Chương 71: Mẹ con ngoan độc tính kế (2)
Chân Ái Vị Lương
17/10/2014
Quân Nhược rút cánh
tay dài về, trên đầu là mái tóc bạc sánh óng ánh như mặt trời, dưới vầng hào quang rạng rỡ của mặt trời, cả người kia như bị một vầng sáng bao
phủ, nếu không phải nụ cười lạnh như băng kia, chắc tât cả mọi người đều cảm thấy, người đang đứng trước mắt như thiên thần giáng trần không có
một chút nghi ngờ nào cả.
Nhìn nam tử trước mắt, An Ninh không hiểu, vì sao tồn tại một người như vậy, khóe miệng luôn luôn hiện lên một nụ cười? Vì sao lại cười, nụ cười kia lại mang lại cho người khác cảm giác không một chút lo lắng? Tại sao làm cho người ta cảm thấy hắn trong suốt, thậm chí ở trong phòng, cũng khó phát hiện sự tồn tại của hắn? Vì sao cao nhân này còn chưa đi?
"Ngươi đã hai lần đuổi ta đi, tốt nhất đừng để ta phát hiện có lần thứ ba." Khóe miệng vẫn như trước mỉm cười, Quân Nhược nhìn thẳng vào mắt An Ninh, thản nhiên mở miệng.
Khóe miệng An Ninh cứng lại, ban đầu nàng đang muốn cảm tạ hắn ra tay cứu giúp, nhưng không dự đoán được... An Ninh nhanh cau mày lại, nhìn Quân Nhược từ trên xuống dưới như muốn tìm cái gì đó, "Ngươi có thể nhìn thấu lòng người?"
Không chỉ một lần, Quân Nhược không chỉ một lần nói ra nội tâm suy ngĩ của nàng, nếu hắn thật sự có thể nhìn thấu lòng của người khác, trong tình huống này không biết là bạn hay là địch, để hắn ở bên cạnh mình thật sự không phải là điều sáng suốt.
Quân Nhược lắc lắc đầu, "Ta cũng không thể nhìn thấu lòng người." "Là vì sao..."
Quân Nhược trừng mắt nhìn, cười nhưng không nói, xoay người đưa bóng lưng về phía An Ninh, nói, "Mặc dù hiện ngươi mang trong mình thiên đại cừu hận ( hận thù lớn), cũng không nên vì báo thù mà tổn thương thân thể chính mình, một khi đã dùng căn thuật cổ thì người dùng căn thuật sẽ bị tổn thương".
An Ninh giật mình, nhớ tới ngày hôm nay khi chỉ đạo con rối trong người cảm thấy nặng nề, nhất thời tỉnh ngộ, nhưng sau một thời gian, nàng lại cảm thấy thoải mái, nàng nghĩ chuyện đó là bình thường, giật mình nhưng phía sau có một bóng người xuất hiện, "Cảm ơn ngươi."
Khi đó, hắn đưa tay đặt ở trên vai của nàng, chắc bởi vì hắn, nàng mới có thể cảm thấy thoải mái! Mà cú đánh kia, có phải hắn muốn đưa nhận thức trên người trở về hay không, nam tử kia, từ trước đến giờ không quen biết, vì sao hắn lại giúp nàng ?
Quân Nhược nhíu nhíu mày, quả thật là một nữ tử thông minh!
"Ngươi rốt cuộc là loại người nào?" An Ninh vì nghi hoặc nên hỏi, Quân Nhược này, thật sự rất cao thâm, kiếp trước, nàng chưa từng nghe một cao nhân như vật tồn tại.
Quân Nhược xoay người nhìn về phía An Ninh, nha đầu này, ngay cả khi nhíu mày, cũng rất tinh tế, khó trách…
"Một khi đã sống không nên mất kiên nhẫn." Quân Nhược thản nhiên bỏ lại một câu, toàn bộ thân thể bay lên trời, biến mất sau bức tường cao kia.
Vì sống kiên nhẫn, cho nên, hắn đã tìm thấy một niềm vui cho chính mình!
An Ninh nhìn tuyệt đỉnh kinh công của người này, ánh mắt không khỏi nghi ngờ, trong đầu xoay quanh lời mới nói của hắn, 'Một khi đã sống không nên mất kiên nhẫn', trên đời này còn có người giống như hắn sống kiên nhẫn sao?
Nhìn độ tuổi của hắn, bất quá là hơn hai mươi tuổi, nhưng đã có khả năng xuất qủy nhập thần như vậy. Nếu là người bình thường, ở độ tuổi hăng hái như vậy, với khả năng này, hẳn là nên nghĩ đến chuyện làm một việc gì đó trọng đại! Thế mà hắn lại muốn sống ẩn! Quả thật là một quái nhân.
Đêm khuya, bên trong hoàng cung.
Sau khi kết thúc các nghi thức ngày đầu tiên, sứ thần tứ quốc đều tự trở về dịch quán, Sùng Chính đế ở hành quán dự tiệc, chiêu đãi sứ thần các quốc gia, mà sau tiệc rượu, trở lại hoàng cung Sùng Chính đế cũng mời trở về một nhân vật quan trọng.
Trong điện Tuyên Chính, Sùng Chính đế ra lệnh cung nhân chuẩn bị các ẩm thực bất mắt, tự mình chiêu đãi người khách, Thần vương Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ phụng mệnh ngồi ở bên cạnh, trong điện Tuyên chính, trừ cung nữ đang hầu hạ ra, chỉ còn bốn người.
