Chương 87: Tức giận đến hộc máu (1)
Chân Ái Vị Lương
17/10/2014
An Bình hầu phủ, trong Vô Song các.
Tần Ngọc Song vừa uống xong thuốc do Phúc Nhi đưa lên, ăn mứt táo đã chuẩn bị tốt từ sáng sớm, thân mình thướt tha nằm trên nhuyễn tháp, tay nhẹ nhàng đặt trên bụng vẻ mặt mang ý cười, này đó thời gian, nàng liên tục uống thuốc, hẳn là có chút hiệu quả đi!
Hôm qua lão gia qua đêm trong Vô Song các của nàng, không biết trong bụng đã có tin tức chưa, nếu thật sự đã mang thai, thật là tốt biết bao! Nghĩ nghĩ, tươi cười trên mặt càng thêm ngọt ngào, nàng hiện tại thật sự hy vọng thời gian qua nhanh chút, chỉ cần qua hơn một tháng, liền có thể tìm đại phu khám một chút, xem nàng có được như ý nguyện hay không.
"Con a, ngươi cũng biết mẫu thân rất chờ mong ngươi xuất hiện!" Tần Song Ngọc thì thào mở miệng, bên trong thanh âm lộ ra một tia nhu hòa, nàng vốn sinh ra từ thanh lâu, tuổi trẻ xinh đẹp, này một cỗ tử dày kính nhi, nhưng thật ra làm cho nàng thoạt nhìn mị thái mọc lan tràn.
"Ngũ phu nhân, lão gia ở tại Vô Song các của chúng ta chiếm thời gian nhiều nhất, nô tỳ tin tưởng, không bao lâu nữa, phu nhân liền có thể cho lão gia thêm một tiểu thiếu gia." Phúc Nhi nhìn chủ tử nhà mình đối với con nối dòng chờ mong như vậy, lập tức mở miệng phụ họa nói, nàng hầu hạ bên người Ngũ phu nhân đã được nhiều năm, Ngũ phu nhân rất muốn có đứa trẻ, điều đó nàng xem ở trong mắt.
Hầu phủ này, cũng chỉ có ngũ phu nhân không có đứa nhỏ của chính mình, đại phu nhân sinh đại tiểu thư, tứ phu nhân đã chết sinh đại công tử cùng tam tiểu thư, thậm chí tam phu nhân thần bí được dưỡng ở biệt viện thành nam kia, cũng đã sinh tứ tiểu thư cùng nhị công tử, ở trong hậu viện Hầu phủ, cũng chỉ có con nối dòng mới có thể làm chỗ dựa sau này, tuy rằng hiện tại ngũ phu nhân có tam tiểu thư, nhưng tam tiểu thư chung quy là một nữ nhi, huống hồ, nàng chung quy không phải là con ruột của ngũ phu nhân .
"A... Hy vọng giống như ngươi nói, nếu thật sự có thể mang thai con trai, ta đây sẽ đi dâng hương cho tứ tỷ." Trong lòng Tần Ngọc Song lại vui sướng.
"Phu nhân, hai ngày nay ngài không xuất môn, ngươi cũng biết quý phủ đã xảy ra sự tình gì?" Phúc Nhi đến phía sau Tần Song Ngọc, thay nàng mát xa bả vai, Tần Ngọc Song yêu cực kỳ tay nghề của Phúc Nhi, tay nàng nhấn một cái, nàng giống như cảm thấy đang ở trong tiên cảnh, thoải mái cực kỳ, lập tức liền phát ra một tiếng than thở thỏa mãn.
Nghe được lời nói của Phúc Nhi, Tần Ngọc Song một bên hưởng thụ một bên hỏi, "Còn có thể có chuyện gì xảy ra? Đơn giản chính là đại tiểu thư phát giận, ở trong quý phủ này, đây chính là thiên hạ của hai mẹ con kia, muốn thế nào được cái đó, hừ, sớm hay muộn có một ngày..."
Nói đến vậy, Tần Ngọc Song không tiếp tục nói tiếp, chính là, cặp mắt kia trong giây lát xuất hiện một tia ngoan lệ, cũng tiết lộ cảm xúc của nàng.
"Phu nhân, không chỉ có như thế." Trong mắt Phúc Nhi hiện lên một chút ánh sáng.
"Nga? Vậy ngươi nói xem, còn có chuyện tình gì mới mẻ nữa?" Tần Ngọc Song hưng trí, một lần nữa thay đổi một thế nằm thoải mái, hai ngày này nàng không hề ra khỏi phòng, thật sự không biết bên ngoài Vô Song các đã xảy ra chuyện gì.
"Phu nhân, ngươi cũng biết nhị tiểu thư không chết?" Phúc Nhi mở miệng, thật cẩn thận lưu ý phản ứng của Tần Ngọc Song.
Tần Ngọc Song nhíu mày, nhưng không có bao nhiêu kinh ngạc, "Thì tính sao?"
Chuyện nhị tiểu thư không chết, nàng hôm kia liền biết, nàng ở mặt ngoài mặc dù không thèm để ý, nhưng trong lòng lại có chút quan sát, nhị tiểu thư nay được lão gia coi trọng, nàng nếu không chết, lực chú ý của lão gia liền tiếp tục đặt ở trên người nhị tiểu thư, như vậy Hinh Nhi sẽ bị vắng vẻ, điều này đối với nàng mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì.
"Kia phu nhân cũng biết, dạo này trong phủ tiếp đón một vị biểu tiểu thư?"
"Nga?" Tần Ngọc Song mở mắt ra, chuyện này nàng thật sự không biết.
Phúc Nhi xem phu nhân đã bắt đầu hưng trí, trừng mắt nhìn, tiếp tục mở miệng, "Biểu tiểu thư kia là tiểu nữ nhi của Lưu gia ở Vệ thành, đến Hầu phủ của chúng ta làm khách, bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh kia, nhưng làm cho người ta xem thế là đủ rồi đâu! Biểu tiểu thư vừa đến Hầu phủ, liền đi Thính Vũ hiên, nghe nói là muốn đem nhị tiểu thư đuổi ra khỏi Thính Vũ hiên! Nhưng ngươi có biết sau lại như thế nào? Biểu tiểu thư nhưng lại bị nhị tiểu thư giáo huấn, bị buộc theo chuồng chó chui ra ngoài, bộ dáng mặt xám mày tro kia, nhưng đẹp mặt cực kỳ”
Phúc Nhi nói xong thần thái bay lên, ngày ấy, nàng tuy rằng không có chính mắt nhìn thấy,nhưng nghe bọn nha hoàn trong phủ miêu tả, liền có thể tưởng tượng ra, biểu tiểu thư kia chật vật như thế nào.
"Còn có chuyện như vậy? Lá gan của nhị tiểu thư lớn như vậy sao? Mà ngay cả chất nữ của đại phu nhân cũng dám trêu chọc như vậy !" Tần Ngọc Song nhíu mày, mâu trung có một đạo tinh quang chợt lóe qua, An Ninh kia,từ khi nào thì bắt đầu có sự thay đổi a!
