của cá đeb, muốn làm đầy ao thì phải mất một tháng, để tránh nó chết khát trong tháng này, cô tốt bụng tìm cho nó một cái thùng đập lúa cũ, để nó có thể ở trong nước.
Cái thùng đập lúa là cô phát hiện ra khi đi tìm kiếm ngôi làng hôm qua, thấy còn dùng được nên mang về sân, bây giờ vừa khéo dùng.
Lâm Lăng nhếch cằm: "Tự vào đi."
Cá đen cố sức vặn vẹo thân hình to lớn, dùng sức bật vào thùng đập lúa, tủi thân bắt đầu dùng dị năng phun nước.
"Phun từ từ thôi." Lâm Lăng quay người về nhà, rèm cửa vẫn kéo, chỉ có vài tia sáng lọt qua khe hở, chiếu sáng cả căn phòng.
"Tôi về rồi." Lâm Lăng dựa vào bàn ăn ngồi bên cửa sổ, chào con gấu bông đặt trên ghế, dành hết sự dịu dàng ít ỏi trong lòng cho nó, "Hôm nay tôi đi quanh các ngọn đồi xung quanh, không biết là do thiếu nước, khí hậu hay chất đất mà cỏ cây cơ bản đều chết khô, cả rễ cũng mục nát thành bùn, nhưng hôm nay tôi đã dùng dị năng khôi phục một ít cỏ tranh, tiếp theo là chờ xem kết quả sau này, nếu cỏ tranh có thể sinh trưởng bình thường, chứng tỏ chất đất không có vấn đề, tiếp theo chỉ cần có nước là không cần quá lo lắng."
Cá đen phun nước ồ ồ, nó còn chưa sống đủ.
"Thối quá." Lâm Lăng tìm trong nhà một chiếc bàn chải đánh răng cũ, chấm vào bột giặt đã hết hạn, ngồi xổm trước mặt cá đen, "Há miệng ra."
Cá đen không nhúc nhích: Tại sao cô bảo tôi há miệng ra là tôi phải há miệng ra chứ?
"Muốn bị đánh không?" Lâm Lăng giơ tay lên, cá đen sợ đến mức rụt cổ không tồn tại lại.
Lâm Lăng: "Há miệng ra."
Cá đen há miệng, để lộ hàm răng đen sì, không biết đã gặm phải thứ bẩn thỉu gì mà lại bẩn như vậy?
"Ọe." Lâm Lăng giơ tay che miệng mũi, thật sự còn hôi hơn cả khăn quấn chân của bà già, "Nếu không phải không có nước, ta sẽ không bao giờ mang mi về."
Lâm Lăng thay mấy chậu nước mới rửa sạch được hết chất bẩn trên răng cá đen, để lộ hàm răng trắng nhọn, "Cuối cùng cũng sạch rồi."
Cá đen há miệng cười ngây ngô, trông rất đáng sợ.
"Đừng cười, xấu chết đi được." Lâm Lăng vỗ vào trán cá đen, "Cười nữa là ta đánh rụng răng mi."
Cá đen muốn khóc không ra nước mắt: Hu hu hu, bắt tôi phun nước còn chê tôi? Làm công ăn lương quá khó khăn!
Lâm Lăng dọn dẹp một chút rồi mang cá đen đến ao gần đó, ao đã khô cạn từ lâu, không có lấy một ngọn cỏ, nghĩ đến chút năng lực của cá đeb, muốn làm đầy ao thì phải mất một tháng, để tránh nó chết khát trong tháng này, cô tốt bụng tìm cho nó một cái thùng đập lúa cũ, để nó có thể ở trong nước.
Cái thùng đập lúa là cô phát hiện ra khi đi tìm kiếm ngôi làng hôm qua, thấy còn dùng được nên mang về sân, bây giờ vừa khéo dùng.
Lâm Lăng nhếch cằm: "Tự vào đi."
Cá đen cố sức vặn vẹo thân hình to lớn, dùng sức bật vào thùng đập lúa, tủi thân bắt đầu dùng dị năng phun nước.
"Phun từ từ thôi." Lâm Lăng quay người về nhà, rèm cửa vẫn kéo, chỉ có vài tia sáng lọt qua khe hở, chiếu sáng cả căn phòng.
"Tôi về rồi." Lâm Lăng dựa vào bàn ăn ngồi bên cửa sổ, chào con gấu bông đặt trên ghế, dành hết sự dịu dàng ít ỏi trong lòng cho nó, "Hôm nay tôi đi quanh các ngọn đồi xung quanh, không biết là do thiếu nước, khí hậu hay chất đất mà cỏ cây cơ bản đều chết khô, cả rễ cũng mục nát thành bùn, nhưng hôm nay tôi đã dùng dị năng khôi phục một ít cỏ tranh, tiếp theo là chờ xem kết quả sau này, nếu cỏ tranh có thể sinh trưởng bình thường, chứng tỏ chất đất không có vấn đề, tiếp theo chỉ cần có nước là không cần quá lo lắng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.