Chương 96: Sóng gió nổi lên, nắm được nhược điểm (2)
Chân Ái Vị Lương
17/10/2014
Theo bản năng nhìn về phía Hải Táp, mi tâm trên mặt nhăn càng nhanh, đang muốn thu hồi tầm
mắt, lại va chạm vào con ngươi tựa tiếu phi tiếu của Thương Địch, tức
khắc tim đập lỗi một nhịp.
"Thiều Hoa chân thành mong nhị tiểu thư đến đây." Thiều Hoa quận chúa là người thông minh, nháy mắt liền hiểu được Hải Táp công tử này sợ là có tâm tư không tầm thường với An Bình hầu phủ nhị tiểu thư. Bất quá, nàng rất bội phục tính tình của hắn, không e dè, tại đây đưa ra yêu cầu, quả nhiên là một nam tử lỗi lạc.
"Tốt lắm, chuyện này quyết định vậy đi!" Dứt lời, đỉnh lông mày xinh đẹp Hải Táp giương lên, thân hình chợt lóe, bóng dáng màu xanh đã bay ra khỏi thuyền hoa, tuy rằng khoảng cách thuyền hoa và bờ khá xa, nhưng nam tử này, đạp trên mặt nước giống như như giẫm trên đất bằng bình thường, trong nháy mắt, người đã trên bờ.
Tất cả mọi người nhìn một màn này, giật mình mở lớn miệng, An Ninh nhìn bóng dáng kia, trong lòng thầm than: Quả nhiên không hổ là bá vương trên biển, với Hải Táp mà nói, sợ chỉ là một bữa ăn sáng thôi.
Mục đích Thiều Hoa quận chúa mời mọi người dạo chơi trong hồ đã gần đạt được, nhưng vẫn cho các nhóm quý tiểu thư khác thoải mái vui chơi, sau đó mới sai người cho thuyền hoa cập bờ. Đến bờ, mọi người đều tự tán đi, An Ninh và Vân Cẩm lên xe ngựa. Trước lúc lên xe, An Ninh nhìn thấy ánh mắt Thiều Hoa quận chúa dừng lại ở trên người Vân Cẩm, nóng rực triền miên, trong lòng giật mình, nhìn về phía Vân Cẩm, mặc dù thấy không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng nàng lại có thể phát giác cơ thể hắn có điểm dị thường.
Cho đến khi xe ngựa đi xa, tầm mắt Thiều Hoa quận chúa vẫn như trước không dời, Vân Cẩm ơi Vân Cẩm, vì sao gặp lại lần nữa, ngươi vẫn không có chút nào đáp lại ta? Ngay cả một ánh mắt ngươi cũng không cho ta, ngươi có biết, hai năm nay, ta có rất nhiều suy nghĩ về ngươi!
Trên xe ngựa, một trận trầm mặc quỷ dị, trong đầu Vân Cẩm lóe ra một chút bóng dáng kia, nhìn An Ninh, rốt cục sau một hồi im lặng nghi vấn vẫn nấn ná ở trong lòng hắn, "Vì sao chúng ta phải phải giúp tên Hoàng đế kia?"
Nếu có thể, hắn không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Sùng Chính đế!
"Biểu ca, ta biết tâm trạng của người. Nhưng, hết thảy đều phải lấy đại cục làm trọng, lần này thay vì là nói đang giúp Hoàng đế, không bằng nói chúng ta tự giúp chính mình, phục hưng Vân gia không chỉ có xây dựng lại mà thôi, lúc trước Vân gia không có, chúng ta liền làm cho nó sống lại, Vân gia là một trong tứ đại gia tộc, nó từng có địa vị gì, chúng ta sẽ khôi phục lại địa vị đó, không chỉ có như thế, thậm chí còn phải nâng cao địa vị của Vân gia, mà trong Hoàng thượng chính là mấu chốt!"
Lời nói An Ninh nhẹ nhàng, phục hưng Vân gia, trong lòng của nàng sớm đã có một kế hoạch toàn diện, chỉ còn chờ thời cơ thích hợp. Cuối cùng đến một ngày, nàng sẽ làm cho cả Đông Tần đều biết, Vân gia cho dù giết cũng sẽ không chết!
Vân Cẩm nghe được sự kiên định trong giọng nói An Ninh, nhất là tinh quang phát ra từ đôi mắt kia, nghi hoặc trong lòng dần dần bình ổn xuống dưới, hắn tin tưởng An Ninh. Trên thế giới này, chỉ có thân nhân duy nhất này đáng giá để hắn toàn tâm tín nhiệm!
An Ninh đến Bát Trân các đổi trở lại trang phục chính mình, vừa trở về An Bình hầu phủ, bước vào cửa viện Thính Vũ hiên, An Ninh nghe thấy một giọng nói truyền đến, "Nhị tỷ tỷ... Người đã trở lại, Hinh Nhi đợi nhị tỷ tỷ thật lâu nha."
Lúc giọng nói kia truyền đến, một bóng dáng nhỏ xinh liền hướng tới nàng bên này, tràn đầy sức sống nhào vào trong lòng nàng, ôm eo nhỏ của nàng, gương mặt ngây thơ ngẩng lên nhìn nàng, tươi cười vui vẻ, người này không phải ai khác, đúng là An Bình hầu phủ tam tiểu thư An Lan Hinh!
Trong đầu An Ninh hiện ra khoảng thời gian trên thuyền hoa, và thái độ của An Lan Hinh lúc này, trong lòng nổi lên một tia châm chọc, ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, "Hinh Nhi đợi nhị tỷ tỷ bao lâu rồi?"
"Hôm nay Hinh nhi tìm nhị tỷ tỷ học hội họa, nhưng nhị tỷ tỷ không ở đây, Hinh nhi liền trở về Quỳnh Hoa viện ngồi chờ, vừa rồi mới lại đây thử vận khí một chút, không nghĩ tới nhị tỷ tỷ thật sự đã trở lại, nhị tỷ tỷ, người mới vừa rồi đi đâu vậy nha?" An Lan Hinh lôi kéo tay An Ninh giống như thường ngày, nhưng An Ninh biết, bản lãnh nói dối của tam muội muội này ngay cả ánh mắt cũng không chớp.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở lăng hồ, trong mắt An Ninh hiện lên một chút biến hoá kỳ lạ, "Đi lăng hồ một chuyến."
Nàng không có nói dối, đúng là nàng đã đi đến lăng hồ!
Quả nhiên, dứt lời, thân thể An Lan Hinh vốn đang lôi kéo tay nàng chợt ngẩn ra, phút chốc dừng lại cước bộ, thần sắc hoảng loạn cả lên, lăng hồ? Nhị tỷ tỷ nói nàng đi lăng hồ, như vậy... Nghĩ đến điều gì, trong lòng An Lan Hinh lan ra một tia cảm giác mất mát, nhưng nàng không nhìn thấy nhị tỷ nha, đây là có chuyện gì?
"Hinh nhi, làm sao vậy? Sắc mặt lại tái nhợt như vậy?" An Ninh biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt thân thiết, ngồi xổm xuống, nhẹ vỗ về hai má lạnh như băng của nàng.
An Lan Hinh cố gắng bình ổn tâm tình của mình. Nhưng,che giấu không được kích động trong mắt, "Nhị tỷ đi lăng hồ, thấy cái gì sao?"
Nếu thật sự nhị tỷ đi lăng hồ, như vậy nàng đã biết chuyện mình gây ra rồi! Nhớ lại tấm thiệp mời kia, trong lòng An Lan Hinh giật mình không nhẹ.
"Ta cần phải thấy cái gì sao?" An Ninh thu hạ mi mắt, giọng điệu chứa một tia lãnh ý.
Phanh một tiếng, An Lan Hinh quỳ gối trước mặt An Ninh, ánh mắt bất định.
"Ngươi làm gì vậy?" Con ngươi An Ninh co lại, lạnh giọng hỏi.
"Hinh nhi sai lầm rồi, Hinh nhi không nên trộm thiếp mời của nhị tỷ, từ nay về sau Hinh nhi không dám nữa, nhị tỷ người đừng giận Hinh nhi, đừng trách Hinh nhi, không cần không để ý tới Hinh nhi được không?" An Lan Hinh dù sao vẫn còn nhỏ, lúc nghe An Ninh nói đi lăng hồ, cũng đã luống cuống rồi, giờ phút này trong lời nói An Ninh lại lộ ra lãnh ý, làm cho ngụy trang của nàng nháy mắt sụp đổ.
An Ninh thản nhiên liếc nàng một cái, "Ngươi trộm thiếp mời? Cũng được, trộm liền trộm đi!"
An Lan Hinh giật mình, không ra thái độ An Ninh, nghĩ đến cái gì, bất chợt An Lan Hinh khóc rống lên, "Nhị tỷ, Hinh nhi đã không có nương, nhị tỷ không thể không để ý tới Hinh nhi, Hinh nhi sai lầm rồi..."
"Ngươi trở về đi! Ta mệt mỏi." An Ninh không bởi vì thương xót An Lan Hinh mà động dung, ở trong mắt nàng, không phải là một tiểu nha đầu mười ba tuổi, mà là một tiểu nữ tử tính kế. Trước kia An Lan Hinh còn có vài phần lương thiện, nhưng giờ phút này, nàng cảm thấy như thế nào cũng không thích nổi.
Dứt lời, liền vòng qua An Lan Hinh, bước nhanh vào phòng mình... An Lan Hinh ở bên ngoài khóc trong chốc lát, khóc mệt mỏi, liền tự mình ngượng ngùng rời đi.
Hôm sau, toàn bộ Hầu phủ khẩn trương lên, Đại phu nhân sau thời gian xa nhà vừa trở lại Hầu phủ không lâu, liền cho quản gia triệu tập tất cả mọi người đến đại sảnh Hầu phủ.
Trong đại sảnh, Đại phu nhân điều khiển phật châu trong tay, sắc mặt âm trầm. Ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, tam tiểu thư An Lan Hinh, và An Ninh đều ngồi ở trong đại sảnh, An Ninh nhìn trên mặt Đại phu nhân mơ hồ hiện lên vẻ mỏi mệt, trong lòng hiểu rõ, nghe nói lần này Đại phu nhân phải đi Viêm Châu thỉnh "Diệu thủ công tử" trị thương cho An Như Yên, xem thần sắc này, sợ là không có mời được!
Nếu mời được, giờ phút này vẻ mặt Đại phu nhân sợ là vui mừng khôn xiết, mà không phải bộ dạng phẫn nộ này, thật giống như ai đã trêu chọc gì bà ta.