"Cũng không phải sao? Hiện tại biểu tiểu thư kia ở tại trong Cẩm Tú các, mỗi ngày giương nanh múa vuốt, kiêu ngạo thật sự, hạ nhân hầu hạ thật đúng là chịu tội, may mắn đại phu nhân hạ lệnh, không cho biểu tiểu thư đi Khởi Thủy uyển, không cho, đại tiểu thư ở cùng biểu tiểu thư, nếu không bọn hạ nhân cũng không có chịu được." Phúc Nhi thao thao bất tuyệt, may mắn nàng là nha hoàn của Vô Song các, không cần đi đại phòng chịu tội.
Tần Ngọc Song giống như nghĩ được cái gì, con ngươi căng thẳng, phất phất tay, ý bảo Phúc Nhi không cần mát xa cho nàng, đôi mi đẹp ninh lại một chút, giống như đang suy tư về cái gì, đại phu nhân không cho biểu tiểu thư đi Khởi Thủy uyển? Đây chính là điều kỳ quái, con ngươi hơi chớp một cái, đột nhiên, nàng giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng gợi lên một nụ cười, mở miệng thử hỏi nói, "Đại tiểu thư cũng biết nhị tiểu thư còn sống?"
Phúc Nhi nhíu nhíu mày, "Nghe Trân nhi tỷ trong Khởi Thủy uyển vụng trộm cho ta biết, đại phu nhân không cho các nàng đem chuyện trong Khởi Thủy uyển nói ra, càng không cho các nàng đem chuyện bên ngoài đã xảy ra mang vào trong Khởi Thủy uyển nói."
A! Quả nhiên!
Tần Ngọc Song nhãn tình sáng lên, nguyên nhân mà Lưu Hương Liên làm như vậy, là vì không cho lão gia biết đại tiểu thư ở trong Khởi Thủy uyển tùy ý khi dễ hạ nhân, càng thêm vì không cho An Như Yên biết An Ninh còn sống?
Nàng lớn mật đoán rằng, nếu thật sự là như vậy, thì đó là một chuyện cực tốt để chơi, nghĩ về An Ninh, lại nghĩ về hai mẹ con đại phu nhân, trong mắt xẹt qua một tia tính kế.
"Tần di nương, Hinh Nhi vừa học xong một điệu múa, Hinh Nhi múa cho Tần di nương xem, được không?" An Lan Hinh vội vàng vào phòng, nhìn Tần Ngọc Song, vẻ mặt chờ mong cùng lấy lòng, nàng biết không có mẫu thân, nàng muốn càng ngày càng vĩ đại, phải nhờ vào sự chiếu cố của Tần di nương, rồi một ngày kia mới có thể thay mẫu thân báo thù!
Nghĩ đến đại phu nhân cùng An Như Yên, trong mắt An Lan Hinh, liền không tự giác xẹt qua một tia hận ý.
Tần Ngọc Song nhìn thấy An Lan Hinh, trong lòng vui vẻ, hướng tới An Lan Hinh ngoắc ngoắc, "Hinh Nhi, mau tới bên cạnh di nương, khiêu vũ về sau còn nhiều thời gian, hôm nay, chúng ta trước không khiêu vũ, di nương có chuyện trọng yếu cho ngươi đi làm."
An Lan Hinh nhíu nhíu mày, trong lòng trồi lên một tia nghi hoặc, "Di nương muốn Hinh Nhi làm cái gì?"
Ý cười trên mặt Tần Ngọc Song càng đậm, lôi kéo tay của An Lan Hinh vỗ nhẹ, "Hinh Nhi, đại tỷ tỷ ngươi bị bệnh lâu như vậy, ngươi cũng không nhìn một cái, đây chính là không đúng!"
Nghe được Tần Ngọc Song nhắc tới An Như Yên, sắc mặt An Lan Hinh lập tức suy sụp xuống, hung hăng bỏ tay Tần Song Ngọc ra, "Ta không đi!"
Chung quy là một tiểu nha đầu mười ba tuổi, còn không có học được cách che dấu và khắc chế cảm xúc của chính mình như thế nào.
Ở trong mắt của nàng, An Như Yên cùng đại phu nhân là hung thủ hại chết mẫu thân, An Như Yên còn tự tay giết chết tiểu tuyết cầu của nàng, nghĩ đến hình ảnh máu chảy đầm đìa kia, An Lan Hinh liền không thể khống chế được hận ý ở trong lòng, An Như Yên chết mới tốt! Nàng mới sẽ không đi xem nàng ta!
Trên mặt Tần Ngọc Song xuất hiện một tia tức giận, "Ngươi làm cái gì vậy? Di ngôn của mẹ ngươi ngươi cũng không nghe sao? Nương ngươi đem ngươi phó thác cho ta, ta tự nhận đã hảo hảo chiếu cố ngươi, hôm nay, ngươi nhưng lại chống đối ta như thế, thật sự là làm tâm di nương đau đớn, di nương về sau làm sao còn dám dạy ngươi?"
Tần Ngọc Song tức giận, An Lan Hinh nhất thời có chút hoảng, hé ra khuôn mặt tươi cười đau khổ rối rắm cùng một chỗ, bàn tay nắm lại rồi lại thả ra, lạnh rung thì thào, "Nhưng... Nhưng " Ai, ta vốn định bảo ngươi cùng tỷ muội liên lạc một chút tạo cảm tình, ngươi lại đối với đại tiểu thư có khúc mắc, các ngươi thủy chung là tỷ muội, huống hồ, ngươi hiện tại cùng nàng giao hảo, đối với ngươi mà nói, cũng không phải là chuyện xấu."
Tần Ngọc Song nhìn bộ dáng An Lan Hinh khó xử rối rắm, An Lan Hinh đối với An Như Yên có khúc mắc, điểm này, nàng nhìn ra được, mỗi lần nhắc tới đến An Như Yên cùng đại phu nhân, phản ứng của Hinh Nhi càng kích động. An Lan Hinh cắn chặt môi, nội tâm tựa hồ kịch liệt giãy dụa, nàng biết, nếu chính mình không nghe di ngôn của mẹ, sau này nàng ở trong Hầu phủ, một bước sẽ khó đi, ca ca ngày thường đều có công vụ ở trong người, căn bản không dề bận tâm đến nàng, nàng cũng chỉ có thể dựa vào di nương che chở .
"Hinh nhi... Đi là được." Rốt cục, An Lan Hinh cân nhắc, vẫn là đồng ý, có lẽ Tần di nương nói không sai, nàng tuy rằng cực kỳ hận An Như Yên cùng đại phu nhân, nhưng dưới tình hướng thân cô thế cô trong Hầu phủ, cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, thậm chí lấy lòng các nàng, nhưng trong lòng nàng cũng thập phần kiên định, cừu của nàng, nàng sẽ không quên!
"Thế này mới ngoan!" Tần Ngọc Song vừa lòng nở nụ cười, đáy mắt cũng xẹt qua một tia sáng, "Phúc Nhi, đem điểm tâm ngươi đã làm đưa cho tam tiểu thư, để cho tam tiểu thư đưa qua cho đại tiểu thư."
