Chương 91: Gặp lại tình nhân cũ
Chân Ái Vị Lương
17/10/2014
An Ninh nhìn về phía
người vừa tới, cau mày, cắn chặt môi, vẻ mặt vô tội, cứ như thể nàng
không hề biết người bị nàng ném cái chén vào người là Ly vương điện hạ.
Lúc này, An Ninh đã đứng dậy, đi đến trước mặt Ly vương, gương mặt khó
nén kích động, "Ly vương điện hạ, thần nữ có tội. Thần nữ không biết là
Ly vương điện hạ, thần nữ lại tưởng rằng có mèo lạc bên ngoài lẻn vào
quấy rối, cho nên mới ném cái chén để đuổi nó đi, ai ngờ..."
An Ninh bối rối ngón tay quấn chặt vào nhau, bộ dáng kia, thật giống như nàng là người vô tội nhất thiên hạ. Bích Châu vừa rồi ở ngoài sân không ngăn được Triệu Cảnh Trạch đi vào, vừa mới chạy tới cửa đã nghe thấy lý do thoái thác của An Ninh, khóe miệng không khỏi co rút, có chút nghẹn lời, mèo lạc sao? Không sai, viện của các nàng thỉnh thoảng ngẫu nhiên sẽ có một con mèo lạc chạy vào. Nhưng mỗi lần bọn chúng tới, tiểu thư đều phân phó nàng chuẩn bị một ít thức ăn cho bọn chúng, chứ không phải dùng loại “ném chén” này để tiếp đón a!
Mèo lạc? Bích Châu lúc này mới vỡ lẽ. Hồi nãy Ly vương điện hạ tặng lễ, tiểu thư trực tiếp cự tuyệt, chắc chắn là không thích Ly vương rồi. Chẳng qua, đường đường là vương tôn hoàng tử mà tiểu thư lại so sánh hắn với một con mèo lạc. Hơn nữa, đãi ngộ dành cho hắn còn không bằng mấy con mèo lạc kia, người có thể làm được việc này, e rằng chỉ có tiểu thư mới dám ra tay!
Triệu Cảnh Trạch trong lòng tràn đầy tức giận, vừa rồi cú ném kia căn bản là quá bất ngờ khiến người ta không kịp phản ứng. Ngay cả hắn một thân công phu cũng không thể tránh kịp, giờ phút này, thấy An Ninh kích động không biết làm thế nào, dáng vẻ hết sức vô tội. Nếu hắn trách tội nàng thì đại nam nhân như hắn cũng quá mức hẹp hòi rồi.
Nghĩ đến tính toán của mình, cuối cùng Triệu Cảnh Trạch áp chế hờn giận trong lòng, kéo kéo khóe miệng, "Bổn vương không có việc gì, nhị tiểu thư không cần phải tự trách, chẳng qua là xước chút da thôi, không có gì nghiêm trọng."
Trong lòng An Ninh trồi lên một tia đắc ý, xước chút da thôi sao? Ánh mắt nàng dừng ở trên dòng máu tươi trên trán kia, kiếp trước nàng với Ly vương làm vợ chồng năm năm, tính tình của hắn, nàng vẫn có vài phần hiểu biết. Hôm nay, hắn đích thân mang lễ vật đến lấy lòng nàng như vậy, chắc chắn sẽ không bởi vì “chuyện nhỏ” này mà tùy tiện trách mắng nàng.
Kiếp trước, hắn từ một tiểu vương gia không có bao nhiêu ưu thế, từng bước trở thành người có khả năng lớn nhất được lựa chọn ngồi vào ngôi vị hoàng đế. Một Ly vương như vậy, sao có thể khinh thường được? Về khả năng tính kế cùng lợi dụng tình cảm, các vị vương gia khác sao có thể sánh bằng hắn.
Nghe hắn nói như thế, An Ninh cũng không "tự trách" nữa, trên mặt rộ lên một chút tươi cười, tao nhã mà xa cách, "Ly vương điện hạ tôn quý như vậy, mà tiểu viện của ta ngay cả một ly trà ngon cũng không có. Mời vương gia quay lại đại sảnh, phụ thân chắc chắn sẽ chiêu đãi ngài thật tốt."
An Ninh cúi mặt xuống, Ly vương có thể đi vào Thính Vũ hiên, tất nhiên đã được An Bình hầu gia ngầm đồng ý. Nghĩ đến kiếp trước, An Bình hầu gia tác hợp nàng cùng với Ly vương, mi tâm không khỏi nhăn lại, thầm nghĩ phải mau chóng đuổi Ly vương điện hạ không mời mà đến này ra khỏi đây, Thính Vũ hiên của nàng tuyệt đối không chào đón nam nhân phụ bạc như hắn!
Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, làm cho Triệu Cảnh Trạch giật mình, trên mặt có chút xấu hổ. An Ninh này, hắn đã đích thân tới thăm nàng, nàng lại vẫn tỏ vẻ xa cách như thế. Cố ý bỏ qua ý tứ trong lời nói của nàng, Triệu Cảnh Trạch ngồi thẳng xuống ghế, lấy khăn cẩm ra, lau vết máu trên trán, "Không sao, bổn vương không uống trà cũng không sao cả."
Nói xong Triệu Cảnh Trạch ngồi im, không có ý định đứng dậy. Đáy mắt An Ninh không dấu vết xẹt qua một chút chán ghét, nàng sao lại có thể quên, Ly vương còn có một " phẩm chất tốt" nữa, đó chính là kiên trì. Kiếp trước, khi nhìn thấy kiên trì của hắn, khiến cho nàng thực cảm động, nhưng giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy sao da mặt của hắn lại dày như vậy!
Thì ra, tình cảm khác nhau, cảm thụ cũng cách xa vạn dặm!
"Nhị tiểu thư, đây là tâm ý của bổn vương. Da hồ ly là bổn vương tự tay săn được, vì nhị tiểu thư mà chế tác ra chiếc áo choàng này. Mặc dù không thể so với mỹ ngọc kia, nhưng nó mang theo toàn bộ tâm ý cùng tình cảm của ta. Nhị tiểu thư, tâm tư của bổn vương... nàng còn không rõ sao?" Triệu Cảnh Trạch ánh mắt nhìn chằm chằm An Ninh, hắn đã hạ quyết tâm, phải thành thân được với An Ninh.
