Hầu Môn Độc Phi

Chương 80: tuôn ra chân tướng rốt cục xé rách da mặt (1)

Chân Ái Vị Lương

17/10/2014

Thanh âm An Bình thập phần to lớn, cơ hồ truyền khắp toàn bộ mọi ngõ ngách trong viện. Nguyên bản nha hoàn hầu phủ đang phá hủy hoa cỏ trong viện động tác trong nháy mắt đều cứng đờ mà đằng kia, Cố đại nương chỉ huy bọn nha hoàn vẻ kiêu ngạo, đắc ý trên mặt giờ phút này đồng thời tê liệt, trở nên cực kỳ quỷ dị.

Tất cả mọi người không thể tin được lỗ tai mình, càng thêm không dám hướng nơi âm thanh truyền đến nhìn xem. Nhị tiểu thư ngày thường đều là triệt để trốn tránh, các nàng trước ít tiếp xúc, nhưng là, thanh âm của chủ tử các nàng làm nha hoàn vẫn là phân biệt rõ ràng, thanh âm vừa rồi, kia thanh âm…Đúng là nhị tiểu thư!

Nhưng…Liên tưởng đến tin tức truyền ra tối qua, nhị tiểu thư không phải đã chết sao? Chẳng lẽ là…Quỷ?

Âm thanh này đập vào tai các nàng, nhất thời cảm giác chung quanh dường như tràn ngập một cỗ âm trầm lãnh ý bao quanh nơi các nàng đang đứng, làm các nàng động cũng không dám động, liền ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận.Cố đại nương sắc mặt cũng là một trận trắng bệch, bởi vì bà ta biết mẫu thân thân sinh An Ninh từng hóa thành quỷ xuất hiện trong Cẩm Tú Các, bà ta lại càng biết mẹ con hai người chết tất nhiên hàm chứa oan khuất. Chẳng lẽ nhị tiểu thư cùng nương nàng giống nhau chết không cam lòng nên hóa thành quỷ đến dọa người?

Thân thể không ngừng run rẩy…An Ninh, nhìn Cố đại nương mới vừa rồi còn luôn mồm nói xằng nói bậy, giờ phút này hàm răng như đều phát run, trong lòng chồi lên một tia châm chọc, con ngươi sáng lên một tia thâm thúy lại mở miệng. Lúc này đây thanh âm của nàng cũng cố ý hơn vài phần âm trầm, “Cố đại nương, các người đây là làm sao vây? Sắc mặt khó coi như vậy, nhìn thấy quỷ hay sao?

Thanh âm nhẹ gần, Cố đại nương cùng bọn nha hoàn hô hấp nhất thời, sắc mặt từ trắng chuyển xanh. Rốt cuộc có người đánh bạo hướng tới An Ninh nhìn thoáng qua, chỉ thấy một bạch y nữ tử đứng ở cửa phòng nhị tiểu thư, quần áo của nàng bị gió thổi động, phiêu dật dị thường mà miệng của nàng như có như không nhếch lên một tia cười lạnh lại làm cho nha hoàn cả kinh, sợ tới mức hai mắt nhắm nghiền.

“A……Quỷ a……”.

Nha hoàn kia rốt cục nhịn không được kêu to ra tiếng, đồng thời ném đi thứ trong tay sau đó chạy trối chết, đầy hoảng sợ lao ra khỏi Thính Vũ hiên.

Lúc đó, khơi dậy sự sợ hãi trong lòng những người khác, nha hoàn khác cũng đều tự động vứt bỏ đồ trong tay, kêu a……. a……., đều theo nha hoàn kia chạy ra ngoài, chỉ còn lại Cố đại nương sắc mặt trắng xanh lẫn lộn, thân thể run rẩy mãnh liệt. Ánh mắt An Ninh dừng trên làn váy của bà, một mảng phía trên ẩm ướt làm nàng chú ý, ánh mắt sáng lên, đôi mắt thanh tú nhíu nhíu, ánh mắt nhìn Cố đại nương hơn vài phần hèn mọn khinh thường, không sợ sao? Mới vừa rồi là ai đang nói “ Sợ cái gì mà sợ” ?

An Ninh mâu quang vi liễm, đáy mắt tà ác càng phát ra nồng đậm, từng bước một đến gần Cố đại nương, tiếng bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, cùng với sự đến gần của nàng hoảng sợ trong mắt Cố đại nương càng đậm hơn.

“ Cố đại nương, người còn không đi là muốn ở lại sao?” Hơi thở An Ninh nhẹ nhàng ở bên tai bà ta, “ Vừa vặn An Ninh muốn tìm người cùng bồi…”

Vừa mới nói xong, Cố đại nương đột nhiên cất bước bỏ chạy nhưng sự kinh ngạc vừa rồi làm cho thân thể bà ta mềm nhũn, vừa ra tới cửa Thính Vũ Hiên là lúc, dưới chân vấp vào cánh cửa, phanh một tiếng.

