Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 2:
Tam Xích Cẩm Thư
30/10/2024
Lời lẽ hiền thục đúng mực, lão phu nhân phủ Tuyên Dương Hầu hài lòng gật đầu.
Lục Khinh Nhiễm lại không nhận chén trà Lục Uyển Nhu dâng lên, “Lời này vừa đúng vừa sai.”
“Tỷ tỷ có ý gì?”
“Tuy ta và muội là tỷ muội, trước kia giống nhau, nhưng sau này thì khác.”
“Khác như thế nào?”
“Ta là chính thất, muội là thiếp thất, ta là tôn, muội là ti, hòa thuận nên sửa thành ngoan ngoãn nghe lời, đồng tâm hiệp lực nên sửa thành tôn ti trật tự!”
Vừa dứt lời, sảnh đường càng thêm tĩnh lặng.
“Tỷ tỷ, tỷ có phải đang khó chịu trong lòng không?” Lục Uyển Nhu yếu ớt hỏi.
Lục Khinh Nhiễm cười, “Muội nghĩ ta đang ghen? Sao có thể, ta rất vui, ta còn muốn phu quân nạp thêm vài thiếp nữa, như vậy mới có thể nối dõi tông đường cho Tạ gia. Chỉ là muội muội, muội cũng nên học cách rộng lượng.”
Sắc mặt Lục Uyển Nhu đã hơi khó coi, “Tỷ tỷ dạy phải.”
“Quỳ xuống.”
“Hả?”
“Dâng trà tất nhiên phải quỳ, sao muội lại nghĩ mình có thể ngồi ngang hàng với ta?”
Vẻ dịu dàng nhu mì trên mặt Lục Uyển Nhu đã không còn giữ được nữa, nhưng chén trà vẫn đang trên tay, mọi người vẫn đang nhìn, lão phu nhân phủ Tuyên Dương Hầu và Tạ Tự vẫn chưa lên tiếng bênh vực nàng ta.
Nàng ta nghiến chặt răng, lặng lẽ quỳ xuống.
“Mời tỷ tỷ dùng trà.”
Nàng ta nâng chén trà lên ngang đầu, lúc cúi mặt xuống tia độc địa nơi đáy mắt cuối cùng cũng không giấu được nữa.
Lục Khinh Nhiễm mỉm cười nhạt, nhận lấy chén trà nhấp một ngụm rồi trả lại.
“Uống trà rồi thì phải dạy dỗ, nhưng tỷ tỷ không nỡ dạy bảo muội, chỉ nhắc nhở muội một câu.”
Lục Uyển Nhu hít một hơi thật sâu, “Mời tỷ tỷ nói.”
“Muội đã gả cho hầu gia, sau này phải sửa lời gọi là lang quân, đừng gọi là tỷ phu nữa.”
Từ tỷ phu thành lang quân, khách khứa ở đây không ít người phải nín cười.
Lão phu nhân Tuyên Dương Hầu mặt mày tái mét, sai bà tử bên cạnh nhanh chóng dìu Lục Uyển Nhu vào động phòng kẻo lại mất mặt thêm.
Tạ Tự đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì, lúc rời đi chỉ liếc nhìn Lục Khinh Nhiễm một cái, nhưng không phải nhìn mặt mà là nhìn bụng.
Bụng nàng đã nhô lên, tính từ đêm đó hẳn là đã sáu tháng.
Sau khi tân nhân vào động phòng, các nữ quyến liền đến chúc mừng lão phu nhân và Lục Khinh Nhiễm.
“Hầu phu nhân đã có tin vui, thảo nào mấy hôm nay không thấy mặt.”
“Lão phu nhân và cả hầu phủ hẳn là rất vui mừng, chúc mừng hầu phu nhân sắp sinh hạ tiểu công tử cho hầu gia.”
“Thêm người, hầu phủ đúng là song hỷ lâm môn!”
Lão phu nhân Tuyên Dương Hầu giữa những lời chúc tụng ấy càng cười càng khó coi.
Lục Khinh Nhiễm lấy cớ mệt mỏi, sai tỳ nữ dìu mình rời khỏi sảnh đường.
Rẽ vào hành lang vắng vẻ, Lục Khinh Nhiễm lạnh lùng nhìn cảnh náo nhiệt trong phủ.
“Cô nương, tin tức người mang thai sẽ nhanh chóng lan ra, chỉ e rằng……” Thanh Trúc vẻ mặt đầy lo lắng.
Lục Khinh Nhiễm xoa bụng mình, cười lạnh nói: “Ta trốn ở Thiên Viện nửa năm, tưởng rằng Tuyên Dương Hầu phủ sẽ tìm cách giúp ta, nhưng họ lại gả Lục Uyển Nhu cho Tạ Tự, chẳng khác nào hoàn toàn vứt bỏ ta. Ta cũng không thể giấu được bao lâu nữa, chỉ còn cách liều một phen.”
Nửa năm trước, nàng thành thân với Tạ Tự.
Nàng chưa từng gặp hắn, chỉ biết hắn dung mạo tuấn tú lại nhờ chiến công hiển hách nên rất được Hoàng thượng coi trọng, có thể nói là tuổi trẻ đầy triển vọng.
