Chương 78: Ly vương thổ lộ với An Ninh kết quả lại bị Thương Địch sỉ nhục
Chân Ái Vị Lương
17/10/2014
"Bởi vì hôm qua ngươi ở khu vực săn bắn bị dã thú vây quanh tấn công..." Uyển quý phi mắt đỏ
lên vì tức giận rống to thành tiếng, giọng nói truyền khắp phòng, đột
nhiên nàng giống như ý thức được điều gì, trong lòng liền ngẩn ra, sắc
mặt cứng đờ, khóe miệng bắt đầu không kiềm chế được mà run rẩy.
Cảm nhận được ánh mắt từ mọi phía nhìn tới, theo bản năng khẽ nuốt nước bọt xuống, trong lòng rủa thầm, đáng chết! Vừa rồi rốt cuộc bản thân mình làm sao vậy? Tại sao đem sự kiện đó nói ra rõ ràng như thế!
Con ngươi An Ninh chợt lóe sáng, mi tâm nhanh chóng nhăn lại, giống như không thể nghe được ý tứ trong lời nói của Uyển Quý phi: “Hôm qua ở khu vực săn bắn… Làm sao Quý phi nương nương biết được chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ chuyện xảy ra hôm qua có liên quan đến Quý phi nương nương? Không… Chuyện này làm sao có thể? Ninh nhi xưa nay không thù không oán với nương nương tại sao người lại muốn đẩy Ninh nhi vào chỗ chết? Dã thú thật đáng sợ, dường như rất điên cuồng, còn làm cho tướng quân… ngài ấy… ”
An Ninh diễn y như thật, mọi người nhìn Uyển quý phi bằng đủ loại thần sắc khác nhau. Ngay cả Sùng Chính đế sắc mặt không khỏi có chút thay đổi, đôi mắt lão luyện lại thêm vài phần thâm thúy khó dò quan sát Uyển Quý phi, ánh mắt càng thêm vài phần sắc bén.
"Không... Không phải ta..." Uyển quý phi nhanh chóng buông tay An Ninh ra, đẩy mạnh An Ninh ra, miệng không ngừng nỉ non, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh lại. Nhưng mà ánh mắt chung quanh đang nhìn nàng, nhất là tầm mắt sắc bén kia của Sùng Chính đế, làm cho lòng nàng loạn cả lên. Hành động này, trong mắt người khác chính là có tật giật mình, mọi người ở đây từ đầu đến cuối đều nhìn ra hết thảy, giờ phút này trong miệng nàng liên tục nói "Không phải ta", ngược lại càng khiến người ta dễ dàng tin tưởng chính là nàng!
Hoàng hậu liếc mắt An Ninh, với vẻ mặt bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng khác lạ nhưng nhanh chóng biến mất, lập tức lớn tiếng mở miệng: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? An Ninh, ngươi nói đi."
An Ninh hơi run rẩy, sợ hãi thoáng nhìn qua Uyển quý phi "An Ninh... An Ninh..."
"Nói đi! Hôm qua ở khu vực săn bắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sùng Chính đế trầm giọng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy uy nghiêm. Cuối cùng An Ninh coi như cố lấy dũng khí, bất cứ giá nào cũng tỏ ra bình thường, nhưng nghĩ đến hình ảnh làm người ta sợ hãi kia, sự hoảng sợ trên mặt càng ngày càng rõ ràng hơn "Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, hôm qua thần nữ và Nam Cung tướng quân ở khu vực săn bắn bị dã thú tấn công, Nam Cung tường quân ngài ấy..."
"Cùng bản cung không quan hệ! Việc này không chút quan hệ tới bản cung, An Ninh ngươi đừng có nói bậy! Hoàng thượng, người đừng tin lời của nàng ta, nàng ta vu oan cho thần thiếp!" Uyển quý phi vội vàng chặn đứng lời An Ninh, những chuyện vừa xảy ra đã làm cho nàng rối loạn chân tay, nhìn đến nét âm trầm trên mặt Hoàng thượng, nếu để cho Hoàng thượng truy cứu ra chuyện này, như vậy với mình mà nói là trăm hại mà không có lợi
Nhưng Uyển quý phi đã vội vàng phũ sạch quan hệ. Hơn nữa, lời nói lúc này của nàng ta đã hoàn toàn phản tác dụng. Trái lại làm cho mọi người vừa nghe liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Ngày hôm qua Nam Cung tướng quân từ trong khu vực săn bắn trở ra thì cả người đầy là máu, sự tình này ắt hẳn mọi người đều biết, nhưng bọn họ không ai biết chuyện gì xảy ra mà làm cho Nam Cung tướng quân lại chật vật như vậy, giờ phút này nghe An Ninh nói như vậy, lại thêm mới vừa rồi Uyển quý phi thốt ra những lời phủ nhận càng làm cho mọi người dần dần hiểu hết từ chuyện này đến chuyện khác. Trong lòng đều đoán ra rõ ràng – Chẳng lẽ Uyển quý phi muốn đưa An Ninh vào chỗ chết?
Sùng Chính đế không nói một câu, nhưng hơi thở phát ra trên người ông cũng làm cho trong lòng người ta sinh ra lạnh lẽo, nếu chuyện Nam Cung Thiên Dụê bị thương có liên quan đến Uyển quý phi, một người dịu dàng...như vậy... Thở ra một hơi thật sâu, thứ hắn không ngại không phải là An Ninh sống hay chết, mà là người phụ nữ vốn xưa nay ôn nhu thiện lương thế nhưng lại lừa hắn!
Hoàng hậu thu hạ mi mắt, sắc mặt nghiêm túc đứng lên, thoáng nhìn Sùng Chính đế sắc mặt phát ra càng thêm âm trầm, trong lòng nổi lên một tia hiểu rõ vì mục đính đã thực hiện được. Trước đây Hoàng thượng không chỉ một lần ở trước mặt bà khen ngợi Uyển quý phi ôn nhu thiện lương cỡ nào, không những vậy còn hết sức hiểu lòng người. Hoàng thượng yêu nàng ta ngoài trừ nhan sắc trẻ trung xinh đẹp thì chính là sự ôn nhu thiện lương, hiểu biết tâm sự của người khác.
A! Tốt lắm! Hoàng hậu nương nương con ngươi co lại, "Muội muội xưa nay ôn nhu thiện lương, ngay cả con kiến đều không nỡ sát sinh, làm sao có thể nhẫn tâm giết Ninh nhi? Hoàng thượng, thật sự muội muội và việc này không có quan hệ."
Không quan hệ? Việc đã rõ ràng như vậy, sao không quan hệ được? Mọi người nghe xong lời của Hoàng hậu nương, trong lòng nghĩ Hoàng hậu nương nương đối với Uyển quý phi tỷ thật là tỷ muội tình thâm, cố ý thiên vị Uyển quý phi. Nhưng An Ninh rất rõ ràng, Hoàng hậu đang cố ý nhắc nhở Uyển quý phi ngày thường "Ôn nhu thiện lương", Sùng Chính đế hắn sinh là đế vương, sao dung thứ một nữ nhân lừa gạt mình?
Điểm này, An Ninh trong lòng hiểu rõ, chính cái gọi là gần vua như gần cọp. Ngày thường Uyển quý phi rất thiện lương dịu dàng, nếu có một ngày sự ngụy trang của nàng ta bị bại lộ, không cần nói cũng biết kết quả chắc chắn rất thê thảm.
Sắc mặt Uyển quý phi đại biến, hai mắt hiện ra tia bất an. Hiện tại đã muốn bất chấp tất cả, các vết thương trên tay trên cổ của nàng ta thoạt nhìn rất ghê người. Tuy nhiên lại cố gắng tỏ ra điềm đạm đáng yêu nhìn Hoàng thượng, chỉ hy vọng làm cho Hoàng thượng đừng tin tưởng những lời An Ninh nói, nhưng lãnh ý trong mắt Sùng Chính càng phát ra dày đặc hơn, trong lòng Uyển quý phi càng thêm bất an, bỗng nhiên tiến lên bắt lấy cánh tay Sùng Chính đế.
"Ái phi hãy dưỡng thương cho thật tốt." Sùng Chính đế nhìn thấy máu tươi của Uyển quý phi dính vào long bào của mình, con ngươi không khỏi xiết lại, lạnh lùng khuyên bảo một tiếng, lập tức vung ống tay áo, gạt bỏ tay nàng đang nắm lấy tay áo của mình, cũng không quay đầu lại đi ra cung quý phi.
"Hoàng thượng... Hoàng thượng... Ngươi phải tin tưởng nô tì... Hoàng thượng..." Trong lòng Uyển quý phi lộp bộp một chút, lập tức đuổi theo. Nhưng, do quá mức vội vàng nàng ta vấp phải váy của chính mình, thân thể phanh một tiếng, té nhào trên mặt đất, đau đớn đánh úp lại, chỉ có thể nhìn bóng dáng Sùng Chính đế dần dần biến mất ở trong tầm mắt, đau đớn nằm trên mặt đất khóc, "Hoàng thượng... Nô tì..."
Nhóm tần phi vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn bộ dáng Uyển quý phi như vậy, cũng không ai có ý tiến lên nâng nàng ta lên. Duy nhất chỉ có một mình Hoàng hậu thở dài một hơi, vẻ mặt quan tâm tiêu sái đến bên cạnh Uyển quý phi, "Muội muội, Hoàng thượng người... Ai... Hoàng thượng chắc là có chuyện quan trọng, ngươi chớ để ở trong lòng, Hoàng thượng bảo ngươi dưỡng thương cho tốt vào, ngươi nên nghe lời Hoàng thượng đi, điều dưỡng thương tích cho tốt."