"Công tử, đây là những ẩm thực đặc sản của Đông Tần quốc, các thứ này từ Bát Trân danh tiếng được mang vào cung, mặc dù không quý bằng nhưng thứ ở quốc gia công tử, nhưng công tử nên nếm thử hương vị cũng không tồi." Vẻ mặt Sùng Chính đế tươi cười, thái độ thân thiện, cho dù là đối với Nữ hoàng Tây Lăng cùng với Hoàng đế Nam Chiếu quốc cũng không như vậy.
Được Sùng Chính đế gọi là công tử không ai khác chính là thương nhân có đôi mắt màu lam kia —— Hải Táp.
Hải Táp được người ta nhiệt tình chiêu đãi như vậy, trong lòng cũng là sáng tỏ, mặc dù Hoàng đế Đông Tần không lặt tẩy thân phận hắn, nhưng đối đãi như vậy cũng đã đủ biết bọn họ đã nhận ra thân phận Thuyền Vương của hắn! Lão nhân Đông Tần này, thị lực vẫn còn tinh nhỉ.
Ngửa đầu uống một ngụm rượu, Hải Táp cười nhẹ, nhìn Thần vương Thương Địch ngồi đối diện, khóe miệng cười càng thêm sâu, "Thần vương điện hạ, hôm nay sao không nhìn thấy vị tiểu thư ngồi bên cạnh người, là An Ninh phải không? Nghe nói nàng ta là muội muội của 'Thiên hạ đệ nhất không biết xấu hổ, đó là người bị nàng ta trộm tài hoa phải không? Tài nữ đệ nhất Đông Tần, a... Xem ra, nữ tử An Ninh kia, chắc cũng là tài nữ đệ nhất Đông Tần, có cơ hội, nhất định nhìn tận mắt thấy cho biết."
Nghe Hải Táp nhắc nhắc tới An Ninh, Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ thân thể đều giật mình, Nam Cung Thiên Duệ vẻ mặt quái dị. Hôm nay, nghe được bí mật này từ trong miệng An Như Yên, hắn thật sự khiếp sợ, An Như Yên chết tiệt kia, lại lợi dụng Ninh nhi... Nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt cương nghi (quả quyết cứng cỏi) của Nam Cung Thiên Duệ càng thêm sắc bén, cánh tay để phía dưới bàn phút chốc nắm chặt thành quyền, hai năm hắn không ở đây, Ninh nhi rốt cuộc trở thành dạng gì?
Hắn từng nghĩ nàng sống tốt. Nhưng, hiện tại hắn không thể xác định được, trong đầu hiện ra hình ảnh An Ninh, lúc còn là một đứa trẻ ... Hiện tại ... Một lại một hình ảnh khác hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng trong đầu dừng lại, là chuyện hai năm trước nàng đưa cho mình một phong thơ, nhưng hiện tại hắn không thể không hoài nghi, lá thư kia nàng rốt cuộc viết trong tình huống như thế nào?
Hắn muốn một đáp án, cũng muốn hỏi rõ nàng, hai năm trước tuyệt tình như vậy, có phải điều gì khó nói hay không?
"Bất quá chỉ là một nữ tử, nếu công tử thích tài nữ, bổn vương nhất định vì người tìm kiếm một số nữ tử tài hoa, cùng công tử đi ngấm cảnh đẹp của Đông Tần quốc ta." Thương Địch cao giọng mở miệng, ánh mắt đen kia tưạ như sâu không thấy đáy.
Đôi lông mày của Hải Táp cau lại, lập tức bên trong tựa như có một tia tà mị nổi lên, nhìn về phía Thương Địch nhíu mày, "Trong số nữ tử tài hoa này, có nữ tử An Ninh kia không?"
"Tất nhiên là có." Đối với ánh mắt của hắn Thương địch không chút e dè, Thuyền vương người như thế nào?! Nếu mình càng là đem An Ninh cất giấu, làm cho thêm phần hắn hứng thú, biện pháp tốt nhất. Chính là đối xử bình đẳng, làm cho Hải Táp cảm thấy, An Ninh bất quá cũng chỉ là một nữ tử bình thường thôi, chỉ cần Ninh nhi không làm cho hắn chú ý, chuyện này tự nhiên sẽ trôi qua.
"Vậy là tốt, ta liền chờ sự sắp xếp của Thần vương." Ánh mắt của Hải Táp dừng lại, đôi mắt màu xanh kia, làm cho người ta cố đoán cũng không ra, Thương Địch này, xem ra trong ánh mẳt nhìn An Ninh rõ ràng thân thiết như vậy, nhưng hiện tại lại hào phóng, thật sự không tìm được đáp án tư hắn, a! Tuy nhiên, không biết sau lưng chữ "Hào phóng" này, có phải hay không một mặt khác đang cất giấu tâm tư.
Nhớ tới ban ngày ở quảng trường mình bị nữ tử kia thăm dò, An Ninh kia, hắn vô luận như thế nào cũng muốn gập lần nữa. Nhưng vì Thương Địch này, cuối đầu, ánh mắt Hải Táp xẹt qua một chút khác thường và cao thâm...
Tại Thính Vũ viên, An Ninh nằm trên giường thật lâu nhưng không thể nào chợp mắt, mở to mắt, nhìn trên trần nhà, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia bất lực.
Thật sự bất lực, làm cho tâm tình nàng bất lực không phải người khác. Hôm nay kể từ sau bữa tiệc gặp mặt lần đầu của Tứ quốc tế lại làm nàng cảm thấy bất lực, một chút cảm giác lạ khi nam nhân kia kề cận nàng, nói là kề cận, cũng là không quá chuẩn xác, hắn luôn ở một nơi rất xa, không thể tới gần, và cũng không thể ở cùng một chỗ.
