Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 33:
Tam Xích Cẩm Thư
31/10/2024
Không lo cho con ruột chỉ lo cho con nuôi, Bạch thị này đã bị Lục Chi Viễn và Lục Uyển Nhu cho uống bao nhiêu bùa mê vậy?
“Tần ma ma muốn ta đợi ở đâu?” Lục Khinh Nhiễm nhướng mày.
“Này…”
“Ta rất muốn biết chủ mẫu nhà ai lại phải đứng ở cửa chờ thiếp thất thức dậy?”
“Nhị cô nương không phải thiếp, đại cô nương đừng nói bậy.”
“Tần ma ma ở quốc công phủ khi nói chuyện với ta cũng là giọng điệu này, nhưng đây không phải quốc công phủ, không ai làm chỗ dựa cho ngươi đâu!”
“Nô tỳ không dám.”
“Tránh ra!”
Tần ma ma không chịu nhúc nhích, Đoạn ma ma bước lên đẩy bà ta ra.
“Đây là Tuyên Dương Hầu phủ, phu nhân là Tuyên Dương Hầu phu nhân, nữ chủ nhân của cái nhà này, trừ hầu gia và lão phu nhân ra, không ai được phép kiêu ngạo trước mặt phu nhân. Cô nương nhà ngươi không xứng, cẩu nô tài như ngươi càng không xứng.”
Đoạn ma ma nhìn như không dùng nhiều sức nhưng lại đẩy Tần ma ma đụng vào cột cửa, còn phát ra tiếng loảng xoảng.
Tần ma ma xoa nhẹ thái dương, đầu óc choáng váng, thấy Lục Khinh Nhiễm bước vào.
Trước kia ở quốc công phủ, vị đại cô nương này tuy tính nết không tốt nhưng cũng không dám ngạo mạn thế này.
Bước vào thính đường, Lục Khinh Nhiễm nhíu mày.
Cửa thính đường đặt một tấm bình phong thêu rồng phượng bằng chỉ vàng chỉ bạc do Bạch thị tự tay thêu, khi đó nàng nghĩ đó là của hồi môn cho mình, là tình cảm quý giá của một người mẹ dành cho con gái.
Khoảng thời gian đó mỗi khi đến thỉnh an Bạch thị, nàng đều thấy bà thêu bình phong này ngày đêm không nghỉ, thường xuyên thức trắng đêm.
Nàng còn lo lắng cho Bạch thị, “Con hiểu tấm lòng của mẫu thân, nhưng sức khỏe của mẫu thân vẫn là quan trọng nhất.”
Nhưng hóa ra lại thêu cho Lục Uyển Nhu.
Vừa qua bình phong, một luồng hơi ấm phả vào mặt, mà đó mới chỉ là thính đường. So với lúc nàng thành thân, nơi này rõ ràng đã được sửa sang, bàn ghế cũ kỹ được thay bằng gỗ lê hoa cúc, tươi sáng và thanh nhã. Dọc tường tây có một dãy tủ đa bảo, trên ô vuông bày biện hồ lô phỉ thúy, thỏ ngọc, bình lựu kim thạch.
Chỉ cần một món đồ bất kỳ trong thính đường này cũng đủ mua hàng trăm cân than tốt nhất, giúp nàng ấm áp suốt mùa đông.
Hầu phủ chưa từng cho nàng tiền tiêu vặt hàng tháng, nửa năm qua nàng dùng toàn bộ của hồi môn cho chi tiêu sinh hoạt, nhưng của hồi môn của nàng lại không đáng giá bao nhiêu, giờ đã cạn kiệt chẳng còn gì.
Lục Khinh Nhiễm không dừng bước, đi thẳng vào tây phòng.
Tây phòng càng ấm áp hơn, giữa phòng đặt lò sưởi lửa cháy đỏ rực.
Đồ đạc trong phòng này còn quý giá hơn bên ngoài, giường gỗ nam dát vàng, gương lược, giường La Hán có viền dát vàng, chạm khắc ngọc thạch.
Bước vào đây, nàng như bà Lưu lạc vào Đại Quan Viên, thực sự choáng ngợp.
“Ma ma, sáng nay ta không muốn ăn cháo tổ yến nữa, ngày nào cũng ăn, ta ngán rồi. Cho ta cháo rau xanh thôi, ta không kén ăn.”
Từ chiếc giường chạm khắc rồng phượng buông màn, giọng nói mềm mại của Lục Uyển Nhu vọng ra, xem ra nàng ta vẫn chưa dậy.
Trên giá áo trước giường treo hai bộ y phục nam, chắc hẳn Tạ Tự đêm nào cũng ngủ lại đây.
Xem ra vị trí chính thất của nàng rất thừa thãi.
“Nhị di nương, phu nhân đã đến còn không mau dậy thỉnh an.” Đoạn ma ma lạnh lùng nói.