"Ngũ muội, trong khoảng thời gian ta rời khỏi, trong phủ đã xảy ra chuyện gì?" Đại phu nhân trầm giọng mở miệng, mặt không chút thay đổi, thanh âm lộ ra hơi thở nguy hiểm.
"Đại tỷ, mọi thứ bình thường." Tần Ngọc Song ôn nhu trả lời, trong khoảng thời gian này nàng quản lý chuyện lớn nhỏ trong phủ, hết sức dụng tâm mỗi một sự việc, chính là đề phòng thời điểm Đại phu nhân trở về sẽ xỏ xuyên nàng, cố ý tìm phiền toái cho nàng. Ngay cả An Như Yên bên kia, nàng cũng phân phó hạ nhân hầu hạ kĩ lưỡng, nữa điểm không chậm trễ, hừ, nàng không tin, Đại phu nhân còn có thể lấy ra khuyết điểm gì!
"Hừ, mọi thứ bình thường?" Phanh một tiếng, Đại phu nhân đập bàn thật mạnh, "Đây chính là mọi thứ bình thường? Cố đại nương, mang thư ra cho Ngũ phu nhân nhìn thật kĩ".
"Dạ, phu nhân."
Cố đại nương cầm thư đưa tới trên tay Tần Ngọc Song, Tần Ngọc Song xem xong nội dung, có chút bối rối, "Đại tỷ, biểu tiểu thư không về nhà, chắc là đã đến chỗ nào đó vui chơi, hai chân là của nàng, chẳng lẽ có thể giam giữ nàng?"
An Ninh nháy mắt giật mình. Thì ra là Lưu gia ở Vệ thành bên kia đưa tín đến sao? Nghĩ đến tung tích Lưu Bảo Nhi, An Ninh thu hạ mi mắt, thong dong thản nhiên.
"Ngươi chỉ biết tìm cớ thôi, nếu nàng đến Hầu phủ làm khách, rõ ràng một người sống mà bỗng nhiên không thấy, nhưng ngươi lại không chút nào hỏi đến, còn nói mọi thứ bình thường?" Thanh âm của Đại phu nhân phút chốc cất cao, vẻ mặt sắc bén dữ tợn, bà trở lại Hầu phủ, trước tiên là đi nhìn An Như Yên, theo trong miệng của An Như Yên, bà nghe nói từ hôm đó đến bây giờ chưa từng nhìn thấy Bảo Nhi, vừa rồi nàng nhận được thư, ca ca gởi tới, hỏi Lưu Bảo Nhi khi nào về Vệ thành, hiện tại Lưu Bảo Nhi người còn không thấy, sao có thể về Vệ thành?
"Đại tỷ, tỷ không thể nói như vậy, người cũng biết tính tình biểu tiểu thư..." Con ngươi Tần Ngọc Song co lại, phối hợp giọng điệu mềm mại, trong lòng thầm nghĩ, ngang ngược như vậy, ai có thể quản được? Huống hồ, Lưu Bảo Nhi kia căn bản không phải là ngưởi của Hầu phủ, càng không phải là cháu của Tần Ngọc Song nàng!
"Câm mồm!" Đại phu nhân đánh gãy lời nói Tần Ngọc Song, ánh mắt trở nên sắc bén khác thường, Tần Ngọc Song này, mới làm chủ mẫu được vài ngày, đã dám lên mặt phản bác bà. Bất quá, nàng ta chỉ là một tiểu thiếp, lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bà. Hôm nay nếu không cho nàng ta biết tay, sợ là Tần Ngọc Song này sẽ nghĩ rằng Lưu Hương Liên bà là người rất dễ đùa giỡn.
Sắc mặt Tần Ngọc Song đại biến, không cam lòng. Lưu Hương Liên này, luôn ức hiếp các nàng. Ngày trước, nàng vẫn luôn ẩn nhẫn, nhưng không có nghĩa là co thể khi dễ Tần Ngọc Song nàng, không muốn nàng nói có đúng không? Vậy nàng càng muốn nói, nàng không tin Đại phu nhân có thể làm gì nàng!
"Đại..."
"Ba..."
Ba một tiếng, vang vọng toàn bộ đại sảnh, tức khắc tất cả mọi người đều ngẩn ra, Tần Ngọc Song vừa phun ra một chữ, Đại phu nhân liền tiến lên, hung hăng tát vào trên mặt của nàng, khí thế hung hãn, không có chút thủ hạ lưu tình.
Trên mặt Tần Ngọc Song hằn lên năm dấu tay rõ ràng, "Ngươi..."
"Hừ, Ngũ phu nhân, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi làm ra sự tình gì, một cái tát đã quá tiện nghi ngươi." Đại phu nhân hừ lạnh ra tiếng, khóe miệng gợi lên một chút âm độc, lần này bà đi Viêm Châu thỉnh danh y, tốn tâm tư lớn như vậy, lại trở về tay không, cái đồ vứt đi "Diệu thủ công tử" gì đó ngay cả liếc mắt cũng không muốn gặp bà, liền từ chối thỉnh cầu của bà, trong lòng bà chứa một bụng khí, hiện tại vừa vặn, bà sẽ khai đao với nữ nhân này!
"Ta... Ta làm cái gì?" Tần Ngọc Song ngửa đầu, nàng an an phận phân ở trong phủ làm Ngũ phu nhân của nàng, cho tới bây giờ đều là điệu thấp, không dám chọc gì sự tình, Lưu Hương Liên tưởng hướng trên người nàng hắt nước bẩn, kia cũng phải có chứng cớ mới được.
"Ngươi làm cái gì? Ngươi làm cái gì ngươi còn không biết sao? Ngươi đã giả ngu, ta đây liền rõ ràng nói cho ngươi, Cố đại nương, đi đem ta trong phòng tập yểu đi ra." Đại phu nhân ngồi trở lại chủ vị thượng, khóe miệng gợi lên cười lạnh làm cho người ta không rét mà run, hừ, Tần Ngọc Song, liền cho ngươi bị chết hiểu được lại như thế nào?
Tần Ngọc Song trong lòng lộp bộp một chút, hiển nhiên Đại phu nhân đã có chuẩn bị trước khi đến đây, An Ninh hiểu được điểm này. Hôm nay e rằng Đại phu nhân muốn lập uy, muốn giận cá chém thớt, nhớ lại chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, nàng mơ hồ biết trong tay Đại phu nhân có được lợi thế gì. Chẳng qua, kiếp trước, hai năm sau Đại phu nhân mới đem lợi thế này ra, không ngờ tới lần này Đại phu nhân vội vàng đối phó Tần Ngọc Song như thế!
Cố đại nương rất nhanh liền mang đến một quyển sổ, Tần Ngọc Song nhìn quyển sổ kia, sắc mặt vẫn giả bộ trấn định. Nhiều năm như vậy, nàng ở Hầu phủ an phận đến cực điểm, duy chỉ có làm một chuyện, nhưng khi làm nàng cực kì bí ẩn, Đại phu nhân không có khả năng nắm được nhược điểm này. Nghĩ đến chỗ này, Tần Ngọc Song càng thêm tin tưởng.
Đại phu nhân nhìn sắc mặt Tần Ngọc Song, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, "Cố đại nương, đọc cho Ngũ phu nhân nghe một chút."
"Dạ, Đại phu nhân." Cố đại nương tuân lệnh, lập tức mở quyển sổ ra, "Đại lịch năm thứ hai mươi mốt, thu An Bình hầu phủ Ngũ phu nhân một đôi vòng tay phỉ thúy, số tiền năm trăm lượng, đại lịch năm thứ hai mươi hai, thu An Bình hầu phủ Ngũ phu nhân một chuỗi dây chuyền trân châu, bốn trăm lượng, đại lịch năm hai mươi ba, thu An Bình hầu phủ Ngũ phu nhân một cái bình gốm thanh hoa, ba trăm lượng, đại lịch năm hai mươi tư..."
"Đủ!" Tần Ngọc Song lớn tiếng ngăn cản. Lúc này, sắc mặt nàng đã trắng bệch, không nghe thấy Cố đại nương đọc gì đó, lòng của nàng chìm xuống một phần, sắc mặt liền tái nhợt một phần, nàng không ngờ tới, nàng lại bị Đại phu nhân chộp được nhược điểm của mình!
Làm sao có thể? Hết thảy nàng đều làm được cực kì bí ẩn, sao có thể bị Đại phu nhân phát hiện ? Nhìn quyển sổ trong tay Cố đại nương, nhất thời nàng cảm thấy tựa như nước lũ và thú dữ.
"Nhìn đi, bắt đầu từ đại lịch năm hai mươi mốt, mỗi một năm đều có!" Khóe miệng Đại phu nhân gợi lên một chút đắc ý, đem quyển sách trong tay Cố đại nương cầm lấy tự mình lật xem, nhìn thấy Tần Ngọc Song sắc mặt trắng bệch, trong lòng thống khoái không ít. Tần Ngọc Song này, ngày thường khiêm tốn, tránh ở phía sau Dương Mộc Hoan, xưa nay rất ít gây chuyện. Nhưng chính là như vậy, bà càng thêm chú ý đến nàng, chó sủa là chó không cắn người, mà Tần Ngọc Song là người như vậy. Không chừng ngày nào đó nàng ta sẽ một ngụm cắn bà, Lưu Hương Liên bà sao có thể không làm một chút phòng bị?
Mấy năm nay, Tần Ngọc Song thập phần an phận, nhưng bà vẫn tìm được nhược điểm của nàng ta, không phải sao? Những thứ này đều là Tần Ngọc Song trộm ở trong phủ, đem đi ra ngoài bán lấy tiền được người mua ghi lại, nàng ta nghĩ rằng mình đã làm được thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), lại không dự đoán được, vẫn bị bà phát hiện !
"Ngươi... Ngươi oan uổng ta, đó không phải ta làm." Bản thân Tần Ngọc Song cố gắng trấn định lại, nàng biết việc này có ý nghĩa gì, tự mình bán đồ quý trong phủ lấy tiền, chắc chắn sẽ bị gia pháp trừng phạt. Nhớ lại hình ảnh ngày ấy Dương Mộc Hoan bị quất roi thê thảm, một trận rét lạnh xâm nhập trong lòng Tần Ngọc Song.
"Không phải? Ngũ phu nhân, ngươi xem rõ ràng trên đây có con dấu của ngươi, ngươi còn muốn chối tội?" Đại phu nhân lạnh lùng quát một tiếng, hung hăng quăng quyển sổ kia trên mặt Tần Ngọc Song, "Tự ngươi nhìn xem!"
