Chương 29
Tam Nương Vạn Phúc
05/11/2021
Chương 29.
"Ngươi cũng rất hiểu nàng a." Tạ Bảo Lâm không mặn không nhạt nói một câu, cũng không biết nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Vương Lệnh Nghi nghe nàng nói như vậy, liền mặt dày xê dịch một chút về phía chỗ ngồi của Tạ Bảo Lâm, đến khi khoảng cách với nàng ước chừng chỉ còn cách hai bước chân, sau đó nàng hai mắt nhìn thẳng, đưa chân qua, nhẹ nhàng đụng một cái vào mũi chân Tạ Bảo Lâm, nói khẽ: "Ta không có ý gì khác."
Tạ Bảo Lâm không thèm để ý đến nàng, chính mình còn tận lực đem chân thu về, cố gắng cách xa nàng một chút, nói: "Đừng đụng vào ta."
Vương Lệnh Nghi càng bị xua đuổi lại càng muốn đi qua, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Tạ Bảo Lâm, đứng từ phía trên nhìn xuống, sau đó duỗi ra ngón trỏ thẳng dài nhẹ nhàng chọc chọc bờ vai Tạ Bảo Lâm: "Ngươi nói cho ta một chút được chứ?"
"Ta tại sao lại phải nói cho ngươi về Lý Cảnh Văn?" Tạ Bảo Lâm nửa thật nửa giả nói.
"Bởi vì..." Vương Lệnh Nghi chỉ nói được vỏn vẹn hai chữ, cũng không thể nói tiếp nữa.
Tạ Bảo Lâm nhìn bộ dạng của nàng, không khỏi nhíu mày, chỉ sợ Vương Lệnh Nghi lại muốn làm ra hành động ngốc nghếch gì nữa, lập tức lên tiếng nói: "Ngươi lại muốn chạy?"
Vương Lệnh Nghi nhớ tới lần trước, cũng cảm giác mình nhát gan không thể chấp nhận được, liền cảm thấy chột dạ vài phần, kiêu ngạo cũng theo đó mất đi không còn một mảnh, nàng rủ mắt xuống: "Ngươi thật ra vẫn rất để nàng trong lòng a."
Tạ Bảo Lâm về cơ bản đã từng thấy qua người da mặt rất dày, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua loại người đổi trắng thay đen nhanh như vậy. Nàng tức giận nói: "Vương Lệnh Nghi! Não của ngươi bên trong có chứa hạt đào rất lớn sao? Ta để nàng trong lòng là thế nào?"
Vương Lệnh Nghi bĩu môi: "Ý của ta là, ngươi cảm thấy ta còn để Lý Cảnh Văn trong lòng, cho nên ngươi đối với nàng giống như rất mẫn cảm."
Tạ Bảo Lâm thản nhiên nói: "Da mặt ngươi nên mỏng một chút a." Bất quá nàng lại bắt được một chữ "còn" này của Vương Lệnh Nghi, nói cách khác, lúc trước Vương Lệnh Nghi vẫn rất để Lý Cảnh Văn trong lòng a.
Cẩn thận ngẫm lại, Minh Đức cuối mùa xuân rời kinh, mùa hạ năm trước Vương Lệnh Nghi lại tiến cung, nàng âm thầm nhớ đến lời nói lúc trước của Vương Lệnh Nghi, "Là ta tự mình muốn tiến cung", chẳng lẽ cũng là bởi vì có liên quan đến việc Lý Cảnh Văn bỏ đi?
Tạ Bảo Lâm nói không rõ trong lòng mình là loại tư vị gì.
Vương Lệnh Nghi rầm rì vài tiếng, lại nói: "Chúng ta sau khi đổi trở về, ta cùng nàng cũng chưa từng gặp lại."
Lời này nghe xong trong lòng cũng coi như dễ chịu. Tạ Bảo Lâm hừ một tiếng, xem như miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này.
Vương Lệnh Nghi bắt đầu nhìn chằm chằm vào cái trán của Tạ Bảo Lâm, phát hiện ở phía mép tóc nàng ẩn hiện một nốt ruồi nhỏ đến mức bình thường nhìn lướt qua hầu như không thể nào thấy được, chăm chú nói: "Ta vừa định nói, bởi vì ta hiện tại cùng với ngươi một chỗ, cho nên ta mới có thể thanh thanh bạch bạch hỏi ngươi như vậy, bằng không ta tự mình nghe ngóng một chút vẫn là không có vấn đề gì. Ta thừa nhận ta cùng Lý Cảnh Văn từng có một đoạn thời gian, việc muốn tách ra cũng là do nàng lựa chọn a, trong lòng ta cũng đã cố gắng đè nén rất lâu. Nhưng mà hiện tại đối với ta mà nói tất cả đều đã qua rồi. Hiện nay nàng gặp phải chuyện lớn như vậy, nếu như ta giả vờ như nhìn không thấy, ngươi xác định ngươi còn có thể thích ta sao? Ngươi sẽ yêu thích một Vương Lệnh Nghi như vậy sao? Nếu như ngươi yêu thích một ta như vậy, ta cũng không thể yêu thích chính mình."