Hắn cân nhắc đã lâu, thành thân với An Ninh có thể mang lại cho hắn lợi ích lớn hơn nhiều so với dự tính. Hiện tại, An Bình hầu gia hẳn là đứng về phe hắn, dù An Ninh có không muốn thì sao chứ? Từ trước tới nay, hôn nhân của con cái vẫn phải làm theo lời của cha mẹ. Chỉ cần một câu của An Bình hầu gia, đem An Ninh gả cho hắn, như vậy, An Ninh làm thế nào để thoát khỏi lòng bàn tay của hắn đây?
An Ninh cúi đầu, cau mày, "An Ninh ngu dốt, không dám suy đoán tâm tư của vương gia..." Nói đến mức này, quả nhiên cảm nhận được trên người Triệu Cảnh Trạch ẩn ẩn phát ra tức giận. Đúng lúc này, An Ninh chuyển giọng, giương mắt nhìn về phía Triệu Cảnh Trạch, giống như vừa bừng tỉnh đại ngộ, "An Ninh đã biết, Ly vương điện hạ là muốn An Ninh nhận áo choàng của Ly vương điện hạ sao? Nhưng mà..."
An Ninh nhíu nhíu mày, ánh mắt dời khỏi hộp gấm tinh xảo kia, tựa hồ có cái gì muốn nói, nhưng lại e sợ, cắn chặt môi, khó xử nhìn Ly vương."Nhưng mà cái gì? Nhị tiểu thư cứ nói đừng ngại." Triệu Cảnh Trạch là người thông minh, tự nhiên nhìn ra khó xử của nàng, hào phóng mở miệng, đợi nàng nói tiếp."An Ninh không thích áo choàng kia đâu!" An Ninh chớp đôi mắt to vô tội, hoàn toàn là bộ dáng vô hại, trực tiếp chối bỏ "ý tốt" của Ly vương. Thân thể Triệu Cảnh Trạch không khỏi cứng đờ, hắn bỏ ra tâm tư lớn như vậy, nàng lại trực tiếp nói "không thích" trước mặt hắn. An Ninh này, thực sự là không để hắn vào trong mắt một chút nào!
Tức giận dường như lại dần bùng lên, nhưng còn chưa kịp phát tác, đã nghe thấy An Ninh tiếp tục nói, "Chỉ cần nghĩ đến áo choàng kia làm từ da hồ ly, thì lại cảm giác giống như oan hồn hồ ly kia vây quanh thân thể vậy. Sinh vật đáng yêu như thế... lại bị giết, còn bị lột da... Thật sự là quá tàn nhẫn... An Ninh nhát gan... An Ninh sợ... Cho nên..."An Ninh cau mày, bộ dáng điềm đạm đáng yêu lập tức đánh bay tức giận của Triệu Cảnh Trạch, hắn ha ha cười nói, "Nếu nhị tiểu thư sợ, vậy thì ta cũng không cần áo choàng kia nữa."
Thì ra vì nguyên nhân này nàng mới không thích, như vậy cũng tốt, chỉ cần không phải nhằm vào Triệu Cảnh Trạch hắn là được. Huống hồ, nghe nàng nói chính mình nhát gan, giờ phút này nhìn gương mặt hiền lành như vậy, trong lòng Triệu Cảnh Trạch âm thầm đắc ý, nữ tử mà hắn muốn chính là phải nhe thế này, mới có thể dễ dàng để cho hắn khống chế, không phải sao? "Nhưng An Ninh không cần, Ly vương điện hạ sẽ trách tội sao?" An Ninh cúi mặt xuống, đáy mắt không dấu vết xẹt qua một chút tính kế. "Đương nhiên sẽ không trách tội, xem như bổn vương sơ suất, hôm khác bổn vương sẽ tặng nhị tiểu thư lễ vật mới, cam đoan có thể khiến nàng vừa lòng." Triệu Cảnh Trạch cao giọng hứa hẹn, tràn đầy tự tin, có lẽ hẳn là đang nghĩ đến đồ vật gì tốt rồi .An Ninh xem ở trong mắt, đương nhiên không có hào hứng gì với lễ vật của hắn, chẳng qua, bên ngoài vẫn tỏ ra vô cùng vui sướng, "Thật vậy sao? Vậy An Ninh tạ ơn vương gia, nhưng là... vật này..."
An Ninh nhìn về phía hộp gấm có áo choàng da hồ ly, Triệu Cảnh Trạch theo tầm mắt của nàng nhìn qua. Nếu An Ninh không cần, vậy thì hắn sẽ đem áo choàng này cho người khác.
Chiếc áo choàng này không chỉ có da ngân hồ là hết sức trân quý, mà trên đó còn đính không ít bảo thạch, một vật giá trị xa xỉ như vậy, đương nhiên hắn không thể lãng phí. Giờ phút này, trong đầu hắn đã nghĩ tới phải đưa nó cho người nào rồi, đang muốn mở miệng thu hồi lễ vật về, lại bị An Ninh đi trước một bước cướp lời.
"Không bằng như vậy vương gia thấy thế nào? Cái áo choàng này tuy rằng An Ninh không dám mặc, nhưng đại tỷ của An Ninh lại rất can đảm, nếu tặng cho đại tỷ, nhất định tỷ ấy sẽ thích." Vẻ mặt An Ninh hưng phấn nói, dứt lời, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Triệu Cảnh Trạch nhất thời cứng đờ. Nàng thầm nghĩ trong lòng, hừ, muốn thu hồi ư? Không có cửa đâu! Khi nãy nàng trả lại cho hắn, hắn lại mặt dày đem tới đây, nếu hắn đã "hào phóng" như vậy, thì An Ninh nàng sẽ thành toàn cho hắn!
Hiện tại còn muốn đem về, mơ tưởng!
"Này..." Triệu Cảnh Trạch nhíu chặt mày, tặng cho đại tỷ của nàng? An Bình hầu phủ đại tiểu thư An Như Yên sao? Vốn là "Đệ nhất tài nữ", hiện tại lại là "Thiên hạ đệ nhất không biết xấu hổ"? Nghĩ đến chiếc áo choàng giá trị xa xỉ trước mắt mà tặng cho An Như Yên thanh danh đã bị hủy hết kia cái kia, gương mặt Triệu Cảnh Trạch trở nên đen sì. Theo như hắn thấy, nữ tử không có một chút giá trị lợi dụng nào như vậy, lại càng không xứng với áo choàng ngân hồ trân quý này.
