Chương 6: Chiêu Hắn Ở Rể
Đoàn Tử Lai Tập
16/03/2023
Sau khi Vương bộ đầu rời đi, Phàn Trường Ngọc ôm muội muội ngồi trong căn nhà bừa bộn cùng với phu thê Triệu thợ mộc, nửa ngày cũng không nói lời nào.
Hơn nửa ngày, Triệu đại nương mới lắp bắp nói: "Kén rể. . . Cũng không phải chuyện dễ dàng? Ta sống đến chừng này tuổi rồi, cũng chỉ nghe qua có độc nữ nhà viên ngoại giàu có mới kén rể, chúng ta nghèo tay trắng thành cái dạng này, ai sẽ nguyện ý đến ở rể?"
Phàn Trường Ngọc trầm mặc không đáp.
Biện pháp của Vương bộ đầu đưa ra, đó là bảo nàng tranh thủ thời gian chiêu về một vị phu quân, theo cách này, phụ thân nàng cũng coi như là có nhi tử, gia sản tất nhiên là thuộc về nàng.
Nhưng sau khi Tống gia từ hôn, danh tiếng thiên sát cô tinh của nàng truyền đi, nàng lấy chồng cũng khó khăn, chớ nói chi là kén rể.
Lúc trước nàng có nhờ người hỏi qua một vài trạng sư, ước chừng cũng biết được tình cảnh của nhà nàng, nên căn bản không coi rằng việc kén rể là giải pháp dành cho nàng.
Dù sao thế nhân đều lấy chuyện ở rể lấy làm hổ thẹn, nam nhân một khi đi ở rể, thì ngay cả tổ tông dòng họ đều từ bỏ, đi đâu cũng không thể ngẩng đầu lên được.
Đừng nói là gia đình bình thường, cho dù là bọn lưu manh vô lại chơi bời lêu lổng, cũng không nguyện ý mà đi ở rể.
Triệu thợ mộc chống đôi tay chai sần trên đầu gối, khuôn mặt nhăn nheo càng lộ vẻ già nua, thở dài nói: "Thành thân là đại sự cả đời, cũng không thể tùy tiện tìm người đến bái đường, nếu không thì tương lai sau này người chịu khổ vẫn là bản thân nha đầu Trường Ngọc."
Triệu đại nương nghe xong liền cảm thấy chua xót thay cho Phàn Trường Ngọc, các cô nương khác lấy chồng, ai mà không do phụ mẫu ngàn chọn vạn tuyển, biết rõ gia cảnh và nhân phẩm của đối phương, sau đó mới nở mày nở mặt đi xuất giá?
Phàn Trường Ngọc đã không còn phụ mẫu, trước mắt phải vội vã tìm người ở rể, đừng nói về nhân phẩm của đối phương, chỉ cần dung mạo không kỳ cục xấu xí là đã tốt rồi.
Bà đang muốn lau nước mắt, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Nam nhân cháu cứu đó, hắn đã có gia thất chưa?"
Lời vừa ra khỏi miệng, bà liền tự trả lời mình: "Không có, lúc trước cháu có nói hắn chạy nạn từ phía bắc chạy tới đây, trong nhà chỉ còn lại một mình hắn."
Phàn Trường Ngọc tất nhiên hiểu được ý tứ của Triệu đại nương, sửng sốt một hồi lâu.
Triệu đại nương nhìn nàng không có biểu thị gì, đành phải nói rõ ràng hơn: "Thân thể của hắn bị thương không còn chỗ nào để đi, kéo lấy một thân bệnh hoạn không phải không có chỗ đi sao, nếu không. . . Đại nương giúp cháu hỏi ý tứ của nam nhân trẻ tuổi kia?"
Có thể là bởi vì trong lòng bà sớm đã có ý định mai mối, Triệu đại nương nhìn Phàn Trường Ngọc, càng nhìn càng cảm thấy nàng và nam nhân kia thật xứng đôi, bản thân Trường Ngọc lại rất có bản lĩnh, tương lai sau này coi như nam nhân kia thật sự trở thành một phế nhân, một mình nàng cũng có thể trông nom việc nhà chống đỡ gia đình.
Hơn nữa, hôm nay khi bà đến Tống gia nhờ giúp đỡ nhưng lại bị đối phương đóng chặt cửa, Triệu đại nương đối với tên vong ân phụ nghĩa Tống Nghiễn kia thấy hận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa nghĩ tới dáng dấp của nam nhân trẻ tuổi kia trông còn có vẻ đoan chính hơn Tống Nghiễn, trong lòng bà càng cảm thấy hài lòng.
Đầu óc của Phàn Trường Ngọc lúc này vô cùng rối bời, nghe vậy chỉ nói: "Đại nương đừng hỏi, ngài để cho bản thân cháu suy nghĩ kỹ càng lại, nghĩ xong thì tự bản thân cháu sẽ đi hỏi."
Triệu đại nương biết Phàn Trường Ngọc là người luôn có chủ ý, vì thế khi nghe được lời này của nàng thì cũng không cần nhiều lời nữa, cùng với người bạn già giúp đỡ Phàn Trường Ngọc thu dọn nhà cửa, xong thì trở về nhà.
Trường Ninh có thói quen ngủ trưa, trước đó lại vừa mới khóc xong nên rất mệt, sau khi ngủ thì được Phàn Trường Ngọc ôm lại vào giường.
Bản thân nàng cũng giữ nguyên quần áo nằm xuống, mắt nhìn đỉnh trướng còn đầu óc thì trống rỗng.
Tống Nghiễn và nam nhân gọi là Ngôn Chính kia, hình ảnh hai người chồng chéo lên nhau hiện lên trong đầu nàng.