Hoàng hậu dứt lời, sắc mặt Uyển quý phi lại khó coi đến cực điểm, 'Hoàng thượng chắc là có chuyện quan trọng trong người', mọi người ở sao không hiểu được, Hoàng thượng làm gì có chuyện quan trọng, người là đang tức giận nàng, Hoàng thượng từ trước cho tới bây giờ chưa từng giận dữ với mình như vậy! Mà tức giận này từ đâu mà đến, trong lòng nàng biết được.
Hoàng thượng tối kị nhất chính là lừa gạt, càng thêm không chấp nhận được phi tử ở trước mặt hắn bên ngoài một vẻ bên trong lại một bộ mặt khác, trước khi tiến cung, phụ thân dặn dò nàng rất nhiều, người nói khi ở trước mặt Hoàng thượng nên biểu hiện đoan trang dịu dàng, thiện lương tri kỷ, Hoàng thượng cần nhất là dạng phụ nữ như vậy, cho dù phát sinh sự tình gì, thời cơ chưa tới, nàng vẫn không thể làm ra việc gì sai lầm, càng thêm không thể làm cho Hoàng thượng nhận thấy được chút khác lạ nào.
Trong ba năm, nàng lúc nào cũng luôn luôn nhớ kỹ lời dạy bảo của phụ thân, bên trong hậu cung này, khắp nơi phải thật cẩn thận, được Hoàng thượng ân sủng, sau này sẽ có ngày nàng đoạt được ngôi vị Hoàng hậu, tất cả mọi người đều nghĩ nàng chắc chắn sẽ khoe khoang, mặc dù trong lòng nàng cũng rất muốn như thế. Nhưng nàng lại cố gắng lấy lòng Hoàng hậu, thậm chí lúc Hoàng thượng ở lại tẩm cung của nàng, nàng cũng cố ý đề cập tới Hoàng hậu nương nương, mong Hoàng thượng bớt chút thời gian đi tới tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, nàng cẩn trọng từng chút một rốt cục cũng chiếm được sự tín nhiệm của hoàng hậu, Hoàng hậu xem nàng như tỷ muội mà đối đãi, vì vậy mà không tạo ra uy hiếp với nàng nữa. Tình cảm giữa nàng và Hoàng hậu ngày một tốt, Hoàng thượng càng thêm thích nàng. Nhưng hiện tại... Nàng đã không cẩn thận, ngay cả giải thích Hoàng thượng cũng không nghe, tức giận lần này hẳn là không nhẹ, hiện tại nàng nên làm gì bây giờ? Trong đầu Uyển quý phi chuyển động, cắn chặt môi, cố gắng nghĩ biện pháp cứu vãn.
Đột nhiên, một ý tưởng chợt nảy sinh, trong lòng Uyển quý phi liền vui vẻ. Chỉ cần một thời gian nữa thôi, mặc kệ Hoàng thượng có thật sự yêu mình hay không, chung quy vẫn là thích nàng, mỹ nhân kế vẫn có thể xem là một phương pháp tốt. Nhưng khi cảm nhận được đau dớn rõ ràng trên người, Uyển quý phi mới nhớ lại mình đang bị thương, đầu óc nàng bị làm sao vậy? Muốn sử dụng mỹ nhân kế, sợ là khi Hoàng thượng nhìn thấy thân thể hiện tại của nàng càng thêm không thích!
"Muội muội, bản cung đỡ ngươi nằm xuống, mau cho ngự y xử lý thương thế của ngươi một chút, bằng không sợ là càng thêm nghiêm trọng ." Hoàng hậu thân thiết mở miệng, cho đám cung nữ một ánh mắt, "Còn không mau chút đến giúp bản cung!" Cung nữ lĩnh mệnh, lập tức tiến lên, cùng nhau giúp Hoàng hậu nương nương mang Uyển quý phi đỡ lên, đi tới giường...
An Ninh nhìn Hoàng hậu "Hiền đức", trong lòng nổi lên một tia biến hoá kỳ lạ, Hoàng thượng mới vừa rồi phất tay áo rời đi, nàng tưởng có lẽ thời gian sau này Uyển quý phi sợ là sẽ bị Hoàng thượng thất sủng, mà phía sau, Hoàng hậu nương nương vẫn như cũ đối xử tốt với Uyển quý phi như vậy, trong lòng hẳn là còn chủ ý khác.
Đột nhiên, nàng nhận thấy sâu sắc được khóe miệng Hoàng hậu một chút tươi cười chợt lóe, trong lòng ngẩn ra, tiếp theo liền nghe được Uyển quý phi kêu sợ hãi dựng lên.
"A..." Tiếng kêu bất thình lình xảy ra, làm cho An Ninh và tất cả mọi người cả kinh. "A..." Uyển quý phi kêu đến tê tâm liệt phế, giãy mạnh ra khỏi người Hoàng hậu nương nương, bây giờ Hoàng thượng đã muốn rời bỏ nàng, nàng thiếu đi chỗ dựa, hơn nữa khi nhìn vào bộ dạng của mình trong gương đồng lại làm cho nàng thêm sợ hãi, điên cuồng vơ lấy ly trà trên bàn, hung hăng ném về phía gương đồng.
Người kia không phải là nàng! Nàng xinh đẹp như hoa, dịu dàng cao nhã, làm sao có thể là người có bộ dạng chật vật trong gương kia chứ?
Giờ phút này, các tần phi sợ nàng đã thương người xung quanh, vội vàng lui lại mấy bước, đến lúc này An Ninh đã hiểu tại sao lúc nãy khóe miệng Hoàng hậu nương nương lại hiện ra một nụ cười thoáng qua như vậy, nụ cười kia chính là một nụ cười chứa đầy thâm ý nha! Hoàng hậu nương nương, thật đúng là không bỏ qua cơ hội kích thích Uyển quý phi, bỏ đá xuống giếng.
"Muội muội... Muội muội... Ngươi dừng tay, cẩn thận làm bị thương chính mình!" Trên mặt Hoàng hậu tỏ vẻ thân thiết, bất chấp Uyển quý phi giờ phút này điên cuồng, bước lên phía trước ngăn cản nàng.
Uyển quý phi chung quy không thể thừa nhận một cái lại một cái đã kịch liên tục kéo đến, nháy mắt, thân thể đã mềm nhũn, cả người ngã xuống...
"Muội muội, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa bản cung... Mau, người đâu mau tới..." Hoàng hậu vội vàng đến bên cạnh Uyển quý phi, lập tức ra lệnh cho cung nữ hỗ trợ, vài cung nữ cùng nhau nâng lên, rốt cục cũng đem được Uyển quý phi bị đả kích tới ngất xỉu dìu đến bên giường.
Hoàng hậu nhìn Uyển quý phi nằm trên giường, đáy mắt lạnh như băng không hề có chút tình cảm, nhưng sự thân thiết trên gương mặt vẫn không suy giảm, đợi ngự y kiểm tra miệng vết thương cho Uyển quý phi xong, Hoàng hậu lo lắng hỏi thăm: “Đại nhân, Uyển quý phi như thế nào?”
Vẻ mặt Lão ngự y ngưng trọng, "Hoàng hậu nương nương, thực không dám dấu diếm, vết thương trên người quý phi nương nương đã rất nghiệm trọng, bây giờ vết thương lại nhiễm phải những thứ không sạch sẽ (nguyên văn tác giả), để tẩy sạch miệng vết thương phải dùng rượu tiêu độc, nhưng nếu làm như vậy sẽ rất đau đớn khó chịu, lão thần lo lắng, Uyển quý phi chỉ là một nữ tử yếu đuối, không biết có thể chịu đựng được hay không?”
Trong lòng Hoàng hậu vui vẻ, bà đương nhiên biết miệng vết thương kia nhiễm phải thứ gì không sạch sẽ, càng biết rõ hơn những thứ đó không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở trên móng vuốt của mèo. Bất quá, Ngân Sương làm việc kín đáo, sẽ không để cho người ta nhận thấy được chút manh mối nào, đau đớn khó nhịn phải không? Thứ bà muốn chính là làm cho Uyển quý phi đau, càng đau càng tốt!
"Này... Bây giờ phải làm như thế nào cho phải đây? Nếu không nhanh chống tẩy trừ, vạn nhất miệng vết thương càng thêm nghiêm trọng, thì..." Hoàng hậu nhanh cau mày, không thể giãn ra, vẻ mặt khó xử, "Bản cung cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, Uyển quý phi xưa nay sợ đau..."
"Nương nương, người nên sớm có quyết định, bằng không..." Lão ngự y thúc giục nói, do dự càng lâu, càng phiền toái, đến lúc đó sợ là cho dù đã trị được vết thương, nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo, nữ nhân hậu cung kiêng kị nhất chính là sẹo trên người, mà Uyển quý phi lại là sủng phi, sợ rằng sẽ càng thêm chú ý điều này.
Hoàng hậu buông hạ mi mắt, rốt cục giống như hạ quyết tâm, "Nếu nàng tỉnh lại…, ai... Xem ra, bản cung cần phải đi xin chỉ thị của Hoàng thượng, để người đưa ra chủ ý."
Bỏ lại một câu, Hoàng hậu nhìn thoáng qua các vị phi tần khác ở đây, mi tâm chau lại, "Các ngươi mau đi đi, nếu còn ở trong này sẽ quấy rầy ngự y chữa trị vết thương cho quý phi nương nương, tội này các ngươi gánh nổi sao?" Chúng phi tần hành lễ với Hoàng hậu, cáo từ rời khỏi cung quý phi.