Nhưng An Ninh sao có thể để hắn có cơ hội phản bác, Triệu Cảnh Trạch vừa mới phun ra một chữ, đã bị An Ninh lớn tiếng đánh gãy, "Cứ quyết định như vậy đi, An Ninh thay mặt tỷ tỷ đa tạ Ly vương điện hạ. An Ninh chắc chắn sẽ nhớ rõ ý tốt của Ly vương điện hạ." Dứt lời, ngay lập tức hướng ra ngoài cửa phân phó, "Bích Châu, mau thu lại áo choàng của Ly vương điện hạ cẩn thận, đặt kỹ vào trong hộp gấm đi. Mà hộp gấm này, cũng phải hết sức lưu ý, không được xảy ra sơ suất gì."
"Dạ, nô tỳ đã biết." Bích Châu vẫn luôn đứng ở ngay gần cửa, nghe được sự hưng phấn trong giọng nói của tiểu thư, tâm tình của tiểu thư hiện giờ nhất định là vô cùng tốt. Nàng cũng có thể đoán ra vì sao tâm tình tiểu thư lại tốt như vậy. Bích Châu bước vào trong, vô tình liếc mắt nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của Ly vương điện hạ, lại càng khẳng định thêm suy đoán của mình. Theo lời An Ninh phân phó, Bích Châu nhanh nhẹn thu dọn thật tốt, tránh cho Ly vương điện hạ lại bất ngờ đổi ý.
Triệu Cảnh Trạch nhất thời cảm thấy cổ họng mình như có một con ruồi nuốt mãi không trôi, mắc kẹt ở yết hầu, cực kỳ khó chịu, ánh mắt nhìn hộp gấm trong tay Bích Châu. Mãi đến khi Bích Châu đem hộp gấm đi vào phía sau bình phong, mới thu hồi tầm mắt. Trong lòng âm thầm thấp rủa, vật giá trị xa xỉ như vậy, lại tặng cho nữ tử có tiếng xấu An Như Yên kia, quả thực là khiến nó bị làm bẩn rồi.
Nhưng sự tình hôm nay đã không còn đường cứu vãn, giờ phút này ở trước mặt An Ninh, hắn cũng không thể phát cáu được cái gì, vẻ mặt hắn chỉ có thể mờ mịt tiếc hận. Ánh mắt Triệu Cảnh Trạch dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của An Ninh, hôm nay hắn đến đây, lại không thể chiếm được một chút ưu đãi nào, Triệu Cảnh Trạch hắn sao có thể cam tâm?
Hắn không thể không thừa nhận, sức quyến rũ của An Ninh hấp dẫn hắn không ít. Không những vậy, bằng con mắt nhìn người của hắn, không tới hai năm, dung mạo của An Ninh chắc chắn sẽ càng thêm động lòng người, sợ là khuynh quốc khuynh thành cũng không nói quá. Ánh mắt hắn lại dừng trên đôi môi mê người của An Ninh, trong mắt Triệu Cảnh Trạch toát ra một chút thần sắc khác thường.
An Ninh cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Triệu Cảnh Trạch, trong lòng trồi lên một tia hờn giận. Đột nhiên, tay nàng bị một đôi tay lớn nắm chặt, trong lòng An Ninh chán ghét càng đậm, đáy mắt cũng xẹt qua một chút lạnh lẽo. Triệu Cảnh Trạch này, hắn dám chạm vào nàng, không muốn sống nữa sao?!
Đang muốn phát cáu, lại nghe thấy một giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến. "Vị công tử này, sao có thể lôi lôi kéo kéo tay con gái nhà người ta chứ?" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như từ trên trời giáng xuống. Triệu Cảnh Trạch theo bản năng giương mắt lên nhìn, lại nhìn thấy một thân quần áo thuần trắng từ trên trời giáng xuống, thực sự là từ trên đỉnh đầu của hắn hạ xuống.
Triệu Cảnh Trạch ngẩn ra, buông lỏng tay An Ninh, cả người lui lại vài bước, rời khỏi vị trí vừa rồi. Mà từ đầu đến cuối, suy nghĩ cùng hành vi của hắn, chỉ thầm nghĩ đến an nguy của chính mình mà cách xa ra khỏi An Ninh.
An Ninh xem ở trong mắt, trong lòng trồi lên một tia châm chọc, nàng đương nhiên sẽ không hy vọng xa vời Triệu Cảnh Trạch sẽ quan tâm đến nàng. Huống hồ, nàng cũng không lấy gì làm lạ, quần áo thuần trắng vừa rồi hạ xuống là Quân Nếu, giờ phút này, hắn vừa vặn đáp xuống vị trí mà Triệu Cảnh Trạch vừa mới đứng, khóe miệng mỉm cười."Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai? Sao có thể xuất hiện ở chỗ này?" Triệu Cảnh Trạch nhìn nam nhân áo trắng đột nhiên xuất hiện trong này, cũng không khỏi lắp bắp. Hắn sao có thể xuất hiện ở trong phòng của An Ninh, huống hồ, Triệu Cảnh Trạch tiến vào phòng này lâu như vậy, nhưng không phát hiện được sự tồn tại của nam tử kia.
Quân Nếu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, cũng khinh thường không thèm trả lời. Vừa rồi, hắn nằm trên xà nhà nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện nghe nha đầu An Ninh kia cùng Ly vương này nói chuyện. Nếu Ly vương kia không đột nhiên có ý đồ chiếm tiện nghi của An Ninh, hắn cũng sẽ không phải phiền toái nhảy từ trên xà nhà xuống như vậy, đợi lát nữa lại còn phải đi lên, quả nhiên là dày vò xương cốt của lão già như hắn rồi!
Quân Nếu bước đến ngồi xuống cái ghế đối diện, tự nhiên giống như đây là phòng của mình. Triệu Cảnh Trạch xem ở trong mắt, mi tâm càng nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía An Ninh, tựa hồ là muốn nghe lời giải thích của nàng.
An Ninh chỉ thản nhiên mở miệng, "Đây là bằng hữu của ta, Ly vương điện hạ không cần kinh hoảng!"
Đối với Quân Nhược xuất quỷ nhập thần, An Ninh sớm đã coi như không thấy gì. Cùng hắn ở chung càng lâu, nàng càng cảm thấy Quân Nhược cao thâm đến cực điểm. Bất quá, hắn ở trong viện này, thật ra giúp được nàng không ít việc. Nàng cần cỏ độc thảo dược gì, hắn đều tìm về được cho nàng, ngay cả loại mà trong “độc điển” ghi là cực kỳ hiếm có, hắn cũng chỉ cần xuất môn vài ngày là có thể mang về.