Tạ Bảo Lâm hơi cúi thấp đầu, khóe miệng nhanh chóng lướt qua một nụ cười, rồi sau đó lập tức dừng lại, bày ra vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ thấy Vương Lệnh Nghi mắt phượng cụp xuống, yên lặng nhìn mình, tựa hồ đang chờ mong, lại giống như đang muốn dùng sự dịu dàng nhất để dỗ dành. Tướng mạo của nàng sinh ra vốn dĩ đã rất vũ mị, không hiểu sao giờ phút này lại lộ ra một chút bướng bỉnh cùng ngốc nghếch. Tạ Bảo Lâm nói: "Ai nói ta thích ngươi?"
Vương Lệnh Nghi nghe xong lời này liền sững người lại, nàng im lặng cẩn thận suy nghĩ một chút, Tạ Bảo Lâm xác thực cũng chưa từng cùng nàng nói bất cứ điều gì. Đây chính là gián tiếp khẳng định, Tạ Bảo Lâm cũng chưa từng thừa nhận a, vậy... nụ hôn kia cũng không có bất kì ý nghĩa gì rồi.
"A." Vương Lệnh Nghi đột nhiên hô nhỏ một tiếng, ngay sau đó liền lui về phía sau vài bước, cúi đầu nói khẽ, "Là ta đã hiểu lầm."
Tạ Bảo Lâm nhìn nàng xoay người muốn rời đi, nói: "Ngươi lại muốn đi đâu?"
Vương Lệnh Nghi bước chân bỗng dừng lại.
Sau đó nàng nghe được tiếng bước chân của Tạ Bảo Lâm đang đi về hướng của mình, sau một khắc nàng lại nhìn thấy trước mắt một chiếc khăn tay bằng lụa, đó là Tạ Bảo Lâm đứng ở phía sau từ trên bả vai nàng đưa tới. Khăn tay kia vẫn còn lưu lại chút mùi hương thoang thoảng đặc trưng bên người Tạ Bảo Lâm, thập phần dễ chịu.
Hốc mắt của nàng từng đợt từng đợt nóng lên, giống như đang phát nhiệt.
Nàng cảm giác được Tạ Bảo Lâm giờ phút này động tác giống như đang ôm lấy mình, bởi vì Tạ Bảo Lâm vẫn như cũ đứng ở sau lưng nàng, thân thể hai người cách nhau cũng không tới một bước chân, lại nhẹ nhàng đưa khăn tay đến trước mặt nàng, giống như muốn đưa cho nàng lau nước mắt.
"Ngươi luôn thích khóc như vậy." Thanh âm Tạ Bảo Lâm từ phía sau lưng Vương Lệnh Nghi nhàn nhạt vang lên.
Vương Lệnh Nghi trên mặt vẫn còn bị phủ một lớp khăn, nhìn không ra được cảnh sắc bên ngoài, nàng hé miệng không nói lời nào, thân thể cũng không thèm động đậy.
Tạ Bảo Lâm đè lại khăn tay vì bị gió thổi mà nhẹ nhàng phiêu dật.
Vương Lệnh Nghi phân biệt được Tạ Bảo Lâm đã từ phía sau bước đến trước mặt mình rồi, bất quá cái khăn tay kia nàng vẫn còn không chịu lấy ra.
Nàng vừa định nói muốn cáo lui, lại đột nhiên phát hiện gương mặt Tạ Bảo Lâm đang dần dần tiến tới, môi nàng dịu dàng chạm vào môi mình.
Một nụ hôn, một nụ hôn bị ngăn cách bởi chiếc khăn lụa mỏng được thiết kế hết sức tinh tế, Tạ Bảo Lâm ôn nhu ấn một chút lên môi nàng.
Dường như chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Tạ Bảo Lâm thoáng rời ra một chút, hai người cách nhau bởi một chiếc khăn tay, mặt đối mặt hít thở không đều, ngươi hít vào ta thở ra, đem khăn tay thổi đến nhiễu loạn rồi.
Tạ Bảo Lâm nói: "Là ta nói ta thích ngươi.
"Không phải thưởng thức, không phải lòng tốt, cũng không phải thứ tình cảm của Hoàng hậu đối với Quý phi, mà là một nữ tử đối một nữ tử khác. Ta nghĩ, chỉ có ngươi mới có thể hiểu được a."
Cuối cùng, Tạ Bảo Lâm lại bổ sung thêm một câu: "Thích ngươi là đủ để nhìn ra được tâm tính của ta rất tốt rồi a?"
"Ngươi xấu." Vương Lệnh Nghi tức giận hét ra hai chữ.
Tạ Bảo Lâm lặng lẽ nở nụ cười: "Cho nên, thời điểm ta lấy cái khăn này xuống, ngươi nhớ rõ chỉ được phép đối với ta mỉm cười, không được khóc."