“Vâng, nô tỳ đi ngay." Phúc Nhi phúc phúc thân, lui xuống, không bao lâu liền đem một cái thực hộp đi đến, giao cho An Lan Hinh. An Lan Hinh cầm lấy thực hộp, Tần Song Ngọc ôn nhu dặn dò, "Ngươi nói cho đại tỷ tỷ ngươi, này tuy rằng không là điểm tâm tốt nhất, nhưng hôm nay nhị tiểu thư ăn qua, khen không dứt miệng, cho nên, liền cũng tặng một ít cho nàng, hy vọng nàng thích."
An Lan Hinh nhíu mày, "Di nương cũng tặng nhị tỷ tỷ sao?"
Chuyện nhị tỷ tỷ không chết, nàng cũng đã biết, trong lòng có chút thất vọng, đối với người đã từng dạy mình là nhị tỷ tỷ, tâm tình của nàng rất là phức tạp, nhị tỷ tỷ đối với nàng không phải không tốt, nàng thậm chí là có chút thích nàng, nhưng là, tài hoa của nhị tỷ tỷ, cùng với sự ưu ái của tướng quân ca ca đối với nhị tỷ tỷ, điều này làm cho nàng ghen tị không thôi.
Tần Ngọc Song cũng không có trả lời vấn đề của nàng, khoát tay áo, "Mau đi thôi, thời gian trì hoãn lâu, điểm tâm lạnh sẽ không tốt lắm, chờ sau khi ngươi trở về, lại cho di nương nhìn xem vũ đạo mới của ngươi”
"Vâng, Hinh nhi liền đi." An Lan Hinh nghe thấy Tần Ngọc Song muốn xem nàng khiêu vũ, trong lòng vui vẻ, liền cũng không suy nghĩ thêm nữa, mang theo thực hộp, vội vàng ra phòng.
Vì nàng đã đi xa, nên không phát hiện, khóe miệng Tần di nương gợi lên một nụ cười tà ác, đại phu nhân không cho An Như Yên biết An Ninh còn sống, như vậy nàng liền cố tình làm trái ý nàng ta, hừ, nhớ tới đêm đó An Như Yên bị thương bị đưa trở về, trong miệng đối với An Ninh kêu đánh kêu giết, tinh quang trong mắt càng đậm, An Như Yên nếu biết An Ninh còn sống, Hầu phủ, sợ lại long trời lở đất .
Trong Khởi Thủy uyển.
Trước sau như một quanh quẩn đều nghe thấy tiếng An Như Yên chửi bậy, không cần nhìn cũng biết, lại có nha hoàn đụng vào họng súng của An Như Yên.
An Lan Hinh mang theo thực hộp đến Khởi Thủy uyển, càng tới gần nơi này, hận ý trong lòng nàng lại càng đậm. Nhưng, nàng lại cố gắng áp chế cảm xúc đang bốc lên trong lòng, nói với chính mình, hiện tại nàng phải nhẫn, chỉ có thể chịu đựng, tương lai mới có thể nhìn thấy kết quả thê thảm của An Như Yên.
Hít một hơi thật sâu, An Lan Hinh chuẩn bị đủ tâm lý của bản thân, bước vào đại môn của Khởi Thủy uyển.
Khởi thủy uyển, nàng rất ít đến, nơi này là nơi ở của đại tiểu thư, so với Quỳnh Hoa viện của bọn họ lớn hơn không ít, bố trí trong đó, cũng thập phần tinh xảo.
"Tam... Tam tiểu thư, ngươi tới nơi này làm gì?" Có nha hoàn thấy được An Lan Hinh, hành lễ, nhưng thái độ lại có chút khinh thường, ở thời điểm trước kia khi tứ phu nhân còn chưa có chết, các nàng đối với tam tiểu thư cũng rất có lễ nghi. Nhưng, hiện tại liền không giống, tam tiểu thư này không có mẫu thân, địa vị ở trong phủ, ngay cả nha hoàn các nàng cũng không để vào mắt.
An Lan Hinh cảm nhận được nha hoàn này không có đem chính mình để vào trong mắt, cũng không tức giận, nở một nụ cười, "Ta là vội tới đưa điểm tâm cho đại tỷ tỷ."
Đưa điểm tâm? Nha hoàn kia cao thấp đánh giá An Lan Hinh một phen, ánh mắt dừng ở trên hộp thực trên tay nàng, nghỉ đến giờ này đại tiểu thư còn đang phát giận, trong mắt nhất thời xẹt qua một tia ác ý, chỉ trong chớp mắt, liền đối với An Lan Hinh cười hớ hớ nói, "Là như thế này, đại tiểu thư đang ở trong phòng, ngươi đưa qua đi! Ta còn có việc, sẽ không đưa người qua đựơc".
Nói xong, liền vòng qua An Lan Hinh, hướng tới bên kia đi đến, nhưng đi ra vài bước, lại tránh ở sau núi giả, nhìn An Lan Hinh mang theo thực hộp đi tới phòng của đại tiểu thư, trên mặt trồi lên một chút dắc ý khi thực hiện được.
"Đại tiểu thư hôm nay tính tình còn không có phát đủ, ai kêu tam tiểu thư tự đưa lên cửa đâu!" Nhãn tình của nha hoàn sáng lên, vừa vặn, tam tiểu thư nếu không cẩn thận chọc khiến cho đại tiểu thư không vui, còn có thể thay các nàng chia sẻ tính tình của đại tiểu thư, vậy thì nha hoàn các nàng sẽ đỡ hơn một chút.
Trong phòng.
An Như Yên đang quở trách một nha hoàn, nha hoàn kia quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ, mạnh, phanh một tiếng, một cái ly trà liền bị An Như Yên quăng thật mạnh ra, mục tiêu của nàng vốn là nha hoàn đang quỳ trên mặt đất kia, lại không biết vì sao lại không trúng mà lại rơi ngay xuống cạnh chân của An Lan Hinh đang bước vào cửa, phát ra âm thanh chói tai.
"Nha!" An Lan Hinh kinh hô ra tiếng, thiếu chút nữa, ly trà kia liền nện ở trên thân thể của nàng, cảm nhận được không khí căng thẳng trong phòng, trong lòng An Lan Hinh hừ lạnh, An Như Yên này hung thần ác sát như vậy, tướng quân ca ca nhất định sẽ không thích.
Nghĩ đến ngày nhị tỷ tỷ cập kê, An Như Yên nhiệt tình đối với tướng quân ca ca, ý tưởng xem kịch vui trong lòng càng đậm, ánh mắt dừng ở trên người An Như Yên đang nằm trên giường, lúc này An Như Yên, làm sao còn có khí thế của một tiểu thư danh gia thanh nhã cao quý? Riêng là sự dữ tợn khủng bố trên mặt của nàng, cũng đã làm cho người ta vừa thấy tâm liền sinh chán ghét, nếu tướng quân ca ca nhìn thấy bộ dáng chật vật lúc này của An Như Yên, nhất định cũng sẽ hèn mọn khinh thường.
Đang suy nghĩ, liền nghe được thanh âm lạnh lùng của An Như Yên truyền đến.
"Ngươi tới làm gì?" An Như Yên nhìn thấy An Lan Hinh, trong mắt xẹt qua một tia tức giận nồng đậm, nàng là tới xem kịch vui sao? Nàng chẳng lẽ không nhớ chính mính giết cái tiểu súc sinh kia của nàng ta như thế nào sao.