An Ninh không biết rốt cuộc thân phận của Quân Nhược là gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết, thân phận của hắn nhất định là không tầm thường. Chỉ riêng động tác giơ tay nhấc chân cũng toát ra quý khí kia, thì cũng có thể đoán được vài phần. An Ninh nói xong, liền đi vào trong nội sảnh mang ra một gói hương nhang. Khi đi ra, đã nhìn thấy Triệu Cảnh Trạch đang ngồi ở chỗ cũ có chút giật mình, vẻ mặt phòng bị nhìn Quân Nếu, mà Quân Nếu vẫn như trước nở nụ cười trăm năm không thay đổi của hắn.
Nghĩ đến hành động của Triệu Cảnh Trạch đối với nàng vừa rồi, trong lòng An Ninh trồi lên một tia ngoan độc, đi đến lư hương, đem nén nhang châm lửa. Ngay lập tức, một mùi hương thanh nhã lan ra tràn ngập trong phòng. Ngửi được hương thơm kia, cả người cùng tâm tình đều trở nên yên tĩnh lạ thường.
An Ninh nhìn làn khói lượn lờ bay lên, đáy mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, lập tức nói với hai nam nhân trong phòng, "Ly vương điện hạ, Quân Nhược công tử, các vị cứ ngồi trước nói chuyện phiếm, An Ninh đi rót cho hai vị ly trà."
Lúc này, nàng không phân phó Bích Châu nữa, mà là tự mình đi làm, đương nhiên, nàng đích thân đi pha trà, tất nhiên là phải có mục đích rồi. Thản nhiên nhìn lướt qua Triệu Cảnh Trạch, An Ninh bước ra khỏi phòng. Mà hai người ở trong phòng, làm theo lời nói của An Ninh, đều ngồi xuống, nói chuyện phiếm. Con ngươi tối đen của Triệu Cảnh Trạch híp lại, tinh tế đánh giá nam tử một thân áo trắng này, trong lòng dấy lên một ngọn lửa giận hờn. Có nam tử ở trong phòng An Ninh, vậy mà nàng không hề có một chút ngạc nhiên nào. Mà nam tử này, giống như đã ở đây rất lâu rồi vậy. Hay là này hai người có tư tình gì? Ý nghĩ này bất chợt xuất hiện ở trong đầu, con ngươi của Triệu Cảnh Trạch co rút, trong mắt lại bắn nhanh ra một tia địch ý nồng đậm.
Mà Quân Nhược vẫn thản nhiên cười, coi như không thấy ánh mắt tràn ngập địch ý kia, trong lòng hừ lạnh, tâm tư của Ly vương này đối nha đầu An Ninh không hề đơn thuần, muốn chiếm tiện nghi của An Ninh nha đầu, nghĩ rằng có thể dễ dàng làm được điều đó sao?Không khí trong phòng cực kỳ quỷ dị, mãi đến khi An Ninh tiến vào, mới phá tan được một phần áp lực. Nàng bưng vào ba ly trà, đặt một chén ở trước mặt Quân Nhược, "Quân Nếu công tử, đây là trà ngươi thích uống nhất, phải uống hết nha." Dứt lời, lập tức đem ly trà thứ hai đưa đến trước mặt Triệu Cảnh Trạch, "Ly vương điện hạ, Thính Vũ hiên của ta cũng chỉ có loại lá trà này thôi, không thể so với trà của phủ vương gia được."
Triệu Cảnh Trạch vốn tưởng rằng nàng chỉ nói khách khí mà thôi, không nghĩ tới lúc ánh mắt hắn nhìn thấy ly trà kia, sắc mặt nhất thời cứng đờ, khóe miệng cũng không khỏi run rẩy. Trong ly trà là một lớp trà vụn che kín bề mặt của chút nước bên dưới, Đây là ... là trà sao?
Hắn đường đường là Ly vương, đã quen uống loại trà hảo hạng. Hắn cũng không ngại An Ninh dùng trà chất lượng thấp để chiêu đãi hắn, nhưng... loại trà trước mắt này, không phải là chất lượng thấp? Rõ ràng... rõ ràng ngay cả mạt trà cũng không bằng. Nếu uống một ngụm, chỉ sợ không phải là uống trà, mà là những mảnh trà vụn này đi!
Hắn tình nguyện uống nước lọc, cũng không nguyện uống loại trà này.An Ninh nhìn vẻ mặt hắn lộ ra ghét bỏ, sớm đã đoán được Ly vương điện hạ sẽ có phản ứng này. An Ninh xem ở trong mắt, cúi mặt xuống, lưu loát bưng ly trà ở trước mặt mình lên, nhợt nhạt uống, mặc cho trên mặt nước cùng với trà vụn dính hết lên trên môi. An Ninh quay sang Quân Nếu nói, "Quân Nếu công tử, hương vị của trà này cũng không tệ lắm đâu."
Quân Nếu cũng không mở miệng, có chút suy nghĩ liếc nhìn An Ninh một cái, ánh mắt đảo qua ly trà trong tay, nâng lên, cùng uống với nàng .An Ninh thấy Quân Nhược đã uống trà, tầm mắt chuyển sang nhìn Ly vương, "Ly vương điện hạ, ngươi cần phải nếm thử đi, trà này thật sự là trà tốt đó. Tuy rằng, lúc trước tuy rằng có bị dính chút nước nên bị mốc, nhưng không sao, hôm qua An Ninh đã mang ra phơi nắng, bây giờ có thể uống được rồi."
Ly vương vốn là không định uống ly trà này, bây giờ lại nghe An Ninh nói trà này còn bị mốc, càng làm cho hắn không thể nuốt nổi, "Này..."
"Như thế nào? Chẳng lẽ Ly vương ghét bỏ nó hay sao?" An Ninh nhíu mày, giả bộ uất ức. Ở trong tình huống như vậy, nếu trà này tốt hơn một chút, cũng không sinh mốc mà nói, Triệu Cảnh Trạch cũng có thể kiên trì làm bộ uống một ngụm. Nhưng lúc này, hắn đã quyết định, dù thế nào cũng nhất định không uống, hắn kéo kéo khóe miệng, "Nhị tiểu thư nói quá lời, bổn vương sao có thể ghét bỏ được chứ. Bổn vương thật sự là không khát, trước cứ để đó đi!"
An Ninh đánh giá hắn trong chốc lát, bộ dáng như đang dò xét xem hắn có nói dối hay không, rốt cục sau đó cũng buông tha, "Cũng được! Nếu Ly vương điện hạ không khát, thì cũng không cần uống nữa!"