Một bóng dáng bay qua, An Ninh nhìn lên nóc nhà thấy một bóng hình quên thuộc đạng lơ lửng, khóe miệng không khỏi run rẩy, sự xuất hiện vừa rồi cảu hắn làm nàng thật sự khiếp sợ.
"Đã hơn nửa đêm, sao ngươi không trở về nhà?" An Ninh cố gắng kiềm chế, không cho giọng điệu suất hiện sự run sợ.
"Ta đã trở về, đây chính là nhà ta." Quân Nhược nói xong, thân hình đứng lên, toàn thân nhảy lên, vững vàng trên lương thượng * ở trong phòng, nhắm mắt nằm xuống, không coi ai ra gì.
(yuki: đó là mất thanh gỗ chấn ngang phòng mà người TQ hồi xưa hay dùng để tự tử ấy)
An Ninh nhìn động tác hắn lưu loát, mặt dù đã trọng sinh một kiếp, trong khoảng khắc kia cũng khó che dấu sự khiếp sợ trong lòng, đột nhiên nhớ tới lời nói của hắn, sau một phút hiểu ra , đôi mắt càng thêm đông cứng lại, hắn... Hắn...
"Trong thời gian này, người ở lại nơi này sao?" Tay An Ninh run run chỉ về phía nam nhân ở trên lương thượng, vẻ mặt đầy nghi ngờ, giống như đang chất vấn, trách cứ...
"Mặc dù có chút đơn sơ, nhưng vẫn còn khá hơn nhiều so với chỗ khác, thật sự... Nơi này hơi hẹp một chút!" Quân Nhược có chút nhíu mày, nhưng rất nhanh liền mở miệng, "Ngươi yên tâm, ta tất nhiên có thể ứng phó, vào ban đêm, làm sao ta do thể rơi xuống đó được?"
An Nình rốt cục nhịn không được thấp giọng rủa ra tiếng, quả nhiên đúng như nàng dự đoán.Tên này, hắn thật sự định ở nơi này, như vậy... An Ninh hít thật sâu một hơi, cố gắng làm cho lòng mình ổn định lại, "Quân Nhược công tử, ta nghĩ ngươi phải biết, đây là khuê phòng của ta."
Tuy rằng nàng không lo lắng người khác phát hiện đêm khuya có nam tử ở trong khuê phòng của nàng, dù sao, nàng tự nhận mình cảnh giác rất cẩn thận, mà Phi Phiên cũng là cảm giác rất sâu sắc, ngày đó không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, xem ra, không vì lý do khác, mà vì nam nhân cao thâm xa xa vượt sự tưởng tượng của nàng.
"Ta tất nhiên biết, nhưng ta cũng không ngại." Quân Nhược bỏ lại một câu, lại một lần nữa nhắm lại mắt, mặc cho trong phòng thần sắc của An Ninh lại thay đổi, vì câu nói vừa rồi An Ninh cảm thấy mình như bị sấm sét, nam tử này rốt cuộc là người như thế nào?
Ở trong phòng An Ninh không ngừng đi qua đi lại một hồi lâu, mới đến phía sau bình phong thay quần áo, nàng biết Quân Nhược nhất định không rời khỏi phòng, như thế, trong ngày hôm nay nhiều truyện đều trôi qua, tại sao lại để ý một chuyện như thế này? Lên giường nằm xuống, nàng như không chú ý tới trên lương thượng phòng nam tử kia khóe miệng giờ cong lên càng ngày càng lớn.
Quân Nhược mở mắt ra, nhìn nữ tử nằm trên giường nằm, ở tuổi này các nữ tử khác, rất ngây thơ như hoa mới nở, mà người con gái kia bởi vì hận thù đem chính mình giấu đi, cái gọi là thư giãn, sự thư giãn, thỉnh thoảng nên thư giãn một ít, hắn không thể không nhớ tới bộ dạng phát điên của nàng vừa rồi, ánh mắt hiện lên một tia vui vẻ, nàng như vậy thật ra cực kỳ đáng yêu.
Nhắm mắt lại, trong lòng có một chút thỏa mãn.
Sáng sớm hôm sau, lúc An Ninh tỉnh lại, trước tiên, mở mắt ra nhìn về phía lương phòng, chỉ thấy nơi đó trống không, An Ninh nhíu mày, đứng dậy mặc xiêm y, tìm toàn bộ phòng, đều không có nhìn thấy bóng dáng Quân Nhược. Hắn đi rồi sao?
"Tiểu thư, ngươi đang tìm cái gì?" Bích Châu tiến vào hầu hạ rửa mặt cho nàng mở miệng hỏi.
"Sáng nay có thấy qua công tử Quân Nhược không" An Ninh bình tĩnh hỏi, trong lòng hồi họp.
"Trời còn sớm, cửa chính của phủ còn chưa mở! Công tử Quân Nhược làm sao có thể xuất hiện ở Thính Vũ hiên? Tất nhiên Bích Châu không gặp a." Bích Châu nói cười, tiểu thư sao có thể hỏi như vậy?
An Ninh cúi mặt, rửa mặt xong, nghĩ đến Bích Châu không biết chuyện hôm qua Quân Nhược ở trong phòng nàng, nghĩ đến tính tình Bích Châu, nàng cũng không tiện nói thêm, nếu Bích Châu mà biết đêm qua có nam tử ở trong phòng nàng, chỉ sợ mắt hồn, mà Quân Nhược kia... Hắn... Hẳn đã đi rồi!
Đang suy nghĩ, lúc này có nha hoàn đi vào Thính Vũ hiên, theo sau rất nhiều người, trong tay đều bưng cái này cái nọ, quản gia chỉ ngón tay yêu cầu tất cả những thứ kia lên trên bàn, An Ninh nhìn thấy trước mặt những món ăn nhiều màu sắc rực rỡ, không khỏi nhíu mi, "Đây là chuyện gì?"