An Lan Hinh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến lời dặn dò của Tần di nương, kéo kéo khóe miệng, nở rộ một nụ cười, cất bước đi vào phòng, "Đại tỷ tỷ, Hinh nhi là mang điểm tâm đến cho người."
"Nga? Ngươi có ý tốt như vậy sao?" An Như Yên hừ lạnh ra tiếng, tựa hồ là không tin lý do thoái thác của nàng.
Khóe miệng An Lan Hinh cứng đờ, lại rất nhanh che dấu đi, đem hộp thực đặt ở trên bàn, tự tay đem điểm tâm bên trong lấy ra "Này vẫn còn nóng! Mới vừa rồi đã tặng một chút đến Thính Vũ hiên, nhị tỷ tỷ ăn khen không dứt miệng, ăn rất ngon! Đại tỷ tỷ, người cũng nếm thử đi."
An Lan Hinh không nghi ngờ gì, dựa theo lời nói của Tần Ngọc Song nói, khi nói chuyện, đã bưng một mâm điểm tâm, đi tới trước mặt An Như Yên.
Sắc mặt An Như Yên đột nhiên cứng đờ, bên tai quanh quẩn một câu mới vừa rồi của An Lan Hinh, 'Nhị tiểu thư ăn khen không dứt miệng'?
Nhị tiểu thư? An Ninh? An Ninh không phải đã chết sao? Người đã chết sao có thể ăn điểm tâm, còn khen không dứt miệng?
"Ngươi nói cái gì?" An Như Yên hai tay nắm chặt, ánh mắt như kiếm, hung hăng trừng mắt nhìn An Lan Hinh, lớn tiếng hỏi.
An Lan Hinh bị hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau từng bước, tay bưng điểm tâm, hướng về phía trước, "Đại tỷ tỷ... Người cũng nếm thử đi."
Nàng mới vừa rồi nói đúng là câu này nha!
Trên mặt An Như Yên trên tức giận càng đậm, vung tay lên, đẩy An Lan Hinh một phen, nhất thời đĩa điểm tâm trong tay quăng rơi trên mặt đất, cái đĩa vỡ ra thành nhiều mảnh vang lên âm thanh chói tai, điểm tâm rơi khắp nơi, An Lan Hinh cũng bị lực đạo kia đẩy khiến thân mình hơi lảo đảo.
"Không phải câu này! Trước đó ngươi còn nói cái gì đó?" An Như Yên giận dữ hét, nàng đã mất đi tính nhẫn nại, khẩn cấp muốn xác định tin tức mới vừa rồi nàng nghe thấy có phải nghe lầm hay không.
Nhìn An Như Yên trước mặt, An Lan Hinh theo bản năng nghĩ tới hình ảnh nàng ta giết tuyết cầu của nàng, tay theo bản năng nắm chặt, cũng sắc bén thốt ra, "Nhị tỷ tỷ ăn khen không dứt miệng, ăn ngon cực kỳ."
Nàng không biết An Như Yên vì sao đột nhiên tức giận, nhưng nàng biết, nàng cực kỳ hận đại tiểu thư trước mặt này, một khắc cũng không muốn ở trong này thêm nữa, giờ phút này nàng, hoàn toàn quên lời dặn dò của Tần Ngọc Song, vội vàng chạy ra khỏi Khởi Thủy uyển.
"Đợi chút!" An Như Yên thấy nàng phải đi, liền lớn tiếng gọi nàng lại, nhưng An Lan Hinh coi như không có nghe thấy thanh âm của nàng, cước bộ ngừng cũng không ngừng chạy ra bên ngoài.
Trong phòng, An Lan Hinh đi rồi, nguyên bản không khí sắc bén càng phát ra áp lực, một cỗ hơi thở nguy hiểm rất nhanh lan ra khắp nơi.
"Dĩnh Thu!" An Như Yên kêu to một tiếng, gọi nha hoàn bên người chính mình, giờ phút này nàng bởi vì vừa mới nghe thấy tin tức khiến nàng khiếp sợ, không cam lòng, nàng muốn xác nhận, nàng muốn xác nhận An Ninh có phải thật sự hoàn hảo còn sống hay không.
Dĩnh Thu bên ngoài nghe được tiếng gọi, một chút cũng không dám chậm trễ, vào phòng, nhìn thấy đại tiểu thư vẻ mặt tức giận, một đôi mắt lại tràn ngập sắc bén âm trầm, trong lòng Dĩnh Thu lộp bộp một chút, "Tiểu... Tiểu thư có gì phân phó?"
"An Ninh rốt cuộc đã chết hay không?" An Như Yên không có quanh co lòng vòng, nói thẳng, lớn tiếng hỏi, ánh mắt sắc bén khóa chặt Dĩnh Thu, tựa hồ là muốn từ trên mặt của nàng nhìn đến đáp án.
Quả nhiên, thân thể Dĩnh Thu ngẩn ra, "Tiểu... Tiểu thư..."
"Nàng không chết đúng hay không?" An Như Yên giờ phút này không cách nào hình dung sự tức giận cùng không cam lòng trong lòng mình, phản ứng dị thường một khắc kia của Dĩnh Thu, nàng cũng đã sáng tỏ đáp án, không chết? Làm sao có thể không chết? An Ninh làm sao có thể không chết?
Từ sau khi nương trở về từ Thính Vũ hiên, vì sao không nói cho nàng biết An Ninh không chết? Bà vì sao lại gạt nàng? Làm cho nàng nghĩ đến An Ninh thật sự đã chết? Trong lòng nàng vui vẻ, bởi vì nàng giờ phút này tuy rằng thực thảm, nhưng An Ninh so với nàng càng thảm hại hơn, mệnh cũng không còn, An Như Yên nàng tốt xấu gì cũng còn sống trên thế giới này.
Nhưng, giờ phút này lại làm cho nàng biết tin tức An Ninh không chết, như vậy hai ngày này nàng đều cao hứng hụt sao? Này sao được? Nàng như thế nào có thể chấp nhận sự thật này? Tin tức này, không thể nghi ngờ là so với lợi kiếm còn muốn sắc bén hơn đâm vào lòng của nàng!
"Phốc..."
Một ngụm máu tươi phun ra, phốc một tiếng, An Như Yên chung quy không thể thừa nhận sự đả kích này, thân thể run run, ngã vào trên giường, hôn mê bất tỉnh, lúc ý thức tiêu tán, lòng của nàng chung quy cũng như cũ quanh quẩn hình ảnh xinh đẹp của An Ninh cùng với sự không cam lòng của bản thân nàng.
"A... Tiểu thư... Tiểu thư, người làm sao vậy? Người đừng làm ta sợ, mau! Còn thất thần làm gì? Còn không mau đi thỉnh đại phu? Còn không mau đi gọi đại phu nhân?" Dĩnh Thu tiến lên, nhìn thấy An Như Yên phun ra máu tươi nhìn thấy ghê người, nhất thời từ trong mộng phục hồi lại tinh thần, đối với nha hoàn trong phòng phân phó nói.