Lại nói, nàng và Tống Nghiễn tuy là thanh mai trúc mã lại được đính hôn từ thuở nhỏ, nhưng ký ức liên quan giữa hai người thật ít đến thương cảm.
Tống Nghiễn luôn luôn rất bận rộn, trước khi được nhận vào trường huyện hắn ta vẫn luôn học hành gian khổ, hai nhà mặc dù đều ở cùng chung một con ngõ, nhưng để không quấy rầy Tống Nghiễn đọc sách, nàng hiếm khi đi tìm hắn ta, nếu như đi, hơn phân nửa là do phụ mẫu nhờ nàng đi đến Tống gia đưa thứ gì đó, có lúc là thịt, có lúc là điểm tâm.
Khi đó Tống mẫu đối xử với nàng rất ôn hoà, còn nói Tống Nghiễn đang cố gắng đọc sách, cũng là vì muốn thi đậu công danh để nàng sau này được hưởng phúc.
Về sau Tống Nghiễn thi đậu trường huyện, trường huyện cung cấp chỗ ăn chỗ ngủ, thời gian hắn ta ở nhà ngày càng ít hơn, Phàn Trường Ngọc càng ngày cũng càng khó được gặp hắn ta.
Có một lần nàng theo phụ thân đến trên huyện để đi chợ, Tống mẫu có làm một bộ xiêm y mới cho Tống Nghiễn và nhờ nhà nàng mang đến cho Tống Nghiễn.
Đó là lần đầu tiên Phàn Trường Ngọc đến trường huyện, chỉ cảm thấy trường học nơi đó thật sự khí phái, sau khi người gác cổng truyền lời cho Tống Nghiễn ra gặp nàng, nàng đưa bộ xiêm y mới do Tống mẫu làm cho hắn ta, thần sắc hắn ta thản nhiên nói đa tạ.
Một đồng môn đi ngang qua mỉm cười hỏi Tống Nghiễn nàng là ai, hắn ta lại đáp là xá muội.
Ngày đó khi trở về, trong lòng của Phàn Trường Ngọc cảm thấy buồn bã, nàng có thể cảm giác được, Tống Nghiễn kỳ thật cũng không muốn nàng đi tìm hắn ta.
Vị hôn thê là nữ nhi của một người đồ tể, điều này có thể làm cho hắn ta cảm thấy xấu hổ trước mặt đồng môn.
Và kể từ ngày đó trở đi, nàng liền nghĩ qua nếu như Tống Nghiễn không thích nàng, nàng sẽ giải trừ hôn ước với Tống Nghiễn, nhưng phụ mẫu tựa hồ rất thích Tống Nghiễn, cảm thấy hắn ta rất biết cầu tiến.
Tống mẫu khi đó cũng rất thích nàng, thường xuyên ở trước mặt mọi người nói chờ đến khi Tống Nghiễn đậu cử nhân, bà ta sẽ ra mặt cho Tống Nghiễn cưới nàng về, người bên ngoài đều khen nàng có phúc khí.
Phàn Trường Ngọc chỉ tự đi nói riêng với Tống Nghiễn chuyện giải trừ hôn ước, lúc ấy Tống Nghiễn còn đang xem sách, nghe vậy lập tức ngước đôi mắt hiếm khi có gợn sóng hỏi nàng: "Chuyện hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, nàng lại xem như trò đùa?"
*phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: sự đồng ý của cha mẹ và lời qua lại của mai mối
Phàn Trường Ngọc cảm thấy những lời kia của hắn ta có nghĩa như hắn ta không chịu giải trừ hôn ước, hơn nữa khi biết thái độ của đối phương, nàng cuối cùng cũng không đề cập lại chuyện này.
Về sau, khi phụ mẫu nàng qua đời, Tống mẫu lấy lý do bát tự không hợp kia đến cửa thuyết pháp từ hôn.
Có thể là do phụ mẫu qua đời đã làm hao hết mọi bi thương trong nàng, cũng có thể là nàng vốn đã không có nhiều tình cảm với hắn ta, hiện tại khi nàng nghĩ tới Tống Nghiễn, lại không hề cảm thấy khổ sở.
Về phần nam nhân tên Ngôn Chính được nàng cửu trở về, hiểu biết của nàng đối với hắn lại càng ít hơn.
Đối phương cũng biết rất ít về nàng, trong lúc đối phương bị trọng thương không còn đường lui mà đi hỏi hắn có nguyện ý ở rể hay không, ít nhiều cũng có mấy phần ý đồ mang ân cầu báo và giậu đổ bìm leo.
Hôn ước năm đó giữa nàng và Tống Nghiễn là do phụ mẫu có ân với Tống gia cho nên mới được định ra.
Phàn Trường Ngọc không muốn lại trải qua sự tồi tệ giống như mối hôn ước giữa nàng và Tống Nghiễn, nhưng trước mắt xác thực lại không còn cách nào khác.
Nàng càng nghĩ, cảm thấy nếu không thì nàng nên đi thương lượng với nam nhân tên Ngôn Chính kia, hỏi thử xem hắn có nguyện ý giả ở rể hay không?
Miễn là nàng có thể bảo vệ được gia sản của nhà mình, sau khi thương thế của đối phương tốt lên, muốn đi hay ở là tùy ý hắn.
Nếu như hắn muốn đi, Phàn Trường Ngọc đương nhiên sẽ không ngăn cản, nàng cứu hắn một mạng, hắn giả ở rể giúp mình vượt qua khó khăn, đến khi đó cũng xem như là thanh toán rõ ràng.
Nếu như hắn muốn ở lại. . . Phàn Trường Ngọc nghĩ gương mặt của đối phương giống như trăng non tuyết mới như vậy, nàng tựa hồ cũng không chịu thiệt thòi?