Tần Ngọc Song vội vàng nhặt quyển sổ kia lên, mở ra từng tờ, mỗi một tờ, đều là bản ghi chép lại những thứ mấy năm nay nàng vụng trộm đem bán lấy tiền, không chỉ có như thế, bên trong còn dán bằng chứng, Tần Ngọc Song luống cuống, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Không, không..."
Lưu Hương Liên làm sao có thể có mấy thứ này? Giống như nhìn ra của nghi hoặc nàng, Đại phu nhân ha ha cười ra tiếng, "Ngũ phu nhân ơi ngũ phu nhân, thật ra ngươi rất thông minh, biết mấy thứ này không thể bán ở kinh thành lấy tiền mặt, liền tìm đến một cái trấn nhỏ kiếm người mua, ngươi cho là như vậy sẽ không sẽ bị nhân phát hiện sao? Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, ngươi khiến người mua kia giữ bí mật cho mình, nhưng ngươi có biết ta tốn bao nhiêu bạc mua lại những bằng chứng này không?"
Nghe Đại phu nhân nói như thế, Tần Ngọc Song nhất thời hiểu rõ ra, vốn dĩ là như vậy, hẳn là bà ta đã dùng bạc để mua những bằng chứng này.
"Một trăm lượng, quyển sách này thật sự rất đắt!" Ánh mắt Đại phu nhân lẫm liệt, một cái tát thật mạnh đánh vào trên bàn, bà trả giá lớn như vậy, chính là vì một ngày kia có thể có công dụng, không nghĩ tới, ngày đó nhanh như vậy đã tới rồi.
Những thiếp thất An Bình hầu phủ này, bà đã sớm không vừa mắt, nhất là Tần Ngọc Song, lão gia ngày thường thời gian ở trong phòng nàng nhiều nhất, bất quá chỉ là một nữ tử thanh lâu, dựa vào thủ đoạn dụ dỗ đàn ông của mình, mà mê hoặc lão gia. Hôm nay bà thu thập nàng ta, xem nàng ta còn trụ được bên cạnh lão gia không ?
"Quản gia, đem gia pháp tới!" Đại phu nhân lạnh giọng phân phó. Oanh một tiếng, Tần Ngọc Song như bị sét đánh, gia pháp?
Không, nàng không cần!
"Đại phu nhân, Ngọc Song sai lầm rồi, Ngọc Song bị quỷ mê tâm hồn, mới có thể làm ra việc này, Đại phu nhân nể tình chúng ta tỷ muội nhiều năm, tha Ngọc Song một lần, về sau Ngọc Song nhất định đối đãi Đại phu nhân như là ân nhân." Tần Ngọc Song bỏ lại quyển sổ trong tay, hai chân quỳ trên mặt đất, từng bước một lê gối đến cạnh Đại phu nhân, lôi kéo vạt áo của bà, đau khổ cầu xin, "Đại tỷ, cầu người nghĩ lại Ngọc Song đã gọi người là đại tỷ nhiều lần, bỏ qua cho Ngọc Song một lần."
Buông tha nàng? Trong lòng An Ninh nổi lên một tia châm chọc, nếu Đại phu nhân đã đem ra lợi thế này, thì làm sao có thể bởi vì sự cầu xin của nàng mà buông tha? Không biết Tần Ngọc Song này có thể tránh được một kiếp hay không.
Đại phu nhân thở dài một tiếng, "Ngũ muội à, kêu ngươi là ngũ muội nhiều như vậy năm, đại tỷ ta cũng không đành lòng, nhưng ngươi đã ra sự tình đến bước này rồi, đại tỷ thân là chủ mẫu Hầu phủ. Nếu như có tư tâm ở đây, thì về sau đại tỷ sao có thể quản được cái nhà này? Không chỉ có như thế, những người khác sợ cũng muốn động tâm tư trộm cắp này nọ, vậy thì đại gia nghiệp của Hầu phủ sẽ bị những người này dời đi chỗ khác."
"Không, đại tỷ..."
"Quản gia, mau đem gia pháp tới, còn sửng sốt ở đây làm gì?"
Đại phu nhân lần nữa thúc giục nói, giọng điệu không tha cho người có chút chậm trễ, buông tha nàng? Bà sao có thể buông tha nàng? Bà đã muốn trừ bỏ nàng ta, mặc kệ như thế nào, Tần Ngọc Song trong lòng đã có một vướng mắc, thay vì để vấn đề trong lòng nàng càng dài càng lớn, còn không bằng nhân cơ hội này nhổ này bỏ đi cái đinh trong mắt.
Quản gia việc tuân lệnh đi xuống, rất nhanh trình roi lên, toàn thân roi đầy gai nhọn, làm cho người ta vừa thấy liền sinh lòng run rẩy, "Phu nhân, gia pháp đến."
An Lan Hinh nhìn roi kia, sắc mặt cực kì tái nhợt, nàng sao có thể quên được, cái roi này từng đánh trên người mẫu thân nàng. Vừa nghĩ tới điều này, hận ý trong lòng An Lan Hinh liền đan xen kịch liệt, nàng hận Đại phu nhân, hận không thể dùng roi này đánh vào trên người bà ta, hận không thể giết chết bà ta!
Sợ hãi trên mặt Tần Ngọc Song càng lúc càng đậm, nàng không thể tưởng tượng nổi, khi roi kia đánh vào thân thể của mình, sẽ có thống khổ như thế nào, nghĩ đến cái gì, tay Tần Ngọc Song nắm chặt thành quyền, "Ngươi không thể đánh ta, lão gia không có ở đây, ngươi không thể sử dụng gia pháp."
Con ngươi Đại phu nhân căng thẳng, thản nhiên liếc nàng ta một cái, cười lạnh, "Ta là chủ mẫu ở đây, có quyền được sử dụng gia pháp, về phần lão gia, khi ông ấy trở lại, ta tự nhiên sẽ cho ông ấy công đạo!"
Là do Tần Ngọc Song phạm tội trước, bà chẳng qua là thực hiện chức trách thôi, mặc dù có lão gia ở đây, cũng đừng mơ tưởng có thể che chở hồ ly tinh Tần Ngọc Song này! Ánh mắt sắc bén dừng trên cái roi kia, Đại phu nhân nhíu nhíu mày, "Da thịt Ngũ muội muội tế non mịn, sợ là chịu không nổi quất roi như vậy, thôi..."
Đại phu nhân bỗng nhiên nói, để cho Tần Ngọc Song bên dưới trong nháy mắt thấy được hy vọng, nhìn đại phu nhân, "Đại tỷ..."
Bà không truy cứu sao? Chỉ cần không phải gia pháp, cái gì bà cũng nguyện ý chịu đựng!
Chính là, lời nói kế tiếp của Đại phu nhân hoàn toàn nhốt nàng vào địa ngục. Đại phu nhân dừng một chút, tiếp tục nói, "Trực tiếp thả giếng!"
Oanh một tiếng, toàn bộ đại sảnh nhất thời nổ tung, liền ngay cả bọn hạ nhân ở đây nghe thấy hai chữ kia, thân thể không khỏi xẹt qua một trận run rẩy, thả giếng? Trong hai đại gia pháp ở Hầu phủ, thả giếng càng thêm tàn nhẫn so với quất roi, quất roi tuy rằng rất đau, nhưng ít ra có thể giữ được một mạng. Nhưng thả giếng, thì ngay cả mệnh cũng không lưu lại, chỉ có chết!
Chỉ có người trong phủ phạm tội không thể tha thứ, thí dụ như thông gian, thất đức, mới có thể thực thi gia pháp như vậy, Đại phu nhân đúng là muốn dồn Tần Ngọc Song vào chỗ chết!
Tần Ngọc Song hung hăng trừng mắt Đại phu nhân, phẫn hận trong mắt, thả giếng? Hay cho một cái thả giếng! Hôm nay, Lưu Hương Liên muốn giết nàng phải không?
Giờ phút này, Tần Ngọc Song biết, mặc dù mình đã cầu xin tha thứ, chẳng qua là tự làm mình mất mặt thôi, tâm địa nữ nhân Lưu Hương Liên rắn rết như vậy, thì làm sao mà có thể buông tha nàng?
Thả giếng? Nếu nàng chết, cũng sẽ không để cho Lưu Hương Liên sống tốt hơn!
Trong lòng tựa hồ đã hạ quyết tâm, Tần Ngọc Song đột nhiên đứng dậy, xông về phía Đại phu nhân, không ai dự đoán được Tần Ngọc Song sẽ có hành động như thế, liền ngay cả Cố đại nương bên cạnh Đại phu nhân cũng không kịp phản ứng trước tình huống này, Tần Ngọc Song vững vàng bắt lấy tóc Đại phu nhân, dùng sức lôi kéo, ngày thường yếu đuối bao nhiêu, thì giờ phúc này gương mặt kia càng thêm toát ra vẻ dữ tợn, giống như hận không thể lập tức bầm thây vạn đoạn Đại phu nhân.
"Người tới... Mau tới... Còn không mau kéo nàng ta ra... Ôi..." Đại phu nhân bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị. Búi tóc bị Tần Ngọc Song điên cuồng lôi kéo rối loạn, đưa tới từng trận đau nhức, tức giận trong lòng càng đậm, Tần Ngọc Song chết tiệt này. Hôm nay, Lưu Hương Liên bà không thể không đưa nàng ta vào chỗ chết!
"Lưu Hương Liên, ngươi không buông tha ta... Vậy thì ta sẽ kéo ngươi theo làm đệm lưng." Tần Ngọc Song bất chấp tất cả, nàng nhanh chóng đánh giá tình thế, bây giờ lão gia chưa trở về, nàng liền chỉ có có thể dựa vào chính nàng.
"Cút ngay..." Đại phu nhân nhấc chân, hung hăng đá bụngTần Ngọc Song, lực đạo cường đại, khiến Tần Ngọc Song lui từng bước, lảo đảo một cái, nặng nề ngã trên mặt đất, nhưng Đại phu nhân cũng không có tốt hơn, trên tay Tần Ngọc Song cầm lấy một bó tóc to của bà, cứng rắn kéo xuống từ trên đầu bà.
Lửa giận trong lòng Đại phu nhân càng thêm tăng vọt lên, sắc mặt biến đối hướng tới hạ nhân trong đại sảnh phân phó, "Thất thần ở đó làm gì? Còn không mau trói lại nữ nhân điên này cho ta, mang tới hậu viên đi!"