Nha hoàn còn đang bị phạt quỳ trên mặt đất kia liền đứng dậy, hướng tới bên ngoài phòng chạy đi...
Tần Ngọc Song vừa uống xong thuốc do Phúc Nhi đưa lên, ăn mứt táo đã chuẩn bị tốt từ sáng sớm, thân mình thướt tha nằm trên nhuyễn tháp, tay nhẹ nhàng đặt trên bụng vẻ mặt mang ý cười, này đó thời gian, nàng liên tục uống thuốc, hẳn là có chút hiệu quả đi!
Hôm qua lão gia qua đêm trong Vô Song các của nàng, không biết trong bụng đã có tin tức chưa, nếu thật sự đã mang thai, thật là tốt biết bao! Nghĩ nghĩ, tươi cười trên mặt càng thêm ngọt ngào, nàng hiện tại thật sự hy vọng thời gian qua nhanh chút, chỉ cần qua hơn một tháng, liền có thể tìm đại phu khám một chút, xem nàng có được như ý nguyện hay không.
"Con a, ngươi cũng biết mẫu thân rất chờ mong ngươi xuất hiện!" Tần Song Ngọc thì thào mở miệng, bên trong thanh âm lộ ra một tia nhu hòa, nàng vốn sinh ra từ thanh lâu, tuổi trẻ xinh đẹp, này một cỗ tử dày kính nhi, nhưng thật ra làm cho nàng thoạt nhìn mị thái mọc lan tràn.
"Ngũ phu nhân, lão gia ở tại Vô Song các của chúng ta chiếm thời gian nhiều nhất, nô tỳ tin tưởng, không bao lâu nữa, phu nhân liền có thể cho lão gia thêm một tiểu thiếu gia." Phúc Nhi nhìn chủ tử nhà mình đối với con nối dòng chờ mong như vậy, lập tức mở miệng phụ họa nói, nàng hầu hạ bên người Ngũ phu nhân đã được nhiều năm, Ngũ phu nhân rất muốn có đứa trẻ, điều đó nàng xem ở trong mắt.
Hầu phủ này, cũng chỉ có ngũ phu nhân không có đứa nhỏ của chính mình, đại phu nhân sinh đại tiểu thư, tứ phu nhân đã chết sinh đại công tử cùng tam tiểu thư, thậm chí tam phu nhân thần bí được dưỡng ở biệt viện thành nam kia, cũng đã sinh tứ tiểu thư cùng nhị công tử, ở trong hậu viện Hầu phủ, cũng chỉ có con nối dòng mới có thể làm chỗ dựa sau này, tuy rằng hiện tại ngũ phu nhân có tam tiểu thư, nhưng tam tiểu thư chung quy là một nữ nhi, huống hồ, nàng chung quy không phải là con ruột của ngũ phu nhân .
"A... Hy vọng giống như ngươi nói, nếu thật sự có thể mang thai con trai, ta đây sẽ đi dâng hương cho tứ tỷ." Trong lòng Tần Ngọc Song lại vui sướng.
"Phu nhân, hai ngày nay ngài không xuất môn, ngươi cũng biết quý phủ đã xảy ra sự tình gì?" Phúc Nhi đến phía sau Tần Song Ngọc, thay nàng mát xa bả vai, Tần Ngọc Song yêu cực kỳ tay nghề của Phúc Nhi, tay nàng nhấn một cái, nàng giống như cảm thấy đang ở trong tiên cảnh, thoải mái cực kỳ, lập tức liền phát ra một tiếng than thở thỏa mãn.
Nghe được lời nói của Phúc Nhi, Tần Ngọc Song một bên hưởng thụ một bên hỏi, "Còn có thể có chuyện gì xảy ra? Đơn giản chính là đại tiểu thư phát giận, ở trong quý phủ này, đây chính là thiên hạ của hai mẹ con kia, muốn thế nào được cái đó, hừ, sớm hay muộn có một ngày..."
Nói đến vậy, Tần Ngọc Song không tiếp tục nói tiếp, chính là, cặp mắt kia trong giây lát xuất hiện một tia ngoan lệ, cũng tiết lộ cảm xúc của nàng.
"Phu nhân, không chỉ có như thế." Trong mắt Phúc Nhi hiện lên một chút ánh sáng.
"Nga? Vậy ngươi nói xem, còn có chuyện tình gì mới mẻ nữa?" Tần Ngọc Song hưng trí, một lần nữa thay đổi một thế nằm thoải mái, hai ngày này nàng không hề ra khỏi phòng, thật sự không biết bên ngoài Vô Song các đã xảy ra chuyện gì.
"Phu nhân, ngươi cũng biết nhị tiểu thư không chết?" Phúc Nhi mở miệng, thật cẩn thận lưu ý phản ứng của Tần Ngọc Song.
Tần Ngọc Song nhíu mày, nhưng không có bao nhiêu kinh ngạc, "Thì tính sao?"
Chuyện nhị tiểu thư không chết, nàng hôm kia liền biết, nàng ở mặt ngoài mặc dù không thèm để ý, nhưng trong lòng lại có chút quan sát, nhị tiểu thư nay được lão gia coi trọng, nàng nếu không chết, lực chú ý của lão gia liền tiếp tục đặt ở trên người nhị tiểu thư, như vậy Hinh Nhi sẽ bị vắng vẻ, điều này đối với nàng mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì.
"Kia phu nhân cũng biết, dạo này trong phủ tiếp đón một vị biểu tiểu thư?"
"Nga?" Tần Ngọc Song mở mắt ra, chuyện này nàng thật sự không biết.
Phúc Nhi xem phu nhân đã bắt đầu hưng trí, trừng mắt nhìn, tiếp tục mở miệng, "Biểu tiểu thư kia là tiểu nữ nhi của Lưu gia ở Vệ thành, đến Hầu phủ của chúng ta làm khách, bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh kia, nhưng làm cho người ta xem thế là đủ rồi đâu! Biểu tiểu thư vừa đến Hầu phủ, liền đi Thính Vũ hiên, nghe nói là muốn đem nhị tiểu thư đuổi ra khỏi Thính Vũ hiên! Nhưng ngươi có biết sau lại như thế nào? Biểu tiểu thư nhưng lại bị nhị tiểu thư giáo huấn, bị buộc theo chuồng chó chui ra ngoài, bộ dáng mặt xám mày tro kia, nhưng đẹp mặt cực kỳ”
Phúc Nhi nói xong thần thái bay lên, ngày ấy, nàng tuy rằng không có chính mắt nhìn thấy,nhưng nghe bọn nha hoàn trong phủ miêu tả, liền có thể tưởng tượng ra, biểu tiểu thư kia chật vật như thế nào.
"Còn có chuyện như vậy? Lá gan của nhị tiểu thư lớn như vậy sao? Mà ngay cả chất nữ của đại phu nhân cũng dám trêu chọc như vậy !" Tần Ngọc Song nhíu mày, mâu trung có một đạo tinh quang chợt lóe qua, An Ninh kia,từ khi nào thì bắt đầu có sự thay đổi a!