-
Trên gác xếp của Triệu gia, Tạ Chinh vừa mới gỡ tờ giấy xuống từ chân của Hải Đông Thanh, đột nhiên hắt hơi một cái.
Hắn sốt ruột nhướn đôi mày kiếm, thầm nghĩ hắn có thể đã bị nhiễm phong hàn.
Con Hải Đông Thanh với bộ lông thuần trắng đang dùng hai móng vuốt như sắt bấu chặt bệ cửa sổ bằng gỗ, hơi nghiêng đầu, dùng một đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào chủ nhân.
Tạ Chinh mở tờ giấy ra, sau khi đọc rõ ràng nội dung trong đó, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi, khóe miệng lập tức hiện lên một tia cười lạnh.
Người kia nếu một ngày không thấy được thi thể của hắn, quả thật người kia một ngày khó an nhàn, đã nhanh phái người đến Huy châu tiếp nhận thế lực của hắn, người được phái đi vẫn là vị đó.
Tờ giấy bị ném vào chậu than ở góc giường, rất nhanh đã hóa thành một mảnh tro tàn.
Tạ Chinh ngồi dựa vào đầu giường, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào lay động những sợi tóc lòa xòa trên trán, nhưng lại không thể thổi bay vẻ u ám trên măt của hắn.
Vị đó đến tiếp nhận binh quyền của hắn ở Huy châu, vị đó e là người muốn hắn chết nhiều hơn so người kia ở trong kinh thành, trước mắt thuộc hạ của của hắn tự thân bọn họ còn chưa được đảm bảo, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, để tránh cho vị đó như con chó hoang tìm được mùi mà động tới hắn.
Trước khi thương thế tốt lên, hắn chỉ có thể ẩn núp ở nơi này, lên kế hoạch lâu dài.
Tạ Chinh liếc nhìn vết máu mới thấm ra trên xiêm y của hắn, thần sắc trên mặt càng cảm thấy ghét bỏ không còn chút kiên nhẫn.
"Cục cục?" Hải Đông Thanh chờ thật lâu vẫn không thấy có chỉ thị, nghiên đầu sang một bên, tiếp tục dùng đôi mắt nhìn trong suốt nhìn chằm chằm chủ nhân mình.
"Cút đi." Tạ Chinh không kiên nhẫn nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì hơi tái nhợt hiếm khi lộ ra chút yếu ớt.
Hải Đông Thanh dường như thường xuyên nghe được hắn nói câu này, khi nhận được mệnh lệnh, lập tức vừa lòng thỏa ý vỗ vỗ cánh bay mất.
-
Tạ Chinh quả thật bị nhiễm phong hàn.
Phàn Trường Ngọc cân nhắc điều muốn nói với hắn cả một buổi chiều, tối đến còn cố ý xào hai món đồ ăn, cắt một miếng thịt đầu heo hầm đem đến cho hắn, nào có thể đoán được lần này đứng ngoài cửa trên gác xếp kêu mấy tiếng, bên trong đều không có ai trả lời.
Nàng lo lắng người bên trong xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trực tiếp đẩy cửa đi vào, mới phát hiện người kia nằm ở trên giường, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ửng hồng dị thường, cả người đều u ám.
Phàn Trường Ngọc lớn tiếng gọi Triệu thợ mộc đến, Triệu thợ mộc đến xem mạch cho hắn xong, ông lại lật quyển sách thuốc tàn tạ cũ nát của ông cả nửa ngày trời, mới bắt đầu kê đơn thuốc điều trị phong hàn.
Đêm hôm khuya khoắt Phàn Trường Ngọc phải đi đến các y quán gõ cửa bốc thuốc, cầm về sắc cho hắn uống, không lâu sau đó trên người hắn vã ra một thân mồ hôi.
Chỉ là khi Triệu thợ mộc lau mồ hôi và đổ thuốc cho Tạ Chinh, phát hiện vết thương của hắn tựa hồ bị nứt ra, trên băng gạc dính rất nhiều máu, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái.
-
Tạ Chinh tỉnh lại lần nữa, đã là sáng hôm sau.
Cơn sốt đã hạ, đầu hắn cũng không còn choáng váng nữa, nhưng cổ họng lại khô và đau.
Để tiện cho hắn có thể tự rót nước dễ dàng hơn, đôi lão phu thê đã cố ý đặt một chiếc ghế đẩu tròn bên cạnh giường hắn, trên đó còn bày một ấm trà và những chiếc cốc bằng gốm.
Tạ Chinh chống nửa thân người ngồi dậy, vừa định rót cho mình một cốc trà để uống, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, nữ tử kia bưng một cái bát lớn tiến đến, thấy thế nói: "Nước trà đã lạnh, huynh mới hạ sốt, đừng uống nó, ta có nấu cho huynh một bát canh phổi lợn."
Triệu thợ mộc nói canh phổi lợn có thể thanh nhiệt, giảm ho, tác dụng nhuận phổi, hôm qua giết con lợn kia, vừa vặn còn dư một thùng lòng lợn, vì thế Phàn Trường Ngọc liền lấy phổi lợn đem đi nấu canh.
Tạ Chinh khàn giọng nói cảm tạ với nàng, bởi vì thấy thức ăn lần này không phải ruột gì gì đó, sau khi hắn nhận lấy thì uống không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng vừa mới uống vào miệng, sắc mặt của hắn liền trở nên quái dị.
Phàn Trường Ngọc đang nhìn chăm chú, hắn yên lặng nuốt xuống ngụm canh phổi lợn kia, hỏi: "Đây là do nàng nấu?"
Phàn Trường Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, thế nào?"
Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng nấu canh phổi lợn.
Tạ Chinh bưng bát, nhưng không uống nữa, nói: "Không có gì."