"Nhị tiểu thư, đây là món ăn sáng là do Bát Trân làm, không biết tiểu thư thích ăn cái gì, nên mỗi thứ đều chuẩn bị một ít." Thái độ lạnh nhạt của Quản gia xưa nay không còn, bây giờ trở nên thân thiện hơn.
Lông mày của An Ninh thắt chặt hơn, nàng đương nhiên biết mấy thứ này xuất xứ từ Bát Trân, "Ta là muốn hỏi, vì sao lại đưa mấy thứ này đến đây, quản gia chắc là biết, các món ăn ngày thường của ta, và tất cả mọi thứ trong Thính Vũ hiên, đều do nha hoàn của ta lo liệu."
"Nhị tiểu thư, đây là trước kia, Hầu gia phân phó, sau này nhị tiểu thư ăn gì dùng gì, đều phải là thứ tốt nhất, Hầu gia còn nói, nhị tiểu thư có gì phân phó, chỉ cần nói cho nô tài biết."
"Vậy sao? Đều là do Hầu gia phân phó?" Ánh mắt An Ninh trở nên căng thẳng, trong mắt xẹt qua một chút hiểu rõ, ánh mắt nhìn lướt qua mặt các nha hoàn kia, rồi lại dừng ở trên bàn tràn đầy điểm tâm thượng hạn, trong lòng nổi lên một tia châm chọc, An Bình hầu gia ơi An Bình hầu gia, hắn tưởng điều này có thể lấy lòng mình sao?
Sau chuyện An Như Yên, thái độ hắn đối với mình có nhiều thay đổi như vậy. Mục đích là vì cái gì, chỉ cần nàng cẩn thận suy nghĩ, liền có thể hiểu được, An Bình hầu gia không làm chuyện gì không có lợi!
"Nhị tiểu thư, lão gia còn phân phó, nhị tiểu thư dùng bữa nhanh một chút, sau đó xuất phát đi đến bãi săn." Quản gia nhìn thoáng qua An Ninh, thấy khuôn mặt nàng bình tĩnh, không giống như thắc mắt nguyên nhân vì sao lão gia lại đối đãi như vậy, mà đặt biệt hiện lên một chút hài long. Từ trước đến giờ lão gia chưa từng quá quan tâm vị tiểu thư này ăn cái gì, thậm chí cả bốn tiểu thư ở biệtviện thành Nam, lão gia cũng chưa từng quá yêu thương như vậy. Tuy thỉnh thoảng có tặng những vật nhỏ, điều đó khiến các tiểu thư vô cùng vui vẻ, cười toe tóe đến mấy ngày mấy đêm, thế nhưng nhị tiểu thư này một chút phản ứng cũng không có.
"Ta hiểu được, làm phiền quản gia, ngươi cứ lui xuống đi! Ta sẽ rất nhanh đi ra ngoài." An Ninh trầm giọng nói, điểu ngữ bình tĩnh, không có chút gợn sóng, khó có thể nhận ra được cảm xúc, cúi mặt mày, nàng nào thể quên hôm nay là ngày Tứ quốc săn bắn.
Quản gia làm lễ, xoay người lui ra, mới mở cửa phòng ra, lại nghe giọng nói An Ninh vang lên, "Quản gia..."
Trong phút chốc quản gia ngừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía An Ninh, "Nhị tiểu thư còn cái gì muốn phân phó lão nô?"
An Ninh tùy ý gắp một loại điểm tâm, động tác tinh tế đoan trang, bỏ vào miệng, quả thật không hổ danh là Bát Trân Các. Điểm tâm này, khi mới vào miệng, mỹ vị thật sự ngọt ngào. Nhưng mà, An Ninh nhăn mặt, thản nhiên mở miệng, "Quản gia, ta từng nghe tỷ tỷ nói, tại Bát Trân Các có một loại tên là Nguyên Bảo Tương, nghe nói so với Quỳnh Tương Ngọc Lộ hương thơm hơn vài phần, ngay cả Thần vương điện hạ sau lần đầu ném thử cũng rất thích! Nghe nói nếu ai có thể thưởng thức được hương vị đó một lần, thật sự có thể cảm giác được hương vị món ăn thần tiên, ai da, ngươi xem, ta đang nói điều gì thế này? Ngươi đi xuống trước đi."
Ánh mắt Quản gia sáng lên, cúi đầu, rồi lui xuống, đi ra Thính Vũ hiên, nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của An Ninh, Nguyên Bảo Tương? Rõ ràng hầu gia muốn lấy lòng nhị tiểu thư, vì vậy nếu có thể thực hiện nguyện vọng này của nhị tiểu thư, làm cho nhị tiểu thư vui vẻ. Vô luận Hầu gia có mục đích gì, tất cả điều có khả năng thành công, trong lòng quyết tâm, hắn nhất định đem lời nói vừa rồi của nhị tiểu thư nói với Hầu gia hẳn.
Trong Thính Vũ hiên, quản gia mới đi, khóe miệng An Ninh cong lên nụ cười quỷ dị.
"Tiểu thư, nhị tiểu thư khi nảy người vừa nói cái gì vậy... Cái gì gọi là Nguyên Bảo Tương? Cái kia rốt cuộc là cái gì vậy?" Bên cạnh Bích Châu nghi hoặc, cảm thấy nụ cười của tiểu thư kiến cho da đầu của người khác phải run lên.