"Cũng không phải sao? Hiện tại biểu tiểu thư kia ở tại trong Cẩm Tú các, mỗi ngày giương nanh múa vuốt, kiêu ngạo thật sự, hạ nhân hầu hạ thật đúng là chịu tội, may mắn đại phu nhân hạ lệnh, không cho biểu tiểu thư đi Khởi Thủy uyển, không cho, đại tiểu thư ở cùng biểu tiểu thư, nếu không bọn hạ nhân cũng không có chịu được." Phúc Nhi thao thao bất tuyệt, may mắn nàng là nha hoàn của Vô Song các, không cần đi đại phòng chịu tội.
Tần Ngọc Song giống như nghĩ được cái gì, con ngươi căng thẳng, phất phất tay, ý bảo Phúc Nhi không cần mát xa cho nàng, đôi mi đẹp ninh lại một chút, giống như đang suy tư về cái gì, đại phu nhân không cho biểu tiểu thư đi Khởi Thủy uyển? Đây chính là điều kỳ quái, con ngươi hơi chớp một cái, đột nhiên, nàng giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng gợi lên một nụ cười, mở miệng thử hỏi nói, "Đại tiểu thư cũng biết nhị tiểu thư còn sống?"
Phúc Nhi nhíu nhíu mày, "Nghe Trân nhi tỷ trong Khởi Thủy uyển vụng trộm cho ta biết, đại phu nhân không cho các nàng đem chuyện trong Khởi Thủy uyển nói ra, càng không cho các nàng đem chuyện bên ngoài đã xảy ra mang vào trong Khởi Thủy uyển nói."
A! Quả nhiên!
Tần Ngọc Song nhãn tình sáng lên, nguyên nhân mà Lưu Hương Liên làm như vậy, là vì không cho lão gia biết đại tiểu thư ở trong Khởi Thủy uyển tùy ý khi dễ hạ nhân, càng thêm vì không cho An Như Yên biết An Ninh còn sống?
Nàng lớn mật đoán rằng, nếu thật sự là như vậy, thì đó là một chuyện cực tốt để chơi, nghĩ về An Ninh, lại nghĩ về hai mẹ con đại phu nhân, trong mắt xẹt qua một tia tính kế.
"Tần di nương, Hinh Nhi vừa học xong một điệu múa, Hinh Nhi múa cho Tần di nương xem, được không?" An Lan Hinh vội vàng vào phòng, nhìn Tần Ngọc Song, vẻ mặt chờ mong cùng lấy lòng, nàng biết không có mẫu thân, nàng muốn càng ngày càng vĩ đại, phải nhờ vào sự chiếu cố của Tần di nương, rồi một ngày kia mới có thể thay mẫu thân báo thù!
Nghĩ đến đại phu nhân cùng An Như Yên, trong mắt An Lan Hinh, liền không tự giác xẹt qua một tia hận ý.
Tần Ngọc Song nhìn thấy An Lan Hinh, trong lòng vui vẻ, hướng tới An Lan Hinh ngoắc ngoắc, "Hinh Nhi, mau tới bên cạnh di nương, khiêu vũ về sau còn nhiều thời gian, hôm nay, chúng ta trước không khiêu vũ, di nương có chuyện trọng yếu cho ngươi đi làm."
An Lan Hinh nhíu nhíu mày, trong lòng trồi lên một tia nghi hoặc, "Di nương muốn Hinh Nhi làm cái gì?"
Ý cười trên mặt Tần Ngọc Song càng đậm, lôi kéo tay của An Lan Hinh vỗ nhẹ, "Hinh Nhi, đại tỷ tỷ ngươi bị bệnh lâu như vậy, ngươi cũng không nhìn một cái, đây chính là không đúng!"
Nghe được Tần Ngọc Song nhắc tới An Như Yên, sắc mặt An Lan Hinh lập tức suy sụp xuống, hung hăng bỏ tay Tần Song Ngọc ra, "Ta không đi!"
Chung quy là một tiểu nha đầu mười ba tuổi, còn không có học được cách che dấu và khắc chế cảm xúc của chính mình như thế nào.
Ở trong mắt của nàng, An Như Yên cùng đại phu nhân là hung thủ hại chết mẫu thân, An Như Yên còn tự tay giết chết tiểu tuyết cầu của nàng, nghĩ đến hình ảnh máu chảy đầm đìa kia, An Lan Hinh liền không thể khống chế được hận ý ở trong lòng, An Như Yên chết mới tốt! Nàng mới sẽ không đi xem nàng ta!
Trên mặt Tần Ngọc Song xuất hiện một tia tức giận, "Ngươi làm cái gì vậy? Di ngôn của mẹ ngươi ngươi cũng không nghe sao? Nương ngươi đem ngươi phó thác cho ta, ta tự nhận đã hảo hảo chiếu cố ngươi, hôm nay, ngươi nhưng lại chống đối ta như thế, thật sự là làm tâm di nương đau đớn, di nương về sau làm sao còn dám dạy ngươi?"
Tần Ngọc Song tức giận, An Lan Hinh nhất thời có chút hoảng, hé ra khuôn mặt tươi cười đau khổ rối rắm cùng một chỗ, bàn tay nắm lại rồi lại thả ra, lạnh rung thì thào, "Nhưng... Nhưng " Ai, ta vốn định bảo ngươi cùng tỷ muội liên lạc một chút tạo cảm tình, ngươi lại đối với đại tiểu thư có khúc mắc, các ngươi thủy chung là tỷ muội, huống hồ, ngươi hiện tại cùng nàng giao hảo, đối với ngươi mà nói, cũng không phải là chuyện xấu."
Tần Ngọc Song nhìn bộ dáng An Lan Hinh khó xử rối rắm, An Lan Hinh đối với An Như Yên có khúc mắc, điểm này, nàng nhìn ra được, mỗi lần nhắc tới đến An Như Yên cùng đại phu nhân, phản ứng của Hinh Nhi càng kích động. An Lan Hinh cắn chặt môi, nội tâm tựa hồ kịch liệt giãy dụa, nàng biết, nếu chính mình không nghe di ngôn của mẹ, sau này nàng ở trong Hầu phủ, một bước sẽ khó đi, ca ca ngày thường đều có công vụ ở trong người, căn bản không dề bận tâm đến nàng, nàng cũng chỉ có thể dựa vào di nương che chở .
"Hinh nhi... Đi là được." Rốt cục, An Lan Hinh cân nhắc, vẫn là đồng ý, có lẽ Tần di nương nói không sai, nàng tuy rằng cực kỳ hận An Như Yên cùng đại phu nhân, nhưng dưới tình hướng thân cô thế cô trong Hầu phủ, cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, thậm chí lấy lòng các nàng, nhưng trong lòng nàng cũng thập phần kiên định, cừu của nàng, nàng sẽ không quên!
"Thế này mới ngoan!" Tần Ngọc Song vừa lòng nở nụ cười, đáy mắt cũng xẹt qua một tia sáng, "Phúc Nhi, đem điểm tâm ngươi đã làm đưa cho tam tiểu thư, để cho tam tiểu thư đưa qua cho đại tiểu thư."