Chỉ là có chút khó hiểu, bát canh phổi lợn này và món mì ruột lợn trước đó, lại là cùng một người nấu.
Phàn Trường Ngọc còn khuyên: "Huynh uống nhân lúc canh còn nóng, Triệu đại thúc nói canh phổi lợn này nhuận phổi, hết ho, rất tốt cho thân thể của huynh."
Tạ Chinh: ". . . Có chút bỏng, tối nay ta lại uống."
Hắn vốn cho rằng mình nói đến nước này, nữ tử trước mắt cũng nên đi, nhưng không liệu được đối phương lại kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống: "Ta còn chưa nói cho huynh biết tên của ta, ta họ Phàn, tên Trường Ngọc, người trên trấn đều trực tiếp gọi tên của ta, về sau huynh cũng có thể gọi như vậy."
Tạ Chinh nhàn nhạt gật đầu, hắn đã nghe đại nương kia gọi qua nàng, lúc đó liền đã biết tục danh của nàng.
Hắn không nói gì nhiều, trong phòng lại rơi vào im lặng.
Cưỡng ép người khác cùng tán gẫu, Phàn Trường Ngọc cũng có chút xấu hổ, nhưng nghĩ tới mục đích lần này của chính mình, đành phải kiên trì tiếp tục hỏi: "Lúc trước huynh nói tên của huynh, Ngôn Chính, là Ngôn nào? Chính nào?"
Tạ Chinh đáp: "Ngôn trong có lý, Chính trong quân tử chân chính."
Giống như cảm thấy Phàn Trường Ngọc chưa từng đọc sách, có lẽ sẽ không hiểu được hai chứ mà hắn nói, hắn dùng tay nhúng vào trong cốc trà lạnh, viết lên trên cái ghế đẩu tròn bên cạnh từng nét từng nét hai chữ “Ngôn Chính”.
Hai chữ này được tạo thành bằng cách lấy từ một chữ trong tên của hắn tạo thành.
Ngón trỏ của hắn dài và mảnh khảnh, đốt ngón tay rõ ràng, giống như tre trúc, lẽ ra là một đôi tay cầm bút cực kỳ đẹp mắt, nhưng lòng bàn tay và mu bàn tay có các vết sẹo nông sâu xen kẽ nhau, rất khó tưởng tượng được trước đó hắn đã trải qua những gì.
Dù chỉ lấy đầu ngón tay làm bút, nhưng chữ của hắn viết xuống cũng mang theo một cỗ mạnh mẽ đầy sức sống, Phàn Trường Ngọc lại nhìn mê mẩn một cách khó hiểu.
Thẳng đến khi hắn viết xong nét ngang cuối cùng của chữ "Chính" (正), giọng nói khàn khàn trầm thấp của đối phương mới vang lên: "Hai chữ này."
Nàng mới đột nhiên hoàn hồn lại, nhưng lại do dự hỏi: "Lúc trước huynh cũng từng là thư sinh đúng không?"
Chữ viết tay của hắn rất đẹp, so với chữ của Tống Nghiễn còn mang theo cỗ khí khái hơn hẳn.
Tạ Chinh lại nói: "Chỉ là một vũ phu thôi, nào dám xằng bậy nhận là thư sinh."
Lời này của hắn có vẻ như là khiêm tốn, nhưng không hiểu lại nghe ra có mấy phần giễu cợt ngạo mạn, tựa hồ hắn không thích những người đọc sách làm.
Phàn Trường Ngọc thở dài một hơi, lại hỏi: "Vậy lúc trước huynh làm nghề gì?"
Tạ Chinh khẽ nhíu mày đến mức không nhìn thấy được, cảm thấy hôm nay nàng có mấy phần muốn truy vấn đến cùng, nhưng nhớ tới hắn là do đối phương cứu, lại nguyện ý thu lưu hắn dưỡng thương, hỏi rõ rằng chuyện của hắn cũng hợp tình hợp lý.
Hắn suy nghĩ sơ qua rồi nói: "Cũng không tính là nghề nghiệp thật sự gì, ta từng làm tại tiêu cục.."
Nhưng không ngờ được trên mặt nữ tử kia hiện lên chút kinh ngạc lẫn vui mừng: "Thật trùng hợp, phụ thân ta lúc còn trẻ cũng ở bên ngoài đi áp tiêu!"
Tạ Chinh: ". . . Thật trùng hợp." Cũng may đối phương không tiếp tục truy hỏi hắn những chuyện liên quan đến tiêu cục.
Hai tay nàng chắp lại, tựa hồ có chút khẩn trương, lại hỏi hắn một vấn đề: "Vậy huynh thành thân chưa?"
Tạ Chinh nhìn kỹ nữ tử trước mặt, nàng bị hắn nhìn chằm chằm, trên mặt nàng hình như có mấy phần quẫn bách, nhưng vẫn không có sự e lệ.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không hiểu nàng hỏi câu này là có ý gì, thành thật nói: "Chưa từng."
Tay của Phàn Trường Ngọc bị tự nàng bóp chặt đều sắp đỏ lên, cuối cùng mới vò đã mẻ không sợ rơi triệt để đánh bay mặt mũi, nói: "Cái kia. . . Ta muốn nhờ huynh giúp một chuyện. Trong nhà của ta đang gặp một chút phiền toái, phụ mẫu ta sau khi qua đời, đại bá một lòng chỉ nghĩ chiếm nhà của ta, hôm qua mặc dù đoạt khế đất không thành, tiếp theo sợ sẽ đưa đơn kiện đến quan phủ. Nếu để cho quan phủ phán, dưới gối phụ mẫu ta không có nhi tử, căn nhà kia đương nhiên sẽ thuộc về đại bá ta, ta muốn giữ ngôi nhà này lại, bây giờ biện pháp duy nhất chính là tranh thủ kén rể về làm phu càng sớm càng tốt."
