Chương 166: Chương 103.5
Chân Ái Vị Lương
14/04/2015
Khóe miệng Hải Táp gợi lên một chút chua sót, hít thân sâu một hơi Hải Táp rất nhanh đã không còn buồn khổ, trên khuôn mặt tuấn mĩ rất nhanh đã nở rộ tươi cười, tà mị gần như yêu nghiệt, nhíu mày ánh mắt lấp lánh "Nếu vậy chủ từ từ trước tới nay là nhị tiểu thư An Bình hầu phủ?"
Có lẽ hắn còn cần chút thời gian để tiêu hóa sự thật này, đồng thời tiêu hóa sự khiếp sợ của bản thân bất quá cũng có chút vui mừng đó là Hải Táp thích nữ nhân a!
Chẳng biết tại nhìn Hải Táp cười An Ninh thấy da đầu run lên, nhưng cảm giác đó rất nhanh được xóa bỏ, ánh mắt dừng trên thất bộ xà, "Nếu như vậy, Hải Táp công tử liền mau chút đem vật nhỏ kia ra ngoài, chúc ngủ ngon!"
Hải Táp giật mình, theo tầm mắt An Ninh nhìn qua thế nào giờ phút này hắn mới biết trong phòng có tồn tại thêm một vật, ý thức được cái gì, nhất thời giận tím mặt, "Lão hồ ly Đông Tần hoàng đế kia….”
Con rắn vùa nhìn thấy chính là vật kịch độc, sao lại xuất hiện tròn phòng AN Ninh, điều này chứng minh cái gì, hắn liền suy đoán trong lòng, cả người Hải táp chợt rét run nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi, nếu con rắn này thực sự có thể gây thương tổn cho An Ninh lúc này nên làm sao cho phải?
Vừa rồi chính mình vì khuôn mặt thực sự của An Ninh làm cho khiếp sợ nên không chú ý đến vật lạ trong phòng, hoàn toàn cho rằng con rắn này nguy hại, như vậy hắn cũng không thể quên đi vô luận như thế nào cũng phải tìm Đông Tần hoàng đế nói rõ, muốn thương tổn chủ từ của Hải Táp cũng nên hỏi qua hắn có đồng ý hay không.
Liếc mắt một cái có thể thấy được suy nghĩ trong lòng Hải Táp, An Ninh không khỏi không thừa nhận một chút, Hải Táp ngoại trừ khó đối phó một chút, quyền cao một chút thì đúng là một thuộc hạ tốt, không nói thuộc hà mà chính xác phải là bằng hữu, nhìn hắn phẫn nộ liền biết hắn thực quan tâm an nguy chính mình.
“Rắn này không phải ý Sùng Chính đế!” An Ninh thản nhiên mở miệng, Minh Nguyệt công chúa muốn động thủ giết nàng chắc chắn sẽ không cho hoàng thượng biết trước huống hồ, hoàng thượng khôn ngoan như vậy chắc chắn sẽ không lộ liễu ở trong cung sát hại nàng.
“Vậy….” Hải Táp nhíu mày, “Trong hoàng cung chuyện gì xảy ra đều can hệ tới ông ta nên tất cả đều có thể tìm ông ta làm tính sổ, dù không tính sổ thì cũng phải tìm ông ta để tra ra cái người chủ mưu.”
An Ninh nhíu mày, lức trước nàng còn đang đau đầu không biết nên xử lí chuyện này như thế nào để có thể vạch trần Minh Nguyệt công chúa bất quá nàng không thể trực tiếp hướng Sùng Chính đế tố cáo. Minh Nguyệt công chúa tự nhiên cũng có nhiều biện pháp chống chế, trong tay bọn họ chỉ có con rắn cũng không bắt được người thả rắn, không có căn cứ chỉ Minh Nguyệt công chúa, đến lúc đó, rất có thể Minh Nguyệt công chúa sẽ tìm người ra chịu tội thay.
Huống hồ nàng ta dù gì cũng là nữ nhi của Sùng Chính đế, nếu hắn che dấu cho nàng ta cũng là điều dễ hiểu.
Khóe miệng gợi lên, An Ninh hướng Hải Táp vẫy vẫy tay ý bảo hắn lại gần, lập tức hướng tai hắn nói rõ kế hoạch, Hải Táp lẳng lặng nghe, ánh sang vụt lên nơi khóe mắt, đợi An Ninh nói xong, ánh mắt Hải Táp nhìn An ninh càng thêm pần nóng bỏng, “Hảo, ngày mai liền theo lời ngươi làm.”
An Ninh gật đầu, “Vật nhỏ này nên thu lại.”
An Ninh phân phó, trong tay áo lại xuất ra mấy cây ngân tram, bắn lên người thất bộ xà không cho nó nhúc nhích, chất gây tê ngân trâm bắn ra đủ để vây khốn nó trong một ngày một đêm, như vậy không sợ nó trốn hay tiếp tục làm loạn.
Hải Táp đêm theo con rắn bị tê liệt ra hướng ra ngoài, đang đi đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn thứ chính mình mang vào, đêm nó đưa lên tay An Ninh hừ lạnh một tiếng, “Vốn đến là muốn ngươi thực hiện lời hứa, hiện tại xem ra cũng không cần, quần áo này hơi nhỏ, ngày khác thay đi.”
Hôm nay Hải Táp được một tin tức lớn như vậy, tự nhiên là buôn bán có lời, An ninh là nữ tử, hắn chính là gặp nữ tử dả dạng, hôm nay cho nàng một cái nhân tình, nói không chừng nàng có thể nhớ về hắn thật tốt, huống hồ nhị công tử lại chính là An Ninh, về sau nang không thể tự nhiên biến mất, khóe miệng gợi lên chút đắc ý, nhìn An ninh liếc mắt một cái, mang theo rắn bước ra khỏi phòng.