"Ta không phải vừa mới nói, Nguyên Bảo Tương này, tất nhiên là một loại hảo vị." An Ninh nhíu mày, ánh mắt nhìn Bích Châu, "Ngồi xuống cùng nhau ăn, nhiều món ăn ngon như vậy, đừng nên lãng phí, chờ đến khi, Nguyên Bảo Tương được đưa đến, ngươi tự nhiên có thể biết cái đó là cái gì, đó không phải là tin đồn đâu nó thật sự rất ngon!"
Nhìn nam tử trước mắt, An Ninh không hiểu, vì sao tồn tại một người như vậy, khóe miệng luôn luôn hiện lên một nụ cười? Vì sao lại cười, nụ cười kia lại mang lại cho người khác cảm giác không một chút lo lắng? Tại sao làm cho người ta cảm thấy hắn trong suốt, thậm chí ở trong phòng, cũng khó phát hiện sự tồn tại của hắn? Vì sao cao nhân này còn chưa đi?
"Ngươi đã hai lần đuổi ta đi, tốt nhất đừng để ta phát hiện có lần thứ ba." Khóe miệng vẫn như trước mỉm cười, Quân Nhược nhìn thẳng vào mắt An Ninh, thản nhiên mở miệng.
Khóe miệng An Ninh cứng lại, ban đầu nàng đang muốn cảm tạ hắn ra tay cứu giúp, nhưng không dự đoán được... An Ninh nhanh cau mày lại, nhìn Quân Nhược từ trên xuống dưới như muốn tìm cái gì đó, "Ngươi có thể nhìn thấu lòng người?"
Không chỉ một lần, Quân Nhược không chỉ một lần nói ra nội tâm suy ngĩ của nàng, nếu hắn thật sự có thể nhìn thấu lòng của người khác, trong tình huống này không biết là bạn hay là địch, để hắn ở bên cạnh mình thật sự không phải là điều sáng suốt.
Quân Nhược lắc lắc đầu, "Ta cũng không thể nhìn thấu lòng người." "Là vì sao..."
Quân Nhược trừng mắt nhìn, cười nhưng không nói, xoay người đưa bóng lưng về phía An Ninh, nói, "Mặc dù hiện ngươi mang trong mình thiên đại cừu hận ( hận thù lớn), cũng không nên vì báo thù mà tổn thương thân thể chính mình, một khi đã dùng căn thuật cổ thì người dùng căn thuật sẽ bị tổn thương".
An Ninh giật mình, nhớ tới ngày hôm nay khi chỉ đạo con rối trong người cảm thấy nặng nề, nhất thời tỉnh ngộ, nhưng sau một thời gian, nàng lại cảm thấy thoải mái, nàng nghĩ chuyện đó là bình thường, giật mình nhưng phía sau có một bóng người xuất hiện, "Cảm ơn ngươi."
Khi đó, hắn đưa tay đặt ở trên vai của nàng, chắc bởi vì hắn, nàng mới có thể cảm thấy thoải mái! Mà cú đánh kia, có phải hắn muốn đưa nhận thức trên người trở về hay không, nam tử kia, từ trước đến giờ không quen biết, vì sao hắn lại giúp nàng ?
Quân Nhược nhíu nhíu mày, quả thật là một nữ tử thông minh!
"Ngươi rốt cuộc là loại người nào?" An Ninh vì nghi hoặc nên hỏi, Quân Nhược này, thật sự rất cao thâm, kiếp trước, nàng chưa từng nghe một cao nhân như vật tồn tại.
Quân Nhược xoay người nhìn về phía An Ninh, nha đầu này, ngay cả khi nhíu mày, cũng rất tinh tế, khó trách…
"Một khi đã sống không nên mất kiên nhẫn." Quân Nhược thản nhiên bỏ lại một câu, toàn bộ thân thể bay lên trời, biến mất sau bức tường cao kia.
Vì sống kiên nhẫn, cho nên, hắn đã tìm thấy một niềm vui cho chính mình!
An Ninh nhìn tuyệt đỉnh kinh công của người này, ánh mắt không khỏi nghi ngờ, trong đầu xoay quanh lời mới nói của hắn, 'Một khi đã sống không nên mất kiên nhẫn', trên đời này còn có người giống như hắn sống kiên nhẫn sao?
Nhìn độ tuổi của hắn, bất quá là hơn hai mươi tuổi, nhưng đã có khả năng xuất qủy nhập thần như vậy. Nếu là người bình thường, ở độ tuổi hăng hái như vậy, với khả năng này, hẳn là nên nghĩ đến chuyện làm một việc gì đó trọng đại! Thế mà hắn lại muốn sống ẩn! Quả thật là một quái nhân.
Đêm khuya, bên trong hoàng cung.
Sau khi kết thúc các nghi thức ngày đầu tiên, sứ thần tứ quốc đều tự trở về dịch quán, Sùng Chính đế ở hành quán dự tiệc, chiêu đãi sứ thần các quốc gia, mà sau tiệc rượu, trở lại hoàng cung Sùng Chính đế cũng mời trở về một nhân vật quan trọng.
Trong điện Tuyên Chính, Sùng Chính đế ra lệnh cung nhân chuẩn bị các ẩm thực bất mắt, tự mình chiêu đãi người khách, Thần vương Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ phụng mệnh ngồi ở bên cạnh, trong điện Tuyên chính, trừ cung nữ đang hầu hạ ra, chỉ còn bốn người.
"Công tử, đây là những ẩm thực đặc sản của Đông Tần quốc, các thứ này từ Bát Trân danh tiếng được mang vào cung, mặc dù không quý bằng nhưng thứ ở quốc gia công tử, nhưng công tử nên nếm thử hương vị cũng không tồi." Vẻ mặt Sùng Chính đế tươi cười, thái độ thân thiện, cho dù là đối với Nữ hoàng Tây Lăng cùng với Hoàng đế Nam Chiếu quốc cũng không như vậy.