Hơn nửa ngày, Triệu đại nương mới lắp bắp nói: "Kén rể. . . Cũng không phải chuyện dễ dàng? Ta sống đến chừng này tuổi rồi, cũng chỉ nghe qua có độc nữ nhà viên ngoại giàu có mới kén rể, chúng ta nghèo tay trắng thành cái dạng này, ai sẽ nguyện ý đến ở rể?"
Phàn Trường Ngọc trầm mặc không đáp.
Biện pháp của Vương bộ đầu đưa ra, đó là bảo nàng tranh thủ thời gian chiêu về một vị phu quân, theo cách này, phụ thân nàng cũng coi như là có nhi tử, gia sản tất nhiên là thuộc về nàng.
Nhưng sau khi Tống gia từ hôn, danh tiếng thiên sát cô tinh của nàng truyền đi, nàng lấy chồng cũng khó khăn, chớ nói chi là kén rể.
Lúc trước nàng có nhờ người hỏi qua một vài trạng sư, ước chừng cũng biết được tình cảnh của nhà nàng, nên căn bản không coi rằng việc kén rể là giải pháp dành cho nàng.
Dù sao thế nhân đều lấy chuyện ở rể lấy làm hổ thẹn, nam nhân một khi đi ở rể, thì ngay cả tổ tông dòng họ đều từ bỏ, đi đâu cũng không thể ngẩng đầu lên được.
Đừng nói là gia đình bình thường, cho dù là bọn lưu manh vô lại chơi bời lêu lổng, cũng không nguyện ý mà đi ở rể.
Triệu thợ mộc chống đôi tay chai sần trên đầu gối, khuôn mặt nhăn nheo càng lộ vẻ già nua, thở dài nói: "Thành thân là đại sự cả đời, cũng không thể tùy tiện tìm người đến bái đường, nếu không thì tương lai sau này người chịu khổ vẫn là bản thân nha đầu Trường Ngọc."
Triệu đại nương nghe xong liền cảm thấy chua xót thay cho Phàn Trường Ngọc, các cô nương khác lấy chồng, ai mà không do phụ mẫu ngàn chọn vạn tuyển, biết rõ gia cảnh và nhân phẩm của đối phương, sau đó mới nở mày nở mặt đi xuất giá?
Phàn Trường Ngọc đã không còn phụ mẫu, trước mắt phải vội vã tìm người ở rể, đừng nói về nhân phẩm của đối phương, chỉ cần dung mạo không kỳ cục xấu xí là đã tốt rồi.
Bà đang muốn lau nước mắt, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Nam nhân cháu cứu đó, hắn đã có gia thất chưa?"
Lời vừa ra khỏi miệng, bà liền tự trả lời mình: "Không có, lúc trước cháu có nói hắn chạy nạn từ phía bắc chạy tới đây, trong nhà chỉ còn lại một mình hắn."
Phàn Trường Ngọc tất nhiên hiểu được ý tứ của Triệu đại nương, sửng sốt một hồi lâu.
Triệu đại nương nhìn nàng không có biểu thị gì, đành phải nói rõ ràng hơn: "Thân thể của hắn bị thương không còn chỗ nào để đi, kéo lấy một thân bệnh hoạn không phải không có chỗ đi sao, nếu không. . . Đại nương giúp cháu hỏi ý tứ của nam nhân trẻ tuổi kia?"
Có thể là bởi vì trong lòng bà sớm đã có ý định mai mối, Triệu đại nương nhìn Phàn Trường Ngọc, càng nhìn càng cảm thấy nàng và nam nhân kia thật xứng đôi, bản thân Trường Ngọc lại rất có bản lĩnh, tương lai sau này coi như nam nhân kia thật sự trở thành một phế nhân, một mình nàng cũng có thể trông nom việc nhà chống đỡ gia đình.
Hơn nữa, hôm nay khi bà đến Tống gia nhờ giúp đỡ nhưng lại bị đối phương đóng chặt cửa, Triệu đại nương đối với tên vong ân phụ nghĩa Tống Nghiễn kia thấy hận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa nghĩ tới dáng dấp của nam nhân trẻ tuổi kia trông còn có vẻ đoan chính hơn Tống Nghiễn, trong lòng bà càng cảm thấy hài lòng.
Đầu óc của Phàn Trường Ngọc lúc này vô cùng rối bời, nghe vậy chỉ nói: "Đại nương đừng hỏi, ngài để cho bản thân cháu suy nghĩ kỹ càng lại, nghĩ xong thì tự bản thân cháu sẽ đi hỏi."
Triệu đại nương biết Phàn Trường Ngọc là người luôn có chủ ý, vì thế khi nghe được lời này của nàng thì cũng không cần nhiều lời nữa, cùng với người bạn già giúp đỡ Phàn Trường Ngọc thu dọn nhà cửa, xong thì trở về nhà.
Trường Ninh có thói quen ngủ trưa, trước đó lại vừa mới khóc xong nên rất mệt, sau khi ngủ thì được Phàn Trường Ngọc ôm lại vào giường.
Bản thân nàng cũng giữ nguyên quần áo nằm xuống, mắt nhìn đỉnh trướng còn đầu óc thì trống rỗng.
Tống Nghiễn và nam nhân gọi là Ngôn Chính kia, hình ảnh hai người chồng chéo lên nhau hiện lên trong đầu nàng.
Lại nói, nàng và Tống Nghiễn tuy là thanh mai trúc mã lại được đính hôn từ thuở nhỏ, nhưng ký ức liên quan giữa hai người thật ít đến thương cảm.