"Dạ, dạ, dạ." Quản gia không ngừng gật đầu, phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ vừa rồi khi nhìn thấy cảnh tượng hai vị phu nhân đánh xé nhau, nháy mắt với gia đinh, "Còn không mau lên!"
Gia đinh mang dây thừng đến, toàn là những hán tử khỏe mạnh, trong ngày thường coi như là có lễ độ với Tần Ngọc Song, giờ phút này, thô bạo lôi kéo Tần Ngọc Song đứng lên, vây hãm hai tay, mang nàng ta đến hậu viện phía sau.
An Ninh nhìn Đại phu nhân dẫn đầu ra đại sảnh, lục tục, tất cả hạ nhân đều nối gót đi theo.
"Tần di nương..." An Lan Hinh run rẩy kêu, mặc dù nàng hận đại phu nhân, nhưng mà không dám đối kháng trực tiếp với bà ta, thậm chí ngay cả việc thayTần di nương cầu tình cũng không dám.
Đại phu nhân tàn nhẫn, nàng thấy được, bà ta muốn Tần di nương chết, nếu Tần di nương thật sự chết, như vậy tình cảnh nàng ở tại Hầu phủ sẽ là dạng gì?
Mẫu thân mới chết không bao lâu, hiện tại đến phiên Tần di nương sao?
"Nhị tỷ tỷ... Người cứu Tần di nương đi." An Lan Hinh bắt lấy tay An Ninh, lên tiếng cầu xin nàng. Hiện tại, nàng chỉ có thể ký thác hy vọng trên người nhị tỷ, chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy nhị tỷ sẽ có biện pháp.
An Ninh khẽ nhíu mày, bây giờ Tần Ngọc Song chết, không thể nghi ngờ là để cho Đại phu nhân được chỗ tốt. An Bình hầu phủ này, ngoài trừ tam phu nhân ở biệt viện thành Nam kia, thì chỉ có Tần Ngọc Song có thể đối phó một chút với Đại phu nhân, không ngờ tới nhanh như vậy nhược điểm của nàng đã bị Đại phu nhân lôi ra, nếu Tần Ngọc Song chết, mình không phải đã thiếu một quân cờ sao?
Thu hạ mi mắt, An Ninh nhàn nhạt mở miệng, "Hinh nhi, nhị tỷ lấy đâu ra bản lãnh kia? Hầu phủ này trừ bỏ phụ thân, thì còn ai có thể ngăn cản Đại phu nhân?"
"Phụ thân? Đúng, phụ thân!" Mắt An Lan Hinh sáng lên, buông ra tay An Ninh ra, vội vàng chạy ra đại sảnh, nàng muốn tìm phụ thân, nàng muốn cứu Tần di nương, không vì cái gì khác, chỉ vì hôm nay Tần di nương chính là ô dù của mình, môi hở răng lạnh. Nếu không có cái ô dù nay, nàng chỉ có thể để bản thân chịu đựng gian khổ, nàng còn quá nhỏ, còn không có năng lực tự bảo vệ mình, nàng phải nhờ vào sự bảo vệ của Tần di nương.
An Ninh nhìn bóng dáng An Lan Hinh, đáy mắt xẹt qua một đạo hào quang, trong lòng An Lan Hinh suy nghĩ cái gì, sao nàng có thể không rõ?
Nếu Dương Mộc Hoan còn sống, An Lan Hinh tuyệt đối sẽ không bận tâm an nguy của Tần Ngọc Song. Hiện tại, hai người các nàng là đang đứng chung một thuyền nha!
Trong lòng nổi lên một tia châm chọc, Hầu phủ này, mỗi người đều có tâm tư riêng mình, có mục đích và tính toán của mình, chỉ có ích lợi, không có tình cảm!
Tại hậu viện.
Tần Ngọc Song bị kéo đến một cái giếng cạn, bên trong giếng này, dùng để mai táng chủ tử và hạ nhân trong Hầu phủ phạm trọng tội, bên dưới miệng giếng tối đen như mực, lộ ra một cỗ lãnh lẽo, làm cho người ta sinh tâm run rẩy.
"Lưu Hương Liên, ngươi không chết tử tế được, ngươi giết ta, lão gia trách tội xuống, ngươi cũng không chiếm được chỗ tốt đâu." Tần Ngọc Song lớn tiếng gào thét, gương mặt xinh đẹp trở nên vô cùng dữ tợn, nàng không cam lòng, Tần Ngọc Song nàng không ác độc, nàng chỉ muốn trộm thứ gì đó trong phủ bán lấy tiền, tội trạng không đến mức phải thả giếng.
"Câm miệng cho ta!" Đại phu nhân tiến lên, hung hăng tát một cái vào trên mặt của nàng. Lúc này, mở miệng còn không sạch sẽ như vậy. Ngày thường khiêm tốn, hôm nay rốt cục cũng lộ ra bản tính thật rồi sao? Hừ, hồ ly tinh này, đợi lát nữa rớt xuống đáy giếng, xem nàng ta có thể nổi điên được không.
"Hừ, ngươi đang sợ hãi sao? Lưu Hương Liên, ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm ra sự tình gì, người khác không biết, muốn thả giếng, ngươi sớm nên thả trăm ngàn lần." Tần Ngọc Song trên mặt ăn đau, nhưng trong lòng lửa giận lại tăng vọt, "Đại phu nhân?
Ngươi làm thế nào để lấy được danh hiệu Đại phu nhân này, chỉ trong lòng ngươi hiểu được!"
Dứt lời, ánh mắt Đại phu nhân thu lại, lại một cái tát hung hăng đánh lên mặt nàng ta, bà cấm kỵ nhất là chuyện này, Tần Ngọc Song lại dám chọc giận bà như thế!
Năm đó bà không phải Đại phu nhân thì đã sao? Hiện tại không phải bà là Hầu phủ đại phu nhân à! Mặc dù bà dùng thủ đoạn không quang minh lỗi lạc gì để giành lấy địa vị Đại phu nhân, nhưng thứ bà muốn chính là kết quả này. Chỉ cần bà muốn gì, bà sẽ không từ mọi thủ đoạn, cho dù là giết người phóng hỏa, bà vẫn sẽ không chút do dự!
"Ha... Ha ha... Lưu Hương Liên, ngươi quả nhiên là sợ người ta biết này nha!" Tần Ngọc Song điên cuồng cười to, vừa rồi hai cái tát kia, đã làm cho khóe miệng nàng chảy ra máu tươi, giờ phút này nàng cười lớn, lại dữ tợn vô cùng. Trong quý phủ này, mọi người đều biết chuyện nhưng lại sợ hãi Lưu Hương Liên, không dám nhắc tới chuyện kia. Nhưng, nàng hiện tại đã sắp chết thì còn sợ cái gì nữa?!
"Lưu Hương Liên, ngươi mơ thấy Vân Trăn tìm ngươi đòi mạng, ngươi yên tâm, Tần Ngọc Song ta chết, cũng sẽ như Vân Trăn quấn quít lấy ngươi! Ngươi không phải đại phu nhân, nàng mới là Đại phu nhân danh chính ngôn thuận Hầu phủ này!" Tần Ngọc Song điên cuồng cười, gào thét, nhìn biểu tình trên mặt Lưu Hương Liên càng ngày càng khó coi, trong lòng nồi lên một tia đắc ý, "Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi! Ta ở trên đường xuống hoàng tuyền chờ ngươi, ta muốn nhìn Lưu Hương Liên ngươi cuối cùng sẽ vào cái kết cục gì!"
"Người tới, còn thất thần làm gì, còn không mau quăng nàng vào." Đại phu nhân gầm lên, nhớ đến Vân Trăn, lửa giận trong lòng của bà càng thêm khó nhịn xuống, thành quỷ vẫn không buông tha bà sao? Vậy trước tiên khiến Tần Ngọc Song làm quỷ rồi nói sau!
"Ha ha... Ha ha ha..." Tần Ngọc Song bị gia đinh kéo, một chút lại một chút tới gần miệng giếng, điên cuồng trong mắt càng thêm đặc hơn, "Lưu Hương Liên, ngươi không chết tử tế được, ngươi không chết tử tế được!"
Tiếng cười kia cùng tiếng kêu quanh quẩn ở trong sân, dị thường quỷ dị.
An Ninh xa xa thấy động tĩnh bên này, con ngươi co lại, lời nói của Tần Ngọc Song vừa rồi, đã kích thích thù hận trong lòng nàng. Nhìn một bên mặt Đại phu nhân, phút chốc nhớ lại tiếng cười âm ngoan của bà ta vào tối hôm đó cách đây hơn hai năm, lửa cháy hừng hừng chiếu rọi, Đại phu nhân cũng đang cười như thế này, tàn nhẫn nhìn mẫu thân giãy dụa trong lửa đỏ.
Tay theo bản năng nắm chặt, nhìn Tần Ngọc Song bị đè lên miệng giếng, thân thể đã có một nửa treo lơ lửng ở trên miệng giếng, nàng như trước quát to, không ngừng nguyền rủa Lưu Hương Liên, con ngươi An Ninh căng thẳng, cao giọng mở miệng, "Đợi chút!"
Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía An Ninh, hạ nhân cũng dừng lại động tác, Tần Ngọc Song nhìn về phía An Ninh, đình chỉ chửi bậy Lưu Hương Liên, Đại phu nhân híp mắt lại, tức giận trong mắt càng đậm, "Ninh nhi, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi không phải là muốn thay tiện nhân này cầu tình chứ?"
An Ninh nhàn nhạt nhìn lướt qua Tần Ngọc Song, sau đó chống lại hai tròng mắt phẫn nộ của Đại phu nhân, vẻ mặt bình thĩnh, "Không, Ninh nhi không phải cầu tình, Ninh nhi là có một việc về Ngũ phu nhân muốn bẩm báo cho Đại phu nhân."
"Vậy sao? Là chuyện gì?" Lưu Hương Liên khẽ nhíu mày, nghe An Ninh nói không phải cầu tình, tức giận mới có vẻ hơi bình ổn lại, đánh giá An Ninh, tựa hồ đoán ý tứ trong lòng nàng.
Nhưng mà An Ninh làm sao có thể để cho bà ta nhìn ra manh mối, đáy mắt không dấu vết xẹt qua một chút quang mang, An Ninh đến gần Đại phu nhân, thấp giọng nói đủ để hai người nghe, "Đại phu nhân, riêng việc Ngũ phu nhân trộm đồ trong phủ bán, tội không thể chết, nhưng có một việc, lại đủ để cho nàng thả giếng, ngay cả phụ thân cũng vô pháp ngăn cản."
