Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 14:
Tam Xích Cẩm Thư
31/10/2024
Lục Khinh Nhiễm nheo mắt, Lục Uyển Nhu làm vậy vừa thu phục lòng người, vừa giữ lại bà tử này, chắc chắn bà ta sẽ còn tìm cách hãm hại nàng.
Thanh Trúc vừa dứt lời, người hầu Đông viện đến mang theo một cái khay, trên đó phủ vải trắng còn thấm máu.
Chắc là hai ngón tay bị chặt kia.
“Lão phu nhân muốn ngài xem qua.” Người hầu nói.
“Đem đi, cứ coi như phu nhân đã xem rồi.” Thanh Trúc nói.
“Lão phu nhân dặn, phu nhân nhất định phải tận mắt chứng kiến.”
Thanh Trúc nhíu mày, còn định nói gì đó thì Lục Khinh Nhiễm phẩy tay ra hiệu cho người hầu mang khay đến trước mặt.
“Cô nương!”
Thanh Trúc sợ Lục Khinh Nhiễm kinh hãi, nhưng nàng lại trực tiếp kéo tấm vải trắng ra, nhìn hai ngón tay đứt lìa mà không hề nhíu mày.
“Được rồi, ta đã thấy, lão phu nhân có lòng, ta sẽ ghi nhớ.”
Người hầu rõ ràng không ngờ Lục Khinh Nhiễm lại phản ứng như vậy, chỉ đành thất vọng rời đi.
“Cô nương, ngài không sợ sao?” Thanh Trúc vừa nhìn thấy hai ngón tay đứt lìa, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Lục Khinh Nhiễm cười, “Có gì phải sợ, trước kia ta ở Bắc Cương chiến loạn liên miên, thương vong vô số, sau khi chiến sự kết thúc, các tướng sĩ sẽ ném thi thể vào hố thiêu. Lúc đó để kiếm tiền, ta giúp người ta tìm thân nhân trong hố thiêu. Hàng trăm, hàng ngàn thi thể tay chân đứt lìa khắp nơi, ta vừa tìm vừa nhận dạng, khi đó còn không sợ, giờ chỉ là hai ngón tay thì có gì.”
Nghe vậy, Thanh Trúc đỏ hoe mắt, “Cô nương là đích nữ Ninh Quốc Công phủ, con nhà thế gia danh giá, vậy mà phải chịu nhiều khổ cực như thế.”
“So với bây giờ, lúc đó cũng không khổ lắm.”
Lão phu nhân cho người mang hai ngón tay đến, rõ ràng là muốn cảnh cáo nàng, bảo nàng an phận hơn.
Buổi chiều, Lục Khinh Nhiễm ngủ một lát, vừa dậy thì thấy Tạ Tự đến.
Hắn tỏa ra hàn khí bức người, nét mặt càng thêm lạnh lẽo.
Tay hắn bưng một chén thuốc, liếc nhìn Lục Khinh Nhiễm rồi đặt chén thuốc lên bàn dài trước mặt nàng.
“Uống chén thuốc này đi, coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.”
Lục Khinh Nhiễm ngồi dậy, nhìn chén thuốc trước mặt lắc đầu cười khẩy.
“Là hầu gia muốn coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, hay là ta phải coi như chuyện đó chưa từng xảy ra?”
Tạ Tự nhíu mày, “Có gì khác nhau?”
“Nếu hầu gia muốn coi như chưa từng xảy ra, đó là hầu gia độ lượng, rộng rãi. Còn nếu ta phải coi như chưa từng xảy ra, e là khó mà làm được, ta là người có thù tất báo.”
“Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Ta chỉ muốn sinh hạ đứa nhỏ này, mẹ con chúng ta sống yên ổn.”
“Đứa nhỏ này không thể giữ!”
“Giữ hay không, e là hầu gia không có quyền quyết định?”
Tạ Tự nhíu mày: “Ta không muốn nói nhảm với ngươi, tốt nhất là ngoan ngoãn uống hết chén thuốc này, nếu không ta có rất nhiều cách để ngươi uống nó!”
Dưới bóng hình cao lớn của Tạ Tự, Lục Khinh Nhiễm nhỏ bé mong manh, sự chênh lệch lực lượng quá lớn, nàng căn bản không thể phản kháng.
Nàng vẫn thẳng lưng không hề tỏ ra sợ hãi, nhìn thẳng vào Tạ Tự: “Đứa nhỏ trong bụng ta dù sao cũng là cốt nhục hoàng gia, trừ phi hầu gia không muốn sống nữa!”
Tạ Tự cười lạnh: “Cốt nhục hoàng gia? Đừng lấy lời lão phu nhân ra để lừa gạt ta, nghiệt chủng trong bụng ngươi, hoàng gia có nhận không?”
“Đây là sự thật...”
Lục Khinh Nhiễm chưa nói hết câu, cằm đã bị Tạ Tự nắm chặt, dùng sức mạnh ép nàng há miệng.