Hoàng hậu rời khỏi cung quý phi, quả thật cũng theo như lời bà nói đến xin chỉ thị của Hoàng thượng, nhưng An Ninh và Hoàng hậu trong lòng đều rõ ràng, Hoàng hậu đi xin chỉ thị Hoàng thượng, bất quá mục đích cuối cùng là kéo dài thời gian thôi, chỉ cần làm cho miệng vết thương của Uyển quý phi trì hoãn càng lâu, sẽ dẫn đến càng khó xử lý, vì vậy nổi đau đớn sẽ càng tăng thêm.
Hừ! Cái này Uyển quý phi sao mà chịu được!
An Ninh nhớ tới An Bình hầu phủ đại phu nhân và An Như Yên, chuyện xảy ra ở khu vực săn bắn kia tất nhiên cùng các nàng thoát không được quan hệ, nói như vậy. Hiện tại, chắc các nàng đã nghĩ rằng mình đã táng thân trong miệng dã thú hung dữ ở khu vực săn bắn rồi, lúc này sợ là đang vui mừng tột độ, chúc mừng sự việc đã thành công.
Khóe miệng gợi lên một chút biến hoá kỳ lạ, sở dĩ tối hôm qua nàng không trở về phủ, chính là cố ý muốn cho các nàng cao hứng một phen, mà sau khi cao hứng... Nghĩ đến điều gì đó, con ngươi An Ninh xuất hiện một chút thâm trầm.
Đột nhiên, thân thể bị ai đó đụng phải, An Ninh nhíu mày, bên tai lập tức vang lên giọng nói hoảng sợ cầu xin tha thứ, "Nô tỳ đáng chết, va chạm tiểu thư, nô tỳ..."
An Ninh nhìn cung nữ đang quỳ trên đất sắc mặt bối rối, con ngươi không khỏi siết chặt, không phải vì điều gì khác mà chỉ vì trên người cung nữ này tựa hồ phát ra một mùi hương, mà mùi hương kia có chút quen thuộc, giống như đã ngửi thấy ở đâu đó, trong đầu rất nhanh hồi tưởng lại xem đã gặp ở đâu, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nhưng chỉ một lát lại quay về nét thâm trầm, “Người là cung nữ của ai? Tại sao lại lỗ mãng như vậy?”
"Nô tỳ là cung nữ của cung quý phi, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không phải cố ý, nô tỳ..." Cung nữ kia từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, dáng vẻ bối rối không thôi.
Cung quý phi? An Ninh thản nhiên liếc nàng ta một cái, "Tốt lắm, ngươi đứng lên đi! Lần sau đi đường phải cẩn thận chút, hôm nay người ngươi đụng là ta nên không có xảy ra cơ sự gì, nếu là ngày khác, quấy nhiễu Hoàng thượng và Hoàng hậu, cho dù ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu!"
"Dạ, dạ nô tỳ xin đa tạ tiểu thư đã bỏ qua, nô tỳ không dám nữa." Cung nữ không ngừng gật đầu, vội vàng đứng dậy, rất nhanh rời đi.
An Ninh nhìn bóng dáng kia đang nhanh chóng rời đi, con ngươi thâm thúy lại xuất hiện một tia âm trầm, lấy ra một thanh tiểu đao, tinh tế thưởng thức, hôm qua người nọ âm thầm dùng chủy thủ đâm vào lưng ngựa của nàng, nữ tử tiến tới quấy nhiễu ngựa của nàng, chính là nàng ta!
Mùi hương trên chuôi đao và mùi hương trên người nàng ta giống nhau như đúc! Cung nữ cung quý phi sao? Trong lòng nàng đã đoán ra người giở trò là quý phi, bây giờ đã chứng thật được. Giờ phút này nàng rất hi vọng trên người Uyển quý phi càng nhiều sẹo càng tốt, đau đớn càng nghiêm trọng càng tốt, như vậy mới có thể giảm bớt tức giận trong lòng nàng!
"Nhị tiểu thư." Đột nhiên, một giọng nói từ phía bên trái truyền đến, giọng nói kia làm cho An Ninh giật mình, không cần xem người đó là ai, nàng cũng biết được chủ nhân của giọng nói này. Kiếp trước, từ khi bắt đầu buổi tiệc mẫu đơn, sinh mệnh nàng đã gắn liền với nam nhân này, thậm chí từng làm vợ chồng năm năm với nhau!
Nhớ tới lúc trước khi chết, nam nhân này vô tình, lãnh ý trong mắt An Ninh hiện lên càng đậm, tay đang nắm chuôi đao vô ý thức càng siết chặt, cảm nhận được hắn đã tới gần, An Ninh rất nhanh thu lại hận ý, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười, xoay người nhìn về nam nhân nàng từng quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, hành lễ, "An Ninh tham kiến Ly vương điện hạ."
"Không cần đa lễ." Triệu Cảnh Trạch vẻ mặt mang ý cười, ôn hòa mở miệng, đưa ta muốn nâng An Ninh dậy, An Ninh lại nhanh chóng tránh né giống như trên người hắn có mang ôn dịch vậy làm cho tay Triệu Cảnh Trạch cứng đờ trên không trung , trên mặt hiện ra một tia xấu hổ. Hồi lâu, kéo kéo khóe miệng, khôi phục lại vẻ mặt tươi cười ôn hòa vừa rồi, “Hoàng hậu nương nương đã thu nhận nàng làm nghĩa nữ, chúng ta tự nhiên là người một nhà, nếu đã là người một nhà, hơn nữa nơi này lại không có người ngoài nàng không cần phải thực hiện những nghi lế đó.”
"Lễ nghi không thể bỏ, tuy An Ninh là nghĩa nữ của Hoàng hậu, nhưng cho dù trèo cao tới đâu cũng không qua được Ly vương điện hạ, làm sao dám nhận Ly vương điện hạ là người một nhà? Nếu lời này của điện hạ truyền ra ngoài, nhân gian chỉ sợ nói rằng An Ninh không tuân thủ quy củ." An Ninh thản nhiên cười, nhưng nụ cười này trong mắt Triệu Cảnh Trạch chính là nụ cười càng thêm xa cách.
Ly vương cố ý lấy lòng, An Ninh không chút nể mặt, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ, ánh mắt dừng lại trên tiểu đảo mà An Ninh đang cầm, "Nhị tiểu thư ,tiểu đao trong tay nàng thật tinh xảo, bổn vương chưa từng nghe nói nhị tiểu thư biết võ công, chẳng lẽ tin tức bổn vương nghe được có nhầm lẫn ở đây?”
An Ninh giật mình, hắn nói vậy có nghĩa là hắn đã cố ý dò la tin tức về mình, mi tâm không khỏi hơn nhíu lại “Bất quá An Ninh cảm thấy hơi hứng thú thôi, lúc trước gặp được Tuệ Mẫn công chúa có võ công để phòng thân, trong lòng liền nảy sinh hâm mộ.”
"Thì ra là thế, chẳng qua là nhị tiểu thư không cần phải hâm mộ người khác, nhị tiểu thư dịu dàng tao nhã, tĩnh như ôn thủy, làm cho người ta gặp qua thì khó quên, tâm sinh yêu thích." Triệu Cảnh Trạch híp mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn nhan sắc An Ninh càng ngày càng xuất chúng, nhớ tới bữa tiệc mẫu đơn, lúc đó nàng chỉ là một tiểu nha đầu, bây giờ nàng cũng đã trổ mã khi đứng trước mặt mình, nhan sắc động lòng người giống như thiên tiên, sợ là ở Đông Tần quốc không có mấy người theo kịp nàng.
Khóe miệng An Ninh hơi co rút, không nghĩ tới Triệu Cảnh Trạch thế nhưng lại trắng trợn lấy lòng nàng như vậy, hạ mi, "Ly vương điện hạ khen sai rồi, An Ninh tư sắc kém cõi, sao có thể được như điện hạ nói? Ly vương điện hạ ngài vạn lần đừng lấy An Ninh ra để đùa giỡn."
"Đừa giỡn? Bổn vương ít khi nói đùa? Bổn vương là thật tâm thích nhị tiểu thư." Triệu Cảnh Trạch tiến lên từng bước, cầm lấy tay An Ninh, vội vàng biểu lộ tâm ý của mình với nàng, hiện tại bốn bề vắng lặng, đây chính là một cơ hội tốt để thổ lộ, nghĩ đến những tính toán của thời gian trước trong lòng không khỏi càng thêm kiên định.
Lúc trước hắn là muốn tác hợp Nam Cung Thiên Duệ và An Ninh, bởi vì Nam Cung Thiên Duệ có tình ý với An Ninh, chỉ cần có An Ninh xuất hiện trong tầm mắt, Nam Cung Thiên Duệ đều dành cho nàng hết sự chú ý của mình. Có thể thấy được, vị tướng quân chạm tay vào có thể bỏng rất yêu thích An Bình hậu phủ nhị tiểu thư, hắn luôn tìm cách mượn sách của Nam Cung Thiên Duệ, với ý định muốn tác hợp cho Nam Cung Thiên Duệ và An Ninh, mục đích cuối cùng là để cho Nam Cung Thiên Duệ nợ mình một cái ân tình.
Nhưng là hiện tại... Triệu Cảnh Trạch nhìn An Ninh, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, hiện tại hắn đã đổi ý rồi!
Thân thể An Ninh ngẩn ra, trong lòng nổi lên một tia chán ghét mạnh mẽ rút tay ra, "Ly vương điện hạ thỉnh tự trọng!"