Được Sùng Chính đế gọi là công tử không ai khác chính là thương nhân có đôi mắt màu lam kia —— Hải Táp.
Hải Táp được người ta nhiệt tình chiêu đãi như vậy, trong lòng cũng là sáng tỏ, mặc dù Hoàng đế Đông Tần không lặt tẩy thân phận hắn, nhưng đối đãi như vậy cũng đã đủ biết bọn họ đã nhận ra thân phận Thuyền Vương của hắn! Lão nhân Đông Tần này, thị lực vẫn còn tinh nhỉ.
Ngửa đầu uống một ngụm rượu, Hải Táp cười nhẹ, nhìn Thần vương Thương Địch ngồi đối diện, khóe miệng cười càng thêm sâu, "Thần vương điện hạ, hôm nay sao không nhìn thấy vị tiểu thư ngồi bên cạnh người, là An Ninh phải không? Nghe nói nàng ta là muội muội của 'Thiên hạ đệ nhất không biết xấu hổ, đó là người bị nàng ta trộm tài hoa phải không? Tài nữ đệ nhất Đông Tần, a... Xem ra, nữ tử An Ninh kia, chắc cũng là tài nữ đệ nhất Đông Tần, có cơ hội, nhất định nhìn tận mắt thấy cho biết."
Nghe Hải Táp nhắc nhắc tới An Ninh, Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ thân thể đều giật mình, Nam Cung Thiên Duệ vẻ mặt quái dị. Hôm nay, nghe được bí mật này từ trong miệng An Như Yên, hắn thật sự khiếp sợ, An Như Yên chết tiệt kia, lại lợi dụng Ninh nhi... Nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt cương nghi (quả quyết cứng cỏi) của Nam Cung Thiên Duệ càng thêm sắc bén, cánh tay để phía dưới bàn phút chốc nắm chặt thành quyền, hai năm hắn không ở đây, Ninh nhi rốt cuộc trở thành dạng gì?
Hắn từng nghĩ nàng sống tốt. Nhưng, hiện tại hắn không thể xác định được, trong đầu hiện ra hình ảnh An Ninh, lúc còn là một đứa trẻ ... Hiện tại ... Một lại một hình ảnh khác hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng trong đầu dừng lại, là chuyện hai năm trước nàng đưa cho mình một phong thơ, nhưng hiện tại hắn không thể không hoài nghi, lá thư kia nàng rốt cuộc viết trong tình huống như thế nào?
Hắn muốn một đáp án, cũng muốn hỏi rõ nàng, hai năm trước tuyệt tình như vậy, có phải điều gì khó nói hay không?
"Bất quá chỉ là một nữ tử, nếu công tử thích tài nữ, bổn vương nhất định vì người tìm kiếm một số nữ tử tài hoa, cùng công tử đi ngấm cảnh đẹp của Đông Tần quốc ta." Thương Địch cao giọng mở miệng, ánh mắt đen kia tưạ như sâu không thấy đáy.
Đôi lông mày của Hải Táp cau lại, lập tức bên trong tựa như có một tia tà mị nổi lên, nhìn về phía Thương Địch nhíu mày, "Trong số nữ tử tài hoa này, có nữ tử An Ninh kia không?"
"Tất nhiên là có." Đối với ánh mắt của hắn Thương địch không chút e dè, Thuyền vương người như thế nào?! Nếu mình càng là đem An Ninh cất giấu, làm cho thêm phần hắn hứng thú, biện pháp tốt nhất. Chính là đối xử bình đẳng, làm cho Hải Táp cảm thấy, An Ninh bất quá cũng chỉ là một nữ tử bình thường thôi, chỉ cần Ninh nhi không làm cho hắn chú ý, chuyện này tự nhiên sẽ trôi qua.
"Vậy là tốt, ta liền chờ sự sắp xếp của Thần vương." Ánh mắt của Hải Táp dừng lại, đôi mắt màu xanh kia, làm cho người ta cố đoán cũng không ra, Thương Địch này, xem ra trong ánh mẳt nhìn An Ninh rõ ràng thân thiết như vậy, nhưng hiện tại lại hào phóng, thật sự không tìm được đáp án tư hắn, a! Tuy nhiên, không biết sau lưng chữ "Hào phóng" này, có phải hay không một mặt khác đang cất giấu tâm tư.
Nhớ tới ban ngày ở quảng trường mình bị nữ tử kia thăm dò, An Ninh kia, hắn vô luận như thế nào cũng muốn gập lần nữa. Nhưng vì Thương Địch này, cuối đầu, ánh mắt Hải Táp xẹt qua một chút khác thường và cao thâm...
Tại Thính Vũ viên, An Ninh nằm trên giường thật lâu nhưng không thể nào chợp mắt, mở to mắt, nhìn trên trần nhà, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia bất lực.
Thật sự bất lực, làm cho tâm tình nàng bất lực không phải người khác. Hôm nay kể từ sau bữa tiệc gặp mặt lần đầu của Tứ quốc tế lại làm nàng cảm thấy bất lực, một chút cảm giác lạ khi nam nhân kia kề cận nàng, nói là kề cận, cũng là không quá chuẩn xác, hắn luôn ở một nơi rất xa, không thể tới gần, và cũng không thể ở cùng một chỗ.
Một bóng dáng bay qua, An Ninh nhìn lên nóc nhà thấy một bóng hình quên thuộc đạng lơ lửng, khóe miệng không khỏi run rẩy, sự xuất hiện vừa rồi cảu hắn làm nàng thật sự khiếp sợ.
"Đã hơn nửa đêm, sao ngươi không trở về nhà?" An Ninh cố gắng kiềm chế, không cho giọng điệu suất hiện sự run sợ.