Tạ Bảo Lâm mãnh liệt buông tay, khăn tay kia theo cơn gió nhẹ nhàng từ trước mặt hai người lướt qua, lặng im rơi trên mặt đất.
Tạ Bảo Lâm rốt cuộc ngay tại khoảnh khắc này đã được nhìn thấy nữ tử đặc biệt nhất hậu cung, đôi mắt nàng bình thản buông xuống, ngay tại thời điểm nàng giương mắt nhìn lên trong đó dường như lại chất chứa thêm vài tia phong tình. Không biết như thế nào, Tạ Bảo Lâm lại bất giác nhớ đến thời điểm Vương Lệnh Nghi lần đầu tiến cung.
Nàng khi đó cùng mấy vị tiểu thư khác cùng nhau bước vào cánh cửa đại điện, lễ nghi động tác không có chỗ nào là không đạt tiêu chuẩn, từ lúc bước vào cửa cho đến khi tiến lên hành lễ, đầu cũng không dám quá phận ngẩng lên. Mà vào lúc Hoàng đế gọi các nàng giương mắt nhìn lên, Vương Lệnh Nghi liền mang theo gương mặt lạnh lùng không chút nhiệt độ nhàn nhạt mỉm cười ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng kia quả nhiên là xinh đẹp đến kinh tâm động phách. Tạ Bảo Lâm khi đó đã cảm thấy, người này tất nhiên là một tai họa.
Quả nhiên.
Nàng nhớ rõ Hoàng đế từng hỏi nàng: "Tử Đồng nghĩ như thế nào? Sẽ lưu lại nữ tử Vương gia?"
Tạ Bảo Lâm vốn dĩ luôn không thích quản chuyện riêng của Hoàng đế, nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nói một câu: "Không sai."
Hoàng đế chấp nhận, vì vậy Vương Lệnh Nghi chỉ có như vậy từng bước tiến vào trong cung.
Tạ Bảo Lâm nghĩ, có phải là do ngày đó thời tiết nắng nóng làm nàng sinh ra ảo giác, hay là nàng sớm đã chán ghét nữ nhân này vĩnh viễn không thay đổi? Bất quá cho đến tận bây giờ, Tạ Bảo Lâm mới có thể xác nhận, cái tai họa này, lưu lại cũng không có gì không tốt.
Giờ phút này, Tạ Bảo Lâm thật sự đã sinh ra một loại ảo giác, dường như Vương Lệnh Nghi đang đội mũ phượng khăn quàng vai, mà chiếc khăn vừa rồi nàng nhấc lên, lại biến thành một chiếc khăn voan màu đỏ thẫm.
Vương Lệnh Nghi đôi mắt xinh đẹp như tơ, cười nói: "Ta rất đẹp a?"
Mặt dạn mày dày như thế, Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên có chút hối hận khi vừa rồi lại suy nghĩ về nàng xinh đẹp dịu dàng như vậy, nàng có chút tận lực đổi chủ đề: "Chuyện vừa rồi ngươi yêu cầu, ta với ngươi có suy nghĩ khác biệt a."
Vương Lệnh Nghi thật ra có thể theo kịp sự thay đổi của Tạ Bảo Lâm: "Xin lắng tai nghe."
Tạ Bảo Lâm cho nàng một ánh mắt, ý nói "Ngươi cũng sẽ dùng thành ngữ sao, nhưng xem ra không tệ", sau đó, nàng rất tự nhiên kéo lấy cổ tay Vương Lệnh Nghi, dẫn nàng về chỗ ngồi, vừa đi vừa nói: "Ngươi tất nhiên biết rõ, Tần vương xưa nay dốc lòng đều bảo vệ che chở cho Minh Đức. Lần này ở Phiếm Hoa lâu, hai người các nàng cũng từng có tranh chấp. Đương nhiên, tranh chấp chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi, chẳng qua là thời gian tranh chấp quá mức trùng hợp. Còn có, ở nơi đó còn xuất hiện một người, Tôn Gia Tề."
"Tôn Gia Tề?" Vương Lệnh Nghi lần này cũng có chút kinh ngạc, "Hắn không phải xưa nay đều trốn trong nhà đọc sách thánh hiền sao, sao lại chạy đến đó?"
Tạ Bảo Lâm nói: "Cái này cũng là chỗ kì quái, hoặc có thể có người cố ý tính kế bọn hắn, mà nếu lộ liễu như vậy chỉ để đối phó Tần vương cùng Minh Đức, ta cuối cùng cũng không thấy việc này có gì tốt."
Vương Lệnh Nghi nói: "Lý Cảnh Văn rất giảo hoạt, chuyện gì nàng cũng có thể trốn được."
Tạ Bảo Lâm mặc dù không đành lòng, nhưng suy nghĩ đến một loạt sự việc vừa diễn ra, nàng vẫn quyết định hỏi: "Các ngươi làm sao lại chia ly?"