“Vâng, nô tỳ đi ngay." Phúc Nhi phúc phúc thân, lui xuống, không bao lâu liền đem một cái thực hộp đi đến, giao cho An Lan Hinh. An Lan Hinh cầm lấy thực hộp, Tần Song Ngọc ôn nhu dặn dò, "Ngươi nói cho đại tỷ tỷ ngươi, này tuy rằng không là điểm tâm tốt nhất, nhưng hôm nay nhị tiểu thư ăn qua, khen không dứt miệng, cho nên, liền cũng tặng một ít cho nàng, hy vọng nàng thích."
An Lan Hinh nhíu mày, "Di nương cũng tặng nhị tỷ tỷ sao?"
Chuyện nhị tỷ tỷ không chết, nàng cũng đã biết, trong lòng có chút thất vọng, đối với người đã từng dạy mình là nhị tỷ tỷ, tâm tình của nàng rất là phức tạp, nhị tỷ tỷ đối với nàng không phải không tốt, nàng thậm chí là có chút thích nàng, nhưng là, tài hoa của nhị tỷ tỷ, cùng với sự ưu ái của tướng quân ca ca đối với nhị tỷ tỷ, điều này làm cho nàng ghen tị không thôi.
Tần Ngọc Song cũng không có trả lời vấn đề của nàng, khoát tay áo, "Mau đi thôi, thời gian trì hoãn lâu, điểm tâm lạnh sẽ không tốt lắm, chờ sau khi ngươi trở về, lại cho di nương nhìn xem vũ đạo mới của ngươi”
"Vâng, Hinh nhi liền đi." An Lan Hinh nghe thấy Tần Ngọc Song muốn xem nàng khiêu vũ, trong lòng vui vẻ, liền cũng không suy nghĩ thêm nữa, mang theo thực hộp, vội vàng ra phòng.
Vì nàng đã đi xa, nên không phát hiện, khóe miệng Tần di nương gợi lên một nụ cười tà ác, đại phu nhân không cho An Như Yên biết An Ninh còn sống, như vậy nàng liền cố tình làm trái ý nàng ta, hừ, nhớ tới đêm đó An Như Yên bị thương bị đưa trở về, trong miệng đối với An Ninh kêu đánh kêu giết, tinh quang trong mắt càng đậm, An Như Yên nếu biết An Ninh còn sống, Hầu phủ, sợ lại long trời lở đất .
Trong Khởi Thủy uyển.
Trước sau như một quanh quẩn đều nghe thấy tiếng An Như Yên chửi bậy, không cần nhìn cũng biết, lại có nha hoàn đụng vào họng súng của An Như Yên.
An Lan Hinh mang theo thực hộp đến Khởi Thủy uyển, càng tới gần nơi này, hận ý trong lòng nàng lại càng đậm. Nhưng, nàng lại cố gắng áp chế cảm xúc đang bốc lên trong lòng, nói với chính mình, hiện tại nàng phải nhẫn, chỉ có thể chịu đựng, tương lai mới có thể nhìn thấy kết quả thê thảm của An Như Yên.
Hít một hơi thật sâu, An Lan Hinh chuẩn bị đủ tâm lý của bản thân, bước vào đại môn của Khởi Thủy uyển.
Khởi thủy uyển, nàng rất ít đến, nơi này là nơi ở của đại tiểu thư, so với Quỳnh Hoa viện của bọn họ lớn hơn không ít, bố trí trong đó, cũng thập phần tinh xảo.
"Tam... Tam tiểu thư, ngươi tới nơi này làm gì?" Có nha hoàn thấy được An Lan Hinh, hành lễ, nhưng thái độ lại có chút khinh thường, ở thời điểm trước kia khi tứ phu nhân còn chưa có chết, các nàng đối với tam tiểu thư cũng rất có lễ nghi. Nhưng, hiện tại liền không giống, tam tiểu thư này không có mẫu thân, địa vị ở trong phủ, ngay cả nha hoàn các nàng cũng không để vào mắt.
An Lan Hinh cảm nhận được nha hoàn này không có đem chính mình để vào trong mắt, cũng không tức giận, nở một nụ cười, "Ta là vội tới đưa điểm tâm cho đại tỷ tỷ."
Đưa điểm tâm? Nha hoàn kia cao thấp đánh giá An Lan Hinh một phen, ánh mắt dừng ở trên hộp thực trên tay nàng, nghỉ đến giờ này đại tiểu thư còn đang phát giận, trong mắt nhất thời xẹt qua một tia ác ý, chỉ trong chớp mắt, liền đối với An Lan Hinh cười hớ hớ nói, "Là như thế này, đại tiểu thư đang ở trong phòng, ngươi đưa qua đi! Ta còn có việc, sẽ không đưa người qua đựơc".
Nói xong, liền vòng qua An Lan Hinh, hướng tới bên kia đi đến, nhưng đi ra vài bước, lại tránh ở sau núi giả, nhìn An Lan Hinh mang theo thực hộp đi tới phòng của đại tiểu thư, trên mặt trồi lên một chút dắc ý khi thực hiện được.
"Đại tiểu thư hôm nay tính tình còn không có phát đủ, ai kêu tam tiểu thư tự đưa lên cửa đâu!" Nhãn tình của nha hoàn sáng lên, vừa vặn, tam tiểu thư nếu không cẩn thận chọc khiến cho đại tiểu thư không vui, còn có thể thay các nàng chia sẻ tính tình của đại tiểu thư, vậy thì nha hoàn các nàng sẽ đỡ hơn một chút.
Trong phòng.
An Như Yên đang quở trách một nha hoàn, nha hoàn kia quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ, mạnh, phanh một tiếng, một cái ly trà liền bị An Như Yên quăng thật mạnh ra, mục tiêu của nàng vốn là nha hoàn đang quỳ trên mặt đất kia, lại không biết vì sao lại không trúng mà lại rơi ngay xuống cạnh chân của An Lan Hinh đang bước vào cửa, phát ra âm thanh chói tai.
"Nha!" An Lan Hinh kinh hô ra tiếng, thiếu chút nữa, ly trà kia liền nện ở trên thân thể của nàng, cảm nhận được không khí căng thẳng trong phòng, trong lòng An Lan Hinh hừ lạnh, An Như Yên này hung thần ác sát như vậy, tướng quân ca ca nhất định sẽ không thích.
Nghĩ đến ngày nhị tỷ tỷ cập kê, An Như Yên nhiệt tình đối với tướng quân ca ca, ý tưởng xem kịch vui trong lòng càng đậm, ánh mắt dừng ở trên người An Như Yên đang nằm trên giường, lúc này An Như Yên, làm sao còn có khí thế của một tiểu thư danh gia thanh nhã cao quý? Riêng là sự dữ tợn khủng bố trên mặt của nàng, cũng đã làm cho người ta vừa thấy tâm liền sinh chán ghét, nếu tướng quân ca ca nhìn thấy bộ dáng chật vật lúc này của An Như Yên, nhất định cũng sẽ hèn mọn khinh thường.
Đang suy nghĩ, liền nghe được thanh âm lạnh lùng của An Như Yên truyền đến.
"Ngươi tới làm gì?" An Như Yên nhìn thấy An Lan Hinh, trong mắt xẹt qua một tia tức giận nồng đậm, nàng là tới xem kịch vui sao? Nàng chẳng lẽ không nhớ chính mính giết cái tiểu súc sinh kia của nàng ta như thế nào sao.