Đồng thời tay còn lại bưng chén thuốc lên, rõ ràng là hết kiên nhẫn, định cưỡng ép nàng uống.
Thanh Trúc vừa dứt lời, người hầu Đông viện đến mang theo một cái khay, trên đó phủ vải trắng còn thấm máu.
Chắc là hai ngón tay bị chặt kia.
“Lão phu nhân muốn ngài xem qua.” Người hầu nói.
“Đem đi, cứ coi như phu nhân đã xem rồi.” Thanh Trúc nói.
“Lão phu nhân dặn, phu nhân nhất định phải tận mắt chứng kiến.”
Thanh Trúc nhíu mày, còn định nói gì đó thì Lục Khinh Nhiễm phẩy tay ra hiệu cho người hầu mang khay đến trước mặt.
“Cô nương!”
Thanh Trúc sợ Lục Khinh Nhiễm kinh hãi, nhưng nàng lại trực tiếp kéo tấm vải trắng ra, nhìn hai ngón tay đứt lìa mà không hề nhíu mày.
“Được rồi, ta đã thấy, lão phu nhân có lòng, ta sẽ ghi nhớ.”
Người hầu rõ ràng không ngờ Lục Khinh Nhiễm lại phản ứng như vậy, chỉ đành thất vọng rời đi.
“Cô nương, ngài không sợ sao?” Thanh Trúc vừa nhìn thấy hai ngón tay đứt lìa, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Lục Khinh Nhiễm cười, “Có gì phải sợ, trước kia ta ở Bắc Cương chiến loạn liên miên, thương vong vô số, sau khi chiến sự kết thúc, các tướng sĩ sẽ ném thi thể vào hố thiêu. Lúc đó để kiếm tiền, ta giúp người ta tìm thân nhân trong hố thiêu. Hàng trăm, hàng ngàn thi thể tay chân đứt lìa khắp nơi, ta vừa tìm vừa nhận dạng, khi đó còn không sợ, giờ chỉ là hai ngón tay thì có gì.”
Nghe vậy, Thanh Trúc đỏ hoe mắt, “Cô nương là đích nữ Ninh Quốc Công phủ, con nhà thế gia danh giá, vậy mà phải chịu nhiều khổ cực như thế.”
“So với bây giờ, lúc đó cũng không khổ lắm.”
Lão phu nhân cho người mang hai ngón tay đến, rõ ràng là muốn cảnh cáo nàng, bảo nàng an phận hơn.
Buổi chiều, Lục Khinh Nhiễm ngủ một lát, vừa dậy thì thấy Tạ Tự đến.
Hắn tỏa ra hàn khí bức người, nét mặt càng thêm lạnh lẽo.
Tay hắn bưng một chén thuốc, liếc nhìn Lục Khinh Nhiễm rồi đặt chén thuốc lên bàn dài trước mặt nàng.
“Uống chén thuốc này đi, coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.”
Lục Khinh Nhiễm ngồi dậy, nhìn chén thuốc trước mặt lắc đầu cười khẩy.
“Là hầu gia muốn coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, hay là ta phải coi như chuyện đó chưa từng xảy ra?”
Tạ Tự nhíu mày, “Có gì khác nhau?”
“Nếu hầu gia muốn coi như chưa từng xảy ra, đó là hầu gia độ lượng, rộng rãi. Còn nếu ta phải coi như chưa từng xảy ra, e là khó mà làm được, ta là người có thù tất báo.”
“Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Ta chỉ muốn sinh hạ đứa nhỏ này, mẹ con chúng ta sống yên ổn.”
“Đứa nhỏ này không thể giữ!”
“Giữ hay không, e là hầu gia không có quyền quyết định?”
Tạ Tự nhíu mày: “Ta không muốn nói nhảm với ngươi, tốt nhất là ngoan ngoãn uống hết chén thuốc này, nếu không ta có rất nhiều cách để ngươi uống nó!”
Dưới bóng hình cao lớn của Tạ Tự, Lục Khinh Nhiễm nhỏ bé mong manh, sự chênh lệch lực lượng quá lớn, nàng căn bản không thể phản kháng.
Nàng vẫn thẳng lưng không hề tỏ ra sợ hãi, nhìn thẳng vào Tạ Tự: “Đứa nhỏ trong bụng ta dù sao cũng là cốt nhục hoàng gia, trừ phi hầu gia không muốn sống nữa!”
Tạ Tự cười lạnh: “Cốt nhục hoàng gia? Đừng lấy lời lão phu nhân ra để lừa gạt ta, nghiệt chủng trong bụng ngươi, hoàng gia có nhận không?”
“Đây là sự thật...”
Lục Khinh Nhiễm chưa nói hết câu, cằm đã bị Tạ Tự nắm chặt, dùng sức mạnh ép nàng há miệng.
Đồng thời tay còn lại bưng chén thuốc lên, rõ ràng là hết kiên nhẫn, định cưỡng ép nàng uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.