Thiệt lòng thích nàng? Kiếp trước, số lần hắn nói những lời này không đếm hết được? Năm năm làm vợ chồng với nhau, nam nhân này nói những lời đường mật nhằm lừa gạt người khác nàng sao có thể không rõ? Kiếp trước, lúc sắp chết cũng chính là lúc nàng thấy rõ bộ mặt bạc tình bạc nghĩa của hắn, hiểu rõ hết thảy sự lãnh huyết vô tình của hắn, ở kiếp trước hắn phụ nàng, tổn thương nàng, vào thời điểm nàng khó sinh hắn lại cùng An Như Yên động phòng hoa chúc, đến kiếp này nàng làm sao lại có thể tin tưởng nam nhân này lần thứ hai?
Con ngươi Triệu Cảnh Trạch co lại, thấy An Ninh kháng cự. nhưng không vội ép nàng, gương mặt hiện lên chút tươi cười,: “ Là bổn vương luống cuống, do bổn vương hâm mộ nhị tiểu thư, việc này thực sự là thiên chân vạn xác, bổn vương là thực tâm, có trời đất chứng giám, bổn vương biết, bổn vương thổ lộ như thế này thực sự quá đường đột, đượng nhiên nhị tiểu thư sẽ không tin lời bổn vương nói, nhưng bổn vương có quyết tâm có thể làm cho nhị tiểu thư tin vào tâm ý của bổn vương dành cho nhị tiểu thư.”
Nghe lời nói của Triệu Cảnh Trạch, trong lòng nàng không khỏi nổi lên một sự châm chọc, An Ninh giương mắt nhìn Triệu Cảnh Trạch, nhìn thấy trong mắt hắn có sự chân thành như hắn nói, không khỏi nhớ tới kiếp trước, ánh mắt của Triệu Cảnh Trạch vẫn như vậy đều ánh lên sự chân thành, nhưng cái gọi là “Chân thành” của hắn có bao nhiêu phần là thật?
Nhìn thấy ánh mắt An Ninh đánh giá mình, nét tươi cười của Triệu Cảnh Trạch càng rõ ràng, trong lòng không khỏi vui sướng, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội màu tím, nhét vào tay An Ninh, “Nhị tiểu thư, bổn vương đã ra giá ngàn vàng mới mua được một khối mỹ ngọc này, cố ý để tặng cho nhị tiểu thư, thực sự bổn vương rất thật tâm với nhị tiểu thư”
An Ninh không nói một câu, cũng không nói lời từ chối, không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì khối ngọc bội hắn vừa nhét vào tay nàng chính là khối ngọc bội hắn dùng để đính ước với nàng ở kiếp trước, từ khi hắn đứa khối ngọc đội đó cho nàng, về sau nàng vẫn xem nó làm bảo bối trân quý, luôn luôn cất giữ bên mình, ngay cả thời điểm lúc sắp chết khối ngọc bội này vẫn ở trên cổ nàng không lìa xa.
Kiếp trước khối ngọc bội màu tím này với nàng mà nói là bảo bối trân quý. Nhưng tới giờ phút này, nó càng thêm châm chọc nàng, cười nhạo nàng kiếp trước ngu ngốc, chính khối ngọc này đã nhắc nhở nàng, kiếp này nàng đang gánh vác thù hận.
Tay nắm giữ ngọc bội không khỏi siết chặt, hận ý trong lòng An Ninh ngày càng đậm. Hiện tại, nàng thực sự rất muốn ném nó ở trước mặt hắn, nhưng bản thân nầng hiểu rõ, nàng không thể! Bây giờ hắn là Ly vương, mà thù hận của nàng…. Một ngày nào đó, nàng sẽ dùng năng lực của bản thân mình đưa hắn đến cõi chết.
“A, bốn bề vắng lặng, cô nam quả nữ, nàng đang nói chuyện yêu đương sao?" Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên, vẻ mặt Tô Câm tươi cười bất cần đời, phất phất chiết phiến (quạt giấy), nhẹ nhàng lay động đi về phía bên này, mà người đi bên cạnh hắn, chỉ có thể là huyền sắc cẩm y, Thần vương Thương Địch, sau Thương Địch chỉ có thị vệ.
Nhìn thấy khoảng cách của Triệu Cảnh Trạch và An Ninh gần với nhau, Thương Địch không khỏi nhíu thật chặt hàng mi đen, trong mắt tràn ra một tia hờn giận.
An Ninh nhìn hai người vừa đến, vừa vặn chạm đến tầm mắt của Thương Địch nhìn nàng, trong lòng không khỏi giật mình.
“Thần vương điện hạ, Tô Cầm công tử, các ngươi sao không ở ngự hoa viên,…” Triệu Cảnh Trạch ôn hòa nói, cũng không hề cảm nhận được chút nào ánh mắt nguy hiểm của Thương Địch, nhìn thấy An Ninh bỏ lại một khoảng với mình, lập tức tiến lại gần thêm An Ninh.
“Như thế nào? Chẳng lẽ Ly vương điện hạ có thể ở nơi này cùng giai nhân nói chuyện phiếm, Tô Cầm ta lại không thể ở đây đi dạo xung quanh sao?” Tô Cầm không chút lưu tình đánh gãy lời nói của Triệu Cảnh Trạch. Vị trước mắt này tuy rằng là hoàng tử đã phong vương, nhưng Tô Cầm hắn xưa nay đều không để ai vào mắt. Ánh mắt nhìn về phía An Ninh, khối ngọc bội nàng đang cầm trên tay không thoát khỏi tầm mắt hắn, mạnh mẽ thu lại chiết phiến, tiến lên một tay đoạt lấy mảnh ngọc bội An Ninh đang cầm, tinh tế đánh giá, “Không sai, đúng là thứ tốt, giá trị rất xa xỉ đi? Tín vật đính ước sao? Xem ra Ly vương điện hạ thật sự là không thiếu thứ gì nha.”
Mục đích của Tô Cầm hoàn toàn phơi bày ra trong lời nói, không cần nhìn sang, hắn cũng biết rõ nam nhân ở bên cạnh mình đang bị khơi dậy sự tức giận không hề nhỏ, trong lòng không khỏi hừ lạnh, Triệu Cảnh Trạch có ý với An Ninh, Thương Địch cũng chưa tính rõ, Ly vương hắn là có ý gì đây?”
Quả nhiên, trong phút chốc, ngọc bội trong tay hắn bị một bàn tay khác đoạt đi mất, ngay tức khắc miếng ngọc bội bị ném lên cao, Triệu Cảnh Trạch trong lòng ngẩn ra, còn chưa kịp trách cứ Thương Địch vì sao làm như vậy, nghĩ đến bản thân mình vì muốn có được khối ngọc bội này mà đã ra giá rất cao, bước lên phía trước muốn tiếp khối ngọc trước khi bị rơi xuống đất, vật quý giá như vậy trăm ngàn lần không nên bị rơi hỏng!
An Ninh ngẩn đầu nhìn khối ngọc bội bị rơi xuống, chỉ thấy vẻ mặt Triệu Cẩn Trạch lo lắng, cùng lúc đó Thương Địch đã rút bội kiếm tùy thân, ở trên không trung lưu loát múa mấy đường kiếm, vài tiếng vang thanh thúy trên đỉnh đầu phát ra, khối ngọc bội lập tức rơi trên mặt đất, ước chừng đã vỡ phân thành tám mảnh rồi.
Triệu Cảnh Trạch nhìn đến từng mảnh ngọc bội bị bể, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, này… này…. Thế nhưng…. Giương mắt trừng Thương Địch, tay nắm thành quyền cực lực ẩn nhẫn không phác tác. Trước đây hắn và Thương Địch nước sông không phạm nước giếng, vậy mà hắn ta lại đi phá hủy ngọc bội hắn tặng cho An Ninh!
“Biểu đệ khối ngọc bội này quá thấp kém, lấy nó tặng cho giai nhân, không khỏi là làm nhục nàng rồi.” Thương Địch trậm giọng mở miệng, đôi mắt sâu không đáy, ánh mắt lợi hại nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Triệu Cảnh Trạch, cũng không một chút để hắn vào mắt. Bất quá, là người quen với Thương Địch Tô Cầm hắn làm sao không hiểu được tâm tình của Thương Địch lúc này chứ, khóe miệng không khỏi cong lên.
A! Đúng như hắn dự đoán mà, Thương Địch sẽ không chút do dự mà hủy ngay miếng ngọc bội đó, bất quá… Nhìn miếng ngọc bị chia thành tám khối, ai vị này hủy ngọc thật quá hoàn hảo đi! Ai, đáng tiếc, đáng tiếc khó có thể tìm được một khối ngọc màu tím nha!
Sắc mặt Triệu Cảnh Trạch trắng bệch, Thương Địch thế nhưng lại nói khối ngọc mà hắn đã ra giá ngàn vàng để mua về là hàng thấp kém? Mặc dù hắn là vương gia, nhưng khối ngọc kia lại đáng giá ngàn vàng, đối với hắn mà nói số tiền đó không phải là nhỏ. Vậy mà Thương Địch chẳng những phá hủy đi lại còn nói là hàng thấp kém!
Trong lòng nổi lên một tia không cam lòng, Triệu Cảnh Trạch áp chế tức giận, bày ra một chút tươi cười, “Thế theo biểu ca nghĩ, khối ngọc như thế nào đưa cho giai nhân mới không tính là sỉ nhục nàng?”
An Ninh mi tâm khẽ nhíu lại, mới vừa rồi, khi Thương Địch dùng kiếm đem khối ngọc đó phá hủy, trong lòng nàng thấy thực thoải mái. Nếu như kiếp trước, chỉ cần nàng còn một hơi thở, thì khối ngọc này không dễ dàng cứ như vậy mà bị phá hủy, nếu có bị phá hủy thì cũng phải là chính tay nàng hủy nó. Hiện tại Thương Địch thay nàng làm chuyện này, nàng đứng bên cạnh chứng kiến trong lòng không khỏi cảm thấy thật thỏa mãn!