"Thiều Hoa chân thành mong nhị tiểu thư đến đây." Thiều Hoa quận chúa là người thông minh, nháy mắt liền hiểu được Hải Táp công tử này sợ là có tâm tư không tầm thường với An Bình hầu phủ nhị tiểu thư. Bất quá, nàng rất bội phục tính tình của hắn, không e dè, tại đây đưa ra yêu cầu, quả nhiên là một nam tử lỗi lạc.
"Tốt lắm, chuyện này quyết định vậy đi!" Dứt lời, đỉnh lông mày xinh đẹp Hải Táp giương lên, thân hình chợt lóe, bóng dáng màu xanh đã bay ra khỏi thuyền hoa, tuy rằng khoảng cách thuyền hoa và bờ khá xa, nhưng nam tử này, đạp trên mặt nước giống như như giẫm trên đất bằng bình thường, trong nháy mắt, người đã trên bờ.
Tất cả mọi người nhìn một màn này, giật mình mở lớn miệng, An Ninh nhìn bóng dáng kia, trong lòng thầm than: Quả nhiên không hổ là bá vương trên biển, với Hải Táp mà nói, sợ chỉ là một bữa ăn sáng thôi.
Mục đích Thiều Hoa quận chúa mời mọi người dạo chơi trong hồ đã gần đạt được, nhưng vẫn cho các nhóm quý tiểu thư khác thoải mái vui chơi, sau đó mới sai người cho thuyền hoa cập bờ. Đến bờ, mọi người đều tự tán đi, An Ninh và Vân Cẩm lên xe ngựa. Trước lúc lên xe, An Ninh nhìn thấy ánh mắt Thiều Hoa quận chúa dừng lại ở trên người Vân Cẩm, nóng rực triền miên, trong lòng giật mình, nhìn về phía Vân Cẩm, mặc dù thấy không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng nàng lại có thể phát giác cơ thể hắn có điểm dị thường.
Cho đến khi xe ngựa đi xa, tầm mắt Thiều Hoa quận chúa vẫn như trước không dời, Vân Cẩm ơi Vân Cẩm, vì sao gặp lại lần nữa, ngươi vẫn không có chút nào đáp lại ta? Ngay cả một ánh mắt ngươi cũng không cho ta, ngươi có biết, hai năm nay, ta có rất nhiều suy nghĩ về ngươi!
Trên xe ngựa, một trận trầm mặc quỷ dị, trong đầu Vân Cẩm lóe ra một chút bóng dáng kia, nhìn An Ninh, rốt cục sau một hồi im lặng nghi vấn vẫn nấn ná ở trong lòng hắn, "Vì sao chúng ta phải phải giúp tên Hoàng đế kia?"
Nếu có thể, hắn không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Sùng Chính đế!
"Biểu ca, ta biết tâm trạng của người. Nhưng, hết thảy đều phải lấy đại cục làm trọng, lần này thay vì là nói đang giúp Hoàng đế, không bằng nói chúng ta tự giúp chính mình, phục hưng Vân gia không chỉ có xây dựng lại mà thôi, lúc trước Vân gia không có, chúng ta liền làm cho nó sống lại, Vân gia là một trong tứ đại gia tộc, nó từng có địa vị gì, chúng ta sẽ khôi phục lại địa vị đó, không chỉ có như thế, thậm chí còn phải nâng cao địa vị của Vân gia, mà trong Hoàng thượng chính là mấu chốt!"
Lời nói An Ninh nhẹ nhàng, phục hưng Vân gia, trong lòng của nàng sớm đã có một kế hoạch toàn diện, chỉ còn chờ thời cơ thích hợp. Cuối cùng đến một ngày, nàng sẽ làm cho cả Đông Tần đều biết, Vân gia cho dù giết cũng sẽ không chết!
Vân Cẩm nghe được sự kiên định trong giọng nói An Ninh, nhất là tinh quang phát ra từ đôi mắt kia, nghi hoặc trong lòng dần dần bình ổn xuống dưới, hắn tin tưởng An Ninh. Trên thế giới này, chỉ có thân nhân duy nhất này đáng giá để hắn toàn tâm tín nhiệm!
An Ninh đến Bát Trân các đổi trở lại trang phục chính mình, vừa trở về An Bình hầu phủ, bước vào cửa viện Thính Vũ hiên, An Ninh nghe thấy một giọng nói truyền đến, "Nhị tỷ tỷ... Người đã trở lại, Hinh Nhi đợi nhị tỷ tỷ thật lâu nha."
Lúc giọng nói kia truyền đến, một bóng dáng nhỏ xinh liền hướng tới nàng bên này, tràn đầy sức sống nhào vào trong lòng nàng, ôm eo nhỏ của nàng, gương mặt ngây thơ ngẩng lên nhìn nàng, tươi cười vui vẻ, người này không phải ai khác, đúng là An Bình hầu phủ tam tiểu thư An Lan Hinh!
Trong đầu An Ninh hiện ra khoảng thời gian trên thuyền hoa, và thái độ của An Lan Hinh lúc này, trong lòng nổi lên một tia châm chọc, ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, "Hinh Nhi đợi nhị tỷ tỷ bao lâu rồi?"
"Hôm nay Hinh nhi tìm nhị tỷ tỷ học hội họa, nhưng nhị tỷ tỷ không ở đây, Hinh nhi liền trở về Quỳnh Hoa viện ngồi chờ, vừa rồi mới lại đây thử vận khí một chút, không nghĩ tới nhị tỷ tỷ thật sự đã trở lại, nhị tỷ tỷ, người mới vừa rồi đi đâu vậy nha?" An Lan Hinh lôi kéo tay An Ninh giống như thường ngày, nhưng An Ninh biết, bản lãnh nói dối của tam muội muội này ngay cả ánh mắt cũng không chớp.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở lăng hồ, trong mắt An Ninh hiện lên một chút biến hoá kỳ lạ, "Đi lăng hồ một chuyến."
Nàng không có nói dối, đúng là nàng đã đi đến lăng hồ!
Quả nhiên, dứt lời, thân thể An Lan Hinh vốn đang lôi kéo tay nàng chợt ngẩn ra, phút chốc dừng lại cước bộ, thần sắc hoảng loạn cả lên, lăng hồ? Nhị tỷ tỷ nói nàng đi lăng hồ, như vậy... Nghĩ đến điều gì, trong lòng An Lan Hinh lan ra một tia cảm giác mất mát, nhưng nàng không nhìn thấy nhị tỷ nha, đây là có chuyện gì?
"Hinh nhi, làm sao vậy? Sắc mặt lại tái nhợt như vậy?" An Ninh biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt thân thiết, ngồi xổm xuống, nhẹ vỗ về hai má lạnh như băng của nàng.
An Lan Hinh cố gắng bình ổn tâm tình của mình. Nhưng,che giấu không được kích động trong mắt, "Nhị tỷ đi lăng hồ, thấy cái gì sao?"
Nếu thật sự nhị tỷ đi lăng hồ, như vậy nàng đã biết chuyện mình gây ra rồi! Nhớ lại tấm thiệp mời kia, trong lòng An Lan Hinh giật mình không nhẹ.
"Ta cần phải thấy cái gì sao?" An Ninh thu hạ mi mắt, giọng điệu chứa một tia lãnh ý.
Phanh một tiếng, An Lan Hinh quỳ gối trước mặt An Ninh, ánh mắt bất định.
"Ngươi làm gì vậy?" Con ngươi An Ninh co lại, lạnh giọng hỏi.
"Hinh nhi sai lầm rồi, Hinh nhi không nên trộm thiếp mời của nhị tỷ, từ nay về sau Hinh nhi không dám nữa, nhị tỷ người đừng giận Hinh nhi, đừng trách Hinh nhi, không cần không để ý tới Hinh nhi được không?" An Lan Hinh dù sao vẫn còn nhỏ, lúc nghe An Ninh nói đi lăng hồ, cũng đã luống cuống rồi, giờ phút này trong lời nói An Ninh lại lộ ra lãnh ý, làm cho ngụy trang của nàng nháy mắt sụp đổ.
An Ninh thản nhiên liếc nàng một cái, "Ngươi trộm thiếp mời? Cũng được, trộm liền trộm đi!"
An Lan Hinh giật mình, không ra thái độ An Ninh, nghĩ đến cái gì, bất chợt An Lan Hinh khóc rống lên, "Nhị tỷ, Hinh nhi đã không có nương, nhị tỷ không thể không để ý tới Hinh nhi, Hinh nhi sai lầm rồi..."
"Ngươi trở về đi! Ta mệt mỏi." An Ninh không bởi vì thương xót An Lan Hinh mà động dung, ở trong mắt nàng, không phải là một tiểu nha đầu mười ba tuổi, mà là một tiểu nữ tử tính kế. Trước kia An Lan Hinh còn có vài phần lương thiện, nhưng giờ phút này, nàng cảm thấy như thế nào cũng không thích nổi.
Dứt lời, liền vòng qua An Lan Hinh, bước nhanh vào phòng mình... An Lan Hinh ở bên ngoài khóc trong chốc lát, khóc mệt mỏi, liền tự mình ngượng ngùng rời đi.
Hôm sau, toàn bộ Hầu phủ khẩn trương lên, Đại phu nhân sau thời gian xa nhà vừa trở lại Hầu phủ không lâu, liền cho quản gia triệu tập tất cả mọi người đến đại sảnh Hầu phủ.
Trong đại sảnh, Đại phu nhân điều khiển phật châu trong tay, sắc mặt âm trầm. Ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, tam tiểu thư An Lan Hinh, và An Ninh đều ngồi ở trong đại sảnh, An Ninh nhìn trên mặt Đại phu nhân mơ hồ hiện lên vẻ mỏi mệt, trong lòng hiểu rõ, nghe nói lần này Đại phu nhân phải đi Viêm Châu thỉnh "Diệu thủ công tử" trị thương cho An Như Yên, xem thần sắc này, sợ là không có mời được!
Nếu mời được, giờ phút này vẻ mặt Đại phu nhân sợ là vui mừng khôn xiết, mà không phải bộ dạng phẫn nộ này, thật giống như ai đã trêu chọc gì bà ta.
"Ngũ muội, trong khoảng thời gian ta rời khỏi, trong phủ đã xảy ra chuyện gì?" Đại phu nhân trầm giọng mở miệng, mặt không chút thay đổi, thanh âm lộ ra hơi thở nguy hiểm.