Được gả cho một phu quân như vậy, đối với khuê các bọn họ quả là may mắn.
Lục Khinh Nhiễm lại không nhận chén trà Lục Uyển Nhu dâng lên, “Lời này vừa đúng vừa sai.”
“Tỷ tỷ có ý gì?”
“Tuy ta và muội là tỷ muội, trước kia giống nhau, nhưng sau này thì khác.”
“Khác như thế nào?”
“Ta là chính thất, muội là thiếp thất, ta là tôn, muội là ti, hòa thuận nên sửa thành ngoan ngoãn nghe lời, đồng tâm hiệp lực nên sửa thành tôn ti trật tự!”
Vừa dứt lời, sảnh đường càng thêm tĩnh lặng.
“Tỷ tỷ, tỷ có phải đang khó chịu trong lòng không?” Lục Uyển Nhu yếu ớt hỏi.
Lục Khinh Nhiễm cười, “Muội nghĩ ta đang ghen? Sao có thể, ta rất vui, ta còn muốn phu quân nạp thêm vài thiếp nữa, như vậy mới có thể nối dõi tông đường cho Tạ gia. Chỉ là muội muội, muội cũng nên học cách rộng lượng.”
Sắc mặt Lục Uyển Nhu đã hơi khó coi, “Tỷ tỷ dạy phải.”
“Quỳ xuống.”
“Hả?”
“Dâng trà tất nhiên phải quỳ, sao muội lại nghĩ mình có thể ngồi ngang hàng với ta?”
Vẻ dịu dàng nhu mì trên mặt Lục Uyển Nhu đã không còn giữ được nữa, nhưng chén trà vẫn đang trên tay, mọi người vẫn đang nhìn, lão phu nhân phủ Tuyên Dương Hầu và Tạ Tự vẫn chưa lên tiếng bênh vực nàng ta.
Nàng ta nghiến chặt răng, lặng lẽ quỳ xuống.
“Mời tỷ tỷ dùng trà.”
Nàng ta nâng chén trà lên ngang đầu, lúc cúi mặt xuống tia độc địa nơi đáy mắt cuối cùng cũng không giấu được nữa.
Lục Khinh Nhiễm mỉm cười nhạt, nhận lấy chén trà nhấp một ngụm rồi trả lại.
“Uống trà rồi thì phải dạy dỗ, nhưng tỷ tỷ không nỡ dạy bảo muội, chỉ nhắc nhở muội một câu.”
Lục Uyển Nhu hít một hơi thật sâu, “Mời tỷ tỷ nói.”
“Muội đã gả cho hầu gia, sau này phải sửa lời gọi là lang quân, đừng gọi là tỷ phu nữa.”
Từ tỷ phu thành lang quân, khách khứa ở đây không ít người phải nín cười.
Lão phu nhân Tuyên Dương Hầu mặt mày tái mét, sai bà tử bên cạnh nhanh chóng dìu Lục Uyển Nhu vào động phòng kẻo lại mất mặt thêm.
Tạ Tự đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì, lúc rời đi chỉ liếc nhìn Lục Khinh Nhiễm một cái, nhưng không phải nhìn mặt mà là nhìn bụng.
Bụng nàng đã nhô lên, tính từ đêm đó hẳn là đã sáu tháng.
Sau khi tân nhân vào động phòng, các nữ quyến liền đến chúc mừng lão phu nhân và Lục Khinh Nhiễm.
“Hầu phu nhân đã có tin vui, thảo nào mấy hôm nay không thấy mặt.”
“Lão phu nhân và cả hầu phủ hẳn là rất vui mừng, chúc mừng hầu phu nhân sắp sinh hạ tiểu công tử cho hầu gia.”
“Thêm người, hầu phủ đúng là song hỷ lâm môn!”
Lão phu nhân Tuyên Dương Hầu giữa những lời chúc tụng ấy càng cười càng khó coi.
Lục Khinh Nhiễm lấy cớ mệt mỏi, sai tỳ nữ dìu mình rời khỏi sảnh đường.
Rẽ vào hành lang vắng vẻ, Lục Khinh Nhiễm lạnh lùng nhìn cảnh náo nhiệt trong phủ.
“Cô nương, tin tức người mang thai sẽ nhanh chóng lan ra, chỉ e rằng……” Thanh Trúc vẻ mặt đầy lo lắng.
Lục Khinh Nhiễm xoa bụng mình, cười lạnh nói: “Ta trốn ở Thiên Viện nửa năm, tưởng rằng Tuyên Dương Hầu phủ sẽ tìm cách giúp ta, nhưng họ lại gả Lục Uyển Nhu cho Tạ Tự, chẳng khác nào hoàn toàn vứt bỏ ta. Ta cũng không thể giấu được bao lâu nữa, chỉ còn cách liều một phen.”
Nửa năm trước, nàng thành thân với Tạ Tự.
Nàng chưa từng gặp hắn, chỉ biết hắn dung mạo tuấn tú lại nhờ chiến công hiển hách nên rất được Hoàng thượng coi trọng, có thể nói là tuổi trẻ đầy triển vọng.
Được gả cho một phu quân như vậy, đối với khuê các bọn họ quả là may mắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.