Tống Nghiễn luôn luôn rất bận rộn, trước khi được nhận vào trường huyện hắn ta vẫn luôn học hành gian khổ, hai nhà mặc dù đều ở cùng chung một con ngõ, nhưng để không quấy rầy Tống Nghiễn đọc sách, nàng hiếm khi đi tìm hắn ta, nếu như đi, hơn phân nửa là do phụ mẫu nhờ nàng đi đến Tống gia đưa thứ gì đó, có lúc là thịt, có lúc là điểm tâm.
Khi đó Tống mẫu đối xử với nàng rất ôn hoà, còn nói Tống Nghiễn đang cố gắng đọc sách, cũng là vì muốn thi đậu công danh để nàng sau này được hưởng phúc.
Về sau Tống Nghiễn thi đậu trường huyện, trường huyện cung cấp chỗ ăn chỗ ngủ, thời gian hắn ta ở nhà ngày càng ít hơn, Phàn Trường Ngọc càng ngày cũng càng khó được gặp hắn ta.
Có một lần nàng theo phụ thân đến trên huyện để đi chợ, Tống mẫu có làm một bộ xiêm y mới cho Tống Nghiễn và nhờ nhà nàng mang đến cho Tống Nghiễn.
Đó là lần đầu tiên Phàn Trường Ngọc đến trường huyện, chỉ cảm thấy trường học nơi đó thật sự khí phái, sau khi người gác cổng truyền lời cho Tống Nghiễn ra gặp nàng, nàng đưa bộ xiêm y mới do Tống mẫu làm cho hắn ta, thần sắc hắn ta thản nhiên nói đa tạ.
Một đồng môn đi ngang qua mỉm cười hỏi Tống Nghiễn nàng là ai, hắn ta lại đáp là xá muội.
Ngày đó khi trở về, trong lòng của Phàn Trường Ngọc cảm thấy buồn bã, nàng có thể cảm giác được, Tống Nghiễn kỳ thật cũng không muốn nàng đi tìm hắn ta.
Vị hôn thê là nữ nhi của một người đồ tể, điều này có thể làm cho hắn ta cảm thấy xấu hổ trước mặt đồng môn.
Và kể từ ngày đó trở đi, nàng liền nghĩ qua nếu như Tống Nghiễn không thích nàng, nàng sẽ giải trừ hôn ước với Tống Nghiễn, nhưng phụ mẫu tựa hồ rất thích Tống Nghiễn, cảm thấy hắn ta rất biết cầu tiến.
Tống mẫu khi đó cũng rất thích nàng, thường xuyên ở trước mặt mọi người nói chờ đến khi Tống Nghiễn đậu cử nhân, bà ta sẽ ra mặt cho Tống Nghiễn cưới nàng về, người bên ngoài đều khen nàng có phúc khí.
Phàn Trường Ngọc chỉ tự đi nói riêng với Tống Nghiễn chuyện giải trừ hôn ước, lúc ấy Tống Nghiễn còn đang xem sách, nghe vậy lập tức ngước đôi mắt hiếm khi có gợn sóng hỏi nàng: "Chuyện hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, nàng lại xem như trò đùa?"
*phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: sự đồng ý của cha mẹ và lời qua lại của mai mối
Phàn Trường Ngọc cảm thấy những lời kia của hắn ta có nghĩa như hắn ta không chịu giải trừ hôn ước, hơn nữa khi biết thái độ của đối phương, nàng cuối cùng cũng không đề cập lại chuyện này.
Về sau, khi phụ mẫu nàng qua đời, Tống mẫu lấy lý do bát tự không hợp kia đến cửa thuyết pháp từ hôn.
Có thể là do phụ mẫu qua đời đã làm hao hết mọi bi thương trong nàng, cũng có thể là nàng vốn đã không có nhiều tình cảm với hắn ta, hiện tại khi nàng nghĩ tới Tống Nghiễn, lại không hề cảm thấy khổ sở.
Về phần nam nhân tên Ngôn Chính được nàng cửu trở về, hiểu biết của nàng đối với hắn lại càng ít hơn.
Đối phương cũng biết rất ít về nàng, trong lúc đối phương bị trọng thương không còn đường lui mà đi hỏi hắn có nguyện ý ở rể hay không, ít nhiều cũng có mấy phần ý đồ mang ân cầu báo và giậu đổ bìm leo.
Hôn ước năm đó giữa nàng và Tống Nghiễn là do phụ mẫu có ân với Tống gia cho nên mới được định ra.
Phàn Trường Ngọc không muốn lại trải qua sự tồi tệ giống như mối hôn ước giữa nàng và Tống Nghiễn, nhưng trước mắt xác thực lại không còn cách nào khác.
Nàng càng nghĩ, cảm thấy nếu không thì nàng nên đi thương lượng với nam nhân tên Ngôn Chính kia, hỏi thử xem hắn có nguyện ý giả ở rể hay không?
Miễn là nàng có thể bảo vệ được gia sản của nhà mình, sau khi thương thế của đối phương tốt lên, muốn đi hay ở là tùy ý hắn.
Nếu như hắn muốn đi, Phàn Trường Ngọc đương nhiên sẽ không ngăn cản, nàng cứu hắn một mạng, hắn giả ở rể giúp mình vượt qua khó khăn, đến khi đó cũng xem như là thanh toán rõ ràng.
Nếu như hắn muốn ở lại. . . Phàn Trường Ngọc nghĩ gương mặt của đối phương giống như trăng non tuyết mới như vậy, nàng tựa hồ cũng không chịu thiệt thòi?
-
Trên gác xếp của Triệu gia, Tạ Chinh vừa mới gỡ tờ giấy xuống từ chân của Hải Đông Thanh, đột nhiên hắt hơi một cái.