"Đại tỷ, mọi thứ bình thường." Tần Ngọc Song ôn nhu trả lời, trong khoảng thời gian này nàng quản lý chuyện lớn nhỏ trong phủ, hết sức dụng tâm mỗi một sự việc, chính là đề phòng thời điểm Đại phu nhân trở về sẽ xỏ xuyên nàng, cố ý tìm phiền toái cho nàng. Ngay cả An Như Yên bên kia, nàng cũng phân phó hạ nhân hầu hạ kĩ lưỡng, nữa điểm không chậm trễ, hừ, nàng không tin, Đại phu nhân còn có thể lấy ra khuyết điểm gì!
"Hừ, mọi thứ bình thường?" Phanh một tiếng, Đại phu nhân đập bàn thật mạnh, "Đây chính là mọi thứ bình thường? Cố đại nương, mang thư ra cho Ngũ phu nhân nhìn thật kĩ".
"Dạ, phu nhân."
Cố đại nương cầm thư đưa tới trên tay Tần Ngọc Song, Tần Ngọc Song xem xong nội dung, có chút bối rối, "Đại tỷ, biểu tiểu thư không về nhà, chắc là đã đến chỗ nào đó vui chơi, hai chân là của nàng, chẳng lẽ có thể giam giữ nàng?"
An Ninh nháy mắt giật mình. Thì ra là Lưu gia ở Vệ thành bên kia đưa tín đến sao? Nghĩ đến tung tích Lưu Bảo Nhi, An Ninh thu hạ mi mắt, thong dong thản nhiên.
"Ngươi chỉ biết tìm cớ thôi, nếu nàng đến Hầu phủ làm khách, rõ ràng một người sống mà bỗng nhiên không thấy, nhưng ngươi lại không chút nào hỏi đến, còn nói mọi thứ bình thường?" Thanh âm của Đại phu nhân phút chốc cất cao, vẻ mặt sắc bén dữ tợn, bà trở lại Hầu phủ, trước tiên là đi nhìn An Như Yên, theo trong miệng của An Như Yên, bà nghe nói từ hôm đó đến bây giờ chưa từng nhìn thấy Bảo Nhi, vừa rồi nàng nhận được thư, ca ca gởi tới, hỏi Lưu Bảo Nhi khi nào về Vệ thành, hiện tại Lưu Bảo Nhi người còn không thấy, sao có thể về Vệ thành?
"Đại tỷ, tỷ không thể nói như vậy, người cũng biết tính tình biểu tiểu thư..." Con ngươi Tần Ngọc Song co lại, phối hợp giọng điệu mềm mại, trong lòng thầm nghĩ, ngang ngược như vậy, ai có thể quản được? Huống hồ, Lưu Bảo Nhi kia căn bản không phải là ngưởi của Hầu phủ, càng không phải là cháu của Tần Ngọc Song nàng!
"Câm mồm!" Đại phu nhân đánh gãy lời nói Tần Ngọc Song, ánh mắt trở nên sắc bén khác thường, Tần Ngọc Song này, mới làm chủ mẫu được vài ngày, đã dám lên mặt phản bác bà. Bất quá, nàng ta chỉ là một tiểu thiếp, lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bà. Hôm nay nếu không cho nàng ta biết tay, sợ là Tần Ngọc Song này sẽ nghĩ rằng Lưu Hương Liên bà là người rất dễ đùa giỡn.
Sắc mặt Tần Ngọc Song đại biến, không cam lòng. Lưu Hương Liên này, luôn ức hiếp các nàng. Ngày trước, nàng vẫn luôn ẩn nhẫn, nhưng không có nghĩa là co thể khi dễ Tần Ngọc Song nàng, không muốn nàng nói có đúng không? Vậy nàng càng muốn nói, nàng không tin Đại phu nhân có thể làm gì nàng!
"Đại..."
"Ba..."
Ba một tiếng, vang vọng toàn bộ đại sảnh, tức khắc tất cả mọi người đều ngẩn ra, Tần Ngọc Song vừa phun ra một chữ, Đại phu nhân liền tiến lên, hung hăng tát vào trên mặt của nàng, khí thế hung hãn, không có chút thủ hạ lưu tình.
Trên mặt Tần Ngọc Song hằn lên năm dấu tay rõ ràng, "Ngươi..."
"Hừ, Ngũ phu nhân, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi làm ra sự tình gì, một cái tát đã quá tiện nghi ngươi." Đại phu nhân hừ lạnh ra tiếng, khóe miệng gợi lên một chút âm độc, lần này bà đi Viêm Châu thỉnh danh y, tốn tâm tư lớn như vậy, lại trở về tay không, cái đồ vứt đi "Diệu thủ công tử" gì đó ngay cả liếc mắt cũng không muốn gặp bà, liền từ chối thỉnh cầu của bà, trong lòng bà chứa một bụng khí, hiện tại vừa vặn, bà sẽ khai đao với nữ nhân này!
"Ta... Ta làm cái gì?" Tần Ngọc Song ngửa đầu, nàng an an phận phân ở trong phủ làm Ngũ phu nhân của nàng, cho tới bây giờ đều là điệu thấp, không dám chọc gì sự tình, Lưu Hương Liên tưởng hướng trên người nàng hắt nước bẩn, kia cũng phải có chứng cớ mới được.
"Ngươi làm cái gì? Ngươi làm cái gì ngươi còn không biết sao? Ngươi đã giả ngu, ta đây liền rõ ràng nói cho ngươi, Cố đại nương, đi đem ta trong phòng tập yểu đi ra." Đại phu nhân ngồi trở lại chủ vị thượng, khóe miệng gợi lên cười lạnh làm cho người ta không rét mà run, hừ, Tần Ngọc Song, liền cho ngươi bị chết hiểu được lại như thế nào?
Tần Ngọc Song trong lòng lộp bộp một chút, hiển nhiên Đại phu nhân đã có chuẩn bị trước khi đến đây, An Ninh hiểu được điểm này. Hôm nay e rằng Đại phu nhân muốn lập uy, muốn giận cá chém thớt, nhớ lại chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, nàng mơ hồ biết trong tay Đại phu nhân có được lợi thế gì. Chẳng qua, kiếp trước, hai năm sau Đại phu nhân mới đem lợi thế này ra, không ngờ tới lần này Đại phu nhân vội vàng đối phó Tần Ngọc Song như thế!
Cố đại nương rất nhanh liền mang đến một quyển sổ, Tần Ngọc Song nhìn quyển sổ kia, sắc mặt vẫn giả bộ trấn định. Nhiều năm như vậy, nàng ở Hầu phủ an phận đến cực điểm, duy chỉ có làm một chuyện, nhưng khi làm nàng cực kì bí ẩn, Đại phu nhân không có khả năng nắm được nhược điểm này. Nghĩ đến chỗ này, Tần Ngọc Song càng thêm tin tưởng.
Đại phu nhân nhìn sắc mặt Tần Ngọc Song, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, "Cố đại nương, đọc cho Ngũ phu nhân nghe một chút."
"Dạ, Đại phu nhân." Cố đại nương tuân lệnh, lập tức mở quyển sổ ra, "Đại lịch năm thứ hai mươi mốt, thu An Bình hầu phủ Ngũ phu nhân một đôi vòng tay phỉ thúy, số tiền năm trăm lượng, đại lịch năm thứ hai mươi hai, thu An Bình hầu phủ Ngũ phu nhân một chuỗi dây chuyền trân châu, bốn trăm lượng, đại lịch năm hai mươi ba, thu An Bình hầu phủ Ngũ phu nhân một cái bình gốm thanh hoa, ba trăm lượng, đại lịch năm hai mươi tư..."
"Đủ!" Tần Ngọc Song lớn tiếng ngăn cản. Lúc này, sắc mặt nàng đã trắng bệch, không nghe thấy Cố đại nương đọc gì đó, lòng của nàng chìm xuống một phần, sắc mặt liền tái nhợt một phần, nàng không ngờ tới, nàng lại bị Đại phu nhân chộp được nhược điểm của mình!
Làm sao có thể? Hết thảy nàng đều làm được cực kì bí ẩn, sao có thể bị Đại phu nhân phát hiện ? Nhìn quyển sổ trong tay Cố đại nương, nhất thời nàng cảm thấy tựa như nước lũ và thú dữ.
"Nhìn đi, bắt đầu từ đại lịch năm hai mươi mốt, mỗi một năm đều có!" Khóe miệng Đại phu nhân gợi lên một chút đắc ý, đem quyển sách trong tay Cố đại nương cầm lấy tự mình lật xem, nhìn thấy Tần Ngọc Song sắc mặt trắng bệch, trong lòng thống khoái không ít. Tần Ngọc Song này, ngày thường khiêm tốn, tránh ở phía sau Dương Mộc Hoan, xưa nay rất ít gây chuyện. Nhưng chính là như vậy, bà càng thêm chú ý đến nàng, chó sủa là chó không cắn người, mà Tần Ngọc Song là người như vậy. Không chừng ngày nào đó nàng ta sẽ một ngụm cắn bà, Lưu Hương Liên bà sao có thể không làm một chút phòng bị?
Mấy năm nay, Tần Ngọc Song thập phần an phận, nhưng bà vẫn tìm được nhược điểm của nàng ta, không phải sao? Những thứ này đều là Tần Ngọc Song trộm ở trong phủ, đem đi ra ngoài bán lấy tiền được người mua ghi lại, nàng ta nghĩ rằng mình đã làm được thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), lại không dự đoán được, vẫn bị bà phát hiện !
"Ngươi... Ngươi oan uổng ta, đó không phải ta làm." Bản thân Tần Ngọc Song cố gắng trấn định lại, nàng biết việc này có ý nghĩa gì, tự mình bán đồ quý trong phủ lấy tiền, chắc chắn sẽ bị gia pháp trừng phạt. Nhớ lại hình ảnh ngày ấy Dương Mộc Hoan bị quất roi thê thảm, một trận rét lạnh xâm nhập trong lòng Tần Ngọc Song.
"Không phải? Ngũ phu nhân, ngươi xem rõ ràng trên đây có con dấu của ngươi, ngươi còn muốn chối tội?" Đại phu nhân lạnh lùng quát một tiếng, hung hăng quăng quyển sổ kia trên mặt Tần Ngọc Song, "Tự ngươi nhìn xem!"