"Cái này a." Vương Lệnh Nghi dường như cũng không để trong lòng, "Chính là nàng cảm thấy ta bức nàng quá chặt a, ta trước kia đặc biệt tùy hứng, có lẽ nàng không chịu nổi tính khí này của ta."
Tạ Bảo Lâm nói: "Mà Tần vương lại cầu hôn ngươi."
"Ta khi đó cũng không biết nàng muốn đi Tây Nam, nàng trước đây đã từng nói muốn Tần vương lấy ta." Vương Lệnh Nghi lần này liền rũ mắt xuống, "Nàng nói nếu Tần vương cưới ta, chúng ta liền có thể ở cùng một chỗ, nhưng vì cái gì phải như vậy a? Ta lúc ấy nghĩ mãi mà không rõ, kì thật cho đến tận bây giờ ta cũng không hiểu được."
Tạ Bảo Lâm lại trầm mặc không nói bất cứ một lời nào.
Nếu theo như lời Vương Lệnh Nghi nói, Minh Đức vốn là người rất giảo hoạt, như vậy nàng làm sao có thể không mượn cơ hội rất hiếm có này? Mượn cơ hội hôn sự của Tần vương để kết thúc hết thảy mọi thứ, lại vẫn giữ mối quan hệ tốt với Vương thị cao quý, mà Minh Đức cũng có thể cùng Vương Lệnh Nghi trường tương tư thủ(*).
(*) Nắm tay dài lâu.
"Tạ Bảo Lâm, những gì ngươi muốn biết, ta đều nói cho ngươi biết rồi." Vương Lệnh Nghi thành thật nói, "Ta chỉ cho một mình ngươi biết a."
Tạ Bảo Lâm gật đầu, lại đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của Vương Lệnh Nghi, nói: "Chuyện của Minh Đức, ta cho người ngày đêm chú ý, nếu có tiến triển gì nhất định sẽ nói cho ngươi biết."
Vương Lệnh Nghi không khỏi hiểu ý nở nụ cười.
"Đúng rồi, lúc trước ngươi nói muốn để ta dạy ngươi tập viết, hôm nay đúng lúc ta cũng không có việc gì làm, chọn ngày không bằng gặp ngày a?" Tạ Bảo Lâm đưa ra lời đề nghị hết sức hợp tình hợp lý.
Vương Lệnh Nghi: !!!
Nàng vẫn còn nhớ đến bức họa kia a. Bức họa làm cho lòng người cảm thấy thẹn thùng, lại nhịn không được vừa muốn nhìn lại vừa muốn họa thì phải làm sao bây giờ? Như thế nào mới có thể ở ngay trước mặt Tạ Bảo Lâm cầm bức họa kia sau đó giấu đi? Nếu để Tạ Bảo Lâm nhìn thấy, bầu không khí tốt đẹp này nhất định sẽ tan vỡ do nàng nhất thời cao hứng vẽ lên.
...
Mọi chuyện vốn dĩ vẫn đang êm đẹp a, nàng lại chạy tới cung Phượng Nghi vẽ cái gì mà vẽ! Kì thật nàng có thể chỉ cần lưu lại cho Tạ Bảo Lâm một bức thư cũng được vậy!
Vương Lệnh Nghi giờ phút này lại không thể nhẫn tâm nói ra một lời cự tuyệt, cũng chỉ có thể ôm một bụng tràn đầy cảm giác tuyệt vọng theo sát phía sau lưng Tạ Bảo Lâm từ từ đi về hướng hậu viện thư phòng.
Vừa bước chân vào thư phòng, Vương Lệnh Nghi trước tiên liền bổ nhào đến trước bàn viết chữ, ra vẻ lơ đãng nhìn nhìn trang sách trên bàn, vừa nhìn lại phát hiện vẫn là trang sách ngày ấy, đây cũng chính là gián tiếp khẳng định Tạ Bảo Lâm hôm qua có lẽ đã không đến thư phòng, hoặc là nàng đã không nhìn thấy quyển sách này.
Vì để nghiệm chứng ý nghĩ của mình, Vương Lệnh Nghi nhanh chóng đi lên đứng trước bàn sách. Nàng ngóc cổ nhìn nhìn nghiên mực, lại đưa tay sờ soạng ngòi bút một chút. Sau đó lập tức nhanh chóng đếm số giấy Tuyên Thành còn lại xem còn mấy tờ, thẳng đến khi xác nhận số lượng so với hôm qua là giống nhau, Vương Lệnh Nghi mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Tạ Bảo Lâm thật sự không có đến đây. Cho nên mục tiêu trước mắt của Vương Lệnh Nghi chính là chuyển đi lực chú ý của Tạ Bảo Lâm, nàng không chú ý đến thì mình liền có thể đem bức họa giấu đi.
Như thế nào mới có thể để cho Tạ Bảo Lâm phân tâm a? Vương Lệnh Nghi nhìn Tạ Bảo Lâm đứng bên cạnh mình, im lặng lâm vào trầm tư.