Ly vương tựa như thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng hắn lại không phát hiện ra trong đáy mắt của An Ninh vừa xẹt qua một chút quang mang. Trong lòng An Ninh hừ lạnh, đã nói là trà tốt, bảo ngươi uống mà không chịu uống, đây chính là ngươi tự tìm !
An Ninh bối rối ngón tay quấn chặt vào nhau, bộ dáng kia, thật giống như nàng là người vô tội nhất thiên hạ. Bích Châu vừa rồi ở ngoài sân không ngăn được Triệu Cảnh Trạch đi vào, vừa mới chạy tới cửa đã nghe thấy lý do thoái thác của An Ninh, khóe miệng không khỏi co rút, có chút nghẹn lời, mèo lạc sao? Không sai, viện của các nàng thỉnh thoảng ngẫu nhiên sẽ có một con mèo lạc chạy vào. Nhưng mỗi lần bọn chúng tới, tiểu thư đều phân phó nàng chuẩn bị một ít thức ăn cho bọn chúng, chứ không phải dùng loại “ném chén” này để tiếp đón a!
Mèo lạc? Bích Châu lúc này mới vỡ lẽ. Hồi nãy Ly vương điện hạ tặng lễ, tiểu thư trực tiếp cự tuyệt, chắc chắn là không thích Ly vương rồi. Chẳng qua, đường đường là vương tôn hoàng tử mà tiểu thư lại so sánh hắn với một con mèo lạc. Hơn nữa, đãi ngộ dành cho hắn còn không bằng mấy con mèo lạc kia, người có thể làm được việc này, e rằng chỉ có tiểu thư mới dám ra tay!
Triệu Cảnh Trạch trong lòng tràn đầy tức giận, vừa rồi cú ném kia căn bản là quá bất ngờ khiến người ta không kịp phản ứng. Ngay cả hắn một thân công phu cũng không thể tránh kịp, giờ phút này, thấy An Ninh kích động không biết làm thế nào, dáng vẻ hết sức vô tội. Nếu hắn trách tội nàng thì đại nam nhân như hắn cũng quá mức hẹp hòi rồi.
Nghĩ đến tính toán của mình, cuối cùng Triệu Cảnh Trạch áp chế hờn giận trong lòng, kéo kéo khóe miệng, "Bổn vương không có việc gì, nhị tiểu thư không cần phải tự trách, chẳng qua là xước chút da thôi, không có gì nghiêm trọng."
Trong lòng An Ninh trồi lên một tia đắc ý, xước chút da thôi sao? Ánh mắt nàng dừng ở trên dòng máu tươi trên trán kia, kiếp trước nàng với Ly vương làm vợ chồng năm năm, tính tình của hắn, nàng vẫn có vài phần hiểu biết. Hôm nay, hắn đích thân mang lễ vật đến lấy lòng nàng như vậy, chắc chắn sẽ không bởi vì “chuyện nhỏ” này mà tùy tiện trách mắng nàng.
Kiếp trước, hắn từ một tiểu vương gia không có bao nhiêu ưu thế, từng bước trở thành người có khả năng lớn nhất được lựa chọn ngồi vào ngôi vị hoàng đế. Một Ly vương như vậy, sao có thể khinh thường được? Về khả năng tính kế cùng lợi dụng tình cảm, các vị vương gia khác sao có thể sánh bằng hắn.
Nghe hắn nói như thế, An Ninh cũng không "tự trách" nữa, trên mặt rộ lên một chút tươi cười, tao nhã mà xa cách, "Ly vương điện hạ tôn quý như vậy, mà tiểu viện của ta ngay cả một ly trà ngon cũng không có. Mời vương gia quay lại đại sảnh, phụ thân chắc chắn sẽ chiêu đãi ngài thật tốt."
An Ninh cúi mặt xuống, Ly vương có thể đi vào Thính Vũ hiên, tất nhiên đã được An Bình hầu gia ngầm đồng ý. Nghĩ đến kiếp trước, An Bình hầu gia tác hợp nàng cùng với Ly vương, mi tâm không khỏi nhăn lại, thầm nghĩ phải mau chóng đuổi Ly vương điện hạ không mời mà đến này ra khỏi đây, Thính Vũ hiên của nàng tuyệt đối không chào đón nam nhân phụ bạc như hắn!
Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, làm cho Triệu Cảnh Trạch giật mình, trên mặt có chút xấu hổ. An Ninh này, hắn đã đích thân tới thăm nàng, nàng lại vẫn tỏ vẻ xa cách như thế. Cố ý bỏ qua ý tứ trong lời nói của nàng, Triệu Cảnh Trạch ngồi thẳng xuống ghế, lấy khăn cẩm ra, lau vết máu trên trán, "Không sao, bổn vương không uống trà cũng không sao cả."
Nói xong Triệu Cảnh Trạch ngồi im, không có ý định đứng dậy. Đáy mắt An Ninh không dấu vết xẹt qua một chút chán ghét, nàng sao lại có thể quên, Ly vương còn có một " phẩm chất tốt" nữa, đó chính là kiên trì. Kiếp trước, khi nhìn thấy kiên trì của hắn, khiến cho nàng thực cảm động, nhưng giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy sao da mặt của hắn lại dày như vậy!
Thì ra, tình cảm khác nhau, cảm thụ cũng cách xa vạn dặm!
"Nhị tiểu thư, đây là tâm ý của bổn vương. Da hồ ly là bổn vương tự tay săn được, vì nhị tiểu thư mà chế tác ra chiếc áo choàng này. Mặc dù không thể so với mỹ ngọc kia, nhưng nó mang theo toàn bộ tâm ý cùng tình cảm của ta. Nhị tiểu thư, tâm tư của bổn vương... nàng còn không rõ sao?" Triệu Cảnh Trạch ánh mắt nhìn chằm chằm An Ninh, hắn đã hạ quyết tâm, phải thành thân được với An Ninh.
Hắn cân nhắc đã lâu, thành thân với An Ninh có thể mang lại cho hắn lợi ích lớn hơn nhiều so với dự tính. Hiện tại, An Bình hầu gia hẳn là đứng về phe hắn, dù An Ninh có không muốn thì sao chứ? Từ trước tới nay, hôn nhân của con cái vẫn phải làm theo lời của cha mẹ. Chỉ cần một câu của An Bình hầu gia, đem An Ninh gả cho hắn, như vậy, An Ninh làm thế nào để thoát khỏi lòng bàn tay của hắn đây?
