Hậu Mạt Thế: Tổ Quốc An Bài Ta Làm Ruộng
Chương 26:
Phán Tinh Tinh
11/04/2024
Tiểu Lục đứng thẳng người: Còn dám không?
Cá đen lập tức lắc đầu: Dù có cho nó thêm một trăm lá gan thì nó cũng không dám đấu với tên tiêu bá vương này nữa, sao đứa nào cũng hung dữ hơn đứa nào thế?
Tiểu Lục chống nạnh bằng lá: Ai là đại ca?
Cá đen oa oa: Mi là đại ca.
Lâm Lăng vừa bê thùng đập lúa về thì thấy Tiểu Lục toàn thân ướt đẫm đứng bên bờ ao, đang vung hai chiếc lá trên đỉnh đầu về phía cá đen trong ao: "Tiểu Lục, mi đang làm gì vậy?"
Tiểu Lục thu lại vẻ hung dữ: Xem nó nghịch nước.
Lâm Lăng nghi ngờ nhìn Tiểu Lục, lại nhìn về phía nước bị cá đen làm đục ngầu, nghịch nước mà nghịch kích thích thế à?
Không còn sớm nữa, Lâm Lăng còn phải tranh thủ đi tưới ruộng, cũng không hỏi thêm, trực tiếp dùng thùng múc nước đi tưới khoai tây và rau, đất đai khô hạn từ lâu ừng ực hấp thụ nước, khoai tây và rau cũng cố gắng dùng rễ tranh giành lượng nước ít ỏi.
Có nước thúc đẩy sinh trưởng, rau trên ruộng lại có thể mọc nhanh hơn! Những cây rau xanh mướt có thể thấy được tốc độ hồi phục bằng mắt thường, gió chiều thổi qua, lá cây rung động, vài giọt nước trong suốt lăn theo gân lá, tiếng tí tách làm cho mảnh đất hoang vu này thêm chút sức sống.
Tưới xong ruộng, Lâm Lăng mới kéo thân thể mệt mỏi về sân, tranh thủ trời chưa tối lại nhóm lửa hấp một nồi bánh bao, ngày mai cô phải lên núi tưới ruộng trồng cây, phải ăn một chút đồ ăn chống đói.
Bánh bao hấp từ bột không có men nở rất cứng, bên trong cũng không cho đường, ăn chỉ có mùi thơm của lúa mì, loại bánh bao cứng ngắc này nếu ở trước mạt thế chắc chắn sẽ không bán được, nhưng trong mạt thế lại là thứ đồ tốt hiếm có.
Lâm Lăng vừa ăn từng miếng nhỏ bánh bao cứng vừa nghĩ đến mấy luống rau trồng ở ruộng, đợi mấy ngày nữa có thể cắt hẹ, cô sẽ làm một bữa bánh bao nhân hẹ để tự thưởng cho mình, đồng thời ăn mừng cuộc sống ngày càng có hy vọng.
Lâm Lăng ăn một cái bánh bao rồi không ăn nữa, cất hết sáu cái còn lại, một ngày ăn hai cái, vừa đủ ăn ba ngày.
Cất bánh bao xong, Lâm Lăng tranh thủ lúc hơi ấm trong sân chưa tan, múc một thùng nước từ giếng lên, cô định tắm nước lạnh, đã nhiều ngày không tắm, ngửi thấy cũng hơi hôi rồi.
Vài ngày trước nước trong giếng còn không đủ để cô uống, nên không dùng đến nước giếng, hôm nay cuối cùng cũng có nước thừa để cô tắm, tranh thủ hôm nay có nước, cô phải tắm thật sạch sẽ.
Lâm Lăng tìm thấy cục xà phòng mà chủ cũ của sân để lại, tắm sạch sẽ từ đầu đến chân, may mà cô để tóc ngắn ngang vai gọn gàng, nếu không thì sẽ tốn nước lắm.