“Ôi…” Cố đại nương bị đau kêu lên, cả người ngã như chó ăn phân, cực kỳ chật vật quỳ rạp trên mặt đất trong miệng còn có chút bùn đất cùng cỏ xanh, hai tay lại xoa chỗ da bị rách.

“Cố đại nương…... Ngươi cẩn thận chút…… Ngươi gấp cái gì, Ninh nhi……” Thanh âm của An Ninh một lần nữa trong Thính Vũ hiên truyền tới. Cố đại nương không còn biết đau hay không đau, vội kiềm lại hoảng sợ đứng lên, rời đi như trốn chạy, trong miệng còn thì thào cái gì.

Đợi cho Cố đại nương chạy xa, An Ninh phía sau thở dài, trong mắt quang mang cũng là dị thường chói mắt, “Ai… Sao thấy ta lại bỏ chạy chứ? Ta thật sự là muốn nàng cùng bồi mà!”

Bích Châu nhìn vẻ “Cô đơn” trên mặt tiểu thư nhà mình, nhất thời ha ha cười ra tiếng đuổi tới bên cạnh An Bình, “Các nàng nhất định tưởng nhìn thấy quỷ rồi đó! Thật tốt quá… Người có nhìn thấy không, Cố đại nương mới vừa rồi quần đều ẩm ướt đâu! Kia một chút cũng hơi quá mức!”

An Ninh nhíu mày, Cố đại nương tuy rằng là hạ nhân nhưng tại Hầu phủ cũng có địa vị nhất định, sợ rằng cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua chật vật như vậy. Hừ, Cố đại nương này là tay sai bên người đại phu nhân, đại phu nhân làm chuyện ám muội bà ta cũng không thiếu giúp vào một tay!

Bích Châu vẻ mặt hưng phấn, tựa hồ không thể dừng lại, “Nhân tiện trừng trị bọn họ một chút, tiểu thư người không biết, tối hôm qua nhận được tin tiểu thư bị dã thú cắn chết, Dĩnh Thu cùng Cố đại nương còn thật là cao hứng, nô tỳ nghe các nha hoàn khác nói, trong Khởi Thủy Uyển nửa đêm còn truyền ra tiếng cười…”

Bích Châu cau mày, vì tiểu thư nhà mình bênh vực kẻ yếu mà An Ninh khóe miệng cũng là gợi lên một chút cười lạnh. Nữa đêm còn truyền ra tiếng cười, quả nhiên là cực cao hứng, các nàng sợ là chúc mừng chuyện đem mình đẩy vào miệng dã thú thành công đi.

Quả là một đôi mẹ con ác độc, một đôi chủ tớ cấu kết với nhau làm chuyện xấu!

“Tiểu thư, nô tỳ…nô tỳ có câu, vẫn muốn hỏi tiểu thư…” Bích Châu mâu quang vi thiểm, như có như không nhìn An Ninh, tựa hồ muốn dựa vào biểu tình phán đoán ý tứ của nàng.

Biểu tình An Ninh cũng là như trước không một chút biến hóa, thản nhiên cười, nhìn không ra có gì khác thường, chính là trầm mặc một lát, nhẹ nhàng phun ra một chữ, “Nói.”

Bích Châu được tiểu thư cho phép, nghĩ đến chuyện tình mình muốn hỏi, hít vào một hơi thật sâu coi như chuẩn bị tâm lý, rốt cục cố lấy dũng khí, đôi mắt không chuyển nhìn An Ninh, ôn nhu mở miệng, “Tiểu thư, đại phu nhân cùng đại tiểu thư đối tiểu thư không tốt ngay cả nô tỳ cũng nhìn ra được, hai năm trước các nàng còn đối với tiểu thư ôn hòa, chính là không ngừng muốn tiểu thư giúp đại tiểu thư làm này làm kia, nô tỳ đoán ra được, các nàng chính là muốn lợi dụng tiểu thư, mới đối tiểu thư ôn hòa, nửa năm nay, các nàng đối tiểu thư một chút ôn hòa cũng không có, thâm chí tối hôm qua nghe được tin tức của tiểu thư còn cao hứng như vậy, không chút thương tâm, nô tỳ nghe người ta nói, Đại phu nhân không phải mẹ ruột tiểu thư…Mẹ ruột tiểu thư kêu…kêu…”

Bích Châu đột nhiên quên cái tên kia, trong đầu suy tư rất nhanh, nhưng là vẫn không nghĩ ra được, nghe nói cái tên kia là cấm kỵ ở Hầu phủ.

“Vân Trăn!” An Ninh thay Bích Châu nói ra hai chữ kia, nguyên bản trên măt tươi cười thản nhiên cũng hơn vài phần lạnh lùng.