Cảm nhận được ánh mắt từ mọi phía nhìn tới, theo bản năng khẽ nuốt nước bọt xuống, trong lòng rủa thầm, đáng chết! Vừa rồi rốt cuộc bản thân mình làm sao vậy? Tại sao đem sự kiện đó nói ra rõ ràng như thế!
Con ngươi An Ninh chợt lóe sáng, mi tâm nhanh chóng nhăn lại, giống như không thể nghe được ý tứ trong lời nói của Uyển Quý phi: “Hôm qua ở khu vực săn bắn… Làm sao Quý phi nương nương biết được chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ chuyện xảy ra hôm qua có liên quan đến Quý phi nương nương? Không… Chuyện này làm sao có thể? Ninh nhi xưa nay không thù không oán với nương nương tại sao người lại muốn đẩy Ninh nhi vào chỗ chết? Dã thú thật đáng sợ, dường như rất điên cuồng, còn làm cho tướng quân… ngài ấy… ”
An Ninh diễn y như thật, mọi người nhìn Uyển quý phi bằng đủ loại thần sắc khác nhau. Ngay cả Sùng Chính đế sắc mặt không khỏi có chút thay đổi, đôi mắt lão luyện lại thêm vài phần thâm thúy khó dò quan sát Uyển Quý phi, ánh mắt càng thêm vài phần sắc bén.
"Không... Không phải ta..." Uyển quý phi nhanh chóng buông tay An Ninh ra, đẩy mạnh An Ninh ra, miệng không ngừng nỉ non, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh lại. Nhưng mà ánh mắt chung quanh đang nhìn nàng, nhất là tầm mắt sắc bén kia của Sùng Chính đế, làm cho lòng nàng loạn cả lên. Hành động này, trong mắt người khác chính là có tật giật mình, mọi người ở đây từ đầu đến cuối đều nhìn ra hết thảy, giờ phút này trong miệng nàng liên tục nói "Không phải ta", ngược lại càng khiến người ta dễ dàng tin tưởng chính là nàng!
Hoàng hậu liếc mắt An Ninh, với vẻ mặt bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng khác lạ nhưng nhanh chóng biến mất, lập tức lớn tiếng mở miệng: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? An Ninh, ngươi nói đi."
An Ninh hơi run rẩy, sợ hãi thoáng nhìn qua Uyển quý phi "An Ninh... An Ninh..."
"Nói đi! Hôm qua ở khu vực săn bắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sùng Chính đế trầm giọng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy uy nghiêm. Cuối cùng An Ninh coi như cố lấy dũng khí, bất cứ giá nào cũng tỏ ra bình thường, nhưng nghĩ đến hình ảnh làm người ta sợ hãi kia, sự hoảng sợ trên mặt càng ngày càng rõ ràng hơn "Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, hôm qua thần nữ và Nam Cung tướng quân ở khu vực săn bắn bị dã thú tấn công, Nam Cung tường quân ngài ấy..."
"Cùng bản cung không quan hệ! Việc này không chút quan hệ tới bản cung, An Ninh ngươi đừng có nói bậy! Hoàng thượng, người đừng tin lời của nàng ta, nàng ta vu oan cho thần thiếp!" Uyển quý phi vội vàng chặn đứng lời An Ninh, những chuyện vừa xảy ra đã làm cho nàng rối loạn chân tay, nhìn đến nét âm trầm trên mặt Hoàng thượng, nếu để cho Hoàng thượng truy cứu ra chuyện này, như vậy với mình mà nói là trăm hại mà không có lợi
Nhưng Uyển quý phi đã vội vàng phũ sạch quan hệ. Hơn nữa, lời nói lúc này của nàng ta đã hoàn toàn phản tác dụng. Trái lại làm cho mọi người vừa nghe liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Ngày hôm qua Nam Cung tướng quân từ trong khu vực săn bắn trở ra thì cả người đầy là máu, sự tình này ắt hẳn mọi người đều biết, nhưng bọn họ không ai biết chuyện gì xảy ra mà làm cho Nam Cung tướng quân lại chật vật như vậy, giờ phút này nghe An Ninh nói như vậy, lại thêm mới vừa rồi Uyển quý phi thốt ra những lời phủ nhận càng làm cho mọi người dần dần hiểu hết từ chuyện này đến chuyện khác. Trong lòng đều đoán ra rõ ràng – Chẳng lẽ Uyển quý phi muốn đưa An Ninh vào chỗ chết?
Sùng Chính đế không nói một câu, nhưng hơi thở phát ra trên người ông cũng làm cho trong lòng người ta sinh ra lạnh lẽo, nếu chuyện Nam Cung Thiên Dụê bị thương có liên quan đến Uyển quý phi, một người dịu dàng...như vậy... Thở ra một hơi thật sâu, thứ hắn không ngại không phải là An Ninh sống hay chết, mà là người phụ nữ vốn xưa nay ôn nhu thiện lương thế nhưng lại lừa hắn!
Hoàng hậu thu hạ mi mắt, sắc mặt nghiêm túc đứng lên, thoáng nhìn Sùng Chính đế sắc mặt phát ra càng thêm âm trầm, trong lòng nổi lên một tia hiểu rõ vì mục đính đã thực hiện được. Trước đây Hoàng thượng không chỉ một lần ở trước mặt bà khen ngợi Uyển quý phi ôn nhu thiện lương cỡ nào, không những vậy còn hết sức hiểu lòng người. Hoàng thượng yêu nàng ta ngoài trừ nhan sắc trẻ trung xinh đẹp thì chính là sự ôn nhu thiện lương, hiểu biết tâm sự của người khác.
A! Tốt lắm! Hoàng hậu nương nương con ngươi co lại, "Muội muội xưa nay ôn nhu thiện lương, ngay cả con kiến đều không nỡ sát sinh, làm sao có thể nhẫn tâm giết Ninh nhi? Hoàng thượng, thật sự muội muội và việc này không có quan hệ."
Không quan hệ? Việc đã rõ ràng như vậy, sao không quan hệ được? Mọi người nghe xong lời của Hoàng hậu nương, trong lòng nghĩ Hoàng hậu nương nương đối với Uyển quý phi tỷ thật là tỷ muội tình thâm, cố ý thiên vị Uyển quý phi. Nhưng An Ninh rất rõ ràng, Hoàng hậu đang cố ý nhắc nhở Uyển quý phi ngày thường "Ôn nhu thiện lương", Sùng Chính đế hắn sinh là đế vương, sao dung thứ một nữ nhân lừa gạt mình?
Điểm này, An Ninh trong lòng hiểu rõ, chính cái gọi là gần vua như gần cọp. Ngày thường Uyển quý phi rất thiện lương dịu dàng, nếu có một ngày sự ngụy trang của nàng ta bị bại lộ, không cần nói cũng biết kết quả chắc chắn rất thê thảm.
Sắc mặt Uyển quý phi đại biến, hai mắt hiện ra tia bất an. Hiện tại đã muốn bất chấp tất cả, các vết thương trên tay trên cổ của nàng ta thoạt nhìn rất ghê người. Tuy nhiên lại cố gắng tỏ ra điềm đạm đáng yêu nhìn Hoàng thượng, chỉ hy vọng làm cho Hoàng thượng đừng tin tưởng những lời An Ninh nói, nhưng lãnh ý trong mắt Sùng Chính càng phát ra dày đặc hơn, trong lòng Uyển quý phi càng thêm bất an, bỗng nhiên tiến lên bắt lấy cánh tay Sùng Chính đế.
"Ái phi hãy dưỡng thương cho thật tốt." Sùng Chính đế nhìn thấy máu tươi của Uyển quý phi dính vào long bào của mình, con ngươi không khỏi xiết lại, lạnh lùng khuyên bảo một tiếng, lập tức vung ống tay áo, gạt bỏ tay nàng đang nắm lấy tay áo của mình, cũng không quay đầu lại đi ra cung quý phi.
"Hoàng thượng... Hoàng thượng... Ngươi phải tin tưởng nô tì... Hoàng thượng..." Trong lòng Uyển quý phi lộp bộp một chút, lập tức đuổi theo. Nhưng, do quá mức vội vàng nàng ta vấp phải váy của chính mình, thân thể phanh một tiếng, té nhào trên mặt đất, đau đớn đánh úp lại, chỉ có thể nhìn bóng dáng Sùng Chính đế dần dần biến mất ở trong tầm mắt, đau đớn nằm trên mặt đất khóc, "Hoàng thượng... Nô tì..."
Nhóm tần phi vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn bộ dáng Uyển quý phi như vậy, cũng không ai có ý tiến lên nâng nàng ta lên. Duy nhất chỉ có một mình Hoàng hậu thở dài một hơi, vẻ mặt quan tâm tiêu sái đến bên cạnh Uyển quý phi, "Muội muội, Hoàng thượng người... Ai... Hoàng thượng chắc là có chuyện quan trọng, ngươi chớ để ở trong lòng, Hoàng thượng bảo ngươi dưỡng thương cho tốt vào, ngươi nên nghe lời Hoàng thượng đi, điều dưỡng thương tích cho tốt."
Hoàng hậu dứt lời, sắc mặt Uyển quý phi lại khó coi đến cực điểm, 'Hoàng thượng chắc là có chuyện quan trọng trong người', mọi người ở sao không hiểu được, Hoàng thượng làm gì có chuyện quan trọng, người là đang tức giận nàng, Hoàng thượng từ trước cho tới bây giờ chưa từng giận dữ với mình như vậy! Mà tức giận này từ đâu mà đến, trong lòng nàng biết được.