Hết chương 29.
"Ngươi cũng rất hiểu nàng a." Tạ Bảo Lâm không mặn không nhạt nói một câu, cũng không biết nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Vương Lệnh Nghi nghe nàng nói như vậy, liền mặt dày xê dịch một chút về phía chỗ ngồi của Tạ Bảo Lâm, đến khi khoảng cách với nàng ước chừng chỉ còn cách hai bước chân, sau đó nàng hai mắt nhìn thẳng, đưa chân qua, nhẹ nhàng đụng một cái vào mũi chân Tạ Bảo Lâm, nói khẽ: "Ta không có ý gì khác."
Tạ Bảo Lâm không thèm để ý đến nàng, chính mình còn tận lực đem chân thu về, cố gắng cách xa nàng một chút, nói: "Đừng đụng vào ta."
Vương Lệnh Nghi càng bị xua đuổi lại càng muốn đi qua, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Tạ Bảo Lâm, đứng từ phía trên nhìn xuống, sau đó duỗi ra ngón trỏ thẳng dài nhẹ nhàng chọc chọc bờ vai Tạ Bảo Lâm: "Ngươi nói cho ta một chút được chứ?"
"Ta tại sao lại phải nói cho ngươi về Lý Cảnh Văn?" Tạ Bảo Lâm nửa thật nửa giả nói.
"Bởi vì..." Vương Lệnh Nghi chỉ nói được vỏn vẹn hai chữ, cũng không thể nói tiếp nữa.
Tạ Bảo Lâm nhìn bộ dạng của nàng, không khỏi nhíu mày, chỉ sợ Vương Lệnh Nghi lại muốn làm ra hành động ngốc nghếch gì nữa, lập tức lên tiếng nói: "Ngươi lại muốn chạy?"
Vương Lệnh Nghi nhớ tới lần trước, cũng cảm giác mình nhát gan không thể chấp nhận được, liền cảm thấy chột dạ vài phần, kiêu ngạo cũng theo đó mất đi không còn một mảnh, nàng rủ mắt xuống: "Ngươi thật ra vẫn rất để nàng trong lòng a."
Tạ Bảo Lâm về cơ bản đã từng thấy qua người da mặt rất dày, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua loại người đổi trắng thay đen nhanh như vậy. Nàng tức giận nói: "Vương Lệnh Nghi! Não của ngươi bên trong có chứa hạt đào rất lớn sao? Ta để nàng trong lòng là thế nào?"
Vương Lệnh Nghi bĩu môi: "Ý của ta là, ngươi cảm thấy ta còn để Lý Cảnh Văn trong lòng, cho nên ngươi đối với nàng giống như rất mẫn cảm."
Tạ Bảo Lâm thản nhiên nói: "Da mặt ngươi nên mỏng một chút a." Bất quá nàng lại bắt được một chữ "còn" này của Vương Lệnh Nghi, nói cách khác, lúc trước Vương Lệnh Nghi vẫn rất để Lý Cảnh Văn trong lòng a.
Cẩn thận ngẫm lại, Minh Đức cuối mùa xuân rời kinh, mùa hạ năm trước Vương Lệnh Nghi lại tiến cung, nàng âm thầm nhớ đến lời nói lúc trước của Vương Lệnh Nghi, "Là ta tự mình muốn tiến cung", chẳng lẽ cũng là bởi vì có liên quan đến việc Lý Cảnh Văn bỏ đi?
Tạ Bảo Lâm nói không rõ trong lòng mình là loại tư vị gì.
Vương Lệnh Nghi rầm rì vài tiếng, lại nói: "Chúng ta sau khi đổi trở về, ta cùng nàng cũng chưa từng gặp lại."
Lời này nghe xong trong lòng cũng coi như dễ chịu. Tạ Bảo Lâm hừ một tiếng, xem như miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này.
Vương Lệnh Nghi bắt đầu nhìn chằm chằm vào cái trán của Tạ Bảo Lâm, phát hiện ở phía mép tóc nàng ẩn hiện một nốt ruồi nhỏ đến mức bình thường nhìn lướt qua hầu như không thể nào thấy được, chăm chú nói: "Ta vừa định nói, bởi vì ta hiện tại cùng với ngươi một chỗ, cho nên ta mới có thể thanh thanh bạch bạch hỏi ngươi như vậy, bằng không ta tự mình nghe ngóng một chút vẫn là không có vấn đề gì. Ta thừa nhận ta cùng Lý Cảnh Văn từng có một đoạn thời gian, việc muốn tách ra cũng là do nàng lựa chọn a, trong lòng ta cũng đã cố gắng đè nén rất lâu. Nhưng mà hiện tại đối với ta mà nói tất cả đều đã qua rồi. Hiện nay nàng gặp phải chuyện lớn như vậy, nếu như ta giả vờ như nhìn không thấy, ngươi xác định ngươi còn có thể thích ta sao? Ngươi sẽ yêu thích một Vương Lệnh Nghi như vậy sao? Nếu như ngươi yêu thích một ta như vậy, ta cũng không thể yêu thích chính mình."