“Đúng, chính là nàng…” Bích Châu trong lòng vui vẻ, vừa nhìn đến sắc mặt An Bình không khỏi nuốt nước miếng, không biết vì sao, tiểu thư giờ phút này thập phần làm cho người ta sợ hãi, cả người phát ra lãnh ý, giống như có thể đem người bình thường cuốn đi, Bích Châu cắn cắn môi, “Tiểu thư, người đã biết rồi sao?”

Năm ấy, phu nhân mua nàng đem vào Hầu phủ hầu hạ tiểu thư, hơn nữa đại phu nhân còn dặn dò nàng, không thể loạn nghe người khác nói luyên thuyên càng không thể nói lung tung trước mặt tiểu thư. Lúc ấy, nàng dựa vào phân phó của đại phu nhân, chỉ phụ trách hầu hạ tiểu thư, nàng từng vụng trộm nghe nói, tiểu thư từng mất trí nhớ nhưng đại phu nhân cũng không cho hạ nhân trong phủ nhắc tới chuyện này nửa câu.

Tiểu thư từ Mẫu Đơn yến nữa năm trước đến nay, nàng dần dần phát hiện tiểu thư có một chút biến hóa, người ở bên ngoài, nhất là trước mặt đại phụ nhân cùng đại tiểu thư, nàng vẫn như cũ là cái kia khúm núm, là một tiểu thư không biết phản kháng nhưng ở thời điểm chỉ một mình, nàng lại trở nên dị thường trầm tĩnh nội liễm, cặp mắt sâu không thấy đáy, tổng làm cho người ta cảm giác tiểu thư đang có kế hoạch gì đó.

“Đúng, ta đã biết.” An Ninh thản nhiên mở miệng, con ngươi một mảnh thâm thúy, Bích Châu ở bên cạnh hầu hạ nàng, nàng là thật tâm quan tâm chính mình, cho nên nàng phát hiện chính mình có điều biến hóa, đây là chuyện đương nhiên.

Bích Châu đạt được đáp án khẳng định, trong lòng vẫn là giật mình như cũ, tiểu thư biết mẫu thân của nàng là Vân Trăn, như vậy…Liễm liễm mi, “Tiểu thư cũng biết lời đồn kia sao?”

Đại phu nhân tuy rằng không cho người nói nhưng trong phủ cũng có người ngầm truyền thuyết cái kia Văn Trăn là bị đại phu nhân hại chết, không chỉ có như thế, thận phận chính thất hiện tại của đại phu nhân cũng là từ trên tay Vân Trăn đoạt được.

Nghe đồn? An Ninh khẽ nhíu mày, cũng là rất nhanh phản ứng lại, “Biết!”

An Ninh dứt lời, ánh mắt Bích Châu nhìn An Ninh thêm vài phần thương tiếc, nàng tuy rằng ngày thường có chút mơ hồ nhưng cũng không ngốc, tiểu thư nếu biết được, như vậy…Liên hệ đến sự biến hóa của tiểu thư nửa năm qua cùng với những chuyện nàng làm, trong lòng cũng hiểu được, tiểu thư là muốn báo thù!

Nhớ tới tiểu thư trong khoảng thời gian này một tiếng lại một tiếng kêu đại phu nhân “Nương”, đối đại phu nhân cũng là khuôn mặt tươi cười, đối mặt kẻ thù nàng lại muốn ẩn nhẫn chính mình như vậy, tiểu thư trong lòng khổ, ai có thể biết được!?

Bộp, Bích Châu kiên định quỳ trên mặt đất, An Ninh nhìn hành động của nàng, không khỏi khẽ nhíu mày, “Người làm cái gì vậy?”

“Tiểu thư, nô tỳ tuy là nha hoàn đại phu nhân cấp cho tiểu thư nhưng nô tùy đối tiểu thư không có chút dị tâm, nô tùy tuy rằng chỉ là một nha hoàn nhưng nguyện ý vì tiểu thư làm bất cứ chuyện gì.” Bích Châu tỏ rõ cõi lòng, ánh mắt tràn đầy kiên định.



Trong lòng An Ninh trồi lên một dòng nước ấm, đem Bích Châu nâng dậy, trên mặt lộ ra một chút tươi cười, nàng làm sao lại không biết lòng trung thành của Bích Châu? Kiếp trước Bích Châu đối với chính mình trung thành nhưng bởi vì đại phu nhân không muốn nàng trở thành tâm phúc của mình mà đem nàng bán cho một lão nam nhân năm mươi tuổi làm vợ kế, một năm sau, bị tra tấn mà chết!

Nhìn Bích Châu, tuổi đang như hoa như ngọc, đại phu nhân nhưng lại cũng hạ thủ được! Kiếp này, nàng nhất quyết sẽ không để Bích Châu lại bị thương tổn!