An Ninh cúi đầu, cau mày, "An Ninh ngu dốt, không dám suy đoán tâm tư của vương gia..." Nói đến mức này, quả nhiên cảm nhận được trên người Triệu Cảnh Trạch ẩn ẩn phát ra tức giận. Đúng lúc này, An Ninh chuyển giọng, giương mắt nhìn về phía Triệu Cảnh Trạch, giống như vừa bừng tỉnh đại ngộ, "An Ninh đã biết, Ly vương điện hạ là muốn An Ninh nhận áo choàng của Ly vương điện hạ sao? Nhưng mà..."
An Ninh nhíu nhíu mày, ánh mắt dời khỏi hộp gấm tinh xảo kia, tựa hồ có cái gì muốn nói, nhưng lại e sợ, cắn chặt môi, khó xử nhìn Ly vương."Nhưng mà cái gì? Nhị tiểu thư cứ nói đừng ngại." Triệu Cảnh Trạch là người thông minh, tự nhiên nhìn ra khó xử của nàng, hào phóng mở miệng, đợi nàng nói tiếp."An Ninh không thích áo choàng kia đâu!" An Ninh chớp đôi mắt to vô tội, hoàn toàn là bộ dáng vô hại, trực tiếp chối bỏ "ý tốt" của Ly vương. Thân thể Triệu Cảnh Trạch không khỏi cứng đờ, hắn bỏ ra tâm tư lớn như vậy, nàng lại trực tiếp nói "không thích" trước mặt hắn. An Ninh này, thực sự là không để hắn vào trong mắt một chút nào!
Tức giận dường như lại dần bùng lên, nhưng còn chưa kịp phát tác, đã nghe thấy An Ninh tiếp tục nói, "Chỉ cần nghĩ đến áo choàng kia làm từ da hồ ly, thì lại cảm giác giống như oan hồn hồ ly kia vây quanh thân thể vậy. Sinh vật đáng yêu như thế... lại bị giết, còn bị lột da... Thật sự là quá tàn nhẫn... An Ninh nhát gan... An Ninh sợ... Cho nên..."An Ninh cau mày, bộ dáng điềm đạm đáng yêu lập tức đánh bay tức giận của Triệu Cảnh Trạch, hắn ha ha cười nói, "Nếu nhị tiểu thư sợ, vậy thì ta cũng không cần áo choàng kia nữa."
Thì ra vì nguyên nhân này nàng mới không thích, như vậy cũng tốt, chỉ cần không phải nhằm vào Triệu Cảnh Trạch hắn là được. Huống hồ, nghe nàng nói chính mình nhát gan, giờ phút này nhìn gương mặt hiền lành như vậy, trong lòng Triệu Cảnh Trạch âm thầm đắc ý, nữ tử mà hắn muốn chính là phải nhe thế này, mới có thể dễ dàng để cho hắn khống chế, không phải sao? "Nhưng An Ninh không cần, Ly vương điện hạ sẽ trách tội sao?" An Ninh cúi mặt xuống, đáy mắt không dấu vết xẹt qua một chút tính kế. "Đương nhiên sẽ không trách tội, xem như bổn vương sơ suất, hôm khác bổn vương sẽ tặng nhị tiểu thư lễ vật mới, cam đoan có thể khiến nàng vừa lòng." Triệu Cảnh Trạch cao giọng hứa hẹn, tràn đầy tự tin, có lẽ hẳn là đang nghĩ đến đồ vật gì tốt rồi .An Ninh xem ở trong mắt, đương nhiên không có hào hứng gì với lễ vật của hắn, chẳng qua, bên ngoài vẫn tỏ ra vô cùng vui sướng, "Thật vậy sao? Vậy An Ninh tạ ơn vương gia, nhưng là... vật này..."
An Ninh nhìn về phía hộp gấm có áo choàng da hồ ly, Triệu Cảnh Trạch theo tầm mắt của nàng nhìn qua. Nếu An Ninh không cần, vậy thì hắn sẽ đem áo choàng này cho người khác.
Chiếc áo choàng này không chỉ có da ngân hồ là hết sức trân quý, mà trên đó còn đính không ít bảo thạch, một vật giá trị xa xỉ như vậy, đương nhiên hắn không thể lãng phí. Giờ phút này, trong đầu hắn đã nghĩ tới phải đưa nó cho người nào rồi, đang muốn mở miệng thu hồi lễ vật về, lại bị An Ninh đi trước một bước cướp lời.
"Không bằng như vậy vương gia thấy thế nào? Cái áo choàng này tuy rằng An Ninh không dám mặc, nhưng đại tỷ của An Ninh lại rất can đảm, nếu tặng cho đại tỷ, nhất định tỷ ấy sẽ thích." Vẻ mặt An Ninh hưng phấn nói, dứt lời, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Triệu Cảnh Trạch nhất thời cứng đờ. Nàng thầm nghĩ trong lòng, hừ, muốn thu hồi ư? Không có cửa đâu! Khi nãy nàng trả lại cho hắn, hắn lại mặt dày đem tới đây, nếu hắn đã "hào phóng" như vậy, thì An Ninh nàng sẽ thành toàn cho hắn!
Hiện tại còn muốn đem về, mơ tưởng!
"Này..." Triệu Cảnh Trạch nhíu chặt mày, tặng cho đại tỷ của nàng? An Bình hầu phủ đại tiểu thư An Như Yên sao? Vốn là "Đệ nhất tài nữ", hiện tại lại là "Thiên hạ đệ nhất không biết xấu hổ"? Nghĩ đến chiếc áo choàng giá trị xa xỉ trước mắt mà tặng cho An Như Yên thanh danh đã bị hủy hết kia cái kia, gương mặt Triệu Cảnh Trạch trở nên đen sì. Theo như hắn thấy, nữ tử không có một chút giá trị lợi dụng nào như vậy, lại càng không xứng với áo choàng ngân hồ trân quý này.
Nhưng An Ninh sao có thể để hắn có cơ hội phản bác, Triệu Cảnh Trạch vừa mới phun ra một chữ, đã bị An Ninh lớn tiếng đánh gãy, "Cứ quyết định như vậy đi, An Ninh thay mặt tỷ tỷ đa tạ Ly vương điện hạ. An Ninh chắc chắn sẽ nhớ rõ ý tốt của Ly vương điện hạ." Dứt lời, ngay lập tức hướng ra ngoài cửa phân phó, "Bích Châu, mau thu lại áo choàng của Ly vương điện hạ cẩn thận, đặt kỹ vào trong hộp gấm đi. Mà hộp gấm này, cũng phải hết sức lưu ý, không được xảy ra sơ suất gì."