Hoàng thượng tối kị nhất chính là lừa gạt, càng thêm không chấp nhận được phi tử ở trước mặt hắn bên ngoài một vẻ bên trong lại một bộ mặt khác, trước khi tiến cung, phụ thân dặn dò nàng rất nhiều, người nói khi ở trước mặt Hoàng thượng nên biểu hiện đoan trang dịu dàng, thiện lương tri kỷ, Hoàng thượng cần nhất là dạng phụ nữ như vậy, cho dù phát sinh sự tình gì, thời cơ chưa tới, nàng vẫn không thể làm ra việc gì sai lầm, càng thêm không thể làm cho Hoàng thượng nhận thấy được chút khác lạ nào.
Trong ba năm, nàng lúc nào cũng luôn luôn nhớ kỹ lời dạy bảo của phụ thân, bên trong hậu cung này, khắp nơi phải thật cẩn thận, được Hoàng thượng ân sủng, sau này sẽ có ngày nàng đoạt được ngôi vị Hoàng hậu, tất cả mọi người đều nghĩ nàng chắc chắn sẽ khoe khoang, mặc dù trong lòng nàng cũng rất muốn như thế. Nhưng nàng lại cố gắng lấy lòng Hoàng hậu, thậm chí lúc Hoàng thượng ở lại tẩm cung của nàng, nàng cũng cố ý đề cập tới Hoàng hậu nương nương, mong Hoàng thượng bớt chút thời gian đi tới tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, nàng cẩn trọng từng chút một rốt cục cũng chiếm được sự tín nhiệm của hoàng hậu, Hoàng hậu xem nàng như tỷ muội mà đối đãi, vì vậy mà không tạo ra uy hiếp với nàng nữa. Tình cảm giữa nàng và Hoàng hậu ngày một tốt, Hoàng thượng càng thêm thích nàng. Nhưng hiện tại... Nàng đã không cẩn thận, ngay cả giải thích Hoàng thượng cũng không nghe, tức giận lần này hẳn là không nhẹ, hiện tại nàng nên làm gì bây giờ? Trong đầu Uyển quý phi chuyển động, cắn chặt môi, cố gắng nghĩ biện pháp cứu vãn.
Đột nhiên, một ý tưởng chợt nảy sinh, trong lòng Uyển quý phi liền vui vẻ. Chỉ cần một thời gian nữa thôi, mặc kệ Hoàng thượng có thật sự yêu mình hay không, chung quy vẫn là thích nàng, mỹ nhân kế vẫn có thể xem là một phương pháp tốt. Nhưng khi cảm nhận được đau dớn rõ ràng trên người, Uyển quý phi mới nhớ lại mình đang bị thương, đầu óc nàng bị làm sao vậy? Muốn sử dụng mỹ nhân kế, sợ là khi Hoàng thượng nhìn thấy thân thể hiện tại của nàng càng thêm không thích!
"Muội muội, bản cung đỡ ngươi nằm xuống, mau cho ngự y xử lý thương thế của ngươi một chút, bằng không sợ là càng thêm nghiêm trọng ." Hoàng hậu thân thiết mở miệng, cho đám cung nữ một ánh mắt, "Còn không mau chút đến giúp bản cung!" Cung nữ lĩnh mệnh, lập tức tiến lên, cùng nhau giúp Hoàng hậu nương nương mang Uyển quý phi đỡ lên, đi tới giường...
An Ninh nhìn Hoàng hậu "Hiền đức", trong lòng nổi lên một tia biến hoá kỳ lạ, Hoàng thượng mới vừa rồi phất tay áo rời đi, nàng tưởng có lẽ thời gian sau này Uyển quý phi sợ là sẽ bị Hoàng thượng thất sủng, mà phía sau, Hoàng hậu nương nương vẫn như cũ đối xử tốt với Uyển quý phi như vậy, trong lòng hẳn là còn chủ ý khác.
Đột nhiên, nàng nhận thấy sâu sắc được khóe miệng Hoàng hậu một chút tươi cười chợt lóe, trong lòng ngẩn ra, tiếp theo liền nghe được Uyển quý phi kêu sợ hãi dựng lên.
"A..." Tiếng kêu bất thình lình xảy ra, làm cho An Ninh và tất cả mọi người cả kinh. "A..." Uyển quý phi kêu đến tê tâm liệt phế, giãy mạnh ra khỏi người Hoàng hậu nương nương, bây giờ Hoàng thượng đã muốn rời bỏ nàng, nàng thiếu đi chỗ dựa, hơn nữa khi nhìn vào bộ dạng của mình trong gương đồng lại làm cho nàng thêm sợ hãi, điên cuồng vơ lấy ly trà trên bàn, hung hăng ném về phía gương đồng.
Người kia không phải là nàng! Nàng xinh đẹp như hoa, dịu dàng cao nhã, làm sao có thể là người có bộ dạng chật vật trong gương kia chứ?
Giờ phút này, các tần phi sợ nàng đã thương người xung quanh, vội vàng lui lại mấy bước, đến lúc này An Ninh đã hiểu tại sao lúc nãy khóe miệng Hoàng hậu nương nương lại hiện ra một nụ cười thoáng qua như vậy, nụ cười kia chính là một nụ cười chứa đầy thâm ý nha! Hoàng hậu nương nương, thật đúng là không bỏ qua cơ hội kích thích Uyển quý phi, bỏ đá xuống giếng.
"Muội muội... Muội muội... Ngươi dừng tay, cẩn thận làm bị thương chính mình!" Trên mặt Hoàng hậu tỏ vẻ thân thiết, bất chấp Uyển quý phi giờ phút này điên cuồng, bước lên phía trước ngăn cản nàng.
Uyển quý phi chung quy không thể thừa nhận một cái lại một cái đã kịch liên tục kéo đến, nháy mắt, thân thể đã mềm nhũn, cả người ngã xuống...
"Muội muội, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa bản cung... Mau, người đâu mau tới..." Hoàng hậu vội vàng đến bên cạnh Uyển quý phi, lập tức ra lệnh cho cung nữ hỗ trợ, vài cung nữ cùng nhau nâng lên, rốt cục cũng đem được Uyển quý phi bị đả kích tới ngất xỉu dìu đến bên giường.
Hoàng hậu nhìn Uyển quý phi nằm trên giường, đáy mắt lạnh như băng không hề có chút tình cảm, nhưng sự thân thiết trên gương mặt vẫn không suy giảm, đợi ngự y kiểm tra miệng vết thương cho Uyển quý phi xong, Hoàng hậu lo lắng hỏi thăm: “Đại nhân, Uyển quý phi như thế nào?”
Vẻ mặt Lão ngự y ngưng trọng, "Hoàng hậu nương nương, thực không dám dấu diếm, vết thương trên người quý phi nương nương đã rất nghiệm trọng, bây giờ vết thương lại nhiễm phải những thứ không sạch sẽ (nguyên văn tác giả), để tẩy sạch miệng vết thương phải dùng rượu tiêu độc, nhưng nếu làm như vậy sẽ rất đau đớn khó chịu, lão thần lo lắng, Uyển quý phi chỉ là một nữ tử yếu đuối, không biết có thể chịu đựng được hay không?”
Trong lòng Hoàng hậu vui vẻ, bà đương nhiên biết miệng vết thương kia nhiễm phải thứ gì không sạch sẽ, càng biết rõ hơn những thứ đó không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở trên móng vuốt của mèo. Bất quá, Ngân Sương làm việc kín đáo, sẽ không để cho người ta nhận thấy được chút manh mối nào, đau đớn khó nhịn phải không? Thứ bà muốn chính là làm cho Uyển quý phi đau, càng đau càng tốt!
"Này... Bây giờ phải làm như thế nào cho phải đây? Nếu không nhanh chống tẩy trừ, vạn nhất miệng vết thương càng thêm nghiêm trọng, thì..." Hoàng hậu nhanh cau mày, không thể giãn ra, vẻ mặt khó xử, "Bản cung cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, Uyển quý phi xưa nay sợ đau..."
"Nương nương, người nên sớm có quyết định, bằng không..." Lão ngự y thúc giục nói, do dự càng lâu, càng phiền toái, đến lúc đó sợ là cho dù đã trị được vết thương, nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo, nữ nhân hậu cung kiêng kị nhất chính là sẹo trên người, mà Uyển quý phi lại là sủng phi, sợ rằng sẽ càng thêm chú ý điều này.
Hoàng hậu buông hạ mi mắt, rốt cục giống như hạ quyết tâm, "Nếu nàng tỉnh lại…, ai... Xem ra, bản cung cần phải đi xin chỉ thị của Hoàng thượng, để người đưa ra chủ ý."
Bỏ lại một câu, Hoàng hậu nhìn thoáng qua các vị phi tần khác ở đây, mi tâm chau lại, "Các ngươi mau đi đi, nếu còn ở trong này sẽ quấy rầy ngự y chữa trị vết thương cho quý phi nương nương, tội này các ngươi gánh nổi sao?" Chúng phi tần hành lễ với Hoàng hậu, cáo từ rời khỏi cung quý phi.
Hoàng hậu rời khỏi cung quý phi, quả thật cũng theo như lời bà nói đến xin chỉ thị của Hoàng thượng, nhưng An Ninh và Hoàng hậu trong lòng đều rõ ràng, Hoàng hậu đi xin chỉ thị Hoàng thượng, bất quá mục đích cuối cùng là kéo dài thời gian thôi, chỉ cần làm cho miệng vết thương của Uyển quý phi trì hoãn càng lâu, sẽ dẫn đến càng khó xử lý, vì vậy nổi đau đớn sẽ càng tăng thêm.