“Hảo, về sau trước người chúng ta là chủ tớ, không có người chúng ta là tỷ muội!”An Bình nhìn vào hai mắt Bích Châu, ánh mắt đồng dạng kiên định,, nghĩ đến vừa rồi lúc nàng nhắc đến hôn sự của Bích Châu, Phi Phiên kia phản ứng thật lớn, trên mặt ý cười càng đậm. Kiếp này, nàng không chỉ không để Bích Châu bị thương tổn còn muốn tận mắt nhìn thấy nàng gả cho một trượng phu yêu nàng, sinh con dưỡng cái, nhìn thấy nàng hạnh phúc.

“Ân.” Bích Châu kiên định gật đầu, chuyện lớn như vậy tiểu thư đều không có gạt nàng còn coi nàng như tỷ muội mà đối xử, tiểu thư đối với nàng tốt như vậy, nàng ngày sau sẽ vì tiểu thư dù đầu rơi máu chảy, chết vạn lần cũng cam tâm tình nguyện.

Đột nhiên Bích Châu như nghĩ đến cái gì, mày không khỏi cau lại, “Tiểu thư, những nha hoàn vừa rồi bị người dọa sợ, đợi lát nữa sợ toàn bộ Hầu phủ đều đã biết, Cố đại nương chật vật chạy trốn, nàng nhất định đi tìm đại phu nhân nói rõ sự tình, vạn nhất đại phu nhân tới…”

“Sợ cái gì? Chúng ta chính là đang chờ nàng ta đến!” An Ninh nhíu mày, nàng còn sợ đại phu nhân không tới, mặc dù đại phu nhân không tới, nàng cũng phải tự mình đi tới cái kia “Nương” thỉnh an nàng ta phải không?

Tối hôm qua nàng cao hứng cũng đã đủ, hiện tại sẽ làm cho nàng vui quá hóa buồn!

Nhìn thấy trong mắt An Ninhnh lóe ra mang theo vài phần tà ác, Bích Châu trong lòng ngẩn ra, “Đúng, chúng ta chờ nàng đến, sợ cái gì !”

Hiện tại tiểu thư cũng không phải là tiểu thư trước kia, cũng sẽ không mặc cho đại phu nhân cùng đại tiểu thư khi dễ đi, nghĩ đến Cố đại nương mới vừa rồi sợ đến tè ra quần, bóng dáng hoảng sợ chạy trốn, trong lòng nhất thời cảm thấy rất là vui sướng!

Mà lúc này bên ngoài Thính Vũ Hiên, cơ hồ trừ bỏ Thính Vũ Hiên toàn bộ An Bình hầu phủ đều oa oa nổ tung. Bọn nha hoàn vừa rôi mới bị dọa chạy ra khỏi Thính Vũ Hiên chung quanh tán loạn, tin tức “An Ninh biến thành quỷ” trở về Hầu phủ nhanh chóng lan truyền, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ bên trong An Bình Hầu phủ.

Quản gia đem tin tức báo cáo cho An Bình Hầu gia đầu tiên, An Bình Hầu gia đang trong thư phòng xem sổ sách, phân phó không cho kẻ nào quấy rầy, quản gia vẻ mặt lo lắng, bên ngoài thư phòng không ngừng đi qua đi lại, vài lần gõ cửa đều bị hầu gia tức giận quát lớn, bình thường nếu không có chuyện gì quan trọng hắn quả quyết sẽ không ở phía sau quấy rầy lão gia, nhưng là, nghĩ đến tin tức mới vừa nghe cùng với nhìn đến nha hoàn sợ tới mức không phân rõ thần chí, mi tâm thủy chung không giãn mở ra được, rốt cục, không đếm xỉa gì đến như bình thường, lại gõ cửa thư phòng, “Lão gia, lão nô thật sự có điều cần bẩm báo.”

Trong thư phòng An Bình hầu gia con ngươi khẽ nhíu, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Có thể làm cho quản gia lo lắng như vậy, ba bốn lần quấy rầy hắn không lẽ Hầu phủ thực đã xảy ra cái gì đại sự? Nhưng là, hiện tại có gì đại sự hơn tin tức An Ninh chết ngày hôm qua? Vừa biết được tin tức, hắn mặc dù khiếp sợ nhưng suy nghĩ một đêm, liền không them để ý. Đối với hắn mà nói, An Ninh bất quá là trong thân thể chảy huyết mạch của hắn mà thôi, nếu đã chết, hắn liền vứt bỏ đứa con này, mặc dù thất vọng nhưng không có chút thương tâm. Hiện tại, không có An Ninh này làm quân cờ, hắn phải đem lực chú ý chuyển dời đến địa phương khác. Đại nữ nhi An Như Yên đã không thể trông cậy vào, tam nữ nhi tứ nữ nhi đều mới mười ba tuổi, còn phải chờ hai năm nữa mới có thể vì hắn sử dụng, ai! Nghĩ đến đây, trong lòng An Bình hầu gia lại sinh ra một cỗ khí tích tụ.