Sau câu nói đó, sau màn che im lặng một lúc, Lục Uyển Nhu mới chịu lên tiếng.
“Tần ma ma muốn ta đợi ở đâu?” Lục Khinh Nhiễm nhướng mày.
“Này…”
“Ta rất muốn biết chủ mẫu nhà ai lại phải đứng ở cửa chờ thiếp thất thức dậy?”
“Nhị cô nương không phải thiếp, đại cô nương đừng nói bậy.”
“Tần ma ma ở quốc công phủ khi nói chuyện với ta cũng là giọng điệu này, nhưng đây không phải quốc công phủ, không ai làm chỗ dựa cho ngươi đâu!”
“Nô tỳ không dám.”
“Tránh ra!”
Tần ma ma không chịu nhúc nhích, Đoạn ma ma bước lên đẩy bà ta ra.
“Đây là Tuyên Dương Hầu phủ, phu nhân là Tuyên Dương Hầu phu nhân, nữ chủ nhân của cái nhà này, trừ hầu gia và lão phu nhân ra, không ai được phép kiêu ngạo trước mặt phu nhân. Cô nương nhà ngươi không xứng, cẩu nô tài như ngươi càng không xứng.”
Đoạn ma ma nhìn như không dùng nhiều sức nhưng lại đẩy Tần ma ma đụng vào cột cửa, còn phát ra tiếng loảng xoảng.
Tần ma ma xoa nhẹ thái dương, đầu óc choáng váng, thấy Lục Khinh Nhiễm bước vào.
Trước kia ở quốc công phủ, vị đại cô nương này tuy tính nết không tốt nhưng cũng không dám ngạo mạn thế này.
Bước vào thính đường, Lục Khinh Nhiễm nhíu mày.
Cửa thính đường đặt một tấm bình phong thêu rồng phượng bằng chỉ vàng chỉ bạc do Bạch thị tự tay thêu, khi đó nàng nghĩ đó là của hồi môn cho mình, là tình cảm quý giá của một người mẹ dành cho con gái.
Khoảng thời gian đó mỗi khi đến thỉnh an Bạch thị, nàng đều thấy bà thêu bình phong này ngày đêm không nghỉ, thường xuyên thức trắng đêm.
Nàng còn lo lắng cho Bạch thị, “Con hiểu tấm lòng của mẫu thân, nhưng sức khỏe của mẫu thân vẫn là quan trọng nhất.”
Nhưng hóa ra lại thêu cho Lục Uyển Nhu.
Vừa qua bình phong, một luồng hơi ấm phả vào mặt, mà đó mới chỉ là thính đường. So với lúc nàng thành thân, nơi này rõ ràng đã được sửa sang, bàn ghế cũ kỹ được thay bằng gỗ lê hoa cúc, tươi sáng và thanh nhã. Dọc tường tây có một dãy tủ đa bảo, trên ô vuông bày biện hồ lô phỉ thúy, thỏ ngọc, bình lựu kim thạch.
Chỉ cần một món đồ bất kỳ trong thính đường này cũng đủ mua hàng trăm cân than tốt nhất, giúp nàng ấm áp suốt mùa đông.
Hầu phủ chưa từng cho nàng tiền tiêu vặt hàng tháng, nửa năm qua nàng dùng toàn bộ của hồi môn cho chi tiêu sinh hoạt, nhưng của hồi môn của nàng lại không đáng giá bao nhiêu, giờ đã cạn kiệt chẳng còn gì.
Lục Khinh Nhiễm không dừng bước, đi thẳng vào tây phòng.
Tây phòng càng ấm áp hơn, giữa phòng đặt lò sưởi lửa cháy đỏ rực.
Đồ đạc trong phòng này còn quý giá hơn bên ngoài, giường gỗ nam dát vàng, gương lược, giường La Hán có viền dát vàng, chạm khắc ngọc thạch.
Bước vào đây, nàng như bà Lưu lạc vào Đại Quan Viên, thực sự choáng ngợp.
“Ma ma, sáng nay ta không muốn ăn cháo tổ yến nữa, ngày nào cũng ăn, ta ngán rồi. Cho ta cháo rau xanh thôi, ta không kén ăn.”
Từ chiếc giường chạm khắc rồng phượng buông màn, giọng nói mềm mại của Lục Uyển Nhu vọng ra, xem ra nàng ta vẫn chưa dậy.
Trên giá áo trước giường treo hai bộ y phục nam, chắc hẳn Tạ Tự đêm nào cũng ngủ lại đây.
Xem ra vị trí chính thất của nàng rất thừa thãi.
“Nhị di nương, phu nhân đã đến còn không mau dậy thỉnh an.” Đoạn ma ma lạnh lùng nói.
Sau câu nói đó, sau màn che im lặng một lúc, Lục Uyển Nhu mới chịu lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.