"Ta đã trở về, đây chính là nhà ta." Quân Nhược nói xong, thân hình đứng lên, toàn thân nhảy lên, vững vàng trên lương thượng * ở trong phòng, nhắm mắt nằm xuống, không coi ai ra gì.
(yuki: đó là mất thanh gỗ chấn ngang phòng mà người TQ hồi xưa hay dùng để tự tử ấy)
An Ninh nhìn động tác hắn lưu loát, mặt dù đã trọng sinh một kiếp, trong khoảng khắc kia cũng khó che dấu sự khiếp sợ trong lòng, đột nhiên nhớ tới lời nói của hắn, sau một phút hiểu ra , đôi mắt càng thêm đông cứng lại, hắn... Hắn...
"Trong thời gian này, người ở lại nơi này sao?" Tay An Ninh run run chỉ về phía nam nhân ở trên lương thượng, vẻ mặt đầy nghi ngờ, giống như đang chất vấn, trách cứ...
"Mặc dù có chút đơn sơ, nhưng vẫn còn khá hơn nhiều so với chỗ khác, thật sự... Nơi này hơi hẹp một chút!" Quân Nhược có chút nhíu mày, nhưng rất nhanh liền mở miệng, "Ngươi yên tâm, ta tất nhiên có thể ứng phó, vào ban đêm, làm sao ta do thể rơi xuống đó được?"
An Nình rốt cục nhịn không được thấp giọng rủa ra tiếng, quả nhiên đúng như nàng dự đoán.Tên này, hắn thật sự định ở nơi này, như vậy... An Ninh hít thật sâu một hơi, cố gắng làm cho lòng mình ổn định lại, "Quân Nhược công tử, ta nghĩ ngươi phải biết, đây là khuê phòng của ta."
Tuy rằng nàng không lo lắng người khác phát hiện đêm khuya có nam tử ở trong khuê phòng của nàng, dù sao, nàng tự nhận mình cảnh giác rất cẩn thận, mà Phi Phiên cũng là cảm giác rất sâu sắc, ngày đó không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, xem ra, không vì lý do khác, mà vì nam nhân cao thâm xa xa vượt sự tưởng tượng của nàng.
"Ta tất nhiên biết, nhưng ta cũng không ngại." Quân Nhược bỏ lại một câu, lại một lần nữa nhắm lại mắt, mặc cho trong phòng thần sắc của An Ninh lại thay đổi, vì câu nói vừa rồi An Ninh cảm thấy mình như bị sấm sét, nam tử này rốt cuộc là người như thế nào?
Ở trong phòng An Ninh không ngừng đi qua đi lại một hồi lâu, mới đến phía sau bình phong thay quần áo, nàng biết Quân Nhược nhất định không rời khỏi phòng, như thế, trong ngày hôm nay nhiều truyện đều trôi qua, tại sao lại để ý một chuyện như thế này? Lên giường nằm xuống, nàng như không chú ý tới trên lương thượng phòng nam tử kia khóe miệng giờ cong lên càng ngày càng lớn.
Quân Nhược mở mắt ra, nhìn nữ tử nằm trên giường nằm, ở tuổi này các nữ tử khác, rất ngây thơ như hoa mới nở, mà người con gái kia bởi vì hận thù đem chính mình giấu đi, cái gọi là thư giãn, sự thư giãn, thỉnh thoảng nên thư giãn một ít, hắn không thể không nhớ tới bộ dạng phát điên của nàng vừa rồi, ánh mắt hiện lên một tia vui vẻ, nàng như vậy thật ra cực kỳ đáng yêu.
Nhắm mắt lại, trong lòng có một chút thỏa mãn.
Sáng sớm hôm sau, lúc An Ninh tỉnh lại, trước tiên, mở mắt ra nhìn về phía lương phòng, chỉ thấy nơi đó trống không, An Ninh nhíu mày, đứng dậy mặc xiêm y, tìm toàn bộ phòng, đều không có nhìn thấy bóng dáng Quân Nhược. Hắn đi rồi sao?
"Tiểu thư, ngươi đang tìm cái gì?" Bích Châu tiến vào hầu hạ rửa mặt cho nàng mở miệng hỏi.
"Sáng nay có thấy qua công tử Quân Nhược không" An Ninh bình tĩnh hỏi, trong lòng hồi họp.
"Trời còn sớm, cửa chính của phủ còn chưa mở! Công tử Quân Nhược làm sao có thể xuất hiện ở Thính Vũ hiên? Tất nhiên Bích Châu không gặp a." Bích Châu nói cười, tiểu thư sao có thể hỏi như vậy?
An Ninh cúi mặt, rửa mặt xong, nghĩ đến Bích Châu không biết chuyện hôm qua Quân Nhược ở trong phòng nàng, nghĩ đến tính tình Bích Châu, nàng cũng không tiện nói thêm, nếu Bích Châu mà biết đêm qua có nam tử ở trong phòng nàng, chỉ sợ mắt hồn, mà Quân Nhược kia... Hắn... Hẳn đã đi rồi!
Đang suy nghĩ, lúc này có nha hoàn đi vào Thính Vũ hiên, theo sau rất nhiều người, trong tay đều bưng cái này cái nọ, quản gia chỉ ngón tay yêu cầu tất cả những thứ kia lên trên bàn, An Ninh nhìn thấy trước mặt những món ăn nhiều màu sắc rực rỡ, không khỏi nhíu mi, "Đây là chuyện gì?"
"Nhị tiểu thư, đây là món ăn sáng là do Bát Trân làm, không biết tiểu thư thích ăn cái gì, nên mỗi thứ đều chuẩn bị một ít." Thái độ lạnh nhạt của Quản gia xưa nay không còn, bây giờ trở nên thân thiện hơn.