“Lão gia…nhị tiểu thư nàng…” Quản gia dừng một chút, không biết vì sao thân thể hắn lại có cảm giác như có một cỗ khí lạnh xẹt qua.

Trong thư phòng An Bình hầu gia trong mắt xẹt qua một chút nồng đậm không hơn giận, “ Không cần vì người đã chết đến tìm ta, ta không có nhiều tâm tư để ý đến nàng như vậy, nếu ở trong khu vực săn bắn xác chết kia cũng không tìm thấy, Hầu phủ vừa xong xuôi một cái tang sự, Dương Mộc Hoan chết đã làm cho Hầu phủ đủ xui, hiện tại không có xác chết cũng không đi chuẩn bị cái gì hậu sự đỡ phải có chướng khí mù mịt, coi như Hầu phủ này không có nhị tiểu thư đi.”

“Nhưng…Lão gia, người cũng không nên nói lung tung!”Mặt khác quản giả bất chấp, đẩy cửa ra, nhìn đến vẻ mặt An Bình hầu không kiên nhẫn, “Lão gia, trăm ngàn lần không thể nói lung tung nha!”

Nha hoàn mới vừa rồi nói nhin thấy hồn ma của nhị tiểu thư, hắn còn chưa đi thẩm tra, nếu thật sự có hồn ma như vậy lời nói mới vừa rồi của An Bình hầu gia vạn nhất rơi vào “lỗ tai nhị tiểu thư”, đến lúc đó biết làm như thế này cho phải!

“Cái gì là nói lung tung đừng có loạn, chuyện gì, bẩm báo nhanh chút, đừng có dông dài.”Sự mất kiên nhẫn trên mặt An Bình hầu càng đậm hơn.

“Có nha hoàn nói nhìn thấy nhị tiểu thư trong Thính Vũ Hiên là…hồn ma.”

Quản gia thật vất vả mới phun ra hai chữ cuối cùng,mở miệng nói ra hai chữ đó nhất thời cảm thấy hàn ý trên người mới vừa rồi càng thêm sâu hơn.

Sững sờ một chút, An Bình hầu gia đột nhiên từ trên ghế đứng lên, giật mình nhìn quản gia, ngay cả sổ sách rơi xuống đất cũng không phát hiện, An Bình hầu gia đi nhanh tiến lên, thần sắc hết sức nghiêm túc, “Ngươi nói cái gì?”

“Nhị tiểu thư là…hồn ma”

Quản gia có rúm lại một chút, một chút cũng không giống ngày thường như vậy bình tĩnh trấn định.

“Vớ vẩn, sao lại có chuyện như vậy?” An Bình hầu gia tức giận lên tiếng khiển trách. Thời gian trước truyền Cẩm Tú các cùng Cách Viên có hồn ma Vân Trăn, hắn xem như là Lưu Hương Liên làm chuyện trái với lương tâm, chính mình dọa chính mình, trên đời này làm gì có cái gì gọi là hồn ma?

“Nhưng là…có vài nha hoàn đều nói như vậy. Hôm nay đại phu nhân phân phó Cố đại nương mang theo nha hoàn đi dọn dẹp Thính Vũ Hiên của nhị tiểu thư, lúc đi ra lại là chạy trốn giống như tiểu thư đuổi tới nơi. Lão nô đoán rằng hành động của đại phu nhân sợ là chọc giận đến nhị tiểu thư, cho nên mới…” Quản gia quan sát đến thần sắc của An Bình hầu gia, “ Chuyện này nên làm thế nào cho phải?”

An Bình hầu gia con ngươi căng thẳng, lão luyện như hắn cũng sẽ không khinh địch như vậy mà tin tưởng, nghĩ đến cái gì, trong mắt xẹt qua một tia sang, lạnh giọng mở miệng, “Đi, đi nhìn một chuyến"

Hầu phủ, Vô Song Lâu của ngũ phu nhân Tần Song Ngọc giờ phút này cũng biết được tin tức. Tần Song Ngọc đang ngồi đàn đàn tỳ bà tay đột nhiên dừng động tác, thản nhiên nhìn thoáng qua nha hoàn Phúc Nhi bên người mình, mi đẹp khẽ cau lại, “Đó là sự thật?”

“Nếu chỉ có một người nói càng có khả năng là giả nhưng nhiều nha hoàn đều nói như vậy, cho nên nô tỳ nghĩ…chuyện này có lẽ là thật.” Phúc Nhi liễm liễm mi, trầm giọng mở miệng, nàng là một nha hoàn trầm ổn, dè dặt mà cẩn thận.