Tạ Bảo Lâm hơi cúi thấp đầu, khóe miệng nhanh chóng lướt qua một nụ cười, rồi sau đó lập tức dừng lại, bày ra vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ thấy Vương Lệnh Nghi mắt phượng cụp xuống, yên lặng nhìn mình, tựa hồ đang chờ mong, lại giống như đang muốn dùng sự dịu dàng nhất để dỗ dành. Tướng mạo của nàng sinh ra vốn dĩ đã rất vũ mị, không hiểu sao giờ phút này lại lộ ra một chút bướng bỉnh cùng ngốc nghếch. Tạ Bảo Lâm nói: "Ai nói ta thích ngươi?"
Vương Lệnh Nghi nghe xong lời này liền sững người lại, nàng im lặng cẩn thận suy nghĩ một chút, Tạ Bảo Lâm xác thực cũng chưa từng cùng nàng nói bất cứ điều gì. Đây chính là gián tiếp khẳng định, Tạ Bảo Lâm cũng chưa từng thừa nhận a, vậy... nụ hôn kia cũng không có bất kì ý nghĩa gì rồi.
"A." Vương Lệnh Nghi đột nhiên hô nhỏ một tiếng, ngay sau đó liền lui về phía sau vài bước, cúi đầu nói khẽ, "Là ta đã hiểu lầm."
Tạ Bảo Lâm nhìn nàng xoay người muốn rời đi, nói: "Ngươi lại muốn đi đâu?"
Vương Lệnh Nghi bước chân bỗng dừng lại.
Sau đó nàng nghe được tiếng bước chân của Tạ Bảo Lâm đang đi về hướng của mình, sau một khắc nàng lại nhìn thấy trước mắt một chiếc khăn tay bằng lụa, đó là Tạ Bảo Lâm đứng ở phía sau từ trên bả vai nàng đưa tới. Khăn tay kia vẫn còn lưu lại chút mùi hương thoang thoảng đặc trưng bên người Tạ Bảo Lâm, thập phần dễ chịu.
Hốc mắt của nàng từng đợt từng đợt nóng lên, giống như đang phát nhiệt.
Nàng cảm giác được Tạ Bảo Lâm giờ phút này động tác giống như đang ôm lấy mình, bởi vì Tạ Bảo Lâm vẫn như cũ đứng ở sau lưng nàng, thân thể hai người cách nhau cũng không tới một bước chân, lại nhẹ nhàng đưa khăn tay đến trước mặt nàng, giống như muốn đưa cho nàng lau nước mắt.
"Ngươi luôn thích khóc như vậy." Thanh âm Tạ Bảo Lâm từ phía sau lưng Vương Lệnh Nghi nhàn nhạt vang lên.
Vương Lệnh Nghi trên mặt vẫn còn bị phủ một lớp khăn, nhìn không ra được cảnh sắc bên ngoài, nàng hé miệng không nói lời nào, thân thể cũng không thèm động đậy.
Tạ Bảo Lâm đè lại khăn tay vì bị gió thổi mà nhẹ nhàng phiêu dật.
Vương Lệnh Nghi phân biệt được Tạ Bảo Lâm đã từ phía sau bước đến trước mặt mình rồi, bất quá cái khăn tay kia nàng vẫn còn không chịu lấy ra.
Nàng vừa định nói muốn cáo lui, lại đột nhiên phát hiện gương mặt Tạ Bảo Lâm đang dần dần tiến tới, môi nàng dịu dàng chạm vào môi mình.
Một nụ hôn, một nụ hôn bị ngăn cách bởi chiếc khăn lụa mỏng được thiết kế hết sức tinh tế, Tạ Bảo Lâm ôn nhu ấn một chút lên môi nàng.
Dường như chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Tạ Bảo Lâm thoáng rời ra một chút, hai người cách nhau bởi một chiếc khăn tay, mặt đối mặt hít thở không đều, ngươi hít vào ta thở ra, đem khăn tay thổi đến nhiễu loạn rồi.
Tạ Bảo Lâm nói: "Là ta nói ta thích ngươi.
"Không phải thưởng thức, không phải lòng tốt, cũng không phải thứ tình cảm của Hoàng hậu đối với Quý phi, mà là một nữ tử đối một nữ tử khác. Ta nghĩ, chỉ có ngươi mới có thể hiểu được a."
Cuối cùng, Tạ Bảo Lâm lại bổ sung thêm một câu: "Thích ngươi là đủ để nhìn ra được tâm tính của ta rất tốt rồi a?"
"Ngươi xấu." Vương Lệnh Nghi tức giận hét ra hai chữ.
Tạ Bảo Lâm lặng lẽ nở nụ cười: "Cho nên, thời điểm ta lấy cái khăn này xuống, ngươi nhớ rõ chỉ được phép đối với ta mỉm cười, không được khóc."