"Dạ, nô tỳ đã biết." Bích Châu vẫn luôn đứng ở ngay gần cửa, nghe được sự hưng phấn trong giọng nói của tiểu thư, tâm tình của tiểu thư hiện giờ nhất định là vô cùng tốt. Nàng cũng có thể đoán ra vì sao tâm tình tiểu thư lại tốt như vậy. Bích Châu bước vào trong, vô tình liếc mắt nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của Ly vương điện hạ, lại càng khẳng định thêm suy đoán của mình. Theo lời An Ninh phân phó, Bích Châu nhanh nhẹn thu dọn thật tốt, tránh cho Ly vương điện hạ lại bất ngờ đổi ý.
Triệu Cảnh Trạch nhất thời cảm thấy cổ họng mình như có một con ruồi nuốt mãi không trôi, mắc kẹt ở yết hầu, cực kỳ khó chịu, ánh mắt nhìn hộp gấm trong tay Bích Châu. Mãi đến khi Bích Châu đem hộp gấm đi vào phía sau bình phong, mới thu hồi tầm mắt. Trong lòng âm thầm thấp rủa, vật giá trị xa xỉ như vậy, lại tặng cho nữ tử có tiếng xấu An Như Yên kia, quả thực là khiến nó bị làm bẩn rồi.
Nhưng sự tình hôm nay đã không còn đường cứu vãn, giờ phút này ở trước mặt An Ninh, hắn cũng không thể phát cáu được cái gì, vẻ mặt hắn chỉ có thể mờ mịt tiếc hận. Ánh mắt Triệu Cảnh Trạch dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của An Ninh, hôm nay hắn đến đây, lại không thể chiếm được một chút ưu đãi nào, Triệu Cảnh Trạch hắn sao có thể cam tâm?
Hắn không thể không thừa nhận, sức quyến rũ của An Ninh hấp dẫn hắn không ít. Không những vậy, bằng con mắt nhìn người của hắn, không tới hai năm, dung mạo của An Ninh chắc chắn sẽ càng thêm động lòng người, sợ là khuynh quốc khuynh thành cũng không nói quá. Ánh mắt hắn lại dừng trên đôi môi mê người của An Ninh, trong mắt Triệu Cảnh Trạch toát ra một chút thần sắc khác thường.
An Ninh cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Triệu Cảnh Trạch, trong lòng trồi lên một tia hờn giận. Đột nhiên, tay nàng bị một đôi tay lớn nắm chặt, trong lòng An Ninh chán ghét càng đậm, đáy mắt cũng xẹt qua một chút lạnh lẽo. Triệu Cảnh Trạch này, hắn dám chạm vào nàng, không muốn sống nữa sao?!
Đang muốn phát cáu, lại nghe thấy một giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến. "Vị công tử này, sao có thể lôi lôi kéo kéo tay con gái nhà người ta chứ?" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như từ trên trời giáng xuống. Triệu Cảnh Trạch theo bản năng giương mắt lên nhìn, lại nhìn thấy một thân quần áo thuần trắng từ trên trời giáng xuống, thực sự là từ trên đỉnh đầu của hắn hạ xuống.
Triệu Cảnh Trạch ngẩn ra, buông lỏng tay An Ninh, cả người lui lại vài bước, rời khỏi vị trí vừa rồi. Mà từ đầu đến cuối, suy nghĩ cùng hành vi của hắn, chỉ thầm nghĩ đến an nguy của chính mình mà cách xa ra khỏi An Ninh.
An Ninh xem ở trong mắt, trong lòng trồi lên một tia châm chọc, nàng đương nhiên sẽ không hy vọng xa vời Triệu Cảnh Trạch sẽ quan tâm đến nàng. Huống hồ, nàng cũng không lấy gì làm lạ, quần áo thuần trắng vừa rồi hạ xuống là Quân Nếu, giờ phút này, hắn vừa vặn đáp xuống vị trí mà Triệu Cảnh Trạch vừa mới đứng, khóe miệng mỉm cười."Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai? Sao có thể xuất hiện ở chỗ này?" Triệu Cảnh Trạch nhìn nam nhân áo trắng đột nhiên xuất hiện trong này, cũng không khỏi lắp bắp. Hắn sao có thể xuất hiện ở trong phòng của An Ninh, huống hồ, Triệu Cảnh Trạch tiến vào phòng này lâu như vậy, nhưng không phát hiện được sự tồn tại của nam tử kia.
Quân Nếu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, cũng khinh thường không thèm trả lời. Vừa rồi, hắn nằm trên xà nhà nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện nghe nha đầu An Ninh kia cùng Ly vương này nói chuyện. Nếu Ly vương kia không đột nhiên có ý đồ chiếm tiện nghi của An Ninh, hắn cũng sẽ không phải phiền toái nhảy từ trên xà nhà xuống như vậy, đợi lát nữa lại còn phải đi lên, quả nhiên là dày vò xương cốt của lão già như hắn rồi!
Quân Nếu bước đến ngồi xuống cái ghế đối diện, tự nhiên giống như đây là phòng của mình. Triệu Cảnh Trạch xem ở trong mắt, mi tâm càng nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía An Ninh, tựa hồ là muốn nghe lời giải thích của nàng.
An Ninh chỉ thản nhiên mở miệng, "Đây là bằng hữu của ta, Ly vương điện hạ không cần kinh hoảng!"
Đối với Quân Nhược xuất quỷ nhập thần, An Ninh sớm đã coi như không thấy gì. Cùng hắn ở chung càng lâu, nàng càng cảm thấy Quân Nhược cao thâm đến cực điểm. Bất quá, hắn ở trong viện này, thật ra giúp được nàng không ít việc. Nàng cần cỏ độc thảo dược gì, hắn đều tìm về được cho nàng, ngay cả loại mà trong “độc điển” ghi là cực kỳ hiếm có, hắn cũng chỉ cần xuất môn vài ngày là có thể mang về.
An Ninh không biết rốt cuộc thân phận của Quân Nhược là gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết, thân phận của hắn nhất định là không tầm thường. Chỉ riêng động tác giơ tay nhấc chân cũng toát ra quý khí kia, thì cũng có thể đoán được vài phần. An Ninh nói xong, liền đi vào trong nội sảnh mang ra một gói hương nhang. Khi đi ra, đã nhìn thấy Triệu Cảnh Trạch đang ngồi ở chỗ cũ có chút giật mình, vẻ mặt phòng bị nhìn Quân Nếu, mà Quân Nếu vẫn như trước nở nụ cười trăm năm không thay đổi của hắn.
