Chương 192: Chương 107.5
Chân Ái Vị Lương
08/07/2015
Tần Ngọc Song cũng ý thức được cái gì, nhìn Tuyết Nhi liếc mắt một cái, thầm nghĩ trong lòng: đồ vô dụng này, ngay cả chuyện nhỏ như một chén canh cũng làm không được, hiện tại, nàng thật hối hận khi đem ngọc trâm kia đưa cho lục phu nhân, bây giờ một chút ưu việt đều không có.
Lục phu nhân không nói câu nào, cảm nhận được sự tức giận của Tần Ngọc Song trong lòng cũng đắc ý, phải biết rằng, Tần Ngọc Song này ngày thường cũng không có đem nàng để vào mắt, xem nàng ta tức giận như vậy không phải là một chuyện rất vui sướng sao?
"Đi xuống đi, đi xuống đi. Đỡ phải ở trong này chướng mắt ta ." Tần Ngọc Song nhíu mày, trong giọng nói lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Lục phu nhân không nói cái gì chỉ phúc phúc thân đi ra phòng, vẫn là bộ dáng kinh sợ như trước nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng trên mặt lại nở rộ ra một chút tươi cười.
Trên đường trong kinh thành, một chiếc xe ngựa chở một cô gái đi xuyên qua ,đi dạo một cái lại một cái cửa hàng, rốt cục, dạo mệt mỏi, mới để cho lăng bá chở nàng hồi phủ, đến bên ngoài phủ cô gái linh hoạt nhảy xuống xe ngựa, giống như nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Lăng bá lái xe sau đó lấy từ trong ngực ra ra một cái khăn thêu, đem một ít bạc vụn bên trong quăng cho Lăng bá, "Hôm nay vất vả , thưởng cho ngươi."
Lăng bá lập tức đem bạc nhặt lên "Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư ban cho."
Niệm Nhi nghẹn nghẹn miệng, nghĩ đến khăn thêu trong tay , nhíu nhíu mày, tùy tay phát một cái cũng không quay đầu lại rời đi, mà nàng đã rời đi nên không chú ý tới, Lăng bá phía sau rất nhanh liền nhặt khăn thêu kia bao lại khối bạc vụn rồi tùy ý nhét vào trong ngực.
Động tác nhanh nhẹ dù là ai nhìn đều không để ý.
An Bình hầu phủ, Tần Ngọc Song lần đầu tiên mượn đao giết người không có kết quả, trong lòng cũng không có buông ý niệm này trong đầu, lúc nào cũng khắc khắc cân nhắc, như thế nào làm cho vị tam phu nhân kia biến mất, mấy ngày nay An Bình hầu gia phá lệ có việc nên sớm ra trễ về,Hầu phủ này sợ cũng chỉ có Sở Sở là có thể gặp được An Bình hầu gia.
Minh Nguyệt công chúa đã đưa tang từ mấy ngày trước, một ngày này, An Ninh mang theo Bích Châu ra Hầu phủ, vừa đi đường trong kinh thành liền nghe được một tin tức -- Dự vương điện hạ phải về kinh .
An Ninh nghĩ đến kiếp trước, Dự vương điện hạ không sai biệt lắm là mấy ngày sau mới về kinh thành, cùng với việc Dự vương hồi kinh, các vương gia cũng đều rục rịch lên, An Ninh biết Dự vương là một trong những vương gia được xem là có tài nhất, kiếp trước nếu không phải là Ly vương Triệu Cảnh Trạch dùng thủ đoạn ti bỉ thì làm sao có thể hơn được Dự vương?
Nghĩ đến hết thảy mọi việc liên quan đến Dự vương kiếp trước, An Ninh liễm mi, nói với xa phu, "Hồi phủ!"
Xe ngựa lập tức quay đầu ngựa lại, rất nhanh liền về tới trong phủ, lúc hồi phủ liền gặp được Phi Phiên đang đi ra Thính Vũ hiên, An Ninh tự nhiên là biết được hắn muốn đi đâu liền đến gần Phi Phiên, thần sắc nghiêm túc nói, "Mang theo người của ngươi, đến khu rừng thành tây mai phục, gặp được người khả nghi, giết, không được lưu người sống."