An Ninh nhìn theo, trong lòng rối rắm bất đắc dĩ lắc đầu, để Hải Táp biết nhị công tử là nữ nhân thật đúng là hao tổn tâm tư mà.
Có lẽ hắn còn cần chút thời gian để tiêu hóa sự thật này, đồng thời tiêu hóa sự khiếp sợ của bản thân bất quá cũng có chút vui mừng đó là Hải Táp thích nữ nhân a!
Chẳng biết tại nhìn Hải Táp cười An Ninh thấy da đầu run lên, nhưng cảm giác đó rất nhanh được xóa bỏ, ánh mắt dừng trên thất bộ xà, "Nếu như vậy, Hải Táp công tử liền mau chút đem vật nhỏ kia ra ngoài, chúc ngủ ngon!"
Hải Táp giật mình, theo tầm mắt An Ninh nhìn qua thế nào giờ phút này hắn mới biết trong phòng có tồn tại thêm một vật, ý thức được cái gì, nhất thời giận tím mặt, "Lão hồ ly Đông Tần hoàng đế kia….”
Con rắn vùa nhìn thấy chính là vật kịch độc, sao lại xuất hiện tròn phòng AN Ninh, điều này chứng minh cái gì, hắn liền suy đoán trong lòng, cả người Hải táp chợt rét run nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi, nếu con rắn này thực sự có thể gây thương tổn cho An Ninh lúc này nên làm sao cho phải?
Vừa rồi chính mình vì khuôn mặt thực sự của An Ninh làm cho khiếp sợ nên không chú ý đến vật lạ trong phòng, hoàn toàn cho rằng con rắn này nguy hại, như vậy hắn cũng không thể quên đi vô luận như thế nào cũng phải tìm Đông Tần hoàng đế nói rõ, muốn thương tổn chủ từ của Hải Táp cũng nên hỏi qua hắn có đồng ý hay không.
Liếc mắt một cái có thể thấy được suy nghĩ trong lòng Hải Táp, An Ninh không khỏi không thừa nhận một chút, Hải Táp ngoại trừ khó đối phó một chút, quyền cao một chút thì đúng là một thuộc hạ tốt, không nói thuộc hà mà chính xác phải là bằng hữu, nhìn hắn phẫn nộ liền biết hắn thực quan tâm an nguy chính mình.
“Rắn này không phải ý Sùng Chính đế!” An Ninh thản nhiên mở miệng, Minh Nguyệt công chúa muốn động thủ giết nàng chắc chắn sẽ không cho hoàng thượng biết trước huống hồ, hoàng thượng khôn ngoan như vậy chắc chắn sẽ không lộ liễu ở trong cung sát hại nàng.
“Vậy….” Hải Táp nhíu mày, “Trong hoàng cung chuyện gì xảy ra đều can hệ tới ông ta nên tất cả đều có thể tìm ông ta làm tính sổ, dù không tính sổ thì cũng phải tìm ông ta để tra ra cái người chủ mưu.”
An Ninh nhíu mày, lức trước nàng còn đang đau đầu không biết nên xử lí chuyện này như thế nào để có thể vạch trần Minh Nguyệt công chúa bất quá nàng không thể trực tiếp hướng Sùng Chính đế tố cáo. Minh Nguyệt công chúa tự nhiên cũng có nhiều biện pháp chống chế, trong tay bọn họ chỉ có con rắn cũng không bắt được người thả rắn, không có căn cứ chỉ Minh Nguyệt công chúa, đến lúc đó, rất có thể Minh Nguyệt công chúa sẽ tìm người ra chịu tội thay.
Huống hồ nàng ta dù gì cũng là nữ nhi của Sùng Chính đế, nếu hắn che dấu cho nàng ta cũng là điều dễ hiểu.
Khóe miệng gợi lên, An Ninh hướng Hải Táp vẫy vẫy tay ý bảo hắn lại gần, lập tức hướng tai hắn nói rõ kế hoạch, Hải Táp lẳng lặng nghe, ánh sang vụt lên nơi khóe mắt, đợi An Ninh nói xong, ánh mắt Hải Táp nhìn An ninh càng thêm pần nóng bỏng, “Hảo, ngày mai liền theo lời ngươi làm.”
An Ninh gật đầu, “Vật nhỏ này nên thu lại.”
An Ninh phân phó, trong tay áo lại xuất ra mấy cây ngân tram, bắn lên người thất bộ xà không cho nó nhúc nhích, chất gây tê ngân trâm bắn ra đủ để vây khốn nó trong một ngày một đêm, như vậy không sợ nó trốn hay tiếp tục làm loạn.
Hải Táp đêm theo con rắn bị tê liệt ra hướng ra ngoài, đang đi đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn thứ chính mình mang vào, đêm nó đưa lên tay An Ninh hừ lạnh một tiếng, “Vốn đến là muốn ngươi thực hiện lời hứa, hiện tại xem ra cũng không cần, quần áo này hơi nhỏ, ngày khác thay đi.”
Hôm nay Hải Táp được một tin tức lớn như vậy, tự nhiên là buôn bán có lời, An ninh là nữ tử, hắn chính là gặp nữ tử dả dạng, hôm nay cho nàng một cái nhân tình, nói không chừng nàng có thể nhớ về hắn thật tốt, huống hồ nhị công tử lại chính là An Ninh, về sau nang không thể tự nhiên biến mất, khóe miệng gợi lên chút đắc ý, nhìn An ninh liếc mắt một cái, mang theo rắn bước ra khỏi phòng.
An Ninh nhìn theo, trong lòng rối rắm bất đắc dĩ lắc đầu, để Hải Táp biết nhị công tử là nữ nhân thật đúng là hao tổn tâm tư mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.