Hắn sốt ruột nhướn đôi mày kiếm, thầm nghĩ hắn có thể đã bị nhiễm phong hàn.
Con Hải Đông Thanh với bộ lông thuần trắng đang dùng hai móng vuốt như sắt bấu chặt bệ cửa sổ bằng gỗ, hơi nghiêng đầu, dùng một đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào chủ nhân.
Tạ Chinh mở tờ giấy ra, sau khi đọc rõ ràng nội dung trong đó, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi, khóe miệng lập tức hiện lên một tia cười lạnh.
Người kia nếu một ngày không thấy được thi thể của hắn, quả thật người kia một ngày khó an nhàn, đã nhanh phái người đến Huy châu tiếp nhận thế lực của hắn, người được phái đi vẫn là vị đó.
Tờ giấy bị ném vào chậu than ở góc giường, rất nhanh đã hóa thành một mảnh tro tàn.
Tạ Chinh ngồi dựa vào đầu giường, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào lay động những sợi tóc lòa xòa trên trán, nhưng lại không thể thổi bay vẻ u ám trên măt của hắn.
Vị đó đến tiếp nhận binh quyền của hắn ở Huy châu, vị đó e là người muốn hắn chết nhiều hơn so người kia ở trong kinh thành, trước mắt thuộc hạ của của hắn tự thân bọn họ còn chưa được đảm bảo, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, để tránh cho vị đó như con chó hoang tìm được mùi mà động tới hắn.
Trước khi thương thế tốt lên, hắn chỉ có thể ẩn núp ở nơi này, lên kế hoạch lâu dài.
Tạ Chinh liếc nhìn vết máu mới thấm ra trên xiêm y của hắn, thần sắc trên mặt càng cảm thấy ghét bỏ không còn chút kiên nhẫn.
"Cục cục?" Hải Đông Thanh chờ thật lâu vẫn không thấy có chỉ thị, nghiên đầu sang một bên, tiếp tục dùng đôi mắt nhìn trong suốt nhìn chằm chằm chủ nhân mình.
"Cút đi." Tạ Chinh không kiên nhẫn nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì hơi tái nhợt hiếm khi lộ ra chút yếu ớt.
Hải Đông Thanh dường như thường xuyên nghe được hắn nói câu này, khi nhận được mệnh lệnh, lập tức vừa lòng thỏa ý vỗ vỗ cánh bay mất.
-
Tạ Chinh quả thật bị nhiễm phong hàn.
Phàn Trường Ngọc cân nhắc điều muốn nói với hắn cả một buổi chiều, tối đến còn cố ý xào hai món đồ ăn, cắt một miếng thịt đầu heo hầm đem đến cho hắn, nào có thể đoán được lần này đứng ngoài cửa trên gác xếp kêu mấy tiếng, bên trong đều không có ai trả lời.
Nàng lo lắng người bên trong xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trực tiếp đẩy cửa đi vào, mới phát hiện người kia nằm ở trên giường, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ửng hồng dị thường, cả người đều u ám.
Phàn Trường Ngọc lớn tiếng gọi Triệu thợ mộc đến, Triệu thợ mộc đến xem mạch cho hắn xong, ông lại lật quyển sách thuốc tàn tạ cũ nát của ông cả nửa ngày trời, mới bắt đầu kê đơn thuốc điều trị phong hàn.
Đêm hôm khuya khoắt Phàn Trường Ngọc phải đi đến các y quán gõ cửa bốc thuốc, cầm về sắc cho hắn uống, không lâu sau đó trên người hắn vã ra một thân mồ hôi.
Chỉ là khi Triệu thợ mộc lau mồ hôi và đổ thuốc cho Tạ Chinh, phát hiện vết thương của hắn tựa hồ bị nứt ra, trên băng gạc dính rất nhiều máu, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái.
-
Tạ Chinh tỉnh lại lần nữa, đã là sáng hôm sau.
Cơn sốt đã hạ, đầu hắn cũng không còn choáng váng nữa, nhưng cổ họng lại khô và đau.
Để tiện cho hắn có thể tự rót nước dễ dàng hơn, đôi lão phu thê đã cố ý đặt một chiếc ghế đẩu tròn bên cạnh giường hắn, trên đó còn bày một ấm trà và những chiếc cốc bằng gốm.
Tạ Chinh chống nửa thân người ngồi dậy, vừa định rót cho mình một cốc trà để uống, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, nữ tử kia bưng một cái bát lớn tiến đến, thấy thế nói: "Nước trà đã lạnh, huynh mới hạ sốt, đừng uống nó, ta có nấu cho huynh một bát canh phổi lợn."
Triệu thợ mộc nói canh phổi lợn có thể thanh nhiệt, giảm ho, tác dụng nhuận phổi, hôm qua giết con lợn kia, vừa vặn còn dư một thùng lòng lợn, vì thế Phàn Trường Ngọc liền lấy phổi lợn đem đi nấu canh.
Tạ Chinh khàn giọng nói cảm tạ với nàng, bởi vì thấy thức ăn lần này không phải ruột gì gì đó, sau khi hắn nhận lấy thì uống không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng vừa mới uống vào miệng, sắc mặt của hắn liền trở nên quái dị.
Phàn Trường Ngọc đang nhìn chăm chú, hắn yên lặng nuốt xuống ngụm canh phổi lợn kia, hỏi: "Đây là do nàng nấu?"
Phàn Trường Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, thế nào?"
Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng nấu canh phổi lợn.
Tạ Chinh bưng bát, nhưng không uống nữa, nói: "Không có gì."
Chỉ là có chút khó hiểu, bát canh phổi lợn này và món mì ruột lợn trước đó, lại là cùng một người nấu.