Ánh mắt Phi Phiên sáng lên, thần sắc rõ ràng hưng phấn, "Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh."
Hắn đã lâu không có giết người cho thống khoái , hôm nay rốt cục cũng có thể uy kiếm của hắn ăn no sao? Ánh mắt lạnh lùng, lập tức bước nhanh từ cửa sau của An Bình hầu phủ..."Tiểu thư, chúng ta..." Bích Châu ý thức được tiểu thư không tầm thường, mở miệng dò hỏi.
An Ninh liễm mi, "Đi, hôm nay chúng ta đi cưỡi ngựa, đi xa một chút!"
Bích Châu tự nhiên là không có gì dị nghị, hai người đến chuồng ngựa Hầu phủ sau đó lập tức liền giục ngựa hướng tới thành tây...
Ly vương phủ.
Trong thư phòng, vẻ mặt Triệu Cảnh Trạc âm trầm, khuôn mặt nghiêm túc nhìn ba người trước mặt liếc mắt một cái, trầm giọng mở miệng, "Bổn vương đã có tin tức là Dự vương điện hạ hồi kinh, hắn sẽ vào thành từ cửa Tây, ba người các ngươi đều tự mang theo thủ hạ là tử sĩ của các ngươi, cần phải giết chết hắn từ ngoài cửa thành tây, tuyệt đối không thể để cho hắn thành công hồi kinh!"
"Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!" Ba người cùng kêu lên.
Khóe miệng Triệu Cảnh Trạch gợi lên một chút âm độc, bọn họ vốn là huynh đệ nhưng năng lực của Dự vương hắn cũng biết được , lúc trước khi Dự vương bị đuổi ra khỏi kinh thành hắn mới có thể vượt xa tất cả những hoàng tử còn lại, phụ hoàng lúc này đây triệu hắn ta hồi kinh, vô luận là cái mục đích gì, Dự vương đều đã sinh ra uy hiếp với mình, Dự vương không thể nghi ngờ là trợ ngại lớn nhất trên con đường tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn, hắn làm sao có thể mặc kệ trở ngại này quay về ?
Hôm nay liền khiến cho Dự vương bị mất mạng đi!
An Ninh cùng Bích Châu cưỡi ngựa ra cửa thành tây, một đường đi về phía tây, rốt cục sau một canh giờ cũng đến được chỗ bờ sông, bên cạnh bờ sông là một nam tử giống như là đang nghỉ ngơi giữa đường đang muốn lên ngựa tiếp tục đi, An Ninh làm sao có thể không nhận ra bóng dáng kia?
Dự vương quả nhiên giống như kiếp trước, bên cạnh ngay cả một cái thị vệ cũng không mang, một mình một người hồi kinh.
"Vị công tử này, đợi chút." An Ninh kêu, nam tử quần áo màu xanh thập phần mộc mạc, khuôn mặt như đao khắc, tuy rằng phong trần mệt mỏi nhưng vẫn không thể che dấu khí chất tỏa ra từ trên người, An Ninh đến gần nhìn hắn một cái, muốn nói trong số những đứa con của hoàng thượng thì Dự vương Triệu Chính Dương được xem là người có lòng nhân đức nhất, tướng tá cũng tốt, đem ra so sánh thì hơn những vị còn lại rất nhiều.
Lúc này Dự vương Triệu Chính Dương đã dừng lại động tác lên ngựa, giương mắt nhìn về nữ tử đang ngồi trên tuấn mã đằng trước, trong mắt hiện lên một chút kinh diễm, không chỉ vì tướng mạo của nàng là tốt nhất mà hắn đã từng nhìn thấy mà càng làm cho hắn kinh diễm hơn là khí chất nội liễm thanh nhã trên người nàng.
Nữ tử này nhìn bề ngoài chắc cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi nhưng phần nội liễm này sợ là ngay cả những người trải qua trăm ngàn đắng cay nơi thế gian cũng chưa chắc hơn được.
"Tiểu thư gọi lại tại hạ có việc gì sao?" Thái độ của Triệu Chính Dương có chút khiêm tốn, rất nhanh liễm thái độ kinh diễm đối với nữ tử này, cung kính có lễ nói.
An Ninh liễm mi, khóe miệng giơ lên một chút ý cười, không đáp hỏi lại, "Công tử, là muốn về thành?"