Tắm sạch sẽ xong, cả người cô đều thấy nhẹ nhõm: "Thật thoải mái."
Cá đen lập tức lắc đầu: Dù có cho nó thêm một trăm lá gan thì nó cũng không dám đấu với tên tiêu bá vương này nữa, sao đứa nào cũng hung dữ hơn đứa nào thế?
Tiểu Lục chống nạnh bằng lá: Ai là đại ca?
Cá đen oa oa: Mi là đại ca.
Lâm Lăng vừa bê thùng đập lúa về thì thấy Tiểu Lục toàn thân ướt đẫm đứng bên bờ ao, đang vung hai chiếc lá trên đỉnh đầu về phía cá đen trong ao: "Tiểu Lục, mi đang làm gì vậy?"
Tiểu Lục thu lại vẻ hung dữ: Xem nó nghịch nước.
Lâm Lăng nghi ngờ nhìn Tiểu Lục, lại nhìn về phía nước bị cá đen làm đục ngầu, nghịch nước mà nghịch kích thích thế à?
Không còn sớm nữa, Lâm Lăng còn phải tranh thủ đi tưới ruộng, cũng không hỏi thêm, trực tiếp dùng thùng múc nước đi tưới khoai tây và rau, đất đai khô hạn từ lâu ừng ực hấp thụ nước, khoai tây và rau cũng cố gắng dùng rễ tranh giành lượng nước ít ỏi.
Có nước thúc đẩy sinh trưởng, rau trên ruộng lại có thể mọc nhanh hơn! Những cây rau xanh mướt có thể thấy được tốc độ hồi phục bằng mắt thường, gió chiều thổi qua, lá cây rung động, vài giọt nước trong suốt lăn theo gân lá, tiếng tí tách làm cho mảnh đất hoang vu này thêm chút sức sống.
Tưới xong ruộng, Lâm Lăng mới kéo thân thể mệt mỏi về sân, tranh thủ trời chưa tối lại nhóm lửa hấp một nồi bánh bao, ngày mai cô phải lên núi tưới ruộng trồng cây, phải ăn một chút đồ ăn chống đói.
Bánh bao hấp từ bột không có men nở rất cứng, bên trong cũng không cho đường, ăn chỉ có mùi thơm của lúa mì, loại bánh bao cứng ngắc này nếu ở trước mạt thế chắc chắn sẽ không bán được, nhưng trong mạt thế lại là thứ đồ tốt hiếm có.
Lâm Lăng vừa ăn từng miếng nhỏ bánh bao cứng vừa nghĩ đến mấy luống rau trồng ở ruộng, đợi mấy ngày nữa có thể cắt hẹ, cô sẽ làm một bữa bánh bao nhân hẹ để tự thưởng cho mình, đồng thời ăn mừng cuộc sống ngày càng có hy vọng.
Lâm Lăng ăn một cái bánh bao rồi không ăn nữa, cất hết sáu cái còn lại, một ngày ăn hai cái, vừa đủ ăn ba ngày.
Cất bánh bao xong, Lâm Lăng tranh thủ lúc hơi ấm trong sân chưa tan, múc một thùng nước từ giếng lên, cô định tắm nước lạnh, đã nhiều ngày không tắm, ngửi thấy cũng hơi hôi rồi.
Vài ngày trước nước trong giếng còn không đủ để cô uống, nên không dùng đến nước giếng, hôm nay cuối cùng cũng có nước thừa để cô tắm, tranh thủ hôm nay có nước, cô phải tắm thật sạch sẽ.
Lâm Lăng tìm thấy cục xà phòng mà chủ cũ của sân để lại, tắm sạch sẽ từ đầu đến chân, may mà cô để tóc ngắn ngang vai gọn gàng, nếu không thì sẽ tốn nước lắm.
Tắm sạch sẽ xong, cả người cô đều thấy nhẹ nhõm: "Thật thoải mái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.