Phàn Trường Ngọc còn khuyên: "Huynh uống nhân lúc canh còn nóng, Triệu đại thúc nói canh phổi lợn này nhuận phổi, hết ho, rất tốt cho thân thể của huynh."
Tạ Chinh: ". . . Có chút bỏng, tối nay ta lại uống."
Hắn vốn cho rằng mình nói đến nước này, nữ tử trước mắt cũng nên đi, nhưng không liệu được đối phương lại kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống: "Ta còn chưa nói cho huynh biết tên của ta, ta họ Phàn, tên Trường Ngọc, người trên trấn đều trực tiếp gọi tên của ta, về sau huynh cũng có thể gọi như vậy."
Tạ Chinh nhàn nhạt gật đầu, hắn đã nghe đại nương kia gọi qua nàng, lúc đó liền đã biết tục danh của nàng.
Hắn không nói gì nhiều, trong phòng lại rơi vào im lặng.
Cưỡng ép người khác cùng tán gẫu, Phàn Trường Ngọc cũng có chút xấu hổ, nhưng nghĩ tới mục đích lần này của chính mình, đành phải kiên trì tiếp tục hỏi: "Lúc trước huynh nói tên của huynh, Ngôn Chính, là Ngôn nào? Chính nào?"
Tạ Chinh đáp: "Ngôn trong có lý, Chính trong quân tử chân chính."
Giống như cảm thấy Phàn Trường Ngọc chưa từng đọc sách, có lẽ sẽ không hiểu được hai chứ mà hắn nói, hắn dùng tay nhúng vào trong cốc trà lạnh, viết lên trên cái ghế đẩu tròn bên cạnh từng nét từng nét hai chữ “Ngôn Chính”.
Hai chữ này được tạo thành bằng cách lấy từ một chữ trong tên của hắn tạo thành.
Ngón trỏ của hắn dài và mảnh khảnh, đốt ngón tay rõ ràng, giống như tre trúc, lẽ ra là một đôi tay cầm bút cực kỳ đẹp mắt, nhưng lòng bàn tay và mu bàn tay có các vết sẹo nông sâu xen kẽ nhau, rất khó tưởng tượng được trước đó hắn đã trải qua những gì.
Dù chỉ lấy đầu ngón tay làm bút, nhưng chữ của hắn viết xuống cũng mang theo một cỗ mạnh mẽ đầy sức sống, Phàn Trường Ngọc lại nhìn mê mẩn một cách khó hiểu.
Thẳng đến khi hắn viết xong nét ngang cuối cùng của chữ "Chính" (正), giọng nói khàn khàn trầm thấp của đối phương mới vang lên: "Hai chữ này."
Nàng mới đột nhiên hoàn hồn lại, nhưng lại do dự hỏi: "Lúc trước huynh cũng từng là thư sinh đúng không?"
Chữ viết tay của hắn rất đẹp, so với chữ của Tống Nghiễn còn mang theo cỗ khí khái hơn hẳn.
Tạ Chinh lại nói: "Chỉ là một vũ phu thôi, nào dám xằng bậy nhận là thư sinh."
Lời này của hắn có vẻ như là khiêm tốn, nhưng không hiểu lại nghe ra có mấy phần giễu cợt ngạo mạn, tựa hồ hắn không thích những người đọc sách làm.
Phàn Trường Ngọc thở dài một hơi, lại hỏi: "Vậy lúc trước huynh làm nghề gì?"
Tạ Chinh khẽ nhíu mày đến mức không nhìn thấy được, cảm thấy hôm nay nàng có mấy phần muốn truy vấn đến cùng, nhưng nhớ tới hắn là do đối phương cứu, lại nguyện ý thu lưu hắn dưỡng thương, hỏi rõ rằng chuyện của hắn cũng hợp tình hợp lý.
Hắn suy nghĩ sơ qua rồi nói: "Cũng không tính là nghề nghiệp thật sự gì, ta từng làm tại tiêu cục.."
Nhưng không ngờ được trên mặt nữ tử kia hiện lên chút kinh ngạc lẫn vui mừng: "Thật trùng hợp, phụ thân ta lúc còn trẻ cũng ở bên ngoài đi áp tiêu!"
Tạ Chinh: ". . . Thật trùng hợp." Cũng may đối phương không tiếp tục truy hỏi hắn những chuyện liên quan đến tiêu cục.
Hai tay nàng chắp lại, tựa hồ có chút khẩn trương, lại hỏi hắn một vấn đề: "Vậy huynh thành thân chưa?"
Tạ Chinh nhìn kỹ nữ tử trước mặt, nàng bị hắn nhìn chằm chằm, trên mặt nàng hình như có mấy phần quẫn bách, nhưng vẫn không có sự e lệ.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không hiểu nàng hỏi câu này là có ý gì, thành thật nói: "Chưa từng."
Tay của Phàn Trường Ngọc bị tự nàng bóp chặt đều sắp đỏ lên, cuối cùng mới vò đã mẻ không sợ rơi triệt để đánh bay mặt mũi, nói: "Cái kia. . . Ta muốn nhờ huynh giúp một chuyện. Trong nhà của ta đang gặp một chút phiền toái, phụ mẫu ta sau khi qua đời, đại bá một lòng chỉ nghĩ chiếm nhà của ta, hôm qua mặc dù đoạt khế đất không thành, tiếp theo sợ sẽ đưa đơn kiện đến quan phủ. Nếu để cho quan phủ phán, dưới gối phụ mẫu ta không có nhi tử, căn nhà kia đương nhiên sẽ thuộc về đại bá ta, ta muốn giữ ngôi nhà này lại, bây giờ biện pháp duy nhất chính là tranh thủ kén rể về làm phu càng sớm càng tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.