Tạ Bảo Lâm mãnh liệt buông tay, khăn tay kia theo cơn gió nhẹ nhàng từ trước mặt hai người lướt qua, lặng im rơi trên mặt đất.
Tạ Bảo Lâm rốt cuộc ngay tại khoảnh khắc này đã được nhìn thấy nữ tử đặc biệt nhất hậu cung, đôi mắt nàng bình thản buông xuống, ngay tại thời điểm nàng giương mắt nhìn lên trong đó dường như lại chất chứa thêm vài tia phong tình. Không biết như thế nào, Tạ Bảo Lâm lại bất giác nhớ đến thời điểm Vương Lệnh Nghi lần đầu tiến cung.
Nàng khi đó cùng mấy vị tiểu thư khác cùng nhau bước vào cánh cửa đại điện, lễ nghi động tác không có chỗ nào là không đạt tiêu chuẩn, từ lúc bước vào cửa cho đến khi tiến lên hành lễ, đầu cũng không dám quá phận ngẩng lên. Mà vào lúc Hoàng đế gọi các nàng giương mắt nhìn lên, Vương Lệnh Nghi liền mang theo gương mặt lạnh lùng không chút nhiệt độ nhàn nhạt mỉm cười ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng kia quả nhiên là xinh đẹp đến kinh tâm động phách. Tạ Bảo Lâm khi đó đã cảm thấy, người này tất nhiên là một tai họa.
Quả nhiên.
Nàng nhớ rõ Hoàng đế từng hỏi nàng: "Tử Đồng nghĩ như thế nào? Sẽ lưu lại nữ tử Vương gia?"
Tạ Bảo Lâm vốn dĩ luôn không thích quản chuyện riêng của Hoàng đế, nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nói một câu: "Không sai."
Hoàng đế chấp nhận, vì vậy Vương Lệnh Nghi chỉ có như vậy từng bước tiến vào trong cung.
Tạ Bảo Lâm nghĩ, có phải là do ngày đó thời tiết nắng nóng làm nàng sinh ra ảo giác, hay là nàng sớm đã chán ghét nữ nhân này vĩnh viễn không thay đổi? Bất quá cho đến tận bây giờ, Tạ Bảo Lâm mới có thể xác nhận, cái tai họa này, lưu lại cũng không có gì không tốt.
Giờ phút này, Tạ Bảo Lâm thật sự đã sinh ra một loại ảo giác, dường như Vương Lệnh Nghi đang đội mũ phượng khăn quàng vai, mà chiếc khăn vừa rồi nàng nhấc lên, lại biến thành một chiếc khăn voan màu đỏ thẫm.
Vương Lệnh Nghi đôi mắt xinh đẹp như tơ, cười nói: "Ta rất đẹp a?"
Mặt dạn mày dày như thế, Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên có chút hối hận khi vừa rồi lại suy nghĩ về nàng xinh đẹp dịu dàng như vậy, nàng có chút tận lực đổi chủ đề: "Chuyện vừa rồi ngươi yêu cầu, ta với ngươi có suy nghĩ khác biệt a."
Vương Lệnh Nghi thật ra có thể theo kịp sự thay đổi của Tạ Bảo Lâm: "Xin lắng tai nghe."
Tạ Bảo Lâm cho nàng một ánh mắt, ý nói "Ngươi cũng sẽ dùng thành ngữ sao, nhưng xem ra không tệ", sau đó, nàng rất tự nhiên kéo lấy cổ tay Vương Lệnh Nghi, dẫn nàng về chỗ ngồi, vừa đi vừa nói: "Ngươi tất nhiên biết rõ, Tần vương xưa nay dốc lòng đều bảo vệ che chở cho Minh Đức. Lần này ở Phiếm Hoa lâu, hai người các nàng cũng từng có tranh chấp. Đương nhiên, tranh chấp chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi, chẳng qua là thời gian tranh chấp quá mức trùng hợp. Còn có, ở nơi đó còn xuất hiện một người, Tôn Gia Tề."
"Tôn Gia Tề?" Vương Lệnh Nghi lần này cũng có chút kinh ngạc, "Hắn không phải xưa nay đều trốn trong nhà đọc sách thánh hiền sao, sao lại chạy đến đó?"
Tạ Bảo Lâm nói: "Cái này cũng là chỗ kì quái, hoặc có thể có người cố ý tính kế bọn hắn, mà nếu lộ liễu như vậy chỉ để đối phó Tần vương cùng Minh Đức, ta cuối cùng cũng không thấy việc này có gì tốt."
Vương Lệnh Nghi nói: "Lý Cảnh Văn rất giảo hoạt, chuyện gì nàng cũng có thể trốn được."
Tạ Bảo Lâm mặc dù không đành lòng, nhưng suy nghĩ đến một loạt sự việc vừa diễn ra, nàng vẫn quyết định hỏi: "Các ngươi làm sao lại chia ly?"