"Đúng"
"Kia công tử có việc gấp sao?"
Triệu Chính Dương nhíu mày, nhưng rất nhanh liền dãn ra, "Việc gấp thật không có, không biết tiểu thư có gì chỉ giáo?"
Lục phu nhân không nói câu nào, cảm nhận được sự tức giận của Tần Ngọc Song trong lòng cũng đắc ý, phải biết rằng, Tần Ngọc Song này ngày thường cũng không có đem nàng để vào mắt, xem nàng ta tức giận như vậy không phải là một chuyện rất vui sướng sao?
"Đi xuống đi, đi xuống đi. Đỡ phải ở trong này chướng mắt ta ." Tần Ngọc Song nhíu mày, trong giọng nói lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Lục phu nhân không nói cái gì chỉ phúc phúc thân đi ra phòng, vẫn là bộ dáng kinh sợ như trước nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng trên mặt lại nở rộ ra một chút tươi cười.
Trên đường trong kinh thành, một chiếc xe ngựa chở một cô gái đi xuyên qua ,đi dạo một cái lại một cái cửa hàng, rốt cục, dạo mệt mỏi, mới để cho lăng bá chở nàng hồi phủ, đến bên ngoài phủ cô gái linh hoạt nhảy xuống xe ngựa, giống như nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Lăng bá lái xe sau đó lấy từ trong ngực ra ra một cái khăn thêu, đem một ít bạc vụn bên trong quăng cho Lăng bá, "Hôm nay vất vả , thưởng cho ngươi."
Lăng bá lập tức đem bạc nhặt lên "Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư ban cho."
Niệm Nhi nghẹn nghẹn miệng, nghĩ đến khăn thêu trong tay , nhíu nhíu mày, tùy tay phát một cái cũng không quay đầu lại rời đi, mà nàng đã rời đi nên không chú ý tới, Lăng bá phía sau rất nhanh liền nhặt khăn thêu kia bao lại khối bạc vụn rồi tùy ý nhét vào trong ngực.
Động tác nhanh nhẹ dù là ai nhìn đều không để ý.
An Bình hầu phủ, Tần Ngọc Song lần đầu tiên mượn đao giết người không có kết quả, trong lòng cũng không có buông ý niệm này trong đầu, lúc nào cũng khắc khắc cân nhắc, như thế nào làm cho vị tam phu nhân kia biến mất, mấy ngày nay An Bình hầu gia phá lệ có việc nên sớm ra trễ về,Hầu phủ này sợ cũng chỉ có Sở Sở là có thể gặp được An Bình hầu gia.
Minh Nguyệt công chúa đã đưa tang từ mấy ngày trước, một ngày này, An Ninh mang theo Bích Châu ra Hầu phủ, vừa đi đường trong kinh thành liền nghe được một tin tức -- Dự vương điện hạ phải về kinh .
An Ninh nghĩ đến kiếp trước, Dự vương điện hạ không sai biệt lắm là mấy ngày sau mới về kinh thành, cùng với việc Dự vương hồi kinh, các vương gia cũng đều rục rịch lên, An Ninh biết Dự vương là một trong những vương gia được xem là có tài nhất, kiếp trước nếu không phải là Ly vương Triệu Cảnh Trạch dùng thủ đoạn ti bỉ thì làm sao có thể hơn được Dự vương?
Nghĩ đến hết thảy mọi việc liên quan đến Dự vương kiếp trước, An Ninh liễm mi, nói với xa phu, "Hồi phủ!"
Xe ngựa lập tức quay đầu ngựa lại, rất nhanh liền về tới trong phủ, lúc hồi phủ liền gặp được Phi Phiên đang đi ra Thính Vũ hiên, An Ninh tự nhiên là biết được hắn muốn đi đâu liền đến gần Phi Phiên, thần sắc nghiêm túc nói, "Mang theo người của ngươi, đến khu rừng thành tây mai phục, gặp được người khả nghi, giết, không được lưu người sống."
Ánh mắt Phi Phiên sáng lên, thần sắc rõ ràng hưng phấn, "Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh."