Tần Ngọc Song vội vàng nhặt quyển sổ kia lên, mở ra từng tờ, mỗi một tờ, đều là bản ghi chép lại những thứ mấy năm nay nàng vụng trộm đem bán lấy tiền, không chỉ có như thế, bên trong còn dán bằng chứng, Tần Ngọc Song luống cuống, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Không, không..."
Lưu Hương Liên làm sao có thể có mấy thứ này? Giống như nhìn ra của nghi hoặc nàng, Đại phu nhân ha ha cười ra tiếng, "Ngũ phu nhân ơi ngũ phu nhân, thật ra ngươi rất thông minh, biết mấy thứ này không thể bán ở kinh thành lấy tiền mặt, liền tìm đến một cái trấn nhỏ kiếm người mua, ngươi cho là như vậy sẽ không sẽ bị nhân phát hiện sao? Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, ngươi khiến người mua kia giữ bí mật cho mình, nhưng ngươi có biết ta tốn bao nhiêu bạc mua lại những bằng chứng này không?"
Nghe Đại phu nhân nói như thế, Tần Ngọc Song nhất thời hiểu rõ ra, vốn dĩ là như vậy, hẳn là bà ta đã dùng bạc để mua những bằng chứng này.
"Một trăm lượng, quyển sách này thật sự rất đắt!" Ánh mắt Đại phu nhân lẫm liệt, một cái tát thật mạnh đánh vào trên bàn, bà trả giá lớn như vậy, chính là vì một ngày kia có thể có công dụng, không nghĩ tới, ngày đó nhanh như vậy đã tới rồi.
Những thiếp thất An Bình hầu phủ này, bà đã sớm không vừa mắt, nhất là Tần Ngọc Song, lão gia ngày thường thời gian ở trong phòng nàng nhiều nhất, bất quá chỉ là một nữ tử thanh lâu, dựa vào thủ đoạn dụ dỗ đàn ông của mình, mà mê hoặc lão gia. Hôm nay bà thu thập nàng ta, xem nàng ta còn trụ được bên cạnh lão gia không ?
"Quản gia, đem gia pháp tới!" Đại phu nhân lạnh giọng phân phó. Oanh một tiếng, Tần Ngọc Song như bị sét đánh, gia pháp?
Không, nàng không cần!
"Đại phu nhân, Ngọc Song sai lầm rồi, Ngọc Song bị quỷ mê tâm hồn, mới có thể làm ra việc này, Đại phu nhân nể tình chúng ta tỷ muội nhiều năm, tha Ngọc Song một lần, về sau Ngọc Song nhất định đối đãi Đại phu nhân như là ân nhân." Tần Ngọc Song bỏ lại quyển sổ trong tay, hai chân quỳ trên mặt đất, từng bước một lê gối đến cạnh Đại phu nhân, lôi kéo vạt áo của bà, đau khổ cầu xin, "Đại tỷ, cầu người nghĩ lại Ngọc Song đã gọi người là đại tỷ nhiều lần, bỏ qua cho Ngọc Song một lần."
Buông tha nàng? Trong lòng An Ninh nổi lên một tia châm chọc, nếu Đại phu nhân đã đem ra lợi thế này, thì làm sao có thể bởi vì sự cầu xin của nàng mà buông tha? Không biết Tần Ngọc Song này có thể tránh được một kiếp hay không.
Đại phu nhân thở dài một tiếng, "Ngũ muội à, kêu ngươi là ngũ muội nhiều như vậy năm, đại tỷ ta cũng không đành lòng, nhưng ngươi đã ra sự tình đến bước này rồi, đại tỷ thân là chủ mẫu Hầu phủ. Nếu như có tư tâm ở đây, thì về sau đại tỷ sao có thể quản được cái nhà này? Không chỉ có như thế, những người khác sợ cũng muốn động tâm tư trộm cắp này nọ, vậy thì đại gia nghiệp của Hầu phủ sẽ bị những người này dời đi chỗ khác."
"Không, đại tỷ..."
"Quản gia, mau đem gia pháp tới, còn sửng sốt ở đây làm gì?"
Đại phu nhân lần nữa thúc giục nói, giọng điệu không tha cho người có chút chậm trễ, buông tha nàng? Bà sao có thể buông tha nàng? Bà đã muốn trừ bỏ nàng ta, mặc kệ như thế nào, Tần Ngọc Song trong lòng đã có một vướng mắc, thay vì để vấn đề trong lòng nàng càng dài càng lớn, còn không bằng nhân cơ hội này nhổ này bỏ đi cái đinh trong mắt.
Quản gia việc tuân lệnh đi xuống, rất nhanh trình roi lên, toàn thân roi đầy gai nhọn, làm cho người ta vừa thấy liền sinh lòng run rẩy, "Phu nhân, gia pháp đến."
An Lan Hinh nhìn roi kia, sắc mặt cực kì tái nhợt, nàng sao có thể quên được, cái roi này từng đánh trên người mẫu thân nàng. Vừa nghĩ tới điều này, hận ý trong lòng An Lan Hinh liền đan xen kịch liệt, nàng hận Đại phu nhân, hận không thể dùng roi này đánh vào trên người bà ta, hận không thể giết chết bà ta!
Sợ hãi trên mặt Tần Ngọc Song càng lúc càng đậm, nàng không thể tưởng tượng nổi, khi roi kia đánh vào thân thể của mình, sẽ có thống khổ như thế nào, nghĩ đến cái gì, tay Tần Ngọc Song nắm chặt thành quyền, "Ngươi không thể đánh ta, lão gia không có ở đây, ngươi không thể sử dụng gia pháp."
Con ngươi Đại phu nhân căng thẳng, thản nhiên liếc nàng ta một cái, cười lạnh, "Ta là chủ mẫu ở đây, có quyền được sử dụng gia pháp, về phần lão gia, khi ông ấy trở lại, ta tự nhiên sẽ cho ông ấy công đạo!"
Là do Tần Ngọc Song phạm tội trước, bà chẳng qua là thực hiện chức trách thôi, mặc dù có lão gia ở đây, cũng đừng mơ tưởng có thể che chở hồ ly tinh Tần Ngọc Song này! Ánh mắt sắc bén dừng trên cái roi kia, Đại phu nhân nhíu nhíu mày, "Da thịt Ngũ muội muội tế non mịn, sợ là chịu không nổi quất roi như vậy, thôi..."
Đại phu nhân bỗng nhiên nói, để cho Tần Ngọc Song bên dưới trong nháy mắt thấy được hy vọng, nhìn đại phu nhân, "Đại tỷ..."
Bà không truy cứu sao? Chỉ cần không phải gia pháp, cái gì bà cũng nguyện ý chịu đựng!
Chính là, lời nói kế tiếp của Đại phu nhân hoàn toàn nhốt nàng vào địa ngục. Đại phu nhân dừng một chút, tiếp tục nói, "Trực tiếp thả giếng!"
Oanh một tiếng, toàn bộ đại sảnh nhất thời nổ tung, liền ngay cả bọn hạ nhân ở đây nghe thấy hai chữ kia, thân thể không khỏi xẹt qua một trận run rẩy, thả giếng? Trong hai đại gia pháp ở Hầu phủ, thả giếng càng thêm tàn nhẫn so với quất roi, quất roi tuy rằng rất đau, nhưng ít ra có thể giữ được một mạng. Nhưng thả giếng, thì ngay cả mệnh cũng không lưu lại, chỉ có chết!
Chỉ có người trong phủ phạm tội không thể tha thứ, thí dụ như thông gian, thất đức, mới có thể thực thi gia pháp như vậy, Đại phu nhân đúng là muốn dồn Tần Ngọc Song vào chỗ chết!
Tần Ngọc Song hung hăng trừng mắt Đại phu nhân, phẫn hận trong mắt, thả giếng? Hay cho một cái thả giếng! Hôm nay, Lưu Hương Liên muốn giết nàng phải không?
Giờ phút này, Tần Ngọc Song biết, mặc dù mình đã cầu xin tha thứ, chẳng qua là tự làm mình mất mặt thôi, tâm địa nữ nhân Lưu Hương Liên rắn rết như vậy, thì làm sao mà có thể buông tha nàng?
Thả giếng? Nếu nàng chết, cũng sẽ không để cho Lưu Hương Liên sống tốt hơn!
Trong lòng tựa hồ đã hạ quyết tâm, Tần Ngọc Song đột nhiên đứng dậy, xông về phía Đại phu nhân, không ai dự đoán được Tần Ngọc Song sẽ có hành động như thế, liền ngay cả Cố đại nương bên cạnh Đại phu nhân cũng không kịp phản ứng trước tình huống này, Tần Ngọc Song vững vàng bắt lấy tóc Đại phu nhân, dùng sức lôi kéo, ngày thường yếu đuối bao nhiêu, thì giờ phúc này gương mặt kia càng thêm toát ra vẻ dữ tợn, giống như hận không thể lập tức bầm thây vạn đoạn Đại phu nhân.
"Người tới... Mau tới... Còn không mau kéo nàng ta ra... Ôi..." Đại phu nhân bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị. Búi tóc bị Tần Ngọc Song điên cuồng lôi kéo rối loạn, đưa tới từng trận đau nhức, tức giận trong lòng càng đậm, Tần Ngọc Song chết tiệt này. Hôm nay, Lưu Hương Liên bà không thể không đưa nàng ta vào chỗ chết!
"Lưu Hương Liên, ngươi không buông tha ta... Vậy thì ta sẽ kéo ngươi theo làm đệm lưng." Tần Ngọc Song bất chấp tất cả, nàng nhanh chóng đánh giá tình thế, bây giờ lão gia chưa trở về, nàng liền chỉ có có thể dựa vào chính nàng.
"Cút ngay..." Đại phu nhân nhấc chân, hung hăng đá bụngTần Ngọc Song, lực đạo cường đại, khiến Tần Ngọc Song lui từng bước, lảo đảo một cái, nặng nề ngã trên mặt đất, nhưng Đại phu nhân cũng không có tốt hơn, trên tay Tần Ngọc Song cầm lấy một bó tóc to của bà, cứng rắn kéo xuống từ trên đầu bà.
Lửa giận trong lòng Đại phu nhân càng thêm tăng vọt lên, sắc mặt biến đối hướng tới hạ nhân trong đại sảnh phân phó, "Thất thần ở đó làm gì? Còn không mau trói lại nữ nhân điên này cho ta, mang tới hậu viên đi!"