Hừ! Cái này Uyển quý phi sao mà chịu được!
An Ninh nhớ tới An Bình hầu phủ đại phu nhân và An Như Yên, chuyện xảy ra ở khu vực săn bắn kia tất nhiên cùng các nàng thoát không được quan hệ, nói như vậy. Hiện tại, chắc các nàng đã nghĩ rằng mình đã táng thân trong miệng dã thú hung dữ ở khu vực săn bắn rồi, lúc này sợ là đang vui mừng tột độ, chúc mừng sự việc đã thành công.
Khóe miệng gợi lên một chút biến hoá kỳ lạ, sở dĩ tối hôm qua nàng không trở về phủ, chính là cố ý muốn cho các nàng cao hứng một phen, mà sau khi cao hứng... Nghĩ đến điều gì đó, con ngươi An Ninh xuất hiện một chút thâm trầm.
Đột nhiên, thân thể bị ai đó đụng phải, An Ninh nhíu mày, bên tai lập tức vang lên giọng nói hoảng sợ cầu xin tha thứ, "Nô tỳ đáng chết, va chạm tiểu thư, nô tỳ..."
An Ninh nhìn cung nữ đang quỳ trên đất sắc mặt bối rối, con ngươi không khỏi siết chặt, không phải vì điều gì khác mà chỉ vì trên người cung nữ này tựa hồ phát ra một mùi hương, mà mùi hương kia có chút quen thuộc, giống như đã ngửi thấy ở đâu đó, trong đầu rất nhanh hồi tưởng lại xem đã gặp ở đâu, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nhưng chỉ một lát lại quay về nét thâm trầm, “Người là cung nữ của ai? Tại sao lại lỗ mãng như vậy?”
"Nô tỳ là cung nữ của cung quý phi, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không phải cố ý, nô tỳ..." Cung nữ kia từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, dáng vẻ bối rối không thôi.
Cung quý phi? An Ninh thản nhiên liếc nàng ta một cái, "Tốt lắm, ngươi đứng lên đi! Lần sau đi đường phải cẩn thận chút, hôm nay người ngươi đụng là ta nên không có xảy ra cơ sự gì, nếu là ngày khác, quấy nhiễu Hoàng thượng và Hoàng hậu, cho dù ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu!"
"Dạ, dạ nô tỳ xin đa tạ tiểu thư đã bỏ qua, nô tỳ không dám nữa." Cung nữ không ngừng gật đầu, vội vàng đứng dậy, rất nhanh rời đi.
An Ninh nhìn bóng dáng kia đang nhanh chóng rời đi, con ngươi thâm thúy lại xuất hiện một tia âm trầm, lấy ra một thanh tiểu đao, tinh tế thưởng thức, hôm qua người nọ âm thầm dùng chủy thủ đâm vào lưng ngựa của nàng, nữ tử tiến tới quấy nhiễu ngựa của nàng, chính là nàng ta!
Mùi hương trên chuôi đao và mùi hương trên người nàng ta giống nhau như đúc! Cung nữ cung quý phi sao? Trong lòng nàng đã đoán ra người giở trò là quý phi, bây giờ đã chứng thật được. Giờ phút này nàng rất hi vọng trên người Uyển quý phi càng nhiều sẹo càng tốt, đau đớn càng nghiêm trọng càng tốt, như vậy mới có thể giảm bớt tức giận trong lòng nàng!
"Nhị tiểu thư." Đột nhiên, một giọng nói từ phía bên trái truyền đến, giọng nói kia làm cho An Ninh giật mình, không cần xem người đó là ai, nàng cũng biết được chủ nhân của giọng nói này. Kiếp trước, từ khi bắt đầu buổi tiệc mẫu đơn, sinh mệnh nàng đã gắn liền với nam nhân này, thậm chí từng làm vợ chồng năm năm với nhau!
Nhớ tới lúc trước khi chết, nam nhân này vô tình, lãnh ý trong mắt An Ninh hiện lên càng đậm, tay đang nắm chuôi đao vô ý thức càng siết chặt, cảm nhận được hắn đã tới gần, An Ninh rất nhanh thu lại hận ý, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười, xoay người nhìn về nam nhân nàng từng quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, hành lễ, "An Ninh tham kiến Ly vương điện hạ."
"Không cần đa lễ." Triệu Cảnh Trạch vẻ mặt mang ý cười, ôn hòa mở miệng, đưa ta muốn nâng An Ninh dậy, An Ninh lại nhanh chóng tránh né giống như trên người hắn có mang ôn dịch vậy làm cho tay Triệu Cảnh Trạch cứng đờ trên không trung , trên mặt hiện ra một tia xấu hổ. Hồi lâu, kéo kéo khóe miệng, khôi phục lại vẻ mặt tươi cười ôn hòa vừa rồi, “Hoàng hậu nương nương đã thu nhận nàng làm nghĩa nữ, chúng ta tự nhiên là người một nhà, nếu đã là người một nhà, hơn nữa nơi này lại không có người ngoài nàng không cần phải thực hiện những nghi lế đó.”
"Lễ nghi không thể bỏ, tuy An Ninh là nghĩa nữ của Hoàng hậu, nhưng cho dù trèo cao tới đâu cũng không qua được Ly vương điện hạ, làm sao dám nhận Ly vương điện hạ là người một nhà? Nếu lời này của điện hạ truyền ra ngoài, nhân gian chỉ sợ nói rằng An Ninh không tuân thủ quy củ." An Ninh thản nhiên cười, nhưng nụ cười này trong mắt Triệu Cảnh Trạch chính là nụ cười càng thêm xa cách.
Ly vương cố ý lấy lòng, An Ninh không chút nể mặt, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ, ánh mắt dừng lại trên tiểu đảo mà An Ninh đang cầm, "Nhị tiểu thư ,tiểu đao trong tay nàng thật tinh xảo, bổn vương chưa từng nghe nói nhị tiểu thư biết võ công, chẳng lẽ tin tức bổn vương nghe được có nhầm lẫn ở đây?”
An Ninh giật mình, hắn nói vậy có nghĩa là hắn đã cố ý dò la tin tức về mình, mi tâm không khỏi hơn nhíu lại “Bất quá An Ninh cảm thấy hơi hứng thú thôi, lúc trước gặp được Tuệ Mẫn công chúa có võ công để phòng thân, trong lòng liền nảy sinh hâm mộ.”
"Thì ra là thế, chẳng qua là nhị tiểu thư không cần phải hâm mộ người khác, nhị tiểu thư dịu dàng tao nhã, tĩnh như ôn thủy, làm cho người ta gặp qua thì khó quên, tâm sinh yêu thích." Triệu Cảnh Trạch híp mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn nhan sắc An Ninh càng ngày càng xuất chúng, nhớ tới bữa tiệc mẫu đơn, lúc đó nàng chỉ là một tiểu nha đầu, bây giờ nàng cũng đã trổ mã khi đứng trước mặt mình, nhan sắc động lòng người giống như thiên tiên, sợ là ở Đông Tần quốc không có mấy người theo kịp nàng.
Khóe miệng An Ninh hơi co rút, không nghĩ tới Triệu Cảnh Trạch thế nhưng lại trắng trợn lấy lòng nàng như vậy, hạ mi, "Ly vương điện hạ khen sai rồi, An Ninh tư sắc kém cõi, sao có thể được như điện hạ nói? Ly vương điện hạ ngài vạn lần đừng lấy An Ninh ra để đùa giỡn."
"Đừa giỡn? Bổn vương ít khi nói đùa? Bổn vương là thật tâm thích nhị tiểu thư." Triệu Cảnh Trạch tiến lên từng bước, cầm lấy tay An Ninh, vội vàng biểu lộ tâm ý của mình với nàng, hiện tại bốn bề vắng lặng, đây chính là một cơ hội tốt để thổ lộ, nghĩ đến những tính toán của thời gian trước trong lòng không khỏi càng thêm kiên định.
Lúc trước hắn là muốn tác hợp Nam Cung Thiên Duệ và An Ninh, bởi vì Nam Cung Thiên Duệ có tình ý với An Ninh, chỉ cần có An Ninh xuất hiện trong tầm mắt, Nam Cung Thiên Duệ đều dành cho nàng hết sự chú ý của mình. Có thể thấy được, vị tướng quân chạm tay vào có thể bỏng rất yêu thích An Bình hậu phủ nhị tiểu thư, hắn luôn tìm cách mượn sách của Nam Cung Thiên Duệ, với ý định muốn tác hợp cho Nam Cung Thiên Duệ và An Ninh, mục đích cuối cùng là để cho Nam Cung Thiên Duệ nợ mình một cái ân tình.
Nhưng là hiện tại... Triệu Cảnh Trạch nhìn An Ninh, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, hiện tại hắn đã đổi ý rồi!
Thân thể An Ninh ngẩn ra, trong lòng nổi lên một tia chán ghét mạnh mẽ rút tay ra, "Ly vương điện hạ thỉnh tự trọng!"
Thiệt lòng thích nàng? Kiếp trước, số lần hắn nói những lời này không đếm hết được? Năm năm làm vợ chồng với nhau, nam nhân này nói những lời đường mật nhằm lừa gạt người khác nàng sao có thể không rõ? Kiếp trước, lúc sắp chết cũng chính là lúc nàng thấy rõ bộ mặt bạc tình bạc nghĩa của hắn, hiểu rõ hết thảy sự lãnh huyết vô tình của hắn, ở kiếp trước hắn phụ nàng, tổn thương nàng, vào thời điểm nàng khó sinh hắn lại cùng An Như Yên động phòng hoa chúc, đến kiếp này nàng làm sao lại có thể tin tưởng nam nhân này lần thứ hai?