Lông mày của An Ninh thắt chặt hơn, nàng đương nhiên biết mấy thứ này xuất xứ từ Bát Trân, "Ta là muốn hỏi, vì sao lại đưa mấy thứ này đến đây, quản gia chắc là biết, các món ăn ngày thường của ta, và tất cả mọi thứ trong Thính Vũ hiên, đều do nha hoàn của ta lo liệu."
"Nhị tiểu thư, đây là trước kia, Hầu gia phân phó, sau này nhị tiểu thư ăn gì dùng gì, đều phải là thứ tốt nhất, Hầu gia còn nói, nhị tiểu thư có gì phân phó, chỉ cần nói cho nô tài biết."
"Vậy sao? Đều là do Hầu gia phân phó?" Ánh mắt An Ninh trở nên căng thẳng, trong mắt xẹt qua một chút hiểu rõ, ánh mắt nhìn lướt qua mặt các nha hoàn kia, rồi lại dừng ở trên bàn tràn đầy điểm tâm thượng hạn, trong lòng nổi lên một tia châm chọc, An Bình hầu gia ơi An Bình hầu gia, hắn tưởng điều này có thể lấy lòng mình sao?
Sau chuyện An Như Yên, thái độ hắn đối với mình có nhiều thay đổi như vậy. Mục đích là vì cái gì, chỉ cần nàng cẩn thận suy nghĩ, liền có thể hiểu được, An Bình hầu gia không làm chuyện gì không có lợi!
"Nhị tiểu thư, lão gia còn phân phó, nhị tiểu thư dùng bữa nhanh một chút, sau đó xuất phát đi đến bãi săn." Quản gia nhìn thoáng qua An Ninh, thấy khuôn mặt nàng bình tĩnh, không giống như thắc mắt nguyên nhân vì sao lão gia lại đối đãi như vậy, mà đặt biệt hiện lên một chút hài long. Từ trước đến giờ lão gia chưa từng quá quan tâm vị tiểu thư này ăn cái gì, thậm chí cả bốn tiểu thư ở biệtviện thành Nam, lão gia cũng chưa từng quá yêu thương như vậy. Tuy thỉnh thoảng có tặng những vật nhỏ, điều đó khiến các tiểu thư vô cùng vui vẻ, cười toe tóe đến mấy ngày mấy đêm, thế nhưng nhị tiểu thư này một chút phản ứng cũng không có.
"Ta hiểu được, làm phiền quản gia, ngươi cứ lui xuống đi! Ta sẽ rất nhanh đi ra ngoài." An Ninh trầm giọng nói, điểu ngữ bình tĩnh, không có chút gợn sóng, khó có thể nhận ra được cảm xúc, cúi mặt mày, nàng nào thể quên hôm nay là ngày Tứ quốc săn bắn.
Quản gia làm lễ, xoay người lui ra, mới mở cửa phòng ra, lại nghe giọng nói An Ninh vang lên, "Quản gia..."
Trong phút chốc quản gia ngừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía An Ninh, "Nhị tiểu thư còn cái gì muốn phân phó lão nô?"
An Ninh tùy ý gắp một loại điểm tâm, động tác tinh tế đoan trang, bỏ vào miệng, quả thật không hổ danh là Bát Trân Các. Điểm tâm này, khi mới vào miệng, mỹ vị thật sự ngọt ngào. Nhưng mà, An Ninh nhăn mặt, thản nhiên mở miệng, "Quản gia, ta từng nghe tỷ tỷ nói, tại Bát Trân Các có một loại tên là Nguyên Bảo Tương, nghe nói so với Quỳnh Tương Ngọc Lộ hương thơm hơn vài phần, ngay cả Thần vương điện hạ sau lần đầu ném thử cũng rất thích! Nghe nói nếu ai có thể thưởng thức được hương vị đó một lần, thật sự có thể cảm giác được hương vị món ăn thần tiên, ai da, ngươi xem, ta đang nói điều gì thế này? Ngươi đi xuống trước đi."
Ánh mắt Quản gia sáng lên, cúi đầu, rồi lui xuống, đi ra Thính Vũ hiên, nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của An Ninh, Nguyên Bảo Tương? Rõ ràng hầu gia muốn lấy lòng nhị tiểu thư, vì vậy nếu có thể thực hiện nguyện vọng này của nhị tiểu thư, làm cho nhị tiểu thư vui vẻ. Vô luận Hầu gia có mục đích gì, tất cả điều có khả năng thành công, trong lòng quyết tâm, hắn nhất định đem lời nói vừa rồi của nhị tiểu thư nói với Hầu gia hẳn.
Trong Thính Vũ hiên, quản gia mới đi, khóe miệng An Ninh cong lên nụ cười quỷ dị.
"Tiểu thư, nhị tiểu thư khi nảy người vừa nói cái gì vậy... Cái gì gọi là Nguyên Bảo Tương? Cái kia rốt cuộc là cái gì vậy?" Bên cạnh Bích Châu nghi hoặc, cảm thấy nụ cười của tiểu thư kiến cho da đầu của người khác phải run lên.
"Ta không phải vừa mới nói, Nguyên Bảo Tương này, tất nhiên là một loại hảo vị." An Ninh nhíu mày, ánh mắt nhìn Bích Châu, "Ngồi xuống cùng nhau ăn, nhiều món ăn ngon như vậy, đừng nên lãng phí, chờ đến khi, Nguyên Bảo Tương được đưa đến, ngươi tự nhiên có thể biết cái đó là cái gì, đó không phải là tin đồn đâu nó thật sự rất ngon!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.