Tần Song Ngọc mâu quang vi thiểm, trong mắt xẹt qua một chút ý cười, hồn ma của An Ninh đã trở lại? A! Hôm qua nghe nói An Ninh đã chết nhưng vẫn chưa thấy thi thể, trong lòng của nàng tự nhiên có chút hoài nghi, nhưng mặt khác trong mắt, bị vây trong khu vực săn bắn sợ sớm đã bị xài lang hổ báoăm thịt, làm sao có thể tìm được thi thể?

An Ninh nếu thật sự đã chết, như vậy thật là đáng thương cho nàng, con mình đã chết, An Bình hầu gia là phụ thân nàng ngay cả ý định đi tìm thi thể cũng không có. Dựa vào nàng nay thành cô hồn dã quỷ, đối với An Bình hầu gia mà nói, nếu đã không còn giá trị thì liền cái gì cũng đều không phải rồi! Nàng nếu thật là hồn ma đã trở lại, kia định là trong lòng hàm oan, oán hận cha nàng vô tình lãnh huyết.

Nam nhân như vậy, đối nữ nhi còn như thế đối nữ nhân của mình sẽ càng thêm không thương hại nhưng Tần Song Ngọc nàng chung quy là gả chon nam nhân này. Nàng xuất thân thanh lâu, hoàn lương gả cho An Bình hầu gia làm thị thiếp thứ năm, trước kia trong mắt bọn tỷ muội nàng được cho là đặt lên phú quý, dù sao, An Bình hầu phủ tốt xấu cũng là một trong tứ đại thế gia.

Chính la người bên ngoài có ai biết được sự vô tình của An Bình hầu gia? Dương Mộc Hoan chính là một ví dụ điển hình, nàng cũng không có ngốc giống như Dương Mộc Hoan, hi vọng Hầu gia sẽ nhớ đến cái gì tình cảm vợ chồng.

Hừ! Tình cảm vợ chồng ở trong mắt hắn có tác dụng gì? Nàng thấy rõ ràng, nữ nhân muốn hắn xem trọng liền phải xem sau lưng nữ nhân đó có chỗ tốt gì cho hắn.

Nàng xuất thân từ thanh lâu, sau lưng không có núi dựa vào, duy nhất có thể làm cho tuổi già bình yên cũng chỉ có cách sinh một đứa nhỏ, nhưng là…Nghĩ đến chính mình bụng vẫn luôn không có động tĩnh, trong mắt Tần Song Ngọc nhiều hơn một tia u buồn, liễm liễm mi, “Dược của ta vẫn chưa có?”

Phúc Nhi khẽ nhíu mày, “Đã xong, nô tỳ bây giờ đi lấy, chính là…”



“Cái gì?” Tần Ngọc Sương thản nhiên ngó qua Phúc Nhi mà liếc mắt một cái, trong lòng mơ hồ đoán ra nàng muốn nói gì.

“Nô tỳ là muốn, muốn hay không đi Thính Vũ hiên nhìn xem…Nhị tiểu thư có phải hay không thật sự…” Phúc Nhi thật cẩn thận quan sát thần sắc của Tần Song Ngọc, thử hỏi.

“Ngươi khi nào lại thích trông nom việc không liên quan tới mìnhnhư vậy?” Tần Song Ngọc trong mắt xẹt qua một tia hờn giận.

“Nô tỳ biết sai, nô tỳ bây giờ đi lấy thuốc cho di nương.” Phúc Nhi vội phúc phúc thân, lập tức lui xuống, nhưng đi ra vài bước liền nhìn thấy An Lan Hinh vội vàng chạy tiến vào.

“Tần di nương…” An Lan Hinh thần sắc vội vàng, “Tần di nương.”

“Hinh Nhi? Ngươi sao lại đây? Xem ngươi gấp đến độ, mau ngồi xuống, di nương lau mồ hôi cho ngươi.” Tần Song Ngọc nhìn thấy An Lan Hinh, trên mặt lập tức nở rộ ra một chút tươi cười từ ái.

Dương Mộc Hoan đem An Lan Hinh phó thác cho nàng, từ sau khi mình bắt đầu chiếu cố An Lan Hinh lão gia đối chính mình liền tốt lên vài phần, đêm qua còn phân phó quản gia đến truyền lời, làm cho chính mình hảo hảo dạy tam tiểu thư. Tần Ngọc sương nàng cũng không ngốc, đêm qua lão gia vừa được tin nhị tiểu thư chết liền lập tức đem lực chú ý đặt ở trên người tam tiểu thư. Cũng đúng, đại tiểu thư nay bộ dáng thế kia cũng hy vọng không được, cũng chỉ còn lại tam tiểu thư!

Tần Song Ngọc đối với An Lan Hinh vô cùng tốt, cẩn thận lau sạch mồ hôi trên trán nàng, cuộc sống sau này của nàng xem như dựa vào An Lan Hinh này.