Con ngươi Triệu Cảnh Trạch co lại, thấy An Ninh kháng cự. nhưng không vội ép nàng, gương mặt hiện lên chút tươi cười,: “ Là bổn vương luống cuống, do bổn vương hâm mộ nhị tiểu thư, việc này thực sự là thiên chân vạn xác, bổn vương là thực tâm, có trời đất chứng giám, bổn vương biết, bổn vương thổ lộ như thế này thực sự quá đường đột, đượng nhiên nhị tiểu thư sẽ không tin lời bổn vương nói, nhưng bổn vương có quyết tâm có thể làm cho nhị tiểu thư tin vào tâm ý của bổn vương dành cho nhị tiểu thư.”
Nghe lời nói của Triệu Cảnh Trạch, trong lòng nàng không khỏi nổi lên một sự châm chọc, An Ninh giương mắt nhìn Triệu Cảnh Trạch, nhìn thấy trong mắt hắn có sự chân thành như hắn nói, không khỏi nhớ tới kiếp trước, ánh mắt của Triệu Cảnh Trạch vẫn như vậy đều ánh lên sự chân thành, nhưng cái gọi là “Chân thành” của hắn có bao nhiêu phần là thật?
Nhìn thấy ánh mắt An Ninh đánh giá mình, nét tươi cười của Triệu Cảnh Trạch càng rõ ràng, trong lòng không khỏi vui sướng, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội màu tím, nhét vào tay An Ninh, “Nhị tiểu thư, bổn vương đã ra giá ngàn vàng mới mua được một khối mỹ ngọc này, cố ý để tặng cho nhị tiểu thư, thực sự bổn vương rất thật tâm với nhị tiểu thư”
An Ninh không nói một câu, cũng không nói lời từ chối, không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì khối ngọc bội hắn vừa nhét vào tay nàng chính là khối ngọc bội hắn dùng để đính ước với nàng ở kiếp trước, từ khi hắn đứa khối ngọc đội đó cho nàng, về sau nàng vẫn xem nó làm bảo bối trân quý, luôn luôn cất giữ bên mình, ngay cả thời điểm lúc sắp chết khối ngọc bội này vẫn ở trên cổ nàng không lìa xa.
Kiếp trước khối ngọc bội màu tím này với nàng mà nói là bảo bối trân quý. Nhưng tới giờ phút này, nó càng thêm châm chọc nàng, cười nhạo nàng kiếp trước ngu ngốc, chính khối ngọc này đã nhắc nhở nàng, kiếp này nàng đang gánh vác thù hận.
Tay nắm giữ ngọc bội không khỏi siết chặt, hận ý trong lòng An Ninh ngày càng đậm. Hiện tại, nàng thực sự rất muốn ném nó ở trước mặt hắn, nhưng bản thân nầng hiểu rõ, nàng không thể! Bây giờ hắn là Ly vương, mà thù hận của nàng…. Một ngày nào đó, nàng sẽ dùng năng lực của bản thân mình đưa hắn đến cõi chết.
“A, bốn bề vắng lặng, cô nam quả nữ, nàng đang nói chuyện yêu đương sao?" Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên, vẻ mặt Tô Câm tươi cười bất cần đời, phất phất chiết phiến (quạt giấy), nhẹ nhàng lay động đi về phía bên này, mà người đi bên cạnh hắn, chỉ có thể là huyền sắc cẩm y, Thần vương Thương Địch, sau Thương Địch chỉ có thị vệ.
Nhìn thấy khoảng cách của Triệu Cảnh Trạch và An Ninh gần với nhau, Thương Địch không khỏi nhíu thật chặt hàng mi đen, trong mắt tràn ra một tia hờn giận.
An Ninh nhìn hai người vừa đến, vừa vặn chạm đến tầm mắt của Thương Địch nhìn nàng, trong lòng không khỏi giật mình.
“Thần vương điện hạ, Tô Cầm công tử, các ngươi sao không ở ngự hoa viên,…” Triệu Cảnh Trạch ôn hòa nói, cũng không hề cảm nhận được chút nào ánh mắt nguy hiểm của Thương Địch, nhìn thấy An Ninh bỏ lại một khoảng với mình, lập tức tiến lại gần thêm An Ninh.
“Như thế nào? Chẳng lẽ Ly vương điện hạ có thể ở nơi này cùng giai nhân nói chuyện phiếm, Tô Cầm ta lại không thể ở đây đi dạo xung quanh sao?” Tô Cầm không chút lưu tình đánh gãy lời nói của Triệu Cảnh Trạch. Vị trước mắt này tuy rằng là hoàng tử đã phong vương, nhưng Tô Cầm hắn xưa nay đều không để ai vào mắt. Ánh mắt nhìn về phía An Ninh, khối ngọc bội nàng đang cầm trên tay không thoát khỏi tầm mắt hắn, mạnh mẽ thu lại chiết phiến, tiến lên một tay đoạt lấy mảnh ngọc bội An Ninh đang cầm, tinh tế đánh giá, “Không sai, đúng là thứ tốt, giá trị rất xa xỉ đi? Tín vật đính ước sao? Xem ra Ly vương điện hạ thật sự là không thiếu thứ gì nha.”
Mục đích của Tô Cầm hoàn toàn phơi bày ra trong lời nói, không cần nhìn sang, hắn cũng biết rõ nam nhân ở bên cạnh mình đang bị khơi dậy sự tức giận không hề nhỏ, trong lòng không khỏi hừ lạnh, Triệu Cảnh Trạch có ý với An Ninh, Thương Địch cũng chưa tính rõ, Ly vương hắn là có ý gì đây?”
Quả nhiên, trong phút chốc, ngọc bội trong tay hắn bị một bàn tay khác đoạt đi mất, ngay tức khắc miếng ngọc bội bị ném lên cao, Triệu Cảnh Trạch trong lòng ngẩn ra, còn chưa kịp trách cứ Thương Địch vì sao làm như vậy, nghĩ đến bản thân mình vì muốn có được khối ngọc bội này mà đã ra giá rất cao, bước lên phía trước muốn tiếp khối ngọc trước khi bị rơi xuống đất, vật quý giá như vậy trăm ngàn lần không nên bị rơi hỏng!
An Ninh ngẩn đầu nhìn khối ngọc bội bị rơi xuống, chỉ thấy vẻ mặt Triệu Cẩn Trạch lo lắng, cùng lúc đó Thương Địch đã rút bội kiếm tùy thân, ở trên không trung lưu loát múa mấy đường kiếm, vài tiếng vang thanh thúy trên đỉnh đầu phát ra, khối ngọc bội lập tức rơi trên mặt đất, ước chừng đã vỡ phân thành tám mảnh rồi.
Triệu Cảnh Trạch nhìn đến từng mảnh ngọc bội bị bể, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, này… này…. Thế nhưng…. Giương mắt trừng Thương Địch, tay nắm thành quyền cực lực ẩn nhẫn không phác tác. Trước đây hắn và Thương Địch nước sông không phạm nước giếng, vậy mà hắn ta lại đi phá hủy ngọc bội hắn tặng cho An Ninh!
“Biểu đệ khối ngọc bội này quá thấp kém, lấy nó tặng cho giai nhân, không khỏi là làm nhục nàng rồi.” Thương Địch trậm giọng mở miệng, đôi mắt sâu không đáy, ánh mắt lợi hại nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Triệu Cảnh Trạch, cũng không một chút để hắn vào mắt. Bất quá, là người quen với Thương Địch Tô Cầm hắn làm sao không hiểu được tâm tình của Thương Địch lúc này chứ, khóe miệng không khỏi cong lên.
A! Đúng như hắn dự đoán mà, Thương Địch sẽ không chút do dự mà hủy ngay miếng ngọc bội đó, bất quá… Nhìn miếng ngọc bị chia thành tám khối, ai vị này hủy ngọc thật quá hoàn hảo đi! Ai, đáng tiếc, đáng tiếc khó có thể tìm được một khối ngọc màu tím nha!
Sắc mặt Triệu Cảnh Trạch trắng bệch, Thương Địch thế nhưng lại nói khối ngọc mà hắn đã ra giá ngàn vàng để mua về là hàng thấp kém? Mặc dù hắn là vương gia, nhưng khối ngọc kia lại đáng giá ngàn vàng, đối với hắn mà nói số tiền đó không phải là nhỏ. Vậy mà Thương Địch chẳng những phá hủy đi lại còn nói là hàng thấp kém!
Trong lòng nổi lên một tia không cam lòng, Triệu Cảnh Trạch áp chế tức giận, bày ra một chút tươi cười, “Thế theo biểu ca nghĩ, khối ngọc như thế nào đưa cho giai nhân mới không tính là sỉ nhục nàng?”
An Ninh mi tâm khẽ nhíu lại, mới vừa rồi, khi Thương Địch dùng kiếm đem khối ngọc đó phá hủy, trong lòng nàng thấy thực thoải mái. Nếu như kiếp trước, chỉ cần nàng còn một hơi thở, thì khối ngọc này không dễ dàng cứ như vậy mà bị phá hủy, nếu có bị phá hủy thì cũng phải là chính tay nàng hủy nó. Hiện tại Thương Địch thay nàng làm chuyện này, nàng đứng bên cạnh chứng kiến trong lòng không khỏi cảm thấy thật thỏa mãn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.