Nghĩ đến hành động của Triệu Cảnh Trạch đối với nàng vừa rồi, trong lòng An Ninh trồi lên một tia ngoan độc, đi đến lư hương, đem nén nhang châm lửa. Ngay lập tức, một mùi hương thanh nhã lan ra tràn ngập trong phòng. Ngửi được hương thơm kia, cả người cùng tâm tình đều trở nên yên tĩnh lạ thường.
An Ninh nhìn làn khói lượn lờ bay lên, đáy mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, lập tức nói với hai nam nhân trong phòng, "Ly vương điện hạ, Quân Nhược công tử, các vị cứ ngồi trước nói chuyện phiếm, An Ninh đi rót cho hai vị ly trà."
Lúc này, nàng không phân phó Bích Châu nữa, mà là tự mình đi làm, đương nhiên, nàng đích thân đi pha trà, tất nhiên là phải có mục đích rồi. Thản nhiên nhìn lướt qua Triệu Cảnh Trạch, An Ninh bước ra khỏi phòng. Mà hai người ở trong phòng, làm theo lời nói của An Ninh, đều ngồi xuống, nói chuyện phiếm. Con ngươi tối đen của Triệu Cảnh Trạch híp lại, tinh tế đánh giá nam tử một thân áo trắng này, trong lòng dấy lên một ngọn lửa giận hờn. Có nam tử ở trong phòng An Ninh, vậy mà nàng không hề có một chút ngạc nhiên nào. Mà nam tử này, giống như đã ở đây rất lâu rồi vậy. Hay là này hai người có tư tình gì? Ý nghĩ này bất chợt xuất hiện ở trong đầu, con ngươi của Triệu Cảnh Trạch co rút, trong mắt lại bắn nhanh ra một tia địch ý nồng đậm.
Mà Quân Nhược vẫn thản nhiên cười, coi như không thấy ánh mắt tràn ngập địch ý kia, trong lòng hừ lạnh, tâm tư của Ly vương này đối nha đầu An Ninh không hề đơn thuần, muốn chiếm tiện nghi của An Ninh nha đầu, nghĩ rằng có thể dễ dàng làm được điều đó sao?Không khí trong phòng cực kỳ quỷ dị, mãi đến khi An Ninh tiến vào, mới phá tan được một phần áp lực. Nàng bưng vào ba ly trà, đặt một chén ở trước mặt Quân Nhược, "Quân Nếu công tử, đây là trà ngươi thích uống nhất, phải uống hết nha." Dứt lời, lập tức đem ly trà thứ hai đưa đến trước mặt Triệu Cảnh Trạch, "Ly vương điện hạ, Thính Vũ hiên của ta cũng chỉ có loại lá trà này thôi, không thể so với trà của phủ vương gia được."
Triệu Cảnh Trạch vốn tưởng rằng nàng chỉ nói khách khí mà thôi, không nghĩ tới lúc ánh mắt hắn nhìn thấy ly trà kia, sắc mặt nhất thời cứng đờ, khóe miệng cũng không khỏi run rẩy. Trong ly trà là một lớp trà vụn che kín bề mặt của chút nước bên dưới, Đây là ... là trà sao?
Hắn đường đường là Ly vương, đã quen uống loại trà hảo hạng. Hắn cũng không ngại An Ninh dùng trà chất lượng thấp để chiêu đãi hắn, nhưng... loại trà trước mắt này, không phải là chất lượng thấp? Rõ ràng... rõ ràng ngay cả mạt trà cũng không bằng. Nếu uống một ngụm, chỉ sợ không phải là uống trà, mà là những mảnh trà vụn này đi!
Hắn tình nguyện uống nước lọc, cũng không nguyện uống loại trà này.An Ninh nhìn vẻ mặt hắn lộ ra ghét bỏ, sớm đã đoán được Ly vương điện hạ sẽ có phản ứng này. An Ninh xem ở trong mắt, cúi mặt xuống, lưu loát bưng ly trà ở trước mặt mình lên, nhợt nhạt uống, mặc cho trên mặt nước cùng với trà vụn dính hết lên trên môi. An Ninh quay sang Quân Nếu nói, "Quân Nếu công tử, hương vị của trà này cũng không tệ lắm đâu."
Quân Nếu cũng không mở miệng, có chút suy nghĩ liếc nhìn An Ninh một cái, ánh mắt đảo qua ly trà trong tay, nâng lên, cùng uống với nàng .An Ninh thấy Quân Nhược đã uống trà, tầm mắt chuyển sang nhìn Ly vương, "Ly vương điện hạ, ngươi cần phải nếm thử đi, trà này thật sự là trà tốt đó. Tuy rằng, lúc trước tuy rằng có bị dính chút nước nên bị mốc, nhưng không sao, hôm qua An Ninh đã mang ra phơi nắng, bây giờ có thể uống được rồi."
Ly vương vốn là không định uống ly trà này, bây giờ lại nghe An Ninh nói trà này còn bị mốc, càng làm cho hắn không thể nuốt nổi, "Này..."
"Như thế nào? Chẳng lẽ Ly vương ghét bỏ nó hay sao?" An Ninh nhíu mày, giả bộ uất ức. Ở trong tình huống như vậy, nếu trà này tốt hơn một chút, cũng không sinh mốc mà nói, Triệu Cảnh Trạch cũng có thể kiên trì làm bộ uống một ngụm. Nhưng lúc này, hắn đã quyết định, dù thế nào cũng nhất định không uống, hắn kéo kéo khóe miệng, "Nhị tiểu thư nói quá lời, bổn vương sao có thể ghét bỏ được chứ. Bổn vương thật sự là không khát, trước cứ để đó đi!"
An Ninh đánh giá hắn trong chốc lát, bộ dáng như đang dò xét xem hắn có nói dối hay không, rốt cục sau đó cũng buông tha, "Cũng được! Nếu Ly vương điện hạ không khát, thì cũng không cần uống nữa!"
Ly vương tựa như thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng hắn lại không phát hiện ra trong đáy mắt của An Ninh vừa xẹt qua một chút quang mang. Trong lòng An Ninh hừ lạnh, đã nói là trà tốt, bảo ngươi uống mà không chịu uống, đây chính là ngươi tự tìm !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.