Hắn đã lâu không có giết người cho thống khoái , hôm nay rốt cục cũng có thể uy kiếm của hắn ăn no sao? Ánh mắt lạnh lùng, lập tức bước nhanh từ cửa sau của An Bình hầu phủ..."Tiểu thư, chúng ta..." Bích Châu ý thức được tiểu thư không tầm thường, mở miệng dò hỏi.
An Ninh liễm mi, "Đi, hôm nay chúng ta đi cưỡi ngựa, đi xa một chút!"
Bích Châu tự nhiên là không có gì dị nghị, hai người đến chuồng ngựa Hầu phủ sau đó lập tức liền giục ngựa hướng tới thành tây...
Ly vương phủ.
Trong thư phòng, vẻ mặt Triệu Cảnh Trạc âm trầm, khuôn mặt nghiêm túc nhìn ba người trước mặt liếc mắt một cái, trầm giọng mở miệng, "Bổn vương đã có tin tức là Dự vương điện hạ hồi kinh, hắn sẽ vào thành từ cửa Tây, ba người các ngươi đều tự mang theo thủ hạ là tử sĩ của các ngươi, cần phải giết chết hắn từ ngoài cửa thành tây, tuyệt đối không thể để cho hắn thành công hồi kinh!"
"Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!" Ba người cùng kêu lên.
Khóe miệng Triệu Cảnh Trạch gợi lên một chút âm độc, bọn họ vốn là huynh đệ nhưng năng lực của Dự vương hắn cũng biết được , lúc trước khi Dự vương bị đuổi ra khỏi kinh thành hắn mới có thể vượt xa tất cả những hoàng tử còn lại, phụ hoàng lúc này đây triệu hắn ta hồi kinh, vô luận là cái mục đích gì, Dự vương đều đã sinh ra uy hiếp với mình, Dự vương không thể nghi ngờ là trợ ngại lớn nhất trên con đường tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn, hắn làm sao có thể mặc kệ trở ngại này quay về ?
Hôm nay liền khiến cho Dự vương bị mất mạng đi!
An Ninh cùng Bích Châu cưỡi ngựa ra cửa thành tây, một đường đi về phía tây, rốt cục sau một canh giờ cũng đến được chỗ bờ sông, bên cạnh bờ sông là một nam tử giống như là đang nghỉ ngơi giữa đường đang muốn lên ngựa tiếp tục đi, An Ninh làm sao có thể không nhận ra bóng dáng kia?
Dự vương quả nhiên giống như kiếp trước, bên cạnh ngay cả một cái thị vệ cũng không mang, một mình một người hồi kinh.
"Vị công tử này, đợi chút." An Ninh kêu, nam tử quần áo màu xanh thập phần mộc mạc, khuôn mặt như đao khắc, tuy rằng phong trần mệt mỏi nhưng vẫn không thể che dấu khí chất tỏa ra từ trên người, An Ninh đến gần nhìn hắn một cái, muốn nói trong số những đứa con của hoàng thượng thì Dự vương Triệu Chính Dương được xem là người có lòng nhân đức nhất, tướng tá cũng tốt, đem ra so sánh thì hơn những vị còn lại rất nhiều.
Lúc này Dự vương Triệu Chính Dương đã dừng lại động tác lên ngựa, giương mắt nhìn về nữ tử đang ngồi trên tuấn mã đằng trước, trong mắt hiện lên một chút kinh diễm, không chỉ vì tướng mạo của nàng là tốt nhất mà hắn đã từng nhìn thấy mà càng làm cho hắn kinh diễm hơn là khí chất nội liễm thanh nhã trên người nàng.
Nữ tử này nhìn bề ngoài chắc cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi nhưng phần nội liễm này sợ là ngay cả những người trải qua trăm ngàn đắng cay nơi thế gian cũng chưa chắc hơn được.
"Tiểu thư gọi lại tại hạ có việc gì sao?" Thái độ của Triệu Chính Dương có chút khiêm tốn, rất nhanh liễm thái độ kinh diễm đối với nữ tử này, cung kính có lễ nói.
An Ninh liễm mi, khóe miệng giơ lên một chút ý cười, không đáp hỏi lại, "Công tử, là muốn về thành?"
"Đúng"
"Kia công tử có việc gấp sao?"
Triệu Chính Dương nhíu mày, nhưng rất nhanh liền dãn ra, "Việc gấp thật không có, không biết tiểu thư có gì chỉ giáo?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.