“Tân di nương, nhị tỷ tỷ nàng…” An Lan Hinh thần sắc có chút lóe ra, cắn chặt môi, nghĩ đến chuyện tình nàng vừa mới nghe bọn hạ nhân loan truyền, không biết có nên tin tưởng hay không.

Tần Ngọc Sương trong mắt xẹt qua một tia hiểu rõ, xem ra chuyện này thật đúng là truyền khắp toàn bộ Hầu phủ rồi, thật sâu nhìn thoáng qua An Lan Hinh, “Hinh Nhi a, nhị tỷ tỷ ngươi là chuyện của nhị tỷ tỷ ngươi, ngươi cũng đã mười ba tuổi, có câu ta nhưng thật ra muốn hỏi ngươi, người là hy vọng nhị tỷ tỷ người đã chết rồi? Hay là vẫn hy vọng nàng không chết?”

An Lan Hinh nhíu nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử, nhị tỷ tỷ từng dạy nàng cầm kỹ cũng không gây khó dễ cho nàng, nhưng vừa nghĩ đến tướng quân ca ca đối nhị tỷ tỷ rất tốt, trong lòng nàng thủy chung liền có một tia ghen tị, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng, “Hinh Nhi có ca ca, có Tần di nương là đủ rồi.”

Tần Ngọc Sương khóe miệng giương lên, nhất thời hiểu được ý của nàng. Tuy chỉ mới là đứa nhỏ mười ba tuổi nhưng trong lòng cũng đã có ý nghĩ của riêng mình, “ Kia Hinh Nhi hiện tại nên làm những gì?”

An Lan Hinh mi phong giãn mở ra, trên mặt cũng lộ ra một chút tươi cười, “Hinh Nhi ở trong này bồi di nương.”

“Tốt, hai mẹ con chúng ta ngày ngày trong viện này cùng nhau.” Tần Song Ngọc công đạo nói. Mặc kệ nha hoàn trong phủ nhìn thấy đúng là hồn ma của An Ninh thật cũng không liên quan đến các nàng, nếu An Ninh đã chết, Hinh Nhi liền chiếm được tiện nghi, nếu là An Ninh không chết……Nghĩ đến hôm qua Khởi Thủy Uyển đắc chí đùa vui ầm ĩ.

Hừ, đại phu nhân cùng đại tiểu là muốn nhị tiểu thư chết không cần phải nghi ngờ. Nếu An Ninh còn không chết đối với mẹ con bọn họ sợ là rất thất vọng! Nếu thật là như thế, nàng thật ra nghĩ muốn nhìn thấy biểu tình thất vọng của đại phu nhân, bất quá nghĩ đến tình trạng của mình giờ phút này, nàng cũng nghĩ không nên đối địch với đại phu nhân!

“Di nương, thuốc của ngài.” Chính lúc này Phúc Nhi bưng chén thuốc đi đến, đem thuốc đưa đến trước mặt Tần Song Ngọc, hương vị đắng chát tỏa ra khắp nơi trong không khí, An Lan Hinh nắm mạnh cái mũi, “Tần di nương, thuốc này thật đắng, di nương vì sao mỗi ngày đều uống?”

Tần Ngọc Sương hai hàng lông mày cũng chưa nhăn lại một chút, một ngụm liên đem bát thuốc uống xuống hết, lập tức liền lấy một miếng mứt táo đặt ở trong miệng, “Thứ tốt tự nhiên phải thường uống.”

Thuốc này hiện giờ chính là bảo bối của nàng, đây chính là thù lao cho việc Dương Mộc Hoan đem An Lan Hinh phó thác cho nàng chiếu cố. Bắt đầu từ ngày nàng có phương thuốc liền cho người đi bốc thuốc, mỗi ngày đều phải uống một chén. Nếu thật sự có tác dụng, như vậy không quá lâu nàng hẳn là có thể có một đứa con của riêng mình!

Nghĩ đến điều đó tâm tình Tân Song Ngọc liền nhảy nhót lên.

Mà lúc này bên trong Khởi Thủy Uyển, An Như Yên nằm ở trên giường, Dĩnh Thu bưng một chén thuốc hầu hạ nàng uống, mới vừa uống vào ngụm đầu tiên An Như Yên liền phun ra, “Đây là sắc thuốc như thế nào? Đắng như vậy là trách ta chưa đủ khổ sao?”

Dĩnh Thu quỳ mạnh trên mặt đất, “Nô tỳ đáng chết……Chính là thuốc này……Thuốc đắng dã tật tốt cho bệnh, nô tỳ cũng không có biện pháp nha.”