"Dạ, dạ, dạ." Quản gia không ngừng gật đầu, phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ vừa rồi khi nhìn thấy cảnh tượng hai vị phu nhân đánh xé nhau, nháy mắt với gia đinh, "Còn không mau lên!"
Gia đinh mang dây thừng đến, toàn là những hán tử khỏe mạnh, trong ngày thường coi như là có lễ độ với Tần Ngọc Song, giờ phút này, thô bạo lôi kéo Tần Ngọc Song đứng lên, vây hãm hai tay, mang nàng ta đến hậu viện phía sau.
An Ninh nhìn Đại phu nhân dẫn đầu ra đại sảnh, lục tục, tất cả hạ nhân đều nối gót đi theo.
"Tần di nương..." An Lan Hinh run rẩy kêu, mặc dù nàng hận đại phu nhân, nhưng mà không dám đối kháng trực tiếp với bà ta, thậm chí ngay cả việc thayTần di nương cầu tình cũng không dám.
Đại phu nhân tàn nhẫn, nàng thấy được, bà ta muốn Tần di nương chết, nếu Tần di nương thật sự chết, như vậy tình cảnh nàng ở tại Hầu phủ sẽ là dạng gì?
Mẫu thân mới chết không bao lâu, hiện tại đến phiên Tần di nương sao?
"Nhị tỷ tỷ... Người cứu Tần di nương đi." An Lan Hinh bắt lấy tay An Ninh, lên tiếng cầu xin nàng. Hiện tại, nàng chỉ có thể ký thác hy vọng trên người nhị tỷ, chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy nhị tỷ sẽ có biện pháp.
An Ninh khẽ nhíu mày, bây giờ Tần Ngọc Song chết, không thể nghi ngờ là để cho Đại phu nhân được chỗ tốt. An Bình hầu phủ này, ngoài trừ tam phu nhân ở biệt viện thành Nam kia, thì chỉ có Tần Ngọc Song có thể đối phó một chút với Đại phu nhân, không ngờ tới nhanh như vậy nhược điểm của nàng đã bị Đại phu nhân lôi ra, nếu Tần Ngọc Song chết, mình không phải đã thiếu một quân cờ sao?
Thu hạ mi mắt, An Ninh nhàn nhạt mở miệng, "Hinh nhi, nhị tỷ lấy đâu ra bản lãnh kia? Hầu phủ này trừ bỏ phụ thân, thì còn ai có thể ngăn cản Đại phu nhân?"
"Phụ thân? Đúng, phụ thân!" Mắt An Lan Hinh sáng lên, buông ra tay An Ninh ra, vội vàng chạy ra đại sảnh, nàng muốn tìm phụ thân, nàng muốn cứu Tần di nương, không vì cái gì khác, chỉ vì hôm nay Tần di nương chính là ô dù của mình, môi hở răng lạnh. Nếu không có cái ô dù nay, nàng chỉ có thể để bản thân chịu đựng gian khổ, nàng còn quá nhỏ, còn không có năng lực tự bảo vệ mình, nàng phải nhờ vào sự bảo vệ của Tần di nương.
An Ninh nhìn bóng dáng An Lan Hinh, đáy mắt xẹt qua một đạo hào quang, trong lòng An Lan Hinh suy nghĩ cái gì, sao nàng có thể không rõ?
Nếu Dương Mộc Hoan còn sống, An Lan Hinh tuyệt đối sẽ không bận tâm an nguy của Tần Ngọc Song. Hiện tại, hai người các nàng là đang đứng chung một thuyền nha!
Trong lòng nổi lên một tia châm chọc, Hầu phủ này, mỗi người đều có tâm tư riêng mình, có mục đích và tính toán của mình, chỉ có ích lợi, không có tình cảm!
Tại hậu viện.
Tần Ngọc Song bị kéo đến một cái giếng cạn, bên trong giếng này, dùng để mai táng chủ tử và hạ nhân trong Hầu phủ phạm trọng tội, bên dưới miệng giếng tối đen như mực, lộ ra một cỗ lãnh lẽo, làm cho người ta sinh tâm run rẩy.
"Lưu Hương Liên, ngươi không chết tử tế được, ngươi giết ta, lão gia trách tội xuống, ngươi cũng không chiếm được chỗ tốt đâu." Tần Ngọc Song lớn tiếng gào thét, gương mặt xinh đẹp trở nên vô cùng dữ tợn, nàng không cam lòng, Tần Ngọc Song nàng không ác độc, nàng chỉ muốn trộm thứ gì đó trong phủ bán lấy tiền, tội trạng không đến mức phải thả giếng.
"Câm miệng cho ta!" Đại phu nhân tiến lên, hung hăng tát một cái vào trên mặt của nàng. Lúc này, mở miệng còn không sạch sẽ như vậy. Ngày thường khiêm tốn, hôm nay rốt cục cũng lộ ra bản tính thật rồi sao? Hừ, hồ ly tinh này, đợi lát nữa rớt xuống đáy giếng, xem nàng ta có thể nổi điên được không.
"Hừ, ngươi đang sợ hãi sao? Lưu Hương Liên, ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm ra sự tình gì, người khác không biết, muốn thả giếng, ngươi sớm nên thả trăm ngàn lần." Tần Ngọc Song trên mặt ăn đau, nhưng trong lòng lửa giận lại tăng vọt, "Đại phu nhân?
Ngươi làm thế nào để lấy được danh hiệu Đại phu nhân này, chỉ trong lòng ngươi hiểu được!"
Dứt lời, ánh mắt Đại phu nhân thu lại, lại một cái tát hung hăng đánh lên mặt nàng ta, bà cấm kỵ nhất là chuyện này, Tần Ngọc Song lại dám chọc giận bà như thế!
Năm đó bà không phải Đại phu nhân thì đã sao? Hiện tại không phải bà là Hầu phủ đại phu nhân à! Mặc dù bà dùng thủ đoạn không quang minh lỗi lạc gì để giành lấy địa vị Đại phu nhân, nhưng thứ bà muốn chính là kết quả này. Chỉ cần bà muốn gì, bà sẽ không từ mọi thủ đoạn, cho dù là giết người phóng hỏa, bà vẫn sẽ không chút do dự!
"Ha... Ha ha... Lưu Hương Liên, ngươi quả nhiên là sợ người ta biết này nha!" Tần Ngọc Song điên cuồng cười to, vừa rồi hai cái tát kia, đã làm cho khóe miệng nàng chảy ra máu tươi, giờ phút này nàng cười lớn, lại dữ tợn vô cùng. Trong quý phủ này, mọi người đều biết chuyện nhưng lại sợ hãi Lưu Hương Liên, không dám nhắc tới chuyện kia. Nhưng, nàng hiện tại đã sắp chết thì còn sợ cái gì nữa?!
"Lưu Hương Liên, ngươi mơ thấy Vân Trăn tìm ngươi đòi mạng, ngươi yên tâm, Tần Ngọc Song ta chết, cũng sẽ như Vân Trăn quấn quít lấy ngươi! Ngươi không phải đại phu nhân, nàng mới là Đại phu nhân danh chính ngôn thuận Hầu phủ này!" Tần Ngọc Song điên cuồng cười, gào thét, nhìn biểu tình trên mặt Lưu Hương Liên càng ngày càng khó coi, trong lòng nồi lên một tia đắc ý, "Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi! Ta ở trên đường xuống hoàng tuyền chờ ngươi, ta muốn nhìn Lưu Hương Liên ngươi cuối cùng sẽ vào cái kết cục gì!"
"Người tới, còn thất thần làm gì, còn không mau quăng nàng vào." Đại phu nhân gầm lên, nhớ đến Vân Trăn, lửa giận trong lòng của bà càng thêm khó nhịn xuống, thành quỷ vẫn không buông tha bà sao? Vậy trước tiên khiến Tần Ngọc Song làm quỷ rồi nói sau!
"Ha ha... Ha ha ha..." Tần Ngọc Song bị gia đinh kéo, một chút lại một chút tới gần miệng giếng, điên cuồng trong mắt càng thêm đặc hơn, "Lưu Hương Liên, ngươi không chết tử tế được, ngươi không chết tử tế được!"
Tiếng cười kia cùng tiếng kêu quanh quẩn ở trong sân, dị thường quỷ dị.
An Ninh xa xa thấy động tĩnh bên này, con ngươi co lại, lời nói của Tần Ngọc Song vừa rồi, đã kích thích thù hận trong lòng nàng. Nhìn một bên mặt Đại phu nhân, phút chốc nhớ lại tiếng cười âm ngoan của bà ta vào tối hôm đó cách đây hơn hai năm, lửa cháy hừng hừng chiếu rọi, Đại phu nhân cũng đang cười như thế này, tàn nhẫn nhìn mẫu thân giãy dụa trong lửa đỏ.
Tay theo bản năng nắm chặt, nhìn Tần Ngọc Song bị đè lên miệng giếng, thân thể đã có một nửa treo lơ lửng ở trên miệng giếng, nàng như trước quát to, không ngừng nguyền rủa Lưu Hương Liên, con ngươi An Ninh căng thẳng, cao giọng mở miệng, "Đợi chút!"
Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía An Ninh, hạ nhân cũng dừng lại động tác, Tần Ngọc Song nhìn về phía An Ninh, đình chỉ chửi bậy Lưu Hương Liên, Đại phu nhân híp mắt lại, tức giận trong mắt càng đậm, "Ninh nhi, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi không phải là muốn thay tiện nhân này cầu tình chứ?"
An Ninh nhàn nhạt nhìn lướt qua Tần Ngọc Song, sau đó chống lại hai tròng mắt phẫn nộ của Đại phu nhân, vẻ mặt bình thĩnh, "Không, Ninh nhi không phải cầu tình, Ninh nhi là có một việc về Ngũ phu nhân muốn bẩm báo cho Đại phu nhân."
"Vậy sao? Là chuyện gì?" Lưu Hương Liên khẽ nhíu mày, nghe An Ninh nói không phải cầu tình, tức giận mới có vẻ hơi bình ổn lại, đánh giá An Ninh, tựa hồ đoán ý tứ trong lòng nàng.
Nhưng mà An Ninh làm sao có thể để cho bà ta nhìn ra manh mối, đáy mắt không dấu vết xẹt qua một chút quang mang, An Ninh đến gần Đại phu nhân, thấp giọng nói đủ để hai người nghe, "Đại phu nhân, riêng việc Ngũ phu nhân trộm đồ trong phủ bán, tội không thể chết, nhưng có một việc, lại đủ để cho nàng thả giếng, ngay cả phụ thân cũng vô pháp ngăn cản."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.