"Cái này a." Vương Lệnh Nghi dường như cũng không để trong lòng, "Chính là nàng cảm thấy ta bức nàng quá chặt a, ta trước kia đặc biệt tùy hứng, có lẽ nàng không chịu nổi tính khí này của ta."
Tạ Bảo Lâm nói: "Mà Tần vương lại cầu hôn ngươi."
"Ta khi đó cũng không biết nàng muốn đi Tây Nam, nàng trước đây đã từng nói muốn Tần vương lấy ta." Vương Lệnh Nghi lần này liền rũ mắt xuống, "Nàng nói nếu Tần vương cưới ta, chúng ta liền có thể ở cùng một chỗ, nhưng vì cái gì phải như vậy a? Ta lúc ấy nghĩ mãi mà không rõ, kì thật cho đến tận bây giờ ta cũng không hiểu được."
Tạ Bảo Lâm lại trầm mặc không nói bất cứ một lời nào.
Nếu theo như lời Vương Lệnh Nghi nói, Minh Đức vốn là người rất giảo hoạt, như vậy nàng làm sao có thể không mượn cơ hội rất hiếm có này? Mượn cơ hội hôn sự của Tần vương để kết thúc hết thảy mọi thứ, lại vẫn giữ mối quan hệ tốt với Vương thị cao quý, mà Minh Đức cũng có thể cùng Vương Lệnh Nghi trường tương tư thủ(*).
(*) Nắm tay dài lâu.
"Tạ Bảo Lâm, những gì ngươi muốn biết, ta đều nói cho ngươi biết rồi." Vương Lệnh Nghi thành thật nói, "Ta chỉ cho một mình ngươi biết a."
Tạ Bảo Lâm gật đầu, lại đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của Vương Lệnh Nghi, nói: "Chuyện của Minh Đức, ta cho người ngày đêm chú ý, nếu có tiến triển gì nhất định sẽ nói cho ngươi biết."
Vương Lệnh Nghi không khỏi hiểu ý nở nụ cười.
"Đúng rồi, lúc trước ngươi nói muốn để ta dạy ngươi tập viết, hôm nay đúng lúc ta cũng không có việc gì làm, chọn ngày không bằng gặp ngày a?" Tạ Bảo Lâm đưa ra lời đề nghị hết sức hợp tình hợp lý.
Vương Lệnh Nghi: !!!
Nàng vẫn còn nhớ đến bức họa kia a. Bức họa làm cho lòng người cảm thấy thẹn thùng, lại nhịn không được vừa muốn nhìn lại vừa muốn họa thì phải làm sao bây giờ? Như thế nào mới có thể ở ngay trước mặt Tạ Bảo Lâm cầm bức họa kia sau đó giấu đi? Nếu để Tạ Bảo Lâm nhìn thấy, bầu không khí tốt đẹp này nhất định sẽ tan vỡ do nàng nhất thời cao hứng vẽ lên.
...
Mọi chuyện vốn dĩ vẫn đang êm đẹp a, nàng lại chạy tới cung Phượng Nghi vẽ cái gì mà vẽ! Kì thật nàng có thể chỉ cần lưu lại cho Tạ Bảo Lâm một bức thư cũng được vậy!
Vương Lệnh Nghi giờ phút này lại không thể nhẫn tâm nói ra một lời cự tuyệt, cũng chỉ có thể ôm một bụng tràn đầy cảm giác tuyệt vọng theo sát phía sau lưng Tạ Bảo Lâm từ từ đi về hướng hậu viện thư phòng.
Vừa bước chân vào thư phòng, Vương Lệnh Nghi trước tiên liền bổ nhào đến trước bàn viết chữ, ra vẻ lơ đãng nhìn nhìn trang sách trên bàn, vừa nhìn lại phát hiện vẫn là trang sách ngày ấy, đây cũng chính là gián tiếp khẳng định Tạ Bảo Lâm hôm qua có lẽ đã không đến thư phòng, hoặc là nàng đã không nhìn thấy quyển sách này.
Vì để nghiệm chứng ý nghĩ của mình, Vương Lệnh Nghi nhanh chóng đi lên đứng trước bàn sách. Nàng ngóc cổ nhìn nhìn nghiên mực, lại đưa tay sờ soạng ngòi bút một chút. Sau đó lập tức nhanh chóng đếm số giấy Tuyên Thành còn lại xem còn mấy tờ, thẳng đến khi xác nhận số lượng so với hôm qua là giống nhau, Vương Lệnh Nghi mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Tạ Bảo Lâm thật sự không có đến đây. Cho nên mục tiêu trước mắt của Vương Lệnh Nghi chính là chuyển đi lực chú ý của Tạ Bảo Lâm, nàng không chú ý đến thì mình liền có thể đem bức họa giấu đi.
Như thế nào mới có thể để cho Tạ Bảo Lâm phân tâm a? Vương Lệnh Nghi nhìn Tạ Bảo Lâm đứng bên cạnh mình, im lặng lâm vào trầm tư.
Hết chương 29.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.