An Lan Hinh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến lời dặn dò của Tần di nương, kéo kéo khóe miệng, nở rộ một nụ cười, cất bước đi vào phòng, "Đại tỷ tỷ, Hinh nhi là mang điểm tâm đến cho người."
"Nga? Ngươi có ý tốt như vậy sao?" An Như Yên hừ lạnh ra tiếng, tựa hồ là không tin lý do thoái thác của nàng.
Khóe miệng An Lan Hinh cứng đờ, lại rất nhanh che dấu đi, đem hộp thực đặt ở trên bàn, tự tay đem điểm tâm bên trong lấy ra "Này vẫn còn nóng! Mới vừa rồi đã tặng một chút đến Thính Vũ hiên, nhị tỷ tỷ ăn khen không dứt miệng, ăn rất ngon! Đại tỷ tỷ, người cũng nếm thử đi."
An Lan Hinh không nghi ngờ gì, dựa theo lời nói của Tần Ngọc Song nói, khi nói chuyện, đã bưng một mâm điểm tâm, đi tới trước mặt An Như Yên.
Sắc mặt An Như Yên đột nhiên cứng đờ, bên tai quanh quẩn một câu mới vừa rồi của An Lan Hinh, 'Nhị tiểu thư ăn khen không dứt miệng'?
Nhị tiểu thư? An Ninh? An Ninh không phải đã chết sao? Người đã chết sao có thể ăn điểm tâm, còn khen không dứt miệng?
"Ngươi nói cái gì?" An Như Yên hai tay nắm chặt, ánh mắt như kiếm, hung hăng trừng mắt nhìn An Lan Hinh, lớn tiếng hỏi.
An Lan Hinh bị hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau từng bước, tay bưng điểm tâm, hướng về phía trước, "Đại tỷ tỷ... Người cũng nếm thử đi."
Nàng mới vừa rồi nói đúng là câu này nha!
Trên mặt An Như Yên trên tức giận càng đậm, vung tay lên, đẩy An Lan Hinh một phen, nhất thời đĩa điểm tâm trong tay quăng rơi trên mặt đất, cái đĩa vỡ ra thành nhiều mảnh vang lên âm thanh chói tai, điểm tâm rơi khắp nơi, An Lan Hinh cũng bị lực đạo kia đẩy khiến thân mình hơi lảo đảo.
"Không phải câu này! Trước đó ngươi còn nói cái gì đó?" An Như Yên giận dữ hét, nàng đã mất đi tính nhẫn nại, khẩn cấp muốn xác định tin tức mới vừa rồi nàng nghe thấy có phải nghe lầm hay không.
Nhìn An Như Yên trước mặt, An Lan Hinh theo bản năng nghĩ tới hình ảnh nàng ta giết tuyết cầu của nàng, tay theo bản năng nắm chặt, cũng sắc bén thốt ra, "Nhị tỷ tỷ ăn khen không dứt miệng, ăn ngon cực kỳ."
Nàng không biết An Như Yên vì sao đột nhiên tức giận, nhưng nàng biết, nàng cực kỳ hận đại tiểu thư trước mặt này, một khắc cũng không muốn ở trong này thêm nữa, giờ phút này nàng, hoàn toàn quên lời dặn dò của Tần Ngọc Song, vội vàng chạy ra khỏi Khởi Thủy uyển.
"Đợi chút!" An Như Yên thấy nàng phải đi, liền lớn tiếng gọi nàng lại, nhưng An Lan Hinh coi như không có nghe thấy thanh âm của nàng, cước bộ ngừng cũng không ngừng chạy ra bên ngoài.
Trong phòng, An Lan Hinh đi rồi, nguyên bản không khí sắc bén càng phát ra áp lực, một cỗ hơi thở nguy hiểm rất nhanh lan ra khắp nơi.
"Dĩnh Thu!" An Như Yên kêu to một tiếng, gọi nha hoàn bên người chính mình, giờ phút này nàng bởi vì vừa mới nghe thấy tin tức khiến nàng khiếp sợ, không cam lòng, nàng muốn xác nhận, nàng muốn xác nhận An Ninh có phải thật sự hoàn hảo còn sống hay không.
Dĩnh Thu bên ngoài nghe được tiếng gọi, một chút cũng không dám chậm trễ, vào phòng, nhìn thấy đại tiểu thư vẻ mặt tức giận, một đôi mắt lại tràn ngập sắc bén âm trầm, trong lòng Dĩnh Thu lộp bộp một chút, "Tiểu... Tiểu thư có gì phân phó?"
"An Ninh rốt cuộc đã chết hay không?" An Như Yên không có quanh co lòng vòng, nói thẳng, lớn tiếng hỏi, ánh mắt sắc bén khóa chặt Dĩnh Thu, tựa hồ là muốn từ trên mặt của nàng nhìn đến đáp án.
Quả nhiên, thân thể Dĩnh Thu ngẩn ra, "Tiểu... Tiểu thư..."
"Nàng không chết đúng hay không?" An Như Yên giờ phút này không cách nào hình dung sự tức giận cùng không cam lòng trong lòng mình, phản ứng dị thường một khắc kia của Dĩnh Thu, nàng cũng đã sáng tỏ đáp án, không chết? Làm sao có thể không chết? An Ninh làm sao có thể không chết?
Từ sau khi nương trở về từ Thính Vũ hiên, vì sao không nói cho nàng biết An Ninh không chết? Bà vì sao lại gạt nàng? Làm cho nàng nghĩ đến An Ninh thật sự đã chết? Trong lòng nàng vui vẻ, bởi vì nàng giờ phút này tuy rằng thực thảm, nhưng An Ninh so với nàng càng thảm hại hơn, mệnh cũng không còn, An Như Yên nàng tốt xấu gì cũng còn sống trên thế giới này.
Nhưng, giờ phút này lại làm cho nàng biết tin tức An Ninh không chết, như vậy hai ngày này nàng đều cao hứng hụt sao? Này sao được? Nàng như thế nào có thể chấp nhận sự thật này? Tin tức này, không thể nghi ngờ là so với lợi kiếm còn muốn sắc bén hơn đâm vào lòng của nàng!
"Phốc..."
Một ngụm máu tươi phun ra, phốc một tiếng, An Như Yên chung quy không thể thừa nhận sự đả kích này, thân thể run run, ngã vào trên giường, hôn mê bất tỉnh, lúc ý thức tiêu tán, lòng của nàng chung quy cũng như cũ quanh quẩn hình ảnh xinh đẹp của An Ninh cùng với sự không cam lòng của bản thân nàng.
"A... Tiểu thư... Tiểu thư, người làm sao vậy? Người đừng làm ta sợ, mau! Còn thất thần làm gì? Còn không mau đi thỉnh đại phu? Còn không mau đi gọi đại phu nhân?" Dĩnh Thu tiến lên, nhìn thấy An Như Yên phun ra máu tươi nhìn thấy ghê người, nhất thời từ trong mộng phục hồi lại tinh thần, đối với nha hoàn trong phòng phân phó nói.
Nha hoàn còn đang bị phạt quỳ trên mặt đất kia liền đứng dậy, hướng tới bên ngoài phòng chạy đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.