Từ sau khi tiểu thư gặp chuyện không may tính tình lại ác liệt. Trước kia tiểu thư tuy rằng đối với hạ nhân thập phần nghiêm khắc nhưng đối với mình thật ra rất ít phát giân nhưng là hai ngày nay nàng ở bên cạnh hầu hạ thân thể tiểu thư, một lòng cố gắng không chọc giận tiểu thư, không ngừng suy đoán tâm tư của tiểu thư.

“Không có biện pháp? Vậy bổn tiểu thư nuôi bọn hạ nhân các ngươi làm gì? Không có biện pháp không biết cố gắng nghĩ ra sao? Ta xem, ta hiện tại cái dạng này hạ nhân như ngươi cũng muốn đến khi dễ bổn tiểu thư, đừng tưởng rằng bổn tiểu thư dễ chọc, xem ta làm sao thu thập các ngươi.” An Như Yên hung hăng nhìn lướt qua mặt các nha hoàn khác đứng chung quanh, vẻ mặt ác liệt. Trời biết, riêng việc các nàng đứng ở trước mặt mình, nàng đều khó có thể chịu được, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Quỳ xuống, đều quỳ xuống cho bổn tiểu thư.” An Như Yên lớn tiếng quát. Nhất thời, bọn nha hoàn hầu hạ trong phòng vội vàng quỳ trên mặt đất, sợ quỳ chậm một chút liền rước phải sự khó chịu của đại tiểu thư.

Hôm qua, một nha hoàn thời điểm giúp đại tiểu thư lau thân mình không cẩn thận làm đau đại tiểu thư, đại tiểu thư đùng đùng tức giận cho người đem hai tay nha hoàn kia làm hỏng, các nàng nhìn kinh hồn bạt vía, mỗi người đều cảm thấy bất an.

"Các ngươi nghe đây, ta An Như Yên tiểu tư con vợ cả của quý phủ, các ngươi có chút chậm trễ, bổn tiểu tư nhất định không tha cho các ngươi!" Ánh mắt An Như Yên sắc bén, tựa hồ bao nhiêu tức giận đều phát tiết trên người hạ nhân.

"Tiểu thư mau uống thuốc, uống vào vết thương mới có thể chóng lành." Dĩnh Thu lại một làn nữa đưa thuốc lên, An Như Yên một lần nữa lại tránh đi, lần này giận giữu càng đậm, "ta nói rất đắng, ngươi nghe không hiểu sao, ngươi... phải, chính là ngươi, nha hoàn ngoài cửa."

An Như Yên nhìn chằm chằm vào cửa, nha hoàn bị gọi đến trong long nhất thời lo lắng có dự cảm chẳng lành, "Dạ, đại tiểu thư muốn..... nô tỳ."

"Đem bát thuốc này uống đi!" Không chờ nàng nói xong An Như Yên liền đánh gãy lwoif nói của nàng, khóe miệng gợi lên một chút ác độc.

Nha hoàn kia sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, đại tiểu thư nhưng lại muốn nàng uống thuốc đó, đó là thuốc không phải cái khác này nọ, đối với người bênh mà nói, uống thuốc là tốt nhưng nàng là người bình thường cái này không thể uống loạn.

"Ngươi uống hay không?" An Như Yên không chờ nàng trả lời, giọng điệu bỗng cất cao, "Dĩnh Thu, đổ vào miệng nàng ta."

Đầu nha hoàn kia oanh một tiếng, không được vội vàng lắc đầu nhưng không thể thay đổi chủ ý của An Như Yên, Dĩnh thu nhanh chóng đứng dậy, lập tức theo lời nói của AN Như Yên, bưng bát thuốc trong tay đi tới nha hoàn ở cửa.

"Ta uống..... Tự ta uống..." Nha hoàn kia trong mắt đầy sự sợ hãi, dù sao cũng phải uống bát thuốc kia vào bụng, không bằng chính mình uống.

Ai ngờ, An Như Yên không cho nàng được như ý, hai hôm nay nằm trên giường, thú vui duy nhất là hành hạ bọn tiểu nhân, chỉ có như vậy mới có thể chấn an được àng, lạnh lùng trừng mắt nha hoàn kia, khóe miệng nhếch lên, "Mau, rót hết!"

Trên mặt nha hoàn kia tràn đầy sự tuyệt vọng, chỉ có thể mặc cho Dĩnh Thu chế trụ mình phía dưới, làm cho mình hé miệng, trơ mắt nhì bát thuốc đổ vào trong miệng."

"Ha ha..... tốt, ta nói cho các ngươi nghe, tất cả phải cẩn thận cho ta, chọc phải ta, các ngươi phải nhìn lại mình đi." An Như Yên điên cuồng cười to ra tiếng, tiếng cười vang vẳng rót vào lỗ tai bọn nha hoàn, giống như trong địa ngục, hai ngày hôm nay trong Thủy Uyển so với địa ngục còn khắc nghiệt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hầu Môn Độc Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook